Chương 85 -94: Trong mắt cô, tôi là gì ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Hằng không có phản ứng gì.



Trợ lý cũng không lên tiếng làm phiền chị, chỉ nhẹ nhàng đặt canh gừng ở trên bàn.



Động tác của trợ lý rất nhẹ, nhưng bát sứ chạm vào mặt bàn, vẫn phát ra tiếng động, dù nhỏ nhưng lại rất vang.



Thanh Hằng xoay đầu lại, theo âm thanh vừa phát ra nhìn lạị, sau đó chị lại nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ sát đất một lúc lâu rồi mới xoay người đi đến trước bàn, một tay bưng bát canh gừng lên uống một ngụm, hương vị cay nồng của gừng lan tràn trong miệng. Đột nhiên, chị như là nhớ tới điều gì, nhìn trợ lý đang lặng lẽ lui ra gần đến cửa, lên tiếng hỏi: "Vẫn còn sao?".



Trợ lý dừng lại một chút, rất nhanh liền phản ứng lại câu hỏi của chị, nghĩ chắc là chị còn muốn uống thêm canh gừng, lập tức gật đầu nói: " Tôi sẽ đi lấy cho chị ".



Thanh Hằng nhẹ giọng "Được" một tiếng, sau đó cúi đầu thổi thổi cho bớt nóng, lại uống thêm một ngụm, ngữ điệu thoáng có vẻ mơ hồ không rõ nói: "Mang cho phòng 5231 một bát."



Trợ lý ngay lập tức trố mắt tại chỗ, ai ở phòng 5231?



Thanh Hằng thấy trợ lý mãi không có phản ứng gì, liền ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt hướng về phía trợ lý, sau đó lại bổ sung một câu: "Nói là đoàn làm phim sắp xếp."



Trợ lý hiểu ý của Thanh Hằng, lấy canh gừng đưa qua bên đó rồi nói là do đoàn làm phim chuẩn bị chứ không phải do chị dặn mang đến, liền vội vàng gật đầu, " Tôi đi ngay " một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.



Trợ lý chỉ mất tầm năm phút đi đưa canh gừng xong rồi quay lại.



Thanh Hằng ngồi trên ghế, tay cầm bát canh gừng vẫn còn hơi nóng nghi ngút bốc lên, nghe được tiếng đẩy cửa, điềm nhiên giương mắt lên quét về phía trợ lý, lạnh nhạt hỏi một câu: " Đưa xong rồi ? ".



"Vâng" - Trợ lý do dự một chút, rồi đem tình hình chi tiết báo lại: "Thực ra cô Hà không có trong phòng, là trợ lý của cô ấy ra nhận ".



Ấn đường Thanh Hằng hơi nhăn lại, chị cúi đầu, cầm bát canh lên chậm rãi uống một ngụm, còn chưa kịp nuốt xuống, lại nghe trợ lý nói tiếp:



" Trợ lí của cô ấy nói, cô Hà ở dưới lầu cùng bầu Tôn đánh bài, nói là bầu Tôn muốn cùng cô ấy bàn luận thêm về diễn xuất ".



Động tác của Thanh Hằng ngay lập tức dừng lại, bàn tay dùng sức nắm chặt chiếc bát, ánh mắt đầy vẻ lạnh nhạt, ước chừng qua hai giây, chị mới đem nước canh trong miệng nuốt xuống, giống như việc không liên quan đến mình, thản nhiên gật đầu một cái.



Dừng một chút, Thanh Hằng mới mở miệng nói: "Đêm nay không còn việc gì nữa, cô có thể về phòng ".



Trợ lý "dạ" một tiếng ra vẻ đã hiểu, sau đó yên lặng rời khỏi phòng. Được một lúc, Thanh Hằng mới đem bát đặt lại trên bàn, sắc mặt lạnh lẽo quan sát khung cảnh bên ngoài cửa sổ, sau đó liền lấy di động của mình ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, gửi đi một tin nhắn.



---------------

Tối nay thật sự là vận may của Ngọc Hà, bốn người chơi tú lơ khơ, chỉ có mình cô thắng, vận may là một phần nhưng phần lớn đều là nhờ sự giúp sức của Bầu Tôn.



Không ít diễn viên có thể được vai diễn tốt nhờ đi lấy lòng đạo diễn hoặc nhà sản xuất. Lúc chơi bài, đều cố ý thua nhường nhà sản xuất hoặc đạo diễn, làm cho bọn họ vui vẻ, có thể đổi lấy vai diễn. Mà Ngọc Hà thắng liên tục hơn mười lần, thắng được một số tiền trong túi của bầu Tôn thì cô cũng không muốn chơi nữa.



Bầu Tôn cũng không cưỡng ép cô tiếp tục chơi, ngược lại giơ cổ tay, nhìn thời gian, nói: "Chơi lâu như vậy cũng mệt rồi, nếu không ngại thì tôi mời mọi người ra ngoài ăn khuya chút? ".



Ngọc Hà còn chưa lên tiếng, ngược lại hai nữ diễn viên kia lại rất phấn khởi luôn miệng nói: " Được bầu Tôn mời đi ăn thì còn gì bằng ".



" Tôi biết gần đây có một quán bán hải sản không tệ, đến đó đi" - Bầu Tôn một bên nói ra quyết định, một bên cầm lấy di động, gọi điện cho trợ lý của mình.



Ngọc Hà thừa dịp lúc bầu Tôn gọi điện thoại, suy nghĩ tìm cớ gì để từ chối, kết quả di động lại đột nhiên rung lên, cầm lên thì thấy tin nhắn của chị gửi tới, chỉ có mấy chữ đơn giản: "Cô cầm kịch bản đến đây."

(Chuẩn bị có biến :<).



Tuy rằng Ngọc Hà không đoán được đang yên đang lành vì sao Thanh Hằng lại muốn cô cầm kịch bản đi tìm chị, nhưng vẫn thầm cảm ơn chị, bởi chị đã giúp cô tạo ra một lí do để từ chối bầu Tôn.



Vì thế, Ngọc Hà đợi bầu Tôn cúp điện thoại xong liền đưa di động tới trước mặt của bầu Tôn, giọng nói có phần áy náy nói: " Bầu Tôn, thật ngại quá, Phạm Tổng muốn tôi cầm kịch bản đi tìm chị ấy, có thể là muốn nói về vấn đề quay phim ngày mai, cho nên tôi không thể đi ăn khuya cùng mọi người rồi, thật xin lỗi ".



Bầu Tôn nói mời mọi người đi ăn khuya, thật ra mục đích thật sự là muốn mời Ngọc Hà.



Lúc ông ta lần đầu tiên thấy cô, hai mắt đã sáng rực, cho nên mấy ngày nay, ông ta mới quan tâm cô như vậy, đương nhiên ông ta làm vậy là có mục đích, rất đơn giản, chính là muốn cô. (Ông này về sau cũng bị anh nhà hành lắm nè :> ).



Nào biết lần đầu lấy việc làm người phát ngôn cho hợp đồng quảng cáo mỹ phẩm để dụ dỗ, kết quả Truyền thông Hoàn Ảnh lại cho cô nhận một hợp đồng quảng cáo, một nghệ sĩ mới vào như cô không thể cùng lúc làm đại diện nhiều thương hiệu, cho nên chỉ có thể từ bỏ.



Hiện tại ông ta muốn diễn trò mê hoặc cô. Vốn tưởng rằng đi ra ngoài ăn khuya, uống chút rượu, sau đó suôn sẻ phát sinh chuyện gì đó, rồi tiếp theo cho cô vai nữ chính, người phụ nữ này cũng là của ông rồi, bây giờ được nửa đường lại nhảy ra việc Thanh Hằng tìm cô.



Hai lần liên tục đều bị phá hủy, đáy lòng bầu Tôn có chút bực bội, nhưng lại không dám đụng tới Thanh Hằng, cho nên đành phải cố gắng cười trừ, bộ dạng giả vờ như không có việc gì, tiện thể sờ tay Ngọc Hà, nói: " Em có việc thì đi trước đi, lần sau chúng ta sẽ ăn khuya, lần sau ".



Từ khi kết hôn cho đến nay, Thanh Hằng chưa bao giờ chủ động đi tìm Ngọc Hà. Đây có thể nói chính là lần đầu tiên.



Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết rằng chị tìm cô căn bản không liên quan gì đến kịch bản, nhưng nghĩ mãi cô cũng không nghĩ ra được nguyên nhân chị muốn tìm mình là gì.



Ngọc Hà mang theo tâm tình phức tạp trở lại phòng khách sạn của mình, cầm kịch bản lên rồi bước vào thang máy, nhìn những con số màu đỏ đang không ngừng tăng lên phía trên cửa thang máy. Nhớ tới cảnh tượng lần trước đến phòng chị đưa kịch bản, chị lúc đó liều mạng giày vò ép buộc cô, làm cho Ngọc Hà nhịn không được rùng mình, tận đáy lòng càng thêm lo lắng.



Cửa thang máy mở ra, Ngọc Hà  bước ra, bên ngoài hành lang vắng lặng không người, cô tạm dừng bước, dùng sức nắm chặt kịch bản trong tay, đi về phía phòng của Thanh Hằng.



Đứng trước cánh cửa phòng 1001, Cô hít sâu vài hơi, mới run rẩy nhấn chuông cửa.



Thanh Hằng nghe được tiếng chuông cửa vang lên, nhưng không lập tức đứng dậy đi ra mở, mà ngược lại đi đến trước bàn đọc sách, cầm lấy xấp kịch bản của mình đi vào phòng tắm, sau đó chị không hề do dự xé kịch bản làm thành từng mảnh nhỏ, ném vào trong bồn cầu rồi xả nước. (😂😂😂).



Chờ đến khi dòng nước trong bồn cầu cuốn trôi những mảnh giấy nhỏ thoát xuống sạch sẽ, Thanh Hằng mới đi ra khỏi phòng tắm và mở cửa cho Ngọc Hà.



Chuông cửa vang lên một lúc lâu mà không thấy ai ra mở, ngay lúc Ngọc Hà cho rằng Thanh Hằng không có trong phòng, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì bất chợt cánh cửa trước mắt bị người bên trong giật mạnh mở ra.



Thân thể cô chợt cứng đờ, sau đó nín thở, ngước mắt, liếc nhanh nhìn qua Thanh Hằng, thậm chí chưa thấy rõ gương mặt chị đã vội cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng hỏi một câu: " Chị gọi tôi mang kịch bản lên đây có việc gì không ? ".



Thanh Hằng không để ý đến lời nói của Ngọc Hà, chỉ hơi nghiêng người qua một bên tạo thành một lối nhỏ bên cạnh cho cô, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: " Vào đi ".



Ngay khi Ngọc Hà vừa đi qua người Thanh Hằng thì cánh cửa phía sau lưng cô đã bị chị nhẹ nhàng đóng lại, vang lên tiếng "rắc". Cô nhịn không được khẽ run run, dừng bước chân, cô xoay người lại đối diện với Thanh Hằng đang ở sau lưng và đem vấn đề vừa mới hỏi chị hỏi lại một lần nữa: " Chị tìm tôi có việc gì không ? "


Như lúc nãy, Thanh Hằng vẫn không trả lời câu hỏi của cô, vẫn không hề mở miệng nói một lời nào cả.



Chị trầm mặc khiến cho cô cảm giác càng áp lực hơn, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được mùi vị không vui phát ra từ chị.


Ngọc Hà nhất thời sợ tới nỗi toàn thân căng thẳng, tưởng rằng chị sẽ lại lên cơn như lần trước.


Khoảng nửa phút sau, Thanh Hằng chợt mở miệng, giọng bình tĩnh: "Tôi không thấy kịch bản của mình, cho tôi mượn kịch bản của cô để copy."



Trong phim, hầu như hai người đều đóng cùng nhau, cho nên kịch bản của hai người cũng gần như y chang nhau.




Thanh Hằng nói chuyện bình tĩnh như vậy... khiến Ngọc Hà có chút khó tin mà ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thanh Hằng, thấy trên mặt chị không có chút tức giận, lo lắng trong lòng cô mới thả lỏng một ít. Sau đó lập tức đưa kịch bản hơi nhăm nhúm vì bị cô cầm chặt, suy nghĩ một chút, nói: " Kịch bản để ở chỗ chị, tôi đi trước. Sau khi chị photo xong, thì nói tôi biết, tôi sẽ đến lấy ".



Ánh mắt Thanh Hằng lạnh xuống, nhìn chằm chằm Ngọc Hà đang cúi đầu trước mặt trong chốc lát, sau đó nhận lấy kịch bản trong tay cô, xoay người đi vào trong phòng khách. Khi đi qua chỗ ghế sô pha, chị cầm kịch bản chỉ chỉ nói: " Cô ngồi ở đây chờ một chút ".



Sau đó không để cho cô có thể từ chối, liền cầm kịch bản đi vào trong phòng ngủ.



Ngọc Hà rón rén ngồi trên ghế sô pha, nhìn qua cửa phòng ngủ đang mở, thấy Thanh Hằng đang đứng trước bàn đọc sách, tháo kịch bản của cô ra, sau đó đặt toàn bộ vào trong khay máy photocopy mini của khách sạn, tiếp đó truyền đến tiếng sột soạt của máy photo hoạt động.




Máy photocopy hoàn toàn tự động, Thanh Hằng khởi động xong, liền xoay người đi ra phòng khách.



Ngọc Hà hoảng sợ lập tức thu hồi tầm mắt đang dừng trên người chị lại.



Thanh Hằng ra khỏi phòng ngủ, nhìn thoáng qua Ngọc Hà đang căng thẳng ngồi trên ghế salon, sau đó đi vào phòng bếp, rót một cốc nước, đưa tới trước mặt Ngọc Hà.



Cô hơi ngạc nhiên, nhưng cũng kịp chấn tĩnh vươn hai tay nhận lấy cốc nước, nhẹ giọng nói một câu "Cảm ơn".



Thanh Hằng không nói năng gì, chỉ thư thái nhàn hạ ngồi ở bên cạnh Ngọc Hà trên ghế salon, cầm lấy remote trên bàn, mở tivi đang phát sóng chương trình văn nghệ tổng hợp.



Đó là chương trình Ngọc Hà thích xem nhất, nhưng lúc này Thanh Hằng lại đang ngồi cạnh cô, mỗi cái hít thở của cô, đều có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên người chị, làm cho tim cô đập bình bịch bình bịch ngày càng nhanh, mà càng nhanh cô lại càng hồi hộp, cô càng hồi hộp lại càng không có lòng dạ nào mà xem tivi. Cuối cùng vì muốn làm dịu cảm xúc, Ngọc Hà đành phải liên tục uống nước trong cốc.



Thanh Hằng thấy cốc của Ngọc Hà đã cạn, bình thản hỏi: " Uống nữa không ? ".



Ngọc Hà bị âm thanh bất thình lình của Thanh Hằng làm cho hoảng sợ, vội vàng lắc lắc đầu, đặt cốc lên bàn trước mặt, sau đó mới phát hiện lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi.



Lúc nãy Ngọc Hà còn có thể dùng cốc nước để che giấu sự hồi hộp của mình, nhưng hiện tại hai tay cô lại trống không, chỉ có thể cứng ngắc ngồi bên cạnh Thanh Hằng, mà càng ngồi lâu cả người Ngọc Hà lại càng cứng. Đến cuối cùng, cô cảm thấy cả người mình như hóa đá.



Tuy rằng khi nhìn vào tivi Thanh Hằng biểu hiện hết sức bình tĩnh nhưng thật ra lực chú ý của chị vẫn đặt hết lên trên người cô, chị có thể cảm nhận rõ ràng cô đang câu nệ lẫn bất an.



Lúc đầu có ly nước trong tay thì không sao, nhưng ngay khi cô đã uống xong thì liền bất động như bị người khác điểm huyệt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, mọi hành động đều cực kỳ dè dặt và cẩn thận.



Đáy lòng Thanh Hằng hiện lên một cảm giác thất vọng tràn trề, ánh mắt chị trở lên ảm đạm, nhìn vào tivi một hồi, sau đó chợt đứng lên, lời nói không nghe ra một chút cảm xúc: " Tôi đi xem kịch bản photo xong chưa ".



Sau đó liền nhanh chóng đi khỏi.



Thanh Hằng đi khỏi, cảm giác như ngọn núi lớn đè trên người được dời đi, khiến cho Ngọc Hà cuối cùng cũng hô hấp lại bình thường. Cô vỗ vỗ ngực mình, hít thở vài hơi thật sâu, sau đó toàn thân thả lỏng dựa vào trên ghế salon, xem tivi.



Trong tivi, người dẫn chương trình vừa kể một câu chuyện cười, tuy Ngọc Hà không dám cười to nhưng vẫn không thể nhịn được mà nâng lên khóe môi.



Thanh Hằng đang ngồi trước chiếc bàn sách trong phòng ngủ, nhất cử nhất động của cô tại phòng khách đều được chị thu hết vào trong đáy mắt mình, chị hơi ngây người ra, mãi đến khi máy photocopy kêu lên thì lúc đấy chị mới khôi phục lại trạng thái bình tĩnh như trước, dời lực chú ý của mình từ trên người cô chuyển sang máy photocopy.



Ngọc Hà sợ lát nữa Lục Cẩn Niên trở lại, để tránh cho mình khỏi xấu hổ nên cô đành phải nhắm mắt giả vờ ngủ.



Căn phòng trở nên tĩnh lặng, ngoại trừ truyền tới tiếng sột soạt của máy photocopy, tiếng tv thì không còn bất kỳ âm thanh nào nữa cả.




Lúc đầu Ngọc Hà vừa nhắm mắt, trong đầu còn suy nghĩ một mớ hỗn loạn, nhưng sau một lúc, mơ mơ hồ hồ ngủ lúc nào không hay.



Sau khi photo xong, Thanh Hằng cẩn thận ghim lại hết kịch bản của Ngọc Hà, cầm ra, kết quả lại thấy cô đang nghiêng ngả dựa vào ghế salon ngủ mất tiêu.



Bước chân vô thức dừng lại, chị đứng nguyên tại chỗ một lát, sau đó xoay người trở về phòng ngủ cầm theo một tấm chăn mỏng, đi tới trước ghế salon nơi cô đang say ngủ, rồi nhẹ nhàng đắp tấm chăn lên người cô.



Cô đang ngủ rất say nên căn bản không nhận thức được chuyện gì đang diễn ra.



Thanh Hằng nhìn chằm chằm vào gương mặt lúc ngủ xinh đẹp của cô một hồi, nhịn không được mới vươn đôi tay thon dài của mình, nhẹ nhàng, chầm chậm hướng về gò má của cô.



Ngay khi tay chị sắp chạm vào làn da của cô thì động tác bất chợt dừng lại, những ngón tay chị vẫn đang ở trên không trung bất động rất lâu, sau cùng như thể đang cố gắng thuyết phục chính bản thân mình, chị mới từ từ hạ bàn tay mình xuống, chạm nhẹ nhàng vào tóc mai của cô, lưu luyến thu bàn tay mình lại, đứng lên và trở về phòng ngủ.


Bởi vì Ngọc Hà ngủ trên ghế salon, tư thế không được thoải mái, vì vậy ngủ chừng một tiếng, cô liền tỉnh giấc. Cô mở mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn khung cảnh xung quanh, sau đó mới đột nhiên nhớ ra đây là phòng của chị. Toàn bộ đại não nháy mắt thanh tỉnh lại, cô vịn vào thành ghế lập tức đứng lên.



Tấm chăn đắp trên người Ngọc Hà liền rớt xuống đất khi cô đứng dậy.



Bên trong im phăng phắc. Vốn là mở tivi, nhưng chẳng biết đã được tắt lúc nào. Cũng không có tiếng sột soạt của máy photocopy trong phòng ngủ, chắc là đã photo xong kịch bản rồi.



Ngọc Hà bước nhanh đi về phía phòng ngủ, lại cảm thấy mình vừa giẫm lên cái gì đó, cúi đầu thì thấy ngay tấm chăn mỏng. Cô sửng sốt một chút, mới khom người nhặt tấm chăn lên, sau đó giữ lấy chăn mà đờ đẫn người ra.


Đây là chăn chị đã đắp cho cô trong lúc ngủ sao?



Biết rõ hành động như vậy cũng không phản ánh lên cái gì, nhưng trong thâm tâm cô vẫn le lói một tia vui sướng mong manh, khóe môi nhịn không được nhẹ nhàng cong lên, sau đó ôm chặt tấm chăn trong lòng, bước nhanh về phía phòng ngủ.


Cửa phòng ngủ không khóa, bên trong đèn đóm sáng trưng. Cô không dám đi vào, mà đứng ở trước cửa phòng ngủ.


Theo phép lịch sự, Ngọc Hà vươn tay gõ một cái lên cửa phòng ngủ. Thấy bên trong không có phản ứng, cô lại gõ cửa, vừa gọi: " Phạm Tổng ".



Người bên trong vẫn không trả lời, cô mới đánh liều mở cửa phòng ra, ngó đầu vào bên trong xem xét, thì thấy chị đang nằm ngủ gục ở trên bàn làm việc.


Ngọc Hà do dự một chút, rón rén đi vào phòng ngủ. 



Cửa sổ phòng ngủ đang mở, những làn gió đêm lành lạnh thổi tới, Ngọc Hà nhìn qua Thanh Hằng thấy chị chỉ mặc áo ngắn tay, suy nghĩ một lúc, sau đó tiến tới đóng cửa sổ lại, tiếp theo liền thận trọng đi tới bên người Thanh Hằng, với lấy một cái chăn, nhẹ nhàng đắp lên người chị.



Mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy, cô nhìn chằm chằm chị một hồi, rồi nhìn tới cuốn kịch bản của mình đang đặt cạnh đấy, liền lặng yên không tiếng động vươn tay, muốn nhanh nhanh cầm lấy kịch bản để rời đi.



Chỉ là, bàn tay cô vừa đưa đến phía trước kịch bản, người nằm trên bàn bỗng dưng ngẩng đầu lên. Ngọc Hà hoảng sợ, vội vã rút tay trở về, quay sang phía chị giải thích rõ: " Tôi gõ cửa rồi, nhưng thấy chị đang ngủ, vì vậy tôi mới tự ý đi vào ".



Thanh Hằng không lên tiếng, tiếp tục gục xuống, tầm mắt vừa vặn nhìn về phía cửa sổ đã đóng, lại còn phát hiện chiếc chăn khoác lên người mình.



Ngọc Hà thấy chị hành động như vậy, đáy lòng có chút khẩn trương, vội vã lại lên tiếng: " Trong phòng hơi lạnh, tôi sợ chị bị cảm lạnh nên mới đóng cửa sổ lại ".



Thanh Hằng vẫn như trước không hề mở miệng nói gì cả, chỉ là đưa tay nắm nhẹ tấm thảm mỏng trên người mình, vẻ mặt lạnh nhạt dần trở nên có chút nhu hòa, một lát sau mới nhẹ nhàng quay đầu về phía Ngọc Hà nói một tiếng "Ừ", xem như trả lời câu nói vừa rồi của cô. Sau đó, chị mới cầm lấy kịch bản trên mặt bàn đưa về phía người kia: "Kịch bản của cô."


Cô len lén nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua Thanh Hằng, từ trên mặt chị thấy được một vẻ bình tĩnh thường lệ, hoàn toàn không để ý đến những việc tự ý ban nãy của cô. Lúc này, trong lòng cô như trút được cả gánh nặng, vui vẻ vươn tay ra nhận lấy kịch bản, thế nhưng thời điểm tay cô vừa chạm vào kịch bản, giọng nói của chị đột nhiên vang lên: "Cám ơn."



Ngọc Hà có chút kinh ngạc, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Hằng.



Trước khi kết hôn, trong thời gian năm năm dài đằng đẵng đó, cô và chị gần như không bao giờ xuất hiện cùng lúc, cũng trong nửa năm qua sau khi kết hôn, chị đối với cô đều vô cùng lạnh nhạt. Sau khi lấy nhau, hoặc là chị mặc kệ không quan tâm đến lời cô nói, hoặc là chị sẽ dùng những lời lẽ cay độc nhất để chỉ trích cô, đúng vậy, đã lâu lắm rồi chị chưa từng thốt ra được một câu nói dù là bình thường nhất đối với cô.



Đây là lần đầu tiên chị sử dụng câu "Cám ơn"  với cô, chỉ hai chữ đơn giản, nhưng lại làm cho lòng cô trong nháy mắt sinh ra một sự cảm động không thể nói thành lời.



Ngọc Hà nhìn chằm chằm Thanh Hằng một lúc mới bắt đầu hồi phục lại tinh thần, cô cảm giác được nơi đáy mắt có chút nóng lên, sau đó liên vội vội vàng vàng rũ mi mắt xuống, che lại sự ướt át trong mắt, cầm lấy kịch bản trong tay chị, ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói một câu: "Không cần khách khí"



Lần này, Thanh Hằng không đáp lại cô.



Ngọc Hà im lặng đứng trước mặt Thanh Hằng trong chốc lát, sau khi ổn định cảm xúc, mới lại mở miệng: " Thời gian cũng không còn sớm, tôi đi về phòng đây ".



Thanh Hằng gật đầu, buồn bực phát ra một tiếng "Ừ", tiếp đó khi cô quay người đi, lại bỗng nhiên nghĩ đến lúc trợ lý trở về sau khi mang canh gừng cho cô, nói với mình rằng bầu Tôn tìm cô để bàn luận về một kịch bản mới vô cùng quan trọng, vì vậy ngay lập tức lên tiếng: "Đúng rồi, còn có chút chuyện."



Ngọc Hà có phần nghi hoặc xoay người, nhìn về phía Thanh Hằng.



Thanh Hằng nhìn lướt qua chiếc bàn trước mắt, sau đó nhàn nhã mở miệng nói:


" Gần đây Hoàn Ảnh truyền thông mới đầu tư một bộ phim cổ trang, biên kịch và đạo diễn đều là những người xuất sắc nhất, tạm thời vẫn chưa công bố chính thức, diễn viên cũng chưa có, dự tính sau khi quay xong 'Thanh Xuân có em' sẽ bắt đầu bấm máy, tôi dự định sắp xếp vai nữ chính cho cô, cô hãy chuẩn bị đi."



Tổng cộng hai người đã ngủ với nhau 3 lần.



Lần đầu tiên Thanh Hằng và Ngọc Hà đều say rượu, cô chủ động câu - dẫn chị, sau khi tỉnh lại vì che giấu tình cảm của mình đối với chị mà mở miệng nói bừa một lí do muốn có một vai diễn.



Lần thứ hai lúc Thanh Hằng ngã bệnh, mơ mơ màng màng ngủ với cô, sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên liền hỏi cô "Muốn cái gì?", ngay lúc cô đối diện với sự truy vấn của chị, vì tránh cho chị nhìn ra mình thích chị, đành mở miệng nói muốn vai diễn trong 'Thanh Xuân Có Em'



Lần thứ ba là cô tới đưa kịch bản cho chị, chị không nói một lời kéo cô vào trong phòng tắm, mọi hành động lúc đó của chị như phát tiết bởi sự tức giận. Sau đó lúc về nhà, cho cô một hợp đồng quảng cáo làm đại diện thương hiệu để cô ký.



Bây giờ, trong lúc chị bất chợt mở miệng nói chuyện với cô, cho cô một vai diễn trong bộ phim tiếp theo, đây không phải đại biểu cho bọn họ muốn bắt đầu lần giao dịch thứ tư sao.



Sau này còn có thể có lần thứ năm, lần thứ sáu, thứ bảy thứ...



Cứ tiếp tục như vậy, khi nào sẽ là lần cuối cùng?



Mà cô, trong đáy lòng Thanh Hằng, vĩnh viễn là loại phụ nữ dựa vào việc giao dịch bằng thân thể....



Ngọc Hà dùng sức ôm lấy kịch bản trong tay, khẽ mấp máy môi, giống như đã ra quyết định, nhìn về phía Thanh Hằng mở miệng nói: " Tôi không muốn nhận vai diễn này ".



Từ lâu Ngọc Hà đã không còn muốn giao dịch với Thanh Hằng như vậy nữa, mỗi một lần ngủ với chị xong, cô lại nhận lấy lợi ích tốt từ chị, trong lòng không có nửa điểm vui vẻ, mà chỉ có sự đau khổ cứ mãi day dứt không thôi.



Chỉ có mình bi thương mới có thể gần gũi chị như vậy, đoán rằng có phải tận đáy lòng chị cảm thấy cô rất hèn hạ hay không.



Suy cho cùng thì ra thích một người, mới có thể để ý trong lòng người đó đánh giá mình như thế nào.



Cô còn biết rằng, cho dù cô có hoàn hảo ra sao thì chị vĩnh viễn cũng sẽ không có cảm tình với mình. Bởi chị đã từng nói "Dù ra sao thì người tôi thích cũng không phải là cô" 


Không phải là cô.....


Không phải là cô....


Thậm chí, bây giờ cô làm như vậy, rất có thể chặt đứt cơ hội tiếp xúc thân mật duy nhất của bọn họ.



Nhưng Ngọc Hà thật sự không muốn giao dịch hèn hạ xấu xa tồn tại giữa cô và chị, bởi vì cô không muốn Thanh Hằng vốn không thích mình lại khinh thường mình, cũng càng sợ mỗi lần cùng chị làm xong giao dịch, chứng kiến sự chán ghét trong mắt của chị.



Thanh Hằng nhíu mày lại, trong giọng nói lạnh lùng có chút thắc mắc:"Tại sao?"



Cô rũ mắt xuống, yên lặng một hồi mới ngẩng đầu nhìn Thanh Hằng, nuốt một ngụm nước miếng, lên tiếng nói:"Tôi không muốn tiếp tục loại giao dịch này với chị nữa."




Loại giao dịch này... Đương nhiên Thanh Hằng biết loại giao dịch mà Ngọc Hà nói, đó là cô ngủ với chị để đổi lấy lợi ích.



Lúc trước người chủ động đưa ra giao dịch với chị là cô, hiện tại người lên tiếng muốn phá hủy giao dịch là cô, hơn nữa tối nay, bầu Tôn tìm cô, muốn thảo luận với cô về bộ phim mới...



Ánh mắt Thanh Hằng lập tức trở nên lạnh lẽo, lúc biết cô ở dưới lầu đánh bài và thảo luận về phim mới với bầu Tôn, đáy lòng chị như thiêu như đốt, khó chịu vô cùng..... 



Dường như, bao nhiêu cảm xúc kìm nén bấy lâu của chị đã vỡ ra, chị không kiềm chế được nữa, chị đứng lên không hề báo trước, kéo cánh tay Ngọc Hà khiến cô ngã lên bàn. Chị vươn tay chế trụ cổ của cô, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, giọng hơi tàn lãnh mở miệng hỏi: " Hồ Ngọc Hà, trong mắt cô, tôi là cái gì ? ". 


Tính tình Thanh Hằng trước nay luôn như thế, tới không báo trước. Ngọc Hà bị chị dùng sức đè xuống, đập xuống bàn gỗ cứng rắn khiên lưng cô đau nhói.



Thanh Hằng nhìn chằm chằm vào mắt cô, phảng phất như có lửa giận đang bùng cháy. Chị cắn răng nghiến lợi lặp lại lời vừa nói, gầm nhẹ: " Tôi hỏi cô, trong mắt cô, tôi là cái gì ? ".




Chị dường như dốc hết toàn lực gầm lên câu kia, thậm chí những ngón tay đang nắm cổ cô cũng bắt đầu run, giọng chị sắc bén nhưng lại mang theo vẻ run rẩy: " Là công cụ để vào giới showbiz? Hay là bàn đạp để cô tiến thân? Bây giờ có người chủ động mời cô tham gia đóng phim, cho nên cô liền một cước đá tôi đi ? ". 

(Trời ơi là trời, ngược nhau thì cũng ngược vừa vừa thôi chứ -,- )




Lồng ngực Thanh Hằng phập phồng theo từng lời nói, dẫn đến cả người chị cũng run lên: " Hay là nói, leo lên giường tôi ba lần đã chán rồi, nên muốn leo lên giường tên khác ? ".



Ngọc Hà thấy Thanh Hằng đang nổi trận lôi đình đùng đùng, toàn thân căng thẳng không dám nhìn chị.



Giây kế tiếp, tay Thanh Hằng sẵn đang nắm cổ tay Ngọc Hà, đột ngột kéo cô khỏi bàn, mạnh mẽ đẩy sang giường lớn, sau đó không nói tiếng nào liền hung hăng nằm đè lên người cô.



" Hồ Ngọc Hà, chuyện giữa hai chúng ta, lúc nào tới phiên cô quyết định?"



Nói xong, Thanh Hằng liền cường bạo chặn lại môi Kiều An Hảo. Cái hôn này không phải là nụ hôn, giống dùng toàn lực ra sức cắn hơn. Một tay chị thô bạo cởi bỏ quần áo cô, ném xuống giường. -.- 



Chị nhìn chăm chăm vào mắt cô hơi ửng đỏ, như là không cam lòng hoặc như là tuyệt vọng, ngay cả giọng nói kiêu căng băng giá lúc này cũng trở nên khàn khàn: " Hồ Ngọc Hà, đừng tưởng rằng cô nhận được hai bộ phim, thì cánh đã cứng cáp rồi. Tôi cho cô biết, tôi có thể đưa cô lên thì cũng có thể đẩy cô xuống. Vai nữ chính này, cô muốn cũng được, không muốn cũng vậy, đều phải làm cho tôi."



Theo sau lời nói, chị không có khúc dạo đầu nào, cứ thế liền mạnh mẽ xông thẳng vào. 


(Tôi tuyên bố, đây không phải là ông anh đẹp trai, galăng, ôn nhu, dịu hiền Phạm Thanh Hằng mà tôi biết nhé !!! -.- )



Như lần trong phòng tắm kia, chị mạnh mẽ đâm cô đau đớn, không có gì gọi là ôn nhu thương hương tiếc ngọc, chỉ là đơn thuần phát tiết mà thôi.



Rõ ràng lúc trước khi cô chủ động trèo lên giường chị, chị đã tức giận biết bao nhiêu, còn nói với cô, cho dù chỉ chạm vào cô, cũng phải xem chị có hứng thú hay khôn. Chị rõ ràng là không muốn chạm vào cô, cũng không mong muốn cùng cô có giao dịch, chẳng qua lúc trước là cô chủ động, sau đó mới đạt thành giao dịch như thế. Mà hiện tại, cô giống như chị mong muốn đưa ra yêu cầu không tiếp tục giao dịch này nữa, nhưng vì sao chị lại phát hoả lên như vậy?



Chị còn nói... Cô không muốn dựa hơi chị nữa, mà kiếm người khác đệm lưng... Ở trong mắt chị, cô bị gắn mác là dùng cơ thể để tiến thân ư?



Ngọc Hà biết, dù mình có giải thích, Thanh Hằng cũng chưa chắc sẽ tin. Nhưng cô đấu tranh tư tưởng một hồi, vẫn không nhịn được mở to mắt, miễn cưỡng chịu đựng cơn đau do chị gây ra, nhẹ giọng nói một câu: " Tôi không nghĩ muốn đi dựa dẫm vào người khác, tôi chỉ là muốn về sau tự dựa vào chính mình ".



Thực ra cô rất muốn nói, cô yêu chị, không muốn để chị khinh thường cô, nên mới không muốn làm giao dịch này. Nhưng cô cuối cùng vẫn không nói lên lời. Phải biết rằng, lúc trước cô đã hỏi chị thích ai, nhưng đổi lấy một câu chắc như đinh đóng cột của chị, mặc kệ người chị thích ai, thì cô cũng không có khả năng. Nếu cô nói yêu chị, không biết chị sẽ nói những lời khó nghe cỡ nào nữa.




Thanh Hằng không nghĩ đến Ngọc Hà sẽ đột nhiên mở miệng nói chuyện, chị chợt ngừng động tác, mất một lúc mới phản ứng được rốt cục cô nói câu đó là ý gì.



Không dựa vào người khác, chỉ dựa vào bản thân? Nếu tối nay bầu Tôn không có nói sẽ lập tức cho cô một vai nữ chính của phim mới, cô sẽ nói như vậy với chị sao? Suy cho cùng, vẫn là bởi vì cô nhờ chị mà có thể tham gia hai bộ phim, mở ra con đường dễ dàng vào giới showbiz, sau đó chị hết giá trị lợi dụng, cô liền muốn cắt đứt quan hệ với chị. Thực ra, cho tới nay, không phải cô đều đối với chị như vậy sao? 



(*cào tường* bao giờ mới đến đoạn sủng đây trời!)



Cô tận dụng hết khả năng lẫn biện pháp để trốn tránh, rời xa chị... Có thể không dính líu quan hệ với chị thì tuyệt đối sẽ không cùng chị có liên hệ gì. Thậm chí khi bọn họ gặp nhau cùng một chỗ, cô hoàn toàn không thèm nhìn chị lấy một cái.




Đáy mắt Thanh Hằng hiện lên một tầng đau thương nhàn nhạt, chỉ là trong nháy mắt liền bình thường trở lại, không nói một tiếng, liền tiếp tục muốn cô, thậm chí lực đạo so với lúc nãy còn mạnh hơn. -,- 




Bởi vì đau mà phía dưới cô chật hẹp khiến tay chị run run, toàn thân chị cứng đờ, lực đạo hơi dịu đi một chút, nhưng vẫn như cũ có chút thô bạo.



Vừa kết thúc, Thanh Hằng ngay cả ý nghĩ dừng lại trên giường một giây trong đầu cũng đều không có, trực tiếp từ trên người của Ngọc Hà, nhanh chóng xoay người xuống giường, đi vào phòng tắm.



-Hết chương- 


Mấy trăm chương đầu này ngược ngược thế thôi nhưng những chương sau lại ngọt vô cùng tận :> Thế mới nói ai có kiên nhẫn mới theo được fic này a ~~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro