Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** Trong phòng làm việc của thầy hiệu trưởng ***

Thầy hiệu trưởng ngồi đối diện với quốc vương của vương quốc Ngọc Lục Bảo và Ma Quốc. Ngồi được 15 phút, thầy hiệu trưởng cất tiếng:

- Như hai Ngài đã biết, thần mời hai Ngài tới đây là để nói về Ngọc Mỹ và Hắc Long.

Ma vương giật mình:

- Thằng Hắc Long nhà tôi nó gây chuyện à?

- Ồ không - thầy hiệu trưởng trả lời - em ấy rất ngoan. Tôi muốn nói về chuyện linh lực của bọn trẻ. Linh lực của Hắc Long giảm một nửa, trong khi linh lực của Ngọc Mỹ lại tăng ĐẾN MỘT NỬA.

Thầy hiệu trưởng cố ý nhấn mạnh ba chữ ấy để hai vị vua thấy rõ tầm quan trọng của chuyện này.

*** Trong khi đó, tại một góc khuất ở sân trường ***

Duy Dương đang ngồi vắt vẻo trên cây, cậu vừa nghe nhạc, vừa nhẩm hát theo bài hát cậu thích nhất:

"Everytime I trade my sold because of you
If you wanna be in my way cuz of me
The stars
Were shinning to me away
Whispering I want you to know you're my world
Everytime I crazy is because of you
If you're looking right at me because of love
To me it's a pretty wonderland
Do not make me make me cry again
I need you right now"

Bỗng, từ dưới đất có tiếng nói trong trẻo cất lên:

- Ái cha cha, quả không hổ danh là hoàng tử hoàn hảo vạn người mê, giọng hát quả làm say đắm lòng người.

Khỏi cần nhìn xuống, Duy Dương cũng biết là ai. Đó là Ngọc Mỹ, vì ngoài cô ra, không ai cả gan dám chọc Duy Dương cả. Duy Dương cảm thấy khó chịu, phần vì bị Ngọc Mỹ làm phiền, phần vì có sự xuất hiện của Hắc Long, kẻ thù không đội trời chung của cậu. Cậu không nhìn xuống, nhưng nói một câu, chỉ đủ để Ngọc Mỹ nghe thấy:

- Không muốn chết thì biến đi.

Trên khắp hành tinh MAGIC này, chắc không ai lì như Ngọc Mỹ cả. Gặp người khác, nghe Duy Dương nói vậy sẽ chạy trốn thật nhanh, còn cô, cô đứng đó, giả bộ như không nghe thấy, chọc Duy Dương:

- Cậu nói cái gì cơ? Mỹ Mỹ nghe không rõ.

Duy Dương cau mày, nhãy từ trên cây xuống, dán mặt sát vào mặt Ngọc Mỹ khiến mặt Ngọc Mỹ đỏ ửng, Ngọc Mỹ có phần hơi ngại, lần đầu tiên có người nhìn chằm chằm vào mặt cô nên cô bối rối. Duy Dương áp sát mặt mình vào mặt Ngọc Mỹ một lúc lâu, đến khi Hắc Long nói chen vào rằng :"cậu hãy giữ khoảng cách với Ngọc Mỹ" thì Duy Dương mới đứng xa Ngọc Mỹ ra. Sau đó cậu quay lại nhìn Hắc Long bằng ánh mắt khiêu khích:

- Tại sao tôi phải giữ khoảng cách với cô ấy chứ, cô ấy có phải người yêu cậu đâu, đúng không?

Hắc Long tức giận:

- Đúng là bây giờ cô ấy chưa phải của tôi, nhưng cậu cũng không có quyền làm vậy......

Duy Dương cắt ngang lời nói của Hắc Long:

- Tôi không có quyền nói Ngọc Mỹ như vậy thì cậu cũng không có quyền nói tôi. Cậu nghĩ cậu là ai chứ?

Hắc Long tức giận:

- Duy Dương, cậu ăn nói cho cẩn thận.

- Tôi c.....

Duy Dương chưa nói hết câu đã bị cắt ngang bởi câu nói của Ngọc Mỹ:

- Stop, không cãi nhau nữa. - sau đó Ngọc Mỹ quay sang nói với Hắc Long - Hắc Long, mình chơi trốn tìm đi, đừng đứng đây đôi co với hắn nữa.

Hắc Long định trả lời thì bị Duy Dương tranh mất:

- Mười lăm tuổi rồi mà còn chơi trốn tìm à? Đúng là trẻ con.

Ngọc Mỹ tức giận:

- Tôi trẻ con cũng không bắng ai kia, suốt ngày làm ra vẻ ta đây giỏi giang.

Duy Dương cười:

- Đúng đúng, coi như tôi chẳng giỏi giang gì, nhưng tôi hơn cô là cái chắc.

Hắc Long thấy Duy Dương nhạo báng Ngọc Mỹ thì rất tức giận:

- Duy Dương, ăn nói cho cẩn thận....

Ngọc Mỹ kéo tay Hắc Long lại, nói:

- Kệ cậu ta đi, Hắc Long, mình chơi đi. Nói cho cậu biết nha, dạo này Mỹ Mỹ học được phép tàn hình và dich chuyển tức thời đó, cậu cẩn thận nha.

Nghe Ngọc Mỹ nói, Duy Dương cười mỉa:

- Ghê vậy sao?

Hắc Long nghe Duy Dương nói vậy thì tức tối:

- Duy Dương, cậu thật quá đáng.

Duy Dương nhìn Hắc Long, thách thức:

- Sao? Anh hùng cứu mỹ nhân à? Vậy có dám thi với tôi không? Tôi và cậu sẽ đi tìm Ngọc Mỹ, ai tìm được sẽ thắng. Và tất nhiên, người thắng sẽ có phần thưởng. - Duy Dương nhìn sang Ngọc Mỹ - Và phần thưởng sẽ là được hôn cô công chúa Ngọc Lục Bảo.

Hắc Long chưa kịp nói gì, Ngọc Mỹ đã đồng ý:

- Được thôi, tôi đồng ý với lời đề nghị của cậu. - sau đó quay lại nói với Hắc Long - Cố gắng nha, tớ tin cậu sẽ làm được.

Duy Dương cười:

- Phải vậy chứ, được rồi, cậu đi trốn đi, tôi và Hắc Long sẽ đi tìm.

Thế là Ngọc Mỹ niệm chú và biến mất ngay. Nhưng cũng không khó khăn để tìm được Ngọc Mỹ (vì ma thuật của Ngọc Mỹ rất yếu) nên Duy Dương cứ ngồi nhởn nhơ trên cây, dùng ma thuật của mình quét một vòng quanh trường, trong khi Hắc Long mồ hôi nhễ nhại, chạy quanh trường để kiếm.

............... một giây, hai giây, ba giây ................

Ừm, có thể ma thuật của Ngọc Mỹ đã tiến bộ lên một chút, nên Duy Dương không tìm ra. Thôi thì chịu khó chạy đi tìm vậy. Mặc dù linh lực của Ngọc Mỹ đã tăng, nhưng cô chưa sử dụng thành thạo đũa thần được, và khi cô dùng phép dịch chuyển thì....... Duy Dương chỉ vừa mới nhảy xuống khỏi cây, cô đã lập tức di chuyển tới, đứng trước mặt Duy Dương. Duy Dương cười mỉm:

- Tìm thấy cô rồi nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sweet