Chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

....................................................................

Bước từ phòng tắm ra , nó bất ngờ khi thấy anh:

_Ơ! Anh về lúc nào thế ạ?

_Anh mới về!

_Anh tắm đi! Em xuống phụ Dì San dọn bữa trưa.

Nói rồi nó tính bước đi nhưng bị ai đó kéo lại:

_Á! Gì vậy anh?

Ấn nó ngồi xuống ghế của bàn trang điểm:

_Để tóc ướt sẽ bị cảm đó. Sấy khô đã chứ!

10p sau:

_Xong rồi! Anh đưa em xuống!

_Không cần đâu! Em tự đi được mà!

Anh liếc gian nhìn nó, chồm tới thì thầm vào tai nó.

_Ko bảo đảm an toàn cho con anh! -Rồi anh kéo nó đi làm mặt nó đỏ bừng bừng.

Khi anh tắm xong bàn ăn đã sẵn sàng, vừa thấy anh nó vội chạy biến vào bếp:

_Em lấy nước cho anh!

_Khoan! -Anh kéo nó lại -Để Dì San lấy đi! Anh hỏi em cái này

Nó tròn mắt:

_Sao anh?

Ken vừa chạm vào tay nó đỏ bừng mặt, tim đập liên hồi:

_Tay em sao dán băng kín mít thế này? -Anh chau mày khó chịu.

_Em...em... -Nó ấp úng chưa biết phải nói thế nào.

_Là do món này đấy ạ! -Dì San đặt món súp trước mặt Ken.

Nó rút tay khỏi tay anh rồi đứng dậy:

_Em cho Aga và Ega ăn đã! -Rồi chạy đi.

Ken vội nói với theo:

_Từ từ! Đừng có chạy!

Quay lại nhìn Dì San:

_Cô ấy sao vậy? Rồi tại món này là sao?

_Cô chủ mắc cỡ í mà!

Ken nhướng mày tỏ vẻ chưa hiểu lắm.

_Món súp này cô chủ bỏ cả buổi sáng nấu cho cậu đấy!

_Dora?

_Vâng! Sáng nay cổ hỏi tôi cậu thích gì rồi kêu tui dậy. Cô ấy hậu đậu lắm. Cắt gan ko đứt mà đứt tay -Dì San tủm tĩm cười_Cậu hạnh phúc quá ta!

Ken nhìn cái dáng nhỏ của nó đang rửa tay sau khi cho 2 con chó ăn. Ngồi vào bàn nó nhìn chăm chăm vào chén súp rồi ngước nhìn anh:

_Anh....anh ăn chưa?

Anh ngồi khoanh tay trên bàn nhìn nó gian tà:

_Anh đang hồi tưởng lại món thịt nấu đỏ của em để chuẩn bị tinh thần.

Nó nhăn mặt phụng phịu:

_Lại nhắc nữa! Anh quên món đó cho em nhờ đi!

_Hahahaha! -Kencười khoái trá rồi múc 1 muỗng súp đưa lên miệng hơi nhăn mặt 1 tý làm nó hồi hộp. Nó chồm tới hỏi ngay:

_Dở lắm à? Mặn hả anh? Sao kỳ vậy? Lần này em đâu có nêm nhầm gia vị đâu?

Ken nhìn nó nhăn nhó mà buồn cười.

_Ko! ngon lắm!

_Thật ko anh? -Nó phấn khởi.

_Ừ!

_Vậy lần sau em nấu món khác ha! Anh còn thích món gì nữa ko?

_Món này được rồi! Công lực em món này là quá rồi! -Anh trêu nó.

_Xí -Nó chu mõ tỏ vẻ bất bình.

Nhìn nó yêu ko thể tả.

Thật muốn ôm em và hôn em!

Đó là bầu tâm sự của Ken lúc này nhưng anh luôn tự kiềm chế.

Anh không muốn làm nó tổn thương. Anh lun cố tránh những va chạm với nó. Thật nguy hiểm! Anh thở dài.

_Cho em thử với! -Nói xong nó múc 1 muỗng ăn thử rồi nhăn nhó:

_Mặn quá!

_Vậy mà anh nói ngon! -Nó ngước nhìn anh trách móc

Ken cười:

_Em nấu anh đâu dám chê! Nhớ món thịt nấu đỏ ko? Anh cũng ăn hết đó chứ.

Nói rồi Ken bình thản đưa từng muỗng vào miệng. Nó vội ngăn:

_Đừng anh! Khó ăn lắm!

_Nhưng anh thấy ngon! Chỉ cần em chịu nấu cho anh thì bao nhiu anh cũng ăn hế....ê..ê...này..này em đừng khóc chứ.

Ken đưa tay quẹt giọt nước mắt trên má nó.

Bất giác nó nắm chặt tay anh giữ lại trên má mình nhưng rồi giật mình vội buông ra ngay:

_Em lấy chén cho anh ăn mấy món khác! -Nó bối rối chạy đi

Ken nhìn theo dáng nó, bùn bùn rồi tự an ũi mình:

_Cô bé cần thời gian.

Ăn xong bữa trưa Ken chào tạm biệt nó rồi đến công ty.

Tối hôm đó thấy Dora ôm gối ra ngoài.

Ken thấy thật khó chịu và bực mình.Hụt hẫng tràn về!

Anh muốn ôm lấy nó, giữ nó lại nhưng...

Anh ko thể!

Trằn trọc mãi ko ngủ được, Ken bùn bực cả đêm.

Bỗng..........

.............RẦM..........

Ken giật mình ngồi dậy. Mở to mắt nhìn vật thể trước cửa phòng mình. Dora! Cô bé nhắm mắt hít sâu hét:

_Anh...anh...

_............

Rồi lí nhí đỏ bừng mặt:

_Em...emm ..em ngủ ở đây với anh được ko?

Ken sững sờ im lặng, 1s sau, nó nói:

_Em...em về phòng!

Nó quay lưng, Ken vội bật dậy,phóng đến phía cửa:

_Khoan đã.

Dora quay lại và ...Ập nguyên cái gối vào vuông ngực rộng của Ken, giật cái gối khỏi tay nó, kéo nó sát vào mình Ken nhìn nó say đắm:

_Em định biến cái gối thành kỳ đà đấy à?

1 tay Ken luồn ra sau gáy, tay kia anh chốt lun cửa, tim nó đập nhanh khi anh hôn nhẹ lên má nó:

_Anh hôn em được chứ? Honey!

Nụ hôn lướt dài, Ken rót những lời ngọt ngào vào tai nó.

Dora ko nói, choàng tay qua cổ anh kéo nhẹ anh xuống và kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh.

Mĩm cười.

Anh ngẫn ngơ cả người.

Nụ hôn lướt nhẹ trên môi nhưng đủ làm anh say, anh si, anh khờ dại.

Làn môi mềm, thanh khiết thơm nhẹ mùi sữa làm cơ thể anh như có lửa.

Ôm cơ thễ nhỏ bé trong tay, bàn tay lướt nhẹ trên bờ má mịm màng, đôi môi ngao du khắp khuôn mặt. Anh biết rằng mình đã được tốt nghiệp khóa tự động kiềm chế rồi...

Bất giác anh bế nó lên.

Trân trọng.

Đặt nhẹ nó xuống giường, Ken chóng tay lên giường nhìn nó.Đáp nhẹ xuống bờ môi nhỏ, nhẹ nhàngnhưng đắm say.

Nó ko chống cự nhưng chợt nhớ điều gì nó đẫy nhẹ anh ra:

_Ken...Em...em còn điều này chưa nói với anh!

Nhìn nó, anh khẽ:

_Chuyện gì hả em? -Tay ko ngừng mân mê gương mặt nó.

_Em....em..yêu anh. Yêu thật nhìu! Ken...

Hạnh phúc ập đến quá bất ngờ khiến anh thoáng sững sờ nhưng anh thích nghi rất nhanh chóng.

Vùi mặt mình vào cỗ nó, Ken cắn nhẹ vành tai nó:

_Anh ...anh có thể nghe lại lần nữa ko?

_.......

Nó im lặng ngượng ngùng.

Hôn lên mắt nó, Ken nài nỉ:

_Nói cho anh nghe 1 lần nữa đi mà! Dora!

_Em...em ..em yêu anh!

Ken hạnh phúc ngập tràn như hét lên:

_Em đáng yêu quá Dora! Anh yêu em!

Nó hạnh phúc ôm ghì anh vào mình.

Khi nó cảm nhận được cơ thể mình ko hề được mãnh vài nào bảo vệ nữa.

Khi nó cảm nhận bàn tay ko ngừng ôm ấp cơ thể nó. Nó lo sợ thảng thốt:

_Ken....Ken ...em sợ...em sợ

Nhìn nó Ken tội nghiệp. Ám ảnh lần trước ko thễ nào xóa bỏ trong tâm trí nó. Ken cố gắng thật nhẹ nhàng, thật trân trọng.

Luôn thì thầm yêu thương.

Và rồi nó chấp nhận những đợt sóng lớn ầm ầm trên cơ thể mình.

Và cảm thấy hạnh phúc khi mình được cơn sóng dữ ôm ấp, chở che.

**

*

Nằm xuống cạnh nó, Ken ôm gương mặt nó hôn nhẹ lên trán:

_Dora!

Khẽ mở mắt nó ngước nhìn anh rồi mĩm cười:

_Em biết em là ai ko? -Ken hỏi 1 câu chẵng hỉu gì cả. Nó ngu ngơ nhìn anh.

Ken mĩm cười ôm siết nó:

_Em là hạnh phúc duy nhất của anh! Biết ko cô nhóc?

Nó ngượng ngùng nép vào lòng anh rồi chợt nói.

_Em ko phải hạnh phúc duy nhất đâu!

Lần này đến Ken ngơ ngác. Nó mĩm cười sờ lên gương mặt anh.

_Còn con chúng ta nữa!

Ken cười thành tiếng:

_Ừ nhỉ! Anh quên!

Nó chu mõ chau mày:

_Anh làm cha kỳ cục quá hà!

Hôn nó, anh chọc ghẹo:

_Giờ này phút này anh ko muốn làm cha đâu. Mai hãy làm cha bây giờ anh muốn làm chồng thôi.

_Á!.... -Dứt lời nó đã thấy Ken nhấn chìm nó trong đợt sóng ngọt ngào.

The end!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro