Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------- 10 năm trôi qua, Duy Dương, Hắc Long và Ngọc Mỹ giờ đây đã 15 tuổi --------

10 năm trôi qua, mối thù giữa vương quốc Ánh Sáng và Ma Quốc vẫn không hề giảm đi, ngược lại, ngày càng chuyển biến xấu hơn. Hắc Long, mặc dù là con của Ma Vương, nhưng cậu luôn vui vẻ và giúp đỡ mọi người, vì thế mọi người ai cũng yêu mến cậu. Còn Duy Dương thì ngược lại. Lạnh lùng và tàn nhẫn, nó đã ăn sâu vào con người cậu, cậu luôn làm mọi người sợ hãi, không ai muốn đến gần cậu.

Ngày nhập học đã tới, mọi người từ ba vương quốc đến trường từ rất sớm. Họ háo hức kể cho nhau nghe những gì mình đã làm, nơi mình đã đi, những kinh nghiệm mình đã học, những món ăn mình đã làm trong kỳ nghỉ vừa rồi. Không khí trong trường lúc này đang rất náo nhiệt. Thầy hiệu trưởng bước lên bục phát biểu, tiếng thầy trầm ấm đánh tan cái náo nhiệt vừa rồi:

- Hello everyone, welcome to Key. Năm nay chúng ta có một vài học sinh mới, mọi người chú ý đừng ăn hiếp mấy bạn nha.

Cả trường ồ lên, không khí náo nhiệt trở lại, ái dza thầy hiệu trưởng thật biết đùa đó nha. Thầy hiệu trưởng nói tiếp:

- Như nội quy các em đã biết, trường chúng ta là trường pháp thuật lớn nhất và duy nhất của MAGIC. Nơi quy tụ hàng chục ngàn học sinh của ba vương quốc. Tôi không cần biết các em ở đâu, làm gì và như thế nào, chỉ cần các em ở đây, các em phải tuân thủ nội quy của trường. Và ở đây chỉ có một nội quy duy nhất mà chắc các em đã thuộc nằm lòng đúng không?

Cả trường như đồng thanh đáp:

- Vâng ạ.

Thầy hiệu trưởng nói hỏi tiếp:

- Nội quy đó là gì ấy nhỉ?

- Không được phân biệt quốc gia, đã vào Key thì tất cả mọi người đều là người trong một gia đình, không được cậy mạnh hiếp yếu và không được gây bạo lực trong trường.

Thầy hiệu trưởng cười hiền:

- Tốt lắm, quả không hổ danh là các học sinh ngoan của ta. Nào, chúng ta hãy bắt đầu một năm học thật vui nào. Các thầy cô hãy nhận lớp của mình, riêng lớp thượng pháp sư, đích thân ta sẽ đứng lớp.

*** Vào trong lớp ***

Thầy hiệu trưởng mở sổ điểm danh và nói

- Trước khi vào bài mới, ta sẽ điểm danh và kiểm tra năng lực từng người. Người đầu tiên: Thiên Ân..... người thứ hai: Ngọc Bảo...... Tiếp theo: Duy Dương.

Từ góc lớp, một cậu thanh niên cao to, tóc vàng, đứng dậy, đi về phía thầy hiệu trưởng. Thầy hiệu trưởng đặt ngón trỏ lên trán của Duy Dương. Một lúc lâu sau:

- Duy Dương có cố gắng, linh lực đã tăng lên một bậc.

Duy Dương vẫn tỏ ra lạnh lùng, có một vài người xì xào bên dưới:

- Không phải năm ngoái linh lực của cậu ta đã 98 rồi sao? Như thế thì linh lực của cậu ta đã bằng Hắc Long rồi.

- Đúng đúng, trước cậu ta đã mạnh, nay lại còn mạnh hơn, Hắc Long, cậu phải cẩn thận nhé.

Duy Dương nghe rõ mồn một từng câu từng chữ mọi người nói, nhưng cậu không quan tâm, cậu chỉ nhìn xuống phía cuối lớp, cách chỗ ngồi của Duy Dương một dãy ghế. Cậu nhìn một chàng trai, cậu ta có mái tóc đen óng, cùng đôi mắt trong veo với ánh mắt kiêu ngạo:" Hắc Long, bây giờ thực lực của tôi đã bằng cậu, cậu hãy cẩn thận đi." Nhưng Hắc Long không hề để ý thấy Duy Dương đang nhìn mình. Cậu chỉ tập trung nghe thầy hiệu trưởng điểm danh. Khi thầy hiệu trưởng gọi đến tên của Hắc Long, cậu đứng dậy, bước lên bục giảng, khi đi ngang qua Duy Dương, Hắc Long cảm nhận được Duy Dương đang khiêu khích mình. Cậu bước lên bục, thầy hiệu trưởng đưa ngón trỏ đặt vào trán của Hắc Long. Cậu nhắm mắt lại. Một lúc lâu sau, thầy hiệu trưởng vẫn chưa thả tay ra, ngược lại thầy còn chau mày. Một lúc lâu sau nữa, thầy mới bỏ tay ra và nói nhỏ với cậu:

- Linh lực của em đã giảm đi một nửa so với năm trước. Không biết em có sao không?

Hắc Long nở nụ cười thân thiện:

- Không đâu thưa thầy, chỉ do em không chăm chỉ luyện tập thôi. Em sẽ cố gắng luyện tập để nâng cao linh lực ạ.

Thầy hiệu trưởng gật đầu, vỗ vai Hắc Long:

- Tốt, không hổ danh là con trai của Ma Vương, rất có khí chất. Ta quả không nhìn lầm con, con đúng là một đứa trẻ ngoan. Thôi con về chỗ đi, ta tiếp tục điểm danh. - sau đó thầy quay xuống, nói với lớp - Tiếp theo nào, Ngọc Mỹ.

Hắc Long nghe đến tên Ngọc Mỹ là cả mặt đỏ ửng lên, cậu nhìn xuống lớp để kiếm Ngọc Mỹ nhưng không thấy. Thầy hiệu trưởng nhìn quanh lớp, rồi sau đó hỏi:

- Ngọc Mỹ đâu rồi? Có ai thấy Ngọc Mỹ không?

Cả lớp bỗng im bặt. Nhưng từ ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân đến gần. Sau đó một cô gái với mái tóc màu nâu đỏ chạy hớt hải vào:

- Thưa thầy, Ngọc Mỹ đã có mặt đ............. Á............. (cô vấp cục đá và....té)

Hắc Long chạy lại chỗ Ngọc Mỹ:

- Có sao không? Phải cẩn thận chứ.

Ngọc Mỹ xoa xoa chỗ đau, mếu máo:

- Hic, tớ cẩn thận lắm rồi ấy chứ.

Cả lớp thấy vậy thì xì xào:

- Xem kìa, xem kìa, con nhỏ đó đóng kịch hay ha.

- Ừ, đúng đó, nhìn là thấy ghét. Giả vờ ngã để được Hắc Long chú ý chứ gì. Diễn sâu ghê.

- Nó là công chúa mà, ngày nào chẳng được hầu hạ. Giờ phải tự thân nó đi học, nên nó mới không quen thôi.

- Hừ, nó nghĩ nó là ai cơ chứ. Linh lực yếu nhất lớp, vậy mà được vào lớp thượng pháp sư. Nực cười.

- Ái da, chị hai à, cậu nghĩ sao vậy, công chúa cơ mà.

Thầy hiệu trưởng ho khụ khụ mấy tiếng để lớp nghiêm túc trở lại. Sau đó nói với Ngọc Mỹ:

- Ngọc Mỹ, con tới vừa kịp lúc đó, tới đây ta kiểm tra linh lực nào.

Ngọc Mỹ từ chối:

- Thôi thầy ơi, em nghĩ em yếu nhất lớp rồi nên thầy không cần phải kiểm tra đâu ạ.

Thầy hiệu trưởng biết rằng, nếu không dùng những lời nói mang tính chất dọa nạt thì Ngọc Mỹ sẽ không nghe lời. Vậy nên thầy nghiêm giọng:

- Ngọc Mỹ, mau tới đây. Nếu em không nghe, thầy sẽ cho em dọn vệ sinh trường một tháng đó.

Nghe tới việc phải làm vệ sinh trường một tháng, Ngọc Mỹ toát mồ hôi hột. Lúc trước có lần cô phải làm vệ sinh trường trong vòng một tuần, cô rất vất vả mới dọn xong. Cô cũng không sử dụng thành thạo đũa thần, khiến cô rất bực. Làm tới chiều mà vẫn không xong, may là có Hắc Long giúp cô làm, nếu không, chắc tới mai cô cũng chưa làm xong. Vì không muốn "lịch sử lặp lại" nên cô đành để thầy kiểm tra linh lực của . Cô bước tới, đứng ngay ngắn trước mặt thầy. Thầy hiệu trưởng đặt ngón trỏ lên trán của Ngọc Mỹ, một lúc lâu sau thầy mới bỏ ra. Thầy nói:

- Ngọc Mỹ có cố gắng. Linh lực đã tăng lên. Ngọc Mỹ và Hắc Long, lát mời cha các em tới nhé, tôi có chuyện cần nói với họ.

Ngọc Mỹ và Hắc Long đều ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nghe lời thầy, mời cha đến gặp thầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sweet