Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng lúc đó ở tại một khách sạn cách bệnh viện không xa, An Hảo đã dọn đến đây ở và tất nhiên bà không cho phép Thẩm Mặc Phong xuất hiện trước mặt mình. Đến giờ bà vẫn không thể chấp nhận được sau những việc ông ta đã làm. Dù cho trong truyện này cũng có một phần lỗi của bà. Nhưng, việc ông ta nhẫn tâm để một đứa trẻ tự sinh tự diệt như vậy khiến bà không thể tha thứ.

Không bao lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên có quy luật. Đây là ám hiệu của bà và trợ lý. Trước đây vì an toàn giờ lại để phân biệt người với người, thật mỉa mai làm sao.

An Hảo sau khi xác nhận một lần nữa người đứng trước cửa qua mắt mèo mới mở cửa để trợ lý đi vào. Sau khi đi vào người trợ lý nhanh chóng lấy tập tài liệu cùng những thứ cô ấy tìm được đưa cho An Hảo.

Nhiều năm trước dù giải nghệ nhưng An Hảo vẫn giữ lại người trợ lý này, một phần vì hai người đã quá quen thuộc một phần vì đây là người duy nhất đứng về phía cô vô điều kiện. Thời điểm cô có An Nhiên bỏ đi năm năm, người này cũng vì cô mà bỏ qua năm năm cơ hội thăng tiến chỉ một mực đợi cô trở về.

"Chị An Hảo! Vì thời gian có hạn nên em chỉ tìm được nhiêu đây. Chị cố gắng đợi một thời gian nữa, em sẽ tìm được hết toàn bộ thông tin mà chị cần!"

Người trợ lý ôm lấy cơ thể đang run rẩy của An Hảo khi bà đang xem từng bức ảnh hồi nhỏ của An Nhiên mà cô lấy được về. Thực sự những tấm hình hồi nhỏ của An Nhiên cô không tìm được nhiều, đa phần đều là những bức ảnh tập thể ở trường và cô nhi viện. Nhưng từ sau năm An Nhiên mười tuổi những bức ảnh về cô đã ít lại càng ít hơn. Cho đến năm 17 tuổi khi cô ấy chính thức bước vào giới giải trí mới có nhiều hơn một chút.

Nhưng những tấm hình đó chỉ càng khiến cho An Hảo thêm đau lòng hơn. Ở góc khuất nào đó có những bức ảnh cẩu tử chụp được để tống tiền nghệ sĩ. Trong đó đa phần đều là cảnh An Nhiên bị đánh hay bị hất nước, bị bạo lực ở sau cánh gà. Ngoài ra còn rất nhiều cảnh quay An Nhiên rất liều mạng thực hiện, để có được như ngày hôm nay hiển nhiên An Nhiên đã phải đánh đổi bằng rất nhiều mồ hôi và cả máu.

Nhưng điều mà khiến cô cảm thấy khó khăn nhất trong lúc điều tra là không thể tìm hiểu sâu câu chuyện sau mỗi bước hình. Chỉ cần là tin tức liên quan An Nhiên đều sẽ có người xử lý. Cô cảm thấy được không chỉ một mà phải có ít nhất hai thế lực cật lực che  giấu thông tin của thông tin.

Bỗng có một tấm hình gần như là đen trắng được lấy ra từ tập ảnh khiến trợ lý phải chú ý. Lúc nhận được tài liệu tấm hình này cô ấy không để ý lắm vì góc chụp rất tối và chỉ là tình cờ bị chụp lại bởi người đi đường. Sau người này nhận ra đây là An Nhiên nên liền liên hệ phía nhà báo bán lại hình ảnh và tin tức.

Nhưng do tấm hình đó chụp quá tối không thể nhìn được khung cảnh và cả người An Nhiên nên bị mua lại với giá rất thấp. Hơn thế tên nhà báo kia nói sao nhỉ? 'Một câu truyện nhảm, làm sao một cô gái nhỏ có thể đánh nhau với một đám đàn ông cơ chứ."

Có vẻ cô cần phải đi tìm chút thông tin về người bán tin này mới được. Sau khi trấn an được tinh thần bất ổn của An Hảo cũng đã là hai tiếng sau. Trợ lý nhanh chóng liên hệ với ký giá bán hình. Điểm hẹn là một quán cafe gần trường đại học A. Nhờ vị ký giả đứng ra làm trung gian rất nhanh cô đã hiện gặp được người đưa tin và hình năm đó.

Hiện tại người đó đang là sinh viên tại đây, vì có việc cần nhờ vả nên cô không ngại đường xá xa xôi mà chạy đến gặp mặt. Khi người đó xuất hiện cô mới biết đó chỉ là một cô gái trẻ, nếu tính thời gian bức hình được chụp chắc cô ấy mới chỉ vừa lên cấp 3 đi.

Khi đó một cô gái trẻ như vậy đã có ý định bán tin lấy tiền sao? Khi đối mặt với trợ lý cô gái trẻ hết sức nghi ngờ về thân phận của trợ lý. Nếu nói đây là ký giả thì không phải là ở một đẳng cấp khác rồi sao. Những ký giả cô từng gặp không thể có khí thế mạnh mẽ như của người này. Một loại khí chất tinh anh có địa vị cao trong xã hội, một khí chất khó thấy ở những ký giả cô tiếp xúc trước đó.

"Chị là ký giả Lý Hải sao?"

Trợ lý rất nhanh lộ ra vẻ tươi cười đưa danh thiếp về phía trước. "Xin chào, tôi là Lý Hải! Quản lý thuộc công ty Tinh Hải. Em có phải Ngô Dương đúng không!"

"Đúng là tôi!" sau khi nhìn rõ danh thiếp của Lý Hải, Ngô Dương không khỏi thay đổi thái độ. Ánh mắt cô lạnh hẳn đi, không còn thái độ nhiệt tình như trước. 

Lý Hải là một người rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, rất nhanh cô liền cảm nhận được lạnh nhạt xa cách từ người đối diện. Khi nhìn vào ánh mắt của cô bé thậm chí cô còn cảm nhận được một tia địch ý.

Có vẻ đây là một trong số ít người có quan hệ mật thiết với An Nhiên. Ở trong giới giải trí ngẩng đầu không thấy, cứ cúi đầu là thấy. Việc đụng chạm với người công ty của An Nhiên tất nhiên không thiếu nhưng chỉ là những người đi theo lâu bên An Nhiên nhìn thấy cô sẽ có một phần nào đó thể hiện sự phiền chán.

Nhất là người quản lý của cô bé. Người đàn ông đó tuy là cáo già trong giới, lần nào gặp cô ngoài mặt thì cười nhưng ánh mắt lại không hề che giấu địch ý.

Tia địch ý đó không ngờ cô lại bắt gặp trên người cô bé này. "Tôi có chút chuyện muốn hỏi em thôi." Cô đưa bức ảnh đã chuẩn bị trước đó lên mặt bàn "Nghe nói em là người bán tấm hình này!"

"Là tôi!" 

Thấy câu trả lời không thiện trí như vậy Lý Hải cũng không để ý, tiếp tục đưa ra câu nghi vấn "Vậy em có thể kể cho tôi chuyện xảy ra hôm đó không?"

"Không có gì để kể!" Ngô Dương thể hiện rất rõ sự không kiên nhẫn của mình. "Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây."

Nói xong Ngô Dương liền muốn đứng dậy rời đi, Lý Hải nhanh chóng đứng dậy bắt lấy tay của cô bé "Em biết An Nhiên có quan hệ mẹ con với An Hảo đúng không?"

Ngô Dương cáu gắt vùng ra khỏi sự kiểm soát của Lý Hải cô không kia nhẫn mà gằn giọng "Tôi không biết bị đang nói cái gì." nói xong liền rời đi.

Lần này Lý Hải không giữ cô ấy lại nữa mà nhìn cô ấy rời đi cho đến khi khuất tầm mắt. Lúc này cô mới lấy điện thoại ra gọi cho cấp dưới của mình "Điều tra về cô bé tên Ngô Dương tôi vừa ảnh qua cho tôi. Tôi muốn biết toàn bộ thông tin của cô ấy từ cấp hai đến hiện tại. Thời hạn một ngày."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro