Chương 3: Gặp Lại An Tử Kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nữ nhân kia rời đi, hắn thất thần hồi lâu. Nếu không phải vạt áo trước ngực hắn còn lộn xộn, môi hắn còn xưng đỏi thì hắn sẽ nghĩ đây là ảo giác. Nàng ta cư hiên dám chủ động hôn hắn, nàng ta còn dám thân mật ôm hôn hắn, cắn vành tai nhạy cảm của hắn. Điều hắn tức giận, là hắn sao có phể thích cảm giác này, hắn không cảm thấy ghét bỏ.

Nam Dương thấy hắn ngồi thất thần hồi lâu, hắn gọi một tiếng Vương Gia thăm dò nhưng Thượng Quan Thương Tiêu vãn không có phản ứng. Ngập ngừng đứng trước cửa, cơn mưa tháng Bảy mang theo hơi sương lạnh lẽo thổi vào. Vì chưa là mùa đông nên trong phủ vẫn không đốt than sưởi, nếu Vương gia bệnh lại tái phát thì nguy to a...

" VƯơng gia..."

Nghe tiếng gọi của Nam Dương, hắn từ trong suy nghĩ dần thanh tỉnh. Thấy Nam Dương một thân hắc bào còn đứng ngoài cửa, hắn nhíu mày chỉnh lại cổ áo. Bộ dáng lười biếng, liếc nhìn người trước cửa, tùy tiện hỏi:

" Có chuyện gì?"

" Vương gia muốn giải quyết sổ sách ở thư phòng hay là..."

" Thư phòng.". Không đợi Nam Dương nói hết, hắn ngắt lời. Hắn nghĩ chốc lát sau, nữ nhân kia về phòng ngủ lại chạm mặt hắn , thì biết đối mặt làm sao. Nàng ta một hai phải ngủ nhất định là phòng hắn, hắn qua viện nào ngủ là nữa đêm nàng lại mò sang. Mỗi khi hắn cau có hỏi nàng thì nàng lại bảo:" Không có chàng ta ngủ không được". Hừm... nàng ta nghĩ hắn là đồ ngốc chắc?

Hắn ngồi thý phòng, nhấp nhẹ ly trà hoa cúc Nam Dýõng vừa mang vào cho hắn, mùi thõm ấm ấy lan tỏa ra khắp cãn phòng ấm áp vô cùng. Thật ra hắn cũng không chán ghét Hàn Týớng Quân lắm. Hắn nhớ lại, buổi sắc phong nhận thýởng ấy, nàng ta quỳ xuống nhận tội nói nàng ta thật ra là nữ nhi. Nàng ta nói nàng ta có một chấp niệm duy nhất là lấy ta, một ðời một kiếp một ðôi uyên ýõng. Hôm ấy là lần ðầu tiên hắn gặp nàng, nàng ta trong bộ khôi giáp màu ðen nặng trịch, không phải là một mỹ nhân nhýng nàng ta có ðôi mắt to tròn nhýng buồn rýời rýợi nhý nýớc hồ thu. Ðôi môi nàng mỏng, lạnh lùng, thần sắc vô cùng nghiêm túc. Mái tóc ðen dài dùng thanh mộc trâm tùy tiện vắt lên, nýớc da có lẽ nắng sa trýờng nhuộm lên da vàng một lớp màu bánh mật khỏe mạnh. Nàng không ủy mị yếu ðuối nhý nữ tử bình thýờng, nàng ta mang vẽ ðẹp của một con sói hoang dã, lạnh lùng sắc bén, càng khiến nam nhân không có cảm giác muốn che chở. Hôm ðó hắn cảm thấy ghét nàng vô cùng, nàng không phải không biết, hắn ðã có hôn ýớc cùng Hạ Minh Châu. Hắn không biết mục tiêu của nàng là gì, nhýng ngoài Hạ Minh Châu ra, những nữ khác ðến bên hắn ðều có mục ðích.

....

Hôm sau, ta tỉnh dậy trong cãn phòng lạ, nhíu chặt mày, ðầu ta ðau buốt, cổ họng ðau rát. Khẽ lấy tay bóp trán, ánh nắng ban mai rọi vào phòng man theo mùi hoa lan nhẹ nhàng bay vào phòng. Ta chợt nghĩ mùi hoa lan bay vào tận ðây thì chỉ có Trang viên của Lệnh Hồ gia mới trồng nhiều hoa lan thế này.

- Tiểu Nýõng Tử, hôm qua nàng không ðể ý ðến ngýời ta nha

Nữ nhân mặc một thân hồng y mang theo giỏ thuốc phía trýớc, nam nhân phía sau mặt ủy khuất lầm bầm phía sau nàng tiến vào phòng.

_ Ngýõi thực ồn. A .... Hàn Nhi ngýõi tỉnh rồi a~ Hôm qua làm ta mệt chết ði ðýợc luôn a.

- LÀ hôm qua ngýõi ðýa ta về à? Cám õn

_ Ù ui ~ Cần gì lời cám õn a~ Ngýõi lấy thân báo ðáp ta ði

Nàng ta nhí nhảnh ðùa cợt. Lúc trýớc nàng ta týởng ta là nam nhân còn dám bỏ Xuân Dýợc cho ta uống, hại ta ngâm nýớc cảm lạnh cả ðêm.

An Tử Kỳ vội vàng ngồi bên giýờng, ôm chặt lấy cánh tay ta dụi dụi. Thực ra nàng ta không phải ngýời thế giới này. Lúc còn ở biên cýõng, trong một lần ta lên núi Yên Phong luyện võ thì nàng từ trên trời rõi xuống dýới hồ nýớc gần ðó. Nàng ta ãn mặc kì lạ với một cái váy dài ðến gối. Ðầu tóc ýớt sũng lặn hụp dýới nýớc. Dýờng nhý nàng ta không biết bõi nên mỗi lần trồi lên lại kêu "Cứu ta...". Ta ðắn ðo nên cứu hay không vì nàng ta có thể là ngýời nýớc Tề. Mặc kệ suy nghĩ, ta ðiểm nhẹ chân với tay kéo nàng lên, nàng ta ho sặc sụa. Ta ðýa kiếm lên cổ nàng ta với ánh mắt uy hiếp.

_ Ngýõi thật chậm chạp a~ khụ khụ... suýt chút nữa ... khụ khụ mất cái mạng già của lão nýõng rồi.

- Ngýõi là ai? Ngýõi là ngýời Tề Quốc?

- Tề quốc gì chứ? ta là An Tử Kỳ a, ta... uầy nói ra ngýõi không biết ðâu, Nói chung là ta ðến từ một thế giới khác a.

Nhìn trang phục với cách ãn mặc của nàng ta, ta nghĩ nàng ta không nói dối nên tha cho nàng. Cởi áo choàng bên ngoài ném cho nàng ta ý bảo nàng ta mặc vào. Ta quay lýng ði quay về phía quân doanh, bỏ lại nàng một câu.

- Ngýờ ði ði, ta sẽ không giết ngýõi, nếu muốn sống tốt nhất nên tránh xa nõi này.

- A... Tiểu công tử này tên gì a~ Ta không có chỗ nào ðể ði hay là ta ði theo ngýõi....

- Không ðýợc.

Suốt dọc ðýờnng nàng cứ mặt dày bám theo ta, thôi thì nàng ta ði lung tung sẽ bị nghi ngờ rồi bị giết. Thôi thì ta tạm giúp nàng, cho nàng theo ta ðến lúc thích hợp ta sẽ cho nàng ði. Không ngờ nàng ta biết y thuật nên ta cho nàng làm quân y, với cách trị bệnh kì lạ của nàng cũng phần nào giúp quân sĩ bớt ðau ðớn và mau chóng hồi phục hõn...

Trong lần loạn lạc do trúng mai phục ðịch, nên nàng bị tách ra với ta, ta không biết nàng sống hay chết. Sau này gặp lại ta nghe nàng kể lại nàng ta thế nào lại chạy vào kỹ viện trốn rồi còn phi lễ với Lệnh Hồ NHị công tử Lệnh Hồ Ca. Trùng hợp làm sao hôm ấy Lệnh Hồ nhị công tử ði dạo thanh lâu, lúc ðang tắm thì nàng ta nhảy vào ... Thế là chàng ta ðeo bám nàng ta ðến giờ và luôn miệng gọi nàng là Tiểu Nýõng Tử. Ta nghĩ nàng ta không chỉ ðõn giản nhìn thấy vị công tử ấy, mà dựa vào việc nàng ta bỏ xuân dýợc cho ta uống, nàng ta chắc làm gì Nhị công tử ngýời ta rồi nên ngýời ta mới bám theo ðến vậy....

Sau khi bắt mạch cho ta, Tử Kỳ sai ngýời mang chén cháo thấy sắc trời ðã muộn ta ðịnh quay về thì An Tử Kỳ quyết một hai không cho ta về... Nàng ta bịa ra hàng vạn lý do ðể giữ ta lại. Thôi thì công vụ ta cũng giải quyết gần hết rồi nên ở lại vài ngày cũng chẳng sao.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro