Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu nhà cao cấp.

Hai ngày nay Ji Eun đều ở nhà với bà Hwang, thế nhưng bà Hwang lại phát hiện Ji Eun lúc nào cũng không yên lòng, tinh thần hoảng hốt, như thể cất giấu tâm sự.

Giữa trưa, bà Hwang lại thấy Ji Eun thất thần lần nữa, không nhịn được hỏi Ji Eun

"Con làm sao vậy? Hai ngày nay xem ra tinh thần không tốt lắm!"

Ji Eun vốn đang sững sờ dựa vào ghế sofa, nhận thấy đã làm mẹ lo lắng, vội vàng ngồi thẳng người dậy, mỉm cười lắc tay

"Con không sao ạ!"

"Nhưng mà. . . . . ."

Lời bà Hwang còn chưa kịp thốt lên liền bị người giúp việc cắt đứt.

Người giúp việc cung kính nói với bà Hwang

"Phu nhân, bà có điện thoại."

Bà Hwang hỏi, "Ai gọi tới?"

Người giúp việc trả lời

"Cô ấy nói cô ấy họ Yoon cô ấy là cấp trên của tiểu thư, cô ấy muốn nói chuyện với bà một chút về chuyện công việc của tiểu thư."

"Cấp trên của tôi?"

Thân thể Ji Eun chấn động mạnh một cái, đôi mắt hoảng sợ trợn thật to.

Bà Hwang nghi ngờ

"Nếu là cấp trên Ji Eun, tại sao cần phải tìm tôi để nói chuyện công việc của Ji Eun Hơn nữa Ji Eun đã xin thôi việc. . . . . ."

Người làm nói

"Cô ấy nói không muốn tiểu thư xin thôi việc, cho nên muốn nói chuyện với bà."

Bà Hwang đứng dậy

"Vậy cũng được, tôi sẽ từ chối công việc này hộ Ji Eun. . . . . ."

Ji Eun luống cuống kéo góc áo bà Hwang, thốt lên

"À, mẹ, chuyện này để cho con nói với cấp trên con đi. . . . . ."

Đối mặt với ánh mắt tò mò của bà Hwang, Ji Eun chỉ có thể kiệt lực giữ vững bình tĩnh

"A lô. . . . . ."

"Ji Eun, là tôi."

Ji Eun che lại ống nói, cố gắng hạ thấp giọng

"Trưởng phòng Yoon làm sao cô lại biết số của nhà tôi?"

Trong trí nhớ, cô chưa bao giờ tiết lộ ra ngoài thân thế bối cảnh của cô, Trưởng phòng Yoon càng không thể nào biết được số điện thoại của nhà cô.

Trưởng phòng Yoon nói

"Chuyện này cô cũng đừng hỏi đến . . . . . Tôi vốn muốn nói chuyện cô xin thôi việc với mẹ cô, cô đã nhận điện thoại, vậy thì tôi sẽ nói thẳng với cô được rồi! Tôi hy vọng ngày mai cô tiếp tục tới công ty làm việc!"

"Không thể nào! !"

Ji Eun hận Trưởng phòng Yoon đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Trưởng phòng Yoon nhẫn nại

"Cô cần gì phải kiên quyết như vậy đây? Sở dĩ gọi cô tới đi làm là vì tổng giám đốc cảm thấy có hứng thú với cô. . . . . . Tôi biết rõ cô là thiên kim tiểu thư tập đoàn ‘Hwang thị’, cô cũng không thèm muốn gì quyền thế của tổng giám đốc, nhưng mà cô suy nghĩ đi, địa vị ‘Kim thị’ ở giới thương mại có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa, nếu ‘Hwang thị’ có thể bám vào ‘Kim thị’ cũng là một vinh dự. . . . . ."

Ji Eun kiên định nói

"Bất kể cô nói gì, tôi cũng không trở lại công ty!"

Cô thật không ngờ Trưởng phòng Yoon lại có thể điều tra thân thế bối cảnh của cô thông suốt như thế.

Tiếng nói Trưởng phòng Yoon đột nhiên lạnh hẳn, uy hiếp nói

"Ji Eun cô đừng ép tôi nói ra lời nói xấu mặt. . . . . . Cô có thể không đến công ty, nhưng cô phải cân nhắc kỹ càng, nếu như ba mẹ của cô biết cô đi làm ở phòng PR mà còn bởi vì công việc mà gặp phải "chuyện đó", ba mẹ cô sẽ thất vọng về cô thế nào?"

Ji Eun cắn chặt răng, "Cô thật ghê tởm! !"

Trưởng phòng Yoon dường như đã đoán được Ji Eun sẽ lựa chọn thế nào, không nói lời vô nghĩa nữa, thản nhiên nói

"Được rồi, tôi không nói nhiều, cô hãy tự suy nghĩ kỹ càng đi!..

____________________

Ji Eun quyết định trở về ‘Kim thị’!

Cô là thiên kim của ‘Hwang thị’ mà ba mẹ vẫn thường kiêu ngạo, ba mẹ cô luôn luôn không đồng ý cho cô đi làm, chỉ bởi vì thương cô, cưng chiều cô, tin tưởng cô, mới có thể cho phép cô làm những chuyện cô thích làm, nhưng cô lại bởi vì công việc mà. . . . . .

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ để cho ba mẹ cô thất vọng, nếu ba mẹ cô biết được chuyện này, nhất định sẽ thất vọng về cô. . . . . .

Buổi tối, Ji Eun tìm một lý do hợp lý thuyết phục ba mẹ cho cô đi làm lại.

Hôm sau, Ji Eun tới ‘Kim thị’đúng giờ. . . . . .

Cô thật không ngờ, ba ngày không về công ty, cô đã trở thành tình địch của tất cả chị em phụ nữ phòng PR, ngay cả Minyeon và cô thường ngày có quan hệ rất tốt cũng xa cách cô.

Sau khi Ji Eun chạm từng ánh mắt sắc bén đủ để bắn chết người, không khỏi ôn tồn hỏi Minyeon, "Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người đều nhìn mình như vậy?"

Minyeon tức giận nhướng mí mắt

"Cậu nghĩ họ có thể nhìn cậu thế nào? Tối hôm đó cậu chẳng những không đi tiếp đón tổng giám đốc, ba ngày nay cũng không tới công ty làm việc, hôm nay bộ phận nhân sự lại tuyên bố cậu là thư ký mới nhậm chức của tổng giám đốc . . . . . ."

Ji Eun kinh ngạc, "Cái gì?"

Minyeon đố kỵ nói

"Cậu cũng đừng giả bộ ra vẻ khiếp sợ nữa, mà trong lòng lại đang đắc ý đi?"

"Mình. . . . . ."

Giữa lúc Ji Eun đang khó lòng giãi bày, lúc này, một người phụ nữ lớn tuổi, vẻ mặt lại có phần nghiêm trang đi vào phòng PR.

Nhất thời, tất cả nhân viên phòng PR đều đứng đứng dậy, kính cẩn gọi người đến một tiếng

"Chị San!"

Ji Eun liếc nhìn, khẽ nhíu mày. Người kia là ai?

San Hye và Ji Eun chưa từng gặp mặt, nhưng mà ánh mắt San Hye cũng không nghiêng không lệch dừng lại ở trên người của cô bình tĩnh nói

"Thư ký Hwang, tổng giám đốc muốn gặp cô!"

Ji Eun không hề quen cách xưng hô của chị San đối với cô, sở dĩ đi theo chị San đến tầng lầu tổng giám đốc làm việc, chủ yếu là bởi vì những ánh mắt hâm mộ ghen ghét của phòng PR khiến cho cô không muốn ở lại một chút nào.

Bước chân San Hye dừng lại ở trước cửa phòng tổng giám đốc, thay Ji Eun gõ cửa phòng tổng giám đốc, San Hye khinh thường lạnh nhạt nói

"Thư ký Hwang, tổng giám đốc đang đợi cô, vào đi!"

Nói thật, cho tới giờ khắc này, Ji Eun vẫn không thể liên hệ tổng giám đốc tập đoàn ‘Kim thị’ và cái ‘tên háo sắc’ đáng giận đến cực điểm đêm đó với nhau!

Hít một hơi thật sâu, Ji Eun đi vào phòng tổng giám đốc.

Cô đến ‘Kim thị’ đã hơn một năm, chỉ biết là tập đoàn ‘Kim thị ’ đã chuẩn bị văn phòng cao cấp cho tổng giám đốc, đây cũng là lần đầu tiên cô đi vào phòng tổng giám đốc. . . . . .

Bước đầu tiên đi vào cửa phòng làm việc, cô đã chú ý tới dáng người ngang nhiên cao ráo đứng lặng im trước cửa sổ.

Đây là bóng lưng đàn ông đẹp nhất cô từng thấy . . . . . .

Dáng người cao lớn, tây trang màu đen may thật vừa vặn, toàn thân trên dưới lộ ra hơi thở kiên định, đều đang chứng minh thân phận người đàn ông này không tầm thường.

Ji Eun do dự, để tránh cho người của công ty chú ý, cô vẫn là lựa chọn mở miệng kính cẩn

"Tổng. . . . . . Tổng giám đốc."

Kim Hanbin xoay người, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tinh xảo không tì vết của Ji Eun, khóe miệng thoáng hiện nở nụ cười hứng thú như có như không

"Sao lại gọi tôi xa lạ như vậy, không phải chúng ta ‘quen biết’ sao?"

Trên khuôn mặt điển trai tỏa ra khí khái lạnh lùng,  thân hình anh to lớn cao ngạo đứng ở trước mặt cô, làm cho cô có cảm giác bị áp bức mạnh mẽ, tổng thể mà nói, người đàn ông này đúng là kỳ dị.

Dù rằng người đàn ông trước mắt xem ra rất ưu tú, Ji Eun lại không có chút cảm tình nào với anh ta, rời ánh mắt đi nơi khác, Ji Eun nói lạnh nhạt

"Tôi và anh không hề quen biết. . . . . . Anh chỉ cần nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn như thế nào?"

Khóe miệng Hanbin khẽ nhếch cười, di chuyển đến trước mặt của Ji Eun.

Ji Eun quay mặt đi, không muốn liếc nhìn anh ta.

Hanbin trấn định tinh thần mà nhìn cô, bởi vì cô không quen bị người ta nhìn chằm chằm như vậy nên có vẻ hơi luống cuống, hơn nữa lúc anh đến gần cô, lại phát ra hơi thở nam tính và mùi thơm thoang thoảng dễ chịu khiến cho cô nhớ lại đêm đó, gương mặt cô không khỏi đỏ bừng lên.

Khóe miệng Hanbin hiện lên ý cười, không hề báo trước đưa tay nhẹ nhàng nâng lên cằm Ji Eun

Trong khoảnh khắc anh chạm vào cô, cô né tránh như điện giật. Cô giương đôi mắt hung hăng lườm anh

"Tôi về công ty không có nghĩa là tôi phải chịu sự quấy rối cợt nhả của anh, xin anh tự trọng! !"

Hanbin thu tay lại, cười nhạt nói

"Cô cần gì phải căng thẳng như vậy, tôi chỉ muốn hỏi cô. . . . . ."

Hanbin ngừng lại, ánh mắt di chuyển từ trên người Ji Eun xuống hạ thân, cuối cùng nhướng đôi mắt nhìn Ji Eun với vẻ sâu xa,

"Còn đau không?" =))

"Cái gì?"

Ji Eun nhất thời không hiểu ý, đến khi ý thức được ánh mắt người nào đó vừa mới dừng lại ở hạ thân của cô một giây, cô hiểu ngay lập tức, mặt đỏ bừng trong nháy mắt

"Anh. . . . . . Anh là tên khốn kiếp! !"

"Xin lỗi!"

Giọng nói Hanbin bỗng nhiên chuyển sang nhu hòa, ánh mắt nhìn Ji Eun cũng mang theo một chút áy náy

"Đêm đó tôi không thể khống chế bản thân, đối với lần đầu tiên của cô, tôi nên hạn chế mới đúng!"

Ji Eun nhanh chóng dùng đôi tay che lại lỗ tai

"Anh có thể đừng nói nữa không! !"

Hanbin không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng quan sát Ji Eun

Ji Eun không hề hay biết, ánh mắt Hanbin quan sát cô rõ ràng mãnh liệt chấn động lòng người, thế nhưng anh lại không lộ dấu vết.

Ji Eun hít sâu ba hơi liên tục, lúc này mới nâng đôi mắt hơi ửng hồng lên nhìn người đàn ông trước mặt dường như không có chuyện gì xảy ra, nói lạnh nhạt

"Tôi biết rõ, chuyện đã qua cho dù tôi muốn truy cứu cũng không truy cứu được, tôi chỉ muốn trở lại cuộc sống yên tĩnh trước kia của tôi. . . . . . Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn như thế nào?"

Khóe môi Hanbin hơi nhếch lên, môi mỏng hờ hững nói

"Tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi!"

Ji Eun hoảng hốt lùi về sau một bước, cô khó có thể tin nhìn khuôn mặt điển trai hờ hững của Kim Hanbin, nghiến răng nghiến lợi nói

"Anh còn có thể vô sỉ hơn nữa không?"

Hanbin xoay người, thân hình nghiêm nghị rời đi đến trước tủ rượu tự rót cho mình một ly rượu màu hổ phách, lúc này mới chậm rãi lên tiếng

"Từ nay về sau cô phải tập làm quen với tính cách của tôi!"

Ji Eun hoàn toàn không có hứng thú hỏi xem Hanbin ngụ ý tính cách là gì, cô giận dữ trừng mắt nhìn anh, bụng đầy phẫn nộ xoay người bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro