Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Hwang hưng phấn lôi kéo Ji Eun, cười hì hì nói, "Ji Eun, ai đưa con về thế? Có phải người bạn họ Kim của con hay không?"

Gần tối, anh đến khách sạn đón cô ra ngoài dùng cơm.

Cô thật sự không ngờ anh lại là người đàn ông lịch thiệp như vậy, anh chủ động kéo ghế giúp cô, rồi lại cắt hết bít tết cho cô.

Anh và cô như thể một đôi tình nhân ân ái xứng đôi, bồi bàn nhà hàng không khỏi nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ.

Dù sao cũng không phải tình nhân thật sự, lần đầu tiên hẹn hò với anh ở nơi công cộng như vậy, cô thấy không quen lắm, đành phải yên lặng vùi đầu thưởng thức món ăn.

Anh cũng không lên tiếng, chỉ dùng cơm ưu nhã.

Cô nhướng mắt lén liếc nhìn anh, mới phát hiện vài ánh mắt si mê của nữ phục vụ đã tụ tập trên người anh. . . . . .

Đúng vậy, anh thật sự rất điển trai, mặc dù chỉ là động tác dùng cơm đơn giản, từng động tác lại tản ra mị lực riêng biệt thuộc về anh.

. . . . . .

Bầu không khí lúc dùng cơm cực kỳ yên tĩnh, họ rất ăn ý mà cùng yên lặng, cho đến khi kết thúc bữa cơm.

Ngoài cửa lớn nhà hàng, tài xế đã mở cửa xe cho họ.

Anh ôm eo cô rất tự nhiên, "Lên xe đi!"

Cô chần chừ dậm chân tại chỗ, trong lòng do dự. Nói thật, sau đêm qua, cô biết cô đã nợ anh, sau này, trừ phi anh căm ghét cô, nếu không, dù cho cô ở bên cạnh anh mãi mãi, cô cũng không thể nào trả hết công ơn giúp đỡ nhà họ Hwang của anh, nhưng mà bây giờ cô rất muốn về nhà một chuyến. . . . . . Dù sao, cô vẫn chưa nhìn thấy ba được bình yên vô sự.

Hanbin dường như đoán được tâm tư của Ji Eun, môi mỏng nói lời lạnh nhạt, "Tôi đưa cô về Nhà họ Hwang!"

Ji Eun hết sức ngạc nhiên nhìn anh, thế nhưng anh đã ôm cô vào trong xe.

Động tác anh đặt cô xuống ghế thật nhẹ nhàng thật dịu dàng, tựa như cư xử với người phụ nữ mà anh quý trọng, làm cô cảm giác hơi khó tin.

Tài xế khởi động xe chạy về nhà, cô im lặng ngồi cạnh anh, hơi thở trong xe đều là mùi hương dễ chịu thuộc về anh.

Hồi lâu, anh lấy ra một hộp nhung màu đỏ đưa cho cô.

Cô kinh ngạc nhìn hộp nhung màu đỏ, "Đây là. . . . . ."

Anh mở nắp hộp nhung, sau đó lấy ra chiếc nhẫn tinh xảo nằm trong hộp.

Chiếc nhẫn này hiển nhiên rất đắt giá, viên kim cương màu hồng phấn ở phía trên cũng đã thuộc loại hiếm thấy.

"Đeo lên ngón giữa tay phải đi, không được tháo ra!" Anh không giải thích gì cả, ra lệnh cho cô.

Cô vốn muốn cự tuyệt, nhưng có thể tưởng tượng ra tính tình anh không cho phép có người cự tuyệt, cô liền khôn ngoan đeo nhẫn lên ngón giữa tay phải.

Cô đương nhiên biết ý nghĩa chiếc nhẫn đeo vào ngón giữa tay phải, điều đó chỉ đích danh hoa đã có chủ, rõ ràng anh ta muốn nhắc nhở cô tham muốn chiếm hữu của anh. . . . . .

--------

Xe dừng lại ở trước cổng nhà họ Hwang, anh không làm cho cô khó xử, để cô xuống sau đó lập tức rời đi.

Cô xoay người định vào nhà, lại chợt phát hiện mẹ cô đã đứng ở phía sau cô từ lúc nào, đôi mắt đang nhìn chiếc Bentley càng lúc càng xa.

"Mẹ?" Ji Eun sửng sốt nhìn bà Hwang ở phía sau.

Bà Hwang ngồi trong vườn hoa biệt thự, lúc vô tình nhìn thấy được cảnh tượng Hanbin đưa Ji Eun về, bà vốn định ra xem người đưa cô về là ai, nào ngờ chiếc Bentley kia lại rời đi nhanh như vậy.

Nhà họ Hwang.

Cuối cùng Ji Eun cũng thấy ông Hwang bình yên vô sự, không khỏi vui mừng ôm lấy ông, "Ba, thấy ba không có việc gì, thật tốt quá!"

Ông Hwang yêu thương vỗ nhẹ sống lưng Ji Eun, nói yêu chiều, "Ba có thể sinh ra một đứa con gái bảo bối tài giỏi thế này, sao lại có thể xảy ra chuyện đây?"

Bà Hwang cũng xúc động nói phụ họa, "Đúng vậy, nếu không phải là người bạn họ Kim kia của Ji Eun, không biết nhà họ Hwang chúng ta sẽ thế nào đây!!"

Ji Eun lặng lẽ nở nụ cười, không ngờ ba mẹ lại hỏi nhiều đến vấn đề này.

Vậy mà, bà còn tò mò hỏi han về cảnh tượng vừa rồi, "Ji Eun, lúc nãy ai đưa con về thế. . . . . ."

Ông Hwang nghi ngờ, "Vừa nãy có người đưa Ji Eun về sao?"

Bà Hwang vội vàng gật đầu, "Đúng vậy a, lái Bentley sản xuất số lượng có hạn!!"

Cô nhíu mày nhìn bà Hwang, "Mẹ....."

Ông Hwang lại tò mò, "Vậy hả? Ai đưa Ji Eun nhà ta về vậy? Chẳng lẽ chính là người bạn họ Kim của con sao?"

Bà Hwang rất hưng phấn, "Đúng, tôi cũng cho là như vậy."

Ji Eun nói bất đắc dĩ, "Ba mẹ, người đưa con về là ông chủ công ty con, không liên quan gì tới người bạn họ Kim kia. . . . . ."

Ông bà Hwang nhất thời tỏ vẻ mất mát.

Bà Hwang lập tức cảm thán, "Tôi còn tưởng rằng Ji Eun nhà ta cuối cùng cũng tìm được bạn trai rồi!"

Ông Hwang không khỏi hoang mang, "Nếu người họ Kim không phải bạn trai con, làm sao có thể giúp gia đình chúng ta đây? Còn bỏ ra một số tiền lớn như vậy?"

Ji Eun tỏ vẻ mất kiên nhẫn, "Có gì đâu ạ, anh ta là một người bạn tốt ở nước ngoài, ba mẹ không biết đâu. . . . . . Sau này con sẽ giải thích với mọi người." Trời ơi, cô phải mau sớm nghĩ ra một lý do để giải thích rõ ràng với ba mẹ.

Ông Hwang vẫn mang vẻ ngờ vực, "Trước kia chưa từng nghe nói con quen biết bạn bè có tiền như vậy, ngẫm lại, trong giới kinh doanh thành phố Seoul cũng không có mấy nhân vật có thể có bản lĩnh như vậy. . . . . ."

Để tránh ba mẹ tiếp tục đi sâu vào tìm hiểu, Ji Eun vội vàng nói sang chuyện khác, "À, ba mẹ dùng bữa tối chưa ạ. . . . . ."

Bà Hwang không bị Ji Eun quấy nhiễu, đột nhiên bà như thể nghĩ đến gì đó, đôi mắt mở to bừng sáng, hỏi, "Ji Eun, người bạn họ Kim này không phải là tổng giám đốc tập đoàn ‘Kim thị’ Kim Hanbin vừa mới về nước tháng trước chứ?"

- What??
___________________

Buổi tối, Ji Eun ôm gối ôm tựa lên đầu giường, suy nghĩ hỗn loạn.

Trời ạ, cô liên tục bị ba mẹ "vặn hỏi" tới hơn nửa đêm, may là cuối cùng cô vẫn làm cho ba mẹ tin người bạn họ Kim của cô không liên quan gì tới Hanbin. . . . . .

Phải biết, Kim Hanbin là được người đời đồn đại là thanh niên thiên tài anh tuấn, nếu cô có quan hệ gì với Hanbin, có thể ba mẹ cô sẽ hết sức vui mừng. . . . . .

Nhưng mà cô tuyệt đối không thể để ba mẹ biết quan hệ của cô và Hanbin!

Hơn nữa, không nói đến quan hệ không quang minh chính đại giữa cô và anh, cho dù họ là tình nhân bình thường, cô cũng không thể để cho ba mẹ biết được. Dù sao, dù thế nào đi nữa cô và Hanbin cũng thể ở bên nhau được. . . . . . Cô không thể làm cho ba mẹ có suy nghĩ xa xôi.

. . . . . .

Ngả người nằm xuống nhắm mắt lại, Ji Eun chìm vào giấc ngủ trong phiền não.

Bởi vì bầu không khí yên tĩnh, tiếng chửi bới tức giận của Trưởng phòng Yoon trong điện thoại trở nên cực kỳ rõ ràng, trong chớp nhoáng, mọi người ở phòng PR giật mình kinh ngạc, sửng sốt trợn tròn hai mắt.

Hôm sau, từ sáng sớm Ji Eun đã nhận được điện thoại của chị San.

Cô đoán chừng Hanbin sẽ cho cô quay lại Kim thị làm việc, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Nhưng cô hiểu được, sau khi Hanbin giúp đỡ nhà họ Hwang, quan hệ giữa cô và Hanbin không còn đơn giản nữa. Tương lai, cô như lưới rách cá chết ngay cả cơ hội thoát ra cũng không có. . . . . .

Sau khi dùng xong bữa sáng, Ji Eun đến Kim thị.

Hanbin ngồi sau bàn làm việc, dáng vẻ làm việc nghiêm túc phong độ, hoàn toàn không hờ hững như thường ngày.

Ji Eun đứng trong phòng làm việc của anh, cũng như lần trước, anh không ngẩng đầu nhìn cô nhưng vẫn biết chính xác là cô. Vừa mở miệng đã nói về công việc, "Thư ký Hwang, tối nay lãnh đạo Shawn của ngân hàng New York sẽ đến Seoul, tối nay cô tham dự cùng tôi, nhân tiện giúp tôi sắp xếp tiệc xã giao phòng PR."

Ji Eun gật đầu, "Vâng."

Cho đến khi cô xoay người rời đi, Hanbin vẫn không ngước mắt lên nhìn cô, nhưng cách giao tiếp như vậy cũng làm Ji Eun thở phào nhẹ nhõm. Dù sao điều cô muốn ở Kim thị chính là trạng thái công việc lành mạnh, chứ không phải chịu đựng cuộc sống riêng tư gây ảnh hưởng đến cô.

-----------

Phòng PR.

Ji Eun dùng thân phận thư ký tổng giám đốc tới văn phòng quản lý của phòng PR, thông báo, "Tối nay tổng giám đốc sẽ đi xã giao với lãnh đạo Shawn của ngân hàng New York, hy vọng các anh chị phòng PR có thể phối hợp."

Quản lý phòng PR mới nhậm chức Han Mo Young gật đầu cung kính, "Vâng."

Ji Eun xoay người rời đi, quản lý Han vội mở cửa phòng giúp Ji Eun.

Nhìn quản lý Han nịnh nọt Ji Eun, tất cả đồng nghiệp phòng PR đều dùng ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm vào Ji Eun.

Đám người Seo In Na lại càng nói to nói nhỏ, "Làm thư ký có gì đặc biệt hơn người chứ. . . . . ."

Ji Eun không để bụng lời nói châm biếm của nhóm đồng nghiệp ngày trước, đang định đi vào thang máy thì tiếng chuông điện thoại của cô lại vang lên.

Cô dừng bước lấy điện thoại ra, liếc nhìn só điện thoại xa lạ trên màn hình, Ji Eun chần chừ nhấn nút trả lời.

Ai ngờ vào lúc này, Shin Mi So lại thừa dịp lúc cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại công khai dùng khuỷu tay huých mạnh vào cô từ phía sau.

"A!" Bởi vì không hề báo trước, Ji Eun lảo đảo, di động rơi xuống còn người thì súy nữa ngã sấp xuống.

Đám người Shin Mi So làm bộ như không có việc gì đứng im tại chỗ, quản lý Han phòng PR vội vàng đỡ Ji Eun dậy trước tiên, tức giận mắng cấp dưới, "Các cô làm gì vậy?"

Mọi người nhất thời yên lặng, mà Ji Eun lại hơi nhíu mày vì đau đớn ở lưng.

Minyeon bạn tốt trước đây của Ji Eun không đành lòng thấy cô bị bắt nạt mà khúm núm nên nhặt điện thoại lên hộ Ji Eun.

Minyeon vừa định trả điện thoại di động cho Ji Eun thì điện thoại của cô lại truyền đến một tiếng trách mắng hung ác mà sắc bén.

"Hwang Ji Eun, cô đúng là rất giỏi chuyện qua cầu rút cầu, nếu không phải tôi sắp xếp cho cô lên giường với tổng giám đốc thì cô có thể có ngày hôm nay sao? Cô không cho tôi có ngày tốt lành, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô, cô nhớ kỹ cho tôi!!"

Trời a, Ji Eun lại có thể dựa vào vị trí cao như vậy . . . . . .

Thảo nào biến mất mấy ngày mà lại có thể trở thành thư ký mới nhậm chức của tổng giám đốc . . . . . .

Thật là bẩn thỉu, cả ngày còn tỏ vẻ thanh cao. . . . . .

. . . . . .

Trong đầu tràn ngập những tiếng cười nhạo và nhục mạ, Ji Eun không biết cô rời khỏi phòng PR thế nào nữa.

"Thư ký Hwang, thư ký Hwang. . . . . ."

Như thể mất đi ý thức, cho đến khi phía sau cô có giọng nói truyền đến, lúc này cô mới hoàn hồn.

Người gọi Ji Eun là chị San, thấy tinh thần cô hoảng hốt, chị San không khỏi cau mày, "Sắc mặt cô có vẻ không được tốt lắm, làm sao vậy?"

Nhớ tới đủ loại giọng chất vấn ở phòng PR, tâm tình Ji Eun sa sút, chẳng muốn nói gì cả, chỉ lặng lẽ lắc đầu.

"Nếu không được khỏe thì trở về nghỉ ngơi đi, nhưng đừng quên chuyện tối nay Shawn tới. . . . . ." Chị San quan tâm Ji Eun đương nhiên là bởi vì cô và Hanbin đã khôi phục quan hệ.

Ji Eun khẽ gật đầu.

Sau khi Chị San rời đi, cô ngẩn ngơ trở lại phòng thư ký, trong đầu đều tràn ngập giọng nói khiến người ta xấu hổ nhục nhã của đám người Shin Mi So.

Cô nhận được điện thoại lạ sở dĩ bởi vì cô vừa mới nhận việc thư ký, còn rất nhiều số điện thoại cấp cao của công ty cô cũng chưa biết, cũng như buổi sáng chị San gọi điện thoại cho cô cũng là một dãy số xa lạ. Cô hoàn toàn không suy nghĩ gì nhiều, nhưng không nghĩ đến mấy ngày trước cô từ chối không nhận điện thoại của Trưởng phòng Yoon, sau đó Trưởng phòng Yoon đã dùng số lạ gọi đến. . . . . .

Hiện tại, nếu như không kịp thời ngăn chặn lời đồn lan truyền, cô không thể nào tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao . . . . . .

Cô nên làm gì bây giờ?

-------

Đến khi Ji Eun nghĩ những chuyện này chỉ có Hanbin mới có thể giúp cô, thì chẳng biết Hanbin đã rời khỏi phòng làm việc từ lúc nào rồi.

Ji Eun nhìn đồng hồ mới biết lúc này đã là sáu giờ chiều, đã hết giờ làm từ lâu.

Cô đang rời khỏi Kim thị thì chuông điện thoại lại vang lên đúng lúc.

Là Hanbin!

Ji Eun chậm rãi ấn nút trả lời, "A lô. . . . . ."

"Hãy tới hội sở ‘Egotistic’." Giọng nói anh trầm thấp dứt khoát như vậy, không một lời thừa thãi, rồi cúp máy.

Ji Eun đặt điện thoại di động xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi để điều chỉnh tâm trạng bất an của mình. Cô quyết định tối nay sẽ nói với anh chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, dù sao vẫn còn công việc phải làm.

Chuẩn bị tài liệu cần thiết đến hội sở xong, Ji Eun bắt taxi chạy thẳng tới hội sở "Egotistic".

Bồi bàn hội sở rất nhanh nhẹn, cô báo tên Kim Hanbin, bồi bàn đã chủ động dẫn cô về phòng bao của Hanbin.

Đứng ngoài phòng, Ji Eun nhẹ nhàng gõ cửa rồi xoay mở chốt cửa, cười thản nhiên với người bên trong, "Tổng giám đốc, ông Shawn"

Nếu không phải Ji Eun chào cung kính, Shawn gần như cũng chẳng để ý tới, bởi vì bây giờ anh đang được vài người đẹp phòng PR rót rượu.

Ji Eun chỉ mặc trang phục công sở nhưng lại khó che giấu vẻ thuần khiết của mình, cô hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Shawn, "Cô là.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro