Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẤT CẢ ĐỀU LÀ HƯ CẤU
*********

Đêm tối tĩnh mịch, một cô gái lê tấm thân mệt mỏi trở về sau một ngày làm việc. Như thường lệ cô không bật đèn, căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối. Cô thả mình tự do lên chiếc giường thân quen, cô để bản thân chìm vào bóng tối vì như vậy cô mới cảm thấy được sự an toàn. Vì mệt mỏi nên cô đã ngủ thiếp đi
------
Dinh thự gia tộc Kornnaphat

- Thưa tiểu thư, tôi mang cơm lên cho người

Tiếng của một người phụ nữ đứng tuổi vang lên. Cánh cửa từ từ mở ra, một cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn bước ra tươi cười nhận lấy

- Cảm ơn dì Ona

Dì Ona là người quản gia của dinh thự, bà cũng là người chăm sóc cho Orm từ khi còn nhỏ, bà luôn cưng chiều và hiểu tính Orm nhất

- Tiểu thư, cô đừng sống trong bóng tối như vậy nữa. Thật sự không tốt đâu, cô đã như vậy 5 năm rồi

Dì Ona nhìn vào phòng của Orm chỉ có bóng tối khiến bà cảm thấy rất đau lòng, đứa trẻ hoạt bát vui vẻ ngày trước của bà nay lại thu mình lại. Cô chỉ đi học, đi làm rồi trở về. Cô không còn đi chơi cùng bạn bè như ngày trước nữa ngay cả người bạn thân thuở nhỏ là Kwang cô cũng ít gặp gỡ.

- Không sao đâu ạ

Orm cười nói. Dì Ona cảm thấy bất lực với đứa trẻ này, bà bước đến bật đèn và kéo rèm cửa ra

- Được rồi, con ăn đi dì xuống nhà dọn dẹp. Nhớ ăn cho hết không được bỏ như trước nữa, con đã ốm đi rất nhiều rồi đó

Dì Ona đau lòng nhìn Orm, cô đã ốm đi rất nhiều. Vì không muốn khiến người cô yêu thương đau lòng nên Orm miễn cưỡng gật đầu

Dì Ona hoàn toàn tin tưởng nên bà đi xuống nhà, Orm nhìn những đĩa thức ăn trên bàn mà bất lực. Cô miễn cưỡng bước đến ngồi ăn, đã 5 năm rồi cô chỉ ăn một mình không ăn cùng gia đình. Cô ăn chỉ vài đũa đã thật sự no không thể ăn thêm nhưng vì đã hứa với dì Ona nên cô đành tiếp tục ăn

- Nếu như có P'Lingling ở đây, chị ấy sẽ bồi cho mình ăn

Nghĩ đến Lingling, tim Orm đau thắt lại nước mắt vô thức rơi.

- P'Lingling, Orm rất nhớ chị...
-------
Ở trong căn phòng tối đó, một cô gái đang chìm vào giấc ngủ

- Lingling Kwong...em yêu chị

- Chị cũng yêu em

- Lingling Kwong, chị thật tàn nhẫn. Tại sao lại đối xử với em như vậy...

- N'Orm đừng khóc...đừng khóc mà

Nhìn người con gái cô yêu khóc đến thương tâm khiến trái tim cô như hàng ngàn mũi dao đâm vào, thật sự rất đau. Nhưng vì tốt cho cô, không muốn bó buộc cô vào mình nên Lingling đành nhẫn tâm. Cô muốn Orm buông bỏ mình, Orm là tiểu thư của một gia tộc danh giá và cô chỉ mới 20 tuổi. Cô còn rất trẻ và còn rất nhiều cơ hội để phát triển, gặp được nhiều người tốt hơn Ling.

- N'Orm, em làm gì vậy. Mau bỏ dao xuống đi...

Lingling hốt hoảng la lên

- P'lingling, đừng bỏ em được không

Orm chất giọng yếu ớt như nài nỉ van xin

- ...

- Đừng

Orm nhận được sự im lặng, cô đau lòng tột độ. Cô dùng con dao đâm thẳng vào mình, cô ngã khụy xuống trong một vũng máu. Lingling hốt hoảng chạy đến ôm lấy cô, nước mắt không ngừng rơi

- Không...

Lingling đau lòng hét lớn, cô cũng giật mình tỉnh giấc nước mắt ướt đẫm cả một vùng nệm. Cô thật sự rất sợ, sợ giấc mơ ấy thành hiện thực, cô rất sợ Orm xảy ra chuyện. Là cô đã làm tổn thương Orm nhưng cô không biết bản thân mình cũng đang bị tổn thương. Cô thiết lập một vùng an toàn cho bản thân và không để ai bước vào cả

- N'Orm, chị xin lỗi em
Lingling tự lầm bầm, cô bật khóc. Cô đã không thể ngủ, cô cuộn mình vào góc giường nhớ về ký ức hạnh phúc ngày xưa của cô và Orm. Cô tiếp tục khóc, cô đều khóc vào mỗi đêm và đã kéo dài suốt 1 tháng trời
-------
Công ty Du Lịch Lữ Hành Kwong

- Sao nhìn em mệt vậy, hôm qua em lại mất ngủ sao

Người đàn ông thấy Lingling bước vào với vẻ mặt mệt mỏi, không có thần sắc liền ân cần hỏi nhưng Lingling đã không đáp lại

- Hôm nay chúng ta có hẹn ký kết hợp đồng với tập đoàn Sethratanapong, em đi cùng anh nhé

Lingling nghe đến tên này liền rơi vào trầm mặc, trong lòng cô có một cảm giác khó tả. Trái tim đang đập nhanh hơn, Lingling hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh tâm trạng sau đó nói

- ...Liệu có được không?

- Được chứ, 5 năm qua em đã làm rất tốt. Đối tác này rất lớn và quan trọng với công ty chúng ta

...

- Nhưng tại sao lại là tôi, anh phải tìm Prigkhing chứ. Cô ấy rất giỏi về lĩnh vực này, bình thường cô ấy là người đi cùng anh mà

Lingling từ tốn nói

- Tổng giám đốc đã giao cho em và anh hạng mục lần này. Vì lợi ích công ty

Đúng là sáng nay cô đã nhận được mail của tổng giám đốc, cô đành miễn cưỡng đồng ý. Wisanu nhìn thấy cái gật đầu của Lingling liền mừng rỡ, anh đã thương thầm cô 5 năm rồi lần này anh nhất định sẽ không bỏ lỡ Lingling Kwong nữa

Lingling Kwong trở về phòng thu dọn và lấy áo khoác, cô nghĩ đến tập đoàn Sethratanapong rồi thở dài. Cô biết tập đoàn Sethratanapong là một trong những tập đoàn lớn mạnh nhất Thái Lan về Du lịch và Bất Động Sản. Rất nhiều công ty muốn được ký kết hợp đồng với Sethratanapong nhưng đều bị từ chối, công ty cô được thông qua đó là một cơ hội lớn nên cô không thể vì bản thân mà ảnh hưởng đến công ty.

Cô đóng cửa phòng và đi thẳng xuống hầm xe thì thấy Wisanu đã đứng đợi sẵn, anh tươi cười mở cửa xe cho cô. Anh muốn cô ngồi ở ghế phụ lái nhưng Lingling đã mở cửa bước lên ghế sau ngồi khiến Wisanu buồn bã

- Em...

- Chỉ là tôi muốn ngồi ở phía sau thôi

Lingling nhắm mắt tựa vào thành ghế đáp, cô dường như đã rất mệt. Wisanu đau nhói trong tim, anh đóng cửa xe và ngồi vào ghế lái, ánh mắt anh hiện lên tia buồn bã. Lingling Kwong vẫn luôn giữ khoảng cách với anh, rất nhanh anh đã gạt ý nghĩ đó sang sau đó đạp ga lái đi
-------
Tập đoàn Sethratanapong

- Xin chào, chúng tôi là người của công ty Kwong. Chúng tôi có hẹn đến ký hợp đồng với chủ tịch Kornnaphat

Wisanu bước đến bàn tiếp tân nhẹ nhàng nói. Người nhân viên gọi điện lên cấp trên để xác nhận

- Vâng, mời anh chị đi theo tôi vào lối này

Nữ nhân viên tươi cười lễ phép dẫn đường Wisanu và Lingling Kwong lên phòng họp.

Cả hai ngồi đợi, Wisanu muốn tìm kéo gần khoảng cách với Lingling nên đã nhấc người ngồi sang bên cạnh. Lingling Kwong lại ngồi cách xa ra một khoảng cách chừng mực khiến Wisanu càng thêm đau nhói. 5 phút sau có tiếng gõ cửa, một người đàn ông trung niên và một cô gái khoảng chừng đôi mươi với khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng mịn bước vào

Wisanu và Lingling đứng dậy cuối đầu chào, nhưng khi vừa ngước lên cô lặng người nhìn cô gái đối diện.

Ánh mắt của Lingling và Orm chạm nhau, họ đã gặp lại nhau sau 5 năm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro