Phần 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34

Dù lòng rất hoang mang nhưng Cao Quỳnh Phương vẫn cố bảo vệ quyết định của mình.

"Anh hai...Tất cả mới chỉ là bắt đầu...Người đầu hàng mới là người thật sự thua cuộc." – Quyết tâm trả thù của Cao Quỳnh Phương đã hóa sắt đá từ lâu, hoặc là thua thảm hại hoặc là thắng huy hoàng, tuyệt đối không có việc bỏ cuộc giữa chừng.

Nhưng Lâm Quốc Khánh thì hoàn toàn ngược lại, điều quan trọng với anh không phải là trả thù cũng không phải là chiến thắng mà chính là đứa em gái này "Chữ thua mà em nói đồng nghĩa với tính mạng của em, em có biết không?"

Đôi mắt Cao Quỳnh Phương dần đen lại "Lâm Khải Phong sẽ không giết em...không bao giờ." Đó là một sự thật suốt đời này sẽ không bao giờ thay đổi và cũng là điểm chí mạng của Lâm Khải Phong suốt đời không thể khắc phục.

Lâm Quốc Khánh dường như bất lực trước ý chí kiên định của Cao Quỳnh Phương, giờ anh mới thấy tự trách bản thân mình sao không cản ngăn cô trước khi cô trở về, biết đâu mọi chuyện đã không ra nông nỗi này, nhưng phải biết làm sao khi tất cả đã quá muộn "Anh không cản em nữa, nhưng từ đây về sau mọi chuyện em làm đều phải nằm trong tầm kiểm soát của anh." Lâm Quốc Khánh rời đi, không nói thêm điều gì nữa. Bỏ lại một mình Cao Quỳnh Phương.

"Em muốn gặp anh." – Chưa bao giờ cô muốn kéo anh vào món nợ tình thân này nhưng là chính anh muốn đâm đầu vào, vậy thì cô chỉ thỏa mãn anh thôi.

"Nhớ anh sao?"

"Phải, em nhớ anh."

"Đợi anh."

Lời nói chắc nịch của Lâm Khải Phong đủ để Cao Quỳnh Phương không biết rằng bên cạnh anh hiện giờ có một người đang thay chỗ của cô. Và ngay khi anh chuẩn bị rời đi, bàn tay ấy đã giữ anh lại, ngọt ngào, ấm áp và chân thành.

"Đừng đi, được không?" – Dẫu biết chẳng là gì nhưng Triệu Minh Minh vẫn cố chấp ôm chặt anh.

"Công ty có việc gấp, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, khi nào giải quyết xong anh sẽ về với em." – Tình yêu của Triệu Minh Minh cuối cùng cũng chẳng thể giữ nổi chân của Lâm Khải Phong, tình yêu ấy chỉ đủ để đổi lại một nụ hôn vội vã của anh trước khi bước đi. Vậy mà với cô vậy đã là đủ. Kể từ ngày anh cứu cô một mạng thì cô đã khẳng định cả đời còn lại của mình sẽ trao trọn cho anh, mặc kệ bên cạnh anh là ai, chỉ cần anh cho cô một danh phận để hằng đêm ngồi đợi anh về, chỉ thế thôi, là đủ. Nói cô ngốc cũng được, khờ dại cũng được, cô đã không còn khả năng đẩy ba chữ Lâm Khải Phong ra khỏi trái tim mình, nên chỉ có thể cam phận chịu đựng mọi sự lựa chọn của anh.

Lâm Khải Phong lao xe như bay đến chung cư của Cao Quỳnh Phương, từ xa anh đã thấy bóng dáng Cao Quỳnh Phương thấp thoáng đứng đợi mình. Đột nhiên, tốc độ xe anh giảm hẳn, rồi dừng lại. Ngay lúc này, Lâm Khải Phong chỉ muốn lặng lẽ đứng đằng sau nhìn cô, một Cao Quỳnh Phương không tính toán cũng không giả dối, một Cao Quỳnh Phương anh có thể yêu. Lâm Khải Phong thật không ngờ, bảy năm chờ đợi, nỗi đau lại tiếp nối nỗi đau, tình yêu mà anh luôn khao khát đổi lại chỉ là một nỗi hận thấu tận tim gan.

Cao Quỳnh Phương đợi mãi cũng không thấy Lâm Khải Phong xuất hiện, buồn bực nhấn dãy số quen thuộc. Lâm Khải Phong nhìn thấy số điện thoại của Cao Quỳnh Phương cũng không vội bắt máy, phong thái vô cùng ung dung, nhàn nhã.

"Anh đâu rồi?" – Một giọng nói nhẹ nhàng thoang thoảng hương vị trách móc vang lên trong điện thoại khiến Lâm Khải Phong ngỡ ngàng, Cao Quỳnh Phương hôm nay còn nhiều thứ mà anh chưa lĩnh hội kịp.

"Anh xin lỗi, anh không tới được."

"Vậy em sẽ đợi đến khi anh tới được." – Cao Quỳnh Phương cương quyết cúp máy, rồi ngồi bệt xuống lề đường.

Mưa lất phất rơi mang theo hơi lạnh làm Cao Quỳnh Phương co cúm người nhưng cô vẫn ngồi đợi. Hình ảnh Cao Quỳnh Phương hai tay ôm chặt cơ thể, cúm rúm dưới ánh đèn đường khiến anh xót xa, nhưng Lâm Khải Phong vẫn không tới bên. Cho đến khi mưa ào ào đổ xuống, Cao Quỳnh Phương vẫn cố chấp ngồi đợi, Lâm Khải Phong mới bất đắc dĩ, cầm ô chạy đến chỗ cô.

"Sao em không vào nhà chứ?"

"Em biết anh nhất định sẽ tới mà." – Lâm Khải Phong, mãi mãi không thể nào qua được thiên la địa võng mà Cao Quỳnh Phương giăng ra.

Đưa Cao Quỳnh Phương lên nhà, Lâm Khải Phong định quay về, nhưng khi vừa bước ra tới cửa lại bị cô đằng sau ôm chặt.

"Hôm nay Vũ không ở nhà, anh ở lại với em đi." – Cao Quỳnh Phương dán chặt cơ thể vào lưng Lâm Khải Phong, thỏ thẻ."Em có biết mình đang làm gì không?" – Bất cứ người đàn ông nào cũng có một giới hạn nhất định với người mình yêu, và họ luôn cố giữ giới hạn đó nếu không người kia không cố phá giới hạn của họ.

Cao Quỳnh Phương không trả lời, cô trực tiếp xoay người Lâm Khải Phong lại, vòng hai tay ôm chặt anh, rồi nhẹ nhàng nhón chân cắn mút môi Lâm Khải Phong. Dù kỹ thuật Cao Quỳnh Phương không điêu luyện giống Triệu Minh Minh nhưng thế là đủ để khơi dậy thú tính trong người Lâm Khải Phong. Cuối cùng, Lâm Khải Phong cũng không thể kiềm nén sự trỗi dẫy của cơ thể mình, anh đè chặt Cao Quỳnh Phương vào cánh của phía sau, cuồng dã hôn cô. Anh tiến sâu vào khoang miệng cô, mạnh mẽ rút cạn hơi thở của cô, chiếm trọn cả cơ thể cô. Cao Quỳnh Phương hít thở không thông, vội vàng đẩy Lâm Khải Phong ra nhưng chưa kịp thở đã bị anh bế thốc lên, tiến đến phòng ngủ.

"Anh, bỏ em xuống." – Cao Quỳnh Phương không ngờ Lâm Khải Phong lại kích động như vậy, vô cùng hoang mang giãy dụa trong vòng tay anh.

Nhưng chỉ tiếc đôi mắt đầy dục vọng của Lâm Khải Phong đã không còn chỗ cho lý trí "Quá muộn rồi."

Đạp cửa phòng ngủ mở ra, Lâm Khải Phong đặt Cao Quỳnh Phương xuống giường rồi nằm lên người cô. Cao Quỳnh Phương nhận ra Lâm Khải Phong đã bị dục vọng khống chế, vô cùng hoảng sợ, vội vàng đẩy anh ra nhưng chẳng là gì so với sức mạnh cường tráng của Lâm Khải Phong.

"Là em ép anh, tất cả đều do em."

Khi Lâm Khải Phong rời khỏi người Cao Quỳnh Phương thì đã gần sáng, cả cơ thể Cao Quỳnh Phương như mất đi, cô không còn chút sức lực nào để cử động, thậm chí xoay người cũng không được. Cũng may, Lâm Khải Phong vẫn còn chút nhân tâm, hành hạ cô xong cũng biết tìm đường bù đắp. Anh bế cô lên bước vào phòng tắm. Cao Quỳnh Phương rã rời chỉ có thể tựa vào Lâm Khải Phong để dòng nước xối rửa hai con người dính chặt vào nhau. Đến khi Lâm Khải Phong lần nữa bế cô ra ngoài, Cao Quỳnh Phương mới bàng hoàng nhìn đống chăn hỗn loạn trên giường, ẩn hiện bên dưới vết máu đỏ tươi, chứng tích cho một đêm kích tình mãnh liệt. Vì trả thù, cô đã đánh đổi đến mức này, có xứng đáng không?

Cao Quỳnh Phương cố tình quay sang hướng ngược với Lâm Khải Phong, ngay lúc này thật lòng cô không đủ dũng cảm để đối diện với anh. Nhưng Lâm Khải Phong không buông tha cho Cao Quỳnh Phương, anh kéo cô vào lòng mình, ôm chặt cô.

"Anh xin lỗi, đã làm em đau." – Biết rõ đây là lần đầu tiên của Cao Quỳnh Phương nhưng Lâm Khải Phong không có cách nào kiềm nén dục vọng to lớn trong cơ thể mình. Anh chưa bao giờ bị mất kiềm chế như vậy, hết lần này đến lần khác đi vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, như muốn khắc cô lên cơ thể mình, khát vọng to lớn này chưa bao giờ anh phát sinh với bất kỳ một ai nên anh cũng không biết cách khống chế nó.

Không biết đã bao nhiêu lần Cao Quỳnh Phương rơi nước mắt cầu xin Lâm Khải Phong dừng lại, nhưng dù chỉ một lần anh cũng không tha cho cô. Giờ lại xin lỗi có bù đắp được không? Cao Quỳnh Phương im lặng không trả lời, bây giờ ngoài cơ thể đau nhức ra, trái tim của Cao Quỳnh Phương cũng rất đau. Ngay cả bản thân Cao Quỳnh Phương cũng không biết tại sao trái tim mình lại đau? Là vì người làm cô đau là Lâm Khải Phong hay là vì sự cuồng dã đến đáng sợ của anh?

"Anh biết, mình có hơi quá đáng, nhưng chính em cũng cảm nhận được phản ứng của bản thân mình mà đúng không?" – Phải, chính là phản ứng của cô. Là cô đã đón nhận anh, đã dẫn đường cho anh, cô đau chính vì mình đã dễ dàng khuất phục trước anh. Nếu người hôm nay không phải Lâm Khải Phong thì liệu cô có đủ dũng cảm mà đánh đổi cả thân mình? Đột nhiên, nước mắt cô lại rơi, từng giọt, từng giọt rơi xuống. Lâm Khải Phong thấy Cao Quỳnh Phương cam chịu như vậy, không đành lòng xoay người cô lại.

"Đồ ngốc, em có thể trách anh mà, đừng khóc nữa được không?" – Anh nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt Cao Quỳnh Phương.

Cao Quỳnh Phương từ trong lòng Lâm Khải Phong ngước lên, đôi mắt ngấn nước giống như chịu nhiều uất ức nhìn thẳng anh, nhưng cô vẫn không nói gì, rồi lại lặng lẽ cúi cuống. Bỗng, một khắc sau, cô lại ôm chặt anh.

"Khải Phong, anh có yêu em không?"

"Em còn quan trọng hơn bản thân anh." – Từ tận trái tim của Lâm Khải Phong thốt lên.

"Vậy nếu em kêu anh từ bỏ Thiển Vũ... vì em, anh có làm được không?"

"Em muốn làm gì?" – Lâm Khải Phong không ngờ Cao Quỳnh Phương lại trực tiếp hỏi mình như vậy, cũng tốt cô đã sống thật với chính mình.

"Em hận Lâm gia, hận Thiển Vũ nhưng...em yêu anh, vậy em phải làm sao?" – Nếu đã biết tất cả thì hà tất phải tiếp tục phải lừa gạt nhau.

Lâm Khải Phong như không tin vào tai mình, anh không thể tin Cao Quỳnh Phương lại nói ra những lời này. Rốt cục đây là thật lòng hay lại là kế hoạch của cô?

"Chúng ta rời khỏi đây đi." – Tình yêu của Lâm Khải Phong lớn hơn sự nghi ngờ dành cho Cao Quỳnh Phương, anh không muốn chỉ một lựa chọn sai lầm của mình lại mất đi cô lần nữa.

"Được."

Chương 35

Là vì yêu mà anh đã từ bỏ tất cả, cũng vì yêu, anh đã chịu đựng nỗi đau và hôm nay tình yêu mà anh hằng chờ đợi đã quay trở về, không cần biết có còn vẹn nguyên, cũng không cần biết chứa bao nhiêu gỉa dối, anh chỉ biết rằng anh đã yêu và nguyện ý tin lần nữa.

Máy bay cất cánh bay lên không trung, bỏ đằng sau những lo toan, tính toán và cả những đau khổ tổn thương. Bắt đầu từ đây, họ sẽ sống cho tình yêu mà họ hằng ao ước, một thế giới mới sẽ mở ra với màu đỏ của tình yêu nồng cháy. Hai bàn ta lồng chặt vào nhau không còn kẽ hở, là sự kiên định, quyết tâm cũng là một lời hứa mãi mãi. Cao Quỳnh Phương khẽ tựa đầu vào bờ vai vững chãi của anh, nhịp đập chậm rãi của trái tim anh khiến trái tim cô chùn xuống, đã biết bao lần cô làm trái tim ấy rỉ máu, nhưng nó luôn chọn cách tha thứ đợi cô quay trở về, chưa bao giờ cô nghĩ rằng anh đã yêu cô nhiều như vậy, phải chi định mệnh không đẩy cô vào ngõ cụt thì cô đã không lỡ mất tình yêu này. Trong vô vàn suy nghĩ, có đớn đau và hối hận, nước mắt Cao Quỳnh Phương khẽ rơi, men theo gò má chảy xuống vai Lâm Khải Phong. Bàn tay anh lại càng thêm siết chặt, tay còn lại anh lặng lẽ lau giọt nước mắt vương trên khóe mắt cô, anh đã từng yêu cô trong âm thầm lặng lẽ, và sẽ mãi âm thầm lau nước mắt cho cô. Đếnbây giờ Cao Quỳnh Phương mới hiểu, hạnh phúc chỉ là gỉa dối, thứ duy nhất có thật chính là sự tồn tại của người mình yêu. Cô đã hiểu ra quá trễ.

Cao Quỳnh Phương cựa quậy, duỗi người sau một giấc ngủ dài. Nhưng sự thật trước mắt khiến cô như không tin vào mắt mình.

"Anh, dậy đi." – Cô ra sức lay người đàn ông đang say giấc bên cạnh.

Lâm Khải Phong mơ mơ màng màng trả lời "Ngủ chút nữa đi em." – Rồi giơ tay kéo Cao Quỳnh Phương vào lòng.'

"Anh ngồi dây nhìn đi. Mọi người đi đâu hết rồi." –Cao Quỳnh Phương bàng hoàng nhìn xung quanh nhưng không thấy một bóng người.

Nhưng Lâm Khải Phong lại vô cùng bình thản như không có chuyên gì xảy ra "Máy bay hạ cánh từ lâu rôì, hành khách rời đi là chuyện bình thường."

Định nghĩa bình thường của Lâm Khải Phong lại hoàn toàn bất bình thường trong hoàn cảnh hiện tại của họ "Sao chúng ta còn ở trên đây?"

"Là anh kêu họ đừng làm phiền chúng ta. Thôi được rồi tới lúc chúng ta đi."

Lâm Khải Phong kéo Cao Quỳnh Phương đi một mạch tới sân bay.

"Anh...."

"Hành lý sẽ có người mang tới cho chúng ta."

Vừa ra tới cửa sân bay, lập tức có một người đàn ông lịch lãm tiến về phía họ. Xét về khí chất trên người anh ta tỏa ra một sức hút khó cưỡng, xét về ngũ quan, "siêu cấp" không kém gì người đàn ông đang đứng cạnh cô. Thật lòng mà nói, Cao Quỳnh Phương đã bắt đầu hơi tiếc siêu phẩm này rồi.

"Đừng có nhìn nữa, chỉ là hiện vật thôi. Không được sử dụng" – Lâm Khải Phong quả nhiên đoán chuyện như thần, qua một lớp kính râm mà cũng nhìn ra ánh mắt thèm thuồng của Cao Quỳnh Phương, cũng may anh chưa thần thông quảng đại đến mức nhìn thấu tâm can nếu không e là cô sẽ không toàn thay.

Bây giờ, Cao Quỳnh Phương mới thật sự thấu suốt nguyên nhân Dương Băng Vũ bao nhiêu năm sống chết không thay lòng. Thì ra sự thật là đây.

"Cuối cùng cũng đưa được nàng về. Chúc mừng, chúc mừng." – Chỉ có cái thói ghẹo người ngàn năm không bỏ.

"Cậu cũng biết người của tôi, ôm vừa thôi." – Cái thói ghen tuôn này xuất hiện từ bao giờ vậy? "Chìa khóa?"

Trình Tử Khiêm bày ra vẻ mặt nhăn nhó, trách móc Lâm Khải Phong "Bao nhiêu năm mới gặp lại Quỳnh Phương, cậu có cần nhỏ mọn vậy không? Ít ra cũng phải cho tôi cả đêm để hàn huyên với cô ấy chứ?"

Nghe giọng điệu bỡn cợt của Trình Tử Khiêm khiên Cao Quỳnh Phươn bật cười thành tiếng, xem ra anh là đang muốn cho Lâm Khải Phong ăn giấm chua hảo hạng đây mà.

"Em cũng có chuyện muốn nói với Tử Khiêm, hay là chúng ra tìm chỗ nào nói chuyện đi." – Lần này Lâm Khải Phong á khẩu, chỉ còn biết cúi đầu nhận lệnh.

Xe dừng lại trước một khu chung cư hết sức sang trọng. Sau khi trao đổi điều gì đó với người bảo vệ, Trình Tử Khiêm đưa họ vào bên trong. Điều đầu tiên Cao Quỳnh Phương nhìn thấy ở đây chính là "xa xỉ". Ở đây giống như một thành phố thu nhỏ với đầy đủ các dịch vụ từ giải trí cho đến kinh doanh, mọi thứ đều rất sang trọng, tạo một nét cuốn hút khiến người ta không khỏi trầm trồ, có thể nói đây là một thiên đường của thiên đường. Chưa dừng lại ở đó, căn hộ mà Trình Tử Khiêm vừa đưa họ bước vào quả thật không từ nào có thể hình dung. Nằm ở vị trí cao nhất của tòa nhà, từ bên trong có thể quan sát được nhịp điệu của thành phố, là vị trí có góc nhìn đẹp nhất khi thành phố về đêm. Về trang trí, căn hộ lấy màu trắng làm chủ đạo, toát lên vẻ quý phái và sang trọng, tạo cho người ta cảm giác thư giãn thoải mái. Còn về nội thất toàn bộ đều là hàng ngoại nhập, chất lượng tốt nhất thế giới. Tóm lại đây là một siêu phẩm kiến trúc lần đầu tiên cô thấy.

"Hài lòng chứ?" – Trình Tử Khiêm vô cùng đắt ý khi nhìn thấy đôi mắt ngỡ ngàng của Cao Quỳnh Phương.

Nhưng Lâm Khải Phong phũ phàng tạt gáo nước lạnh cho Trình Tử Khiêm "Tổng Giám Đốc Trình Thị chỉ tới chừng này thôi à?"

Đau lòng cho Trình Tử Khiêm, dù rất muốn bênh vực cho cậu ban thân nhưng Cao Quỳnh Phương cảm giác tốt nhất nên im lặng, để bảo toàn tính mạng.

Mất hết cả buổi chiều, cuối cùng cũng đuổi được Trình Tử Khiêm quay về. Lâm Khải Phong thở phào nhẹ nhõm đóng cửa, lập tức bay đến ôm Cao Quỳnh Phương, khỏi phải nói anh khao khát giây phút này đến dường nào, hạnh phúc không sao tả được. Cô ngước mắt nhìn anh, mãn nguyện khi thấy trong đáy mắt ấy chỉ toàn hình bóng của cô, đó là tình yêu thủy chung của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ, cũng là dục vọng nguyên thủy của một người đàn ông dành cho một người đàn bà. Không biết là nụ hôn bắt đầu từ đâu chỉ biết là nó ngày một say đắm, như những con sóng dữ ồ ạt xô vào bờ dữ dội như thế nhưng cũng mong manh như thế...

Chớp mắt đã một tuần trôi qua, Cao Quỳnh Phương vươn vai đón những tia nắng mặt trời đầu tiên lọt qua cửa sổ, những ngày qua cô đã sống rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức cố gần như quên đi ý niệm trả thù. Yêu là một thứ thuốc độc vô hình khiến con người ta trở nên ngu muội, ai cũng nhận ra chẳng qua là không thể cưỡng lại. Và Lâm Khải Phong anh đã nguyện ý rơi vào con đường không lối thoát ấy, chỉ vì cô – người phụ nữ luôn làm tổn thương anh, anh đã từ bỏ mọi thứ để đổi lại sự yên bình hôm nay, có phải cũng đã đến lúc cô cũng nên quên đi tất cả?

Cao Quỳnh Phương rướn người lấy điện thoại trên bà, ấn dãy số đã khắc sâu vào tâm khảm, hồi chuông reo hòa theo từng nhịp đập con tim, chuông vẫn reo nhưng không có người bắt máy. Cao Quỳnh Phương bất chợt thấy bất an trong lòng. Từ lúc sang Mỹ đến nay, chưa bao giờ anh rời khỏi mà không để lại lời nhắn, chẳng lẽ đã có chuyện gì bất trắc? Không phải, là vì cô đã quên đi kế hoạch hoàn hảo mà mình dày công sắp đặt nhằm mục tiêu duy nhất "trả thù".

Điện thoại reo lên, Cao Quỳnh Phương mừng rỡ vội chộp lấy nhưng không phải là anh.

"Chúng ta thành công rồi, hiện tại giá cổ phiếu của Thiển Vũ đã tụt xuống mức thấp nhất trong năm mươi năm qua, với tình hình tài chính hiện tại, Thiển Vũ phá sản chỉ còn là vấn đề thời gian."

'Chris, cậu có gặp Vincent không?" – Đó là điều mà Cao Quỳnh Phương luôn mong muốn nhưng tại sao cô chẳng thể vui mà chỉ toàn lo sợ, cô sợ lần này anh sẽ thật sự rời bỏ cô.

"Không phải anh ấy ở chung với cậu sao?"

"Không có gì. Vậy chuyện sáp nhập thì sao?"

"Nếu trong vòng 3 ngày nữa, Thiển Vũ không thanh toán các khoản nợ công, ngân hàng sẽ đóng băng tất cả dự án, Thiển Vũ chỉ còn chờ ngày phá sản. Nhưng mà, cậu không sao chứ, nghe giọng cậu không ổn lắm?"

"Không sao. Mình đi công việc một chút, có chuyển biến gì sẽ gọi cậu sau."

Cao Quỳnh Phương thơ thẩn ngồi trên taxi không biết đi đâu về đâu, trong đầu cô chỉ còn lại ba chữ Lâm Khải Phong. Đột nhiên, một hình ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô. Cao Quỳnh Phương chạy bán sống bán chết đuổi theo, nhưng vẫn không kịp. Cô xông vào nhà hàng nhưng bị nhân viên phục vụ chặn lại.

"Xin lỗi cô, nhà hàng đã được bao hết phiền cô đến khi khác."

"Tôi có một việc hết sức quan trọng cần gặp Trình tổng, phiền anh chuyển lời giúp tôi." – Cao Quỳnh Phương nói như khẩn cầu.

"Thành thật xin lỗi, ông Trình đã dặn không được làm phiền, nếu cô có việc gì quan trọng có thể đến tổng công ty đợi, chúng tôi không thể giải quyết."

"Vậy phiền anh để lại lời nhắn có Cao Quỳnh Phương đến tìm. Cảm ơn."

Một mình lang thang trên đường, thành phố tấp nập và phồn vinh này quá đỗi xa lạ với cô, sự cô đơn lẻ loi len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể khiến cô ngã bệt xuống đất, cô đau. Cô đau vì cô nhớ anh, cô đau vì cô ngu ngốc, cô đau vì không thể gạt bỏ, cô đau vì cô vẫn yêu anh rất nhiều. Có lẽ bắt đầu từ đây, ba chữ Lâm Khải Phong sẽ dần xa cuộc đời cô, cũng như hạnh phúc sẽ mất đi bởi chính cô hủy hoại. Liệu rằng bây giờ, cô còn có thể tiếp tục trả thù? Cô chợt nhận ra một sự thật đau xé lòng, trả thù sẽ chẳng bao giờ khiến cô hạnh phúc, chỉ có anh – Lâm Khải Phong – người đàn ông cô đã yêu đã hận.

"Anh rất ghét bản thân mình, tại sao chẳng thể cầm lòng lúc em ngã khuỵu?" – Ngay giữa lúc cô gần như tuyệt vọng, Trình Tử Khiêm lại xuất hiện như chỗ bấu víu cuối cùng.

Anh đỡ cô lên, đưa khăn cho cô lau nước mắt, cho cô mượn bờ vai để dựa vào. Nhưng những hành động đó lại khiến cô nhớ Lâm Khải Phong nhiều hơn.

"Khải Phong, có tìm anh không?" – Hơn bao giờ hết, cô trông chờ một câu nói khiến cô an lòng...Nhưng....

"Hãy cho em một con đường cũng là cho Khải Phong một con đường, đừng giày vò nhau nữa, chỉ thêm đau khổ thôi em...Có bao giờ em nhìn thấy cậu ấy ngã khuỵu chưa? "

Cô lắc đầu trong nước mắt, chờ đợi sự thật tàn nhẫn phía sau.

"Anh thấy rồi, rất nhiều lần, đều là những lúc em bỏ rơi cậu ấy, nhưng lúc nào trong cậu ấy cũng có một tia hi vọng, không khuất phục, cho đến tối hôm qua, lần đầu tiên anh thấy cậu ấy tuyệt vọng...Em hiểu Khải Phong hơn anh mà đúng không?"

Phải cô hiểu anh, hiểu rất rõ tuyệt vọng với anh đồng nghĩa với kết thúc....

Chương 36

Cao Quỳnh Phương một mình kéo vali ra sân bay, cảm giác lạnh lẽo năm nào ùa về khiến cô sợ hãi. Phải, là vì ngăn cản sự sáp nhập cô mới theo anh đến đây, là vì trả thù nên cô mới chấp nhận đánh đổi, nhưng Cao Quỳnh Phương cô không thể ngờ, tình yêu năm nào lại bừng cháy mãnh liệt chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cô mới chợt nhận ra rằng cô yêu anh hơn tất cả.

Hơn gần 8 tiếng ở trên không trung, cuối cùng cô cũng đặt chân được xuống mảnh đất Sài Gòn quen thuộc. Hình ảnh Lâm Khải Phong phờ phạc trên màn hình tivi lập tức đập vào mắt cô, là cô đã hại anh sao? Là điều cô muốn sao? Sao lại đau như thế? Mọi ý thức dường như mất đi, cô cứ đi, đi mãi....và giờ đây trước mắt Cao Quỳnh Phương là tòa nhà đồ sộ hiện rõ hai chữ "Thiển Vũ". Nước mắt lại lặng lẽ rơi, rồi mỗi lúc một nhiều khi thân ảnh quen thuộc ấy rơi vào tầm mắt cô, Cao Quỳnh Phương nép vào góc tường ngoài tầm mắt của Lâm Khải Phong.

"Để anh đưa em về khách sạn." – Lâm Khải Phong trìu mến nói với Triệu Minh Minh.

"Không cần đâu, mấy ngày nay anh vất vả rồi, về nhà nghỉ ngơi một chút đi, em bắt taxi về là được rồi."

"Nhưng bây giờ đã trễ vậy rồi."

"Em lo được mà."

Lâm Khải Phong muốn cản cũng không cách nào cản được, đành chiều theo ý Triệu Minh Minh. Anh đưa cô ra ngoài, nồng nàn hôn lên trán cô, nhìn cô lên taxi rồi mới quay trở vào,lái xe rời đi. Còn Cao Quỳnh Phương, tưởng chừng như đã ngã khuỵu nhưng thật không ngờ trong làn nước mắt, cô lại nở nụ cười. Phải chăng đã quá đau đến mức cô không còn biết đến đau? Bảy năm qua, đau khổ và bất hạnh đã rèn giũa cô trở nên quá sắt đá, lòng cô đã lạnh đến mức vẫn yêu nồng cháy, vẫn đau tột cùng, nước mắt vẫn rơi nhưng vẫn chẳng thể nào ngã xuống, cô biết rất rõ, chẳng còn Trình Tử Khiêm nào đỡ cô đứng dậy nữa rồi. Cao Quỳnh Phương quay đi, đã đến lúc cô phải trở về với thực tại.

Đột ngột một giọng nói vang lên từ đằng sau "Nói chuyện với mình chút đi."

Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ nhanh chóng trở về nhà. Dương Băng Vũ đi thẳng vào bếp, pha hai ly cà phê thơm phức đặt xuống trước mặt Cao Quỳnh Phương.

"Có phải tất cả đều là cậu làm đúng không?" – Dương Băng Vũ luôn tin tưởng Cao Quỳnh Phương, đó không chỉ là sự tin tưởng của tình bạn mà còn vì tình yêu sâu nặng của Cao Quỳnh Phương và Lâm Khải Phong. Nhưng lần này mọi thứ quá trùng khớp, dù ngoài mặt cô không tin nhưng bên trong cũng có chút dao động.

"Phải."

"Bao gồm cả lừa gạt Khải Phong đi Mỹ để ngăn cản việc sáp nhập, thâu tóm cổ phiếu của Thiển Vũ, mua chuột cổ đông, triệu tập Hội đồng Quản trị, làm Thiển Vũ phá sản đều là cậu sao?" – Giọng của Dương Băng Vũ dần run lên theo mỗi lời thốt ra.

"Phải."

Chỉ vỏn vẹn một chữ mà lại nặng nề đến đáng sợ, Dương Băng Vũ như không tin vào tai mình, toàn bộ niềm tin cô có gắng gầy dựng bấy lâu nay sụp đổ tan tành.

"Tại sao vậy?"

"Có những chuyện cậu không cần biết thì tốt hơn."

"Vậy còn Khải Phong thì sao?"

Cao Quỳnh Phương im lặng, cô biết nói gì đây, sau tất cả cô còn có thể nói gì. Thấy vậy, Dương Băng Vũ nói tiếp.

"Cậu có biết ngay sau khi cổ phiếu của Thiển Vũ tụt giá, bệnh tim của Chủ tịch trở nặng bây giờ đang nằm trong phòng hồi sức đặc biệt không biết sống chết ra sao? Vinccent hai ngày nay thâm chí không có thời gian để ăn cơm, vất vả chạy xuôi chạy ngược để cứu Thiển Vũ? Có phải đó là điều cậu muốn không? Hành hạ người đàn ông cậu yêu đến sống dở chết dở là điều cậu muốn đúng không?"

Cao Quỳnh Phương tiếp tục im lặng, cô không thể phủ nhận đó đã từng là điều cô mong muốn, Lâm gia tan nát là đích đến cuối cùng của kế hoạch cô.

"Vì yêu cậu Vinccent đã đánh đổi tất cả, nhưng cậu..."

Vì yêu...phải cô cũng nên vì yêu một lần.

Cao Quỳnh Phương đến trước phòng hồi sức đặc biệt. Trên người là áo blouse, là trách nhiệm của một bác sĩ nhưng chính cô lại khiến cho một người vốn dĩ bình thường cận kề với cái chết, phải duy trì sự sống nhân tạo, bất chợt trong lòng Cao Quỳnh Phương nổi lên một cảm giác tội lỗi.

"Cô còn đến đây làm gì?" – TRần Diễm Ngọc không ngờ lại gặp Cao Quỳnh Phương ở đây.

Đã không còn là một Trần Diễm Ngọc mà cô gặp mấy tháng trước, bà bây giờ xanh xao và ốm đi nhiều. Làn da căng mịn ngày nào cũng đã bắt đầu xuất hiện thêm nhiều vết nhăn, đôi mắt buồn bã với những quầng thâm tím rõ, thì ra cũng có thứ khiến bà ta đau lòng, gục ngã, thì ra trong thâm tâm bà những đứa con bà đứt ruột đẻ ra chẳng là gì so với gia đình hiện tại, một nỗi đau bất chợt dâng đầy trong trái tim. Cao Quỳnh Phương cô chỉ là một cô gái bình thường, cô cũng cần mẹ, cần gia đình như bao nhiêu người khác, nhưng trớ trêu thay, dù đứng ngay trước mắt cô cũng chẳng thể nào nhận, chẳng thể nào ôm mà chỉ có thể lạnh nhạt với nhau.

"Chỉ là công việc thôi."

Trả lời ngắn gọn cho xong, Cao Quỳnh Phương vội vã rời đi, cô chẳng muốn nán lại một phút giây nào với con người tuyệt tình ấy.

"Nếu cô hận tôi thì cứ nhắm vào tôi là được rồi, tha cho gia đình tôi đi."

Giọng nói cầu khẩn của Trần Diễm Ngọc như những mũi dao đâm vào tim Cao Quỳnh Phương. Là bà đang cầu xin cô sao? Số phận chắc chỉ đang trêu đùa với cô thôi.

"Bao nhiêu đây là quá ít so với những gì bà đã làm."

"Rốt cục cô muốn gì?"

Thật không thể tin, một ngày cô nghe được giọng nói bất lực của Trần Diễm Ngọc. Từ một người nắm trọn tất cả trong tay bây giờ lại hạ mình trước cô sao? Là cô đang nằm mơ à!

"Thứ tôi muốn không bao giờ bà cho nổi." Bởi vì đó là vòng tay của một người mẹ, thứ mà chính bà đã từ bỏ.

"Bất cứ thứ gì tôi cũng sẽ cho cô, chỉ cần cô đừng làm tổn thương Khải Phong nữa. Tội lỗi là do tôi gây ra, cô chỉ cần trả thù tôi là được rồi đừng làm hại gia đình tôi. Hãy để Khải Phong kết hôn với Minh Minh đi."

"Vậy còn những tổn thương của tôi thì sao? Tôi cũng đã từng cầu xin bà, tại sao bà không dừng lại? Bà cướp đi người thân yêu của tôi? Đẩy tôi vào ngõ cụt, lúc đó tại sao bà không tha cho tôi? Khi bà làm những điều ấy bà sớm biết phải có ngày bà phải trả giá."

"Chẳng phải tôi đang trả giá sao?"

Cao Quỳnh Phương không trả lời, cũng không biết trả lời. Cô thất thần chạy lên sân thượng. Một mình, chỉ một mình trơ trọi, cô nấc lên từng cơn giống một đứa trẻ lạc mẹ. Sự quan tâm này, lo lắng này đáng lẽ phải thuộc về cô chứ không phải Lâm Khải Phong, tại sao lại nhẫn tâm như vậy? Tại sao?

"Dì à! Dì có biết mẹ con không?" – Cao Quỳnh Phương vô tư hỏi Trần Diễm Vân.

Trần Diễm Vân mỉm cười hiền hậu xoa đầu Cao Quỳnh Phương "Mẹ con là một người rất đẹp, rất tài giỏi, rất thương con."

"Vậy tại sao bà ấy lại bỏ con ở đây?"

"Mẹ con có nỗi khổ riêng, sau này con lớn lên, ta sẽ nói con biết."

Giờ thì cô đã biết rồi, biết rằng mẹ cô rất đẹp, rất tài giỏi nhưng không hề yêu thương cô. Trái tim của bà chỉ dành trọn cho Lâm gia, không phải cô. Điện thoại reo. Nhìn hàng chữ nhấp nháy trên màn hình, Cao Quỳnh Phương vội lau nước mắt, cố trở về giọng nói bình thường.

"Anh hai."

"Ba rất nhớ em. Về nhà đi!" – Dù bề ngoài thì kế hoạch thành công, nhưng Lê Quốc Khánh biết, Cao Quỳnh Phương chẳng vui sướng gì. Đứa em gái này, chuyện gì cũng giỏi, ngay cả làm tổn thương bản thân mình cũng vậy.

Cô không cô đơn, Cao Quỳnh Phương, cô vẫn còn gia đình, còn ba, còn anh hai, còn những người thương yêu cô.

"Được." – Cô muốn kết thúc, ngay bây giờ.

Đơn xin từ chức đã đánh xong, hơi luyến tiếc một chút nhưng đã đến lúc cô phải rời đi. Lá thư đặt xuống bàn làm việc trong sự ngỡ ngàng của Quách Tĩnh.

"Ta tôn trọng quyết định của con, nhưng dù thế nào, nơi này vẫn chào đón con trở về."

"Cảm ơn thầy."

Còn một điều nữa, cô nhất định phải làm.

Có một điều không thể phủ nhận là Sài Gòn về đêm thật sự rất đẹp, nó khiến người ta đắm chìm, khiến người ta u mê và cả sa ngã. Mải mê nhìn ngắm những ngọn đèn nên Triệu Minh Minh đến khi nào Cao Quỳnh Phương cũng không biết. Cho đến khi Triệu Minh Minh gọi, Cao Quỳnh Phương mới giật mình quay lại.

"Cậu ăn gì chưa?"

"Chưa."

"Câu muốn ăn gì?"

"Ăn gì cũng được."

Cao Quỳnh Phương gọi qua loa vài món rồi đưa menu cho phục vụ. Triệu Minh Minh hôm nay cũng nhợt nhạt hẳn, chắc là do bôn ba với Lâm Khải Phong rồi.

"Cậu không có gì để hỏi mình sao?" – Cao Quỳnh Phương muốn rằng trước khi rời đi có thể cho Triệu Minh Minh một lời giải thích.

Nhưng cô không thể ngờ, Triệu Minh Minh lại nói rằng "Xin lỗi."

"Mình biết cậu và Vinccent yêu nhau đậm sâu, ngay từ đầu mình đã biết."

"Chẳng vui chút nào đâu?"

"Lần đầu tiên mình gặp anh ấy, anh ấy đã nói với mình rằng anh ấy đã yêu một người khác, trọn đời này anh ấy cũng không thể yêu ai khác. Nhưng mình vẫn cố chấp bám theo ảnh, đến khi mình nhìn thấy hình cậu trong điện thoại của Vinccent, mình mới biết người anh ấy yêu là cậu. Vốn dĩ, mình cũng đã nghĩ tới chuyện bỏ cuộc nhưng mình không làm được."

Cô có nên cảm thấy may mắn khi Triệu Minh Minh đã không từ bỏ không?

"Chuyện cũ rồi đừng nhắc nữa."

"Phương à, cậu biết tình trạng của Thiển Vũ mà đúng không?"

Biết, biết rất rõ. Cao Quỳnh lẳng lặng gật đầu.

"Mình xin lỗi. Mình không thể đứng nhìn công sức của Vinccent tan tành, dù phải làm bất cứ chuyện gì mình cũng phải giúp anh ấy. Cho nên mình và anh ấy phải kết hôn."

"Mình biết."

Thức ăn được mang ra, trông rất cũng không đến nỗi nào nhưng vừa nhìn thấy thì Triệu Minh Minh đã lập tức che miệng chạy vào toilet. Rất lâu sau cũng không thấy ra, Cao Quỳnh Phương lo lắng nên vào trong xem thử. Nhìn thấy Triệu Minh Minh khó nhọc vịn bồn cầu nôn khó nhọc, Cao Quỳnh Phương tiến đến xoa lưng giúp Triệu Minh Minh dễ chịu hơn.

"Cậu ổn chứ?" – Cao Quỳnh Phương lo lắng hỏi.

Triệu Minh Minh gượng đứng dậy, khó khăn trả lời "Không sao?"

Cao Quỳnh Phương thấy có gì đó kì lạ, suy nghĩ một lát rồi cô hỏi "Cậu có thai sao?"

Triệu Minh Minh miễn cưỡng gật đầu. Đúng là số phận mà, nhất định không để cô có một tia nuối tiếc nào, lần này không đi cũng không được nữa rồi. Cao Quỳnh Phương đỡ Triệu Minh Minh ra ngoài. Cô ngồi đối diện Triệu Minh Minh, nghiêm túc nói "Minh Minh à, lần này mình hẹn cậu ra ngoài không phải vì Khải Phong, mà là...ngày mai mình sẽ đi Mỹ. Có lẽ hôn lễ của cậu mình không đến được, coi như lần này mình chúc phúc cậu trước, dù thế nào, mình cũng mong cậu trăm năm hạnh phúc. Còn nữa, nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, vì cậu và cả đứa bé nữa."

"Sao cậu đi gấp vậy?"

"Vì chẳng còn gì để ở lại."

Thời gian còn lại, họ chủ yếu là ôn lại chuyện cũ, vui vẻ như chưa từng khuất mắc. Chớp mắt mà đã hơn 8 giờ, Cao Quỳnh Phương và Triệu Minh Minh phải ra về. Vừa bước ra tới cổng, Cao Quỳnh Phương đã nhanh thấy một bóng hình quen thuộc, nhưng chẳng phải dành cho cô mà là cho người phụ nữ sẽ là vợ anh và cả đứa con trong bụng cô ấy. Cao Quỳnh Phương mỉm cười gật đầu như một phép lịch sự cơ bản rồi quay vào trong lấy xe. Giờ cô mới biết, chào nhau không phải là một chuyện quá khó.

Mưa rồi. Cũng tốt cuốn trôi tất cả, để mọi thứ được kết thúc. Và lần này, Cao Quỳnh Phương đã không còn khóc, cũng không còn bị ướt như bao lần. Cao Quỳnh Phương đậu xe bên bờ sông. Cô bước xuống xe, nhìn về khoảng không xa xôi phía trước, hét lên thật to "Lâm Khải Phong, em yêu anh." Rồi dần nhỏ giọng "Tạm biệt anh." Lần cuối cùng thôi, lần cuối cùng cô nói những lời này.

"Những gì em làm chính là vì yêu anh sao?" – Giọng nói quen thuộc, hơi ấm quen thuộc, và một đêm mưa...anh lại đến. Phải chăng cũng là lần cuối cùng?

"

Contact - ToS - Sitemap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro