Chap 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ khi bà Sam đến Fendi cảm thấy mình bị đe dọa.Điều đó càng làm ả ghét My hơn.Ả chỉ muốn thẵng tay mà bóp chết cô
_Cô My! Nước xong rồi đây!
_Vâng!Cảm ơn bác-My cười tươi với dì San.
Vừa cầm khay nước lên định mang lên phòng,my vội đặt xuống rồi biến vào toilet làm dì San lo lắng nhìn theo
_Có sao ko cô chủ?Dạo nì cô hay nôn quá!Ko lẽ cô..- Dì San ngập ngừng
_Cháu sao ạ?-My giương đôi mắt mệt mõi nhìn bà hỏi
_Tôi nghi lâu rồi nhưng ko dám nói.Có khi nào cô có thai ko?
_Có thai?Cháu sao?-My bần thần
_Phải!Dạo này cô hay có những biểu hiện của những người mang thai lắm!
_Cháu ...cháu..
_Cô đã đi khám chưa?- Dì San quan tâm
_Dạ rồi!Nhưng NAM chưa báo kết quả cho cháu!
_Nếu cô mà có em bé chắc bà và cậu sẽ vui lắm.Thật đáng mong đợi!
MY vừa mừng vừa lo.Liệu Khánh có vui ko?
_Có thai?Ko thễ được!Sao cô ta lại có thai được chứ-Fendi nãy giờ đứng bên ngoài nghe thấy cuộc đối thoại của My và Dì San
_Tại sao mọi thứ tốt đẹp đều rơi vào tay chị ta.Thật ko cam tâm.Mình ko đễ chuyện này xảy ra đâu?-Fendi mím môi
Đóng cửa phòng,bà Sam ngồi xuống sofa đối diện Khánh:
_Con ko yêu vợ con à?-Bà điềm tĩnh
_.....
_Con ghét con bé?-Bà Sam tiếp tục
_.............-Khánh vẫn im lặng
_Có lẽ ta đã sai khi lấy My cho con.Thôi được!Ta sẽ tranh thũ đưa con bé về Việt Nam đễ tránh 2 đưa phải khó xử.Ta sẽ sớm nhờ luật sư lo thủ tục li dị cho 2 đứa.-Nói rồi bà Sam đứng dậy bước đi
Lời bà SAM nói như sét đánh ngang tay.Khánh vội nói ngay như thể nếu ko nói anh sẽ hối hận cả đời:
_Ko được!Con yêu cô ấy!
Bà Sam đứng lại,trên môi khẽ xuất hiện nụ cười thõa mãn:
_Con nói gì?
Khánh đứng dậy,anh mắt quả quyết nhìn bà:
_Con yêu My!Yêu rất nhìu!Con ko dám nghĩ mình sẽ như thế nào nếu mất cô ấy
Lòng bà Sam như mở hội nhưng vẫn vặn vẹo:
_Thế sao con lạnh nhạt với con bé?Sao thế?
_Trước đây con nghĩ cô ấy ko yêu con và con cũng thế.Cuộc hôn nhân của tụi con hoàn toàn ko trên cơ sở tình yêu.Nhưng khi con nhận ra mình đã yêu thì bên cạnh cô ấy đã có Tuấn-Khánh nghẹn ngào
Bà Sam bước đến ôm Khánh vào lòng:
_Con ngốc lắm con trai ạ!Con bé hoàn toàn xứng đáng với tình yêu của con.Con nên biết rằng mình đang hạnh phúc khi bên cạnh có vợ tốt,bạn tốt.
Rồi bà kễ lại cho Khánh nghe về kế hoạch của Tuấn và đương nhiên việc My nói yêu anh ,bà giấu nhẹm.Điều này cần phải để anh nghe chính My nói chứ!
_Alo!Gọi tớ giờ này có việc gì ko Nam?-Khánh bắt máy
_Hum nay tớ mất ngủ...
_Nói gì?Ko hỉu gì hết!
_Im đi!Nghe người ta nói hết đây nè-Nam gắt-Hum nay tớ mất ngủ nên đến phòng khám tỗng duyệt lun kết quả báo cáo của My đây này.Cô ấy...
_Cô ấy làm sao?-Khánh hốt hoảng gắt,anh nghĩ chắc phải có gì quan trọng lắm nên Nam mới gọi cho anh giờ này.Khánh lo sốt vó lên được,cô nhõ vốn nhìu bệnh mà.-Thế nào!Nói nhanh đi-Khánh nóng ruột.
_Lo cho vợ nhị?Nếu cậu ko nhảy vô họng tớ ngồi thì tớ đã nói lâu rồi!
Khánh đỏ mặt!Im lun
_My thì ko sao!Nhưng cậu thì sắp điên lên rồi!
_Cái gì?-Khánh quát
_Điên vì vui đó!
_Nói rõ ràng hơn xem nào!
Nam hắng giọng kéo dài thời gian,hình như thử sự kiên nhẫn của Khánh là thú vui của anh chàng hay sao ấy
_My có thai rồi!Hơn 2 tháng!
Khánh sững sờ,1s sau khi hết sững sờ anh hét:
_My có thai?
nam phải đễ xa cái điện thoại ra cả mét:
_Điếc tai quá!Hơn 2 tháng rồi!2 người củng ghê thiệt.Mới lấy nhau hơn 2 tháng mà có rồi.Bộ lần đầu là dính liền hả?Chúc mừng nghen!Nhớ phải làm party thật lớn vào.Cậu nghĩ là con trai hay con gái.Này cho tớ làm ba nuôi nh...ê..ê.Còn đó ko?Ê....Ê...thằng khỉ này!Cúp rồi
_Haizzz..con người ta thì vợ con vui vầy còn mình thì vui vầy với đống hồ sơ bệnh án nè trời.Tại sao ông trời bất công quá.1 người hào hoa lịch lãm ,đẹp nghiêng thành nghiêng nước thế này mà chẵng gặp được bóng hồng nào.Ko lẽ cuộc đời con chĩ toàn bông bụp thôi sao?-Nam kêu trời hú đất than thở
Cảm giác trong lòng Khánh lúc này ko đơn thuần chĩ có thể diễn tả = những từ như sung sướng hay hạnh phúc.Nó còn hơn thế rất nhìu.Anh cười như thằng con nít:
_Lần đầu gì chứ?Chỉ có duy nhất 1 lần thôi!My!Em tuyệt quá!Bây giờ anh mặc kệ em có yêu anh hay ko anh cũng sẽ bám theo em suốt đời.Anh bất chấp tất cả-Rồi anh chàng ngửa cỗ ra mà cười hứng phấn
Khánh vừa lầm bầm vừa cười làm bà Sam đang hạnh phúc dâng trào cũng ngừng trào dâng đễ thốt lên:
_Rồi!Nó khùng rồi!
Rồi bà quay lưng định xuống nhà báo tin vui cho My thì bị Khánh ôm chằm lại:
_Mẹ ơi!Con làm cha rồi!Mẹ làm bà nội rồi!My làm mẹ rồi!Cô ấy...My cô ấy tuyệt với quá mẹ ạ?Con sẽ dắt cô ấy đi mua tã cho em bé nà,quần áo nè ,sữa nữa.À Còn đầm bầu cho Khởi My nữa.Còn gì nữa nhĩ?À con sẽ bắt cô ấy ở nhà,Ko cho cô ấy đi học nữa.Nguy hiểm lắm.Hay là mẹ lên đây ở với tụi con.Trông chừng My dùm con.Phải rồi con sẽ nhốt Ega và Aga lại.Chúng hay vật cô ấy ra lắm.Thế thì nguy hiễm vô cùng-Khánh nói liên tục ko ngừng nghĩ cứ như là súng liên thanh xả đạn.Bà Sam với tay cốc yêu vào đầu thằng quý tử đang hào hứng:
_Đủ rồi ông tướng!Xuống nhà mà ôm vợ ông!
----------------------------------------------------------------
My bưng khay nước lên phòng,còn mấy bước nữa là đến thì nó chợt khựng lại khi bị Fendi án ngay trước mặt,gương mặt đỏ gay giận dữ:
_Không thễ!Tôi ko thễ để chị hưởng hạnh phúc 1 mình đâu?
_Chuyện gì vậy?Fendi-My ko hỉu
_Tôi đã dày công xếp đặt cho anh Khánh quay mặt với chị.Tôi đã gần đạt được mục đích rồi.Tự nhiên chị lại có thai.Mất hết!Tôi sẽ mất hết tất cả chị có hĩu ko?.Không !Không bao giờ tôi đễ chuyện này xãy ra đâu-Fendi như con thú cái lộng lộn nắm chặt lấy vai My lắc lắc.Nó hoảng sợ hất đỗ cả khay nước.Mọi người trong nhà thấy ồn vội chạy ra
_Á!
Cãnh tượng trước mắt làm bà Sam chết đứng còn Khánh bần thần nhìn,nhưng rồi anh ý thức được việc gì đang xảy ra vội lao đến:
_My!
Aga và Ega giận dữ phóng nhào đến Fendi, Aga cắn lấy chân Fendi ,Cô ta hét lên đau đớn rồi quỵ xuống.Nhanh như cắt Ega phóng đến cắn lên mặt cô ta,Sena ko ngừng vùng vẫy.Càng vùng vẫy Ega càng cắn chặt ko buông.Nó bấu vào mắt Fendi làm cô ta hoảng loạn và gần như ngất lịm.Bà Sam hoảng hồn vội gọi người tới giúp lôi 2 con chó ra.
_My!Em sao rồi?Trả lời anh đi!
_Khánh!Bụng..bụng em...Khánh...
Khánh nhìn xuống anh thất thần khi thấy chân My xuất huyết máu quá nhìu.anh vội bế My ra xe chạy thẵng đến phòng khám của Nam:
_Nam!Khoảng 3p nữa tớ sẽ đến chỗ cậu!My bị té cầu thang xuất huyết nhìu lắm
_Cái gì?-NAM bật dậy khỏi ghế.Chưa kịp hỏi thêm gì thì Khánh đả tắt máy.Nam vội đi chuẫn bị
Nhìn sang My đang quằn quại đau đớn,tay bấu chặt vạt áo,anh xót xa,lo sợ
_Xin em!Anh van xin em! My!Xin em đừng xảy ra chuyện gì nhé?
XE ngừng trước phòng khám,lập tức mọi người đưa My vào phòng cấp cứu
Lúc này TUấn chỡ bà Sam và bà quản gia đến:
_Con bé có sao ko?-Bà Sam hớt hơ hớt hãi
_Cô ấy đang tròng phòng cấp cứu!
_Cô ấy ko sao đâu!Cậu yên tâm đi-Tuấn vỗ vai Khánh an ủi
_Uh!Mong là thế!
Lúc này mọi người thấy 1 toán người đang đẫy Fendi vào:
_Fendi...?-khánh ngạc nhiên
_Phải!Cô ấy bị Ega và Aga tấn công ,1 phần mặt,mắt và chân gần như nát cả.Sao mà Aga và Ega tấn công Fendi vậy?-Tuấn hỏi
_Tớ ko biết?-Khánh lắc đầu
_Là do cô Fendi hất cô chũ té cầu thang nên 2 con chó tức giận mới tấn công cô ấy- Dì San lên tiếng
_Sao?-Cả 3 người còn lại đồng thanh
_Tôi thấy cô Fendi nắm vai cô chũ lắc mạnh và gào thét gì đó rồi hất cô chủ ngã ra
Khánh nghiến răng,giận dữ như muốn nhai sống Fendi:
_Fendi!My mà có mệnh hệ gì cô ko sống yên với tôi đâu!Tôi thề đấy!
_ÔI!trời ơi!Sao cô ta có thể độc ác đến mức đó?-Bà Sam đứng ko vững khi nghe thế.Bà ko lạ gì tính Fendi nhưng ko ngờ cô ta có thể độc ác đến mức đó
Đèn phòng cấp cứu tắt,Nam bước ra:
_Cô ấy sao rồi?
_Con bé ko sao chứ hả cháu?
Nam e ngại:
_Tình trạng thật sự ko khả quan.Chúng ta chĩ có thể cứu 1 trong 2 mẹ con họ thôi ạ.Khả năng đưa bé sống sót cao hơn nhìu so với My.Tình trạng My rất yếu,tớ ko dám chắc cô ấy có thễ vượt qua nỗi ca phẫu thuật này.
Khánh nắm lấy cỗ áo Nam mà gào:
_Cái gì mà chỉ có thễ cứu 1 trong 2 chứ?Cái gì mà yếu chứ?Con tớ mới 2 tháng thôi cậu bắt tớ bỏ nó sao.Còn My?Làm sao tớ chọn ?Làm sao tớ chọn đây hả?hả?
_Khánh!Khánh-Tuấn vừa ôm vừa ghìm Khánh lại
_Tớ xin lỗi nhưng tớ cố hết sức rồi!Cậu bình tĩnh!
Khánh ngồi phịch xuống đất:
_Bình tĩnh!Các người bắt tôi bình tĩnh sao đây?Là con tôi!Là vợ tôi đấy. khốn nạn mà!Tôi đúng là thằng khốn nạn Vợ mình con mình mà lo ko xong.Khốn nạn mà!Chết đi!Mày chết đi Khánh!Chết đi thằng Khốn nạn-Khánh khóc và gào thét,anh đấm ầm ầm vào ngực mình
Sức Tuấn ko ghìm nỗi anh,Nam cũng bay vào đè anh lại:
_Khánh.!Khánh!...Lấy cho tôi tiêm thuốc an thần.Nhanh lên!-Nam hét lên ra lệnh cho các cô y tá
_Nam!Bác xin cháu xin cháu hãy cứu Khởi my và đứa bé!-Bà Sam gần như quỳ xuống
Nam hốt hoảng vội đỡ bà dậy.
_Bác!Bác đừng làm vậy?Cháu sẽ cố gắng mà bác!
_Cháu làm ơn !Làm ơn!
_Vâng! Vâng! Bác đứng dậy đi!
Dì San cùng Nam đỡ bà Sam đứng lên:
_Bà chủ đứng lên đi!Đừng làm cậu Nam khó xử
_Bác gái !Bác uống miếng nước đi!-Tuấn đưa ly nước cho bà Sam và bà quản gia
_Cháu đưa Khánh vào phòng nghĩ rồi à?-Bà Sam hỏi
_Dạ vâng!À bác!Cháu nghĩ ta nên báo cho gia đình My biết-biết-TUẤN nói
Bà Sam trầm tư suy nghĩ 1 chút rồi quyết định đồng ý:
_Đễ ta liên lạc với anh chị bên đó!.
Nghe tin mẹ Khởi My gần như ngất lịm,nhưng rồi họ tranh thủ bay sang thăm nó nhưng phải hơn 1 tuần mới đi được.Mẹ nó và con Hoa gần như khóc suốt.2 người rủ nhau đi nhìu chùa cầu xin mẹ con nó bình an
Khánh tỉnh dậy,anh dường như đả bình tĩnh hơn:
_My sao rồi Tuấn!-anh vừa ngồi xuống cạnh bà Sam vừa hỏi
_Tớ ko rõ.Nam vào đó hơn 5 tiếng rồi.Y tá cứ chạy ra chạy vào làm tớ lo sốt vó.
Bỗng 1 cô y tá và 1 bác sĩ đến :
_Xin hỏi!Anh có phải là Tuấn ko ?
_Vâng tôi đây!
_Chúng tôi muốn báo cho anh biết tình hình của cô Fendi.Dung nhan cô ấy gần như bị hủy hoại hẵn,1 bên mắt bị chột.Đồi mắt thì ko cứu được nhưng về phần mặt chúng tôi có thể tiến hành cuộc phẫu thuật chĩnh hình.Nên muốn hỏi ý kiến của anh.
_Không!-Khánh la lên làm mọi người giật mình
_KHông phẫu thuật !KO gì cả.Mặc kệ cô ta!
_Khánh!Như thế có tàn nhẫn quá ko?-Bà Sam lên tiếng
_Con chưa xong đến bóp chết cô ta là nhân từ rồi.Cô ta cần phải lãnh hậu quả mình đã làm.Bỏ tiền cho hạng người như cô ta ko đáng.
_Khánh à...-TUấn tính năn nỉ thay Fendi nhưng Ken trừng mắt:
_Không là không!-Anh quả quyết rồi hướng ánh nhìn dán vào phòng cấp cứu
Tuấn lắc đầu.Thằng bạn anh là thế giữa yêu và ghét rất rõ ràng,trắng là trắng đen là đen.Với nó ko có vùng màu xám.Tuấn ôn tồn:
_Xin lỗi nhưng chắc ông đã hỉu-anh nói với ông bác sĩ
_Vâng!-Rồi ông bác sĩ quay đi,hình như cô y tá nói gì đó với ông nhưng điều đó lúc này ko đáng đễ quan tâm
7 tiếng.Đúng 7h đồng hồ,đèn phòng cấp cứu lại tắt,Nam bước ra với gương mặt mệt mỏi nhưng trong ánh mắt ko giấu nỗi niềm vui:
_Cô ấy sao rồi?-Khánh bay đến chỗ Nam hỏi ngay
_Cậu tỉnh rồi à?-Nam hỏi
_Dẹp chuyện nhảm nhí đó qua 1 bên đi!Cô ấy thế nào?-Khánh gắt gỏng.Cái tên Nam này thật biết làm người khác điên mà
_Mọi người yên tâm!Chỉ cần MY tỉnh dậy là ỗn!
_ỔN?Cả đứa bé à?-Tuấn hỏi
_Uh!
Khánh vui mừng nhảy dựng rồi bế Nam xoay mòng mòng làm vài người ở đó che miệng cười
_Bỏ ra!Cái thằng nì.Đừng có làm tao bị hiễu lầm .Tao biết mày biến thái nhưng tao là chính nhân quân tữ đấy!
Khánh lầm lì:
_Nói ai biến thái?
_Bác gái!Cháu sẽ chuẫn bị đưa My sang phòng chăm sóc đặc biệt .Khoãng 1 tiếng nữa mọi người hãy vào thăm-Nam quay sang bà Sam cười giả lả mà trán lấm tấm mồ hôi nói xong rồi chuồn thẵng
_Mọi người xuống canteen bệnh viện ăn chút gì rồi tý ghé thăm My ha?-Tuấn đưa ý kiến
_Uh!-Mọi người đồng thanh.Thở phào nhẹ nhõm sau biến cố là đến giai đoạn bao tữ biểu tình mà
-------------------------------------------------------------------
Xong xuôi,Khánh nói Tuấn chỡ bà Sam và Dì San về,đễ anh ỡ lại với My.Bà Sam cũng gọi báo tin mừng cho gia đình My.Mọi người gần như thở phào nhẹ nhõm
Đẩy cửa vào phòng,,bước đến cạnh giường anh đứng lặng nhìn nó.Nó trông xanh xao quá!Mệt mỏi quá!Nó nhắm mắt nằm đấy trông sao mong manh dễ vỡ.Khẽ cúi xuống hôn lên trán nó,Khánh thì thầm:
_Cảm ơn em đã quay trở lại!Anh nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này mang hạnh phúc đến bên em!
Khánh nắm tay nó,nhẹ nhàng và rồi anh...ko làm gì cả.chỉ lặng lẽ yên bình chờ công chúa của anh tỉnh giấc.
Từng ngày trôi qua như từng thử thách với lòng kiên nhẫn của Khánh.My vẫn chưa tỉnh,Khánh thì nôn nóng.Mọi việc ở công ty anh nhờ Tuấn giải quyết,còn anh cứ ở lì ko chịu về .
_Khánh!Con qua ăn tý gì đi!- Dì San vừa múc chén súp vừa gọi Khánh.
Khánh áp tay My lên má,bàn tay có vẻ ấm áp hơn,đôi mắt vẫn ko rời gương mặt hốc hác kia.Ko thấy Khánh trả lời ,Dì San bước đến vỗ vai cậu,Khánh giật mình quay lại:
_Sao Dì ?
_Con ko nghe Dì nói hử.Qua ăn tý súp đi!
_Con ko đói!-Khánh nhăn mặt
_Ko đói cũng ăn!Ông mà nắm lăn ra rồi bắt 2 bà già này thức đêm thức hôm lo cho vợ chồng 2 người à?-Bà Sam vừa bước vào là lên tiếng móc méo Khánh
_Mẹ!Con đâu có sao?
_Sao trăng gì?Ăn đi !Rồi làm ơn ôm đồ đi tắm dùm.3 4 ngày nay anh có biết là anh chĩ mặc có 1 bộ đồ thôi ko?Con bé mà tĩnh ông bay zdo ôm người ta ,ko khéo con bé xĩu tiếp
Khánh đõ mặt lầm lũi tuân lệnh cầm chén súp lên ăn rồi quay sang My:
_Em thấy chưa?Mẹ ăn hiếp anh.Mau tỉnh dậy đi!2 đứa mình đồng tâm hiệp lực đứng dậy khỡi nghĩa lật đỗ cường quyền
_Cốp!Cường quyền nè!Khởi nghĩa nè!-Bà Sam ban tặng cho tên nghịch tử 2 cái cốc muốn thũng não
Khánh bật dậy:
_Đau quá mẹ!
_giờ khỡi nghĩa hay đi tắm?-Bà Sam lườm anh
Khánh nhe răng cười:
_Đi tắm ạ!
Bà Sam nhìn Dì San 2 người cùng lắc đầu mĩm cười:
_Nó làm cha được ko đây trời-Tiếng lòng của bà Sam
_Chào 2 bác!-TUấn và Nam đẫy cửa bước vào
_Oh!Chào 2 đứa
Khánh vừa tắm ra,thấy anh,NAm lon ton đi tới,hít hít hửi hửi:
_Bác à?Bác làm cách nào mà con cú nhà mình lột xác....Á
Khánh đá 1 phát vào ống chân Nam làm cậu ta la lên :
_Ui đau quá!.Á...Á....
_Im nào!-Khánh bịt miệng Nam khi nghe loang loáng tiếng gì đó
_Khánh...K...h..ánh..emm...
Tất cả ánh mắt mọi người đỗ dồn về 1 phía,Khánh lập tức dạt Nam ra phóng lại giường:
_My!Em tỉnh rồi à?My!Em nghe anh nói ko?-Khánh nắm tay nó,lay lay
_Kh...an...h...khánh
_Anh đây!Em nghe ko My?Anh đây nè
Đôi mắt dần hé mở,đôi nay nhỏ bé dường như muốn siết chặt tay anh.Nhìn thấy Khánh,ánh mắt anh chỉ đang nhìn mỗi nó,nồng nàn và tha thiết lắm.Bất giác nó mĩm cười.Nó cố đưa tay lên má anh,nhận thấy điều nó muốn làm,Khánh nắm tay nó áp lên má mình.Nó sờ nhẹ gương mặt Khánh,sờ lên đôi mắt anh:
_Em thích đôi mắt này của anh!
Ngưng lại 1 giây làm Khánh ngạc nhiên,nó tiếp:
_Nó nhìn em ấm áp lắm!
Ken mĩm cười hạnh phúc,chồm lên hôn trán nó,áp chặt tay nó lên mặt mình:
_Anh sẽ dùng nó nhìn em cả cuộc đời!
_E hèm.!
_Khụ khụ
_Ỡ đây ko chĩ có 2 người đâu nha-Bà Sam tằng hằng
_1 2 3 4 !4 người mình ra rìa rồi bác ơi!huhuhu oaoaoao oeoeoeo hic hic.Thật đau bùn quá đi!-Nam nhí nhố đếm rồi còn kêu la đũ thứ tiếng làm mọi người bùn cười
_Mẹ.!-Nó gọi nhỏ
Bà Sam bước đến bên:
_Con là cô con dâu tuyệt nhất đấy!Nhưng mà mẹ sẽ xữ tội con sau khi khỏe lại.
Mặt nó tái xanh:
_Chuyện gì vậy mẹ?-Khánh cũng hốt hoảng ko kém
_Có em bé mà dám giấu tui.Còn hù tui 1 phen mém chết.Vợ anh mà khõe lại tui sẽ khũng bố nó bằng .... đồ bỗ.-Rồi bà Sam bật cười sảng khoái
Nam cúi xuống gần lỗ tai Khánh khẽ thì thầm:
_Mami mày khủng bố quá!
_Tao cũng thấy vậy!-Tuấn chen zdo
Khánh và My nhìn họ đồng tình.Cường quyền này xem ra khó bề lật đổ.!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro