Chương 281 - 290: Làm cô thất vọng rồi phải không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại ngược -.- 


.

.

.


Ngọc Hà rất muốn cho Thanh Hằng một sự bất ngờ, cho nên không muốn để chị đi vào trong nhà, cô thu dọn xong toàn bộ đồ đạc, đứng trước gương, kiểm tra một chút thấy không có vấn đề gì, tiện tay cầm túi xách, đi ra ngoài cổng Cẩm Tú Viên chờ chị.



Đợi được khoảng 15 phút, Ngọc Hà thấy xe của Thanh Hằng, đang bắt đầu tiến về phía cô.



Lúc này, mặt trời vừa lặn về phía tây, ánh mặt trời đỏ bừng, nhuộm màu gạch ngói hồng của Cẩm Tú Viên đẹp đẽ như trong chốn bồng lai tiên cảnh.



Thanh Hằng vừa mới đi qua chỗ ngoặt, tiện thấy Ngọc Hà đứng ở hàng rào ngoài biệt thự, hoa tường vi đủ loại màu sắc trồng xung quanh hàng rào, làm nổi bật người con gái với bộ váy dài rủ xuống đất, tóc đen đến eo, da trắng như tuyết, màu hoa tươi và ánh trời chiều chiếu vào người cô, giống như mang cho chị ảo giác mình đang ngắm nhìn một phong cảnh tuyệt mỹ.



Thanh Hằng nhìn đến bần thần, mãi đến khi Ngọc Hà vẫy  tay với chị, chị mới chớp chớp mắt, hoàn hồn, vội vàng giẫm phanh lại, xe dừng cách Ngọc Hà ước chừng vài bước.



Thanh Hằng đang định mang xe vào trong gara, thì Ngọc Hà đã nhanh chân đi tới. Cô khom người, nhìn xuyên qua cửa kính xe, hướng về phía chị nhẹ nhàng cười, sau đó mở cửa xe, ngồi xuống.




Trước khi Thanh Hằng tới đón Ngọc Hà, đã thay đổi lại dáng vẻ, mặc trên người một bộ váy đen huyền, tóc làm thành kiểu mà Lan Khuê hay để, trên mặt dán rất nhiều sẹo, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng làm giống hệt của Lan Khuê.




Lan Khuê và Thanh Hằng, một người quá mực lạnh lẽo, đơn độc, còn người kia thì như một món bảo vật quý giá, luôn được người ta ra sức bảo vệ, nâng niu, lên trong người đã có sẵn tính cách của một đại tiểu thư đài cát, nhưng dù sao cũng có chung huyết thống nên cả hai người thật sự có chút giống nhau.




Hiện tại, nếu như không phải Ngọc Hà đã biết trước là chị đang giả mạo Lan Khuê, thì cho dù cô có lớn lên từ nhỏ với Lan Khuê, cũng rất khó nhìn ra được người trước mặt mình là Lan Khuê giả.



---------------------------------------

Tiệc sinh nhật của Lan Khuê, tổ chức ngay tại Trần gia, cách Cẩm Tú Viên cũng không xa, tuy nhiên giờ đang là lúc tan tầm, đường hơi bị tắc, phải mất đến 40 phút, mới đến được Trần gia.





Thời gian bắt đầu tiệc sinh nhật, là tám giờ tối, lúc này mới có 7 giờ, lại vẫn còn một giờ nữa, cho nên khách khứa được mời đến cũng chưa tới, biệt thự lớn như vậy, nhìn qua vô cùng trống rỗng.




Thanh Hằng tùy ý tìm một chỗ trống, dừng xe lại, cùng Ngọc Hà đi đến trước cửa, chị ấn chuông cửa, còn không quá mười giây, truyền đến âm thanh mở khóa, sau đó cửa bị người ta kéo ra, là quản gia lâu năm của Trần gia, nghe nói là từ lúc Hàn Như Sơ được gả qua đây, đã mang theo.




Quản gia tránh người ra để cho Ngọc Hà và Thanh Hằng tiến vào, sau đó mới đi vào trong phòng hô lên: "Ông chủ, bà chủ, cô Hà đã đến."




Rõ ràng là có hai người, Thanh Hằng và Ngọc Hà đều đứng ngoài cửa, quản gia lại chỉ nhắc đến một người là cô, điều này làm cho cô không mấy vui vẻ gì.




Mới vòng qua cổng, Ngọc hà đi vào trong nhà đã nhìn thấy Hàn Như Sơ đứng ở nhà chính nghênh đón.




Hàn Như Sơ đeo một sợi dây chuyền đá bảo ngọc rất lớn trên cổ, tóc tai đều được chải cầu kỳ, khí chất đoan trang, giống như quản gia, chỉ mở miệng nhắc đến Ngọc Hà: "Hà, con đến rồi à ?".




Theo đó, bà cũng tiện kéo tay của Ngọc Hà, nhiệt tình nắm tay cô, đi vào trong nhà, từ đầu đến cuối không hề ngó đến Thanh Hằng đang đứng bên cạnh Ngọc Hà, giống như chị chỉ là không khí vậy.





Hàn Như Sơ vừa gọi Ngọc Hà ngồi xuống, vừa dặn dò quản gia đi chuẩn bị trà, không hề có ý gọi Thanh Hằng ngồi xuống, liền quay đầu, nụ cười hiền hòa nhìn cô, quan tâm hỏi một chút: "Gần đây con thế nào? Quay phim có mệt hay không?"




"Cảm ơn bác, cũng không mệt lắm" - Ngọc Hà cong môi, lễ phép khách khí nói một tiếng cám ơn.




"Không mệt là tốt rồi, nếu như mệt mỏi, cũng không cần cố, nếu con không muốn làm trong giới giải trí nữa, bác có thể sắp xếp con làm một công việc trong Trần gia..." - Hàn Như Sơ vừa nói ra được phân nửa, quản gia đã bưng một cái khay đi tới, phía trên đặt ba ly trà nóng hổi.





Quản gia đặt một ly trước mặt Hàn Như Sơ, sau đó lại bưng một ly đặt ở trước mặt Ngọc Hà, cuối cùng ly còn lại chỉ đặt trên bàn, cũng không có gọi Thanh Hằng uống, giống như chẳng qua là làm thừa ra một li mà thôi.




Ngọc Hà nhìn quản gia nhẹ giọng nói một câu cảm ơn, sau đó mới tiếp tục nói với Hàn Như Sơ: "Con chỉ thích quay phim, cho nên bác không cần lo lắng cho con."




"Con đã thích thì tùy con vậy." - Hàn Như Sơ cong môi đỏ mọng cười cười, bưng ly trà trên bàn.




Ngọc Hà cười ấm áp, khóe mắt liếc thấy Thanh Hằng đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.




Ngọc Hà nhẹ nhàng nhíu mày, lúc này mới nhớ tới, từ lúc vào nhà đến giờ, Hàn Như Sơ vẫn luôn vây quanh mình, hoàn toàn không để ý tới Thanh Hằng, thậm chí người giúp việc trong nhà này, ngay cả việc cơ bản gọi chị ngồi xuống cũng không có.





Lúc này trong nhà không có người ngoài, ai cũng biết Lan Khuê là Thanh Hằng đóng giả, cho nên Ngọc Hà cũng không có diễn kịch, trực tiếp mở miệng kêu tên của chị: "Thanh Hằng"




Thanh Hằng đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nghe được giọng nói của Ngọc Hà, không xoay người, chẳng qua là hơi nghiêng đầu, tầm mắt rơi vào trên người Ngọc Hà, chị không nói gì, ánh mắt lại lộ ra mấy phần thắc mắc.




Cô vẫy tay gọi chị, sau đó vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, giọng nói mềm mại nói: "Đứng ở đó làm gì? Tới đây ngồi đi"




Hàn Như Sơ đang bưng ly trà, nghe thấy Ngọc Hà nói những lời này, vẻ mặt dừng một chút, trên gương mặt hiện lên tia khinh thường và chán ghét, nhưng rất nhanh, chỉ một cái chớp mắt, liền trưng ra một nụ cười, dáng vẻ nhàn nhã nhẹ nhấp một hớp trà.




Mặc dù vẻ mặt vừa rồi của Hàn Như Sơ, chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng rõ ràng vẫn rơi vào trong mắt của Thanh Hằng.





Bất giác làm chị nhớ lại, khi chị còn bé, lần đầu tiên gặp Hàn Như Sơ, thì đã thấy trên vẻ mặt của bà ta, sự căm hận và khinh thường.




Đã nhiều năm như vậy, khuôn mặt cùng với thái độ của bà ta dành cho chị vẫn luôn không thay đổi.




Vẻ mặt của Thanh Hằng cũng không có biểu lộ gì, giống như đã thành thói quen, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua mặt Hàn Như Sơ, nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh của Ngọc Hà, nhẹ nhàng đáp lại: "Không cần."




Sau đó cũng không chờ Ngọc Hà mở miệng nói tiếp, chị xoay người tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ.




Hàn Như Sơ nghe lời của Thanh Hằng, khóe môi không khỏi cong lên một nụ cười lạnh, sau đó lại tiếp tục uống hai hớp trà, quay đầu, tiếp tục tán gẫu với Ngọc Hà.




Vì lễ phép và tôn trọng, Ngọc Hà vẫn tiếp chuyện với Hàn Như Sơ, nhưng ánh mắt, lại thỉnh thoảng liếc nhìn về phía của người kia.




Chị vẫn luôn rất yên lặng, yên lặng đến mức nếu không phải cô thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, hoàn toàn cũng không biết còn có một người đang đứng trước cửa sổ.




Mãi cho tới khi, người hầu đi tới, thấp giọng hỏi Hàn Như Sơ một số vấn đề của bữa tiệc, Hàn Như Sơ cười cười nhìn về phía Ngọc Hà nói xin lỗi, rồi quay đầu, dặn dò người hầu.





Ngọc Hà do dự một chút, buông chén trà bưng trong tay ra, đi về phía Thanh Hằng, khi cô chỉ còn cách chị chỉ đúng vài bước chân nữa, thì Trần Vạn Lý từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Ngọc Hà, lên tiếng gọi một tiếng: "Hà"




Ngọc Hà dừng bước, nhìn về phía Trần Vạn Lý chào hỏi: "Bác Trần".





Ông Trần gật đầu cười tủm tỉm, vừa sửa sang lại cà vạt của mình, vừa đi đến trước mặt Ngọc Hà, mở miệng, nói với cô: "Như Sơ, tôi mới có một thời gian không gặp con bé này, không ngờ nó càng trở nên xinh đẹp."




Lúc đầu Hàn Như Sơ còn bận phân phó mọi việc cho thật tốt, nghe được lời nói của Trần Vạn Lý, thong dong tao nhã đứng lên, đi tới trước mặt Trần Vạn Lý tự nhiên vươn tay, giúp ông sửa sang lại cà vạt: "Con bé từ nhỏ đã là một mỹ nhân rồi mà."





Trần Vạn Lý cười ha ha hai tiếng, lúc quay đầu, nhìn thấy Thanh Hằng đang đứng ở sát cửa sổ. Nghe đươc giọng nói của Trần Vạn Lý, chị theo bản năng nắm chặt tay thành quyền, không hề muốn để tâm tới ông ta một chút nào. Nét tươi cười trên mặt ông ta đình trệ một chút, rồi lạnh lùng dời đi tầm mắt, ôm bả vai Hàn Như Sơ, đi về phía sô pha.






Trần Vạn Lý ôm Hàn Như Sơ ngồi xuống, rồi mở miệng hỏi tình hình tiệc sinh nhật của Lan Khuê, Hàn Như Sơ dịu dàng trả lời, không khí như vậy, thoạt nhìn thật giống một gia đình hạnh phúc. Thanh Hằng nghe thấy những lời nói thân mật kia, trong tâm có chút đau, bởi cùng là phụ nữ nhưng ranh giới giữa mẹ chị và Hàn Như Sơ quá lớn, một người thì được sống trong sự sung túc, cuộc sống quá mức đầy đủ, được chồng hết mực yêu thương chiều chuộng, còn người kia thì chỉ có hai bàn tay trắng...





Tuy rằng, một loạt phản ứng vừa rồi của Trần Vạn Lý biểu hiện vô cùng rất tự nhiên, nhưng Ngọc Hà có thể thấy rõ ràng, vẻ mặt của ông ta đang rất bực mình khi nhìn thấy Thanh Hằng.





Thời gian trước kia, Ngọc Hà không có cùng Thanh Hằng diễn vai Lan Khuê, gặp mặt Trần Vạn Lý và Hàn Như Sơ đại đa số là ở yến hội, lúc đó, căn bả là không có cơ hội nói chuyện, cho nên cô không thể phát hiện ra những chuyện này.





Hàn Như Sơ lạnh nhạt với Thanh Hằng, kỳ thật Ngọc Hà có thể hiểu, trên thế giới này, nói chung không có một người nào, có thể đối xử dịu dàng đối với đứa con của chồng mình với người phụ nữ khác nhưng với Trần Vạn Lý, dù sao chị cũng là cùng huyết thống với ông ta mà, sao ông ta có thể đối xử như vậy với chị cơ chứ ? 



-----------------------------------------


Lúc bảy giờ bốn mươi, khách được mời đến tiệc chiêu đãi đều đã lục đục đến đủ.



Không biết Thanh Hằng đã đi đâu, chỉ còn lại Hàn Như Sơ, Trần Vạn Lý và Ngọc Hà, ba người cười tươi dào dạt đứng ở cửa đón khách.





Bỗng, Hàn Như Sơ hô quản gia, nói nhỏ hai câu bên tai bà ta, ý bảo quản gia ra ngoài tìm Thanh Hằng.




Lúc gần bảy giờ 50 phút, Thanh Hằng vẫn chưa xuất hiện, đáy mắt Hàn Như Sơ đã có chút hờn giận, nhưng vẫn cố duy trì nụ cười bình thản kêu các cổ đông của Trần thị vào đại sảnh dự yến hội, sau đó yên lặng không tiếng động ra ngoài, vừa đến cửa biệt thự, quản gia lại đẩy cửa tiến vào, Hàn Như Sơ lập tức lạnh giọng hỏi một câu: "Người kia đâu?"




Quản gia còn chưa mở miệng nói chuyện, Thanh Hằng đã sải đều bước chân, theo sát phía sau ung dung đi vào.




Hàn Như Sơn đưa cho quản gia một ánh mắt, quản gia lập tức đi vào trong đại sảnh chiêu đãi khách.





Hàn Như Sơn dẫm xuống giày cao gót, ung dung đi đến trước mặt Thanh Hằng, có hai vị khách quý đi đến, Hàn Như Sơ lập tức nở nụ cười như hoa, vươn tay, đẩy cánh tay Thanh Hằng, nhìn về phía hai vị khách kia, mặt mày niềm nở chào hỏi: "Triệu tổng, Triệu phu nhân."




Sau đó, lại mang vẻ mặt ôn hòa nhìn Thanh Hằng, ra tiếng thúc giục: "Lan Khuê, nhanh chào hỏi vợ chồng Triệu tổng."





Trên người Thanh Hằng nét lạnh nhạt và xa cách, đều bị chị thu lại. Từ trước đến giờ chị đều không nói nhiều lắm, vì muốn giống như Lan Khuê, lại theo lời nói của Hàn Như Sơ, lấy một âm điệu ôn hòa chào hỏi lại: "Chú Triệu, cô Triệu, hoan nghênh hai người đã đến."





Nói xong, Thanh Hằng nhìn về phía đại sảnh đang tổ chức yến hội, cúi thấp người, đưa tay ra hiệu xin mời.




Chờ vợ chồng Triệu tổng đi đến đại sảnh, Hàn Như Sơ mới buông cánh tay Thanh Hằng ra, duy trì khoảng cách như trước.





Hàn Như Sơn thừa dịp không ai chú ý đến mình, hơi nghiêng đầu, giọng nói vô cùng lạnh nhạt với Thanh Hằng, đè thấp tiếng xuống, nói: "Tối nay là sinh nhật của Lan Khuê, tôi khuyên cô tốt nhất nên chú ý một chút, đừng có để xảy ra sai lầm gì."





Lúc Hàn Như Sơ nói đến đây, vừa lúc có một vị khách đi đến trước mặt bà, bà liền im bặt lại, lập tức tười cười chào hỏi vị khách kia, chờ người đó đi qua, lại tiếp túc nói với Thanh Hằng, như là đang cảnh cáo, lạnh giọng nói: "Lúc trước cũng không ai ép cô làm việc này cả, chính là cô cam tâm tình nguyện đồng ý, mà cô đừng quên, mạng của cô, là Lan Khuê cứu!"





Những lời này rơi vào trong tai của Thanh Hằng, dường như không hề ảnh hưởng tới chị, mặt chị rất bình tĩnh, giống như những lời mà Hàn Như Sơ nói không phải là dành cho mình, tầm mắt đảo quanh đại sảnh một vòng, nhìn đến Ngọc Hà đang đứng cách đó không xa, nghiêng đầu, hướng về phía Hàn Như Sơ cười cười, xem ra giống như là mẹ con tương thân tương ái, sau đó liền rút cánh tay của mình ra, đi về phía cô đang đứng.




Hàn Như Sơ nói không sai, vội vàng nhận lời giúp đỡ Lan Khuê là do chị tự nguyện.




Thậm chí, ngay cả cái vội vàng này, cũng không phải là do Trần Vạn Lý hay Hàn Như Sơ nhờ chị, mà là Trần quản gia tìm chị.





Quản gia không đưa ra cho chị bất cứ ưu đãi nào, cũng không có ngữ khí cầu khẩn gì, chỉ nói một câu rất đơn giản: Trần gia có chuyện, cần chị và Ngọc Hà sắm vai vợ chồng, giúp Trần gia vượt qua cửa ải khó khăn.





Mặc dù câu nói kia rất ngắn gọn, nhưng cũng có mười mấy chữ, vậy mà chị lại chỉ chú ý tới hai chữ trong đó: Ngọc Hà





Khi đó đã rất lâu rồi chị không gặp lại cô, nhiều người bên cạnh chị, cũng không biết tin tức của cô, cho nên hai chữ này hiện lên vô số lần quấn quanh trong đầu óc của chị, lúc ấy thình lình nghe thấy cái tên mà chị khắc ghi tận đáy lòng từ miệng của người khác, cả người đột nhiên ngơ ngác, qua hồi lâu, đầu óc của chị mới bắt đầu bình tĩnh, nhưng cũng liên tục suy nghĩ câu nói "Đóng vai vợ chồng với Ngọc Hà" .




Chị biết rõ Trần Vạn Lý và Hàn Như Sơ rất ghét mình, nhưng chị im lặng hồi lâu, vẫn đồng ý.




Không có bất kỳ yêu cầu gì, cũng không đòi hỏi bất kỳ yêu cầu gì.




Không vì điều gì khác, chỉ vì mấy chữ muốn được ở bên cạnh cô, dù chị chịu hết ủy khuất chị cũng chấp nhận.





Bởi vì không ai biết, tận đáy lòng chị lúc đó có bao nhiêu sự kích động, chị cảm thấy đó là trời cao đã cho chị một cơ hội tốt như vậy, để cho chị có lý do có thể ở bên cạnh cô lần nữa.





"Lan Khuê" - Ngọc Hà thấy Thanh Hằng, cười cười, vẫy tay.




Ngọc Hà đợi chị đến gần, mới nở nụ cười ấm áp vui vẻ tiếp tục gọi một tiếng: "Lan Khuê". 





Giọng cô dịu dàng mềm mại, hai chữ này từ miệng cô nói ra, mang theo vài phần du dương, ngọt ngào.




Không giống như lúc cô gọi chị, đều xa cách và khách sáo.





Thanh Hằng đè nén đáy lòng chua xót, nhìn vẻ mặt Ngọc Hà, mang theo vài phần hiền dịu, vươn tay tự nhiên ôm thắt lưng mềm mại của cô.





Mặc dù Thanh Hằng giả vờ làm Lan Khuê, nhưng mùi trên người chị lại không thay đổi. Lúc cô cùng chị đứng sát vào nhau, vô tình, cô ngửi thấy trên người chị tản ra mùi thơm nhẹ, tốc độ nhịp tim bỗng dưng lại tăng nhanh, trên gương mặt cũng có mấy phần e lệ.




Hành động vừa rồi của hai người lại càng chứng minh đây là một cặp vợ chồng đang vô cùng hạnh phúc.





Tướng mạo có thể giả trang, nhưng giọng nói lại không thể thay đổi, cho nên Thanh Hằng đối mặt với người quen thuộc của Lan Khuê, cố gắng không mở miệng nói chuyện.





Dần dà, mọi người đều cho là Lan Khuê bị hủy dung do tai nạn xe, khiến tính tình thay đổi, không thích nói chuyện.





Cho nên lúc này Thanh Hằng đối mặt với sự nhiệt tình của An Hạ, cũng chỉ cong môi, gật đầu một cái.




An Hạ cũng chấp nhận việc 'Lan Khuê' không muốn nói chuyện, cho nên chỉ đứng ở bên cạnh Trình Dạng, giới thiệu: "Lan Khuê, đây là bạn trai của tôi, Trình Dạng."





Trình Dạng hào phóng vươn tay: "Chào cô."




Thanh Hằng như cũ không nói gì, chỉ gật đầu, rồi đưa tay ra bắt tay với Trình Dạng.





Ngọc Hà sợ lâu dài, sẽ bị An Hạ nhìn ra đầu mối gì, lập tức tìm một cái cớ, nói: "Chúng em phải đi chào hỏi những người khác."




Sau đó chờ An Hạ và Trình Dạng gật đầu rồi Thanh Hằng rời đi.




Bữa tiệc sinh nhật của Lan Khuê, đúng tám giờ bắt đầu, Trần Vạn Lý và Hàn Như Sơ cũng sợ bị người khác phát hiện sơ hở, cho nên lúc bắt đầu chúc mừng, là Hàn Như Sơ sẽ lên phát biểu.




Thanh Hằng chỉ đứng ở trên sân khấu, chờ Hàn Như Sơ nói xong, nâng ly rượu lên, cùng mọi người cạn ly.





Đi xuống sân khấu, Ngọc Hà kéo cánh tay của Thanh Hằng, đi một vòng kính rượu với khách, sau đó, giống những lần tham gia yến hội trước kia, yên lặng không một tiếng động lùi về một nơi yên tĩnh trong góc phòng, để cho Hàn Như Sơ và Trần Vạn Lý tiếp đãi tân khách trên yến hội.





Tuy rằng có ít người lui tới góc phòng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đi ngang qua, cho nên Ngọc Hà cố gắng không nói chuyện với Thanh Hằng, để tránh xuất hiện sai lầm.





Vừa nãy khi tiếp rượu, Thanh Hằng uống thay Ngọc Hà không ít, mà buổi tối chị lại chưa ăn gì, khiến cho dạ dày của chị lúc này có chút khó chịu, cho nên vừa ngồi xuống, chị liền nhắm hai mắt lại dựa vào sô pha.




Yến hội rất náo nhiệt, không ngừng truyền đến âm thanh tiếng cười nói chuyện. Ngọc Hà bất giác nhớ tới trước khi bắt đầu yến hội, chị bởi vì sự lạnh nhạt của Trần Vạn Lý, mà đi ra ngoài không oán lấy một tiếng, hình ảnh đứng ở xe hút thuốc, đáy lòng lại co rút đau đớn, quay đầu theo bản năng, thấy chị đang nhắm mắt nghỉ ngơi.





Cứ việc nghĩ đến việc chị phải cố tình làm cho dung mạo của mình thành một người hoàn toàn khác, trong thâm tâm cô thấy thương chị vô cùng.




Khuôn mặt Ngọc Hà trở nên dịu dàng một chút, không kìm được lòng lại nhìn chằm chằm Thanh Hằng. Càng nhìn, trong đầu của cô càng hiện ra khuôn mặt hoàn mỹ không góc chết của chị.





Đến cuối cùng, do mải suy nghĩ tới mức hoàn toàn nhập thần, mặt mày của cô giờ không thể che giấu nổi, càng trở nên dịu dàng tình cảm.





Đến khi dạ dày dễ chịu một ít Thanh Hằng liền mở mắt, phát hiện cô đang chằm chằm nhìn mình, trên mặt còn mang theo vài phần si mê và thâm tình.




Bỗng dưng tim của chị đập rất nhanh, theo bản năng muốn chiếm lấy ánh mắt của cô, muốn chiếm lấy cô làm của riêng mình.




Mi mắt của chị hơi giật giật, nhìn vào mắt cô bây giờ đang phản chiếu lại hình ảnh của Lan Khuê, mới nhớ tới bản thân lúc này đang hóa trang thành dung mạo của Lan Khuê.




Khó trách cô nhìn chị đến nhập thần như thế, khó trách trên mặt của cô lại lộ ra tình yêu....Thì ra, cô nghĩ chị chính là Lan Khuê.





Cũng đúng, chị như thế nào đã quên, lúc cô đối mặt với chính mình, không rũ mi mắt xuống, thì cũng sẽ chuyển tầm mắt sang nơi khác, chứ chưa bao giờ nhìn chị tới mức chăm chú như vậy. Đáy lòng chị cảm thấy giống như bị cái gì đó hung hăng cắt một đao, đau đớn lập tức lan tràn tới toàn thân, ánh mắt của chị thoáng hiện lên một tầng u ám, ngay lập tức, trốn tránh ánh mắt đả thương người của cô.




Ngọc Hà không biết phản ứng lúc này của Thanh Hằng, vẫn như cũ đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, chưa có khôi phục lại tinh thần, ánh mắt giống như lúc trước nhìn gắt gao chị.





Ánh mắt Thanh Hằng không có tiếp tục nhìn Ngọc Hà, nhưng vẫn cảm nhận được cô vẫn ngẩn người nhìn mình, trong đầu thần xui quỷ khiến thế nào lại nghĩ đến câu nói kia của cô trong chiếc bút ghi âm.




Cả đời này, em yêu nhất chính là chị.....




Cả đời này, em yêu nhất chính là chị....




Cuối cùng, do chịu không nổi, chị đành đứng dậy, rời đi chỗ khác.






Vì đang giả làm vợ chồng, nên dọc đường đi đều là chị nắm tay cô, kể cả lúc đi đến sofa ngồi, sau khi ngồi xuống, trong lúc chị nhắm mắt nghỉ ngơi, vẫn không hề buông tay cô ra, mà cô lại chỉ lo ngẩn người nhìn chị, cũng hoàn toàn quên mất tay mình còn đang bị chị nắm. Lúc này chị đột nhiên đứng dậy, trực tiếp kéo cánh tay của cô lên, khiến cô tỉnh lại từ trong nháy mắt.





Ngọc Hà khó hiểu chớp chớp mắt, thấy trên người chị có chút hờn giận, cả người cũng từ sofa đứng lên theo chị, theo bản năng mở miệng: "Thanh..."




Cô vừa mới kêu một tiếng, đã thấy có người đi tới, liền chữa lại: "Lan Khuê, chị sao thế?"





Chữ "Thanh..." mà Ngọc Hà nói, âm thanh cũng chưa ra hết, trong yến hội lại ồn ào, cho nên chị chỉ nghe được phía sau câu nói của cô.




Lan Khuê....



Thanh Hằng mấp máy môi, sau đó liền mạnh mẽ buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay của Ngọc Hà ra, xoay người rời đi.




Cô vội vàng đuổi theo: "Chị đi đâu vậy?"




Thanh Hằng bước đi rất nhanh, Ngọc Hà thì đi giày cao gót, có chút khó khăn, lúc cô không dễ dàng gì mới vươn tay kéo được cổ tay của chị lại, chị còn không thèm quay đầu, bỏ tay cô ra, vào toilet.




Cửa toilet đóng ngay trước mặt cô, Ngọc Hà ngơ ngẩn đứng tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt, đáy lòng cô hiểu, tâm tình chị chắc đang rất tệ.




Ngọc Hà nghĩ một lúc về những chuyện vừa xảy ra, phát hiện dường như mình không hề làm gì sai, vì thế nghiêng đầu, nhìn đám người đang cười nói trong yến hội, còn có vài người đang đứng cạnh Trần Vạn Lý và Hàn Như Sơ cười nói vui vẻ, nghĩ thêm, có chút giật mình, đều là con của Trần gia, nhưng người kia còn đang hôn mê bất tỉnh, còn có thể được chúc phúc như vậy, mà người còn lại lại nhận hết mọi xem thường và ghét bỏ về mình.




Thanh Hằng đứng trong toilet, đốt một điếu thuốc.




Mấy năm nay, chị đã thành thói quen, khi nào tâm tình không tốt, hoặc là lúc chị đặc biệt rất nhớ đến người con gái kia, sẽ liều mạng đi hút thuốc.





Thật ra chị không thích thuốc lá, mùi của nó làm chị sặc mũi, nhưng mấy năm nay chị đều là tìm tới thứ này, bởi khi hít vào thả ra, nó làm cho chị như được trút ra mọi gánh nặng trong lòng.





Vừa hít từng chút từng chút điếu thuốc lá trên tay, chị vừa tự chế giễu mình.



Chị biết, chị đang ghen.





Biết rõ mình là thế thân của Lan Khuê, nhưng khi thấy hình ảnh của Lan Khuê trong đáy mắt cô, chị vẫn không chịu được kích thích.





Vốn dĩ, khi yêu một người, ghen là một loại cảm xúc bẩm sinh, có bao nhiêu yêu thì sẽ có bấy nhiêu mẫn cảm, không phải muốn là có thể kiềm chế được.





Đến cuối cùng, Thanh Hằng cũng không biết mình đã ở trong đây bao lâu, đợi đến lúc chị phục hồi tinh thần lại, phát hiện điếu thuốc trong tay mình đã cháy gần hết, điện thoại di động trong túi, đang không ngừng rung, tìm lấy điện thoại ra, là Ngọc Hà gọi tới, chị không nhận nghe, trực tiếp nhấn cắt đứt, sau đó cầm nửa điếu thuốc trong tay cũng ném vào trong bồn cầu, nhấn xả nước.




Tiếng xả nước phát ra ào ào, bồn cầu nhanh chóng trở nên yên lặng, Thanh Hằng hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo của mình, đẩy cửa, đi





ra ngoài, sau đó đứng ở trước bồn rửa mặt, từ từ rửa tay, cầm khăn giấy lau khô, rồi mới đi ra khỏi phòng vệ sinh.





Thanh Hằng vào phòng rửa tay không bao lâu, Hàn Như Sơ liền nhờ người đi tìm, nói muốn Ngọc Hà và Thanh Hằng chuẩn bị cắt bánh kem.





Ngọc Hà không dám đi lung tung, không thể làm gì khác hơn là chờ ngoài cửa phòng vệ sinh, còn không ngừng cầm điện thoại di động gọi cho Thanh Hằng, lại không có ai nhận nghe.





Ước chừng qua mười phút, Hàn Như Sơ lại phái người tới thúc giục một lần, Ngọc Hà không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại lần nữa, lần này điện thoại vang lên chưa tới hai lần, đã bị người cắt đứt, Ngọc Hà nhíu mày, vừa mới chuẩn bị đi vào gọi chị, thì đã thấy chị xuất hiện.




Ngọc Hà vội vàng đi lên trước, hai mắt quan sát vẻ mặt chị, phát hiện chị không có gì bất thường, mới mở miệng nói: "Bọn họ vừa tới thúc giục, bảo là muốn cắt bánh kem."




Thanh Hằng hơi gật đầu, động tác nhẹ dường như khó có thể làm cho người ta phát hiện, sau đó vươn tay, đón lấy thắt lưng Ngọc Hà, ôm cô trở về bữa tiệc.





Thanh Hằng và Ngọc Hà vừa xuất hiện, lập tức bữa tiệc yên tĩnh lại, trong nháy mắt đèn cả phòng tắt, hai người giúp việc đẩy một bánh kem cao nhiều tầng, chậm rãi đi tới, phía trên cắm đầy nến, ánh lửa chập chờn.




Không biết là người nào bắt đầu, hát bài chúc mừng sinh nhật.




Bánh kem dừng ngay phía trước Thanh Hằng, tất cả mọi người vây quanh đến đây, đợi khi hát xong, tất cả mọi người thúc giục chị thổi nến.




Sau khi nến tắt một lượt, sau đó đèn thủy tinh trong đại sảnh đồng loạt sáng lên, bùng lên một trận tiếng hoan hô, có người huýt gió, cũng có người la hét "Sinh nhật vui vẻ", mọi người cũng rối rít tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng, từng người đưa đến trước mặt Thanh Hằng.




Đã có người giúp việc đứng trước ở một bên, chờ Thanh Hằng nhận lấy quà xong, lập tức vươn tay nhận, ngay cả Hàn Như Sơ và Trần Vạn Lý cũng chuẩn bị quà cho Thanh Hằng.




Trong hội trường bữa tiệc một mảnh vui mừng, không ai chú ý tới Thanh Hằng lúc vươn tay nhận lấy quà của Trần Vạn Lý, đầu ngón tay đều cứng ngắc.




Đây là lần đầu tiên trong đời chị nhận quà từ chính người cha của mình.




Ngọc Hà là người cuối cùng tặng quà, sau khi cô tặng quà xong, có người nghĩ ra trò đùa la lên, muốn cô hôn chúc mừng chị.




Nhất thời, tất cả mọi người đồng loạt bắt đầu phụ họa ồn ào.





Ngọc Hà sợ hãi nâng mí mắt nhìn Thanh Hằng, hơi do dự, câu nói "Hôn đi" của những người tới dự càng như thúc giục cô. Cuối cùng, bị ép, cô đã lấy dũng khí, nhón chân lên, nhắm mắt lại hôn môi Thanh Hằng, giống như cánh chuồn chuồn lướt nhẹ trên mặt nước, vừa chạm một cái đã vội tách ra.




Nhất thời, trong đại sảnh vang lên tiếng hoan hô điếc tai nhức óc và tiếng vỗ tay.






Sắc mặt Ngọc Hà, hiện lên một tầng ửng hồng thật mỏng manh, sóng mắt lưu chuyển, có vài tia thẹn thùng, giọng nói dịu dàng trong trẻo: "Chị Lan Khuê, sinh nhật vui vẻ."





Trên cánh môi của Thanh Hằng còn lưu lại độ ấm của Ngọc Hà truyền tới. Chị nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, giật giật môi, rũ xuống mi mắt, che lại cảm xúc mãnh liệt dưới đáy mắt, khóe môi hé ra mỉm cười, phong thái thong dong tao nhã tiếp nhận dao từ người hầu đưa tới, bắt đầu cắt bánh ngọt.





Ăn xong bánh ngọt, khách bắt đầu lục đục ra về, Thanh Hằng và Ngọc Hà đứng ở cửa Trần Gia, khách khí lễ phép đưa tân khách lên xe, từng chiếc xe sang trọng đi ra khỏi biệt thự Trần Gia, trong chốc lát biệt thự liền vắng vẻ, cảnh tượng vốn ồn áo náo nhiệt, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.




Người hầu ra ra vào vào biệt thự, thu dọn đống hỗn độn trên yến hội.




Thanh Hằng và Ngọc Hà đi theo sau Trần Vạn Lý và Hàn Như Sơ, đi đến dưới bậc thang trước cửa biệt thự, thì ngừng lại, Ngọc Hà lên tiếng gọi Trần Vạn Lý và Hàn Như sơ ở phía trước cách cô khoảng nửa thước: "Bác trai, bác gái..."




Trần Vạn Lý và Hàn Như Sơ dừng lại bước chân, đồng thời quay đầu lại, Trần Vạn Lý uống khá nhiều rượu, vẻ mặt đỏ bừng.





Ngọc Hà nở nụ cười trước, sau đó mới lễ phép mở miệng nói: "Chúng cháu sẽ không ở lại, cũng không còn sớm nữa."





Dù chỉ là hành động hay câu nói tạm biệt chị cũng không nói ra, trực tiếp bước về phía trước xe của mình, mở cửa xe, ngồi vào trong, chạy xe đến trước người Ngọc Hà, hạ cửa kính xe xuống, ấn còi xe một cái, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía trước, không có liếc mắt Trần Vạn Lý với Hàn Như Sơ lấy một cái.




Ngọc Hà lập tức vẫy vẫy tay với Trần Vạn Lý và Hàn Như Sơ, kéo ra cửa xe, ngồi xuống, sau đó ngó đầu ra bên ngoài cửa xe, nhìn về phía bọn họ nói một câu: "Tạm biệt."




Trần Vạn Lý và Hàn Như Sơ cũng nói một câu "Tạm biệt" với Ngọc Hà, sau đó hiền lành niềm nở dặn cô vài câu, Thanh Hằng vẫn nhìn thẳng phía trước không có lên tiếng, chờ bọn họ khách sáo nói lời tạm biệt xong, thì thả chân ga, chuyển tay lái, chạy nhanh ra khỏi biệt thự Trần gia.





Trên đường từ biệt thự Trần gia về Cẩm Tú Viên, đi qua một cái ngã tư nhộn nhịp nhất của thành phố.





Buổi tối xe rửa đường hoạt động, vừa mới đi qua nơi này, trên đường ướt sũng, lúc đèn đường chiếu xuống, từng mảnh từng mảnh phản xạ phát ra ánh sáng lung linh.





Thanh Hằng hạ cửa kính xe xuống, gió đêm từ bên ngoài thổi vào trong qua cửa kính xe, dù có chút se se lạnh nhưng cũng đủ khiến tâm trạng của chị thả lỏng chút ít.





Cả buổi đi qua đi lại ở bữa tiệc sinh nhật, hơn nữa còn phải uống rượu, Ngọc Hà hơi mệt một chút, nghĩ tới về đến nhà còn muốn tạo bất ngờ cho Thanh Hằng, cho nên vừa nên xe, liền dựa vào vào ghế, chợp măt, để lấy sức.




Trong xe của Thanh Hằng, bật máy nghe nhạc ở trong xe, ca từ của một ca khúc trữ tình bất hủ truyền đến, của một giọng nữ trữ tình. Chị không biết là bài hát gì, nhưng cảm thấy giai điệu cũng không tệ lắm, khi vừa nghe xong mấy câu, thì nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô, thì thấy cô đang nhắm mắt có lẽ là đang ngủ, liền giơ tay, tắt máy nghe nhạc trong xe đi.




Bên trong xe lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió từ bên ngoài truyền vào.





Ngọc Hà không có ngủ, chỉ là đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên phát hiện bên tai không có tiếng ca, liền mở to mắt, nhìn xuyên thấu qua cửa kính chiếu hậu, thấy chị đang chăm chú lái xe.




Lúc này đêm khuya yên tĩnh, hai bên đường phố đầy những sắc đèn nê ôn mê hoặc, tư thế lái xe của chị cực kỳ tùy ý, ánh sáng của đèn đường thi thoảng lướt qua trên mặt chị, tuy đang mang một khuôn mặt với những vết sẹo, nhưng lại vẫn kinh diễm, hoàn mỹ như cũ.





Lại một lần nữa, cô đắm chìm vào chị, chằm chằm hình ảnh ngược của chị trong kính chiếu hậu, si mê nhìn.




Phía trước là ngã rẽ, Thanh Hằng theo bản năng nghiêng đầu, nhìn lướt qua kính chiếu hậu, kết quả lại nhìn thấy người con gái chẳng biết lúc nào đã tỉnh lại, ánh mắt xinh đẹp, nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, nhìn mình đến nhập thần.




Trán Thanh Hằng hơi cau lại, thần tốc quay đầu, lưu loát khống chế được tay lái, sau đó chăm chú nhìn gương mặt trước gương, gò má đến 90% tương tự như Lan Khuê, tay cầm lái không nhịn được dùng thêm lực.




Thanh Hằng áp chế cảm giác khó chịu trong lòng rất lâu, nhưng vẫn như cũ phát hiện Ngọc Hà vẫn nhìn chằm chằm hình ảnh ngược của chính mình trong kính chiếu hậu như cũ, mặt mày lại lạnh lẽo, một giây sau một tay khống chế tay lại, một tay rút ra một miếng khăn ướt, lau lung tung ở trên mặt.




Ngọc Hà ngây người nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, chớp chớp mắt, trong nháy mắt liền hoàn hồn, vốn là nghiêng đầu liếc mắt một cái đã thấy chị đang kéo lên vết sẹo, sau đó lại nhìn bên ngoài cửa xe, những quán ăn ở Bắc Kinh dày đặc trên đường, không ít minh tinh buổi tối đều đến những nơi này, bởi vậy đây cũng chính là thời gian mà đội 'chó săn' cắm ở đây, 7-8% tin tức của giới giải trí đều phát đi từ chỗ này, nếu vừa lúc bị ai đó chụp ảnh, ngày hôm sau, cô và Thanh Hằng chính là tiêu đề của chuyện xấu.




Ngọc Hà theo bản năng giơ tay lên, nâng cửa kính xe bên mình đi, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Hằng, vừa định bảo chị nâng cửa kính xe ở bên chị đi, nhưng lại thấy kính chắn gió đằng trước, nghĩ thầm, nếu như có người chụp ảnh từ phía trước, đóng cửa kính xe cũng không làm nên chuyện gì.




Ngọc Hà nghĩ một chút, đối với Thanh Hằng, ra tiếng nói: "Vết sẹo trên mặt chị không cần kéo ra bây giờ đâu, về nhà rồi hãy lột ra."





Nghe cô nói xong, ngược lại tay chị càng thêm dùng lực lột những vết sẹo đó xuống, bởi vì lực quá mạnh, khuôn mặt trắng nõn cũng nổi lên một tia hồng hồng.




Ngọc Hà thấy một màn như vậy, nhíu nhíu mày, không hề do dự bắt lấy cổ tay của chị, ngăn lại động tác tiếp theo: "Về nhà dùng nước tẩy trang lau đi, cẩn thận thương tổn đến da mặt..."




Chị nhìn cô đang nắm lấy cổ tay mình, mặt mày lạnh lẽo đi vài phần, âm thanh lúc mở miệng đặc biệt xa cách lạnh lẽo: "Sao? Kiến cho cô thất vọng rồi?".



- Hết chương - 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro