Đuổi Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa chiếu lên chiếc giường của một thiếu nữ đang ngủ say rất an lành. Đôi mi khẽ run rồi mở ra sau đó lại nheo lại vì những tia nắng sớm ngoài kia. Cô gái ngồi dậy vươn vai một cái rồi nở nụ cười chứa đựng đầy niềm tin. Cô gái có mái tóc dài ngang lưng màu hạt dẻ đôi mắt to tròn lấp lánh như biết nói và có làn da trắng hồng tự nhiên.
Ngoài cửa có tiếng nói nhẹ nhàng chứa đầy yêu thương vang lên vang lên
- Diệp Khả dậy đi học nào! Ngoài cửa vừa dứt giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên nhè nhẹ -Vâng ạ -
Nói xong cô bước xuống giường mang đôi dép có hình con chó của mình sau đó bước vào nhà vệ sinh.
30' Diệp Khả bước xuống không còn khuôn mặt xinh đẹp như lúc nãy nữa mà bây giờ là một khuôn mặt đầy phấn son nhưng quá lố và còn cả cái kính to đùng trên mặt mọi người không quá bất ngờ nên cũng yên lặng cô vừa bước xuống vừa hỏi
"Ông ơi hôm nay anh Diệp Dương không đi học ạ "
"À có thiếu gia xuống liền con ăn sáng trước đi mà thiếu gia còn nói với con là hôm nay đi học với cậu ấy đấy còn nữa cậu ấy nói không được cải "
Không đợi cô có cơ hội trả lời ông nói một lèo trên mặt cô bây giờ toàn những đau thương bất đắc dĩ định lên tiếng phản bác thì trên lầu có tiếng vọng
"Em dám cãi đi coi sau này tôi tính em như thế nào, chuyện hôm qua quên rồi à nên nghe lời đi "
xuống sau đó là hình ảnh người con trai với mái tóc được chải gọn gàng đi cùng bộ đồng phục nam áo sơ mi trắng quần tây đen kết hợp với chiếc cavat mau đen làm anh càng trưởng thành hơn.
"Nhưng mà anh Diệp Dương em không muốn mọi người lại nói sau lưng em đâu anh cho em đi mình đi nha nha anh " giọng nói nũng nịu cô vang lên nhưng ai kia vẫn kiên trì mà còn lạnh giọng đáp
"không một là bây giờ ăn sáng rồi cùng anh đi học hai là nghĩ học em chọn đi "sau đó nhanh chóng bước đến bàn ăn cô thì thấy không làm được gì nên cũng ngoan ngoãn ăn anh thấy vậy thì đưa tay lên xoa đầu cô nở nụ cười rồi bắt đầu ăn .
Hai người ăn xong anh và cô cùng nhau ra cửa đi cô cũng không quên quay vào tạm biệt quản gia còn anh thì chỉ gật đầu cho qua.Nhìn hai bóng lưng của hai người đi người thấp người cao người con trai đi sau cô gái làm cho lòng ông ấm hơn. Ông nhớ lúc đó khi con bé tỉnh dậy chỉ đi theo sau cậu chủ ai bảo cũng không nghe kể cả bà chủ nhưng lúc bà ấy mất cô lại nắm chặt tay bà mà khẽ nói "bà ơi ngủ ngoan nha Khả nhi sẽ hát cho bà nghe Khả nhi sẽ bảo vệ bà bà đừng lo ngủ đi bà ơi "nhớ lại làm lòng ông thấy chua ông quay lưng vào nhà để lại bóng lưng đầy cô đơn . Trên xe cô thì ngồi dựa vào anh còn anh thì chẳng nói gì hai người cứ vậy bình yên đến trường nhưng khoảng thời gian bình yên này được bao lâu.
Dưới ánh nhìn của bọn học sinh cô và anh bước xuống hai người mặc kệ mọi chuyện xung quanh loạn như thế nào anh thì đi trước cô thì cuối đầu bước sau đến lớp cô quay đầu ló cái đầu nhỏ của mình ra cửa mà lí nhí với anh
"Em vào học đây tạm biệt "nói xong cô liền chạy một mạch về chỗ của mình. Trong giờ học cô vẫn như thường lặng yên ngồi nghe cô giảng bài mặc cho lớp có ồn như thế nào. Nhưng hôm nay lại khác trưa cô định đi về sinh rồi mới ăn trưa nhưng đám nữ sinh lớp cô hôm nay không đi theo anh nữa mà lại theo cô đến nhà vệ sinh bọn chúng ấy vậy mà vừa vào liền ép cô vào tường cô định phản bát thì bị chúng đánh vào mặt của mình có đứa liền lên tiếng
"A đây chẳng phải bạn học Diệp Khả đây sau hôm qua hùng hồn lắm mà còn đánh trả mà sao hôm nay lại im lặng thế này "
"Chẳng phải lúc sáng còn đi học chung xe với học trưởng của bọn này nữa mà, sau không lên tiếng "
"Mặt thì xấu son phấn thì nhiều mà còn ra mặt à xin lỗi em còn thua xa tụi chị " bị ức hiếp nhiều quá cô ức chế lên tiếng châm chọc
"À thì ra bạn học của mình đang ganh tị vì mình được đi với học trưởng à "cô nở nụ cười tươi như hoa làm cho chúng thêm bực dọc lúc này trong nhà vệ sinh lại có tiếng điện thoại reo không biết bọn ả nghe ai nói gì không nói một lời liền mở nước ở trong bồn rửa tay cho đầy sau đó một đứa nắm lấy đầu cô vì nhiều quá cô không chống cự được liền bị chúng đưa tới một đứa nắm lấy đầu cô nhấn mạnh vào bồn rứa tay cho dù cô có giãy giụa ra sao cho tới khi cô gần như ngạt thở mới buông cô ra bọn chúng làm như vậy cho tới khi chúng thấm mệt mới buông cô ra nhưng chúng còn chưa buông tha cho cô một đứa lấy điện thoại ra còn đứa kia thì đánh rồi xé luôn cả bộ đồ của cô cô đã cố chống cự nhưng chẳng làm gì được chúng. Khi thấy được kết quả hài lòng mới buông tha cho cô rồi quay người bước đi còn không bỏ lại cho cô cái giọng cười đầy âm mưu đó "hahahahaahaha" .Cô bây giờ nhìn rất nhết nhác bẩn thỉu cô sợ cô sợ lắm cô lục lọi trong túi áo tìm được số điện thoại nhanh chóng gọi cho số điện thoại mình đã thuộc nằm lòng chuông điện thoại reo ba hồi liền có người bắt máy cô vui lắm nhưng chưa nói được gì đầu dây bên kia đã phát ra tiếng nói vô cùng lạnh lẽo
"Em mau về nhà cho tôi tự đi bộ về chiều tôi về sẽ nói mọi chuyện với em" giọng nói ghét bỏ đó làm cô thấy không quen nhưng chưa kịp nói gì đầu dây bên kia đã tắt từ bao giờ. Định hình được câu nói của anh cô không làm gì cả đứng dậy chỉnh lại quần áo đã bị xé rách của mình sau đó lau đi lớp phấn son chỉ chừa lại khuôn mặt mộc của mình sau đó bước ra khỏi nhà vệ sinh cô vô hồn bước đi để lại bóng lưng tỉnh mịch mặt cho những lời nói của mọi người đến trưa cuối cùng cô cũng về được đến nhà nhưng chỉ kịp bấm chuông và rồi thân ảnh nhỏ bé đó cuối cùng cũng ngã xuống trời đất bắt đầu đen tối lại.
Lúc cô tỉnh giấc cũng là đã tối rồi quản gia thấy cô tỉnh thì mừng định gọi anh sang chưa kịp gọi thì anh đã có mặt với bộ đồ ở nhà. Thấy anh cô vui lắm định nói với anh chuyện lúc sáng thì anh đã lên tiếng nhưng giọng nói không còn ấm áp như trước nữa
"Em dọn ra ngoài đi "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hồng