Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Eun nói lạnh lùng “Tôi nghĩ là không cần phải nghe những lời giải thích này.”

Chị San vẫn kiên nhẫn “Mặc dù cô không muốn nghe, nhưng tôi vẫn muốn giúp tổng giám đốc giải thích rõ.” Chị thật sự hi vọng tổng giám đốc và Hwang tiểu thư sẽ không còn hiểu lầm sâu sắc như vậy, cho dù cuối cùng hai người không đến được với nhau đi nữa.

Ji Eun vẫn quay đầu đi chỗ khác.

Chị San thở dài một hơi, khẽ nói “Thật ra thì, tổng giám đốc vừa xuống máy bay đã sai người đi điều tra chuyện con gái bị bắt cóc, từ bốn giờ sáng đến khi Hwang tiểu thư cô đến Kim thị, tổng giám đốc không hề nghỉ ngơi, ngài vẫn đang nghĩ cách cứu con.”

Ji Eun rốt cuộc quay đầu nhìn chị San không sao khống chế được chất vấn “Nếu anh ta thật sự để ý đến con như chị nói, tại sao anh ta lại muốn trốn tránh tôi?”

“Bởi vì tổng giám đốc không muốn làm tổn thương cô.”

“Tôi không hiểu.”

Chị San giải thích chậm rãi. “Tổng giám đốc biết nếu đối mặt với cô, việc duy nhất ngài có thể làm là lạnh lùng vô tình, nhưng làm như vậy nhất định sẽ làm cô bị tổn thương, cho nên, tổng giám đốc thà tránh không gặp cô.”

Ji Eun nghe như chuyện cười nói “Nếu anh ta có lòng cứu giúp con gái, tại sao phải giấu tôi?”

Chị San nói “Đó là bởi vì cô không biết kẻ bắt cóc là ai.”

Ji Eun thốt lên “Căn cứ theo lời cảnh sát đó là thuộc hạ trước đây của Hanbin, vì bất mãn Hanbin vô lý đuổi việc nên muốn bắt cóc để uy hiếp.”

Chị San khẽ lắc đầu, nói rõ “Chuyện này không đơn giản như cô nghĩ đâu… Không sai, kẻ bắt cóc con bé là thuộc hạ trước đây của Hanbin, nhưng kẻ thực sự đứng sau thao túng tất cả lại là người khác.”

Trong đầu Ji Eun đột nhiên có linh cảm nặng nề, cô nhíu mày, hỏi “Sau chuyện này còn có người điều khiển?”

Chị San gật đầu, nhìn Ji Eun chăm chú, như băn khoăn rồi một hồi lâu mới nói chậm rãi “Người đứng sau chính là Chủ tịch CJ Choi Dae Jun.”

Khi này, hai mắt Ji Eun trợn tròn, không thể tin nổi. Choi Dae Jun? Mặc dù cô không muốn gặp lại người này, nhưng cô không thể phủ nhận sự thật đó là ba cô.

Chị San đã sớm tiên đoán được phản ứng của Ji Eun, bình tĩnh nói “Tôi biết cô khó mà chấp nhận nổi chuyện này, nhưng đây là sự thật.”

Ji Eun lập tức phủ nhận “Không thể nào, Choi Dae Jun hoàn toàn không có lý do gì để bắt cóc con bé.” Cho dù có lý do, ông ta cũng không thể bắt cóc cháu ngoại mình.

Chị San nói thẳng. “Ông ta có, đương nhiên là có. Có lẽ cô không biết, cho đến bây giờ Choi Dae Jun vẫn hận không thể treo tổng giám đốc lên.”

Ji Eun khó khiểu lắc đầu “Sao lại như vậy?”

Chị San trần thuật lại “Bảy năm trước, vì kinh doanh thua thiệt Kim thị lâm vào tình trạng phá sản nhưng may rằng lão tổng giám đốc phát hiện ra một hạng mục có thể khiến Kim thị cải tử hồi sinh, CJ lúc ấy cũng đang trên bờ vực phá sản cũng nhằm vào hạng mục đó, vì vậy cả hai bên lao vào cạnh tranh… Không ngờ lão tổng giám đốc vì chịu áp lực phá sản mà trúng gió, tổng giám đốc còn trẻ không thể không thừa kế Kim thị, sau đó bằng năng lực của mình đã đánh bại CJ, giành được hạng mục đó, mà CJ lại phá sản…”

“Ý chị là Choi Dae Jun ghi hận chuyện bị Kim Thị đánh bại năm đó?” Ji Eun vẫn không hết nghi ngờ. Những người kinh doanh luôn hiểu rõ trên thương trường luôn là anh lừa tôi gạt, thắng làm vua thua làm giặc là chuyện thường, Choi Dae Jun là một thương nhân lão luyện như vậy, tại sao không hiểu đạo lý này.

Chị San bổ sung “Dĩ nhiên chuyện không đơn giản như vậy, nhưng tình huống cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, bởi vì lúc đó tôi không phải là trợ lý của tổng giám đốc… Tôi chỉ biết, sau đó nội bộ CJ có tin đồn nói tổng giám đốc vì đoạt được hạng mục này mà dùng một thủ đoạn tàn nhẫn khiến Choi Dae Jun mất một chân, đồng thời cũng mất cả hạng mục đó, chỉ có điều đây chỉ là tin đồn phiến diện trong nội bộ CJ. Tôi tin tưởng nhân cách của tổng giám đốc, mặc dù có chuyện như vậy thật, nhất định sẽ có nguyên nhân.”

Ji Eun sững sờ, cô hoàn toàn không ngờ giữa Choi Dae Jun và Hanbin lại tồn tại mối thù như vậy.

Chị San nói tiếp. “Tóm lại qua chuyện này, ông ta ghi hận với tổng giám đốc, cho nên những năm qua, ông ta cố gắng bồi dưỡng con nuôi của mình là Choi Minhyun phục hồi CJ. Hai năm nay, CJ dần dần quay lại quỹ đạo, bắt đầu trở thành kình địch của Kim Thị, gần đây nhất là vụ cạnh tranh hạng mục ở Los Angeles, Hwang tiểu thư cũng có mặt, nói vậy cũng đủ biết Minhyun quyết tâm giành hạng mục này.”

“Kể cả như lời chị nói là Choi Dae Jun có hận với Hanbin, nhưng ông ta cũng có thể cạnh tranh hạng mục để đánh bại Kim Thị, tại sao phải bắt cóc Ji Soo?”

Chị San đáp “Bởi vì Choi Dae Jun điều tra được gần đây tổng giám đốc đang đàm phán hạng mục dầu mỏ quan trọng với chính phủ Saudi, chỉ cần tổng giám đốc có thể bắt tay vào hạng mục này, CJ có cố gắng gấp mười lần cũng không thể chống lại Kim Thị… Mấy ngày nay tổng giám đốc không có ở Los Angeles là vì đang xử lý hạng mục này ở Saudi, mà ông ta bắt cóc cô bé để ép tổng giám đốc bỏ qua hạng mục Saudi, sự thật đúng như Choi Dae Jun mong muốn, tổng giám đốc đã trở về Los Angeles để cứu con, cuối cùng đã mất hạng mục này.”

Ji Eun quả thật khó mà tin nổi “Chị nói Choi Dae Jun bắt cóc Ji Soo với mục đích để Hanbin mất hạng mục ở Saudi?”

Chị San gật đầu “Choi Dae Jun là người đàn ông cực kỳ xảo trá, mục đích ông ta bắt cóc con bé không chỉ có vậy… Ông ta biết nếu không còn cách nào nữa, cô sẽ đi tìm tổng giám đốc, cho nên ông ta có hai suy nghĩ: Một là cuối cùng tổng giám đốc sẽ bỏ qua hạng mục Saudi để trở về nước cứu con gái, hai là tổng giám đốc không bỏ qua hạng mục sẽ bỏ mặc cô, cả hai kết quả đều là điều ông ta muốn. Nếu Choi Dae Jun biết tổng giám đốc từ bỏ hạng mục Saudi vì con gái, ông ta sẽ không tiếc gì lợi dụng con bé đưa tổng giám đốc vào chỗ chết. Còn nếu tổng giám đốc bỏ mặc cô, thì cô sẽ hoàn toàn mất lòng tin vào tổng giám đốc mà lựa chọn Choi Minhyun.”

Ji Eun hoàn toàn không ngờ sau vụ bắt cóc lại ẩn giấu nhiều ý đồ như vậy, cô không ngừng xua tay khiếp sợ.

Chị San an ủi Ji Eun “Đây chính là toàn bộ sự thật, tôi tin bây giờ cô có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tổng giám đốc.”

Ji Eun giật mình lùi về sau một bước, nói yếu ớt “Kim Hanbin không về nước cùng tôi là vì sợ Choi Dae Jun lợi dụng con trả thù anh ta, nhưng tại sao anh ta không nói với tôi chuyện này? Nếu biết anh ta đang lo cho con, nhưng chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng, tôi cũng sẽ không ép anh ta về nước…”

Ý thức được Ji Eun vẫn chưa hiểu rõ, chị San vội vàng giải thích “Hwang tiểu thư, cô hiểu lầm rồi… Không phải tổng giám đốc sợ nguy hiểm đến tính mạng mà không về nước với cô, mà cậu ấy không muốn mạo hiểm với tính mạng của dì Lee và con gái. Tổng giám đốc hiểu rõ Dae Jun, chỉ cần bị ông ta biết được tổng giám đốc quan tâm đến con gái, kết cục duy nhất của con bé chính là chết…”

Ji Eun ra sức xua tay “Điều này không thể nào…”

Lúc này, chị San lấy điện thoại di động bật đoạn ghi âm cho Ji Eun nghe…

“Nghe đây, Kim Hanbin rất thông minh, anh ta có thể sẽ điều tra được chuyện này là do tôi làm. Hãy nhớ chỉ cần có người tới cứu thì đừng để chừa lại bất cứ ai… Đúng, bao gồm cả đứa bé kia, kể cả phải ngồi tù, tôi cũng sẽ khiến cho Kim Hanbin phải hối hận cả đời.”

Đây là giọng khàn khàn của đàn ông trung niên.

Chị San nói “Sau khi tổng giám đốc trở lại Los Angeles ra lệnh cho thuộc hạ đi cứu con gái. Người này vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa ông ta và Junsik… Những thuộc hạ này không dám cứu con bé vì sợ bứt dây động rừng khiến dì Lee và con bé rơi vào nguy hiểm. Tôi tin là nếu cô không lên máy bay trở về với sự cô đơn chán nản thì Choi Dae Jun đã sắp xếp người theo dõi cô. Khi biết tổng giám đốc không về với cô vì thờ ơ, nên cuối cùng đã thả dì Lee và con gái… Tôi nghĩ, theo ý ông ta, mặc dù không đạt được kết quả phá hỏng việc tiếp nhận hạng mục Saudi của tổng giám đốc, ít nhất ông ta cũng lợi dụng chuyện này giúp đỡ Minhyun đến được với cô.”

“Cho nên, Hanbin làm như vậy là vì cứu con…”

Chị San gật đầu “Thực ra lúc này tổng giám đốc dẫn cô đến Los Angeles cũng là vì bảo vệ cô và con gái…”

Ji Eun được chị San sắp xếp ở một biệt thự rất đẹp ở ngoại thành Los Angeles.

Dỗ dành con gái ngủ xong, Ji Eun ngồi trên salon trong phòng khách chờ Hanbin.

Đúng vậy, hôm nay nghe xong những gì chị San nói, cô có rất nhiều rất nhiều câu muốn chính miệng hỏi Hanbin…

Nói thật, cô cũng không hoàn toàn tin tưởng chị San, bởi vì nếu Hanbin thật sự quan tâm đến con như lời chị San nói thì ban đầu anh ta cũng không quyết tuyệt muốn cô và con đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh ta như thế…

Chín giờ tối, ánh đèn xe chói chiếu vào từ vườn hoa ngoài biệt thự, người giúp việc chờ trước cửa lớn cung kính nói với Ji Eun “Hwang tiểu thư, tiên sinh về rồi.”

Ji Eun lập tức đứng lên, bình tĩnh chờ anh.

Bóng dáng hiên ngang cao ngất của anh xuất hiện trong tầm mắt cô.

Dường như anh rất mệt, áo vắt trên tay, cavat cũng được nới lỏng.

Thấy cô ngồi trong phòng khách, anh đưa áo vest cho người giúp việc rồi bước về phía cô.

Cô nói to “Đêm nay tôi ở lại đây không có nghĩa là tôi sẽ không tìm cách rời khỏi nơi này.”

Hanbin ngồi xuống ghế sofa, dựa vào thành ghế, hoàn toàn không để ý “Tôi sẽ để em đi, nhưng không phải bây giờ.”

Ji Eun lạnh giọng nói “Chị San đã nói với tôi nguyên nhân anh đưa tôi đến Los Angeles… Anh nghĩ là tôi sẽ tin lời chị San?”

Hanbin đứng dậy đi về phía tủ rượu, rót cho mình một ly chất lỏng màu hổ phách, anh không nói gì, chỉ nâng ly rượu khẽ nhấp một hớp.

Ji Eun đến trước mặt Hanbin cản bước anh, ngước đôi mắt gây sự nhìn chằm chằm vào anh “Anh cho là tùy tiện bảo chị San nói vài lời dối trá là tôi sẽ tin chắc? Tôi cho anh biết, người duy nhất tôi không tin tưởng trên thế giới này chính là anh. Tôi không bao giờ tin Minhyun và Choi Dae Jun lại có thể lợi dụng con gái để đối phó với anh.”

Hanbin đặt ly rượu xuống, rốt cuộc cũng nhìn Ji Eun, nói lạnh lùng “Tôi không bảo chị San giải thích gì với em, em có thể không cần tin gì cả.”

Cô không còn gì để nói. Anh vẫn mãi là người đàn ông khó hiểu như vậy, cô hoàn toàn không thể tìm được chút đầu mối nào từ vẻ mặt anh tuấn không cảm xúc của anh.

Hình như anh hơi mệt mỏi, thấy cô im lặng, anh quay người đi lên lầu, không quên nói thêm “Đi lên ngủ đi, nếu chỗ em ở có gì không thoải mái hãy nói với người giúp việc.”

Nhìn bóng lưng Hanbin khuất dần, Ji Eun chán nản ngồi xuống ghế salon.

Tại sao cô lại tin anh?

Nếu anh quan tâm đến con, nửa năm qua đã không tỏ vẻ thờ ơ như vậy, huống hồ lúc đầu anh còn dùng một trăm triệu đuổi cô và con đi, bảo cô và con đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa…

Tâm kế của anh, lòng dạ của anh, sự hung ác của anh, cô đều đã biết, tại sao cô có thể tin tưởng một kẻ vô tình máu lạnh như vậy?

Những thống khổ đã trải qua khắc sâu vào tim cô, cô không bao giờ tin anh nữa, không bao giờ…

………………………..

Đêm nay cô ngủ cùng Ji Soo

Cô vốn không dám ngủ, nhưng vì đã qua hơn mười tiếng bay, sau nửa đêm, cô bất giác lại ngủ thiếp đi…

Lúc Ji Eun tỉnh lại đã hơn mười giờ sáng hôm sau, cô mở mắt ra thì phát hiện Ji Soo đã không còn ở bên cạnh.

Cô sợ hết hồn, không kịp đánh răng rửa mặt chạy thẳng xuống tầng dưới.

Cô vội vã đi tới đại sảnh tầng một, nhưng lại thấy một giúp việc trẻ tuổi đang chơi đùa với Ji Soo, con bé dường như rất vui vẻ, đầu đầy mồ hôi, cười khanh khách không ngừng.

“Ji Soo”

Cô lập tức chạy tới, bỏ quả bóng trong tay Ji Soo ra, sau đó nhìn cô giúp việc trẻ tuổi với ánh mắt đề phòng.

Cô gái trẻ mỉm cười cúi đầu với Ji Eun “Hwang tiểu thư.”

Ji Eun ôm chặt Ji Soo không nói gì.

Cô giúp việc nói “Chúng tôi đã cho bảo bối ăn cơm, cũng chuẩn bị bữa sáng và bữa trưa cho cô, nếu không hợp khẩu vị cô có thể bảo đầu bếp thay đổi.”

Ji Eun ôm Ji Soo ngồi lên ghế salon, nói lãnh đạm “Tôi không đói.”

Cô giúp việc vẫn cười thân thiện như cũ “Vậy nếu cô có gì sai bảo cứ gọi chúng tôi, chúng tôi xuống trước.”

Cô gái dẫn theo hai người làm khác đi khỏi tầm mắt Ji Eun.

Ngồi trên ghế salon, Ji Eun liếc mắt nhìn vệ sĩ đứng bốn phía quanh biệt thự không khỏi nhíu mày.

Ji Soo ngồi trên đùi, ánh mắt trong sáng vô tội nhìn mẹ chằm chằm, ngây thơ nói “Mẹ, bóng…”

Ji Eun liếc nhìn quả bóng, nhẹ giọng trách cứ “Soo, không phải mẹ đã nói không được nói chuyện với người lạ hay sao?”

Cô chưa bao giờ nghiêm túc trước mặt con như vậy, cô bé sợ, đôi mi dài uất ức cụp xuống.

Ji Eun biết mình đã làm con sợ, lại yêu thương dỗ dành “Bảo bối, mẹ không muốn làm con sợ, nhưng con phải nhớ lời mẹ…”

Ji Soo ngoan ngoãn gật đầu.

Ngay sau đó cô nhặt quả bóng cao su ở dưới đất lên, Ji Soo ôm quả bóng vui vẻ trở lại.

Thấy con gái vui, Ji Eun cũng giảm bớt ưu phiền.

Ji Eun chợt chú ý tới một tờ báo đặt dưới khay trà, có thể vì tựa đề quá bắt mắt, cô cầm tờ báo lên theo bản năng.

“’Vị thần trong giới kinh doanh” cũng sẩy tay’, Chủ tịch tập đoàn Kim thị Kim Hanbin sau khi mất hạng mục khách sạn bảy sao cao cấp ở Los Angeles lại tiếp tục bỏ lỡ hạng mục khai thác mỏ dầu vô cùng lớn ở Saudi…”

Ji Eun sững sờ nhìn bài báo trên tạp chí kinh tế, đột nhiên nhớ lại những lời chị San nói “… Tổng giám đốc trở về Los Angeles để cứu con gái, cuối cùng đã bỏ lỡ hạng mục này.”

Tạp chí kinh tế phát hành khắp thế giới không thể viết một bài báo có nội dung thiếu tính xác thực, cho nên, liếc thấy bài báo Ji Eun bỗng sững sờ.

Cô không dám tin vào bài báo, thậm chí nghi ngờ tất cả đều do Hanbin thao túng.

Đang sững sờ, một giúp việc trẻ tuổi cầm điện thoại di động đi tới trước mặt Ji Eun, lúc này cô mới trở về từ cõi thần tiên.

“Hwang tiểu thư, điện thoại của cô đổ chuông lâu rồi.”

“Sao điện thoại của tôi lại dùng được?” Sim điện thoại của cô không dùng được ở Mỹ.

Người giúp việc mỉm cười nói “Sáng nay Kim tiên sinh đã sai người đổi sim cho cô rồi.”

Ji Eun nhận lấy điện thoại, phát hiện cuộc gọi đã kết thúc, mà trên màn hình hiển thị số này đã gọi lỡ rất nhiều lần.

Cô biết số điện thoại này tuyệt đối không phải của Hanbin, bởi vì Hanbin có tìm cô cũng sẽ không chọn cách gọi nhiều như vậy, sau đó cô ấn nút gọi lại “Xin chào”.

“Ji Eun.”

Nghe tiếng gọi quen thuộc, Ji Eun kinh ngạc nói “Minhyun?” Cô không ngờ trong điện thoại lại truyền đến tiếng của Minhyun.

“Là anh.” Giọng Minhyun lúc này có vẻ mất tinh thần hơn so với ngày thường.

Ji Eun đang nghi ngờ sao Minhyun lại có số điện thoại mới của mình thì Minhyun đã áy náy nói “Ji Eun, xin lỗi em…”

Cô nhất thời không phản ứng kịp “Cái gì?”

Minhyun nói chậm rãi “Anh biết là Hanbin dẫn em đến Los Angeles, có nghĩa là anh ta cũng đã giải thích nguyên nhân với em… Đúng, đúng là ba nuôi bắt cóc dì Lee và Ji Soo, nhưng em phải tin ba nuôi không bao giờ làm tổn thương họ, ba nuôi chỉ muốn Hanbin bị mất hạng mục dầu mỏ ở Saudi thôi…”

Ji Eun sững sờ.

Minhyun lại cho rằng Ji Eun im lặng vì tức giận, nên nói với giọng áy náy. “Anh thừa nhận lúc biết kế hoạch của ba nuôi đã không kịp thời ngăn cản, anh không thể làm trái lời ba nuôi… Ji Eun, tha thứ cho anh.”

Ji Eun hoàn toàn không dám tin vào tai mình, cuối cùng, cô run rẩy chất vấn Minhyun “Chân anh bị thương cũng là kế hoạch của ba nuôi anh?”

Minhyun không phủ nhận “Phải.”

Ji Eun cắn chặt môi, đôi mắt dần dần nhuộm đỏ, nghẹn ngào nói “Liệu Choi Dae Jun tìm tôi có phải trả thù Hanbin không?”

Minhyun im lặng.

Ji Eun lắp bắt nói “Tại sao đến anh cũng lừa tôi?”

“Ji Eun, anh giải thích với em là…”

Cô cố gắng kìm chế trái tim đầy uất ức khó chịu, tự giễu “À, thì ra trên thế giới này chẳng ai đáng tin cả… Mọi người không phải trả thù tôi thì cũng lợi dụng tôi để trả thù, tôi không biết, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?”

Kết thúc cuộc gọi, cô vẫn mặc cho nước mắt tuôn rơi, ôm đầu gối, chôn cái đầu vô dụng của mình vào đầu gối, lặng lẽ khóc thút thít.

Đang chơi bóng, Ji Soo thấy mẹ khóc nhất thời hoảng sợ, cô nắm áo mẹ, ngây thơ gọi “Mẹ, mẹ…”

Ji Eun ngước mắt nhìn cô bé, qua làn nước mắt mơ hồ cô vô tình liếc thấy Hanbin đi vào đại sảnh, mà bộ dạng nước mắt lã chã này của cô cũng rơi vào tầm mắt Hanbin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro