Phần 1 - Chương 1: An ủi sau Chung kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1VÔ TÌNH ĐÈ HẠNH PHÚC

Thường Châu hôm nay, tuyết rơi trắng xóa.

Bông tuyết nhẹ nhàng phủ đầy lên đôi bờ vai dường như hao gầy đi của Hà Đức Chinh. Hạt tuyết nhẹ tựa bông rơi lên người Hà Đức Chinh lại khiến cậu cảm thấy đôi vai mình nặng trĩu.

Thua! Thua rồi, Việt Nam thua chung kết bóng đá U23 Châu Á rồi! Thua vào ngay giây phút cuối cùng của trận đấu.

Vì sao lại thua chứ? Chỉ còn vài phút cuối cùng thôi, sao ông trời ban may mắn cho đội bạn thế? Hoặc là vì sao... cú đánh đầu đó, Hà Đức Chinh lại đánh trượt... khiến nỗ lực của toàn đội bị hủy hoại đi... Vì sao... bao nhiêu niềm tin yêu hy vọng của hàng triệu người dân Việt Nam, đều bị cậu ném xuống trong một khắc kia... Cậu, chính là tội đồ mà.

Hít sâu một hơi, thở dài, ngẩng mặt lên nhìn trời cao.

Không có sao.

Giống như không hề có một tia hy vọng nào cho thời gian quay ngược trở lại, hoặc giá như... mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ thôi cũng được. Hà Đức Chinh cậu, muốn đấu lại một lần, muốn dùng càng nhiều sức lực hơn nữa, muốn đổi lại phán đoán chính xác đường bóng hơn nữa, muốn dùng tất cả, dù là có chấn thương hay bị gì, cậu cũng muốn đổi lấy tự hào và vui vẻ về cho hàng triệu người dân Việt Nam đang ở nước nhà khát khao mong chờ kia. Cậu... cậu bất tài quá, vì sao một cái đánh đầu cũng làm không tốt chứ?

Khóe mắt nóng hổi bỗng có một dòng lệ lăn dài, Hà Đức Chinh cảm thấy đôi vai mình bị tuyết làm cho đông cứng, muốn run rẩy cũng không thể run rẩy được. Cậu gục đầu xuống gối, trên tầng thượng rộng lớn của khách sạn, gió lạnh thổi qua, tuyết bay trắng xóa, bóng đêm mịt mù, chỉ có một mình cậu, lẻ loi, nhỏ bé đến thê lương...

"Chinh?" Một lúc, từ đằng sau Hà Đức Chinh đột nhiên truyền đến một giọng nói nam tính, mang theo chút không chắc chắn, lại có vẻ vừa mừng vừa lo.

Hà Đức Chinh trong cơn xúc động quay đầu lại, nhìn thấy một dáng người cao lớn mặc áo thể thao xanh lá đang tiến đến chỗ cậu dưới màn tuyết trắng. Hạt tuyết bay bay, bỗng dưng tôn lên cho người đó vẻ đẹp lạ kỳ...

"Dũng..." Nhỏ giọng gọi một tiếng, giọng nói cậu hơi nghèn nghẹn vì vừa khóc xong.

Bùi Tiến Dũng sau khi xác định được đúng là Hà Đức Chinh liền nhẹ nhõm thở ra. Tên nhóc này, sau khi đội được trao cúp Á quân thì không thấy tăm hơi đâu nữa, làm cả đội xôn xao lên, sau đó nghe hậu cần nói cậu đã về khách sạn trước, nhưng Bùi Tiến Dũng vẫn lo lắng không yên, đồ cũng chưa kịp thay đã lập tức lên xe chạy về khách sạn. Tìm kiếm một hồi, hóa ra là Hà Đức Chinh ở trên tầng thượng này tự trách. Bùi Tiến Dũng hiểu rõ, đối với trận đấu này, Hà Đức Chinh hi vọng rất nhiều, bởi vì dạo gần đây anh rất hay quan sát cậu, thấy cậu cực kỳ nỗ lực. Còn lý do vì sao anh quan sát cậu, sau này sẽ nói tới.

Hiện tại, Hà Đức Chinh khóc đến mức hai mắt đều sưng, đôi mắt vốn đã không to giờ lại càng thêm nhỏ, gương mặt ửng đỏ, đôi môi cũng đỏ mọng lên, hai sườn má còn vương những giọt lệ trượt dài theo viền cằm chảy xuống...

Bùi Tiến Dũng nhìn thấy cảnh tượng này, âm thầm nuốt nước bọt, sau đó bình tĩnh nửa quỳ nửa ngồi xuống bên cạnh cậu, dùng giọng trầm trầm hỏi cậu:

"Sao thế? Rất buồn à?"

Trong giọng nói còn mang theo một phần nhu tình không rõ. Hà Đức Chinh nương theo ánh sáng hắt ra từ những khách sạn xung quanh, nhìn dáng người cao lớn của Bùi Tiến Dũng "bước ra từ trong tuyết", bỗng nhiên cảm thấy không gian một khoảng sáng lên, là loại ánh sáng mạnh mẽ làm người ta lóa mắt.

Đến khi Bùi Tiến Dũng cất tiếng hỏi cậu, Hà Đức Chinh mới thu hồi ánh mắt, nhanh chóng quay đầu sang nơi khác. Thân là một đứa con trai, Hà Đức Chinh hiển nhiên không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng nhu nhược yếu đuối của mình lúc này.

"Không... không có." Cậu cố gắng để giọng nói mình được bình thường nhất đáp lời Bùi Tiến Dũng. Nhưng sự thật chứng minh, cậu không có khả năng tự chủ được những bản năng sinh lý cơ bản này.

Bùi Tiến Dũng nghe ra tâm tư sầu muộn trong giọng điệu Hà Đức Chinh, ngồi bệt xuống cạnh cậu, thở hắt một hơi, nhè nhẹ nói:

"Chúng ta là đương kim Á quân Châu Á đấy, là đội bóng đứng nhì cả một châu lục, hẳn là điều đáng tự hào."

Hà Đức Chinh không đáp. Cậu tự nhận, bình thường cậu là một người lạc quan, mọi việc đều có thể bông đùa một chút, không cần quá nghiêm khắc, chỉ cần mình vui vẻ thoải mái là được. Nhưng lần này, khác hẳn, đây là vinh quang của cả Tổ quốc, đối với Tổ quốc, cậu có một tình cảm thiêng liêng tận sâu trong đáy lòng không thể nào diễn tả bằng lời được. Mà mỗi lần nhắc đến Tổ quốc, dù là tự hào hay thương xót, cậu đều khóc. Đây có lẽ là điểm yếu mềm rất khó có thể bỏ của cậu...

"Cậu suy nghĩ quá nhiều phải không? Trận vừa rồi, chúng ta thắng, thắng ở trong lòng mỗi người dân Việt Nam, thắng cả chính bản thân chúng ta." Nhẹ nhàng mà kiên định, Bùi Tiến Dũng như truyền cho Hà Đức Chinh động lực và sự tin tưởng.

Nhưng, cậu nhớ đến hình ảnh anh Xuân Trường thẩn thờ trên sân cỏ, nhớ đến hình ảnh Quang Hải ngồi gạt nước mắt trên băng ghế chờ, nhớ đến cái lúc, một cầu thủ nào đó cậu chưa nhìn rõ mặt ngã gục giữa sân cỏ ngay sau khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, càng nhớ như in hình ảnh cổ động viên trăm ngàn người khóc... Có lẽ cậu suy nghĩ quá nhiều, tự áp lực bản thân như lời Bùi Tiến Dũng nói, dù vậy, cậu vẫn cảm thấy mình tồi tệ quá...

"Chinh." Thấy trên mặt Hà Đức Chinh vẫn không thôi rầu rĩ, Bùi Tiến Dũng đành phải đổi biện pháp khác an ủi cậu: "Cậu đừng tự trách nữa, nếu có ai đáng trách, thì chính là tôi."

Ngừng một chút, quan sát biểu hiện của Hà Đức Chinh, anh thấy đáy mắt cậu khẽ xao động, thấy thế mới cẩn thận nói tiếp: "Tôi là người đã để Uzbekistan làm thủng lưới nhà ở phút cuối cùng, nếu như trái bóng đó tôi bắt được, nếu như tôi là một thủ môn giỏi..."

"Không phải vậy đâu!" Còn chưa nói xong, Hà Đức Chinh đã mạnh mẽ ngắt lời Bùi Tiến Dũng. Bản thân Hà Đức Chinh, cậu có thể tự trách mình, thế nhưng Bùi Tiến Dũng, thủ môn xuất sắc như vậy, qua hàng loạt trận đấu đều có thể thấy được, nói thế nào cũng không muốn nghe anh tự trách bản thân.

Trong lòng Bùi Tiến Dũng cười khẽ, lại tiếp tục nói:

"Chinh, cậu biết không, nhìn những cổ động viên Việt Nam bay ngàn dặm xa xôi đến Thường Châu cổ vũ, bất chấp tuyết rơi lạnh buốt vẫn hò hét, bất chấp áp lực đội bạn mạnh hơn vẫn vững tin nước nhà, rồi cuối cùng, lại thất vọng ngậm ngùi, tràn trề nước mắt mà vẫn phải mỉm cười an ủi, tôi cũng đau lòng chứ. Nhưng bây giờ đau lòng có tác dụng gì sao? Thay vì nhìn về hướng tiêu cực, sao cậu không nghĩ đến chúng ta đã đạt giải Á quân, còn nhận giải Fair Play? Khiến cả Thế giới nhìn về Việt Nam với ánh mắt khác? Đây là vinh quang chúng ta đem lại cho cả dân tộc, huống hồ còn không ai trách chúng ta, cậu lại ở đây tự trách tự khổ, hành hạ bản thân mình?"

Hà Đức Chinh mím môi.

"Ai cũng đang mong chờ chúng ta vinh quang trở về, họ không hi vọng nhìn thấy cầu thủ của họ yếu đuối thế này đâu. Chúng ta tuổi còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội. Hà Đức Chinh, cậu phải mạnh mẽ lên, biết không?"

Hà Đức Chinh hơi cúi đầu, một lúc sau mới gật gật hai cái, tuy không nói lời nào nhưng nhìn đến hai vai thả lỏng dần của cậu, Bùi Tiến Dũng biết cậu đã nghĩ thông suốt.

Nhẹ nhàng thở ra, anh khoan thai khoác tay lên vai cậu, hất cằm nói:

"Đi, anh em đồng đội còn chờ chúng ta đến ăn mừng kìa!"

Sau đó... Hà Đức Chinh thế mà vẫn không trả lời Bùi Tiến Dũng.

Cậu ấy lại bị làm sao nữa rồi?

Chờ mãi không thấy cậu phản ứng, Bùi Tiến Dũng nghi hoặc thử cúi đầu xuống thăm dò.

Ngay giây phút anh cúi gần lại, Hà Đức Chinh đột ngột ngẩng mặt lên.

Đôi mắt Hà Đức Chinh đã không còn đẫm nước, ngược lại lúc này sáng tỏ có hồn, làm người ta cảm thấy đẹp đẽ. Mà Bùi Tiến Dũng mang theo tò mò cùng quan tâm, đáy mắt ôn nhu khó tả, dễ khiến lòng người dao động...

Giây phút nhìn vào mắt đối phương kia, Hà Đức Chinh liền giật mình vội vàng đẩy Bùi Tiến Dũng ra. Còn Bùi Tiến Dũng thì lại lớ ngớ, vụng về ngã ra sau. Hà Đức Chinh nhíu nhíu hàng chân mày dày hình dấu huyền của mình, sau đó không được tự nhiên đỏ mặt rời đi. Trước khi đi còn bỏ lại hai chữ cứng nhắc:

"Đi thôi."

Bùi Tiến Dũng ngây người trong chốc lát, mới ý thức được vừa rồi hai người họ là vô tình chạm môi nhau. Cảm giác này... cảm giác này...

Niết niết môi dưới, đột nhiên tâm trạng tốt lên hẳn, Bùi Tiến Dũng cười xòa một tiếng, theo hướng Hà Đức Chinh vừa đi đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro