Chap cuối: Hạnh phúc bé nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Nam đến kiểm tra lại sức khỏe cho nó:
_Sức khỏe em ỗn rồi!Nói chung là ko có gì đáng ngại,nhưng cần bồi dưỡng và kỹ lưỡng 1 chút.Lần đầu em mang thai sức khỏe lại yếu nên tốt nhất nên cẩn thận.Anh ko chuyên về khoa sản nhưng anh sẽ giới thiệu 1 người bạn chuyên về khoa này cho em.
_Cảm ơn anh!-Nó mĩm cười
Nam ra ngoài,nhìn Khánh mĩm cười:
_Trả lại không gian cho 2 người
Khánh lườm Nam rồi bước vàoLúc này đã khỏe hẳn,nó đũ tỉnh táo để nhận ra anh.Tim nó đập liên hồi.Khánh ngồi lên giường khẽ đưa tay sờ lên gương mặt nó:
_Xin lỗi!Anh là người chồng người cha tồi tệ nhất.Anh xin hứa từ này sẽ chăm sóc cho em và con chúng ta thật tốt-Rồi đáp nhẹ nụ hôn lên trán nó
Lời anh nói như rót rượu vào tai nó.Lần này đến lượt nó say anh rồi.Nó mở tròn đôi mắt long lanh nhìn anh,ko suy nghĩ gì cả,anh đang làm những điều mà bản thân anh muốn.Ko chút kiêu ngạo,ko lạnh lùng,ko điềm tĩnh,anh nhẹ nhàng,nhẹ nhàng thôi. Hôn lên mắt nó!.Nụ hôn trượt dài xuống má rồi đọng lại bên cánh môi mềm.Nó im lặng,ko phản kháng,không khóc, nếu ko muốn nói là nó đang hạnh phúc,khẽ nhắm mắt tận hưởng cảm giác anh mang lại.Nụ hôn ko lâu nhưng đủ làm nó say.Phải! Say khướt!Men tình?
_Anh...đứa bé..đứa bé này...-Nó ấp úng
_Em muốn nói gì?-anh nhìn nó
_Anh ko giận?
Khánh ko hĩu hỏi lại nó:
_Sao anh lại giận?
_Em...em...và anh...
Dường như hiểu ra vấn đề.Đứa bé này là chuyện bất đắc dĩ!,Khánh đưa tay ôm lấy gương mặt nó,cắn nhẹ vành tai nó thì thầm:
_Ngốc!Em là mẹ !Anh là cha!Anh yêu em!
Mắt nó đã tròn nay còn tròn hơn,nhưng rồi thật nhanh nó khép mi lại đón nhận nụ hôn thứ 2.Nó ko biết có phải mình đang mơ ko?Nụ hôn này!Làn mội này!Vòng tay này!Qúa đỗi dịu dàng và ngọt ngào.Nếu là mơ nó nguyện suốt đời ko tỉnh dậy.
_Này này!Vợ mày mới khỏe đấy nhé!-Nghe tiếng Tuấn,nó giật mình đẫy anh ra,anh quay lại nhìn thấy Tuấn và bà SAM.Bà Sam nhìn nó tủm tĩm cười:
_Mẹ còn sợ con vừa tĩnh lại đói nhưng mà thế này thì....-Bà cười gian.
Nó ngượng đỏ cả mặt,im lặng cúi đầu,ngay cả anh nó cũng ko dám ngước nhìn
Bà Sam đưa điện thoại cho nó:
_Con gọi về cho gia đình đi!Tuy mẹ đã báo bình an nhưng con nên gọi thì hơn.
_dạ!-Nó nhận điện thoại rồi gọi về nhà
_Alo!
_Quân!Là chị!
Hoàng Quân vội hét lên làm nó nhăn cả mặt:
_Ba mẹ!Chị Khởi My này!
Ba mẹ nó đang ngủ nghe thế vội đến,mẹ nó vội vã cầm ống nghe:
_Con sao rồi?Nghe mẹ chồng con nói mẹ lo quá!
Ba nó mỡ loa ngoài đễ cả nhà có thể nghe thấy
_Chị 2 khỏe rồi sao?Mừng quá!Cháu em cũng khỏe hả chị?Chị phải ăn nhìu zdo mới đũ dinh dưỡng nuôi cháu em nghe chị.Chị đẹt quá!Chị 2..
_Trời ơi!Sao con cứ tươm tướp thế?Cho mẹ nói với nào!-Mẹ nó cằn nhằn
Nó nghe mà vừa cười vừa khóc nghẹn ngào làm Khánh và mọi người ngơ ngác
_Con khõe nhìu rồi ạ.Vài hôm nữa là xuất viện được rồi!Em bé cũng khõe lắm ạ
Xin lỗi vì gọi khuya thế này,nhưng mẹ chồng con sợ mọi người lo
_Không sao!Phải gọi chứ!Từ khi được tin ba mẹ sốt ruột chết được nhưng việc lo thủ tục qua đó khó khăn quá.Con Hoa với mẹ con cứ khóc suốt đây này
_Dạ.Lát nữa con sẽ gọi cho con HOa ạ.
_Uh!Gọi đi cho nó yên tâm!
_Khi nào khỏe hẵn con sẽ về nhà 1 chuyến ạ.Con nhớ mọi người quá!
_Uh uh!Về đây mẹ xem con thế nào.Mẹ nhớ con quá!
Hoàng Quân cố hét to cho nó nghe:
_Ba!Mình đi ngủ đi!2 người đó cho cha con mình ra rìa rồi!
Nó bùn cười.mẹ nó tức quá khai lun bí mật trọng đại của thằng em nó cho nó nghe:
_Haizzz Bao giờ con bỏ cái tính con nít này thì con Hoa nó mới thèm yêu con!
Nó nghe mà lùng bùng lỗ tai:
_Sao ạ?
_Ko ko có gì-Hoàng Quân hét,vội chụp máy cúp xuống.Mất tính hiệu.
Nó ngơ ngác nhìn cái điện thoại làm Khánh và mọi người còn ngơ ngác hơn
_Có chuyện gì à?-Tuấn hỏi
_Dạ ko?
Bà Sam và Tuấn ở lại chơi thêm 1 lúc rồi về.
_Em ngủ 1 tý đi!-Khánh toang đỡ cho nó nằm xuống nhưng nó kéo áo anh lại:
_Ko!Em ngủ cả ngày rồi.Lâu rồi em ko ra ngoài.Em xuống vườn chơi 1 xíu được ko?
Hôn lên trán nó anh cười đồng ý. Nó sờ lên trán mình ngại ngùng,sự thân mật quá mức thế này nó chưa quen lắm.Có chút gì đó hư ão nhưng nó ngại ngùng khi phát hiện mình cũng hơi thích thích cái cảm giác ngọt ngào nì
_Em lại mơ mộng gì thế?
Tiếng Khánh nói làm nó giật mình
_Dạ ko!Ko có gì đâu anh
Khánh định bế nó lên xe lăn.,nó vội nói:
_Em tự đi được mà!
Ngoan cố bế nó trên tay,Khánh kiên quyết:
_Ko em còn yếu lắm!
Ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay anh nó ngại ngùng,Khánh chau mày nhìn nó:
_Xem này!Em nhẹ xọp hà.Anh phãi bồi bỗ cho em nhìu mới được.Sau này em phãi ăn lun cả phần của em bé nữa
_Vậy thì tiu kế hoạch giũ eo của em!-Nó hốt hoảng
Khánh nhăn nhó:
_Ko có giảm cân gì hết.Sinh xong rồi giảm,bây giờ phải ăn nhìu dô.
Nó phụng phịu lầm bầm:
_Anh chẳng hỉu tâm lý phụ nữ gì cả
Cụng khẽ đầu nó:
_Em mà có làm heo nái thì anh vẫn cứ yêu mà.Yên tâm!
Nó hạnh phúc ngước to mắt nhìn anh đang cười rất ư là sang khoái mà lòng ngập tràn niềm vui .Vậy mới nói,bước qua đau khổ thì khi hạnh phúc đến con người ta mới cảm nhận hết được cái hoàn hảo tuyệt diệu của nó.
Không khí hơi lạnh khi gần bước vào đông.Nó thích thú hít hà,dừng lại nơi ghế đá giửa khu vườn Khánh hỏi:
_Em thích ko?
_Vâng!Khi nào mới có tuyết hả anh?
_Khoảng hơn 1 tháng nữa!Em muốn đi trượt tuyết ko?
_DẠ muốn..Được không anh?
_Đương nhiên là ko!-Khánh dội nguyên gáo nước lạnh khiến nó đóng băng
Khánh mỉm cười:
_NHưng sau khi sinh xong thì được!
Nó mừng rỡ ra mặt trông yêu ko thể tả,bất giác Khánh hôn lên môi nó.Nó bẽn lẽn quay mặt đi,ấp úng,ngượng ngùng
_Em chưa quen khi chúng ta thế này phải ko?-Khánh như hỉu cảm giác trong lòng nó
_.............
_Xin lỗi!Trước đây là do anh lạnh lùng với em.Nhưng khi nhận ra mình yêu em thì anh nghiễm nhiên nghĩ rằng em cũng yêu anh.Anh ko nghĩ đến cảm giác của em.Xin lỗi!Anh sẽ cố kiềm chế bản thân mình
Qủa thật từ lúc đó,tuy vẫn ân cần dịu dàng và chu đáo nhưng ko còn những cữ chĩ quá thân mật với nó nữa.Nó xuất viện về nhà,bà Sam ở chơi 1 tuần nên nó phải qua ở cùng phòng với Khánh.Nhưng vẩn thế,mỗi người 1 góc nhưng cái tướng ngủ của nó xấu tệ.Hết ôm lại gác,có khi nó đói bụng lại trèo lên người anh,dụi mặt lên vuông ngực anh lẫm bẫm gọi tên các món ăn.Đêm lạnh thì lại chui rúc người vào anh ,lun miệng gọi tên Aga Ega.Thế có chết ko cơ chứ?Khánh phải khó khăn lắm mới kiềm chế được mình.Anh ko biết mình có nên đi học 1 khóa tự động kiềm chế ko nữa.Mà ko biết có ai mỡ cái khóa đó đễ dạy ko đây.Và thế hằng đêm Khánh của chúng ta đi tắm nước lạnh đến 4 5 lần.Haizzz.Thật là trải nghiệm khó khăn mà.
_Mẹ về nhé!Nhớ chăm sóc con bé cho đàng hoàng đấy-Bà Sam dặn dò Ken
_Vâng!-Khánh ôm bà hôn tạm biệt xong bà Sam quay sang ôm nó
_Ngoan nhé!ăn nhìu zdo 1 chút.Mẹ về dưới thu xếp trang trại rồi lên ỡ với con..Thằng Khánh nó đi làm con ở nhà 1 mình mẹ ko an tâm
_Dạ!
Bà Sam đi Khánh nói:
_Anh đi làm!Em ở nhà nghỉ ngơi nhìu đi nhé
_Coi chừng cô chủ nghe chưa?
2 con chó sủa lên 1 tiếng chắc nịch như vừa nhận lệnh từ sếp.Anh vừa đi là nó nhảy chân sáo xuống bếp bắt đầu thực hiện kế hoạch mà hôm qua nó nghĩ ra.Học nấu ăn.2 con chó chạy theo nó rồi nằm ngay ngắn ở cửa bếp ngó zdo.Bọn nó biết bếp là địa phận tụi nó bị cấm vào mà.
_Cô chũ!- Dì San thét lên khi thấy nó tung ta tung tăng xuống đây
_Gì thế Dì!.-Nó khựng lại mém té làm Dì San đứng tim
_Cô ơi!Cô đi đứng cẩn thận dùm tui.Em bé có gì tui ko sống nỗi
Nhìn Dì San mặt mày tái xanh nó ngoan ngoãn gật đầu rồi mon men tới nịnh nọt:
_Dì!Con muốn nấu ăn!Dì dạy con đi
Ấn nó ngồi xuống ghế Dì nói:
_Cô muốn ăn gì tôi sẽ nấu cho mà
_Ko ạ!Cháu cháu...cháu muốn nấu món mà Khánh thích ăn ấy..-Nó ngượng ngùng.Gần đây Khánh quan tâm nó rất nhìu,tôn trọng sự ngại ngùng của nó nên nó muốn làm gì đó báo đáp anh
Dì San cười cười hiễu ra.
_Cậu chủ thích món súp pate gan!
_Món đó khó ko Dì!
_Món đó hơi cầu kỳ 1 chút đấy !
Nó hồi hộp lo sợ :
_Nhưng ko sao!tôi chạy cô làm từ từ.-Nó tươi rói lại ngay
Mặc tạp dề rửa tay và bắt đầu công việc.Cô nàng hậu đậu này phải gọi là siêu hậu đậu.Cắt thức ăn thì thức ăn ko đứt mà đứt...tay.10 đầu ngón tay cô bé dán băng gần hết nhưng nó thì hứng chí lắm.Nó hí ha hí hứng suốt buổi.Xong xuôi nó cười tươi:
_Xong !Hoàn tất!Thơm quá Dì ơi!Dì nếm đi!Nếm thử xem!
Dì San cười:
_Phải đễ cậu chũ là người đầu tiên nếm chứ ạ?
Nó hôn lên má Dì:
_Cảm ơn Dì!
Rồi tung tăng lên phòng tắm .Dì san nhìn theo nó:
_Thảo nào cậu chũ yêu cô như vậy!
-----------------------------------------------------------------
Bước từ phòng tắm ra ,nó bất ngờ khi thấy anh:
_Ơ!Anh về lúc nào thế ạ?
_Anh mới về!
_Anh tắm đi!Em xuống phụ Dì San dọn bữa trưa
Nói rồi nó tính bước đi nhưng bị ai đó kéo lại:
_Á!Gì vậy anh?
Ấn nó ngồi xuống ghế của bàn trang điễm:
_Để tóc ướt sẽ bị cảm đó.Sấy khô đã chứ!
10p sau:
_Xong rồi!Anh đưa em xuống!
_Không cần đâu!Em tự đi được mà!
Anh liếc gian nhìn nó,chồm tới thì thầm vào tai nó
_Ko bảo đảm an toàn cho con anh!-Rồi anh kéo nó đi làm mặt nó đõ bừng bừng
Khi anh tắm xong bàn ăn đã sẵn sàng,vừa thấy anh nó vội chạy biến vào bếp:
_Em lấy nước cho anh!
_Khoan!-Anh kéo nó lại-Để Dì San lấy đi!Anh hỏi em cái này
Nó tròn mắt:
_Sao anh?
Khánh vừa chạm vào tay nó đỏ bừng mặt,tim đập liên hồi:
_Tay em sao dán băng kín mít thế này?-Anh chau mày khó chịu
_Em...em...-Nó ấp úng chưa biết phải nói thế nào
_Là do món này đấy ạ.!-Dì San đặt món súp trước mặt Khánh
Nó rút tay khỏi tay anh rồi đứng dậy:
_Em cho Aga và Ega ăn đã! Rồi chạy đi.Khánh vội nói với theo:
_Từ từ!Đừng có chạy!
Quay lại nhìn Dì San:
_Cô ấy sao vậy?Rồi tại món này là sao?
_Cô chũ mắc cỡ í mà!
Khánh nhướng mày tỏ vẻ chưa hiễu lắm
_Món súp này cô chủ bỏ cả buỗi sáng nấu cho cậu đấy!
_Khởi My?
_Vâng!Sáng nay cỗ hỏi tôi cậu thích gì rồi kêu tui dậy.Cô ấy hậu đậu lắm.Cắt gan ko đứt mà đứt tay-Dì San tủm tĩm cười-Cậu hạnh phúc quá ta!
Khánh nhìn cái dáng nhỏ của nó đang rửa tay sau khi cho 2 con chó ăn.Ngồi vào bàn nó nhìn chăm chăm vào chén súp rồi ngước nhìn anh:
_Anh....anh ăn chưa?
Anh ngồi khoanh tay trên bàn nhìn nó gian tà:
_Anh đang hồi tưởng lại món thịt nấu đỏ của em để chuẩn bị tinh thần.
Nó nhăn mặt phụng phịu:
_Lại nhắc nữa!Anh quên món đó cho em nhờ đi!
_Hahahaha!-Khánh cười khoái trá rồi múc 1 muỗng súp đưa lên miệng hơi nhăn mặt 1 tý làm nó hồi hộp.Nó chồm tới hỏi ngay:
_Dở lắm à?Mặn hả anh?Sao kỳ vậy?Lần này em đâu có nêm nhầm gia vị đâu?
Khánh nhìn nó nhăn nhó mà buồn cười:
_Ko!ngon lắm!
_Thật ko anh?-Nó phấn khởi
_Ừ!
_Vậy lần sau em nấu món khác ha!Anh còn thích món gì nữa ko?
_Món này được rồi!Công lực em món này là quá rồi!-Anh trêu nó
_Xí-Nó chu mõ tỏ vẻ bất bình.Nhìn nó yêu ko thễ tã.Thật muốn ôm em và hôn em!Đó là bầu tâm sự của Khánh lúc này nhưng anh luôn tự kiềm chế.Anh không muốn làm nó tỗn thương.Anh lun cố tránh những va chạm với nó.Thật nguy hiễm!Anh thở dài
_Cho em thử với!-Nói xong nó múc 1 muỗng ăn thử rồi nhăn nhó:
_Mặn quá!
_Vậy mà anh nói ngon!-Nó ngước nhìn anh trách móc
Khánh cười:
_Em nấu anh đâu dám chê!Nhớ món thịt nấu đỏ ko?Anh cũng ăn hết đó chứ
Nói rồi Khánh bình thản đưa từng muỗng vào miệng.Nó vội ngăn:
_Đừng anh!Khó ăn lắm!
_Nhưng anh thấy ngon!Chỉ cần em chịu nấu cho anh thì bao nhiu anh cũng ăn hế....ê..ê...này..này em đừng khóc chứ
Khasnh đưa tay quẹt giọt nước mắt trên má nó.Bất giác nó nắm chặt tay anh giữ lại trên má mình nhưng rồi giật mình vội buông ra ngay:
_Em lấy chén cho anh ăn mấy món khác!-Nó bối rối chạy đi
Khánh nhìn theo dáng nó, bùn bùn rồi tự an ũi mình:
_Cô bé cần thời gian!
Ăn xong bữa trưa Khánh chào tạm biệt nó rồi đến công ty
Tối hôm đó thấy My ôm gối ra ngoài.Ken thấy thật khó chịu và bực mình.Hụt hẫng tràn về!Anh muốn ôm lấy nó,giữ nó lại nhưng...Anh ko thể!
Trằn trọc mãi ko ngủ được.Khánh bùn bực cả đêm
Bỗng..........
.............RẦM..........
Khánh giật mình ngồi dậy.Mỡ to mắt nhìn vật thễ trước cửa phòng mình.My!Cô bé nhắm mắt hít sâu hét:
_Anh...anh...
_............
Rồi lí nhí đõ bừng mặt:
_Em...emm ..em ngũ ở đây với anh được ko?
Khánh sững sờ im lặng,1s sau,nó nói:
_Em...em về phòng!
Nó quay lưng ,Khánh vội bật dậy,phóng đến phía cửa:
_Khoan đã
------------------------------------------------------------------------
My quay lại và ...ập nguyên cái gối vào vuông ngực rộng của Khánh.giật cái gối khỏi tay nó,kéo nó sát vào mình Khánh nhìn nó say đắm:
_Em định biến cái gối thành kỳ đà đấy à?
1 tay Khánh luồn ra sau gáy ,tay kia anh chốt lun cửa,tim nó đập nhanh khi anh hôn nhẹ lên má nó:
_Anh hôn em được chứ?Honey!-Nụ hôn lướt dài,Khánh rót những lời ngọt ngào vào tai nó.My ko nói,choàng tay qua cổ anh kéo nhẹ anh xuống và kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh.Mĩm cười.
Anh ngẫn ngơ cả người.Nụ hôn lướt nhẹ trên môi nhưng đũ làm anh say,anh si,anh khờ dại.Làn môi mềm,thanh khiết thơm nhẹ mùi sữa làm cơ thễ anh như có lửa.Ôm cơ thễ nhỏ bé trong tay,bàn tay lướt nhẹ trên bờ má mịm màng,đôi môi ngao du khắp khuôn mặt.Anh biết rằng mình đã được tốt nghiệp khóa tự động kiềm chế rồi..
Bất giác anh bế nó lên.Trân trọng
Đặt nhẹ nó xuống giường,Khánh chóng tay lên giường nhìn nó.Đáp nhẹ xuống bờ môi nhỏ,nhẹ nhàng nhưng đắm say.Nó ko chống cự nhưng chợt nhớ điều gì nó đẫy nhẹ anh ra:
_Khánh...Em...em còn điều này chưa nói với anh!
Nhìn nó,anh khẽ:
_Chuyện gì hả em?-Tay ko ngừng mân mê gương mặt nó
_Em....em..yêu anh.Yêu thật nhìu!Khánh...
Hạnh phúc ập đến quá bất ngờ khiến anh thoáng sững sờ nhưng anh thích nghi rất nhanh chóng.Vùi mặt mình vào cỗ nó,Khánh cắn nhẹ vành tai nó:
_Anh ..anh có thể nghe lại lần nữa ko?
_.......
Nó im lặng ngượng ngùng.
Hôn lên mắt nó,Khánh nài nỉ:
_Nói cho anh nghe 1 lần nữa đi mà!My!
_Em...em ..em yêu anh!
Khánh hạnh phúc ngập tràn như hét lên:
_Em đáng yêu quá my!Anh yêu em!
Nó hạnh phúc ôm ghì anh vào mình.
Khi nó cảm nhận được cơ thễ mình ko hề được mãnh vài nào bảo vệ nữa.Khi nó cảm nhận bàn tay ko ngừng ôm ấp cơ thễ nó.Nó lo sợ thảng thốt:
_Khánh....Khánh...em sợ...em sợ
Nhìn nó Khánh tội nghiệp.Ám ảnh lần trước ko thễ nào xóa bỏ trong tâm trí nó.Khánh cố gắng thật nhẹ nhàng,thật trân trọng.Luôn thì thầm yêu thương.
Và rồi nó chấp nhận những đợt sóng lớn ầm ầm trên cơ thễ mình.Và cảm thấy hạnh phúc khi mình được cơn sóng dữ ôm ấp,chỡ che.
**
*
Nằm xuống cạnh nó,Khánh ôm gương mặt nó hôn nhẹ lên trán:
_My!
Khẽ mở mắt nó ngước nhìn anh rồi mĩm cười:
_Em biết em là ai ko?-Khánh hõi 1 câu chẵng hỉu gì cả.Nó ngu ngơ nhìn anh
Ken mĩm cười ôm siết nó:
_Em là hạnh phúc duy nhất của anh!Biết ko cô nhóc?
Nó ngượng ngùng nép vào lòng anh rồi chợt nói
_Em ko phải hạnh phúc duy nhất đâu!
Lần này đến Khánh ngơ ngác.Nó mĩm cười sờ lên gương mặt anh
_Còn con chúng ta nữa!
Khánh cười thành tiếng:
_Ừ nhỉ!Anh quên!
Nó chu mõ chau mày:
_Anh làm cha kỳ cục quá hà!
Hôn nó,anh chọc ghẹo:
_giờ này phút này anh ko muốn làm cha đâu.Mai hãy làm cha bây giờ anh muốn làm chồng thôi.
_Á!....-Dứt lời nó đã thấy Ken nhấn chìm nó trong đợt sóng ngọt ngào.
* ~ The end!!! ~ *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro