Hồi thứ 9: Ngọc bụng quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi nói cái gì!" Tống Trường Phong không nhịn được siết chặt nắm đấm, hít thở sâu một hơi, tiếp đó uy nghiêm mở miệng nói: "Đứng trước trọng án, ngươi có dám nói bừa nửa câu không?"
"Hoàn toàn chính xác mà đại nhân!" Tên thuộc hạ kia đã bắt đầu khóc nức nở, "Tiểu nhân canh giữ cửa chính, đại nhân ngài đi chưa bao lâu, trời đã tối sầm lại, trong cửa đột nhiên... có... tiếng động, tiểu nhân cả gan mở cửa liền nhìn thấy... xác... chết... xác chết... kia... chốc chốc lại bò! Ruột đều..." Thuộc hạ kia không nói nổi nữa, quỳ dưới mặt đất không ngừng run lên.
Tức khắc, xung quanh tĩnh mịch không có lấy một tiếng động, chỉ có đúng gió núi lọt vào tai.
Tống Trường Phong lạnh run trong lòng, mà thấy thân tín bên mình đều có vẻ sợ hãi, vì vậy liền vững vàng nói: "Người đã chết thành thi thể, làm sao có thể cử động được nữa? Chỉ là quỷ kế của người sống mà thôi, không phải sợ! Mau trở về Lý phủ tìm tòi thực hư đi!" Dứt lời bèn cho người nâng quan binh đang quỳ dậy, quay ngựa, trước khi đi còn ngoái đầu lại nhìn thật sâu vào Sở Hành Vân vẫn đang không hề động đậy.
Ánh nhìn này rất có ý nhị, chọc cho Tạ Lưu Thủy giận dỗi kêu lên trong người: "Nhìn ánh mắt này đi, bốn phần kinh ngạc, ba phần tìm tòi, hai phần khẩn cầu, một phần không muốn xa rời! Sở hiệp khách thực sự là độc ác, cứ để cho hắn rời xa ngươi như vậy sao, chậc chậc chậc..."
Sở Hành Vân mặc kệ hắn, y nhìn thấy ánh mắt Tống Trường Phong như vậy cũng hơi hơi hổ thẹn. Xưa nay y luôn có hứng thú đối với những chuyện bí ẩn đó, chắc chắn Tống Trường Phong cũng muốn mình cùng hắn về Lý phủ phá giải bí ẩn thi thể bò, huống hồ hắn mới nhậm chức quan đã gặp phải vụ thảm án diệt môn như vậy, cần nhất có một người đáng tin cùng mình trải qua mưa gió.
Song giờ Sở Hành Vân lại hoàn toàn không thể nào rời đi được, đừng nói bên trong Lý phủ có một bộ xác chết đang bò, dẫu có nói cho y biết toàn bộ thi thể trong Lý phủ đều mẹ nó đang nhảy đi nữa, tối nay y cũng sẽ quyết không đi!
Y nhất định phải biết rõ được, tại sao Tạ Lưu Thủy - tên tội phạm cưỡng gian đáng bị thiến này, hiện giờ lại có thể ở trong cơ thể y, còn không ngừng nói lao xao!
"Ngươi lại giở quỷ kế gì sao?"
Sở Hành Vân rũ mắt nhìn xuống "thi thể" bất động của Tạ Lưu Thủy, lần đầu tiên trong đời sinh ra nghi vấn khổng lồ đối với thế gian.
"Sở hiệp khách, ngươi nói xem ta vứt thân thể mình đi, hồn chạy vào trong cơ thể ngươi, quỷ kế gì? Tuy có thể tranh thủ cùng ăn cùng ở cùng tắm cùng ngủ với ngươi, mà lại không thể làm chuyện phu thê cần làm, có ích lợi gì đâu!"
Sở Hành Vân không muốn chấp nhặt với tên hạ lưu bại hoại này, mà vừa nghe đối phương tuôn nhiều chữ "cùng" như vậy ra khỏi miệng, lại chợt cảm thấy đau đầu.
Gặp phải chuyện kỳ quái hão huyền như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện người phàm có khả năng khống chế, y cũng nhất thời bó tay chịu trận. Thế nhưng nếu như thật sự phải sớm chiều ở cạnh tên tội phạm cưỡng gian chết tiệt này, y không điên mới lạ!
Sở Hành Vân yên lặng liếc nhìn "thi thể" đang nằm ngay đơ của Tạ Lưu Thủy, cưỡng ép kìm nén ngọn lửa phẫn hận dâng lên trong lòng. Khi còn bé sống trong thôn, y từng nghe không ít bà lão kể những câu chuyện ma quái như là sơn quỷ gì đó, mà lại chưa bao giờ nghe về linh hồn đồng thể.
Lúc này, miệng vết thương trên bụng "thi thể" vẫn còn đang chảy máu, nếu như cứ bỏ mặc như vậy, chỉ e sẽ hỏng hẳn. Đến khi đó thân thể hoại tử, Tạ Lưu Thủy sẽ thật sự phải cùng mình nhất thể song hồn, sinh tử cùng chăn! Rơi vào đường cùng, Sở Hành Vân bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, xé ống tay áo của "thi thể" ra thành từng dải, băng bó cho Tạ Lưu Thủy chết tiệt.
"Chậc chậc chậc, cảm thiên động địa! À, ta nghe nói Sở hiệp khách chỉ giúp võ lâm đệ nhất mỹ nữ Triệu Lâm Đình băng bó qua vết thương, sau đó nàng đã xé bỏ hôn ước, không phải ngươi thì không gả? Này, ta đây vừa khéo không có hôn ước, có thể gả luôn cho ngươi, nghe danh Sở hiệp khách anh tuấn lắm tiền đã lâu..."
Sở Hành Vân không để ý, chỉ chăm chú vào vết thương.
Tạ ồn ào cũng không hề nghĩ tới Sở Hành Vân sẽ phản ứng hắn, vẫn cứ tự biên tự diễn nói: "Đương nhiên rồi, khi đó chỉ-có-hai-người Triệu Lâm Đình cùng Sở hiệp khách ngươi ở trong Mịch Tình cốc, Sở hiệp khách chỉ giúp người ta băng bó vết thương, hay lại còn làm chuyện gì khác khiến người ta không ngươi thì không gả cũng đâu ai biết được. Nói đến đây, ngươi và ta cũng đã từng làm chuyện như vậy rồi, đêm qua ngươi đột nhiên nhào lên, như sói đói cắn chặt lấy ta, làm cho ta vừa khóc vừa kêu, mặc ta xin tha thế nào, ngươi cũng chẳng hề để ý đến ta, thật là hung mãnh, làm ta đổ cả máu..."
"..."
Đổi trắng thay đen, Sở Hành Vân không có hơi sức để ý đến hắn, lúc này bốn bề tối om, y lần mò một hồi lâu mới xốc hết được áo Tạ Lưu Thủy lên, nhưng mà vừa duỗi tay vào cả người đã lạnh buốt vì làn da chạm phải, trong lòng cả kinh, tên này ngỏm rồi sao?
Lần mò sang bên cạnh sờ thử, may mà máu vẫn còn đang ấm áp, có lẽ là tên dâm tặc này luyện nội công âm lãnh, cả người quá hàn, dù là thân thể tươi sống cũng chẳng khác nào bộ thi thể. Sở Hành Vân đang chuẩn bị động thủ quấn vải thêm một vòng, lại nghe trong đầu vang lên tiếng cười trêu tức:
"Chậc! Đúng là có phúc được tận mắt trông thấy, Sở hiệp khách, không ngờ ngươi... lại có khẩu vị như vậy, luyến thi thể?"
Lúc này, "thi thể" của Tạ Lưu Thủy đang lẳng lặng nằm ngửa trong ruộng thuỵ hoa, Sở Hành Vân quỳ trên người hắn, xốc áo của hắn, tay còn vói vào trong lần mò, thoạt nhìn cũng thật sự có gì đó giống như vậy.
Mặt Sở Hành Vân thoáng cứng đờ, đang muốn mở miệng phản bác lại nghe thấy đối phương mở miệng yếu ớt nói: "Quả nhiên càng là nhân vật thoạt nhìn đứng đắn, đam mê sẽ càng khó tả, nhưng cũng thỉnh cầu Sở hiệp khách tốt xấu gì cũng băng bó chắc chắn giúp ta trước, sau đó ngài muốn dùng tư thế gì chơi cũng thuận tiện, phải không?"
Sở Hành Vân quét mắt qua vết thương trên người tên này, miễn cưỡng nuốt lời định nói vào, y nghĩ lại tình hình hiện tại, hiện nay hồn hồn của Tạ Lưu Thủy đang ở trong cơ thể mình, thân thể trên tay mình, hà tất phải đấu miệng lưỡi cùng đối phương?
Đối với mình, linh hồn đồng thể chẳng qua chỉ là thêm mấy ngày chịu đựng tên tội phạm cưỡng gian này miệng lưỡi lươn lẹo mà thôi. Song đối với Tạ Lưu Thủy mà nói, đây lại là một hồi kịch biến trời đất xoay vần, mọi kế hoạch của hắn đều trôi theo dòng nước, bị ép dung nhập vào cuộc sống của người khác. Tuy ngoài mặt tên này vẫn làm ra vẻ lưu manh dửng dưng như không, nhưng ai biết được liệu nội tâm hắn có phải là đã hoảng loạn như con kiến trên chảo nóng, lo lắng sắp khóc lên không kia chứ?
Nghĩ đến đây, trong đầu Sở Hành Vân đảo qua vài ý nghĩ, y trầm ngâm chốc lát, rồi mở miệng hỏi:
"Ngươi... vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong đúng không?"
"Hả? Cớ sao Sở hiệp khách lại nói vậy?"
"Mười lăm tháng ba hủy trong sạch của thiên kim nhà người ta, một lần hành động đắc tội Lý gia, quan phủ, mười sáu tháng ba đóng vai gã sai vặt của Tiết gia đại náo Hoa Bích Lâu, một lần hành động này lại đắc tội hai nhà Tiết Tống, thế nhưng mười bảy tháng ba ngươi lại vẫn dám lưu lại nơi này, thậm chí đi loanh quanh khắp thành hỏi hoa mơ, hoặc là ngươi có chuyện quan trọng chưa làm, hoặc là đầu óc ngươi có vấn đề."
Tạ Lưu Thủy nghe vậy thì hạ giọng cười rộ lên, trả lời: "Nếu nói như vậy, trong số những người ta đã đắc tội, Sở hiệp khách ngươi lại để lọt người quan trọng nhất..."
Nói rồi, hắn bỏ âm điệu lẽo nhẽo lưu manh đi, thay đổi sang âm điệu sáng sủa như thư sinh ngâm thơ, trầm bổng du dương chậm rãi nói: "Không biết các hạ có từng nhớ tới? Đêm mười sáu tháng ba, xuân sắc vượt suối hoang, ta cởi áo trăng của Hành Vân, nhành cây đu đưa theo gió. Trăng nhìn trộm qua song cửa, lan xạ thở dốc không thôi, cúc hoa tam lộng (*) đến rạng sáng, cùng quân uyên ương giao."
(*) "cúc hoa tam lộng" là tên của một trong mười khúc ca cổ trứ danh của nghệ thuật truyền thống TQ.
Dứt lời, liền tự mình thấp giọng lặp đi lặp lại mấy lần "Ta cởi áo trăng của Hành Vân", mới dần dần ngậm miệng lại.
Sở Hành Vân lặng lẽ phỉ nhổ hắn trong lòng một lúc, song lại không hề bị bài thơ  tục tĩu của hắn chọc giận, tự biết đối phương đã là chim trong lồng thú trong chuồng, hà tất phải không nén được cơn giận, vẫn cứ bình tĩnh hỏi: "Rốt cuộc là vì sao ngươi lại phải tìm hoa mơ?"
"Chậc, Sở hiệp khách quan tâm tới cuộc sống riêng của ta quá nhỉ? Làm sao, chỉ cho Phong Vân nhã hứng hoa lâu, không cho Lưu Thủy hái mơ gửi tình?"
"Không ai lại vào lúc đang phạm vào chuyện lớn, sớm chiều khó giữ còn đi học đòi văn vẻ..."
Sở Hành Vân bỗng nhiên ngừng nói.
Y chợt nhận ra được một chi tiết rất đáng sợ, theo lẽ thường, một kẻ phạm án như Tạ Lưu Thủy còn lang thang khắp thành hẳn phải sớm bị chém, mà sự thực là tên này vẫn hoàn toàn bình an vô sự, nếu như không vướng phải chuyện linh hồn đồng thể, hắn rất có thể đã đêm thăm rừng mơ, bên hoa dưới trăng rồi.
Mà hắn có thể thảnh thơi được như vậy, là bởi vì người hắn đắc tội, thậm chí là cả thành Lâm Thủy đều đã không rảnh bận tâm đến một tên trộm hái hoa nữa.
Như vậy, nghĩ lùi thêm bước nữa... sẽ rõ ràng...
"Ngươi đã biết trước Lý gia sẽ diệt môn!"
Tạ Lưu Thủy tức thì sững sờ, tiếp đó lại bật cười:
"Sở hiệp khách, quá thông minh không phải là chuyện tốt, đặc biệt là vừa thông minh, miệng lại lưu loát như ngươi."
"Trả lời ta. Ngươi lấy được tin tức từ đâu? Biết đến từ lúc nào? Là người phương nào nói cho ngươi? Hay là..." Sở Hành Vân đột nhiên nhớ tới hung thủ dùng sáu bộ thi thể xếp quẻ đồng nhân, tượng trưng khế nghĩa hai người, đồng tâm đồng lòng, chẳng lẽ...
"Phật dạy: Không thể nói, không thể nói." Như có thể nhận biết được cảm giác ngờ vực này, linh hồn của Tạ Lưu Thủy lên tiếng cắt ngang dòng suy tư của y.
Bây giờ manh mối và chứng cứ đều quá ít, vô cớ hoài nghi rồi phỏng đoán trái lại sẽ che giấu mất chân tướng, Sở Hành Vân cũng hiểu rõ đạo lý này, bèn không suy nghĩ nhiều nữa, mà lạnh lùng nói: "Như vậy xem ra, mười lăm tháng ba ngươi hủy thuần khiết người ta, mười sáu tháng ba Lý gia diệt môn, cũng không phải ngẫu nhiên, mà là thừa dịp thiên kim vẫn còn, ngươi vừa khéo đi chiếm lợi."
Tạ Lưu Thủy không nói gì, một lúc lâu sau liền hỏi: "Lẽ nào ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Thường nói sự bất quá tam, quá tam thì sẽ vong."
"Ngươi có ý gì?"
"Sư phụ của ta từng nói, rất nhiều chuyện không thể làm quá ba lần, quá tam thành tứ, tứ đồng âm với tử, vậy thì sẽ hết thuốc chữa. Sở hiệp khách nếu như có hứng thú, có thể đi xem thử những vụ án liên hoàn từ xưa tới nay, sẽ phát hiện ra một quy luật rất thú vị, hầu hết hung thủ làm đến lần thứ ba, sơ suất để lại sẽ đủ để khiến cho một người thông minh tóm được hắn, nếu như hắn làm tiếp lần thứ tư, vậy thì chín phần mười sẽ thất bại mà chết. Song Bất Lạc Bình Dương ta gây án mười năm, to to nhỏ nhỏ nhiều vô kể, nhưng người trong thiên hạ này lại chẳng hề hay biết gì về ta ngoài một vết sẹo, càng không bắt được ta, có thể thấy được ta là người đệ nhất thiên hạ từ cổ chí kim!"
"... Ngươi muốn nói thiên kim Lý gia không phải do ngươi làm?"
"Nếu ta nói như vậy, ngươi tin ta sao?"
"Không tin."
Ngừng một lúc, Sở Hành Vân lại nói: "Ta tin chứng cứ."
Tạ Lưu Thủy nghe thấy vậy thì không nhịn được nở nụ cười âm dương quái khí, tự cười một hồi lâu xong thì bắt đầu giống như tên lưu manh vô lại, chậm rãi thì thầm: "Tiểu mỹ nhân, bộ dạng chính trực của ngươi thật sự khiến người ta không nhịn được muốn... làm gì đó."
Sở Hành Vân nghe xong bèn cười nhạo, liếc nhìn "thi thể" bị băng bó chặt đơ, ngón trỏ cùng ngón giữa duỗi ra, câu lên con dao găm lúc trước dùng để đâm Tạ Lưu Thủy, ngón tay cái thoáng chống, liền xoay ra mấy vòng dao đẹp đẽ, rồi nói chầm chậm: "Chỉ tiếc, đạo tặc Bất Lạc Bình Dương đại danh đỉnh đỉnh, bây giờ lại rơi vào cảnh phụ hoạ trong bụng kẻ khác, mọi việc chỉ có thể nghĩ bụng."
"Ồ? Nghe giọng điệu này của Sở hiệp khách, phải chăng là đã có cao chiêu giải vây giúp ta?"
"Không dám nói cao chiêu, diệu chiêu thì có một." Nói xong, Sở Hành Vân thong thả bước một vòng xung quanh thi thể kia, đầy hứng thú đánh giá, "thân thể này của ngươi mặc dù đã thoát hồn, nhưng vẫn còn hơi thở cuối cùng, miễn cưỡng coi như một người sống, hồn của ngươi cũng sẽ có chốn về, có điều..."
Nói đến một nửa, y cố ý dừng lại, xách con dao găm tới trước mắt, lăn qua lộn lại thưởng thức, lưỡi dao sáng loáng loé lên hàn quang giữa màn đêm:
"Nếu như ta chặt đầu của ngươi xuống! Ngươi sẽ là người chết, hồn cũng chẳng qua chỉ là một con dã quỷ, đến lúc đó mời vị cao tăng làm tràng pháp sự, tiễn ngươi vào luân hồi cũng là một việc thiện."
Dứt lời, liền giơ dao lên thật cao.
"Chờ đã! Sở hiệp khách! Quân tử có chuyện gì thì thương..."
"Không có gì để thương lượng cả, xách đầu ngươi đi yết bảng, vừa khéo dùng chỗ tiền thưởng kia mời mấy vị đại sư, nhờ bọn họ đánh ngươi vào súc sinh đạo, kiếp sau bớt một kẻ gieo vạ nhân gian."
"Sở hiệp khách không muốn biết Lý gia..."
"Ta vốn là người trong giang hồ, không quan không quyền, chuyện của Lý gia, suy nghĩ kỹ thì có liên quan gì với ta đâu?"
"Vậy Tống Trường Phong..."
"Chuyện lớn như thảm án diệt môn, đến lúc đó triều đình tất sẽ đặc phái quan viên tới điều tra, huống hồ Tống gia nhà cao cửa rộng tộc lớn, hỗn loạn cũng chẳng rơi xuống người hắn. Ngươi còn muốn trăn trối gì nữa không?"
Tạ Lưu Thủy nhất thời líu lưỡi, một hồi lâu mới phản ứng được, rồi chậm rãi phun ra một chữ:
"Ngọc."
Bàn tay đang nắm chuôi đao của Sở Hành Vân thoáng cứng đờ.
"Ta xem như đã hiểu Sở hiệp khách chỉ tâm tâm niệm niệm đúng miếng ngọc vỡ này." Tạ Lưu Thủy cười nói, "Đôi ta đến giường cũng lăn rồi, không cần chơi tiếng lóng làm gì nữa."
Tuy nói như vậy, nhưng Tạ Lưu Thủy lại chỉ có thể nói tiếng lóng. Năm đó miếng ngọc này vỡ thành hai nửa, hắn cũng tùy ý ném đi, không ngờ lại bị Sở Hành Vân nhặt đi nửa miếng, giờ cũng đâu thể bảo Tạ Lưu Thủy hắn nói: Ngọc đó chính là của ta! Ta chính là người đó! Ngươi nhìn ta đi này!
Không thể nói không thể nói, ảo tưởng tiêu tan hết. Thế nên Tạ Lưu Thủy không thể làm gì khác hơn là cố làm ra vẻ thần bí nói: "Thực ra nếu bảo ngươi động thủ giết ta thật, ngươi cũng chưa chắc sẽ làm, dù sao với tính cách thích đào sâu căn nguyên sự tình của Sở hiệp khách, vất vả lắm mới tóm được một kẻ biết được nội tình, sao có thể dễ dàng buông tha?"
"Ngươi muốn nói gì."
"Ta chỉ muốn nói, nếu như chúng ta đã muốn thuận theo nhu cầu mỗi bên, vậy chi bằng cứ thả thù hận đêm qua xuống trước, bên nhau hòa thuận, tương kính như tân, bỉ dực liền cành, chồng hát vợ theo, chờ tới ngày nào đó ta rút-ra-khỏi thân thể ngươi, đến lúc đó muốn giết muốn lăng trì, thì phải xem bản lĩnh của Sở hiệp khách."
"Như vậy cũng rất tốt."
Nói xong, Sở Hành Vân tức khắc ra tay như gió, đao nhanh như chớp, bất chợt chặt đứt ngón út tay trái của Tạ Lưu Thủy.
"Ngươi..."
Tạ Lưu Thủy bị doạ phát sợ, chỉ thấy Sở Hành Vân ung dung thong thả nhặt lên ngón tay bị chém xuống, ước lượng trong lòng bàn tay, nói: "Tính tình ta không tốt lắm, không quen dùng ngôn từ, một lời không hợp sẽ thích dùng ít máu để giáo huấn, điểm ấy, mong đạo tặc Bất Lạc Bình Dương thông cảm nhiều hơn."
Nói xong y liền tuỳ ý vứt ngón út vào bên trong ruộng thuỵ hoa, rồi dùng áo Tạ Lưu Thủy lau máu dính trên lưỡi dao như không có chuyện gì xảy ra.
"Sở hiệp khách nói rất có lý! Về sau tiểu nhân nhất định sẽ cung cung kính kính, biết gì nói nấy, không dám tiếp tục có nửa phần ngôn từ mạo phạm, kính xin ngài đại nhân đại lượng, đừng dùng tâm quân tử đo bụng tiểu nhân!"
Sở Hành Vân không trả lời hắn, trực tiếp hỏi: "Trước đó ngươi nói Lý phủ quá yên ắng là có ý gì? Ngươi biết được chuyện diệt môn từ nơi nào? Ngươi vừa nói thiên kim không phải ngươi làm, vậy ngươi đi vào Lý phủ là vì sao?"
"Sở hiệp khách, câu hỏi phải đặt từng câu một, con người ta không có tật xấu nào, chỉ là từ nhỏ đã không dùng được não, cái gì cũng không nhớ được, điểm ấy, mong Sở hiệp khách thông minh cơ trí thông cảm nhiều hơn, ngài mới vừa nói gì ấy nhỉ?"
"... Lý gia quá yên ắng nghĩa là sao."
"Về đêm, chung quanh yên ắng là chuyện tất nhiên, mà nếu tỉ mỉ lắng nghe, đều sẽ có một vài tiếng ngáy, tiếng người thở, dù có thế nào đi nữa, ít nhất cũng phải có vài tiếng côn trùng kêu, thế nhưng Lý phủ, vừa bước vào đã thấy tĩnh mịch uy nghiêm đáng sợ, không có lấy nửa tiếng động. Đương nhiên, cũng có thể là ta nửa đêm làm việc cho nên đa nghi, điều này cũng không thể chứng minh được gì."
"Vậy tại sao ngươi lại biết được chuyện diệt môn?"
"Ta tiến vào Lý phủ, là bởi vì ta chặn mật thư của một người, trên thư có câu, "Lý phủ có ngọc". Có điều bây giờ nghĩ lại, rốt cuộc là người này vô tâm làm mất hay cố ý gây ra thì lại không biết được rồi."
"Ngọc?"
"Ván cờ này xuất phát từ bốn miếng ngọc, từ ngọc liên luỵ sang vô số người và chuyện. Ta là người trong cuộc, đương nhiên cũng sẽ vì ngọc mà hoảng loạn tâm thần. Nhưng đến khi ta ẩn náu vào Lý gia, không tìm thấy ngọc, mà lại tìm được Cùng Kỳ."
"Một trong thượng cổ tứ hung thú?" Sở Hành Vân nghe mà đầu óc mơ hồ, chỉ sợ tên này đang cố làm ra vẻ thần bí, thật đáng giận là mình lại không biết gì cả, không ai để hỏi không gì để chứng minh, đành phải để mặc cho Tạ lươn lẹo tiếp tục nói:
"Sở hiệp khách nói không sai, bốn miếng ngọc dẫn ra ván cờ này, bên trên lần lượt khắc Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, Thao Thiết, tứ đại hung thú..."
Sở Hành Vân có linh cảm tên này định bắt đầu thao thao bất tuyệt bịa chuyện, bèn nhanh chóng ngắt lời: "Cho nên Cùng Kỳ trong Lý gia rốt cuộc là thứ gì?"
"Ai dà, Sở hiệp khách nóng nảy như vậy không ăn được đậu hủ nóng, không phải ta đang từ từ kể sao. Nếu như vẫn luôn chỉ có đúng bốn miếng ngọc này, vậy thì đã bớt việc. Lại có vài kẻ xấu cơ, tạo ra ngọc giả với số lượng khổng lồ lưu truyền đi, trong đó ngọc Cùng Kỳ là dễ dùng ngọc giả để đánh tráo nhất."
"Ngươi tìm được ngọc Cùng Kỳ giả?"
"Không thể nào, là có người truyền tin cho ta, phía trên là hoa văn Cùng Kỳ."
"... Vì sao lại nói là không thể? Hoa văn Cùng Kỳ nghĩa là thế nào?"
"Miếng ngọc Cùng Kỳ giả này quá chân thực, đã làm rối loạn nghiêm trọng kế hoạch của một vài kẻ, cho nên mười năm trước, đã có người tổ chức một hồi thanh trừ trên quy mô lớn, tất thảy những người mang theo ngọc Cùng Kỳ giả đều sẽ bị hủy thi diệt tích, ngọc cũng bị thiêu hủy hết. Sau lần đó, giữa những người biết chuyện, Cùng Kỳ đã mang hàm ý thanh trừ. Nếu như có người ngầm truyền tin liên quan tới Cùng Kỳ, vậy thì chắc chắn là đang nhắc nhở đối phương mau mau rời đi, tuyệt không thể lưu lại nơi này. Mà Cùng Kỳ này vừa khéo lại là con trừng trị thiện đề cao ác, ngửi thấy người đánh nhau liền đi cắn chết phe trung tín, nghe người ta làm chuyện xấu thì bắt thú hoang đi khao thưởng trong truyền thuyết..."
Trừng thiện dương ác.
Trong lòng Sở Hành Vân chấn động, thoáng chốc đã nhớ tới sáu bộ thi thể xếp trong sảnh chính Lý gia — hỏa thiên đại hữu, quẻ này trùng hợp có ý là quân tử trừng ác dương thiện, trái ngược với tâm ý của Cùng Kỳ, liệu có liên hệ nào giữa hai chuyện này không?
"... Sở hiệp khách?" Hiện giờ Tạ Sở đồng thể, hồn tựa như cũng có thể cộng tình, nhận biết được dao động trong tâm trạng đối phương.
Sở Hành Vân lập tức bình phục tâm trạng, vững vàng nói: "Người truyền tin cho ngươi là ai?"
"Câu hỏi này là đang làm khó ta, trong cuộc, nước vốn đã quá đục, ta cũng không biết bộ mặt thật của hắn, huống hồ người kia không hẳn đã có lòng tốt, ta mới vừa tiếp xúc được tin tức hoa văn Cùng Kỳ, Lý gia đã tức thì hô hoán bốn phía, hô to bắt trộm. May nhờ thuở thiếu thời khổ luyện Tầm Dương Bộ đến thành thứ mười, bằng không thực sự khó có thể thoát thân!"
Sở Hành Vân không nói gì, trầm tư một mình rồi lạnh lùng hỏi: "Lời ngươi nói có mấy phần đáng tin?"
Tạ Lưu Thủy nghe vậy cũng không nói nhiều, mà chỉ cười đáp: "Sở hiệp khách thông minh nhanh trí, tự nhiên sẽ biết cần tin mấy phần."
Sở Hành Vân khẽ hừ một tiếng: "Nói xong chuyện Lý gia rồi, vậy thì giờ ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi đã thấy miếng ngọc này ở đâu?"
Tạ Lưu Thủy không trả lời mà nói: "Thay vì hỏi ta đã thấy ở đâu, chi bằng Sở hiệp khách nên tự hỏi mình đã lấy được miếng ngọc này từ nơi nào. Nếu như miếng ngọc của ngươi là đồ thật, trái lại cũng là một chuyện tốt, nhưng mà..."
Hắn cố ý dừng lại không nói, Sở Hành Vân thì lại dần dần phản ứng ra được từ khoảng lặng này, nhanh tay tháo sợi dây đỏ sau cổ, nắm miếng ngọc vỡ trong tay cẩn thận quan sát. Chỉ nghe thấy, Tạ Lưu Thủy nói như than thở bên tai:
"Ngọc này là nửa miếng ngọc Cùng Kỳ giả."
Bàn tay nắm ngọc của Sở Hành Vân run mạnh lên, y ra vẻ bình tĩnh nói: "Ngọc Cùng Kỳ thật khác gì ngọc giả? Ngươi biết được như thế nào?"
"Sở hiệp khách cẩn thận sờ thử miếng ngọc vỡ này xem, Cùng Kỳ là loài rất tà, trong Sơn Hải Kình nói rằng nó giống con hổ, có lông, có cánh, khác biệt giữa thật và giả nằm trên phần cuối cánh chim."
Sở Hành Vân lấy tay tỉ mẩn sờ lên hoa văn nhô ra, hai đường vân dài mạnh mẽ, như cánh Cùng Kỳ, mảnh vỡ này hẳn là phần phía sau của tà thú, y nghe thấy Tạ Lưu Thủy nói: "Ngọc Cùng Kỳ thật, phần cuối của cánh hơi nhô lên, còn ngọc giả thì lại bằng phẳng nhẵn nhụi. Ta từng được sờ ngọc thật, bằng không thì thực sự khó mà nhận biết, chẳng trách những kẻ kia lại không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn giết sạch..."
Sở Hành Vân nắm ngọc, lòng dạ hoảng loạn, đã không còn nghe lọt tai xem Tạ Lưu Thủy đang nói gì nữa, chỉ nhớ tới thanh trừng đẫm máu, người mười năm trước có khi nào đã...
"Có điều, Sở hiệp khách quả nhiên là không hay biết gì về miếng ngọc này, e là trước kia cũng không phải của ngươi? Đêm qua ta đã nghĩ rồi, ai lại coi món đồ này làm bảo bối đeo trên người..."
"Người mang theo ngọc này mười năm trước đều đã chết hết rồi sao?" Sở Hành Vân buồn bực ngắt lời hắn.
"Trên nguyên tắc thì là vậy, mà theo lý thuyết, ngọc cũng đã bị huỷ hết, đến mảnh vỡ cũng không còn, cho nên Sở hiệp khách ngươi rốt cuộc đã lấy được ngọc từ..."
"Không liên quan gì tới ngươi."
"...Thôi được rồi, bây giờ chúng ta nhất thể song hồn, ta vẫn nên hảo tâm nhắc nhở ngươi tốt nhất đừng đeo nữa, ngộ nhỡ bị người nào nhìn thấy..."
"Ta tự có chừng mực."
"Chậc, Sở hiệp khách cố chấp như vậy, thật sự làm cho ta hết sức bất an về tương lai của hai ta."
"Có bản lĩnh thì cút ra ngoài."
"..." Tạ Lưu Thủy im re một lúc, rồi lại bật cười nói, "Bị tiểu mỹ nhân... à không, Sở các hạ tôn kính lạnh lùng mắng, trong đầu ta lại chợt nhớ tới một câu chuyện ma quái, Sở hiệp khách đã nghe về huyền quỷ thê bao giờ chưa?"
Sở Hành Vân ra hiệu cho hắn tiếp tục nói.
"Lưu truyền rất rộng ở gia hương của ta, kể rằng có một người chồng phụ bạc ngày ngày ngược đãi người vợ cám bã của mình, một ngày không may đánh chết, liền tùy ý chôn đi, chuẩn bị lấy thiếu nữ xinh đẹp khác. Hồn người vợ phẫn uất khó nhịn, liền hóa thành huyền quỷ mặt đen, thừa dịp trăng tròn chui vào bên trong thân thể người chồng phụ bạc, ngày ngày dằn vặt linh hồn của hắn tới ba năm. Mẹ hắn yêu con, sốt ruột lại chẳng thể làm gì, đành phải lấy nước mắt rửa mặt. Sau đó có vị hiệp khách đi ngang qua nơi đây, nghe nói tới việc này liền ra sân múa kiếm, dùng kiếm khí hạo nhiên phá quỷ khí âm trắc, hóa giải mối họa này. Tuy đây chỉ là một câu chuyện hư cấu, song vẫn có thể thử xem. Sở hiệp khách tuy mất hết nội lực, mà hẳn vẫn chưa quên kiếm pháp chứ?"
"Đương nhiên là vẫn thuộc làu làu. Nhưng có biết bao nhiêu kiếm pháp, dùng kiếm pháp nào?"
Tạ Lưu Thủy huýt sáo: "Sở hiệp khách thực sự là thiên hạ tuyệt tài, mới có hai mươi ba mà đã tinh thông hết các loại kiếm pháp. Nghe nói tuổi đời mới hai mươi đã luyện thành "Cửu Kiếm Hành" vang vọng giang hồ, vậy chi bằng múa cái này thử xem?"
Cửu Kiếm Hành này dùng chín chiêu làm gốc, rồi lại dùng chín làm biến, sinh ra ngàn vạn động tác, là kiếm pháp chính tông nhất, vững vàng nhất giang hồ hiện nay. Sở Hành Vân lúc này cũng đồng ý, tiếc rằng trong tay không có một thanh kiếm vừa lòng đẹp ý, chỉ có thể tước xuống mấy chục cành thuỵ hoa, vắt thành một cái que kiên cố, coi như thanh kiếm dùng tạm.
Màn đêm âm u, Sở Hành Vân đứng đó cầm kiếm, nín hơi ngưng thần, chỉ thấy:
Thức thứ nhất - Sinh, nhấn kiếm mà lên dựng kiếm ca, hàn tinh ba thước trạc thanh quang.
Khéo như bóng yến uyển chuyển, nhẹ tựa tuyết bay lất phất.
Thức thứ hai - Vung, xuất kiếm tựa phù dung nở, oai hùng hiên ngang trúc quân tử.
Cá luồn vịt nhảy nô nức, ngọc thụ lâm phong lỗi lạc thay.
Thức thứ ba - Dương, nâng kiếm khiêu gánh non sông, chĩa thẳng xuống dòng Tương dưới vực.
Ngô câu ngâm tuyết càng lẫm liệt, Hiên Viên trừ ma thêm khí khái.
Thức thứ tư - Lăng, kích kiếm đâm thẳng băng luân, thế tựa cầu vồng xuyên sông bể.
Kình xé trời băng sóng vọt ba ngàn trượng,
Côn bổ trời lao thẳng lên chín vạn dặm.
Thức thứ năm - Quyết, quét kiếm giữa Cửu Châu vô biên, trăm vạn hùng binh chẳng thể đỡ.
Đằng xà phun sương xé gió nuốt nhật chấn hoàn vũ,
Thanh long cuồn cuộn ngút trời mà khuấy đảo Côn Luân.
Thức thứ sáu - Khoát, hoành kiếm bình bình rãnh núi, vách núi ngậm trăng vời vợi.
Hổ gầm Ngũ Nhạc (*) xuân tháng ba Kinh Lôi đấu Tử Vi,
Nghệ xạ cửu nhật (*), tứ minh tiên điện chém Tham Lang.
(*) Ngũ Nhạc: năm ngọn núi linh, bao gồm: Thái Sơn, Hoa Sơn, Hành Sơn, Hằng Sơn, Tung Sơn.
(*) nghệ xạ cửu nhật: điển tích Hậu Nghệ bắn chín mặt trời
Thức thứ bảy - Chuyển, vung kiếm tẩu tẩu thiên phong (*), cửu khúc hồi tràng (*) uốn lượn nguy nga.
(*) kiếm tẩu thiên phong: chỉ đường kiếm không đi theo lẽ thường, bất ngờ.
(*) cửu khúc hồi tràng: chỉ Kinh Giang - trung du sông Trường Giang đoạn chảy qua Hồ Bắc đến Hồ Nam
Mưa rơi lách tách tựa bạc, cầu vồng vắt nơi xa ngọc Toàn Cơ.
Thức thứ tám - Du, mạt kiếm thành ngọc bội, kim ngư vẫy đuôi vờn thanh liên.
Mộ vân mênh mang vút tựa kinh hồng, yên thủy nhàn nhạt mềm tựa rồng bơi.
Thức thứ chín - Hồi, lập kiếm nhi tiễn tiễn kiếm hoa, nhạn tự hồi thời thu thu thanh.
Lam oanh yêu nguyệt vi vu sơn cốc vắng, thanh loan múa ca xa xôi trời mây xanh.
Cửu Kiếm múa xong, bốn bề lặng ngắt.
Gió đêm ào ào, Tạ Lưu Thủy thoáng ngây người, hiếm khi yên lặng được một lần, song chưa được bao lâu đã lộ nguyên hình, lại bắt đầu nói không đứng đắn: "Chậc chậc chậc! Đẹp thay đẹp thay, Sở hiệp khách múa kiếm thực sự là phong hoa tuyệt đại, chỉ là có vẻ..."
Sở Hành Vân liếc mắt nhìn Tạ Lưu Thủy vẫn đang nằm ngay đơ, tiện tay ném cành kiếm ra ngoài, ngồi xuống mặt đất, định bụng cứ chặt bừa tên này ra, sau đó mời một vị cao tăng tới luân hồi hắn đi!
"Sở hiệp khách, ta dường như có cảm nhận được một luồng ác ý vừa chặt vừa ẩm ướt trong thân thể ngươi, ngươi vẫn còn đang suy tính chuyện luân hồi ta sao?"
Mẹ kiếp!
Sở Hành Vân bực dọc vô cùng, chỉ muốn chém chết giọng nói lưu manh châm chọc của Tạ Lưu Thủy đi, đúng lúc này lại nghe hắn nói:
"Cửu Kiếm Hành này không có hiệu quả, chi bằng chúng ta đổi sang tư thế khác, ngươi còn có thể..."
Tạ Lưu Thủy bỗng dừng lại, lẩm bẩm nói: "Lửa..."
"Cái gì?"
"Đỉnh núi nổi lửa rồi!"
Sở Hành Vân quay phắt đầu lại, quả nhiên, núi sau Lý phủ đã thoáng hiện ánh lửa.
Khe suối Thiên  m!
Sở Hành Vân âm thầm kêu lên không ổn, tức thì bay người lên, bỗng nhiên lại như nhận ra được điều gì, y ngỡ ngàng: "Ngươi nhìn thấy cảnh sau lưng ta?"
"... Cũng gần vậy, mới đầu chỉ có thể nhìn thông qua con mắt của ngươi, sau đó phát hiện, ta dường như có thể... quay người... bên trong cơ thể ngươi..."
Linh hồn đồng thể quỷ dị cuối cùng cũng coi như có vài giá trị lợi dụng, Sở Hành Vân vừa chạy như bay xuống núi, vừa nói: "Vậy bây giờ phía sau ta là gì?"
"Còn có thể là gì nữa, ruộng thuỵ hoa tối thui rừng hoang tối mù... Chờ đã! Ngươi cứ bỏ thân thể của ta ở đó như vậy sao!"
"Không ai thấy hứng thú với cái xác nát của ngươi đâu."
"... Sở hiệp khách, nhưng chúng ta đã nói cẩn thận đôi bên cùng có lợi rồi mà."
"Cho nên ta mới không chặt xác ngươi."
"Thế nhưng bỏ như vậy ngộ nhỡ bị thú hoang ăn..."
"Vậy ngươi chỉ có thể trách ông trời có mắt."
"Mẹ..." Tạ Lưu Thủy hạ thấp giọng mắng một câu, đều nói là ăn nhờ ở đậu, kỳ tâm đau xót, huống hồ chính hắn tầm gửi bên trong cơ thể, chỉ có thể phụ thuộc vào người, lặng lẽ ăn quả đắng.
Sở Hành Vân lại cảm thấy sung sướng trong lòng, nhưng không còn khinh công, hành động chẳng hề mau lẹ, ngọn lửa sáng loà phía sau núi đập vào mắt, dường như càng cháy càng vượng. Tới gần Lý phủ, đã thấy cổng phủ đột nhiên bị đẩy ra, một thủ vệ hét toáng lên nhảy ra bên ngoài.
"A!"
Chỉ thấy người kia đột nhiên thét lên thê lương thảm thiết, lăn lộn giữa đất, tứ chi không ngừng co giật.
Trong cửa lại tuôn ra thêm mấy người, đứng bên cạnh hắn hoảng loạn không biết làm sao.
Sở Hành Vân lập tức tiến lên gạt bọn họ ra, thoáng liếc mắt một cái, đùi phải người kia đã bị cắn ra thành một hố máu, phía trên có một con sâu sống đang chui vào bên trong, y bèn ra tay như chớp...
"Đừng dùng tay... Chậc!"
Tạ Lưu Thủy mở miệng đã muộn, hai ngón tay Sở Hành Vân nhanh như gió giật, kẹp lấy vung một cái, ném con sâu to mọng kia xuống đất.
Toàn thân con sâu này phủ một lớp lông đen dài, trên lông có vẻ còn bao bọc một lớp bột phấn, do hút no máu nên cả người căng mọng, ngo ngoe mấy cái chân ngắn giữa đất muốn vươn mình, buồn nôn kinh khủng.
Nhưng con sâu này còn chưa kịp vươn mình, Sở Hành Vân đã cảm thấy giữa hai ngón tay đau đớn bỏng rát, giơ tay nhìn kỹ, đầu ngón tay vậy mà đã xanh tím.
"Sở hiệp khách, ngón tay ngọc ngà này của ngươi chỉ e đã không ổn, kịp thời chặt..."
"Tống đại nhân!"
Đúng lúc này, Tống Trường Phong đi từ trong phủ đi ra, Sở Hành Vân giấu tay phải ra sau lưng. Tống Trường Phong bước qua ngưỡng cửa, đứng trước mặt mọi người, nhìn chung quanh một vòng rồi hạ ánh mắt xuống người Sở Hành Vân, giữa hai lông mày toát ra vẻ bất ngờ, song không nói gì mà lại đi về phía người thủ vệ bị thương, ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình của hắn.
"Khải Chấn, ngươi từ nhỏ đã học y lý, theo ngươi, hắn như vậy, có biện pháp nào cứu trị được không?"
"Bẩm đại nhân, thuộc hạ chỉ hiểu sơ sơ thuật băng bó cầm máu, chưa từng thấy thương tổn vì độc như vậy bao giờ, nhưng thấy hắn như vậy, chỉ e là... không ổn lắm..."
Người kia đã rơi vào hôn mê, bắp chân sưng còn to hơn cả đùi, từ đầu gối trở xuống đã hoàn toàn biến thành màu đen, trông vô cùng dị dạng khủng bố.
"Trúc Thanh, ngươi lập tức đi mời thần y Quyết Minh Tử đến, rồi mau chóng trở về. Khải Chấn, Khải Đông, các ngươi chăm sóc tốt cho hắn, trước tiên ngăn độc cầm máu. Còn những người khác..."
Tống Trường Phong liếc mắt nhìn con sâu vặn vẹo trên đất, đứng dậy uy nghiêm nói: "Cùng ta tiến vào Lý phủ! Không có mệnh lệnh, ai cũng không được đi ra!"
Dứt lời, liền quay người chạy vào bên trong cánh cửa rộng.
Trên mặt nhiều quan binh đều là vẻ sợ hãi, mà đã có lệnh nên chỉ đành phải kiên trì đi vào cùng, cuối cùng chọn một người hành động vững vàng nhất đốt một đám lửa lên đám sâu lông kia, đốt sạch sành sanh.
Sở Hành Vân cảm thấy thân hình người này trông như thể đã từng quen biết, mà lại không nhớ ra được là ai ngay lập tức. Đầu ngón tay trúng độc đã không còn đau nữa, nhưng vẫn còn xanh tím. Tạ Lưu Thủy thì đang tức giận bất bình vì ngón út bị chém trước đó, giờ đang hung hăng phóng đại rằng độc này lợi hại nhường nào, chỉ ước gì Sở Hành Vân lập tức chặt tay giữ mạng.
Sở Hành Vân lười để ý đến hắn, chẳng qua chỉ là độc của một con sâu lông, nào có chuyện mới chạm xíu đã đi đời nhà ma. Y vội vàng đi theo đám người nhảy vào Lý phủ, chỉ thấy trong sân trước là cả một mảng sâu lông hút máu, một đám quan binh mặt nhọ như đít nồi, luống cuống tay chân dùng lửa đốt đất.
"Xảy ra chuyện gì ? Lửa bên khe suối Thiên  m..."
Tống Trường Phong thấy y đến, chỉ lắc đầu một cái, rồi giương mắt nhìn ra sau núi nói: "Hai bên đều quỷ dị cực kì, một lời khó nói hết, tạm thời ngươi quá lo lắng tới lửa bên khe suối Thiên  m, là Triển Liên tự phóng."
"Phóng hỏa trên núi?"
"Triển Liên sẽ có chừng mực, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không dùng tới hạ sách này. Bên chỗ hắn... đã chết mất mấy người."
"Làm sao lại đột nhiên có người chết?"
"Cụ thể thì ta cũng không rõ, chỉ là Triển Liên phái người đến báo rằng, trong khe suối Thiên  m đột nhiên chạy ra một đám sâu hút máu như vừa nãy, có mấy người không cẩn thận bị cắn chết, chỉ có thể phóng hỏa thiêu trước."
"... Ta vốn cũng nghe nói trong khe suối Thiên  m có sâu hút máu, mà..."
"Mà không đáng sợ như vậy, sâu trong khe suối Thiên  m mặc dù cũng hút máu, trên người cũng có lông, song lại không độc, kích cỡ cũng nhỏ, hơn nữa ngươi xem."
Nói rồi, Tống Trường Phong tiện tay rút kiếm, xẹt một phát ra bên ngoài, một con sâu lông bị chém thành hai đoạn, nhưng rất nhanh, Sở Hành Vân đã cảm nhận được điều lạ, con sâu bị chém đứt không chết đi luôn, trái lại còn biến thành hai con, bắt đầu bò ngược về cùng một hướng, Tống Trường Phong tiếp tục vung một kiếm vào một con trong đó, vẫn cứ không chết như cũ, con sâu hút máu mới vừa bị huỷ thành hai đoạn ngắn hơn vẫn có thể bỏ chạy ngon lành.
"Chuyện này..."
Sở Hành Vân như đã thấy sợ, nhất thời nói không nên lời.
"Quá tà hồ đúng không? Ngoại trừ dùng lửa đốt thì gần như không có biện pháp nào với chúng nó cả, nếu như bị cắn phải, sẽ giống như người bên ngoài kia."
"Đám sâu đầy đất này là từ đâu tới?"
Tống Trường Phong không trả lời, yên lặng đảo mắt qua bộ thi thể ngoài cửa. Sở Hành Vân nhìn sang theo, thi thể mới có thêm rất nhiều vết thương, mà đã không còn bao nhiêu sâu lông nữa, chỉ có vài con còn sót lại đang chui từng chút một từ trong bụng chui ra.
Sở Hành Vân thấy lợm giọng, y quay đầu sang hỏi: "Những con sâu này mới đầu đã ở trong bụng hắn sao? Sáng sớm nay hình như không hề có gì bất thường..."
"Nói chính xác, thì là ở trong túi đen trong bụng thi thể."
Tống Trường Phong dẫn Sở Hành Vân đi tới, trên mặt đất có một cái túi đen đã vỡ. Sở Hành Vân ngồi xổm xuống kiểm tra kỹ lưỡng, túi toả ra mùi tanh, mùi rỉ sắt, còn có một mùi vị gì đó không nói ra tên. Y cũng chưa từng thấy chất liệu này bao giờ, trơn tựa da cá, đàn hồi như tơ nhện, chỗ vỡ còn dính cả vết máu, trong máu là một hạt châu lớn có vài đầu nhọn bên trên.
"Đây là... hút thủy châu?" Sở Hành Vân cẩn thận gảy hạt châu kia.
Tống Trường Phong gật đầu nói: "Không sai, hạt châu hút nước phồng lên, toàn bộ những thứ này đều đã được bố trí tỉ mỉ, đến túi cũng là giao bì xuân thượng hạng, hung thủ hẳn là..."
"Giao bì xuân?"
Tống Trường Phong cúi đầu nhìn Sở Hành Vân mặt mày ngơ ngác, cũng hiểu rõ, liền nở nụ cười: "Ngươi không biết cũng rất bình thường, trong quý tộc... có vài nữ tử sẽ dùng."
Tạ Lưu Thủy nghe vậy, liền bật cười trầm thấp, thở dài một cách rất chi là hạ lưu nói rằng: "Giao bì xuân... chậc, dùng bạn hiền chốn khuê phòng đi đựng sâu, thực sự là phung phí của giời."
Lời hắn nói làm Sở Hành Vân đầu óc mơ màng, y gặng hỏi trong đầu: "Đó rốt cuộc là thứ gì?"
"Ngươi nghe hai chữ giao bì là biết, là hải sản, thứ quý báu, nhưng nữ tử quý tộc không thiếu tiền, cho nên mới dùng thứ này để làm vài việc xuân. Ngươi nghĩ xem, chồng vắng nhà lâu ngày, khuê phòng cô quạnh đúng không? Nhưng lại không dám làm loạn, ngộ nhỡ có mang vậy là coi như sẽ bị ngâm lồng heo, nếu như bắt gian phu đeo bao ruột dê, gian phu lại như mặc áo bông tắm rửa, khó chịu chứ. Thế nên giao bì xuân đã được sinh ra theo thời thế, mỏng nhẹ như không, tăng cường mẫn cảm, còn có công hiệu tráng dương, giúp gian phu kéo dài uy mãnh, dâm phụ sướng tận trời cao, ư ư a a, sướng biết bao."
Sở Hành Vân âm thầm lườm một cái trong lòng, lại nghe thấy Tống Trường Phong hỏi: "Ngươi có ngửi ra mùi gì khác bên trong cái túi này không?"
"... Có thể ngửi thấy, mà không rõ là thứ gì."
"Mùi tanh trong túi là từ sâu, mùi rỉ sắt là máu, mà một mùi vị khác là hạ cô thảo."
Sở Hành Vân: "Thuốc Đông y?"
"Đúng." Tống Trường Phong giải thích, "Nước hạ cô thảo có thể hòa tan giao bì xuân dai chắc. Đầu tiên, hung thủ làm cho sâu ngủ say, sau đó dùng túi mềm đựng gọn máu cùng nước hạ cô thảo, tiếp đó liền đặt một viên hút thuỷ châu trên túi mềm, rồi đặt cái túi này vào trong thi thể, hút thủy châu hút nước nở lớn, đầu nhọn bên trên không ngừng đi xuống, cuối cùng đâm thủng túi, làm máu và nước hạ cô thảo chảy ra, sâu thấy máu hưng phấn, còn nước hạ cô thảo thì vừa khéo làm tan chảy giao bì xuân, chúng nó liền chui ra..."
"Chờ đã, một khi túi rách, những con sâu này sẽ tiến vào bên trong thi thể hút máu, hút no xong sẽ rời đi, thi thể sao còn có thể động đậy..."
Sở Hành Vân đang nói dở thì đột nhiên dừng lại, nhớ tới một lớp bột phấn bao bọc trên lớp lông đen của sâu mà mình vừa mới nhìn thấy...
"Là từ phấn?"
Tống Trường Phong ngạc nhiên liếc mắt nhìn y, tán thưởng: "Đúng, mỗi một con sâu đều được bọc trong từ phấn, hơn nữa hung thủ còn gắn nam châm vào khớp trong thi thể, huyết trùng chui ra hút máu, lại bị nam châm hút tới mỗi một bộ phận, chỉ có thể liều mạng giãy giụa, số lượng sâu quá nhiều, thi thể sẽ giống như đang cử động, nếu như làm khéo léo, sẽ còn có thể khiến cho thi thể trông như đang bò quái dị. Lúc ta dẫn người tiến vào, có người kinh hãi quá độ rút đao ra chém thi thể, huyết trùng chui ra khỏi vết thương, bò ra đâu đâu cũng có. Thế nhưng hung thủ tốn nhiều tâm cơ như vậy, rốt cuộc..."
"Cũng chưa chắc đã là hung thủ."
Tống Trường Phong hoài nghi liếc nhìn Sở Hành Vân, nghe thấy y nói:
"Người đầu tiên chú ý tới thi thể này chính là ngươi, bởi vì ngươi nói bộ thi thể ở cổng Hầu môn bảy năm trước nằm dọc, mà bộ thi thể trước Lý phủ lại nằm ngang. Sau đó chú ý tới nó, là bởi vì bộ thi thể này vừa bị cắt yết hầu vừa bị mổ bụng rạch bụng, tự dưng lại bị giết hai lần, bây giờ nhìn lại, có thể là trước chúng ta, không hẳn chỉ có mình hung thủ tiến vào Lý phủ."
"Ý của ngươi là, sau khi người bị giết, có người đã tiến vào Lý phủ, mổ bụng rạch bụng đặt sâu vào trong bụng người này?"
"Đây chỉ là một suy đoán, hung thủ trong một đêm phải tàn sát cả phủ, sắp xếp thi thể bày trận, xuống nước bỏ chạy, thời gian chưa chắc đã đủ để rạch bụng thả sâu, có lẽ lúc đầu, hung thủ chỉ cắt yết hầu, rồi đặt thi thể nằm dọc dựng tại cửa, mà người mở cửa sau đó đã chọn nó để rạch bụng, lúc xếp túi sâu vào trong, có khả năng đã vô tình khiến hướng nằm của thi thể xảy ra một vài thay đổi."
"Mà dựa theo cách ngươi nói, kẻ sắp xếp thi thể bày trận cũng chưa chắc đã là hung thủ, cũng có thể là hung thủ chỉ giết người, không sắp xếp quái tượng đó."
Sở Hành Vân không tỏ rõ ý kiến, manh mối quá ít, thành ra lại khiến điểm đáng ngờ lộ ra. Bất kể là huyết án Hầu môn bảy năm trước hay là Lý gia diệt môn hiện nay cũng đều khó bề làm rõ.  Bên phía khe suối Thiên  m, Triển Liên bị huyết trùng tập kích, bộ thi thể toác bụng trước mắt cũng toàn là huyết trùng, là ai làm? Vì điều gì?
Tống Trường Phong thấy lông mày y nhíu chặt, liền cười trấn an: "Những việc này nói cho cùng vẫn là chức trách của ta, còn ngươi thì hành hiệp giang hồ tiêu tiêu sái sái, đừng quá nhọc lòng vì vài vụ án này."
Sở Hành Vân không đáp, nhưng lại kinh ngạc vì Tạ Lưu Thủy trước đó còn mồm mép tép nhảy hiện giờ lại im ắng như vậy, ngoan ngoãn khiến cho chính y cũng thấy kỳ quái.
"Ngươi biết vài chuyện gì đúng không?"
"Sở hiệp khách, dâm tặc chúng ta bẩm sinh đều dùng gậy thịt để suy nghĩ, não úng nước đâu có dùng được, chuyện mà người thông minh như các ngươi đàm luận, ta đây chẳng hề hiểu..."
"Nhưng ngươi lại hiểu về giao bì xuân."
"Ô? Thì ra Sở hiệp khách có tính-thú (*) với thứ này? Dễ thôi, hôm nào đó chúng ta có thể lên giường trao đổi với nhau, dùng tài nghệ trấn áp người, bảo đảm sẽ khiến ngươi hiểu được triệt để..."
(*) tính thú (fetish lúc dduj) với hứng thú đọc hơi giống nhau
"Ngậm miệng."
Tạ Lưu Thủy ngoan ngoãn ngậm miệng.
Sở Hành Vân thấy càng lo lắng hơn, vì sao lại có người muốn thả sâu vào bụng thi thể? Còn cố ý nhọc lòng bố trí một cơ quan như vậy, nếu như chỉ muốn doạ người hại người, cứ thế để sâu chui ra là được rồi, tội gì phải phủ từ phấn, dùng sâu để chế ra thi thể bò...
Cố ý, thi thể, bò.
Bỗng nhiên hiểu thông, Sở Hành Vân lập tức đứng dậy, đi về phía bộ thi thể kia.
Tống Trường Phong đi theo phía sau y, đốt bó đuốc, thi thoảng thiêu chết sâu hút máu tán loạn giữa đất. Sở Hành Vân ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể quan sát, có một ít huyết trùng và từ phấn, còn có ít ruột nát, vết thương máu me nhầy nhụa trên bụng thi thể tỏa ra mùi tanh hôi, mà lại không có sâu chui ra nữa.
"Chậc, sống hai mươi bảy năm, đây là thi thể thứ hai có may mắn làm ta thấy buồn nôn."
"Thứ nhất là thế nào?"
"Sở hiệp khách vậy mà lại chịu đáp lời ta, vinh hạnh, vinh hạnh! Bộ thứ nhất là một thai phụ đã chết. Ở thôn nọ có một tập tục, nữ tử mang thai chết đi không được chôn, phải thiêu hủy, sợ quỷ thai quấy nhiễu thôn. Nếu như muốn chôn cất, vậy thì phải mổ bụng thiêu thai, cho nên người nhà mẹ đẻ của nàng ta không thể làm gì khác hơn là rạch bụng nàng ta, lấy thai nhi ra..."
Sở Hành Vân hiếm khi nở nụ cười một lần, nói trong lòng: "Tạ Lưu Thủy, ám chỉ này quá sứt sẹo."
Tạ Lưu Thủy chỉ cười mà không nói.
Sở Hành Vân mở bàn tay phải ra, trấn định lại, ngước mắt sang hỏi Tống Trường Phong: "Áo ngoài của ngươi có đắt không?"
Tống Trường Phong hơi ngây ra, mà vẫn lập tức mỉm cười cởi chiếc áo lụa thêu chỉ vàng trên người xuống: "Muốn dùng thì cứ dùng, Tống gia có khi nào lại thiếu chút tiền này?"
Sở Hành Vân nhận lấy, dùng áo khoác ngoài bao kín lấy toàn bộ tay phải mình, thấp giọng niệm vài câu "Thất kính", rồi siết chặt nắm đấm tay phải, vừa phát lực, cả cánh tay đã xuyên thủng qua vết thương duỗi vào bụng!
"Hành Vân!"
Sở Hành Vân mặt không biến sắc, mà Tạ Lưu Thủy lại có thể cảm nhận được tên này đang sốt sắng, tay phải của y chậm rãi lần mò bên trong khoang bụng của thi thể, xúc cảm đầu tiên là chỉ thấy ướt lạnh, cẩn thận tìm tòi, dường như có một ít ruột mềm, lên trên nữa, lại có một ít nội tạng nát vụn cùng mấy miếng nam châm lạnh lẽo cứng rắn. Sở Hành Vân dần dần vào sâu hơn, lúc này, cổ tay thấy ngứa ngáy...
Trong thi thể vẫn còn huyết trùng!
Cách một lớp vải lụa, Sở Hành Vân có thể cảm nhận được từng sợi lông dài trên người nó đang cọ qua làn da mình.
"Rút ra đã, chúng ta đổi sang vải dày hơn rồi..." Tạ Lưu Thủy thấp giọng nói.
"Chất liệu này vừa vặn, vải dày hơn sẽ trở ngại xúc cảm trên tay ta."
"Nó bò lên mạch đập của ngươi rồi!"
"Nói nhiều."
Tạ Lưu Thủy quả thực cuống đến không biết phải làm sao: "Sở hiệp khách ngươi lý trí một chút đi, có rất nhiều phương pháp bảo hiểm, chẳng may ngươi bị cắn..."
"Đừng ầm ĩ..."
Tay Sở Hành Vân vẫn đang lục lọi về phía trước, sâu cũng đã bò đến cẳng tay, hiện tại lui ra ngoài đúng là ổn thỏa nhất, mà một linh cảm mơ hồ rồi cũng vô cùng sinh động nào đó lại làm cho y không dừng lại được.
Bỗng nhiên, tay y chạm đến thứ gì đó lạnh lẽo.
Hai người Tạ Sở đều sững sờ, xúc cảm này rõ ràng khác hẳn với nam châm có góc cạnh, đây là một mảnh gì đó có dạng tròn nhẵn nhụi.
Sở Hành Vân nắm chặt lấy vật ấy, hít sâu một hơi, rồi đột ngột rút tay phải ra, hất áo khoác xuống, để vật tròn kia xuống dưới đất.
Tống Trường Phong giơ đuốc lên, soi kỹ:
Vật này đen như mực đông, rồi cũng sâu thẳm như đồng tử, còn mơ hồ ánh lên màu tím của ngọc, đúng là một miếng mặc ngọc hoàn bích giá trị liên thành, chỉ là hình điêu khắc bên trên lại làm cho hắn thấy hơi khó hiểu.
"Đây là... khắc vật gì vậy?"
Sở Hành Vân liếc mắt nhìn, qua thoáng chốc, nhịp thở đã ngưng lại, dưới ánh lửa hình điêu khắc trên miếng ngọc trở nên vô cùng sống động:
Giống hổ, có lông, có cánh, hai đường vân dài kiên cường mạnh mẽ, cho đến phần cuối hơi nhếch lên.
Ngọc Cùng Kỳ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung