Chương 291 - 300: Nhìn rõ xem tôi là ai !!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thất vọng ?



Ngọc Hà không rõ những lời này của Thanh Hằng là có ý gì, cánh môi hơi dẩu lên, mờ mịt nhìn chị: " Hả ? " một tiếng.



Lúc này cô đang nắm chặt lấy cổ tay Thanh Hằng, nhìn chăm chăm về phía chị, ngược lại, Thanh Hằng liền lẩn tránh ánh mắt của cô. Trong đầu Thanh Hằng vô thức liền hiện lên, lúc ở yến hội sinh nhật của Lan Khuê, cô bỗng kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn môi chị, cảm giác cực kỳ mềm mại, mang theo hương vị ngọt ngào, sau đó còn có chút e lệ, xinh đẹp hô một tiếng: "Chị Lan Khuê, sinh nhật vui vẻ."



Đáy mắt Thanh Hằng chậm rãi nổi lên tia tàn ác. Từ lúc nghe được đoạn đối thoại trong cây bút ghi âm kia, rồi tới lúc xế chiều hôm nay An Hạ lại tự mình nói với chị những lời kia, cuối cùng là đến buổi yến hội tối nay... Trong lòng chị vẫn còn cực lực chấn áp cảm xúc khó chịu trong lòng, nhưng lúc này thì không chịu được nữa, chị liền mạnh mẽ thoát cổ tay mình ra khỏi tay của Ngọc Hà, không chút do dự đem những vết sẹo còn thừa lại trên mặt kéo xuống.



Theo hành động của chị, cánh tay kia cũng không khống chế được tay lái liền quẹo vào một đường mòn, nhấn ga mạnh một cái, xe rẽ đông rẽ tây, đi đến một chỗ bờ sông không có một bóng người.




Đây không phải đường về nhà... Ngọc Hà lo sợ, nghi ngờ nhìn Thanh Hằng, vừa định hỏi chị tới đây làm gì, chợt xe liền dừng lại.




Bởi vì dừng có chút đột ngột, Ngọc Hà theo quán tính, cả người nghiêng về phía trước, bên tai lờ mờ nghe được âm thanh dây an toàn ghế đối diện bị mở ra, sau đó bả vai của cô bị chị nhấn một cái, thân thể vốn đang lao về phía trước, liền bị áp về đằng sau, sau đó bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của Thanh Hằng: "Giấc mộng đẹp bị phá vỡ, có phải cực kỳ thất vọng hay không ?"



Lại là thất vọng?




Cô nhíu mày, nhìn vẻ mặt của Thanh Hằng như đang kết băng ngàn năm, nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng hỏi lại: "Thanh Hằng, chị đang nói cái gì vậy ? Mộng đẹp cái gì?"




Trong đáy mắt của chị có chút cảm xúc phức tạp, lại bắt đầu chuyển động, chị lầm bầm lầu bầu, âm điệu đặc biệt thì thào nói nhỏ: "Đêm nay cô cực kỳ vui vẻ, phải không? Bởi vì cô nhìn thấy Lan Khuê được sống lại, không phải chỉ là một người thực vật đang ngủ say, không thèm nhìn đến cô... Nhưng tôi không phải là Lan Khuê..."




Nói tới đây, ánh mắt chị lộ rõ vẻ phẫn nộ, hay nói đúng hơn còn có bi thương, nhưng cũng không để Ngọc Hà nhìn rõ ràng, đáy mắt hiện lên một tầng lạnh lẽo, tăng thêm sức lực nắm lấy bả vai của cô, trầm thấp nói ra: "Tôi không phải là cô ta, tôi không phải là cô ta, tại sao trong mắt cô chỉ có mình cô ta, không thể thấy tôi ? Tại sao?"





Âm thanh của Thanh Hằng rất nhỏ, lời nói lại cực kỳ loạn, Ngọc Hà không nghe được rõ ràng, chỉ mơ mơ màng màng câu nghe được câu thì không, cái gì không phải cô ta, cái gì không nhìn thấy chị ?





Cô nghĩ thế nào cũng không rõ được tới cuối cùng là Thanh Hằng đang muốn nói cái gì, trán cô nhăn lại: "Cái gì không phải cô ta? Cái gì không nhìn thấy chị ? Thanh Hằng, rốt cuộc chị đang muốn nói cái gì ?".




Chị ngây người trong giây lát, rồi tự giễu chính bản thân mình, cô là đang giả ngốc hay ngốc thật vậy, à mà cũng đúng thôi, chị đâu phải là người mà cô ấy yêu nên cô ấy không để tâm đến chị cũng là chuyện bình thường thôi. Chị là Thanh Hằng, chứ không phải là Lan Khuê - người ở trong lòng của cô ấy.




Thanh Hằng nghĩ xong, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh, mang theo vài phần suy sụp tinh thần, buông lỏng vai của cô, người lui về phía sau một chút, khẽ cười hai tiếng, tiếp tục tự lầm bầm: "Quên đi, là tôi suy nghĩ viển vông thôi"




Giọng nói của chị vừa phủ lên vẻ chua xót và thương tâm, Ngọc Hà nghe không hiểu ra sao, rất muốn hỏi chị cho rõ ràng, nhưng không hiểu sao thấy chị của bây giờ, cô lại không mở miệng được.




Nháy mắt trong xe trở nên yên lặng, dường như có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên sông.





Dường như do không chịu được không khí bí bách trong xe bây giờ, chị muốn đi ra ngoài. Mà trước khi đi, vẫn không nhịn được quay qua nhìn cô một cái, thấy cô đang nhắm mắt mơ màng ngủ, chị không nhịn được, thất thần nhìn cô một lúc lâu, mãi sau đến khi cô cựa quậy, chị mới vội vàng rời tầm mắt về hướng khác, mở cửa, bước ra ngoài. 




Ngọc Hà bị âm thanh của tiếng mở cửa xe làm đánh thức, khó chịu nhăn mặt, sau đó mới chậm rãi nâng lên mi mắt, theo phản xạ nhìn sang ghế bên cạnh, không thấy chị đâu, đang định lấy điện thoại ra để gọi cho chị, nhưng trong đầu cô liền nhớ tới điều bất ngờ mà mình dành cho chị ở Cẩm Tú Viên, suy nghĩ một lúc bèn ngồi sang bên ghế lái chính, khởi động xe, chạy thẳng một mạch đi.




Thanh Hằng đứng ở bên cạnh cửa xe, tầm mắt nhìn chằm chằm một cây liễu rủ xuống ở bờ sông, không biết là đang suy nghĩ cái gì, một lát sau, tay vung lên, cửa xe "Phanh" một tiếng rồi đóng mạnh lại, sau đó người bước chân, đi mất.



Thanh Hằng bắt một chiếc taxi, trực tiếp đi về truyền thông Hoàn Ảnh.




Thanh Hằng thanh toán tiền xe, đi vào công ty, bảo vệ đang ngủ gật trong phòng trực,  vừa nhìn thấy Thanh Hằng đang đi vào, lập tức lấy lại tinh thần, đứng nghiêm trang, hô một tiếng: "Phạm tổng."





Thanh Hằng không nói gì, tiếp tục bước chân, đi về phía thang máy.





Bây giờ đã gần đến 11 giờ đêm, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh, Thanh Hằng từ trong thang máy đi ra, trực tiếp đi về phía phòng làm việc của mình, kết quả khi đi ngang qua phòng của Phạm Hương, thấy cửa phòng mở, bên trong đèn còn đang phát sáng, có âm thanh rất nhỏ truyền tới.




Thanh Hằng nhíu mày, dừng bước chân, đứng trong chốc lát, mới mơ hồ nghe rõ, Phạm Hương đang hát lên ca khúc chúc mừng sinh nhật.




Thanh Hằng do dự một chút, mới giơ tay lên, gõ cửa, âm thanh bên trong yên tĩnh trở lại, qua khoảng 3 giây, truyền đến giọng điệu trấn tĩnh trước sau như một của Phạm Hương: "Ai đó?"




Thanh Hằng không có trả lời, nhưng mà trên tay hơi dùng sức, cửa phòng, bị chị đẩy ra.




Trong căn phòng rộng lớn của Phạm Hương, chỉ có một mình cô, mặc một chiếc váy tơ tằm màu trắng, ánh đèn chiếu xuống, biểu hiện ra hào quang chói mắt, cô lười biếng ngồi trên ghế sô pha, trên bàn trà đặt một chiếc bánh sinh nhật hai tầng, ngọn nến ở trên bánh đã được thổi tắt, bên cạnh có một chai Laffey và một chiếc ly thủy tinh chân cao.





Chắc hẳn là cô đã uống nhiều, hai mắt hơi đỏ, nhìn thấy Thanh Hằng đứng ở cửa, đôi môi đỏ mọng tinh sảo hơi hơi cong lên, nở ra một nụ cười sáng lạn, cộng với dung nhan tuyệt hảo của cô, càng trở nên quyến rũ động lòng người: "Hello Phạm Tổng của tôi, trễ như vậy chị còn quay lại công ty làm gì ?".




Thanh Hằng nhìn lướt qua chiếc bánh sinh nhật trên bàn, sau đó bước chân đi đến, đứng ở trước bàn trà, hai mắt nhìn chằm chằm Phạm Hương cầm chai rượu vang rót vào ly, bất thình lình lên tiếng hỏi một câu: "Hôm nay là sinh nhật của cô?"





Tươi cười trên mặt Phạm Hương càng trở nên kinh diễm, hai ngón tay tao nhã bưng lên ly rượu, mở miệng nói: "Không phải tôi, là của một người bạn."





Nói xong Phạm Hương từ bên dưới bàn trà, lấy ra một chiếc ly chân dài khác, nhìn về phía Thanh Hằng quơ quơ: "Muốn uống một chút không ?"




Thanh Hằng nhìn lướt qua Phạm Hương, im lặng một lúc, tùy tiện ngồi xuống ghế sofa .





Phạm Hương thấy chị như vậy, biết là chị đã đồng ý, sau đó rót cho chị một ly rượu, đẩy đến trước mặt chị, sau đó lại rót cho mình một ly, giơ lên, chạm ly với chị, một hơi uống cạn.





Thanh Hằng cầm ly rượu lên, tao nhã uống một ngụm, không hề có ý muốn nói chuyện với Phạm Hương.




Phạm Hương đã sớm quen với thái độ như thế này của chị, coi như không nhìn thấy gì tự vui một mình. Tửu lượng của cô rất tốt, liên tục bốn năm ly, vẫn không việc gì, nghiêng đầu, nhìn toàn thân Thanh Hằng, như vừa tham gia yến hội về, sau đó không để ý hỏi một câu: "Vừa đi tham gia yến hội hả?"




"Ừm" - Thanh Hằng mơ màng lên tiếng, lại uống một ngụm rượu.




Thật ra Phạm Hương đã biết là chị đến tham dự sinh nhật của em gái, dù sao Thanh Hằng cũng là chị gái của người kia mà. Cô cực kỳ muốn mở miệng hỏi một câu, người kia thấy thế nào, nhưng lời đến bên miệng, lại không biết hỏi thế nào, sau cùng chỉ mân mê môi cười trừ, lại cầm lấy chai rượu, rót cho chính mình, mới được nửa ly, chai rượu đã trống không.




Phạm Hương nhíu mày, tùy ý ném chai rượu xuống đất, cầm ly rượu lên, uống hết không còn một giọt, sau đó liền bám tay vào ghế đứng lên, vào toilet, lúc trở ra, lớp trang điểm đã bị rửa sạch, lộ ra gương mặt trắng nõn xinh đẹp.




Có thể là do nước quá lạnh, Phạm Hương tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn chằm chằm Thanh Hằng đang ngồi trên sofa uống rượu, sau đó đi lên phía trước, đi vòng quanh chị một vòng, cúi đầu, tiến đến chỗ bả vai chị, ngửi ngửi như cún.   =)))))))))))))




Trán chị nhăn lại, lập tức đẩy Phạm Hương ra.





Phạm Hương lui về sau vài bước, không đứng vững, liền ngã thẳng xuống ghế sofa, sau đó nằm ngửa ra luôn, nhìn Thanh Hằng, trêu đùa nói: "Phạm Tổng, trên người chị có hương thơm của phụ nữ "




Nói xong, liền vũng vẫy ngồi dậy từ trên ghế sofa, cợt nhả nhìn Thanh Hằng, thần bí nói: "Có phải là cô Ngọc Hà không? Anh vừa ở với cô ấy sao?"





Vẻ mặt của chị, trong nháy mắt liền trở nên nghiêm túc, mấp má môi, không nói gì liền đứng lên, xoay người, đi ra ngoài văn phòng của Phạm Hương.





Phạm Hương chậc chậc hai tiếng, đạp bước chân đuổi kịp: "Lại thẹn quá hóa giận rồi hả? Chẳng lẽ chị ngủ với cô ấy thật ?"




Sắc mặt Thanh Hằng càng thêm lạnh, chị mạnh mẽ dừng bước lại, xoay người nhìn chằm chằm Phạm Hương nói một câu: "Ngậm miệng!"




Sau đó giống như là rất phiền toái, giơ tay lấy trong túi ra một điếu thuốc, đưa lên hút.




Phạm Hương không trêu chọc Thanh Hằng nữa, mà vươn tay, lấy từ hộp thuốc lá của chị ra một điếu, ngả ngớn đốt, ngón tay mảnh khảnh đưa tới miệng, hít một hơi, vị thuốc lá trong nháy mắt lan tràn khắp lục phủ ngũ tạng của cô, mặt mày xinh đẹp hơi hốt hoảng, đã nhiều năm rồi không hút...





Có lẽ là chuyện bảy tám năm trước, lúc ấy chẳng qua cô cũng vừa học cách hút thuốc, sau đó cũng không lâu lắm, thì bị người kia cấm hút thuốc. . . Thật ra thì cô luôn hi vọng, vào giờ phút này mình hút thuốc, thì người kia sẽ xuất hiện bên cạnh cô, hung dữ cướp đi điếu thuốc của cô, tức giận khiển trách cô một trận, nhưng cuối cùng chỉ là của hi vọng mà thôi, từ đó về sau, người kia cũng không xuất hiện trước mặt cô nữa. . .





Phạm Hương nghĩ tới đây, không nhịn được lắc đầu, ép buộc mình không suy nghĩ những chuyện vốn đã cố gắng quên đi, sau đó dùng sức hút một hơi, phun ra một làn khói lượn lờ, đôi mắt xinh đẹp nhìn xuyên qua, thấy Thanh Hằng đứng bên cạnh, đang ngẩn người nhìn cô.




Phạm Hương hơi nhăn trán, phủi tro tàn thuốc lá, khàn khàn giọng hỏi: "Thế nào? Tâm trạng không vui ?"




Sau đó Phạm Hương lại không chút lưu tình tiết lộ sự thật: "Bởi vì Ngọc Hà sao?"




Đúng vậy, bởi vì cô ấy, mọi chuyện đều xuất phát từ cô ấy....





Tại sao lúc mình khổ sở nhất, đau lòng nhất, hay kể cả những khi hạnh phúc nhất cũng dính líu đến ba chữ "Hồ Ngọc Hà" này chứ?




Cổ họng Thanh Hằng như bị thứ gì chặn lại, không muốn nói gì, dùng sức hít một hơi thuốc, sau đó thò ơ chuyển đề tài: "Sinh nhật người bạn tối nay là người cô thích?"





"Ha ha . ." - Phạm Hương giống như nghe được chuyện gì buồn cười vậy, trong lúc bất chợt nở nụ cười trong trẻo, cười đến nước mắt chảy ra ngoài, sau đó nhìn Thanh Hằng, hết sức nghiêm túc nói: "Là người đã chết."




Trong lòng của cô có một ngôi mộ, chôn cất một người.




Nhìn có vẻ là người rất vô tình, nhưng có lẽ đáy lòng cũng cất giấu một chuyện xưa đầy thương tâm.




Người không có tính tò mò như Thanh Hằng dĩ nhiên sẽ không thắc mắc người kia là ai nên chỉ  im lặng không tiếp tục hỏi.





Phạm Hương cũng không nói chuyện, hai người cứ im lặng hút thuốc như vậy, một điếu lại một điếu, đang hút đến điếu thứ mấy không nhớ rõ, Phạm Hương bất chợt thấp giọng mở miệng: "Thật ra thì scandal của tôi và Niên Quan Vu là thật, thật sự xuất thân của tôi là người hầu rượu."




Thanh Hằng hơi sửng sốt, mới nhớ tới lúc Phạm Hương nổi tiếng, có tin đồn nói rằng cô là người đứng đầu bảng hộp đêm ở Hà Nội.




Nhưng trời sinh Phạm Hương tài năng, thông minh hơn người, kỹ năng diễn xuất lại càng ngày càng giỏi, sau cùng, những scandal kia đều bị hào quang của cô che giấu.





Phạm Hương lại gần Thanh Hằng, nói điều gì đó có vẻ như là một chuyện xấu xa, tiếp tục nhỏ giọng mở miệng nói: "Chẳng qua, tôi chỉ bán cho một người, chỉ với vài trăm nghìn..."





Vừa nói Phạm Hương nhìn về phía Thanh Hằng giơ tay lên, ra dấu 'Năm', giống như tự giễu cười nói: "Đúng là mất giá mà"





Phạm Hương nói xong, dập tắt điếu thuốc trong tay, trong nháy mắt giống như không có chuyện gì xảy ra, nhún vai một cái: "Không còn sớm nữa, tôi phải về nhà, bái bai Phạm Tổng của tôi nhé !"





Sau đó cũng không chờ Thanh Hằng phản ứng, dứt khoát xoay người, giẫm lên giày cao gót rời đi.





Từ lúc Phạm Hương rời đi, trong văn phòng hoàn toàn yên lặng như tờ, Thanh Hằng đứng tại chỗ, cho đến lúc tiếng đồng hồ báo nửa đêm truyền đến, chị mới đi đến trước cửa sổ, nhìn ánh đèn bên ngoài, nghĩ, biết sinh nhật của mình đã kết thúc.




Tầm mắt chị nhìn chằm chằm phương xa, nhìn xuyên qua bóng đêm mập mờ của thành phố, giống như chị thấy được năm năm trước, ngày mà chị vĩnh viễn cũng không thể quên được...





Cho đến ngày nay, tuy sự việc trôi qua đã hơn hai năm rồi, nhưng mỗi lần nằm mơ lại đêm hôm đó, chị đều khóc rất nhiều, đều vô cùng đau lòng mỗi khi nhớ lại...




Đêm đó là buổi lễ trao giải thưởng điện ảnh mỗi năm một lần, lúc đó chị dựa vào bộ điện ảnh để đạt được giải thưởng nữ diễn viên phụ suất sắc nhất, đó là khởi đầu cho sự nghiệp của chị đi đến đỉnh rực rỡ cao nhất, đêm đó cũng là sinh nhật mười tám tuổi của Ngọc Hà.





Sinh nhật năm vừa rồi của Ngọc Hà, cho dù có nhiều việc chị cũng đều sẽ về Hà Nội để chúc mừng sinh nhật cô.





Nhưng mà năm nay, chị phải ở lại Sài Gòn để tham gia lễ trao giải thưởng, bởi vì sự kiện kia liên quan đến sự nghiệp tương lai của chị nên chị không thể bỏ được. Và nếu như chị lấy được chiếc cúp này, thì từ nay về sau sự nghiệp của chị sẽ vô cùng thành công.





Cố gắng suốt bốn năm, chị là chỉ vì một ngày này, vì để cho bản thân trở nên có năng lực, có thể khiến cho cô có toàn bộ mọi thứ tốt nhất trên thế giới.




Cho nên sau khi cân nhắc, chị quyết định ở lại Sài Gòn.




Chị  còn cẩn thận sắp xếp trợ lý của mình đặc biệt đưa hai món quà cho Ngọc Hà, một món là bánh sinh nhật Thiên Nga Đen mà cô thích hàng năm, một món là một bó hoa tươi mà chị nhờ người mua từ nước Pháp về, trên bó hoa còn kèm theo một tấm thiệp, mặt trên có một câu do chính tay chị viết: "Ngọc Hà, chúc mừng sinh nhật, đợi tôi"





Đêm đó ban đầu chị đã quá vui mừng, bởi vì chị thật sự nhận được giải thưởng nữ phụ xuất sắc nhất, trước hàng vạn ánh mắt nhìn chị, cầm cái cúp thủy tinh kia, đối mặt với nhiệt nhiệt vỗ tay của truyền thông cùng với đồng nghiệp, trong khoảnh khắc đó chị rất kích động, cũng rất cảm động.




Buổi lễ trao giải kết thúc vào lúc tám giờ, còn bốn giờ nữa là tới sinh nhật của Ngọc Hà, chị không có tham gia tiệc tối diễn ra sau đó, đêm đó ôm cúp, ngay cả lễ phục trên người cũng chưa đổi, trực tiếp lên máy bay, trở về Hà Nội.






Máy bay đến sân bay Nội Bài đã là mười giờ rưỡi, bởi vì do vội, cho nên chị không có báo cho trợ lý nói mình đã tới Hà Nội. Khi vừa xuống máy bay, chị vì muốn nắm bắt chặt thời gian, trực tiếp ngăn cản một chiếc taxi, đi tới nhà của Hồ gia.





Lúc taxi từ sân bay ra đường cao tốc, đột nhiên mưa phùn nổi lên. Chị ngồi ở ghế sau, nhìn những hạt mưa mờ ảo ở cửa kính xe, nghĩ tới mình với Ngọc Hà lần đầu tiên gặp mặt cũng là ở dưới mưa, trong lòng phút chốc trở nên mềm mại, cùng một tia hồi hộp không nói lên lời.




Chị nghĩ tới bản thân có thể thổ lộ với cô, rằng chị đã có tình cảm với cô, từ rất lâu rồi, tim của chị càng lúc đập càng nhanh, thậm chí bàn tay đang cầm cúp cũng đã đầy mồ hôi.




Lúc mười một giờ mười năm, xe tới trước cửa nhà của Hồ gia, chị trả tiền rồi xuống xe.




Sinh nhật của Ngọc Hà đã kết thúc, biệt thự Hồ gia thật yên tĩnh, chỉ có cửa lớn là còn mở, bảo vệ cửa không biết đã đi đâu.




Chị đợi taxi rời khỏi, sau đó hít một hơi thật sâu, đi về phía cửa lớn của biệt thự, vừa đi, đáy lòng lại sắp xếp lại ngôn từ, chỉ là người còn chưa đi đến cửa Hồ gia, liền dừng lại bước chân, tầm mắt nhìn vào bên trong thùng rác.




Trong thùng rác chất đầy đủ loại hộp, vỏ chai rượu, hạt dưa và vỏ trái cây, bên cạnh những đồ đã bỏ đi đó, bén nhọn nhắm ngay vào trong tầm mắt của chị đó là một bó hoa tươi và một chiếc bánh ngọt của Hắc Thiên Nga, đại khái là bị ném ra, nhìn bên trong hộp bánh ngọt, còn thấy chiếc bánh vì bị ném mà biến hình, những bông hoa kiều diễm mà buổi sáng chị mua, lại bị dẫm nát, tấm thiệp bị xé thành hai nửa....





Trong tích tắc đó, chị giống như bị điểm huyệt, đứng nguyên một chỗ, không thể động đậy được, đáy lòng vui sướng và mềm mại khi nghĩ đến những điều tốt đẹp, bị đánh tan thành mây khói, giống như bị người khác hung hăng tát một cái.




Chị đứng tại chỗ rất lâu, mới cất bước tiến lên, ngồi xổm xuống, nhặt bó hoa kia lên.




Bó hoa đó đối với Ngọc Hà mà nói không đáng giá gì, nhưng hiện giờ nó đối với chị là vô giá, không chỉ là tiền bạc, mà còn là tinh thần.




Mưa bụi mù mịt, chị muốn đem những bông hoa này sửa lại thật đẹp, nhưng vô dụng, những bông hoa này bị dẫm lên quá tàn độc, đã bị thối nát hết cả, ngón tay của chị khẽ đụng, cánh hoa liền rơi xuống đất, sau cùng trong tay chị, chỉ còn một bó hoa thân cành lụi trụi.





Đầu ngón tay của chị run rẩy, mới nhặt lên hai nửa tấm thiệp, hợp lại cùng một chỗ, nét mực đã bị nước mưa làm mờ đi hết...




Chị cũng không biết mình ngồi ở đó ngây ngốc bao lâu, đột nhiên phía sau có tiếng xe truyền đến, sau đó cửa mở ra, tiếng bước chân vang lên: "Thật xấu hổ, đã quấy rầy."





Chị thu lại cảm xúc, thong thả đứng lên, trong tay vẫn cầm bó hoa tàn lụi kia, xoay người, nhìn thấy người đến là quản gia của Trần gia.





Từ đầu đến cuối quản gia cũng không chờ chị nói chuyện: "Phiền cô đi theo tôi, bà chủ muốn gặp cô."





Chị tự nhiên biết được bà chủ trong miệng của quản gia, là Hàn Như Sơ, chị đứng tại chỗ, không hề động đậy.





Trái lại, quản gia cũng không gấp, lại nói tiếp một câu: "Bà chủ nói, có chuyện liên quan đến cô Ngọc Hà"




Ngọc Hà, hai chữ này như là một sự uy hiếp, hung hăng đập vào người chị, chị buông rèm mắt xuống, đi lên xe.




Quản gia lái xe, dẫn chị đến một nơi gặp mặt kín đáo, đề phòng bị theo dõi.




Trong phòng không có ai, chỉ có một mình Hàn Như Sơ, bà ăn mặc rất hoa lệ, trước mặt là màn hình rộng lớn, chị chỉ cần liếc mắt đã nhận ra những người trong đó, Lan Khuê, Ngọc Hà, An Hạ.




Quản gia chờ chị đi vào sau đó đóng cửa.




Trong phòng bây giờ có chị và Hàn Như Sơ, chị không nói chuyện hay chào hỏi gì với Hàn Như Sơ, Hàn Như Sơ cũng không ngại, tao nhã cười cười, nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp quăng một cấu: "Cô thích Ngọc Hà ? "




Chị không lên tiếng.





Hàn Như Sơ cũng không hứng thú nghe chị nói, đưa mắt nhìn màn hình lớn trước mặt, rất ung dung tiếp tục mở miệng, nhưng mỗi một câu nói, đều sắc nhọn như dao.





"Chẳng qua tôi khuyên cô nên từ bỏ đi, bởi vì tôi nghĩ, có thể cô không biết, nhà họ Trần và nhà họ Hồ đã sớm có hôn ước từ lâu."




"Nói như vậy, có thể cô chưa rõ, tôi sẽ nói đơn giản chút, Lan Khuê và Ngọc Hà đã có hôn ước, nói cách khác, Ngọc Hà là hôn thê của Lan Khuê, tương lai sẽ gả cho Lan Khuê, hơn nữa tôi nghĩ có chuyện cô cũng không rõ, đó là bây giờ Ngọc Hà và Lan Khuê đang yêu nhau."




"Vả lại, cô là một đứa con riêng, làm sao có thể yêu một người như Ngọc Hà ?"





"Cô đừng quên, Ngọc Hà là con gái nhà họ Hồ, dù cha mẹ của con bé qua đời, bây giờ chỉ là một cô nhi, cũng không thay đổi được chuyện nó là thiên kim danh môn, nó có tài sản và cổ phần Hồ gia, tài sản mà cả đời này cô cũng không kiếm được!"





"Mà Lan Khuê nhà chúng tôi lại khác, là người nối nghiệp tương lai của nhà họ Trần, hai đứa là một mảnh ghép quá tuyệt mà ông trời tác hợp cho."





Lúc Hàn Như Sơ nói đến đây, Thanh Hằng thấy màn hình lớn trước mặt, cảnh Ngọc Hà và Lan Khuê đang hát một bài tình ca 《 Tình yêu tại thành phố Hiroshima 》, màn ảnh lớn không tiếng động, chị không nghe được tiếng bọn họ hát, nhưng chị lại thấy hai người bọn họ sóng vai đứng chung một chỗ, giống như lời Hàn Như Sơ nói, một cặp uyên ương tuyệt vời được ông trời tác hợp.





"Tối nay tôi tìm cô chỉ là để nói cho cô biết, không nên mơ mộng hão huyền với Ngọc Hà!"




"Tôi nghĩ mẹ cô cũng đã nói với cô, làm người phải biết ân nghĩa, cô đừng quên, cô còn sống được đến bây giờ, là con gái của tôi hy sinh thân mình, cứu mạng của cô, nếu như không phải là con gái tôi cứu, cô đã sớm chết rồi!"




"Chẳng lẽ, cô trả ơn cho ân nhân cứu mạng, chính là đoạt người nó yêu sao?"




Hàn Như Sơ nói một hơi xong, giống như không có việc gì, trực tiếp xoay người, đi về phía cửa phòng ra ngoài, lúc tới cửa, đột nhiên bà ta nhớ tới điều gì, dừng bước, chậm rãi quay đầu, nhìn ánh mắt của chị, mang theo mười phần chán ghét và khinh bỉ: "Những năm nay Lan Khuê đối với cô như thế nào, trong lòng cô biết rõ ràng, hi vọng cô không như mẹ cô đi làm người thứ ba!"




Lời Hàn Như Sơ vừa dứt, xoay người đi ra, chỉ để lại tiếng giày cao gót lanh lảnh càng lúc càng xa.




Đêm đó, chị hoàn toàn không còn nhớ gì, chị chỉ nhớ rõ lúc chị phục hồi tinh thần lại, cả người đã đứng dưới trận mưa to, giống như một kẻ ngốc, trong tay còn đang nắm bó hoa bị vứt đi và cái thiệp bị xé làm hai, sau đó chị đã nhìn thấy Ngọc Hà và Lan Khuê cùng nhau đi ra ngoài, dường như Ngọc Hà đã uống rượu say, Lan Khuê đang dìu cô đi.




Chị đứng ở rất xa, đứng một mình dưới mưa, nhìn bóng lưng của bọn họ, nghĩ lại, tại sao Ngọc Hà lại thi vào lớp một, tại sao Ngọc Hà vốn muốn đi Sài Gòn lại ở lại Hà Nội, thì ra là, cô cũng vì Lan Khuê.




Đêm đó chị đứng dưới mưa hồi lâu, đầu óc trống rỗng, ngày hôm sau phát sốt, khóa phòng nhốt mình trong phòng khách sạn, cứ mơ mơ hồ hồ suốt bảy ngày bảy đêm mới hoàn toàn tỉnh lại.





Điện thoại của chị có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đa số là do truyền thông gọi tới, trong đó có một tin nhắn chúc mừng của Ngọc Hà, cô chúc mừng chị đã đạt được giải thưởng điện ảnh nữ hai suất sắc nhất.




Chị nhìn cái tin nhắn kia, nhắn tin trả lời theo bản năng, nhưng vừa đánh được hai chữ "Cảm ơn", thì chuyện tình đêm sinh nhật của cô, lại như nước thủy triều tràn vào tâm trí của chị, ngón tay chị dừng lại hồi lâu, cuối cùng đem những chữ mình đánh, từng chữ từng chữ xóa đi, sau đó để điện thoại di động xuống, đứng lên, đi đến cửa sổ của khách sạn, nhìn ánh mặt trời chiếu vào đô thị phồn hoa, đáy lòng tối đen.





Kỳ thật so sánh với những lời mà Hàn Như Sơ nói với chị, thì bị Ngọc Hà vứt đi hoa tươi với bánh ngọt, chuyện đó đối với chị đau lòng hơn gấp vạn lần.




Cho tới bây giờ, chị luôn nghĩ làm cho bản thân trở nên thật tốt, sau đó có thể yêu cô, nhưng lại không hề nghĩ tới, cô có yêu chị hay không.





Tình yêu tuổi trẻ, chưa từng thổ lộ đã phải từ bỏ, chị tự nói với chính mình, như vậy coi như hết, không biết có phải do tình cảm tác động hay không, càng không thấy, càng nhớ nhung, thậm trí có một lần khi đang quay xong một bộ phim, lúc quay về khách sạn nghỉ ngơi, ở trên đường nhìn thấy một cô gái, mặc quần áo giống Ngọc Hà, chị lại đứng tại chỗ ngây người, nhìn hồi lâu, tới tận khi trợ lý gọi chính mình vài tiếng, chị mới hoàn hồn, sau đó trong lòng trở nên buồn phiền vô cớ.





Hai tháng sau khi tốt nghiệp đại học, chị hoạt động ở Đà Nẵng vài tháng, thế nhưng không hẹn mà gặp Lan Khuê.




Lúc nhàn rỗi, chị cùng với Lan Khuê đứng ở trên ban công hút thuốc, chị nhớ những lời Hàn Như Sơ nói với mình, nên thường lơ đãng lên tiếng hỏi: "Nghe nói, Hồ Gia và Trần Gia chuẩn bị kết thành thông gia?"





Thanh Hằng nhìn theo làn khói mà không khỏi run lên, hút mạnh một hơi thuốc, sau một lúc, lại hỏi: "Là An Hạ hay Ngọc Hà ?"





Với Lan Khuê mà nói, hôn nhân của cô là một cuộc giao dịch không có liên quan tới tình yêu, chỉ cần có thể mang lại lợi ích cho Trần Gia, cưới ai đều không quan trọng...Lúc đó, do không biết chuyện Thanh Hằng để ý đến Ngọc Hà, nếu là biết, cô khẳng định sẽ không trả lời như vậy, cô chỉ nghĩ Thanh Hằng là đang muốn hỏi trong hai người đó cô nghiêng về ai, cho nên đáp một câu: "Đương nhiên là Ngọc Hà rồi."




Một đáp án rất đơn giản, nhưng có thể biến một người chị rất muốn yêu thành người anh không thể yêu....





Thật ra khi nghe đáp án đó, vẻ mặt chị đều cứng ngắc, có thể là do không đủ ánh sáng nên Lan Khuê không có phát hiện ra điều gì bất thường, còn vỗ vỗ bả vai chị, giải thích đã trễ giờ làm, còn hẹn lúc khác cùng nhau tụ tập.





Chị không biết phải nói gì với Lan Khuê, chỉ cứng ngắc gật đầu.


----------------------------------------


Hai tháng ngắn ngủi trôi qua, nhưng chị lại cảm giác như đã qua mấy đời.




Những ngày tăm tối này, chị uống rất nhiều rượu, uống đến say quên trời quên đất, rồi tựa người vào sô pha, lúc tâm trạng đang hỗn loạn, lại lờ mờ cảm giác được cô xuất hiện bên cạnh mình.




Thật ra lúc chị uống say, thường xuất hiện ảo giác như vậy, nhưng lần đó lại vô cùng chân thực, bởi vì chị có thể nghe thấy được hương vị đặc trưng trên người cô.






Hương vị như vậy, khiến chị càng muốn say rượu, lại càng muốn trầm luân, thâm chí chị còn nghe được cô nói chuyện với chị, dường như đang nói người trong lòng cô là ai, sau đó lại nói gì về chị, mà đợi đến lúc tỉnh rượu thì cô đã không còn ở đó.





Thế là càng ngày chị uống rượu càng nhiều, thậm chí còn coi rượu như hơi thở của mình, cũng có nhiều lúc không muốn tỉnh rượu nữa....





Có lẽ chính là vào lúc đó, hai người càng lúc càng cách xa, ban đầu hai ba tháng mới gặp nhau, càng về sau thì là hơn nửa năm, một năm, rồi về sau nữa thì dường như cơ hội chạm mặt cũng không có...





Lại sau đó, Lan Khuê gặp tai nạn xe cộ, khiến chị và cô một lần nữa gặp lại, thật ra chị cũng đã nghĩ đến việc mình nên lấy tâm trạng như thế nào đối diện với cô, ngay đêm tân hôn cô đã trực tiếp mở miệng nói với chị, chị không được can thiệp vào cuộc sống của cô, cũng không được làm ảnh hưởng đến cô, càng không cho bất kỳ ai biết được quan hệ của bọn họ. Giới hạn rõ ràng như vậy, chị làm sao có thể chống đỡ, cuối cùng chỉ có thể nói một câu "tốt nhất là cô nên nhớ kỹ lời mình nói".





Thật ra lúc ấy, chị đã muốn bắt đầu rất không đạo đức gì, chị biết rõ mình chỉ là vật thay thế, nhưng lại cố tình để cho cô đến ở tại biệt thự của mình, thậm chí còn mang tất cả giường trong các phòng còn lại ra ngoài, nhưng chị lại một mực từ đầu đến cuối không hề chạm vào cô.




Một thời gian ngắn đó, chị không ngừng lừa mình dối người, tự nói với mình là chị không thích cô,bởi vì chỉ có như vậy, chị mới có thể làm bộ như không có chuyện gì, thi thoảng quay về biệt thự của mình một cách ngẫu nhiên, cùng cô nằm chung một chiếc giường.




Chị vẫn hay nghĩ, chị và cô cứ như vậy đi, đợi khi Lan Khuê tỉnh lại, chị liền rút lui.





Nhưng rồi, một đêm đó, cô chủ động câu dẫn chị... Một đêm đó, chị tưởng mình lại mơ một giấc mộng xuân.




Mà ngày hôm sau tỉnh lại, chị mới biết được, đây không phải là mộng, đây là thực.




Trong nháy mắt, ngực chị hiện qua vô vàn cảm xúc, ngay lập tức đi theo cô vào trong toilet, chất vấn cô.





Thật ra khi đó, chị biết đây là lần đầu tiên của cô, đáy lòng có một chút chờ mong, nhưng cuối cùng lại đổi lấy một câu của cô, cô muốn làm nữ chính của Khuynh thành thời gian.




Thật ra lúc chị bước vào giới giải trí, từ trong miệng An Hạ đã nghe được, cô vốn là muốn tham gia diễn xuất để vui đùa mà thôi.




Cô muốn làm nữ chính, có thể tìm Trần gia và Hồ gia kêu gọi đầu tư, không đáng để dùng cái trân quý như vậy, đổi lấy một vai nữ chính, quả thực là không hợp lý.




Mặc kệ ban đầu rốt cuộc bởi vì nguyên nhân gì mà cô lên giường với chị, nhưng trong lòng chị rất rõ ràng, khẳng định không phải bởi vì yêu chị....




- Hết chương -


Xin lỗi các mẹ vì drop quá lâu nhé :< Tại cuối cấp rồi nên việc học của tôi bận quá, tuần này đc rảnh rồi, tội sẽ bù cho các mẹ nhé <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro