Chương 231 -240: Duy nhất cô ấy, ông không được đụng vào !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điện thoại vừa báo hiệu có người nghe, Phạm Hương liền giơ điện thoại lên tai, nói rành mạch từng từ cho người bên kia:" Phạm Tổng, tôi là Phạm Hương. Tôi gọi điện là để nói cho chị biết, vào khoảng 1 giờ trước, Ngọc Hà đã bị Kim Nhã mang đi! ".





Thanh Hằng đêm nay phải đi dự tiệc.





Chị luôn luôn không thích tham gia mấy hoạt động kiểu này, tính cách từ nhỏ đã không thể mở miệng nịnh nọt kẻ khác, cũng càng không thích mấy kẻ nịnh bợ lấy lòng, cho nên ở bữa tiệc duy trì lãnh đạm, thức ăn cũng không thèm động đũa. 





Nhàm chán đem điện thoại ra, xem đến tin mọi người trong đoàn hôm nay đi tắm suối nước nóng, nhìn lướt qua nội dung, hóa ra là nhà sản xuất Tôn hôm nay mời mọi người đi chơi. Trong ảnh, chị nhận ra Ngọc Hà ngồi giữa Bảo Hân và Phạm Hương, đang vô tư đùa nghịch.





Thanh Hằng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhìn đến mức xuất thần vào nụ cười của cô, ngón tay không nhịn được khẽ xoa xoa khuôn mặt của cô qua màn hình điện thoại, lúc cô cười trông thật đẹp...Mãi cho đến khi có người bước đến chúc rượu, chị mới lưu luyến buông điện thoại ra, lãnh đạm cầm lên ly rượu, nói qua loa vài câu.






Thời điểm bữa tiệc kết thúc, đã là hơn 10 giờ đêm, Thanh Hằng trong lúc đợi trợ lý đi lái xe, liền vào toilet, kết quả lúc đi ra, lại đụng phải An Hạ. 





An Hạ nghỉ phép 7 ngày, hôm nay là ngày cuối, đêm nay Trình Dạng đưa cô quay trở về, thuận đường liền tạt ngang ăn bữa tối.





Nhà hàng này ở trên tầng cao, cảnh đêm đặc biệt rực rỡ, cho nên ăn xong 2 người cũng không vội rời đi mà ở lại nói chuyện phiếm kết hợp ngắm cảnh đêm, mãi cho đến 10 giờ, An Hạ nhân lúc Trình Dạng bận chút việc, đi toilet.






Nhưng không ngờ, cô vừa ra khỏi toilet, liền đụng mặt người mà mình không muốn gặp...






Hai người trao đổi ánh mắt, Thanh Hằng trên mặt đều không chút biến hóa, đối với nhau gật đầu 1 cái, sau đó liền bước qua.





An Hạ tuy rằng trong lòng đã trăm phần chắc chắn cô gái Thanh Hằng thích là Ngọc Hà, nhưng vẫn không hoàn toàn khẳng định, đúng thời điểm Thanh Hằng bước qua 1 chút, liền gọi giật lại:" Thanh Hằng ".





Thanh Hằng nhíu mày, ngập ngừng 1 chút rồi dừng lại, nhưng không quay người lại.





An Hạ xoay người, hít sâu 1 hơi, sau đó bước tới, đi đến trước mặt Thanh Hằng, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt băng lãnh của chị, mím môi, sau đó mở miệng nói:" Tôi nghĩ tôi đã biết người chị thích là ai."





Thanh Hằng ánh mắt hơi động, vẻ mặt như cũ lãnh đạm, dường như không có ý định mở miệng.





"Thanh Hằng, chị cho là chỉ cần như vậy lãnh đạm, là có thể che dấu hết sao?" - An Hạ rũ mắt, nhếch miệng cười tự giễu, sau đó ngẩng đầu nhìn Thanh Hằng, mang theo vài phần khẳng định nói:" Người chị thích có phải là... ".



(Thật là không hiểu mẹ này :v Người ta thích ai thì mặc xác người ta chứ -,-)



An Hạ còn chưa nói xong, điện thoại Thanh Hằng liền reo lên. Chị lười nhác, từ từ lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn đến tên trên màn hình, thân thể bỗng khựng lại, có vẻ hơi bất ngờ, sau đó ấn nghe, nhưng chị chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã truyền đến giọng của Phạm Hương ở đầu dây bên kia:" Phạm Tổng, tôi là Phạm Hương. Tôi gọi điện là để nói cho chị biết, vào khoảng 1 giờ trước, Ngọc Hà đã bị Kim Nhã mang đi !"






Thanh Hằng nghe đến đó, mi tâm khẽ giật, ánh mắt thoáng trở lên lạnh lẽo.






Hành lang bên ngoài phòng vệ sinh khá im lặng, điều đó đã khiến giọng nói của Phạm Hương từ trong điện thoại vang ra, An Hạ đứng gần đó có thể nghe được đại khái nội dung, nhất thời lo lắng, vẻ mặt khẩn trương hỏi:" Ngọc Hà...em ấy bị Kim Nhã bắt đi ? ".





Thanh Hằng cất điện thoại trở lại, không để ý tới lời An Hạ, trực tiếp nâng tay đẩy An Hạ sang một bên, sải bước đi qua.





An Hạ bị lực đẩy khá mạnh vào bức tường bên cạnh, lúc ổn định lại thấy Thanh Hằng đã chuẩn bị bước vào thang máy, khựng lại mất mấy giây rồi vội vàng đuổi theo.





Thang máy xuống đến tầng trệt, An Hạ lao luôn ra ngoài, vừa lúc thấy Thanh hằng vẻ mặt âm trầm kéo trợ lý ra 1 bên, sau đó liền đi vào xe, dây an toàn cũng không kịp cài, trực tiếp khởi động xe, rồi nhấn ga, chiếc xe liền biến mất ngay sau đó.






Trợ lý bị chị hất ra lảo đảo vài bước mới lấy lại được thăng bằng, nhìn đến An Hạ đang chạy tới tới, lập tức hỏi:" Cô Hạ, Phạm Tổng làm sao vậy? ".





"Lên xe trước rồi nói!" - An Hạ vẫy tay bắt 1 cái taxi, kéo trợ lý đi vào, sau đó lớn tiếng ra lệnh cho lái xe:" Đuổi theo chiếc xe phía trước ".





"Chiếc xe đó? Nhanh như vậy...." - Tài xế chưa nói hết, An Hạ đã rút 1 xấp tiền từ trong ví, kiểm tra cũng không thèm kiểm tra, ném v ề phía lái xe - " Lái đi ! ".





Lái xe nhìn tiền rơi đầy xung quanh mà ngẩn người, An Hạ đã đem giày cao gót rút ra, nhắm vào cổ lái xe:" Có đi hay không ? ".





Lái xe hoảng hồn nuốt nước bọt, không dám nghĩ ngợi gì thêm, trực tiếp nhấn ga, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo xe của Thanh Hằng.





An Hạ lúc này mới đem giày cao gót thu lại, hướng phía trợ lý giải thích:" Phạm Hương vừa gọi cho Thanh Hằng, nói Ngọc Hà bị Kim Nhã bắt đi ! ".




-----------------------------------------------



Thời điểm Thanh Hằng ở thang máy, lại nhận được điện thoại của Phạm Hương, báo rằng có người nhìn thấy xe Kim Nhã ở khách sạn của đoàn làm phim, Thanh Hằng liền dùng hết tốc độ, hướng phía đoàn làm phim phóng đến.





Cũng may là đêm khuya, đường vắng vẻ, bình thường mất 2 tiếng, nay lại chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, đã đến nơi.






Thanh Hằng rút chìa khóa, xuống xe, tay đóng chiếc cửa cái rầm, sau đó bước nhanh về phía đại sảnh.





Trong đại sảnh đúng lúc có mấy người trong đoàn làm phim đang chuẩn bị đi ra ngoài, thấy Thanh Hằng lập tức đứng dạt sang 1 bên, lên tiếng chào hỏi:" Phạm Tổng ".





Thanh Hằng duy trì khuôn mặt lạnh băng, đi về phía thang máy.






Xe của An Hạ theo sát sau xe của Thanh Hằng, An Hạ không kịp chờ xe dừng hẳn, liền đẩy cửa, hướng đại sảnh chạy vào. 






Thanh Hằng vừa tiến vào thang máy, cô nhanh chân chạy lên theo, nhìn thoáng qua tầng Thanh Hằng đi tới, nhanh chóng sang cái thang máy bên cạnh đi vào.






An Hạ từ thang máy phi ra, đánh mắt nhìn xung quanh, thấy Thanh Hằng đang đứng gõ cửa trước cửa một căn phòng.





An Hạ mím môi, cầm túi, hướng về phía Thanh Hằng chạy tới, vừa chạy được 2 bước liền dừng lại, rút đôi giày cao gót, cầm lên trên tay.





Sau nửa giờ từ khi Kim Nhã đưa Ngọc Hà vào phòng của nhà sx Tôn, nhận được 1 chữ đơn giản "Tốt".





Kim Nhã dương khóe môi, trả lời lại một câu "Chúc ngài đêm nay vui vẻ" , sau đó nằm trên giường, khoái trí xem ti vi.






Chừng 10 rưỡi, Kim Nhã từ giường đứng lên, đi toilet làm vệ sinh, sau đó qua gương ngắm nghía một chút, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến 1 tiếng đập cửa.






Tiếng đập cửa dồn dập.





Kim Nhã hơi không kiên nhẫn ra khỏi phòng, hỏi:" Ai vậy ? "






Không có tiếng trả lời.





Kim Nhã tưởng người quản lý của mình đã trở lại, liền bước ra mở cửa.




Kết quả, bên ngoài lại là Thanh Hằng =))))))))))))))))) 






Người phụ nữ đứng trước mặt cô bây giờ đang vẻ mặt âm trầm, phát ra hàn khí rét lạnh. 






Kim Nhã toàn thân đổ mồ hôi, nhịn không được run run, đáy lòng nâng lên 1 dự cảm xấu.






Thanh Hằng sẽ không là vì Ngọc Hà đến đó chứ...... 





Kim Nhã nhịn xuống bất an, tươi cười, ngữ điệu mị hoặc:" Phạm Tổng, có chuyện gì sao ? ".





" Ngọc Hà đâu ? " - Thanh Hằng không vòng vo, trực tiếp mở miệng chất vấn.





Ngọc Hà...Kim Nhã đáy mắt thoáng hoảng hốt, nhưng nhanh chóng trấn định, hướng phía Thanh Hằng cười cười:" Ngọc Hà ? Tôi đâu có biết ? Có lẽ cô ta đang ở phòng của cô ta đó chứ...".





"Đồ rắn độc!" - Kim Nhã còn chưa nói hết, An Hạ vừa đuổi tới liền hung giữ chửi một câu, giây tiếp theo, không đợi mọi người kịp phản ứng, liền cầm giày cao gót trong tay vung tới:" Cô ở đây giả ngu cái gì, đừng tưởng tôi không biết em gái tôi đã bị cô mang đi ".






Giày cao gót của An Hạ trực tiếp nện lên đầu Kim Nhã, chuẩn xác khiến cô ta đau đến tái mét mặt. Cô ta theo đà lui vào phòng mấy bước, tay theo bản năng ôm lấy đầu, nhưng vẫn già mồm:" Tôi không biêt các người đang nói gì cả ?".





"Còn không nói ?" - An Hạ tính tình trước giờ vôn nóng nảy, nghe được Kim Nhã nói vậy, liền bất ngờ xông đến trước mặt cô ta, hung hăng giáng xuống mấy cái tát:" Này thì không biết!"





Thanh Hằng đứng ở cửa, nhìn thấy một màn này, mi tâm giật giật, nhưng không có ý định tiến lên ngăn cản An Hạ =))))))))))))))))) 






"Kim Nhã, tôi hỏi cô lần cuối cùng, tốt nhất là thành khẩn nói ra, em gái tôi rốt cuộc bị đưa đi đâu rồi ? " - An Hạ nói xong tay liền túm lấy tóc Kim Nhã mà giật, sau đó đem mặt cô ta nâng lên, dùng hết sức lực mà đánh, khuôn mặt cô ta lúc này đã sưng đỏ 1 mảng,  An Hạ nhìn chằm chằm, ngữ khí sắc bén lần nữa lên tiếng:" Em gái tôi ở đâu? ".






Kim Nhã nhắm tịt mắt, nhất quyết không chịu mở miệng nói chuyện.





Đến lúc này, An Hạ thực sự tức giận, cô nhìn quanh phòng, phát hiện ra con dao gọt hoa quả đang đặt trên bàn, trực tiếp vớ lấy dí vào mặt Kim Nhã:" Tôi cho cô ba giây, nếu vẫn còn không muốn nói ra, tôi trực tiếp tặng cô vài nhát lên khuôn mặt này ".





Kim Nhã nhìn thoáng qua con dao liền kề, đáy lòng 1 trận rét lạnh, nhưng vẫn gân cổ phản kích:" Cô dám, đây là phạm pháp ! ".





"Phạm pháp?" - An Hạ như là nghe được một câu chuyện cười , ôm lấy bụng cười ha hả, cầm dao hướng Kim Nhã trên mặt dùng sức mà vỗ - " Cô bắt cóc em gái của tôi, sẽ không được coi là phạm pháp ? Nếu chúng ta đều làm phạm pháp, vậy liền cùng nhìn xem đến cuối cùng, ai sẽ chết thảm hại hơn !".






An Hạ nói xong, liền lạnh lùng đếm:"Ba!"




Kim Nhã run run một chút, lại nghe đến một tiếng "Hai" phát ra.





"Một!" - An Hạ nói xong, không lưu tình chút nào cầm dao hướng về phía mặt của Kim Nhã mà rạch một đường.





Chỉ nhẹ nhàng mà cứa một chút, đã có vài giọt máu chảy xuống.





Kim Nhã bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, run run lên tiếng:"Tôi nói, tôi nói ! Dừng tay !".





An Hạ động tác ngừng một chút.






Kim Nhã môi run run , tiếp tục nói:"Ngọc Hà hiện tại đang ở trong phòng của Tôn tổng......".






Thanh Hằng đứng ở cửa, nghe đến vậy, ánh mắt lại tiếp tục lạnh xuống còn âm độ, giây tiếp theo liền nhanh chóng xoay người, chạy đi. 





Bốp...



An Hạ nghe Kim Nhã nói xong, lại hướng về phía trên mặt cô ta hung hăng tặng thêm một cái tát, sau đó bóp chặt cằm, hung hăng trừng mắt, từng chữ rành rọt:"Kim Nhã, nhớ cho kĩ lời tôi nói đây, em gái tôi chỉ cần có mệnh hệ gì, tôi sẽ mang cô ra băm vằm thành trăm mảnh! Cô hiện tại tốt nhất ngồi đó mà cầu nguyện đi, nếu không..."





An Hạ nói tới đây, bởi vì trong lòng bất chợt dâng lên linh cảm xấu, thanh âm trở nên có chút run run:"Tôi nói cho cô biết, tôi khẳng định giết chết cô.





--------------------------------------------------





Tuy Kim Nhã không phải không do nhà sản xuất Tôn sai khiến, nhưng khi hắn nhìn đến tin nhắn của Kim Nhã, lập tức sáng tỏ ý của cô ta, liền rời khỏi bể nước nóng, lái xe trở về khách sạn.





Dọc theo đường đi, hắn vẫn luôn suy nghĩ, Kim Nhã lần này sẽ đưa đến ai, khi hắn mở ra chính mình phòng, đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy người nằm trên giường, nhất thời trở nên kích động không nói nên lời.






Hắn thật không nghĩ tới, Lâm Thi Ý có thế lại đem Ngọc Hà cho hắn... Người hắn đang khao khát đến phát điên!






Có lẽ do bị hạ thuốc, cô gái kia thần trí đảo lộn, toàn thân vô lực cuộn mình ở giường, thân thể quyến rũ động lòng người, mặt hơi hồng hồng, da thịt vô ý lộ ra ngoài, đều biến thành màu hồng phấn, thật hết sức dụ người.






Hắn nhìn đến hình ảnh kia, liền suýt nữa kích động tước vũ khí đầu hàng, hắn bước chân, đi đến bên giường, nhìn chằm chằm Ngọc Hà trong chốc lát, thấy tim đập thình thịch như gõ trống, sau đó còn không quên gửi qua cho Kim Nhã một phản hồi, sau đó vươn tay, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của Ngọc Hà, đứng dậy đi tắm rửa .





Hắn làm mọi việc nhanh chóng, sau đó từ nhà tắm đi ra, do dự một chút, còn cẩn thận cầm lên lọ nước hoa xịt mấy cái vào người, mới thập phần vừa lòng đem khăn tắm buộc lại bên hông, rồi đi ra ngoài.






Hắn cười gian xảo, nhanh chóng vươn tay, cởi ra y phục của Ngọc Hà tùng chút một, thời điểm tay hắn đụng tới da thịt nhẵn nhụi bóng loáng, cảm giác như bị điện giật làm cho hắn thở gấp, động tác trở nên càng nhanh hơn.





Ngọc Hà cảm thấy trong cơ thể mình có một ngọn lửa, nhanh chóng đi lên, thần kinh cũng nhanh chóng trở nên hưng phấn, làm cho mọi nơi trên cơ đều trở nên có chút mẫn cảm.





Cản giác này, có lẽ cô cả đời chưa bao giờ từng có , trong não còn lại một tia lý trí, làm cho cô cảm thấy này co gì đó không bình thường, nhưng là, đầu óc đã hỗn độn 1 mảnh, càng làm cho cô loạn lên.






Quần áo của cô bây giờ cực kỳ kín đáo, cộng với sự khó chịu trong người khiến cô cuộn tròn mình, điều đó làm cho Tôn Tổng càng khó làm hơn, cho nên nhất thời sốt ruột, lực đạo liền mạnh hơn một chút, cảm giác đau đớn truyền đến khiến cho Ngọc Hà nhíu nhíu mày, sau đó thấp thoáng ngửi được một mùi hương xa lạ, xộc vào mũi, xen lẫn mùi của đàn ông.





Đàn ông ? Ngọc Hà nhíu mày, mơ màng trừng lớn mắt, cố gắng nhìn xem người trước mắt là ai, nhưng như cũ hình ảnh trước mắt vẫn hư hư thực thực .







Ngọc Hà nâng lên tay muốn đảy ra bàn tay đang cởi bỏ quần áo của cô, nhưng mà, căn bản cô không sử dụng được một tí sức lực nào, vỗ vào tay của nhà sản xuất Tôn , tựa như trêu chọc, làm cho bản tính háo sắc của hắn ta nổi lên, hắn ta nhịn không được cúi đầu, liền hướng về phía Ngọc Hà hôn lên trên mặt cô.





Cô mơ mơ màng màng né tránh, cô ghê tởm cái cảm giác này, cô giãy dụa nghĩ muốn né tránh sự xâm phạm của người đàn ông kia, nhưng cả người cô xụ lơ không lực, trong lòng suy nghĩ nhưng cô lại không có sức để chống cự.





Nhà sản xuất Tôn loay hoay một lúc lâu, rốt cục ở thời điểm sắp cởi được quần áo Ngọc Hà, đột nhiên điện thoại hắn vang lên.





Nhà sản xuất Tôn không muốn để ý đến, nhưng chuông điện thoại tiếp tục vang lên, hắn ta có chút bực bội đứng dậy, nhìn thoáng qua mà hình điện thoại, thì ra là vợ hắn gọi tới , vì thế vội vàng leo xuống giường, trốn vào toilet, nghe điện thoại.





Tuy rằng ý thức Ngọc Hà đang mơ hồ, nhưng cô cũng biết tính huống này nguy hiểm tới cỡ nào, cho nên khi người đàn ông kia vừa rời khỏi, liền cố gắng tìm cách bò xuống giường, kết quả, làm thế nào cũng không đứng dậy nổi, cuối cùng chỉ có thể dịch người lại gần thành giường, ngã xuống giường.





Rơi xuống đất đau đớn, khiến cho cô kêu lên một tiếng, sau đó liền vươn tay, vịn vào một bên bàn, gắng hết sức đứng lên, kéo thân thể, hướng về phía cửa đi đến.





Toàn thân tứ chi cảm giác vô lực, làm cho hai chân Ngọc Hà giống như bị liệt, mỗi lần nâng lên một chút, thì giống như phải dùng sức lực của toàn thân, thật vất vả miễn cưỡng ra tới cửa phòng ngủ, rốt cuộc cô không chống đỡ được nữa liền ngồi xổm xuống.





Nhà sản xuất Tôn cúp điện thoại, đi ra khỏi toilet, nhìn lên trên giường không thấy Ngọc Hà, vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy cô đang ngồi xổm trên đất, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, miệng hô "Bảo bối", liền vươn người đem Ngọc Hà từ dưới đất bế đứng lên.





Lúc này Ngọc Hà thần trí hoàn toàn mơ màng, nhu thuận giống như mèo con, chẳng những không có trốn tránh, ngược lại còn mềm tựa vào trong lòng nhà sản xuất Tôn.





Hành động đó của cô khiến cho nhà sản xuất Tôn tâm ngứa ngáy khó nhịn, vội vã đem cô đặt lên trên giường, sau đó liền hành động tiếp...



-----------------------------------



Ngọc Hà ở trong phòng của nhà sản xuất Tôn...




Những lời này có ý nghĩa như thế nào, trong nháy mắt Thanh Hằng liền hiểu được.





Dựa theo thời gian Ngọc Hà biến mất đến bây giờ, đã là nửa tiếng, bọn họ đi từ suối nước nóng đến khách sạn của đoàn làm phim, nhiều nhất cũng chỉ mất nửa giờ, như vậy tính ra, nói cách khác, Ngọc Hà ở trong phòng của nhà sản xuất Tôn đã được một giờ......





Một giờ......





Thanh Hằng ngón tay run run lấy di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho quản lý khách sạn, muốn lấy thẻ mở cửa phòng của nhà sản xuất Tôn .





Thang máy lên đến nơi, Thanh Hằng từ bên trong đi ra, phục vụ khách sạn đã đứng ở bên ngoài, Thanh Hằng tiếp nhận thẻ mở cửa phòng, sau đó bảo phục vụ khách sạn rời đi, mấy giây sau, không cần suy nghĩ nhiều, liền sải bước đến bên ngoài phòng của nhà sản xuất Tôn.






Thanh Hằng mở cửa phòng, trong nháy mắt trái tim giống như ngừng đập , đầu ngón tay chị run run đẩy cánh cửa ra, phát hiện trong phòng yên lặng đến quỷ dị, sau đó liền hướng về phía cửa phòng ngủ đi đến.





Thanh Hằng còn chưa đi vào phòng ngủ nhưng qua cánh cửa mở hé liền nhìn đến cảnh tượng trên giường .






Tôn tổng đang ở trên người Ngọc Hà, đôi tay đang dùng sức lột đi quần áo của nàng, mà Ngọc Hà nằm ở trên giường, không chút dấu hiệu giãy dụa, tròng mắt tối đen thẳng tắp nhìn trần nhà, ánh mắt tan rã không ánh sáng, nhìn giống như là một đồ vật vô tri vô giác.





Tức giận cùng đau lòng từ sâu thẳng tâm hồn chị tràn ra, nháy mắt chị như mất đi hết lý trí.





Chị ở trong vòng giải trí lăn lộn lâu như vậy, cũng biết được một ít nữ minh tinh dùng cái loại tối bẩn tối loạn quy tắc ngầm đi lên, trong đó ít hoặc nhiều hoặc sẽ có một ít thuốc mê cùng thành phần thuốc kích dục.





Thanh Hằng cảm thấy giống như có cái gì hung hăng đập vào trái tim mình, hô hấp trong nháy mắt như đứt đoạn, trong nháy mắt sắc mặt chị tràn ngập sát khí, ngay sau đó liền nâng chân lên, hung hăng đá cửa phòng ngủ văng ra , đằng đằng sát khí đi vào.





Cánh cửa bị một lực rất mạnh hất văng ra, thanh âm rất lớn, khiến Tôn tổng không khỏi sửng sốt, liền nghiêng đầu mà nhìn về phía cửa, kết quả hắn đều còn chưa kịp thấy rõ ràng ai vào phòng mình, Thanh Hằng đã chạy tới trước mặt hắn, vươn tay bắt lấy cánh tay hắn, một quyền đầu liền đánh vào trên mặt hắn. Tuy cơ thể của hắn ta to gấp đôi chị, nhưng với một người đã học qua võ nghệ từ nhỏ, chuyện hất văng hắn xuống đất đối với chị là một chuyện vô cùng dễ dàng. 





Thanh Hằng cả người toát ra một cỗ hàn khí tàn nhẫn, đi tới trước mặt Tôn tổng, khom người túm hắn lên, sau đó nâng chân hung hăng đá, rồi đem Tôn tổng từ phòng ngủ trực tiếp bị vứt ra phòng khách.





Hắn ta bị đụng vào sô pha mới ngừng lại được, người còn chưa định thần lại thì bất chợt được nhận một cái ghế nện thẳng lên trên người của hắn.






Tôn tổng không hề có tâm phòng bị nên căn bản trốn tránh không kịp, kêu rên một tiếng. 





Thanh Hằng lại giống như không thấy Tôn tổng thống khổ, cả người bao trùm trong khí tức thô bạo, sau đó túm hắn lên, đưa chân, hướng về phía hạ bộ của hắn dùng sức đánh tới:"Ai cho ngươi động vào cô ấy ? Khốn khiếp...".





Thanh Hằng còn chưa hết giận, vừa nói vừa hướng về phía hạ bộ của Tôn tổng lại dùng lực đá xuống, giống như người điên, thô bạo quát:" Dám chạm vào cô ấy, xem tôi hôm nay có phế đi ông không !". 





Thanh Hằng vừa nói xong, lại nghĩ tới hình ảnh mình vừa mới xuất hiện nhìn thấy, ghen tuông cùng đau lòng, khiến cho đầu óc chị hoàn toàn mất đi lý trí, tức giận bao phủ liền với tới một chiếc ly thủy tinh bên cạnh dùng sức đạp mạnh về phía đầu Tôn tổng.





Nháy mắt, máu đỏ tươi theo trên đầu Tôn tông chảy xuống sàn nhà.





An Hạ cùng trợ lý của chị đuổi tới là lúc Tôn tổng bị Thanh Hằng đem ném từ phòng ngủ ra khỏi phòng khách.





An Hạ nhìn đến cảnh tượng như vậy, nháy mắt sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không khỏi lui về sau vài bước.





Mà trợ lý của chị, đầu tiên là bị trường hợp thô bạo như vậy làm cho đứng hình, sau đó, ở lúc Tôn tổng đổ máu mới kinh hoàng hoàn hồn, liền vội vàng xông lên, giữ chặt lấy Thanh Hằng còn cầm ly thủy tinh đang chuẩn bị đâm về Tôn tổng khuyên:"Phạm Tổng, đủ rồi, chị còn tiếp tục sẽ có án mạng mất ! ".






Thanh Hằng căn bản không để ý tới lời nói của trợ lý, đẩy mạnh trợ lý sang một bên, tay nắm nửa chiếc ly thủy tinh, hung hăng đâm xuống.





Trợ lý vội vươn tay ôm lấy thắt lưng Thanh Hằng, dùng hết toàn lực giữ chặt thân thể chị, kéo ra đằng sau hai bước, lớn tiếng hét lên:"Phạm Tổng, nếu chị thật sự đánh chết người, chính chị cũng không xong đâu !".





Đáy mắt Thanh Hằng giống như muốn phun ra lửa, phát cuồng dãy giụa thoát khỏi kiềm chế của trợ lý, đi về phía sản xuất Tôn .





An Hạ nhìn Thanh Hằng giống như người điên, cầm nửa chiếc ly thủy tinh bén nhọn giống như tên côn đồ, hướng về phía cổ họng sản xuất Tôn, theo bản năng cô nâng tay lên, che kín miệng mình lại, vẻ mặt thì biểu tình đầy thất kinh.  






Trợ lý trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ biết ra sức ôm chặt lấy chị, bỗng nhiên, như nhớ ra điều gì đó, theo bản năng quay đầu, liếc mắt một cái nhìn tới Ngọc Hà đang hôn mê bất tỉnh trong phòng ngủ, dưới tình thế cấp bách, liền thốt ra:"Phạm Tổng, Cô Hà đang hôn mê bất tỉnh, cần nhanh đưa đi bệnh viện, tránh xảy ra điều bất trắc !".





Những lời này, giống như lời ma chú, làm cho động tác của Thanh Hằng dừng lại trong tích tắc.





Nửa chiếc ly thủy tinh trong tay chị chỉ cách yết hầu của sản xuất Tôn nhiều nhất là hai cm.





Thanh Hằng nhìn chằm chằm người bị chị đánh tới mức mặt mũi bầm dập, lồng ngực của chị kích động phập phồng lên xuống , tay dùng sức nắm nửa chiếc ly thủy tinh, hai hàng lông mày nhíu chặt, sau đó hung hăng ném văng ly thủy tinh.





Sản xuất Tôn sợ tới mức vội vàng nhắm hai mắt lại.





Nửa chiếc ly thủy tinh sượt qua tai hắn, bay thẳng tắp đi ra ngoài, đụng vào chiếc TV cách đó không xa, màn hình TV bị rạn nứt, nửa chiếc ly thủy tinh vỡ ra thành nhiều mảnh, phân tán khắp nơi .





Sản xuất Tôn sợ tới mức mất hồn mất vía, toàn thân đều run run.





Thanh Hằng dường như còn chưa hết giận, nâng lên chân, hung hăng đá đổ bàn trà ở bên cạnh, sau đó vươn tay siết cổ sản xuất Tôn, đầu cúi xuông, nhìn chằm chằm vào sản xuất Tôn, ổn định lại hô hấp, mới nói với ngữ điệu sắc bén:"Ở trong thế giới này, ông muốn làm chuyện gì, ngủ với người nào, tôi mặc kệ, cũng chẳng liên quan gì tới tôi..."





Thời điểm nói tới đây, bởi vì tay chị dùng sức siết cổ nhà sản xuất Tôn nên gân xanh đều hiện nên rõ ràng, tức giận khiến cho đáy mắt chị tối đen, giọng nói thì nhiễm một tầng thô bạo: "Nhưng tôi cảnh cáo ông, duy nhất cô ấy, Hồ Ngọc Hà, ông không thể đụng vào! Nếu không tôi tuyệt đối không tha cho ông !".






Thanh Hằng nói xong, vẻ mặt liền trở lên âm trầm, lui về sau hai bước liền xoay người đi vào phòng ngủ.





Chị lấy chăn quấn lấy quanh người Ngọc Hà, sau đó một phen ôm lấy cô, bước chân vội vã, đi về phía cửa.





Đến lúc này, An Hạ mới mở trừng mắt nhìn tình huống xung quanh, hồi phục tinh thần lại, cô buông xuống bàn tay đang che miệng, nhìn người đang được Thanh Hằng ôm trong ngực, sắc mặt có chút lo lắng lên tiếng hỏi:"Em ấy thế nào rồi ?".





Nói xong, An Hạ liền vươn tay ra, muốn chạm vào Ngọc Hà.





Nhưng Thanh Hằng giống như phản xạ có điều kiện, ôm Ngọc Hà, nghiêng người tránh ra tay của An Hạ, sau đó ôm càng chặt cô vào lòng, giống như đang ôm bảo bối, sau đó trực tiếp ôm Ngọc Hà rời đi.





Trợ lý thấy An Hạ vẫn còn đang đứng ngẩn người ở cửa nhìn chằm chằm tay của mình, liền kéo kéo cô rồi cả hai cùng chạy về phía Thanh Hằng.






Lúc trợ lý và Kiều An Hạ đuổi tới trước cửa thang máy, cửa thang máy vừa mới mở ra, Thanh Hằng hoàn toàn không có để ý tới hai người kia, chỉ ôm Ngọc Hà đi vào.





Trợ lý trước tiên là đẩy An Hạ đang mất hồn mất vía đi vào, sau đó mới đi vào thang máy, nhấn tầng một.





Thang máy đến tầng một, Thanh Hằng ôm Ngọc Hà dẫn đầu đi ra từ bên trong, trợ lý vội vàng đuổi kịp, giành trước mở cửa sau xe ra.





Trợ lý chờ Thanh Hằng ôm Ngọc Hà yên vị bên trong xe mới đóng cửa lại, sau đó lại mở cửa ghế lái phụ, thúc giục một chút, chờ sau khi An Hạ ngồi xong mới vội vàng lên xe, khởi động xe, lái về phía bệnh viện gần đây nhất.





Tốc độ lái xe của trợ lý rất nhanh, trong xe thật im lặng, không ai nói chuyện. 




Từ lúc lên xe, chị vẫn duy trì hành động che chở, ôm chặt lấy cô không rời. Trong đầu liền vô thức hiện lên cảnh tượng mà mình không nhớ lại, chị đau lòng cùng tức giận, một tay nắm chặt lại thành quyền, nhưng khi đầu cô mềm nhũn mà tựa vào trước ngực của chị, lập tức mọi cảm giác bức bối, khó chịu trong lòng chị liền tan biến. Tầm mắt của chị rơi xuống, ôn nhu nhìn về phía cô, sắc mặt của cô bây giờ đang mang một màu hồng phấn, hai mắt nhắm nghiền giống như đang ngủ sâu, nhìn cô bây giờ, nhịn không được, chị liền vươn tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của cô, rồi vô thức vuốt nhẹ những sợi tóc lộn xộn của cô sang một bên, sau đó, còn sợ cô không được thoải mái, chị mới khe khẽ điều chỉnh lại tư thế của cô. Mắt chị bỗng cay cay, bắt đầu phiếm hồng, chị siết chặt lấy người đang ở trong lòng mình, gục xuống bả vai cô, nhỏ giọng nói từng câu: " Xin lỗi, để em chịu thiệt rồi, lần sau chị không đến muộn nữa đâu ". 




Dù ra sao, dù có phải đánh đổi cả mạng sống của mình, chị nhất định cũng sẽ bảo vệ cho em...





Xe đến dưới lầu cấp cứu của bệnh viện, Thanh Hằng không lưu lại lời nào với trợ lý và An Hạ, liền trực tiếp đẩy cửa xe ra, ôm Ngọc Hà nhanh chóng xuống xe, đi vào phòng cấp cứu.




Chờ trợ lý và An Hạ dừng xe xong, lúc đi vào hai người đã thấy, Thanh Hằng dưới sự hướng dẫn của y tá, ôm Ngọc Hà vào thang máy lên lầu hai, hai người đành phải ngựa không ngừng vó đuổi theo.





Khi bác sĩ kiểm tra cho Ngọc Hà, Thanh Hằng vẫn luôn ôm cô vào trong ngực, rút máu, đo huyết áp, đo nhiệt độ cơ thể,... Thanh Hằng vẫn không có dấu hiệu buông tay. Mãi cho đến khi bác sĩ treo ngược túi nước biển xong rời đi, Thanh Hằng mới ngẩng đầu, phân phó một câu với trợ lý: " Cô đi lấy quần áo cho cô ấy đi ".





Trợ lý biết Thanh Hằng bảo mình đi lấy quần áo cho Ngọc Hà mặc, không tiếng động gật đầu một cái, liền cầm chìa khóa xe đi đến ngoài cửa phòng bệnh. Thời điểm sắp đi tới cửa, nhìn thấy An Hạ ngồi ở một bên vẫn luôn không có lên tiếng, sau đó lại cất bước chân đi trở về trước mặt của An Hạ, thấp giọng hỏi một câu:"Cô Hạ, muốn tôi thuận đường đưa cô về nhà không?"




An Hạ lắc lắc đầu với trợ lý.





Trợ lý nở nụ cười một chút, lễ phép cung kính gật đầu một cái, lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.





Trong phòng bệnh im lặng không có tạp âm nào, hai tay An Hạ nắm chặt ngồi ở một bên, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thanh Hằng đang ôm Ngọc Hà một cái. Tầm mắt người phụ nữ này vẫn luôn dừng lại ở trên người của Ngọc Hà, hoàn toàn không có để mắt tới cảnh tượng và người xung quanh chút nào.





Hoặc là nói, giờ phút này, đáy mắt chị chỉ có mình Ngọc Hà, những người khác ở bên cạnh, hoàn toàn không lọt nổi vào đáy mắt của chị.






Bầu trời bên ngoài bây giờ chỉ còn một mảng tối đen, An Hạ hơi giật giật thân thể ngồi đến có chút cứng ngắc của mình, sau đó đứng dậy rót hai ly nước, đưa một ly tới trước mặt của Thanh Hằng, nhưng chị ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút nào, An Hạ mím mím môi, tay dùng sức nắm ly nước, thu lại, trong nháy mắt cảm thấy mình có vẻ như là dư thừa trong phòng bệnh này.






An Hạ đứng thẳng ở trước mặt của Thanh Hằng trong chốc lát, sau đó liền cầm ly nước, xoay người đi ra phòng bệnh, đứng ở phía trước cửa sổ hành lang, nhìn chằm chằm bóng đêm đã rất sâu ở ngoài cửa sổ, vẻ mặt một mảnh mê mang.






Thời gian lẳng lặng chảy xuôi, đêm dần dần sâu, ngay cả tiếng xe trên đường phố cách đó không xa đều biến mất theo. Mãi cho đến lúc một giờ rạng sáng, trợ lý cầm quần áo quay lại, sau đó gõ gõ cửa, đi vào, đặt túi ở trên ghế sa lon, lại lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, nhìn thấy An Hạ vẫn đứng ngẩn người trước cửa sổ, lần nữa mở miệng hỏi một câu:"Nơi này có Phạm Tổng cùng tôi rồi, cô có muốn đi về trước nghỉ ngơi không ? Đã rất khuya rồi."





Sau khi An Hạ trầm mặc thật lâu, mới mở miệng, giọng nói có vẻ hơi khàn khàn:"Chờ một chút đi, chờ em ấy ổn định, tôi sẽ đi."





Trợ lý không lên tiếng, chỉ đứng cùng An Hạ.





Ước chừng lại qua nửa giờ, chất lỏng trong bình treo của Ngọc Hà gần hết, Thanh Hằng nhấn chuông gọi y tá tới đây, rút kim cho Ngọc Hà. Bác sĩ tới để đo huyết áp và nhiệt độ cơ thể của Ngọc Hà một lần nữa. Kiểm tra xong mọi thứ, bác sĩ cẩn thận dặn dò: "Nên ở lại bệnh viện quan sát một đêm, trong thức ăn của bệnh nhân có bỏ thuốc gây ảo giác, đó là một loại thuốc phiện, tuy rằng lượng thuốc không lớn, nhưng vẫn sợ lát nữa sẽ tái phát."





Chị gật đầu, chờ sau khi bác sĩ cùng y tá rời khỏi, mới vươn tay sờ sờ mạch đập của Ngọc Hà, phát hiện trước khi ôm cô ra khỏi khách sạn, chị gần như đếm không hết mạch đập của cô, lúc này đã ổn định bình thường, vốn như là không giống đang hôn mê bất tỉnh mà là đang chìm vào giấc ngủ.






Thanh Hằng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thận trọng đặt Ngọc Hà ở trên giường xuống, cẩn thận đắp kín chăn cho cô, rồi bước vào phòng tắm.





Một lát sau, Thanh Hằng cầm một cái khăn mặt nhúng qua nước đi ra, ngồi ở bên giường, vén chăn lên, còn đặc biệt rất cẩn thận chà lau da thịt của Ngọc Hà.





Nhà sản xuất Tôn từng chạm qua cô... Cô chắc chắn sẽ không thích... Chị muốn trước khi cô tỉnh lại, giúp cô lau sạch sẽ...



--------------------------------


An Hạ bị đánh động của điện thoại trong túi xách làm hoàn hồn, cô lấy di động ra, phát hiện bên trong lại có mười cuộc điện thoại nhỡ, toàn bộ đều là Trình Dạng. Sau đó lúc này mới nhớ tới, khi bản thân chạy ra khỏi khách sạn, hoàn toàn không có lên tiếng chào hỏi với Trình Dạng.





Khi An Hạ đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Trình Dạng, Trình Dạng lại gọi điện thoại tới, cô nghe máy, bên trong truyền đến giọng lo lắng như lửa đốt của Trình Dạng: "Hạ Hạ? Em đã đi đâu ?"





An Hạ hạ mi mắt, mang theo vài phần xin lỗi nói:"Thực xin lỗi, vừa rồi Ngọc Hà xảy ra chút chuyện, em vội vàng đi tìm nó, quên nói với anh."  






- Hết chương -



Tuần trước tôi bận qué :< Nên giờ mới có thời gian ngồi edit được nè :< Tuần này nếu rảnh thì thêm chap nữa nhóe các bạn trẻeeeee <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro