Chương 127 -136:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh quay hôn môi kia với Thanh Hằng rất áp lực khiến Ngọc Hà có chút mệt mỏi, nên sau khi tẩy trang, gương mặt cô trông khá bơ phờ. Về tới phòng khách sạn, Ngọc Hà liền trực tiếp bò lên giường.





Cô nhấc di động lên, tính cài đặt chuông báo thức theo thói quen, mới nhớ tới ngày mai cô không có cảnh quay nào, nên điều chỉnh sang chế độ im lặng, rồi đặt trên tủ đầu giường.




Ngọc Hà ngủ không yên giấc, không biết có phải do cảnh quay tối đó, Thanh Hằng đã để cho cô cảm xúc quá sâu lắng, vì vậy ban đêm cô liền có một giấc mơ.




Trong mơ chị bày tỏ tình cảm của mình với cô, khiến cô vừa cảm động vừa vui sướng, sắc mặt ửng đỏ, rồi đem tâm sự giấu chặt nơi đáy lòng nhiều năm từ từ nói ra hết: " Phạm Thanh Hằng, chị có biết không, em đã thích chị suốt 13 năm rồi...".




Nói xong câu đó, Ngọc Hà muốn ôm lấy Thanh Hằng, nhưng chỉ là không khí.




Sau đó cô mở mắt, đèn trong phòng đã được tắt, tối đen một mảng, Bảo Hân đang ngủ say sưa trên một chiếc giường khác, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Ngọc Hà không còn buồn ngủ chút nào nữa, trân trân mắt nhìn căn phòng tối om, trong đầu hồi tưởng lại ánh mắt ấm áp chị nhìn mình ở cảnh quay đó, một hồi sau lại là đôi mắt lạnh nhạt khi chị đối diện cô trước phòng hóa trang.




Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô tự lừa gạt bản thân rằng chị có tình cảm với mình, không phải một lần, mà là rất nhiều lần là đằng khác... Thì cũng bởi cô cứ cố chấp, bướng bỉnh như vậy nên mới không đành lòng buông tay chị...





Cứ suy nghĩ linh tinh một hồi như vậy, Ngọc Hà thiếp đi lúc nào không hay, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, mặt trời đã lóe lên vài tia sáng ban mai bên ngoài cửa sổ.





Tuy tối qua Ngọc Hà không thức khuya, nhưng nửa đêm bị tỉnh ngủ khá lâu, nên mãi cho đến 10 giờ sáng hôm sau mới thức dậy.






Bảo Hân đã ra khỏi phòng, bỏ lại Ngọc Hà một mình ru rú trong phòng. Lúc đang chuẩn bị xuống giường đi rửa mặt, thì di động của cô chợt rung lên.






Ngọc Hà nghiêng đầu, nhìn thoáng qua màn hình, là Hồ An Hạ gọi tới, ngay lập tức nhấn nút nghe, gọi một tiếng: "Chị."






" Thức rồi sao? Khoảng 15 phút chị sẽ tới khách sạn của em, em sửa soạn rồi xuống lầu đi."





Cho dù qua nhiều năm như vậy, tính tình Hồ An Hạ vẫn không thay đổi, mở miệng nói chuyện luôn mạnh mẽ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Sau đó cô cũng không chờ Ngọc Hà ở đầu dây nói chuyện, liền cúp luôn máy.







Mặc dù Ngọc Hà đã tăng tốc tối đa để vệ sinh cá nhân và thay quần áo, nhưng vẫn bị lố năm phút.






Ngọc Hà vừa ra khỏi cửa khách sạn, thấy ngay Hồ An Hạ đang sốt ruột đứng chờ trước xe, một tay cầm điện thoại đang chuẩn bị gọi.





Hồ An Hạ chưa gọi cho Ngọc Hà thì thấy cô ra rồi, nên thu lại di động, chỉ vào xe, ném ra một câu: "Lên xe đi".





Rồi mở cửa xe, ngồi xuống.




Ngọc Hà ngồi lên xe, vừa mới thắt dây an toàn, thì Hồ An Hạ đạp một cước vào chân ga, xe tức tốc phóng vọt đi.




Bởi vì cô sớm đã quen cái thói lái xe hấp tấp của chị ấy, nên sau khi chiếc xe rời khỏi trước sảnh khách sạn, liền vô cùng bình thản mà quay đầu sang hỏi Hồ An Hạ: "Chị về Hà Nội hồi nào?"




Hồ An Hạ vẫn nhìn về phía trước: "Mười một giờ tối qua."





"Đi nước ngoài chơi dữ ha, bốn tháng rồi."






Hồ An Hạ mỉm cười không nói gì, qua một lát, cô quay đầu nhìn Ngọc Hà hỏi han: " Cuộc sống sau hôn nhân sao rồi? Lan Khuê có đối xử tệ với em không ? ".






Người nhà họ Hồ, ngoại trừ Ngọc Hà, thì đều cho rằng người cô lấy là Lan Khuê.



Ngọc Hà tức thì quay ngoài nhìn cửa sổ, nhẹ nhàng đáp lại một câu: "Rất tốt."



Sau đó thấy An Hạ vẫn hướng Bắc lộ, Ngọc Hà tò mò liền hỏi: "Chúng ta đang đi đâu ? ".




"Ăn cơm trưa, dưới chân núi có quán đồ ăn thôn quê, hương vị cũng không tệ."




Nghe An Hạ nói vậy, cô liền gật đầu, không ý kiến.




Qua một lúc, An Hạ nói tiếp: "Nhưng không chỉ hai chúng ta, còn có một người nữa."




"Ai thế?" - Ngọc Hà khó hiểu quay sang nhìn An Hạ.




An Hạ vẫn tập trung vào con đường đằng trước, cong môi mỉm cười: "Một người có khả năng sẽ trở thành người yêu của chị."





Ngọc Hà chưa từng nghe An Hạ nói đến vấn đề này nên trong giây lát có chút sửng sốt: "Là ai hả? Sao chị không kể gì với em ?".






An Hạ thần bí cười cười nháy mắt với Ngọc Hà: " Định nói với em rồi mà vẫn chưa chắc chắn, nhưng hiện tại chị thấy có tín hiệu rồi."





Cô quay hẳn người về phía An Hạ, bĩu môi, trưng ra bản mặt giận dỗi: " Không ngờ chị còn giấu em luôn cả chuyện quan trọng này ".



Ngọc Hà và An Hạ sống chung từ khi còn nhỏ, mọi chuyện dù bé đến lớn đều kể cho nhau nghe, đến nỗi những mối tình từ thời cấp 2 đến bây giờ của chị ấy cô đều biết. 





"Hiện tại không phải đã biết sao?" - An Hạ hỏi ngược lại Ngọc Hà, sau đó lại mở miệng nói: "Người đó em cũng biết đấy."





" Người đó em cũng biết ? Là ai nhỉ ? " - Ngọc Hà càng lúc càng tò mò.




An Hạ chỉ cười không nói lời nào.





Ngọc Hà suy nghĩ một hồi, liền lôi ra hết những chàng trai cô biết mà có liên quan tới An Hạ trong mấy năm nay, sau đó lần lượt bắt đầu đoán: "Người nối nhiệp tập đoàn Vạn Thịnh?"





"Anh ta? Chị có bị mù mới ưa anh ta." - An Hạ vẻ mặt khinh thường nói.





"Vậy chủ tịch hội học sinh trong trường đại học?".




"Làm sao có thể? Tụi chị đã lâu không liên hệ rồi."





" Không phải tên Tony người Mỹ gì chứ... "





" Đến nơi rồi, vào tìm câu trả lời cho em đi, đừng đoán già đoán non nữa ".




Ngọc Hà và An Hạ cùng mở cửa bước xuống. Trước mặt là một quán ăn của người dân địa phương, nhưng kiến trúc khá đặc biệt, trước cửa còn có một ao cá lớn.





An Hạ đã đặt trước phòng riêng, người phục vụ nghe An Hạ nói tên, lập tức dẫn hai người lên lầu.





Ngọc Hà và An Hạ mới vừa ngồi xuống, người phục vụ lần nữa đẩy cửa thông báo: "Cô Hạ, bạn của cô đã tới."






Hầu như mỗi người khi còn trẻ đều sẽ cất giữ một người quan trọng trong lòng.




Thanh Hằng có ngoại hình và tính cách cực giống mấy người 'soái tỷ' lạnh lùng trong tiểu thuyết. Dù xét ở bất kỳ phương diện nào thì chị cũng đều rất phù hợp với tiêu chuẩn 'nữ thần' tưởng tượng của tất cả mọi người.





Vì vậy ở trường học, mặc kệ Thanh Hằng khiến người ta khó tiếp xúc bao nhiêu, nhưng người theo đuổi chị vẫn tới tấp không ngớt.




Trong những người theo đuổi Thanh Hằng, đặc biệt nhất có lẽ là An Hạ.





Vào ngày báo danh học sinh mới hôm đó, vừa thấy Thanh Hằng, An Hạ lập tức bị gương mặt ấy làm say mê đến thần hồn điên đảo. Sau đó liền tìm mọi cách để tiếp xúc với chị nhưng chỉ tiếc, 'hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình', An Hạ xinh đẹp xuất thân là một 'thiên kim đại tiểu thư', dùng đủ mọi biện pháp, nhưng vẫn chưa bao giờ cưa đổ được Thanh Hằng.






Lên cấp ba, An Hạ và Ngọc Hà chung lớp, những lần An Hạ tặng quà cho Thanh Hằng, chị đều ném trả quà lại cho Ngọc Hà, cau có mặt mày, mất kiên nhẫn nói : "Đưa cho chị cậu!"




"Nói cô ấy đừng làm phiền tôi!"




"Tôi không hề thích cô ấy!"




Kỳ thật cho tới bây giờ, Ngọc Hà cũng chỉ cho rằng Thanh Hằng đơn giản xem cô là "sứ giả" đi truyền lời, nhưng khi đó Thanh Hằng thật ra là muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô, nhân tiện để tránh cô hiểu lầm giữa chị và An Hạ.




Sau sự việc An Hạ theo đuổi Thanh Hằng không thành, tất cả mọi người đều đặc biệt tò mò rằng, rốt cuộc người nào sẽ trở thành người trong lòng của Thanh Hằng.





Rất nhiều học sinh chịu không nổi sự lạnh nhạt của Thanh Hằng, ấn tượng tốt ban đầu bay biến. Riêng An Hạ thì khác, vẫn kiên trì không ngừng tiếp tục theo đuổi chị, cho nên lúc ấy, mọi người đều ngầm hiểu An Hạ có khả năng lớn sẽ trở thành người yêu của Thanh Hằng.




Nhưng vào một ngày ở cuối năm học mười hai, An Hạ một lần nữa tìm tới Thanh Hằng. Lúc này Thanh Hằng đã bị An Hạ bám đến phát bực rồi,  hoàn toàn không nể mặt cô là chị của Ngọc Hà nữa, gọn gàng dứt khoát ném một câu: "Hồ An Hạ, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy cô gái nào không biết xấu hổ giống như cô vậy".




An Hạ từ nhỏ đến lớn, trước nay luôn được nâng niu như trứng được hứng như hoa, chưa từng bị nghe những lời khó nghe về mình đến như vậy.





Câu nói đó của Thanh Hằng như một cái tát giáng thẳng xuống mặt cô không thương tiếc, khiến hình tượng đẹp đẽ bao lâu về chị trong lòng An Hạ liền sụp đổ. Bị đụng chạm vào lòng tự ái, cô trực tiếp ném thẳng mấy món quà của mình dành tặng chị vào thùng rác, sau đó xoay người bỏ đi.





Không quá mười ngày sau, An Hạ liền quen bạn trai, là một anh lớp trên.







Sự kiện khi đó dẫn tới xôn xao rất lớn trong trường.





Nhưng An Hạ lại quen người bạn trai này rất chóng vánh, hai tháng sau liền chia tay.





Và từ đó, An Hạ suốt những năm cấp ba là cái bộ dạng cưõi ngựa xem hoa, liên tục thay bạn trai.





Nhưng may sao, An Hạ vốn không phải là loại người so đo, cho nên không vì bị Thanh Hằng từ chối mà cắt đứt quan hệ với chị, lúc Lan Khuê hẹn mọi người đi chơi chung thì cô cũng thoải mái đi cùng.






Ngọc Hà vẫn luôn thương thầm Thanh Hằng, vào một buổi tối khoảng một năm rưỡi sau đó, cô đã từng một lần hỏi qua An Hạ rằng có còn thích Thanh Hằng nữa hay không ?





Lúc An Hạ nghe thấy câu hỏi, liền cười ngay một trận, giọng cao khí ngạo khinh thường mà bảo rằng:. "Chị đã sớm không còn thích cô ta rồi, hồi ấy chỉ là mê cái nhan sắc tuyệt mĩ của cô ta đó thôi."





Mà quả thật, về sau An Hạ có giao tiếp với Thanh Hằng thì cũng chỉ hời hợt nhạt nhẽo như bèo nước gặp nhau.






Ở trường đại học, An Hạ còn dọn ra khỏi ký túc xá của trường để qua sống chung với anh chàng con nhà giàu có nhất nhì miền Bắc, nhưng tiệc vui chóng tàn, hai người chia tay. Không quá nửa tháng, An Hạ lại cặp với một doanh nhân lớn hơn cô 7-8 tuổi, có sự nghiệp thành đạt ở Hà Nội.





Nhiều năm trôi qua, giữa An Hạ và Thanh Hằng trước sau đều không giữ liên lạc, cho nên khi Ngọc Hà nghe An Hạ nói cô quen người này đã lâu, và có khả năng sẽ trở thành người yêu, thì Ngọc Hà vắt nát óc liệt kê tất tần tật mấy người An Hạ đã quen, nhưng không hề nghĩ tới cái tên Thanh Hằng.






Vì vậy, khi nhân viên phục vụ lịch sự nhẹ nhàng mở cửa và nói "Cô Hạ, bạn của cô đã tới", Ngọc Hà ngồi một bên vừa cười nói, vừa tò mò ngẩng đầu nhìn hướng cửa, kết quả thấy Thanh Hằng với vẻ mặt lãnh đạm đi tới.





Ngọc Hà đang tươi cười, nhưng chỉ một giây sau thôi, nụ cười liền vụt tắt.






An Hạ không để ý đến thái độ khác thường của em gái mình, trực tiếp đứng dật, nở nụ cười nghênh đón: " Mau ngồi xuống đi ".






Thanh Hằng chi thờ ơ gật đầu với An Hạ đang niềm nỏ, sau đó kéo ghế ngồi đối diện với Ngọc Hà và An Hạ.





Lúc sáng khi Thanh Hằng tinh dậy, thấy An Hạ gửi tin nhắn, nhưng chị không thèm để ý.





Sau khi đi từ phòng tắm ra, thì lại thấy có thêm cái tin nhắn nữa, cũng vẫn do An Hạ gửi, với nội dung là: "Tôi nghe nói lúc chị và Ngọc Hà quay phim chị đã giúp đỡ rất nhiều cho em ấy. Trưa nay tôi có hẹn em ấy đi ăn cơm, chị có muốn tới chung không ? Sẵn tiện tôi muốn cảm ơn vì chị đã giúp đỡ em gái tôi ".






Thanh Hằng nhìn mãi tin nhắn đó, do dự hồi lâu, sau cùng mới nhắn lại An Hạ một tin: "Mấy

giờ ? "

( Đồ mê géi =]]]]]] )



...................

An Hạ đợi đến khi Thanh Hằng ngồi xuống, liền gọi phục vụ đến để gọi món, sau đó cầm quyển menu đưa cho Thanh Hằng: "Chị tới thì gọi món đi."





Thanh Hằng ngồi xuống, từ đầu đến cuối đều không có liếc mắt đến An Hạ dù chỉ một cái, lúc cô đưa quyển menu cho chị, mới hơi hơi nhấc lên mí mắt, nhìn lướt qua, sau đó đem tầm mắt thuận thế rơi xuống người Ngọc Hà đang ngồi bên cạnh An Hạ.





Thì thấy cô đang nắm một góc khăn trải bàn, nhìn chằm chằm vào mặt bàn, không biết đang suy nghĩ điều gì.





Thanh Hằng mi tâm hơi hơi nhíu lại, sau đó mới thản nhiên mở miệng nói: "Tôi thế nào cũng được, hai người chọn đi."





An Hạ cũng không đôi co thêm gì với Thanh Hằng nữa, nghe thấy lời chị nói, liền trực tiếp mở menu ra, gọi Ngọc Hà, ngữ điệu thanh thúy dễ nghe nói:"Em gái, đến đây, cùng gọi món ăn."





Từ nãy giờ đầu óc cô đều trống rỗng, trong lúc bất chợt nghe được tiếng An Hạ gọi mình, cô mới giật mình phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn An Hạ "Dạ?" một tiếng.






"Em phát ngốc gì thế?" - An Hạ cười khanh khách nhìn về phía Ngọc Hà, sau đó chỉ vào thực đơn: "Cho em gọi món đấy, muốn ăn cái gì cứ gọi cái đó, hôm nay là Phạm Tổng mời khách ăn cơm, không cần khách khí!"





Thanh Hằng mời cô và chị ấy đi ăn cơm, là muốn gặp An Hạ sao ?





Ngọc Hà vụng trộm nâng lên mí mắt, liếc mắt nhìn Thanh Hằng đang ngồi đối diện mình, sau đó lại rũ xuống mi mắt, lén lút buộc chặt lại tâm trạng đang lộn xộn không thôi của mình, tùy ý nhìn menu một lần rồi lại vô thức gọi hai món ăn chay.





Sau khi Ngọc Hà đã gọi xong món, đến lượt An Hạ cầm lấy menu, gọi thêm vài món ăn nữa, cuối cùng còn gọi thêm cả đồ uống.





Gọi món xong được vài phút, đồ ăn nhanh chóng được mang lên, An Hạ cầm lấy đũa, ăn một miếng, nhìn đến Ngọc Hà ngồi bên cạnh mình một chút động đậy cũng không có, liền vươn đũa gắp vài món, đặt vào trong bát của Ngọc Hà: "Cái này đều là bọn họ tự trồng, rau hữu cơ đó, sạch lắm, mau ăn đi."






Ngọc Hà miễn cưỡng hướng về phía An Hạ cười cười, liền cầm lấy đũa, cúi đầu ăn một cách cứng nhắc.





Nếu chỉ có Ngọc Hà và Thanh Hằng, bữa cơm này chắc chắn sẽ lặng ngắt như tờ, nhưng hiện tại có thêm An Hạ luôn mồm nói chuyện làm cho không khí cũng thêm phần sôi nổi, nhưng thật ra đại đa số đều là An Hạ nói cho Thanh Hằng nghe.





Ngọc Hà im lặng ngồi ở một bên, không hề phát ra âm thanh gì, mà chỉ vô cùng tập trung thưởng thức đồ ăn.






Thanh Hằng nhàn nhã ngồi trên ghế, nói cũng không nhiều, chỉ thỉnh thoảng hướng về phía An Hạ nói một tiếng "Ừ", xem như đáp lại. Thi thoảng cũng không quên tìm cớ liếc mắt nhìn Ngọc Hà.





Bữa cơm này An Hạ cảm thấy ăn rất vui, cuối cùng lúc buông đũa còn khen ngợi một câu:"Đồ ăn ở nhà hàng này ngon thật đấy."






Nói xong, quay đầu nhìn Ngọc Hà đang có ý định muốn buông đũa:" Hà, thế nào? Có được không?"




Cô gật gật đầu, cầm khăn giấy lau miệng, sau đó tươi cười giơ ngón trỏ, nhận xét: " Rất ngon "




An Hạ nhìn Thanh Hằng, trên mặt tươi cười nói: "Chị biết nhà hàng này là nhờ Thanh Hằng dẫn chị tới."





Ngọc Hà dùng sức cấu vào lòng bàn tay của mình, miễn cưỡng khiến bản thân cười một cái.





Thanh Hằng ngồi đối diện với Ngọc Hà, nghe câu nói kia của An Hạ, theo bản năng ngước mắt lên nhìn về phía Ngọc Hà, nhìn thấy vẻ mặt cô bình tĩnh như trước, giống như chuyện An Hạ nói chị dẫn cô ta tới đây ăn cơm, cũng không có nửa điểm quan hệ tới cô.





Đáy mắt Thanh Hằng có một tia ảm đạm chợt lóe lên, ước chừng ba giây, chị mới mở miệng nói rõ ràng: "Nếu nhớ không lầm thì hình như lúc đó tôi và Lan Khuê đến ngọn núi gần đây câu cá, cô đi leo núi với bạn, sau đó tình cờ gặp, Lan Khuê đề nghị tới đây ăn."





Chị biết, cô không hề quan tâm đến lời nói bóng gió ái muội của An Hạ, nhưng chị vẫn muốn làm sáng tỏ chuyện của mình và An Hạ, bởi chị không hề muốn khiến cho cô hiểu lầm mối quan hệ giữa chị và An Hạ. 





Từ đầu tới cuối An Hạ không nghĩ tới Thanh Hằng vốn ít nói, lại thẳng thừng vạch trần cô như vậy nên vẻ mặt cô thoáng xấu hổ một chút, sau đó lập tức trở lại bình thường như không có chuyện gì, tìm đề tài tiếp theo: " Buổi chiều hai người không có việc bận đúng không ? Bây giờ còn sớm, nếu không thì chúng ta đi xem phim đi ? Gần đây có một bộ phim bom tấn của Mỹ mới ra rạp."





Bữa cơm này đối với Ngọc Hà mà nói, ăn cũng đã đủ dày vò, bây giờ nghe thấy An Hạ đề nghị như vậy, ngay lập tức không hề suy nghĩ mà lắc đầu, nói:"Không được, buổi chiều em còn có việc, hai người cùng đi xem phim đi".






Thấy Ngọc Hà từ chối, An Hạ liền sáng mắt nhìn Thanh Hằng cười cười: "Còn Phạm Tổng thì sao? Có rảnh không?".





Vốn Thanh Hằng cũng muốn được đi cùng với cô nên đang định mở miệng đồng ý, nhưng mà chị còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy lời Ngọc Hà từ chối như vậy.






Hướng An Hạ dứt khoát trả lời một câu: "Không có hứng thú."






Nói xong, Thanh Hằng liền đứng lên, ném một câu với người phục vụ: "Tính tiền!"





Sau đó gương mặt lạnh lùng, cầm lấy áo khoác một bên lên, đi ra  ngoài cửa.


..............................................



Sau khi xuống tầng trệt, Ngọc Hà không nhịn được thì thầm hỏi An Hạ:" Chị, chị nói người có khả năng sẽ trở thành người yêu của chị là Thanh Hằng sao?".





An Hạ gật nhẹ và khẽ nói: "Thật ra chuyện này hơi phức tạp. Vốn dĩ chị cho là chị cùng Thanh Hằng vẫn luôn không mặn không nhạt, như bạn bè bình thường suốt như thế, nhưng mấy năm nay, trong một lần tình cờ gặp mặt, chị ấy nói với chị đôi câu. Mà em biết đó, Thanh Hằng người này tâm cao khí ngạo, đâu để cô gái nào vào mắt. Sau lần chị ấy nói chuyện, chị cũng không dám suy nghĩ nhiều, nhưng liên tiếp nhiều năm, có nhiều hành động làm chị rất nghi ngờ rằng hình như chị ấy có tình ý với chị...".





Thanh Hằng thanh toán xong, thấy An Hảo và Ngọc Hà đang đứng ở trước cửa nhà hàng. Chị lấy lại thẻ, đi về phía hai người. Khi tới gần, đang định cất tiếng gọi thì nghe được câu hỏi của Ngọc Hà, chị nhất thời nuốt lại, sau đó nghe An Hạ phát biểu một tràng dài.




Ngọc Hà và An Hạ đã đứng đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thanh Hằng, An Hạ lấy di động đinh gọi cho Thanh Hằng thử hỏi xem chị đang ở đâu. Nhưng cô vừa mới kịp mở máy thì đã thấy Thanh Hằng cao ngạo bước ra khỏi cửa nhà hàng, thậm chí không một lời chào hỏi Ngọc Hà và An Hạ đang đứng ở một bên, lướt qua đi thẳng đến trước xe của mình, mở cửa ngồi xuống, sau đó khởi động xe liền một cước đạp ga rời đi.




Vì quen Thanh Hằng đã lâu nên những hành động lạnh nhạt này của chị cả h ai cũng không để bụng. 




An Hạ đưa Ngọc Hà trở về khách sạn của đoàn phim. Nhìn Ngọc Hà vào cửa khách sạn rồi, đang định khởi động xe quay đầu rời khỏi, bất chợt cửa xe chỗ ghế phụ bị mở ra.





An Hạ hoảng sợ, quay đầu thì nhìn thấy Thanh Hằng vẻ mặt tối sầm ngồi xuống.





Không đợi An Hạ kịp mở miệng nói chuyện, Thanh Hằng liền giơ tay chỉ về phía trước, lạnh nhạt ra lệnh: "Lái tới kia dừng một chút."





An Hạ không đoán ra Thanh Hằng lên xe mình có chuyện gì, nên không do dự nghe theo chỉ thị của chị lái xe tới một chỗ vắng vẻ yên tĩnh.






Đã tìm được một nơi lí tưởng để nói chuyện, An Hạ tắt máy, quay đầu lại mỉm cười với Thanh Hằng: "Có chuyện..."





Nhưng An Hạ chưa dứt câu, Thanh Hằng đột ngột ngắt lời của cô: "Hồ An Hạ."





Không phải Thanh Hằng chưa từng gọi đầy đủ cả tên lẫn họ của cô, nhưng bây giờ khi nghe chị gọi như vậy, đáy lòng cô chợt dâng lên dự cảm không tốt. Cô nhìn Thanh Hằng, chớp mắt, không nói gì.





"Tôi nhớ rõ trước nay tôi chưa hề cho cô phải hiểu lầm rằng tôi có ý với cô..." - Thanh Hằng nhìn thẳng vào mắt An Hạ, dưới đáy là tảng băng trôi mảy may không tí nhiệt độ. 






Kế đó, chị tỏ lời xin lỗi nhưng nghe thế nào cũng như đang đả thương người khác: "Nếu quả thực có, vậy thì tôi phải nói tiếng xin lỗi với cô. Hi vọng cô thu hồi cái ý niệm tự mình đa tình đi, đừng nói năng linh tinh rêu rao khắp nơi!"






Thanh Hằng nói vô cùng thẳng thắn, cũng quá mức đi thẳng vào vấn đề, làm cho An Hảo trong khoảng thời gian ngắn không kịp hiểu lời chị nói. Phải mất một lúc sau An Hạ mới tiêu hóa được những lời nói kia, cô ngơ ngác nhìn Thanh Hằng thật lâu, sau đó sắc mặt dần trắng bệch, môi mím thật chặt, qua hồi lâu mới nặn được một câu: "Những gì tôi nói với Hà, chị đều nghe được hết?".






Thanh Hằng hoàn toàn phớt lờ lời An Hạ, chỉ trưng ra gương mặt lạnh lẽo mà rằng: "Mục đích hiện tại tôi ngồi ở đây rất đơn giản, chính là nói cho cô biết, thứ gì tôi đã không cần, thì bây giờ cũng không đi nhặt!"






Sắc mặt An Hạ lập tức tái xanh đến cực hạn, cô khẽ run rẩy, đôi mắt phiếm đỏ, nhưng vẫn cố gắng hít sâu một hơi đè ép xuống cái chua xót, tay gắt gao nắm chặt thành quyền, gắng lắm mới để cho bản thân trông thật bình tĩnh. Cô nhìn chằm chằm vào Thanh Hằng, mở miệng hỏi: "Tại sao?"





An Hạ căn bản không đợi Thanh Hằng trả lời, liền thay chị đưa ra đáp án: "Là vì người con gái chị yêu sao?"





An Hạ nhịn không được kích động, lớn tiếng nói: "Đã qua nhiều năm như vậy, chị vẫn đơn độc một mình. Điều này chứng tỏ chị không thể chung sống với cô gái đó. Cũng đã qua hơn mười năm, hơn mười năm rồi, chẳng lẽ chị còn chưa từ bỏ ý định?".





Thanh Hằng quét đôi mắt giá rét mang theo sự cự tuyệt, gằn từng chữ, đánh thẳng vào trái tim An Hạ: " Cô yên tâm, dù tôi có thế nào, có đau khổ ra sao thì tôi cũng sẽ không để ý đến cô."





An Hảo ra sức bặm môi, tay siết chặt vô lăng.





Thanh Hằng nhìn kính chắn gió vài giây, sau lại lên tiếng, lần này giọng điệu mặc dù lạnh, nhưng thấp thoáng tia bi thương: "Huống chi, cho tới bây giờ tôi vẫn không nghĩ sẽ buông tay cô ấy."





An Hạ bị câu nói sau cùng của Thanh Hằng hoàn toàn làm sụp đổ triệt để vẻ ngụy trang bên ngoài.





Nhiều năm qua, cô đã quen rất nhiều người, bất kể là người theo đuổi cô trước, hay là người cô theo đuổi, nói ngắn ngọn là chỉ cần An Hạ cô coi trọng, thì không có vụ không cưa đổ được.




Nhưng chỉ riêng Thanh Hằng... là ngoại lệ.




Khi thời niên thiếu ngông cuồng, cô đã tháo xuống tất cả niềm kiêu ngạo và tự trọng, chủ động tấn công theo đuổi chị. Nhưng kết quả đổi lấy lại là sự chán ghét từ chị.




Lúc đó, cô đã cho rằng, Thanh Hằng chính là thất bại duy nhất trong cuộc đời cô.





Thậm chí, cô đã muốn chấp nhận thất bại đó.




Mãi cho đến 4 năm trước, khi cô gặp mặt Thanh Hằng, chị lại thoải mái tán gẫu với cô vài câu.





Cô đã quen Thanh Hằng được vài năm, tuy rằng không thể nói hoàn toàn hiểu hết con người chị, nhưng cũng xem như biết rõ phần nào, cô chưa bao giờ thấy Thanh Hằng  chủ động để nói chuyện với một người khác cả.





Khi đó cô còn cho rằng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng là, một lần, hai lần, ba lượt...... Đã bốn năm trôi qua, Thanh Hằng như cũ vẫn chủ động trò chuyện một hai câu với cô...... Sau đó cô mới mạnh dạn nảy sinh ý nghĩ cho rằng Thanh Hằng có ý tứ với mình.





Thẳng thắn mà nói, khi còn trẻ, sở dĩ muốn theo đuổi chị, là vì bị khuôn mặt kia hớp hồn đến điên đảo, cô đã gặp qua nhiều người như vậy, lại chưa bao giờ thấy ai có khuôn mặt giống như chị, mới nhìn một lần đã khiến cho người đối diện phải cảm thán ở tận đáy lòng, cho nên mới điên cuồng theo đuổi chị, muốn biến chị trở thành người của mình.






Cảm xúc của cô lúc đó, giống như là đang thích thú một chiếc túi xách phiên bản giới hạn, chính là muốn lấy được nó, để đeo nó trên người, khiến người khác phải cảm thấy hâm mộ.






Cho nên, cô lúc ấy chỉ nghĩ đến việc nếu Thanh Hằng làm người yêu của mình, chắc chắn đi cùng với chị ra ngoài sẽ cho cô thấy vô cùng hãnh diện.






Vì vậy, khi cô nổi lên suy nghĩ có thể Thanh Hằng có ý tứ với mình thì thất bại kia dù đã buông xuống, lại bắt đầu thức tỉnh.






Huống chi, lúc này Thanh Hằng của bây giờ đã là một người quyền lực, là CEO của Hoàn Ảnh truyền thông, được bao nhiêu người ái mộ.






Nhưng cô không bao giờ ngờ đến, tất cả đều do cô tự suy diễn, trước giờ Thanh Hằng vẫn không hề có ý gì với cô cả.





Liên tục hai lần đều bị chị từ chối không thương tiếc khiến cho An Hạ  – người con gái từ khi còn nhỏ đến lúc lớn lên như bây giờ đều là thiên kim đại tiểu thư hô mưa gọi gió, không việc gì làm khó dễ được cô có điều không phục, cô thật sự rất không cam lòng.





Cô rất muốn biết, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào, có thể làm cho Thanh Hằng kiên trì một mực chờ đợi suốt nhiều năm như thế.





An Hạ nhìn Thanh Hằng đang chuẩn bị xuống xe, kiềm chế không được thốt ra, hỏi một câu:"Thanh Hằng, người mà luôn ở trong lòng anh rốt cuộc là ai?".





Thanh Hằng sau khi đã làm sáng tỏ mọi chuyện, liền không có nửa điểm muốn cùng An Hạ dây dưa thêm nữa, chị vươn tay, vừa mới chuẩn bị đẩy cửa xe ra, kết quả lại nghe thấy câu hỏi đột ngột của An Hạ.





Động tác đẩy cửa của chị  trong nháy mắt dừng lại, cả người vẫn duy trì tư thế cũ không hề nhúc nhích, ước chừng được vài giây, mới nhạt nhẽo buông một câu:"Người ấy là ai cũng không liên quan tới cô".





Sau đó, liền đẩy ra cửa xe, không chút do dự bước xuống xe, ung dung rời đi.




An Hạ ngồi ở trong xe, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn bóng dáng Thanh Hằng càng lúc càng xa, cuối cùng hốc mắt không nhịn được đỏ lên.





Thang máy đi lên tầng cao nhất, mở cửa, Thanh Hằng từ bên trong đi ra.




Trợ lý ôm mấy tập văn kiện, đang chờ ở cửa phòng của chị, thấy chị đi tới, lập tức kính cẩn đi lên đón tiếp, nói: "Phạm Tổng, buổi trưa, phó tổng trong công ty, sai người đưa tới mấy tập văn kiện, nói là giấy tờ quan trọng, bảo chị xem qua, nếu như không có vấn đề, nhanh chóng ký tên để đưa về công ty."





Thanh Hằng khẽ gật đầu, lấy ra thẻ phòng mở cửa, sau đó cởi áo khoác âu phục ra, đưa cho trợ lý, nhận lấy văn kiện từ trong tay trợ lý, trước đi tới sô pha rồi ngồi xuống, mở ra phê duyệt.






Văn kiện có 7, 8 phần, Thanh Hằng xem một lượt rồi ký tên xong thì sắc trời ngoài cửa sổ đã về chiều.





Thanh Hằng đưa văn kiện cho trợ lý, ý bảo cô ta đem về công ty.





Trợ lý nhìn thấy bây giờ đã là 6 giờ tối, cũng sắp đến giờ cơm tối, cho nên liền lên tiếng hỏi: "Phạm Tổng, có muốn tôi gọi thức ăn tối trong khách sạn giúp chị không?"





Có thể là vì phê duyệt giấy tờ hết buổi trưa nên mi tâm của Thanh Hằng hiện lên một tầng mệt mỏi nhàn nhạt, chị khoát tay về phía trợ lý, tỏ vẻ không cần.





Trợ lý biết điều ôm giấy tờ, thấp giọng nói một câu: "Nếu chị không còn việc gì nữa, vậy tôi xin phép ra ngoài trước."






Thanh Hằng giơ tay lên, xoa mi tâm của mình rồi khẽ vuốt cằm.





Lúc trợ lý xoay người đi, Thanh Hằng đột nhiên mở mắt, mở miệng nói một câu: "Cô đến phòng của Ngọc Hà tìm lý do lừa cô ấy đi lên đây một chuyến." =]]]]]]]]]]






"Dạ." - Dù rất tò mò không hiểu vì sao chị lại muốn gọi cô gái kia lên đây nhưng cô lại không dám thắc mắc, chỉ biết vâng lời nghe theo.





Phòng lớn như thế, trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Thanh Hằng, chị tựa vào ghế sa lông, nhìn chăm chú ra cửa sổ, thấy một bầu trời đầy sao, trong đầu vô tình nghĩ đến trong bữa cơm trưa An Hạ đã nói những lời đó với Ngọc Hà.






Lúc An Hạ sau khi theo đuổi chị thất bại, bởi vì Ngọc Hà và Lan Khuê, chị vẫn phải đối mặt với An Hạ, nhưng chị vẫn luôn cố gắng để cho hai người không phát sinh quá nhiều sự tiếp xúc.






Cho đến hơn bốn năm trước, khi đó, đã khoảng gần bảy tháng chị không gặp Ngọc Hà, cũng không nghe được bất kỳ tin tức liên quan tới cô.






Một buổi chiều, nhóm Lan Khuê hẹn nhau đi chơi. Chị đến hơi muộn, khi đến nơi, chỗ ngồi đã gần hết, chỉ có một chỗ trống bên cạnh An Hạ, dù muốn hay không chị đành miễn cưỡng  đi tới, ngồi xuống.





Mới đầu An Hạ không chủ động mở miệng nói chuyện với chị, chị cũng không muốn nói chuyện với cô, sau đó lúc mọi người chơi trò chơi, An Hạ rót rượu cho chị mới nói một câu với chị.





Nếu là trước kia, chắc chắn chị sẽ không trả lời, nhưng lần hiếm hoi này, chị lại nói chuyện với cô ta, bởi chỉ có nói chuyện với cô ta thì chị mới biết thêm được nhiều thông tin của Ngọc Hà.





Hai người cứ tán gẫu qua lại như vậy, chị lơ đãng thuận thế hỏi một câu: "Ngọc Hà đâu? Sao lại không tới?"




An Hạ không suy nghĩ nhiều, liền nói: "Em ấy bị cảm, cơ thể không thoải mái nên không muốn đi."




Chị rất bình tĩnh gật đầu một cái, nhìn có vẻ không quan tâm, nhưng tận đáy lòng lại đang không ngừng nổi lên từng đợi sóng....


- Hết chương -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro