Chương 11-20: Lại muốn dụ dỗ tôi ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Hà đợi cho tâm tình hoàn toàn bình lặng xuống, mới từ trên sofa đứng lên, cầm một bộ đồ ngủ rồi vào phòng tắm. Cô vặn nước vào bồn tắm trước, mới đứng trước bồn rửa mặt tháo trang sức, sau khi tẩy trang xong xuôi, cầm bàn chải đánh răng chuẩn bị bôi kem, nhưng xuyên qua âm thanh nước chảy róc rách lại truyền đến một đạo tiếng bước chân.  


Ngọc Hà động tác trong nháy mắt cứng đờ, nắm chặt bàn chải đánh răng trong tay, cô bất động trước bồn rửa mặt một hồi, sau đó đẩy cửa phòng tắm ra, kết quả liền thấy Thanh Hằng đứng trước ghế sofa trong phòng ngủ.


Lúc này cô không hề chuẩn bị tâm lý gặp Thanh Hằng, vậy nên không thể không tránh khỏi đáy lòng khẽ rùng mình. Sự sợ hãi và căng thẳng này chạy dọc khắp cơ thể cô.


Thanh Hằng nghe thấy tiếng đẩy cửa, liền quay đầu, hướng ánh mắt về phía Ngọc Hà ôn hoà nhưng không có chút cảm xúc nào quét qua.


Ngọc Hà bị ánh mắt của Thanh Hằng làm cho toàn thân run lên, theo bản năng thu lại tầm mắt nhìn chị, rất nhanh cúi đầu. Mặc dù cô biết cô mở miệng nói chuyện với chị, thì chị tám chín phần đều làm lơ, bỏ mặc. Nhưng không hiểu cô nghĩ gì, lại đánh bạo, âm thanh dịu dàng phát ra một câu hỏi: 


" Chị đã trở lại ? "


Cô đưa đỉnh đầu về phía chị ... Thậm chí không bận tâm nhìn chị lấy một cái... Thanh Hằng nhẹ nhếch khóe môi lên, ánh mắt hờ hững rời khỏi trên người đối diện, giống như là căn bản không có quan tâm Ngọc Hà đang nói gì. Chỉ là bình tĩnh như không, giơ tay lên, cởi từng chiếc cúc áo tây trang của mình.


Ngọc Hà sớm đã quen bị Thanh Hằng lơ đi lời nói của mình, nhưng lúc này đây, không biết có phải vì chuyện ba tháng trước hay không, cô lại mẫn cảm nhận ra rằng từ thời khắc sống chung thì đây là lần đầu tiên cô khẩn trương cùng sợ hãi đến mức muốn chạy trốn đến như vậy. 


Cô nắm chặt bàn chải đánh răng, rốt cuộc cũng không chịu nổi đành tìm đại cho mình cái cớ tạm thời né tránh: 


" Cái kia... Bồn tắm có thể đã đầy rồi, tôi đi tắm trước ".  


Thanh Hằng vẫn như cũ một chút phản ứng với Ngọc Hà đều không có. Chỉ là hai ba lần kéo áo khoác tây trang, tiện tay ném vào một bên trên sô pha, trực tiếp cất bước, hướng về cửa phòng ngủ đi ra ngoài.


Thanh Hằng rời đi một hồi lâu, Ngọc Hà mới hồi phục lại tinh thần, cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, một lần nữa xoay người đi vào phòng tắm.


Nếu có thể, Ngọc Hà thật muốn ở trong phòng tắm trốn cho đến khi Thanh  Hằng rời khỏi Cẩm Tú Viên. Nhưng là, mặc kệ cô cố gắng chậm chạp như thế nào, thì vẫn phải chui ra khỏi phòng tắm.


Ngọc Hà vừa mở cửa phòng tắm, liền thấy Thanh Hằng đã mặc áo ngủ, ngồi ở giường - nơi vị trí chị thường hay nằm, hai tay khoanh sau đầu, nhắm mắt lại ngủ.


Ngay cả vẻ mặt Thanh Hằng, cô đều không thấy rõ. Liền vội vội vàng vàng thu hồi tầm mắt của mình, rũ mi mắt tới trước bàn trang điểm ngồi xuống.


Tấm gương nơi bàn trang điểm đối diện với chiếc giường lớn của hai người, vì thế mỗi lần soi gương, cô đều lén quan sát chị xuyên qua tấm gương kỳ diệu này.


Ban đầu, cô chỉ dám vội vã liếc mắt nhìn về phía chị. Cứ lén la lén lút như thế cho đến khi cô phát giác chị luôn nhắm mắt như thể thật sự đang ngủ. Lúc này cô mới dám đụng đến đống mỹ phẫm làm công việc dưỡng da, vừa tranh thủ lặng lẽ nhìn chị qua gương.


Khuôn mặt đó của chị, dù cô có nhắm mắt lại vẫn có thể hình dung ra đầy đủ từng đường nét. Mặc dù gương mặt tuyệt trần ấy đã khắc cốt thật sâu trong tâm chí cô vậy rồi, thế nhưng chỉ cần nhìn vào gương mặt đó, cứ mỗi một lần cô đều có một loại cảm xúc kinh diễm.


Có thể bây giờ, do chị nhắm mắt lại, đã làm vơi ít đi sự thờ ơ lạnh nhạt nơi đáy mắt. Thêm nữa là dòng khí lạnh trên người chị cũng tiêu tán đi rất nhiều, khiến cho đường nét trên khuôn mặt chị càng trở lên ôn hòa, ưa nhìn.


Ngọc Hà nhìn có chút xuất thần mê mẩn, thế cho nên cô cứ để y nguyên kem dưỡng trên mặt mà quên mất phân tán ra.


Mặc dù đây chỉ là cô đơn phương thầm thương trộm nhớ, nhưng có thể an tĩnh như vậy mà nhìn, đáy lòng cô cũng bắt đầu nảy sinh ra một loại ấm áp và hạnh phúc không thể diễn tả.


Nếu lúc chị mở mắt thức giấc, cô tuyệt đối không dám nhìn thẳng vào chị như vậy. Vì nếu cô không cẩn thận, thì sợ rằng với ánh mắt sâu sắc của anh, những bí mật ẩn giấu sâu dưới đáy lòng cô sẽ bị phanh phui mất.


Ngọc Hà mặt mày bắt đầu đã giãn ra, không còn căng thẳng như lúc nãy. Cô không kìm lòng được nâng tay lên, nhẹ nhàng mà chạm vào ảnh phản chiếu Thanh Hằng trong gương. Rồi từng ngón tay bắt đầu di chuyển theo đường nét hình dáng của chị. Sau đó vuốt ve lên gương mặt chị này, cánh mũi đang phập phòng này, và dừng lại trên đôi môi hồng nhạt đang hơi hé mở kia nữa.


Tâm trí cô ngay lập tức hiện ra đêm hôm đó ba tháng trước, chính cô đã chủ động hôn lên đôi môi này.


Cho dù đã qua ba tháng, cô vẫn còn nhớ rõ mồn một cánh môi chị mềm mại ấm áp.


Nhịp tim không nhịn được đập dồn dập càng lúc càng nhanh. Ngón tay cô vẫn mân mê đôi môi mê người ấy phản chiếu trong gương.


Ngay tại thời điểm Ngọc Hà sắp hoàn toàn chìm đắm trong thế giới tình yêu vụng trộm của mình, thì đột nhiên di động vang lên âm thanh tin nhắn nhắc nhở. Sau đó Thanh Hằng đang nằm trên giường bị đánh thức nên hơi cau mày, khó chịu mở mắt. Dĩ nhiên là đã làm cho cô một phen nhất thời bị kinh hãi. Theo phản xạ có điều kiện rút nhanh tay về, vội vàng quýnh lên cầm miếng bông lau đi đống kem dưỡng bị bôi bôi trét trét lung tung trên mặt.


Có thể là bởi vì hành động nhìn lén Thanh Hằng suýt nữa bị bắt tại trận nên cô mới không dám xuyên qua gương liếc mắt đến bên giường nơi chị đang nằm nữa. Chỉ là thân thể cứng đơ, mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt mình, bôi bôi trét trét.


Ngọc Hà đáy lòng cho rằng dù hiện tại Thanh Hằng đã tỉnh lại, nhưng với trí nhớ của mình thì chỉ cần cô từ từ làm mọi việc, anh sẽ lại ngủ tiếp thôi. Vậy nên cô cố gắng đem hết sức lực từ lúc sinh ra tới nay đem từng động tác làm một cách chậm rãi từ tốn nhất, đừng nói rùa, mà ngay cả ốc sên cũng phải chào thua.


Nhưng cuối cùng, chị vẫn không chịu ngủ lại....


Sau khi đã dưỡng da xong, cô nương theo động tác đứng lên, xuyên qua gương trộm nhìn chị một cái, phát hiện chị nằm trên giường, cầm trong tay điện thoại di động chẳng biết nhìn cái gì.


Ngọc Hà vừa nhìn thấy Thanh Hằng tỉnh lại. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhưng cả người càng lo lắng hơn. Cô động thái lặng lẽ đi đến một bên, đầu tiên tắt đèn phòng ngủ, sau đó mới lê chầm chậm tới bên giường. Ngay lúc cô đang chuẩn bị xốc lên chăn định nằm xuống, bất chợt như là suy nghĩ cái gì, xoay người, đi tới phòng thay quần áo, từ bên trong bế ra một chú gấu bông to bằng người.


Khi Ngọc Hà ôm con gấu một lần nữa đi tới bên giường, Thanh Hằng dửng dưng ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua cô một cái, ánh mắt lộ ra có chút lãnh đạm. Ngọc Hà sợ đến kinh hồn táng đảm, không dám thở một hơi, chỉ ôm con gấu vội vàng nằm xuống, sau đó đem con gấu đặt ở giữa cô và Thanh Hằng, hoàn toàn ngăn cách hai người.


Cô lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng là thân thể lại nằm ngay ngắn, không dám cử động.


Con gấu bông này là sau khi cô và chị kết hôn, hai người nằm chung một giường hai lần rồi quyết định mua.


Bởi vì yêu chị, cứ mỗi khi cô gần sát chị, thì tim đập dồn dập và hồi hộp vô cớ. Cho nên ban đầu khi cô nằm trên giường, tư thế rất quy tắc, không dám di chuyển. Thế nhưng đợi cho đến khi cô ngủ thiếp đi, tinh thần sẽ khó tránh khỏi thư giãn, tư thế ngủ cũng sẽ trở nên tùy ý. Do cô không ý thức được mình đang ở dưới tình huống nào, dẫn đến không ít lần cô đã đụng trúng chị. 


Vào đêm đầu tiên, chị chỉ dùng lực đẩy cô ra, nhưng khi đêm thứ hai, chị liền thô bạo trực tiếp xách cô lên từ trên giường ném xuống dưới đất, sau đó đứng dậy mặc quần áo và đi ra khỏi phòng.


Khi đó, cô mới biết là chị không thích cô đụng chạm vào người mình. Thậm chí là chỉ là vô ý đụng chạm.


Vì để tránh cho về sau phát sinh tình huống tương tự, ngày thứ hai cô đã cố ý mua một chú gấu bông cao to một thước tám.


Sau đó cứ mỗi lần cùng chị ngủ chung một giường liền đem bé bự đặt ở giữa hai người.


Thứ nhất là để có thể phòng ngừa chính mình buổi tối lại đụng đến chị. Lí do thứ hai nhưng không kém phần quan trọng đó chính là để cô không nhìn thấy được chị.


Bên trong phòng ngủ chỉ là ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ, tầm nhìn không được tốt lắm, làm cho thính giác con người trở nên nhạy bén khác thường.


Ngọc Hà nằm một bên gấu, nhắm mắt lại, nhưng không có nửa điểm buồn ngủ. Trên người chị có một mùi hương dễ chịu nhẹ nhàng, chậm rãi bay vào mũi cô, khiến đáy lòng cô trở nên xao động.


Quanh quẩn bên tai cô là tiếng bíp bíp nho nhỏ phát ra từ màn hình điện thoại của chị.


Không biết qua bao lâu, Thanh Hằng mới chịu khóa màn hình di động. Toàn bộ phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe thấy được hơi thở của chị rõ mồn một.


Từ lúc nằm xuống đến nay cô vẫn chưa cử động người nên tư thế có chút không thoải mái.


Cô không dám cử động mạnh nhưng cẩn thận mà thay đổi tư thế nằm một chút. Thế nhưng cho dù thế, vẫn gây động tĩnh đến Thanh Hằng bên kia bé bự.


Chị lập tức mạnh mẽ xoay người, động tác có chút mạnh. Làm cho cô sợ đến mức hoàn toàn không dám cử động


Có vẻ tâm tình Thanh Hằng không được tốt lắm, chắc là có chuyện phiền não. Toàn bộ sự chú ý của Ngọc Hà đều đặt lên người Thanh Hằng nên cô cũng không ngủ được.


Đột nhiên, chị liền xốc chăn đứng lên, động tác có chút mãnh liệt. Ngọc Hà sợ tới nỗi muốn thở mà cũng chẳng dám.


Ngọc Hà không dám mở mắt nhìn Thanh Hằng. Cô chỉ nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng bước chân của chị vang lên, tiếp theo đó là tiếng cửa đóng mới thở phào nhẹ nhõm mà mở mắt.


Thanh Hằng đi chưa được bao lâu thì đã quay lại. Lần này chị nằm xuống, liền không động đậy.


Tuy rằng trong lòng Ngọc Hà đang vô cùng lo lắng lo lắng nhưng vì cô thật sự cũng có chút mệt, cả người dần dần buông lỏng cảnh giác. Sau đó chậm rãi tiến vào giấc mộng.


Ngọc Hà cũng không biết mình rốt cuộc ngủ bao lâu, đột nhiên cổ tay của cô bị người khác hung hăng nắm lấy, trong nháy mắt cơn đau buốt truyền khắp toàn thân cô.


Cô đang mơ ngủ khẽ nhíu mi, từ từ mở mắt, sau đó liền nhìn thấy Thanh Hằng ngồi phía bên kia con gấu với ánh mắt lạnh như băng mà nhìn chằm chằm cô. Không để cô kịp phản ứng, chị dùng âm điệu không chút ấm áp mà nói:


" Lại muốn thừa dịp lúc tôi ngủ, mà quyến rũ tôi ? "


Nghe đến đây, cô chợt tỉnh ngủ, nghi hoặc nhìn chị. Sau đó cúi đầu mới phát hiện không biết từ khi nào mà bàn tay cô lại xuyên qua bé bự, đưa tới bên cạnh chị.


Ngọc Hà theo bản năng muốn rụt tay về, lại bị Thanh Hằng càng dùng sức giữ lấy, giọng điệu rõ ràng mang theo ý giễu cợt:


" Như thế nào? Vừa diễn xong bộ phim thứ nhất, hiện tại không thể chờ đợi lại muốn dùng thân đổi lấy bộ phim thứ hai sao ? "


Ngọc Hà bị Thanh Hằng châm chọc, sắc mặt trở nên tái nhợt.


Trớ trêu thay, chuyện đêm hôm ấy đã hình thành định kiến trong chị. Cho dù cô giải thích ra sao thì chị cũng một mực không tin. Cô áp chế đáy lòng bi thương, nhẹ giọng nói:


" Tôi không có ý đó ".


" Không có ? "


Thanh Hằng trào phúng cười nhạo một tiếng, mặt chị lúc đó lạnh như băng, lời nói sắc bén không chút lưu tình:


" Thật không nghĩ tới, cô không chỉ có giậu đổ bìm leo, mà ngay cả kỹ năng khẩu thị tâm phi đều là số một. Trước đây không biết là ai, thừa dịp tôi uống say liền liền bò lên giường tôi? Nếu tôi nhớ không lầm, một đêm kia đều là cô chủ động, hơn nữa miệng còn luôn cầu xin tôi, muốn tôi ngủ cùng cô! "


Lời nói của chị như dao găm. Từng nhát từng nhát cứa vào tim gan khiến lòng cô đang quặn đau từng cơn.


Đêm đó, đúng là cô đã cầu chị. Nhưng là vì cô uống rượu, đầu óc không tỉnh táo. Cô tưởng rằng đó chỉ là một giấc mơ, cho nên mới thì thầm vào tai chị nói:


" Hãy để em làm người phụ nữ của chị nhé ? "


Ngọc Hà thật sự không nghĩ tới Thanh Hằng sẽ lấy chuyện đêm đó mang ra chế nhạo cô. Ngay lập tức sắc mặt của cô trở nên đỏ ửng vì nhục nhã hổ thẹn và cũng thật thảm hại. Cô lấy tay nhéo chính mình, muốn dùng đau đớn này để át đi nỗi đau mà lời nói Thanh Hằng gây ra.


Sau đó liền dùng giọng điệu bình tĩnh, cô hướng Thanh Hằng tiếp tục mở miệng giải thích:


" Tôi thật không có ý muốn quyến rũ chị. Tôi chỉ là đang ngủ, không biết sao tay lại đụng trúng chị như vậy. Thật xin lỗi ".


" Tốt nhất là như cô nói. Tuy nhiên, nói cho cô biết, mặc dù trò chơi là do cô bắt đầu, nhưng chơi tiếp như thế nào là do tôi quyết định. Cô dùng thân thể để chiếm được chỗ tốt từ tôi, nhưng không phải cô muốn chỗ tốt liền có thể đạt được ".


Dừng một chút, giọng điệu mang theo cao ngạo lạnh lẽo, chị tiếp tục chầm chậm nói:


" Nếu tôi không có hứng thú, cho dù cô cố sống cố chết cầu xin tôi như lần trước, tôi cũng chẳng thèm chạm vào một ngón tay cô ".


Nghe những lời Thanh Hằng vừa nói, huyết sắc trên mặt Ngọc Hà từng chút từng chút biến mất gần như không còn một giọt.


Từ đầu đến cuối cô vẫn luôn duy trì tư thế cúi đầu, không có can đảm ngẩng đầu nhìn nét mặt chị.


Nói xong những lời này, chị liền lạnh nhạt dùng lực hất cổ tay cô ra, xoay người xuống giường, đi vào phòng thay quần áo.


Thời điểm Thanh Hằng ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng thay đồ, Ngọc Hà vẫn đứng im không dám cử động. Bóng dáng cô mỏng manh, hơn nữa còn cúi đầu, giống như học sinh tiểu học vì làm sai mà bị người lớn khiển trách, trong ánh đèn lờ mờ chiếu xuống trông có vẻ cực kỳ vô tội.


Không biết chị nghĩ gì, đột nhiên dừng chân lại đứng ở cửa phòng thay đồ, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô một lát. Sau đó ánh mắt trầm xuống, liền xoay người, mở cửa phòng ngủ, rời đi.


Thật lâu sau khi Thanh Hằng rời đi, Ngọc Hà mới chậm rãi ngẩng đầu lên, hướng ánh mắt về phía nửa giường lớn nơi chị vừa mới nằm. Sau đó đặt bé bự qua một bên, chúi mặt vào nơi mà chị vừa nằm ấy, bên trên thật may mắn là còn vương lại chút hơi thở khiến cô không thể nào quên được.


Cô tham lam hít hơi ấm còn lưu lại trên chăn. Sau đó mặt cọ cọ mặt vào chăn, nơi mang theo nhiệt độ cơ thể của chị, đáy lòng bắt đầu dâng lên một chút chua sót.


Ngay cả khi chị nói với cô những lời tàn nhẫn độc ác như vậy... nhưng cô lại không oán không hận mà vẫn giữ vững tình cảm của mình. 


Ở buổi tiệc mừng công phim tối qua, Bảo Hân nói không sai, lúc trước kia giữa cô và chị không đến mức tồi tệ như thế này.


Những năm chị ở trường học, người có quan hệ tốt với chị, có thể nói chuyện  cùng chị, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà cô lại là một trong những người may mắn ấy.


Đương nhiên, cô có thể cùng chị nói chuyện, không phải bởi vì chị đối với cô có chút để ý, mà là vì Lan Khuê.


Gia tộc học Trần cùng Hồ gia có thâm giao, cho nên cô và Lan Khuê từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt. Mà Thanh Hằng lại là người chị cùng cha khác mẹ với Lan Khuê. Nói cách khác, Thanh Hằng cũng là người của họ Trần, nhưng chị chỉ là con riêng.


Thanh Hằng cùng Lan Khuê, hai người không vì bậc cha chú mà xuất hiện vấn đề gì ngăn cách, ngược lại cảm tình của bọn đặc biệt tốt.


Ban đầu, Ngọc Hà chính là thông qua Lan Khuê mà quen biết được Thanh Hằng. Và cũng nhờ có Lan Khuê mà cô có thể cùng chị nói chuyện nhiều hơn so với các học sinh khác.


Nhưng là cũng chỉ là nói xã giao mà thôi, hơn nữa tuyệt đại đa số đều là "Xin chào", "Hi", "Tạm biệt". Hầu như tất cả đều là những câu nói khách sáo, không quan trọng.


Thời điểm còn trẻ không có nhiều khó khăn như bây giờ, tim rung động liền sẽ chủ động tấn công. Khi đó cô tuy rằng không táo bạo giống các bạn học khác dám thổ lộ với chị, viết thư tình cho chị, ở lễ tình nhân trao tặng chị chocolate. Nhưng cô lại có những "kế hoạch" đặc biệt của riêng mình.


Dù là đã chờ chị rất lâu ở trường học, sân thể dục hay trên đường về nhà. Cô đều ra vẻ trùng hợp rồi mới lên tiếng gọi chị. Chị có đôi khi đáp lại cô, có đôi khi chỉ gật đầu. Cho dù khô khan không một đoạn đối thoại thú vị như thế, cô vẫn hạnh phúc mà nhảy nhót thật lâu.


Cô không phải chưa từng ảo tưởng được ở cùng chị, nhưng lại không có dũng khí mà thổ lộ. Mối quan hệ của bọn họ cứ như vậy ôn hoà, duy trì khoảng cách không xa không gần. 


Nhưng cô thích, từng ngày từng ngày khắc sâu, rồi cuối cùng liền biến thành yêu sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm.


Sau này lên đại học, cô cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thái độ của chị đối với cô trở nên lạnh nhạt và cực kỳ chán ghét.


Ban đầu, cô chỉ nghĩ mình quá nhạy cảm nên mới xuất hiện ảo tưởng.


Nhưng mãi đến sau này, cô vô tình nghe được từ trong miệng Lan Khuê nói rằng chị đã có người thương, cô vẫn tự trấn an mình chắc là Lan Khuê nghe nhầm. Sau đó lại một lần lúc ăn cơm cùng chị, cô nhịn không được liền hỏi, người trong lòng chị là ai. 


Nghe cô bất ngờ hỏi vậy, chiếc đũa trên tay chị bất ngờ dừng trên không trung...


Khuôn mặt ấy cô còn nhớ rất rõ. Mặc dù đã mười ba năm trôi qua... đã mười ba năm rồi nhưng cô vẫn không sao có thể quên được. Khi ấy, chị dùng vẻ mặt rất lạnh nhạt và lạnh lẽo mà nói với cô rằng: 


"Bất kể người tôi thích là ai, thì đó cũng không phải là cô!"


Vào lúc đó, cô mới hoàn toàn hiểu được, chị thật sự rất chán ghét cô....


Tuy rằng cô không rõ lắm, chị rốt cuộc bởi vì sao mà chán ghét và ghê tởm cô đến như vậy nhưng từ thời điểm đó khoảng cách giữa hai người cũng bắt đầu xa cách. 


Giống như lời Bảo Hân nói, chị và cô từ khi đó cơ hồ đã bắt đầu ít liên lạc, cho dù là ngẫu nhiên gặp mặt, cũng như những người xa lạ mà không biết nhau, không trao đổi. Những lúc bất đắc dĩ phải nói chuyện thì trong lời nói của chị luôn là những câu khó nghe và khiến người khác tổn thương.


Vì quá yêu, cho nên mới để tâm đến những lời chị nói. Vì quá yêu, cho nên cô luôn để chị cứa vào trái tim của mình. Từ bao giờ, yêu đồng nghĩa với việc cho phép người khác làm tổn thương chính mình ? 


Kỳ thật cô vẫn luôn nghĩ rằng, cô và chị sẽ không có khả năng cùng xuất hiện, hai người liền như vậy mỗi người một ngả. Cho đến một ngày, ông trời trêu ngươi, cô và chị gắng gượng trở thành vợ chồng.


Trời biết, khi cô biết cô và chị trở thành vợ chồng, cô đã hạnh phúc và vui mừng như thế nào.


Cô biết chị chán ghét cô, cho nên trong đêm tân hôn, cô liền thức thời nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống của chị, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến chị, lại càng sẽ không để bất luận ai biết quan hệ giữa hai người.


Cô chính là vì quá yêu anh, cho nên đêm đó mới theo cơn say mơ mơ màng màng hồ đồ chủ động quyến rũ chị.


Mà cô cũng không nghĩ rằng anh thật sự chán ghét cô tới cực điểm như vậy. Nếu không thì sao có thể sau khi ngủ với cô liền phẫn nộ như thế chứ ?


Có trời chứng giám, cô thật không muốn chị nghĩ rằng cô vì vai diễn của bộ phim này, mới nhảy vào trong lòng chị. Nhưng cô không có cách nào khác, cô chỉ có thể vờ như mình là một cô gái ham hư vinh, giống những cô gái khác vì danh lợi mà không tiếc rẻ việc bán thân để ngụy biện cho lần ôm ấp kia.


Bởi vì, anh đã từng nói : bất kể người anh thích là ai, thì đó không phải là cô....


Nghĩ đến đây, khóe mắt cô có chút ướt. Cô bặm chặt môi, ép cho mình không rơi nước mắt.


Sau khi Thanh Hằng rời đi, Ngọc Hà mãi cho đến rạng sáng vẫn không thể đi vào giấc ngủ.


Mấy ngày kế tiếp, cô vẫn chưa gặp lại chị, thậm chí ngay cả một chút tin tức của chị cũng đều không có.


Qua khoảng một tuần, cô nhìn thấy tin tức mới nhất trong làng giải trí về việc Thanh Hằng đang quay phim điện ảnh, sau đó cô mới biết rõ tình hình chị đang quay phim ở Nha Trang ra sao.


Những ngày ảm đạm tiếp theo cứ trôi đi, mới nháy mắt đã qua nửa tháng, đã đến cuối tháng Tư.


Ngọc Hà vào làng giải trí đã hơn nửa năm, không có tiếng cũng chẳng có miếng. Dù cho cô dựa vào Thanh Hằng mà có được vai diễn trong «Có em trong đời», nhưng là hiện tại bộ phim đang ở hậu kỳ chế tác, vẫn chưa công chiếu. Hơn nữa ngay cả khi tung ra quảng cáo, mọi người cũng chỉ chú ý tới những diễn viên nổi tiếng trong phim. Đó là lý do mà cô vẫn như cũ không được ai biết đến, không có ai tìm đến cô để thử vai diễn, cũng không có quảng cáo nào mời cô làm đại diện, dẫn đến cô mỗi ngày đều có thời gian nhàn rỗi.


Nhưng Bảo Hân vẫn luôn là một người quản lý có trách nhiệm, không ngừng giúp cô tìm không ít cơ hội thử vai của các bộ phim mới.


Trong làng giải trí từ trước đến nay luôn thâm sâu, có nhiều khi không phải bạn xinh đẹp, diễn suất tốt, liền có thể nhận được vai diễn. Vì thế trong hơn nửa tháng nay, Ngọc Hà đã tám lần dưới ống kính, mỗi lần đều kết thúc trong thất bại.


Mà hôm nay, là lần thứ chín cô thử vai, kết cục giống như tám lần trước, vẫn là không được diễn.


" Hà à, gần một tháng rồi, đừng nói vai kha khá, ngay cả một vai đầy tớ chỉ lộ cái mặt, cũng không quay thử thành công. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta chết đói mất ".


Ngược lại với người trợ lý nóng nảy hấp tấp của mình, Ngọc Hà lại có vẻ vô cùng bình thản, cô ngồi ở ghế lái phụ, một bên tùy ý xem lướt qua điện thoại, một bên ngữ điệu bình ổn nói: 


" Trước kia, không phải chúng ta cũng thế này sao? "


Ngọc Hà nói tới đây, vừa vặn thấy trên trang chủ Facebook bất ngờ hiện lên một bài phỏng vấn của Thanh Hằng, làm lời đang nói tức khắc đứt đoạn. Một lát sau mới làm như không có chuyện gì, tiếp tục nói: 


" Hơn nữa, nếu như tớ có chết đói, tớ cũng sẽ không để cậu cùng chết đói đâu ".


" Tớ đương nhiên biết cậu sẽ không bỏ đói tớ. Cho dù nửa năm qua không nhận được vai diễn, nhưng mỗi tháng đều cấp cho tớ tiền lương. Thế nhưng, Hà này, dù cha mẹ cậu có để lại cho cậu nhiều tài sản như thế nào, cũng không chịu nổi cậu tiêu phí như thế!" - Hân Hân vừa nói, một bên nhìn qua kính chiếu hậu liếc Ngọc Hà một cái. Liền nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động của cô xuất hiện ba chữ " Phạm Thanh Hằng " 


Một lát sau, tiếp tục nói: " À, bằng không cậu tìm chị ta hỏi một vai đi, thừa dịp cậu bây giờ còn có thể từ trên người chị ta với được chỗ tốt, liền mạnh mẽ lợi dụng chị ta một chút. Dù sao cái con người đó không đối tốt với cậu, không cần phải suy nghĩ nhiều. Còn nữa, tiền của chị ta và cậu nửa xu quan hệ cũng không có. Ba mẹ cậu mất sớm, từ nhỏ được người chú nuôi lớn, chẳng lẽ cậu muốn sau khi không còn quan hệ với chị ta, lại về ăn nhờ ở đậu nhà ông chú cậu ? "


Suy nghĩ kĩ, Bảo Hân quả nói không sai. Tuy có hơi thẳng thắn, nhưng cô biết, lời nói của cô ấy không có ác ý. Đúng là muốn tình hình hiện tại của cô nhanh chóng vực dậy trong làng giải trí thì chỉ còn cách nương tựa vào thế lực của Thanh Hằng. Nếu biết tính toán, không chừng sau khi chia tay chị, cô cũng có thể có được một cuộc sống giàu sang. Phụ nữ đa phần vì mình mà dự liệu, chung quy không có sai.


Cũng không phải do cô thanh cao nên mới khinh thường loại giao dịch này. Mà là, người phụ nữ kia chán ghét cô, ngay cả ngủ cùng cô cũng khiến chị chán ghét.


Ngọc Hà rũ mi che đi đáy mắt buồn bã, sau đó bưng môi nở nụ cười: 


" Chị ấy đang quay phim ở Nha Trang, việc này không phải cậu không biết. Mình cũng không thể chạy đến Nha Trang để ngủ cùng chị ấy ".


Bảo Hân nghe được câu này, không hiểu sao biểu tình lại hơi sửng sốt.


Cô mi tâm cau lại, nghi ngờ hỏi một câu: " Làm sao vậy? "


" Hà, cậu không biết sao ? "


" Biết cái gì ? "


Bảo Hân qua thật lâu mới mở miệng nói: " Thanh Hằng đã rời Nha Trang từ hai ngày trước. Chị ta lẽ nào vẫn chưa về nhà sao ? "


Chị đã trở về ... Nhưng cô là vợ mà lại chẳng hề hay biết.


Ngọc Hà biểu tình cứng nhắc, sau đó phảng phất như giữa chị cùng mình không có quan hệ gì vậy, dửng dưng cười nói: " Chị ấy bình thường không hay về nhà, mình đạt được kỷ lục dài nhất trong ba tháng không có tin tức của chị ấy. Nói chi hiện tại chỉ mới hơn nửa tháng."


Bảo Hân thôi không hàn huyên nữa, trong xe nháy mắt trở nên yên tĩnh. Nhưng một lát sau, vẫn là không nhịn được liền nói: 


" Hai ngày trước từ người khác mà mình biết được chị ta đã trở về. Người đó hình như nghe nói từ ban lãnh đạo truyền thông Hoàn Ảnh, hôm chị ta mới từ Nha Trang trở về liền tới công ty họp. Kết quả hội nghị mới diễn ra một nửa, chị ta lại đột nhiên ngất xỉu, sau đó được đưa đến bệnh viện."


Ngọc Hà nghe được tin này, sau một lúc lâu, mới nhàn nhạt "À" một tiếng.


" Mình còn nghe được, chị ta rất kỳ quái, sốt cao tới 40 độ nhưng dù đưa đến bệnh viện, sống chết cũng không chịu để cho bác sĩ kiểm tra, cứ thế ầm ĩ đòi xuất viện. Mọi người cố gắng khuyên như thế nào cũng không lay chuyển được chị ta. Cuối cùng, cứ thế mặc bản thân đang sốt cao, bỏ lại mọi người, một mình lái xe rời đi." 


Nói xong lời cuối cùng, Bảo Hân nhịn không được cảm thán một câu: " Chị ta đúng là có nhiều tật xấu, đã đốt thành cái quỷ dạng kia rồi, cũng không chịu cho bác sĩ khám, cậu nói chị ta có thể chết cháy vì sốt quá cao hay không ? "


Ngọc Hà vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng hai tay cô ở nơi Bảo Hân không nhìn thấy, âm thầm bấu chặt vạt áo mình.


Hân Hân không chớp mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước lái xe, qua một lúc lâu, lại lên tiếng hỏi một câu: " Cậu không định đi xem chị ta sao ? "


Kiều An Hảo trầm mặc một hồi, lắc đầu: " Mình với chị ấy đã hứa là sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau ".


Lần này đổi thành Bảo Hân "À" một tiếng, sau đó hai người liền không nói chuyện nữa.


Bất kể Ngọc Hà ở trước mặt Bảo Hân biểu hiện không quan tâm chị ra sao nhưng Hân Hân vẫn đưa cô về Cẩm Tú Viên. Sau khi bóng xe của Bảo Hân đi khuất, cô mới do dự một hồi, cuối cùng vẫn là mở garage lấy xe của mình, ra khỏi nhà.


Ngọc Hà có nghe Lan Khuê nhắc qua, ở vùng ngoại ô phía Bắc thành phố, Thanh Hằng có một căn biệt thự riêng biệt giữa sườn núi. Cô còn thông qua Lan Khuê mà biết nơi mà chị ghét nhất chính là bệnh viện. Cứ mỗi lần anh ngã bệnh, đều muốn chạy đến cái nơi biệt thự rừng rú hoang vắng đó mà một mình trốn tránh.


Kỳ thực khi đó, Lan Khuê bất quá là bởi vì chị sinh bệnh nhưng sống chết cũng không chịu đi bệnh viện nên mới thuận miệng mà tiết lộ với cô.


Vì người được nhắc đến là chị cho nên dù là những câu nói vô tình, cô đều âm thầm ghi nhớ.


Tuy rằng Ngọc Hà không xác định được Thanh Hằng có ở trong căn biệt thự đó hay không. Thế nhưng, cô vẫn ôm một chút hy vọng thử vận may, chuẩn bị đi một chuyến.


Trước khi đi Ngọc Hà còn cố ý đi đến tiệm thuốc, cô không biết chị rốt cuộc là bị bệnh gì. Cho nên, cô chỉ mua một ít thuốc hạ sốt.


Cô cũng chưa từng đến căn biệt thự đó, chỉ là mơ mơ hồ hồ nhớ được, Lan Khuê nói căn biệt thự của chị nằm ở nơi cao nhất của ngọn núi, mà cái ngọn núi kia tên là Nghi Sơn. Cho nên cô chỉ là tìm kiếm đường đi Nghi Sơn, liền sau đó phát hiện quả thật nó nằm ở phía bắc Hà Nội, lúc này mới khởi động xe, lên đường.


Cũng may Nghi Sơn không lớn, chỉ có một khu biệt thự, Ngọc Hà lái xe chạy thẳng tới đỉnh cao nhất nơi biệt thự, thấy phía trên là một tòa biệt thự trơ trọi. Cô đoán được ngay đó chính là biệt thự của Lục Cẩn Niên.


Khi cô khởi hành đi là lúc ba giờ chiều, cho tới khi cô đến Nghi Sơn, đã hơn năm giờ chiều.


Lúc này mặt trời đã xuống núi, ánh mặt trời đỏ vàng chiếu vào phía lên biệt thự, làm nổi bật như một tòa thành, đẹp huy hoàng.


Cổng biệt thự đóng chặt. Ngọc Hà dừng thẳng xe trước cổng, nhìn xung quanh trái phải, thấy một bên hàng rào rất thấp, liền trực tiếp trèo qua.


Cô không có chìa khóa của biệt thự nên đành gõ cửa, nhưng không có ai ra mở, hướng đến cửa sổ sát đất nhìn xuyên vào căn biệt thự rộng lớn, cũng không thấy bóng dáng chị đâu. Suy nghĩ một hồi, cô liền quyết định đi vòng quanh biệt thự dạo qua một vòng. Cuối cùng phát hiện phía sau biệt thự có một cánh cửa sổ sát đất đang hé mở một nửa. Cô do dự một chút, liền đi lên trước, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.


Bỏ ngoài mắt mọi thiết kế lộng lẫy, xa hoa. Ngọc Hà trước tiên đi tìm chị ở lầu một nhưng vẫn bặt vô âm tính, rồi cứ thế không cần suy nghĩ liền bước lên tầng hai. Toàn bộ biệt thự rất yên tĩnh, chỉ có biết bước chân của cô, Ngọc Hà lần lượt kiểm tra từng phòng, cuối cùng trong căn phòng ngủ lớn cuối lầu hai cũng thấy được chị.


Chị vẫn còn đang mặc tây trang trên người, mắt nhắm lại, yên tĩnh nằm trên giường.


Ngọc Hà giơ tay lên gõ cửa một cái, thấy người đàn ông trên giường không có phản ứng, lúc này cô mới bước nhanh vào.


- Hết chương 11-20 - 

Hà nội đang là 14 độ mà tôi vẫn từ bỏ chăn êm nệm ấm ngồi lên máy tính edit cho các nàng đây :v Có ai chiều các nàng bằng tôi chưa dậyyyy ? 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro