Rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Em dọn ra ngoài đi '
'Học hết năm nay anh sẽ cho người đưa em sang Mỹ du học ở đó em sẽ được học và sẽ thực hiện ước mơ của em' cô không biết mình đã ra sau chỉ không biết mình đã như thế nào mà nghi vấn hỏi anh ' Tại sao ' nhưng đáp lại chỉ bằng một mệnh lệnh
' dọn đồ đi sáng mai bắt đầu đi 'cuối cùng cô cũng bật dậy níu lấy tay anh đôi mắt ngập nước gần như sắp khóc nghẹn ngào hỏi anh
"anh Diệp Dương sao vậy đừng bắt em đi mà "nói xong nước mắt cũng như vậy rơi trên mặt cô
"Từ nay về sau không được gọi tên tôi nữa gọi là thiếu gia còn không muốn thì cô cút đi khỏi đây đi " anh lạnh giọng rút tay cô ra khỏi người mình
'tại sao ' anh hỏi lại sau đó lấy điện thoại đưa cô xem.Xem xong cô cất tiếng ngập ngừng
'sao an....a.. anh biết ' câu tiếp theo chưa kịp nói anh đã gắt lên
'Tôi cấm cô sau này không được gọi tên tôi coi như đây là lần cuối. Còn nữa sau này đừng giả bộ lượng thiện trước mặt tôi nữa thật ghê tởm "
"giả bộ "
" Cô sau này còn lấy tôi ra để ức hiếp người ta nữa thì cô sẽ biết kết quả rồi đó " anh xoay người bỏ đi không quay đầu lại cô muốn nói người trong clip đó là cô mà cô đâu có làm gì đâu. Sau đó cô lại cười nụ cười đầy chua xót rồi bước xuống giường lấy đồ của mình dọn dẹp bỏ vào va-li của mình sau đó lên giường và chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi chưa có bóng ai tỉnh giấc cô thức dậy bước xuống giường nhè nhẹ bước tới trước cửa phòng anh đứng ở ngoài phòng lẩm bẩm
"Cậu chủ à em đi rồi cậu phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình nha thật ra em rất thích cậu đó với lại em không có đánh ai hết người trong clip đó là em đó sau cậu không tin em. Em đã hứa với bà chủ rồi em sẽ bảo vệ cậu chăm sóc cậu nên bây giờ cậu không nguy hiểm gì em sẽ nghe lời cậu sẽ đi mong cậu được hạnh phúc "
Sau đó cô quay lưng bước đi.
Khi mặt trời lên mọi người đều tất bật làm chuyện của mình anh từ trên nhà đi xuống ngồi vào bàn ăn cất giọng
"Quản gia lên gọi Diệp Khả xuống sau đó đưa cô ta đi đi "
"Thưa cậu con bé đã đi từ sớm rồi chỉ để lại bức thư gửi cậu " ông đưa bức thư lên anh nhận lấy tưởng là cô đã dọn ra ngoài rồi đi học rồi sau đó bỏ vào balo của mình rồi ông quay người đi để che giấu những giọt nước mắt của mình. Còn anh nghe vậy thì hơi giật mình trong lòng như chìm xuống nhưng vẫn bình tĩnh ăn sáng rồi ra xe đi học. Nhìn bóng lưng anh rời đi ông thầm nhủ trong lòng "cậu chủ à con bé đi thật rồi lão già này cũng không biết nó đi đâu nữa không biết khi nào nó mới quay về nó đang thực hiện lời hứa với mẹ cậu lúc ra đi đó. Diệp Khả à mong con được bình an "
Anh đến trường bước vào lớp học thì có một cô gái thoạt nhìn thì rất ngây thơ nhưng nhìn rõ thì không ai không thấy trong mắt cô ta có cái gì đó rất giả tạo. Cô ta bước đến ôm chặt cánh tay của anh đôi mắt long lanh như vừa mới khóc giọng nghẹn ngào lên tiếng
"anh à cậu....cậu ấy không không ức hiếp em nữa hic... hic còn xin lỗi em nữa rồi " nói xong mí mắt như vỡ ra nước mắt trào ra làm cho người ta thấy càng đáng thương hơn. Nhìn cô ta như vậy anh liền ôm cô ta vào lòng an ủi nhẹ giọng hỏi
"em sao vậy nín đi anh thương. Nín đi nói anh nghe chuyện gì có phải cô ta lại ức hiếp em không ngoan nói cho anh nghe đi anh sẽ bảo vệ em mà" phối hợp với giọng nói nhẹ nhàng là những lần anh vỗ lưng cô ta an ủi. Cô ta nghe xong thì nước mắt thi nhau rơi xuống giọng nghẹn ngào cất tiếng
"Anh ơi cậu ấy nói bảo em rời xa anh cậu ấy nói nếu em còn méc anh thì cậu ấy sẽ đi mách ba mẹ em đó anh à hay ...hay là mình xem như chưa từng quen nhau đi em sợ huhuhuhuhu cậu ấy đi rồi chắc cậu ấy đi mách ba mẹ em rồi huhuhuhuhu " vừa nói vừa khóc làm ai cũng thương cô ta phối hợp chuẩn bị chạy đi thì bị anh ôm lại an ủi
"em đừng lo anh sẽ gặp ba mẹ em nói rõ mọi chuyện còn cô ta thì chiều về anh sẽ làm rõ bảo cô ta không được đến gần em " ả ta nghe vậy thì 'dạ' một tiếng còn miệng thì cười nữa bên ôm lấy hông anh. Nghe ả nói về cô như vậy anh thấy cô quá đáng không chịu tin cô nên suốt buổi học anh không học được gì mà còn cảm giác như đánh mất thứ gì.Còn cô lúc này đang đứng trước chỗ xét vé chỉ cần cô bước qua chỗ này thì sẽ không gặp được anh nữa nhưng cô vẫn phải đi và rồi cô quay lưng lại như tìm xem có hình bóng mình mong đợi không không thấy được hình bóng đó lòng cô nặng trĩu quay đi thật nhanh vào trong. Lúc bước vào cô còn không tự chủ được còn quay lại lần nữa nhưng người đó vẫn không xuất hiện. Lúc cô quay vào là lúc giọt nước mắt lấp lánh rơi xuống hai bên má của cô nhưng cô chỉ biết tìm kiếm bóng hình của anh, nhưng lại không thấy được bóng hình già nua của bác quản gia đang tất bật tìm cô,ngoài kia không thấy được bóng cô quản gia chỉ biết mình đã trể và buồn bã cất bước ra về lúc ông quay đi cũng mong cho cô có thể tìm được hạnh phúc của mình. Lúc ra về ả chận xe của anh, anh bước xuống ả nắm lấy tay anh nói
"anh à cho gì thì anh đừng có giận cậu ấy nha "
"cho dù cậu ấy nói anh là của cậu ấy nhưng em tin anh anh không thương cậu ấy nên anh đừng chưởi cậu ấy "
"Anh cũng nên nhớ là không được ra tay đánh cậu ấy nha cậu ấy là con gái cho dù cậu ấy có đánh em ra sao thì em không sao anh đừng đánh cậu ấy "
Nghe ả ta nói làm anh thấy có lỗi với ả và anh nghĩ ả là người lương thiện còn cô thì rất độc ác. Anh không nói gì ôm ả sau đó nói 'tạm biệt ' rồi một mạch chạy về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hồng