(3) Chương 301 - Chương 320:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trợ lý đứng một lúc, không nói gì cả, chỉ đóng cửa nhẹ nhàng, rồi rời khỏi phòng Thanh Hằng.

--------------------------

" Cậu và Phạm Tổng xảy ra chuyện gì thế?" - Sau khi Triệu Manh vào thang máy, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi.

Ngọc Hà không nói gì, tầm mắt lại lơ đãng dừng trên hộp thuốc Triệu Manh đang cầm trong tay, mấp máy môi.

"Thời gian trước mình thấy các cậu còn rất tốt mà? Chị ta chọc giận cậu rồi hả?"

"Hà, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"

Dọc đường đi Triệu Manh hỏi mấy lần, từ đầu tới cuối Ngọc Hà đều không trả lời, trở lại phòng khách sạn, trực tiếp vào phòng, tắm sạch sẽ xong đi ra, rồi lên giường nằm.

Ngọc Hà vừa mới chuẩn bị kéo chăn, một hộp đồ bay tới, rơi trước mặt cô.

Là hộp thuốc đau bao tử Thanh Hằng mua cho cô.

", đây là chị ta đưa cho cậu, cậu muốn uống thì uống, không muốn uống thì tự mình ném đi, dù thế nào mình cũng không xử lý giúp cậu đâu." - Triệu Mạnh nói xong liền đi vào toilet.

Ngọc Hà nhìn chằm chằm hộp thuốc kia một lúc, rồi đặt lên trên tủ đầu giường, nằm xuống, nhìn lên trần nhà, đáy lòng bắt đầu có chút rối rắm.

Ngọc Hà rất muốn uống thuốc trị đau bao tử của Thanh Hằng mua cho cô, rồi lại không muốn uống, giống như lúc cô còn ở dưới lầu, muốn nhận, nhưng lại bắt buộc bản thân không cầm lấy.

Trong lòng cô hiểu rõ, bản thân cô chỉ là đang dùng cách giả vờ không để tâm này để bù lại những ủy khuất chị đã từng mang tới cho cô.

Có lẽ là vì do đau bao tử, Ngọc Hà cảm thấy toàn bộ tinh thần mệt mỏi, rõ ràng trong đầu một giây trước còn đang phân vân muốn uống thuốc Thanh Hằng đưa tới hay không, cuối cùng một giây sau người lại vô ý thức lâm vào giấc ngủ.

------------------------------------
Một đêm này ngủ rất sâu rất ngon, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Ngọc Hà cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.

Từ buổi sáng đến buổi tối, diễn cả một ngày, Ngọc Hà vội vàng sửa sang lại bản thân, cùng Triệu Manh đi xuống lầu, qua nhà ăn ăn bữa sáng.

Bữa sáng cũng giống với mọi ngày, dinh dưỡng đầy đủ, Ngọc Hà đã thấy có món thịt chiên vàng giòn, vô cùng thèm ăn, còn đặc biệt ăn hai xiên.

Cùng Triệu Manh ngồi xuống, cô uống hai ngụm sữa đậu nành trước, mới cầm đôi đũa lên gắp miếng bánh quẩy, đút vào trong miệng cắn một miếng. Mọi ngày ăn cũng không làm sao, nhưng không biết hôm nay chuyện gì xảy ra, Ngọc Hà cảm thấy ngán lợi hại, vì cả đêm bụng trống không sau đó lại bị cuồn cuộn lên, cô đột nhiên buông đũa và miếng bánh quẩy, cũng không chờ Triệu Manh mở miệng hỏi cô làm sao, người ngay lập tức chạy ra khỏi nhà ăn, vọt vào toilet.

Ngay cả toilet Ngọc Hà cũng không kịp vào, chỉ có thể nằm úp sấp trên bồn rửa tay công cộng ở phía ngoài, cong người nôn ra.

Thanh Hằng xuống lầu ăn sáng, mới vừa ra thang máy, đã nhìn thấy Ngọc Hà vội vã chạy vào toilet.

Sau đó nghe thấy trợ lý bên cạnh nói: "Cô thoạt nhìn thần sắc không được tốt."

Thanh Hằng nhíu nhíu mi tâm, chần chờ chưa tới nửa giây, đã trực tiếp kêu trợ lý xuống phòng ăn trước chờ mình, sau đó giẫm lên bậc thềm đuổi theo Ngọc Hà.

Thanh Hằng vừa đi tới cửa toilet, đã nghe thấy tiếng nôn mửa từ bên trong, chị đi vào, thì nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của Ngọc Hà, nằm úp sấp trước bồn rửa tay, nôn đến thần trí mơ màng.

Thanh Hằng không chút lưỡng lự vọt tới trước mặt Ngọc Hà, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô: "Làm sao vậy? Trong bụng lại khó chịu hơn à?"

Ngọc Hà nghe thấy giọng Thanh Hằng, cơ thể run nhè nhẹ, còn chưa kịp phản ứng gì, lại cúi đầu nôn tiếp.

Thanh Hằng lại một lần nữa gấp gáp mở miệng: "Đã uống thuốc ngày hôm qua chưa? Giờ tôi đưa em đi bệnh viện."

Thanh Hằng vừa nói, một bên lấy điện thoại trong túi ra dặn dò trợ lý chuẩn bị xe.

Trong bụng Ngọc Hà cũng không có thứ gì để nôn ra, nôn ra đều là một chút nước chua, cô xuyên quă mặt gương, nhìn thấy hành động của Thanh Hằng, miễn cưỡng đứng thẳng người, lắc đầu với chị: "Không cần..."

Vẫn còn chưa nói xong, Ngọc Hà lại cúi xuống bồn rửa tay nôn khan hai lần, đợi đến khi không nôn nữa, mới vươn tay, mở vòi nước ra, rửa sạch sẽ, sau đó vốc nước, súc miệng, dùng ngữ điệu rất bình tĩnh nói với Thanh Hằng bên cạnh: "Tôi không sao, lát nữa vẫn còn phải quay phim. không cần đi bệnh viện."

Nói xong, Ngọc Hà nhìn Thanh Hằng, rút khắn giấy từ một bên, lau bàn tay ướt sũng, lại đi ra ngoài nhà vệ sinh.

Nhưng cô vừa mới bước một bước, tay của Thanh Hằng liền đặt lên vai cô, quay cả người cô lại, nhìn thoáng qua khuôn mặt có chút tái nhợt, cánh môi mím chặt của cô, một giây sau liền nhấc bổng cô lên, ôm gọn trong lòng, đi ra ngoài nhà vệ sinh, vừa đi vừa dùng một giọng điệu không cho phép thương lượng, chắc chắn nói: "Chắc chắn phải đi bệnh viện."

"Bỏ tôi ra đi, thật sự không cần phiền toái tới vậy đâu." - Ngọc Hà nói, lại muốn tránh khỏi sự kìm hãm của Thanh Hằng, nhưng sức lực của cô nếu so sánh với chị, căn bản không có tí tác dụng nào, cuối cùng vẫn bị Thanh Hằng kéo đến chỗ cửa xe của chị bên ngoài khách sạn, chị mở cửa xe, cẩn thận đặt cô vào trong xe, nhưng khi xe chuẩn bị khởi động, chợt truyền đến tiếng điện thoại di động.

Thanh Hằng dừng lại một chút, nghe ra là tiếng điện thoại của Ngọc Hà, sau đó động tác không có tí chần chừ, bản thân mình thì vòng qua xe, mở cửa xe, ngồi xuống, lúc đang chuẩn bị khởi động xe, lại nghe thấy tiếng bắt điện thoại của Ngọc Hà, ngữ điệu mang theo vài phần ngạc nhiên mừng rõ nói một câu: "Thật không vậy? Lan Khuê có phản ứng rồi hả?"

Chân giẫm lên chân ga của Thanh Hằng đột nhiên dừng lại, chị sững sờ chứng mười giây, mới ngẩng đầu, xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Ngọc Hà, nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt cô, tiếp tục mang theo vài phần vui mừng nói vào trong điện thoại: "Thật sự là tốt quá, con biết rồi, giờ con sẽ sang ngay, vâng... hẹn gặp lại."

Ngọc Hà cúp điện thoại, mới kịp thời nhận ra mình đang ở trên xe Thanh Hằng, ý cười trên mặt nhất thời thu lại, trầm mặc một hồi, quay về hướng Thanh Hằng nói: "Bác gái gọi điện thoại, nói Lan Khuê có phản ứng, đưa tôi sang xem đi."

Dừng một chút, Ngọc Hà lại mở miệng: "Vừa lúc chỗ của Lan Khuê cũng là ở bệnh viện, tôi đi xem em ấy thế nào xong, sẽ tự mình đi khám, chị cũng không cần đi theo đâu."

Tay cầm tay lái của Thanh Hằng bởi vì dùng lực, xương chỗ các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, môi của chị nhúc nhích hai lần, không nói gì, một chút cũng không chịu giẫm lên chân ga, bỗng chốc vòng tay lái, trực tiếp lái xe rời khỏi đoàn làm phim.

Đi khỏi một khoảng thật xa, Thanh Hằng mới mở miệng, giọng nói nghe qua có chút khô khốc: "Tôi đưa em qua đó."

Ngọc Hà gật gật đầu, không lên tiếng, tiếp đó hai người cũng không nói bất cứ cái gì với nhau.

Lúc sắp vào thành phố, Thanh Hằng mới nghĩ đến cái gì đó, lấy di đông gọi cho trợ lý, để cô ấy nói với đạo diễn đổi ngày quay phim hôm nay.

Xe vững vàng đứng ở chỗ cửa bệnh viện Lan Khuê nằm, Ngọc Hà nhìn thoáng qua người đến người đi ở trước cửa bệnh viện, quay đầu nói với Thanh Hằng: "Cảm ơn chị"

Thanh Hằng nhìn chằm chằm bệnh viện ngoài cửa sổ xe không chớp mắt, quai hàm kéo căng rất chặt chẽ, qua một lúc lâu, mới "Ừ" một tiếng.

Ngọc Hà tạm dừng trong chốc lát, còn nói thêm với Lục Cẩn Niên: "Tôi đi xuống trước, bác gái còn chờ tôi ở bên trong."

"Được..." Thanh Hằng nói có chút kéo dài, chỉ cảm thấy trong cổ họng lên chút nóng rát chua xót, suýt chút nữa đạp lên chân ga.

Thanh Hằng vừa kéo cửa xuống xe, lại phát hiện cửa bị khóa trái, quay đầu nhắc nhở Thanh Hằng một chút.

Chị "Uhm" một tiếng, sau đó bối rối nâng tay lên, mở khóa cửa xe.

Ngọc Hà nghe được xe truyền tới âm thanh tạch tạch, liền đẩy cửa xuống xe, cửa xe mở ra, xuống xe, lúc khép lại cửa xe, suy nghĩ một chút, xoay người nói một câu với Thanh Hằng: "Hẹn gặp lại."

Thanh Hằng gật gật đầu, khi Ngọc Hà sắp đóng cửa xe lại, liền lên tiếng: "..."

Ngọc Hà giống như bị người điểm huyệt nói, người lập tức cứng đờ, cô cùng Thanh Hằng quen nhau nhiều năm như vậy, chị luôn kêu cô là Hồ Ngọc Hà, Ngọc hà hoặc cô Hà... Nhưng lại chưa bao giờ giống như Lan Khuê cùng An Hạ, gọi qua tên của cô một cách thân mật như vậy...Hà.

Ngón tay Ngọc Hà dùng sức nắm chặt cửa xe, mặt ngoài gió êm sóng lặng, nội tâm mãnh liệt cuồn cuộn giông bão.

Thanh Hằng giống như cũng ý thức được chính mình dưới tình thế cấp bách, thế nào lại bật thốt lên cái tên mà dưới đáy lòng chị vô số lần gọi qua của cô, biểu tình chập chạp một chút, cuối cùng tiếp tục bình tĩnh nói: "Khi gặp Lan Khuê, nhớ đến gặp bác sĩ thử, bệnh bao tử như thế nào rồi."

"Tôi biết rồi." Ngọc Hà cũng nói không nên lời, chỉ cảm thấy giây phút này đáy lòng có chút khổ sở, cô cố gắng nở một nụ cười thật tươi với Thanh Hằng, sau đó còn nói một câu "Gặp lại sau", nhìn thấy Thanh Hằng gật đầu, đôi môi giật giật, giống như cũng đang nói một câu "Gặp lại sau", nhưng là bởi vì giọng nói quá nhỏ, cô cũng không có nghe thấy,sau đó liền đóng cửa xe, xoay người đi vào bệnh viện.

Thanh Hằng ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Ngọc Hà rời đi, đến khi cô biến mất khỏi trong tầm mắt của chị một hồi lâu, chị vẫn còn nhìn theo.


Trong giây phút này, chị đột nhiên phát hiện, mấy năm nay, chị giống như vẫn luôn nhìn theo bóng dáng của cô.



Khi còn học sơ trung, chị vụng trộm núp ở trên con đường về nhà của cô, nhìn theo bóng dáng của cô cùng An Hạ, Lan Khuê nói nói cười cười cãi nhau ầm ĩ.



Khi học trung học, chị rất nhiều lần giống như vô tình đứng ở cửa trường học, trong đám đông bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của cô, nhìn theo chằm chằm.




Đến khi lên đại học, mỗi lần cô đến Sài Gòn rồi lúc cô rời đi, chị đều vụng trộm đi tiễn cô, chỉ là cô không biết, chị đứng ở ngoài sân bay, ngoài nhà ga, nhìn theo bóng dáng của cô đi qua cửa kiểm tra vé.



Cho tới bây giờ, cũng như vậy...

Đó là vì chị muốn chắc chắn rằng cô gái của mình đang trong trạng thái an toàn nhất.

Kỳ thật có rất nhiều khi, rất nhiều khi, chỉ cần cô quay đầu, là có thể nhìn thấy chị, nhưng chỉ tiếc là rất nhiều khi, rất nhiều khi, cô đều không có quay đầu liếc mắt nhìn chị dù chỉ một cái.

------------------------------
Lan Khuê ở trong bệnh viện là nằm trong phòng bệnh cao nhất, Trần gia tốn không ít sức người sức của, cả một tầng lầu, đều có rất ít người ngoài ra vào.


Nữ quản lý canh giữ ở cửa, nhận ra Ngọc Hà, giống như là đang đợi cô, thấy cô từ trong thang máy đi ra, lập tức dẫn cô đi vào trong phòng bệnh.


Ngọc Hà vừa tới cửa phòng bệnh, liền thấy nhiều người mặc áo blouse trắng vây quanh Lan Khuê kiểm tra.


Hàn Như Sơ đứng một bên lo lắng nhìn Lan Khuê vẫn đang nằm bất động.


Ngọc Hà nhẹ nhàng bước vào, đứng bên cạnh Hàn Như Sơ, nhỏ giọng chào: "Bác gái."

Hàn Như Sơ ngoảnh đầu, hốc mắt đỏ hoe như vừa khóc, lập tức bắt lấy tay Ngọc Hà: ", cháu đến rồi."


Ngọc Hà gật đầu, nhìn về phía Lan Khuê được bao vây bởi các bác sĩ chuyên môn, "Lan Khuê thật sự có phản ứng ạ?"


"Đúng vậy, hôm nay bác tới thăm nó, lúc ngồi bên cạnh trò chuyện với nó, thì thấy ngón tay nó động đậy." Hàn Như Sơ thể hiện sự vui mừng không che giấu: "Lan Khuê nó quả thật động đậy, nó chạm vào chỗ này của bác nè..." Hàn Như Sơ vừa nói, vừa xòe bàn tay nơi Lan Khuê chạm qua, chỉ cho Ngọc Hà: "Chỗ này! Lan Khuê đụng vào chỗ này nè!"


Hàn Như Sơ vừa dứt lời, một chuyên gia bác sĩ dẫn đầu quay lại, đi tới trước mặt Hàn Như Sơ, tháo khẩu trang xuống.


"Con tôi như thế nào?" - Hàn Như Sơ không đợi bác sĩ mở miệng, liền mau mắn cướp lời hỏi han.


"Sức khoẻ cô Lan Khuê tiến triển rất tốt, nếu hôm nay có phản ứng, chứng tỏ bệnh nhân sẽ tỉnh lại."


Hàn Như Sơ nghe nói thế, liền vui mừng cười đến rơm rớm nước mắt: "Thật sao? Con gái tôi khi nào sẽ tỉnh?"


"Cái này tạm thời rất khó nói, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tỉnh lại, nhưng cụ thể khi nào thì không nói trước được. Chỉ có điều, bà yên tâm, nếu cô Lan Khuê đã có phản ứng thì chứng tỏ phương pháp có hiệu quả. Tôi tin tưởng cô ấy rất nhanh sẽ hồi tỉnh thôi."


"Cám ơn, cám ơn...bác sĩ" Hàn Như Sơ liên tục nói cám ơn, có lẽ vì quá mức kích động và vui sướng, nên không kiềm được những giọt nước mắt lăn dài.


Lan Khuê cuối cùng đã có hy vọng hồi tỉnh, vui mừng nhất chắc chắn là người mẹ ruột thịt của em ấy – Hàn Như Sơ.


Thật ra, Ngọc Hà cũng rất vui, Lan Khuê được xem là một trong những người bạn tốt nhất của cô, nhưng sau niềm vui lại đượm nỗi buồn man mác.


Mặc dù Thanh Hằng khi đối tốt khi cộc cằn với cô, mặc dù chuyện hôm sinh nhật chị khiến cô buồn lòng.

Cứ việc bây giờ chị dịu dàng với cô, cũng là bởi vì, trước đó chị đã trút giận lên người cô, cô nhìn chị phát tiết giận dữ như vậy, đã thấy được chị chán ghét cô, cô thương chị, nhưng cô cũng là con người, cô không thể cứ mãi chịu oan ức bởi chih, rồi sau đó lại hạ mình bám lấy chị, van xin chị.

Cô hơi mất hứng, có tức giận, người con gái nào cũng có tự trọng của riêng mình, nhưng đúng là cô chưa từng nghĩ đến muốn không có một chút quan hệ nào với chị.

Đúng là, hiện tại Lan Khuê bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, cho đến lúc ấy, cô và chị sẽ không thể sắm vai phu thê, cô và chị có phải sẽ mỗi người một ngả, trở lại quan hệ xa lạ như trước đây không?

Hàn Như Sơ ngây ngốc ở trong bệnh viện đến 11 giờ trưa mới rời đi, Ngọc Hà cũng không ở lại, đi theo Hàn Như Sơ. Cô được Thanh Hằng đưa tới, không hề lái xe, cho nên tiện lên xe của Hàn Như Sơ.

Trước khi lên xe, cô nhớ tới dạ dày của mình mấy ngày nay không được thoải mái. Lại nhớ trước khi cô xuống xe, Thanh Hằng còn nhắc nhở cô đi bác sĩ khám xem sao.

Ngọc Hà liếc mắt một cái số người trong phòng khám rất nhiều đếm không hết được, cảm giác trong bụng mình cũng không còn khó chịu như trước nữa, dứt khoát chẳng muốn đi đăng ký lấy số.

Không phải cô chưa từng bị đau bao tử, uống thuốc qua hai ngày là khỏe rồi.

Nhờ Thanh Hằng mà lịch diễn của Ngọc Hà đổi lại hết, cho nên cả ngày hôm nay, cô cũng không có chuyện gì để làm, lên xe Hàn Như Sơ liền hỏi: "Hà, con muốn đi đâu?"

Ngọc Hà nghĩ ngợi một lát, dường như bản thân cũng không có cảm giác muốn đi chỗ nào khác, cuối cùng nói: "Cẩm Tú Viên ạ."

Lúc Hàn Như Sơ khởi động xe, nhìn thoáng qua thời gian, đã gần giữa trưa rồi, mở miệng nói: "Bây giờ cũng đã tới giờ cơm trưa, nếu không thì con theo bác cùng về nhà đi, cũng đã lâu rồi con không tới nhà bác ăn cơm đấy, vừa đúng lúc bác trai không ở nhà, trong nhà chỉ có mình bác, cũng không ai trò chuyện, coi như theo giúp bác, cơm nước xong bác kêu lái xe đưa con về nhà."

Ngọc Hà nghĩ tới hai ngày trước ở Cẩm Tú Viên bản thân mình chuẩn bị niềm vui ngạc nhiên cho Thanh Hằng nhưng tất cả đều biến thành mất mát, trở về cũng khó tránh sẽ nghĩ tới hình ảnh đau lòng đó, vì thế gật đầu: "Được ạ."

Bỗng nhiên, nghĩ tới nhà họ Hồ và nhà họ Trần cùng ở trong một khu nhà, vì thế cô nói thêm: "Con ăn cơm xong, chắc sẽ về nhà con một chuyến, cũng đã khá lâu con chưa gặp chú và thím."

Hàn Như Sơ cười khen Ngọc Hà có hiếu, sau đó liền lái xe đi về hướng nhà họ Trần, dọc theo đường đi, hai người hàn huyên chút chuyện trong nhà.

Quản gia nhà họ Trần nhìn thấy Ngọc Hà và Hàn Như Sơ cùng nhau trở về, đặc biệt vui vẻ, rất nhiệt tình kêu Ngọc Hà ngồi xuống rồi đi pha trà, thậm chí còn bảo người giúp việc làm mấy món ăn mà Ngọc Hà thích nhất.

Mặc dù chỉ có hai người Hàn Như Sơ và Ngọc Hà ăn cơm trưa, nhưng người làm chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn, hết sức phong phú.

Trước kia khi còn ở nhà họ Hồ, Ngọc Hà và An Hạ không ít lần tới nhà họ Trần ăn cơm, Hàn Như Sơ và quản gia đều biết khẩu vị bọn cô, cho nên đồ ăn vừa lên tới, Hàn Như Sơ liền gắp một miếng thịt gà đặt vào chén Ngọc Hà: "Đây chính là món ăn mà con thích nhất do chính dì Vân làm, đã lâu rồi bà ấy không xuống bếp, hôm nay con tới, bà ấy mới tự mình làm đó."

Dì Vân trong miệng Hàn Như Sơ, chính là quản gia mà lúc bà gả tới nhà họ Trần mang theo.

Nói tới thịt gà đúng là món Ngọc Hà thích ăn nhất, mùi thức ăn dâng lên mũi khiến Ngọc có chút thèm ăn, cười tủm tỉm nói tiếng "Cảm ơn dì" không chút nào câu nệ cầm đôi đũa bắt đầu ăn.

Hương vị trước sau như một, không có gì thay đổi, Ngọc Hà không nhịn được khen quản gia hai câu.

Quản gia được Ngọc Hà khen vô cùng vui vẻ, lại tự mình gắp cho cô một miếng cá do bản thân làm.

Cá kho, nghe là đã thấy bắt đầu ngon miệng, Ngọc Hà vội vàng gắp một miếng, đưa lên miệng, nhưng vừa ăn hai miếng, liền lờ mờ cảm thấy mùi cá tanh, sau đó trong bụng đột nhiên cuộn lên một lát, cô giơ tay, che miệng, thoáng cái muốn nôn lên.

"Hà, con làm sao vậy?"

"Cô có sao không?"

Hàn Như Sơ và quản gia cùng quan tâm hỏi.

Ngọc Hà khoát tay, chạy vào toilet ở lầu một, quay về phía bồn cầu, tiếp tục nôn khan.

Hàn Như Sơ vội vàng buông bát đũa, đi tới, cửa bị Ngọc Hà khóa trái, Hàn Như Sơ đẩy hai lần nhưng không đẩy được, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng nôn mửa không ngừng truyền ra.

Hàn Như Sơ gõ cửa hai cái: "Hà? Con làm sao vậy? Hà?"

"Con không sao..." - Ngọc Hà nói được ba chữ, lại ói ra.

Hàn Như Sơ nghe âm thanh nôn mửa kia, nhíu mày lo lắng, trực tiếp phân phó với quản gia: "Đi gọi điện thoại, kêu bác sỹ gia đình đến đây một chuyến, con bé đã nôn thành như vậy, khẳng định là ở chỗ nào không thoải mái."

Quản gia đứng tại chỗ không hề động.

Hàn Như Sơ nhịn không được lại thúc giục, sau đó quản gia mới tiến đến bên tai Hàn Như Sơ, thấp giọng nói: "Phu nhân, nôn mửa không nhất định là ngã bệnh, cũng có khả năng là mang thai."

Hàn Như Sơ đã từng sinh con, là người từng trải, nghe được câu này, trong nháy mắt bừng tỉnh hiểu ra, bà ta quay đầu nhìn toilet đóng chặt cửa một cái, sau đó liền cất bước đi về phía phòng khách, đi tới đi lui hai bước, vẫy vẫy tay về phía quản gia, gần kề bên tai của bà ta, nhẹ giọng nói: "Bà đi gọi điện thoại cho chị Lâm, mời chị ấy tới đây ngay một chuyến."


"Vâng, phu nhận." Quản gia lập tức đi làm theo.

Ngọc Hà nôn xong thoải mái đi rất nhiều, từ trong toilet ra ngoài, thì thấy Hàn Như Sơ ở ngoài cửa, lập tức mang theo vài phần xin lỗi nói: "Bác gái, thật xin lỗi, ảnh hưởng đến bác ăn cơm."

"Không có việc gì, nhưng con, sao lại thế này, ói thành như vậy." - Hàn Như Sơ quan tâm hỏi.

Ngọc Hà đáp: "Đêm sinh nhật của Lan Khuê con uống quá nhiều rượu, hôm sau trong dạ dày liền không thoải mái, hai ngày này luôn luôn muốn ói."

"Dạ dày không thoải mái, lát nữa bảo lái xe đưa con trở về, mua thuốc uống, không cần kéo dài như vậy, cẩn thận kéo dài sẽ xuất hiện vấn đề lớn."

Ngọc Hà mặt mày cong cong mỉm cười, mang theo vài phần tươi cười nói: "Vâng, bác gái."

Hàn Như Sơ cười cười, không nói gì, cùng Ngọc Hà ngồi ở trước bàn ăn, tiếp tục ăn cơm, ăn được hai miếng, bà ta thấy trên bàn có nước canh dưa chua hầm với vịt già, sau đó tự mình múc thêm một bát, đưa cho Ngọc Hà. Ngọc Hà nói một tiếng "Cảm ơn", nhận lấy, cầm thìa uống một ngụm, mùi vị chua, rất thích, vì thế lại tiếp tục uống vài ngụm, Hàn Như Sơ ngồi ở đối diện, nhìn hành động này của Ngọc Hà, mặt mày lóe lóe, một bên khóe miệng kéo lên một nụ cười, tiếp tục tao nhã ăn cơm.

Ăn cơm xong, có khách đến. Hàn Như Sơ chào hỏi và mời khách ngồi xuống, sau đó nói với Ngọc Hà: "Hà, con còn nhớ không? Đây là dì Lâm, lúc trước con với Lan Khuê kết hôn, cô ấy tặng cho con một chiếc vòng bạch ngọc."

Nhắc tới vòng bạch ngọc, Ngọc Hà liền nhớ tới vị khách này là chị em với Hàn Như Sơ có quan hệ rất tốt, làm ở khoa phụ sản bệnh viện đông y.

Ngọc Hà lập tức lễ phép chào hỏi một tiếng: " Chào dì Lâm."

Vị phu nhân được gọi là dì Lâm này, lập tức dịu dàng nở nụ cười, nhìn Ngọc Hà từ trên xuống dưới, nhưng miệng lại nói với Hàn Như Sơ: "Như Sơ, người con dâu này của chị dáng vẻ rất xinh đẹp."

Hàn Như Sơ cười, cũng đi theo khen Ngọc Hà một câu.

"Coi chị đắc ý chưa kìa." Vị phu nhân Lâm kia nói với Hàn Như Sơ một câu, sau đó lại khách sáo hỏi Ngọc Hà mấy vấn đề, sau đó ánh mắt rơi vào trên cổ tay Ngọc Hà mang theo một cái vòng tay, nhất thời đi tới gần, vươn tay bắt lấy cổ tay Ngọc Hà, ngón tay im lặng không một tiếng động đặt trên động mạch của cô, ngoài miệng lại nói: "Đây là vòng tay Chanel mới nhất năm nay, còn là số lượng có hạn, dì còn không giành được."



Ngọc Hà cùng bà Lâm không quen thân, cô cũng không muốn người khác đụng vào một cách thân thiết như vậy, nhưng cũng vì lễ phép, không thể trực tiếp rút tay ra cho xong chuyện, chỉ có thể duy trì hành động kia, cười yếu ớt một hồi.

"Lúc trước nhìn thấy ảnh chụp lắc tay này, dì liền cảm thấy rất được, giờ nhìn đến vật thật quả thật là đẹp mắt, bất quá da của con trắng, mang vào còn đẹp hơn dì nhiều." - Ngoài miệng bà Lâm như đang vuốt mặt, tiếp tục khen ngợi Ngọc Hà một đợt, mới bỏ tay khỏi cổ tay của Ngọc Hà ra, sau đó yên lặng nhìn về phía Hàn Như Sơ.

Hàn Như Sơ bưng ly trà, nhận thấy tầm mắt của bà Lâm, nhìn bà ta vài giây, rũ mắt xuống, chậm rãi uống một ngụm trà, sau đó từ từ đặt ly trà xuống, dùng một giọng nói ôn hòa ấm áp mở miệng nói chuyện với Ngọc Hà: "Hà, không phải con muốn về nhà sao? Bác bảo dì Vân chuẩn bị cho con chút đồ ăn lót dạ, con xách qua đi."

Ngọc Hà vốn thông minh, nghe nói như thế, liền biết Hàn Như Sơ đang muốn nói chuyện phiếm riêng với bà Lâm, vì thế thức thời chào tạm biết hai người, mang theo và thứ Hàn Như Sơ chuẩn bị, rời khỏi nhà họ Trần.

Quản gia đưa Ngọc Hà ra khỏi nhà lớn nhà họ Trần, mới trở về, nói với Hàn Như Sơ đang ngồi trong phòng khách: "Bà chủ, cô Ngọc Hà đã đi rồi."

Hàn Như Sơ gật đầu một cái, nhìn thoáng qua người làm xung quanh, quản gia lập tức hiểu ý mang theo toàn bộ người làm ra ngoài phòng, lúc này Hàn Như Sơ mới mở miệng, nói với bà Lâm: "Chị Lâm, thế nào rồi?"

"Như Sơ, vừa rồi chị nhân cơ hội bắt mạch con dâu của em, xem mạch tượng, tuyệt đối là có thai, bởi vì sợ thời gian bắt mạch lâu, sẽ bị con bé phát hiện, cho nên thời gian mang thai cụ thể chị không dám xác định, nhưng ít nhất cũng phải có hai tháng rồi." Bà Lâm dừng một chút, lại mở miệng hỏi: "Có thai là chuyện vui a, sao em lại ung dung thản nhiên như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi à?"

Sắc mặt của Hàn Như Sơ rất bình tĩnh, tiếp tục ung dung tao nhã bưng ly trà, từ từ nhấp một hớp trà lài, sau đó mới nâng mắt lên, mở miệng nói: "Chị Lâm, việc này cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra."

Bà Lâm nhìn vẻ ặt nháy mắt trở nên nghiêm túc của Hàn Như Sơ, tuy cảm thấy nghi ngờ, nhưng sau một lúc lâu, vẫn gật đầu: "Được, tôi coi như cái gì cũng không biết."

Mặt mũi Hàn Như Sơ tươi cười lên, tiếp tục bắt chuyện uống trà chiều với bà Lâm.

Bưởi chiều bà Lâm còn có việc trong bệnh viện, không lâu sau lại nói lời tạm biệt, Hàn Như Sơ đứng ở cửa, nhìn xe bà Lâm chạy đi, mới xoay người, trở vào nhà.

Hàn Như Sơ đi thẳng lên phòng ngủ ở lầu hai, quản gia cũng theo vào, đóng cửa, mới đi đến bên người Hàn Như Sơ, đè thấp giọng hỏi: "Bà chủ, cô An Hảo thật sự có thai rồi sao?"

Ánh mắt bình tĩnh ôn hòa của Hàn Như Sơ khi đối mặt với bà Lâm khi đó trở nên có chút sắc bén, "Ừ" một tiếng với quản gia.

"Đứa trẻ trong bụng cô An Hảo là con của ai?" Quản gia vừa nảy sinh nghi ngờ này, sau đó biểu tình cũng trở nên nghiêm túc: "Sẽ không phải là của tên tạp chủng Lục Cẩn Niên kia chứ?"

Hàn Như Sơ lúc này dứt khoát không lên tiếng, sắc mặt càng trở nên âm trầm.

Qua rất lâu, quản gia lại hỏi: "Bà chủ, bà định làm thế nào?Chẳng lẽ lại để mặc cô An Hảo sinh đứa bé kia ra sao?"

Lời này giống như đã hỏi đến chuyện trong đáy lòng Hàn Như Sơ, bà ta khẽ phất tay về phía quản gia nói: "Ông đi ra ngoài trước đi, để tôi suy nghĩ một mình một chút."
"Vâng, phu nhân." Quản gia cung kính trả lời một câu, rời khỏi phòng ngủ.

Phòng trong chỉ còn lại một mình Hàn Như Sơ, mười phần im lặng, ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, chiếu toàn bộ thế giới, một mảnh an tĩnh.

Kiều An Hảo về Kiều gia không có báo trước, nhưng vận khí cũng không tệ lắm, Kiều Thanh Hải cùng Thẩm Di đều ở nhà.

Kiều Thanh Hải cùng Thẩm Di thấy Kiều An Hảo trở về, rất vui vẻ, sau khi Kiều An Hảo 10 tuổi cha mẹ qua đời, bọn họ liền dẫn cô về nhà bọn họ nuôi dưỡng, hơn mười năm, tình cảm chú ruột đối với cháu gái đã sớm khắc sâu hơn rất nhiều, tự nhiên xem Kiều An Hảo trở thành con gái nhỏ của mình.

Người hầu ở Kiều gia nhìn thấy Kiều An Hảo cũng vui vẻ, mang rất nhiều đồ ăn ngon bày ra trên bàn, mở miệng liền gọi một tiếng "Cô chủ nhỏ".

Kiều Thanh Hải cùng Thẩm Di lúc ban đầu thật sự định gả Kiều An Hạ cho Hứa Gia Mộc, dù sao cũng là cha mẹ ruột, thiên vị con gái ruột mình một chút cũng là chuyện dĩ nhiên, nhưng sau đó Hứa gia lại chọn Kiều An Hảo, bọn họ cũng không ý kiến gì.

Sau khi Kiều An Hảo "gả cho" Hứa Gia Mộc, liền dọn ra khỏi Kiều gia, bởi vì công việc quay phim, rất ít khi có thời gian trở về, cho nên Kiều Thanh Hải cùng Thẩm Di vây quanh cô, hỏi đông hỏi tây, sợ cô ở bên ngoài một mình sống không được tốt.

Hàn Như Sơ cũng hay quan tâm Kiều An Hảo như vậy, nhưng mà Kiều An Hảo cũng không có cảm động, ngay cả đáp lại cũng chỉ mang theo lễ phép cùng tôn trọng cơ bản nên có, hiện tại cô đối mặt với sự quan tâm của chú thím mình, đáy lòng lại tràn đầy cảm động cùng ấm áp.

Giống như khi cô mười tuổi, mất đi một gia đình, nhưng là ông trời đối đãi với cô cũng không tệ, cho cô một ngôi nhà khác.

Kiều An Hảo vốn muốn ở Kiều gia thêm một lúc rồi mới trở lại đoàn làm phim, nhưng là Kiều Thanh Hải cùng Thẩm Di quá nhiệt tình, "thịnh tình không thể chối", cô làm sao cũng không mở miệng nói đi được, vì thế toàn bộ một buổi chiều, Kiều An Hảo cùng Thẩm Di đan áo len, Kiều Thanh Hải chơi cờ, mãi cho đến khi chạng vạng, Kiều An Hảo mới mở miệng nói muốn rời đi.

Lúc ba giờ chiều, Hàn Như Sơ gọi một cuộc điện thoại đến, cố ý dặn dò Thẩm Di trước khi Kiều An Hảo đi, bà sẽ đến, cho nên Thẩm Di trong lúc đưa Kiều An Hảo rời khỏi, gọi một cuộc điện thoại lại cho Hàn Như Sơ.

Không quá năm phút đồng hồ, xe của Hứa gia đã xuất hiện ở cửa Kiều gia, Hàn Như Sơ đẩy cửa sau ra xuống xe, trước cùng Kiều Thanh Hải và Thẩm Di nói vài câu khách sáo, mới xoay người, nhìn Kiều An Hảo nói: "Bác đặc biệt để lại lái xe đưa cháu đi."

Kiều An Hảo cười nói một tiếng "Cám ơn".

Hàn Như Sơ mở ra hộp dự bị phía sau, chỉ chỉ bên trong hai hộp tổ yến, nói: "Cái này mở ra có thể ăn, là buổi chiều bác cố ý bảo dì Vân chuẩn bị cho cháu, đặc biệt chọn lựa tổ yến tốt nhất, cháu ở đoàn làm phim, khẳng định chịu không ít khổ, cả người gầy đi rất nhiều, mấy ngày nay dạ dày lại không tốt, thì càng không thể ủy khuất chính mình, đem cái này mang đi, tẩm bổ thân thể."

Kiều Thanh Hải cùng Thẩm Di nhìn thấy Hàn Như Sơ thay Kiều An Hảo chuẩn bị chu đáo như vậy, rất là vui mừng.

Kiều An Hảo lại nói cám ơn, sau đó cùng bọn họ trò chuyện vài câu, rồi mới lên xe.

Hàn Như Sơ cũng không có lên xe, trực tiếp ở lại Kiều gia.

Khi xe ra khỏi tiểu khu của Kiều gia, đã sắp bảy giờ, đi trên đường lớn Nam Thành, hôm nay đặc biệt đông đúc, bình thường một giờ tuyệt đối có thể đến nơi, nhưng hôm nay phải gần hai giờ mới đến.

Đợi cho đến khi về đến khách sạn đoàn làm phim thuê, đã là mười giờ đêm.

Xa xa chụp diễn buổi tối còn chưa có kết thúc, khách sạn dưới lầu có chút im lặng.
Lái xe đỗ xe ổn định xong, xuống xe trước, mở cửa xe cho Kiều An Hảo, chờ Kiều An Hảo xuống xe, mới đi ra phía sau, mở cửa sau lấy hộp đồ, xách hai bên hai hộp tổ yến xuống, có hơi nặng, lái xe lễ phép mở miệng nói: "Cô Kiều, ngài ở phòng nào, tôi đưa lên giúp cô."

Kiều An Hảo nhìn thoáng qua lái xe hai tay xách hai hộp, nhẹ giọng nói câu "Cảm ơn," sau đó xoay người đi vào trong đại sảnh của khách sạn, lái xe xách hai chiếc hộp, lễ độ cung kính đi theo sau cách xa hai bước.

Hai người đều không chú ý tới, cách đó không xa trong một chiếc xe, một người đang ngồi...

Sau khi Lục Cẩn Niên đưa Kiều An Hảo vào bệnh viện, vẫn chưa rời đi, có lẽ tầm khoảng mười một giờ, nhìn thấy xe Kiều An Hảo và Hàn Như Sơ, trong đầu ngây ngốc, không suy nghĩ được gì. Một mình ở trong xe lại ngồi hồi lâu, mới xoay xoay tay lái, chẳng có mục đích rời đi, mãi đến lúc hoàng hôn, mới lái xe về dưới lầu khách sạn của đoàn làm phim. Cũng không lên lầu, ngồi yên trong xe, đợi vẻn vẹn bốn giờ, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang đi tới.

Đó là xe nhà họ Hứa.

Xe đứng trước cửa chính của khách sạn, cửa xe mở ra, xuống đầu tiên chính là lái xe nhà họ Hứa, còn cung kính giúp Kiều An Hảo mở cửa xe phía sau, tiếp đó xách hai hộp đồ gì đó ở đằng sau ra, đi theo Kiều An Hảo vào khách sạn.

Chắc là nhà họ Trần mang các loại thuốc bổ gì gì đó tới cho Ngọc Hà, nhà họ Trần vẫn luôn đối xử tốt với Ngọc Hà, giống như là người một nhà vậy. Nếu như Lan Khuê tỉnh lại, một nhà bọn họ thật sự hoàn toàn tốt đẹp.

Thanh Hằng kéo cửa kính xe xuống, đốt một điếu thuốc, nuốt mây nhả khói, cảm thấy đau đớn không nói nên lời, từ trong xương cốt ra tới bên ngoài vẫn mãi chưa kết thúc.

Triệu Manh không có trong phòng khách sạn, lái xe đặt đồ xuống chỗ trống trong khách sạn, rồi cung kính chào tạm biệt rời đi.

Cả ngày Ngọc Hà không làm gì cả, nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi không nói nên lời. Tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, rồi lên giường, lúc mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc ngủ, cửa phòng mở ra, sau đó giọng Triệu Manh liền truyền tới: "Tổ yến này mình có thể ăn được không?"

Ngọc Hà ngay cả ánh mắt cũng không mở, chỉ nói với Triệu Manh một câu "Ừ" sau đó liền xoay người lại, vừa đúng tầm mặt đối diện với đèn bàn trên tủ đầu giường, chiếu khiến cô hơi khó chịu, vì thế cô mở to mắt để tắt đèn nhưng thoáng nhìn thấy hộp thuốc bao tử bị mình để qua một bên đêm hôm qua. Sau đó tầm mắt liền đặt lên trên hộp thuốc, nhìn chằm chằm.

Triệu Manh mở một lọ tổ yến, vừa ăn vừa khen mùi vị không tệ. Sau đó đi tới trước mặt Ngọc Hà, thăm dò hỏi một câu: "Cậu có muốn ăn không? Mùi vị ngon lắm."

Ngọc Hà chưa ăn gì, vốn không cảm thấy đói, bị Triệu Manh hỏi như vậy, ngược lại cảm thấy trong bụng trống rỗng. Vừa mới suýt thì nữa thì đi vào giấc ngủ, thứ nhất bị Triệu Manh làm ồn ào hơn nữa thấy được hộp thuốc bao tử, mất cả cơn buồn ngủ. Vì thế gật đầu với Triệu Manh, Triệu Manh liền để lọ tổ yến trong tay mình xuống, vui vẻ chạy tới, đưa cho Ngọc Hà một lọ, lại còn không quên mở nắp trước rồi đưa cho cô.

Giống như Triệu Manh đã nói, hương vị tổ yến ngon vô cùng, Ngọc Hà ăn mấy miếng, trong bụng cũng không cảm thấy khó chịu, vì thế bắt đầu ăn tiếp.

Từ trước đến nay, Triệu Manh là người thích ngủ muộn, ăn xong tổ yến, liền ngồi trước bàn sách nghịch máy tính, chơi còn chưa tới nửa giờ, đã ngáp liên tục, cuối cùng thật sự không thể chịu được nữa mới đứng lên, đi tắm, lúc lên giường, Ngọc Hà đã sớm ngủ say.

Sau hai ngày, Ngọc Hà vẫn hay nôn mửa như cũ, trước kia cô cũng thường xuyên thấy trong bụng không thoải mái, nhưng cùng lắm cũng chỉ hai ba ngày, sau đó cơ thể theo bản năng điều tiết hết ra, cũng không vấn đề gì, ai ngờ lần này vậy mà giằng co đến mấy ngày, cũng không thấy tốt lên, trong lòng cô không nhịn được nổi lên chút lo lắng, muốn đi bệnh viện kiểm tra xem sao, rốt cuộc hôm trước vừa mới nghĩ như vậy, hôm sau ăn cái gì đó, lại hoàn toàn không thấy ghê tởm hay buồn nôn nữa, hai ngày trước thấy thịt nướng đã muốn phun ra, nhưng bây giờ trong bụng cũng không thấy có chút nào không thoải mái, Ngọc Hà cho rằng mình đã bình thường như mấy lần trước, bản thân đã tự điều tiết, vì thế cô hoàn toàn yên tâm.

Lấy tổ yến của Hàn Như Sơ ra, ước chừng có khoảng bốn mươi lọ, mỗi lúc trời tối Triệu Manh đều ăn một lọ, nói ra có vẻ lợi hại vậy thôi, chứ dù Ngọc Hà không ăn mỗi ngày giống như Triệu manh nhưng cũng đã liên tục ăn hết năm sáu lọ.

Cũng không biết có phải gần đây quay phim quá mệt mỏi hay không, Ngọc Hà luôn mệt rã rời, mà Triệu manh cũng thấy cô thường xuyên ngáp liên tục.

Mãi đến một buổi tối, khi Ngọc Hà quay phim xong, cũng mới có tám giờ, vậy mà không thể mở mắt ra được, lúc đóng chung cùng Thanh Hằng, còn ngáp một cái, khiến cho cảnh quay bị gián đoạn, phải quay lại.

Ngọc Hà uống hết nửa chai nước lạnh, muốn tinh thần tỉnh táo một chút, muốn lần quay thứ hai được thuận lợi, kết quả sắp quay xong xuôi, lại không thể khống chế được ngáp mấy cái, khiến đoạn diễn phải NG.

Sau khi Ngọc Hà đến đoàn làm phim, biểu hiện luôn rất tốt, vậy mà giờ lại bị NG hai lần, đạo diễn không hề tức giận, chỉ phân phó lại để cho cô nghỉ ngơi nửa giờ.

Ngọc Hà cũng không biết gần đây mình có chuyện gì, ngày trước ngủ bảy tiếng, cũng đã đủ, nhưng hai ngày nay lại buồn ngủ muốn chết, tuy đạo diễn không trách móc cô, nhưng đã NG hai lần liên tục, cũng chậm trễ không ít thời gian, mà đêm nay lại là đêm quay phim, khó tránh khỏi sẽ liên lụy nhiều người cùng thức đêm theo.

Ngọc Hà cố gắng cho lần quay thứ ba của mình thuận lợi thành công xong, một mình đi ra khỏi phim trường.

Vừa mới có một trận mưa đổ xuống, nhiệt độ giảm không ít, Ngọc Hà chỉ mặc một chiếc váy ngắn mỏng manh, gió lạnh thổi qua, khiến cô rùng mình, trong nháy mắt tinh thần đã tỉnh táo không ít.

Vì muốn duy trì loại tinh thần này, Ngọc Hà trực tiếp đi bộ ở bên ngoài, sau cùng nhìn thấy một gốc cây hoa dâm bụt vừa nở, liền ngừng lại, ngắm nhìn.

Vừa lúc lại có một trận gió lạnh thổi đến, không khí ẩm ướt hỗn loạn sau cơn mưa, khiến cánh hoa rời lả tả xuống, có giọt nước mưa bắn vào da thịt trần trụi của cô, lạnh khiến cô run rẩy cả người, ôm bả vai, chà chàn chân, lúc vừa định quay về phim trường, đột nhiên có một chiếc áo khoác lên vai cô.

Ngọc Hà lặng đi một chút, quay đầu, nhìn thấy Thanh Hằng, chẳng biết từ lúc nào đã yên lặng không một tiếng động xuất hiện ở phía sau mình.

Thanh Hằng giống như không hề chú ý đến đáy mắt kinh ngạc của Ngọc Hà, vươn tay, chỉnh lại áo khoác trên vai cô.

____________

Chap sau ngược thấu tâm can nhe các mẹ T_T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro