nhà số 2: tắt đèn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày âm u. Mưa phùn giăng kín trời, phủ lên lớp kính ô tô một màu mờ ảo. Từng giọt nước lăn dài trên tấm kính trong suốt che khuất tầm nhìn nhỏ hẹp của người ngồi ghế sau. Gã trai trẻ chán chường hà hơi lên tấm kính phủ mờ bởi cái lạnh, ngón tay thô ráp đè lên tạo thành hình trái tim méo mó. Lạc lối trên con đường cao tốc rộng thênh thang, gã mệt mỏi nhìn dòng xe qua lại. Gã không biết hiện giờ mình đang đâu, có thể là Los Angeles hoặc một nơi nào đó xa xôi hơn chăng.


𝐿𝑜𝑠𝑡 𝑜𝑛 𝑡ℎ𝑒 𝑓𝑟𝑒𝑒𝑤𝑎𝑦
𝑊𝑒𝑙𝑙, 𝑡ℎ𝑖𝑠 𝑚𝑢𝑠𝑡 𝑏𝑒 𝐿𝐴
𝑇𝑖𝑟𝑒𝑑 𝑎𝑛𝑑 𝑙𝑜𝑛𝑒𝑙𝑦


Dalton Shelby là một người đàn ông gần ba mươi tuổi chín chắn và đủ trưởng thành để chịu trách nhiệm và suy nghĩ về tương lai của mình, nhưng đó là Dalton nào chứ không phải vị đang ngồi ghế sau xe này. Gã chưa từng để ý đến tương lai của mình hay kết cục mà gã phải nhận sau hành động ngu ngốc nào đó, gã chỉ để ý đến bản thân gã và em, Serena Garcia - nàng thơ của gã. Dalton đang suy nghĩ liệu cái nơi mà tên tài xế già kia đang đưa gã đến có em hay không.


"Này..."


𝑊𝑖𝑡ℎ 𝑛𝑜 𝑟𝑒𝑎𝑙 𝑝𝑙𝑎c𝑒 𝑡𝑜 𝑠𝑡𝑎𝑦
𝐼𝑠 𝑡ℎ𝑖𝑠 𝑡ℎ𝑒 𝑓𝑢𝑡𝑢𝑟𝑒 𝑎𝑛𝑑 𝑤ℎ𝑒𝑟𝑒 𝐼'𝑚 𝑔𝑜𝑛𝑛𝑎 𝑏𝑒?
𝐿𝑎𝑠𝑡 𝑛𝑖𝑔ℎ𝑡 𝑖𝑡 ℎ𝑖𝑡 𝑚𝑒
𝑊ℎ𝑒𝑛 𝐼 ℎ𝑎𝑑 𝑡ℎ𝑖𝑠 𝑐𝑟𝑎𝑧𝑦 𝑑𝑟𝑒𝑎𝑚

Dalton tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc. Ánh nắng yếu ớt hiếm hoi của San Francisco trải lên mặt giường một màu vàng óng ánh. Bả vai nhức mỏi làm gã giật mình, mái tóc ươm màu nắng tựa trên vai gã khẽ động đậy. Serena xoay người, vắt chân lên đùi người đàn ông bên cạnh. Cổ áo sơ mi trắng trễ nải, tuột khỏi bờ vai ngọc ngà trắng muốt tựa tuyết đầu mùa.


𝑂𝑓 𝑤𝑎𝑘𝑖𝑛𝑔 𝑢𝑝

𝐼𝑛 𝑦𝑜𝑢𝑟 ℎ𝑜𝑢𝑠𝑒

𝑂𝑛 𝑎 𝑆𝑎𝑛 𝐹𝑟𝑎𝑛𝑐𝑖𝑠𝑐𝑜 𝑆𝑡𝑟𝑒𝑒𝑡


Dalton giật mình nhìn người bên cạnh và đột nhiên gã cảm thấy hối hận vì chưa từng ngắm nghía thật kỹ khuôn mặt người mình thương suốt những năm tháng qua. Gã đã dành quá nhiều thời gian để ve vuốt cái tôi cao ngạo và lấp liếm những nỗi đau vô hình mà chưa từng thực sự để ý đến người vẫn hằng kề bên.


Serena Garcia - nàng thơ của gã, em là sự kết hợp hài hòa giữa sự trẻ trung linh hoạt của nước Mỹ và vẻ đẹp kiều diễm của nước Nga. Mái tóc màu vàng nhạt như nắng ấm mùa hạ đặc trưng của người phụ nữ Nga luôn làm người khác mê đắm. Khuôn mặt xinh đẹp với cằm thon, quai hàm nở rộng. Đôi mắt xanh lam thuần khiết được viền bởi hai hàng lông mi dày rậm cong vút. Bên trên, hai vệt mày chênh chếch vạch thành hai đường nghiêng đậm nét trên làn da trắng nõn. Em xinh đẹp hệt như những cô nàng mẫu ảnh thành danh trên những cuốn tạp chí đình đám, cũng hệt như công chúa nhỏ bước ra từ những câu truyện cổ tích thần thoại.


𝑌𝑜𝑢 𝑤𝑒𝑟𝑒 𝑖𝑛𝑡𝑟𝑖𝑔𝑢𝑖𝑛𝑔

𝐽𝑢𝑠𝑡 𝑙𝑜𝑜𝑘𝑖𝑛𝑔 𝑎𝑡 𝑎 𝑚𝑎𝑔𝑎𝑧𝑖𝑛𝑒

𝐿𝑖𝑘𝑒 𝑤ℎ𝑒𝑛 𝐼 𝑓𝑖𝑟𝑠𝑡 𝑠𝑎𝑤 𝑦𝑜𝑢


Dalton miên man ngắm nhìn nàng thơ đang say giấc. Lần gặp đầu tiên em cũng xinh đẹp như vậy. Gã đã từng nghĩ sẽ gặp định mệnh của cuộc đời mình ở một hoàn cảnh nào đó thật lãng mạn và đủ đặc biệt để gã nhận ra em chính là nàng thơ sẽ nắm tay gã, cùng với gã đi hết cuộc đời. Nhưng không, em đã đến với cuộc đời gã trong hoàn cảnh lạ lùng nhất, vào cái năm 2003 nổi loạn khi gã trai Birmingham lần đầu đặt chân đến đất Mỹ với cái đầu ngơ ngẩn của kẻ bỏ trốn khỏi gia đình.


"Xin lỗi! Cô có thể cho tôi hỏi đường đến trạm xe buýt được không?"


Bằng cái chất giọng Anh nặng trịch cũng với thứ tiếng địa phương lạ lùng, cậu trai nhà Shelby đã thành công khiến quý cô Garcia qua đường phải bật cười. Dalton luôn nghĩ tình yêu là một khái niệm diệu kỳ và thực lòng, gã đã vô thức rơi vào lưới tình với cô gái ấy bằng cách kì lạ nhất. Ngay khi nhìn thấy nụ cười của em, trực giác đã mách bảo gã rằng rồi mai đây, nụ cười này sẽ đón chào gã vào mỗi buổi sáng khi thức giấc và sẽ ôm lấy gã khi kết thúc một ngày dài.


Dường như gã và em đã quen nhau từ lâu, cô nàng San Francisco với nụ cười tỏa nắng, gã đã lục tìm rất lâu trong tâm trí mình nhưng vẫn không thể biết em đã ở nơi đâu mà khiến lòng gã nhộn nhạo. Có lẽ gã và em đã quen nhau từ kiếp trước hay phải chăng trong cả những giấc mộng mị đã chìm vào quên lãng. Em là hình mẫu duy nhất mà gã có thể tưởng tượng ra khi nhắc đến từ 'hoàn hảo', và con người hoàn hảo ấy đã lập tức ngự trị trái tim gã ngay từ lần gặp đầu tiên.


𝐵𝑎𝑐𝑘 𝑖𝑛 2003

𝑇ℎ𝑒𝑛 𝑦𝑜𝑢 𝑤𝑎𝑙𝑘𝑒𝑑 𝑜𝑣𝑒𝑟

𝑆𝑎𝑖𝑑 𝑦𝑜𝑢 𝑑𝑜𝑛'𝑡 ℎ𝑎𝑣𝑒 𝑡𝑜 𝑏𝑒 𝑎𝑙𝑜𝑛𝑒


"Dalton, chúng ta ở bên nhau nhé? Em nghĩ rằng em không muốn anh cô đơn thêm nữa."
Dalton đã từng không hiểu tại sao con người lại phải lòng nhau rồi tự chuốc lấy phiền muộn, nhưng khi gặp em gã đã hiểu. Vào cái ngày em ngỏ lời yêu, Dalton đã nghĩ rồi gã sẽ làm thật nhiều thứ cho tình yêu này. Mối tình này đối với gã giống như một miếng bánh mang theo cả hạnh phúc ngọt ngào hay nỗi mong đợi đắng cay trong quãng thời gian xa xứ. Dù cho chân thành thật sự có chăng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, thì bất kì khoảnh khắc nào, hương vị nào trong mối tình ấy cũng đều là một kho báu chờ gã khám phá.


"Anh dậy rồi sao?"


Tiếng nói ngọt ngào quen thuộc làm gã bừng tỉnh. Em ngước mắt nhìn lên khuôn mặt gã. Ánh mắt xanh phớt nhuốm màn sương sớm mơ màng phản chiếu lại hình ảnh người đàn ông trước mặt.


"Ừ, anh dậy rồi."


Trước ánh mắt xinh đẹp tựa thiên sứ kia, gã thoáng thẫn thờ. Gã tham lam muốn biến em thành của riêng bí mật. Giữa những khoảnh khắc lạ lùng đó, Dalton hay nghĩ về thứ gọi là cô đơn. Và bất chợt, gã nhìn rõ những mảng màu tăm tối hiện lên trong tâm trí, ngẫu nhiên và đầy lộn xộn. Chúng rời rạc, ảm đạm và lạnh lẽo tột cùng, nhưng khi em xuất hiện tựa ánh sáng lạ kỳ soi rọi căn phòng tối, làm bật lên nỗi nhớ vằng vặc đã tan thành mây khói chẳng thành hình. Dường như gã đã bỏ lỡ một điều gì đó mà không tài nào nhớ nổi, em ở đó mỉm cười làm gã giật mình. Hai tay gã ôm chặt lấy bờ vai mảnh khảnh, vỗ về tấm lưng gầy gò và thầm nhủ dù cho bầu trời có sập gã cũng chẳng hề muốn buông em ra.


𝐼 𝑑𝑜𝑛'𝑡 ℎ𝑎𝑣𝑒 𝑎 𝑐𝑟𝑦𝑠𝑡𝑎𝑙 𝑏𝑎𝑙𝑙

𝑇ℎ𝑒𝑟𝑒'𝑠 𝑛𝑜 𝑤𝑎𝑦 𝑡ℎ𝑎𝑡 𝐼 𝑐𝑜𝑢𝑙𝑑'𝑣𝑒 𝑘𝑛𝑜𝑤𝑛


Một ngày lạ lùng đã bắt đầu bằng những cảm xúc lạ lùng. Bữa sáng nóng hổi trên tay em nhanh chóng xuất hiện trên mặt bàn. Chiếc tạp dề nồng mùi bếp núc vắt ngay trên lò vi sóng. Từng muỗng đường nhẹ nhàng thả vào trong cốc rồi khuấy đều, chiếc muỗng bạc va vào ly sứ vang lên từng tiếng leng keng đầy vui vẻ. Dalton nheo mắt nhìn em. Từng động tác thuần thục như đã làm cả ngàn lần, em vẫn chu đáo như vậy, vẫn nhớ rõ từng thói quen của gã. Em chính là một người vợ hoàn hảo. Đặt xuống trước mặt gã ly sữa nóng hổi, em mỉm cười ngồi xuống.


"Serena, em đã nghĩ hôm nay chúng ta sẽ làm gì chưa?"


Dalton nhấp một ngụm nhỏ, chất lỏng ngọt ngào thấm vào đầu lưỡi khiến gã thỏa mãn. Độ ngọt và độ ấm đều vừa vặn, gã cười nhìn người đang phân vân trước mặt. Xem ra em vẫn đang không biết nên chọn đi đâu vào một ngày đặc biệt như hôm nay. Vòng tròn đỏ chói trên cuốn lịch vui vẻ đánh dấu ngày trọng đại mười năm ngày cưới của cả hai người.


"Em đã có sẵn kế hoạch rồi, Dalton thân mến ạ. Sau khi ăn sáng, chúng ta sẽ đến Union Square, rồi sẽ dùng bữa trưa ở Michael Mina. Trong lúc ăn trưa, em sẽ nói với anh về lịch trình của buổi chiều."


Serena từ tốn, xé miếng bánh mì thành từng mảnh nhỏ và nói. Một người phụ nữ thành đạt sẽ luôn biết cách sắp xếp lịch trình của mình và em cũng vậy. Serena Garcia của gã là một người phụ nữ nguyên tắc. Dalton nghiêng đầu ngắm nhìn khuôn mặt nghiêm túc của người thương mà bật cười. Người ta nói khi đàn ông nghiêm túc làm việc là khi người đó quyến rũ nhất nhưng họ lại chẳng nói rằng những lúc như vậy, phụ nữ cũng chẳng hề kém cạnh. Một kế hoạch nghiêm chỉnh đã được cô nàng sắp xếp đâu ra đó chỉ cần một ngày nắng đẹp thì tất cả sẽ hoàn hảo.
Dẫu vậy, đời nào có như mơ, cơn mưa nặng hạt dội xuống mái hiên từng tiếng lộp độp. Kế hoạch dày công sắp xếp của Serena đổ bể trong chốc lát. Dalton nhìn gương mặt ỉu xìu của vợ mình mà buồn cười. Bỏ mặc những nỗi sợ và thất vọng trước mắt, gã kéo em vào màn mưa chẳng hề suy nghĩ.


Em và gã, va vào nhau giữa dòng đời tấp nập. Một cô nàng Mỹ trẻ trung và đầy hoạch định với một tương lai sáng ngời lại yêu một gã Anh quốc lông bông, chẳng bao giờ nghĩ đến kết quả. Tưởng như trái ngược hoàn toàn mà lại hợp nhau đến khó tả, em dạy gã cách sắp xếp cuộc đời mình, còn gã dạy em cách buông thả bản thân. Em và gã bù trừ cho nhau, mỗi người một chút tạo nên một đôi hoàn hảo. Dalton chưa từng muốn em thay đổi vì mình. Gã chỉ muốn em thử một lần không cần suy nghĩ hay cân đo đong đếm gì về tương lai, thử một lần đi ngược lại với kế hoạch đã vạch sẵn và buông lỏng cho bản thân mình.


"Dalton, chúng ta sẽ đi đâu?"


"Anh không biết!"


Gã không có quả cầu ma thuật nên cũng chẳng biết tương lai sẽ đi về đâu, gã chỉ biết tiến về phía trước, tiến về nơi có cả gã và em. Xe cộ nối đuôi nhau bon bon trên đường lớn. Dòng người che ô lấp kín những lối phố đi bộ đông nghịt. San Francisco vẫn luôn như thế, bình yên mà nhộn nhịp, và bên trong nơi thành phố đó có một đôi trẻ đang nắm tay nhau vững bước tiến về phía trước giữa màn mưa đổ mờ trời.


Hai người bước chậm rãi trên con đường đông đúc, nước mưa thấm ướt mái tóc vàng óng bết vào hai bên gò má em. Dalton gạt mấy sợi tóc bết dính trên mặt em mà bật cười.


"Này Dalton!" -Serena nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của gã. Em ôm lấy gương mặt hằng mong nhớ, khẽ cười. -"Anh không cảm thấy mỗi khi đi dạo như này là một điều hạnh phúc ư?"


"Đương nhiên rồi, Serena ạ!" Dalton cười khẽ. Cánh tay gã choàng lên bờ vai mảnh dẻ của em. "Chỉ cần ở cùng với em là một niềm hạnh phúc quá đỗi đối với anh rồi."


Người con gái cười khúc khích. Em hôn nhẹ lên gò má của gã rồi xoay người băng qua đường. Ngay khi Serena bước tới giữa làn đường, một chiếc jeep đột nhiên lao vút tới. Vào khoảnh khắc ấy, đồng tử gã co lại, cả người theo phản xạ vụt lên đẩy người trước mặt.


𝐼'𝑑 𝑏𝑒 𝑤𝑎𝑘𝑖𝑛𝑔 𝑢𝑝

𝐼𝑛 𝑦𝑜𝑢𝑟 ℎ𝑜𝑢𝑠𝑒

𝑂𝑛 𝑎 𝑆𝑎𝑛 𝐹𝑟𝑎𝑛𝑐𝑖𝑠𝑐𝑜 𝑆𝑡𝑟𝑒𝑒𝑡

𝑊𝑒 𝑡𝑢𝑛𝑒 𝑜𝑢𝑡 𝑎𝑙𝑙 𝑡ℎ𝑒 𝑛𝑎𝑠𝑡𝑦 𝑤𝑒𝑎𝑡ℎ𝑒𝑟

𝐴𝑛𝑑 𝑖𝑡'𝑠 𝑎𝑙𝑙 𝑖𝑛 𝑓𝑟𝑜𝑛𝑡 𝑜𝑓 𝑦𝑜𝑢 𝑎𝑛𝑑 𝑚𝑒.


Dalton day trán, tỉnh dậy sau cơn mộng mị. Đầu óc gã đang loạn cả lên vì giấc mơ vừa thoáng qua. Mây vừa tan, mưa vừa tạnh, cả bầu trời sáng bừng lên vì ánh nắng mặt trời. Phải chăng đã đến LA hay một nơi nào đó mà gã chẳng hề hay biết.


"Ta đang đi đâu?"
Dalton giơ tay bắt lấy ánh nắng chói chang vừa len qua tấm kính trong suốt, một vệt sáng biến mất rồi lấp lóa trở lại khi cánh tay màu lúa mạch kia buông xuống. Gã còn chưa tạm biệt San Francisco thân yêu, còn chưa nói lời từ biệt với cái nơi gã đã gắn bó tới tha thiết ngay từ những ngày còn non trẻ. Và cả Serena của gã, em hệt như tia nắng kia rực rỡ nhưng chớp nhoáng. Em của gã, liệu em đang an toàn vui vẻ mà sống tiếp hay đang ủ ê nước mắt lưng tròng. Gã chẳng dám nghĩ thêm về tương lai, dường như từ giây phút này tương lai của gã sẽ không có em.


Lão tài xế già nua vẫn ngồi đó lắc lư theo điệu nhạc khiến gã ám ảnh. Dalton ngờ vực quan sát người phía trước, bàn tay cứng ngắc đập vào không trung khi gã đang cố nắm lấy vai lão già.


"Tới thiên đường."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro