~Gối ôm 37 độ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9 giờ tối,

Mưa tầm tả,

Lời thoại của bộ phim truyền hình cứ phát lên đều đều,

Nhưng...

Cậu vẫn không thể nào tập trung vào bộ phim ấy chỉ vì...

Thiếu mất lời bình luận của ... Anh.

Anh chưa về!

Cạch

Tiếng động làm phá vỡ cái sự đều đặn đang tiếp diễn trong căn phòng.

Anh bước vào, toàn thân không có chỗ nào không có nước.

Cậu sót xa đưa cho anh cái khăn lớn cùng với bộ đồ ở nhà, nhanh đẩy anh vào phòng tắm.

Anh bước ra, nhìn cậu lo lắng vội giải thích rồi bảo không sao cậu đừng lo.

Nhưng anh mệt lắm chỉ muốn nằm lên chiếc giường êm ái của cả hai.

Tắt vội cái tv, bỏ bộ đồ ướt của anh vào máy giặc, nhẹ nhàng mở cửa phòng.

Nhìn anh nằm co rúm trên chiếc giường rộng lớn, cậu đau lòng.

Bước đến bên giường, dở nhẹ chăn rồi chui tọt vào, ôm lấy anh.

Cậu và anh cao bằng nhau, dáng người cậu cũng chuẩn lắm đấy nhưng bên anh lại nhỏ bé lạ thường.

Cố gắng để anh nằm thấp xuống rồi cố ôm anh vào lòng, dù là chỉ cần anh cảm thấy ấm thêm một tí.

Anh thấy lạnh! Lạnh lắm!

Có một nguồn hơi ấm đang vây lấy anh.

Bất giác anh thu người lùi đàn vào nguồn ấm ấy.

Cậu nhìn anh lui vào lòng cậu mà thở nhẹ, nhếch môi. Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh nắn nắn mong truyền đi tí hơi ấm sót lại.

Anh trở người ôm cậu vào lòng như cái gối ôm. Đầu dụi dụi vào ngực cậu, chép chép miệng rồi thiếp đi.

Cậu vòng tay ra sau lưng anh rồi xoa nhẹ như trấn an. Nhưng cậu vẫn không thể thoát nổi lời mời gọi từ giấc mơ mà nhanh chóng thiếp đi mất.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro