Chương 201 - 212: Sẽ vẫn luôn thích cô ấy sao ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Hà nhìn thấy vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, cắn môi dưới, nhẹ giọng nói một câu: "Có phải bị thương lúc cứu tôi không?".





Bọn họ quay phim hiện đại, không có cảnh đánh nhau, lần duy nhất có thể khiến chị bị thương, chính là lúc cô ngã từ trên bàn đu dây xuống, chị đỡ lấy cô, rồi vô tình khiến mình bị thương...







Ngọc Hà đột nhiên nhớ tới hôm đó, lúc mình mở mắt ra liền thấy được vẻ mặt căng cứng của chị, giống như là muốn kìm nén một thứ gì đó, chẳng qua là lúc ấy chị thay đổi sắc mặt quá nhanh, nên cô không xác định được có đúng hay không. Cho nên cô chỉ suy nghĩ thoáng qua rồi thôi, nhưng hiện tại, cô thấy lưng chị bị thương như vậy, phần nghi ngờ kia một lần nữa được khơi dậy.






Thanh Hằng, có thật là trong lòng chị có chút quan tâm đến em ? Nếu không vì sao lại bất chấp nguy hiểm để cứu em như vậy ?






Tâm tình Ngọc Hà rối như tơ vò, trực giác nói cho cô biết, suy đoán của mình không hề sai, nhưng cô lại sợ mình đa nghi. Nội tâm cô chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được, nhẹ nhàng run rẩy mí mắt, liếc mắt nhìn khuôn mặt đang nghiêng của chị, cẩn thận lựa chọn từ ngữ hỏi một câu: "Ngày hôm đó, vì sao chị lại cứu tôi?".




Năm đầu ngón tay của Thanh Hằng khẽ run rẩy, vốn muốn tóm lấy cánh tay của Ngọc Hà nhưng rất nhanh lại thả lỏng, sau đó hoàn toàn buông ra, cuối cùng im hơi lặng tiếng nằm xuống giường, trầm mặc trong chốc lát mới nhắm mắt lại, chị thực sự muốn che đậy cảm xúc dâng lên trong đáy mắt, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Nếu thực sự cô xảy ra chuyện trong đoàn làm phim, tôi sẽ thấy rất có lỗi với Lan Khuê".


Vì sao lại cứu cô ? Chị yêu cô như vậy, làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn cô bị thương trước mặt mình đây ? Nhưng tiếc rằng, đấy chỉ là những lời chị tự độc thoại với bản thân, chứ vĩnh viễn không thể nói cho cô nghe được...




Trên đời này, chuyện khiến tâm ta đau đến mức tê liệt mọi giác quan đó chính là rõ ràng trong thâm tâm ta, người kia vô cùng vô cùng quan trọng, do vậy mới có thể quên đi bản thân mình như thế, nhưng chị lại chỉ có thể bịa ra cho cô một cái cớ hợp lý, khiến cô tưởng rằng chị không hề có một chút tình cảm nào với cô.




Chị cứu cô, là vì Lan Khuê sao... Chị đau, ai bảo cô không đau ? Cô có buồn không ? Có, cô có buồn chứ, hy vọng rồi lại hụt hẫng, hụt hẫng rồi lại hy vọng, cô đau lắm, thật sự đau tới mức không thở nỗi, đồng thời cũng không muốn trải qua bất kỳ đau thương nào chị mang lại nữa, nhưng nói là thế, mà cô đâu thể buông bỏ được đâu...



Yêu là mang nỗi đau một đời khốn khó, nhưng không lìa xa....



" Ừ " - Cô tỏ vẻ như không có gì, bình thản nói.


Chị lặng thinh, không nói gì.




Im lặng một lúc, Ngọc Hà mới nhớ ra mục đích mình đến đây, cô nhìn vết thương ở sau lưng chị, muốn vươn tay chạm vào một chút, nhưng lại sợ làm chị bị đau, cuối cùng đành rút tay về, giọng rất nhỏ hỏi một câu: "Có phải rất đau hay không?".


Thanh Hằng dùng sức nắm chặt lấy chăn đệm.


Có phải rất đau hay không ?




Sáu chữ đơn giản, nhưng đối với chị mà nói, vẫn là khát vọng xa xỉ nơi đáy lòng.




Bởi vì từ nhỏ đã làm phẫu thuật thay tủy, nên thân thể vẫn luôn yếu hơn bình thường, sau khi mẹ qua đời, một đứa nhỏ mới hơn 10 tuổi làm sao có thể tự chăm sóc cho mình, chị thường xuyên bị cảm sốt, đến phòng khám, nhìn những đứa nhỏ cùng trang lứa khác đều được cha mẹ che chở như bảo bối, mà chị vĩnh viễn chỉ một mình đơn độc.




Lúc ấy tuổi vẫn còn nhỏ, cũng đã có mong muốn người khác để ý đến mình một chút. Còn nhớ, có lần mẹ nói cho chị biết, chị và người của Trần gia có quan hệ huyết thống, sau khi mẹ mất, lúc chị lần nữa phát sốt, nhớ lại lời mẹ nói,chị liền chạy đến Trần gia ngồi ngoài cửa chờ cha rất lâu. Chị nghĩ là mình bị bệnh thì sẽ được cha quan tâm một chút, không thì liếc mắt nhìn chị một cái cũng được. Mệt mỏi, cố gắng đợi một lúc lâu, mãi mới chờ được đến lúc cha xuất hiện, nhưng chị còn chưa kịp mở miệng nói gì, cha đã cau mày, vẻ mặt âm trầm hỏi một câu: "Ai bảo mày tới đây? Đi mau!".



Sau đó cha cũng không thèm liếc chị một cái mà đi một mạch vào trong nhà, giống như đối với ông ấy, chị chỉ là một người qua đường thôi.





Bởi vì không có ai để ý chị bị bệnh thì có khó chịu hay không, bị thương thì có đau hay không, cho nên ngay cả chính chị cũng cảm thấy, mình sẽ không khó chịu, sẽ không đau.




Nhưng hiện tại, cô thế nhưng lại hỏi chị có đau hay không...




Một câu nói không có chủ ý gì, nhưng lại dễ dàng khiến tâm tình chị mềm mại hơn rất nhiều.




Ngọc Hà hỏi xong Thanh Hằng, liền vươn tay, mở chiếc túi mình mang theo, lấy ra chai thuốc khử trùng, thuốc mỡ và cả băng vải.




Ngọc Hà cầm tăm bông, trước tiên nên khử trùng vết thương cho chị, có thể bởi vì đau, phía sau lưng chị giật mạnh một cái, khiến Ngọc Hà suýt nữa làm rơi tăm bông.




Ngọc Hà cố gắng bình tĩnh lại, nhịn không được bèn mở miệng nói chuyện, để đánh lạc hướng chị: "Bị thương, sao lúc ấy không nói gì?".




"Cho dù không muốn để người khác biết, cũng nên tự mình đi viện kiểm tra một chút."




"Miệng vết thương xử lý trễ như này, rất dễ nhiễm trùng."




"Còn có, ngày hôm qua sao chị lại uống nhiều rượu như vậy, sẽ làm rách miệng vết thương..."





"Chị đã lớn như vậy, thế nào còn không biết tự chăm sóc bản thân..."




Tính cách của chị vốn đã rất quái gở, không thích nói chuyện, lại càng không thích người khác lảm nhảm nói nhiều, nhưng riêng lần này thì lại là ngoại lệ.




Có thể đây là lần đầu tiên cô phải xử lý một vết thương nghiêm trọng thế này nên hơi khiếp sợ, giọng nói ra còn mang theo chút run rẩy, nhưng không hiểu sao, âm thanh của cô mà chị nghe được, lại càng tăng thêm sự cuốn hút.




Cứ một câu lại một câu, lời cũng không lặp lại nhau, lại không có dấu hiệu dừng, nhưng vào tai chị lại không hề ầm ĩ phiền chán, ngược lại, nghe được cô lải nhải thế này, đáy lòng còn thấy ấm áp khó nói thành lời.




Thanh Hằng nhắm mắt lại, ghé vào thành giường, không hề nói gì cả, giống như đang ngủ, nhưng khóe môi chôn ở dưới cánh tay của chị lại hơi hướng lên như đang mỉm cười.




Ngọc Hà xử lý miệng vết thương của chị xong mới từ trên người chị đi xuống, sau đó lấy một ít thuốc tiêu viêm, mở miệng nói: "Uống vài viên tiêu viêm, sẽ nhanh khỏi hơn."




Ngọc Hà lấy chai nước khoáng đặt trên tủ đầu giường, dùng sức mở ra, đưa tới bên giường, sau đó mới phát hiện chị đang nhắm mắt lại, hô hấp đều đều trầm ổn, có lẽ đã chìm vào giấc ngủ.




Lông mi chị rất dài và cong như dẻ quạt, lúc ánh sáng chiếu xuống, mờ mờ vô cùng cuốn hút.




Vẻ mặt của chị an tĩnh thản nhiên, khóe môi khẽ nhếch lên, như đang mỉm cười, khiến cho từng đường nét trên khuôn mặt vô cùng hài hòa và dịu dàng.



Ngọc Hà nghiêng người, nhìn chằm chằm khuôn mặt chị, nhịn không được đến gần một chút, nhẹ nhàng vụng trộm hôn lên trán chị. Tuy chỉ là đụng chạm rất nhẹ, nhưng cũng đủ khiến cô đỏ mặt, sau đó rất nhanh liền tách ra, đặt chai nước và thuốc ở một bên, cô lặng lẽ lấy tấm chăn mỏng đắp cho chị, rồi cầm túi của mình nhanh chóng rời đi.

------------------------------------------------

Mấy ngày nay, bởi vì hơi sốt nên Thanh Hằng vẫn luôn ngủ không ngon, nhưng giấc ngủ này, bỗng nhiên chị ngủ rất ngon và sâu. Thẳng tới khi, chị lười nhác chau mi mở mắt, ngoài cửa sắc trời đã tối, trong phòng không bật đèn, một khoảng tối tăm mờ mịt.




Thanh Hằng mò điều khiển từ xa, mở hết tất cả đèn trong biệt thự, nhìn thấy trong phòng chỉ có một mình, chị vô thức liền giơ tay lên, sờ vào băng gạc trên lưng của chính mình, sau đó xác định là Ngọc Hà buổi chiều thực sự có xuất hiện ở đây, cuối cùng mới nhanh chóng xuống giường, đi ra khỏi phòng.




Trong biệt thự rất yên tĩnh, ngoài tiếng bước chân của chị, cũng không có bất kì một âm thanh nào khác, cửa sổ sát đất tầng một chưa đóng lại, gió đêm thổi tung rèm cửa, lại không tìm thấy bóng dáng Ngọc Hà, trong lòng nhịn không được một tầng thất vọng, cô đã đi rồi...




Thanh Hằng một mình ngồi trong phòng khách trống không rộng lớn, sau đó, mãi một lúc sau, mới bước chân lên cầu thang đi lên lầu, quay trở lại phòng ngủ nhìn một vòng, cuối cùng nhìn thấy trên tủ đầu giường có để thêm mấy viên thuốc, ánh mắt Thanh Hằng nhìn chằm chằm vào nó rất lâu, đang định cất đống thuốc vào ngăn tủ thì chị bỗng nghe được bên dưới nhà có tiếng động.




Thanh Hằng mi tâm nhăn lại, cẩn thận lắng nghe, đích xác có tiếng bước chân truyền tới, sau đó nhanh chóng nhấc người, bước ra khỏi phòng, vừa đi đến đầu cầu thang, liền nhìn thấy Ngọc Hà khó nhọc mang một túi lớn, đi vào nhà bếp.




Thanh Hằng cất bước, không nhanh không chậm xuống lầu, tiến về phía nhà bếp.




Chị dừng bước ở của nhà bếp, mắt chăm chăm nhìn về phía người con gái đang đem đồ ăn đóng gói mua bên ngoài về, từng cái từng cái đổ ra đĩa, sắp xếp ngay ngắn lên bàn ăn.




Thanh Hằng không lên tiếng quấy rầy Ngọc Hà, chỉ dựa vào cửa bếp, bình thản theo dõi, nhưng ánh mắt lại không giấu nổi niềm hạnh phúc.




Ngọc Hà bày biện xong tất cả, nhìn đồ ăn trên bàn, hài lòng vỗ vỗ tay, sau đó quay người chuẩn bị đi gọi Thanh Hằng ăn cơm, lại nhìn thấy chị với tư thế nhàn tản đứng trước cửa, nhất thời bị dọa hốt hoảng, sau đó liền cười cười với Thanh Hằng: "Chị tỉnh rồi? Vậy rửa tay ăn cơm đi."




Thanh Hằng vẫn không động, nhìn chằm chằm vào mắt Ngọc Hà, nhìn một hồi, sau đó hỏi: "Cô vừa rồi ra ngoài, chính là đi mua đồ ăn sẵn?".




Ngọc Hà gật đầu, ngữ khí mang một tia oán trách: "Chỗ này xa quá, gọi đồ ăn, họ đều không chịu đưa tới, tôi chỉ có thể tự mình lái xe đi mua."




Thì ra cô không phải đã đi rồi... Đáy lòng Thanh Hằng hơi hơi thoải mái hơn một chút, chầm chậm đứng thẳng người, quay mình đi đến phòng vệ sinh ở lầu một, rửa sạch tay, lúc quay trở lại, Ngọc Hà đã ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, đợi chị.




Nhìn thấy chị đi vào, Ngọc Hà cười trừ, mở miệng nói: "Tôi không biết nấu ăn, cũng không biết chị thích cái gì, nên mới tùy tiện chọn món."


Thanh Hằng kéo chiếc ghế đối diện Ngọc Hà ngồi xuống, nhìn một lượt trên bàn ăn năm món ăn một món canh, mặn chay kết hợp, dinh dưỡng cân đối, sau đó liền gật đầu với Ngọc Hà, cầm lên đôi đũa cô sớm đã bày một bên, bắt đầu ăn.




Ăn được mấy miếng, Thanh Hằng ngẩng đầu, nhìn Ngọc Hà ở đối diện đang lặng lẽ ăn cơm, dừng lại một chút, tìm một chủ đề, mở miệng hỏi: "Cô làm thế nào vào được đây?"





Thanh Hằng rất ít khi chủ động mở miệng nói chuyện với Ngọc Hà, do vậy đã khiến cô mất một nửa nhịp, mới phản ứng được chị đang hỏi cái gì, sau đó cắn đũa, chớp chớp mắt, nhìn Thanh Hằng, mặt đỏ bừng ấp ấp úng úng nhỏ giọng nói: "Tôi từ cửa sổ phía sau kia bò vào."





Từ cửa sổ bò vào... Thanh Hằng khóe miệng nhịn không được giật giật, sau đó cầm đũa lên, tùy tiện gắp một miếng đồ ăn, đút vào trong miệng, cố ép cho chính mình không bật cười, cứng mặt lại, một câu cũng không nói tiếp tục ăn. (Qúa đáng quá nha anh😂 Mà đáng yêu ghê cơ )





Ngọc Hà cẩn thận dè dặt thăm dò Thanh Hằng, phát hiện chị dường như không có ý tiếp tục truy cứu, tính toán nữa, lúc này mới hạ xuống đôi đũa cắn trong miệng, tiếp tục cúi đầu ngoan ngoãn tiếp tục ăn cơm.




Trong phòng bếp rất yên tĩnh, hai người mặt đối mặt, trầm lặng không lên tiếng ăn cơm.




Lúc sắp ăn cơm xong, Thanh Hằng đột nhiên phá vỡ trầm mặc, nói ra sáu con số.




Ngọc Hà ngây ra một chút, ngẩng đầu, mở lớn hai mắt, nhìn Thanh Hằng, bộ dạng ngơ ngác không hiểu.




Thanh Hằng liếc nhìn biểu tình của Ngọc Hà một cái, tiếp tục thanh cao lạnh lùng ăn cơm, sau đó đến lúc ăn no rồi, mới bỏ đũa xuống, đem sáu con số kia nói lại một lần, thuận tiện hỏi một câu: "Đã nhớ kĩ chưa?".




Đó là thứ gì chứ? Ngọc Hà khó hiểu chớp chớp mắt, liền gật gật đầu, biểu thị bản thân đã nhớ kĩ rồi, nhưng sau đó, do không hiểu đó là sáu con số gì nên chỉ biết lắc đầu




Thanh Hằng nhíu mày, dường như bất lực, sau đó đứng lên, bước ra khỏi phòng bếp, qua một lúc, đem theo một tờ giấy ghi chú vào, đẩy tới trước mặt Ngọc Hà.




Trên tờ giấy ghi chú, là nét chữ của chị, viết sáu con số chị vừa nói.




Ngọc Hà nhìn tờ giấy ghi chép một cái, sau đó ngẩng đầu, nhìn lên Thanh Hằng.




Người phụ nữ kia, từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt mang theo vài phần sủng nịnh, ngón tay chỉ chỉ vào tờ giấy, sau đó nhanh chóng nói ra năm chữ: "Mật mã của biệt thự."




Rồi quay người, đi ra ngoài cửa phòng ăn.






Thanh Hằng đi đến cửa phòng ăn, liền giống như nghĩ ra điều gì, dừng bước chân, quay đầu lại, nói với Ngọc Hà: "Sau này không cần trèo cửa nữa, nếu như bị hệ thống trị an của biệt thự phát hiện sau đó báo cảnh sát, đến lúc đó đừng mong tôi đến cục cảnh sát bảo lãnh." =))))))))




Chị nói xong, liền cất bước, rời đi.




Khi chị đi lên lầu, liềnrẽ tới cửa sổ sát đất ở phía sau, nhìn thấy quả nhiên cửa vẫn chưa đóng.




Biệt thự Nghi Sơn này, đến trợ lí của mình chị cũng không cho biết, bởi vì lúc tâm tình không tốt hoặc bị bệnh, chị thích một mình đến nơi này, sau đó đến người làm việc theo giờ cũng không tìm, vệ sinh của biệt thự, cũng đều là chị một mình quét dọn, hình như mấy tháng trước, lúc chị đến, tưới hoa ở vườn sau, sau đó thuận tiện mở cửa thông gió, sau đó nữa thì quên đóng lại...




Thanh Hằng đưa tay ra, kéo cửa sổ sát đất, lúc muốn khóa trái lại, lại nghĩ đến người còn đang lặng lặng lẽ lẽ ăn cơm trong phòng bếp, sau đó động tác dừng lại một chút, vẫn là từ bỏ ý định, mặc kệ cho cửa sổ đó mở toang, quay người, đi lên lầu.




Một dòng mật mã, sáu con số, nói hai lần, cô ấy còn nhớ không nổi, viết ra trên giấy, có trời mới biết được liệu cô ấy có làm rơi mất hay không, đến lúc lại đến đây.... Không phải là muốn trèo cửa sổ sao.... Đã thích trèo cửa sổ như vậy, vậy thì để đó sau này cho cô trèo đi....



Ngọc Hà ăn cơm xong , đem thức ăn thừa còn lại bỏ vào trong một túi rác lớn, sau đó đi lên lầu.




Thanh Hằng tư thế ưu nhã ngồi trên ghế sofa, trên đầu gối đặt một cái Macbook, hai tay gõ nhanh trên mặt bàn.




Ngọc Hà gõ cửa, đánh động Thanh Hằng một chút, sau đó mới bước vào trong phòng, lấy thuốc mua ở hiệu thuốc ra, đặt ở trên sofa bên cạnh chị, chỉ vào thuốc hạ sốt, nhẹ giọng nói: "Đây là thuốc hạ sốt, lát nữa chị nhớ uống, nhớ là uống bốn viên." Sau đó lại chỉ vào thuốc mỡ để bôi, nói: "Cái này dùng bên ngoài, nếu như chị cần, ngày mai tôi qua đây giúp chị bôi thuốc, nếu như chị không muốn, có thể tìm trợ lí."




Thanh Hằng tay di trên máy tính, hơi cứng nhắc một chút, sau đó liền nhè nhẹ gật đầu.




Ngọc Hà cũng gật đầu theo, trầm mặc một lúc, lại nói: "Vậy cũng không còn sớm nữa, tôi về trước nhé."




Thanh Hằng không nói lời nào, Ngọc Hà đợi mấy giây sau, liền nói một câu: "Tạm biệt", sau đó liền với lấy túi xách, đi ra khỏi phòng ngủ.




Thanh Hằng ngồi trên sofa, không hề động đậy, trước đây, chị một mình ở trong biệt thự này, cũng không cảm thấy cô đơn, nhưng không hiểu sau, bây giờ cô đến, rồi đột nhiên đi mất, chị liền cảm thấy biệt thự này, trống rỗng đến dọa người.




Thanh Hằng nghe thấy dưới lầu có tiếng khởi động xe truyền tới, chị dùng lực nắm chặt lấy máy tính, sau đó liền đứng dậy, đi đến bên giường, lật tìm điện thoại của chính mình, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài: "Ừm, anh cho cổng ra của biệt thự đóng lại, để người trực ban rời đi nửa tiếng, ừm, cảm ơn." (Đẹp trai mà còn lắm mưu nữa, thử hỏi, ai có thể thoát nổi ông anh của em đêy :3 ).




Ngắt điện thoại xong, Thanh Hằng liền quay trở lại sofa, ngồi xuống, ôm máy tính lên, tiếp tục xử lí văn kiện gấp hôm nay công ty gửi tới.




Thanh Hằng mỗi lần gõ một hàng chữ, đều nhìn sang điện thoại bên cạnh, đến lần thứ mười lăm chị ngẩng đầu lên, màn hình điện thoại, quả nhiên sáng lên, là cô gọi tới.




Thanh Hằng không vội bắt máy ngay, mà ngược lại không nhanh không chậm tiếp tục ở trên bàn phím gõ hết một hàng chữ, sau đó mới chậm chạp đưa tay ra, cầm điện thoại lên, trượt tay qua nút nghe: "Làm sao thế?".






"Cổng khu biệt thự đóng rồi, không có người trực ban, chị có thẻ ra vào không?" - Âm thanh của Ngọc Hà dịu dàng ấm áp, thông qua điện thoại, truyền đến tai Thanh Hằng.




"Có". - Thanh Hằng vẫn thành thực trả lời, sau đó liền đứng dậy, làm bộ như đang đi lục tìm đồ một hồi, còn cố ý làm ra một vài động tĩnh, truyền vào trong điện thoại qua tai Ngọc Hà, cuối cùng liền cầm thẻ ra vào, nhìn hai cái, mặt không đỏ, khí không loạn, nói với người trong điện thoại, rằng: "A, tôi vừa mới nhớ lại, mấy ngày trước lúc thay đồ, để quên ở trong khách sạn của đoàn phim, không cầm rồi." 😂😂😂😂




"Ah?" - Ngọc Hà kêu lên một tiếng - "Vậy tôi làm sao ra được đây?".


Thanh Hằng không lên tiếng, giống như thực sự đang nghĩ cách, qua một lúc, mới đem ý định vẫn luôn tính toán trong lòng, không nhanh không chậm nói ra: "Cô quay lại đây đi, tối nay không đi được, vậy thì cứ tạm ở lại đây đi." 😌😌😌




Ngọc Hà không ra được khỏi biệt thự, nghĩ đi nghĩ lại, dường như cũng chỉ có thể như vậy, liền nói vào trong điện thoại "Ừ" một tiếng.




Thanh Hằng không nói gì, dứt khoát ngắt điện thoại.

Chị cúi đầu, nhìn thẻ ra vào trong lòng bàn tay mình, sau đó liền đi đến trước tủ mật mã, nâng tay lên, nhập mật mã, đem thẻ ra vào ném vào trong, đóng tủ mật mã lại, rồi bình thản thong dong ngồi lại trên sofa, tiếp tục ôm lấy máy tính, xử lí công việc.






Ước chừng qua khoảng mười phút, Thanh Hằng nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng xe, khóe miệng chị nhịn không được khe khẽ giương lên một chút, ngón tay cũng dừng lại trên bàn phím gõ chữ, sau đó đợi đến khi cửa ngoài tòa nhà truyền tới tiếng bước chân của Ngọc Hà, ý cười nơi khóe miệng Thanh Hằng mới thu liễm lại, biểu tình một giây biến chuyển thành bộ dạng chăm chú làm việc.




Ngọc Hà sợ quấy rầy Thanh Hằng làm việc, động tác nhẹ nhàng đi vào trong phòng ngủ, sau đó ngồi trên sofa vị trí tương đối xa Thanh Hằng, cầm điện thoại lên tùy tiện lướt xem tin tức.






Tuy đang làm việc nhưng khóe mắt Thanh Hằng vẫn luôn chú ý đến Ngọc Hà, chị trong lúc nhìn Ngọc Hà nhàm chán dựa trên sofa ngẩng đầu ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người liền hơi ngừng lại một chút, sau đó quét đến chỗ thuốc cô vừa đặt bên cạnh mình vẫn chưa uống, sau đó liền làm bộ như nghĩ ra việc phải uống thuốc, đem máy tính đặt lại trên bàn trà, đứng dậy, đi đến một bên cầm lên một bình nước, uống thuốc, thuận tiện nhìn Ngọc Hà một chút, đem điều khiển ti vi ném cho cô, sau đó tư thế nhàn nhã trở lại trên sofa, lại lần nữa ôm lấy máy tính.




Ngọc Hà mở ti vi, đầu tiên đem âm lượng điều chỉnh nhỏ một chút, rồi mới cầm điều khiển, bắt đầu tìm kênh, cuối cùng chuyển đến một kênh phim ảnh, nhìn thấy đang phỏng vấn nhà sản xuất Tôn, mà dưới góc dưới nhìn thấy có nhắc đến tiếp theo sẽ phát sóng bộ phim "Khuynh quốc khuynh thành" .




Bộ phim điện ảnh "Khuynh quốc khuynh thành", là Thanh Hằng lần đầu tiên đạt được giải ảnh đế điện ảnh, là một bộ phim cổ trang rất kinh điển, nhà sản xuất Tôn là người đầu tư, vậy nên Ngọc Hà liền đặt điều khiển xuống, đợi phỏng vấn xong nhà sản xuất Tôn, rồi xem bộ phim điện ảnh kinh điển của chị đã từng diễn.




Thanh Hằng vẫn luôn chú ý đến việc Ngọc Hà vẫn không ngừng chuyển kênh, cuối cùng lại dừng lại ở kênh có nhà sản xuất Tôn xuất hiện, dù cho gần đây, Ngọc Hà và nhà sản xuất Tôn tiếp xúc không nhiều, nhưng chị vẫn còn nhớ rõ ràng, nhà sản xuất Tôn có hứng thú với cô... Thậm chí, cô ban đầu còn vì việc nhà sản xuất Tôn cho cô vai nữ chính mà đưa ra việc hủy bỏ giao dịch với mình.




Thanh Hằng sẽ không đem chính mình ra so sánh với nhà sản xuất Tôn, nhưng vẫn là muốn khiến cho người đàn ông đó ở trong lòng cô ấy, sẽ có ấn tượng xấu đi một chút, liền trầm tư một hồi, giả như đang nói chuyện phiếm với Ngọc Hà, mở miệng nói: "Tôn tổng hình như cùng với Kim Nhã, quan hệ có chút không bình thường."




Ngọc Hà dường như rất không thích Kim Nhã, người có liên quan dính líu đến cô ta, hẳn là sẽ khiến cho cô ghét bỏ....




Quả nhiên giống như chị dự đoán, lúc Ngọc Hà nghe tới câu nói này, tuy không có biểu hiện quá rõ ràng, nhưng trên mặt, vẫn hiện lên một tia chán ghét.




Thanh Hằng biểu tình một bộ bình thường, nhưng trên nét mặt, rõ ràng có một tia hài lòng lướt qua, sau đó liền tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính của mình.




Phỏng vấn nhà sản xuất Tôn rất nhanh kết thúc, phim điện ảnh "Khuynh quốc khuynh thành" bắt đầu phát sóng, Thanh Hằng lúc đó so với bây giờ xem ra còn non nớt hơn rất nhiều, trên khuôn mặt thiếu đi một chút trầm ổn và nội liễm, tuy không được như phong thái hiện tại, nhưng vẫn mang một vẻ đẹp đến mê đắm lòng người.





Thanh Hằng hồi đó, kĩ thuật diễn xuất đã đến mức thuần tình như hỏa, dù cho là ánh mắt hay động tác, đều có thể đem yêu hận tình thù của nhân vật truyền tải đến tột cùng.




Kịch bản viết rất tốt, diễn viên diễn rất hay, đích xác là bộ phim kinh điển hiếm gặp, cũng nhờ vậy mà chị dựa vào bộ phim này, đạt được vị trí ảnh đế, cũng là danh hiệu về với người có thực lực.






Bộ phim điện ảnh này, Ngọc Hà trước đây có xem một lần, nhưng hiện tại xem lại, vẫn như cũ xem đến say sưa nhập thần, lúc xem đến một nửa, điện thoại của Thanh Hằng đặt ở trên bàn đột nhiên trấn động một cái, Ngọc Hà quay đầu nhìn Thanh Hằng, đã thấy chị cầm lấy điện thoại, ghé sát vào tai.




Điện thoại là do trợ lí gọi tới: "Phạm Tổng, việc chiếc xích đu chị cho tôi điều tra, đã có manh mối rồi."




Thanh Hằng nhìn Ngọc Hà đang ngồi xem ti vi, không mở miệng trả lời, mà đóng máy tính lại, đứng lên, đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại, mới nói với trợ lí bên kia điện thoại, hỏi một câu: "Manh mối gì?".




"Dây buộc xích đu bị vật sắc cắt đứt, bởi tôi có tìm thấy một hòn đá sắc cách đó không xa. Tôi còn xem lại băng ghi hình ở sơn trang, nhìn thấy Kim Nhã lúc quay phim ngày hôm đó, có đi theo hướng ra bãi cỏ, nhưng ở bãi cỏ đó, không lắp đặt máy quay, nên không thể nói được cô ta có đi qua bãi cỏ đó hay không , nhưng, ngoài cô ta ra, thì nhân viên công tác cũng đi vào trong rồi, vậy nên, cũng chỉ có cô ta có khả năng động tay động chân với xích đu. Tôi nghĩ nếu như không lầm thì, cô nàng đó có lẽ đã bỏ tiền ra mua chuộc người của tổ đạo cụ, khiến chúng ta không tìm được người, cũng không thể có được bằng chứng, vậy nên, Phạm Tổng, chị xem, sự việc nên giải quyết như thế nào ?".




Thanh Hằng thực sự trong lòng đã có chút dự đoán, chỉ là thiếu bằng chứng chứng thực, suy từ lời của trợ lí, biết được cũng không có chứng cớ đầy đủ, nhưng chị chắc chắn khẳng định, xích đu ngày hôm đó, Kim Nhã có động tay động chân.




Trong đáy mắt Thanh Hằng, phút chốc hiện lên một tia sát ý, toàn thân đầy ý lạnh, theo sự biến đổi mà trở nên sắc bén, chị hơi hơi nheo mắt, nói với trợ lí của mình trong điện thoại: "Đã không có bằng chứng, vậy thì theo cách không có bằng chứng đối phó với cô ta."




"Ý của chị là ?" - Trợ lí đi theo Thanh Hằng đã mấy năm này, ít nhiều cũng hiểu được cách nghĩ trong lòng chị, vậy nên liền đem theo vài phần dò đoán, vài phần khẳng định nói: "Đem cô ta, tạm thời "đông cứng" một thời gian ?".




"Không phải là tạm thời, mà là vĩnh viễn." - Sau khi Thanh Hằng tiếp quản Truyền thông Hoàn Ảnh, chưa từng "đông cứng" bất cứ một nghệ sĩ nào, bởi vì chị cũng từ một người tay không mà trèo lên tận chỗ cao như bây giờ, vậy nên nếu đám nghệ sĩ đó thực sự phạm lỗi sai, chị cũng có thể bao dung được, đây là lần đầu tiên, hắn trực tiếp hạ lệnh.




"Nhưng mà, hiện tại bộ phim "Khuynh thành thời quang", nhất thời sợ rằng không thể nào thay nhân vật được..."




"Vậy thì tìm biên kịch, đem cô ta và phần diễn của cô ta cắt đi ít nhất."




"Vâng, tôi biết rồi."


Thanh Hằng ngắt điện thoại, đứng ở hành lang hít sâu mấy cái, giải toản đi một chút tức giận trong lòng, mới thu liễm lại tất cả những cảm xúc bộc phát, quay trở lại trong phòng ngủ.




Thanh Hằng nhàn nhạt lướt nhìn màn hình một cái, kết quả lại nhìn thấy trên màn hình đang có cảnh hôn nhau của mình và Phạm Hương, sau đó chị liền quay đầu, vô thức nhìn Ngọc Hà, phát hiện, người con gái mắt chăm chú không rời nhìn màn hình, so với trước khi hắn rời đi, xem ti vi còn chuyên chú, nhập tâm hơn nữa.




Thanh Hằng quan sát Ngọc Hà một lát, tầm mắt lại quay lại trên ti vi, trên màn hình lớn, chị và Phạm Hương đang vô cùng chuyên tâm hôn nhau, giống như dồn hết toàn bộ tình cảm.




Thật ra thì bất cứ ai tham gia vào giới giải trí, cũng biết, những cảnh này chỉ là giả để quay phim, hơn nữa trong giới giải trí không thiếu các cặp vợ chồng, mọi người còn tận mắt nhìn thấy một nửa của mình và người khác hôn thật, huống chi, chị còn hôn giả, thật sự không có gì đáng để ý.




Trước kia, Thanh Hằng cũng đã từng ngồi ở trong rạp chiếu phim, xem qua cảnh mình hôn những người phụ nữ khác, chị cũng không có cảm nhận gì nhiều, nhưng bây giờ Ngọc Hà đang nhìn cảnh tượng kia rất chăm chú, đáy lòng chị lại không khỏi có hơi lo sợ.




Thanh Hằng không lên tiếng quấy rầy Ngọc Hà, chậm rãi ngồi ở trên ghế sa lon, cầm laptop lên, nhập mật mã, đang chuẩn bị xử lý văn kiện cuối cùng cho xong, thì ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn trên màn ảnh còn vẫn còn chiếu cảnh hôn, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ màn ảnh máy vi tính, không nhịn được, nhẹ giọng hỏi một câu: "Rất đẹp sao?".




Ngọc Hà quay đầu, nghi ngờ nhìn về phía Thanh Hằng.




Thanh Hằng không nói gì, vẻ mặt nhàn nhạt giơ tay lên gõ lên laptop, sau đó giơ tay lên, sờ cằm, nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính một lát, rồi thả tay xuống, gõ chữ lạch cạch.




Ngọc Hà mở to hai mắt, cho là lời Thanh Hằng vừa nói không phải nói cho mình nghe, lại quay đầu lần nữa, tiếp tục xem phim, kết quả tầm mắt của cô chưa kịp thấy màn hình, lại nghe được giọng nói của chị không có bất kỳ cảm xúc nào bay tới lần nữa: "Những cảnh này trong phim, đều là hôn giả, có cái gì đẹp mà xem chứ."






Thì ra là chị muốn hỏi cảnh quay đang chiếu trên tv, lúc này cô mới hiểu ra, liền mở miệng nói: "Dù là hôn giả, nhưng vẻ mặt của chị cùng Phạm Hương diễn rất đạt, cộng thêm cảnh bão tuyết, nên làm cho hình ảnh càng đẹp, thoạt nhìn cũng rất đẹp mắt."




Thanh Hằng không nói tiếp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, nghiêm túc bận rộn.




Ngọc Hà quay đầu tiếp tục xem ti vi, sau đó vô thức liền nhớ lại lời chị vừa nói với mình là các cảnh quay của chị đều là hôn giả, mà nhớ lại, trước đây cảnh quay mình hôn chị, chẳng phải là hôn thật sao...Vì trong lòng có chút tò mò, nên cô mới đánh liều, đem thắc mắc trong lòng ra hỏi chị: "Những cảnh chị quay trước kia, đều là giả sao sao?".




Thanh Hằng không chớp mắt, vẫn tiếp tục duy trì nhìn máy tính, nhưng vẫn trả lời cô một câu: "Ừ".




Mỗi một bộ phim Thanh Hằng quay, Ngọc Hà đều xem qua, dường như toàn bộ đều có cảnh hôn, thậm chí có cảnh hôn thoạt nhìn giống như thật,Ngọc Hà không nhịn được, liệt kê mấy bộ phim, hỏi: "Những bộ phim 'Vân Đoan', 'Thiên đường' này cũng hôn giả sao?".






Chị không chần chừ liền gật đầu.




Ngọc Hà nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại kể tên một vài bộ phim.




Chị vẫn như cũ gật đầu.






"Nhưng mà trong bộ phim 'Mê luyến' có cảnh nóng."






Thanh Hằng nhíu nhíu mày, động tác gõ trên bàn phím dừng lại, ngây ngốc một hồi lâu, mới nhớ ra được "Mê luyến" là bộ phim nào, sau đó mở miệng nói: "Bộ phim đó sao? Cảnh giường chiếu là tìm người đóng thế."






Ngọc Hà trong lòng nhịn không được nổi lên một tia vui mừng, lúc đầu khi cô trong rạp chiếu phim xem đến cảnh giường chiếu, trong lòng bởi vì người trên khắp thế giới đều nhìn thấy thân thể trần trụi của Thanh Hằng, mà cảm thấy chua xót và khó chịu, cuối cùng, thì ra là có thế thân.






Thanh Hằng rũ mi mắt xuống, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, kết quả còn chưa nhìn được mấy chữ, trong não lại hậu tri hậu giác phát hiện, Ngọc Hà vừa rồi dường như đem hết tất cả những bộ phim chị diễn trong suốt mấy năm sự nghiệp của mình đếm ra một lượt, thậm chí đến những bộ phim như "Mê luyến" có số người xem rạp không cao, đến chị cũng không nhớ rõ, cô lại có thể nhớ trong đó có cảnh giường chiếu....




Thanh Hằng nghĩ tới đây liền ngẩng đầu, nhìn Ngọc Hà đang xem ti vi, hỏi một câu: "Cô hình như rất quan tâm đến mấy bộ phim tôi đóng ?".




Nhịp tim Ngọc Hà đột nhiên bị lỡ mất một nhịp, tay vô ý thức nắm chặt lại, chị không phải đã phát giác ra tâm tư trong lòng của mình đó chứ... Ngọc Hà ánh mắt không chuyển, nhìn vào màn hình ti vi, nỗ lực duy trì sự bình tĩnh của bản thân, sau đó nói: "Mỗi bộ phim chị quay, đều rất nổi tiếng, mọi người đều thích xem, tôi cũng không ngoại trừ, chị không biết sao, thực ra tôi còn là fan của chị nữa đó !".




Nói xong, Ngọc Hà quay lại nhìn Thanh Hằng mi mắt cong cong cười, cố tỏ ra nhẹ nhàng tiếp tục mở miệng, cố gắng che đậy tâm tình của chính mình: "Thế nào? Tôi đều đem những bộ phim của anh từng bộ, từng bộ kể hết ra rồi, đã tính là fan trung thành chưa?".






Thanh Hằng có lượng fans hâm mộ vô số kể, không những vậy, họ mê mẩn chị đến phát cuồng không phải là không có, nhưng fan như Ngọc Hà này, khiến cho chị tâm tình vui vẻ lên rất nhiều.




Thanh Hằng dứt khoát gập máy tính trước mặt lại, biếng nhác dựa vào ghế sofa, cùng Ngọc Hà xem phim một lúc, sau đó lại mở miệng hỏi: "Vậy cô xem phim của tôi nhiều như vậy, thích nhất tôi diễn nhân vật nào?".






Ngọc Hà xoa xoa cằm, nghiêm túc nhớ lại, đến lúc Thanh Hằng tưởng rằng Ngọc Hà không nghe thấy câu hỏi của mình, chuẩn bị nhắc lại một lần nữa, đến lúc này, Ngọc Hà cuối cùng mới mở miệng, nói: "Thích nhất ấy à? Tôi thích nhất chị diễn "Trường tương tư"."




"Trường tương tư ?"


Thanh Hằng lông mày hơi hơi nhíu lại.




"Tuy chị trong phim đó chỉ diễn vai nữ thứ, nhưng lại nổi bật hơn nữ chính rất nhiều, nữ chính là chị gái cùng cha khác mẹ của chị, chị tuy rất thích chị gái của mình nhưng lại đem loại tình cảm đó, ẩn nhẫn và khắc chế nó lại, biểu hiện rất tinh tế, sâu sắc".




Lúc Ngọc Hà nói câu này, trên khuôn mặt nổi lên một tia thương cảm, thay vì nói, cô thích nhân vật trong phim, không bằng nói, cô và nhân vật ấy rất đồng cảm, cô thích Thanh Hằng, lại bởi vì chị không yêu cô, tình cảm yêu thích đó lại chỉ có thể trở thành bí mật chôn giấu nơi thâm sâu nhất trong đáy lòng, cô không dám bày tỏ, bởi vì sợ một khi bày tỏ rồi, chính là kết cục vạn kiếp bất phục, thay vì nói cô yếu đuối, không bằng nói cô sợ một đời một kiếp này cùng chị sẽ không còn bất cứ liên quan gì nữa.






Những bộ phim kinh điển Thanh Hằng từng quay, có "Khuynh quốc khuynh thành", có "Phồn hoa như mộng", cũng có "Vân đoan""Thiên đường", thậm chí "Phồn hoa như mộng" còn được mọi người bình luận là tác phẩm kinh điển trong trăm năm tới không thể nào vượt qua được, thậm chí chị còn nhờ vào bộ phim đó, gặt hái được rất nhiều giải thưởng.







"Trường tương tư" là tác phẩm đầu tiên chị được diễn vai nữ phụ, tuy là nữ phụ, nhưng vì khả năng diễn xuất tuyệt vời của mình, chị đã thành công trong việc để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả.









Chị cứ nghĩ, cô nhất định sẽ thích một vai chính trong một bộ phim đặc sắc nào đó mà chị từng đóng, lại không ngờ tới, cái cô thích lại là [Trường Tương Tư].








Bộ phim này, khiến cho chị được biết đến rộng rãi, khiến cho chị có đầy đủ năng lực cho cô một cuộc sống tốt đẹp, cũng là từ bộ phim đó, chị và cô, bắt đầu mỗi người một ngả, càng ngày càng xa.





Cho nên bộ phim này, là niềm vui của chị, cũng chính là nỗi đau của chị.





Thanh Hằng sững sờ vài giây, mới nhẹ nhàng chớp mắt, mở miệng, giọng điệu có vài phần mơ hồ:" Bộ phim này, cũng là bộ phim tôi thích nhất, nhưng đồng thời cũng là bộ phim tôi ghét nhất ".





"Vì sao?" - Cô hỏi.





Ánh mắt Thanh Hằng có chút bi thương, Ngọc Hà không biết mình có nhìn nhầm hay không, mà từ trên khuôn mặt không cảm xúc của chị, thấy được một tia đau xót.





"Bởi vì, từ sau bộ phim này, tôi có tiền có danh, nhưng lại mất đi người con gái mà tôi yêu nhất."





Mất đi người con gái mà chị yêu nhất...





Ngọc Hà nhíu mi, nhớ đến tối qua ở Kim Bích Huy Hoàng, mọi người hỏi chị, nhiều năm như vậy đã từng thổ lộ chưa, chị nói, đã từng, nhưng không thành công...







Ngọc Hà do dự một chút, đem nghi hoặc trong lòng hỏi:" Chẳng lẽ, khi chị quay xong [Trường Tương Tư], đi tìm cô ấy thổ lộ, sau đó thất bại sao ?".







Chị đúng là đi tìm cô, nhưng chỉ là, lời chưa nói ra, đã không còn tư cách để yêu cô nữa rồi.







Tay Thanh Hằng tùy ý để trên đầu gối, dùng sức nắm lại, chớp chớp mi mắt, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, một lúc sau, còn nói thêm:" Có thể coi là như vậy."







Ngọc Hà thực sự ngạc nhiên với câu chuyện của chị, mặc dù nghe xong trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu:" Sau đó, chị cùng cô gái kia vẫn giữ liên lạc chứ?".





"Có một thời gian mất liên lạc, sau đó lại liên hệ lại được."





Câu trả lời này của Thanh Hằng, đối với Ngọc Hà mà nói, giống như rơi từ trên đỉnh núi xuống, lúc nghe được nửa câu đầu , trong lòng cô rõ ràng có chút vui mừng, nhưng đến câu sau, không khỏi tràn lên một cảm giác mất mát không nói nên lời.







Hóa ra bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc... Không biết đến giờ đã tiến triển tới đâu ? Sự nghiệp của chị đã thành công như vậy, lại có vẻ ngoài mê người như thế, cô gái kia chắc chắn không thể cự tuyệt được rồi...









Ngọc Hà đan những ngón tay với nhau, hoàn toàn không còn tâm tư nhìn ti vi, cô giả bộ lơ đãng thốt ra lời nói đùa, quay đầu, thoải mái nói với Lục Cẩn Niên:" Chị bây giờ đã không còn là chị của những năm trước, chắc hẳn chuyện tình cảm của hai người đã tiến triển tốt hơn rồi đúng không ?".







Chị cười khổ, buồn thay, chị đang là ám chỉ cô, nhưng cô lại không thể biết được.







Nhìn nét mặt này của cô, thì chị chắc rằng, cô đang thật tâm mong chờ chị cùng cô gái kia cùng về với nhau.







Thanh Hằng trong thoáng chốc tâm tình trở nên u ám, chị đột nhiên muốn đứng dậy, toan rời đi, nhưng lại nghĩ tới, chị cùng cô 5 năm gặp lại, từ đó những lần ôn hòa, tâm tình nói chuyện phiếm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lần này, khó khăn lắm mới có cơ hội tốt như vậy, thế mà chị lại muốn phã vỡ nữa sao ?







Thanh Hằng dùng sức nắm chặt tay, chính mình áp chế tâm tình phập phồng xuống, mang theo vài phần bi thương nói:" Cô ấy đã kết hôn rồi."







Nếu như Lan Khuê không xảy ra tai nạn lần đó, thì có lẽ chị đã không có cơ hội hay tư cách kết hôn với cô mất rồi....







Cho dù là chỉ đóng vai chồng hờ thế thân thay cho Lan Khuê, chị cũng cam lòng.....









Hôn nhân này, tuy chị và cô ở cùng một nhà, nhưng là, xét đến thời điểm này, chị bất quá cũng chỉ là một người thế thân của Lan Khuê mà thôi.









Hóa ra người con gái chị thích, đã lấy người khác, thảo nào tối hôm qua khi trở về nhà, chị đã ôm cô, lại nói tại sao người cô gái ấy yêu lại không phải là chị.









Tối qua bởi vì một cô gái khác, cho nên chị tâm tình không tốt, mới đến quán bar uống rượu?







Điều này làm cho trong lòng cô không tránh khỏi chút chua xót.







Ngọc Hà ngập ngừng một chút, mở miệng hỏi:" Cô gái kia đã kết hôn rồi, vậy chị vẫn sẽ mãi yêu cô ấy sao ?".







Thanh Hằng ánh mắt thất thần, nghe đến câu nói này, đáy mắt đột nhiên xẹt qua một tia sáng, chị nhìn vào mắt cô, rõ ràng chủ ý nói cho cô gái kia, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy, chị là đang nói cho cô nghe:" Đúng, tôi sẽ luôn chờ cô ấy ".









Thanh Hằng trả lời chắc chắn như đinh đóng cột, không chút do dự, Ngọc Hà thoáng có chút đau lòng, cô quay đầu đi, đưa lưng về phía chị, cố làm cho giọng điệu trở nên bình tĩnh:" Nhưng cô ấy đã kết hôn rồi, chị không thể cứ như vậy cả đời yêu cô ấy chứ ?".









5 năm trước, chị biết, cô vĩnh viễn không thể thuộc về chị, sau 5 năm, chị không ngừng thuyết phục bản thân buông bỏ cô, nhưng mà, thuyết phục hết ngày này tới tháng nọ, chị lại không thể buộc mình từ bỏ.









Có lẽ với tính cách cứng đầu của mình, chị vĩnh viễn không thể dừng lại được nữa, cũng không đủ can đảm tìm kiếm một tình yêu mới.







13 năm rưỡi, từ lúc cô đi vào trái tim chị, sâu thật sâu, trong tim chị đã không thể đón nhận thêm 1 ai khác.









Thanh Hằng cười tự giễu chính mình, âm thanh nhẹ nhàng lại vài phần tao nhã, mang theo một tia bất đắc dĩ:" Tôi từng nghĩ rằng có thể không yêu cô ấy nữa... nhưng ..." - Thanh âm của chị nhuốm đậm bi thương, khiến cho người nghe cũng không tránh khỏi đau lòng:" Tôi làm không được, tôi không thể thuyết phục được chính mình buông tay ".









Cô lặng thinh, lại không biết phải trả lời ra sao.







Không gian nháy mắt trở nên im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng từ tivi truyền ra.







Thanh Hằng tựa như cũng ý thức được mình vừa nói ra, có chút nặng nề, liền tìm bừa một cái chuyện khác trong giới giải trí nói ra.







Ngọc Hà tuy rằng đáy lòng có chút khổ sở, nhưng vì có cơ hội nói chuyện cùng chị nên cũng dẹp chuyện kia sang một bên, tiếp tục trò chuyện cùng chị.





" Xx ngủ cùng xx thật sao? " - Cô bắt đầu hướng chị hỏi lung tung về mấy scandal hot gần đây trên Facebook.





" Xx thật sự cắm sừng xx sao? Tiểu tam là xx hả ?"







" Xx cùng xx thật sự ly hôn à ?".







Thanh Hằng cũng không hề có ý định muốn giữ bí mật với Ngọc Hà, chị trả lời hết sức rõ ràng, kiên nhẫn, thậm chí có giải thích một chút về mấy tin tức cho rõ ràng hơn, ngay cả quan hệ nội bộ của Hoàn Ảnh, cũng nói ra hết.









Ngoài cửa, bóng đêm đang dần phủ kín, không gian giữa sườn núi vốn đã im lặng, khi đêm xuống, sự im lặng càng rõ ràng hơn, âm thanh dịu dàng êm ái của cô cùng tiếng nói nhẹ nhàng thanh cao của chị vang vọng trong căn phòng, khiến cho không gian trở nên ấm áp lạ lùng.







Cả đời Thanh Hằng cho tới giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên cùng người khác trò chuyện lâu như vậy, tới khi chị nhận ra, phát hiện đã là đêm khuya.









Chị rất muốn cùng cô như vậy mặc kệ trời đất mà tiếp tục, nhưng lại sợ cô mệt mỏi, nên liền chọn lúc dừng lại cuộc trò chuyện:" Khuya rồi, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi."









Ngọc Hà vốn không nghĩ tới sẽ ở lại đây, nên cái gì cũng không có mang, lúc Thanh Hằng kêu đi tắm rửa, liền có chút khó xử nhíu mày, nghĩ ngợi tắm xong mặc cái gì cho được.







Thanh Hằng dường như nhìn thấu lòng cô, không cần suy nghĩ nhiều, liền trực tiếp đi vào phòng thay quần áo, cầm bộ quần áo đi ra, đưa cho cô.







Ngọc Hà vào phòng tắm, Thanh Hằng bên ngoài mở máy tính, xử lý nốt đống văn kiện còn dang dở, sau đó đứng dậy, đi xuống lầu.







Thời điểm Thanh Hằng bưng một cốc sữa ấm về, Ngọc Hà đã tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, đang đứng trước bàn trang điểm, cầm máy sấy tóc.







Cô mặc tạm một bộ quần áo của chị, vì chị cao hơn cô rất nhiều nên đã khiến cho bộ quần áo đó rộng thùng thình, tóc dài mềm mại thả sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tẩy đi lớp trang điểm, so với lúc trang điểm nhìn trẻ con hơn mấy tuổi, quả thật chính là cái hình ảnh của cô hồi trung học trong trí nhớ của chị, thật sự rất giống.







Thanh Hằng đột nhiên nghĩ, nhiều năm trước, chị cùng cô ở Sài Gòn ngủ chung một phòng, khuôn mặt trở nên có chút ôn nhu, đứng ở cửa, lẳng lặng ngắm cô, đợi cô sấy khô tóc, liền tiến tới, bước đến trước mặt cô, đem sữa đưa tới:" Uống sữa đi, này tốt cho giấc ngủ."







"Cám ơn." - Ngọc Hà nhận lấy ly sữa, uống một hớp, sau đó lại chợt nhớ ra cái gì, mở miệng nói:" Chị có cái chăn dư nào không ? Chị đang bị thương, tư thế ngủ của tôi có chút xấu, tôi nên ngủ sô pha thì hơn."







Thanh Hằng cùng Ngọc Hà mỗi một lần quan hệ, đều là một lần giao dịch.







Mà đối với Thanh Hằng, với cô gái chị yêu, như vậy là một chuyện hết sức bình thường, nhưng chị lại không muốn coi đó thành giao dịch.





Nhưng mà, nếu không có lý do đó, chị lại không còn lý do nào khác chạm vào cô.







Đêm nay không khí đang nhu thuận, chị cũng không ngu ngốc muốn phá hoại đi, cho nên nghe Ngọc Hà nói như vậy, liền nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi vào phòng tắm.







Bởi vì phía sau lưng bị thương, chị không thể tắm rửa, liền lau qua loa người một chút, sau đó thay ra một bộ quần áo ngủ, lúc đi ra còn mang theo 1 cái chăn, đặt trên ghế sa lon.







Một màn này, thật giống như nhiều năm trước, như cái đêm ở Sài Gòn kia...







Ngọc Hà bưng cốc sữa, nhịn không được thấp thỏm một chút, sau đó đem uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt một chỗ, đi tới ghế, nhìn Thanh Hằng nói:" Ngủ ngon."





"Lên giường ngủ đi." - Thanh Hằng chỉ lên phía giường, thản nhiên nói.







"Chị đang bị thương..." - Ngọc Hà nói xong, liền thả người lên ghế.





Thanh Hằng nhíu mày, mang theo vài phần sủng nịnh, liền trực tiếp cúi người, đem Ngọc Hà bế lên, đặt xuống giường.





- Hết chương -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro