Chương 21-28: Ai cho phép cô vào ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người phụ nữ vẫn mặc tây trang, nhắm mắt nằm yên tĩnh trên giường. Từ xa nhìn lại, như là đang ngủ rất say.

Ngọc Hà giơ tay lên gõ cửa một cái, người trên giường cũng không có phản ứng. Cô chau mày liền nhanh chóng bước vào.

Tiến lại gần, Ngọc Hà mới nhìn rõ Thanh Hằng đang nằm tùy ý trên giường. Cơ thể khẽ run, cô vô thức vươn tay sờ lên trán chị để kiểm tra nhiệt độ, mới thấy nóng kinh người. Mà người phụ nữ này, ngay cả khi cô đã bước vào và chạm vào chị, từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ một phản ứng nào, chắc hẳn sốt đến hôn mê mất rồi.

Cô vội vàng đem thuốc hạ sốt cô đã mua ra, lấy hai viên theo bản hướng dẫn liều lượng thuốc, với lấy chai nước suối trên tủ đầu giường, mở nắp. Sau đó cô cố sức nâng người Thanh Hằng lên, nhét viên thuốc vào miệng chị, cầm chai nước đưa tới bên miệng chị đổ vào.

Nhưng chị sốt đến mức hoàn toàn không có một chút ý thức, căn bản không có cách nào tự uống nước. Kiên trì thêm lần nữa, cô nâng chai nước lên, rót một ít nước vào trong miệng của chị, ai ngờ thậm chí ngay cả nước và thuốc chị đều phun ra.

Ngọc Hà tiếp tục lặp lại việc đút thuốc những hai lần, nhưng vẫn tốn công vô ích. Nhiệt độ cơ thể chị càng ngày càng cao, ngay cả không khí quanh thân chị cũng trở nên có chút nóng rực.

Đáy lòng cô càng ngày càng trở lên lo lắng. Chị như thế này căn bản là không có cách uống thuốc, ở nơi rừng núi hoang vắng này, để đi đến bệnh viện bác sĩ gần nhất cũng phải mất hơn mấy tiếng.

Nghĩ tới đây, Ngọc Hà bất chợt nhớ tới chính mình khi còn bé lúc sốt cao không ngừng, mẹ cô đã cầm túi nước đá chườm cho cô hạ nhiệt. Vì vậy cô liền đặt thuốc hạ sốt và nước khoáng lại trên tủ đầu giường, nhanh bước ra khỏi phòng ngủ, đi xuống nhà bếp ở tầng dưới, mở tủ lạnh tìm mấy cục đá để hạ nhiệt cho chị, nhưng trong tủ lạnh ngoại trừ một ít nước suối ướp lạnh thì không còn thứ gì khác.

Cô vuốt vuốt cằm, suy nghĩ một chút rồi quyết định trực tiếp cầm chai nước suối lạnh, trở lại trên lầu, đem khăn mặt thấm ướt nước, vắt khô, rồi đặt lên trán Thanh Hằng. Sau đó cô cố sức cởi bộ tây trang chị đang mặc trên người, tháo mở từng khuy áo sơ mi, rồi cầm một cái khăn được ngâm trong nước lạnh lau đi cơ thể nóng bỏng của chị, mong rằng sẽ giúp chị hạ nhiệt chút ít.

Khăn lông lạnh ngắt, khiến cho Thanh Hằng dù sốt cao nhưng cực kỳ thoải mái. Mi tâm đang cau chặt theo từng đợt lau của Ngọc Hà mà từ từ giãn ra, thậm chí cơ thể run rẩy cũng từ từ dịu xuống. 

Ngọc Hà nhìn đến Thanh Hằng không còn run rẩy cả người như lúc đầu nữa, lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Sau đó cẩn thận tỉ mỉ đắp kín chăn lại cho chị, ngồi xổm xuống bên cạnh giường, nhu thuận trông nom, tầm mắt lại nhịn không được lén nhìn trên gương mặt chị.

Tuy đã ổn hơn với lúc ban đầu cô đến nhưng môi của chị vẫn tái nhợt đến dị thường, kèm theo đó là khuôn mặt uể oải, hô hấp vẫn có chút gấp gáp. Mặc dù là bộ dáng bệnh tật như vậy, chị vẫn như cũ đẹp tuyệt mĩ đến kinh người.

Cô nhịn không được nhìn chị đến xuất thần.

Đến khi cô hoàn toàn phục hồi tinh thần, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, biệt thự ở giữa sườn núi đã yên tĩnh, lúc này lại càng yên tĩnh hơn, mơ hồ có thể nghe được tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót trong khu rừng bên ngoài biệt thự.

Trong phòng ngủ đèn chưa mở, tối đen như mực. Ngọc Hà lấy điện thoại di động ra, nhờ vào ánh sáng từ màn hình điện thoại di động, mở công tắc đèn. Sau đó vươn tay sờ vào trán chị, phát hiện cơn sốt chưa giảm đi nhiều. Vì vậy cô một lần nữa thay một cái khăn lạnh khác chườm lên trán chị.

Ngọc Hà một mực thức để trông chừng Thanh Hằng. Cứ cách một lúc, cô sẽ cho thay khăn lạnh khác cho chị. Đợi đến mười một giờ đêm, nhiệt độ của chị không còn cao đến mức dọa người nữa, Ngọc Hà tâm tình giờ mới hoàn toàn buông lỏng. Cô ngồi bệt xuống sàn nhà, tựa vào bên giường, không kiềm chế được đã thiếp đi.

Bởi vì tư thế ngủ không tốt, Ngọc Hà căn bản chỉ chợp mắt được một lúc liền tỉnh lại. Cô đưa tay theo quán tính sờ vào trán Thanh Hằng, phát hiện nhiệt độ vốn đã giảm nay lại tăng trở lại. Thế nên cô mới dùng lại cách cũ, vội vã cầm khăn lau khắp người chị để hạ nhiệt độ. Thế nhưng lúc này không có bất kỳ tác dụng gì, thậm chí nhiệt độ càng cao. Đến cuối cùng, trong lúc mê man, bởi vì vô cùng khó chịu, chị còn khẽ rên lên.

Khăn lạnh chỉ làm giảm nhiệt độ tạm thời, nếu muốn hết cơn sốt, thì phải dùng đến thuốc.

Đêm hôm khuya khoắt, rừng núi hoang vắng, cô thực sự sợ chị sốt càng cao. Thế nhưng người phụ nữ này vẫn cứ hôn mê bất tỉnh này lại không thể uống được thuốc...

Ngọc Hà nhìn chằm chằm Thanh Hằng một hồi, có chút khó xử và bối rối. Sau đó hít một hơi thật sâu, hạ quyết định đứng lên, lấy thuốc ở tủ đầu giường nhét vào trong miệng chị. Sau đó chính mình nhấp một ngụm nước, từ từ cúi đầu tiến tới môi chị.

Với cái cúi đầu của Ngọc Hà, mặt của chị ngày càng gần đến cô. Gần đến mức, cô có thể cảm nhận được hô hấp của chị. Toàn thân cô đều khẩn trương, một tay giữ lấy đầu chị, tay còn lại thì dùng sức nắm chặt ga giường. Sau đó cánh môi cô run run áp lên môi chị.

Lúc này đây, cô cảm thấy tim mình như ngừng đập. Ngoài ba tháng trước, cô và chị vì say rượu đã xảy ra chuyện đêm ấy, thì đây là lần thứ hai cô cùng chị môi chạm môi.

Ngọc Hà nín thở, đưa nước từ trong miệng mình truyền vào miệng Lục Cẩn Niên, rồi dùng đầu lưỡi đẩy thuốc và nước đến thẳng cổ họng của chị. Chờ nước và thuốc đều được nuốt xuống, đến lúc này cô mới nhanh chóng rời khỏi môi chị. Mặt cô giờ đã phiếm hồng, giơ tay lên che miệng mình, từng ngụm từng ngụm thở dốc. 

Thật lâu sau cô mới phục hồi lại tinh thần sau rung động khi môi chạm môi với Thanh Hằng. Có thể thuốc hạ sốt đã phát huy tác dụng nên chị trông có vẻ đã ổn hơn rất nhiều.

Cô thay Thanh Hằng đắp chăn. Sau đó, cầm lấy bản hướng dẫn thuốc hạ sốt nhìn một chút. Mặt trên ghi chú rõ nếu bốn tiếng sau vẫn sốt cao thì lại dùng một lần thuốc.

Bốn tiếng sau, chính là ba giờ sáng...

Ngọc Hà tính cầm điện thoại di động cài chuông báo, nhưng lại sợ đánh thức Thanh  Hằng. Cuối cùng chỉ đơn giản là tinh thần thép ép chính mình không được ngủ thiếp đi.

Trong khoảng thời gian đó, cô liên tục sờ trán chị. Thấy nhiệt độ dần dần hạ thấp, mới khẽ thở phào. So với cái nóng như thiêu như đốt lúc trước, nhiệt độ của chị bây giờ tạm có thể được coi là hơi cao.

Vì cô không yên tâm, sợ rằng sau giấc ngủ chị sẽ sốt trở lại. Vậy nên để an tâm, cô mới bắt chước bộ dáng vừa rồi, miệng đối miệng mớm thuốc cho chị một lần nữa.

Lần trước khi cô đút thuốc cho chị xong liền lập tức tách ra, nhưng lúc này đây, cô lại mang theo vài phần lưu luyến ở cánh môi người dưới thân mình. Cho nên cũng không đành lòng mà buông ra.

Khoảnh khắc đó, bất quá cũng chỉ mấy giây, Ngọc Hà liền cuống quít tính ngẩng đầu lên tách ra. Nhưng môi của cô vừa mới rời khỏi môi chị, đột nhiên đầu của cô liền bị tóm lấy chế trụ đè xuống. Sau đó môi cô một lần nữa lại cùng môi chị dán thật chặt vào nhau.

Sốt cao khiến cho Thanh Hằng ý thức trở nên có chút mơ hồ. Chị trong lúc cảm giác được có người chăm sóc mình, lại cảm thấy như là giấc mộng. Trong mơ mơ màng màng, chị cảm giác được bị người nhét thứ gì đó vào miệng, đắng đắng chan chát, ngay tại lúc chị chuẩn bị nhổ ra, đột nhiên bị một đôi môi mềm mại ấm áp ngăn chặn.

Chị nhớ rằng đã từng có qua cảm giác này....

Cảm giác tê tê dại dại nháy mắt truyền khắp toàn thân chị, theo sau đó là cơ thể lại bắt đầu nóng rực lên, nhưng lần này không phải cái nóng sốt cao, mà là trong cơ thể có một ngọn lửa dồn dập mãnh liệt bắt đầu bùng cháy.

Thanh Hằng ra sức muốn dập tắt kia ngọn lửa kia. Thế nhưng sốt cao khiến sự tự chủ của chị trở nên kém đi. Đến cuối cùng, chị liền theo bản năng hôn lên đôi môi đang dán vào môi mình kia.

Ngọc Hà sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, cho đến khi cô phục hồi tinh thần thì chiếc lưỡi nóng bỏng của người phụ nữ kia không biết từ khi nào đã thăm dò vào miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, đưa đẩy hút lấy từng chút không khí của cô.

Thanh Hằng mặc nóng đến ngây ngây dại dại, cứ nghĩ rằng đây là ảo giác và cảnh trong mơ. Vậy nên cơ thể chị lại phản ứng càng ngày càng mãnh liệt. Hôn cô càng ngày càng sâu, ngay cả bàn tay cũng bắt đầu cởi bỏ quần áo của cô.

Chắc do vẫn đang trong cơn sốt nên chị loay hoay mãi vẫn không cởi được áo của cô. Bực bội, chị liền trực tiếp dùng sức xé toạc áo cô ra.

Tiếng vải "rẹt" vang lên. Đầu óc cô lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, cô rốt cuộc cũng nhận thức được hiện tại mình và chị đang làm gì.

Cô vô thức nghiêng đầu sang một bên nhìn khuôn mặt của Thanh Hằng, liền thấy vẻ mặt người phụ nữ này đang mê man. Hiển nhiên là đang nghĩ mình đang trong giấc mộng đẹp đây.

Ngọc Hà bỗng sực nhớ cái lần ba tháng trước kia, khi ấy chị cũng dưới tình huống không tỉnh táo, rồi hai người mới phát sinh quan hệ, cho đến khi chị tỉnh thì lại tức giận hận không thể muốn bóp chết cô.

Thoáng chốc, cô khẽ rùng mình. Theo bản năng vươn tay, giãy giụa muốn đẩy Thanh  Hằng ra.

Thấy người bên trên liên tục phản kháng, chị không hài lòng mà nhăn mày. Sau đó vươn tay bắt lấy hai tay cô, dùng cơ thể nặng nề của mình đè áp trụ cô, rồi cứ thế tiếp tục động tác của mình.

Cánh môi của chị cứ thế chậm rãi từ cổ của cô đi đến đôi môi căng mọng ngọt ngào.

Mỗi lần môi chị di chuyển, như là mang theo chất dẫn điện làm cho cô cảm thấy như bị điện giật. Cô run rẩy, cố sức đẩy chị ra nhưng lại hoàn toàn không có lực.

Cố gắng đè ép đáy lòng đang rung động. Tay cô nắm chặt thành quả đấm, buộc mình phải lơ đi cảm xúc mà chị tạo ra. Sau đó, lấy chút sức lực yếu ớt còn sót lại của mình mà thoát khỏi chị. Nhưng mà, cho dù sức của cô có mạnh đến đâu, thì chung quy sức chị vẫn mạnh hơn rất nhiều. Và thế là, chị dễ dàng chế ngụ được cô rồi không nói một lời liền đè cô ra chiếm đoạt.

Khi chị tiến nhập vào địa phận ấy, cô trong nháy mắt như một quả bóng xì hơi, không còn sức giãy giụa nữa. Lòng cô phút chốc liền chìm nghỉm xuống tận đáy.

Chị rõ ràng là khinh thường cô, chỉ có điều hiện tại sốt đến ngu người mới chạm vào cô.

Lần này, nếu sau khi chị tỉnh táo, phát hiện lại một lần nữa cùng cô giẫm lên vết xe đổ thì chị sẽ phản ứng ra sao ?

Nghĩ tới đây, cô cũng không dám tưởng tượng tiếp nữa. Chỉ là cắn môi và để mặc chị muốn làm gì thì làm.

( Ta hận ta hận ta hận -.- )

.......

Sau khi đã thỏa mãn được dục vọng, cộng thêm do đã "hoạt động quá sức" nên Thanh Hằng liền ôm Ngọc Hà vào lòng, tiếp tục lâm vào giấc ngủ sâu.

Dường như cô thấy mình như bị chị lấy toàn bộ sức lực dẫn đến toàn thân bủn rủn vô lực, mệt mỏi kiệt sức. Tuy là thế nhưng cô không có nửa điểm buồn ngủ. Đợi đến khi cô hoàn hồn trở lại, ý niệm đầu tiên chính là rời khỏi vòng tay của chị. 

Mặc dù cái ôm của chị làm cho cô ham mê lưu luyến, khiến cô rất muốn nằm lại lâu thêm nữa. Nhưng là cô biết, cái ôm nay không thuộc về cô, này bất quá chỉ là chị đang mê sảng mà phạm phải sai sót thôi.

Khi Ngọc Hà giơ tay lên định gỡ cánh tay Thanh Hằng đang đặt trên eo cô, thì ánh mắt cô chợt quét qua chiếc di động. Cô chần chừ một chút, vươn tay cầm lấy di động của mình, mở camera và chụp một bức ảnh của hai người bọn họ.

Trong hình, chị ôm cô ngủ rất bình yên...

Mặc dù chị ôm cô chỉ là một sai lầm ngoài ý muốn, thế nhưng cô vẫn muốn lưu lại khoảnh khắc này....

Vì cô muốn những lúc cô đơn lẻ loi, cô có thể lấy tấm hình này ra, một mình xem, rồi tự lừa dối mình rằng chị thì ra cũng là có tình cảm với cô. 

Cô lưu hình trong điện thoại di động, đặt di động sang một bên, sau đó hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua người phụ nữ bên cạnh.

Không biết có phải là chị bẩm sinh khí chất có vấn đề hay không, mà cho dù lúc này chị đang an tĩnh ngủ say, thế nhưng vẫn như cũ làm cho người ta một loại cảm giác cô lãnh cấm-người-lạ-chớ-tới-gần.

Cô lặng lẽ quan sát chị nhìn một hồi. Rồi cũng không kìm lòng được bèn  vươn tay chạm vào hai gò má của chị một chút.

Một dòng điện chạy dọc theo ngón tay của cô, nhảy nhanh vào trái tim , khiến nhịp tim của cô vô thức mà tăng tốc.

Nếu là lúc chị tỉnh dậy, cô tuyệt đối không dám giống hiện tại to gan lớn mật tỏ ra âu yếm chị đến như vậy.

Ngọc Hà ngẩn ngơ ra. Cô lúc này, rõ ràng đưa tay là có thể chạm tới chị. Thế nhưng cô lại luôn cảm thấy giữa khoảng cách giữa chị và cô rất xa. Giống như là cả đời này cô vĩnh viễn đều không thể tiếp cận được.

Nói ra có thể người ngoài không tin nhưng quả thật cô vậy mà đã âm thầm lặng lẽ yêu chị đến mười ba năm.

Đáy lòng cô bỗng dâng lên một tia chua xót....

Từ thời học sinh còn trẻ ngây thơ, đến nay hai mươi sáu tuổi. Những năm tháng đẹp nhất cuộc đời của một người phụ nữ, cô đã cho chị không chút do dự... không giữ lại gì cho riêng mình mà can tâm dâng hiến hết cho chị.

Cô nghĩ tới đây, trên gương mặt trong lúc đó toát ra một chút đau khổ cùng tự giễu. Cô dùng thanh âm nhẹ đến không thể nhẹ hơn, hướng về phía chị đang ngủ say, thấp giọng thì thầm mở miệng nói: 

" Phạm Thanh Hằng, chị biết không ? Em chỉ có ở trong ảo tưởng của chính mình, mới dám nói, em yêu chị ".

Cô nói xong câu đó, khẽ thở ra một hơi. Sau đó liền rũ mi mắt xuống, lặng lẽ vươn tay, mở ra cánh tay mà chị đang ôm cô, lặng yên không tiếng động xuống giường.

Giấc mộng dù đẹp đến đâu rồi cũng sẽ đến lúc phải tàn....

Có thể là do rời khỏi vòng tay ấm áp của chị nên cô cảm thấy thân thể hơi lạnh.

Quần áo khi nãy bị chị xé rách đã hỏng, không thể mặc lại được nữa. Vậy nên Ngọc Hà không thể làm gì khác hơn là đi tìm quần áo trong phòng thay đồ của Thanh Hằng. 

Vì ngôi nhà này chị rất ít khi lui tới nên trong phòng thay đồ chỉ treo toàn đồ sơmi. Cô khó khăn lắm mới tìm được một cái áo thun đơn giản, rồi mặc vào người.

Chị cao hơn cô rất nhiều nên chiếc áo này phút chốc liền biến thành chiếc váy. 

Bởi vì mớm thuốc cho chị mà lại xảy ra quan hệ một lần nữa, Ngọc Hà không dám đứng gần bên giường nữa, chỉ ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ.

Sau nửa đêm bởi vì thực sự không nhịn được. Ngọc Hà mới vùi đầu ở trên ghế sô pha, ngủ thiếp đi. Nhưng mà cô chỉ ngủ chập choạng không được sâu, nên khi tia sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ hắt vào mặt cô, cô liền mở choàng mắt, tỉnh táo lại. Ngọc Hà dụi dụi mắt, nhìn về trên giường, chị vẫn còn chưa tỉnh.

Cô đứng lên, đi tới bên giường, vươn tay định sờ trán Thanh Hằng để xem chị đã đỡ sốt hay chưa. Chỉ là tay cô vừa đưa tới, còn chưa có va chạm vào da thịt của chị, cổ tay của cô liền bị người ta hung hăng chế trụ.

Ngọc Hà cả kinh, cúi đầu, sau đó liền cùng Lục Cẩn Niên mắt đối mắt với nhau tại cùng một chỗ.

Có thể do mới vừa tỉnh ngủ nên vẻ mặt Thanh Hằng có chút ngơ ngác. Chị nhìn chằm chằm cô khoảng hai giây, sau đó tầm mắt dừng lại ở cổ tay của cô đang bị chính mình nắm lấy, không hiểu cô đưa tay đến trước mặt mình để làm gì, mi tâm chau lại, mở miệng nói, thanh âm lạnh nhạt xen lẫn vài phần còn ngái ngủ: 

" Cô muốn làm gì ? "

Thanh Hằng vừa nói xong, liền nhớ lại chính mình đã trở về biệt thự Nghi Sơn. Vì thế mang theo vài phần nghi hoặc nghiêng đầu nhìn khung cảnh chung quanh, thấy đây đúng là phòng ngủ của biệt thự Nghi Sơn. Sau đó tầm mắt mạnh mẽ nhìn chăm chú về phía Kiều An Hảo, đơn giản nhưng lại trực tiếp dùng giọng nói lạnh lẽo chất vấn: 

" Sao cô lại biết tôi có biệt thự ở chỗ này? Là ai cho phép cô đến biệt thự này ? "

Chị vừa nói dứt, liền lướt nhanh đến trên người Ngọc Hà thì thấy cô đang mặc áo của mình, lại càng chau mày chặt hơn. Sau đó chị mới phát giác mình dưới tấm chăn... vậy mà đang khỏa thân trần trụi, rồi mơ hồ trong đầu ẩn ẩn hiện hiện hình ảnh đứt đoạn chị và cô một lần nữa ngủ với nhau. Tiếp đó, tầm mắt lại nhìn trên người cô như dò hỏi, liền phát hiện trên phần da thịt lộ ra ngoài có rất nhiều dấu hôn...

Thanh Hằng cầm lấy cổ tay Ngọc Hà, trong nháy mắt tăng sức lực: " Buổi tối hôm qua... "

Ngọc Hà vừa nghe đến bốn chữ này, cả trái tim nảy lên, việc gì đến sẽ đến... Cô theo bản năng mở miệng giải thích: 

" Tôi nghe nói chị bị bệnh nên đến đây thăm chị. Sau đó giúp chị uống thuốc..."

Cô chỉ giải thích một nửa. Vì không biết kế tiếp giải thích thế nào việc sau đó họ cùng nhau lên giường.

Tuy rằng Thanh Hằng tối hôm qua sốt đến mơ hồ, nhưng chị vẫn nhớ đại khái những gì đã xảy ra. Viên thuốc đắng chát nhét vào trong miệng chị tối qua đó, thì ra là cô đã đút chị uống thuốc ... Cánh môi chị khẽ giật, giương mặt lạnh như băng đã giảm một ít.

Ngọc Hà thấy chị một lúc lâu cũng không lên tiếng, có chút không rõ trong lòng chị đang nghĩ gì. Đáy lòng càng khẩn trương, do dự một chút, tiếp tục nói:

" Tối hôm qua, tôi cũng không có nghĩ rằng sẽ cùng chị làm chuyện đó... "

Ngọc Hà còn chưa nói xong, đột nhiên Thanh Hằng chợt hung hăng hất cánh tay đang nắm của cô ra.

Chih hơi dùng sức nên cô bị hất liền lui về sau hai bước. Cả người cô không đứng vững, lại nghe được giọng nói lạnh của chị, hung hăng đập tới: " Cô muốn cái gì ? "

Thanh Hằng ném ra bốn chữ này quá đột ngột, làm cho trong chốc lát cô không hiểu lời nói này của chị là có ý gì. Cô nhìn về phía chị, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.

Thanh Hằng thản nhiên cùng cô mắt đối mắt, như hiểu được sự mơ hồ của cô, liền mở miệng nói:

" Đã một lần cô vì vai diễn « Có em trong đời» mà chủ động cầu được ngủ cùng tôi, lần này sau khi được ngủ với tôi, cô muốn hồi báo gì ? ".

Trái tim cô giờ đây đã rơi xuống nơi sâu và lạnh nhất.

Lúc trước là do dưới tình thế cấp bách đó, cô sợ bị chị nhìn thấu lòng mình nên mới nói vậy. Nhưng bây giờ, chị lại thật sự xem cô thành loại người dựa vào buôn bán cơ thể để làm giao dịch với chị.



Ngọc Hà bặm chặt môi, không nói gì.

Thanh Hằng chờ một lúc, thấy cô từ đầu đến cuối không có ý muốn mở miệng, anh dùng giọng điệu nhạt nhẽo đánh tan sự trầm mặc giữa hai người:

" Tại sao không nói gì ? Cô trăm phương ngàn kế thăm dò được tôi ngã bệnh. Rồi chạy vội từ xa như vậy tới đưa tôi thuốc, còn chăm sóc tôi cả đêm. Cô làm những việc này, chẳng lẽ không phải đang muốn gì từ tôi sao ? ".

"Cô vừa mới nói, tối hôm qua, cô cũng không muốn cùng tôi làm chuyện đó..."

Thanh Hằng nói tới đây, bỗng dưng dừng lại. Không hiểu chị đang nghĩ gì mà cả người trầm mặc một hồi thật lâu, nhưng vẫn là nuốt một ngụm nước bọt, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của Ngọc Hà giống như muốn từ mắt của cô nhìn ra một vài chuyện.

Chị dùng cái giọng nói lạnh lùng không có bất kỳ tình cảm nào, nhàn nhạt tiếp tục nói:

" Chẳng lẽ cô tới đây, tuyệt nhiên không nghĩ muốn hồi báo... "

Bất ngờ khi tâm sự của mình liền bị chị dễ dàng nói ra như vậy, tay cô theo tiềm thức nắm chặt thành quyền, cố gắng ổn định chính mình khỏi kích động, giọng điệu bình tĩnh mở miệng nói:

" Hai ngày trước tôi đi thử vai nữ thứ  bộ phim chủ chốt năm nay của Truyền thông Hoàn Ảnh - «Thanh xuân có em», nhưng không thành."

Cô thật sự không nghĩ tới, chính mình một lần nữa vì che dấu tâm sự mà tiếp tục đem mình trở thành hàng hóa giao dịch.

Ngọc Hà tự nhéo lòng bàn tay mình đến đau buốt, nhưng sắc mặt cô vẫn như cũ không thay đổi. Ung dung bình thản tiếp tục nói:

" Đội hình dàn diễn viên bộ phim này rất lớn. Phim còn chưa quay mà tiếng tăm đã lan xa. Nếu chị thật sự muốn hồi báo, vậy hãy cho tôi vai nữ số hai này ".

Thanh Hằng vẫn như cũ không nói gì. Đôi mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm thẳng vào người đối diện mình, nhìn rồi lại nhìn.

Con ngươi của chị trầm xuống, sắc mặt càng ngày càng lạnh.

Tiếp đó, chị đưa tay với lấy quần áo của mình, mặc vào. Sau đó liền mạnh mẽ bước xuống giường, rồi sải bước đi đến trước mặt Ngọc Hà. Cầm lấy cổ tay của cô, dùng sức kéo cô ra khỏi phòng ngủ, kéo xuống lầu, đi đến cửa biệt thự.

Nhanh như chớp, Thanh Hằng liền dùng sức ném cô ra ngoài cửa biệt thự. Theo sau đó là giơ tay lên, dùng sức đóng "rầm" cửa lại.

Một loạt động tác này của Thanh Hằng bất thình lình lại hung mãnh, làm Ngọc Hà căn bản không kịp phản kháng. Đợi cho cô phục hồi tinh thần, cả người đã bị Thanh Hằng ném ra khỏi biệt thự.

Nhưng mà túi của cô cùng chìa khóa xe, di động, áo khoác, vẫn còn ở trên lầu...

Ngay tại lúc Ngọc Hà lưỡng lự có nên gõ cửa để lấy đồ của mình hay không, đột nhiên cửa biệt thự vẫn đóng chặt trước mặt liền bị giật mạnh ra. Sau đó mấy đồ đạc lạch tạch từ bên trong bị ném ra.

Cô còn chưa thấy rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cửa biệt thự lại "rầm" một tiếng bị người ở trong hung hăng đóng sầm lại.

Túi của cô không có khóa kéo, bị Thanh Hằng trực tiếp ném như vậy, đồ vật bên trong bị văng ra đầy đất.

Ngọc Hà ở bên ngoài biệt thự kinh ngạc sửng sốt một hồi. Sau đó mới ngồi xổm người xuống, nhặt đồ đạc của mình lên, cất vào trong túi.

Thu dọn xong tất cả mọi thứ, cô lại nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt một cái, mím chặt môi. Tiếp theo đó liền lặng lẽ xoay người, cất bước rời đi.

Thanh Hằng trở lại phòng ngủ, khi định với lấy cốc nước ở đầu giường, lại phát hiện trên mặt bàn tủ đầu giường có đặt vài vỉ thuốc.

Là thuốc do cô để lại.....

Ánh mắt Thanh Hằng hơi chìm xuống. Không cần nghĩ nhiều, trực tiếp cầm lên ném vào thùng rác, rồi nâng cốc nước lên, nhấp vài ngụm.

Đầu óc chị giờ vẫn còn hơi choáng nên quyết định ra cửa sổ hóng gió một chút.

Khi ấy, xuyên qua cửa sổ chị liền thấy Ngọc Hà. Nhìn đến bóng dáng của cô đang chuẩn bị rời đi, ngón tay chị hơi run lên.

Ánh mắt chị từ nãy vẫn chưa rời khỏi cô....

Cô mở cửa xe, ngồi xuống, sau đó không quá nửa phút, khởi động xe rời đi.

Thanh Hằng đợi cho đến khi xe không còn thấy bóng dáng mới ngưng thất thần. Tiếp tục đứng ở ban công một lúc, rồi xoay người trở về phòng ngủ. Sau đó nhấc điện thoại di động của mình gọi đi một cú điện thoại:

" Hãy để trống vai nữ số hai của bộ «Thanh xuân có em», tôi muốn sắp xếp cho người khác ".

" Ngoài ra, đem tất cả các bộ phim sắp tới của tôi hoãn lại. Tôi sẽ diễn vai nữ số hai của «Thanh xuân có em» ".

" Không có gì không ổn. Nhiều năm diễn vai nữ chính như vậy rồi, thỉnh thoảng diễn nữ hai một lần cũng tốt. Hơn nữa tôi vốn cũng không muốn diễn nữa ".

" Được rồi, cô không cần nói nữa, cứ theo lời tôi nói mà làm ".

Thanh Hằng nói xong câu đó, không cho người đầu dây bên kia cơ hội, liền trực tiếp cúp máy. Rồi tiện tay vứt luôn điện thoại lên trên giường.

Do thân thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên chị có chút mệt ngồi ở một bên chiếc giường rộng lớn. Chỉ là, ánh mắt không biết làm sao lại nhìn về phía thùng rác.

Chị nhìn hồi lâu, sau đó như không chịu được nữa bèn lắc lắc đầu đứng lên. Đi tới trước thùng rác, nhặt lên mấy vỉ thuốc hạ sốt bên trong.

Thanh Hằng nhìn chằm chằm hộp thuốc, đáy mắt có một tia ảm đạm, chợt lóe lên.

- Hết chương -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro