Hồi thứ 10: Hỏa khê phùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Hành Vân... Sở Hành Vân?" Tống Trường Phong hạ thấp giọng gọi y.

Sở Hành Vân bỗng hoàn hồn, ậm ừ qua loa đáp lại hắn. Chuyện xảy ra trong vài ba ngày nay thực sự quá loạn, y đã hơi không chịu nổi. Muốn nhìn kỹ miếng ngọc bích màu mực này, sau khi ngạc nhiên qua đi, trong lòng lại đột nhiên dâng lên một cảm giác thống khổ.

Cảm giác này chẳng hiểu sao lại mạnh điên cuồng, giống như phong đao mưa máu, bạo ngược rót vào lồng ngực, khiến cho Sở Hành Vân sặc không thở nổi.

Dường như là tâm trạng của Tạ Lưu Thủy.

Linh hồn đồng thể, phát động cộng tình, Sở Hành Vân không chịu nổi, mới hỏi thầm trong lòng:

"Ngươi... có thể bình tĩnh một chút đi được không?"

Qua chớp nhoáng, mọi cảm xúc đã tụt xuống như thuỷ triều rút.

Tạ Lưu Thủy lập tức thu sạch sành sanh buồn vui trong lòng, khôi phục trở về giọng điệu cợt nhả muốn ăn đòn mọi khi:

"Sở mỹ nhân như vậy là có thể thần giao cách cảm với ta sao?"

Sở Hành Vân không để ý tới hắn nữa, cúi đầu, tránh đi ánh mắt ân cần của Tống Trường Phong, rũ mắt xuống xem ngọc.

"... Có nhìn ra được gì không?" Tống Trường Phong dần dần lại gần, thấp giọng hỏi.

Sở Hành Vân mặt mày trầm tư, lặng lẽ lắc đầu. Nếu như giờ y thật thà với Tống Trường Phong, trong cuộc gì đó, bốn miếng ngọc gì đó, đến cả chuyện Tạ Lưu Thủy hiện đang cùng y linh hồn đồng thể cũng sẽ phải trình bày có sao nói vậy, huống hồ, y luôn không muốn nhắc tới tất cả những gì liên quan tới người mười năm trước, cho nên vẫn chưa từng kể cho ai biết chuyện nửa miếng ngọc vỡ kia cả.

Suy nghĩ một hồi, Sở Hành Vân nói hơi bất đắc dĩ: "Ta thực sự không nhìn ra được điều gì, chỉ là hình khắc lên miếng ngọc này trông rất lạ, lại bị người dụng tâm giấu đi như vậy, chắc chắn có huyền cơ, chi bằng tìm nhà chuyên ngọc nào đó xem..."

"Không cần tìm." Tạ Lưu Thủy đột nhiên lên tiếng, "Ngọc này chính là lễ ra mắt tặng cho các ngươi."

"Ngươi có ý gì?"

Tạ Lưu Thủy cười không đáp, hỏi ngược lại: "Bộ xác này đêm khuya bò tới tặng cho món quà đáng yêu như vậy, các ngươi không chiêu đãi gì nó sao?"

Sở Hành Vân lập tức nhíu mày lại, trước đó y cảm thấy ngọc Cùng Kỳ là mấu chốt trong cuộc, nhất định phải bị rất nhiều người tranh đoạt, cần giấu đi càng kín càng tốt mới phải, cho nên mới không thể lý giải được chuyện thi thể bò này. Một vụ án nghiêm trọng như diệt môn, với chức vị của mình, Vương đại nhân và Tống Trường Phong nhất định sẽ phải đến lo liệu, dưới con mắt soi xét chặt chẽ của thủ vệ, thi thể bò tất sẽ gây nên rắc rối, đến khi đó cẩn thận điều tra, cũng sẽ không giấu nổi miếng ngọc Cùng Kỳ trong bụng.

Nhưng nếu như cả một bộ trang bị rạch bụng thả sâu này vốn là dùng để tặng ngọc...

"Nghe lời trước đó ngươi nói, ngọc Cùng Kỳ này quan trọng như vậy, cứ đem tới tặng người như vậy sao?"

"Sở hiệp khách, có vài thứ càng huyền diệu, càng bí ẩn, thì càng muốn cho nó trở lại trong chốn giang hồ, bằng không giấu trong hang hốc mật thất tối tăm, làm bạn với đá xanh đất lạnh, sao có thể khuấy nên sóng gió? Ngươi nhìn xem, Sở các hạ vốn không bị ràng buộc, chẳng phải vừa bước một chân vào vũng nước đục sao?"

"... Ý của ngươi là, có người đang dùng thế lực của Tống gia và Vương gia làm đòn bẩy, muốn lan truyền tin tức về ngọc Cùng Kỳ ra?"

"Chỉ là một suy đoán. Nếu như lời trên phong mật thư ta chặn được là thật, ngọc Cùng Kỳ đang bị giấu ở Lý gia, vậy thì sau khi diệt môn, nếu như đến tra án không tìm thấy ngọc, sẽ có thể coi như ngọc đã bị mất. Cho dù có bị tìm thấy đi chăng nữa, mà nếu như là người không nằm trong cuộc biết chuyện, rất có thể sẽ chỉ cho rằng đây là một miếng ngọc quý báu, cũng sẽ không thu hút sự chú ý của người khác. Nhưng nếu như giấu bên trong thi thể này, vậy thì thi thể bò giữa đêm coi như là vở kịch hay rồi, cả một đêm đặc sắc."

Lòng Sở Hành Vân tức khắc lạnh đi, cảm giác bất an như chướng khí lượn lờ dâng lên trong lòng. Hai vụ án diệt môn: Hầu môn bảy năm trước cho tới Lý gia hiện giờ, rốt cuộc có bao nhiêu thế lực xen lẫn trong đó. Nhìn từ phản ứng của Tống Trường Phong, hắn hẳn chưa bao giờ nhìn thấy ngọc Cùng Kỳ gì đó, mà cũng không rõ có phải cả Tống gia từ trên xuống dưới đều chưa từng nhìn thấy hay không.

"... Hành Vân, Hành Vân! Ngươi không sao chứ? Cả ngày nay quá mệt mỏi rồi sao?" Tống Trường Phong thấy y liên tục thất thần, trong lòng cũng lo lắng.

"Ta không sao..." Sở Hành Vân đưa tay lên day thái dương, Tống Trường Phong bỗng nhiên ngẩn ra, một phát tóm lấy tay y.
Đầungón tay vậy mà đã biến thành màu đen.

"Sao lại thành như vậy? Ngươi... đã chạm phải con sâu kia?"

"À... Ta..."

Sở Hành Vân nhìn vẻ mặt lo âu của Tống Trường Phong không nói nên lời. Hai ngón tay kẹp lấy con sâu vì người bị thương trước cổng Lý phủ có lẽ đã dính  phải độc, chỉ là sau đó cơn đau dừng lại, y cũng không để ý tới nữa, không ngờ chỉ mới một chốc mà đã trở thành như vậy.

"Đau không?" Tống Trường Phong nhẹ nhàng chạm lên đầu ngón tay y.

Sở Hành Vân lắc đầu: "Không đau mấy, sau đó nhờ thần y Quyết Minh Tử xem thử là được," Nói rồi mặt mày vô cảm rút tay về, nhưng lại bị nắm chặt lấy một lần nữa.

Tống Trường Phong không chịu nổi thái độ không coi vết thương là chuyện to tát của Sở Hành Vân, bèn móc từ trong lồng ngực ra một chiếc khăn thêu vân mây sạch sẽ, xé thành từng sợi.

"Để ta tự làm cũng được..."

Sở Hành Vân duỗi tay ra đỡ, lại bị Tống Trường Phong chặn lại. Hắn lấy ra hai viên thuốc từ trong túi áo đặt lên vải, nghiền nát bét, tay trái kéo lấy tay Sở Hành Vân, nắm chặt từng chút một, rồi nhè nhẹ vuốt tay y lên, sau đó quấn vải lên đầu ngón tay, bắt đầu cẩn thận băng bó.

Tạ Lưu Thủy ở trong người Sở Hành Vân quả thực không muốn nhìn cảnh này, miệng nguýt dài, quay đầu đi xem đám quan binh đang luống cuống tay chân trong sân.

Từ sau khi có người bị cắn, tất cả mọi người đều đã cẩn thận hơn rất nhiều, mà dường như quá hoảng sợ nên lại thành ra hơi buồn cười. Lúc huyết trùng bò tới, sẽ như khỉ trên chảo nóng, giậm chân nhảy lên rất cao, sợ bị chạm phải, đợi đến khi huyết trùng bỏ đi, mới gập cong lưng xuống, vươn dài cánh tay nắm lấy cây đuốc, run rẩy châm lửa, động tác cực kỳ buồn cười.

Mà chỉ có đúng một người lại thoạt nhìn không chật vật như vậy, đứng trong một góc sân, đầu tiên chỉ đứng thẳng bất động, đợi cho đám huyết trùng lại gần hắn, thì sẽ đột nhiên giơ đuốc đốt một vòng quanh mình, thiêu chết cả mảng huyết trùng, rồi chính xác châm, nghiền, xoay, vẩy, như gió mạnh quét lá rụng, dọn sạch đám sâu còn lại, động tác thành thạo gọn ghẽ, hành động thành thạo điêu luyện.

Tạ Lưu Thủy đang muốn nhìn kỹ khuôn mặt người kia, lại nghe thấy tiếng hô to vọng vào từ ngoài cửa: "Tống đại nhân!"

Chỉ thấy một vị quan binh nhỏ thó chạy vào trong, thấy huyết trùng đầy sân thì sợ hoảng hồn, nhảy tót ra ngoài như con ếch bị giật mình, cứ qua lại trước bậc cửa trước phủ không dám vào, dáo dác ngó xung quanh vài lần, không biết phải làm sao.

Sở Hành Vân nhân cơ hội này rút tay về, rồi ra hiệu cho Tống Trường Phong đi làm chuyện quan trọng. Tống Trường Phong bất đắc dĩ hỏi:

"Chuyện gì?"

Quan binh kia cung kính đáp: "Tống đại nhân! Triển đại ca bảo ta trở về báo bình an! Hiện tại sâu trong khe suối Thiên  m đã được dọn gần sạch, cũng không còn xuất hiện tử thương nữa, xin đại nhân yên tâm!"

Tống Trường Phong gật đầu: "Lửa trên núi bao lâu nữa mới tắt? Bên đó có đủ nhân thủ không?"

"Bẩm đại nhân, đủ nhân thủ. Những người trước đó bị huyết trùng cắn, vết thương đã được băng bó bằng thảo dược của người trên núi, cũng đã ổn rồi. Còn lửa thì, Triển đại ca nói chờ khi thiêu trụi ổ sâu, lửa sẽ tắt."

Trong ánh mắt Tống Trường Phong hiện lên vẻ tán thưởng: "Giao tình giữa ta và Triển đại ca của các ngươi không cạn, từ trước đến giờ hắn làm việc luôn rất đáng tin. Có điều trước đó ngươi nói, những người bị cắn đều đã không sao? Các ngươi dùng thảo dược gì?"

"Chuyện này... ta cũng không rõ, chính là một loại thảo dược người trên núi cho. Nói thật, công hiệu thật sự rất kỳ diệu, vết thương vốn đã biến đen còn sưng vù, chỉ mới đắp thuốc lên một chốc đã biến mất sạch!"

Tống Trường Phong nghe vậy thì mừng thầm trong lòng, tay Sở Hành Vân mặc dù đã được rịt thuốc, mà dù sao cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc, cho dù đợi được tới lúc Quyết Minh Tử đến, thần y cũng nhất định sẽ phải dốc sức cứu trị người bị trọng thương trước, thay vì để y chờ vô ích ở đây, chẳng bằng lên núi đi đắp thứ thảo dược kia của Triển Liên.

Sở Hành Vân không có dị nghị gì, lúc gần đi y liếc mắt nhìn người bị thương đang nằm, liền nói thêm: "Ta đi rồi một lúc nữa sẽ trở về, nhân thể xem xem bên đó còn đủ thảo dược hay không, có thể mang về cho người này."

Tống Trường Phong nở nụ cười ôn hòa, cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn lên.

Sở Hành Vân đi theo tên quan binh báo tin, khe suối Thiên  m nằm trên núi sau lưng Lý Phủ, trước đây y còn từng cùng Triển Liên đi săn ở đó, thế núi không dốc, đường cũng dễ đi, chỉ là hiện giờ đã là giữa đêm, gió núi thổi vù vù, bóng cây lay động, không nhìn ra được cảnh đẹp thắm lệ lúc ban ngày.

Thiếu niên bên cạnh khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, là một người nói lắm, dọc đường đi một câu Triển đại ca hai câu Triển đại ca, lải nhải lầu bầu không ngừng, Sở Hành Vân cũng không lắng nghe ra làm sao, y đang bận nghiên cứu chuyện Tạ Lưu Thủy.

Rất rõ ràng, người này không đơn giản chỉ là một tên trộm hái hoa, trong bụng không biết đang giấu bao nhiêu bí mật. Mà đáng giận nhất chính là, mình không có cách nào bảo đảm những lời tên này phun ra đều là thật. Không sợ nói dối hết, chỉ sợ ba phần thật, bảy phần vô nghĩa như vậy, dễ dàng dao động làm người ta không tìm ra được phương hướng.

Sở Hành Vân tự đánh giá, tên dâm tặc này hiện giờ đã ở trong cơ thể mình, vậy thì nên để y đến điều khiển, không biết có thể đánh đập, ép hắn biết gì nói nấy không giấu giếm nửa lời hay không.

Tạ Lưu Thủy bỗng cảm thấy ngột ngạt, như có con chim ưng đang bay qua đỉnh đầu, hắn không hề mở miệng, chỉ lơ đãng nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ sự chú ý của Sở Tiểu Ưng dành cho mình.

Sở Hành Vân còn chưa kịp nghĩ ra kế sách để điều khiển Tạ Lưu Thủy trong lòng bàn tay, đã nghe thấy thiếu niên bên cạnh hô to:

"Đến rồi! Đến rồi! Chính là nơi này! Quẹo trái vào là có thể thấy Triển đại ca rồi!"

Nói rồi thiếu niên này quay đầu lại nở nụ cười với Sở Hành Vân: "Vốn là đêm hôm khuya khoắt như vậy, ta còn đang sợ sẽ bị lạc đường, may là có người đi cùng, Sở hiệp khách, mời sang bên này!"

Nói xong, hắn liền quẹo vào từ sơn đạo, Sở Hành Vân đang chuẩn bị đi theo, lại đột nhiên dừng chân.

Y nhìn qua xung quanh, đêm đen và bóng cây đan xen, hòa thành mực đặc không tan, mặc dù không thấy rõ địa hình quanh mình, nhưng y vẫn nhớ như in.

Con đường đến khe suối Thiên  m Khê không có chỗ rẽ...

"Ngươi chờ đã!" Sở Hành Vân lớn tiếng hô.

Thiếu niên kia chẳng hề để ý, vẫn cứ thản nhiên đi về phía trước, Sở Hành Vân bước nhanh về phía trước, kéo hắn lại:

"Ngươi là ai?"

Thiếu niên bị kéo bất thình lình trở tay bóp lấy Sở Hành Vân, tiếp đó hắn chậm rãi xoay đầu lại...

Sở Hành Vân tức khắc lạnh rùng mình, phảng phất như có một bàn tay siết chặt lấy tim.

Thiếu niên trước mắt không phải bất cứ ai, nói một cách chính xác thì - hắn không có khuôn mặt.

Một khuôn mặt không có mắt mũi miệng, chỉ có thịt, cũng không biết âm thanh được phát ra từ đâu, lại vẫn còn đang cười nói:

"Sở hiệp khách, mời sang bên này!"

Sở Hành Vân hoảng hồn, dùng lực đẩy một cái, cấp tốc lùi về phía sau, thiếu niên không mặt kia ngừng nói, khuôn mặt thịt nhìn thẳng chằm chằm vào y.

Gió núi chợt nổi lên.

"Sau lưng!" Tạ Lưu Thủy hô to.

Gió dữ vụt qua tai, ánh bạc lóe lên, Sở Hành Vân lắc mình đi tránh né, mấy cây ngân châm cắm sâu vào thân cây trước mặt y, cùng lúc đó, thiếu niên trước mắt đột nhiên rút đao ra, hàn quang đã ở ngay dưới mí mắt.

Tiền hậu giáp kích!

Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tay phải Sở Hành Vân bỗng nhiên chạm lên thân cây bên phải, vặn toàn bộ thân thể sang phía đó, chỉ nghe vài tiếng leng keng, ngân châm và lưỡi đao va vào nhau, thanh âm chói tai, tia lửa bắn tóe.

Hai người kia cho rằng y sẽ bỏ chạy vào rừng cây bên phải, bỗng nhiên, đao châm đến cùng lúc, Sở Hành Vân chưa kịp thở dốc đã ôm lấy thân cây, tay phải bỗng hồi lực đẩy mạnh một cái, chớp mắt đã bay lên giữa không trung, mũi chân đạp lên thân cây lấy đà, tránh được cú tấn công này, rồi phi người nhảy vào lùm cây bên trái.

Gió núi chợt nổi dữ dội.

Tán cây um tùm như yêu ma quỷ quái đứng sừng sững trên đỉnh đầu nở nụ cười quái dị, Sở Hành Vân đành phải lần mò giữa đêm tối, dùng hết tốc lực chạy trốn, kể cả vậy, dù sao y cũng đã mất hết võ công, không ngờ địa thế nơi này càng chạy càng dốc hơn, hết sức vất vả, đằng sau là bước chân đuổi theo, tiếng bước chân vang lên san sát bên tai.

Bỗng nhiên, từ đằng sau bắn tới mấy cây ngân châm, Sở Hành Vân tức khắc nghiêng đầu đi, ngân châm sượt qua đuôi mắt, mới hiểm hóc thoát được một kiếp, lại nghe thấy trong đầu vang lên một câu:

"Sở hiệp khách, phía trước... không còn đường nữa."

Sở Hành Vân lập tức ngước mắt lên nhìn, đằng trước u ám, không còn bóng cây.

Là vực!

Lúc này, chỉ nghe thấy tiếng hàn kiếm tuột khỏi vỏ, âm thanh vũ khí lạnh lùng xẹt qua không trung.

Kẻ đuổi theo đã tới.

Ba người đứng đối diện.

Gió núi chợt ngừng.

Hai bên không quen, thủ thế chờ đợi, Sở Hành Vân đứng im, tự biết tình hình nguy cấp. Đối phương có lai lịch quỷ quyệt, một người mang khuôn mặt thịt không mắt không mũi không miệng, mà tai lại có thể nghe thấy âm thanh từ tám hướng, đao kiếm lanh lẹ, một kẻ khác cả khuôn mặt đều được bọc dưới vải đen, đến mắt cũng bị che đi, mà châm pháp lại ngoan tuyệt, không thể khinh thường.

Nhưng giờ bọn họ đều đang án binh bất động, giữa đêm đen, lẳng lặng chờ đợi như cây cỏ.

Sở Hành Vân nín thở ngưng thần, suy tư, chẳng lẽ... hai vị này đều là người khiếm thị?

Nếu như mình đứng yên, không hề tạo ra âm thanh, làm cho bọn họ mất đi căn cứ để phán đoán.

Mà phương pháp này chỉ có thể trì hoãn được nhất thời, không giải quyết được ngọn nguồn tai họa. Cây lặng gió ngưng, Sở Hành Vân thẳng thắn ra tay trước, đột nhiên lùi mạnh về sau, hai người kia nghe thấy tiếng động bèn phi thân đuổi theo, đao kiếm chớp mắt đã chém tới sau lưng, Sở Hành Vân lắc mình né tránh, cánh tay phải lại bị ngân châm bất chợt phóng tới, vạch ra ba vết máu.

Đồng thời, thiếu niên kia cũng giương đao, bổ thẳng từ bên trái xuống trán, tay trái Sở Hành Vân đè lên thân cây cạnh đó, mượn lực xoay người, cuối cùng lại chậm mất một bước, hàn quang chói mắt, sau lưng bị rạch ra một vết máu.

Chưa kịp nhìn rõ vết thương, đỉnh đầu đã đổ một trận mưa tuyết hoa lê, cả trăm cây băng châm kéo theo ánh sáng vòng xuống.

Gió núi lại nổi.

Sở Hành Vân khéo léo mượn rừng cây làm khiên, tránh được hơn nửa, mà vẫn có không ít ngân châm đâm vào bả vai y. Nhân cơ hội này, người không mặt nhanh chóng tiến lên, thanh quang tỏa ra ba thước chói mắt, đột nhiên xẻ một phát trước ngực, Sở Hành Vân thoáng chốc đã co người về phía sau, mà đây chỉ là chiêu thức giả, chỉ thấy thiếu niên kia nhấc cổ tay, đột ngột đổi kiếm thế, đâm về phía mắt cá chân y, đợi đến khi Sở Hành Vân phát giác ra rồi lùi về phía sau thì đã không còn kịp nữa, chân trái bị mũi kiếm vừa quất vừa kéo, cơn đau nhức chỉ chốc lát đã lan từ trong xương cốt ra ngoài.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Sở Hành Vân đã bị dồn đến mép vực, trên người đầy những vết thương to có nhỏ có, máu không ngừng nhỏ xuống, trường bào trắng như tuyết dính bẩn lấm lem. Y liếc mắt, trên vách đá phía sau mọc một thảm thực vật dày, như một cái bát sâu hình trăng khuyết, nhét vào giữa vạn sơn.

Gió núi thổi vù vù.

Tạ Lưu Thủy trong người y như không có gì liên quan tới mình, tâm trạng phấn khởi, buông lời trêu chọc như đang xem kịch vui: "Sở hiệp khách, sơn cùng thủy ác, thế nào, chuẩn bị thi triển hùng phong thế nào đây?"

Sở Hành Vân cười lạnh, liếc nhìn mặt thịt và mặt đen trước mặt, chớp nhoáng, một tay chống xuống đất bật mình lên, quay người nhảy vực.

Gió núi gầm rú.

Phảng phất như có tiếng gió thét nặng ngàn cân đè lên màng nhĩ, cảm giác rơi xuống khoảng không như gãy cánh choán đầy lồng ngực. Gió thổi mắt nhức nhói, Sở Hành Vân đành phải quơ tay nắm bừa lấy thảm cây trên vách đá, hai tay bị vô số bụi gai đâm thành từng vết thương chảy máu, thậm chí còn có không ít xước trên cành đâm thẳng vào bên trong vết thương. Cánh tay phải vốn đã bị ngân châm rạch bị thương giờ lại càng không lấy nổi sức, cả người liên tục rớt thẳng xuống dưới.

Bỗng nhiên, tay trái may mắn chạm được một sợi dây leo dài, Sở Hành Vân lập tức nắm chặt lấy, cả người kề sát lên trên, hai chân dùng sức kẹp chặt lấy dây leo. Không hiểu sao lại không đủ lực, người vẫn không ngừng trượt xuống, tay trái và cổ tay bị cọ xát, tức khắc đã rách da chảy máu, sức lực càng trôi đi, trái lại còn khiến tốc độ trượt xuống nhanh hơn.

Thời khắc nguy cấp, tay phải lại đột nhiên dùng được sức, kịp thời nắm chặt được dây leo, cả người y chao đảo kịch liệt mấy lần, cuối cùng cũng dừng hẳn.

Sở Hành Vân kinh ngạc nhìn cánh tay phải mình đang chảy máu ào ạt, song lại mạnh mẽ như khi đang lành lặn, lập tức, một luồng hơi lạnh chảy vào buồng tim, ngay sau đó, y nghe thấy giọng nói làm người căm ghét trong đầu mình.

"Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, Sở hiệp khách, mới vừa rồi nếu như ngã nát bét, vậy coi như là một xác hai mạng rồi đấy!"

Sở Hành Vân nhíu mày, gắng gượng cử động cánh tay phải của mình, lại phát hiện không thể nào động đậy nổi.

"Ngươi đoạt mất tay phải của ta?"

"Đừng không vui như vậy mà, nói thật, vừa nãy ta cơ trí kéo một cái, cũng coi như ơn cứu mạng còn gì, ngươi phải lấy thân báo đáp."

"Ngón út không đau nữa sao?"

"..." Tạ Lưu Thủy lặng lẽ nhớ tới ngón út bị chém đứt của mình, hơi đau. Mà ngón tay đã không còn, tức giận tiếp cũng chẳng để làm gì, hắn cười trêu chọc: "Đau thì cũng đau rồi, nhưng ta đang ở trong lòng ngươi, đương nhiên phải lo nghĩ vì ngươi. Sở hiệp khách, thay vì để hai ta treo không trên không dưới như vậy, chi bằng ngươi trao thân cho ta..."

Sở Hành Vân không muốn để ý tới một tên đã bị chém tay rồi vẫn không sửa được tật miệng tiện. Y điều chỉnh trọng tâm, dần dần trượt xuống bên dưới.

Bước ngoặt sinh tử, Tạ Lưu Thủy cũng coi như phối hợp. Không biết người nọ đã làm thế nào mà chiếm được quyền điều khiển tay phải, mà không thể không công nhận, tên nọ đã giúp y đại ân vào lúc này. Vết thương trên lưng và chân trái vẫn đang chảy máu, dùng sức, vết thương lại càng nứt ra, nửa người dưới di chuyển dựa cả vào tay phải cố chống đỡ, y đoán Tạ Lưu Thủy cũng đang chật vật, dọc đường đều không nói gì nữa.

Trăng nhạt ẩn không, vạn sơn tĩnh lặng, gió thổi róc rách qua nhai.

May mà giữa những tảng đá này cây cỏ xum xuê, dây leo rủ xanh tốt, lúc nhích xuống dưới xem như dễ mượn lực, hai người họ cũng ăn ý, giờ đã có thể nhìn thấy mặt trên tán cây thông. Ngay khi Tạ Lưu Thủy chuẩn bị lại nhích xuống, hắn lại phát hiện Sở Hành Vân vẫn chưa phối hợp, trái lại còn ngây người nhìn ra xa.

Hắn nhìn sang theo ánh mắt của Sở Hành Vân, thấy giữa bụi cây dưới chân núi mơ hồ có một tia ánh lửa mờ sáng.

Rất có thể đang có người, không biết là địch hay bạn, bây giờ cũng chỉ có thể xuống rồi mới làm rõ được.

"Sở hiệp khách, Sở hiệp khách... Sở Hành Vân?"

Hắn gọi ba tiếng, Sở Hành Vân mới lấy lại tinh thần, bắt đầu tiếp tục phối hợp bò xuống phía dưới. Tạ Lưu Thủy hơi bận tâm, mình có vẻ càng ngày càng tinh thần chấn hưng, mà điều này rất có thể sẽ mang ý nghĩa là trạng thái của Sở Hành Vân càng lúc càng kém. Chảy máu, rơi xuống vực, bám dây leo, đã vậy võ công còn mất hết, sống đến bây giờ đã là không dễ, nếu như phía dưới còn xảy ra biến cố gì nữa, e rằng sẽ thực sự một xác hai mạng.

Cũng không biết sau khi chết, hồn phách chia thành từng người thăng lên, hay là vẫn quấn lấy nhau, đến lúc đó trên con đường hoàng tuyền còn tình chàng ý thiếp, đối đáp uyên ương trước mặt Diêm Vương, vậy thì cũng thú vị.

Lúc này, Sở Hành Vân đã gần đến chỗ tán cây, y không hiểu sao mình lại nghe thấy tiếng bong bóng nổ liên tục trong đầu mình, phảng phất như có một con cá nhỏ đang bơi vào, còn có thể cảm nhận được năm màu sắc đang lưu động trên lớp màng bong bóng, y hoài nghi đây chính là những ý nghĩ quái lạ trong đầu người nào đó. Y không không quan tâm tới tư tưởng của Tạ Lưu Thủy nữa, dưới thân là cây cối rậm rạp, cành lá đan xen, không biết phải đặt chân xuống nơi nào.

Thế nhưng y còn chưa kịp nghĩ kỹ, tay phải lại đột nhiên tự buông dây leo ra, cả người thoáng chốc đã chơi vơi, rơi thẳng xuống dưới!

Sở Hành Vân cả kinh, lại thấy tay phải đột nhiên nắm lấy một cành cây nhỏ nhắn, cánh tay nắm chặt, cổ tay xoay một cái, kéo toàn thân đu về phía trước, lực đạo mạnh mẽ chuẩn xác, liên tục ba lần đều buông tay kịp thời lúc cành cây chưa đứt, tốc độ rơi chậm lại.

Nhân cơ hội này, Sở Hành Vân vội vàng điều chỉnh trọng tâm. Tiếp đó, tay phải nâng lên một cành cây, áp cổ tay lên, thân thể hơi ngưng lại về phía sau. Tay trái thuận thế, lập tức nhấn lên thân cây bên cạnh, tay phải duỗi tới theo, Sở Hành Vân vặn người, mũi chân nhấn một cái mượn lực, tay phải ăn ý đẩy trợ lực, cuối cùng cũng có thể ổn định hạ xuống.

Đang chuẩn bị chất vấn Tạ Lưu Thủy nổi điên gì, lại nghe thấy hắn thở dài nói: "Sở hiệp khách cũng thật sự là may mắn được ông trời yêu mến, chúng ta... rơi vào ổ sâu rồi!"

Sở Hành Vân ngẩng đầu nhìn lên, dưới bóng đêm hỗn độn không thấy một thứ gì, nhưng lại có những tiếng sàn sạt vang lên thật nhanh từ xa lại gần, tựa như lá cây xào xạc, rồi cũng giống tiếng xương thịt đứt rời cọt kẹt vang vọng, ngay sau đó, quanh thân cây bắt đầu lay động, phảng phất như có thiên quân vạn mã đang gầm gào lao nhanh giữa những cành cây...

Chạy!

Sở Hành Vân bắt đầu bạt mạng chạy trốn, cố lờ đi vết thương do kiếm trên chân trái, vết thương bị xé rách to tướng, mà thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, y cũng không cảm nhận được cơn đau đớn. Phía sau, vô số sâu đè lên nhau, nhốn nháo, rơi từ trên cây xuống, nhanh chóng nhảy lên bò lên, vang lên sàn sạt bên tai. Sở Hành Vân cố gắng không lắng nghe, kín mắt đầy lòng chỉ có ánh lửa lờ mờ cách đó không xa.

Tạ Lưu Thủy khống chế tay phải, không giúp y được quá nhiều, chỉ có thể thỉnh thoảng đẩy thân cây bên người một cái, mượn đà cho Sở Hành Vân.

Dọc đường đi, những nơi máu Sở Hành Vân nhỏ xuống đều bị từng đám sâu lông phủ kín liều mạng hút. Tạ Lưu Thủy trông thấy sau lưng Sở Hành Vân có thật nhiều  cànhcây đang lay động, hắn tỉ mỉ quan sát, là lượng lớn sâu đang bò thật nhanh từ trên cây xuống, bám lít nhít trên tất cả thân cây. Chẳng mấy chốc, không chỉ là phía sau, cây cối bên trái cũng bắt đầu lay động, không biết trong cánh rừng này rốt cuộc có bao nhiêu mao huyết trùng, bị máu tươi kích thích, thoáng chốc đã dốc hết toàn lực, tiếng sàn sạt vang vọng không ngừng giữa cả khu rừng.

Chạy! Chạy! Chạy!

Chân trái Sở Hành Vân mới rời khỏi mặt đất, một đám lớn huyết trùng đã nhào tới đó hút máu, cả cánh rừng đã hóa thành một bàn tay quỷ mở to, quét ngang qua mặt đất, tiến lên, nuốt chửng vạn vật, sắp bắt được y! Cảm giác sợ hãi vì sắp bị tan xương nát thịt bò lên dọc sống lưng, ánh lửa phía trước đang chập chờn, chỉ nguyện mình có thể chạy nhanh hơn, nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút nữa!

Lúc này, phía sau đã có huyết trùng đuổi theo, từng bó sâu lông buông xuống từ ngọn cây, nhảy lên gia nhập vào bầy sâu đang bò, đến hàng mấy chục ngàn, đen kịt rậm rạp cả một mảng. Vô số cái chân ngắn ma sát trên mặt đất, phát ra tiếng xoàn xoạt làm người sợ hãi, như thể tiếng quỷ sai lấy mạng đang mài đao.

Ánh lửa đã gần ngay trước mắt.

Bầy sâu bắt đầu vây quanh Sở Hành Vân, lông đen liên miên, từ từ hình thành một vòng vây âm lãnh.

Đột nhiên, một đám lớn sâu bay nhào từ trên cây xuống, Sở Hành Vân không kịp né tránh, trong nháy mắt, không ít huyết trùng rơi vào trên áo y, Tạ Lưu Thủy tay mắt lanh lẹ, nắm lấy tay phải kéo áo ngoài Sở Hành Vân ra, quăng cả áo lẫn bầy sâu về phía sau, nhất thời, đám sâu đều lao đến, tuôn về phía vết máu trên áo, cả bộ bạch y tức khắc bị xé thành từng mảnh nhỏ.

Đám lửa kia đang cháy bập bùng cách đó mười bước.

Sở Hành Vân vẫn còn đang liều mạng chạy, chân trái không ngừng tuôn ra máu tươi, y cắn răng nhịn đau, cố gắng tăng tốc, dùng sức thả người nhảy một cái!

Thoáng cái đã vượt qua được đám huyết trùng chặn phía trước, y ngã xuống bên cạnh đống lửa, cát đá thô ráp mài chọc vào vết thương trên lưng, đau đớn lan ra toàn thân.

Y chưa kịp thở lấy hơi, Tạ Lưu Thủy trong đầu đã đột nhiên gọi:

"Sau lưng!"

Lời còn chưa dứt, Sở Hành Vân đã cảm thấy cổ mình lạnh lẽo.

Một thanh đao.

Lưỡi đao lạnh buốt gác trên cổ, Sở Hành Vân siết chặt tay trái, cuối cùng buông ra, tâm rộng mở trầm tĩnh lại, y cười nói: "Vị huynh đài này, ta đã đến nước này rồi, nếu thật sự muốn lấy tính mạng của ta, có thể để Sở mỗ chết minh bạch hay không?"

Đối phương nghe thấy vậy thì lại bỗng nhiên thu đao vào vỏ. Tạ Lưu Thủy âm thầm nắm lấy nắm đất.

Sở Hành Vân thừa dịp này quay đầu ra sau, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc:

"Triển Liên..."

Triển Liên lau vết máu trên mặt đi, đầu tiên là giật mình, rồi lập tức mỉm cười nói: "Cuối cùng ngươi cũng chịu gặp ta."

Tạ Lưu Thủy yên lặng "phìu" một tiếng, thả nắm đất xuống, nhìn nụ cười người kia còn trộn lẫn cả ấm áp, hắn thật sự không còn gì để nói. Vốn tưởng là kẻ địch vướng tay vướng chân nào, không ngờ tên này đã sớm gia nhập vào "tình sử" rực rỡ đào hồng liễu xanh của Sở hiệp khách, vừa lên sân khấu ném ra lời thoại ai oán như thế, chính hắn cũng có thể tự viết ra một vở "yêu hận tình thù" mười vạn chữ.

Sở Hành Vân lại nghe thấy trong đầu vang lên âm thanh thổi bong bóng liên tục, y không đếm xỉa tới tên kia lại đang âm mưu gì nữa, mà tức khắc hỏi: "Tại sao ngươi lại ở đây? Bên phía khe suối Thiên  m..."

"Nói ra thì rất dài dòng." Triển Liên liếc mắt nhìn đống sâu lít nhít quanh người mình, "Nơi này không an toàn, ngươi... đi theo ta tới bên này trước đi."

Hắn thấy chấn trái Sở Hành Vân máu me nhầy nhụa, liền nhíu chặt lông mày, thoáng chần chừ rồi duỗi tay ra muốn kéo y. Sở Hành Vân cũng không khách sáo, nắm lấy cổ tay hắn mượn lực đứng dậy. Triển Liên còn muốn dìu y đi, mà Sở Hành Vân đã lặng lẽ không một tiếng động lùi lại một khoảng.

Trong lòng Triển Liên hơi rầu rĩ, chung quy vẫn không giống năm đó nữa.

Hắn lén lút dùng đuôi mắt liếc nhìn Sở Hành Vân, giờ vạt áo y dính đầy vết máu, làm mình suýt nữa thì không nhận ra. Trước đây có lần nào gặp gỡ mà người này không phải áo trắng như trăng tiêu sái lỗi lạc, nào có lúc chật vật xuống thành thế này.

Lúc này Sở Hành Vân cũng không nói gì với hắn. Hơn một năm trốn tránh không gặp, người này ngược lại vẫn còn là dáng vẻ như trong trí nhớ, chỉ là bị ăn nắng đen đi, giữa hai lông mày thêm vài phần thành thục. Trên tay, vai và cổ hắn đều có vết thương, xem ra cũng đã trải qua một đêm ác chiến. Đến hàng mấy chục ngàn con sâu lông hút máu đang nhung nhúc trong rừng cây rình rập, không biết có phải là kiêng kỵ ánh lửa mới không dám tiến lại hay không.

Sở Hành Vân cẩn thận quan sát, phát hiện ra bên ngoài đống lửa còn có một vòng ranh giới hình tròn vẽ ra bằng bột trắng.

Tạ Lưu Thủy cũng dựa vào hai mắt của Sở Hành Vân tìm kiếm đầu mối, dọc theo hai bên con đường này cũng có đường ranh giới vẽ bằng bột trắng, hai người bọn họ đang đi trên con đường mòn được vạch ra từ hai đường bột rắc này. Tiếng sàn sạt trong rừng vang lên không dứt bên tai, lại chẳng nhìn thấy con huyết trùng nào trước mắt.

Đường màu trắng kia vẫn luôn che chở cho bọn họ đi mãi tới một sơn động, Triển Liên móc ra cái túi vải, rắc một vòng bột trắng xuống gần đống lửa trước động, Sở Hành Vân thì lại tự mình tìm một khoảng đất sạch ngồi xuống, bắt đầu chuẩn bị xử lý vết thương.

Triển Liên thấy vậy, liền lấy bột cầm máu và vải ra khỏi lồng ngực, vốn định giúp y băng bó, lại bị tay phải y giật lấy, hắn tức khắc giật mình, rồi lặng lẽ lui lại.

Sở Hành Vân nhắc nhở Tạ Lưu Thủy đừng làm ra động tác gì dư thừa trong đầu, tên kia nở nụ cười ám muội, nói: "Sở hiệp khách chúng ta thật tốt số, không chỉ có hoa đào nở rực khắp thiên hạ, lá liễu xanh xanh cũng bay lất phất."

Miệng hắn nói, động tác trái lại cũng gọn gàng, thành thạo, cầm máu cho chân trái rồi tự giác xử lý vết thương của y, Sở Hành Vân đỡ cần phí công để ý.

Đang lúc nhàn hạ, Sở Hành Vân liếc nhìn Triển Liên, mở miệng hỏi: "Thương thế của ngươi... là thế nào?"

Triển Liên ngẩng đầu lên, vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, rồi cau mày nói: "Lúc ở khe suối Thiên  m, chạm trán một đám... có thể là người của Tuyết Mặc Tổ..."

"Tuyết Mặc?"

"Ừm... Ngươi chưa nghe nói bao giờ sao?"

Sở Hành Vân lắc đầu, từ sau khi võ công mất hết, y vẫn luôn đóng cửa làm một đóa mây nhàn hạ, không hỏi chuyện giang hồ.

"Gần đây... trên đường có vài lời đồn đại linh tinh, đồn rằng đã xuất hiện một tổ chức kỳ quái, đều là hai người hành động theo một tổ, một người không mặt, một quái mặt đen. đám người này hình như luôn luôn tìm một thứ gì đó gọi là Tuyết Mặc, cho nên mới được gọi là Tuyết Mặc Tổ."

"Ngươi gặp phải... một đám người?"

"Đúng, hẳn là tám tổ mười sáu người. Lúc ta mới tới khe suối Thiên  m, tất cả vẫn còn bình thường, ta thấy Băng Điệp Đao dưới khe suối, đang phái người xuống nước đi lấy, lại đột nhiên có một đám sâu xuất hiện, tiếp đó người của Tuyết Mặc Tổ đã tới..."

"Chờ đã! Ngươi chỉ thấy mỗi Băng Điệp Đao?"

"Ngươi có ý gì?"

"Trong khe suối hẳn phải có hai thanh đao, một thanh trắng, một thanh đen."

Triển Liên cau mày, tỉ mỉ suy ngẫm, rồi lắc đầu nói: "Trong khe suối không có hắc đao gì, chỉ có một thanh Băng Điệp Đao."

Sở Hành Vân lập tức siết chặt nắm đấm, trễ một bước rồi! Y lập tức vội vàng truy hỏi: "Sau đó ngươi đối đầu với người của Tuyết Mặc Tổ?"

"Không... bầy sâu kia vừa xuất hiện, lòng người đều tán đi, lại phải đánh nhau với một đám không mặt mặt đen,  thực sự cũng lực bất tòng tâm, sau đó vừa đánh vừa lùi, lùi một mạch tới cánh rừng này, kết quả là còn có nhiều sâu hơn, ta may mắn trốn vào được một sơn động có bột trắng, mới tránh thoát..."

"Triển Liên." Sắc mặt Sở Hành Vân lập tức trở nên nghiêm túc, y nói: "Lửa ở khe suối Thiên  m là ngươi phóng sao?"

"... Lửa gì?" Triển Liên cau mày vì khó hiểu.

Sở Hành Vân chỉ cảm thấy tim đập như trống bỏi trong lồng ngực: "Khe suối Thiên  m cháy! Tống Trường Phong nói, ngươi phái người đến báo tin đang dùng lửa đốt sâu, không cần phải lo lắng."

"Làm gì có chuyện này! Đáng chết! Nhất định là đám khốn kiếp Tuyết Mặc Tổ đã làm! Trong rừng này nhiều sâu như vậy, ta vất vả lắm mới dẫn người trốn vào được trong hang, nào có sức đi phóng lửa hay báo tin?"

"Nếu như là Tuyết Mặc Tổ phóng hỏa, bọn họ không dập, chẳng phải là cả ngọn núi đều sẽ..."

"Bọn họ vẫn chưa có lá gan ấy." Triển Liên cười, "Ngươi quên mất, sau núi thông với cánh rừng nhà ai rồi sao?"

... Tiết gia.

Sở Hành Vân lặng lẽ, nơi đây thế núi liên miên, khe suối Thiên  m tuy nói là nằm trên núi sau lưng Lý phủ, thế nhưng đi về hướng Đông thêm một đoạn lại chính là địa bàn của Tiết gia. Nếu như lửa cháy một mạch, thiêu đi rừng trúc Tiết vương gia hay đi nhất,  rừng hoa mơ Tiết nhị gia quý trọng nhất, đốt sạch sành sanh, tội trạng phóng hỏa miệt hoàng uy đủ để khiến Tuyết Mặc Tổ chết chín hồi.

Nghĩ vậy, Sở Hành Vân vô thức nhấc tay trái lên, phát hiện trên đầu ngón tay dính không ít bột trắng, bèn lập tức hỏi: "Đó là thứ gì?"

Triển Liên lắc đầu: "Ta cũng không biết, chỉ trùng hợp phát hiện ra những con huyết trùng kia rất sợ loại phấn trắng đó. Lúc đó trốn vào một hang núi đằng sau, trong động xếp từng lớp bột trắng, kết quả là sâu đều không dám tiến vào. Thế là ta thử rắc phấn trắng đi ra ngoài dò đường, mới tìm được hang động có bột trắng này, cũng nhóm một đống lửa, coi như đánh dấu bằng ánh sáng, sau đó gặp được ngươi."

Nói rồi Triển Liên đột nhiên tăng nhanh tốc độ nói, âm điệu cũng trở nên gấp gáp: "Lúc đó thực sự là bởi vì trông ngươi quá bẩn quá bừa, rối bù xù, ta không nhận ra, cho nên mới lấy... đao..."

Sở Hành Vân trợn trắng mắt trong lòng, hơn một năm, mồm miệng của người này chẳng tiến bộ được chút nào. Tạ Lưu Thủy cười đến mức cả cánh tay đều run lên, chưa từng gặp tên nào ngay thẳng như vậy. Sở Hành Vân nhẹ nhàng nhéo lên tay phải mình, nhắc nhở tên tặc nhân này cười cái gì mà cười, mau chóng làm chuyện đàng hoàng đi.

Triển Liên lặng lẽ ngước nhìn y, lúc này trong bụng đang nghẹn đầy ân cần cùng một đống câu hỏi, lại không dám nói một câu nào, hơn một năm trước, Sở Hành Vân đơn phương đoạn tuyệt cả đời không qua lại với hắn, hiện giờ vất vả lắm mới nói chuyện được, cũng đừng để một lời không hợp đã một đao cắt đứt nữa.

Im lặng cả buổi, Triển Liên quyết định chọn một câu hỏi an toàn, mở miệng nói: "Hành Vân... khụ, ngươi biết chuyện khe suối Thiên  m từ đâu?"

Câu mở đầu này không ổn rồi, vừa không nhịn được, không ngờ đã gọi thẳng tên húy như ngày trước.

"... Nói ra thì rất dài dòng."

Sở Hành Vân thực ra không hề để ý tới vấn đề xưng hô, chỉ đơn giản là vẫn chưa nghĩ ra nên nói dối như thế nào. Làm thế nào để khéo léo xóa sạch chuyện giữa y và một tên dâm tặc?

Nhất thời khó gỡ. Không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, dùng tay trái giả vờ băng bó vết thương, che giấu đi được vài phần.

Đột nhiên, tay phải tự mình duỗi tới, nhẹ nhàng xoa xoa tay trái, sau đó lại rút trở về quấn vải băng như không liên quan.

Sở Hành Vân chớp mắt đã nổi lên kích động muốn thúc cùi chỏ, chỉ muốn đập chết Tạ Lưu Thủy, mới hơi bình phục được tâm trạng, y liền hỏi Triển Liên: "Những người ngươi dẫn tới đều đang ở trong hang núi phía sau sao?"

Triển Liên gật đầu: "Bên đó nhiều bột trắng nhất, an toàn hơn."

Chần chừ chốc lát, hắn đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Sở Hành Vân, mở miệng nói: "Vết thương trên người ngươi..."

"Giống ngươi, hẳn là gặp phải Tuyết Mặc Tổ."

Triển Liên cẩn thận quan sát Sở Hành Vân, vết thương trên người y đã được xử lý xong. Đang lặng lẽ không ai nói gì, hắn liền đến gần hơn một chút, siết nắm đấm mấy lần, cuối cùng quay đầu sang nói:

"Hành Vân, chúng ta nói chuyện đi, chuyện một năm trước."

Sở Hành Vân lập tức như bị đâm, đứng dậy muốn bỏ đi, lại bị Triển Liên tóm được.

"... Thả tay ra, ta không muốn nói tới chuyện này."

"Vậy đến lúc nào ngươi mới muốn nói? Đã hơn một năm rồi."

"Ngươi thả tay ra trước."

Triển Liên thả tay ra, Sở Hành Vân thì lại ngồi yên lặng trở về, Tạ Lưu Thủy không hề muốn xem hai người bọn họ diễn tiết mục "Ngươi nghe ta giải thích" "Ta không nghe ta không nghe ta không nghe" một chút nào, một mình tẻ nhạt dùng tay phải vẽ vòng dưới đất. Sở Hành Vân chậc một tiếng trong lòng, tên tặc nhân này chỉ giỏi chọn lúc để gây sự, để che giấu tay mình đang tự cựa quậy, y không thể làm gì khác hơn là gập đầu gối, nghiêng người về phía trước, tay trái cũng đưa sát lại.

Y hiển nhiên không biết rằng, một động tác vốn chỉ để che giấu lại miễn cưỡng làm cho y trở nên hơi lạnh lùng giữa lúc chật vật. Triển Liên yên lặng ghi nhớ tư thế này, về sau khi bị thương trước mặt người khác, cũng có thể ngồi như vậy.

Lặng thinh một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Triển Liên mở miệng nói: "Chuyện một năm trước, ta thật sự rất xin lỗi, ta hoàn toàn không biết khi đó ngươi thật lòng, ta tưởng rằng ngươi chỉ chơi..."

"Không liên quan gì tới chuyện ta có thật lòng hay không..."

"Sao lại không liên quan? Nếu như không phải là ngươi đã ném cả tim mình vào đó, ngươi sẽ tuyệt giao với ta chỉ vì một kỹ nữ sao?"

Triển Liên nghĩ đến đây là lửa giận lại bốc lên, cho dù hắn đang chịu thua xin lỗi với Sở Hành Vân đi nữa, đó cũng là vì cứu chữa giao tình giữa hai người họ, không liên quan gì tới tiểu kỹ nữ kia.

"Vấn đề không nằm ở đây, nàng là kỹ nữ cũng được, không phải cũng được, tại sao ngươi lại tự chủ trương đem nàng cho... Thôi... Ngươi cũng không cần phải xin lỗi, là chính ta không bước qua được chuyện này."

"Nói cho cùng thì ngươi vẫn muốn tuyệt giao với ta, Sở Hành Vân, ta vẫn thật sự không hiểu, Yến Nga kia có pháp thuật gì mà có thể mê hoặc ngươi thành như vậy, đến giờ vẫn không dịu được? Ta đã xin lỗi ngươi vô số lần, ngươi đều từ chối không gặp ta. Lúc đó ta đưa Yến Nga đi tặng người chưa có sự đồng ý của ngươi, đúng là ta làm không đúng, nhưng ta không nghĩ tới..."

"Ngươi không nghĩ tới? Gã đàn ông kia dẫn một đội người đi Tây Bắc làm ăn, mua một kỹ nữ tới để làm gì, ngươi không nghĩ tới? Huống hồ lúc đó trời đã vào thu, Tây Bắc trời lạnh đất đông, nàng chịu đựng được sao? Vì sao ngươi lại muốn đẩy Yến Nga vào hố lửa?"

"Ngươi quan tâm nàng như vậy, lẽ nào không phải bởi vì ngươi từng thích nàng sao, nếu như người bị đưa đi là Tước Nga Điểu Nga gì đó, ngươi còn lâu mới thèm quản. Nói hơi khó nghe, lúc đó Yến Nga kia cũng đã mười tám mươi chín, tuổi đó sống ở hẻm khói hoa, đã sớm là thứ ngàn người cưỡi vạn người đè. Ngươi ngày nào cũng chui trong đó, ta còn thực sự sợ ngươi nhiễm bệnh..."

"Vậy giờ ta chưa nhiễm bệnh là cần phải cảm ơn ngươi sao?"

"Ta không có ý như vậy..."

"Vậy ngươi có ý gì?"

Triển Liên ảo não không nói gì nữa, lần nào hắn cũng nhắc nhở mình nhất định phải nói uyển chuyển mềm mỏng để xin lỗi, song vừa nhắc tới Yến Nga kia, hắn lại giận không có chỗ trút. Nhớ lại năm đó nâng ly trò chuyện vui vẻ, so kiếm dưới trăng với Sở Hành Vân, giao tình đang yên lành lại bị người con gái này phá hủy.

Nói thật ra thì, cô nương này cũng chẳng có mấy sắc đẹp, thế mà lại mê hoặc cho Sở Hành Vân thần hồn điên đảo, Triển Liên thực sự hoài nghi nàng ta biết yêu thuật. Vừa khéo lúc đó một đội thương nhân giao hàng cho Vương đại nhân muốn đi lên Tây Bắc, muốn kiếm kỹ nữ làm chuyện vui dọc đường, Triển Liên quyết định thật nhanh, lập tức đưa yêu nữ kia cho bọn họ mang đi. Đợi đến khi Sở Hành Vân hay tin, bọn họ đã đi mất bóng từ lâu.

Thế nhưng Sở Hành Vân vẫn không cam lòng, suốt đêm chạy chết mấy con thiên lý mã, một đường tìm tới, cuối cùng lại chẳng có kết quả gì đành phải thất vọng trở về.

Vừa về, y đã đến chất vấn Triển Liên, nếu như lúc đó Triển Liên nói vài câu ngọt tai, giả vờ oan ức thì cũng sẽ không đến nông nỗi này. Thế nhưng hôm đó Triển Liên lại vừa uống rượu, giọng điệu nặng nề vô cùng, nói chuyện cực kỳ khó nghe, Sở Hành Vân vốn đã đường xá mệt nhọc, tâm trạng không ổn định, vừa nghe thấy vậy lại còn giận run người hơn, ném ngay thanh tuyết kiếm Triển Liên tặng y đi, Triển Liên thấy vậy cũng giận, ném luôn thanh ngân đao Sở Hành Vân tặng đi.

Lần này coi như xong, hoàn toàn tan vỡ, đến khi Triển Liên tỉnh rượu đi xin lỗi, Sở Hành Vân đã không chịu gặp hắn nữa rồi.

Nhắc lại chuyện xưa, hai người đều nhìn nhau không nói gì. Tạ Lưu Thủy ở bên cạnh lại lắng nghe rất say sưa, trong mấy lời đồn đại hoa đào của Sở hiệp khách, không nhiều chuyện có liên quan tới kỹ nữ, được tương truyền rộng nhất trong đó chính là "Ngàn dặm Vân truy Yến".

Thế nhưng "Ngàn dặm Vân truy Yến" mà hắn nghe thì khác biệt rất xa với bản thật mà hai người này đang ầm ĩ. Trong lời đồn, Yến Nga kia đẹp hơn cả Hằng Nga, mà là kỹ nữ chỉ bán nghệ không bán thân, chỉ mới tương phùng cùng Sở hiệp khách kim phong ngọc lộ, đã thắng được nhân gian vô số. Chẳng hiểu tại sao tạo hóa trêu ngươi, Yến Nga đã sớm bị tú bà lén bán cho Hầu phủ, Hầu gia nghe nói về chuyện Vân Yến, cảm thấy mất mặt, bèn âm thầm bảo tú bà bán tháo Yến Nga cho thương nhân dày vò. Yến Nga sợ Sở hiệp khách biết chuyện này xong sẽ tới làm ầm Hầu phủ rồi thương tới mình, thế là lặng lẽ nuốt khổ vào lòng, nhẫn tâm cắt đứt nỗi lòng, ngồi lên thuyền vị khách thương kia.

Cuối cùng, là một tỷ muội của Yến Nga không nhìn nổi, sai người truyền lời, Sở hiệp khách vừa nghe thấy vậy đã cảm thấy như bị ngũ lôi bổ xuống, gắng tìm tới bến sông càng nhanh càng tốt, thế nhưng chung quy vẫn chậm một bước, Yến Nga không cam lòng chịu nhục, đã nhảy xuống sông tự sát, để lại một mình Sở hiệp khách tiên y nộ mã, đối mặt với nước sông xa xăm, bên tiếng ngựa hí bi thương.

Sở Hành Vân lúc này đang hết sức mệt mỏi, thực sự không muốn cãi nhau với Triển Liên, mỗi lần nói chuyện, hai người bọn họ đều không để tâm vào cùng một chuyện, Triển Liên chẳng qua chỉ thấy áy náy ngoài miệng, trong lòng lại không hề cảm thấy đưa Yến Nga đi có gì là không đúng.

Có điều, chuyện này nói ra thì rất huyền diệu. Giang hồ đều nói y đi tìm hoa vấn liễu, không ai biết rằng y đi tìm người thân.

Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Yến Nga, không hiểu sao y đã cảm thấy nàng có gì đó rất giống đường muội mình, bọn họ cùng nhau lớn lên, cuối cùng lại ly tán vì mất mùa. Song đến lúc ngồi đối diện Yến Nga trò chuyện, y lại cảm thấy hoàn toàn không giống, dùng ngôn từ thăm dò, cũng không có phản ứng gì.

Sở Hành Vân từng bị kỹ nữ lừa tiền vì tìm muội muội, cho nên không muốn nói thẳng ra, chỉ hay đến gặp Yến Nga, hi vọng có thể tìm được vài manh mối liên quan đến muội muội mình. Ai ngờ lại bị Triển Liên lầm tưởng là trầm mê thanh sắc, không làm việc đứng đắn, rồi tự quyết giúp y "cải tà quy chính", kết quả là sự tình đã biến thành như vậy.

Sở Hành Vân chưa bao giờ kể với người khác đầu đuôi câu chuyện này, thậm chí đến ngay cả Tống Trường Phong và Triển Liên cũng không biết y còn có một muội muội. Nếu như nói ra, ắt sẽ phải trình bày rõ ràng mười mươi, khi còn bé trong nhà thế nào? Làm sao lại xảy ra nạn đói? Sau đó thế nào? Cuối cùng người khác nghe xong, mặt sẽ hiện lên vẻ từ bi, ánh mắt thương hại, thông cảm nói:

"Ôi, trời ạ, ngươi thật là đáng thương!"

Sở Hành Vân không muốn vạch vết sẹo của mình ra cho người khác thương hại. Đến giờ đã hơn một năm trôi qua, chuyện Yến Nga rốt cuộc có phải là muội muội hay không cũng đã không thể nào kiểm chứng được nữa, trách móc Triển Liên như thế nào, nàng cũng đều không về được.

Gió núi quét qua rừng, vạn lá rì rào.

Cuối cùng, Triển Liên khẽ thở dài, cởi xuống bội kiếm bên hông, đưa cho Sở Hành Vân, nói: "...Tuyết kiếm của ngươi, ngươi lấy về đi, trong rừng cũng không an toàn. Chuyện trước kia... Ta xin lỗi."

Sở Hành Vân liếc mắt nhìn ngân đao hắn vẫn đeo ở bên hông, một lúc lâu sau, liền yên lặng nắm chặt lấy thanh kiếm.

Y không nói lời nào, chỉ rút vỏ kiếm ra xem kiếm, tỉ mỉ nhìn lên lưỡi kiếm bạc quen thuộc.

Tạ Lưu Thủy nheo mắt nhìn, thanh tuyết kiếm này chẳng hề quý báu, thú thật thì còn có hơi không xứng với thân thủ của Sở Hành Vân, tên này lại yêu mến không buông tay như vậy... Hắn liếc nhìn Triển Liên, lườm một cái, sau đó liền quay đầu tiếp tục vẽ vòng dưới đất.

Sở Hành Vân cất cẩn thận thanh kiếm đi, y yêu thích thanh tuyết kiếm này cũng không phải vì nguyên nhân là ai tặng, mà bởi vì thanh kiếm này... hơi giống với thanh kiếm người mười năm trước từng dùng.

Tạ tiểu hồn xoàn soạt dưới đất ở một bên, Sở Hành Vân cau mày, nghiêng đầu sang nhìn, thấy tên dâm tặc này đã viết xuống đất mấy chữ.

Đêm khuya nơi vách núi, lúc võ công mất hết.

Trời giáng song sát đoạt mệnh, châm kiếm băng lãnh tới liên miên.

Trốn trái trốn phải trốn vào rừng, đánh không lại thì nhảy xuống vực.

Trí dũng song toàn ai sánh bằng? Thế gian tuyệt đại Sở Hành Vân.

Chữ viết xấu kinh khủng, như một đám kiến xoay loạn, chữ  "vách" hình như là không biết viết, liền dùng chữ "nha" trong hàm răng , chữ "sát" thì sót mất bốn chấm bên dưới, người này lại còn đang cười hì hì trong đầu mình, nghe thấy mà bực bội, Sở Hành Vân buồn bực vạch một cái xuống đất.

Lại cảm thấy bất thường, dưới đất hình như có chôn thứ gì đó...

Sở Hành Vân vội vã đào lên, Triển Liên đi tới gần nhìn thử:

Là một cái đầu người đẫm máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung