Chương 179-190: Tỏ tình bằng thuật ngữ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thanh Hằng mím môi, tiện tay ném áo sơ mi trắng vào trong sọt, sau đó lên lầu, tìm hộp thuốc, đứng trước gương trong phòng , cầm bông vải, cố hết sức đưa cánh tay ra, khử trùng vết thương sau lưng.






Bởi vì đau đớn, vẻ mặt của chị, hơi có vẻ đông lại, có nhiều chỗ không thể với tới, Thanh Hằng thử nhiều lần, cuối cùng đành bỏ đi, cất hộp thuốc, thân trên khoác tạm một chiếc áo sơmi rộng rãi, đứng trước cửa sổ.





Bầu trời đêm giữa lưng chừng núi, ánh trăng soi sáng nhẹ nhàng, ánh sao lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.





Thanh Hằng nhìn chằm chằm bầu trời một lát, mơ hồ phảng phất nhìn thấy gương mặt của Ngọc Hà, cả người chị lập tức bình tĩnh lại, bất chợt điện thoại vang lên, làm cho chị khôi phục tinh thần. Sau đó, rũ mi mắt xuống, đứng tại chỗ một lát mới xoay người trở về phòng ngủ cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn số máy hiển thị là của đạo diễn đoàn làm phim gọi đến, ngón tay Thanh Hằng trượt qua màn hình, nhận nghe.





"Phạm Tổng, sự cố quay phim buổi chiều đã điều tra xong, là do tổ đạo cụ chuẩn bị sơ xuất, bọn họ không chú ý sợi dây kia bị hỏng, tôi đã mắng bọn họ một trận rồi, chị xem kế tiếp nên xử lý như thế nào?"





Gương mặt Thanh Hằng hơi lạnh, hàng lông mày nhíu lại, hỏi một lần nữa:" Đúng thật là như vậy ? ".





"Là người trong tổ đạo cụ chính miệng nói."





Thanh Hằng cầm điện thoại di động, không mở miệng nói chuyện thêm nữa. 





Đạo diễn vẫn bị sự im lặng của Thanh Hằng đè nén đến mức khó thở, trên trán cũng xuất hiện một tầng mồ hôi.





Thật lâu, Thanh Hằng mới nhàn nhạt mở miệng nói: "Nếu đã điều tra xong, tự ông xử lý đi."





Thanh Hằng nói, không rõ ràng tâm tình gì nhưng đạo diễn lại nghe được đáy lòng có chút chột dạ, ông ta dùng giọng thương lượng, cẩn thận nói:"Tôi lập tức sa thải bọn họ, đổi một nhóm nhân viên mới tới làm việc, Phạm Tổng, chị thấy vậy có được không?".





"Tùy ông, tôi chỉ hy vọng trong đoàn phim không xảy ra tình huống như thế nữa." - Thanh Hằng lạnh nhạt nói một câu rồi trực tiếp cúp điện thoại.





Đạo diễn nghe thấy tiếng 'bíp bíp' trong điện thoại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Kim Nhã là người của bầu Tôn, giơ tay lên, lau mồ hôi trên trán, nhìn Kim Nhã, lòng vẫn còn sợ hãi nói:"Cô cũng không phải không biết, Phạm Tổng vốn không thích những chuyện như thế này có trong đoàn làm phim, lần này tôi nể mặt mũi bầu Tôn mới giúp cô che dấu, nếu còn có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện như vậy nữa."





Gương mặt Kim Nhã lấy lòng nhìn đạo diễn cười cười:"Lần này thật sự rất cảm ơn ông, đạo diễn."




"Cô đừng cảm ơn tôi, muốn cảm ơn, hãy cảm ơn bầu Tôn." - Đạo diễnxua tay, nói: "Tốt nhất là cô nên nhanh chóng cho người đưa tiền cho mấynhân viên công tác kia, nhân lúc ông Lục không có ở đoàn làm phim, để bọn họ đinhanh chóng, tránh đêm dài lắm mộng, đến lúc đó lại bị người khác phát hiện rasơ hở."






Tuy rằng ngày hôm qua lúc quay phim, xảy ra sự cố lớn như vậy, nhưng bởi vìkhông có ai bị thương, cho nên ngày hôm sau quay phim như cũ.





Ngọc Hà và Thanh Hằng vốn là buổi sáng có một cảnh quay chung, nhưng vì nghĩ tới chuyện hôm qua, chị lo cho cô, nên quyết định đẩy cảnh quay xuống buổi chiều.





Cảnh quay là ở trong thành phố, nội dung cảnh quay hôm nay chính là, vì cô biết người mà chị yêu say đắm trở về nước, cho nên có chút hồn siêu phách lạc đi dọc trên đường cái, mà vừa vặn thế nào chị lại vô tình nhìn thấy cô, liền đi phía sau cô, sau đó lúc cô qua đường, vì thất thần mà suýt nữa bị xe đụng, chị liền vươn tay kéo lấy cô, bao bọc vào lòng.





Con đường dùng để quay phim, sớm đã bị phong tỏa, người trên đường cái đi lại đều là do đoàn làm phim tìm đến.





Bởi vì muốn đi đến ngã tư đường, cũng có khoảng một ngàn mét, cho nên chia thành ba phân cảnh, cảnh thứ nhất chỉ có mình Ngọc Hà, cảnh thứ hai là Thanh Hằng thấy Ngọc Hà, rồi đi theo cô, cảnh cuối cùng là lúc Ngọc Hà đi qua đường, Thanh Hằng phản xạ nhanh nhạy liền đưa tay kéo lấy cô.





Những cảnh quay trước, đều quay đúng một lần, nhưng đến cảnh cuối, khi Thanh Hằng nhanh chóng đuổi theo Ngọc Hà suýt nữa bị xe đâm vào, giơ tay lên, vừa mới chuẩn bị bắt lại cánh tay cô, nhưng không biết vì chuyện gì, tay chị vừa đưa lên đến giữa chừng, liền đột nhiên dừng lại.





Đạo diễn hô một tiếng "Cắt", lông mày nhăn lại, lớn tiếng kêu gào một câu: "Thế nào đưa tay đến một nửa liền dừng lại?".





Thanh Hằng không nói gì, nhìn thật lâu vào tay mình, sau đó mới châm rãi bỏ tay xuống, quay đầu, nhìn đạo diễn áy náy mở miệng: "Xin lỗi,làm lại một lần nữa đi."





Nói xong, Thanh Hằng liền bước đi đến vị trí lúc đầu của mình, sau đó chuyên gia trang điểm liền đi đến dặm phấn cho chị.





Mọi thứ đã được sắp xếp lại đâu vào đấy, đạo diễn hô một tiếng:"Chuẩn bị."





Thanh Hằng giơ tay lên, nắn bóp bờ vai của mình, sau đó cố gắng lấy lại tinh thần, khi đạo diễn hô một câu "Bắt đầu" liền nhanh chóng nhập vai.





Lúc xe sắp đi tới chỗ Ngọc Hà, cả người Thanh Hằng tựa như một con báo, trong phút chốc liền nhảy dựng lên, sau đó duỗi tay ra, dùng sức kéo Ngọc Hà lùi lại về hướng mình, xe đi qua trước mặt Ngọc Hà, cô kinh hãi quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Thanh Hằng, chị chỉ âm thầm cắn chặt khớp hàm, cố nén đau đớn phía sau lưng, nhìn lại cô.


Hai người đứng đối diện nhau tầm mười mấy giây, đạo diễn mở miệng, vừa lòng hô một tiếng: "Tốt, không sai, chuẩn bị cảnh tiếp theo."





Thanh Hằng nghe đạo diễn nói xong, liền nhanh chóng vung cổ tay Ngọc Hà ra, cả người lui về phía sau rồi xoay người, nhanh chóng bước chân rời khỏi.





"Phạm Tổng..." - Trợ lý thấy Thanh Hằng vừa quay xong, lấp tức lấy nước mang đến, Thanh Hằng chẳng thèm để ý đến, chỉ là sải bước nhanh đến bên chiếc xe riêng của mình, sau đó liền mở cửa xe rồi ngồi xuống.





Trợ lý vội vàng đi theo lên xe, lúc này mới nhận ra sắc mặt chị đang có chút tái nhợt, trợ lý nhíu mày, vừa nghĩ muốn hỏi thăm chị xem có chỗ nào không thoải mái, sau đó vô tình phát hiện ra một mảng áo phía sau lưng chị đã nhuộm màu đỏ hồng, trợ lý đột nhiên trợn to mắt: "Phạm Tổng, sau lưng chị sao lại có máu?".





Thanh Hằng nhăn trán lại, không nói gì, chỉ đưa tay cởi từng cúc áo, rồi bỏ hẳn áo ra.





Sau đó trợ lý liền thấy trên lưng của chị có một vết thương kéo dài từ vai đến eo, thâm tím nặng nề, bây giờ còn có vài tơ máu.





"Phạm Tổng, chị bị thương nặng như vậy, sao không nói gì?" - Trợ lý ném chai nước khoáng sang một bên, sau đó mở hộp thuốc luôn mang theo bên mình, tìm kiếm thuốc mỡ, một lúc sau mới nhớ ra, hôm qua chị đã đưa cho cô Hà rồi. Trợ lý trực tiếp lấy chìa khóa xe, nói: "Tôi đưa chị đi bệnh viện kiểm tra."





"Không cần." - Thanh Hằng lạnh nhạt nói, ngăn cản trợ lý, bởi vì đau đớn mà chị hít sâu vào một hơi, rồi lại mở miệng dặn dò: "Không được để ai biết tôi bị thương."





Từ sau một lần chị được ông nội mang về Trần gia ăn cơm tất niên, buổi tối lại cùng Lan Khuê đốt pháo hoa, bởi vì Lan Khuê không cẩn thận nên ngón tay bị bỏng có chút phiếm hồng. Lập tức toàn bộ người trong Trần gia đều quay quanh Lan Khuê hỏi han, còn dạy bảo chị không chăm sóc tốt cho cô ấy, sau đó bọn họ đưa Lan Khuê về phòng rồi gọi bác sĩ tư gia đến xem xét như bảo bối. Chỉ còn một mình chị đứng lẻ loi trong sân, không ai phát hiện ra, lòng bàn tay chị đang chảy máu, so với Lan Khuê, chị bị thương nặng hơn rất nhiều lần. Bọn họ không phát hiện ra nên đương nhiên cũng không biết, nếu như lúc ấy không phải chị đưa tay cầm pháo hoa vứt đi, có thể mắt của Lan Khuê đã bị mù rồi.




Nói thật ra, đối với chuyện này chị đã quá quen thuộc, vì từ khi mẹ mất, dù chị có bị bệnh tới cỡ nào đi chăng nữa thì cũng phải tự mình chăm sóc bản thân. Không phải là do chị không muốn được người ta quan tâm chăm sóc, mà là tại vì chị đã quá cô đơn rồi, chị chỉ có một mình thôi...




Trợ lý vẫn còn cố gắng mở miệng khuyên chị một câu: "Nhưng mà bây giờ là mùa hè, sẽ đổ rất nhiều mồ hôi, nếu vậy thì sẽ làm vết thương đau lắm đó".





"Tự tôi sẽ xử lý." - Giọng nói Thanh Hằng có chút không kiên nhẫn, dường như muốn kết thúc vấn đề này.





Trợ lý có chút không yên lòng, muốn mở miệng khuyên thêm, kết quả lại bị Thanh Hằng kéo sang đề tài khác: "Đúng rồi, có chuyện cần cô điều tra giúp tôi."




"Dạ ? Chuyện gì vậy ?".





"Ngày hôm qua quay phim, dây xích đu bị cắt đứt, cô đi điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."




"Không phải đạo diễn cũng nói là do nhân viên sơ xuất sao?".




"Nếu lời đạo diễn nói là thật, vậy tôi còn kêu cậu điều tra làm gì nữa?"
- Chị nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng, cô ta đã theo chị lâu vậy, thế mà tại sao lại không thông minh thêm được chút nào vậy.




"Dạ đuợc, tôi nhất định sẽ điều tra rõ."




Thanh Hằng không nói gì, dựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại, bình tĩnh một chút, sau đó lại mở mắt, nhìn trợ lý, nói: "Tối nay Kim Bích Huy Hoàng đãi tiệc?".





"Dạ, Trình Dạng vừa đoạt giải thưởng, tối nay mời đoàn phim đến ăn mừng." - Trợ lý dừng một chút, rồi tiếp tục nói:"Nếu không tối nay chị đừng đi? Sau lưng bị thương không nên uống rượu...".





"Không sao." - Thanh Hằng nhanh chóng cắt đứt lời của trợ lý, sau đó chỉ chỉ phía sau chỗ ngồi, nói: "Tìm cho tôi một bộ đồ mới".





Trình Dạng đã đặt trước phòng lớn ở Kim Bích Huy Hoàng, người trong đoàn phim được mời cũng đã đến.





Lúc Bảo Hân lái xe chở Ngọc Hà do hướng dẫn nhầm đường nên vòng xa, vừa vặn lại kẹt xe cho nên lúc đi tới Kim Bích Huy Hoàng cũng chỉ còn thiếu mình cô.






Hàng ghế salon đã ngồi đầy người, Trình Dạng thấy Ngọc Hà đi vào, lập tức nghênh đón, sau đó quét mắt nhìn một vòng hàng ghế, thấy bên cạnh Thanh Hằng còn chỗ ngồi vì vậy lập tức chỉ chỗ ngồi cho Ngọc Hà:"Tiểu Hà, bên cạnh Phạm Tổng có một chỗ ngồi."





Vì biết mình không thể tránh được nên dù muốn hay không cuối cùng cô đành nhắm mắt đi tới, ngồi bên người Thanh Hằng. 





Mọi người đến đông đủ, Trình Dạng đi tới sân khấu giữa hàng ghế lô, cầm micro, nói lời cảm ơn khách sáo, sau đó đi tới trước bàn đá cẩm thạch, bưng một ly rượu, nói:"Chẳng là phải mời mọi người dùng rượu trước, chúng ta còn phải chờ một người."





"Người nào vậy? Sẽ không phải là bạn gái của cậu chứ?" - Một nam diễn viên có quan hệ không tệ với Trình Dạng hỏi, nghe thấy câu này, nhíu mày ồn ào hỏi.





Trình Dạng xấu hổ cười, ngược lại cũng không vòng vo với mọi người, dứt khoát gật đầu một cái, nói: "Đúng."





Không khí giữa các hàng ghế, trong nháy mắt trở nên sôi nổi.




Trình Dạng khoát tay áo, ý bảo mọi người không nên kích động: "Chẳng qua vì bảo vệ tình cảm nên tạm thời tôi không muốn công khai, trước mắt xin mọi người giữ bí mật giúp tôi."





Trình Dạng vừa mới dứt lời, liền lấy điện thoại trong túi ra, sau đó hướng mọi người làm tư thế xin lỗi, rồi vừa đi ra khỏi phòng vừa nghe điện thoại.




Chẳng được bao lâu, Trình Dạng liền dắt một người phụ nữ vận đầm ngắn màu vàng trở về phòng.





Ngọc Hà không quen thân Trình Dạng lắm, nên cũng không mấy quan tâm tới bạn gái anh, chỉ cúi đầu lướt facebook.




Một sao nữ ngồi bên cạnh cô thì thầm khen ngợi một câu: "Trình Dạng tìm bạn gái thiệt là xinh đẹp nha."





Ngọc Hà đơn thuần xuất phát từ hiếu kỳ, ngẩng đầu nhìn lướt qua, sau đó cả người chợt khựng lại.




Thanh Hằng lạnh nhạt ngồi ở một bên, trông như đang nhìn di động, nhưng kỳ thực vẫn luôn chú ý tới Ngọc Hà đang ở kế bên mình. Chị phát giác cô nàng cứng đờ người, bèn nghiêng đầu nhìn theo tầm mắt cô, thì thấy Trình Dạng đang tay trong tay, cười cười nói nói với Hồ An Hạ. Chị khẽ giật mi tâm, sau đó xem như không liên quan đến mình, thờ ơ gục đầu tiếp tục ngắm di động.





Trình Dạng khom người bưng hai ly rượu, một ly đưa cho An Hạ, một ly cho chính mình, sau đó khoác vai An Hạ thoải mái giới thiệu với mọi người trong phòng: "Đây chính là người tôi vừa nói mọi người đợi, bạn gái của tôi, Hồ An Hạ."





Khi Ngọc Hà thấy An Hạ, đầu đã bắt đầu rối, bây giờ nghe Trình Dạng nói xong, đầu óc càng rối tung hơn.





Cách đây không lâu, An Hạ còn bảo Thanh Hằng có thể sẽ trở thành người yêu của chị ấy ? Thế nào, cuối cùng, lại lên duyên với Trình Dạng rồi ? 





 An Hạ và Ngọc Hà đều có cùng họ, trong nháy mắt có người liền thắc mắc: "Tiểu Hà, tên bạn gái của Trình Dạng giống với họ của cô đó, không phải là chị em của cô chứ ?"





Ngọc Hà chưa kịp trả lời, An Hạ liền cầm ly rượu, duyên dáng yêu kiều nghiêng đầu, nói: "Ngọc Hà là em họ tôi."





Người vừa hỏi nhịn không được tru tréo: "Quái, thật đúng là trùng hợp, Trình Dạng cậu lại đi tìm người nhà của người trong đoàn làm bạn gái."





Ngọc Hà nghi hoặc nhưng cũng không ngốc đến độ hiện tại chạy đi hỏi rõ mọi chuyện, thế nên khi An Hạ giới thiệu mối quan hệ của hai cô, liền thân thiết tươi cười gọi một tiếng: "Chị."


An Hạ tươi cười ấm áp đáp lại Ngọc Hà, mắt nhìn lướt qua Thanh Hằng ngồi bên cạnh, vẻ mặt rõ ràng khựng một chút, thấy Thanh Hằng như thể không quen biết mình, liền quét mắt đi qua, lần nữa tươi cười rực rỡ.




Sau đó, An Hạ liền vui vẻ nói với mọi người: "Các người có thể gọi tôi là đại Hạ, gọi em gái tôi là tiểu Hà."





"Hai người đúng thật là hai chị em xinh đẹp."





Tính cách của An Hạ vẫn luôn cởi mở, cùng người lạ gặp mặt, không quá ba phút, liền có thể làm bầu không khí trở nên sôi nổi, cho nên cô đến góp vui, không những bớt tẻ nhạt mà còn náo nhiệt hơn.





Ngọc Hà vẫn yên lặng ngồi bên cạnh Thanh Hằng, cô đối với những tình huống như vậy đã sớm tập thành thói quen. Từ khi biết cha mẹ mình đã qua đời, mãi mãi không thể trở về nữa, thời gian sống ở nhà bác sau đó, cô dần dần đã mất đi tự tin và cởi mở như An Hạ. Cho nên, rất nhiều lúc, khi cùng An Hạ ra ngoài chơi, nếu An Hạ có thể dễ dàng hòa nhập với người khác, thì cô lại luôn luôn ngồi lặng lẽ ở một chỗ, mỉm cười xem.





Âm thanh uống rượu, tiếng nói chuyện, tiếng hát và cả tiếng cười, rất ồn ào không dứt, mà Thanh Hằng dường như không hề bị ảnh hưởng, chị vẫn duy trì tư thế lạnh nhạt, ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm điện thoại di động trong tay mình.





Ngọc Hà tiến gần lại quan sát Thanh Hằng, vô ý nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động của chị, phát hiện ra chị đang dùng điện thoại để xem bản báo cáo của Hoàn Ảnh Truyền thông.






Trong tình huống huyên náo như vậy, chị vẫn có thể ung dung làm việc sao ? Ngọc Hà ngấm ngầm cảm thán, sau đó trong lòng lại nghĩ thầm: đã muốn làm việc, sao chị còn đến đây làm gì?







"Hà" - An Hạ ngồi xuống cạnh Ngọc Hà.





Ngọc Hà rất nhanh chóng bắt lấy tay An Hạ, ghé sát tay An Hạ thì thầm: "Chị, chị mau nói đi, thế nào mà lại trở thành bạn gái của Trình Dạng?". 






"Một lần tình cờ gặp ở dạ hội từ thiện, sau đó lưu lại phương thức liên hệ của nhau, tán gẫu nhiều lần, cảm giác rất hợp, sau đó liền qua lại."
- An Hạ nhẹ nhàng nói.






"Nhưng, không phải trước đây, chị còn nói, thích Thanh Hằng..." - Ngọc Hà rất muốn biết tâm tình của chị ấy đối với Thanh Hằng là như thế nào.





An Hạ vừa nghe đến hai chữ "Thanh Hằng", liền nghĩ ngay đến hình ảnh chị cự tuyệt mình cách đây không lâu, mấp máy môi, mở miệng liền đánh gãy lời nói của Ngọc Hà: "Chị ta nói đã có người trong lòng, nhưng không phải là chị, hoa rơi có ý nhưng nước chảy lại vô tình, vậy nên chị cần gì phải lãng phí thời gian với chị ta như vậy ?"




An Hạ nói tới đây, dừng lại, sau đó nhìn Ngọc Hà, hỏi một câu: "Hà, em có biết người chị ta thích là ai không ?"





Ngọc Hà lắc đầu.





"Quên đi." -  An Hạ nhìn Kiều An Hảo cười cười, dáng vẻ không muốn nói tiếp.




Nói xong, An Hạ trực tiếp đi ra ngoài đóng cửa lại.




Mấy ngày nay Kim Nhã luôn hết sức lo lắng đề phòng, ngày hôm qua giận dữ, cắt đứt dây xích mà Ngọc Hà dùng để quay phim, kết quả cô ta không có hề có chuyện gì, ngược lại chọc cho Thanh Hằng tức giận, nhất định muốn đạo diễn tra rõ chuyện này.





Lúc ấy có nhân viên làm việc biết cô đi qua nơi xích đu đó, cô ta vì không muốn để cho người khác tra được liên quan đến mình bỏ ra một số tiền lớn để mua sự im lặng của nhân viên kia, còn đồng ý ngủ mấy đêm với bầu Tôn, mới đổi lấy được sự giúp đỡ của bầu Tôn, ra mặt thay cô ta tìm đạo diễn giúp một tay che giấu chuyện thật sự xảy ra.





Cô ta càng muốn giết chết Ngọc Hà thì phát hiện ra mình càng xui xẻo, tâm trạng buồn bực đến mức không cách nào tả hết, mới vừa rồi chẳng qua cô ta chỉ muốn đến toilet hút điếu thuốc đè ép sự khó chịu trong lòng, kết quả không ngờ lại nghe được cuộc nói chuyện của Ngọc Hà và An Hạ.





Thì ra là...An Hạ thích Thanh Hằng ?




Thật ra thì về chuyện Thanh Hằng có thích Ngọc Hà hay không, hoặc là hai người đó cógian tình hay không, cô ta thật sự không xác định được, nhưng có duy nhất mộtđiều cô ta xác định được, chính là Ngọc Hà đã khiến cuộc sống hiện tại củacô ta trở nên khó chịu như vậy, cô ta cũng muốn khiến cho Ngọc Hà phải sốngtrong sự bứt rứt. 





Cho nên, Kim Nhã liền đứng ở trong nhà vệ sinh, trước chỗ rửa mặt, chờ An Hạ.






An Hạ rất nhanh đã ra ngoài, quả nhiên là xuất thân từ nhà giàu, nên thấy thế nàocũng là một thân cao quý.





Kim Nhã nhìn qua gương, hai mắt đánh giá An Hạ cẩn thận, sau đó lúc An Hạ rửa tay xong, chuẩn bị rút giấy ra, mở miệng gọi An Hạ lại: "CôHạ."





An Hạ quay đầu, nhìn về phía Kim Nhã cười cười: "Xin hỏi, có chuyệngì ?".






Tính tình Kim Nhã cũng thẳng thắn, không hề vòng vo với An Hạ, trực tiếpmở miệng nói: "Cô Hạ, có phải cô muốn biết người Thanh Hằng thích làai không?".





Mi tâm An Hạ nhíu lại. 





Kim Nhã cong môi, nhìn An Hạ cười cười: "Không biết cô Hạ có xemqua tin tức nóng hổi trên facebook không, em gái của cô và Phạm Tổng đêm khuya vắng vẻ, cô ấy vào phòng của Phạm Tổng ở lại vài tiếng cũng chưa rangoài."






An Hạ rất thông minh, nghe đến đó, biết ý nghĩa sâu xa trong lời nói củaKim Nhã, sau đó liền cong môi, nở một nụ cười xinh đẹp, duy trì lễ độ của danh môn quý tộc, lời nói tương đối lưu loát: "Trong giới giải trí có bao nhiêu tin tức là thật ? Tôi thì đối với những chuyện scandal này không quan tâm lắm, còn chuyện em gái tôi, tôi hiểu rõ con bé hơn cô." 




"Vậy cô có chắc chắn người trong lòng Thanh Hằng không phải là Ngọc Hà ?".




Đối với câu hỏi của Kim Nhã, An Hạ chỉ che miệng khẽ cười, sau đó cẩn thận nhìn Kim Nhã một hồi, mới mở miệng hỏi: "Nếu tôi không nhầm, cô là Kim Nhã nhỉ ?".





Kim Nhã gật đầu.




An Hạ vẫn duy trì ứng xử quý phái, nhưng lời nói ra không chút nể nang: "Cô Nhã, tuy rằng tôi không lăn lộn trong giới giải trí, nhưng tôi cũng quan tâm đến mấy chuyện showbiz. Ngọc Hà là em gái của tôi, về chuyện của em ấy, tôi cũng biết chút ít, vai nữ thứ bộ phim các cô đang quay vốn dĩ là của cô nhỉ ? Sau lại bị em tôi đoạt... Chỉ dựa vào điểm này, cô ở trước mặt tôi bất luận nói cái gì, tôi đều chỉ cảm thấy cô đang muốn trả thù con bé. Tôi với cô chỉ mới tình cờ gặp nhau có một lần, xin hỏi cô từ đâu dám chắc rằng tôi sẽ tin tưởng lời của cô, mà không tin em gái tôi ?".





An Hạ nói xong, bèn dịu dàng cười với Kim Nhã, dứt khoát để lại một câu "Xin lỗi, tôi phải đi rồi", liền xoay người đi ra khỏi cửa phòng vệ sinh.





"Cô Hạ, còn một việc có thể cô chưa biết ? Đó là hôm qua lúc Ngọc Hà đang quay ở phim trường thì xảy ra chuyện, ngã khỏi xích đu, Thanh Hằng thế đã không ngần ngại do dự, trực tiếp lao ra đỡ lấy cô ấy, còn lo lắng đưa cô ấy đến bệnh viện, cũng bởi vì cô ấy mà tức giận, trực tiếp sa thải toàn bộ nhân viên công tác tổ đạo cụ!"
 - Mặc dù Kim Nhã nói sự thực, nhưng cô ta còn cố tình thêm mắm dặm muối một số tình huống.





An Hạ nghe được câu này, khẽ khựng lại bước chân.





Thanh Hằng và Ngọc Hà biết nhau nhiều năm như vậy, tuy hai người thoạt nhìn cũng không đến nỗi thân thiết, nhưng Ngọc Hà là vợ Lan Khuê, Thanh Hằng thì là chị của Lan Khuê. Nếu Ngọc Hà thực sự gặp phải nguy hiểm, thì chuyện Thanh Hằng cứu cô rất đỗi bình thường.





An Hạ quay đầu, nhìn vào mắt Kim Nhã, hơi chút tức giận: "Cô Nhã, tôi không quan tâm hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nói rõ cho cô biết, cô đừng vọng tưởng phá hoại quan hệ giữa tôi và em gái mình. Ngọc Hà đối với tôi mà nói, là cô em gái quan trọng nhất thế gian, hơn nữa tôi cũng cảnh cáo cô, có thể bây giờ tôi không tính toán với cô, nhưng nếu lại có lần tiếp theo, tôi biết cô gây bất lợi cho con bé, người khác không so đo, nhưng Hồ An Hạ tôi tuyệt đối sẽ là người đầu tiên đứng ra dìm cô chết trong làng giải trí. Đừng tưởng tôi đùa, nhà họ Hồ chúng tôi tuy hiền thì hiền thật nhưng một khi đụng tới người thân thiết trong nhà thì đừng có trách !".





An Hạ tung ra những lời vừa độc vừa thẳng này, khiến cho Kim Nhã biến sắc mặt trông hoảng hốt vô cùng.





Nhìn biểu hiện của Kim Nhã, An Hạ cười thầm, trực tiếp xoay người đạp gót, thật cao ngạo rời đi.




Ngọc Hà cũng vừa từ bên ngoài trở vào, vừa nghe thấy trò chơi kế tiếp mà An Hạ nghĩ ra, đầu óc liền xuất hiện ý nghĩ muốn bỏ chạy.





Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần An Hạ bắt được dịp tổ chức trò chơi, đều là đoán số.





Mọi người thay nhau đoán, người thắng được an toàn, người thua lại tiếp tục chỉ định người tiếp theo đoán, cuối cùng người thua trận đó sẽ bị trừng phạt.





Cách thức trừng phạt cũng rất đơn giản, phải nói một lời nói thật, hoặc là phải chịu thử thách.





Sở dĩ trong tiềm thức của cô muốn bỏ chạy, là bởi vì nhiều năm qua, mỗi lần chơi trò này, đều bị thua thê thảm, không phải là trả lời thành thật một câu hỏi, thì chính là chịu mạo hiểm bị trêu chọc lại càng thê thảm.





Trò chơi đã bắt đầu.





Trong phòng tràn đầy tiếng cười ồn ào không dứt, một lát đã đến lượt Ngọc Hà.





Dù muốn hay không, Ngọc Hà bất đắc dĩ đành phải chơi, ba lần thất bại, cũng không đến nỗi thê thảm lắm.





Đoàn làm phim đều biết, Thanh Hằng luôn không thích kiểu náo động như thế này, cho nên ngay từ đầu đã không trông mong gì chị sẽ gia nhập, liền tự động bài xích chị ở bên ngoài. Chị cũng không chú ý tới họ mà chỉ chăm chăm vào chiếc điện thoại trên tay mình, mãi cho tới khi thấy mọi người  ầm ĩ đòi Ngọc Hà lựa chọn nói thật hay mạo hiểm, thì lúc đấy chị mới nhấc ánh mắt lên, nhìn về phía cô.




"Tiểu Hà, chọn đi, nói thật hay là mạo hiểm ?".




"Người thua nên uống ba ly rượu, sau đó mới được lựa chọn."





"Nói thật chính là nói xem ban đêm ngủ cùng ai ? Mạo hiểm chính là ra ngoài thân mật với một người đàn ông nào đó một chút."




Mọi người vừa nói vừa đẩy ba ly rượu lớn đến trước mặt Ngọc Hà.





Thanh Hằng nghe đến hai lựa chọn này, trán chị hơi nhăn lại, rồi nhìn tới trước mặt Ngọc Hà đang đặt ba ly rượu, trán chị lại càng nhăn chặt hơn, sau đó cất điện thoại đi, ngồi ngay ngắn lại, không nóng không lạnh nói một câu: "Tôi còn chưa được chơi đoán số."





Thanh Hằng đột nhiên nói một câu này, khiến không khí trong phòng yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đều khó tin chớp mắt, ngay cả Ngọc Hà cũng nhìn chằm chằm chị, vẻ mặt bất ngờ.






Thanh Hằng nhanh chóng đối mặt với Ngọc Hà, thấp giọng nói một câu: "Tới đi."




Ngọc Hà giật mình, mới ý thức được Thanh Hằng muốn tham gia trò chơi này, sau đó vội vàng đưa tay ra.





Lúc học trung học, An Hạ thích nhất chơi trò này, lúc ấy Ngọc Hà luôn bách chiến bách thua, chỉ thắng được mỗi mình Thanh Hằng.




Cũng không phải là do cô may mắn, mà là do cô vô tình phát hiện Thanh Hằng luôn luôn ra cùng một thứ tự: lá,kéo, đá





Lúc ấy cũng vì cô vô tình phát hiện ra người mình thầm thích có đặc điểm như vậy mà đáy lòng vui vẻ phấn khích hồi lâu, sau đó chính vì điểm đặc biệt này mà trở thành bí mật sâu kín trong lòng cô, chỉ mình cô biết được điều nhỏ nhặt này của chị.





Dĩ nhiên, từ lần đó, lúc cô và chị cùng chơi đoán số, chỉ cần ra thứ tự như vậy, thì cô chắc chắn sẽ thắng.





Nhưng bây giờ, đã 5 năm trôi qua, không biết chị có còn giữ thói quen đó nữa không?





Mặc dù nghĩ là vậy, nhưng Ngọc Hà đầu tiên vẫn ra cây kéo trước, quả nhiên Thanh Hằng ra chính là lá, cô thắng.





Lần thứ hai cô ra đá, Thanh Hằng ra chính là kéo, cô lại thắng.




Lần thứ ba cô ra chính là lá, Thanh Hằng ra chính là đá, cô toàn thắng.




Thì ra là, qua nhiều năm như vậy, chị vẫn giữ thói quen này.




Lòng Ngọc Hà khó nhịn được nổi lên một tia hạnh phúc nhỏ bé.




"Phạm Tổng thua rồi !" - Phạm Hương cười híp mắt nói kết quả, sau đó chỉ chỉ ba ly rượu trên bàn: "Đây là phần của chị".





Sau đó Phạm Hương nhìn mọi người trong phòng bao, nói: "Mọi người suy nghĩ một chút, nên hỏi Phạm Tổng vấn đề gì đây ? Cũng nên suy nghĩ tiếp, nếu Phạm Tổng không trả lời được thì nên trừng phạt chị ấy gì đây ?".





Mặc dù Thanh Hằng không có hứng thú với trò chơi này, nhưng mà đã chơi thì phải chịu, chị bằng lòng nhận thua, nâng ly rượu trên bàn, hoàn toàn xem nhẹ những lời trợ lý liên tục dặn dò chị trước khi tham gia buổi tiệc này, trong nháy mắt, cầm ba ly rượu kia, uống cạn.





Không chỉ là một người, chính xác mà nói, tất cả mọi người, đều tò mò nhất là chuyện tình cảm của chị, thật lòng muốn hỏi vì sao chị vẫn cô độc nhiều năm như vậy.





Có thể là bởi vì mọi người uống một chút rượu, gan lớn một chút, cũng có thể bởi vì Thanh Hằng tham gia trò chơi này, khiến cho mọi người cảm giác khoảng cách rút ngắn lại, cho nên có người liền thừa dịp hỏi một câu: "Phạm Tổng, chị có thích ai không, thích người đó từ lúc nào ?".





Chỉ một vấn đề này hỏi ra, trong nháy mắt cả phòng bao yên tĩnh, ngay cả Ngọc Hà, An Hạ và Phạm Hương đều biết rõ Thanh Hằng đã có người trong lòng cũng tập trung chú ý.





Có thể là bởi vì uống ba ly rượu lớn, vẻ mặt Thanh Hằng có hơi mơ màng, ánh đèn nhiều màu sắc trong phòng bao, đánh vào trên gương mặt tuyệt đẹp của chị, lộ ra vẻ cực kỳ kinh diễm, chị im lặng chừng năm giây, mới chậm rãi mở miệng, nói: "Hơn nửa học kỳ trung học tôi chú ý đến cô ấy."





Mới đầu thật ra chỉ là chú ý, một lần, hai lần, ba lần... Sau đó liền biến thành cố ý chú ý, cuối cùng lại trở thành tình yêu sâu sắc như mạng sống.





Chẳng qua là, những tâm sự này, chị không thể quang minh chính đại nói cho cô nghe, chỉ có thể dựa vào cách thức trò chơi, truyền vào tai cô.




Giống như là chơi đoán số, không phải chị đều ra thứ tự bao, kéo, đá với mọi người mà chỉ ra với một mình cô.




Lá, kéo, đá...



5, 2, 0.




Đây chính là lời tỏ tình bằng thủ ngữ mà chị dành cho cô.




Chỉ tiếc, cô vẫn chưa hiểu được.




Ngọc Hà ngồi ở bên cạnh Thanh Hằng, nghe chị thổ lộ ra nỗi niềm trong lòng, đáy lòng nổi lên một tia nhàn nhạt chua xót, hóa ra chị từ hơn nửa học kỳ đầu đã bắt đầu thích cô gái kia. Cô là đầu tháng học kỳ sau mới gặp được chị, sau đó yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, đến nay đã tròn mười ba năm, như thếchị thích cô gái đó đã mười ba năm rưỡi... Cô vẫn luôn cho rằng mình rất cố chấp, thật không ngờ, chị và cô đều như nhau, cũng cứng đầu trong tình yêu...





An Hạ đặc biệt chăm chú nghe câu trả lời của Thanh Hằng, thậm chí trong khoảnh khắc đó, cô bỗng ngẩn ngơ và chợt vô thức thốt ra một câu: "Không ngờ chị lại quá si tình như vậy."





Phạm Hương cầm ly rượu, chậm rãi lắc hai vòng, đồng tình với lời An Hạ: "Quả thực rất si tình, tính ra đã thích hơn mười năm, cô gái kia thật là hạnh phúc, được Phạm Tổng của chúng ta nhớ mãi không quên."





Nói xong, Phạm Hương còn đưa mắt đến chỗ Ngọc Hà ngồi, từ từ nhấp một ngụm rượu.






Trò chơi vẫn tiếp tục, Ngọc Hà vẫn thua nhiều thắng ít.




Và dĩ nhiên, những lần thắng của Ngọc Hà đều là ỷ vào điểm yếu của Thanh Hằng, nên miễn cưỡng tránh được một kiếp.





Sau lần trước, có người to gan khơi mào hỏi tình sử của Thanh Hằng, những người theo sau liền bám vào đó mà nối tiếp nhau:




"Phạm Tổng, vậy bây giờ chị còn thích cô gái kia không ?".




"Thích." - Chị hạ tầm mắt, thấp giọng đáp.





"Nhiều năm như vậy chẳng lẽ chị vẫn luôn là đơn phương thầm mến sao? Chị không muốn thổ lộ à?".




"Muốn, nhưng không thành công." - Chị bình thản đáp, bên ngực trái liền truyền lên một cơn đau nhói.





"Trời ạ, không thể nào, ai lại ngốc đến mức đi cự tuyệt Phạm Tổng của chúng ta vậy ? ".




"Cô gái kia chắc không mù chứ?".




"Chắc chắn mù rồi, Phạm Tổng tuyệt như vậy, chỉ có người mù mới từ chối chị ấy".





Mọi người đều rất muốn biết chuyện về nhân vật nữ huyền bí kia, muốn moi vét tất tần tật thông tin giữa chị và cô gái trong lòng.





Ngọc Hà cũng không ngoại lệ, từ khi cô biết chị thích một người, không ít lần thầm nghĩ: Cô gái chị thích có xinh đẹp hay không ? Chị và cô ấy có ở cùng một chỗ không ? Liệu chị có còn yêu cô ấy không ? Mà hôm nay, mọi sự hiếu kỳ cất giấu dưới đáy lòng được mọi người trong phòng lên tiếng hỏi dùm cô, nhưng khi những điều tò mò được thỏa mãn thì lòng lại càng buồn hơn.





Trò chơi qua được nhiều vòng, rốt cục cũng tới hồi kết. Thời điểm Thanh Hằng lại một lần nữa thua, có người mở miệng hỏi điều Ngọc Hà muốn biết nhất: "Phạm Tổng, cô gái chị thích tên là gì ?".




Thanh Hằng lần nữa bị thua, không đợi mọi người mở miệng nhắc nhở phạt rượu, liền tự giác bưng ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch. Khi chị đặt ly xuống và nhấc ly thứ hai lên, thì nghe được có người đặt câu hỏi ấy, cánh tay bất chợt khựng lại.





Không khí trong phòng bắt đầu lại được khuấy động.




"Đúng rồi, hỏi cả nửa ngày trời, còn chưa biết người Phạm Tổng thích là ai."





"Nếu chị không muốn nói tên, lấy hình cho chúng tôi xem cũng được."





"Đúng đúng đúng, nếu đã lọt vào mắt của Phạm Tổng, nhan sắc cô gái kia tuyệt đối cũng không tệ phải không ? ".




Thanh Hằng tuy bị mọi người ép vào chân tường, nhưng vẻ mặt bình thản không lộ ra bất kỳ kẽ hở, chị nâng ly thứ hai lên, ngẩng đầu, rót hết rượu vào bụng.





Một dòng chất lỏng màu đỏ từ khóe môi chị chảy dài xuống cổ, trượt vào trong áo.





Hình ảnh cực kỳ quyến rũ.





Thanh Hằng buông ly thứ hai, không dừng lại bưng tiếp ly thứ ba, vẫn như cũ không chớp mắt uống một hơi cạn sạch. Sau đó chị cầm ly rượu, nhìn một vòng những con người trong phòng đều đang đợi câu trả lời thật của mình, mắt khẽ chớp, nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ hát cho mọi người một bài."





Mọi người thất vọng thở dài đứng lên. Ngay tại điểm mấu chốt, chị đã không chọn trả lời câu hỏi, mà chọn thử thách.





Thanh Hằng từ tốn đứng lên khỏi ghế salon, đi tới trước màn hình chọn bài hát. Khi chị theo thói quen đưa tay phải ra nhấn chọn bài, phía sau lưng truyền đến cơn đau buốt, động tác chợt cứng đờ, bèn đổi sang tay trái, tay kia nhẹ nhàng nắm mở vài cái. Căn phòng lập tức yên ắng, nhường chỗ cho tiếng nhạc dịu vang lên.





Nói thật ra, chị không thích hát, bài hát hát được cũng không nhiều, thế nên mới cẩn thận chọn lựa một ca khúc có thể hát được đến nơi đến chốn.





Bài này là nhạc phim trong một bộ bốn năm trước chị tham gia diễn xuất.





Bài hát này được khắc sâu vào tâm trí của anh, bởi vì lời bài hát chính là những lời chị muốn nói với cô ấy.





Bài này khúc nhạc dạo không dài, cũng không tính là bản 'hit', vì vậy mọi người không tài nào nhớ ra được đấy là bài gì, mãi cho đến khi trên màn ảnh hiện lên dòng chữ.





Chế độ chọn là hình thức hát đệm, nên khi lời bài hát phát sáng thì chỉ có âm thanh tao nhã của Thanh Hằng vang lên.




"Nói thì dễ nhưng muốn quên một người chưa bao giờ là dễ dàng. Không oán trách em, điều đó chị không làm được."



"Yêu em nhiều sâu tận đáy đại dương, yêu đến mức chẳng ai sánh được, nhưng tại sao em lại không để ý."




Ở đây có vài người quen biết Thanh Hằng đã lâu, nhưng lại chưa từng nghe qua chị hát.





Ngày thường chị luôn mang bộ mặt lạnh nhạt xa lánh, thật khó khiến người khác tin rằng chị có thể hát một bản ballad êm tai thâm tình đến vậy.





Trong nháy mắt, trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng hát của chị đang vờn quanh.




"Nhớ em, không phải là lý do rỗng tuếch, mà nó là cảm xúc chân thật không gian dối, dám một mình chống lại cả thế giới."




"Vì em, chị có thể chịu mọi ủy khuất. Vì em, chị sẵn sàng chịu mọi đắng cay."




Tức khắc trong đầu Thanh Hằng hiện ra khoảng thời gian trước đây, chị vì để có thể cùng cô vào chung một trường cấp ba, vào ba tháng hè sau khi tốt nghiệp, chị đã bất chấp cái nắng oi ả ngày hè đi làm thuê ở công trường.  



- Hết chương -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro