Chương 169 - 178: Phạm Tổng tức giận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thanh Hằng với khuôn mặt lạnh lùng không nói một lời.





Đạo diễn lúc này mới vội vàng khiển trách nặng Kim Nhã đôi câu: "Kim Nhã, cô tốt nhất điều chỉnh tâm trạng đi, tí nữa làm cho tốt vào !".






Sau đó, không chờ Kim Nhã mở miệng, liền thúc giục mấy nhân viên công tác xung quanh: "Mấy người còn đứng ngây đó làm gì, chuẩn bị cảnh quay kế nhanh lên!".






Cảnh tiếp theo vẫn quay trong quán cà phê, là cảnh quay của Hà Tăng và phản diện nữ số 3.






Phạm Hương và Ngọc Hà đứng một bên, đợi tới lượt mình. 





Thanh Hằng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Phạm Hương đứng bên cạnh, không có ý nói chuyện, rồi hướng tầm mắt quay về trường quay.






Phạm Hương nâng chai nước, nhìn theo hướng Thanh Hằng đến cảnh diễn cách đó không xa, sau đó hơi áp sát đầu về phía Thanh Hằng, thấp giọng nói: "Phạm Tổng, vừa nãy không phải chị đi rồi sao? Sao lại trở về rồi?".






Thanh Hằng vô cảm, khẽ dịch người sang một bên.





Phạm Hương liền dịch người theo, tiếp tục muốc chọc tức Thanh Hằng: "Chị muốn ở lại làm thêm giờ sao?".







Thanh Hằng mắt điếc tai ngơ như không nghe thấy Phạm Hương nói nhảm, duy trì tư thế quan sát trường quay.






Phạm Hương nhàm chán nhún vai, không thèm nói chuyện với Thanh Hằng nữa, sau đó nhìn xung quanh một lượt, thấy Ngọc Hà và Bảo Hân từ bên ngoài quay trở lại, liền mở miệng: "Tình yêu của chị kìa".






Thanh Hằng đương nhiên biết lời nói ban nãy của Phạm Hương là muốn ám chỉ Ngọc Hà. Tuy cơ mặt chị không nhúc nhích, nhưng khóe mắt lại quét qua một bên.







Phạm Hương thấy bộ dạng bình tĩnh này của Thanh Hằng, thuận miệng phun ra câu "Làm bộ", sau đó liếc thấy cái ghế ngồi nghỉ bên cạnh Thanh Hằng, rồi như sáng tỏ, cô cười bí hiểm, liền "Chậc chậc chậc" vài tiếng, ghé sát bên Thanh Hằng, dùng tầng số âm chỉ hai người nghe được, thì thầm: "Chị biết cái ghế nghỉ bên cạnh là của ai sao?".






Thanh Hằng sắc mặt không đổi.






Phạm Hương tiếp tục cười, hỏi: "Chị cố tình đứng đây à?".






Thanh Hằng vẫn bình tĩnh.






Phạm Hương "à" một tiếng, trực tiếp không nhanh không chậm vạch lớp ngụy trang của Thanh Hằng: "Chị đừng bảo với tôi là vì chiếc ghế kia là chỗ ngồi của Ngọc Hà nên chị mới đứng đây nha".





Ngọc Hà đi nửa đường, mới phát hiện chị đang đứng cạnh ở chỗ ghế nghỉ của mình,cô vô thức rảo bước chậm lại.




Ngọc Hà muốn tiến đến gần Thanh Hằng một chút, nhưng cứ hễ đến gần chị thì cô lại căng thẳng bất an. Mấy ngày trước cô và chị đã bị dính scandal, hơn nữa tối hôm qua lúc chị đi tìm cô ký hợp đồng, vẻ mặt trông như đang bực mình... Ngọc hà đấu tranh nội tâm một hồi, đúng lúc thấy một nữ diễn viên tương đối thân với mình trong đoàn làm phim, bèn dừng bước chào hỏi cô ấy một tiếng, kiếm đại một đề tài nào đó rồi hai người cùng đứng đó hàn huyên trò chuyện.







Ngọc hà huyên thuyên một hồi, phát hiện không mang theo di động trên người, sau đó mới sực nhớ mình đặt ở chỗ ghế nghỉ, cô muốn kiểm tra xem điện thoại có tin tức gì không. Nhưng muốn đi qua lấy, lại đụng phải "thần giữ cửa" Thanh Hằng. Cuối cùng,cô đành phái Bảo Hân đi thi hành.






Bảo Hân lên tiếng chào hỏi Thanh Hằng và Phạm Hương, rồi lục túi xách của Ngọc Hà lấy chiếc di động của cô mang đi.







Chờ tới khi Bảo Hân đưa điện thoại cho Ngọc Hà, Phạm Hương quay đầu nhìn liếc nhìn Thanh Hằng, thấy vẻ mặt Thanh Hằng không biến đổi nhiều, đôi mắt trầm tĩnh quan sát trường quay đằng trước, cô đang tính hả hê quay sang chị nói một câu "Cổ đang né chị", nhưng bất chợt thấy chị siết chặt hai tay đang buông thõng hai bên, vì dùng sức nên từng đường gân xanh nổi rõ mồn một.







Phạm Hương liền biết điều ngậm miệng lại, kìm giữ lời muốn nói ra nuốt trở lại xuống bụng. Cô quay đầu nhìn Ngọc Hà nói cười cách đó không xa, rồi khi quay sang nhìn Thanh Hằng, không biết có phải cô ảo giác hay không, mà vẻ mặt chị chàng rõ ràng vẫn bình tĩnh lạnh lùng như thường ngày, nhưng tản mác đâu đó một chút bất lực và buồn bã.







Hai cảnh kế được quay cực kỳ trôi chảy, tất cả đều chỉ cần một lần liền quá mức hoàn hảo. Điều này khiến cho đạo diễn bị liên tục mười lần NG ở cảnh quay trước trở nên thoải mái vui sướng rất nhiều, thậm chí khúc cuối thỉnh thoảng còn khen diễn viên vài câu.







Lời đạo diễn khen ngợi, rơi vào tai Kim Nhã, như là bị đâm thọc. Cô nhớ tới mấy phút trước đó, không chỉ bị đạo diễn mắng chửi, còn bị Thanh Hằng châm chọc, có thể gọi là mất hết mặt mũi ở trước mặt mọi người.






Kim Nhã càng xem, sắc mặt càng khó coi, cuối cùng trực tiếp tìm một cái cớ, một thân một mình rời khỏi trường quay.






Không phải cô ta chưa từng bị NG, nhưng chưa bao giờ xấu hổ như ngày hôm nay vậy.






Mà cô ta chật vật như vậy, toàn bộ đều do Ngọc Hà ban tặng!






Từ lúc cô ta tiến vào làng giải trí cho đến bây giờ , thường xuyên giẫm lên các diễn viên thấp kém khác. Những kẻ vấp ngã trong tay cô ta thật đếm không xuể, phải ôm tâm lý tránh ra thật xa không thể trêu vào.






Thận trọng tính toán, nhưng ngày hôm nay, còn là lần đầu tiên trong đời, cô ta bị bại bởi một người, mà còn thua triệt để như vậy!



A, không đúng, không phải lần đầu tiên.





Là lần thứ tư.





Lần đầu tiên, cô bị đoạt mất vai nữ thứ của 'Có em trong đời'. 





Lần thứ hai, cô đưa lời gièm pha, muốn hại chết Ngọc Hà, kết quả lại thành giúp cô ta.






Lần thứ ba, là do Ngọc Hà tranh mất vị trí khách quý trong buổi khai trương khách sạn.







Lần thứ tư, chính là hôm nay.





Cô thế nào mà lại bị người khác nắm trong tay, liên tục ngã quỵ những bốn lần, mà số lần cô quay phim bị NG trong ngày hôm nay, chỉ sợ về sau sẽ trở thành trò cười cho mọi người trong làng giải trí lôi ra bàn tán.






Kim Nhã càng nghĩ, càng cảm thấy không phục, đến cuối cùng, cô trực tiếp nghiến răng nghiến lợi bước đi thật nhanh.







Cô ta cũng không biết rốt cuộc mình đang đi về hướng nào, chỉ là đi được một lúc, lại nhìn thấy trước mặt là một mảnh đất được cỏ mọc lên bao phủ, một đám người đang bận rộn ở đó.





Kim Nhã tuy rằng không biết những người này nhưng cũng có thể nhận ra, đây là những nhân viên đạo cụ của đoàn làm phim.






Cô ta nhìn chốc lát, đang chuẩn bị xoay người rời đi, những người đó lại làm xong việc rồi, Kim Nhã dù thế nào cũng được coi là một ngôi sao, nên bọn họ liền nhận ra cô, có một cô gái trẻ tuổi lên tiếng gọi cô: "Chị Kim Nhã".







Tuy Kim Nhã đang không có tâm trạng nào nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, cô ta nhìn về chỗ mấy người đang bận rộn, thấy có một bàn đu dây được trang trí hoa tươi và cỏ cây rất đẹp, cô ta tò mò, liền thuận miệng hỏi một câu: "Cái này lát nữa dùng để quay phim sao?".






Cô gái trẻ vốn không nghĩ rằng Kim Nhã lại chủ động nói chuyện với mình, nhất thời có chút kích động, khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy, lát nữa chị Ngọc Hà sẽ dùng để quay phim ạ."






Kim Nhã hơi nhíu mày, suy nghĩ một lúc liền nảy ra một ý tưởng....







"Chị Kim Nhã, chị có thể ký tên cho em không?" - Cô gái trẻ lúi húi lấy ra một cuốn sổ nhỏ, đưa tới trước mặt Kim Nhã.






Kim Nhã liền đưa bút, ký tên.






Cô gái kia thấy thế vô cùng cao hứng, nói tạm biệt với Kim Nhã sau đó nhanh chóng đuổi theo nhóm nhân viên đạo cụ đã đi xa.






Kim Nhã đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô chờ đến khi không thấy bóng dáng của nhóm nhân viên kia đâu nữa, lúc này mới đi đến chỗ bố trí bàn đu dây, sau đó quan sát một lượt, cuối cùng dừng lại, nhìn chằm chằm vào chiếc dây thừng đang buộc vào bàn đu dây, rồi lại hướng mắt thẳng lên xem xét.






Ánh mắt Kim Nhã biến đổi càng lúc càng lạnh lẽo, đến cuối cùng, cô dùng sức mấp máy môi, nhìn xung quanh một chút rồi tìm một hòn đá nhỏ, sau đó quay trở lại bên cạnh bàn đu dây.






Kim Nhã kiễng mũi chân, kéo lấy dây thừng, sau đó dùng hòn đá nhỏ, cọ sát lên phía trên dây thừng.







Sau cùng, chỉ còn lại vài sợi dây nhỏ, Kim Nhã mới ngừng lại, sau đó dùng hoa che lại dây thừng bị cô ta phá hỏng mài mòn, nhìn một vòng trái phải, thấy không ai phát hiện, bước chân vội vã rời đi.







Đi được một lúc, Kim Nhã mới phát hiện, trong tay mình còn cầm hòn đá nhỏ kia, vì thế vội vàng ném vào một hồ nước bên cạnh.







Đến phiên Ngọc Hà diễn thì đã là xế chiều, mặt trời chiều vừa mới ngã về tây, soi chiếu toàn bộ nơi đây thành một mảnh hồng.







Cảnh quay này, chỉ cần Ngọc Hà diễn xuất một mình. Nội dung đại khái là, khi cô biết chị không hề yêu mình, dự định buông tay, sau đó một mình đi vào nơi bàn đu dây chị từng dựng cho mình, ngồi nhớ lại chuyện cũ phát sinh giữa bọn họ.






Cảnh quay này không có lời thoại, chỉ cần biểu đạt vẻ mặt và ánh mắt cảm giác thống khổ khi yêu mà không được đáp lại, cho nên đối với Ngọc Hà mà nói, cũng không có khó khăn gì to tát.






Đạo diễn xem xét cảnh quay, xác nhận không có vấn đề gì, liền đưa tay ý 'bắt đầu' với Ngọc Hà.






Ngọc Hà bước đến trước bàn đu dây, dùng một vẻ mặt cực kỳ ngây ngẩn, vươn tay chậm rãi vuốt ve bàn đu dây, sau đó ngồi vào chỗ bàn đu dây.






Trước khi quay phim, đạo diễn có nói tình huống trong kịch bản cho cô biết, Ngọc Hà ngồi ở bàn đu dây, chỉ im lặng ngây ngẩn, yên tĩnh giữ bàn đu dây, một lát sau, chính là giẫm hai chân lên, nhẹ nhàng đong đưa bàn đu dây.






"Tốt, đẹp lắm, cảnh này xong!".






Cảnh kế tiếp, đạo diễn muốn quay Ngọc Hà đùa vui với bàn đu dây, sau đó là cảnh nhắm mắt lại cười yếu ớt.







Một mình Ngọc Hà rất khó đưa bàn đu dây lên cao, cho nên đạo diễn cố ý phân phó một nhân viên, ở phía sau Ngọc Hà, đẩy một phen.






Lần đầu, lực của nhân viên không đủ lớn, bàn đu dây lay động không đủ cao, cho nên bị lặp lại, lần thứ hai, bàn đu dây lay động đủ độ cao, nhưng nhân viên không có tránh máy quay, vì thế đành phải quay đến lần thứ ba.






Theo sự chỉ thị lần thứ ba của đạo diễn, Ngọc Hà đung đưa, lúc đó, nhân viên dùng sức đẩy một phen, sau đó lập tức chạy đi.







Ngọc Hà vội vàng nhắm mắt lại, biểu đạt vẻ mặt đau thương cùng thống khổ.







Theo sự nâng lên của bàn đu dây, khóe môi Ngọc Hà lộ ra một nụ cười yếu ớt.







Đạo diễn quan sát màn hình, vừa lòng gật đầu, khen ngợi.






Nhưng mà, khi xích đu khi đạt đến điểm cao nhất thì sợi dây bất chợt bị đứt. Ngọc Hà mất thăng bằng, nhịn không được thét lên, cơ thể bị văng lên không trung.







Đạo diễn trông thấy một màn này thông qua camera, khuôn mặt tươi cười ngay lập tức co rút, một trận choáng váng ập tới khiến cho mọi phản ứng đình chỉ.







Những người xung quanh hiện trường nghe tiếng hét chói tai của Ngọc Hà, tất cả liền nhìn về phía phim trường đang quay, sau đó đồng loạt đều ngẩn người ngay tại chỗ.







Ngay cả Phạm Hương đang lười biếng dựa vào cây đại thụ, đang nghịch điện thoại, cũng phải bật thẳng người dậy, tay run rẩy đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất. Cô vô thức nhìn Thanh Hằng đứng bên cạnh mình, còn chưa kịp mở miệng, Thanh Hằng đã phóng nhanh về phía Ngọc Hà.






Xích đu vươn đến đỉnh điểm, chắc cũng phải cao hơn hai mét, nhưng lại chỉ cần vài giây thôi là có thể chạm đất. Nhưng đối với Ngọc Hà, mấy giây này như cảnh quay chậm bị kéo ra thật dài.







Trong giây phút không trọng lượng đó, cô hoảng loạng nhắm chặt hai mắt, tâm trí là một mớ hỗn loạn, ngẫm nghĩ cô lần này chắc là xong đời rồi. Cái này gần bằng một tầng lầu, cứ thế mà té xuống thì không bị thương nặng cũng không thoát khỏi số phận thương tích nhẹ đầy mình. Cảnh quay của cô cũng không ít, chắc chắn sẽ liên lụy đến tiến độ quay của đoàn phim, khi đó khó tránh khỏi sẽ bị mọi người trách cứ.







Bên tai truyền đến tiếng lướt gió vun vút, Ngọc Hà âm thầm cắn chặt hàm răng, tay nắm thành đấm, chuẩn bị tinh thần tiếp đất.







Chỉ một khắc nữa thôi, Ngọc Hà sẽ chạm đất, đột nhiên có một cơ thể cách đó không xa vọt tới vững vàng làm đệm cho Ngọc Hà.







Toàn bộ hiện trường như bị bấm nút dừng lại ở khoảnh khắc ấy, một mảnh im lặng như tờ, tầm mắt mọi người đều chăm chú vào sự cố phía trước.






Không thấy cơn đau truyền đến theo dự kiến, Ngọc Hà có chút hoảng hốt, cảm thấy như mình đang nằm mơ, mắt nhắm nghiền qua một lúc lâu cũng không nhúc nhích.







Cô không nặng, nhưng trực tiếp rơi từ độ cao xuống như thế, vẫn khiến lưng của chị bị đập mạnh xuống đất. Sau khi đã đỡ được cô tiếp đất an toàn, chị liền đột ngột ngồi dậy, nâng cô đang nằm sấp trên người mình vào trong lòng.






Ngọc Hà nhắm tịt mắt, cả người đều bất động, làm cho chị cứ ngỡ là cô đã ngất đi.







Đáy mắt Thanh Hằng thoáng hiện một tầng hoảng loạn, giọng nói hơi run run như sợ hãi: "Ngọc Hà?".







Ngọc Hà nghe thấy tiếng của Thanh Hằng, mi tâm hơi chau lại, sau đó mới ý thức được việc mình bị ngã xích đu mà không có tí đau đớn xác thịt nào, hóa ra là bên dưới có 'đệm người'.






Mà người này là... Thanh Hằng ? Là chị xông tới cứu cô?






Lập tức đáy lòng Ngọc Hà rối tinh rối mù...







Thanh Hằng thấy Ngọc Hà vẫn nhắm mắt, không có bất kỳ phản ứng, liền vỗ nhẹ vào khuôn mặt cô, lúc này mới phát hiện trên trán cô lấm tấm những mảnh nhỏ máu tươi đỏ chói. Ngón tay Thanh Hằng chợt run, tâm như bị bóp nát. Sự sợ hãi và kinh hoàng bao trùm cả cơ thể của chị.






Đạo diễn vẫn luôn sát sao theo dõi qua camera đột ngột lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng chạy về phía Thanh Hằng và Ngọc Hà. Cử động của ông cũng thức tỉnh người chung quanh, mọi người đều đổ xô về hiện trường.






Đạo diễn trước hết đi tới trước mặt cô và chị, ông cúi đầu nhìn thoáng qua Ngọc Hà đang nhắm chặt mắt, vẻ mặt có chút bối rối mở miệng nói với Thanh Hằng: "Phạm...".






"Phạm cái gì mà Phạm !" - Thanh Hằng bất chợt ngẩng đầu, đáy mắt lạnh lùng tràn đầy sắc nét tức giận, giọng điệu bén nhọn cắt đứt lời đạo diễn: "Từng người các người đều ngẩn ra đấy làm gì ? Còn không mau đi chuẩn bị xe, đưa cô ấy đến bệnh viện!".






Đạo diễn bị Thanh Hằng gầm lên liền hoảng sợ lui về sau một bước, sau đó mới nhanh chóng gật đầu: "Vâng...".






"Nhanh lên!" - Một Thanh Hằng từ trước đến nay luôn thờ ơ bình tĩnh, nhưng lúc này hầu như hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, lại một lần nữa cắt đứt lời đạo diễn còn chưa nói xong. Vẻ mặt khủng bố khiến đạo diễn không dám chậm trễ một giây.






Đạo diễn rút kinh nghiệm xương máu, lần này không dám đáp lời Thanh Hằng, thậm chí cũng quên đi phân phó người khác, liền nhanh chân chạy về bãi đỗ xe.






Mấy người đứng gần thấy trạng thái Thanh Hằng, sợ đến đều dừng bước, không dám mảy may tiến về phía trước. 






Ngọc Hà bị hai tiếng rống giận liên tiếp của Thanh Hằng lập tức cả kinh phục hồi lại tinh thần.






Bệnh viện, đưa cô đến bệnh viện sao? Cô cũng không có té bị thương, đi bệnh viện làm gì? 






Ngọc Hà giật giật mi tâm, vội vã mở mắt, cô vừa định ngăn cản, kết quả trái lại càng cảm thấy sửng sốt.






Cô quen biết chị lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy qua bộ dạng hiện tại của Thanh Hằng. Sắc mặt tái nhợt khó coi, đôi mắt mang theo vài phần lo âu và hỗn loạn, như thể đang sợ hãi điều gì.







Tại thời điểm này, Ngọc Hà cảm thấy như có gì đó hung hăng đập vào tim mình, thoáng cái ngây người nhìn chăm chăm chị.





Bảo Hân bị Thanh Hằng dọa đến mức sợ không dám tới gần, thấy Ngọc Hà mở to mắt ra, lập tức hỏi một câu: "Hà, cậu thế nào rồi?".







Thanh Hằng nghe được âm thanh của Bảo Hân, mới ý thức được Ngọc Hà đã tỉnh lại, ánh mắt chị mang theo mấy phần khẩn trương đánh giá cô một lúc, tin tưởng cô không có gì bất trắc, lúc này mới ngấm ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại nhanh chóng thu lại tâm tình của mình, như chưa hề có gì xảy ra, khuôn mặt khôi phục lại vẻ tỉnh táo và lạnh lùng.







Thanh Hằng thay đổi nhanh như thế khiến Ngọc Hà khẽ nhăn trán, lại tiếp tục nhìn chằm chằm chị, nhưng rốt cuộc cũng không thể tìm ra được nửa điểm lo lắng và kích động ban nãy từ chị.






Môi cô khẽ mấp máy, mới quay đầu lại, lắc lắc đầu nhìn Bảo Hân, nhẹ nhàng nói một câu: "Tớ không sao."






Nói xong, tầm mắt của cô lại lần nữa chuyển đến trên mặt Thanh Hằng, nhưng bây giờ chỉ thấy được vẻ lạnh lẽo không cảm xúc của chị.






Ban nãy khi cô vừa mở mắt, liền nhìn thấy được sự lo lắng cùng hoảng sợ ngập tràn khuôn mặt chị, hóa ra tất cả chỉ là ảo giác của cô.







"Thật sự không có chuyện gì chứ?" - Phạm Hương nhịn không được hỏi một câu: "Có chỗ nào bị thương không? Thử đứng lên xem."







Ngọc Hà nghe thấy lời nói của Phạm Hương, mới ý thức được mình vẫn còn nằm trong ngực Thanh Hằng, mặt cô hơi ửng đỏ, vội vàng đứng lên, sau đó giậm chân hai cái, rồi lại đi lại hai ba bước, cười tươi, mở miệng nói: "Thật sự không sao."







"Tốt quá, vừa rồi thật là dọa chết người, ngã cao như vậy, có thể liệt nửa người cũng không chừng, may mà Phạm Tổng phản ứng nhanh nhẹn, chạy đến đỡ được cô." - Lời nói này của Phạm Hương đưa ra, cô cũng theo đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa nãy cô cũng bị một màn kia dọa sợ hãi.







Bấy giờ, Ngọc Hà mới nhìn tới Thanh Hằng, cô cắn cắn môi, cúi đầu, nhỏ nhẹ mở miệng nói: "Phạm Tổng, vừa rồi thật cảm ơn chị."







Thanh Hằng không lên tiếng, chỉ đưa tay ra ấn xuống mặt đất, không biết có phải do chị ngồi lâu hay không, lúc đứng dậy, trán chị khẽ nhăn lại, tay dùng sức chống xuống, sau đó cố coi như là không có gì, liền đứng thẳng người rất nhanh.






Đạo diễn vừa rồi bị Thanh Hằng quát đi chuẩn bị xe đến bệnh viện, lúc này vội vã chạy về, thở hồng hộc nói: "Phạm Tổng, xe đã chuẩn bị xong...".






Lời còn chưa nói hết, đã thấy Ngọc Hà khỏe mạnh đứng trước mặt mình, bỗng chốc liền ngây ngẩn, lại nói: "Cô Hà, cô không có chuyện gì chứ ?".






Ngọc Hà lắc đầu.






Đạo diễn lại hỏi: "Có muốn đi bệnh viện không?".






Ngọc Hà vội vàng lắc đầu: "Không cần, tôi không sao."






"Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra để đảm bảo." - Phạm Hương mở miệng khuyên: "Hơn nữa, trên trán cũng bị chảy máu, đừng để lại sẹo."





Ngọc Hà giơ tay lên, sờ soạng vết thương trên trán: "Chỉ là bị rách một lớp da thôi, hai ngày nữa sẽ ổn, sẽ không để lại sẹo, thật sự không cần đến bệnh viện."






Đạo diễn không làm chủ được, chỉ có thể nhìn về phía Thanh Hằng, chờ ý kiến.






Thanh Hằng nhìn lướt qua chỗ bị thương của Ngọc Hà, thấy bây giờ trên trán cô có một vết máu lớn, giọng nói mang theo vài phần kiên quyết mở miệng nói:"Đến bệnh viện!"






"Thật sự không cần phiền toái như vậy..." 





Ngọc Hà còn chưa nói dứt lời, Thanh Hằng đã mở miệng lần nữa, giọng nói cứng rắn cắt đứt lời của cô: "Cô Hà, cô ở trong đoàn làm phim gặp sự cố, bây giờ cô nói cô không sao, không cần đến bệnh viện, nếu mấy ngày sau, cô xảy ra vấn đề gì, chẳng phải là sẽ ảnh hưởng tới đoàn làm phim sao ?".






Ngọc Hà mở miệng, muốn giải thích, nhưng mà Thanh Hằng chưa cho cô cơ hội nói chuyện, giành trước một bước tự mình mở lời nói: "Còn nữa, cô đừng quên, cô là người ký hợp đồng với truyền thông Hoàn Ảnh của tôi, gặp tai nạn không đến bệnh viện, tôi không muốn sau này đồn đãi truyền ra ngoài là truyền thông Hoàn Ảnh ngược đãi nhân viên!".







Thanh Hằng vừa nói, vừa lấy chìa khóa xe trong tay đạo diễn, trực tiếp bế bổng Ngọc Hà lên, sau đó bước về chiếc xe dừng cách đó không xa. Nhưng mới đi hai bước, giống như bất chợt nhớ ra gì đó, dừng bước, quay đầu, tầm mắt lạnh lùng nhìn lướt qua đạo diễn, khiến đạo diễn bị dọa sợ, cả người run rẩy, giây kế tiếp, Thanh Hằng nâng chìa khóa trong tay lên, chỉ vào đoạn dây bị đứt của xích đu, giọng nói cương quyết:"Trước khi tôi trở lại, tốt nhất ông nên giải thích rõ ràng cho tôi biết, tại sao sợi dây kia lại vô duyên vô cớ bị cắt đứt!".






Nói xong, chị lạnh lùng quay đầu, cùng Ngọc Hà nghênh ngang rời đi.








Tốc độ lái xe của Thanh Hằng rất nhanh, dọc theo đường đi hai người cũng không nói chuyện với nhau, từ chỗ quay phim đến nội thành, ít nhất phải mất 2 tiếng đi xe, chẳng qua mới nửa tiếng, chị đã tới bệnh viện tuyến trên. 








Thanh Hằng đương nhiên sẽ không hỏi ý kiến Ngọc Hà, trực tiếp kéo cô đến phòng cứu cấp của bệnh viện, sau đó ném một câu về phía bác sĩ: "Kiểm tra tổng quát cho cô ấy!".






Thời gian kiểm tra tổng quát hơi lâu, Thanh Hằng đứng trong hành lang chờ có chút nhàm chán.






Chị thỉnh thoảng giơ tay lên, ấn từng đốt sống sau lưng, sau đó lại nhíu chặt mi tâm, cau mày, giống như đang ngầm chịu đựng điều gì.







Thanh Hằng đứng ở cửa sổ hành lang bệnh viện, nhìn khoảng không tối đen nơi bầu trời đêm bên ngoài khung cửa. Trầm ngâm một hồi, chị bỗng nhớ tới vết thương trên trán của cô tuy không nghiêm trọng nhưng lại ở phần mặt, bèn lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý.







Trợ lý ở nội thành nhận được điện thoại của Thanh Hằng, chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã chạy tới, cầm một bình thuốc nhỏ đưa cho chị: "Phạm Tổng, thuốc này đã hết, chỉ còn lại mỗi một lọ. Nếu chị đưa cho cô Hà, thì khi bản thân bị thương sẽ không có mà dùng."








Thuốc đó là khi Thanh Hằng tới Trung Quốc quay phim mấy năm trước, vô tình gặp một lão trung y, mua được ba chai thuốc mỡ trị sẹo gia truyền của ông ấy. Thời gian đó chị hay phải đi quay, khó tránh khỏi thương tích đầy mình. Bất kể vết thương có nặng tới đâu, thì chỉ cần bôi thuốc này lên sẽ không để lại sẹo.






Thanh Hằng nghe trợ lý nói, mặt mày không nhúc nhích, chỉ nhận lấy thuốc mỡ, nhét vào trong túi mình, nhàn nhạt bảo: "Khi có cơ hội, đi Trung Quốc, tìm lão trung y mua một ít."








Trợ lý giật giật khóe môi, không nói gì, nhưng suy nghĩ trong bụng: Chỉ gặp được lão trung y một lần, giờ đã trôi qua nhiều năm thì biết đi nơi nào tìm người mua thuốc chứ ?







Ngọc Hà kiểm tra xong đã là chín giờ tối, kết quả kiểm tra không có gì đáng ngại, vết thương trên trán cũng đã được bác sĩ tiệt trùng bằng oxy già, có thể do lúc té bị rách mất miếng da nhỏ.







Mặc dù bác sĩ nói không có việc gì, Thanh Hằng vẫn bắt Ngọc Hà cho xem các mục kiểm tra một lần, xác nhận không có việc gì, mới trả phiếu khám lại cho cô, xoay người đi ra khỏi bệnh viện. Ngọc Hà nhét phiếu vào trong túi, rồi nhanh chóng đuổi theo.







Thanh Hằng không đưa Ngọc Hà quay về đoàn phim, mà đi tới Cẩm Tú Viên. Chị chạy xe một mạch đến cửa biệt thự rồi mới dừng xe.







Má Trần dường như nghe thấy có tiếng động, xe còn chưa dừng hẳn, bà liền chạy ra.







Ngọc Hà tháo dây an toàn, xuống xe, chào hỏi chị một tiếng. Cửa sổ chỗ ghế phụ hạ xuống, Thanh Hằng móc bình thuốc kia từ trong túi ra, giao cho Ngọc Hà qua ô cửa, sau đó nhìn lướt qua vết thương trên trán cô, nhẹ nhàng nói: "Có thể chống sẹo."







Ngọc Hà không đưa tay ra nhận, thuận miệng nói: "Bác sĩ bảo sẽ không lưu sẹo...".







Một lọ thuốc mỡ cũng muốn từ chối chị ? Thanh Hằng mặt càng lúc càng lạnh, ngắt lời Ngọc Hà: "Nếu lưu lại sẹo, ai chịu trách nhiệm? Cô Hà, cô đừng quên, cô là diễn viên, phải dựa vào gương mặt này. Mặt sẹo sẽ ô nhiễm mắt người xem. Phiền cô có chút tinh thần chuyên nghiệp đi!". 


(Bày đặt -,- Sống thật tí đi anh ưiiii)





Thanh Hằng mở miệng nói không chút lưu tình nào, nói xong, cũng không nhìn lấy Ngọc Hà mà tiện tay ném lọ thuốc cho má Trần.





Má Trần vội đưa tay ra nhận lấy, sau đó lại cười mở miệng hướng Ngọc Hà, nói: "Tôi đã chuẩn bị xong cơm tối, bây giờ vẫn còn nóng, cô mau vào ăn đi."







Nói xong, má Trần mới nhận thấy Thanh Hằng vẫn còn ngồi trên xe, vì thế lại hỏi một câu:"Bà, đêm nay sẽ ở lại đây chứ?".






"Không." - Thanh Hằng ném lại một chữ lạnh lùng, rõ ràng, sau đó đổi tay lái, vòng xe lại, ra sức giẫm một chân lên chân ga, xe lại nhanh chóng lao vút ra khỏi Cẩm Tú Viên.








Ngọc Hà nhìn thấy xe Thanh Hằng nhanh chóng biến mất, mí mắt hơi buông xuống, che giấu sự mất mát trong đáy mắt, sau đó lại giống như không có chuyện gì xảy ra, nhợt nhạt nở nụ cười với má Trần:"Chúng ta đi vào thôi."






Ăn cơm xong, lúc Ngọc Hà đi lên lầu, má Trần cầm lọ thuốc mà Thanh Hằng đưa cho mình hướng tới phía Ngọc Hà: "Thuốc của cô đây".






Ngọc Hà nhìn bình thuốc nhỏ trong tay má Trần, tạm dừng một hồi, rồi vươn tay nhận lấy, sau đó lên lầu.






Ban ngày đã mệt mỏi suốt một ngày, Ngọc Hà cũng hơi mệt, tắm xong rồi leo lên giường, tắt đèn, chui vào trong chăn mềm mại, sau đó nhắm mắt lại, nhưng thế nào cũng không ngủ được.






Chị vì điều gì mà cứu lại cô ? Lúc đó chị còn lo lắng cho cô sao ?






Nhưng mà sau đó, dáng vẻ chị đối xử với mình vẫn lạnh nhạt, nói chuyện cũng khó nghe.







Ngọc Hà nhịn không được xoay người lại, dưới đèn ngủ mỏng manh mờ nhạt, nhìn bình thuốc đặt ở trên bàn, chị cho cô bình thuốc này, là thật sự sợ trên mặt cô để lại sẹo, ảnh hưởng người nhìn, hay vốn dĩ là không muốn để lại sẹo trên mặt cô ?






Ngọc Hà càng nghĩ, trong lòng càng rối loạn.






Hơn năm năm trước kia, cô đến Sài Gòn lần đầu tiên, cùng ở với chị trong một căn phòng, lúc trở về cô cũng miên man suy nghĩ như vậy, cô nghĩ rằng chị có ý với mình, nhưng mà cuối cùng, mới biết được, chẳng qua cô chỉ là người tự mình đa tình.







Huống chi, năm năm trước, chị từng nói với cô, mặc kệ người trong lòng chị là ai, thì người đó cũng không bao giờ có thể là cô.....






Cho nên, bây giờ tại sao cô lại phải suy nghĩ nhiều như vậy ? Sau cùng, chẳng qua người thất vọng cũng chỉ là cô, khổ sở cũng chỉ có mình cô hay sao ? 





Ngọc Hà nghĩ tới đây, cắn cắn môi, trên mặt chậm rãi tràn đầy bi thương từ từ nhắm chặt mắt lại. 




-----------------------------


Thanh Hằng lái ô tô thẳng đến căn biệt thự ở giữa chân núi Nghi Sơn.






Trong biệt thự trống không, không có ai, chị mở đèn, chậm rãi uống một ly nước, sau đó mới cởi bỏ áo khoác ngoài, tiếp đó liền cắn răng cởi chiếc áo sơmi, chị vô thức cúi đầu, nhìn đến vải màu trắng đang nhuốm bởi từng vệt đỏ.




- Hết chương -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro