Chương 321 - 344:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Hằng tựa như không chú ý đến sự kinh ngạc trong đáy mắt Ngọc Hà, vươn tay, chỉnh lại áo khoác đang choàng trên vai cô, thấp giọng nói: "Trời lạnh, cẩn thận kẻo bị cảm."


Từ sau đêm sinh nhật kia của Thanh Hằng, quan hệ của hai người vẫn cực kì lạnh nhạt, trừ bỏ có trao đổi lúc quay phim, đại đa số những chuyện khác nếu không có gì thì không xuất hiện cùng nhau.


Ngọc Hà nghe được giọng nói của Thanh Hằng, thu lại tầm mắt, nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn."


Thanh Hằng không nói tiếp, nhìn chằm chằm Ngọc Hà một hồi, sau đó theo tầm mắt mới vừa rồi của cô, nhìn lại, nhìn thấy một bụi hoa dâm bụt nở rộ tươi đẹp.


Ngọc Hà im lặng đứng một bên, không nói gì, áo khoác khoác trên người, có mùi hương đặc trưng của Thanh Hằng bay vào trong mũi, khiến cho tâm tình của cô, lên xuống như thủy triều bất định.


Chị là đang quan tâm cô sao ? Bằng không chị sẽ không mua thuốc dạ dày cho cô, sẽ không để ý cô mặc mỏng manh mà ra ngoài đưa áo khoác cho cô...



Nhưng nếu chị thật sự quan tâm cô, thì vì sao lại đột nhiên trở mặt tức giận với cô?


Không biết hai người cứ căng thẳng im lặng như vậy bao lâu, Thanh Hằng vẫn nhìn chằm chằm đóa hoa dâm bụt không rời mắt, chợt đột nhiên mở miệng phá tan sự yên tĩnh: "Sức khỏe của Lan Khuê thế nào rồi? Có phải đã sắp tỉnh hay không?"


"Ừ." Ngọc Hà nhẹ giọng đáp lại một tiếng, qua thật lâu sau, mới chậm rãi mở miệng: " Đã có cử động rồi, chuyên gia nói chuyện này có thể là dấu hiệu cho thấy em ấy có thể tỉnh lại, nhưng cụ thể là khi nào thì vẫn còn chưa xác định được."


Lúc nói những lời này, Ngọc Hà vẫn luôn quan sát Thanh Hằng, muốn tìm ra một chút tiếc nuối qua nét mặt của chị, nhưng cô nhìn chăm chú rất lâu, Thanh Hằng vẫn mang một bộ dạng cao ngạo lạnh nhạt kia, thậm chí đến cuối cùng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh "Ừ" một tiếng, ngữ điệu cực kì lạnh nhạt nói: "Có thể tỉnh lại là tốt rồi."


Ngọc Hà có chút thất vọng cúi đầu, đáy lòng dâng lên một chút khổ sở, không phải cô không hi vọng Lan Khuê tỉnh lại, cô chỉ là hi vọng khi chị biết rõ Lan Khuê sẽ tỉnh, giữa bọn họ sẽ không còn một chút quan hệ, sẽ có một chút phản ứng nào mà khó chịu.


Ngọc Hà cúi đầu xuống, bình ổn lại hồi lâu, mới khiến cho tâm tình của mình bình tĩnh lại, sau đó rầu rĩ lên tiếng: "Tôi vào trước, lát nữa phải quay phim rồi."


Thanh Hằng không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào đóa hoa dâm bụt nở rộ.


Ngọc Hà đứng đó một lúc lâu, nhìn thấy chị không có một chút phản ứng, thì cởi áo khoác xuống, đưa trả cho chị, xoay người, đi về phía phim trường.



Thanh Hằng nghe tiếng giày cao gót của  Ngọc Hà nện trên đất, phát ra âm thanh lộc cộc lộc cộc, từ từ đi xa, mãi đến khi biến mất không còn thấy nữa, mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Ngọc Hà rời đi, một con đường rất yên tĩnh, đèn đường mờ nhạt, không có một bóng người.



Lan Khuê đã sắp tỉnh, cô hẳn là rất vui đi... Lúc ấy, có phải bọn họ đã không thể ở chung với nhau nữa không?



Vậy còn chị ? Làm sao bây giờ? Chúc phúc mà thối lui ? Sống cô độc hết quãng đời còn lại?

--------------------------

Một đêm trắng liên tục quay phim kết thúc, Ngọc Hà nghênh đón mười ngày không có lịch trình.


Trở về thành phố trước, Ngọc Hà còn hơn phân nửa tổ yến không đụng đến, vì thế cho Triệu Manh một nửa, bản thân lại đem theo một nửa về Cẩm Tú Viên.


Mười ngày Ngọc Hà không quay phim, Thanh Hằng cũng không có lịch trình, lúc Ngọc Hà ngẫu nhiên xem tin tức giải trí, có thể nhìn thấy một chút tin tức của Thanh Hằng, cũng biết mấy ngày nay chị đều ở Hà Nội, nhưng vẫn không trở về Cẩm Tú viên.  

Nghỉ ngơi đến giữa trưa ngày thứ tư, Ngọc Hà cảm thấy bụng có chút không thoải mái, cảm giác như là nguyệt sự sắp tới.


Từ nhỏ cô có tật xấu là hay đau bụng kinh, nguyệt sự từ trước đến nay không chuẩn, đôi khi ba bốn tháng tới một lần, đi bệnh viện kiểm tra, cũng không có gì trở ngại, điều trị bằng thuốc Đông y, ngay lúc đó trong vòng nửa năm cũng không có việc gì, nhưng sau đó vẫn như cũ không theo quy luật, uống nhiều thuốc, lúc nào cũng tổn hại đến sức khỏe, thay đổi bệnh viện kiểm tra, tử cung buồng trứng đều chỉ nói chung chung, cuối cùng đơn giản là không cần uống thuốc.


Nhưng bụng dưới của Ngọc Hà cũng chỉ là không thoải mái một trận, buổi chiều liền không có chuyện gì.



Lúc ăn cơm chiều, má Trần còn hỏi một câu: "Bà chủ, gần đây cô Hằng đi công tác sao? Tại sao vẫn không về nhà?"


Những câu hỏi này khiến Ngọc Hà có chút sững sờ, sau một lúc lâu, qua loa "Uhm" một tiếng, tiếp tục ăn cơm.


Ăn qua cơm chiều, má Trần cố ý hâm nóng một lọ cấp tổ yến Hàn Như Sơ đưa cho cô, Ngọc Hà ăn xong, lên lầu, lúc vùi ở trên ghế sa lon xem ti vi, lại cảm thấy bụng không thoải mái, cô sợ mình bị cảm lạnh, cầm một cái chăn đắp lên trên người, sau đó lại xem ti vi, thế nhưng lại mê man đi vào giấc ngủ.



Thanh Hằng nhiều ngày qua, kỳ thật có trở về Cẩm Tú viên, chẳng qua xe chạy đến ngoài cửa, liền ngừng lại, không có tiến vào.



Hôm nay có một bữa ăn, lúc tan cuộc, cũng chỉ mới chín giờ rưỡi, sau bữa ăn ông chủ mời mọi người đổi nơi khác đi đánh bài. Thanh Hằng cũng không biết đêm nay mình sao lại thế này, chỉ cảm thấy tâm thần bất an, liền khéo léo từ chối.


Trợ lý đem xe theo từ dưới bãi đỗ xe đi lên, mở cửa xe cho Thanh Hằng. Chị không đi vào, mà ở bên cạnh xe đứng trong chốc lát, mở miệng nói: "Đưa chìa khóa xe cho tôi, cô đi về trước đi."


Đợi cho trợ lý đón một chiếc xe taxi rời đi, Thanh Hằng mới lên xe, tim không hiểu sao đập rất nhanh, áp lực khiến cả người chị không thở được, vì thế hạ cửa kính xe xuống, hơi thở có chút vững vàng một ít, lại vẫn như cũ cảm thấy khó chịu, đơn giản liền khởi động xe, tùy theo tính chất mà điều khiển.


Mười phút, nặng nề trong lòng Thanh Hằng không chút giảm xuống, vì thế liền cầm di động, gọi về Cẩm Tú viên.



Má Trần cho tới bây giờ mới nhận được điện thoại của Thanh Hằng, liền bắt máy rồi hô một tiếng: "Cô Hằng, cô có gì dặn dò ạ ?"



Thanh Hằng "Ừ" một tiếng, liền gấp gáp hỏi: "Cô chủ có khỏe không?"


Má Trần có khả năng cảm thấy cuộc điện thoại này của Thanh Hằng có chút bất ổn, sửng sốt một chút, rất là khó hiểu nói: "Cô chủ đang ở trên lầu xem ti vi ạ."


Thanh Hằng vốn là trong lòng đang bát ổn, rốt cục cũng thả lỏng, âm thầm thở ra một hơi, "À..." một tiếng, sau đó liền cắt đứt điện thoại.


Thanh Hằng vốn là muốn đến công ty tăng ca, nhưng khi xe chạy đến đường lớn, không biết vì cái gì rõ ràng đã gọi điện thoại cho má Trần, má Trần cũng đã nói Ngọc Hà không có việc gì, nhưng chị chính là cảm thấy có gì đó bất ổn, cuối cùng quyết định chuyển hướng quay về Cẩm Tú viên.


-------------------

Khi Thanh Hằng chạy xe đến trong biệt thự của Cẩm Tú viên, chỉ mới mười giờ rưỡi đêm, má Trần còn chưa ngủ, nghe được xe tiếng động, từ trong nhà đi ra.



Thanh Hằng xuống xe, trở tay đóng lại cửa xe, căn bản không có để ý tới má Trần ra đón, trực tiếp giơ chìa khóa hướng về phía thân sau của xe ấn xuống nút khóa xe, liền bước vào trong phòng, ngay cả giầy cũng không cởi, sau đó chạy thật nhanh lên lầu, chạy tới trước cửa phòng ngủ, đẩy mạnh cửa ra, chạy vào.  


Má Trần đứng dưới lầu, nhìn thấy một chuỗi hành động mau lẹ của Thanh Hằng khiến người ta hoàn toàn không phản ứng kịp, sửng sốt hồi lâu, cũng chưa lấy lại được tinh thần.


Thanh Hằng đi vào trong phòng, liếc mắt một cái nhìn Ngọc Hà trên ghế sofa. Bước chân chị đột nhiên dừng lại, tầm mắt quan sát xung quanh phòng ngủ một lúc.


Ti vi trên vách tường, đang chiếu chương trình quảng cáo.


Cửa sổ không khép, gió đêm thổi vào làm rèm cửa sổ đong đưa liên tục.



Ngọc Hà khoác lên người chiếc chăn màu trắng, yên lặng ngủ say giấc.


Tất cả trong phòng ngủ vẫn giống như mọi khi, không có gì khác, bầu không khí yên tĩnh bình an.



Trái tim thấp thỏm của Thanh Hằng từ từ bình tĩnh lại, chị thở phào nhẹ nhõm một hơi, bước chân rất chậm chạp, đi tới trước sofa, cúi người cầm lấy điều khiển từ xa bên cạnh Ngọc Hà, tắt ti vi. Sau đó ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vẻ mặt ngủ say của cô một lúc, rồi vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bị tóc dài phủ lên, đầu ngón tay chạm vào hai gò má non mịn, cảm xúc khi sờ vào mềm mại nhẵn nhụi, vô cùng chân thật, Thanh Hằng cả đêm lòng dạ rối bời lúc này mới hoàn toàn yên ổn lại.



Thì ra tất cả chỉ là do chị suy nghĩ nhiều mới dẫn tới hoảng sợ luống cuống như vậy.


Thanh Hằng nghĩ tới đây, đáy lòng cũng có chút vui mừng như 'sống sót sau tai nạn'. Chị không nhịn được khẽ cười, tầm mắt nhìn Ngọc Hà hiện ra chút tình cảm nồng nàn.



Có lẽ trên đời này, cũng chỉ có một mình cô, mới có thể khiến chị hoảng hốt lo sợ, chuyện bé xé ra to như vậy.


Đầu ngón tay Thanh Hằng nhẹ nhàng cọ xát hai gò má Ngọc Hà, cúi đầu hôn lên mi tâm cô, sau đó nhẹ nhàng ôm cô từ trên ghế sofa lên, dè dặt cẩn thận đặt lên trên giường lớn, rồi cầm chăn tỉ mỉ đắp kín cho cô.



Cả người ra đầy mồ hôi lạnh, Thanh Hằng cũng có chút không thoải mái, cởi áo khoác ngoài, tùy tiện ném lên ghế sofa, đang chuẩn bị đi vào toilet. Đi được hai bước, Thanh Hằng bỗng nhiên dừng bước, chih nhíu mi tâm, rồi quay đầu, nhìn về phía sofa, nhìn lên chiếc chăn màu trắng lúc nãy của Ngọc Hà vừa mới đắp, vậy mà có một vệt máu đỏ tươi.


Vì cùng là phụ nữ nên chị hiểu chắc là do cô đến tháng, nhưng trong lòng chị một lần nữa lại nổi lên một cảm giác bất an.


Chị liền vọt tới cạnh giường, xốc chăn lên kiểm tra cơ của cô. Kết quả lúc lật người lên, phát hiện trên drap giường cũng có vết máu, trên chiếc quần bằng bông vải màu trắng cô đang mặc, cũng có một vết.



Chị không cần biết cô đang tới tháng hay không, vô cùng khẩn trương vươn tay, vỗ vỗ gò má cô: "Hà, nghe tôi nói không ?"


Nhưng cô cứ mãi nhắm mắt lại, chút phản ứng cũng không có.


"Hà, đừng làm tôi sợ" - Chị lại gọi một tiếng, giữ vai cô lung lay hai lần, sau đó liền quay lớn tiếng gọi: "Má Trần! Má Trần!"  



________________

Mị đang tới tháng, đang rất mệt mà vẫn cố edit cho quý dị đó :((((((
Tui đã bảo k ai thương mấy người như tui đâu mà.
Vote + cmt để tiếp sức cho tui đi nàoooo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro