Chương 213 - 230:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lúc Thanh Hằng đặt Ngọc Hạ xuống giường, tầm mắt liền dừng ở trên người cô, bắt được cô đang mở to mắt nhìn mình, động tác liền dừng lại, cùng ánh mắt của cô trao đổi.





Không khí trong phòng nhất thời có chút ái muội.





Ánh mắt Thanh Hằng nhìn thẳng về phía Ngọc Hà, càng ngày nóng rực, Ngọc Hà cũng vì thế mà tim đập ngày càng nhanh.






Bỗng nhiên, bàn tay chị nhẹ nhàng nâng lên, lông mi Ngọc Hà rung rung, nhịn không được chầm chậm nhắm mắt lại, sau đó cảm giác được sự ấm áp truyền đến từ ngón tay của chị, đụng đến gần khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng mà lướt qua.






Lông mi Ngọc Hà khẽ rung hai phát, mới nhận ra Thanh Hằng đang giúp mình lau đi sữa vương trên khóe môi, cô mở to mắt, bất giác nhận thấy ánh mắt của chị nhìn cô bây giờ có chút khác với mọi hôm, có chút dịu dàng, sủng ái, cùng với đó là chút ôn nhu:" Ngủ ngon."






Thanh Hằng nói xong, bàn tay còn đặt trên đầu Ngọc Hà, xoa xoa một chút, mới đứng lên, đi về sô pha.






Ngọc Hà nhất thời cảm thấy hô hấp trong nháy mắt cạn sạch, mặt ngây ngốc ra nhìn chằm chằm trần nhà, lơ ngơ, mãi đến khi đèn ngủ bị tắt đi, cô mới định thần lại, nghiêng đầu, qua ánh đèn ngủ lờ mờ, nhìn lướt đến Thanh Hằng đang ghé người vào sô pha ngủ. 






Sau đó đáy lòng như có một hũ mật, ngọt ngào tràn ra.





Cô không kìm được lòng chui sâu mặt xuống chăn, nháy mắt liền cảm nhận rõ rệt được hương thơm nữ tính của chị. Bất giác, trong đầu cô liền tua lại khoảng thời gian 5 năm trước kia, ở Sài Gòn, cô cùng chị ở chung một đêm, nghĩ lại thì đêm đó so với hôm nay cũng không có mấy khác biệt.





Dù đêm đã khuya, 2 người đều không có chút buồn ngủ nào, nhưng, không ai chịu mở miệng nói với nhau một câu.






Không khí trong phòng thập phần im ắng, có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của đối phương, thi thoảng còn nghe được tiếng côn trùng rả rích bên ngoài.






Qua rất lâu, Ngọc Hà rốt cuộc cũng bị cơn buồn ngủ đanh bại, mơ màng ngủ mất.





Thanh Hằng nằm trên ghế salon, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô gái nằm trên giường, lúc này mới động thân thể, chầm chậm đứng lên, đi đến bên giường, nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ trên giường, khuôn mặt nhất thời trở nên ôn nhu. 






Qua 1 hồi lâu sau, Thanh Hằng mới vươn tay, dịu dàng đụng vào khuôn mặt của người kia, sau đó cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống mi tâm, lưu luyến hồi lâu mới rời đi, sau đó, liền cất bước, rời khỏi phòng.




--------------------------------------


Vết thương sau lưng của Thanh Hằng, qua 4 ngày thì đóng vảy.





Mấy ngày này, Ngọc Hà vẫn luôn ở lại biệt thự Nghi Sơn của chị.






4 ngày này, họ cứ ở bên nhau theo cách yên bình và hạnh phúc nhất, thế nên, với họ, 4 ngày này, còn ý nghĩa hơn là 13 năm họ từng quen biết nhau.





Cho đến ngày thứ 5, Thanh Hằng nhận được điện thoại của trợ lý, báo công ty có hội nghị quan trọng, hai người mới từ biệt thự Nghi Sơn đi ra.





Vì muốn đi cùng xe với cô nên cả hai cùng đi chung một chiếc xe. Đường đến truyền thông Hoàn Ảnh là do chị lái, đến bãi đỗ xe của Hoàn Ảnh, cả 2 người cùng bước xuống.





Thanh Hằng đem chìa khóa xe trả lại cho Ngọc Hà, đợi cho cô lái xe rời đi, mới xoay người hướng về phía thang máy.





Nhưng tiếc rằng, chị lại không hề chú ý đến, ở nơi cách đó không xa, đã có 1 người khác nhìn được một màn này.






----------------------------


Hồ An Hạ bỏ lịch làm việc trong vòng 1 tuần, tính toán sẽ đi du lịch ở Maldives, nhưng cuối cùng Trình Dạng lại bận quay phim không thể đi, trong lúc gọi không nhịn được trách móc vài câu, sau đó Trình Dạng lên tiếng nói:" Hay là em tới đoàn làm phim tham quan?".





Hồ An Hạ nghĩ tới mình cũng đã mất công xin nghỉ phép, ở lại trong thành phố cũng không có gì là khác nhau, ngập ngừng 1 chút liền gật đầu đồng ý.






Trình Dạng vừa đi tới truyền thông Hoàn Ảnh ký hợp đồng chiều nay, cho nên thuận đường rẽ vào chỗ An Hạ, sau đó hộ tống cô cùng đi tới truyền thông Hoàn Ảnh.






Xe vừa đậu tới bãi đỗ xe của Hoàn Ảnh, An Hạ ngồi ghế phụ bên cạnh, liền vươn tay ôm lấy cổ Trình Dạng, tặng cho hắn một nụ hôn sâu triền miên.






Trình Dạng một tay vòng qua ôm thắt lưng An Hạ, một tay tắt máy, lúc An Hạ chuẩn bị rời khỏi, liền đem cô ôm vào trong ngực, đưa về thế chủ động.





Nụ hôn dài gần 3 phút mới ngừng lại được, Trình Dạng cười khổ, thở hổn hển nói:" Giờ thì tốt rồi, Hạ Hạ, làm loạn lên như vậy, nhóm lửa trên người, giờ thì không ra khỏi xe được rồi."





An Hạ  không chút ngượng ngập tiếp tục tấn công 2 gò má của Trình Dạng, mới thả tay khỏi cổ hắn, qua gương xe sửa sang lại một chút, lại lấy ra son môi, đang chuẩn bị đem tô lại, xuyên qua kính chiếu hậu, lại thấy được một chiếc Porche đỏ quen thuộc.





Loại xe kia số lượng có hạn, toàn thế giới chỉ có vài chiếc, là ba của cô đã cố tình đặt tặng Ngọc Hà nhân dịp sinh nhật 24 tuổi.





An Hạ vội vàng hạ kính cửa xe xuống, định xuống xe lên tiếng gọi, thế nào lại thấy người đẩy cửa xe ra lại là Thanh Hằng.





Câu "Ngọc Hà" còn bên miệng chưa kịp phát ra nháy mắt bị nuốt ngược trở lại, trong mắt hiện lên ngạc nhiên, sau đó mới thấy Ngọc Hà mở cửa xe bên kia bước xuống, đi tới trước mặtThanh Hằng, hai người không biết nói cái gì, sau đó Ngọc Hà cầm lấy chìa khóa xe, lên xe rời đi, còn Thanh Hằng đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm theo hướng Ngọc Hà rời đi một lúc lâu, mới định thần quay người đi tới phía thang máy.





Thanh Hằng không phải không có xe, sao lại phải đi nhờ Ngọc Hà ?





Hơn nữa cô nhớ rõ Ngọc Hà với Thanh Hằng quan hệ vốn không quá thân thiết từ khi nào mà có thể ở hòa hợp cùng nhau như vậy ?





Hồ An Hạ nhíu mày, cả người bỗng hốt hoảng.






"Hạ Hạ, Hạ Hạ?" - Trình Dạng thấy An Hạ nhìn chằm chằm gương xe đến ngẩn người, nhịn không được vươn tay, vỗ vỗ má cô.





An Hạ hoàn hồn, quay đầu nhìn Trình Dạng, nghi hoặc "Dạ?" một tiếng.





Trình Dạng giọng nói ôn nhu:" Tự nhiên ngây ngốc gì vậy, xuống xe đi chứ."





An Hạ lúc này mới giật mình gật gật đầu, tùy tiện trát một lớp son, cầm lấy đồ, xuống xe.





"Vừa mới thẫn thờ gì thế?" - Trình Dạng bấm thang máy, hỏi An Hạ.





An Hạ đã khôi phục lại tâm trạng như lúc đầu, cười tươi hướng phía Trình Dạng lắc đầu, nói:" Không có gì a."






Trình Dạng lần này kí hợp đồng làm đại diện quảng cáo cho 1 hãng đồ ăn nhanh, có điểm tương tự với KFC, nhưng là đồ ăn hải sản.





Vì hợp đồng đã được người đại diện của Trình Dạng xem qua, nên Trình Dạng chỉ lướt qua 1 chút, liền đặt bút kí tên.





Thời điểm Trình Dạng ký tên xong, An Hạ liền cầm lấy bản hợp đồng nhìn lướt qua, nhìn đến thương hiệu mặt cũng không chút phản ứng, nhưng khi để ý tới ảnh chụp tôm hùm bên dưới, liền nói:" Tôm này Ngọc Hà thích ăn nhất, mấy lần nửa đêm em bị nó kéo đi ăn rồi ấy."






"Thế hả?" - Trình Dạng nghiêng đầu, hướng về phía An Hạ cười ôn nhu, sau đó tiếp tục ký tên:" Anh đại diện thương hiệu này, ăn qua cũng không tệ, nếu cô ấy thích ăn, anh có thể đưa 2 người đi, miễn phí toàn bộ luôn nha."





"Được." - An Hạ gật đầu- " Nếu con bé biết, nhất định sẽ rất vui."






Trình Dạng không nói gì nữa, kiểm tra 1 chút lại bản hợp đồng, đảm bảo không có sơ suất liền đem tới trước mặt vị quản lý:" Nhờ anh."





"Đừng khách khí, Trình tiên sinh." - Quản lý cười cười.





Trình Dạng gật đầu, nói một tiếng "hẹn gặp lại", sau đó kéo tay An Hạ, xoay người định bước ra ngoài, kết quả nhìn thấy Thanh Hằng đứng 1 bên, có vẻ đang chờ cấp dưới tìm cho hợp đồng, Trình Dạng bước chân chậm lại, lên tiếng gọi:" Phạm Tổng ".






Thanh Hằng nghe được tiếng Trình Dạng, ánh mắt lãnh đạm không biểu cảm lướt qua An Hạ, nhẹ nhàng gật đầu 1 cái, xem như là đáp lễ.






Nhân viên công tác đứng phía đối diện tìm thấy bản hợp đồng, liền đưa tới trước mặt Thanh Hằng:" Hợp đồng chị cần tìm đây ạ ".





Thanh Hằng không hé răng, đón lấy bản hợp đồng, lật vài trang, xác nhận đúng thứ mình cần tìm, sau đó liền quay gót chân, bước ra khỏi phòng. 






Thanh Hằng xử lý xong công chuyện, đã là 8 giờ tối, chị đánh 1 cuộc điện thoại, cho trợ lý chuẩn bị xe, sau đó gác máy, nghĩ lại cuộc nói chuyện vô tình nghe được lúc chiều của  An Hạ và Trình Dạng, liền lên tiếng:"Chờ chút."





"Phạm Tổng, chị còn cần gì nữa ạ?"





Thanh Hằng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, sau đó nói:" Cô đi tới nhà hàng chỗ Trình Dạng làm đại diện, đóng gói 1 ít hải sản, lấy nhiều tôm hùm một chút, chờ đoàn làm phim quay xong, chúng ta liền đi ăn khuya."





Bình thường những lúc quay phim, nhà sản xuất và đạo diễn đều sẽ chi ra tiền mời mọi người ăn cái gì đó, Thanh Hằng tuy rằng luôn xa cách lãnh đạm, nhưng vẫn phải có 1 chút trách nhiệm, nên trợ lý cũng không nghi ngờ gì, nghe được chỉ thị của chị liền trực tiếp làm theo.






Trợ lý tới nhà hàng mà Trình Dạng làm đại diện, đặt rất nhiều đồ hải sản cùng tôm hùm.





Đúng như dự đoán của Thanh Hằng, lúc trở lại phim trường, đợi thêm 5 phút nữa thì quay phim cũng hoàn tất.






Trợ lý vội vàng tới chỗ đạo diễn, ghé tai nói nhỏ vài câu, sau đó đạo diễn cầm loa reo lên:" Mọi người đừng đi vội, Phạm Tổng hôm nay bao 1 bữa ăn khuya đây."





Người trong đoàn làm phim vừa nghe đến được Thanh Hằng khao ăn đêm, liền reo hò ầm ĩ.





Trợ lý vui vẻ phân phát cho mỗi người một hộp, được chị khao ăn đêm, thật là làm cho người ta cảm động đến mừng rơi nước mắt a, cho nên tất cả những người đang ở đó đều không ngần ngại mà chạy đến tham gia, cũng may là trợ lý mua khá nhiều, đủ chia cho mọi người.






Nhân viên công tác từ lúc nghe được có ăn khuya, liền ghép những chiếc bàn lại với nhau, thành cái bàn dài, mọi người cùng vây quanh bàn dài ngồi ăn.






Đêm nay Ngọc Hà cũng có cảnh quay, thời điểm tẩy trang xong quay lại, bàn dài đã chật ních người, cô ngó đông ngó tây, Phạm Hương ở 1 góc kia đã vẫy tay, gọi tên cô, Ngọc Hà lôi Bảo Hân đi qua, nhìn thấy giữa Phạm Hương và Thanh Hằng có 2 chỗ trống.






Bảo Hân nhanh chân ngồi xuống cạnh Phạm Hương trước, thế nên, dù muốn hay không, Ngọc Hà đành phải ngồi xuống chỗ cạnh Thanh Hằng.





Thật may là trước đó cô và Thanh Hằng đã ở chung với nhau vài ngày, tình cảm hai bên cũng được cải thiện chút ít, nên bây giờ đối diện lại với chị, cô cũng không phải khẩn trương lo lắng gì nhiều, ngược lại khi nhận được hộp tôm hùm, còn quay đầu, hướng về phía Thanh Hằng cười rạng rỡ, mở miệng nói:" Cám ơn chị, Phạm Tổng".






Thanh Hằng từ đầu tới cuối không thèm mở miệng nói chuyện, mặt mày không có chút biến hóa, nhưng tay vẫn rút lấy 1 chiếc bao tay nilong, đưa cho Ngọc Hà.






Trình Dạng buổi chiều mang theo An Hạ trở về khu chung cư của mình trong thành lấy quần áo, lại bị An Hạ lôi kéo, hôn hít nhóm lửa. =_= 





Thời điểm xong xuôi đã là sẩm tối, Trình Dạng gọi vài món bên ngoài, 2 người ăn uống xong, mới trở về đoàn làm phim.





Trình Dạng cho xe đứng ở dưới khách sạn, cầm điện thoại, nhìn đến facebook loan ra cả đống tin tức, nhấn vào mới biết được mọi người vẫn ở trường quay ăn khuya, liền quay đầu qua, hỏi An Hạ:" Phía trường quay mọi người đang tụ tập ăn khuya, có muốn tới 1 chút không?"




Đạo diễn nhìn tới Trình Dạng cùng An Hạ tay trong tay bước đến, tay vẫn cầm càng tôm, lớn tiếng gọi:" Trình Dạng, bên này."





Mọi người dồn dịch ra ngoài, để cho 2 người 2 cái vị trí trống.





Trợ lý của chị vội vàng mở cốp xe sau, cầm lấy 2 hộp tôm hùm, mang tới trước mặt Trình Dạng và An Hảo.





Do cay mà đạo diễn không ngừng hít hà, nói:" Cậu đúng là may mắn, đến muộn chút nữa là không còn tôm hùm của Phạm Tổng rồi!".





"Hóa ra là Phạm Tổng đại nhân bao ăn đêm, thảo nào mà toàn bộ người trong đoàn phim đều tụ tập ở đây."
 - Trình Dạng nói xong, liền mở hộp cho An Hạ, còn ân cần hỏi:" Có cần anh bóc cho không?".





An Hạ cười cười, sau đó tự mang bao tay, cầm lấy càng tôm, nhanh chóng lột vỏ.





Hồi chiều khi cô và Trình Dạng ở Hoàn Ảnh nói Ngọc Hà rất thích tôm hùm, không để ý có Thanh Hằng đứng một bên, đến buổi tối thì chị ta mời toàn bộ đoàn làm phim ăn tôm hùm.



Có lẽ phụ nữ thường rất mẫn cảm, An Hạ cảm thấy tôm hùm của Thanh Hằng này, là có 1 ẩn ý khác.





Cô theo bản năng lướt qua phía đối diện, phát hiện Ngọc Hà đang cúi đầu, chuyên tâm ăn tôm, giống y những lần kéo cô đi ăn tôm ngoài quán, còn Thanh Hằng ngồi ngay bên cạnh, mặt vẫn lạnh băng, thủy chung không có mở miệng nói chuyện, mà tay vẫn thong thả bóc vỏ tôm, nhưng bóc xong lại không ăn, mà đem để vào chén của Ngọc Hà.





An Hạ tiếp tục quan sát 2 người, trong lòng nhịn không được có chút khẩn trương.





Ngọc Hà thật sự rất thích ăn tôm hùm, bởi vì vậy mà cực kỳ chuyên tâm ăn, tuy trong hộp người khác còn lại nửa, trong hộp của cô lại đã trống trơn.






Ngọc Hà liếm liếm môi, ngồi ghế, ánh mắt khẽ dịch chuyển, nhìn đến người khác vẫn còn đang ăn, nhịn không được nuốt nước miếng.





Thanh Hằng đem tôm hùm trong hộp bóc đến hết sạch, lúc này mới quay đầu nhìn tới Ngọc Hà, cô vì ăn vội vàng, nên trên khóe môi dính chút tương ớt, hóng mọi người nói chuyện, cũng không chen vào, mà chỉ mở mắt to theo tay mọi người chuyển động, cực kỳ giống 1 đứa trẻ háu ăn, đáng yêu vô cùng. ><





Thanh Hằng đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua, khẽ chớp mắt che đi nhu hòa nơi đáy mắt, sau đó ôn nhu mở miệng nói:" Nhìn gì thế?"





Ngọc Hà nghe tiếng Thanh Hằng, lập tức đem ánh mắt tách khỏi tôm, sau đó hướng phía Thanh Hằng lắc lắc đầu.





Cô còn chưa kịp mở miệng, Bảo Hân bên cạnh đã ngó đầu qua, giọng điệu trêu chọc giải thích:" Cậu ấy thích nhất là tôm hùm, chắc là ăn chưa đủ, nên nhìn chằm chằm người khác ăn đó."





Bị nói trúng tim đen, cô đỏ mặt, lập tức hướng phía chị lắc đầu quầy quậy, phản bác:" Không có a."





"Cậu ấy đang nói dối đấy!" - Bảo Hân vẫn tiếp tục trêu chọc.





Ngọc Hà mặt càng đỏ dữ hơn, liên tục lắc đầu phủ nhận.





Thanh Hằng nhìn Ngọc Hà mặt đã đỏ tới mang tai, bộ dạng đáng yêu khiến người ta muốn nựng, sau đó rũ mi mắt, che lấp ý cười, rồi chỉ hộp tôm hùm đã bóc sạch sẽ trước mặt mình:" Nếu thích ăn thì lấy phần của tôi mà ăn ".






Ngọc Hà run run, muốn mà không dám, nghĩ 1 đằng nói 1 nẻo:" Tôi thật sự ăn no rồi."





" Tôi không thích ăn thứ này, nãy giờ là nhàm chán nên bóc chơi vậy thôi, nếu cô không ăn, vứt đi cũng rất phí " - Thanh Hằng thản nhiên giải thích, không đợi cô nói gì liền trực tiếp đem hộp của mình đổi lấy hộp trống của cô.





Phạm Hương ngồi cạnh Bảo Hân, nghe được như vậy, liền phá lên cười, ló mặt ra, nhìn chằm chằm Thanh Hằng, đem hộp tôm của mình đẩy qua, giọng điệu cợt nhả:" Phạm Tổng yêu quý, chị cũng bóc phần tôm này giúp tôi luôn đi a ".





Thanh Hằng thản nhiên liếc mắt qua Phạm Hương đang nhạo báng mình, định bơ đi, nhưng ánh mắt đánh sang thấy Ngọc Hà kia đang hết sức chuyên cần ăn tôm, tay lại nâng lên, đem càng cua trong hộp của Phạm Hương, bình thản bóc vỏ, sau đó đặt vào hộp của Ngọc Hà.






"Haha." - Phạm Hương cười lớn, hướng về phía Thanh Hằng duy trì vẻ mặt lạnh nhạt nháy mắt mấy cái, sau đó đem hộp của mình về, vừa bóc vỏ, vừa cảm thán:" Bóc vỏ tôm đúng là 1 thú vui tao nhã a! Chẹp chẹp... thật sự là 1 thứ giết thời gian hữu ích a..."





***



Nhân viên công tác đi dọn bàn, nói chuyện rôm rả, tuy Ngọc Hà và Thanh Hằng đang ngồi ở đối diện, nhưng bởi vì xung quanh ồn ào, nên chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được vài câu.





Lúc Thanh Hằng nghiêng đầu, An Hạ liếc nhìn tới Ngọc Hà, rồi lại quay về nhìn chằm chằm Thanh Hằng.





Thanh Hằng thoạt nhìn có vẻ chẳng có gì khác lạ, vẫn là lạnh nhạt cùng lãnh đạm, nhưng không biết có phải cô ảo giác hay không, mà lại cảm thấy được từ Thanh Hằng toát ra một sự ôn hòa ấm áp hiếm thấy.





Nhưng điều làm An Hạ sửng sốt nhất đó chính là cô nàng đã vô tình nghe thấy Thanh Hằng nói câu:" Tôi chỉ bóc chơi vậy thôi ",sau đó nhìn thấy chị đem hộp tôm của mình đổi cho Ngọc Hà.






Từ lúc ngồi xuống, cô chỉ thấy Thanh Hằng bóc mà không có ăn, cô trong lòng đã có chút tò mò, nhưng khi nhìn thấy 1 màn này, cô bất chợt dâng lên một dự cảm mãnh liệt: tôm kia của Thanh Hằng, từ đầu là cố tình bóc cho Ngọc Hà.






An Hạ bỗng nhớ lại lần ở Kim Bích Huy Hoàng cùng Trình Dạng, đụng Kim Nhã trong WC, Kim Nhã đã nói bóng gió:" Vậy cô có dám chắc, người Thanh Hằng yêu không phải là Ngọc Hà ?".





Lúc ấy, cô thập phần tin tưởng, người Thanh Hằng yêu tuyệt đối không phải là Ngọc Hà.





Nhưng tới bây giờ, cô lại có chút do dự.





Không biết có phải do đáy lòng đang suy nghĩ loạn mà  An Hạ ngồi đó nhìn Thanh Hằng với Ngọc Hà, càng cảm thấy 2 người này có vấn đề.





Mấy năm nay, cô luôn tò mò, người con gái Thanh Hằng yêu, rốt cuộc là người như thế nào, nhưng bây giờ Ngọc Hà lại từ đâu mọc ra.





An Hạ trong đầu rối thành 1 đoàn, nghi ngờ ngày càng lớn, cuối cùng phải dùng sức lắc lắc đầu.





Cho dù mấy năm nay quan hệ giữa Thanh Hằng và Ngọc Hà duy trì tốt đẹp, nhưng dù sao 2 người cũng đã biết nhau nhiều năm, hơn nữa còn có Lan Khuê, hiện tại 2 người lại cùng 1 đoàn làm phim, thân thiết hơn chút ít là quá mức bình thường.





Kim Nhã trước kia nói vậy là có mục đich, vì muốn nội bộ hai chị em họ mâu thuẫn, Ngọc Hà từ khi mất đi cha mẹ ruột, chỉ còn có cô là thân thiết nhất, làm sao cô có thể nghi ngờ em ấy kia chứ ?






An Hạ nghĩ vậy, liền hít sâu vài hơi, đem mấy ý nghĩ kì quái vừa nãy dẹp khỏi đầu.





--------------------------------------




An Hạ chơi bời ở đoàn làm phim 2 ngày, lúc ban đầu có chút cao hứng, nhưng chỉ được có mấy ngày liền chán, nên chiều ngày thứ ba, nhân lúc Ngọc Hà không có lịch diễn, liền túm cô đi dạo phố.





Ngọc Hà sau khi cha mẹ mất, được mang về nhà họ Hồ, cha mẹ An Hạ đối tốt vô cùng với Ngọc Hà, khiến cho An Hạ đáy lòng có chút ghét bỏ, thậm chí còn có lần, An Hạ nào loạn 1 hồi, sau đó cha mẹ lại quay sang mắng cô khiến cô ủy khuất vô cùng, nhưng sau này lớn lên, biết được hoàn cảnh của Ngọc Hà đáng thương nhường nào, mà Ngọc Hà trước giờ luôn nhẫn nhịn mấy lần quậy phá của cô, do vậy cô liền muốn bù đắp lại cho Ngọc Hà.






Bởi vậy mấy năm nay, cô đã tận lực đối tốt với Ngọc Hà, vì cô muốn cảm giác tội lỗi trong lòng được giảm đi chú ít.





Buổi chiều đi dạo phố,An Hạ chỉ cần nhín thấy bộ nào đẹp mắt liền không chút do dự mua về cho Ngọc Hà, cho đến cuối lúc rời shop quần áo, mang theo cả đống túi lớn rúi nhỏ, mà trong đó 80% là của Ngọc Hà.





An Hạ cùng Trình Dạng hẹn nhau buổi tối cùng ăn cơm, nên 4h chiều An Hạ liền cho xe quay trở về đoàn làm phim.





Hôm nay đường xá có vẻ đông đúc hơn mọi ngày, đường đi đã có phần bị tắc nghẽn.





An Hạ bản tính vốn nóng nảy, gặp phải trường hợp như vậy, liền có chút muốn mắng người, Ngọc Hà ngồi bên cạnh sớm đã quen với tính khí như vậy của An Hạ, vẫn ngồi điềm tĩnh bên cạnh, còn cầm di động lướt mạng, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, quay sang cô nàng cười nói:" Chị, bình tĩnh chút đi nào ".





An Hạ hừ mũi, không nói gì, vừa nhìn thấy đường có chút thoáng hơn, mắt liền sáng lên cầm vô lăng phóng xe đi.






Ngọc Hà mắt vẫn nhìn điện thoại, đầu óc có chút choáng váng, liền đặt điện thoại xuống, chọn bừa cái đề tài:"Quan hệ của chị với Trình Dạng như thế nào, tốt chứ?".





"Tới đâu hay đó thôi." - An Hạ rất nhanh liền có câu trả lời.






"Mỗi lần đều như vậy, chị thật là, từ trung học tới giờ có biết bao nhiêu bạn trai rồi ? Tìm lấy 1 người thích hợp, đối tốt với mình, rồi kết hôn đi chứ, cha mẹ cũng mong lắm rồi đấy."





"Hà à, họ thúc ép như vậy, đến cả em cũng muốn thúc ép chị nữa sao, thật là..." - An Hạ còn chưa nói hết, bất chợt mở miệng hét lên:" Hà, cẩn thận!".





Sau đó, cũng không chờ được Ngọc Hà phản ứng, An Hạ liền vội vàng quay vô lăng, quặt xe sang 1 bên.



--------------------------------------------


Thời điểm Trình Dạng nhận được điện thoại của An Hạ, đang ở cùng với Thanh Hằng, Phạm Hương và nhà sản xuất Tôn trong phòng đạo diễn thảo luận kịch bản.






Trình Dạng lấy điện thoại ra, thấy trên màn hình là số An Hạ, liền đối với mọi người trong phòng nói một câu "Thật xin lỗi", sau đó đứng sang 1 bên, tiếp điện:" Hạ Hạ, sao thế?"





"Cái gì? Tai nạn xe?"





Nghe đến đây, vẻ mặt lạnh lùng của Thanh Hằng thoáng cau mày.



Cái gì, xảy ra tai nạn xe?





Thanh Hằng bộ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế sofa, nghe đến câu nói này, lông mày không tự chủ dương lên.





Chẳng phải, Ngọc Hà buổi chiều cùng với An Hạ ra ngoài hay sao ? 





Trong đáy mắt xưa nay vẫn luôn lạnh buốt của Thanh Hằng, lướt qua một tia lo lắng, liền tập trung lực chú ý, nghe thấy âm thanh ôn nhuận, ấm áp của Trình Dạng truyền tới: "Có bị thương ở đâu không? Va chạm có nghiêm trọng không ? ".






Trình Dạng vừa mở cửa phòng đạo diễn, đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, âm thanh bị ngăn cách phía sau, lông mày Thanh Hằng càng nhăn dữ dội, cảm xúc trở nên có chút hỗn loạn.






Đạo diễn không vì sự rời đi của Trình Dạng mà ngừng việc thảo luận, vẫn ở đó luôn miệng thao thao bất tuyệt, Thanh Hằng rất bình tĩnh ngồi trên sofa, con ngươi cũng không hề chuyển động tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có vẻ như đang hết sức chăm chú nghe ý kiến đạo diễn đưa ra, nhưng trong lòng thì hoàn toàn ngược lại.







Đạo diễn dường như nói mệt rồi, cuối cùng dừng lại, quay ra Thanh Hằng ở đối diện, mở miệng hỏi một câu: "Phạm Tổng, chị thấy kịch bản có cần chỗ nào cần sửa nữa không ?".






Thanh Hằng không có bất kì phản ứng nào, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ.





Đạo diễn nhấc cốc trà trên bàn uốn một ngụm, nhìn thấy Thanh Hằng không nói gì, lại lần nữa gọi một tiếng: "Phạm Tổng".





Phạm Hương nhăn mày, quay đầu qua, nhìn thấy Thanh Hằng vẫn đang phát ngốc, liền đưa tay đập nhẹ vào cánh tay chị, nhẹ giọng nói: "Nghĩ cái gì thế? Đạo diễn đang hỏi ý kiến chị đó."





Thanh Hằng "À" một tiếng, định thần lại, đầu tiên chớp chớp mắt, sau đó ánh mắt mới từ cửa sổ quay trở lại, vừa rồi chị chỉ nghĩ đến việc Ngọc Hà xảy ra tai nạn xe,  không biết cô có trên xe không, liệu có bị thương không, vậy nên mới lơ đãng không nghe thấy một lời nào của đạo diễn, bây giờ hỏi ý kiến của chị, chị làm sao mà biết được?





Ánh mắt Thanh Hằng lạnh lùng quét một vòng những người ngồi trong phòng, một bộ lạnh lùng gật đầu, nghĩ một chút, lại mở miệng nói một câu "rất tốt", sau đó liền rút điện thoại trong túi ra, muốn gọi điện cho Ngọc Hà, kết quả Trình Dạng ra ngoài nghe điện thoại vừa hay đẩy cửa quay trở lại phòng.





"Thực sự rất xin lỗi, An Hạ gặp tai nạn giao thông, không đem theo giấy phép lái xe, phải đợi kiểm tra, nên tôi phải qua đó đưa giấy phép lái xe cho cô ấy." - Trình Dạng mở lời xin lỗi.





"Tại nạn giao thông, có nghiêm trọng không?" - Phạm Hương quan tâm hỏi.





"Có lẽ không có vấn đề gì lớn."





Câu trả lời của Trình Dạng khiến Thanh Hằng dùng lực mím môi một chút, cánh tay đang cầm điện thoại, bất giác nắm chặt lại, có lẽ không có vấn đề lớn... thế nào gọi là "có lẽ"?





Thanh Hằng quay đầu, nhìn Trình Dạng đang cầm áo khoác, vẻ mặt thản nhiên đứng dậy, cũng nhặt áo khoác của mình lên: "Vừa hay tôi có chút việc, cũng phải vào thành phố một chuyến, trợ lí lại lái xe đi mất rồi, cậu thuận đường cho tôi đi nhờ một chút".






Trình Dạng và Thanh Hằng từ trong khách sạn đi ra, lúc Trình Dạng móc chìa khóa xe, chuẩn bị lên xe, Thanh Hằng lại nói: "Đưa chìa khóa cho tôi, tôi lái".






Trình Dạng ngây ra một chút, cũng không phản đối, đem chìa khóa xe của mình đưa cho chị.





Thanh Hằng vừa khởi động xe, vừa hỏi: "Chỗ xảy ra tại nạn là ở đâu?". 





"Đường Hoàng Quốc Việt".





Trình Dạng còn chưa nói xong, Thanh Hằng đã đạp chân ga, tốc độ cực nhanh đánh tay lái, lái xe đi.






Ngọc Hà cả người đều bị xô về phía trước, cũng may có dây an toàn, người không bị lao vào cửa kính chắn gió phía trước, cô mới vừa ngồi vững còn chưa định thần, đã liền quay đầy nhìn sang An Hạ ngồi bên cạnh: "Chị, chị không sao chứ?". 






An Hạ hai tay nắm chặt vô lăng, thở mạnh ra mấy hơi, mới ổn định lại tinh thần, nhìn Ngọc Hà lắc lắc đầu: "Chị không sao."





Sau đó ngẩng đầu, nhìn về chiếc xe bị đâm phía trước, là một chiếc Audi A4L màu đỏ.





Ngọc Hà xuống xe trước, đầu tiên xem xét tình hình đầu xe bị đâm, vẫn còn khá ổn, chỉ là thùng xe bảo vệ bị đâm móp thôi.





An Hạ xuống sau, cũng không liếc mắt nhìn qua tình trạng xe, liền trực tiếp đi đến trước chiếc Audi A4L, giơ tay lên gõ vào cửa xe, đợi khi cửa xe hạ xuống, An Hảo trước tiên xin lỗi chủ xe, sau đó mới mở miệng hỏi: "Chúng ta tự thương lượng hay báo cảnh sát?".






Chủ chiếc Audi A4L là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, ăn vận thời trang, tóc uốn lọn xoăn, có thể là do vụ đâm xe xảy ra quá đột ngột, sắc mặt bị dọa cho hơi trắng bệch, cô ta cũng không nhìn đến tình trạng vụ đâm, mở miệng nói cũng là giọng điệu ôn hòa và khách khí: "Tôi đã báo cảnh sát rồi, còn về sửa xe, cứ theo bảo hiểm đi."





An Hạ thản nhiên cười, liền từ túi đem theo bên mình, lấy ra một tấm danh thiếp, đưa qua cho chủ xe: "Đây là cách thức liên hệ với tôi."






Cảnh sát giao thông rất nhanh tới nơi, đầu tiên chụp lại ảnh hiện trường, sau đó để hai bên đưa xe vào lề đường, sau khi ghi lại số hiệu của hai chiếc xe, liền yêu cầu xuất trình giấy phép lái xe.






An Hạ lục trong túi sách một hồi, mới nhớ ra, bằng lái bị cô để trong một cái túi khác ở phòng khách sạn của Trình Dạng, do đó chỉ có thể gọi điện cho Trình Dạng.





Chủ xe Audi dường như có chuyện gấp, đợi xử lí xong, liền lái xe rời đi.





Còn chuyện khác cần phải xử lí, cảnh sát để An Hạ cùng Ngọc Hà ở tại chỗ đợi.





Đợi được khoảng bốn mươi phút, An Hạ có chút nhàm chán ngẩng đầu lên, nhìn qua kính chiếu hậu, vừa hay nhìn thấy chiếc xe của Trình Dạng, tốc độ cực nhanh đang lao đến.






"Trình Dạng đến rồi" - An Hạ nói, người cũng đã xuống xe. Lúc đó xe của Trình Dạng, vững vàng đỗ lại phía sau xe An Hạ, cửa xe ở bên ghế điều khiển đẩy ra trước, nhưng người xuống xe lại là Thanh Hằng.






Dù cho An Hạ từ sau lần trước bị Thanh Hằng từ chối, cũng chưa từng nói chuyện với chị, nhưng hiện tại nhìn thấy chị lái xe của Trình Dạng tới, vẫn là nhăn mày, nghi hoặc hỏi một câu: " Thanh Hằng, sao lại là chị ?".






Ngọc Hà ngồi trong xe, nghe đến tên của Thanh Hằng, vô thức đem đầu từ điện thoại ngẩng lên, nhìn thấy chị ở ngoài xe, sau đó cắn môi một chút, đẩy cửa bước xuống xe.





Lúc này Trình Dạng cũng đã xuống xe, trong tay cầm giấy phép lái xe của An Hạ, đi tới, ngữ điệu ôn hòa tiếp lời của An Hạ, giải thích nói: "Xe của chị ấy bị quản lí lái đi rồi, anh ấy có chuyện trong thành phố, anh thuận đường đưa chị ấy đi."






Trình Dạng nói xong, quay đầu, lại nói với Thanh Hằng: "Phạm Tổng, hay là chị lái xe tôi đi. Tôi sẽ lái xe đưa hai chị em họ quay về đoàn phim".






Thanh Hằng từ lúc Ngọc Hà xuống xe, ánh mắt liền hoàn toàn dừng lại trên người cô, nghe tới lời nói của Trình Dạng, vẻ mặt khẽ biến động một chút, tiếp tục nhìn cô xem xét một lượt, xác định cô không sao, mới quay đầu, nhìn Trình Dạng lắc đầu: "Không cần đâu, tôi tự bắt xe."






Nói xong, Thanh Hằng liền quay người, sải những bước dài về bên đường, giơ tay lên, vẫy vài cái, vừa hay có một chiếc xe trống đi tới, chị mở cửa xe, cúi mình ngồi vào trong, chiếc xe rất nhanh biến mất trong dòng xe cộ.







Từ lúc chị xuất hiện, đến lúc chị đi, cũng chỉ hai phút ngắn ngủi, một câu cũng không nói gì, giống như thực sự có chuyện trong thành phố, nhân tiện đi nhờ xe một đoạn.






Ngọc Hà một phần là do buổi tối còn cảnh quay phải thực hiện, phải nhanh quay trở về tổ phim, thứ hai là không muốn làm bóng đèn phá rối Trình Dạng và An Hảo, nên ba người liền chia thành hai ngả, Trình Dạng đưa An Hạ đến địa điểm ban đầu dự định ăn cơm tối, còn Ngọc Hà thì lái chiếc xe bị đâm có chút thê thảm của An Hạ, quay trở về sơn trang trước.







Ăn xong cơm tối, Ngọc Hà liền đến trường quay, hóa trang, thay y phục, đợi đến lúc tất cả chuẩn bị xong, vẫn còn cách thời gian quay phim nửa tiếng.







Nhân viên đang chuẩn bị đạo cụ, trường quay bận rộn tấp nập, những diễn viên khác đều đang hóa trang, Bảo Hân đột nhiên bụng khó chịu nên đã đi ra nhà vệ sinh, Ngọc Hà một mình có chút chàm chán, liền nhìn xung quanh bốn phía trường quay, đi quanh một vòng.






Sơn trang vốn dĩ là khu nghỉ ngơi ngoại thành nổi tiếng, phong cảnh tuyệt đẹp, ban đêm đèn màu thắp lên, càng trở nên rực rỡ lung linh, Ngọc Hà đạp trên con đường nhỏ rải đá cuội, đi thơ thẩn về phía trước, kết quả đến lúc đến đình dừng chân ở giữa sơn trang, cô liền nhìn thấy chị đang đứng một mình ở đó, nhìn vào ngọn hải đăng đối diện giữa đình, giống như đang nghĩ điều gì đấy.





Tối nay Thanh Hằng cũng có cảnh quay, nên chị từ trong thành nhanh chóng quay trở lại, Ngọc Hà cũng không có gì kinh ngạc.






Cô dừng bước chân, nhìn Thanh Hằng, trong lòng do dự một chút, cuối cùng vẫn tiến thêm mấy bước, chầm chậm bước lên bậc thềm, đi tới đình nghỉ.






Thanh Hằng dường như ý thức được có người lại gần, liền quay đầu lại một chút, nhìn thấy cô, đầu tiên hơi ngây người, nhưng, sau đó, rất nhanh liền lấy lại được phong độ thường ngày.







Nếu như đổi lại là Ngọc Hà trước đây, sẽ tuyệt đối không dám chủ động tiến tới bên cạnh Thanh Hằng như vậy, có thể do lúc chị bị thương, ở cùng với chị mấy ngày, khiến cho cô cảm thấy quan hệ giữa cô và chị, không còn xa cách lạnh lùng như vậy, có chút giống như khi còn cao trung, tuy không thể tới mức vô cùng thân thiết, nhưng vẫn gặp mặt, lại có thể nói với nhau vài câu.






Ngọc Hà bước đến bên cạnh Thanh Hằng, sau đó thoáng có chút căng thẳng túm lấy váy, nghiêng đầu, nhìn chị cười một chút, giọng mềm mại nói: "Chị trang điểm xong rồi sao?".






Chị giống như rất ngạc nhiên với việc cô chủ động bắt chuyện với mình, tinh thần hơi hoảng hốt một chút, mãi về sau mới hoàn hồn, chậm rãi gật đầu, khẽ khẽ "ừ" một tiếng. 






Tuy rằng chị chỉ trả lời cho cô đúng một chữ, nhưng trong lòng Ngọc Hà đã nổi lên mấy tia ngọt ngào, giống như hồi cao trung, cô thường ở đi qua vườn trường nơi chị thường xuất hiện, sau đó lúc gặp được chị, liền chủ động chào hỏi chị một câu, nghe thấy tiếng chị đáp lại, trong lòng cô, cũng giống như hiện tại, kích động hân hoan.






Cả hai yên lặng một lúc, thấy không khí hơi ngột ngạt, chị mới quay đầu nhìn cô, hỏi: "Chiều nay, tôi nghe Trình Dạng nói, cô và An Hạ xảy ra tai nạn giao thông ?".





Cô gật đầu, đáp: "Là bị đâm xe."






Thanh Hằng thuận theo lời của Ngọc Hà, không nhanh không chậm hỏi: "Không sao chứ ?".





"Không sao." - Ngọc Hà khẽ chớp mắt, quay đầu lại thuận theo hướng nhìn vừa rồi của Thanh Hằng, đột nhiên phát hiện ngọn hải đăng đối diện, từ góc độ này nhìn sang, khung cảnh đẹp như trong mộng.






Ngọc Hà nhìn một lúc, bất chợt nhớ ra vết thương sau lưng Thanh Hằng, liền nhẹ giọng hỏi: "Chị thì sao ?".






"Hử?" 





" Vết thương sau lưng chị thì sao ? Khỏi chưa ? " - Cô nhắc lại câu hỏi một lần nữa.





"Khỏi rồi." - Thanh Hằng ngữ điệu nhàn nhạt, khiến người khác không nghe ra được một chút nào cảm xúc, nhưng có lẽ, chỉ có mình chị mới biết, trong lòng chị đang dâng lên từng chút dư vị ngọt ngào mà cô vừa ban cho. 






Ngọc Hà trầm mặc một hồi, nghĩ tới Thanh Hằng vì cứu mình, tuy thực ra là vì Lan Khuê, nhưng cô vẫn chưa nói cảm ơn một lần nào, vì vậy liền nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn chị."






Thanh Hằng đương nhiên biết Ngọc Hà cảm ơn là vì việc gì, chị không nói lời nào, cũng không nhìn cô, chỉ là hai tay đút túi, tư thế ưu nhã đứng một bên, lẳng lặng ngắm nhìn ngọn hải đăng phía xa, khóe môi lại câu lên một nụ cười nhẹ, qua một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Không có gì."





Vì em nên chị sẵn sàng làm tất cả mọi thứ....





Ngọc Hà nghe thấy câu "Không có gì" chậm trễ cả một khoảng thời gian dài của Thanh Hằng, không tiếp lời, hai tay lại chống lên lan can bạch ngọc trước mặt, ngẩng đầu, nhìn lên ánh đèn trên đỉnh sáng nhất của ngọn hải đăng, mặt mày cong cong vẽ ra một nụ cười.






Gió đêm ấm áp, ngọn đèn lung linh, cả không gian yên tĩnh, hai người tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại có một niềm hạnh phúc và thỏa mãn khó nói rạo rực.






Không biết qua bao lâu, Thanh Hằng mới thu ánh mắt từ phía xa trở về, nhàn nhạt cất tiếng nói: "Cũng sắp bắt đầu ghi hình rồi, đi thôi."





Ngọc Hà gật gật đầu, quay mình trở lại.





Thanh Hằng liền theo phía sau Ngọc Hà, bước chân không nhanh không chậm, hai người một trước một sau, không có nhiều lời, một con đường sỏi đá quanh co, lại bị hai người bước đi trên đó biến thành một dải đẹp đẽ động lòng.






Về đến trường quay, Ngọc Hà đã thấy Trình Dạng và An Hạ đã từ trong thành phố quay trở lại.






Bởi vì phải quay phim ngay, đạo diễn gọi bọn họ tới nói yêu cầu quay phim, vì vậy Ngọc Hà căn bản không kịp tới chào hỏi An Hạ.






An Hạ vốn dĩ đang cùng Trình Dạng nói chuyện quay xong bộ phim này, đợi Trình Dạng có thời gian thì đi đâu chơi, kết quả lại nhìn thấy Ngọc Hà và Thanh Hằng người trước người sau từ rừng cây phía đối diện đi tới, biểu cảm trên mặt cô hơi ngưng lại, hứng thú cùng Trình Dạng tiếp tục nói chuyện phút chốc liền giảm đi rất nhiều, liên tiếp xao nhãng, thậm chí thỉnh thoảng còn thất thần, căn bản không nghe thấy lời Trình Dạng.





Cảnh quay tối nay là Phạm Hương, Thanh Hằng với mấy diễn viên quan trọng trong đoàn sẽ được thưởng thức Ngọc Hà luyện tập một điệu nhảy, mà điệu nhảy này, là cô đã chuẩn bị cho bữa tiếc hàng năm của công ty, làm tiết mục chủ chốt.





Yêu cầu của kịch bản là điệu nhảy của Ngọc Hà phải rất đẹp, mọi người đều nhìn ngắm đến thất thần, chỉ có Thanh Hằng, nhận được tin nhắn của người con gái đã từng yêu sâu nặng, sau đó vì chọn lựa, rõ ràng có chút không được tập trung, cuối cùng, đợi đến khi Ngọc Hà nhảy đến đoạn đặc sắc nhất, chị liền lại quay mình bỏ đi.






Ngọc Hà từng học qua vũ đạo, mấy năm này cũng không bị mai một, mà giáo viên vũ đạo trong đoàn phim cũng đã cầm tay chỉ dạy trước cho cô điệu nhảy tối nay cần diễn, động tác không hề khó, vậy nên đối với cô mà nói, cũng chỉ là một chuyện đơn giản.





Theo chỉ thị của đạo diễn, mọi người lần lượt nhập vai, đem ánh mắt toàn bộ đều đặt lên người Ngọc Hà.





Ngọc Hà một thân váy đỏ, để chân trần, đứng trên mặt sàn đá cẩm thạch lớn tinh khiết, nhẹ nhàng nhảy múa.





Đạo diễn thiết kế bối cảnh vô cùng đẹp đẽ, sau lưng là cửa sổ rộng mở, bên ngoài khung cửa là ngọn hải đăng lung linh, rèm cửa màu trắng, tường màu trắng, đến cả mặt sàn cũng là màu trắng, chỉ có duy nhất váy Ngọc Hà là màu đỏ, màu sắc tương phản mạnh mẽ, làm nổi bật lên dáng múa của cô, chói mắt lạ thường.






Để giúp cho Ngọc Hà càng dễ dàng nhập thần vào điệu múa hơn, còn đặc biệt mở nhạc nền.





Toàn bộ hiện trường quay phim, ngoài tiếng âm nhạc ưu mĩ, cũng không hề có bất cứ âm thanh nào khác.





Hạ eo, nhấc chân, vút bay, váy đỏ phiêu dật, tà váy bồng bềnh.





Cô không đi giầy, đôi chân nhỏ bé, khéo léo, dưới sự trợ giúp của váy đỏ, tựa như ngọn lửa đang nhảy múa. 





Thanh Hằng đứng ở bên cạnh Phạm Hương, đầu tiên rút điện thoại ra, làm ra dáng vẻ như đang xem tin nhắn, sau đó có chút nóng lòng ngẩng lên nhìn Ngọc Hà, kết quả trong khoảnh khắc nhìn thấy cô đang nhảy múa, biểu tình của chị liên ngưng lại.






Vốn dĩ Thanh Hằng lúc này, muốn cúi đầu xuống nhìn điện thoại, nhưng chị lại vẫn chăm chú nhìn điệu múa của Ngọc Hà, thậm chí trong đầu sớm đã quên mất bản thân lúc này đang quay phim, trong lòng lại có một luồng cảm xúc sôi nổi cuộn trào không nói thành lời.






Đạo diễn ở phía xa thông qua máy quan sát nhìn thấy một màn này, lông mày chau lại, tưởng rằng Thanh Hằng đột nhiên sáng tạo thêm kịch bản, cũng không vội hô "cắt".





Nhưng mà qua một lúc lâu, Thanh Hằng cũng vẫn như cũ không có phản ứng nào. Phạm Hương đứng bên cạnh Thanh Hằng, phát giác ra người phụ nữ đứng bên cạnh mình thật lâu cũng không hề có động tĩnh, mơ hồ phát hiện được bất thường, liền quay đầu nhìn Thanh Hằng một chút, phát hiện chị đang xuất thần, sau đó vô thức nhìn qua phía đạo diễn, nhìn thấy đạo diễn đang nhăn mày, hiển nhiên là đang không vui.





Phạm Hương khẽ động ánh mắt, giả vờ như không cẩn thận, đưa tay qua một chút, sau đó cốc nước cầm trong tay "choang" một cái rơi xuống đất, vỡ thành vô số vụn nhỏ.






Tiếng vỡ vụn này, thức tỉnh được Thanh Hằng.





Đạo diễn buộc phải hô "Cắt". 






Phạm Hương không đợi đạo diễn lên tiếng, liền nở nụ cười, phóng khoáng nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi không tập trung, làm lại một lần nhé, tôi đảm bảo sẽ không để xảy ra chuyện ngoài ý nữa."






Thái độ của Phạm Hương rất tốt, đạo diễn cũng không nói gì, ra hiệu cho nhân viên tiến lên dọn dẹp, trang điểm lại cho diễn viên.






Phạm Hương nhân lúc mọi người hỗn loạn, nhè nhẹ nghiêng đầu, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Thanh Hằng một câu: "Phạm Tổng à, tuy rằng điệu múa của tiểu thư Ngọc Hà thực sự là rất đẹp, nhưng xin chị nhớ cho, chị hiện tại đang quay phim, chị lẽ nào muốn cho tất cả mọi người trong đoàn phim đều biết, chị là có ý với cô ấy sao ?".






Lời của Phạm Hương ngắn gọn, nhanh chóng, nói xong, trực tiếp quay mình, rời đi.






Biểu hiện của Thanh Hằng cũng không có biến hóa gì quá lớn, thế nhưng trong lòng, lại có chút âm thầm kinh động.





Chị vừa rồi tại sao lại quên mất bản thân đang quay phim cơ chứ ? Chăm chú nhìn cô tới mức quên trời quên đất, thậm chí thân thể còn nổi lên cảm giác... nếu như không phải là vừa rồi Phạm Hương phản ứng nhanh làm đổ cốc nước, sợ rằng chị sẽ không kìm được mà chạy tới ôm cô vào lòng mất....






Chị vẫn luôn tưởng rằng mình có thể che giấu rất tốt, nhưng đến hiện tại chị mới phát hiện, thì ra, là chị quá đề cao khả năng tự khống chế của bản thân, hoặc có thể nói, chị trước giờ đối với người con gái tên Hồ Ngọc Hà này, không hề có một chút lực kháng cự.






Thanh Hằng nhắm mắt lại, âm thầm thở ra một hơi, muốn ép xuống những cảm xúc cuộn trào, xung động trong cơ thể mình.






Kỹ thuật nhảy của Ngọc Hà lúc nãy rất đẹp, dường như sự chú ý của mọi người cũng đặt ở trên người của cô, cho nên cùng không có quá nhiều người chú ý đến biểu cảm của Thanh Hằng.






Không có nhiều người, cũng không có nghĩa là không có ai, lúc quay phim, An Hạ đã nhìn rõ ràng phản ứng của Thanh Hằng.





Lúc nãy, rõ ràng Thanh Hằng đã ngẩn người nhìn Ngọc Hà nhảy, hơn nữa ánh mắt đó của chị ta không hề bình thường, phản phất như có thứ gì, hừng hực thiêu đối trong mắt.






Mấy ngày trước An Hạ đã đè xuống nghi ngờ, giờ lại một lần nữa tràn ngập cả đầu óc.






Sau khi Ngọc Hà đã dặm lại lớp trang điểm, lúc uống nước, không cẩn thận bị đổ vào tay, cô nhìn thấy túi của mình để bên cạnh An Hạ, mở miệng nói: " Chị lấy khăn giấy giúp em với."





An Hạ cố tỏ vẻ bình tĩnh, ánh mắt trong suốt như không nhìn thấy điều gì, mở túi Ngọc Hà ra, lúc tìm kiếm khăn giấy, lại thấy được một bình thuốc nhỏ quen mắt, trong nháy mắt cả người cô sửng sốt.





"Chị? Tìm thấy không?"





Giọng nói của Ngọc Hà truyền đến lần nữa, An Hạ Lập tức phục hồi tinh thần, đưa khăn giấy cho Ngọc hà, sau đó lại nhìn lướt qua bình thuốc nhỏ trong túi sách của Ngọc Hà, mới giả bộ không nhìn thấy đưa tay, kéo khóa kéo túi của Ngọc Hà.






Cái bình thuốc nhỏ đó, cô biết, đó là của Thanh Hằng.






Cô biết là do hai năm trước đây, kết thúc quay phim, cô uống không ít rượu, ngồi xe của trợ lý Thanh Hằng lái xe về nhà, sau đó thấy trợ lý đưa thuốc cho chị dặn chị buổi tối nhớ thoa vết thương trước ngực






Lúc ấy cô tò mò, lắm mồm hỏi một câu, trợ lý Thanh Hằng nói cho cô biết đó là thuốc liền sẹo rất thần kì mua ở Trung Quốc.





Cô lại thuận miệng hỏi, có thể mua ở đâu, cô cũng muốn mua.





Trợ lý của Thanh Hằng nói cho cô biết, thuốc đó có lẽ ở Việt Nam này chỉ có mình Thanh Hằng có.





Chỉ có mình Thanh Hằng có, nhưng bây giờ Ngọc Hà cũng có... Ngọc Hà chắc hẳn chưa từng đến Trung Quốc, cũng không thể nào mua được bình thuốc đó, cho nên thuốc của cô, chỉ có thể từ Thanh Hằng mà ra...






An Hạ càng nghĩ, đáy lòng càng hoảng sợ, hiện trường quay phim cách đó không xa đã bắt đầu quay cảnh thứ hai, nhưng cô lại đứng ngồi không yên, tùy tiện tìm cơ nói với Trình Dạng rồi đến phòng vệ sinh.






Đứng trước bồn rửa mặt, An Hạ bắt đầu suy nghĩ, trong đầu từ từ nhớ lại những chuyện phát sinh gần đây, sau đó đáy lòng có một luồng dự cảm mãnh liệt, nói cho cô biết, rất có thể Ngọc Hà chính là cô gái Thanh Hằng vẫn yêu bao nhiêu lâu nay...





An Hạ càng nghĩ đến linh cảm của mình, thì lập tức hai tay hoảng sợ chống trên bồn rửa mặt, cúi đầu, nhìn rãnh nước, ngẩn người.




"Cô Hạ ?"




An Hạ nghe thấy tên mình, quay đầu, thấy trợ lý của Thanh Hằng đi ra từ phòng vệ sinh nam, cô vội vàng thu hồi vẻ mặt hoảng loạn của mình, cười cười nhìn về phía trợ lý của Thanh Hằng, sau đó vừa rửa tay vừa làm bộ như thuận miệng hỏi: "Cô trở về nội thành từ lúc nào?





"Nội thành ?  Tôi không có đi, buổi chiều tôi ngủ trong khách sạn." - Vẻ mặt trợ lý không hiểu trả lời.





"Vậy sao? Có thể là tôi nhớ nhầm." - Ánh mắt An Hạ nhìn về phía trợ lý cười cười.





"Vậy không có chuyện gì nữa, tôi đi trước." - Trợ lý nói.





An Hạ gật đầu, gương mặt mỉm cười nhìn trợ lý rời đi, sau đó tay phải chợt nắm chặt bồn rửa tay.





Vốn dĩ buổi chiều trợ lý không có lái xe đi ra ngoài, thế nhưng Thanh Hằng lại nói với Trình Dạng rằng trợ lý lái xe của chị đi, nên chị muốn đi nhờ xe...





Chị ta rõ ràng là đang nói dối... Nhưng mục đích chị ta nói dối là gì ?





Lúc ở công ty Truyền thông Hoàn Ảnh, cô thuận miệng nói một câu Ngọc Hà thích ăn tôm, buổi tối chị ta liền mời cả đoàn phim ăn tôm.






Xảy ra tai nạn xe, chị ngay lập tức cùng Trình Dạng đến hiện trường, nhìn chằm chằm Ngọc Hà một hồi, không nói đến một câu thừa thãi liền rời đi.






Còn có buổi tối, lúc Ngọc hà nhảy múa, chị ta nhìn em ấy rõ ràng đến mức mê mẩn thất thần, thêm vào bình thuốc nhỏ trong túi của Ngọc Hà nữa....






Cánh tay nắm chặt trên bệ rửa của An Hạ càng dùng thêm lực, ngón tay cũng trở nên trắng bệch, trong ngực nổi lên một nỗi ưu phiền bất định.






Nếu như nói vừa rồi trong đầu cô chỉ là dự cảm, chỉ là trực giác của con gái làm loạn, thì lúc này, An Hạ tuy không nắm chắc một trăm phần trăm, nhưng cũng có chín mươi phần trăm chắc chắn, Ngọc Hà chính là tình yêu sâu đậm bao nhiêu năm nay Thanh Hằng vẫn tâm tâm niệm niệm, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng nghĩ đến buông tay.





Thì ra là Ngọc Hà, không ngờ lại là em ấy...






"Hạ Hạ" - An Hạ mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, cô mơ màng nâng ánh mắt, nhìn người đứng trước mặt mình, nhất thời có chút không phản ứng.






Trình Dạng hai mày nhăn lại, ôm lấy va An Hạ, lo lắng nói: "Hạ Hạ, em có chỗ nào không thoải mái à?"





An Hạ nhìn tay Trình Dạng đặt trên vai, lại ngẩng đầu, nhìn người đứng trước mặt mình, sau đó mới chầm chậm định thần lại, lắc lắc đầu với Trình Dạng, nói: "Em không sao."






Trình Dạng đưa tay sờ trán An Hạ, nhiệt độ bình thường, trái tim lo lắng mới ổn định trở về trong lồng ngực, vẫn có chút không yên lòng quan tâm hỏi một câu: "Sao sắc mặt lại kém như vậy chứ?"






An Hạ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, sau đó liền xà vào vòng ôm của Trình Dạng, nhắm mắt lại, yên lặng một hồi, mới nhỏ giọng yếu ớt nói: "Em hơi mệt rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi."





"Được." - Trình Dạng lập tức đáp ứng, ôm lấy An Hạ, quay mình đi ra khỏi phòng vệ sinh, đi được một đoạn, Trình Dạng đột nhiên lại hỏi một câu: 







An Hạ trong đáy lòng nổi lên một tia ấm áp, lắc đầu với Trình Dạng, lời nói mang theo vài phần nũng nịu nói dối: "Em có lẽ là đến tháng rồi, vừa rồi bụng hơi đau một chút, thực sự không có việc gì."




---------------------------------------------------



Kim Nhã còn chưa tốt nghiệp cấp ba, liền bỏ học, đầu tiên còn là một cô gái ở ngoài giới, dựa vào thân thể diện mạo tốt, bên người có không ít đại gia lắm tiền, có cuộc sống nhà lầu xe hơi bao nhiêu người ngưỡng mộ. Vào năm cô ta mười chín tuổi, cô ta trong một bữa tiệc may mắn gặp được một người làm đầu tư truyền thông, Kim Nhã cũng không để ý người đó đã năm mươi, nhưng lại mộng tưởng có thể trở thành miếng cơm bát gạo của mình, vì thế cuối bữa tiệc ngày hôm đó liền lén lút đem số điện thoại của mình nhét vào trong tay người đàn ông hơn năm mươi tuổi đó.







Cũng chính nhờ sự chủ động tự cho số điện thoại đó, cuộc sống của cô ta trong giới giải trí liền chính thức bắt đầu.






Từ mười chín tuổi đến hai mươi bảy tuổi, trong thời gian tám năm này, sự nghiệp của Kim Nhã trong giới giải trí, vẫn luôn luôn trong thế đi lên.





Đương nhiên, kim chủ ở sau lưng của cô ta, cũng người này tiếp người kia thay đổi, hơn nữa còn càng ngày càng lợi hại.





Dù sao, lăn lộn trong giới, có rất nhiều lúc, không phải nhờ thực lực, mà là nhờ hậu thuẫn.






Kim Nhã thực sự rất ghét Phạm Hương, cô đã nhiều lần cố gắng cùng so tài với Phạm Hương, nhưng cái con người này cũng rất quái dị, nói cô ta một thân thanh cao trong giới giải trí, nhưng có chuyện gì tốt cô ta cũng lấy được, lại không giống như dựa vào chống lưng, nhưng nói cô ta có chống lưng, thì nhiều năm như thế này lại không hề lộ ra một vết tích, tin đồn gì.






Trong giới giải trí đều gọi Phạm Hương là nữ diễn viên thiên tài trăm năm khó gặp, Kim Nhã có đấu thế nào cũng đấu không lại cô ấy, đến cuối cùng đành dứt khoát nhận thua.






Ngoài Phạm Hương, trong tám năm này, Kim Nhã không ngừng dùng thủ đoạn, không quản là dựa vào nam minh tinh tuyên truyền lôi kéo sự chú ý, hay là uy hiếp dẫm đạp lên đối thủ nữ của mình, tóm lại có thể nói, cô ta lên như diều gặp gió, mãi cho đến khi Ngọc Hà giành vai nữ thứ của cô ta trong "Khuynh thành thời quang", cô ta mới bắt đầu gặp chuyện đen đủi.







Chuyện xích đu, khiến cô trong lòng vẫn còn lo sợ, thu liễm đi rất nhiều, cũng khiêm tốn trầm lặng hơn rất nhiều, kết quả, cô ta phát hiện, mình không hề có dấu hiệu vận mệnh chuyển tốt, lại vô cớ mấy ngày này, những lời mời trước đây đều hủy bỏ kí kết với cô, thậm chí trong một lần phỏng vấn, cô ta cố ý để lộ ra dây áo nội y, để hở ra cả nửa bầu ngực, muốn nhờ một động tác nhỏ này, lên top trên facebook, kết quả đám kí giả vẫn luôn canh me loại tin tức tai tiếng scadal này, thế nhưng lại không hề chụp lại ảnh của cô.






Kim Nhã cảm giác được nguy cơ trong sự nghiệp của chính mình, vì vậy liền nghĩ cách lấy lòng đám người có tiếng nói trong giới giải trí mà mình quen biết, kết quả ai ngờ được, đám người đó không biết có phải đã đều thống nhất với nhau hay không, mà toàn bộ đều tránh cô không gặp.





Kim Nhã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải tình trạng kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa như thế.






Trong giới giải trí không thiếu nhất chính là minh tinh, nếu như mức độ gây chú ý của một người thấp xuống, chẳng qua bao lâu, sẽ bị mọi người quên lãng.






Vậy nên Kim Nhã cảm thấy mình cần phải kiếm được một chương trình, dù cho có người ở sau lưng cô ta ngáng chân, cũng không thể chặn được tiền đồ của cô ta, vì vậy cuối cùng cô ta nghĩ đi nghĩ lại, liền nghĩ tới người duy nhất bây giờ cô ta có thể gặp được, nhà sản xuất Tôn.






Bởi vì cô ta biết, nhà sản xuất Tôn gần đây đang chuẩn bị làm một bộ phim mới.






Kết quả ai biết được, lão quỷ háo sắc này, mỗi ần cô ta nửa đêm đi tìm lão, đều có bộ dạng "người đến không từ" chơi cô, cô cũng vô cùng phối hợp, kết quả sau khi phối hợp xong, lão ta tuy nói cũng rất dễ nghe, nhưng lại không có hành động nào thực tế.






Kim Nhã cũng cảm thấy nhà sản xuất Tôn là cố tình chơi mình, dám tức không dám nói, chỉ có thể càng cố gắng đi lấy lòng lão ta.







Cũng không biết là cô có vận khí tốt, hay là ông trời không nỡ tuyệt đường sống của cô, trong lúc cô lại một lần nữa đi tìm nhà sản xuất Tôn, lại cho cô tìm thấy một đường sống.






Kim Nhã có thẻ phòng của nhà sản xuất Tôn, nửa đêm lẻn vào phòng Tôn tổng, muốn trèo lên giường lão ta, cho Tôn tổng một điều bất ngờ, kết quả lén lút khẽ khàng tiến vào gian phòng, lại nghe thấy thanh âm của Tôn tổng truyền tới.






"Đám ngôi sao nữ này, có thể chơi thì còn ai chưa chơi qua, cũng chỉ có Phạm Hương là chưa động đến, nhưng cũng không thể động đến, cô ta như vậy thì chả ai là không đem cô ta biến thành thần tiên mà cưng đỡ chứ... À, anh biết không, còn có một người, rất đẹp... còn đẹp hơn Phạm Hương, thanh khiết, xinh đẹp hơn nữa chỉ nhìn một cái là nhìn ra thuần chất tự nhiên, chưa từng chỉnh sửa... tên là Ngọc Hà... tôi thực sự vô cùng có hứng thú với cô ta, chỉ là giăng bẫy thế nào cũng không mắc, hứng thú lại không có được, vậy nên trong lòng rất ngứa ngáy khó chịu...."






Đây rõ ràng là nhà sản xuất Tôn đang nói chuyện điện thoại cùng người khác, Kim Nhã nghe được nửa sau của câu chuyện, cánh tay vốn muốn đẩy mở cửa phòng ngủ, liền dừng lại.






Nhà sản xuất Tôn có hứng thú với Ngọc Hà...






Cô ta phí công lấy lòng lão ta lâu như vậy, không đạt được chút lợi lộc nào, nếu như là Ngọc Hà, vậy cô ta khẳng định là muốn thế nào được thế đấy.







Trong giới này, có những người vì đạt được chỗ tốt, đến chính bạn của mình cũng có thể bán đứng dâng lên cho người khác ngủ không phải là không có, mà Ngọc Hà lại là người mà Kim Nhã căm ghét nhất, nếu như đem cô ta, đổi lấy một chỗ tốt, tội gì mà không làm chứ?







Khóe môi Kim Nhã cong lên một nụ cười lạnh, không tiến vào phòng ngủ của nhà sản xuất Tôn nữa, liền lặng lẽ rời đi, sau đó liền bắt đầu tính toán, làm thế nào có thể đem Ngọc Hà dâng lên giường của nhà sản xuất Tôn, sau đó đạt được sự vừa ý của nhà sản xuất Tôn, đem đổi lấy chỗ tốt mà mình muốn?






Có chuyện xích đu làm bài học, kế hoạch lần này của Kim Nhã, cố ý tìm lúc Thanh Hằng không có mặt để hành động.




------------------------------------------------------------------------------------------------


Ngày hôm đó, là ngày thứ sáu, bởi vì trời đổ mưa, cảnh quay ngoài trời của tổ phim chỉ có thể chọn hôm trời nắng, vậy nên buổi chiều và buổi tối đoàn làm phim trực tiếp cho mọi người nghỉ ngơi.






Nhà sản xuất Tôn ngày hôm đó có lẽ do tâm tình tốt, liền đề xuất buổi tối mời mọi người ăn cơm.







Kim Nhã vừa hay đến kì kinh nguyệt, bụng hơi khó chịu, nên có chút không muốn đi, nhưng lại biết được Thanh Hằng đã vào thành phố có việc, liền cắn chặt răng, gắng gượng bò xuống giường, trang điểm xinh đẹp đi tham gia bữa tiệc.






Nhà sản xuất Tôn mời khách, mọi người tự nhiên đều sẽ không từ chối, ngoài Thanh Hằng và Trình Dạng buổi tối đưa bạn gái vào trở về thành phố, những người khác có thể đến đều đến đầy đủ.





Địa điểm lựa chọn là một suối nước nóng nghỉ dưỡng cách sơn trang không xa, sau khi ăn cơm xong, nhà sản xuất Tôn còn hào phóng mời mọi người tắm nước nóng.






Kim Nhã tới kì kinh nguyệt, không thể ngâm mình, nên chỉ nằm trên một chiếc giường ấm bên bờ suối nói chuyện cùng với người khác, ánh mắt lại luôn chú ý đến Ngọc Hà.







Suối nước nóng độ ấm cao, thời gian ngâm mình lâu, sẽ rất dễ bị thiếu nước, Kim Nhã rộng rãi cho người quản lí của mình đi mua mấy thùng nước giải khát mang tới, sau đó còn đặc biệt tìm người phục vụ của suối nước nóng, đem phát cho mọi người mỗi người một chai.







Ngọc Hà, Bảo Hân, Phạm Hương cùng mấy nữ diễn viên khác đang trong bồn tắm rượu đỏ nói chuyện, phục vụ liền mang nước ngọt tới, cẩn thận mở nắp cho mọi người, tự mình từng chai từng chai đưa đến tận tay cho mỗi người.








Người phục vụ không hề nói ai mời, đưa xong nước ngọt liền rời đi, mấy người cũng nghĩ là đó là nhà sản xuất Tôn mời khách đưa tới, cũng không nghĩ nhiều, vừa nói chuyện vừa uống nước.







Không biết là do suối nước nóng quá nóng hay không, hay là ngâm nước lâu khí nóng ngấm vào thân thể, Ngọc Hà cảm thấy trong người mình càng ngày càng nóng, trong lòng khó chịu như có lửa đốt, đến cuối cùng, cô chịu không nổi liền từ suối nước nóng đứng lên, tìm một lí do, khoác khăn tắm, đi vào nhà vệ sinh.





Ngọc Hà mở vòi nước, vục nước lạnh rửa mặt, để mình thoải mái một chút, ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt mình đỏ đến không ngờ, cô nhịn không được chà xát mặt, phát hiện tinh thần chính mình lại có một nỗi hưng phấn không hiểu được nổi lên, đến tốc độ nhịp tim cũng theo đó trở nên gấp gáp, đập mạnh đến mức. Cuối cùng, Ngọc Hà phát hiện đầu óc mình có chút mông lung, mơ hồ, khí lực bắt đầu tan rã, ý thức hỗn loạn không rõ ràng, nhưng lại có một loại hưng phấn kì lạ không nói nên lời, trong cơ thể bắt đầu luân chuyển toán loạn.







Hơi thở của Ngọc Hà càng trở nên gấp gáp, liền sau đó, cả người cô không chịu khống chế mềm nhũn ngã xuống đất.



----------------------------------------------------------------------




Kim Nhã vào lúc Ngọc Hà đi vào nhà vệ sinh, liền ngay sau đó vội vàng đem quản lí của mình cũng đi theo vào, sau khi Ngọc Hà mất ý thức ngã ra đất, Kim Nhã đưa mắt cho quản lí của mình, sau đó kéo Kiều An Hảo lên, đem tóc cô xõa ra, che khuất đi khuôn mặt, giả vờ như đang đỡ cô, sau đó nhân lúc mọi người còn đang ở bên suối nước nóng, không có chú ý đến chỗ này, nhanh chóng trực tiếp rời suối nước nóng, sau đó lên xe bảo vệ của Kim Nhã, trở về khách sạn của đoàn phim.







Kim Nhã trực tiếp theo thang máy, đưa Ngọc Hà lên lầu, sau đó cầm thẻ phòng của nhà sản xuất Tôn quẹt mở của phòng của nhà sản xuất Tôn, kéo Ngọc Hà vào, trực tiếp ném lên giường, sau đó liền khóa cửa rời đi.







Về đến phòng của mình, Kim Nhã liền rút điện thoại của mình ra, gửi cho nhà sản xuất Tôn một tin nhắn: "Tôn tổng, tôi tặng cho ngài một phần đại lễ mà ngài vô cùng mong muốn, đang ở trong phòng của ngài, tôi khuyên ngài bây giờ tốt nhất nên từ suối nước nóng khu nghỉ dưỡng quay trở về khách sạn nhận lấy."








Nhà sản xuất Tôn tắm suối nước nóng thân thể có chút mệt mỏi, vậy nên liền từ suối nước nóng đi lên, vừa lau mái tóc ẩm ướt của mình, vừa tới phòng gửi đồ lấy điện thoại, kết quả nhìn thấy tin nhắn Kim Nhã gửi đến cho mình khoảng mười phút trước.







Nhà sản xuất Tôn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi, cuối cùng liền cất điện thoại đi trực tiếp thay quần áo, thanh toán, sau đó nhanh chóng cho trợ lí lái xe đưa mình trở vê khách sạn mà đoàn làm phim ở.







Bảo Hân và mọi người nói chuyện đến say sưa, đến khi có người ngâm suối nước nóng đủ rồi, đề nghị rời đi, Bảo Hân mới phát hiện, Ngọc Hà đi nhà vệ sinh lâu như vậy rồi vẫn không thấy quay trở lại, thế là liền đứng lên, đi tới nhà vệ sinh, kết quả tìm một vòng, vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, chỉ gặp được những người quen khác, trong những bồn tắm khác, lại đảo một vòng những bồn tắm lớn nhỏ trong suối nước nóng, vẫn không tìm được Ngọc Hà, lúc này mới quay trở lại phòng nghỉ.






Đồ của cô và Ngọc Hà đều đặt trong cùng một tủ đồ, Bảo Hân mở tủ đồ, phát hiện quần áo và túi xách của Ngọc Hà vẫn còn trong đó.









Đồ vẫn còn, chắc là Ngọc Hà vẫn ở trong suối ước nóng, vì vậy lại quay trở lại suối nước nóng.





Không ít người đã ngâm nước nóng đã đủ, đang lục tục rời đi.







Bảo Hân vừa cùng những người quen biết chào hỏi, vừa cẩn thận tìm trong suối nước nóng tìm một lượt, vẫn không hề tìm thấy Ngọc Hà. Bảo Hân liền vội vã trở lại phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy bên trong chỉ còn lại vài diễn viên và nhân viên, vừa nói chuyện, vừa thay đồ.







Trong lòng Bảo Hân, nổi lên một tia lo lắng hoảng loạn không nói nên lời, liền lúc cô đang định lại một lần nữa quay lại suối nước nóng tìm kiếm, lại bị Phạm Hương gọi lại: "Bảo Hân, mọi người đều rời đi rồi, cô một mình còn từ trong suối nước nóng chạy ra, lại chạy vào trong đó làm gì?"






Bảo Hân liền dừng ngay bước chân, sau đó mới nói: "Tôi không tìm thấy Ngọc Hà đâu cả ."





"Chẳng phải, Ngọc Hà lúc trước cùng mọi người nói chuyện sao? Với lại, một người lớn như cô ấy, làm sao có thể mất đi được?" - Phạm Hương dừng lại một chút, dò đoán nói: "Hay là cô ấy đột ngột có chuyện, thay quần áo đi trước rồi, không kịp nói cho cô?"






"Nhưng mà, quần áo với túi xách của cậu ấy còn ở trong tủ." - Bảo Hân dừng một chút, lại nói: "Nếu như cậu ấy thay đồ rời đi, tôi cũng không lo lắng, nhưng quần áo còn chưa thay, lại không thấy người đâu nữa, theo như tính cách của cô ấy, chắc chắn không thể nào mặc đồ tắm đi loạn được."






Phạm Hương nhíu mày, trong lòng nhận ra có gì đó không được bình thường, vẻ mặt thoáng chốc nghiêm nghị:" Không thấy Ngọc Hà là từ khi nào ?".





"Lúc cậu ấy đang nói chuyện với chúng ta, sau đó rời đi nhà vệ sinh, rồi chưa có thấy trở lại a..."






Phạm Hương không để cho Bảo Hân nói xong liền bước dồn dập bước về phía bể suối nước nóng.





Phạm Hương đi đến ly rượu đỏ bên cạnh bể nước nóng, phát hiện tất cả đồ uống ở đó đã không cánh mà bay. Phạm Hương tiếp tục nhìn quanh mấy hồ nước bên cạnh, thấy đồ uống bên đó vẫn còn nguyên vẹn, môi cô mím chặt, đáy lòng mơ hồ nhận ra cái gì đó, bèn rời khỏi, còn hướng người trợ lý phía sau, đưa ra mệnh lệnh:" Nếu tôi nhớ không sai, giám đốc khu nghỉ dưỡng này trước liên hệ, ngỏ ý định muốn mời tôi hợp tác, bây giờ cô gọi cho ông ấy, nói rằng tôi đồng ý, nhưng phải giúp tôi đưa đến băng ghi hình ở đây, tôi muốn xem ngay lập tức."






Trợ lý của Phạm Hương tuy không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, nhưng vẫn làm theo mệnh lệnh.






Không lâu sau, liền có nhân viên tìm đến Phạm Hương, cung kính mời cô đi đến phòng theo dõi.





Phạm Hương chăm chú theo dõi những khung ghi hình lớn nhỏ trên màn hình, nhận ra Ngọc Hà vào trong nhà vệ sinh không lâu,Kim Nhã mang theo người cùng đi vào, ánh mắt Phạm Hương sắc lạnh, đợi thêm 1 chút nữa, nhìn thấy Kim Nhã đi ra, liền dễ nhận thấy rằng từ 2 người đã thành 3.






Trong đám người đó có 1 người tóc che gần hết khuôn mặt, căn bản không nhìn rõ dung mạo, nhưng Bảo Hân nhìn qua có thể nhận ra ngay đó là Ngọc Hà, liền chỉ tay vào màn hình nói:" Ngọc Hà, cậu ấy bị Kim Nhã mang đi kìa!"






"Kim Nhã mang cậu ấy đi đâu ? Không được, tôi phải đi tìm cô ta!"







"Cô đứng lại!" - Phạm Hương vội vàng chạy theo, lớn tiếng gọi Bảo Hân, sau đó nhanh chân bước lên, túm lấy tay cô ấy, nói:" Cô cho là đi tìm Kim Nhã bây giờ, cô ta sẽ giao Ngọc Hà ra sao?"





"Tôi đi báo cảnh sát!"





"Báo cảnh sát?" - Phạm Hương cười lạnh, lời nói sắc sảo không chút lưu tình:" Cô lấy bằng chứng gì ? Kim Nhã là đỡ Ngọc Hà ra khỏi toilet, không có bắt cóc, hơn nữa chúng ta còn là cùng 1 đoàn làm phim, mọi người quen biết nhau là dĩ nhiên, cảnh sát dựa chỉ dựa vào cái băng ghi hình mà đồng ý là Ngọc Hà đang gặp nguy hiểm ? Mà cho dù cô thuyết phục được cảnh sát, thì chỉ sợ lúc bọn họ tìm đến nơi, Ngọc Hà đã đi tong rồi!".






"Vậy phải bây giờ phải làm sao đây ? Kim Nhã luôn luôn ganh ghét với Ngọc Hà, cậu ấy bị mang đi hẳn là sẽ không có gì tốt đẹp, đúng rồi, phải gọi cho chị An Hạ..." Nói xong, Bảo Hân liền lấy điện thoại Ngọc Hà ra, tìm số An Hạ.






Nhưng cô chưa kịp ấn gọi, đã bị Phạm Hương đứng 1 bên cướp lấy điện thoại, vừa tìm số Thanh Hằng vừa noi:"Tìm cô ta thì vô dụng thôi, muốn tìm phải tìm Thanh Hằng!"  





- Hết chương - 



Chương sau là đc xem anh nhà xử đẹp mấy đứa đụng tới vợ ảnh nè :))))))))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro