Chương 137 -148: Cô/Chị cũng thích trời mưa ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Hạ không nghĩ nhiều, liền nói với chị: "Em ấy bị cảm, khó chịu trong người, nên không muốn đi."




Chị rất bình tĩnh gật đều với An Hạ một cái. Ngoài mặt thì trông bình thường như không quan tâm, nhưng trong lòng thì âm ỉ bứt rứt thành một đống.






Khi đó, chị đã xác định là không thể yêu được cô, mà đã không yêu được thì lấy đâu ra lí do để lo lắng cho người ta ? Ấy vậy mà, vào đêm đó, chị liền một mình lái xe chạy đến trước cửa nhà họ Hồ, đứng ngẩn người cho tới khi trời lờ mờ sáng mới rời khỏi.




Mặc dù biết cả đời không có khả năng có được cô, nhưng chị vẫn cứ cứng đầu cứng cổ không chịu buông tay....





Cho dù lúc ấy chị và cô không còn liên hệ qua lại, nhưng chị vẫn muốn biết được tình hình cô sống có tốt hay không.





Vì vậy, lần đầu nói chuyện với An Hạ cũng chính là lí do đấy... Cứ như thế, bất tri bất giác kéo dài hơn bốn năm, cho đến khi mẹ của Lan Khuê - Hàn Như Sơ tìm tới chị, yêu cầu chị giả làm Lan Khuê, sắm vai vợ chồng với Ngọc Hà... Từ lần đó, chị mới ít giao tiếp với An Hạ.





Sau sự việc năm năm trước, biết mình không được phép yêu Ngọc Hà, chị bắt đầu nản chí, tuy thế chị không bao giờ nghĩ đến việc sẽ đi yêu một người phụ nữ khác, hay tùy tiện tìm đại một người thích hợp để đi suốt quãng đời còn lại.




Do đó, khi chị nghe An Hạ thủ thỉ với Ngọc Hà, rằng chị có ý đối với cô ta, còn sẽ trở thành bạn trai của cô ta nữa, chị không chỉ tức giận thôi... mà nhiều hơn là hoảng sợ.




Chị sợ, sợ cô thực sự sẽ hiểu lầm mối quan hệ của chị và An Hạ.



Cho nên, khi vừa về tới đoàn kịch, Thanh Hằng không trực tiếp lên lầu ngay, mà đứng ở dưới chờ Ngọc Hà đi vào khách sạn xong, lập tức chui vào xe của An Hạ.




Hồi chiều, chị nổi nóng, nói với An Hạ mấy lời hơi nặng và tàn nhẫn hơn so với lúc đầu cô theo đuổi chị, nhưng hiện giờ chị cũng chỉ có duy nhất cách đó.



Nhưng thế cũng tốt, nếu đã không có khả năng với An Hạ, thì một đao cắt đứt, không cho cô hy vọng.



Cốc cốc cốc ...



Bất chợt truyền đến tiếng gõ cửa, đánh thức Thanh Hằng khỏi mớ suy nghĩ lẫn lộn của mình. Chị thu lại tâm trạng ngần ngơ, nhanh chóng đứng lên, đi về phía cửa.




Trợ lý đi tìm Ngọc Hà theo sự phân phó của Thanh Hằng, lúc nói cho cô biết chị gọi cô lên lầu, sau cùng trước khi đi, còn cẩn thận nhắn nhủ thêm với cô: "Phạm Tổng từ hồi chiều chỉ lo phê duyệt văn kiện cho tới giờ, mới vừa có chút thời gian, vẫn chưa dùng bữa tối. Tôi có hỏi chị ấy có muốn ăn chút gì đó không, nhưng chị ấy bảo không ăn. Tới sáng mai thì còn lâu lắm, có thể phiền cô làm chút gì cho chị ấy ăn không?"



Ngọc Hà gật đầu, biểu thị đã biết, chờ lúc trợ lý rời đi, gương mặt vốn treo một bên ý cười từng chút từng chút tắt ngấm.




Cả buổi chiều, đầu cô là một mớ hỗn độn, chỉ vởn vơ xoay quanh Thanh Hằng và An Hạ, từ những lời An Hạ nói lúc bữa cơm trưa thì xem ra quan hệ giữa Thanh Hằng và An Hạ có vẻ rất tốt.




Lúc đầu, sở dĩ cô đáp ứng Hàn Như Sơ, cùng Thanh Hằng đóng giả vợ chồng dưới danh nghĩa Lan Khuê, vì ảo tưởng mình và chị sau thời gian dài tiếp xúc sẽ có thể nảy sinh tình cảm. Thế nhưng nếu như chị ấy và Kiều An Hạ thực sự đến với nhau, thì chị và cô sẽ thật sự không có nửa điểm cơ hội rồi...






Trong nháy mắt, trong lòng Ngọc Hà liền cảm thấy mất mát, cô đứng ngẩn người trước cửa một hồi thật lâu, mới quay người trở về phòng tìm di động. Đang lúc chuẩn bị lên lầu, chợt nhớ tới lời trợ lý của Thanh Hằng, cô bèn đến bên điện thoại khách sạn, quay số cho bộ phận nhà hàng đặt một phần ăn khuya nhẹ.




Hiện đang là giờ cao điểm các thành viên trong êkíp làm phim dùng thang máy chạy lên chạy xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể đụng người quen. Ngọc Hà sợ bị bắt gặp, nên đành bưng bữa khuya leo thang bộ.




Buổi tối khi Kim Nhã đang ở trong phòng cùng vài tiểu diễn viên, cô ta nhận được cú điện thoại của nhà sản xuất, ông ta không ngừng quấy rối cô ta, dọa sẽ công khai mối quan hệ bất chính này ra bên ngoài, nên Kim Nhã không thể làm gì khác hơn là vội vàng trở về, để dỗ ngọt nhà sản xuất.




Trên hành lang đông đúc kẻ qua người lại, Kim Nhã đi về phía lối thoát hiểm, vừa khéo đang tính đẩy cánh cửa, xuyên qua ô cửa kính, cô ta thấy Ngọc Hà mang theo một phần ăn khuya leo thang bộ.




Kim Nhã lòng tràn đầy nghi hoặc, Ngọc Hà đi đưa đồ ăn sao ? Nhưng là ai mới được chứ ?



Cô ta chần chừ một chút, liền đẩy cửa, âm thầm đi theo Ngọc Hà.



--------------------------------

Thanh Hằng mở cửa, thấy là Ngọc Hà, không nói gì, trực tiếp xoay người trở vào phòng.




Ngọc Hà đứng ở cửa hít sâu một hơi, cất bước vào phòng, đóng cửa lại, mới đi vào trong.



Thanh Hằng vào phòng tắm, một lúc sau bên trong liền truyền đến tiếng nước chảy.



Ngọc Hà đem thức ăn khuya đặt lên chỗ trống trên bàn trà trước ghế sofa, sau đó tiện tay dọn dẹp một chút đống văn kiện và tạp chí bị Thanh Hằng ném bừa bãi. Đang lúc định chuyển qua bên kia bàn, thì Thanh Hằng đột ngột mở cửa phòng tắm, ánh mắt chị thẳng tắp bắn về phía Ngọc Hà.




Bị chị nhìn đến nên có chút khẩn trương, cô ôm chặt một xấp văn kiện, nhẹ giọng giải thích: " Vừa nãy lúc trợ lý của chị nói chị muốn tìm tôi, sau đó có nói chị vẫn chưa ăn cơm tối, nhờ tôi mang bữa khuya tới cho chị ".





Lúc này Thanh Hằng mới chuyển tầm mắt về phía bàn trà, thấy quả nhiên có khay thức ăn bày bên trên, khuôn mặt trong thoáng chốc liền giãn ra, trong lòng có một tầng chất lỏng ấm áp đang không ngừng dâng lên...




Ngọc Hà thấy Thanh Hằng nhìn chằm chằm vào khay thức ăn khuya nhưng mãi vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào muốn ăn, sau một hồi đấu tranh mới cất lời: " Trợ lý của chị nói, chị bận rộn đống văn kiện của công ty cả buổi chiều, nhất định đã kiệt sức rồi, nếu không ăn chút gì đó thì sẽ không gượng nổi cho tới sáng mai đâu ".




Thanh Hằng vẫn không lên tiếng, nhưng ánh mắt liền quay trở về trên người Ngọc Hà.




Thấy chị nhìn về hướng mình, cô bất chợt liền lúng túng, ngón tay Ngọc Hà bấu chặt xấp văn kiện trong lòng, có chút khó khăn mở miệng lần nữa: "Vả lại, cho dù chị không đói, cũng phải bỏ bụng chút chút. Ăn ít còn hơn là không ăn..."




Kiều An Hảo nói tới đây thì bất giác cảm thấy hơi lo lắng....



Ngọc Hà và Thanh Hằng ngoại trừ mối "quan hệ vợ chồng" trên danh nghĩa, thì chẳng khác gì hai con người xa lạ. Hơn nữa, ban đầu vao đêm tân hôn, cô rất thức thời nói với chị rằng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của chị, lúc đó chị cũng không phản đối, còn bồi thêm một câu: "Cô tốt nhất nhớ kỹ lời cô đã nói". Vì vậy, sau khi kết hôn, cô chưa từng hỏi đến vấn đề ăn-mặc-ở-đi lại của chị, thậm chí ngay cả một câu hỏi quan tâm cơ bản hay chúc ngủ ngon cũng không nói. Thế nhưng hiện tại cô đang cố chấp thuyết phục chị đụng đũa, có bị xem là vi phạm các thỏa thuận ban đầu của bọn họ không...




Nội tâm của Ngọc Hà bồn chồn không yên, nên càng nói giọng càng nhỏ yếu ớt: " Hơn nữa, nếu bỏ bữa sẽ không tốt cho dạ dày ".




Chị vẫn một mực lặng thinh, mắt không chớp chằm chằm nhìn Ngọc Hà.




Ngay khi Ngọc Hà nhụt chí, nghĩ rằng Thanh Hằng sẽ không ăn, thì người phụ nữ này đột nhiên cất bước đi tới trước ghế sofa, ngồi xuống, sau đó chỉ vào khay thức ăn cô mang tới, không nặng không nhẹ hỏi: "Ăn cái gì?"




Ngọc Hà kinh ngạc nhìn về phía Thanh Hằng, thoáng chốc chưa phản ứng với ý tứ trong lời chị.




Thanh Hằng dường như bị bộ dạng ngây ngốc của cô chọc cười, khiến tâm trạng tốt hẳn lên, khóe môi bất giác gợi lên đường cong, tuy lời ra vẫn bằng phẳng không cảm xúc: "Không phải nói mang đến cho tôi ăn à?"





Ngọc Hà lúc này mới hiểu ý của Thanh Hằng là đang muốn nói về bữa ăn khuya, nhất thời khẽ cúi người đặt xấp văn kiện lên bàn, sau đó đi tới trước khay, mở hộp đồ ăn ra, đặt lên trên một tờ báo: "Một phần cơm xào thập cẩm, một phần canh bí đỏ, một phần thịt gà, còn có một phần bắp cải xào...".



Thanh Hằng trước sau không phát tiếng động nào, chỉ lặng lẽ dõi theo Ngọc Hà, ánh mắt trở nên có chút mềm mại.



Ngọc Hà bày ra mọi thứ trước mặt Thanh Hằng, rồi thay chị bẻ đôi chiếc đũa dùng một lần, đưa tới: "Tôi không biết chị thích ăn cái gì, cho nên mỗi thứ kêu một ít..."




Ngọc Hà vừa nói, vừa ngước mắt nhìn Thanh Hằng.




Chị vẫn thẳng tắp dừng ánh mắt nơi cô.



Hai người cứ thế chạm mắt nhau...



Ngọc Hà thất kinh trong lòng, lời nói ra đến cửa miệng liền bị nghẹn lại, sau đó mở to đôi mắt bồ câu, ngửa đầu nhìn lại Thanh Hằng. (thất kinh: sợ đến mức mất hết cả tinh thần)





Trong con ngươi của Thanh Hằng tuy không còn pha trộn sự thờ ơ và lạnh lùng xưa nay, nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc. Nó sâu sắc, lại phảng phất đang như lóe lên một tia sáng.





Ngọc Hà nhìn rồi lại nhìn, nhịp tim bỗng chốc tăng nhanh một cách kỳ lạ, thậm chí khuôn mặt cô ửng đỏ theo từng hơi thở. Mãi cho đến khi mặt nóng lên, cô mới bất ngờ hoàn hồn, vội vàng thu hồi tầm mắt nhìn Thanh Hằng, lóng ngóng đưa đôi đũa trong tay ra đằng trước: "Đũa."



Thanh Hằng nghe thấy tiếng của Ngọc Hà mới phục hồi tinh thần. Chớp mắt, đôi đồng tử khôi phục vẻ đạm mạc xa cách nguyên thủy, sau đó chị không nói tiếng nào nhận lấy đôi đũa, khép hờ mắt, từ tốn ăn.



Động tác nhai của Thanh Hằng rất tao nhã, không phát ra tiếng dù là nhỏ nhất.




Bầu không khí trong toàn phòng rất yên tĩnh...




Ngọc Hà ngồi xổm đối diện Thanh Hằng một hồi thật lâu. Khi con tim hốt hoảng tìm được về nhịp đập bình ổn, giống như thói quen, cô bèn nhướn mi len lén liếc nhìn người phụ nữ trước mặt.




Ngọc Hà cứ liên tục ngắm trộm chị nhiều lần như vậy, phát hiện sự chú ý của chị luôn đặt trên thức ăn, vì thế liền đánh bạo lén lút quan sát chị.




Chị vẫn mặc bộ quần áo lúc ăn cơm trưa, chỉ là cởi bỏ áo vest ngoài, mở bung hai nút áo ở cổ, lộ ra vùng xương quai xanh đẹp tinh xảo, cổ tay áo xắn lên để lộ một đoạn cánh tay thon dài, trông giản dị nhưng vẫn giữ được phong thái thanh lịch.




Chị chuyên tâm gắp thức ăn, lông mi dài thỉnh thoảng chớp động.




Lần đầu tiên gặp chị, cô tức khắc bị kinh hoàng trước tướng mạo tuyệt mĩ ấy, gây ám ảnh suốt 13 năm qua, không biết bao nhiêu lần giữa đêm tỉnh mộng. Cứ mỗi khi nhìn kỹ chị, cô vẫn không khỏi bàng hoàng.




Thiết nghĩ, trên cả trái đất này, duy nhất chỉ có chị là hoàn hảo, khiến ai ai nhìn mãi cũng không chán.




Ngọc Hà say đắm dán mắt vào Thanh Hằng quá lâu. Có lẽ người nào đó bị nhột, bất thình lình ngước mi mắt. Cô hoảng sợ vội vã cúi thấp đầu, trái tim không dễ gì bình tĩnh trở lại, lập tức một lần nữa nhảy nhót mãnh liệt.




Ngọc Hà lập tức né tránh ánh nhìn của Thanh Hằng, cô ngoảnh đầu nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất để làm dịu đi tâm tình của mình lúc này, sau đó tùy tiện phát ra một câu: "Mưa rồi."






Vừa nói hết câu, cô liền đứng lên, đi về phía cửa sổ.





Thanh Hằng nghe thấy lời nói của Ngọc Hà cũng quay đầu nhìn ra cửa sổ, quả nhiên thấy trên mặt kính phủ dày đặc vết nước, mà cô thì đang đứng trước cửa sổ đang chăm chú nhìn không chớp mắt.



Thanh Hằng ngắm nhìn dáng vẻ cô một lúc mới kiềm chế thu hồi lại tầm mắt, tiếp tục ăn hết những đồ mà Ngọc Hà mang đến rồi mới buông đũa xuống, đứng lên.





Chị rút tờ giấy ăn, lau khóe miệng một chút, sau đó ném vào túi rác, bản thân chần chừ do dự mất mấy giây mới cất bước đi về phía cửa sổ, đứng bên ngay bên cạnh cô.





Thấy cô vô cùng tập trung nhìn về phía bên ngoài, chị hơi tò mò, liền mở miệng hỏi: "Cô cũng thích trời mưa?".



Ngọc Hà lơ đãng duỗi tay miết lên mặt kính theo vết chảy của giọt mưa đi xuống, chợt nghe đến âm thanh của Thanh Hằng truyền tới mới phát giác được chị đã đứng bên cạnh từ lúc nào, ngón tay tạm dừng một lúc mời nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng, tôi rất thích."





Thanh Hằng không nói gì nữa nhưng vẻ mặt nhất thời biến đổi mang theo chút mềm mại ôn hòa.




Một lát sau, Ngọc Hà lại tiếp tục đưa tay vẽ lung tung theo dấu vết của giọt mưa trên cửa kính, thế nào lại chú ý đến Thanh Hằng, cô tò mò hỏi: "Chị cũng thích trời mưa sao?".

"Ừ, thích" - Thanh Hằng trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng chầm chậm mang theo tâm tình phảng phất muốn bộc lộ.




Thì ra cả chị và cô đều thích trời mưa... Có lẽ thầm mến chính là như thế, bởi vì hai người đều có chung sở thích, trong phút chốc cứ như điều này đã vô tình kéo khoảng cách của họ lại gần hơn rất nhiều.






Trong lòng Ngọc Hà nhất thời dâng lên sự ngọt ngào, cảm giác như nó đang lan tràn toàn thân, ngấm vào tận cốt tủy.






Sở dĩ cô thích trời mưa như vậy là bởi vì lần đầu tiên hai người gặp nhau, khi đó trời cũng đổ mưa ào ạt như thế này.




Từ lần ấy, một lần gặp, nhiều năm sau đều mãi mãi khó quên, cứ một mực chung thủy dành tình yêu trong lòng cho chị.




Nhưng không biết chị thì sao?




Ngọc Hà đang do dự muốn hỏi Lục Cẩn Niên tại sao lại thích trời mưa thì người phụ nữ đứng bên cạnh lại chủ động mở miệng trước: "Vốn dĩ lúc đầu tôi không thích trời mưa."




Thanh Hằng nói tới đây, giống như đang nhớ lại hồi ức cũ, liền trầm mặc trong chốc lát rồi mới tiếp tục: "Vì một kỷ niệm khó quên, ... mới trở nên thích mưa".





Trái tim Ngọc Hà chợt lỡ một nhịp, thì ra chị thích trời mưa, cũng có nguyên nhân giống cô... Chẳng qua cô là vì một người, còn chị thì là vì một hồi ức cũ.




Có lẽ từ lần kết hôn tới nay, đây là lần đầu tiên Thanh Hằng ôn hòa nhã nhặn nói chuyện phiếm với cô, khiến cho lá gan của cô trở nên lớn hơn rất nhiều, bất giác hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng mình: "Chuyện gì khiến chị thích trời mưa như vậy?"





Thanh Hằng nhìn mưa lớn ngoài cửa sổ, trong phút chốc đôi mắt liền trở nên đa cảm: "Vì đó là lần đầu tiên tôi được tiếp xúc gần gũi với người quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi...".





Thanh Hằng nói tới đây, bất chợt ý thức được mình đang nói gì, lập tức dừng lại.




Ngọc Hà đứng ở một bên, tập trung tất cả lực chú ý, đang chờ Thanh Hằng nói tiếp, nhưng chờ hồi lâu, lại không nghe chị nói thêm điều gì, cho nên cứ tiếp tục nhìn chị chăm chăm như vậy.




Thanh Hằng nhìn thấy qua cửa sổ thủy tinh trước mặt, thấy vẻ mặt cô bé đang nhìn mình chờ đợi.





Chuyện 5 năm trước, chị không có tư cách theo đuổi cô, cho dù yêu say đắm, cũng chỉ có thể đơn phương chôn dấu tình cảm tận đáy lòng, mà mới vừa rồi chị không để ý, suýt nữa tiết lộ tâm sự của mình.





Thanh Hằng hít một hơi thật sâu để cho lý trí đè ép tất cả cảm xúc mạnh mẽ xuống, nhàn nhạt nói một câu: "Quên đi, thật ra cũng không có gì để nói."





"Ồ." - Ngọc Hà lẳng lặng đáp một tiếng, không nói thêm gì, chỉ nhìn mưa rơi ngoài trời, tâm tư nhẹ nhàng bay xa.




Lúc nãy chị có nói, khi trời mưa chị đã gặp được người quan trọng nhất cuộc đời mình, đó chính là người chị thầm thích bao nhiêu lâu nay sao?





Thì ra chị cũng giống cô, cũng nhờ trời mưa mà gặp được người mình yêu nhất trên đời này, chỉ có điều, cô thích chị nhất, mà chị lại thích người khác nhất....





Ban đầu bởi vì có cùng sở thích với chị, mà lòng cô liền kích động ngọt ngào phát ngấy, lúc này lại tràn đầy nỗi đau buồn và sự chua xót.





Sau đó hai người không ai mở miệng nói với nhau một câu nào nữa, chỉ lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn mưa to ngoài trời, nghĩ tới tâm sự của mình.





Chị nghĩ tới, chị yêu cô.




Cô nghĩ tới, cô thương chị.





Mưa miền Bắc thường thường là mưa rào, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, song đã nửa tiếng, mưa to dần dần chuyển thành mưa nhỏ, đến cuối cùng, bầu trời đen nhánh cũng xuất hiện vô số ánh sao lấp lánh.





Lúc này Ngọc Hà mới khẽ phục hồi tinh thần lại, phát giác vậy mà mình và chị lại có thể đứng trước cửa sổ nhìn mưa lâu như vậy.





Ngọc Hà quay đầu, thấy chị vẫn còn thất thần nhìn mưa ngoài cửa sổ, cô chờ giây lát, nghĩ đến việc chị cho trợ lý tìm mình, cho nên mở miệng, hỏi: "Chị tìm tôi có chuyện gì không?"





Thanh Hằng nghe Ngọc Hà nói, mới nhớ tới mục đích mình để cho trợ lý gọi cô lên là muốn làm rõ với cô rằng giữa chị và An Hạ không có quan hệ gì.





Nhưng chị và cô không phải là người yêu, cũng không phải vợ chồng thực sự, trừ cái thỏa thuận kia ra thì không có bất kỳ mối ràng buộc nào. Nếu chị trực tiếp giải thích mối quan hệ giữa chị và An Hảo thực chất chả có gì cả, thì nó có vẻ hơi vô lý.





Thanh Hằng trầm mặc một lúc lâu, vẫn chưa nghĩ ra được cách nên mở miệng giải thích với Ngọc Hà như thế nào. Sau cùng, chị khẽ mấp máy môi, hỏi ngược lại cô một câu: "Còn cô? Gặp tôi, cũng không có gì muốn hỏi tôi sao?" (=))))))))) Phản dame tốt lắm anh trai ).





Là chị kêu cô lên tìm chị, nhưng bây giờ lại hỏi cô muốn hỏi chị cái gì... Ngọc Hà bị câu hỏi của Thanh Hằng làm ngẩn ra, kế đó lắc đầu, có chút mờ mịt hỏi lại Thanh Hằng: "Hỏi gì cơ?"




Thanh Hằng cho rằng Ngọc Hà chưa hiểu hết ám chỉ trong lời nói của mình, bèn bổ sung: "Buổi trưa lúc đi ăn cùng An Hạ, cô không có gì muốn hỏi tôi?".




Nhắc tới đó, thật vất vả Ngọc Hà bởi vì phải dụ dỗ Thanh Hằng ăn, rồi cùng chị ngắm mưa, mới quên đi chuyện ấy, chớp mắt lại hiện về trong tâm trí của. Ánh mắt cô chợt trĩu xuống, đăm đăm nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc không mở miệng.




Thanh Hằng đứng ở bên cạnh, mang theo kiên nhẫn hiếm có, chờ Ngọc Hà lên tiếng. Thế nhưng đợi đã lâu, cô gái đối diện vẫn một mực không chịu nói năng, khiến đáy lòng chị liền rơi vào sự hiu quạnh cuồn cuộn.




Chị vừa rồi hỏi cô có gì muốn hỏi chị không, rốt cuộc là đang mong đợi cái gì?




Đối với cô mà nói, chị dù ở cùng với người nào, phát sinh cái gì đó với người ta, cô cho tới bây giờ đều luôn thờ ơ, làm sao có thể bận tâm chứ?





Đáy mắt Thanh Hằng hiện lên một tầng tự giễu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn không được che lấy miệng, cười khẽ một tiếng. Một lát sau, như là bị bại bởi sự ngây ngô của Ngọc Hà, mang theo chút thất vọng lên tiếng: "Tôi và An Hạ...".




Khi Ngọc Hà đang nghe đến An Hạ và chị có thể trở thành người yêu, cũng đã chật vật đến nỗi không thể chấp nhận được. Tại thời điểm này, cô thực sự rất sợ từ miệng Thanh Hằng thốt ra bọn họ muốn sống chung với nhau, dưới bàn tay vô thức nắm chặt thành đấm, môi gắt gao cắn chặt, sau liền cắt đứt lời Thanh Hằng: "Chị tôi là một người tốt, xinh đẹp, xuất thân không tệ, cái gì cũng tốt..."





Ngọc Hà còn chưa nói xong, Thanh Hằng liền lạnh giọng thẳng thừng cắt đứt lời của cô: "Đi tắm!" =]]]]]]]




Câu nói giữa chừng của Ngọc Hà bị Thanh Hằng bất chợt lấy một câu không chút liên quan cắt đứt nên có chút khó hiểu.




Cô quay đầu, vừa định "Hả?" một tiếng, lại thấy vẻ mặt của Thanh Hằng không biết từ bao giờ đã trở nên cực kỳ khó coi từ khi nào, như tảng băng bắc cực, bầu không khí xung quanh chị cũng trở nên rét hơn.





Ngọc Hà mấp máy môi, không phát ra được tiếng, đứng im tại chỗ không dám động đậy.





Thanh Hằng bặm chặt môi, tay gắt gao siết thành đấm, như thể cố gắng đè nén cảm xúc của mình. 






Sau khoảng mười giây, thấy Ngọc Hà không có hành động gì, lại mở miệng, giọng điệu lạnh lùng pha lẫn tức giận: "Không nghe thấy tôi nói sao? Đi tắm! Chẳng lẽ còn muốn chờ tôi tắm giúp cô?". ( Cái này hay nha :) Em thít ó).






Khi nói xong chữ cuối cùng, thanh âm của Thanh Hằng, trong nháy mắt trở nên thêm ác liệt, mang theo sự quyết đoán không cho người cự tuyệt. 






Ngọc Hà khe khẽ run, sau đó nhanh chóng lùi lại hai bước, xoay người, đi về phía phòng tắm.




Đóng cửa phòng tắm lại, đến lúc này Ngọc Hà mới có thể thở phào một hơi. Đang yên đang lành chị ấy lại nổi cáu lên như vậy, thật là khó hiểu chết đi được, thôi giờ thì tắm...Nghĩ đến đây cô thấy hình như còn thiếu thiếu gì đó...Cô bất giác nhìn xuống tay mình....A đúng rồi, quần áo, nếu cô tắm bây giờ thì lấy đâu ra quần áo khác để thay đây ? 



Nghĩ đến đây, cô liền mở cửa phòng tắm, ngó đầu ra bên ngoài thì thấy Thanh Hằng vẫn đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía này. Khi chị nghe tiếng cửa phòng tắm mở ở đằng sau, hơi ngẩng đầu lại một chút, thấy Ngọc Hà đi ra từ trong phòng tắm, thong thả xoay người, nhìn chằm chằm Ngọc Hà, nhẹ giọng nói: " Xong rồi ? . 



" Tôi...Tôi không có đem theo quần áo ".




Nhìn lên đồng hồ treo tường, bây giờ đã là chín giờ, sau đó Thanh Hằng liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý: " Được, cô về đi ". 




" Nhưng chị vẫn chưa trả lời tôi, chị tìm tôi lên đây là có chuyện gì ". 




Nghe cô tiếp tục nhắc lại câu hỏi ban nãy, chị kiềm lòng không được bèn ném cho cô một ánh mắt sắc như dao. Ngửi thấy mùi nguy hiểm ngay lập tức cô liền cụp đuôi, nhanh chân chạy ngay về phòng của mình. 




------------------------------------------



Ngày hôm sau, cả Ngọc Hà và Thanh Hằng đều có lịch quay. Sau khi đã đến studio, cô và chị trang điểm, thay đồ sau đó bắt đầu quay phim.





Mọi việc vẫn diễn ra vô cùng tốt đẹp, nhưng đến giờ ăn cơm trưa thì....




Hôm nay nhà ăn lại tổ chức tiệc đứng.....





Bởi vì buổi chiều còn tiếp tục quay nên Ngọc Hà không thay đồ mà trực tiếp cùng Bảo Hân đi đến nhà ăn, lúc hai cô đến, người bên trong cũng đã vãn đi không ít.






Ngọc Hà lấy một ít thức ăn, sau đó cùng Bảo Hân đi tìm chỗ ngồi, đi qua một bàn có tầm bảy, tám người đang ngồi, có vài ngôi sao nhỏ và nhân viên trong đoàn làm phim, không biết đang xì xào bàn tán gì đó, lúc thấy hai cô đến gần, lập tức ngậm miệng lại.






Chờ đến khi Ngọc Hà và Bảo Hân tìm được chỗ rồi ngồi xuống, âm thanh nói chuyện so với lúc trước nhỏ hơn một chút, một người trong số đó vươn đầu về đằng trước, như là muốn nói điều gì đó rất bí mật, đám người còn lại đua nhau bàn luận sau đó đều nhất mực quay đầu nhìn về bàn của hai cô một cái.






Ban đầu, Ngọc Hà vốn chẳng thèm để ý, nhưng đến lúc ăn được một nửa cơm mới phát hiện rất nhiều diễn viên và nhân viên của đoàn làm phim lúc đi qua chỗ cô lại giơ tay chỉ trỏ, sau đó lại quay đầu nói nhỏ cái gì đó với người bên cạnh.






Cứ liên tục như thế, đáy lòng Ngọc Hà liền dâng lên một dự cảm xấu, cô nhịn không được buông đũa xuống, ngẩng đầu, ngước hỏi Bảo Hân trước mắt: "Đoàn phim hôm nay có chuyện gì sao?"





Bảo Hân mờ mịt lắc lắc đầu, ngậm một miệng thức ăn phun ra âm thanh ồm ồm: "Tớ cũng không biết".




Nuốt trọn chỗ thức ăn xuống, Bảo Hân lại mở miệng hỏi: "Sao vậy?"





Vừa đúng lúc có người lại cầm đũa hướng về phía Ngọc Hà chỉ chỉ, khi bị cô nhìn thấy, lập tức quay người đi, mi tâm thanh tú của Ngọc Hà nhíu lại, càng thêm khẳng định suy đoán chắc chắc đã xảy ra chuyện gì liên quan đến mình, vì thế liền đối với Bảo Hân đang ngồi trước mặt nhẹ giọng phân phó một câu: "Sau khi ăn xong, cậu đi hỏi thăm một chút, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."







Ngọc Hà vừa mới nói Bảo Hân đi hỏi thăm nghe xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu ấy còn chưa kịp đi hỏi thăm, khi hai người từ nhà ăn đi ra, chợt nghe đến một ít lời đồn nhảm.





Nhà ăn của khách sạn ở tầng bốn, từ nhà ăn đi ra thang máy, phải đi qua một sảnh hút thuốc lớn.





Lúc này đã qua giờ cơm, chỉ có năm sáu người ở trên ghế salon ở sảnh lớn, vừa hút thuốc, vừa nói chuyện phiếm.





Vài người nói chuyện thanh âm có lúc cao lúc thấp, nhưng mỗi một câu, cũng đủ cho những người trong sảnh lớn, nghe được rành mạch.





"Tôi biết ngay cái cô Ngọc Hà đó là dạng người như vậy mà. Tưởng tài giỏi thế nào, ai ngờ..."




Bảo Hân nghe thấy như thế, theo bản năng quay đầu, liếc nhìn Ngọc Hà một cái.





Ngọc Hà mặt mày vẫn còn rất bình tĩnh, chỉ là nâng tay lên hướng về phía Bảo Hân làm một động tác chớ có lên tiếng, ý bảo cô ấy đừng có làm kinh động đến vài người đang hăng hái bừng bừng nói chuyện phiếm kia, sau đó liền đứng tại chỗ, vẻ mặt trở nên hứng thú đứng nghe.





"Cô ta là loại người nhìn qua bộ dạng thanh thuần xinh đẹp, kỳ thật bên trong so với người khác không chừng còn lẳng lơ hơn". 





Lần này mở miệng là một diễn viên hạng ba, xuất thân là người mẫu trẻ, khuôn mặt nhọn tiêu chuẩn, trong tay cầm theo một điếu thuốc, sau khi nói ra những lời này, còn xen lẫn một tia cười lạnh, rít một ngụm thuốc, nhả ra một vòng khói xinh đẹp, tiếp tục dùng giọng điệu khinh bỉ nói: "Chẳng qua cô ta ngược lại vẫn thật bình tĩnh, không biết là cô ta chưa hay vụ bê bối này của mình đã bị đưa ra ánh sáng, hay vẫn là da mặt dày, bị làm rõ cũng không quan tâm!". 



- Hết chương - 


Sau khi đi chơi biển về tôi mới sực nhớ ra là chưa up chap mới nên giờ mới up bù nè :> Hehe 

Bé Kim Nhã kia chuẩn bị chet me với anh =)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro