Chương 8: Buổi tiệc sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, các cầu thủ U23 Việt Nam lại đi dự hội nghị. Hội nghị bắt đầu lúc 2h, kết thúc lúc 4h30.

Chiều tối, là thời gian rất thích hợp để đi tắm biển, không có biển thì tắm bể bơi cũng được. Thế nên, ở một cái bể bơi may mắn nào đó của Hà Nội, các soái ca U23 của chúng ta đi đến, selfie không ngừng nghỉ, khoe body sáu múi của mình up lên facebook. Hà Đức Chinh sau khi ngó qua ngó lại không thấy Bùi Tiến Dũng đâu thì hấp tấp chạy lại phía đám người, hòa mình vào đó chụp vài bức ảnh rất bá đạo.

Nói chứ, đã lâu rồi không quẩy, phải tranh thủ lúc không có Bùi Tiến Dũng ở đây mà "bung xõa" cho đã mới được! Bởi vì trước mặt anh ta, Hà Đức Chinh bận ngại ngùng "giữ hình tượng"!

"Chinh, Chinh, lại đây lại đây!" Quang Hải cùng cả bọn đứng ở dưới hồ, rủ rê Hà Đức Chinh.

Hà Đức Chinh hí hửng phi từ trên thành hồ phi xuống, đứng cạnh Quang Hải. Quang Hải đưa cao điện thoại lên, Hà Đức Chinh bỗng nhiên cảm thấy tư thế mình đang đứng quá bình thường! Không có khác biệt! Vì vậy, với tư tưởng tinh quái của Hà Đức Chinh, cậu nhanh như chớp cách đoàn người ra một chút, quay người sang một bên, ủn mông, nhắm mắt, chu miệng.

"Tách" Theo tiếng chụp từ điện thoại của Quang Hải, Hà Đức Chinh phấn khởi chạy đến cướp điện thoại đòi xem tấm hình.

Hình này không xem thì thôi, xem rồi Hà Đức Chinh chỉ muốn kêu trời kêu đất.

Aaaa --- cái gì thế này?! Bùi Tiến Dũng, anh ta từ đâu nhập vô đây vậy?!

Trong hình, dưới cái nắng chiều tà đỏ rực, Bùi Tiến Dũng mặc mỗi một cái quần bơi, cơ thể cao to lồ lộ ra hết, muốn tráng kiện bao nhiêu có tráng kiện bấy nhiêu. Anh đứng sau Hà Đức Chinh một chút, môi nở nụ cười, nhìn thẳng Hà Đức Chinh.

Hà Đức Chinh dám khẳng định, đây là nụ cười thỏa mãn và ánh mắt thích thú! Còn về vì sao Bùi Tiến Dũng thỏa mãn và thích thú, thì đó là do hiệu ứng mặt phẳng! Hai người rõ ràng một trước một sau không liên quan đến nhau như vậy, tự nhiên vào máy ảnh lại nhìn giống như Hà Đức Chinh đang chu môi hôn Bùi Tiến Dũng vậy! Aaaa...

Oan này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thanh hết mà!!

"Dũng, Chinh! Hai người các cậu mua quần bơi đôi đấy à!" Vũ Văn Thanh rất tinh mắt nhận ra, thấy quần bơi của Hà Đức Chinh và Bùi Tiến Dũng đều là sọc trắng đen, liền lên tiếng trêu đùa.

"Ồ" Cả đám hùa theo ồ lên một trận. Có người giả giọng Dũng nói:

"Đây có phải lúc chúng ta tiết lộ không Chinh nhỉ ~"

Lại có người giả giọng Chinh đáp:

"Ứ ~ Tiết lộ luôn đi anh ~"

Cả đám lại nhao nhao cười vang.

Công Phượng ở trên bờ nãy giờ, chứng kiến toàn bộ, bộ mặt vẫn lạnh như tòa băng sơn, âm u nói:

"Thanh, em không đụng vào Hà Đức Chinh thì không chịu nổi có phải không?"

Vũ Văn Thanh đương nhiên hiểu, Công Phượng đang ghen, vì thế im thin thít.

Lương Xuân Trường thân là đội trưởng, anh đương nhiên không thể "khoanh tay đứng nhìn" đồng đội bị "bắt nạt" vô cớ như vậy được, liền giở tinh thần gà mẹ ra:

"Phượng! Cậu mắng Thanh làm gì! Mọi người đang đùa thôi!"

Nguyễn Công Phượng cao cao đứng trên bờ, lại cao cao nhìn xuống hồ bơi, lướt lên lướt xuống trên người Lương Xuân Trường hai lần, cuối cùng đặt mắt tại đôi mắt híp của anh, đủng đỉnh nói:

"Cậu quát tôi đấy à? Cậu quát tôi thì mở to mắt ra!"

Lương Xuân Trường cường ngạnh nói lại:

"Chiết tiệt! Mở to hết cỡ rồi đấy!"

Sau đó, cả đội liền cười ha hả, từ trêu đùa Dũng Chinh chuyển thành trêu chọc đội trưởng.

Trong không khí này, Hà Đức Chinh và Bùi Tiến Dũng chỉ còn cách coi như không có gì cười theo.

Không ai để ý đến, khuôn mặt đang dần dần chuyển thành u ám của Bùi Tiến Dụng trên bờ.

***

Sau cuộc chơi ở bể bơi, chính là đi về khách sạn dùng bữa tối. Sau bữa tối, Bùi Tiến Dũng bỗng phát hiện ra, mọi người đều "bốc hơi" đâu mất hết! Kì quái, ngay cả đội trưởng Xuân Trường - người gương mẫu nhất cũng chẳng thấy đâu!

Nhàm chán nằm trên giường, Bùi Tiến Dũng suy nghĩ có nên đi tìm Tiến Dụng hay không. Thật ra sáng giờ anh buồn, không muốn nói chuyện chính là do phiền não về đứa em trai này. Nó nhận ra tình cảm anh dành cho Đức Chinh, cũng khó chịu về điều đó. Anh biết, nhưng thật ra không có cách nào, bởi vì tim anh, thật sự lỡ yêu Hà Đức Chinh mất rồi. Từ cái cách cậu ta nghịch ngợm, từ cái cách cậu ta ngượng ngùng, từ cái cái cậu ta mất tự nhiên, tất cả đều mang lại cho anh sự chộn rộn lạ thường. Mà Tiến Dụng thì... mãi mãi không mang lại được những cảm giác ấy...

"Dũng! Dũng!" Quang Hải đột ngột ở đâu gõ cửa phòng làm đứt ngang dòng suy nghĩ của anh. Anh hoàn hồn, đi ra mở cửa:

"Gì đấy?"

Nguyễn Quang Hải thần bí kéo kéo tay anh:

"Đến đây, có cái này cho mày xem! Hay lắm!"

Rồi không để anh kịp hỏi, Quang Hải đã kéo anh nhanh như bay đến một gian phòng trong khách sạn. Gian phòng u u tối, nhưng anh có thể nhìn thấy được toàn bộ U23 đều ở đây!

Làm trò gì thế nhỉ? - Anh tự hỏi, rồi chào những người xung quanh.

"Dũng, lại đây." Anh Xuân Trường đứng ở chỗ một chiếc bàn rộng vẫy vẫy gọi.

Bùi Tiến Dũng không hiểu chuyện gì, ngoan ngoãn đi qua. Sau đó, cửa gian phòng một lần nữa mở ra, có tiếng hát của vài người vọng vào:

"Happy birthday to you~ happy birthday to you~"

Bùi Tiến Dũng bất ngờ, lúc này mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình! Sau đó anh nhìn vào đoàn ba người vừa bước vô. Đi đầu là Hà Đức Chinh, tay bưng bánh kem để ngang ngực, trên bánh kem nến sáng lung linh, hai người sau là Bùi Tiến Dụng và Dũng trung vệ, họ cầm mấy ngọn pháo phát sáng huơ huơ. Hà Đức Chinh trong ánh nến mờ ảo, cười thật tươi, nhìn thẳng về hướng anh đi đến, mông lung, anh cảm thấy cả thế giới trước mắt này, chỉ còn có một mình cậu.

"Hú hú ~~" Không biết ai ở trong bọn hú lên làm cả đám đều hét theo, kéo dòng tâm tư đang "xém" dạt xa của anh trở về.

Trong những tràng pháo tay hoan hỉ, chiếc bánh kem cuối cùng cũng được đặt trước mặt Bùi Tiến Dũng. Anh vui sướng nở nụ cười:

"Mọi người chuẩn bị cho em đó hả. Em cảm động quá!"

Lương Xuân Trường vỗ mạnh vào gáy cậu:

"Không cần khách sáo! Đều là tấm lòng của mọi người đấy! Nào, cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật."

Sau đó, cả căn phòng vang lên tiếng hát không mấy đồng đều nhưng cực kỳ ấm áp của tập thể U23.

"Ước đi ước đi." Sau bài hát, Vũ Văn Thanh nóng lòng hô, liền bị Công Phượng lườm một cái.

Không phải chứ! Nóng lòng ăn cũng không cho à!

Bùi Tiến Dũng trước khi nhắm mắt ước, đảo mắt nhìn Hà Đức Chinh vài giây, thấy cậu ta mở lớn mắt nhìn lại mình, thì âm thầm buồn cười.

"Thổi nến ~" Lần này đã không còn là Vũ Văn Thanh lên tiếng.

Bùi Tiến Dũng "tiêu sái" gập người, ngoan ngoãn thổi nến, sau đó.... nguyên cái mặt soái ca của anh bị đập thẳng vô cái bánh kem!!!

Quang Hải ở bên cạnh cười đến khoái trá. Nhấn đầu nam chính soái ca này vào bánh kem, sướng tay quá đi!

Được! Bất ngờ lắm! Anh nhìn Quang Hải, rồi vốc một cục bánh kem "đuổi cùng giết tận" theo Quang Hải... à không, là cả một đoàn U23! Ai cũng dí anh mà trét bánh kem hết! Sau đó, bọn họ chuyển thành gặp ai cũng trét, rất nhanh, căn phòng loạn thành một bãi chiến trường.

Hà Đức Chinh thân là "cầu thủ siêu nhí nhố" của đội, đương nhiên những cuộc vui như thế này không thể không có sự góp tay của cậu, vì thế, toàn đội ai cũng bị cậu trét qua một lần, tính cả Bùi Tiến Dũng. Ngượng ngùng mất tự nhiên gì đó, chơi xong rồi tính đi!

Cuối cùng, kết quả là mọi người thở hổn hển không đuổi giỡn nữa, ngồi lại chụp một tấm tổng kết kỉ niệm. Lúc tất cả mọi người đều đang chăm chú vào màn hình điện thoại tạo dáng các kiểu, thì Quang Hải cùng Vũ Văn Thanh đánh đánh mắt với nhau, rốt cuộc rất hợp ý đem "tàn dư" còn sót lại trên chiếc bánh kem ịn hết vô mặt Hà Đức Chinh.

Hà Đức Chinh: "..."

"Ha ha ha!"

"Hú hú ~"

Mọi người lại được dịp tiếp tục hò hét. Bùi Tiến Dũng sờ sờ gương mặt đầy bánh kem của mình, bật cười nhìn một mặt đầy bánh kem tương tự của Hà Đức Chinh, lòng nói:

Như thế này người ta hay bảo là gì? Là số phu phu đó nhá!

Cuối cùng, buổi tiệc sinh nhật cũng kết thúc một cách vô cùng mãn nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro