Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Eun bất lực rời khỏi bãi đậu xe, vẻ mặt cô đơn.

Lúc đang đợi taxi, Ji Eun lại gặp được chị San vừa mới tan ca.

Ánh mắt chị San xẹt qua người cô vẻ mặt lạnh lùng dường như cũng không muốn nói gì với cô.

Ji Eun vẫn kiên trì đến gần chị San, nhẹ nhàng từ tốn mở miệng, "Chị San, tôi biết chị không muốn gặp tôi, nhưng mà tôi thật sự rất cần nói chuyện với Hanbin. Hy vọng chị có thể giúp tôi gặp anh ấy. . . . . ."

Vẻ mặt chị San lạnh lùng, vẫn không mở miệng.

Ji Eun cắn môi, giọng nói khẩn cầu, "Xin chị giúp tôi!"

Có lẽ giọng nói Ji Eun khàn khàn để lộ tâm trạng lúc này của cô, rốt cuộc chị San cũng liếc mắt nhìn Ji Eun "Đối với thứ mình cảm thấy hứng thú đàn ông sẽ không từ mọi thủ đoạn nào, nhưng mà tất cả đều chỉ xảy ra khi người đàn ông có tính nhẫn nại."

Ji Eun nói thật lòng, "Tôi không hiểu."

Chị San nghiêm mặt nói, "Tôi còn nhớ tôi đã từng nói với cô, cô là người phụ nữ đầu tiên tổng giám đốc muốn giữ ở bên cạnh, nhưng cô lại không nắm bắt lấy. . . . . ."

"Tôi không biết tại sao mọi chuyện lại thành như vậy. . . . . ." Ji Eun biết chị San hiểu lầm nguyên nhân cô muốn gặp lại Hanbin, nhưng trước mắt cô không cần phải so đo những chuyện này, có thể mau sớm gặp được Hanbin mới là quan trọng nhất.

Chị San nói ra nguyên nhân, "Tôi tưởng rằng cô là một cô gái thông minh, cô nên hiểu rõ tính tình của tổng giám đốc . . . . . . Tổng giám đốc thích phụ nữ dịu dàng và ngoan ngoãn nghe lời, chứ không phải nhóc con bốc đồng và cáu kỉnh."

Bốc đồng và cáu kỉnh?

Ji Eun đột nhiên nhớ lại chuyện sáng sớm hôm đó anh gọi điện bảo cô trở về khách sạn. . . . . .

Thật sự là cô đã không trở về khách sạn để tỏ rõ sự tức giận, chẳng lẽ cũng bởi vì một chuyện nhỏ như vậy mà anh ta đã tức giận?

Một giây này, giọng nói mạnh mẽ mà bình thản nhưng ẩn chứa nguy hiểm của Hanbin lại vang lên trong đầu Ji Eun. Cô phải làm quen với tính cách của tôi. . . . . .

Đúng vậy, cô đã quên mất. Cô hoàn toàn không thể đắc tội với anh!

"Tổng giám đốc chịu để ý đến cô, coi như đã là vận may của cô rồi. . . . . . Nếu như cô thật sự còn muốn trở lại bên tổng giám đốc, tôi chỉ nhắc nhở cô, phải học cách ngoan ngoãn nghe lời!" Chị San ngừng lại rồi nói tiếp, "Được rồi, tôi phải đi trước đây. . . . . . Muốn gặp tổng giám đốc, vậy thì hãy chờ ở khách sạn Paradise, tối nay tổng giám đốc sẽ ngủ lại khách sạn."

-----

Chín giờ tối, Ji Eun lại đứng chờ ở cửa phòng số 1618 của khách sạn "Paradise"

Cô hít một hơi thật sâu, giơ tay gõ nhẹ lên cửa phòng.

Trong phòng không truyền tới bất kỳ phản ứng nào, Ji Eun chỉ sợ Hanbin không có ở trong phòng, thử đưa tay vặn chốt cửa, "lạch cạch" một tiếng, cửa phòng mở ra.

Cô đi vào phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Trong phòng cũng không có bóng dáng của Hanbin, nhưng hơi thở nam tính thoang thoảng thuộc về Hanbin. Lúc Ji Eun đang nghi ngờ, bên trong phòng tắm bắt đầu truyền đến tiếng nước chảy rào rào.

Hiển nhiên, Hanbin đang tắm! 

Cô chậm rãi bước đến bên cạnh cửa phòng tắm, lẳng lặng chờ anh ra ngoài.

Mấy phút sau, tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, Hanbin chỉ quấn một cái khăn tắm đi ra từ phòng tắm.

Cô không cho phép mình có chút do dự nào, nhắm mắt, vươn tay ôm chặt thắt lưng trần trụi cường tráng của Hanbin từ phía sau, gò má dán lên tấm lưng có dính nước của anh, nhỏ giọng thốt lên, "Hanbin, xin lỗi. . . . . ."

Hanbin cũng không có phản ứng gì nhiều.

Ji Eun ôm Hanbin thật chặt, giọng nói khàn khàn, "Xin lỗi, tôi sai rồi. . . . . . Về sau tôi sẽ không bao giờ không nghe lời anh nữa!"

Hanbin xoay người, con ngươi đen trầm tĩnh thâm sâu dừng lại ở khuôn mặt tinh xảo mà mệt mỏi của Ji Eun.

Cô từ từ buông hắn ra, nâng tay lên vươn về phía ánh mắt u ám của Hanbin, nhỏ giọng khẩn cầu, "Xin anh đừng bỏ mặc tôi. . . . . ."

Tròng mắt đen thâm sâu không lường được của Hanbin khẽ híp thành một đường ngang, ánh mắt ngang tàn quan sát cô, môi mỏng mở ra, "Tôi cho rằng Hwang Ji Eun mà tôi biết không phải như bây giờ. . . . . ."

Ji Eun yên lặng nhìn Hanbin, nói ra sự thật, "Tôi biết rõ ở trước mặt anh tôi hoàn toàn không có cách nào mà thể hiện một chút thông minh. . . . . ." Không có lời dư thừa, cô nói thẳng, "Sở dĩ tôi đến đây là bởi vì tôi cần anh giúp đỡ!"

"Hử?" Hanbin cảm thấy hứng thú nhếch khóe môi.

Ji Eun nói chậm rãi, "Ba tôi bị bạn bè hãm hại vào tù, tôi cần một số tiền lớn. . . . . ."

Hanbin buồn cười cong khóe miệng lên, "Cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp cô?"

Ji Eun nói bình tĩnh, "Dựa vào việc anh vẫn cảm thấy hứng thú với tôi!" Đúng vậy, cô muốn dùng chính mình để giao dịch.

Hanbin ung dung nhìn Ji Eun, đôi mắt đen vẫn hiện vẻ khó có thể phỏng đoán như cũ.

Cô không hề do dự nhón chân lên, chủ động hôn lên cánh môi mỏng lạnh lẽo của anh.

Hanbin không có bất kỳ động tác đáp lại. . . . . .

Lần đầu tiên Ji Eun chủ động hôn một người đàn ông, cô hoàn toàn không biết làm thế nào để khiêu khích điểm mấu chốt của dục vọng người đàn ông, chỉ có thể hôn vụng về, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ anh hôn cô đêm đó.

Vậy mà sau mấy giây, cô vẫn không có được phản ứng của anh, môi cô thậm chí khô khốc đến mức không thể nào tiếp tục nụ hôn này nữa.

Cuối cùng, cô từ từ thả mũi chân xuống, lặng lẽ buông tay ra.

Giây phút này, cô cảm thấy bản thân rất bối rối, lại có thể có ý định bán đứng thể xác của mình, nhưng cô không thể lựa chọn lùi bước, bởi vì cô nợ "Ba mẹ" cô quá nhiều. . . . . .

Nhưng mà, cuối cùng cô cũng không thể nghĩ ra được cách giúp đỡ ba mẹ. . . . . .

Có lẽ, như thể lời chị San nói, cô đánh giá cao tính nhẫn nại của một người đàn ông đối với một người phụ nữ, nếu như cô tiếp tục miễn cưỡng, kết quả cũng chỉ sẽ tốn công vô ích.

"Xin lỗi, quấy rầy anh rồi. . . . . ." Hít một hơi thật sâu, Ji Eun không dám nhìn Hanbin thêm nữa, xoay người, lựa chọn lặng lẽ rời đi.

Nhưng, ngay lúc cô sắp bước ra cửa, giọng nói của Hanbin vang lên mang theo vẻ tức cười lại xấu xa, "Dụ dỗ tôi xong liền bỏ đi như vậy sao?"

Thân hình Ji Eun đột nhiên chấn động, bước chân sững lại.

Giây lát tiếp theo, hơi thở nam tính thoang thoảng của Hanbin đã bao vây Ji Eun, anh bế cô lên. . . . . .

Cô bị ném mạnh lên chiếc giường lớn mềm mại, không cho cô bất kỳ không gian nghỉ ngơi nào, thân thể của anh đã đổ ập lên.

. . . . . .

Đêm nay, cô học được cách để phụ thuộc vào anh, làm sao để thừa nhận hoan ái dưới thân thể anh.

Cũng bắt đầu từ đêm nay, Hwang Ji Eun cô rốt cuộc không thể xem nhẹ người đàn ông cao quý vô duyên vô cớ xông vào thế giới của cô. . . . . .

Sắc trời dần sáng, Ji Eun chậm rãi mở mắt ra.

Cô cảm thấy toàn thân rã rời, không có mảy may sức lực. . . . . .

Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, tay cô chẳng biết từ bao giờ đã ôm anh tự nhiên như vậy.

Nhớ tới việc hôm nay Hwang thị sẽ phải tiến hành phá sản, cô khẽ đẩy hông anh, "Hanbin, Hanbin. . . . . ."

"Ừm. . . . . ." Hanbin mơ hồ đáp lại cô một tiếng, vươn tay ôm lấy cô kéo vào lòng lần nữa.

"A. . . . . ." Cô giãy giụa khỏi cái ôm của anh, quấn lấy chăn ngồi dậy, tiếp tục khẽ gọi anh, "Hanbin. . . . . ."

"Đừng ầm ĩ, ngủ đi!!" Trong giấc ngủ anh vẫn bá đạo như cũ, cánh tay mạnh mẽ lại kéo cô vào trong chăn.

"A!" Ji Eun ngã xuống giường lớn, tay anh lại không khách khí ôm cô kéo vào lòng.

Đối mặt với cơn ngủ say của anh, Ji Eun khẽ nhíu mày, tiếp tục nhẫn nại gọi anh, Hanbin. . . . . ." Cô phải gọi anh dậy, nếu không, Hwang thị sẽ gặp nguy.

Hanbin vẫn không tỉnh dậy, bàn tay lo lớn giam giữ cô thật chặt.

Ngay lúc Ji Eun vô cùng sốt ruột, tiếng chuông điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

Cô cài nhạc chuông riêng cho số điện thoại của ba mẹ, cho nên cô hiểu rõ đây là điện thoại mẹ gọi tới.

Cô nhẹ nhàng xê dịch cơ thể, đưa tay cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhanh chóng ấn nút trả lời.

Trong điện thoại quả nhiên là giọng nói của bà Hwang, " Ji Eun. . . . . ."

"Mẹ!!"

"Ba con đã trở về rồi, nghe ba con nói, là một người bạn của con hoàn trả khoản tiền kia cho ba, còn nộp tiền bảo lãnh cho ba con ra ngoài . . . . ." Giọng nói bà Hwang đã không còn vẻ sầu lo như trước.

"Cái gì?" Ji Eun khó có thể tin, "Mẹ nói ba đã về rồi?"

"Đúng vậy, sao thế, con phải biết chứ? Là một người họ Kim bạn của con giúp đỡ ba con . . . . ." Bà Hwang nghi ngờ.

"À. . . . . ."

. . . . . .

Chậm rãi cúp điện thoại, Ji Eun mãi vẫn chưa phản ứng lại được.

Vài giây sau, cô quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh chăm chú.

Người bạn họ Kim trong miệng mẹ, rõ ràng là chỉ anh. . . . . .

Anh có thể làm được những chuyện này cô cũng không thấy kỳ lạ, cô chỉ tò mò rốt cuộc anh giải quyết xong những chuyện này cho cô từ lúc nào. Dù sao cô cũng chưa nói rõ chân tướng mọi việc với anh, hơn nữa đêm qua. . . . . .

-------

Có lẽ do mấy ngày lo lắng liên tiếp nay đã được thư giãn, Ji Eun không biết ngủ thiếp trong lòng Hanbin từ lúc nào, đến khi cô tỉnh lại lần nữa, Hanbin đã đứng trước cửa sổ phòng sửa sang lại áo sơ mi cùng cà vạt.

Người Ji Eun không mảnh vải, không thể làm gì khác hơn là níu chặt chăn, hé mắt nhìn anh.

"Tỉnh rồi?" Anh chỉ nhìn gương mà có thể biết được động tĩnh của cô.

Cô khẽ lên tiếng, "Ừm."

Anh thắt cà vạt xong, tiếp theo ngồi ở cạnh mép giường nhìn cô, "Hãy ngủ một giấc, buổi chiều tôi đến đón cô đi ăn. . . . . ."

Cho dù là giao dịch, cô vẫn phải cảm ơn anh, "À. . . . . . Chuyện ba tôi, cám ơn anh."

"Nhớ uống thuốc." Anh không muốn nói nhiều về chuyện này, chỉ dặn dò cô chuyện khác, ngay sau đó đứng dậy.

Cô dĩ nhiên hiểu anh ám chỉ uống thuốc là thuốc gì. . . . . .

Nhưng mà, khi cô nhìn bóng lưng anh rời đi thì đáy lòng cô lại có cảm giác không nói nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro