Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại phòng PR, Ji Eun không hề do dự, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Đám người Shin Mi So một lòng cho rằng Ji Eun đang chuẩn bị chuyển đồ đến tầng lầu dành riêng cho tổng giám đốc, không khỏi ghen tỵ nói

"Ái chà, nhanh như vậy đã thu dọn đồ đạc, làm như sợ người khác không biết cô muốn trở thành thư ký tổng giám đốc. . . . . . Có gì đặc biệt hơn người. . . . . ."

Ji Eun vẫn yên lặng dọn đồ.

Đúng vậy, cô quyết định rời khỏi Kim thị! !

Cô về công ty vốn không phải là bởi vì khuất phục uy hiếp của Trưởng phòng Yoon mà vì không muốn để cho ba mẹ thất vọng nên phải giải quyết chuyện này bí mật.

Cô thật không ngờ cái tên đàn ông họ Kim lại có thể phách lối như thế, thậm chí nói ra yêu cầu vô lý như vậy. . . . . .

Nếu như giấu giếm chuyện này, cách duy nhất chính là làm người phụ nữ của anh ta, như vậy, cô tình nguyện tự nói hết chuyện này cho ba mẹ của mình. . . . . .

Có lẽ ba mẹ sẽ cảm thấy thất vọng về cô, nhưng ít nhất cô có thể cảm thấy an tâm, cũng không cần phải chịu bất kỳ uy hiếp gì.

Ji Eun ôm thùng giấy bước vào hành lang, đang muốn bấm cửa thang máy, thì lại gặp "chị San" ở cửa thang máy.

Trên hành lang chỉ có hai người bọn họ, chị San lên tiếng trước

"Hwang tiểu thư, tôi có thể nói hai câu với cô không?"

Ji Eun đến nay vẫn chưa hiểu rõ thân phận của chị San, không khỏi do dự.

Chị San dường như nhìn ra được tâm tình của Ji Eun, bình tĩnh nói

"Tôi là trợ lý riêng của tổng giám đốc, mấy năm nay tôi vẫn luôn xử lý một ít chuyện vặt trong công việc và cuộc sống của tổng giám đốc. . . . . ."

Vừa nghe thấy là thuộc hạ trung thành của Hanbin, Ji Eun liền lạnh lùng thốt ra

"Tôi nghĩ tôi và cô không có gì hay để nói."

Chị San không ngăn cản động tác nhấn nút mở cửa thang máy của Ji Eun, chỉ nói chậm rãi

"Trước tiên cô phải hiểu rõ, cô là người phụ nữ Trưởng phòng Yoon chủ động ‘tặng’ cho tổng giám đốc, tổng giám đốc cũng không bức bách cô làm gì. . . . . . Thứ hai, tổng giám đốc từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng mà, tổng giám đốc chưa bao giờ chủ động giữ lại một người phụ nữ nào, cô là người đầu tiên!"

Ji Eub không vui nhíu mày

"Theo ý của cô là, được anh coi trọng, có phải tôi nên cảm thấy vinh hạnh hay không?"

Giọng của Chị San vẫn nhẹ nhàng từ tốn như trước

"Điều tôi muốn nói không phải ý này, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, cô có thể thử tìm hiểu tổng giám đốc thêm một chút, có lẽ, anh ấy không hề giống với tưởng tượng của cô."

"Xin lỗi, tôi không muốn nói đến anh ta. . . . . . Tôi đi trước!" Cửa thang máy mở ra, Ji Eun  không hề do dự đi vào thang máy.

--------

Buổi tối.

Ji Eun ôm gối ngồi dựa trên giường, trong lòng có chút mất mát.

Không có ai biết, thật ra cô là một phụ nữ rất bảo thủ, cô vẫn cho rằng lần đầu tiên của mình nên dâng tặng cho người đàn ông cô yêu và cũng yêu cô, mặc dù cô chưa gặp được, nhưng cô vẫn luôn mong ngóng. . . . . .

Nhưng mà, cô thật không ngờ rằng cô sẽ xảy ra quan hệ với một người đàn ông phẩm hạnh thấp kém như vậy. . . . . .

Cô thừa nhận, ngoại hình của người đàn ông này không thể soi mói, nhưng cô không háo sắc đến mức thích người đàn ông như vậy, hơn nữa rõ ràng cô và người đàn ông đó không có bất kỳ phát triển nào, cho nên cô không thể chọc vào người đàn ông này. . . . . .

Hiện tại, cách duy nhất giải quyết chuyện này chính là cô phải nói chuyện thẳng thắn với ba mẹ.

Hít một hơi thật sâu, Ji Eun chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi mới đi tới phòng khách lầu một.

Cô còn chưa đến gần ghế sofa của ba mẹ, đã nghe thấy trên TV truyền đến tin tức.

"Căn cứ theo tin nhận được, thiên kim họ X giấu giếm gia đình đi vào công ty quốc tế hàng đầu, chỉ quyến rũ tổng giám đốc trẻ tuổi, hiện nay màn hình giám sát đã tìm được khách sạn, thân phận thật sự của thiên kim họ X sẽ được sáng tỏ nhanh chóng. . . . . ."

Không chờ Ji Eun từ trong sững sờ trở lại bình thường, ba mẹ cô đã căm ghét mà thảo luận sôi nổi về "Thiên kim họ X" này.

Bà Hwang nhìn thấy Ji Eun trong lúc vô tình, vội vàng gọi Ji Eun đến bên cạnh bà.

Ji Eun lúc này mới hoàn hồn, sắc mặt hơi tái nhợt, đến bên cạnh bà Hwang.

Bà Hwang kéo tay Ji Eun vô cùng thân mật nói

"Con gái bảo bối, con nhìn gia đình thiên kim nổi tiếng đang phát trên ti vi này xem, không biết cha mẹ cô ấy giáo dục cô ấy như thế nào mà không hề có thái độ đúng mực, lại có thể đi làm phòng PR, còn quyến rũ ông chủ. . . . . ."

Ji Eun rũ tay xuống, yên lặng.

Bà Hwang tưởng thái độ của Ji Eun là vì thân thể không thoải mái, liền vội vàng hỏi

"Làm sao vậy? Có phải sau khi đi làm trở thì gặp uất ức gì không?"

Bà Hwang còn chưa biết Ji Eun đã hoàn toàn thôi việc.

Ji Eun ngước mắt nhìn bà, nhẹ nhàng lắc lắc đầu

"Không phải, con chỉ cảm thấy trong người hơi khó chịu."

"Làm sao lại thấy khó chịu vậy?"

Ông bà Hwang nhất thời căng thẳng, bà Hwang vội vàng đi đến

"Mẹ gọi bác sĩ cho con. . . . . ."

Ji Eun vội vàng xua tay

"Mẹ, đầu con chỉ hơi choáng váng, con không sao, con đi lên nghỉ ngơi là được. . . . . ."

Bà Hwang gật đầu, "Vậy được rồi, con nhanh đi nghỉ đi!"

. . . . . .

Trở lại phòng ngủ, Ji Eun vô lực dựa vào cánh cửa, lẳng lặng suy tư.

Cô có thể biết trước, ba mẹ biết được cô đi làm ở phòng PR sẽ thất vọng thế nào. . . . . .

Cô cho là cô đã chuẩn bị tâm tư đối mặt với ba mẹ, nhưng trong khoảnh khắc thật sự đã tới thì cô lại chợt mất dũng khí. . . . . .

Tin tức trên ti vi thật rõ ràng cho thấy là có người lấy chuyện của cô để phê bình, nếu như thân phận của cô sáng tỏ, sẽ không thể nào lường được mức độ ảnh hưởng tới ba mẹ cô. . . . . .

Đúng vậy, cô không thể không chú ý tới cảm nhận của ba mẹ. . . . . .

Ít nhất, trước khi cô thẳng thắn thành khẩn với ba mẹ bí mật mười năm, cô sẽ làm tất cả để ba mẹ cô vui vẻ, như vậy mới có thể bù đắp công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ đối với cô nhiều năm nay.

----------

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Ji Eun cầm điện thoại gọi vào một số.

Di động kết nối nhanh chóng, giọng nói của Trưởng phòng Yoon vang lên.

"Ji Eun, tôi biết ngay là cô sẽ gọi điện thoại cho tôi."

Ji Eun nói hờ hững

"Tin tức trên ti vi tôi đã xem, các người thắng rồi. . . . . ."

Trưởng phòng Yoon cười nói

"Tôi cũng không có bản lĩnh phát tin tức trên truyền hình như vậy, nhưng đối với Tổng giám đốc Kim mà nói, chuyện này cũng chỉ cần một câu nói. . . . . . Tôi muốn nói cho cô biết, chuyện Tổng giám đốc Kim quyết định vẫn chưa có người nào có thể ngăn cản, từ nay về sau cô hãy ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Tổng giám đốc đi!"

Trong đầu Ji Eun chợt xẹt qua một câu Hanbin đã nói. . . . . .

"Từ nay về sau, cô phải tập làm quen với tính cách của tôi!"

Giờ khắc này cô mới biết được, những lời này của anh nói đúng là nguy hiểm đến cỡ nào.

Đúng vậy, người đàn ông cao cao tại thượng như thể anh ta thì có cái gì mà không chiếm được đâu! Quả thật như Trưởng phòng Yoon đã nói, không ai có thể làm trở ngại quyết định của anh, tính cách của anh chỉ có làm cho người khuất phục.

Ji Eun trả lời bình tĩnh

"Tôi biết, nhưng mà tôi nói rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho người đã ‘hại’ tôi, Trưởng phòng Yoon mong cô về sau tự giải quyết cho tốt."

Lập tức cúp điện thoại, khuôn mặt Ji Eun đã sớm không còn một chút máu.

Ji Eun lại trở về Kim thị lần nữa, lần này, cô lấy đồ của mình đi lên tầng lầu dành riêng cho tổng giám đốc luôn.

Ở ngoài cửa phòng tổng giám đốc, cô đụng phải chị San.

Chị San như thể biết cô sẽ trở về, không hỏi han gì nhiều, chỉ nhẹ giọng nói cho cô biết

"Tổng giám đốc ở bên trong."

Ji Eun ôm đồ riêng của mình để ở phòng thư ký bên cạnh, ngay sau đó gõ nhẹ lên cửa phòng.

"Vào đi! !" Giọng nói trầm thấp của Hanbin truyền đến.

Ji Eun khẽ cắn môi, tiếp theo dùng tay mở cửa văn phòng tổng giám đốc ra.

Hanbin hình như không biết người đến là cô, đang nghiêm túc vùi đầu với văn kiện trước mặt.

Ji Eun im lặng nhìn anh một giây, rồi lại không thể phủ nhận anh thật tuấn tú.

"Ngồi kia đi, tôi sắp xong rồi, lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm."

Hanbin không ngẩng đầu lên, giọng nam dễ nghe lại vang lên nhẹ nhàng.

Ji Eun hơi giật mình kinh ngạc, bởi vì không nghĩ tới anh có thể biết người đến là cô.

Cô vẫn yên lặng. Ước chừng hai mươi phút sau, anh đứng lên, thuận tay lấy áo khoác.

Cô đứng dậy theo, vẫn cực kỳ xa cách với đôi mắt của anh.

"Có đợi lâu không?" Anh cúi đầu nhẹ nhàng hỏi cô.

Cô giương mắt nhìn vào con ngươi đen nhánh sâu không lường được của anh, nói lạnh nhạt

"Để đạt được mục đích, anh đều không từ thủ đoạn như vậy sao?"

Trên gương mặt điển trai của Hanbin không có chút biểu tình tức giận, anh cong khóe miệng,

"Đây là điều kiện tất yếu để người kinh doanh có thể thành công!"

Ji Eun thu lại ánh mắt từ trên gương mặt của anh, nói lạnh lùng

"Tôi có thể lựa chọn khuất phục, nhưng tôi cũng muốn anh đáp ứng tôi hai việc."

"Nói."

Chữ nói ngắn ngọn rõ ràng, thái độ của anh cao ngạo trước sau như một.

"Chuyện giữa chúng ta cần giữ bí mật."

Hanbin gật đầu biểu lộ đồng ý

"Tôi bảo đảm cuộc sống sau này của cô nhất định sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều."

Ji Eun hoàn toàn không lòng dạ nào nghe Hanbin cam kết, tiếp tục đưa ra yêu cầu thứ hai

"Tôi muốn Trưởng phòng Yoon mất việc, vĩnh viễn không thể hoạt động ở giới quan hệ xã hội."

Kim Hanbin ngắm nhìn Ji Eun, tựa như không ngờ rằng Ji Eun sẽ nói lên yêu cầu như thế. Xem ra, thực chất bên trong cô gái nhỏ này còn ẩn giấu một phần quật cường. . . . . .

"Tôi đồng ý với cô!" Hanbin vẫn không hề do dự.

Ji Eun gật đầu, "Cám ơn."

Cô đã biết chuyện Trưởng phòng Yoon được điều đi tới Mỹ, đúng vậy, đối với Trưởng phòng Yoon bỉ ổi lợi dụng cô như vậy, cô nhất định

"Có thù phải trả"! ! Hồi còn nhỏ lúc ở trại trẻ mồ côi cô cũng đã học được, cô phải kiên cường mà đối diện tất cả.

Tay Hanbin thật tự nhiên đặt ở trên vai Ji Eun "Chúng ta đi thôi!"

Ji Eun giãy ra vì không quen đụng chạm với anh, thế nhưng tay anh ta đã lập tức ôm lấy eo cô.

Thân mình Ji Eun cứng đờ trong nháy mắt

"Ặc. . . . . ."

"Nếu như ngay cả đụng chạm cũng không thể chịu được, tối nay làm sao đến với tôi đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro