Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau

“Dì Lee, con về rồi”

Dì Lee đi ra từ phòng bếp, ra hiệu “Suỵt” với Ji Eun. “Ji Soo vừa ngủ, đừng làm nó tỉnh giấc…”

Ji Eun nhẹ nhàng đi vào phòng con, liếc thấy Ji Soo đang ngủ sau, cô mỉm cười thỏa mãn.

Cô đi vào bếp, liếc thấy bóng dáng bận rộn của dì Lee, cô nghi ngờ “Dì Lee, dì đang nấu ăn sao?”

Dì Lee cười nói “Dì nấu canh cho con.”

Ji Eun không hiểu cau mày “Ặc, trong canh có thuốc bắc?” Dì Lee nấu canh rất khéo, cho nên nửa năm qua cô đã được dì Lee nuôi trắng trẻo khỏe mạnh, nhưng dì cũng luôn biết cô thích hay không thích gì.

Dì Lee cẩn thận cho canh nóng vào bình giữ nhiệt, khẽ cười nói “Canh này không phải cho con uống.”

“Hả?” Ji Eun giật mình kinh ngạc.

“Con mang canh đến bệnh viện cho Minhyun đi. Cậu ấy bị thương nặng thế, nghe nói đạn còn làm tổn thương xương đùi, trong canh có bỏ thuốc bắc, có lợi cho sự phục hồi cơ thể của cậu ấy.”

Ji Eun nhận lấy bình giữ nhiệt, chợt hiểu ra. “Hóa ra là canh cho Minhyun”

“Đúng vậy, người ta vì chúng ta mà bị thương nặng như vậy, bây giờ lại không có ai ở bên chăm sóc, đương nhiên chúng ta phải làm rồi.”

Ji Eun gật đầu “Hai ngày nay con đều đến bệnh viện thăm, anh ấy có vẻ đã đỡ nhiều rồi.”

Dì Lee nhẹ giọng trách cứ “Bị thương nặng như thế làm sao mà vài ngày đã khỏe ngay được, Minhyun chỉ cố gắng biểu hiện không sao trước mặt con thôi…”

“Vâng ạ, bây giờ con mang canh cho Minhyun.”

Lúc này dì Lee mới hài lòng “Đi nhanh về nhanh.”

Ji Eun xoay người chuẩn bị đi thì dì Lee lại gọi lại “À, Ji Eun…”

“Sao ạ?”

Dì Lee dặn dò “Tối nay dì ngủ với Ji Soo, con có thể ở lại bệnh viện với Minhyun.”

Giờ khắc này Ji Eun mới hiểu được nguyên nhân dì Lee quan tâm đến Minhyun như vậy.

Cô cười xua tay “Dì Lee, dì đừng suy nghĩ nhiều. Con và Minhyun không có gì…”

Dì Lee nghiêm nghị “Dĩ nhiên dì biết con và cậu ấy không có gì, nhưng dì hi vọng con có thể cho cậu ấy một cơ hội… Dì thấy Minhyun rất thích con.”

“Dì Lee thật ra thì…”

Ji Eun cố gắng nói rõ ràng suy nghĩ của mình nhưng dì Lee đã cắt lời “Dì biết rồi, thật ra con vẫn chưa muốn nói đến chuyện tình cảm, đúng không?” Dì Lee khuyên “Ji Eun, mặc dù dì không biết con đã từng thất bại thế nào trong tình cảm, nhưng bây giờ con còn trẻ, chẳng lẽ định độc thân cả đời? Minhyun là người tốt, vừa dịu dàng lại quan tâm đến con, hơn nữa không hề ngại con đã có em bé, tại sao con không thử qua lại với cậu ấy xem sao? Con phải biết là người đẹp trai có tài như cậu ấy có rất nhiều phụ nữ muốn theo đuổi. Nếu con và cậu ấy ở bên nhau, sau này Ji Soo sẽ được lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh…”

"Dì Lee, những lời của dì con hiểu, con đồng ý với dì sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

Dì Lee vui mừng gật đầu “Không phải một lần vấp ngã là không bao giờ dậy được, con người là phải biết nhìn về phía trước…”

…………………..

Trong bệnh viện.

Ji Eun bưng canh đến bên giường bệnh “Minhyun, đây là canh dì Lee nấu cho anh… Tài nấu nướng của dì Lee rất tuyệt, cho dù có mùi thuốc bắc, anh cũng phải bịt mũi uống cho hết.”

Minhyun tựa vào đầu giường, khuôn mặt đã khôi phục sắc hồng, nói dịu dàng “Đương nhiên anh có thể uống hết nhưng bây giờ anh đang bị thương không tiện, không biết có ai sẵn lòng đút cho anh không…”

Ji Eun tức giận trợn mắt nhìn Minhyun “Hình như ai đó bị thương ở chân chứ không phải ở tay?”

Minhyun nâng cánh tay, cố làm ra vẻ đáng thương “Thật đáng buồn, vết thương chỗ này của anh còn chưa đóng vải, chỉ sợ không cầm nổi chén canh…”

Ji Eun liếc nhìn cánh tay thật sự có vết thương khá lớn của Minhyun, bác sĩ còn băng bó cho anh. Vì không đành lòng, cuối cùng thỏa hiệp “Thôi, em đút cho anh…”

Minhyun mỉm cười hài lòng “Được.”

Biết rõ Ji Eun chăm sóc anh là vì cánh tay bị thương, nhưng nhìn cô chăm sóc mình cẩn thận như vậy, trái tim của Minhyun chợt đập thình thịch.

Khi Ji Eun bưng chiếc chén không định đứng dậy, Minhyun chợt nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô “Ji Eun.”

Ji Eun quay lại, cũng không ý thức được ánh mắt Minhyun nhìn cô “Sao thế?”

Minhyun dùng cả hai bàn tay nắm chặt những ngón tay trắng nõn của Ji Eun, khẽ nói “Có thể cho anh một cơ hội không, để anh chăm sóc em và Ji Soo?”

Ji Eun nhất thời sững sờ.

Minhyun nhìn chân thành vào đáy mắt cô, nói chậm rãi “Anh biết em từng bị tổn thương trong tình cảm, nhưng đó là vì em chưa gặp được người đàn ông thực sự hiểu và quý trọng em… Từ lần đầu tiên gặp em, anh đã biết ngoại trừ em ra, đời này anh sẽ không thích được người phụ nữ nào khác, chỉ cần em đồng ý, anh sẽ cho em hạnh phúc mà cả thế giới ngưỡng mộ, ở bên em suốt đời suốt kiếp.”

Minhyun thổ lộ chân thành khiến Ji Eun không ngờ trước mà bối rối, cô hốt hoảng rút tay khỏi tay Minhyun, không biết làm sao, nói “Minhyun, xin lỗi anh bây giờ tôi không thể trả lời được, anh có thể để tôi suy nghĩ được không…”

Có được câu trả lời của Ji Eun, mặc dù Minhyun hơi thất vọng nhưng lại thấy Ji Eun cũng không từ chối anh thẳng thừng, có nghĩa là anh vẫn còn hi vọng.

“Được, anh chờ em.”

“Vậy, tôi đi trước…”

Ji Eun vội vã thu dọn bình giữ nhiệt rời khỏi bệnh viện.

……………..

Ban đêm, Ji Eun mở to mắt nằm trên giường, bắt đầu lẳng lặng suy nghĩ những lời của dì Lee và Minhyun hôm nay.

Thật ra thì cô không phải là người phụ nữ vụng về trong tình cảm, cô biết rõ tình cảm Minhyun dành cho cô… Nhưng, cô không chắc mình có làm được như Minhyun muốn không.

Cho tới nay, cô chỉ biết ơn Minhyun, đối mặt với mấy lần thổ lộ của anh, cô đều cự tuyệt lý trí, duy chỉ có lần này, vì Minhyun đã cứu dì Lee và Ji Soo mà không để ý đến tính mạng…

Cô biết lẽ ra nên chấp nhận Minhyun không chút do dự, theo lời dì Lee, độc thân cả đời cũng không phải lựa chọn tốt, hơn nữa, con gái cần được lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh, nhưng mà…

Tại sao trong lòng cô lại cảm thấy đau xót như vậy? Kể cả có thể tưởng tượng ra cảnh gia đình hạnh phúc với Minhyun, lòng cô vẫn không sao vui vẻ được.

…………………….

Nửa đêm, cô ngủ mê trán rỉ đầy mổ hôi, hai tay níu chặt chăn, không ngừng lẩm bẩm “Tôi không muốn sinh, đau quá, đau quá… Hanbin… Đau quá… Hanbin…”

Dì Lee ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng Ji Eun nói mơ, khoác bộ đồ ngủ sang phòng cô.

Lúc dì Lee vào phòng, Ji Eun đã tỉnh lại, cô bất lực ôm đầu gối, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Dì Lee lo lắng ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng hỏi “Con à, sao thế? Có phải gặp ác mộng không?”

Ji Eun khẽ ngẩng đầu, lúc này dì Lee mới thấy trong mắt cô ngập nước.

Dì Lee ôm Ji Eun vào lòng “Không sao, không sao, chỉ là ác mộng thôi…”

Ji Eun dang tay ôm chặt lấy dì Lee, khóc thút thít thất thanh.

Một lúc lâu, bờ vai Ji Eun mới thôi run rẩy, cô từ từ buông dì Lee ra, áy náy nói “Con xin lỗi, khuya thế này còn đánh thức dì…”

Dì Lee đau lòng nhìn Ji Eun “Sao lại khóc dữ như vậy? Sưng cả hai mắt rồi”

“Con không sao.”

Dì Lee giữ nhẹ bả vai Ji Eun, lo lắng hỏi “Nói cho dì, có phải con có tâm sự gì không? Có phải...con vẫn nghĩ đến bạn trai cũ không?”

Ji Eun ngước mắt lên, xua tay kiên định “Không có, con không nghĩ đến anh ta.”

Dì Lee khẽ cau mày “Hanbin là ai? Con nằm mơ luôn gọi tên người này.”

Ji Eun im lặng.

Dì Lee khẽ thở dài “Hanbin chính là bạn trai trước kia của con phải không?”

“Không phải, anh ta chưa bao giờ là bạn trai con, giữa con và anh ta không hề có quan hệ gì.” Đúng vậy, họ không hề có quan hệ trai gái, kể cả cô từng nghĩ vậy, cũng chỉ là mình cô ngu ngốc thôi.

Biểu hiện luống cuống hoảng hốt của Ji Eun cũng đủ cho dì Lee biết đáp án, dì Lee nói chậm rãi bằng giọng trưởng bối. “Ji Eun, không gạt con, đây cũng không phải lần đâu tiên dì nghe thấy con gọi tên anh ta trong mơ… Dì cũng là phụ nữ, dì hiểu, kể cả quan hệ giữa con và anh ta đã là quá khứ, lòng con vẫn còn vấn vương.”

Ji Eun, cười gượng, chối lấy chối để. “Không phải còn vấn vương, chỉ là mơ thôi…”

“Ngày suy nghĩ nhiều đêm sẽ nằm mơ, con còn nhớ rõ ngày con sinh trong bệnh viện không? Con bị khó sinh, ai cũng đổ mồ hôi hột, cuối cùng bác sĩ bảo con gọi tên người mà con nhớ nhất để có sức sinh, lúc ấy con mới kêu lên “Hanbin…”

Đúng vậy, giấc mộng vừa rồi chính là cảnh Ji Eun sinh con ở bệnh viện…

Cô hít một hơi sâu, rốt cuộc không thể giấu giếm “Dì Lee, đến tận bây giờ con vẫn chưa nói với mọi người, thật ra con bị đi tù chính là vì người này.”

Dì Lee nhất thời kinh ngạc “Cái gì?”

Ji Eun nói qua về mối quan hệ giữa cô và Hanbin.

Sau khi gì Lee nghe xong, mắt ngấn lệ, đau lòng nói “Trời ơi, con thật sự đã chịu nhiều đau khổ như vậy… Dì đúng là có mắt như mù lúc đầu còn tưởng người đàn ông này rất xứng đôi với con.”

Ji Eun cố nén chua xót trong sống mũi. “Nhớ lại những ngày đó khiến con kiệt sức, con chỉ muốn sau này sẽ không còn nhớ tới nữa…

Dì Lee gật đầu “Được, về sau dì Lee sẽ ngủ với con, nếu con có nằm mơ thấy anh ta dì cũng sẽ gọi con dậy.”

Ji Eun bị những lời của dì Lee chọc cười.

Dì Lee cười theo “Những khổ đau này hãy để nó qua đi… Từ nay về sau con hãy tìm một người đàn ông yêu thương con thật lòng. Nge lời dì cho Minhyun một cơ hội dì tin chắc nó sẽ mang lại hạnh phúc cho hai mẹ con”

Ji Eun suy nghĩ một lát rồi gật đầu “Vâng, con cũng quyết định rồi.”

Hôm sau.

Sáng sớm, dì Lee ninh một nồi canh đưa cho Ji Eun, nói vui vẻ. “Minhyun mà biết quyết định của con, chắc chắn sẽ vui lắm…”

Ji Eun cười nhạt “Con thấy dì còn vui hơn cả anh ấy.”

Dì Lee đắc ý “Đương nhiên rồi, nếu cậu ấy cưới được con sẽ phải cho dì một bao lì xì lớn làm tiền mai mối.”

“Được rồi, con không tán gẫu với dì nữa, con đến bệnh viện…”

“Đi đi.”

……………….

Hôm nay ánh mặt trời rực rỡ, thời tiết ấm áp.

Có lẽ sau khi tâm sự với dì Lee đêm qua, lòng cô đã rộng mở thoáng đãng hơn, rốt cuộc cô cũng bắt đầu cảm thấy cuộc đời của cô không nên chìm trong u tối.

Cô vẫn có thể vứt bỏ quá khứ để thử thích một người, cuộc đời cô vẫn có thể bắt đầu lại một lần nữa.

Tâm trạng rất tốt, cô xách theo bình giữ nhiệt xuống lầu, đang định bắt một chiếc taxi đến bệnh viện thì tiếng phanh xe sắc bén đột nhiên dội đến tai cô.

Cô dừng bước, nhìn về phía bãi đậu xe theo bản năng.

Chiếc xe Bently xa xỉ từ từ hạ kính xuống, dung nhan tuấn dật trong xe lọt vào tầm mắt khiến cô lùi về sau một bước.

Kim Hanbin bước xuống xe, nhìn thẳng vào cô.

Cô định xoay người theo bản năng, nhưng trong lúc cô nóng lòng tránh né, cánh tay rắn như sắt của anh đã chiếm hữu bàn tay cô.

Cô quay lại lườm anh ta. “Anh muốn gì? Buông tôi ra.”

Anh giữ tay cô không quá chặt nhưng đủ để giam cầm cô “Lên xe.”

Sau một hồi giãy giụa không hiệu quả, cô ngừng lại, lạnh lùng nhìn anh “Nếu anh không buông ra, tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Một giây sau, anh bỏ tay ra, rồi đột nhiên bế thốc cô lên.

“A”

Thân thể đột nhiên bay lên không, bình giữ nhiệt trong tay cô rơi xuống đất, cô dùng hết sức đấm đạp anh.

Anh cứ như không có cảm giác đau đớn, nhét cô vào xe, sau đó ngồi vào ghế bên cạnh.

Trong buồng xe, cô làm mọi cách để anh dừng xe, nhưng chiếc xe vẫn lao nhanh trên đường.

Hơn mười phút sau, xe dừng ở một bờ biển tĩnh lặng.

Cô cố gắng mở cửa xe bị khóa, không vui vẻ gì “Anh dẫn tôi đến đây làm gì?”

Đôi mắt thâm trầm của anh nhìn về phía mặt biển mênh mông xanh biếc, nói bằng giọng trầm thấp “Qua Mỹ với anh.”

Đôi mắt cô trợn tròn, cho là mình nghe nhầm mà run rẩy.

Anh quay đầu về phía cô, đôi mắt tĩnh mịch nhìn sâu vào mắt cô, cho biết anh không nói đùa.

“Đồ điên!” Cô mắng anh, đưa tay muốn ấn nút mở cửa.

Ai ngờ, tay anh đã nhanh hơn túm lấy tay cô.

Bị bóp đau cô kêu lên một tiếng “A!”

Vì không siết chặt đến mức làm cô đau, nghe cô la lên như vậy, anh lại chú ý đến mu bàn tay sưng đỏ của cô.

Trên mu bàn tay trắng mịn của cô lấm tấm dấu vết bị bỏng, rõ ràng là vừa rồi bình giữ nhiệt văng ra đất, nước canh bắn tung tóe đã làm cô bị thương.

Anh muốn nâng tay cô lên xem, cô lại thừa dịp rụt tay lại, lông mày nhíu chặt vì đau đớn.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp có chút đề phòng của cô, anh khẽ hỏi “Canh này cho Choi Minhyun sao?”

Cô không trả lời, cũng không ngước mắt lên, nghiễm nhiên không muốn liếc nhìn anh lấy một lần.

Anh cũng không tức giận, lại đưa mắt nhìn ra mặt biển xa xa, nói chậm rãi “ Choi Minhyun không thích hợp với em.”

Cô lạnh lùng nhìn anh “Anh ấy có thích hợp với tôi hay không chẳng liên quan gì đến anh.”

Đối mặt với thái độ thù địch của cô, anh vẫn không hề tức giận, giọng dần dần chìm xuống “Chuyện con bé, anh xin lỗi…”

“Xin lỗi?” Ji Eun không dám tin vào lỗ tai mình, cô cười nhạo “Hơ, lúc con gặp nguy hiểm anh có thể thờ ơ lạnh nhạt, bây giờ cần gì phải nói hai chữ này với tôi? Hơn nữa, đường đường là tổng giám đốc Kim thị Kim Hanbin lại nói ra hai chữ này sao?” Nhớ lại anh đã lạnh lùng với con thế nào, lòng cô lại đau đớn.

Anh vẫn tỉnh táo như vậy “Anh không thể không làm thế.”

Lúc cô định chất vấn anh, sau lưng lại có tiếng đập cửa.

Tầm mắt Hanbin di chuyển ra phía cánh cửa sau cô, Ji Eun cũng quay đầu lại.

Thấy dì Lee đang ra sức dùng tay vỗ vào cửa. Nếu không phải băn khoăn cho sự an toàn của Ji Eun, e rằng dì Lee đã tìm cách đập vỡ cửa xe.

Ji Eun kinh ngạc “Dì Lee?”

Dì Lee nhìn chằm chằm Hanbin, lớn giọng “Kim tiên sinh, tôi đã báo cảnh sát, anh nên để cho Ji Eun xuống xe…”

Ji Eun có thể đoán được lời của dì Lee qua khẩu hình của bà.

Ai ngờ một lát sau, sau lưng dì Lee xuất hiện đã thêm mấy người đàn ông mặc vest giữ chặt lấy bà.

Ji Eun nhìn thấy vậy, vội vàng kêu lên “Dì Lee, dì Lee…”

Đúng lúc này, Hanbin nổ máy.

Xe khởi động vội vã, bóng dáng dì Lee khuất khỏi tầm mắt Ji Eun.

Cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, nghiêm nghị chất vấn Hanbin “Chẳng phải những người đó là người của anh sao?”

Hanbin mím chặt môi, không phủ nhận.

Ji Eun khó hiểu hỏi “Rốt cuộc anh muốn gì?”

Cuối cùng Hanbin mở miệng “Dì Lee sẽ không sao.”

Ji Eun cũng không biết dì Lee sẽ theo họ đến đây, nhưng thật ra Hanbin đã sớm dự liệu được mọi chuyện.

Thực tế, lúc Hanbin xuất hiện trước mặt Ji Eun, anh cũng đã ra lệnh cho thuộc hạ gọi điện cho dì Lee, dì Lee nghe điện thoại mà đến bên cửa sổ đúng lúc thấy Ji Eun bị Hanbin “bắt” đi, cho nên lập tức chạy xuống lầu.

Lòng như lửa đốt, dì Lee chỉ sợ Ji Eun gặp chuyện không may, ngay sau đó bắt một chiếc taxi bám sát xe Hanbin.

Ji Eun trách cứ “Tại sao anh lại làm vậy?”

Anh không trả lời cô, chỉ chăm chú lái xe.

Vẫn như lúc tới, bất luận cô giãy giụa phản kháng thế nào, xe vẫn chạy thong dong trên đường.

Hơn mười phút sau, cô phát hiện anh dừng xe ở một sân bay tư nhân trống trải, mà giữa sân bay một chiếc phi cơ đã khởi động sẵn đứng đó.

Vệ sĩ của anh đã chờ ở sân bay, qua cửa sổ cô vô tình nhìn thấy một thuộc hạ của anh ôm Ji Soo đang gào khóc đứng trên phi cơ.

“Soo” Ji Eun kêu lên, vội mở cửa xe.

Lúc này Hanbin cũng không ngăn cản, Ji Eun xuống xe lập tức xông về phía phi cơ.

Không ai ngăn cản cô bước lên phi cơ, tên vệ sĩ ôm Ji Soo thậm chí chủ động đưa cho Ji Eun bế.

Ji Soo nhìn thấy Ji Eun thì nín khóc, cái miệng xinh xắn chu lên “Mẹ…”

Cô ôm Ji Soo vào lòng thật chặt, đến lúc cô ý thức được thì cửa phi cơ đã đóng lại, Hanbin đã ngồi thoải mái trong buồng phi cơ từ lúc nào.

Cảm thấy phi cơ đã cất cánh, Ji Eun trừng mắt nhìn Hanbin lúc này đang dựa vào thành ghế, nhàn nhã lật xem mấy cuốn tạp chí thương mại, chất vấn “Anh lừa tôi đến đây?”

Lúc này cô đã hiểu nguyên nhân Hanbin dẫn dì Lee đến bờ biển, bởi vì chỉ làm như vậy, thuộc hạ của anh mới có cơ hội đưa Ji Soo đi.

Hanbin cũng không ngẩng đầu lên “Anh muốn em theo anh đi Mỹ”

Ji Eun giận dữ mắng mỏ “Anh điên à?”

Ở trong lòng Ji Eun, Ji Soo bị giọng cao vút của mẹ làm cho sợ hãi “Mẹ… mẹ thật hung dữ…”

“Bảo bối, mẹ không hung dữ, mẹ chỉ…” Ji Eun không biết phải hình dung thân phận của Hanbin trước mặt con thế nào, cuối cùng không nói gì nữa.

Bỗng dưng, Ji Soo hoạt bát hiếu động nhìn thấy trên một chiếc ghế có một con rối hoàng tử, nó giãy giụa trong ngực Ji Eun “Mẹ, con muốn xuống…”

Ji Eun không cưỡng lại được cô bé, đành phải để cô bé xuống.

Ji Soo lắc lư đi về phía cái ghế có con hoàng tử , Ji Eun không yên tâm đi sau lưng con bé, ngay sau đó đặt con lên cái ghế có con rối kia.

Nhìn thấy con rối, Ji Soo rất vui vẻ, cười khanh khách không ngừng.

Ji Eun đến trước mặt Hanbin, giật lấy cuốn tạp chí thương mại trước mặt anh, nói lạnh lùng “Tôi cho anh biết, sau khi máy bay hạ cánh, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát.”

…………………

Máy bay tư nhân có tốc độ nhanh hơn máy bay thông thường, cho nên lúc họ hạ cánh xuống sân bay Los Angeles vẫn còn là sáng sớm.

Trên máy bay, Ji Eun không hề nhắm mắt, cô luôn đề phòng nhất cử nhất động của Hanbin, ngược lại Ji Soo trong lòng cô đã ngủ ba giấc.

Hanbin cũng không làm gì đặc biệt, chỉ yên lặng xem tạp chí.

Lúc máy bay hạ cánh, Ji Eun lập tức ôm Ji Soo đi xuống.

Cô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát mới nhớ ra họ đã đến Los Angeles, điện thoại của cô lại không thể dùng được ở đây.

Ji Eun ôm con, tức giận nhìn Hanbin đang bước xuống khỏi máy bay.

Lúc này, bóng dáng San Hye xuất hiện trước mặt cô

“Hwang tiểu thư.”

Chị San thấy Hanbin sau lưng Ji Eun lập tức cung kính cúi đầu “Tổng giám đốc.”

Hanbin ra lệnh “Sắp xếp cho cô ấy ở biệt thự, buổi tối tôi sẽ qua.”

Lúc này không chờ Ji Eun kịp phản ứng, Hanbin đã ngồi vào chiếc xe công vụ đắt giá đỗ sẵn từ lâu.

Ji Eun tức giận quát “Kim Hanbin.”

Chiếc xe chở Hanbin lúc này đã chậm rãi chạy đi.

Chị San mỉm cười nói với Ji Eun “Hwang tiểu thư, ngồi máy bay mười mấy tiếng rồi, mời theo tôi đến biệt thự nghỉ ngơi.”

Ji Eun xua tay “Tôi không đi đâu hết, tôi sẽ đưa Ji Soo trở về Seoul luôn.”

Chị San nhìn Ji Soo đang ngủ trong lòng Ji Eun, vui mừng hỏi “Đây là con gái cô và tổng giám đốc sao? Đáng yêu quá, lông mi thật dài, mắt rất giống tổng giám đốc.”

Ji Eun nhẹ nhàng ôm chặt Ji Soo, không nói gì.

Từ vẻ mặt chán nản của Ji Eun chị San có thể đoán được sự thấp thỏm bất an của cô, nên an ủi “Hwang tiểu thư, cô yên tâm, tổng giám đốc không làm tổn thương cô và con đâu.”

Ji Eun luống cuống lắc đầu “Tôi không biết rốt cuộc anh ta có mục đích gì…”

Chị San trả lời thành thật “Bởi vì tổng giám đốc muốn bảo vệ cô và con.”

Ji Eun nghi ngờ nhíu mày “Tôi không hiểu ý chị… Nhưng bây giờ tôi cũng không muốn hiểu, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.” Xung quanh cô đều có vệ sĩ, cô biết mình không thể chạy được khỏi đây.

Chị San khẽ gật đầu, như thể hiểu được tâm trạng cô lúc này, nói “Hwang tiểu thư, xin lỗi, tôi không thể không nghe lệnh tổng giám đốc dẫn cô về biệt thự, nhưng xin cô tin tôi, tổng giám đốc cũng không vô tình ác độc như cô nghĩ đâu, lần trước cô tìm đến tổng giám đốc vì con bé, mặc dù tỏ ra thờ ơ nhưng thực chất có một số việc cô không biết được.”

Ji Eun bỏ sang một bên, nói lãnh đạm “Ngày đó nếu không phải đã không còn cách nào khác, tôi sẽ không đến Mỹ tìm anh ta… Hôm nay Ji Soo đã bình an, tôi nghĩ tôi cũng không cần tìm hiểu những việc này.” Bất luận chuyện gì cũng không thể thuyết phục được cô sau khi đã tận mắt nhìn thấy một người đàn ông máu lạnh như vậy, huống chi anh ta cũng chưa bao giờ có tình cảm với đứa con này, bây giờ mới thấy anh phản ứng như vậy cũng là bình thường.

Chị San kiên nhẫn giải thích “Thực ra đúng là sau bữa tiệc tổng giám đốc đã rời khỏi Los Angeles. Ngày cô đến tìm, tổng giám đốc vẫn chưa về, cho nên hôm sau cô gặp được tổng giám đốc cũng là vì biết lý do cô đến tìm. Vì lo lắng cho đứa bé nên tôi đã tìm mọi cách, thật may cuối cùng đã liên lạc được với tổng giám đốc… Sau khi biết chuyện con bé bị bắt cóc, tổng giám đốc đã lập tức bay từ Saudi về Mỹ, bốn giờ sáng mới về đến Los Angeles…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro