Tự do nơi chân trời - end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở về nhà, tôi được người dân xung quanh nói rằng ba tôi đã bị lật thuyền rơi vào biển làm mồi cho cá sấu, chỉ vì ôm đống đồ ăn dự trữ chạy trốn đến thành phố khác.

Ác giả ác báo. Đó là những thứ mà ông ta xứng đáng nhận được, lòng tôi tĩnh lặng đến lạ, cũng phải ông ta đã giết chết cảm xúc tôi từ lâu rồi.

Cứ thế tôi đã có khoảng thời gian đẹp đẽ nhất cuộc đời, chính phủ cũng đã tìm ra cách giải cho thảm họa, mọi thứ cũng dần đi theo quỹ đạo vốn có của mình, trả lại sự yên bình vốn có cho thành phố và mọi người.

Tôi đã sống như mình từng ước từng mơ, sống tự do tự tại cùng với mẹ và em dù cho họ ở vũ trụ khác. Thế nhưng niềm vui đó cũng khiến tôi quên rằng họ đến từ một vũ trụ khác và đây không phải nơi họ thuộc về...

Cổ máy không gian cũng đã sửa xong, mọi thứ dường như quá suông sẻ, nhẹ nhàng giết đi linh hồn tôi một lần nữa. Ngày mà mẹ với em phải đi tôi không nói gì, chỉ biết lẳng lặng đứng đó, vốn dĩ họ đâu phải là mẹ và em của tôi, chỉ vì tôi quá đau lòng, cố chấp không nhìn vào hiện thực như thế nào, cố chấp xem họ là người thân của mình. Ngẫm lại bản thân tôi đã quá ích kỷ rồi, họ chỉ có một là duy nhất nhưng giờ tôi lại đi tìm kím một bản thay thế khác...

Ở thế giới rộng lớn này, tôi cảm thấy mình thật dư thừa, khi đi trên phố hay về nơi tôi ở, tôi chỉ biết đi một cách vô hồn. Con ngươi tôi vô định nhìn vào xa xăm. Chỉ biết đi, trốn khỏi nơi này, trốn khỏi một thế giới đã quá tàn nhẫn với tôi. Thế là trong tiềm thức tôi đã bước lên sân thượng của một tòa nhà cao tầng.

Tôi muốn gần mẹ với em tôi dù chỉ một chút thôi, hoặc cũng là nơi tôi sẽ gặp được họ dễ dàng nhất, dưới ánh chiều tà rạng rỡ sau cơn mưa, tôi có thể cảm nhận nơi cuối chân trời, nơi có mẹ và em đang đợi mình...

Khoảnh khắc rực rỡ ấy tôi thấy từng viên ngọc sáng lấp lánh rạng rỡ, mỗi viên một nét đẹp khác nhau từng viên nhẹ nhàng bay lên trời cao

" nếu một mai tôi có bay lên trời
Thì người ơi tôi đã sống rất thảnh thơi
Nếu một mai tôi có đi qua đời
Thì người ơi tôi đã sống rất tuyệt vời"

Từng viên ngọc đẹp đẽ kia là những linh hồn của người mất hóa thành, thì ra cái chết nhẹ nhà như thế, thanh thản như thế.

-" đúng thế, nó nhẹ nhàng như thế nên con cứ an tâm mà đi gặp mẹ với em nhé"

Tôi hoảng hốt quay lại thì thấy mẹ và em tôi ở vũ trụ kia, ngoại tôi, cậu tôi cùng chàng trai đã làm những linh hồn ra đi thanh thản như thế

Là hiện thực hay là ảo giác tôi cũng chẳng phân biệt được.

Nhưng tôi biết rằng sự xuất hiện của họ đã làm quyết định tôi trở nên lưỡng lự vì tôi đã có khoảnh khắc quá đẹp với họ với mẹ tôi ở vũ trụ kia. Đâu đó tôi lại luyến tiếc thế giới tàn khốc này, nơi mà tôi gặp mẹ, gặp mọi người, nơi mà đã cho tôi làm con mẹ, làm chị của Tùng.

-" tự kết liễu mạng sống của mình thì khác gì giết người?" chàng trai lạ mặt lên tiếng

-"đó là hành động ích kỷ nhất vì không màng tới nỗi đau của người ở lại"

-" không!"

-" đó là tiếng kêu gào cuối cùng của người tha thiết được sống "

Ai mà chẳng khát khao hạnh phúc, khát khao được sống. Giữa thế gian ồn ào vội vã này. Tôi chỉ muốn sống một đời giản đơn nơi mà có mẹ và em.

-"con không muốn chết đâu. Con muốn được yêu đương. Con muốn có được cảm giác cố gắng học tập, con muốn được sống tự do. Com muốn theo đuổi giấc mơ của mình, nhưng con nhớ mẹ với em lắm. Con không chịu nỗi đâu, cuộc sống không có họ thì không có ý nghĩa gì với con cả"

Từng ước nguyện tôi nói thì nó xuất hiện một viên ngọc toả sáng. Mọi người mỉm cười nhìn tôi và rồi tôi thả các viên ngọc ấy xuống và cũng thả mình vào bầu trời, từng chút từng chút tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng đi hóa thành viên ngọc xinh đẹp kia rồi bay lên không gian rộng lớn để gặp mẹ và em của mình.

"người ơi tôi đã sống rất tuyệt vời
Thì ngày mai xin hãy tiễn bằng nụ cười..."

Cho dù có bao nhiêu gian truân, vẫn mong bạn sẽ có những phút giây bình thản, hưởng gió thổi nhàn nhạt khiến lòng cảm thấy mát rượi, bầu trời xanh trên cao sẽ ôm lấy bạn, khiến lòng bạn thanh thản mong bạn khi nhìn ngắm hoàng hôn sẽ chỉ thấy sự dịu dàng, khi ngắm nhìn mưa rơi sẽ chỉ thấy sự tươi mới, sẽ có phút giây ấm áp và tâm tình phấn khởi.

Mọi bi thương trên đời này, không phải tất cả đều sẽ mãi như ngọn lửa thiêu cháy lòng người, mà còn có khía cạnh khác. " nỗi đau" rồi sẽ như một cơn gió thổi mát lành, xuyên qua dòng thời gian, xuyên qua không gian để sưởi ấm thế giới. Cuối cùng là phai nhạt, chỉ còn lại chút dịu dàng của quá khứ

Dành cho bạn những sự dịu dàng nhất sau những đớn đau cùng khốc liệt ở bên ngoài thế giới...

Khi bầu trời chìm vào màn đêm, tôi thấy người mẹ ở vũ trụ kia vẫn đứng đó nhìn ra bầu trời, ánh mắt luyến tiếc vô vọng, tôi có thể hiểu cảm giác đó, cảm giác mất đi người mình yêu thương nhất, chỉ tiếc tôi là tôi, là con của mẹ và chị của em Tùng chứ không phải Thanh con gái cô ấy.
Vì thương xót mà mảnh hồn còn lại của tôi nhấp nháy lấp lánh dưới bầu trời đêm. Cô có một cuộc sống hạnh phúc ở vũ trụ kia, sau tất cả con cũng đã tìm được sự tự do an yên trong cái chết.

Có muôn vàn người xuất hiện trong cuộc đời của chúng ta, dẫu đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nếu mỗi ngày trôi qua, ta vẫn còn có thể gặp họ thì thật may mắn biết bao. Nếu không thể gặp lại nữa thì chỉ đành để họ lưu lạc trong ký ức của chúng ta, thỉnh thoảng lại đột ngột hiện lên, làm ta nhung nhớ.

Nếu còn có ngày mai, mong bạn sẽ sống thật tốt, giữa thế giới rộng lớn này!


( sau cùng đó chỉ là giấc mơ hoang đường của mình, là giấc mơ nên có vài phần không chân thật nhưng cũng có một vài điều là thật. Nhưng hiện tại mình rất hạnh phúc vì ba mẹ con mình luôn có nhau. Có vài câu mình trích trong sách " thế giới rộng lớn, lòng người chật hẹp". giấc mơ đó đã chạm đến quá nhiều cảm xúc của mình nếu có gì không ổn thì mong mọi người hoan hỉ bỏ qua nhé. )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro