Hồi thứ 20: Dạ lâm nguy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời nhá nhem, mây đen phiên mực.
"Tống đại nhân! Toàn bộ đều đã làm dựa theo sự dặn dò của ngài."
Tống Trường Phong đứng trước Lý phủ, khẽ gật đầu. Đêm xuống rồi, Sở Hành Vân vẫn chưa tới.
Tuy rằng hắn cực lực khuyên bảo Hành Vân đừng tới, nhưng với tính tình của y, đoán chừng sẽ không thể không đến, thế mà lúc này lại vẫn chưa xuất hiện, Tống Trường Phong ưu phiền trong lòng. Thực ra lời Sở Hành Vân nói rằng tối nay có người muốn giao dịch gì đó tại đây, hắn không tin lắm. Lý phủ diệt môn, một vụ án lớn như vậy nhất định sẽ có trọng binh canh gác, đến con ruồi cũng không lọt được vào, chọn nơi này, e là đầu óc có vấn đề.
Bây giờ thi thể trong Lý phủ đã được di dời đi, ngày vụ án xảy ra, hắn và Triển Liên đã đối chiếu với sổ nhân sự, tất cả thi thể đều đầy đủ, không thừa một bộ, không thiếu một bộ. Lý đại nhân bị chém thành thịt băm, huynh đệ thúc chất thêm con trai tổng cộng là sáu vị, bị chém ngang eo thành sáu hào bày ở tiền đường, người làm và đầy tớ đều là một đao mất mạng, ngoại trừ người gác đêm trước cửa lớn chết rồi còn bị người rạch bụng lấy huyết trùng và ngọc Cùng Kỳ, tử trạng của nữ quyến trẻ con vẫn bình thường, đều không thấy máu, có thể là giết bằng thuốc độc. Toàn bộ quý phủ 208 người, một người cũng không buông tha.
Gió nổi, liễu rủ la đà.
Đúng lúc này, một tên thủ hạ hớt ha hớt hải chạy tới báo: "Tống đại nhân, không xong rồi! Ao nước phía sau viện nổi lên một bộ thi thể!"
"Cái gì!"
Tống Trường Phong rùng mình trong lòng, nhanh chóng đi theo, còn chưa đi được mấy bước, gió bỗng nhiên nổi giận, càng thổi càng nhanh, cuồn cuộn ào đến, bọc lên cả một phương thiên địa, thổi cho mái ngói gần tốc, người không tiến nổi. Thủ hạ vội vàng đến bung dù cho hắn, mới vừa mở ra, khung dù đã gãy, cả người cả dù bị hất nhào xuống đất, Tống Trường Phong nâng người đó dậy, xua xua tay, ra hiệu thôi, tự mình đi tới hậu viện.
Chẳng mấy chốc, gió kéo theo mưa hối hả, giọt mưa như châu, lầy lội đập ra ngàn vạn cái hố, mùi đất tanh tưởi, bao bọc với mùi xác thối ngút trời, ập vào mặt rót vào mũi. Một bộ thi thể đàn ông nổi bên bờ ao nước, đã trương phồng mục rữa xanh lét, thịt hư thối, da tróc từng mảng, ngực bụng sưng to, tay chân phù nề, nhãn cầu lồi ra, rơi xuống bên ngoài vành mắt, đôi môi dày nở lộn ra ngoài, duỗi ra cái lưỡi xanh lè. Tống Trường Phong liếc mắt nhìn, thực sự không nhịn nổi quay đầu đi nôn ra, thuộc hạ mau chóng bưng trà thuận khí, choàng áo mưa cho hắn: "Tống đại nhân, thi thể này chẳng phải cũng chỉ là chuyện đó sao, đi tránh mưa trước đã!"
Tống Trường Phong chỉ đành gật đầu, đột nhiên lại cảm thấy đau đầu. Hắn tự vấn bản thân xử án cũng không khôn ngoan, tư chất thường thường, mấy ngày nay đã ngóng trông triều đình đặc phái người xuống dưới điều tra, dễ bề  bàn giao công tác. Giờ này lại xuất hiện người thứ 209, không đúng với sổ nhân sự.
Kẻ xuất hiện dư ra này là ai?
Trời như thủng rồi, vạn ngàn hạt mưa trút xuống như vỡ đê, lao nhanh giữa đại địa. Gió thở, mưa bay, bụi đất, khuấy thành một mảng trắng lạnh xám mênh mang. Bỗng nhiên có một người,xuyên qua tầng tầng màn mưa, chạy thẳng về hướng này...
Tống Trường Phong định thần nhìn lại: Sở Hành Vân?
Hắn mở cờ trong bụng, tức thì đi tới nghênh đón. Chỉ thấy Sở Hành Vân cõng một người, nửa người là đất, nửa người là máu, như con gà mắc mưa. Thủ hạ cầm áo mưa chạy tới, Sở Hành Vân trước hết nhét người trên lưng vào trong áo mưa, rồi nói: "Mau! Gọi người tới khám cho hắn!"
Tống Trường Phong mau chóng truyền Khải Đông, Khải Chấn đến, hai huynh đệ này thông hiểu y thuật, lập tức bắt mạch cho Mộ Dung, rồi tới kiểm tra hai chân, sau đó trả lời: "Người này đã không đáng ngại, chỉ là quá mệt nhọc thêm vào bị mắc mưa, giờ hơi sốt nhẹ, ngủ một giấc là tốt rồi."
Sở Hành Vân thở phào nhẹ nhõm, sau khi nhảy xuống vực, bọn họ dựa theo tranh tú cẩm sơn hà đi ra, nhưng Mộ Dung vẫn không hề tỉnh, y chạy một mạch xuống núi, chỉ lo thuốc bột Cố Tuyết Đường đưa cho xảy ra điều gì sai sót, bấy giờ trái tim cheo leo mới cuối cùng cũng vững lại. Nhưng mà Tống Trường Phong vốn đang tim lơ lửng, hiện nay càng treo cao hơn, tay phải của Sở Hành Vân là cả một mảng máu tươi.
Không cho kháng nghị, Tống Trường Phong lập tức phái người nhấc hai bọn họ vào trong phòng, Mộ Dung nằm dài trên giường tĩnh dưỡng, Sở Hành Vân vẫn còn muốn giãy giụa, lại bị Khải Đông kéo lên trên ghế, nhấn giữ cánh tay phải, Khải Chấn nhanh tay mở phần băng bó ra, lập tức, khoét phần ngoài thịt, vết thương liền lộ ra, máu thịt be bét.
Tim Tống Trường Phong như bị xoắn chặt lại, mặt tức thì tối sầm: "Ngươi! Ngươi làm gì mà thành như vậy?"
Sở Hành Vân nghĩ thầm xong đời rồi, sắp bị càu nhàu chết rồi, sau đó Tống Trường Phong mà bắt y về nhà thì hỏng. Tối nay y nhất định phải ôm cây đợi thỏ ở Lý phủ, bằng không khó bảo toàn được an nguy cho muội muội. Y dời tầm mắt, đang hết đường xoay xở, không biết nên giải thích thế nào, Tống Trường Phong đã ngồi xuống bên cạnh như hưng binh vấn tội, chờ y trả lời.
Sở Hành Vân động não, nhớ ra nói dối tinh Tạ tiểu nhân, người này không thích trời mưa, dọc đường đều làm con rùa rụt cổ ở dưới mặt đất, vì vậy liền giật giật tơ dắt hồn lôi hắn ra, Tạ tiểu hồn ló ra nửa cái đầu, liếc nhìn tình hình trong phòng, lườm một cái đáp: "Bên ngoài phong vân làm mưa, bên trong phong vân cũng làm mưa, dinh dính ẩm ướt, ta không thèm dính líu vào." Vừa nói vừa rụt trở về, Sở Hành Vân có kéo thế nào cũng không chịu đi ra.
Sở Hành Vân hết cách, không thể làm gì khác hơn là tự mình ra trận, suy nghĩ một hồi, liền lấy Tạ Lưu Thủy ra khai đao, bịa rằng: "Ta đánh một trận với tên trộm Bất Lạc Bình Dương, đây là bị hắn cắn."
Tống Trường Phong hơi nhướng mày: "Cắn?"
"Không sai." Sở Hành Vân nghiêm túc gật đầu, "Vốn dĩ oan gia ngõ hẹp, ta không địch lại được hắn, may mà được Mộ Dung công tử rút đao tương trợ, hai ta mất một phen công phu bắt sống được tên tặc nhân kia, tay chân đã trói chắc, đang chuẩn bị áp giải trở về, không ngờ hắn lại lợi dụng lúc ta không chuẩn bị, cắn ta một cái, cứ thế giật ra một miếng thịt, rồi dùng gian kế hạ độc Mộ Dung, ta chỉ đành phải xuống núi."
Khải Đông Khải Chấn cũng cau mày: "Người giang hồ thắng là thắng thua là thua, người này sao lại như con chó dại."
Sở Hành Vân gật đầu tán thành, đoạn bất đắc dĩ nói: "Hết cách rồi, tự nhận xui xẻo. Thực ra hành tẩu trong giang hồ khó tránh khỏi va chạm, ta rơi một hai lạng thịt cũng không có gì..." Tiếp đó mặt mày ai oán, "Đáng trách là bản thân vô dụng, rõ ràng đã bắt được rồi, kết quả lại để cho tên tặc tử kia chạy thoát, nguy hại giang hồ." Vừa nói, vừa lắc đầu, trong lời nói ngập đầy tự trách.
Cả một nhóm người mau miệng an ủi y không sao cả, khen Sở Hành Vân một tràng gì mà vì người quên mình, tâm hệ thiên hạ, khen xong, Tống Trường Phong bắt đầu quở trách y từng câu một, căn dặn y yêu quý bản thân, bớt lo chuyện người khác, khuyên xong, Sở Hành Vân biết chuyện này coi như được lật sang trang, tối nay y có thể tự do hoạt động, may mà y bị thương ở tay phải, đổi thành bị thương bên tay trái, Tống Trường Phong vừa mở băng bó trên tay y ra, nhìn thấy trong tay y mọc ra một con mắt! Không biết sẽ dạy dỗ thế nào nữa đây.
Sở Hành Vân thoáng cúi đầu xuống, chợt thấy bên chân trồi lên một con Tạ Lưu Thủy đang sâu xa nhìn y, mở miệng yếu ớt nói: "Sở hiệp khách, lương tâm ngươi đau không?"
Sở Hành Vân bất động thanh sắc nhấc chân, giẫm lên Tạ cái đầu như giẫm chuột chù, Tạ chuột chù lủi xuống đất như một làn khói, mất tăm.
Tống Trường Phong cho người đưa trà và cơm tối lên, Sở Hành Vân cả ngày đã sinh tử kinh hồn bên trong quỷ động, bấy giờ mới cảm nhận được chân thực sống sót là thế nào: Đói bụng không chịu nổi, bèn nhanh tay cầm lấy đũa. Tống Trường Phong nhìn lén y, áo trên ẩm ướt, ống quần lầy lội, chóp mũi cuối tóc đều ướt nước. Dưới ánh nến, cụp mi, lông mi đang run, tay cũng đang run, đã từng kiếm vũ sinh phong, bây giờ đến đồ ăn cũng không gắp nổi. Ánh đèn chiếu ra một chút ảm đạm, một chút chán nản, mông lung mà nhu nhược, thật sự là chọc người động lòng. Nếu không phải chắc chắn sẽ bị Sở Hành Vân từ chối, Tống Trường Phong còn thật sự muốn đút y ăn cơm.
Lúc này Sở Hành Vân đang run tay gắp thức ăn, bỗng nhiên, bên cạnh đũa chui lên một con Tạ chuột chù, bỗng nhiên mở miệng: "Sở hiệp khách, mùa xuân đến rồi."
"Cho nên?"
"Dáng dấp này của ngươi khiến người ta rất muốn thương yêu một phen."
Sở Hành Vân mặt không cảm xúc, dùng đũa đi chọc lên sống mũi Tạ Lưu Thủy, xuyên thấu đúng như dự liệu, y gắp đồ ăn phía sau Tạ Lưu Thủy, đũa lại xuyên qua mặt hắn, đang ăn không nói, đang ăn không nói, không thèm để ý đến ngươi.
Tống Trường Phong nhìn bộ dạng gian nan của Sở Hành Vân, thực sự không nhịn nổi muốn giúp y gắp thức ăn. Tạ Lưu Thủy không thích xem, chuồn ra ngoài cửa, lại nhìn thấy một tên quan binh đang chờ ở đó, ý chừng là Tống Trường Phong có lệnh không cho quấy rầy, bèn nổi ý xấu, ngắt hoa mơ, đẩy mạnh người quan binh kia vào.
Ngoài phòng một màn mưa bay, chợt thấy một người xông vào, lắp bắp nói: "... Báo... Báo cáo đại nhân, xin... xin hỏi bộ thi thể kia nên xử trí như thế nào?"
Sở Hành Vân vừa nghe thấy vậy, cơm cũng không ăn nữa, nhanh chóng hỏi: "Thi thể gì? Lý phủ lại xảy ra vấn đề gì rồi sao?"
Tống Trường Phong nổi giận trong lòng, người nào người nấy đều không có mắt nhìn, hắn mới vừa gắp một đũa thức ăn, còn chưa kịp bỏ vào trong bát Sở Hành Vân đã bị xen ngang, chẳng thể làm gì khác hơn là nói chính sự. Sở Hành Vân đứng lên muốn đi xem thi thể, Tống Trường Phong nhấn y lại: "Ngươi ăn cơm trước đi, rồi thay sang bộ quần áo khác!" Dứt lời, định gắp thức ăn cho y, lúc này Tạ Lưu Thủy hồn bay vào chỗ, nhấn tay phải Vân xuống để y nghỉ ngơi, sau đó đổi đũa sang tay trái, gió cuốn mây bay, càn quét thức ăn, thành thạo trôi chảy, ăn xong luôn cơm, căn bản không cần tới người khác gắp thức ăn cho. Tống Trường Phong ở bên cạnh nhìn mà líu lưỡi, hỏi: "Ngươi... Ngươi còn có thể dùng đũa tay trái?"
Sở Hành Vân chỉ đành qua loa đáp một tiếng, lấy bộ quần áo, bị Tạ Lưu Thủy đẩy mạnh phòng trong. Chân trước mới vừa bước vào, Tạ Lưu Thủy đã tóm lấy tay phải của y, nâng lên, đoạn giật lấy thắt lưng, mở ra, Sở Hành Vân vừa muốn kháng nghị, Tạ tiểu nhân đã dứt khoát lột sạch y, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai đổi sang bộ đồ mới, thắt thắt lưng, rồi đẩy y ra ngoài, vỗ vai nói: "Mau mau, Sở hiệp khách, làm chính sự."
Tốc độ thay quần áo làm cho Tống Trường Phong sợ hết hồn, vốn là hắn còn định nhờ vào chuyện này dông dài bên Sở Hành Vân một hồi, hiện giờ không thể làm gì, chỉ đành dẫn y về phía hậu viện.
Hai người bung dù, cầm đèn, chật vật mà đi. Mưa là vạn mũi tên cùng bắn, gió là ngàn mũi đao cùng múa, trước mắt là một mảng tối tăm, bên tai là chuỗi pháo vang lừng, bốn phương tám hướng đều là tai ương. Sở Hành Vân lội nước, vất vả lắm mới tới được bên đầm nước, song trước mắt một mảng mịt mù, ẩm ướt mờ mịt tiến vào thiên địa, vạn vật nhòe nhoẹt không thể nhận ra, y chỉ có thể ngồi xổm xuống, giơ đèn cẩn thận chiếu rạng thi thể kia. Tạ Lưu Thủy đứng ở phía sau y, giúp y che miệng mũi. Ngũ quan của người chết này không thể nhận rõ, quần áo đã mục nát hết, rất khó kiếm ra được thông tin gì có ích, sau khi quan sát một phen, chẳng thể làm gì khác hơn là trở về, Tạ Lưu Thủy nắm tơ dắt hồn, bồng bềnh dắt Vân đi.
Hiện giờ Sở Hành Vân không cần dùng sức, cho nên liền suy tư lời Tống Trường Phong từng nói, thi thể này là một bộ xuất hiện dư ra, nhưng y cảm thấy nó vị tất đã là bộ đặc thù, có lẽ Lý phủ diệt môn, người này đã chết đuối dưới ao, mấy ngày sau khí trướng xác, mới nổi lên, bản thân chính là một trong  208 người chết. Mà trong số thi thể Tống Trường Phong khiêng đi mới có một kẻ thừa ra.
Lúc này đã vào đêm, Lý gia lại là nơi có người chết, thể lực của Tạ Lưu Thủy khá là khỏe, chưa kéo được bao lâu, bỗng phát hiện Sở Hành Vân phía sau đứng lại bất động.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Chờ đã, ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?"
"... Không có."
Sở Hành Vân nín thở, nghiêng tai, lắng nghe một hồi, hình như là không có thật, chỉ đành tiếp tục đi về phía trước, chưa đi tới ba bước, lại nghe thấy nữa.
Rầm, rầm... phát ra từ ao nước.
Sở Hành Vân một phát giật lấy tơ dắt hồn, vội vàng chạy trở về, đốt đèn chiếu sáng mặt nước:
Trong ao lại trồi lên năm, sáu bộ thi thể, hai chân thối rữa, bụng trương phồng, chiếu ra phía trước, cả người Sở Hành Vân đều run lên.
Đầu của những người này đều là một cục thịt tròn đẫm máu...
Không có khuôn mặt.
Bỗng nhiên chân trời hiện lên tia chớp tím, kéo ra cả một mảng mây đỏ, đỏ lòm như hố máu, muốn ăn thịt người.
Sở Hành Vân nhanh chóng bảo Tống Trường Phong phái người đến, giữa mưa to gió lớn, cả một đám người bận rộn tất bật vớt thi thể lên, cũng không lâu sau, bọn họ đã phát hiện ra điểm bất thường.
"Tống đại nhân! Thi thể... không vớt hết được!"
Vớt lên một bộ, dưới ao lại trồi lên một bộ khác, theo cơn mưa tầm tã, càng ngày càng nổi lên nhiều, cuối cùng chất đầy cả ao nước, ít cũng phải chừng trăm người, trong đó quá nửa là thi thể không mặt. Sở Hành Vân giơ đèn nhìn kỹ, khuôn mặt của bọn họ bị hung thủ lột đi bằng sạch, để lại một cục máu thịt bầy nhầy, bên trong chui ra mấy con đỉa và giòi.
Lúc này đã không còn là vấn đề nhiều thêm một người nữa, hiển nhiên, dưới đáy ao có càn khôn khác, đồng thời còn có không ít người không được đăng ký trong sổ sách chết ở bên trong. Sở Hành Vân quay đầu sang hỏi Tạ tiểu hồn thấy thế nào?
Tạ Lưu Thủy trầm lặng đứng giữa màn mưa, vạn ngàn hạt mưa nện lên người hắn, xuyên thấu qua người.
Sở Hành Vân liền chọc hắn một cái, người này mới ngoảnh mặt sang, cười đáp: "Ôi chao, giờ Sở hiệp khách đã học được chuyện gì cũng trưng cầu ý kiến của ta trước rồi?"
"Nói năng nghiêm chỉnh."
"Việc này rõ ràng mà, có gì để nói nhiều đâu. Một ao nước nếu chỉ có một người chết chìm, có lẽ vẫn chưa nhìn ra được đầu mối gì, mà một ao nước có trăm người chết chìm, không thể Tống gia Vương gia luân phiên canh gác nhiều ngày như vậy cũng không phát hiện ra. Chỉ có thể là ao nước này thông với một nơi nào khác, mới làm cho thi thể nổi lên, nói một cách khác, dưới lòng đất Lý gia còn có hầm xác khác."
"Người chết còn đều là người không nằm trong sổ sách."
Tạ Lưu Thủy nhún vai: "Lý gia vốn cũng không phải thế gia thanh tịnh, nếu như người nào cũng được ghi chép đầy đủ ngọn ngành giấy trắng mực đen thì còn lăn lộn trong "cuộc" thế đéo nào được nữa."
Sở Hành Vân suy đoán trong lòng đất Lý gia có mật địa, cung cấp cho những người không thể lộ ra ngoài sáng hoạt động, nhưng trong đêm diệt môn lại cùng bị giết, sau đó mưa rào chảy ngược, trôi đi theo dòng. Nhưng điều làm y cảm thấy kỳ quái là tại sao hung thủ phải lột mặt của một bộ phận người đi? Theo lý thì ai cũng đều là người sống trong bóng tối, đương nhiên ít người biết mặt, cho dù có muốn hủy dung đi nữa, một mồi lửa là xong việc, tội gì phải tốn thời gian lột da tước thịt vào đêm diệt môn, không thể không lột mặt bọn họ đi?
Bất kể có nói thế nào đi nữa, cũng không thể không điều tra hầm xác dưới lòng đất. Tống Trường Phong dự định đợi mưa tạnh, thì sẽ cho người hút cạn nước ao, đi xuống từ lối đi dưới đáy ao, đây đúng là phương pháp trực tiếp nhất, mà Sở Hành Vân không chờ được, đêm nay y phải xuống đó. Cố gia dám đồng ý giao dịch tại Lý phủ, chứng tỏ bọn họ chắc mẩm mười phần mười có thể tránh né quan binh canh gác, mật địa trước đó chưa bị phát hiện rất có thể chính là địa điểm bọn họ chọn để giao dịch. Thế nhưng trước mắt, mưa rào tầm tã, xác chết hơn trăm, cả ao hôi thối ngút trời, cứ thế lặn xuống thật sự không khả thi. Sở Hành Vân nghĩ rồi lại nghĩ, những người này khi còn sống muốn tiến vào lòng đất cũng không thể mỗi lần đều nhảy xuống ao được, nhất định phải có một lối vào bình thường, việc cấp bách hiện tại là phải tìm ra được lối vào này.
Có thể chết đến trăm người, chỉ e không gian dưới lòng đất sẽ không nhỏ, Lý gia chủ không thể không biết chuyện, vì vậy Sở Hành Vân vào phòng ngủ của Lý đại nhân trước tiên, sau đó điều tra thư phòng, tung Tạ cầu cầu, bắt hắn tan vào trong mỗi viên gạch kiểm tra xem có vấn đề gì không, nhưng đáng tiếc lại không thu hoạch được gì. Sở Hành Vân đi loanh quanh khắp Lý phủ, lại nghĩ, nếu như thường xuyên có người ra vào lòng đất, lối vào cũng phải đặt ở một nơi thuận tiện, bèn tra xét nhà bếp, hầm, kho, sân, vẫn không hề phát hiện được gì. Lý phủ rộng lớn, phí công phí thời gian, chớp mắt cái đã tới giờ Hợi, đêm đã khuya.
Thân là mưa nguội lạnh đông người, tâm là con kiến trên chảo nóng. Một canh giờ sau chính là giờ Tý, chẳng lẽ lại bắt y cầm tuyết mặc thiên tân vạn khổ chiếm được, trơ mắt nhìn mấy người Cố Tam thiếu giao dịch thành công? Trơ mắt nhìn muội muội bị Cố Tuyết Đường...
Không thể nghĩ tới chuyện này, nghĩ tiếp sẽ phát điên, càng hoang mang càng hỗn loạn, Sở Hành Vân trấn định nỗi lòng, Tạ Lưu Thủy cũng bày tỏ thương mà không giúp được gì, đúng lúc hết đường xoay xở, lại nghe thấy bên ngoài Lý phủ vang lên tiếng hô to...
"Báo! Tống đại nhân, người của Vương gia đến!"
Tống Trường Phong nhéo mi tâm, thở dài thườn thượt, đi ra nghênh đón. Chỉ thấy trước cửa là một người mặc giáp bội đao, dẫn theo tám tám sáu mươi bốn người, tiến lên ôm quyền nói: "Tống đại nhân gác đêm cực khổ rồi! Tại hạ Tiêu Hồng của Vương gia, đến giao ban."
"Lý phủ xảy ra chuyện rồi, tối nay hai nhà chúng ta cùng trông coi đi." Tống Trường Phong kể tỉ mỉ chuyện xác chết trôi.
Vừa nghe thấy, Tiêu Hồng dựng cây dù quạ vũ viền vàng, nhanh chóng vào phủ, đội người còn lại mặc áo mưa liền mũ đen kìn kịt nối đuôi nhau đi vào. Người nhỏ con cuối hàng khi bước qua ngưỡng cửa vấp chân, ngã nhào một cái, lập tức làm cả vũng nước mưa đen xì bắn vào tên to con đằng trước, tên kia xoay người lại, hung tợn đạp lên người nhỏ con, đá hắn vào ngưỡng cửa, thấp giọng chửi bới: "Đi không có mắt à? Còn không mau bò lên!"
"Rầm" một tiếng, cả thân thể người nhỏ con va vào bậc cửa đá, đau đến mức cuộn tròn mình lại, sao có thể dậy nổi. Tiêu Hồng vẫn dẫn đội đi, không để ý tới, Sở Hành Vân nhìn không vừa lòng, đám người nhà họ Vương này sao lại hung dữ như vậy, đang muốn tiến tới, tên to con đã không kiên nhẫn xách cả người nhỏ con lên, xô đẩy, nói: "Đi nhanh lên! Đừng có tay chân vụng về để người ta cười nhạo."
Người nhỏ con có lẽ đã ngã bị thương, đi không nhanh được, tên to con cứ thế kéo hắn dậy đuổi theo đội ngũ, còn chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy ngưỡng cửa vang lên một tiếng "lạch cạch", bên dưới cửa lộ ra một lỗ hổng hình vuông.
Lối vào!
Đi mòn gót giày tìm không thấy, chẳng mất bao công thì đập thẳng vào mắt! Mọi người đều ngạc nhiên, Sở Hành Vân thì vui mừng khôn xiết, đang muốn tiến tới, lại bị Tiêu Hồng không nói câu nào chắn ngang dù chặn lại, người này còn không buồn nhìn y, chỉ quay đầu sang nói với Tống Trường Phong: "Tống đại nhân, đêm nay vốn là Vương gia chúng ta đang làm nhiệm vụ, đại nhân đã nhọc lòng tốn công vì chuyện xác chết trôi rồi, chuyện ở đây, không dám làm phiền ngài nữa, cứ giao cho chúng ta đi."
Sở Hành Vân thay sang quần áo thuộc hạ Tống gia, Tiêu Hồng có lẽ đã hiểu lầm, nhưng mà đã nói đến nước này, Tống Trường Phong cũng không có quyền hạn nói gì nữa, nếu tiết lộ thân phận của Sở hiệp khách, chưa biết chừng Vương gia lại đổ vấy cho hắn lơ là nhiệm vụ, dám để người không phận sự tiến vào trọng địa, dính líu vào vụ án. Thực sự sẽ không gánh nổi.
Tiêu Hồng bước nhanh về phía trước, dẫn đầu đi xuống hầm, người nhỏ con đứng gần ngưỡng cửa nhất bị tên to con xách lấy vai, cũng sắp đi vào động. Ngay một sát na đó, hắn bỗng nhiên cắn mạnh lấy tên to con, người kia đau đớn nhẹ buông tay, người nhỏ con chui dưới nách hắn chạy thoát, đồng thời xốc mũ áo mưa lên, gào khóc khản giọng:
"Hành Vân ca! Cứu ta!"
Hắn còn chưa hô xong một câu đó, đã bị tên to con bịt chặt miệng lại, ném xuống hầm.
Giọng nói này là của..
Vương Tuyên Sử!
Sở Hành Vân xông tới như bay, quét chân đá văng tên đang cản đường y, tên to con thấy tình thế không ổn, bèn nhanh chân nhảy xuống hầm, Sở Hành Vân cũng nhảy vọt vào theo.
Đập mặt vào mắt là một màu đen kịt, gió bỗng nổi lên, Sở Hành Vân quay chếch đầu đi, Tiêu Hồng rút đao ra từ bên trong cán dù, một tay mũi dù, một tay mũi đao đâm thẳng tới, Sở Hành Vân không nhìn thấy gì chỉ có thể dựa vào cảm giác để tránh né, Tạ Lưu Thủy có thể nhìn thấy tất cả, nhưng hắn không có hoa mơ, chỉ có thể giải thích vị trí của đối phương cho Sở Hành Vân. Bên tai có con quỷ lải nhải ồn ào ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức chú ý tập trung của Sở Hành Vân, mấy lần suýt nữa trúng chiêu, Tạ Lưu Thủy nhìn một hồi, lòng không chịu nổi, không nói hai lời đã ôm ngang Sở Hành Vân lên, nhảy tới sau lưng Tiêu Hồng, dùng Vân như thương, vút một phát qua.
Trán Sở Hành Vân đột nhiên đập cộp vào ót Tiêu Hồng, hai người đều đau điếng, Sở Hành Vân nghĩ thầm không thể bị thương vô ích được, bèn lanh lẹ vung tay trái đấm vào lồng ngực hắn, Tiêu Hồng khom người tránh đi, xoay người chém một đao, bổ một dù, lại ra chiêu hụt, Tạ Lưu Thủy đã sớm ôm Sở Hành Vân cao chạy xa bay, mau chóng đuổi theo người.
Chỉ trong giây lát, cả đám người Tiêu Hồng đã đầy đủ, mấy kẻ phía sau vừa tiến vào đã nhanh gọn ném người nhà họ Tống ra ngoài, đồng thời vỗ lên cửa động, ngưỡng cửa "lạch cạch" một tiếng, khép lại.
Tiêu Hồng ra lệnh, người dưới trướng liền thắp hai rãnh dầu hỏa hai bên lên, thoáng chốc hai con rồng lửa đã phi nhanh nhào xuống, lòng đất sáng trưng như ban ngày, trăm bậc thang uốn lượn xuống dưới, gần cuối cầu thang, tên to con đang cưỡng ép Vương Tuyên Sử chạy vội, mà có người đằng sau lưng vẫn đuổi tận cùng không tha, người kia...
Cả đám Tiêu Hồng đều bị dọa sợ, trợn tròn hai mắt, không nói ra được câu nào, người kia... cả người nằm ngang, cứ thế nổi giữa không trung!
Trong đội ngũ có mấy kẻ dụi mắt, khó lòng tin tưởng! Con người có nỗi sợ hãi bẩm sinh với thứ mình không biết, Sở Hành Vân khéo léo lợi dụng điểm này, lúc này bèn xoay đầu lại, nhớ lại kỹ năng diễn xuất của Tạ Lưu Thủy, nở nụ cười hê hê với đám người Tiêu Hồng.
Nắm thời cơ chính xác vô cùng, mới vừa cười xong, Tạ Lưu Thủy đã chạy hết cầu thang, ánh sáng không chiếu tới được, thế nên trong mắt đám người Tiêu Hồng, chính là một khuôn mặt nổi giữa không trung bỗng nhiên nở nụ cười gằn, rồi chìm vào trong bóng đêm.
"... Đuổi theo cho ta."
Cả đội ngũ không ai dám di chuyển.
"Chết hết rồi hay sao! Đuổi theo!" Tiêu Hồng quét thân dù qua, cứ thế đẩy xuống ba, bốn người lăn nhanh xuống theo cầu thang.
"Dạ... Dạ!"
Cả một đám người nhảy ton tót chạy xuống như đang chạy trên trụ đồng nóng đỏ. Đầu kia Sở Hành Vân đã bước vào một nơi trống trải, chung quanh tối lửa tắt đèn, ngửi thấy mùi hôi, chợt nghe thấy tên to con hét lên: "Cút ngay! Cút ngay! Thứ gì vậy!"
Sở Hành Vân đang muốn tiến tới, Tạ Lưu Thủy đã giữ y lại, chỉ chỉ vào đèn một bên tường, Sở Hành Vân vê bấc châm lửa, ánh sáng nổi lên, y nhìn chung quanh một vòng, thấy toàn là xác chết.
Tên to con có vẻ như gan hơi nhỏ, bị tay người chết vướng phải đã sợ đến mức la oai oái. Sở Hành Vân mấy ngày liên tục đã nhìn mãi thành quen, nhân cơ hội này lách mình tới trước, đoạt lại Vương Tuyên Sử. Lúc này trên bậc thang lầm rầm tiếng bước chân hỗn loạn, truy binh sắp tới, Sở Hành Vân đang muốn thổi tắt đèn trên tường, lại bị Tạ Lưu Thủy ngăn, hiện giờ không kịp hỏi kỹ, y chỉ vội vàng ôm Vương Tuyên Sử nấp vào góc tối.
Tạ Lưu Thủy lấy hoa mơ và đốm lửa ra từ trên người Sở Hành Vân, nấp sau đèn, đám người kia nhảy vào nơi này, mới vừa nhìn thấy một đống xác chết, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu sợ hãi, Tạ Lưu Thủy đã đột nhiên lắc đui đèn một cái, ánh lửa chỉ phút chốc đã bị dập tắt.
"AAAAAA"
"Xảy ra chuyện gì vậy!"
Đám người này lần mò đi loạn, thi thoảng lại bị xác chết ngáng chân, trong bóng tối tự mình dọa mình là chết người nhất. Tạ Lưu Thủy thấy hỏa hậu đã đủ, lại thắp đèn lên.
Cả đám người ngã trái ngã phải, ngã xuống đất kề mặt với mấy khuôn mặt thối rữa, đạp phải tóc tai chân tay người chết, bị tay chân người chết ôm lấy lăn lộn liên tục muốn chạy trốn, nhất thời gào khóc thảm thiết.
Tạ Lưu Thủy cười trộm hị hị, sau đó tắt ánh lửa đi.
Sở Hành Vân câm nín nhìn hắn giả thần giả quỷ từ đằng xa, có điều Tạ tiểu hồn làm chuyện này cũng đúng chuyên môn. Cả đám người này ngoại trừ Tiêu Hồng, có lẽ cũng không có tác dụng gì lớn, tạm thời không có uy hiếp. Sở Hành Vân cúi đầu chọc vào Vương Tuyên Sử, không có phản ứng gì, thử hơi thở, trái lại vẫn bình thường, hẳn đã bị tên to con kia làm bất tỉnh. Đứa bé này ngậm thìa vàng sinh ra, vẫn cứ đừng để cho nó phải nhìn thấy quỷ rồi xác chết gì đó, xúi quẩy.
Vẫn còn một lúc nữa mới tới giờ hẹn, y có kế hoạch là thừa dịp đầu này đang đại loạn, tranh thủ mang Vương Tuyên Sử đi ra ngoài trước, sau đó mới dự định... Bỗng nhiên, cả người Sở Hành Vân hơi khựng lại.
Bên tai, có tiếng gì đó...
Ồ... Ồ...
Như tiếng thở.
Sở Hành Vân run rẩy duỗi ngón trỏ ra, đặt ngang lên trước mũi của xác chết bên cạnh mình, lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian ngưng đọng, không biết bao lâu sau, đầu ngón tay hình như đã cảm nhận được hơi nóng.
Hơi nóng?
Sở Hành Vân vụt phắt đứng dậy, mẹ kiếp, đây không phải là một đống xác chết...
Là xác sống!

Xác chết bên chân đạp đất nhảy dậy, gió tanh thoảng qua, Sở Hành Vân lắc mình tránh né, Vương Tuyên Sử trong khuỷu tay bị hắn đoạt đi, xác sống quay người chạy vào chỗ tối, Sở Hành Vân tức thì đuổi theo, tơ dắt hồn lập tức bị kéo căng, giật cho rốn Tạ tiểu hồn xót buốt, bị cưỡng ép kéo qua, hắn hét toáng lên: "Sở Hành Vân! Ngươi làm gì vậy!"
"Xác sống!"
"Xác sống gì, nào có xác chết chạy nhanh như vậy, ngươi thoa dầu vào khớp cho hắn à? Đó là người sống sờ sờ! Ai dà, Tiểu Vân đáng thương, mấy ngày nay bị doạ ngu người luôn rồi."
Tạ Lưu Thủy trôi tới xoa xoa người y, Sở Hành Vân vỗ đầu một cái, lúc này mới kịp phản ứng, xác sống tới để giao dịch!
Lý gia là trọng địa xảy ra án, mỗi bên giao dịch phái một người vượt ngàn chông gai lao tới rõ ràng là không thực tế. Cây nấp trong rừng, người giấu trong bầy, đổi sang cách suy nghĩ khác, thứ gì xuất hiện ở Lý gia sẽ không gây nên sự chú ý từ người khác nhất?
Thủ vệ và xác chết.
Sở Hành Vân đã được lĩnh giáo thuật dịch dung của Cố gia, hai bên trong vụ giao dịch này đại khái đều là người trong "cuộc", ý chừng cũng biết về mật địa dưới lòng đất Lý gia. Sau khi diệt môn, đống người chết trong mật địa sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, chi bằng lấy tới lợi dụng một phen, thế là một bên đóng vai thủ vệ, một bên đóng vai xác chết, tới gần giờ Tý, sẽ dẫn người khác phát hiện ra mật địa này, sau đó xuống dưới nhặt xác chết, tối lửa tắt đèn, không ai đi đếm từng bộ xác chết cả, sau khi giao dịch hoàn thành thì ai về nhà nấy. Nào ngờ lại nảy sinh biến cố, đầu tiên là Vương Tuyên Sử la to, bại lộ điểm bất thường, mà giữa một đống xác chết, Sở Hành Vân lại cố tình phát hiện được một kẻ sống sờ sờ, giờ thành ra khó xử lý.
Xác sống kia càng chạy càng nhanh, dưới lòng đất cũng càng chạy càng rộng, quả thực có thể sánh với địa cung, thật sự không biết Lý gia lấy đâu ra tiền để xây dựng, bịa đặt trường sinh bất lão đúng là phát tài giàu chết. Sở Hành Vân đột nhiên lại nghĩ đến, thảm án Hầu môn diệt tộc bảy năm trước, từ trên xuống dưới nhà họ Mục cũng bị diệt khẩu không giữ lại ai, hai người Lý Mục là người đầu tiên bịa ra âm mưu trường sinh bất lão, cũng là khởi nguồn của tất cả, bây giờ đều bị diệt môn, có ngọn nguồn gì?
Trong cuộc có tám tộc, đã đi tong mất hai tộc, như vậy sáu tộc còn lại sẽ nghĩ như thế nào? Sở Hành Vân nhìn ra được, Tống gia chỉ cầu lành lặn thoát thân, chỉ cần không động vào con độc đinh Tống Trường Phong thì những chuyện khác đều mặc kệ. Hàn gia dựa theo lời kể của Tạ Lưu Thủy là đã suy bại, nói cách khác, có thể giở trò cũng chỉ còn lại Cố gia, Tiết gia, Vương gia và Triệu gia.
Tiêu Hồng vốn là người nhà họ Vương, cũng là thị vệ giống như Triển Liên, chỉ có điều cấp bậc thấp hơn một ít, giờ không biết có phải bị đánh tráo rồi hay không mà lại bắt cóc Vương Tuyên Sử. Vương gia bị chộp mất con trai độc đinh, hẳn phải cúi đầu xưng thần. Mà khi nghe trộm trong mật đạo, quái mặt đen nói với Cố Tam thiếu rằng đối phương muốn thay đổi địa điểm giao dịch, từ đây có thể hiểu rõ đối phương mới là phe chủ động trong giao dịch này, suy ra Vương gia không phải là đối phương kia, như vậy cũng chỉ còn lại Tiết gia hoặc Triệu gia.
Sở Hành Vân quen biết Triệu Lâm Đình, nhà nàng âm thịnh dương suy, dựa cả vào bản lĩnh của nàng, huynh đệ bá thúc đều rất khó nói hết trong một lời. Thẳng thắn mà nói thì Tiết gia có khả năng hơn. Thực lực của Cố gia như mặt trời ban trưa, Tiết gia hoàng quyền quý tộc, hẳn cũng không thua kém, hai kẻ cơ to nhất trong cuộc giao dịch...
Tạ Lưu Thủy ôm chặt lấy đầu Sở Hành Vân: "Khi không đừng có suy nghĩ lung tung, nhìn dưới chân đi."
Sở Hành Vân cúi đầu xuống nhìn, y đang chạy lên một cây cầu đá, trên cầu cứ cách mỗi một bước lại có một xác chết đang nằm, dưới cầu là mương sâu rộng gần mười mét, dưới mương chất đầy xương cốt trắng hếu.
Xác sống đã chạy gần tới đuôi cầu, thấy mãi vẫn không cắt đuôi được Vân chết tiệt, thế là tay kéo một cái, giật từ cổ Vương Tuyên Sử xuống một dây xích, sau đó cánh tay quăng dây, ném Vương Tuyên Sử về phía mương xương trắng.
Tim Sở Hành Vân tức thì nảy lên tận cổ họng, hai ba bước nhảy lên trụ cầu mượn lực, đang muốn nhảy, lại bỗng nhiên một xác chết trên cầu đột nhiên sống dậy, một tay chống lên lan can, vươn mình nhảy xuống, ôm chặt lấy Vương Tuyên Sử, rồi quay đầu đề khinh công, quăng ngân đao, mũi đao đột nhiên xuyên thấu chân trái, miễn cưỡng găm xác sống kia xuống đất.
Người này giật vụn thịt đầy mặt xuống, ngoảnh mặt lại...
Là Triển Liên!
Triển Liên đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng mà mùi thối trên người hắn xông cho người trong lồng ngực tỉnh lại, Vương Tuyên Sử vừa mở mắt, thoáng sững sờ, tiếp đó bắt đầu la lối: "Ngươi thối chết đi được! Ta không muốn ngươi ôm! Ta muốn Hành Vân ca ca ôm! Ngươi thả ta ra!"
Triển Liên cúi đầu xuống nhìn hắn, không nói hai lời đã nhẹ buông tay, đùng một tiếng, Vương Tuyên Sử bị ném xuống đất, cả người bụ bẫm trắng trẻo nện xuống cầu đá. Mấy ngày nay hắn bị cướp đi, bị người đá tới đánh lui, nuốt hận vào bụng, bây giờ thị vệ của mình lại cũng đối xử với hắn như vậy, dám to gan đối đãi với hắn như vậy! Vương Tuyên Sử vừa tức vừa ức, nhất thời vành mắt đỏ ửng: "Ngươi! Ngươi..." Ngươi ngươi mãi vẫn không nói nên lời, Triển Liên không hề có vẻ gì là xấu hổ, chỉ đáp lại: "Thuộc hạ cẩn tuân lời tiểu thiếu gia sai bảo, tiểu thiếu gia còn gì bất mãn nữa?"
Sở Hành Vân nhức đầu, Vương Tuyên Sử nói một đằng nghĩ một nẻo vĩnh viễn không chịu thành thật, Triển Liên lại là mõm chó không mọc được ngà voi. Hắn đang chuẩn bị tiến tới ôm lấy Tiểu Tuyên Sử đáng thương, lại bị Tạ Lưu Thủy xoay người lại: "Ngươi đi làm gì đấy?"
"Vương Tuyên Sử được nuông chiều từ bé, Triển Liên lại không biết dỗ..."
"Ơ! Người khác không biết dỗ, thế là ngươi đi dỗ? Ngươi là ai, vú em à? Chẳng trách tên tiểu bạch kiểm kia ngày nào cũng dính lấy ngươi, lớn tướng rồi còn mở miệng gọi Hành Vân ca ca, nghe có rùng mình không." Nói rồi liền le lưỡi với Vương Tuyên Sử một cái.
Sở Hành Vân thầm nghĩ: "Hai bảy hai tám tuổi như ngươi vẫn gọi liến láu, còn có mặt mũi nói hắn."
"Chậc, Sở hiệp khách, làm sao có thể giống nhau được, ta gọi là có tình thú, hắn gọi là không biết điều. Thí dụ như lúc ở trên giường..."
"..."
Sở Hành Vân câm nín, Tạ Lưu Thủy luôn có thể kéo đề tài xuống hạ lưu một chút, rồi lại hạ lưu thêm chút nữa, sau đó dùng bề dày kinh nghiệm của hắn đánh bại người khác. Sở Hành Vân không đoái hoài tới hắn nữa, duỗi tay nâng Vương Tuyên Sử dậy, Vương Tuyên Sử vừa nghiêng đầu, muốn chui vào trong lồng ngực Sở Hành Vân khóc, Tạ Lưu Thủy đã vẩy hoa mơ, xoay hắn vào thẳng lồng ngực Triển Liên, Tiểu Tuyên Sử ấm ức vừa muốn khóc hức hức, mùi xác thối đã sặc thẳng vào mũi, miệng nôn khan, tức giận đỏ bừng cả mặt. Cuối cùng lương tâm Triển Liên trỗi dậy, hạ giọng hỏi han tiểu tổ tông Tuyên Sử.
Hóa ra ngày hôm đó Vương Tuyên Sử thực sự có lên núi, Cố Tuyết Đường giả chữ viết của Triển Liên truyền tin giả cho hắn, nhưng mới ra ngoài cổng phủ chưa bao lâu đã bị phái phục thù của Cố gia bắt lại, Cố Tuyết Đường dùng giả đánh tráo, tiếp tục lên núi, đồng thời phái người thả tin cho Vương gia, con độc đinh nhà ngươi đang ở trên tay ta, không muốn đoạn tử tuyệt tôn thì ngoan ngoãn đóng giả xác chết trong mật địa Lý phủ, cho nên đám người Triển Liên mới lẻn vào đây. Thế nhưng lại chẳng thấy góc áo Cố Tuyết Đường đâu, chỉ thấy Vương Tuyên Sử bị ném vào, thành thử mới không giả vờ làm xác chết được nữa.
"Cho nên đội người của Tiêu Hồng thật ra là Cố Tuyết Đường dịch dung?" Sở Hành Vân hỏi.
Triển Liên lắc đầu nói: "Tiêu Hồng làm phản. Đầu quân cho Tiết vương gia."
Sở Hành Vân há hốc miệng, còn đang muốn hỏi thêm lại thấy Triển Liên ngậm miệng không nói nữa, biết rằng có lẽ hắn ngại kể tỉ mỉ. Lại thấy tứ chi hắn đều đang bị quấn không ít vải băng, muốn chuyển đề tài hỏi một câu đêm trong hang đầu người rốt cuộc là hắn đã đi đâu, sau đó thảo luận vấn đề Triển Liên giả, song còn chưa nói ra khỏi miệng, đã thấy Triển Liên hơi cúi đầu.
Nhìn nhau không nói gì. Sở Hành Vân nắm tuyết mặc trong tay áo, hai người đều có một bụng bí mật khó có thể nói thẳng ra, cuối cùng Sở Hành Vân cúi đầu xuống, đi qua cầu, đến xem vị xác sống kia. Chân trái người này đã bị đâm thủng, chảy máu ào ạt, ngã xuống mặt đất mặt mày không cam lòng, trong tay siết chặt lấy một sợi dây xích, buộc vào một cục đá trắng
Sở Hành Vân im lặng không nói gì, lấy tuyết mặc trong tay áo ra, giơ lên trước mắt người kia.
Người kia rùng mình một cái, siết cục đá trắng trong lòng bàn tay, nhìn liên tục nhiều lần, cuối cùng cắn răng, trong tay áo bắn ra một con ve đỏ trắng giao nhau, con ve kia bay một vòng trên đỉnh, tiếp đó kêu to không ngừng, một con có thể sánh bằng trăm ngàn con ve, chấn động cho tất cả mọi người đều phải bịt tai ngã xuống đất.
"Đậu, hồng phong ngọc niệm thiền, vật hiếm quý trong đại nội, có cần ra tay hào phóng tới vậy không! Sở hiệp khách, cảm nhận được không? Lúc ngươi nghĩ loạn trong đầu ta chính là cảm giác này!"
Sở Hành Vân không nghe rõ được Tạ tiểu nhân đang lầu bầu gì, con ve hồng ngọc kia kêu bên này, kêu bên kia, cuối cùng bay từ một xó xỉnh nào đó ra ngoài, huyên náo toàn bộ Lý phủ ầm ĩ khắp nơi.
Đây có lẽ chính là cảnh báo, giao dịch của Cố Tam thiếu sợ là không lành.
Sở Hành Vân thở phào nhẹ nhõm, quay người muốn rút ngân đao ra cho xác sống, lại phát hiện người này đã tắt thở!
Trong lòng y ngây ra, nhấc người này lên nhìn, sau cổ kẻ này chẳng biết từ lúc nào đã trúng tiêu độc, trên phi tiêu có đầu chó, bên cạnh phối mấy chữ như con kiến:
Ngoan lắm.
Tuyết Đường lưu.
Hai người Tạ Sở đều không biết nên nói gì cho phải.
Sau đó Tạ Lưu Thủy dùng hoa mơ quấn lấy dây xích đá trắng, nhét vào trong tay Sở Hành Vân, nói: "Chớ ngây ra đó nữa, nhanh chóng chạy trốn đi! Hồng phong ngọc niệm thiền một con ba trăm lượng bạc ròng được đem ra làm cảnh báo như vậy, vụ giao dịch này ở tầm cỡ nào? Ngươi cứ thế phá hỏng, sau đó Cố Tam thiếu tới sẽ lột da rút gân ngươi!"
Sở Hành Vân nghe vậy liền run lên, sực nhớ ra Tạ Lưu Thủy vừa mới nãy hình như có nói rằng con ve hồng ngọc này là vật hiếm quý trong đại nội...
Đại nội?
Lẽ nào Tiết gia mà tối nay Cố Tam thiếu giao dịch với không phải là Tiết vương gia, mà là Thánh thượng hiện nay...
Nếu như vậy thì kẻ muốn giao dịch này toang nhất hẳn phải là Tiết vương gia. Cố Tam thiếu liên kết Thánh thượng, Cố Tuyết Đường liên thủ Tiết vương gia, thông qua Tiêu Hồng nội ứng ngoại hợp, lấy Vương Tuyên Sử ra lệnh cho Triển Liên, đồng thời dùng muội bắt thóp Sở hiệp khách, phòng bị đầy đủ, có lẽ ngoài Lý phủ còn có từng tầng mai phục, bằng mọi giá cũng phải khiến giao dịch này không thể thành công.
Tiết vương gia không dám nói với Thánh thượng trong "cuộc" rốt cuộc đang làm gì, Cố Tam thiếu thì lại không suy nghĩ như vậy, dù sao phái phục tộc Cố gia bọn họ cũng thực sự làm ra được vài thứ có tác dụng lớn, vậy thì dứt khoát chọc thủng bức màn trường sinh bất lão này, sau đó thoải mái làm phân xưởng vũ khí, đỡ phải ngày ngày bị kéo vào trong âm mưu...
Còn chưa kịp nghĩ xong, chỉ nghe bốn bề sột sột soạt soạt, Triển Liên hơi nhướng mày, huýt sáo, trên cầu dưới cầu dồn dập nhảy ra một nhóm người nhà họ Vương, cầu đá dễ công khó thủ, đám người này nhanh chóng lui đi, đứng vào nơi rộng thoáng. Sở Hành Vân đến gần, đang muốn đưa tuyết mặc cho Triển Liên, bỗng nhiên lại thu tay về, Cố Tam thiếu đang muốn tìm kẻ cầm tuyết mặc quấy rối để tính sổ, giờ y trả về nguyên chủ chẳng phải là biến Triển Liên thành đại hiệp cõng nồi sao? Không được, thế là lại thả về trong lồng ngực mình.
Xung quanh thoáng chốc đã sáng lên ánh đuốc, ít cũng phải mấy trăm cây, ánh lửa nối liền thành cả một vùng, Sở Hành Vân nhìn lên, bốn phương tám hướng đều là một đám người không mặt, quái mặt đen.
Bọn họ đã bị vây kín.
Chỉ thấy từ cầu đầu bên kia, một người khoan thai đi tới.
Người đến ăn mặc áo bào đen tuyền, mặt che vải đen, lại không giấu được vai tước eo nhỏ, vóc người dong dỏng. Tóc rũ tới eo, thả xõa phóng khoáng, ba ngàn sợi tóc đen để mặc cho nó tản mạn. Mà nhìn hắn ung dung thong thả đi tới, hoàn toàn không hề có sự khẩn trương hối hả của võ giả, trái lại còn như một kẻ không liên quan đi hội rước đèn đêm Nguyên Tiêu. Hắn khẽ nâng tay, một con hắc bách linh đầu phượng đáp xuống, hạ xuống khuỷu tay há miệng nói:
"Cố gia Tam Thiếu Cố Yến Đình đến dạy dỗ các vị đây!"
Người của Vương gia đều ngơ ngác, đến chính người kia cũng khựng lại, nghiêng đầu nắm lấy mỏ bách linh, bóp một hồi lâu mới buông ra, chỉ thấy con chim kia ngoảnh lại, gục đầu rầu rĩ, phẫn nộ nói:
"Chim ngu xuẩn vô tri vừa mới nói sai, tiểu sinh Cố Yến Đình tới nhận lỗi với các vị."
Người người đều sững sờ, chỉ thấy con chim bách linh kia nói: "Cố gia và Vương gia xưa nay không ân không oán, chuyện về tiểu thiếu gia quả thực là do thuộc hạ Cố gia hồ đồ, thực sự xin lỗi." Chim nói xong, chỉ thấy Cố Yến Đình tự mình khom người với Vương Tuyên Sử, chịu nhận lỗi.
Vương Tuyên Sử đầy bụng là tức tối, lúc này lại chẳng có chỗ trút xuống, cũng chẳng nói được câu nào. Người nhà họ Vương vốn đang giương cung bạt kiếm, người người ôm chung mối thù, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ thấy khung cảnh như vậy, lập tức đầu óc mơ màng.
Ngay sau đó, Cố Tam thiếu liền đứng thẳng, hắc bách linh nói tiếp: "Mấy ngày sau, Cố gia nhất định sẽ mang tên thuộc hạ kia đến nhà tạ tội, mong rằng Vương gia tiểu thiếu gia có thể an lòng."
Triển Liên cười lạnh trong lòng, 292000 ngày nữa sẽ là tám trăm năm rồi. Lời này chẳng qua chỉ để mượn cớ, giữ thể diện cho hai nhà. Lúc này địch đông ta ít, Vương gia hiện nay cũng không thể nào dùng cứng đọ cứng với bọn họ được, đến đứa con trai độc đinh cũng có thể bị người khác bắt làm con tin, Vương Tuyên Sử bình thường mắng không sai một chút nào, rặt một đám vô dụng. Lúc này Cố gia nể mặt, cũng chỉ có thể thuận thang bước xuống mà thôi.
Thấy hai nhà giảng hòa, người nhà họ Vương phía sau Tuyết Mặc tổ liền nhường ra một con đường, con chim kia của Cố Tam thiếu duỗi cánh ra, làm động tác mời.
Triển Liên dẫn Vương Tuyên Sử đi đầu, người đằng sau bám theo, Sở Hành Vân đứng ở cuối cùng, đi về phía trước đi một bước...
"Từ từ." Cố Yến Đình chỉ vào Sở Hành Vân, chim bách linh trên khuỷu tay há mỏ, "Ngươi cũng là người nhà họ Vương?"
Triển Liên quay đầu lại: "Cố Tam thiếu, phải hay không phải thì có vấn đề gì?"
"Chuyện nào ra chuyện đó, vị này làm hỏng đại sự của ta, nếu như đúng là người nhà ngươi..."
"Ha ha, thế chẳng phải là vừa khéo sao, Cố gia bắt trói tiểu thiếu gia nhà ta, người nhà chúng ta làm hỏng việc của ngươi, đắc tội nhau, không ai nợ ai."
"Sợ là Vương gia tiểu thiếu gia không có giá trị ấy."
Mặt Triển Liên tức thì lạnh lẽo, hắn đang muốn xoay người vọt tới, một tổ người không mặt, quái mặt đen đã loáng tới ngăn cản hắn. Sở Hành Vân đi về phía trước một bước, móc ra tuyết mặc và dây xích quấn cục đá trắng, hào sảng nói: "Tại hạ Sở Hành Vân không phải người nhà nào, một người làm việc một người chịu, Cố Tam thiếu muốn giết muốn lăng trì, cứ việc."
Cố Yến Đình bật cười, tiểu bách linh trầm giọng đáp: "Dũng sĩ, có giác ngộ này là tốt, ta còn đang thực sự chuẩn bị vừa giết vừa lăng trì."
"Sở Hành Vân! Chạy mau! Chớ bị roi của hắn đánh phải!"
"Triển Liên, một thị vệ như ngươi vẫn cứ nên canh chừng chủ nhân đi!" Tiêu Hồng bỗng nhiên giáng xuống trước mặt, dù quạ vũ viền vàng ngoắc Vương Tuyên Sử tới, sắc mặt Tiểu Tuyên Sử tức thì trắng bệch, nỗi ám ảnh bị bắt cóc quẩn quanh không tan, Triển Liên quát to một tiếng, ngân đao tuột khỏi vỏ, lao vào chiến đấu với Tiêu Hồng. Đồng thời, Cố Yến Đình cầm roi trong tay...
Trên đuôi ngọn roi kia buộc một viên lục lạc.
"Mẹ kiếp, roi lục lạc! Toi rồi, Sở Hành Vân ngươi không ứng phó được..."
Tạ Lưu Thủy còn chưa nói xong câu, Cố Yến Đình đã tức thì bước tới, đột nhiên xuất hiện sau lưng, chỉ nghe thấy tiếng lục lạc khẽ vang.
Tạ Lưu Thủy dùng tốc độ như chớp giật đẩy Sở Hành Vân ra bên ngoài, nhưng vẫn không tránh khỏi, chỗ cẳng chân bị đuôi roi quét trúng, thoáng chốc đã nổi lên một vệt máu.
Sở Hành Vân xuýt xoa một tiếng, roi lục lạc uy chấn võ lâm quả thật danh bất hư truyền. Thân roi mang sắc đỏ như máu, do một tên ác quan chế ra, mới đầu đuôi roi không quấn lục lạc, ác quan treo người lên, sau đó dùng ngọn roi này đánh một người sống sờ sờ thành thịt băm, cuối cùng phạm nhân chỉ còn lại đúng bộ xương trơ trọi. Sau đó ác quan chậu vàng rửa tay, liên tục chiến đấu ở các đấu trường trên giang hồ, bởi ngọn roi này nhanh như chớp, vừa quật tới là lấy mạng, người võ lâm cảm thấy bất an, không muốn luận võ với hắn, hắn không thể làm gì, chỉ đành buộc lục lạc vào đuôi roi, nhắc nhở đối thủ:
Cẩn thận coi chừng, tiếng lục lạc vang lên, mau mau thoát thân.
Tạ Lưu Thủy xách Sở Hành Vân nhảy lên cầu, vừa chạy vừa nói: "Tiểu tổ tông, ta thấy tên người chim này sắp đánh ngươi thành Sở thịt băm rồi! Hoa mơ của ngươi đâu?"
"Đây."
Tạ Lưu Thủy vói tay vào mò, hai người đều run lên.
Túi, rỗng tuếch.
Hoa mơ, dùng hết rồi.
Roi lục lạc lại vút tới, Tạ Lưu Thủy ôm Sở Hành Vân nhảy vọt lên không trung, còn chưa kịp hạ xuống, Cố Yến Đình bỗng nhiên vọt đến trước mắt, giơ cao roi đánh thẳng xuống đầu, Tạ Lưu Thủy duỗi tay đẩy Sở Hành Vân đi, roi xuyên thấu qua linh hồn, vụt mạnh vào cầu đá, thoáng chốc, cả cây cầu đá đã mẻ mất một tảng lớn, đá tảng vỡ vụn, rơi rụng xuống mương xương trắng.
Ngay một sát na bị đẩy ra ngoài, Sở Hành Vân bám chặt lấy trụ cầu mới miễn cưỡng không ngã xuống, y nhìn xuống dưới cầu, sau đó ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi giày đen của Cố Yến Đình đứng ngay trước mặt, roi nhắm thẳng tay y, tiếp tục vụt xuống.
Mẹ nó, này là thực sự muốn dồn người ta vào chỗ chết, Sở Hành Vân không thể làm gì khác hơn là buông tay rơi xuống, ngã xuống mương xương trắng, Tạ Lưu Thủy ôm lấy y, không để cho y bị xương người chết đâm thành nhím Vân. Chỉ chớp mắt sau, Cố Yến Đình đã hiện ra sau lưng, roi xoay ngang, Tạ Lưu Thủy vội vã ném Sở Hành Vân về phía trước, mà vẫn chậm một bước, toàn bộ phần lưng của Sở Hành Vân đau rát, máu tức thì túa ra. Tiếp tục trốn trốn tránh tránh như vậy không phải là cách, phòng vệ tốt nhất chính là tiến công, Sở Hành Vân không để ý tới tay phải đang bị thương, thanh kiếm đồng thau tuột ra khỏi vỏ.
Hai người triền đấu, Cố Yến Đình hờ hững như mèo vờn chuột, Sở Hành Vân nhìn mà tức tối, nếu như võ công vẫn còn, thập dương chân khí trên tay, nào có thể để người khác thảnh thơi như vậy! Lại là một nhát roi quăng đến, Sở Hành Vân bỏ thủ để công, cố ý nghênh đón, tay trái bị đánh cho máu tươi bắn tung tóe, mà tay phải thì lại tung một chiêu giao long xuất động.
"Cố Tam thiếu, lần đầu gặp gỡ, lộ mặt làm quen một chút?" Đột nhiên kiếm khí lăng nhân, tức thì tước mất lớp vải đen trên mặt Cố Yến Đình.
Sở Hành Vân vốn tưởng rằng người nọ là vì tự ti nên mới lấy vải che mặt lại, cho nên cố ý làm cho hắn lúng túng. Không ngờ, dưới ánh lửa lộ ra một khuôn mặt hết sức anh tuấn, môi mỏng vô tình sắc, mày tựa tiễn, con ngươi đen như mực yên thủy hàn, trán cao mũi vểnh, tóc mai vắt xéo trước cặp mày dài. Vốn là ngọc diện diêm la lạnh lùng tựa ngọc, khóe mắt lại điểm một viên lệ chí, nhuốm thêm đôi chút vẻ phong tình.
Hàn khí bốn phía tan chảy như gặp xuân.
Cố Yến Đình trở tay nắm chặt lấy cổ tay Sở Hành Vân, khẽ mỉm cười, thanh lệ như trăng rạng, chậm rãi nói: "Không phải lần đầu gặp gỡ."
Sở Hành Vân choáng váng, nhất thời không thể nhúc nhích nổi, khiến cho y dao động tâm thần không phải là gương mặt này, mà là giọng nói...
Sứ thanh gõ ngọc, âm giọng sáng sủa của thiếu niên.
Thật giống... mười năm trước...
Cao thủ so chiêu, nháy mắt sinh tử, Sở Hành Vân vừa phân tâm như vậy, roi đã giơ cao.
Tạ Lưu Thủy muốn kéo y tránh đi, nhưng cổ tay Sở Hành Vân lại đang bị tóm chặt...
Roi rơi xuống.
Máu tươi bắn ba thước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung