Chương 95-106: Yêu người không thể yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Hằng tắm xong đi ra, mặc lên người quần áo sạch sẽ, mới quay đầu nhìn về phía giường, Ngọc Hà vẫn đang nằm trên đó.




Cô cuộn tròn người trên giường, da thịt trắng nõn lại có vài chấm xanh tím, nơi bả vai vẫn còn lưu lại dấu răng mờ mờ của chị mấy ngày trước, có lẽ bởi vì đau đớn, toàn thân còn đang run lẩy bẩy.




Thanh Hằng cứ nhìn Ngọc Hà như thế, có một loại xúc động nhen nhóm trong lòng muốn được ôm cô vào trong lòng mà an ủi, vỗ về, nhưng cuối cùng cũng chỉ dùng sức nắm chặt quả đấm, hung hăng đem nhớ nhung trong lòng áp xuống. (-.- Dùng nắm đấm đấy đấm vào mặt anh đi anh trai !) 




Thanh Hằng cất bước đi đến cửa phòng ngủ, sau đó lại dừng bước, chần chừ một hồi, lại quay bước chân đi đến bên cạnh giường.



Ngọc Hà cảm giác Thanh Hằng đang đến gần mình, trong phút chốc hồi hộp đến mức ngừng thở.




Thanh Hằng duỗi tay ra, đem mặt Ngọc Hà quay lại đối diện với chị, sắc mặt cô bởi vì đau đớn mà có chút tái nhợt. Cố gắng áp chế sự đau lòng, chị cất giọng tỉnh táo lạ thường, bình thản tuôn ra từng chữ: " Hồ Ngọc Hà, tôi cảnh cáo cô, giao dịch giữa chúng ta, tôi muốn bắt đầu thì bắt đầu, muốn kết thúc thì kết thúc, không đến lượt cô khoa tay múa chân quyết định đâu."




Thanh Hằng dùng sức mân mê môi cô một chút, tiếp tục nói: "Cô cũng không cần lo lắng tôi sẽ muốn cô cả đời, chờ tôi chơi chán, cho dù cô có cầu tôi, tôi cũng sẽ không cần, đến lúc đó cô ở trong vòng tròn giải trí này tự dựa vào chính mình mà bước tiếp đi."




Đáy mắt của Ngọc Hà biến đổi có chút ảm đạm, sắc mặt vốn đã tái nhợt, hiện tại một chút sắc hồng cũng không có.




Thanh Hằng hung hăng đem tầm mắt từ trên mặt Ngọc Hà rút đi, sau đó lạnh nhạt quay người rời đi.




Ngọc Hà cũng không có ở lại lâu trong phòng của Thanh Hằng, chị đi được chừng mười phút, cô liền cố hết sức từ giường đứng lên, nỗ lực kìm nén đau nhức khắp người để quay về phòng mình.




Bảo Hân vẫn chưa ngủ, còn đang nằm trên giường chơi trò chơi điện tử, thấy cô trở về, lúc này mới để điện thoại di động xuống, kết quả còn chưa mở miệng nói chuyện, liền thấy sự chật vật của Ngọc Hà đập vào mắt, vui vẻ nhanh chóng biến mất, sau một lát mới lại mở miệng nói chuyện: "Chị ta, lại gây sức ép cho cậu sao?".




Ngọc Hà mệt mỏi nằm tại giường, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm trần nhà một hồi, sau đó cong môi cười cười, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Bảo Hân, cậu biết không? Tớ đến Hoàn Ảnh truyền thông thực ra là để có được vai nữ chính trong phim cổ trang, là vai nữ chính, bởi vì mình muốn trở thành tâm điểm."




Bảo Hân không đáp lại, chỉ chăm chú nhìn Ngọc Hà, vì bị nhìn như thế, Ngọc Hà rốt cuộc không thể cười được nữa, cô chậm rãi quay đầu, đưa lưng về phía Bảo Hân, nhắm hai mắt lại.




Trong phòng trở nên an tĩnh lạ thường, được một lát, Bảo Hân mới mở miệng nói: :"Nửa năm trước, đột nhiên cậu ầm ĩ muốn gia nhập giới giải trí, thiên kim tiểu thư như cậu, mục đích thực sự muốn gia nhập giới giải trí là gì ? ". 



Ngọc Hà không lên tiếng.




Vấn đề này, lúc trước chú thím có hỏi qua, tuy rằng cha mẹ cô mất sớm, nhưng bọn họ đối xử với cô như cha mẹ ruột thịt, không nỡ để cô chịu bất kỳ ủy khuất nào,cho nên không muốn cô vào giới giải trí cam chịu sự khổ cực này, cuối cùng vẫn là cô nói hết lời, nói cô tham gia giới giải trí để chơi đùa một chút, lúc này bọn họ mới đồng ý.




Thật ra làm sao mà cô chơi đùa...... Cô bước vào vòng luẩn quẩn này là vì chị,vì muốn có thể được đứng cùng một chỗ với chị...



Hằng năm, cô thấy chị và Phạm Hương được bầu chọn là cặp đôi đẹp nhất màn ảnh, cô cũng muốn trở thành cặp đôi màn ảnh với chị, mặc dù việc này rất khó nhưng cô vẫn muốn, bởi vì cô thật sự không có cơ hội trở thành người yêu của chị trong hiện thực, giống như vì có thể cùng chị sắm vai vợ chồng, nên cô đáp ứng giúp Hàn Như Sơ.




Nhưng mà bây giờ, cô mới cảm nhận sâu sắc được, rốt cuộc chị chán ghét cô,khinh thường cô bao nhiêu.



Ngọc Hà nghĩ đến đây, nhịn không được vùi trong chăn...



13 năm, 13 năm yêu chị... 



Cô thật sự không biết, rốt cuộc mình còn có thể kiên trì yêu chị như vậy được bao lâu nữa....



Ngọc Hà chậm chạp không lên tiếng, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ngay lúc Bảo Hân nghĩ Ngọc Hà sẽ không trả lời vấn đề của mình thì Ngọc Hà liền quay đầu, nhìn cô cười cười, nửa thật nửa giả nói:



"Bởi vì giới giải trí kiếm tiền rất nhanh chóng."



"Dừng..., cậu thiếu tiền vậy sao?" 




"Không ai ghét tiền nhiều, không phải sao?"




"Đúng đúng đúng, cậu kiếm được nhiều tiền, nhớ chia phần tớ."




"Không thành vấn đề, tớ tám phần, cậu hai phần".



"Quả nhiên nhà tư bản đều hút máu ."



"Ha ha."



"Hà ngốc này, nghe rõ tớ nói đây, mặc kệ có chuyện khó khăn gì xảy ra, cậu yên tâm, tớ cũng sẽ luôn giúp đỡ cậu."



Ngọc Hà nhìn Bảo Hân một hồi, sau đó không giấu nổi sự kích động mà ôm chầm lấy cậu ấy: " Cám ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm ". 



Bảo Hân cười cười, ôn nhu dịu dàng nâng tay lên xoa đầu cô: "Đúng là con bé ngốc, ơn huệ gì chứ". 



---------------------------------------

Từ đêm xảy ra sự việc hôm đó, trừ khi Ngọc Hà bất đắc dĩ gặp mặt chị lúc quay phim, những lúc khác, cô đều cố hết sức để có thể tránh né Thanh Hằng, đương nhiên, ngay cả khi hai người có vô tình chạm mặt thì cô sẽ chọn cách im lặng, có thể không mở miệng nói chuyện đều cố gắng hết sức không mở miệng.



Quay phim xong, đến giờ ăn, Ngọc Hà tuy có đến phòng ăn nhưng sẽ đứng ở trước cửa vụng trộm xem Thanh Hằng có ở bên trong không, nếu có, cô sẽ về phòng khách sạn trước, đợi sau khi chị ăn xong rồi rời khỏi, đến lúc này cô mới chịu đi ăn.



.........

Thoáng một cái đã trôi qua nửa tháng, bởi vì Phạm Hương có công việc đột xuất, cho nên đoàn làm phim được nghỉ ngơi 3 ngày, mà đúng ngay ngày nghỉ này là sinh nhật của Phạm Hương, cô mời toàn bộ đoàn phim đi ăn uống vui chơi.



Ngọc Hà biết thể nào Thanh Hằng cũng sẽ tham gia. Vì đang muốn tránh chạm mặt với chị nên dĩ nhiên Ngọc Hà không muốn đi.



Nhưng Phạm Hương đã cố ý thông báo cho cô, dù cô không đi cũng muốn đích thân đi nói một tiếng. Vì vậy Ngọc Hà liền tự tay đi mua một bộ váy, sau đó cẩn để vào trong hộp quà, rồi tự mình mang lên tầng trên cùng.



Phòng của Phạm Hương là 1005. 



Phạm Hương mở cửa, thấy Ngọc Hà thì nở môi cười, nói: "Khách quý đến chơi nhà, nào nào, vào bên trong đi"



"Không cần đâu." Ngọc Hà cũng cười cười, đem hộp quà trong tay đưa tới: "Vì hơi gấp nên chưa chuẩn bị được kĩ lưỡng. Cái này tặng cho chị."



Phạm Hương nhìn thoáng qua hộp quà, đưa tay nhận lấy, nụ cười trên môi lại càng đậm hơn: "Cảm ơn."



Ngọc Hà lúc này mới lên tiếng nói mục đích chính: " Buổi tối em có chút chuyện, có thể sẽ không tham gia tiệc sinh nhật của chị được. Thật xin lỗi."



"Nếu buổi tối cô có việc thì có thể về sớm một chút cũng được..." 



Phạm Hương cật lực mời Ngọc Hà, lời còn chưa nói hết, bất chợt cách đó không xa,  câu nói lạnh lùng vọng tới: 



"Phạm Hương, tôi cho tới bây giờ cũng không biết cô còn có sở thích miễn cưỡng người nha!"



Ngọc Hà nghe thấy giọng Thanh Hằng, vô thức cấu chặt tà áo, mất một lúc mới ổn định lại tâm tình, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Chị Phạm Hương, tôi thật sự có việc, trợ lý còn đang chờ tôi, tôi đi xuống trước." -Nói xong, do dự một chút, Ngọc Hà quay về phía Thanh Hằng, rũ mí mắt, không nhìn đến chị một lần, nhưng vẫn theo phép lịch sự mở miệng chào hỏi: "Phạm...".



Ngọc Hà còn chưa dứt lời, trước mặt đột nhiên truyền đến tiếng đóng mạnh cửa "rầm". Cơ thể của cô khe khẽ run, ngẩng đầu, thấy cửa phòng của Thanh Hằng đã đóng chặt, cô cắn môi dưới, quay đầu về phía Phạm Hương miễn cưỡng cười, nói một tiếng "tạm biệt", liền hướng về phía thang máy rời đi.



Buổi tối, Phạm Hương cầm ly rượu, sau khi nghỉ ngơi ở ngoài ban công yên tĩnh vắng lạnh, thấy Thanh Hằng đang đứng một mình ở chỗ sân thượng, lưỡng lự một chút, mới đạp gót giày đi tới, sau đó sóng vai đứng bên cạnh Thanh Hằng.



Nhận thấy có người tới, Thanh Hằng đạm mạc quay đầu nhìn lướt qua Phạm Hương rồi lại nhìn sang chỗ khác, không có ý muốn mở miệng nói chuyện.





Phạm Hương hợp tác với Thanh Hằng nhiều năm như vậy, sớm đã quen tính cách này của chị, không để ý chút nào dựa vào lan can ban công, nhìn bầu trời đầy sao, bưng ly rượu lên, uống một ngụm rượu, sau đó ánh mắt hả hê khi có người gặp họa, thong dong mở miệng: "Phạm đại nhân, gần đây tâm tình của chị hình như bởi vì một người phụ nữ mà trở nên cực kỳ bất ổn định nhỉ ?".



Thanh Hằng không đáp, chỉ nhàm chán cười nhạt "hừ" một tiếng, rồi xoay người rời đi.



Phạm Hương cũng không ngăn lại, chỉ là từ từ xoay người, nhìn bóng lưng Thanh Hằng, tuyệt nhiên không sợ chết mở miệng hỏi: "Mà người phụ nữ kia, là cô Hồ Ngọc Hà ? "



Thân ảnh Thanh Hằng khẽ khựng lại trong giây lát, nhưng rồi vẫn tiếp tục bước đi.



Phạm Hương cầm lên ly thuỷ tinh đế cao, chậm rãi uống một ngụm rượu đỏ, khoé môi chứa một tia cười, nâng giọng cao lên vài phần, nói với bóng lưng đang chuẩn bị đi khuất: 



" Mấy ngày trước, cô ấy té xuống nước, Phạm Tổng không do dự một giây liền nhảy theo. Mà tôi và chị đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, thật là chưa từng thấy chị biết quan tâm tới người khác như vậy nha! ".



Bước chân chị một lần nữa dừng lại, nhưng không quay đầu nhìn Phạm Hương phía sau, mà đứng tại chỗ hai giây, rồi lại cất bước đi.



Phạm Hương tay lắc ly rượu, như đang lẩm bẩm tiếp tục nói: "Lúc quay phim, Phạm Tổng của chúng ta nhìn thì đều như đang nhàn nhã ngồi ở vị trí của mình, thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng là dư quang nơi khoé mắt, vẫn luôn liếc về phía trước góc bên phải, là vì sao đây?"

(Chị này đáng yêu vãi :> Chọn Hương vào vai này đúng người đúng việc quá mà :'> Tui thiệt là phục tui quá đeee).



Phạm Hương tự hỏi tự trả lời: "Bởi vì cô Hồ Ngọc Hà ngồi ở phía góc bên phải ha... phía  góc bên phải..."



Đến lúc này, như không muốn tiếp tục nghe cô nàng kia tiếp tục "lột trần" mình nữa, Thanh Hằng liền  xoay mạnh người, nhìn chằm chằm Phạm Hương, trong mắt bốc lên ngọn lửa, mở miệng âm điệu lạnh như băng: "Phạm Hương, tôi còn không biết hoá ra cô lại lắm điều như vậy đấy!"




"Phạm Tổng à, chị thế này có tính là thẹn quá thành giận không?" 



Phạm Hương căn bản không đem uy hiếp của Thanh Hằng để vào mắt,nở nụ cười nhìn chị, tự mình nói tiếp: "Nhiều chuyện là thiên tính của phụ nữ, huống chi còn là chuyện về Phạm đại ảnh đế nha, tôi đương nhiên cảm thấy hứng thú rồi. Còn nữa nhé, buổi chiều cô Hà rõ ràng đang nói chuyện với tôi, chị chen cái miệng vào làm gì? Có phải biết người ta cố ý trốn tránh chị, mới không đi tiệc sinh nhật của tôi, nên trong lòng khó chịu?"

(=)))))) Best quá chị ơi ).




"Phạm Hương..." Thanh Hằng bị đâm trúng tim đen, giọng nói càng lạnh hơn, như bất cứ lúc nào cũng có thể không nể tình mà trở mặt.



"A, tôi quên mất, chị chẳng những trong lòng khó chịu, chị còn ghen tị khi thấy cô ấy nhìn tôi trong cùng tôi nói chuyện, còn khi nói chuyện với chị lại lười không liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó chị liền đem cửa đóng rầm như vậy, chậc chậc... Phạm Tổng đại nhân, tôi còn không phát hiện ra chị cũng có một mặt đáng yêu như vậy đấy, ngay cả dấm chua của phụ nữ cũng ăn..." =)))))))))))




"Nhàm chán!" Thanh Hằng đột nhiên cảm thấy mình bây giờ còn cùng cô ta đứng đây chính là lựa chọn không sáng suốt, trực tiếp khinh thường ném ra hai chữ, liền xoay người lại.



Lần này Phạm Hương cũng xoay người, nhanh chân bước tới đuổi kịp Thanh Hằng, không chút để ý toàn thân chị đang toả ra hàn khí, nghiêng đầu, nhìn một bên mặt không góc chết của chị, tủm tỉm cười hỏi một câu: "Này, rốt cuộc cô ấy là gì của chị ? ".




Hồ Ngọc Hà....rốt cuộc cô ấy là gì của chị ?



Câu hỏi này khiến bước chân Thanh Hằng hơi chậm lại, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, lập tức chị liền cười khẽ một tiếng, ném ra một câu "Bệnh tâm thần", liền tăng tốc độ, lướt qua Phạm Hương, trực tiếp rời khỏi bữa tiệc sinh nhật của cô. 



Bệnh thần kinh?



Phạm Hương bĩu môi, chị ta là đang mắng cô bệnh thần kinh, hay là mắng cô Hồ Ngọc Hà kia bị bệnh thần kinh ? 

.....................

Lúc Thanh Hằng đi ra khỏi bữa tiệc sinh nhật, bên ngoài trời đã đổ mưa lớn.



Trợ lý vì có việc nên đã sớm quay về ngoại thành nên bây giờ chị đành tự mình lái xe. Thanh Hằng mở cửa xe, ngồi vào chỗ điều khiển, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe. Mưa to tầm tả, chị ngẩn người một lúc, sau đó lười nhác khởi động xe, chậm rãi lên đường.



Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa to ngoài xe. Thanh âm như vậy, lốp bốp từng phát từng phát đều như đập vào nơi lồng ngực trái yếu mềm của Thanh Hằng, đập khiến trái tim chị có chút hít thở không thông, sau cùng liền dứt khoát liền mở radio.



Bên trong truyền phát kênh tiết mục tình cảm, đây là kênh trợ lí của chị rất thích nghe.



Thực ra, Thanh Hằng khá khó hiểu, trợ lý của chị dù sao cũng hai mươi bảy tuổi rồi, còn là người đã có gia đình, tại làm sao lại vẫn luôn thích nghe loại tiết mục tình cảm mơ mộng ấu trĩ này. Vì vậy chị vươn tay, lúc đang định đổi đài, lại nghe được MC nam bên trong, dùng giọng khàn khàn nhưng lại nhu hòa nói: "Tại sao đôi khi, tình yêu có thể khiến một người liều mạng để kiếm tiền?"



Vấn đề này, như dẫn theo một dòng điện, đánh trúng ngón tay Thanh Hằng. Đầu ngón tay chị run rẩy một chút, sau đó liền đặt trở lại lên vô lăng, mắt nhìn thẳng con đường phía trước, tai thì tập trung về phía đài.



"Thực ra, nhiều khi, cái bọn họ kiếm cũng không phải tiền, mà là kiếm chút ít quyền lợi cho người họ yêu. Bởi vì khi anh yêu một người, người đó sẽ là người đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất trong đời anh. Trong trái tim anh, cô ấy chính là điều tốt đẹp nhất trên thế giới. Nếu anh yêu cô ấy, anh sẽ muốn đem những thứ tốt nhất trên thế giới này cho cô ấy."



"Tiền không nhất định có thể so sánh một người yêu anh bao nhiêu, nhưng người không có đồng xu dính túi thì không thể yêu."



"Vì vậy, bọn họ liều mạng kiếm tiền, chỉ là vì để cho bản thân trở nên ưu tú hơn, sau đó mới đi yêu người mà mình yêu sâu đậm."



Để cho mình trở nên ưu tú hơn, sau đó đi yêu người mà mình yêu sâu đậm...



Lúc trước, trong lòng chị cũng có ý niệm như vậy.



Kế tiếp, người MC nam nói cái gì đó, Thanh Hằng cũng không lắng nghe kỹ, tâm trí vẫn đều lởn vởn những lời ấy.



Sau khi quanh quanh quẩn quẩn, vẫn có chút không muốn đi hồi tưởng lại, cũng không muốn đụng vào, nhưng mà chuyện cũ giấu ở đáy lòng nơi sâu nhất, yếu mềm nhất, cuối cùng cứ như vậy từ từ hiện lên trong đầu.


---------------------

Mọi người thường nói, đứa trẻ là thiên sứ do Thiên Chúa phái xuống.



Thanh Hằng nghĩ, cho dù chị là thiên sứ, cũng không muốn bị người khác xem như thiên thần.



Một số người sinh ra đã có sẵn số mệnh là được sống trong nhung lụa, nhưng lại có một số người không được may mắn như vậy, như chị chẳng hạn, một bản thể không nên tồn tại trên thế giới này.



Nhà họ Trần gia là danh môn vọng tộc ở thủ đô. Nhưng đằng sau vẻ hào nhoáng mà mọi người thường thấy thì là những góc tối mà không phải ai cũng biết được.



Ngày mà vợ chồng Trần gia xảy ra cãi vã, Ông Trần bởi vì say rượu mà đã xảy ra mối tình một đêm với một cô gái trong làng giải trí.





Sự tình đôi khi phát sinh rất hay có tính hí kịch. Chỉ một đêm như thế, hai tháng sau, cô ta lại phát hiện mình đã dính bầu. Vừa khéo, qua vài ngày, tin tức liền đưa tin Hàn Như Sơ cũng mang thai.




Chín tháng sau, cô gái kia và Hàn Như Sơ cùng sinh, chỉ khác là, một ở phòng sinh hạng vip trong bệnh viện, một ở phòng sinh hạng ba bình thường.





Hai người đều sinh con gái, nhưng đứa bé của cô gái kia ra sớm hơn đứa của Hàn Như Sơ hai tiếng.




Thực ra, Thanh Hằng vẫn luôn không nghĩ ra, trước đây lúc bà phát hiện mình mang thai, mục đích thật sự bà sinh chị ra rốt cục là gì? Có thể là tiền, có thể là địa vị, nhưng bất kể đến tột cùng là vì cái gì, người phụ nữ mãi mãi đều có lúc mềm yếu nhất. 





Lúc sinh xong, nhìn thấy đứa bé oa oa chào đời, mục đích ban đầu cứ thế biến thành tình mẫu tử chân thật. Cô gái kia có thể là sợ bị chia cắt với cốt nhục của mình, cho nên sau cùng cái gì cũng không làm, cũng không dám để người nhà họ Trần biết, cứ như vậy chịu mệt nhọc mang theo cốt nhục của mình đi, tự tay nuôi dưỡng.




Có lẽ sự tình sẽ dừng ở đây rồi kết thúc. Thế nhưng năm đứa nhỏ của cô lên ba, bị phát hiện ra tế bào máu có vấn đề, nhất định phải thay tủy, mới có thể sống sót.





Cô trước hết thử xét nghiệm bản thân, nhưng HLA của bà và đứa bé không hợp, sau khi bị rơi vào đường cùng, liền tìm tới nhà họ Trần.




Vào lúc đó Trần Gia Hưng và Hàn Như Sơ, mặc dù cưới nhau vì lợi ích nhiều hơn tình cảm, nhưng hai người có cuộc sống hôn nhân rất hài hòa, Trần Gia Hưng vẫn luôn diễn vai hình tượng người đàn ông yêu vợ thương con. Cho nên lúc cô gái kia mang theo một đứa bé đột nhiên vào cửa, chắc chắn không thể nghi ngờ là hoàn toàn đánh vỡ cục diện như vậy rồi.





Trần Gia Hưng không có tình cảm với cô gái kia, đêm hôm đó chẳng qua là khoảnh khắc ông nhất thời say rượu, mà sự tồn tại của đứa bé kia lại là bằng chứng ông đã từng phóng đãng, vết nhơ cả đời ông. Vì vậy trong lòng ông, ông vẫn luôn không muốn đứa bé tên Phạm Thanh Hằng này tồn tại ở trên cái thế giới này. 





Hàn Như Sơ càng không bằng lòng, bởi vì không cho phép người phụ nữ khác có con với chồng mình, uy hiếp đến quyền thừa kế của đứa con gái duy nhất của mình.




Thế là hai người liền cố gắng đưa cho cô ta một ít tiền, sau đó đuổi đi, nhưng cô ta sống chết không chịu, đau khổ cầu xin. 





Cuối cùng, Trần lão gia, chính là cha của Trần Gia Hưng phải lên tiếng, tuy rằng đứa bé này tới danh bất chính, ngôn bất thuận nhưng rốt cuộc vẫn là cháu của ông. Vì vậy, ông liền bắt Trần Gia Hưng đi làm giám định HLA, thế nhưng kết quả kiểm tra vẫn là không phù hợp.



Hy vọng cuối cùng liền để lại trên người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần - Trần Ngọc Lan Khuê, kết quả kiểm tra xong, hai người tuy là chị em cùng cha khác mẹ nhưng HLA lại hoàn toàn phù hợp, vậy là đứa nhỏ kia có thể được cứu rồi, nhưng Hàn Như Sơ lại sống chết không chịu ký tên đồng ý làm phẫu thuật.



Cuối cùng, không còn cách nào khác, sau khi Trần lão gia tuyên bố không cho con của cô gái kia vào ở trong nhà họ Trần, không cho nhận tổ quy tông, không được tiếp quản tài sản của nhà họ Trần, và Lan Khuê chính là người thừa kế duy nhất, thì Hàn Như Sơ mới đồng ý ký tên làm phẫu thuật.




Phẫu thuật hết sức thành công, sau đó, cô ta theo như ước định ban đầu đưa Thanh Hằng rời đi.



Cô ta khi đó không có chỗ đứng trong giới, sau khi sinh con xong, càng không có cách nào ở lại giới giải trí. Lúc đó, cô mang theo đứa con bên mình, lại không có bằng cấp gì, thật sự rất khó khăn, cuối cùng vì sinh tồn, liền bắt đầu làm việc ở hộp đêm.



Cho nên khi Thanh Hằng còn nhỏ, đều phải ở nhà một mình vào ban đêm, trong ký ức của anh, mẹ luôn trở về khi đã uống rất nhiều rượu, sau đó không ngừng nôn mửa trong nhà vệ sinh.



Mặc dù ngày nào cũng trải qua rất nhiều khổ cực nhưng mẹ chị chưa bao giờ tỏ ra ủy khuất trước mặt con gái mình, nhưng bởi vì công việc này, lại làm cho Thanh Hằng đến trường luôn bị rất nhiều bạn học cười nhạo.



Sự cười nhạo dù thơ dại đó đối với Thanh Hằng lại có lực sát thương rất lớn.



Chị sau nhiều lần cố gắng kết giao bạn bè đều thất bại, cuối cùng cũng mặc kệ tất cả, tự biến mình trở thành một người cô độc, đi đâu cũng lủi thủi một mình, dần dà cũng trở thành thói quen.




Rất nhiều khi, những lời lẽ mà Thanh Hằng nói ra đều rất bén nhọn, chẳng qua cũng chỉ là một cách để chị bảo vệ bản thân mình vốn đã đầy thương tích.



Khi Thanh Hằng học lớp sáu, mẹ chị bởi vì uống quá nhiều rượu, không may trúng gió mà qua đời.


Lúc đó, Thanh Hằng không còn bất cứ một người thân nào cả, chỉ có thể bất đắc dĩ trở thành cô nhi.



Mẹ chị mất đi để lại cho chị một ít tài sản, dù không nhiều nhưng cũng đủ cho chị chống đỡ được mấy năm, bên cạnh lại có bà lão hàng xóm một thân một mình không có con cái, thấy hoàn cảnh chị đáng thương liền chiếu cố cho chị.

.......

Sau khi người mẹ thân yêu duy nhất trên thế giới này rời đi, tính cách chị càng trở nên lầm lì.




Cha của Trần Gia Hưng, tức ông nội chị, tuổi càng lúc càng cao, sẽ càng nhớ tới đứa cháu nội đang lưu lạc bên ngoài. Vì vậy cứ mỗi năm ăn tết, ông sẽ cử người tới đón chị về ăn bữa cơm đoàn viên.



Mặc dù Hàn Như Sơ không phản đối, nhưng thái độ đối với chị vẫn rất khinh miệt. Mà cha ruột của chị thì chưa bao giờ thèm để mắt tới chị dù chỉ là một cái.



Thậm chí lúc chị thấy Lan Khuê gọi "cha", chị cũng thử hô một tiếng "cha". Nhưng kết quả đổi lấy là lời quở mắng của ông ta và lời chửi bới của Hàn Như Sơ.


Kể từ đó, chữ "cha" này không còn nằm trong từ điển của chị, vĩnh viễn bị chôn vùi.



Trên thế giới này, trẻ con luôn thuần khiết hơn hẳn so với người lớn. Lan Khuê cũng chẳng thấy mình khác Thanh Hằng ở điểm nào, ngược lại rất thích người chị lớn hơn mình hai tiếng đồng hồ này. 



Vì vậy cô thường chủ động tiếp cận Thanh Hằng, còn luôn mồm gọi chị là chị gái. Mặc dù mỗi lần bắt gặp, Hàn Như Sơ đều khiển trách Lan Khuê, nhưng tình bạn giữa hai người không vì thế mà bị phá hủy.



Sau đó, ông nội qua đời, chị cũng không bước qua cửa nhà họ Trần thêm lần nào nữa, thế nhưng lại chạm mặt với Lan Khuê càng ngày càng nhiều.



Mà cũng nhờ vậy mà Thanh Hằng mới biết Ngọc Hà.


.............................


Hồ An Hạ, Lan Khuê còn có Thanh Hằng, ba người họ đều cùng tuổi, chỉ có Ngọc Hà nhỏ hơn bọn họ hai tuổi. Nhà họ Hồ vì muốn cho hai chị em học chung một lớp, nên hồi tiểu học đã đột ngột cho Ngọc Hà nhảy hai lớp.



An Hạ và Ngọc Hà cũng được xem là hot girl hồi cấp hai, mọi người ai ai cũng đều ghen tỵ.



Người chị An Hạ tính tình tùy tiện hấp tấp, còn người em Ngọc Hà thì dịu dàng điềm tĩnh hơn. Hai chị em nếu xét về nhan sắc, tất nhiên Ngọc Hà ăn đứt, nhưng tính tình  An Hạ sôi nổi hơn. Cho nên mới được mọi người chú ý nhiều hơn.



Còn nhớ, mỗi khi An Hạ cùng Ngọc Hà đến bãi tập bóng rổ để tìm Lan Khuê cùng Thanh Hằng. Mọi người sẽ trêu chọc An Hạ, nhưng mà  An Hạ cũng chẳng ngượng ngùng, ngược lại Ngọc Hà đứng bên cạnh cô thì luôn luôn âm thầm đỏ mặt.




Lúc đó Thanh Hằng đang ôm bóng, thấy mặt Ngọc Hà đỏ gay thì thấy đáng yêu vô cùng. Có điều khi đó, chị lại không nhận ra rằng, cô ấy có xấu hổ thì mắc mớ gì tới chị.




Có lẽ là thời điểm đó, khi chị chú ý tới cô. Trong lòng còn ngây thơ chưa biết cái gì là tình yêu, cũng không biết cái gì là con tim rung động, chỉ biết là cứ mỗi ngày sau giờ tan học đi tập bóng, thấy được cô thì đáy lòng thoải mái lắm, không thấy cô thì cảm giác mất mác sao sao ấy.




Chị cứ thế âm thầm quan sát cô hơn nửa năm. Sau đó, vào một lần tan học trời mưa to, rốt cuộc đã có cơ hội gần gũi tiếp xúc với cô.




Khi đó chị có mang theo dù, đang tính lấy trong cặp ra, nhưng lại thấy cô đội cặp chạy tới dưới mái hiên ven đường. Ngay lúc đó chị cũng không biết ra sao, đã nhét lại dù vào cặp, theo sát phía sau cô trốn vào mái hiên kia. 
(Hằng, em tặng anh một chữ thôi 'mê géi' ((((= )




Lúc đó chị đang đeo headphone, nhưng lúc đứng chung một chỗ với cô thì liền tắt nhạc. Qua tai nghe, chị nghe thấy tiếng mưa ầm ầm. Từ đầu tới cuối chị cũng không quay đầu liếc nhìn cô một cái, thẳng thắn mà nói, lúc đó tâm tình của chị có chút khẩn trương. Thẳng đến mưa nhỏ đi, lúc chị đứng lên chuẩn bị rời đi, mới quay đầu nhìn cô một cái, kết quả phát hiện cô lại đang nhìn mình chằm chằm. Giây phút đó, nhịp tim tăng tốc dữ dội, chị liền vội vàng chuyển dời tầm mắt, ba bước thành hai chạy đi.




Sau lần đó chị lại có dịp tiếp xúc gần hơn với cô, đó là hôm học sinh mới lớp mười lên trường báo danh.



Thực ra chị không tính theo học phổ thông, nói như thế nào đây, học phí tốn kém, dự là thôi học vì chị gần như xài hết khoản tiền mẹ chị tích góp để lại. Nhưng nghe được từ miệng Lan Khuê biết cô lên cấp ba, vì vậy chị liền đem bán mấy món trang sức còn sót lại của mẹ, cộng thêm toàn bộ tiền lương làm thêm trong kỳ nghỉ hè, sau đó mới đủ tiền nộp học phí một năm.



Hôm báo danh tân học sinh, chị cố ý cùng đi chung với Lan Khuê, lúc làm quen, thực ra chị muốn tự mở miệng nói tên mình với cô, nhưng tính chị lạnh nhạt thành quen rồi, cuối cùng chỉ gật đầu, sau đó Lan Khuê mới nói tên của chị cho cô biết.




Khi đó, hai người xem như chính thức biết nhau, ít nhất lúc thỉnh thoảng gặp mặt, cô sẽ chào một tiếng với chị, chị cũng sẽ gật đầu một cái với cô, hoặc đôi khi chị cũng sẽ chủ động gọi tên cô. 



Thời điểm đó, nơi chị thích nhất lúc ấy sân thể dục, bởi vì mỗi buổi chiều, lúc chị chơi bóng rổ, sẽ thấy cô cùng các bạn học nữ ở trong sân trường chạy bộ. Ừ thì thực ra còn có một bí mật không bật mí cho ai biết hết, đó chính là khi mấy học sinh nhàm chán tụ tập một chỗ bình chọn hoa khôi đẹp nhất trường, chị còn bỏ một phiếu cho cô nữa đó.




Nhưng cuối cùng, cô quả thật là hoa khôi  xinh nhất trong lòng tất cả học sinh của trường. Lúc đó chị vừa mừng vừa lo, do là cô gái mà chị nhắm trúng, sao lại cũng đẹp nhất trong lòng nhiều người như vậy chứ.



Về sau, khi chị nghe nói trường xếp lại lớp phân ban dựa vào điểm thi các môn khoa học tự nhiên, vì thế lúc thi cuối kỳ, chị đã không làm mấy câu cuối trong đề toán.



Biết sao được, ai bảo cô gái chị chấm lại học kém như vậy. =)))))))




Nói chung, kế hoạch thì không sai, nhưng kết quả lại hỏng bét, có quỷ mới biết sao cô đột nhiên lại đạt được thành tích cao bất ngờ như thế và vào lớp 10-1, còn chị vào lớp 10-3.




Hôm có kết quả xếp lớp đó, tâm tình của chị rất không tốt. Buổi tối một mình nằm trên giường trằn trọc thật lâu, cũng không thể nào ngủ được.




Ngày hôm sau đem cái đầu đau nhức vì một đêm không ngủ đến lớp, lại nhìn thấy một phong bì thư màu hồng trong ngăn bàn, tâm tình của chị càng thêm tệ.




Mãi cho đến một tuần sau, chị cùng mấy người bạn đi tới căn tin trường mua nước thì tình cờ gặp cô, nhưng mà cô không thấy chị.




Cô ôm một đống đồ ăn vặt, lúc tính tiền chợt thốt một câu: "Mình quên lấy bao nhỏ mất rồi."



Lời này vừa rơi vào tai chị, chị liền chạy thẳng đến khu bán thức ăn, đứng trước đủ loại bánh bao lớn nhỏ, chờ cô qua đây, vờ tình cờ gặp nhau.



Lúc đó, chị như đang chăm chú nhìn đống đồ ăn, thật ra khoé mắt luôn luôn để ý cô. Ai ngờ cô rõ ràng miệng la muốn mua bánh bao nhỏ, kết quả lại chạy tới nơi bán đồ dùng cá nhân, nhìn chăm chú vào đống gói loè loẹt một hồi, cuối cùng cầm lấy một gói băng vệ sinh rời đi.




Băng vệ sinh nghĩa là bao nhỏ? Đến tận bây giờ, chị cũng không lý giải được chúng rốt cuộc có liên quan gì với nhau. =)))))))




Lần đầu tiên chị và cô có thời gian riêng với nhau là khi anh đang định ra ngoài mua chút đồ, thì thấy cô sắc mặt tái nhợt đứng vịn tường, tay ôm bụng, bộ dạng rất khó chịu. Sau đó, chị liền vội vội vàng vàng đưa cô đến phòng y tế.



Đó có lẽ là một buổi chiều đẹp nhất trong đời chị.



Ngày hôm đó mặt trời rực nắng, cô nằm trên giường cách chị không xa, chị có vẻ như đang đọc sách, nhưng thực ra tâm trí đều là hình bóng cô.




Sau đó có một bạn nữ cùng lớp đi đến, nói chuyện với chị vài câu. Đợi sau khi bạn nữ kia rời đi, cô lại hỏi chị, bạn nữ kia có phải bạn gái chị không ?



Cô là đang hiểu lầm chị sao ?



Chị vội vàng làm rõ, từ trước đến nay chị vốn ít nói, đây là lần đầu tiên trong đời chị thấy mình nói nhiều đến vậy. Tiếp đó, chị nghĩ thầm trong lòng là, đợi sau khi hoạt động lần này của lớp kết thúc, chị và bạn nữ kia tốt nhất là không nên nói chuyện nữa, mà sự thật chứng minh, về sau chị quả thực không thèm để ý bạn nữ kia thêm lần nào.




Song, buổi chiều ngày hôm đó, mặc dù là buổi chiều đẹp nhất trong đời chị, nhưng đồng thời cũng là một buổi chiều tự ti nhất.




Bởi vì sau khi trả tiền thuốc, hết hai trăm nghìn, chị liền lấy ra tờ hai trăm, mà tờ hai trăm đó là tiền công cả tuần trời chị phải đội nắng đi phát tờ rơi cả ngày trời mới kiếm được. Mà cô chỉ tuỳ tiện mở ra ví tiền, bên trong toàn một xấp tờ năm trăm thật dày, còn nhiều hơn phí sinh hoạt một năm của chị nữa.



Chính từ thời điểm đó, ý nghĩ cố gắng kiếm thật nhiều tiền lúc nào cũng thôi thúc chị.



Giống như lời nói vừa phát ra từ radio kia, tình yêu không thể dùng tiền để đo đếm, nhưng không có tiền đồng nghĩa với không có khả năng để yêu, cố gắng khiến bản thân trở nên ưu tú hơn, chính là muốn có đủ tự tin để yêu cô.




Huống chi người con gái chị yêu, không phải là một người bình thường, cô chính là thiên kim tiểu thư xuất thân từ quý tộc.



Mãi sau này chị cũng vẫn kiệm lời như thế, cho nên cũng không thích cùng bạn học đi ra ngoài chơi, nhưng mỗi lần đi ra ngoài với Lan Khuê, đều đã rủ cô đi cùng, cho nên chị tuy rằng không muốn đi nhưng vẫn theo đi.




Thực tế chứng minh, đi cùng bọn họ giúp chị thu thập được rất nhiều thông tin, chị biết cô muốn đi học đại học ở Sài Gòn.



Sài Gòn lớn như vậy, cũng có rất nhiều trường đại học, không biết cô sẽ học trường nào, cho dù là không thể học cùng trường nhưng ở cùng một thành phố cũng rất tốt. Nghĩ như thế, chị không chút do dự điền 3 nguyện vọng đại học đều ở Sài Gòn.



Thực tế lại chứng minh, người tính không bằng trời tính, cô rõ ràng muốn học ở Sài Gòn, thế nhưng cuối cùng lại quyết định ở lại Hà Nội



Thế là từ nay về sau, cô và chị lại chia đôi ngả đường.




Thật ra chị vì cô nên mới ra Sài Gòn, khi Lan Khuê hỏi chị vì sao không ở lại Hà Nội mà lại đi Sài Gòn, chị chỉ trả lời qua loa là đến để quay phim ở đó.



Đến một lần, tâm tình chị không được tốt, cô lại cùng Lan Khuê cùng An Hạ đến Sài Gòn du lịch, khi chị gặp lại cô, tâm tình của chị mới tốt hơn một chút. Cũng tại thời điểm đó, chị thấy được, cuộc sống của cô xa xỉ như thế nào, quần áo cô mua đầy những thứ còn chưa mặc đến, người bán hàng nói giá thế nào cũng đều không mặc cả, lúc ấy chị có vẻ không quan tâm, nhưng thực ra lại thấy áp lực rất lớn.




Sau này, cô vẫn thường xuyên đến Sài Gòn chơi, mỗi lần đến, chị đều mời cô ăn cơm.



Cô cho tới bây giờ cũng không biết, dù chị chẳng kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn cố gắng mời cô ăn một bữa ra trò.



Cô càng không biết, tiền mời cô ăn cơm, chính là tiền công chị làm lụng vất vả cả một tháng.




Mãi cho đến một năm nọ, sự nghiệp đóng phim của chị có chút khởi sắc, có một lần lúc đang quay phim, nhận được của điện thoại của cô, nói ví tiền đã bị mất, dù đang ở rất xa chỗ cô, phim trường lại mưa to, chị ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay, liền thuê ngay một chiếc xe đi đến.


Còn có thêm một bí mật mà chỉ có mình chị biết, đó là vào đêm mà hai người ở một mình cùng nhau, chị đã vụng trộm hôn môi cô, sau đó, tự đáy lòng còn nói với chính mình, chị nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô.


---------------------------------


Xe của Thanh Hằng đã đi vào trong thành phố, trời vẫn còn mưa rất lớn, chị có chút không nỡ rời xa hồi ức cũ.



Ở bữa tiệc sinh nhật của Phạm Hương, cô ta có hỏi chị, rốt cuộc cô là ai.



Anh không có trả lời.


Nếu là hiện tại chị chỉ có thể nói...... Hồ Ngọc Hà...... Cô chính là người mà chị không thể yêu.



Nếu có thể quay ngược thời gian, quay về thời điểm có người hỏi chị, Hồ Ngọc Hà là của gì của chị.



Chị có thể trả lời rằng, Hồ Ngọc Hà sao, cô ấy là tình yêu của chị, là mạng sống của chị.




Nhưng về sau, đằng sau tình yêu, đã nhiều hơn một cụm tính từ - tình yêu không thể yêu.



Từ lúc chị để ý tới cô, cho đến khi chị và cô trú mưa gặp nhau lần đầu, rồi chị và cô biết nhau... chị vẫn luôn nỗ lực để bản thân trở nên tốt hơn, vì theo quan điểm của chị, yêu một người, là phải duy trì thế giới của cô ấy, chứ không phải để cô ấy chịu chung thế giới của mình.



Chị mười tám tuổi tiến nhập vào làng giải trí, từ lúc ban đầu với vai thế thân, càng về sau diễn một vài vai quần chúng, rồi sau đó cuối cùng cũng đóng nữ ba . Tất cả tiêu tốn bốn năm rưỡi của chị.



Trong giới giải trí thật sự vẫn luôn rất phức tạp. Khi đó chị sở hữu khuôn mặt quá xuất chúng, không chỉ đàn ông, mà ngay cả phụ nữ cũng ý đồ bao nuôi chị. Chị trước giờ vẫn không biết cách nói năng, lúc từ chối đã chọc giận những người có quyền thế, sau đó chị đã bị không ít sự chèn ép.



Đó là bốn năm rưỡi khó khăn nhất đối với chị, nhưng đồng thời cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.



Mặc kệ chị gặp phải vấn đề khó khăn như thế nào, chỉ cần chị nghĩ tới mình đang nỗ lực vì người mình yêu, coi như có chịu cực hơn nữa, chị cũng cam tâm tình nguyện.



Lần cuối cùng chị đưa cô rời khỏi Sài Gòn, trong túi tuy chỉ còn mấy trăm đồng cũng đều đưa hết cho cô. Khi đó được "thăng chức" trong phim mới, mặc dù là nữ 2, nhưng lại là một vai nữ 2 đáng yêu. Chị tin chắc rằng dựa vào vai diễn đó, chị hoàn toàn có thể mở ra con đường của mình. 



Vì vậy, lúc đứng ở sân bay nhìn Ngọc Hà xếp hàng kiểm tra, đáy lòng chị còn đang suy nghĩ, lần sau gặp lại cô, có lẽ rằng mối tình thầm kín nhiều năm như vậy rốt cục cũng có thể quang minh chính đại thổ lộ yêu rồi.



Thế nhưng, nhiều khi, cuộc sống thường không như những gì bạn mong muốn.



Sau đó, đúng như chị dự đoán, nhờ vào vai nữ hai kia, chị đã trở nên nổi tiếng cả một vùng miền Nam, giá trị con người khẽ một cái liền trở mình, phố lớn ngõ nhỏ trong một đêm toàn bộ đều là tin tức về chị. 



Chị mang theo thành công sau nhiều năm phấn đấu như vậy đi tìm người thương, nhưng mà...


-Hết chương-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro