Phần 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31

Những dòng nước mắt mà Cao Quỳnh Phương cho rằng đã cạn giờ đây lại ồ oạt trào ra. Khoảnh khắc Lâm Khải Phong âu yếm với Triệu Minh Minh như hiện ngay trước mắt, cào xé vết thương năm nào chảy máu, dù không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn yêu anh rất nhiều, tình yêu ấy chưa bao giờ thay đổi, chỉ có người cô yêu đã đổi thay từ bao giờ. Cao Quỳnh Phương chưa từng biết, thì ra bên cạnh Lâm Khải Phong từ lâu đã có người thay thế vị trí cô, thay thế cô quan tâm anh, thay thế cô yêu anh.

Và Cao Quỳnh Phương cũng không biết nỗi đau mà Lâm Khải Phong không nói thành lời, những cay đắng mà anh phải gánh chịu, những năm tháng anh vật vã với con tim tan nát. Dù vậy anh vẫn không cách nào từ bỏ, biết bao lần anh đậu xe dưới chung cư âm thầm nhìn cô, biết bao lần anh muốn gạt bỏ đau thương ôm cô vào lòng, biết bao lần anh muốn cùng cô xây dựng lại hạnh phúc năm xưa. Nhưng hình như đã quá muộn màng, vì bây giờ đây bên cô cũng đã có người che chở cô trước những cơn mưa nặng hạt, đã có người cùng cô bước tới ngày mai ngập ánh mặt trời, điều mà anh không làm được.

Cao Quỳnh Phương cùng Lê Quốc Khánh đã rời khỏi từ lâu nhưng Lâm Khải Phong vẫn bất động tại chỗ. Dù rất muốn lao ra giành Cao Quỳnh Phương về nhưng cả cơ thể anh như không còn chút sức lực nào. Đôi chân cứ như đóng băng tại chỗ, là anh hận cô rời bỏ mình, là anh cho rằng cô đã tìm được bến đỗ mới? Tất cả đều không phải, chỉ vì những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, chỉ vì khuôn mặt nhợt nhạt loay hoay tìm chỗ dựa, chỉ vì đôi mắt vô hồn nhìn về phía biển xa xôi, chỉ vì anh biết cô đã quá mệt mỏi.

"Em có giấu anh đi học diễn xuất không vậy?" – Lê Quốc Khánh nhăn mặt nhìn Cao Quỳnh Phương bên cạnh.

"Hình như ba không biết anh trốn về đây thì phải?" – Đây gọi là một nhát chí mạng.

Lê Quốc Khánh bị đâm trúng tim đen đành im lặng đầu hàng. Nhưng có một điều anh nghĩ mãi cũng không hiểu "Dạ dày em không tốt sao lại uống ba ly rượu đó?"

Đương nhiên Cao Quỳnh Phương là người hiểu rõ bản thân mình hơn ai hết, nhưng không liều mạng thì sao có thể hoàn thành xuất sắc vai diễn mình đã kì công gầy dựng. Nhưng diễn tròn vai không có nghĩa là mất luôn mạng, Cao Quỳnh Phương là ai? Cô là bác sĩ, những chuyện cỏn con thế này sao làm khó được cô.

Một tiếng trước.

Sau khi uống xong ba ly rượu của Lâm Khải Phong, Cao Quỳnh Phương biết tình thế không ổn.

"Mình đi toilet."

Cao Quỳnh Phương khó nhọc vịn vách tường hai bên loạng choạng đi đến toilet. Vừa bước vào, Cao Quỳnh Phương lập tức dùng tay thọc sâu vào cổ họng, thành công nôn ra tất tần tật chất lỏng gớm ghiếc kia. Khi chắc chắn đã không còn chút rượu nào trong dạ dày, Cao Quỳnh Phương mới đi ra ngoài. Mặc dù tiếp theo sau đó cô uống rất nhiều rượu, nhưng nhìn chung chỉ là loại rượu nhẹ, không là gì so với tửu lượng của Cao Quỳnh Phương, cảnh say bí tỉ chẳng qua chỉ để che mắt thiên hạ, cũng là để thử lòng của Lâm Khải Phong. Và không ngoài dự đoán, Cao Quỳnh Phương đã sớm nhìn thấy Lâm Khải Phong bám phía sau, nên mới nhắn tin cho Lê Quốc Khánh.

Điện thoại báo có tin nhắn đến. Cao Quỳnh Phương nhanh chóng mở ra.

'Việc thu mua rất thuận lợi'

Đôi mắt đã không còn đong đầy nước mắt mà là thâm sâu khó lường, những ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím 'Họ có biết không?'

Rất nhanh, Cao Quỳnh Phương đã nhận được hồi âm 'Không.'

'Tốt, nhưng tạm thời đừng manh động, tìm một người thế thân đi. Còn nữa, giúp tôi điều tra Ngô Kim Ngọc.'

Cao Quỳnh Phương cất điện thoại và giỏ xách, nghiêm giọng nói "Cùng lắm em chỉ bao che anh được một tháng thôi."

Lê Quốc Khánh hoàn toàn không biết chuyện gì, và Cao Quỳnh Phương cũng không muốn kéo anh vào. Biết càng ít sẽ càng tốt hơn cho Lê Quốc Khánh, cũng là một cách để bảo vệ anh.

Đêm có dài cũng đến lúc nhường chỗ cho ánh sáng. Hôm nay là ngày Cao Quỳnh Phương đến Lâm gia kiểm tra định kỳ cho Lâm Thế Thanh. Vì thế mới sáng tinh mơ, Cao Quỳnh Phương đã dậy, cô muốn chuẩn bị một tinh thần tốt nhất để chính thức hội ngộ Lâm phu nhân – Trần Diễm Sương.

Cuối cùng cũng có một ngày Cao Quỳnh Phương đường đường chính chính bước chân vào Lâm gia, chỉ tiếc là không phải vì tình yêu của mình. Mọi mơ ước của tuổi mười chín đã bị chủ nhân căn nhà này một bước đạp đổ, mọi hi vọng tình thân điều bị chủ nhân căn nhà này đập tan tành, cô có nên hận? Đúng, cô phải hận và phải đòi lại. Tội lỗi hôm nay không phải do cô tạo ra, chỉ là do Trần Diễm Sương tự chuốc lấy, cô chỉ thay trời hành đạo thôi.

"Chào ông Lâm, bà Lâm." – Cao Quỳnh Phương khó khăn lắm mới dập tắt được ngọn lửa thù hận để tươi cười đối diện với Trần Diễm Sương. Bao nhiêu năm trôi qua, Trần Diễm Sương vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp, nét thanh tao cao quý tỏa ra từ bà khiến người ta choáng ngộp, hình như thời gian cũng không có cách nào bào mòn thân thể bà.

Sau một loạt kiểm tra thông thường, Cao Quỳnh Phương kết luận sức khỏe Lâm Thế Thanh rất tốt, không có dấu hiệu bất thường nên khỉ kê cho ông một số loại thuốc trợ tim bình thường rồi rời khỏi. Con người ai mà không có nhược điểm, nó tạo nên một nỗi sợ vô hình, khiến người ta luôn kiêng dè, luôn lo lắng và Trần Diễm Sương cũng thế.

"Cuộc sống cô bây giờ vẫn tốt chứ?" – Cao Quỳnh Phương vô cùng vinh hạnh được Trần Diễm Sương đích thân tiễn ra đến tận cổng.

"Cảm ơn bà, rất tốt." – Lớp mặt nạ thường ngày hôm nay dường như dày thêm, nụ cười như đông cứng trên khuôn mặt khả ái, là nụ cười giả dối nhất của cô.

Trần Diễm Sương vẫn luôn là một người điềm tĩnh, dù trong hoàn cảnh ngặt nghèo nhất bà cũng có cách đối phó, huống hồ là một người từng bại thảm hại trong tay bà "Tốt hơn hết hãy luôn giữ sự yên bình đó."

Cao Quỳnh Phương lễ phép nói lời cuối cùng trước khi đi "Tôi sẽ cố thưa bà." Với một người lão luyện như Trần Diễm Sương dư sức hiểu hàm ý trong câu nói của Cao Quỳnh Phương thế nhưng bà ta vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên nhìn cô rời đi rồi vào trong. Điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của Cao Quỳnh Phương, nhưng cô đã không còn là một Cao Quỳnh Phương yếu ớt ngày nào, từ từ rồi Trần Diễm Sương sẽ được nếm cảm giác đau khổ mà bà từng ban phát.

Trở về bệnh viện. Cao Quỳnh Phương lại tiếp tục cuộc sống bình thường hằng ngày, đây dường như là niềm vui cuối cùng còn sót lại trong cuộc đời cô. Không cần ngụy trang, không cần giả dối, mọi việc cô làm đều là xuất phát từ trái tim. Dù bệnh viện là một nơi nước mắt xen lẫn nụ cười nhưng ít ra tất cả những cảm xúc ấy đều chân thật, đều vì tình thân mà con người luôn trân trọng, thứ mà Cao Quỳnh Phương luôn khao khát."Chị, về thôi." – Thấy Cao Quỳnh Phương thơ thẩn đến quên mất thời gian, cô y tá vui vẻ nhắc nhở.

"Sao gấp vậy? Vẫn chưa đến giờ tan ca mà?" – Cao Quỳnh Phương liếc nhìn đồng hồ chỉ mới 18h45, vẫn chưa đến giờ giao ca.

"Hôm nay Valentine, ngoại lệ một bữa đi chị."

Cao Quỳnh Phương lại rơi vào dòng suy nghĩ, cô thở dài "Thì ra hôm nay là Valentine."

"Anh, sinh nhật vui vẻ." – Triệu Minh Minh ôm chặt Lâm Khải Phong, đặt lên má anh một nụ hôn nồng ấm.

"Cảm ơn em." – Dù Triệu Minh Minh đã cố chuẩn bị toàn vẹn mọi thứ nhưng chỉ đổi lại một nụ cười mỉm của Lâm Khải Phong.

Thấy Lâm Khải Phong có vẻ miễn cưỡng, Triệu Minh Minh khó hiểu hỏi "Anh không vui à?"

Không phải không vui mà là không muốn nhớ. Nếu hôm nay Triệu Minh Minh không nhắc chắc thật sự anh đã quên. Kể từ cơn mưa của bảy năm trước, Lâm Khải Phong đã để ngày này cho gió cuốn đi, để dông bão vùi dập vỡ tan, bởi anh rất sợ, sợ nó nhắc anh nhớ về tình yêu năm nào, về nụ hôn nồng cháy dưới ánh trăng, về người con gái anh nguyện ý đánh đổi tất cả và về cả nỗi đau cô đã nhẫn tâm để lại. Nhưng trước mặt Triệu Minh Minh, Lâm Khải Phong chỉ có thể vui vẻ chấp nhận, anh không có lựa chọn, cũng như năm xưa, không được chọn lựa.

Triệu Minh Minh đã sắp đặt mọi thứ rất chu toàn, một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, một bản balad ngọt ngào, một tình yêu không tì vết. Vậy mà con tim ngu ngốc của anh vẫn không cách nào tiếp nhận, anh cứ mãi nhớ về ngày này của bảy năm về trước, nhớ về cặp giày thủy tinh sáng lấp lánh dưới trăng, nhớ nụ cười thuần khiết của Cao Quỳnh Phương, nhớ khi môi lưỡi họ hòa quyện làm một. Biết là sai trái nhưng anh bất lực rồi, càng khống chế bản thân anh càng nhớ, càng cố thoát khỏi anh lại càng bị buộc chặt.

"Chúng ta đi dạo." – Nếu điều ước trong sinh nhật có thật, Lâm Khải Phong ước rằng có thể nhìn rõ người hôm nay bên cạnh anh là ai.

Nắm chặt tay Triệu Minh Minh cùng sải bước trên đường, giống như bao cặp tình nhân khác, hơi ấm tỏa ra khiến trái tim loạn nhịp của Lâm Khải Phong dần trở về vị trí cũ. Họ dừng lại bên bờ biển mênh mông, cùng nhau nhìn ra phía xa vô định, cùng nhau ước những điều tốt đẹp.

"Có bao giờ em rời xa anh không?" – Lâm Khải Phong đột nhiên lên tiếng.

Có lẽ Triệu Minh Minh không nghe ra sự trống vắng trong lời nói của Lâm Khải Phong nên cô mới vui vẻ xoay người anh đối diện mình, rồi tiến đến vòng tay ôm eo Lâm Khải Phong "Sẽ không bao giờ em để anh một mình."

Lâm Khải Phong nghe như thanh âm quen thuộc năm xưa, anh mãn nguyện đáp trả cái ôm của Triệu Minh Minh từ đáy lòng thốt lên "Cảm ơn em."

Cũng ngay lúc này, một cơn mưa tù đâu ập đến.

"Anh...đi thôi." – Triệu Minh Minh vội kéo tay Lâm Khải Phong chạy tìm chỗ trú.

Đến giờ thì Lâm Khải Phong mới thức tỉnh, đã không phải là Cao Quỳnh Phương, đã không phải là lời hứa mà cô dành cho anh, bởi Cao Quỳnh Phương luôn nguyện ý cùng anh ướt mưa, sẽ không vội vã trốn chạy. Đúng vậy, cũng như bây giờ, Cao Quỳnh Phương đứng lặng lẽ trong cơn mưa nặng hạt, nước mưa thấm vào da thịt buốt giá nhưng Cao Quỳnh Phương vẫn chấp nhận chịu đựng. Ba trăm sáu mươi lăm ngày, chỉ có duy nhất một ngày để cô nhớ anh, tại sao vẫn phải cướp đi? Thì ra cô không mạnh mẽ như mình nghĩ, nhìn anh ôm người con gái khác, nhìn khuôn mặt viên mãn hạnh phúc của anh, tất cả điều như một cây dao cắm thẳng vào trái tim cô. Có ai biết Cao Quỳnh Phương không khóc vì không muốn Lâm Khải Phong nhìn thấy, không ngã khuỵu vì không muốn Lâm Khải Phong đau lòng, không níu kéo vì sợ Lâm Khải Phong không dứt bỏ, nỗi đau mà anh gánh chịu có lớn bằng cô? Cuối cùng, Cao Quỳnh Phương mới hiểu ra, nỗi đau lớn nhất không phải khi tình yêu kết thúc mà khi đã kết thúc mới nhận ra còn yêu rất nhiều.

"Tỉnh lại đi, em không phải như vậy?" – Không hiểu sao Trình Tử Khiêm luôn xuất hiện lúc Cao Quỳnh Phương yếu đuối nhất, anh vẫn như năm xưa không nhẫn tâm nhìn Cao Quỳnh Phương một mình chống chọi dưới mưa, anh cầm ô đến bên cạnh cô.

Nhưng Cao Quỳnh Phương lại lảng đi "Anh về đi." – Thì ra cũng có lúc Cao Quỳnh Phương tham lam mưa, vì ít nhất nỗi đau mưa để lại trên thân xác này sẽ khiến nỗi đau trong tim vơi dần.

Cao Quỳnh Phương hôm nay đã đủ trưởng thành để tự bước đi, Trình Tử Khiêm biết rõ. Vì thế anh đứng lặng nhìn đôi chân mỏi mệt của Cao Quỳnh Phương lê bước đi cũng không đuổi theo. Có lẽ giống như Lâm Khải Phong nói, cô giờ đã thay đổi, đã quá xa lạ. Cô cứ đi mãi, không biết đi đâu, cũng không biết về đâu. Mưa mỗi lúc thêm nặng hạt, bước chân Cao Quỳnh Phương càng thêm nặng nề, cô đứng chững lại, ngước mặt nhìn lên bầu trời tối đen trên cao, rồi lại nhìn về phía trước mịt mù, thì ra con đường cô chọn lại đen tối và mờ mịt như vậy. Lần đầu tiên Cao Quỳnh Phương cảm thấy sợ hãi về ngày mai, khi đêm đen dường như chắn hết tất cả các lối đi, Cao Quỳnh Phương mới nhận ra mình quá nhỏ bé so với thế giới rộng lớn này, thì ra đôi chân dù kiên định đến mấy cũng có lúc mệt mỏi, thôi hãy một lần cho cô được yếu đuối.

Ngay khi Cao Quỳnh Phương sắp ngã xuống, bỗng từ đằng sau có một đôi tay rắn chặt ôm chặt cơ thể cô.

"Nếu đã không muốn đứng dưới ô của ai đó thì ít ra hãy tìm một người chịu ướt cùng em."

Giọng nói thâm tình rơi trên vành tai, đôi tay kiên định đặt trên eo, lồng ngực ấm áp dán chặt phía sau, tất cả đều là thật. Cao Quỳnh Phương như bất động tại chỗ, dù lý trí rất muốn cự tuyệt nhưng con tim không cho phép, lần cuối cùng thôi, hãy để cô yêu anh. Cứ như vậy, trong thinh lặng hai con người hòa quyện vào nhau, cảm nhận tình yêu năm nào vẫn vẹn nguyên, cảm nhận trái tim đã không còn băng giá, cảm nhận sự tồn tại chân thật của đối phương. Giá như thù hận kia chưa từng tồn tại, giá như tình yêu kia chưa bao giờ tách rời, giá như cay đắng kia chưa bao giờ hiển hiện, thì bây giờ họ có được hạnh phúc?

"Xin anh... buông em ra đi." – Cũng đã đến lúc Cao Quỳnh Phương nên tỉnh lại, càng tham lam vòng tay này, chỉ càng nhận thêm đau khổ. Nhưng dù cố cách mấy, cánh tay rắn chắc của Lâm Khải Phong vẫn ôm chặt cô, giống như muốn đem hai cơ thể nhập làm một, để cô không còn chạy trốn, để anh vĩnh viễn không mất cô.

"Anh mệt rồi, anh không chơi nổi trò trốn tìm với em nữa. Coi như anh thua rồi... mình bắt đầu lại... được không em?" – Giọng nói bất lực của Lâm Khải Phong rõ ràng bên tai, làm trái tim Cao Quỳnh Phương nhói lên từng cơn. Có lẽ nếu lúc đó anh không bắt gặp cô lẩn tránh chiếc ô của Trình Tử Khiêm, nếu anh không nhìn thấy cô khó nhọc nhưng vẫn cố bước đi, nếu như cô không sắp ngã khuỵu thì có lẽ anh vẫn chôn giấu tình cảm này, vẫn nghe theo sự sắp đặt cưa số phận, vẫn chấp nhận buông tay.

"Bên cạnh em... chỉ khiến anh bị ướt thôi." - Một giọt nước nóng hổi rơi xuống tay Lâm Khải Phong, là nước mắt Cao Quỳnh Phương...đã tràn.

Chương 32

"Em nhìn anh đi. Nói cho anh biết em có còn yêu anh không?"

Con ngươi đen láy của Lâm Khải Phong như xoáy Cao Quỳnh Phương vào một vòng tròn oan nghiệt, dù đã cố trốn chạy, nhưng cánh tay anh vẫn quá rắn chắc, kiềm hãm đôi chân ép cô phải đối diện.

"Em không biết." Đến nước này, buông tay là điều không thể, nhưng bên cạnh nhau cũng là sai trái, giữa hai dòng nước Cao Quỳnh Phương thật không biết phải trôi về đâu?

Nhưng may mắn thay bên cạnh cô luôn có một vòng tay, anh sẽ thay cô chọn "Đồ ngốc." Lâm Khải Phong một lần nữa ôm chặt Cao Quỳnh Phương vào lòng, đó là tình yêu mà bảy năm qua anh chưa bao giờ thay đổi, cay đắng năm đó chẳng là gì so với thứ tình cảm to lớn tồn tại trong trái tim anh, chỉ cần cô vẫn không từ bỏ, có chết anh cũng giành lại.

Cao Quỳnh Phương sụi lơ trong vòng ôm của Lâm Khải Phong, nước mắt lại rơi theo từng nhịp đập trái tim anh, nhưng có bao nhiêu giọt là thật lòng, có bao nhiêu giọt là xuất phát từ tình yêu? Lâm Khải Phong anh có thể vì chữ yêu mà đánh đổi tất cả nhưng Cao Quỳnh Phương cô chỉ hi sinh vì một chữ hận. Là thù hận đã khiến trái tim cô trở nên chay sạn, chẳng có thứ gì khiến cô quay đầu, dù phải mất đi cả tình yêu khắc cốt ghi tâm.

"Oh my god. Cậu sao vậy?" – Dương Băng Vũ vừa mở cửa, lập tức nhìn thấy Cao Quỳnh Phương cả người ướt sũng, cô nhanh chóng kéo Cao Quỳnh Phương vào nhà rồi chạy vọt vào phòng lấy khăn.

Tắm rửa xong, Cao Quỳnh Phương bước về phòng. Mở laptop lên, cô nhận được rất nhiều email, và trong đó có một lá thư rất quan trọng, cũng chính là nguyên nhân cô phải trở về bên cạnh Lâm Khải Phong. Cầu mong mọi chuyện sớm kết thúc, khi mục đích đã đạt được cô sẽ rời xa anh, càng tổn thương anh cũng chính là tổn thương bản thân cô, nhưng cuộc đời mấy ai biết trước được ngày mai. Ngay từ đầu, số phận đã gắn liền cô và anh, không những kiếp này mà là đời đời kiếp kiếp.

"Chris. Tài liệu hôm trước mình gửi qua cho cậu, cậu thấy sao?" – Cuộc sống thật sự của Cao Quỳnh Phương dường như chỉ bắt đầu vào ban đêm.

"Chỉ cần ngăn cản được việc sáp nhập, chúng ta vẫn còn cơ hội." – Giọng một cô gái lảnh lót ở đầu dây bên kia.

"Cậu yên tâm, mình sẽ tìm mọi cách giúp cậu." – Thấy Cao Quỳnh Phương không trả lời, cô gái kia trấn an.

"Cảm ơn cậu, mình có ca phẫu thuật, liên lạc cậu sau."

Đặt điện thoại lên bàn, Cao Quỳnh Phương bước ra ban công. Ánh đèn hắt xuống đường, dù chỉ soi rọi được một phần của con đường rộng lớn nhưng lại chính là ánh sáng lớn lao của người dân lao động đang cật lực làm việc để mưu sinh, đồng tiền từ bao giờ lại trở nên to lớn như thế, vì tiền người ta nguyện ý hi sinh tình thân, tình yêu thậm chí là mạng sống. Liệu rằng khi đồng tiền không còn là thước đo cuộc sống, người ta có thể sống bằng trái tim chân thật? Tất cả chỉ là chữ nếu.

Trở lại giường ngủ, Cao Quỳnh Phương cố ép bản thân mình, ít nhất ngủ rồi sẽ không cần nhớ đến nỗi đau hay cả thù hận.

"Lâm Khải Phong, từ ngày hôm nay em nguyện ý ở bên cạnh anh, dù xảy ra chuyện gì chăng nữa cũng không xa rời."

Không thể nào tin được, cô gái có đôi mắt cười thuần khiết ấy, cô gái đang vô cùng hạnh phúc ấy lại là Cao Quỳnh Phương. Cô ôm anh, họ trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy, nụ hôn chứng minh cho tình yêu vĩnh cữu, cho cuộc sống gắn kết từ đây. Nhưng khi cặp nhẫn chưa kịp lồng vào tay thì....

"Cao Quỳnh Phương, cô thật quá ngây thơ, cô nghĩ sau tất cả những chuyện cô làm, cô vẫn đáng để hạnh phúc sao? Hết lần này đến lần khác, cô làm tổn thương Khải Phong, thậm chí còn lợi dụng anh ấy để hoàn thành mục đích, cô không xứng với anh ấy."

Giọng nói sắc lẻm của Triệu Minh Minh khiến bàn tay cầm nhẫn của Cao Quỳnh Phương phát run, Triệu Minh Minh nói không sai, cô không xứng với anh. Nhưng Cao Quỳnh Phương luôn tin vào Lâm Khải Phong, anh đã từng hứa sẽ cho cô hạnh phúc, đã cùng cô vượt qua biết bao sóng gió, cô tin anh sẽ không rời khỏi cô. Nhưng với những vết thương mà cô để lại, có mấy ai có thể tha thứ?

"Anh..." – Cao Quỳnh Phương run run nhìn Lâm Khải Phong.

Sao giờ đây anh lại xa lạ đến thế, đôi mắt anh nhìn cô không còn thâm tình mà đầy thù hận.

"Em có nhìn thấy mình không?" – Giọng nói lạ lẫm này, không phải, không thể nào là của Lâm Khải Phong.

"Em...anh nghe em nói đi."

"Tất cả đã kết thúc rồi, kết thúc bằng nỗi đau của em."

Mọi người lần lượt rời đi, Lâm Khải Phong, Triệu Minh Minh, Trình Tử Khiêm và cả Dương Băng Vũ. Cao Quỳnh Phương đau đớn ngồi bệt xuống thảm, chiếc nhẫn trên tay cũng rơi mất từ khi nào, không còn ai bên cạnh, chỉ còn trơ trọi một mình cô với không gian cô quạnh, cô không muốn, không muốn....

Cao Quỳnh Phương bật dậy từ cơn ác mộng, cũng may chỉ là giấc mơ, không phải sự thật. Vừa rồi, cô thật sự sợ hãi, dù đã tỉnh lại như vẫn chưa hết bàng hoàng, mồ hôi lấm tấm trên trán. Không thể nào, Cao Quỳnh Phương đã sắp xếp rất chu toàn, chắc chắn không kết thúc như vậy, cô phải là người chiến thắng, phải thắng trong huy hoàng.

"Chị à, trưởng khoa Quách mời chị lên hội chuẩn."

Cả đêm không ngủ khiến Cao Quỳnh Phương rất mệt mỏi, cả thân thể đều uể oải, nhưng cô vẫn cố gắng xoa thái dương, lắc phần cổ để xua đi cơn buồn ngủ rồi với lấy áo blouse, hướng về phòng họp. Tài liệu nhanh chóng được phát ra, mọi người đều chăm chú đọc bệnh án, không khí bắt đầu trở nên nghiêm trọng.Bệnh nhân là một đứa bé 10 tuổi mắc tứ chứng Fallot (một căn bệnh tim bẩm sinh) nhưng gia cảnh lại khó khăn, không thể chi trả cho một ca phẫu thuật thông thường vì thế có kiến nghị sử dụng chương trình thử nghiệm của một công ty dược học. Nhưng chương trình này chỉ mới đưa vào thử nghiệm, khả năng rủi ro rất cao.

"Con phản đối." – Sau một hồi suy ngẫm, Cao Quỳnh Phương đột ngột lên tiếng.

"Chúng ta có thể xin tài trợ, không thể lấy sinh mệnh của một đứa trẻ làm vật thí nghiệm."

"Con nên biết rõ, tứ chứng Fallot phải phẫu thuật ngay từ lúc mới sinh, càng lớn nguy cơ rủi ro càng cao, chi phí cũng từ đó mà tăng theo, dù cho chúng ta có xin được viện phí nhưng thằng bé thì không thể đợi." – Quách Tĩnh vô cùng bình tĩnh đưa ra luận chứng phản bác Cao Quỳnh Phương.

Phải, đứa bé không thể đợi được nữa. Nhưng chương trình thực nghiệm quá nguy hiểm, có thể xảy ra biến chứng bất cứ lúc nào, thân thể yếu ớt của đứa bé hoàn toàn không thể chịu đựng được bất kỳ một cơn đau nào nữa. Mọi thứ dường như lại rơi vào bế tắc.

"Con nghĩ chúng ta cần nói chuyện thêm với người thân của bệnh nhân này."

Cả hội đồng điều đồng ý với đề nghị của Cao Quỳnh Phương. Biết đâu, có một phép màu xuất hiện cứu lấy đứa bé này. Mọi người thu dọn rồi rời khỏi phòng họp, riêng Cao Quỳnh Phương phải ở lại theo yêu cầu của Quách Tĩnh.

"Bất cứ thứ gì cũng có giới hạn của nó, con nên lấy đại cuộc làm trọng."

"Cứu bệnh nhân là trách nhiệm của chúng ta."

"Nhưng cũng có trường hợp phải trông mong vào số phận của bệnh nhân."

"Nó nằm trong tay chúng ta, thưa thầy."

Trên đường về phòng làm việc, Cao Quỳnh Phương đột nhiên bị một đứa trẻ đụng phải. Không ngờ, đây lại là đứa bé trong bệnh án vừa nãy. Nhìn khuôn mặt xanh xao và thân thể ốm yếu của thằng bé, Cao Quỳnh Phương cảm thấy đau lòng, cô ngồi xuống đỡ nó đứng lên, rồi dịu dàng hỏi han.

"Con tên là gì?"

"Dạ, con tên là Tiểu Tinh." – Thằng bé vô cùng lễ phép trả lời.

"Sao con lại chạy ở đây, lỡ đụng trúng người khác thì sao?"

Tiểu Tinh nghe giọng nghiêm khắc của Cao Quỳnh Phương sợ hãi cúi mặt "Con xin lỗi." Cao Quỳnh Phương khẽ vuốt đầu Tiểu Tinh, rồi mỉm cười nhìn nó "Được rồi, cô đưa con về phòng được không?"

"Được ạ."

Suốt cả quãng đường, Tiểu Tinh nói rất nhiều chuyện với Cao Quỳnh Phương, kể cả những bí mật mà nó chưa từng với ai. Thì ra khi đối mặt với cái chết, con người ta vẫn có thể vui vẻ như vậy. Mặc dù Tiểu Tinh rất lạc quan nhưng những người thân bên cạnh thằng bé thì không như vậy, nhìn khuôn mặt hốc hác với quầng mắt thâm quầng của mẹ nó, ai mà không xót xa, gánh nặng tiền bạc đã cướp mắt tuổi xuân và sức khỏe của chị, vậy mà chị vẫn không bao giờ dừng lại, chị vẫn cố gắng cho đến tia hi vọng cuối cùng.

"Cảm ơn bác sĩ." – Giọng nói hiền hậu của một bà mẹ hi sinh tất cả vì con khiến trái tim băng giá của Cao Quỳnh Phương rung động.

"Đây là danh thiếp của em, khi nào chị có thời gian, em muốn trao đổi với chị vài điều."

Rồi Cao Quỳnh Phương trở về văn phòng, cả ngày trong đầu cô luôn hiện lên nụ cười của Tiểu Tinh, một nụ cười ngây thơ, trong trắng dù phải gánh chịu nỗi đau cũng không một chút oán hận. Thì ra, cô vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người, ít ra vẫn bình an sống đến hôm nay, có khi nào cô đã sai, không, không phải. Cô chỉ đòi lại những gì mình đã mất, sai lầm không phải do cô mà do Trần Diễm Sương.

"Chiều nay anh qua đón em?" – Hoàn toàn trái ngược với Cao Quỳnh Phương, tâm tình Lâm Khải Phong hình như rất vui vẻ.

"Ừ."

"Em sao vậy? " – Giọng nói mệt mỏi của Cao Quỳnh Phương làm niềm vui của Lâm Khải Phong bị đứt đoạn.

"Không, chiều gặp,bye anh."

Nếu Cao Quỳnh Phương không chịu nói, ai có thể ép cô đây. Cuộc sống có quá nhiều thứ khiến người ta mệt mỏi, huống chi Cao Quỳnh Phương lại luôn phải đối mặt với sự sống và cái chết. Dù rất muốn chia sẻ, nhưng Lâm Khải Phong vẫn tôn trọng lựa chọn của cô, nếu một ngày cô không còn khả năng chống chọi, anh sẽ ở bên.

Chương 33

Những ngày tháng mất đi Cao Quỳnh Phương là những ngày tháng đau khổ nhất trong cuộc đời Lâm Khải Phong, bất kể làm gì, hình ảnh cô luôn hiện rõ trước mắt. Biết bao lần anh say đến quên mất mình là ai nhưng chưa một lần anh quên được cô, biết bao lần anh ngồi cuộn mình trong góc tối nhưng nụ cười của cô luôn soi sáng tâm hồn anh, biết bao nhiêu cuộc tình trôi qua, biết bao nhiêu bóng hồng lần lượt đi ngang nhưng Cao Quỳnh Phương với anh vẫn là duy nhất. Cho nên bây giờ, dù cô có xác muối trái tim anh bao nhiêu lần, dù cô muốn đạp đổ cuộc tình này bao nhiêu lần, anh vẫn sẽ gắng gượng, sẽ không bao giờ từ bỏ, một lần nào nữa.

"Rảnh không? Chiều nay đi uống vài ly đi!" – Lời nói của Lê Quốc Khánh đã xua tan mảng kí ức đang dần trở về trong Lâm Khải Phong.

"Bận rồi, cậu tìm Tử Khiêm đi."

Lê Quốc Khánh thong dong tiến đến bàn làm việc của Lâm Khải Phong ngồi xuống, anh nhìn Lâm Khải Phong rồi chắt chắt lưỡi, lắc lắc đầu bỡn cợt "Xem ra cậu càng ngày càng bị quản kỹ nhỉ?"

Lâm Khải Phong đương nhiên không có hứng thú tham gia vào trò đùa của Lê Quốc Khánh, anh cúi xuống tiếp tục xem xét tài liệu.

"Thôi được rồi, cậu đừng có bày cái bộ mặt đó với tôi, tạm biệt." – Tiết mục giải trí giữa giờ của Lê Quốc Khánh vậy là kết thúc.

Thời gian tiếp tục trôi đi, chậm rãi từng giây từng phút nhưng với Lâm Khải Phong và Cao Quỳnh Phương, nó giống như một cơn bão, cuốn đi nụ cười, tình yêu và cả hạnh phúc. Bảy năm trôi qua, để lại trong tim mỗi người những vết thương dù không nói ra nhưng hẳn ai cũng cảm nhận được, bây giờ họ giống như những con thiêu thân lao đầu vào lửa, ngày mai, tương lai, mọi thứ đều mờ mịt, rồi số phận sẽ một lần nữa đẩy họ về đâu, không ai lường trước được...

Phải đã là số phận thì không ai lường trước được, cũng giống như Bạc Vy Nhi, ngày chị chấp nhận nén đau sinh ra Tiểu Tinh, chưa bao giờ chị nghĩ đã để lại trong con mình một căn bệnh quái ác, đang từng ngày tàn phá thân thể bé nhỏ. Nhiều lần chị lặng lẽ nhìn Tiểu Tinh say giấc, lòng chị lại đau như ai cắn xé, chị khẽ vuốt ve cơ thể bé nhỏ của Tiểu Tinh trong nước mắt, là chị vô dụng ngoài cố gắng đến hơi thở cuối cùng ra chị không làm được gì cả.

"Chị ngồi đi." – Cao Quỳnh Phương cũng không biết tại sao mình lại có một cảm tình đặc biệt với hoàn cảnh của Tiểu Tinh, có lẽ chính là do nụ cười bất chấp số phận của thằng bé.

Bạc Vy Nhi ngồi ngay ngắn trước mặt Cao Quỳnh Phương, hi vọng dường như đã không còn hiện quá nhiều trong mắt chị, chỉ còn đọng lại một nỗi buồn đau đáu "Xin bác sĩ hãy giúp con tôi!" Tuy vậy chị vẫn không kiềm được tiếng lòng mình đang thét gào.

"Đó là công việc của chúng tôi. Lần này tôi mời chị đến đây là muốn nói đến việc áp dụng chương trình thí nghiệm cho Tiểu Tinh, tôi nghĩ bác sĩ phụ trách dự án này cũng đã nói sơ lược với chị về độ rủi ro của nó, và hình như chị đã đồng ý?"

"Phải." – Đôi mắt Bạc Vy Nhi cụp xuống như che giấu một nỗi sợ mà chị phải cắn răng chấp nhận.

"Chị nên suy nghĩ thật kỹ, điều trị như vậy rất nguy hiểm?" – Cao Quỳnh Phương vẫn cố gắng thay đổi tình hình.

"Bác sĩ, tôi hết cách rồi nên mới lựa chọn như vậy."

Cùng lúc với câu nói của Bạc Vy Nhi, một người khác bước vào.

"Ủa, anh về từ bao giờ vậy?" – Người bước vào là Huỳnh Lập, anh là một bác sĩ giỏi, một người đàn anh mà Cao Quỳnh Phương luôn ngưỡng mộ, mấy tháng trước anh được cử đi học một khóa chuyên tu ở Úc, cuối tháng này mới kết thúc, nên sự xuất hiện của anh làm Cao Quỳnh Phương rất ngạc nhiên.

"Mới sáng nay thôi, định qua nói chuyện với em một chút nhưng em bận rồi thì thôi vậy!" – Giống như thói quen hằng ngày của Huỳnh Lập, anh không trễ nãi một giây phút nào, rời khỏi khi câu nói vừa dứt.

Huỳnh Lập rời đi, nhường lại căn phòng cho cuộc đối thoại của Cao Quỳnh Phương và Bạc Vy Nhi.

"Còn ba bé thì sao? Chị nên bàn với ba bé chuyện này, biết đâu sẽ tìm được hướng giải quyết?"

"Cảm ơn bác sĩ, nhưng tôi đã quyết định rồi."

Thật không ngờ, một người phụ nữ trông yếu ớt như chị lại còn một mặt cứng rắn kiên định như vậy. Cao Quỳnh Phương không còn biết nói gì, mọi lựa chọn đều ở Bạc Vy Nhi, cô cũng chỉ đơn giản là một bác sĩ chuyên môn. Nhưng cũng chính vì là một bác sĩ, Cao Quỳnh Phương không đứng nhìn bệnh nhân chết mà không làm gì. Và hình như ánh sáng đang mở ra, dẫn đường cô. Nhưng trước hết, đối phó với Lâm Khải Phong cái đã. Nhìn chiếc xe Ferrari đỏ sang trọng đậu dưới sảnh, Cao Quỳnh Phương ngán ngẩm đội lên chiếc mặt nạ giả tạo, cô ghét cảm giác bên cạnh anh, bởi nó luôn trói chân cô, khiến cô đắm chìm, khiến cô mụ mị dù lý trí vẫn vô cùng tỉnh táo.

"Anh đến lâu chưa?" – Những câu nói trước đây Cao Quỳnh Phương chưa từng nói không biết từ bao giờ lại thành thạo vọt ra.

"Mới đến thôi."

Chiếc xe lăn bánh với bầu không khí tĩnh lặng, im lặng đến đáng sợ. Phải chăng đã quá lâu để cô và anh tìm ra một câu chuyện chung, hay là vì đã quá sợ đến mức không dám lên tiếng. Dù đôi mắt nhìn đăm đăm phía trước nhưng Cao Quỳnh Phương dường như không thấy gì, bởi cô đang rất cố gắng chèn ép trái tim mình, nó đang đập một cách mãnh liệt, vì yêu, vì đau hay đơn giản chỉ vì anh. Ngay lúc ấy, một bàn tay ấm áp như tiếp thêm sức mạnh cho trái tim cô, dù lý trí rất muốn phản kháng nhưng phải làm sao khi cô chỉ có một con đường.

"Chúng ta đi đâu vậy?" – Cứ tiếp tục yên lặng sẽ khiến trái tim đắm chìm, ngay lúc này cô cần đánh thức nó dậy.

"Rồi em sẽ biết." – Lâm Khải Phong quay sang nhìn cô bằng đôi mắt ngập ý cười, Cao Quỳnh Phương như chết đuối trong ánh mắt ấy, rõ ràng cô nhìn thấy được niềm hạnh phúc, sự mãn nguyện và cả sự trân trọng trong đôi mắt anh, Cao Quỳnh Phương không biết những điều cô làm như một con dao hai lưỡi, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cô đứt tay.

Cuối cùng thì xe cũng dừng lại, giống như một sự giải thoát. Mở cửa xuống xe, Cao Quỳnh Phương như không tin vào mắt mình, không ngờ, không thể nào ngờ cô đang đứng trước ngôi trường năm nào. Bàn tay Lâm Khải Phong lại một lần nữa nắm lấy bàn tay cô, giống như trước đây, siết chặt nhưng ngọt ngào. Ký ức năm nào như thức tỉnh, thì ra bảy năm trước cô đã nắm chặt tay anh như vậy, thì ra bảy năm trước cô đã hạnh phúc như vậy, thì ra bảy năm trước cô đã nhẫn tâm như vậy. Nhưng tại sao khi mọi thứ đã thay đổi bao gồm cả cô và anh, anh vẫn không chịu từ bỏ.

"Anh có biết mình ngốc lắm không?" – Một giọng nói trách móc nhưng đầy tình cảm vang lên giữa không gian vắng lặng, Cao Quỳnh Phương không biết thanh âm xa lạ đó của ai nhưng Lâm Khải Phong thì biết rất rõ.

"Em biết là được rồi."

Không hiểu Lâm Khải Phong đang nghĩ gì mà lại đưa Cao Quỳnh Phương trở về một thời ký ức. Phải chăng anh đang muốn khơi dậy mảng kí ức năm nào, phải chăng anh muốn thức tỉnh tình yêu, hay chỉ đơn giản là vì anh nhớ. Nhớ khoảnh khắc anh và cô cùng nắm tay nhau lướt qua từng hàng cây, từng băng ghế đá, nhớ nụ cười thuần khiết của người con gái năm xưa, và rõ ràng anh đã thấy được. Nhưng liệu rằng Cao Quỳnh Phương có nhìn thấy? Lâm Khải Phong dù là bảy năm trước hay bây giờ, vẫn lặng lẽ đứng đợi cô ở cổng trường, vẫn chấp nhận đứng đằng sau cô bất kể khi nào, vẫn nguyện ý thay cô gánh chịu những nỗi đau.

"Ngày mai rồi sẽ mất hết đúng không anh?" – Cao Quỳnh Phương thấy được, cảm nhận được nhưng có thể không khi mọi thứ đã được an bài.

Lâm Khải Phong cúi xuống nhìn sâu vào đôi mắt vô hướng của Cao Quỳnh Phương "Có anh và em, mọi thứ sẽ luôn tồn tại."

"Mình về đi anh."

"Em trốn cái gì chứ? Em trốn rồi có thể xóa bỏ quá khứ không hay nó sẽ tiếp tục dày vò bản thân em? Đôi khi anh cũng rất muốn trốn, muốn giống như em rũ bỏ tất cả để ra đi, nhưng anh không làm được. Cứ mỗi lần nhìn thấy em, nghĩ tới em đã buông tay anh, anh thật sự rất sợ, rất đau. Thật sự, anh rất hận bản thân mình, anh không quên được em cũng không có cách nào quên em, dù em không yêu anh, dù em bỏ rơi anh, anh vẫn không thể ngừng yêu em? Cao Quỳnh Phương, em dạy anh đi, phải làm sao anh mới có thể buông bỏ?"

'Phải làm sao mới có thể buông bỏ?' cũng là câu hỏi mà bảy năm qua Cao Quỳnh Phương luôn tự hỏi chính mình. Bởi nếu có thể buông bỏ thì giờ đây cô đã không thấy lòng đầy cay đắng, thì nước mắt đã không rơi đầy trên má. Có ai cho cô biết tại sao cô lại khóc? Cao Quỳnh Phương cố gắng quay đi để che giấu hàng mi ướt đẫm, cũng là giấu đi mảng yếu đuối trong trái tim.

"Đừng bỏ rơi anh nữa, được không em?" – Lâm Khải Phong tiến đến ôm Cao Quỳnh Phương từ đằng sau, cằm tựa trên hõm vai cô, nói bằng tất cả nghị lực còn sót lại.

Rồi sẽ đi về đâu, kết thúc hay bắt đầu, đớn đau hay hạnh phúc? Thời gian sẽ trả lời...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đưa Cao Quỳnh Phương về nhà xong, Lâm Khải Phong lái xe rời đi. Anh đã quá mệt để cố gắng cho một bắt đầu, đôi chân và lẫn trái tim đều muốn tìm một chỗ để nghỉ chân, ít nhất là ngay lúc này. Xe dừng lại trước bến cảng Sài Gòn, cảm nhận mùi vị của biển, nghe tiếng sóng rì rào, từng đợt từng đợt nối đuôi nhau xô vào bờ, những đau đớn như lắng lại. Đưa mắt nhìn về phía biển xa xôi, nhưng chỉ vô vọng, Lâm Khải Phong chỉ thấy được khoảng không vô định, mọi thứ quá xa đến mức anh không còn khả năng nhìn thấy, giống như những điều anh làm bây giờ, không thấy gì cả. Giờ thì anh mới cảm nhận sâu sắc một điều, Cao Quỳnh Phương anh yêu đã thay đổi hóa nhiều, để đạt được mục đích, cô sẵn sàng diễn một màn kịch hoàn hảo. Nhưng chỉ trách sao con tim quá ngu ngốc, vẫn xui khiến anh đuổi theo, dẫu biết là chông gai nhưng vẫn không có cách nào dừng lại.

"Rốt cục ai tài giỏi đến mức có thể hành hạ cậu như vậy?" – Rượu giống như một loại thần dược giúp con người ta thoát ra khỏi bế tắc, chả trách sao Lâm Khải Phong lại tham lam nó như vậy. Nhưng anh đã uống quá nhiều đến mức Trình Tử Khiêm cũng không tin nổi.

"Uống đi." – Với Lâm Khải Phong, rượu giờ đây rất giống Cao Quỳnh Phương, đều giả dối, lừa gạt, lại giống như một chất gây nghiện, mê hoặc thần trí anh, không cách nào thoát ra.

"Cậu say rồi, không cần đối diện sao?"

Ly rượu vừa đưa lên tới miệng lại bị Lâm Khải Phong dùng sức đập vỡ tan tành. Sự giận dữ hiện rõ trong đôi mắt đầy tơ máu, không phải là thất vọng mới đúng. Lâm Khải Phong anh có thể đứng trước bao nhiêu người, dù mưu mô xảo quyệt cách mấy anh cũng có cách chế ngự nhưng chỉ duy có Cao Quỳnh Phương, anh đều bại thảm hại.

"Cậu nói đi, tôi phải làm sau đây?" – Anh bất lực rồi.

"Nếu như cô ấy đã thay đổi, thì hãy thay đổi để phù hợp với cô ấy."

3h. Chung cư cao cấp Rainbow

Lê Quốc Khánh giữa đêm khuya nhấn chuông ing ỏi, dù không muốn nhưng Cao Quỳnh Phương vẫn phải cắt đứt giấc mộng của mình ra mở cửa. Cũng may, tuần này Dương Băng Vũ đã sang Pháp tham gia show diễn thời trang, nếu không Cao Quỳnh Phương cũng không biết giải thích làm sao.

"Em đang làm cái gì vậy?" – Vừa bước vào nhà, Lê Quốc Khánh đã tức giận quát Cao Quỳnh Phương rồi vứt cho cô một sấp tài liệu.

"Không liên quan tới anh." – Cao Quỳnh Phương cũng không giải thích, bình thản ngồi lên ghế.

"Em điên rồi. Em có biết em có thể mất mạng bất cứ lúc nào không? Đi, theo anh về Mỹ." – Vừa nói, Lê Quốc Khánh vừa kéo tay Cao Quỳnh Phương hướng ra cửa.

Nhưng Cao Quỳnh Phương một mực giãy ra "Đã bắt đầu rồi, em không dừng lại được, anh muốn về thì về một mình đi."

"Khó khăn như thế nào cả nhà chúng ta mới gặp lại, giờ em quên hết sao?"

Làm sao quên được những ngày tháng kham khổ ấy? Một mình chân ướt chân ráo ở nước Mỹ xa xôi, Cao Quỳnh Phương phải tự thân chịu đựng cái lạnh giá buốt, phải gồng mình kiếm từng đô để có tiền đi học, phải chịu biết bao tủi nhục để tìm kiếm ba va anh hai, những ngày tháng ấy đã khảm sâu vào tâm trí Cao Quỳnh Phương, suốt cuộc đời này cô cũng không bao giờ quên. Nhưng cũng vào lúc cùng cực ấy, Cao Quỳnh Phương đã tự hứa với bản thân phải cố gắng để đòi lại những gì cô đã bỏ ra. Bây giờ tất cả chỉ mới bắt đầu, muốn cô dừng lại sao? Không thể.

"Nhớ, dĩ nhiên là nhớ rất rõ. Vậy anh có nhớ tại sao em phải khổ sở như vậy không? Em có tội sao? Nếu năm đó, bà ta không bỏ rơi chúng ta, nếu bà ta không hại chết dì Vân, nếu bà ta cho em một con đường sống, em đã không phải đi đến bước này. Anh hai, cứ coi như anh không biết gì, quay về Mỹ đi!"

"Em kêu anh làm sao về Mỹ? Em thu mua cổ phần, cài người vào Thiển Vũ, cho người điều tra Ngô Kim Ngọc, anh có thể điều tra em tưởng Lâm Khải Phong không biết gì sao? Em muốn Trần Diễm Sương trả giá bà ta sẽ không đề phòng à? Đây là Việt Nam, thế lực của Lâm gia lớn nhất thế nào em có biết không? Em chỉ đang đâm đầu vào chỗ chết thôi."

Lời của Lê Quốc Khánh dường như thức tỉnh Cao Quỳnh Phương. Nhưng cô nghĩ mãi cũng không hiểu, nếu Lâm Khải Phong đã biết tất cả, vậy tại sao anh vẫn muốn ở bên cạnh cô. Thật ra, anh có mục đích gì? Cô đã quá chủ quan khi tin vào tình yêu của Lâm Khải Phong, cô đã quên mất, anh đã là một Lâm tổng, hằng ngày đối diện với bao nhiêu con cáo già nhưng vẫn có thể giữ vững Thiển Vũ. Thì ra ngay bước đầu tiên người thua chính là cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro