Hồi thứ 21: Khách trong mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả người Sở Hành Vân đều đau buốt, đau đến mức khó mà nhịn lại được, mê mê man man, tựa như đã mất đi ý thức, chìm vào một vùng biển ấm nhuần, rồi lại như bị trôi dạt trên bờ, một tên quỷ nhỏ không có mắt chạy qua người y, làm y đau đến mức phải hít vào một hơi, mở mắt ra.
Y lại một lần nữa nhìn thấy Tiểu Tạ tròn vo, cả người bụ bẫm non nớt, cầm cái bình, nhún nhảy một cái, mẹ Lưu Thủy đang ở trong sân, vẫy tay về phía nó: "Tiểu Hiên Hiên! Lấy nước tương về chưa con?"
"Nương ơi, đây ạ."
"Ngoan quá!" Mẹ Lưu Thủy ngồi xổm xuống thơm nó một cái, thái độ của Tiểu Tạ tròn vo lại hơi khác thường, trông có vẻ không vui lắm, bàn tay nhỏ giật lấy váy mẹ, bi bô hỏi: "Nương, con rõ ràng tên là Tạ Lưu Thủy mà, tại sao ở nhà phải gọi là Tiểu Hiên Hiên?"
"Ừm... Bởi vì nương thích chữ Hiên này hơn, sau này Tiểu Hiên Hiên lớn rồi, có thể đổi tên thành Tạ Hiên."
Tạ tròn vo vẫn cúi đầu, hỏi: "Vậy... tại sao đại ca tên là Tạ Hồng Chí, nhị ca là Tạ Hồng Vũ, con lại là Tạ Lưu Thủy?"
"Ừm... Bởi vì, một năm trước khi con sinh ra, nơi này xảy ra đại hạn, con vừa ra đời một cái đã có nước! Cho nên mới muốn tạ ơn sông ngòi dẫn nước đến, liền gọi con là Tạ Lưu Thủy." Nàng thoáng dừng lại, rồi bổ sung thêm, "Nghĩa là may mắn."
Thực ra căn bản không phải chuyện như vậy, thân thế của Tạ Lưu Thủy... có hơi khó nói, Sở Hành Vân xem cả buổi cuối cùng cũng xem như rõ ràng  ngọn ngành câu chuyện:
Hóa ra mẹ Lưu Thủy vốn là nữ tử khói hoa, nhất diễm Tần Hoài, cầm kỳ thư họa ca múa thêu thùa, mọi thứ đều tinh thông. Vốn là một nữ tử như vậy, tuy xuất thân bất chính, nhưng muốn làm ái thiếp của quan lão gia, mặc vàng đeo ngọc vẫn không thành vấn đề. Song nữ tử rơi vào lưới tình, không nói lại được, không biết làm sao lại sa vào vũng lầy si tình, cố tình phong lưu mang thai, mà nói thế nào cũng không chịu xoá sạch.
Còn người cha trên danh nghĩa của Tạ Lưu Thủy - Tạ Kính Phát – thì chỉ là một vị nhà giàu trong thôn, gia cảnh xem như giàu có, song không thể nào sánh được với quan lão gia, mẹ hắn lâm bệnh nặng, cầu thuốc chung quanh đều bó tay, không thể làm gì khác hơn là cầu đến thầy tướng, tiên sinh bấm ngón tay tính toán, rồi nói với Tạ Kính Phát rằng: "Ngươi phải cứu một người hai mạng, lệnh đường mới có thể khỏi hẳn."
Sau đó không lấy xu nào, nhẹ nhàng rời đi. Tạ Kính Phát không hiểu rõ nghĩa, mà thiên cơ quá khéo. Một ngày nào đó, hắn vào thành đi uống rượu với bạn, khi về nhà đi xuyên qua hẻm nhỏ, nghe thấy trong góc tối có tiếng kêu thảm thiết, lập tức thấy một nữ tử bị người treo lên, cả một nhóm người lấy dây thừng ghìm bụng của nàng, hắn nóng đầu, lớn tiếng quát nạt. Tú bà bất đắc dĩ, chỉ đành nói thẳng ra, Tạ Kính Phát vừa nghĩ, đây chẳng phải là một người hai mạng sao! Thế là mua nàng về nhà, chưa tới ba tháng sau, bệnh của Tạ mẫu đã khỏi!
Lúc này mẹ Lưu Thủy được xem như là phúc tinh cứu người, thêm vào dung mạo của nàng thật sự là thiên ngoại thần nữ, Tạ Kính Phát chưa bao giờ thấy người nào đẹp như vậy, mỗi lần hẹn gặp nàng, đều miệng không thể nói, mũi chẳng thể thở, không hề để ý đến trong bụng nàng có dòng giống của kẻ khác, chỉ muốn lấy làm thiếp.
Vợ cả Tôn Tiểu của Tạ Kính Phát vừa nghe thấy vậy, nhất thời không chịu, dẫn hai con trai chạy đến trước liệt tổ liệt tông khóc lóc sướt mướt, ra sức chửi bới Tạ Kính Phát là phụ bạc. Tạ mẫu nghe thấy việc này, nổi trận lôi đình, ngươi chạy đến trước mặt tổ tông Tạ gia mắng con trai của ta là có ý gì? Còn muốn lên mặt đánh đuổi phúc tinh cứu mạng ta nữa, nào có cái lý đó! Quan hệ mẹ chồng nàng dâu vốn đã hơi căng thẳng, giờ càng tưới dầu lên lửa, mẹ chồng mắng mỏ Tôn Tiêu đố kị, âm thầm thay con trai lấy vợ bé.
Thế là cứ như vậy thuận lý thành chương cưới thôi.
Tạ Kính Phát dành ra cho mẹ Lưu Thủy một căn nhà, có cả khoảng sân, yên tĩnh, để nàng an tâm nuôi thai. Bởi vì nàng yêu thích hoa mơ, liền trồng hoa mơ cả một sân, gió xuân phất phơ, hoa mơ rì rào như tuyết, cảnh đẹp lòng vui.
Sau đó Tạ tròn vo ra đời, mẹ Lưu Thủy rất vui vẻ, đang ở cữ vẫn tràn trề hào hứng lật thơ tra điển nghĩ tên. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định được chữ "Hiên", đang muốn hỏi ý kiến Tạ Kính Phát, không ngờ vợ cả Tôn Tiêu lại tới làm loạn, mỗi ngày đều phái người hầu đi ngang qua tiểu viện của mẹ Lưu Thủy âm thầm xỏ xiên, hét lên:
"Tạp chủng sinh với chó hoang, được dính họ Tạ đã là lão gia cất nhắc rồi, còn đòi đặt tên đường hoàng ra dáng là Tạ Hiên! Hừ, biết xấu hổ đi chứ!"
"Hì hì, ta thấy nên gọi là Tạ A Miêu, Tạ A Cẩu thôi!"
"Chi bằng gọi là Tạ Lục Hoa, tên gái giang hồ đầu thôn, mẹ sao con vậy."
"Ồ? Không phải nói cha nào con nấy sao?"
"Ha ha thằng con hoang kia có cha sao?"
Mẹ Lưu Thủy lẳng lặng ôm Tạ tròn vo trong tã lót, bịt tai con lại.
Cuối cùng làm loạn không hòa giải nổi, Tạ mẫu ra mặt, chỉ xuống sông nói: "Nước chảy róc rách, gọi là Tạ Lưu Thủy đi, chớ có nhắc lại chuyện này nữa!"
Về phòng, mẹ Lưu Thủy nhìn tờ "Tạ Hiên" đẹp đẽ lụi tàn trong lửa.
Ngày tháng sau đó cũng không được tốt lắm. Tạ Kính Phát thường xuyên ra ngoài, Tạ mẫu lại không quản chuyện trong nhà, Tôn Tiêu thừa cơ gây sóng gió, ngày nào cũng chèn ép nàng, mọi việc nữ công từ trên xuống dưới trong nhà đều bắt nàng làm, ba bữa cơm cũng là nàng nấu, ra sức bắt nạt. Khi đó Tạ Lưu Thủy đang học đi, cũng không có người ở bên cạnh trông nom, toàn chỉ một mình tập tễnh lảo đảo. Chẳng may té ngã, đau điếng cũng chỉ ngồi gục một hồi, khóc lặng lẽ một mình.
Sở Hành Vân ở bên cạnh nhìn mà sốt cả ruột, không khóc ra thành tiếng ai biết được ngươi oan ức! Khi còn bé y toàn gào khóc, ước gì người cả thôn đều biết, Sở Hành Vân, y, khóc rồi, cho kẹo!
Có điều chẳng mấy chốc Sở Hành Vân đã nhìn ra được ý đồ của Tiểu Tạ tròn vo, nó không thể khóc ra thành tiếng được, sẽ quấy rầy đến nương, nương rất bận, nếu như còn phải tốn thời gian đến dỗ nó, việc phải làm sẽ không làm xong, không làm xong việc, nương sẽ phải thức khuya, hai vành mắt thâm xì.
Kéo dài như vậy một năm, Tôn Tiêu cuối cùng cũng dằn vặt đủ, thấy mẹ Lưu Thủy vẫn luôn nhún nhường làm thiếp không ôm tâm tư thượng vị, bụng cũng không mang thai con của lão gia, cho nên thái độ cũng dịu đi. Đến Tết, còn có thể phát tiền mừng tuổi cho Tạ Lưu Thủy.
Cảnh tượng thay đổi, trôi về mẹ Lưu Thủy dẫn Tiểu Tạ đi lấy nước tương vào nhà: "Tiểu Hiên Hiên, nương cho con cái này hay cực, tinh tinh tinh tinh! Con xem này!"
Tạ Lưu Thủy ngẩng đầu nhìn lên, là một cái váy đỏ.
"Nương, con là con trai."
"Nương may rất lâu..."
"Con là con trai."
"Nương còn cất công đi chợ mua lụa đẹp..."
"Con là con trai..."
"Nương thức đêm làm..."
"... Được rồi, con mặc."
Tạ tròn vo ngoan ngoãn mặc váy đỏ lên người, mẹ Lưu Thủy xoay nó nhìn trái nhìn phải, vui vô cùng, ôm chầm lấy nó nói: "Không hổ là con trai của nương, mặc váy cũng đẹp!"
"..." Tiểu Tạ Lưu Thủy câm nín, nó biết cái váy này thực ra cũng không phải là nương làm cho nó, là cho muội muội, muội muội xấu còn đang nằm trong tã lót.
Bé gái này là con đẻ của mẹ Lưu Thủy và Tạ Kính Phát, cũng là con gái duy nhất của Tạ gia, được chiều như công chúa, Tạ Lưu Thủy không hề thích muội muội một tí nào, nó còn ghen ghét muội muội, muội muội đoạt mất nương của nó.
Tim một người vốn chỉ lớn chừng nắm đấm, bây giờ nó còn phải san sang cho muội muội nữa!
Lúc muội muội học đi, hơi loạng choạng mấy lần, cha mẹ sẽ ở bên cạnh lo âu, vừa ngã, khóc lên, vậy thì càng là vô cùng, bà nội tới, đại ca nhị ca cũng chạy đến, thậm chí đến cả đại nương cũng tới.
Khi đó, lần đầu tiên Tạ Lưu Thủy biết đến, hóa ra một người khóc có thể được nhiều người đến dỗ như vậy, mà không phải là ngã xuống đất, một mình im lặng khóc không ra tiếng. Càng quá đáng là muội muội năm nào cũng có thể tổ chức sinh nhật, nó lại bốn năm mới được tổ chức một lần.
Chuyện này thì không thể trách ai được, chỉ có thể trách Tạ Lưu Thủy đầu thai quá khéo, hắn sinh ra vào ngày 29 tháng 2.
Đến năm bốn tuổi, Tạ Lưu Thủy cuối cùng cũng được tổ chức sinh nhật, nhận được món quà đầu tiên từ khi nó nhớ được chuyện cho tới nay: quả cầu gỗ.
Thú thật thì Sở Hành Vân cảm thấy đó chính là cục u gỗ, gia cảnh nhà y khi còn bé kém hơn Tạ gia nhiều, nhưng tiện tay nhặt một món đồ chơi cũng có thể vượt xa thứ này mười con phố. Ấy thế mà Tạ Lưu Thủy còn rất chi là mãn nguyện, bởi vì đây là lần đầu tiên nó nhận được quà từ khi sinh ra cho tới nay.
Giai đoạn mấy bé trai nghịch ngợm nhất, Tạ Lưu Thủy chỉ ngày ngày ngồi trong hành lang, ôm cục u gỗ khi như đang ôm món bảo bối nào đó, xem hoa mơ tuyết bay trong sân, nhẹ nhàng rụng cả sân. Nương ngồi bên cạnh nó may váy cho muội muội, thuận miệng ngâm Kinh Thi cho nó nghe.
Cứ lẳng lặng ngoan ngoãn như vậy, có thể ngồi cả ngày.
Sở Hành Vân quả thực líu lưới, y nhớ khi đó cả ngày mình đều nhảy lên mái nhà lật ngói, bò loạn khắp nơi trong nhà, không ngồi yên được một chốc nào, Sở nương bắt y ngồi ở đây, quay người đi, Vân đã chạy mất bóng, phải chạy khắp nhà khắp sân đi bắt.
Đến tám tuổi, Tạ Lưu Thủy mới xem như có một món quà ra dáng, Tạ Kính Phát dẫn các con trai ra ngoài chơi, tiện thể dẫn theo Tạ Lưu Thủy, thế nên mẹ Lưu Thủy tự tay làm cho hắn một cái áo gấm lông cừu, sắc lam như nước, nổi bật vô cùng.
Khi hắn trở về, nương dẫn muội muội, từ xa đã tới đón hắn, muội muội xông đến, ôm chầm lấy Tạ Lưu Thủy, thơm chụt một cái: "Ca ca đã về rồi!"
"Đi ra, đừng dính nước miếng lên trên mặt ta."
"Không! Ca ca bốn năm mới tổ chức sinh nhật một lần, muội phải thơm bốn cái!" Nói xong liền thơm chụt chụt một tràng, Tạ Lưu Thủy mặt mày bất đắc dĩ, nương ở bên cạnh che miệng cười, kéo hắn vào trong lòng, cảm thấy hắn gầy, liền dẫn hắn và muội muội đi ăn cơm, làm một bàn toàn đồ Tạ Lưu Thủy thích ăn.
Lớn lên thêm nữa, Sở Hành Vân phát hiện đứa bé này hình như không được hòa đồng lắm, khi còn bé mình vừa ra khỏi cửa là hô bạn gọi bè, ngang ngược khắp nơi. Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy ai tới tìm Tạ Lưu Thủy chơi, mà cũng không thấy có người tới bắt nạt hắn. Tạ tròn vo lúc nào cũng yên lặng chui trên cây một mình, hoặc đọc sách hoặc nhìn ra phương xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Chỉ có điều, càng lớn, con gái đi ngang qua dưới tán cây lại càng nhiều.
Sở Hành Vân ngẩng đầu lên nhìn mặt Tạ Lưu Thủy, cảm thán "chao ôi" một tiếng.
Mà Tiểu Lưu Thủy mười hai mười ba tuổi lại mẫn cảm cực kì, có lẽ đã nhận ra được thân thế của mình, một vài bất công từ nhỏ đến lớn thoáng chốc đã có giải thích, mỗi khi có người vừa cười vừa bàn tán đi ngang qua dưới tán cây, không hiểu sao hắn sẽ cảm thấy hoảng hốt...
Bọn họ đang nói mình sao?
Thế là Tạ Lưu Thủy không ngừng đổi cây, càng đổi càng hẻo lánh, cuối cùng căn bản là hoang vu vắng vẻ.
Chỉ nơi không người mới khiến hắn cảm thấy an tâm.
Cảnh tượng lại thay đổi, trong chớp mắt, Tạ Lưu Thủy đã lên núi học võ, đi tới trước mặt một vị lão tiên sinh râu bạc mày trắng tiên phong đạo cốt, hỏi: "Nào, mỗi người tới nói chí hướng của mình."
Mập mạp nói: "Hiệp chi đại giả, vì nước vì dân, lòng mang thiên hạ, trừ hại cho dân."
Một nhóc gầy khác nói: "Sư phụ, tên này chỉ đang nói lời bùi tai vậy thôi, ta không dối trá giống như hắn, ta chỉ muốn đánh khắp giang hồ, uy chấn võ lâm, danh dương tứ hải, quang tông diệu tổ là đủ rồi!"
Mập mạp cười nhóc gầy: "Chim sẻ nào hiểu được chí hướng của thiên nga!"
Tiếp đó đến lượt Tạ Lưu Thủy, hắn ngập ngừng một lúc, rồi mở miệng nói: "À thì... Muội muội ta đanh đá bá đạo không nói lý, sau này gả đi chỉ e sẽ bị nhà chồng trị, ta... ta đi tới đây học cách đánh người, thể hiện sĩ khí nhà mẹ vợ."
"..."
Mọi người đều im lặng, mập mạp và nhóc gầy mỗi người vỗ một vai, nói với Tạ Lưu Thủy: "Chí hướng chim cút."
Lão tiên sinh vuốt chòm râu bạc trắng, vung vung tay: "Được rồi được rồi, mặc kệ là thiên nga, chim sẻ hay là chim cút, từ hôm nay trở đi, ba các ngươi chính là lớp chim. Trước tiên đi đứng trung bình tấn hai canh giờ, sau đó chạy quanh sơn trang hai trăm vòng."
Sở Hành Vân nhìn mà buồn cười, vẫn còn muốn xem tiếp, song cảnh tượng trước mắt lại như bị giội nước lên, dần dần mơ hồ, chẳng mấy chốc y đã bị một luồng sức mạnh nhét về vùng biển kia, nhanh chóng nổi lên, nước vô hình làm cho y khó có thể hô hấp, cuối cùng phổi sặc một ngụm.
Sở Hành Vân sắp chết đuối kinh sợ ngồi bật dậy, tiếp đó lại đổ rầm người trở về...
Đau, quá đau, dậy một phát mà đau toàn thân. Toàn thân y bị quấn vải băng, mơ hồ thấm máu, nằm bên trong một gian phòng, xem cách bài trí phòng đoán hẳn là Tống gia. Tạ Lưu Thủy cuộn mình ở bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền, không ngừng run, thoạt nhìn còn đau hơn cả y.
Hàng lông mi vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại của Tạ Lưu Thủy run lẩy bẩy như con bướm mắc mưa, Sở Hành Vân tò mò đến gần, thần sai quỷ khiến duỗi ngón trỏ ra chạm nhẹ vào...
Ướt?
Không thể nào, tên này đang khóc?
Sở Hành Vân đoán chừng là sau khi y mất đi ý thức, có lẽ là Tạ Lưu Thủy đã thượng vị, nghĩ tất cả biện pháp chạy thoát khỏi ngọn roi kia, chắc đã phải chịu đau không ít. Mà đau cũng là đau trên người mình, tên này khóc cái gì? Y liền kiểm tra Tạ tiểu hồn một phen, phát hiện trước lồng ngực cuộn mình lại của hắn bị người dán một tấm bùa.
Nhìn kỹ thêm, lá bùa này hẳn là dán vào giường, kết quả là dính chặt Tạ Lưu Thủy vào đó.
Sở Hành Vân nhẹ nhàng giật lá bùa kia xuống, vứt ra xa, mà Tạ Lưu Thủy cũng không hề dễ chịu hơn, y thấy trước ngực người này hình như đã bị lá bùa đốt cháy ra một dấu ấn, cả mảng thịt lớn đỏ lòm máu thịt be bét.
Lại một lần thần sai quỷ khiến nữa, Sở Hành Vân duỗi tay đặt lên vết thương của Tạ tiểu hồn, chia cho hắn một ít Vân khí. Y nhìn Tạ Lưu Thủy đang co ro, không nhịn được nghĩ:
Tại sao chí hướng nhỏ như chim cút như vậy, cuối cùng vẫn không thực hiện cơ chứ?
"Ca ca, ca xem này! Muội đeo cái này có đẹp không?"
"Xấu."
"Ca ca còn chưa thèm xem!"
Tiểu Tạ Lưu Thủy ngẩng đầu lên, nghiêm túc quan sát muội muội hắn từ trên xuống dưới một phen, sau đó đáp:
"Quá xấu."
... ?
Xảy ra chuyện gì thế này? Tại sao nhắm mắt vào lại là cảnh này?
Sở Hành Vân mở choàng mắt, tất cả cũng đều tiêu tan theo đó, trước mắt là một cục Tạ Lưu Thủy to tướng, y quan sát chốc lát, không có bất cứ bất thường nào, liền thoáng thở phào nhẹ nhõm, vì vậy một lần nữa nhắm mắt vào ngủ.
"Lần nào cũng như vậy... Lần nào ca cũng đều như vậy! Muội mặc cái gì đeo cái gì ca ca cũng đều chỉ nói là xấu xấu xấu!"
"Biết rõ ta sẽ nói vậy mà lần nào cũng còn chạy tới vo ve bên tai ta như con ruồi, tại sao muội không cố gắng suy nghĩ thử xem, vì sao muội mặc cái gì đeo cái gì cũng xấu? Rốt cuộc là điều gì đã khiến muội dù có mặc gì đeo gì cũng đều xấu? Là hoa cài đầu xấu? Là cây trâm xấu? Hay là khuyên tai, vòng cổ, khoác vai mỗi lần muội chọn trùng hợp đều xấu? Tại sao trên đời lại có nhiều sự trùng hợp như vậy được, làm cho muội muội tự cho mình là đẹp đẽ đáng yêu của ta lần nào cũng lơ đãng vớ ra được thứ xấu nhất cơ chứ?"
"Là... bởi vì muội không biết chọn mà!"
Tiểu Tạ Lưu Thủy vỗ vỗ vai muội muội hắn, chân thành đáp lại: "Thực ra là, chung quy lại, tất cả đều là bởi vì, mặt, muội, xấu."
Sở Hành Vân lại một lần nữa mở mắt ra, còn để cho người ta ngủ nữa hay không! Lúc trước xuất hiện ký ức của Tạ Lưu Thủy đều là đang hôn mê, khi tỉnh táo hoàn toàn không nhìn thấy, tuyệt đối là nơi nào đó có vấn đề...
Y bỗng nhiên chú ý tới bàn tay mình đang đặt lên ngực Tạ Lưu Thủy.
Ký ức tuôn ra từ miệng vết thương sao?
Sở Hành Vân thoáng chần chừ, chậm rãi rụt tay về, sau đó nhắm mắt lại, đã hoàn toàn tĩnh lặng tối om.
Cuối cùng cũng được ngủ một giấc yên ổn.
Không bao lâu sau, y lại cảm thấy tơ dắt hồn khẽ nhúc nhích, Tạ tiểu hồn co rúm người lại, cả người cuộn tròn càng chặt hơn, ngực bị bùa chú đốt cháy đen, vẫn còn đang rỉ máu. Sở Hành Vân hé một con mắt, liếc nhìn một lúc, một lúc nữa, rồi lại thêm lúc nữa...
Cuối cùng lại lặng lẽ duỗi tay đặt lên vết thương.
Ài, thôi, khỏi ngủ.
Hiện tại y mất hết võ công, đại sự đều cần nhờ tới Tạ tiểu hồn, sớm ngày chữa khỏi cho hắn cũng là lựa chọn hết sức lý trí, còn là biểu hiện lấy đại cục làm trọng, không hề mang theo tư tâm.
Không hề một chút nào.
Trước mắt lại hiện lên huynh muội Tạ gia, lúc này Tạ Lưu Thủy đã lớn hơn một ít, không còn bi bi bô bô như Tạ tròn vo nữa, đang mặt mày vô tình đả kích muội muội hắn. Sở Hành Vân cúi đầu xuống nhìn Tạ muội muội, mẹ nó chứ phải mắt mù tới mức nào mới có thể nói nàng xấu, tiểu tiên nữ mẹ Lưu Thủy sinh ra làm sao có thể xấu được!
"Ca ca nói hươu nói vượn! Đại ca nhị ca đều khen muội đẹp, chỉ có ca mới nói như vậy! Lần trước thầy tướng kia còn khen ta... khen ta gì mà mâm bạc, đúng rồi! Mặt như mâm bạc, như đại gia khuê tú!"
Tiểu Tạ lườm một cái: "A, mặt như mâm bạc, với cái đầu to chừng hạt vừng của muội, chỉ cần uyển chuyển nói một câu là đã lừa được muội xoay tít mù! Từ này vừa nghe đúng là giống như khen muội trắng đấy, khen dung mạo muội phúc hậu đấy, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại xem, đây chẳng phải là đang uyển chuyển nói rằng mặt muội to sao? Xóa cái chữ "bạc" rườm rà này đi, mặt của muội lớn như cả cái mâm! Vác khuôn mặt lớn như vậy, còn búi hết tóc lên, cài một đóa hoa mẫu đơn đỏ rực to tướng, tầng tầng cánh hoa đung đưa như sẹo lồi, sau đó chạy hớt hải đến hỏi: Ca ca, muội đẹp không? Muội nói xem? Đẹp không?"
Quá đáng quá! Sở Hành Vân nghĩ thầm, người này quả nhiên là càng lớn càng muốn ăn đòn, muội muội chỉ là tuổi nhỏ vẫn còn hơi mũm mĩm mà thôi, ngũ quan hoàn toàn giống với mẹ bọn họ, tinh xảo mà không mất đi vẻ thanh tú, sóng mắt lưu chuyển, nơi nào cũng là vẻ xinh đẹp tươi mơn mởn của thiếu nữ, mỹ nhân điển hình, lại bị Tạ Lưu Thủy chê bôi cho không còn gì, hai mắt Tạ muội muội lập tức đỏ hoe:
"... Muội ghét ca ca nhất... Muội ghét ca ca nhất! Ca nhìn ca ca nhà người khác xem! Tiểu Phương Tiểu Lệ Tiểu Vương Nhị Ma Tử, bọn họ có mặc bao tải thì ca ca bọn họ cũng sẽ khen đẹp!"
Tạ Lưu Thủy cầm lấy cục đá chặn giấy hình con cóc trên bàn, đặt bên cạnh mặt muội muội làm so sánh, sau đó thở dài nói: "A! Muội đẹp thật đấy! Đẹp quá đi!"
Tạ muội muội hất tay ca ca đi, khóc òa lên.
"Hì hì, quỷ thích khóc đến rồi! Đúng rồi, đúng là khóc như thế, miệng ngoác to tướng, ngũ quan nhăn nhó cả lại, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, ha ha ha nước mũi của muội còn văng ra ngoài thật kìa!" Tạ Lưu Thủy cầm lấy mặt gương tròn trên bàn, giơ thẳng về phía muội muội:
"Nào, xem mình xấu chưa kìa."
Tạ muội muội sợ sệt mở mắt ra, liếc nhìn bản thân trong gương, phấn son đã trôi đi hết, quả thực là xấu xí vô cùng, nàng giật cài đầu hoa mẫu đơn xuống, ngồi chồm hỗm trên mặt đất gào khóc.
Tạ Lưu Thủy căn bản không đoái hoài, huýt sáo làn điệu dân ca, rồi cười hì hì bỏ đi.
Quá độc miệng! Sở Hành Vân quả thực chỉ muốn tiến tới hành hung Tiểu Tạ, sao có thể đối xử với muội muội như vậy! Quả nhiên không bao lâu sau, Tiểu Tạ đã bị mẹ hắn tóm trở về:
"Tạ! Lưu! Thủy! Sao con lại bắt nạt muội muội như vậy!"
"Con đâu có bắt nạt nó."
"Không bắt nạt em mà em khóc thành như vậy à! Hôm nay nương phải dẫn em đi dạo hội hoa xuân, cho con nửa canh giờ sửa sang lại cho muội muội, bằng không ngày hôm nay con đừng hòng ăn cơm nữa!"
Tiểu Tạ bĩu môi, lòng không cam tình không nguyện kéo muội muội dậy, rửa mặt, vẽ mày, chải đầu, búi tóc, đổi sang một kiểu tóc làm mặt nhỏ đi cho nàng, sau đó lấy ra một tấm giấy son đỏ: "Ngậm một lần thôi."
"Ngậm một lần không đủ đỏ!"
"Bôi đỏ như thế giống uống máu, ngậm một lần là đủ rồi."
Tạ muội muội bẹp miệng nghe theo.
Tạ Lưu Thủy nhìn qua, rồi nói: "Cởi cái áo choàng đen xì này ra, đổi sang cái áo choàng màu xanh nhạt có hoa nhí trắng ấy, khuyên tai cũng gỡ xuống."
"Tại sao! Muội thích cái khuyên tai đỏ thẫm này!"
"Quê chết đi được." Tạ Lưu Thủy đoạt lấy hộp trang sức của muội muội, nhặt ra một đôi khuyên tai ngọc đỏ san hô, "Đeo cái này đi." Cuối cùng hái mấy đóa hoa lan nho nhỏ màu hồng phấn, gài lên đầu muội muội, lấy gương tới cho nàng soi: "Được rồi được rồi, mau lượn đi!"
"Phấn thì sao? Còn chưa đánh phấn! Phấn má nữa..."
"Đánh phấn cái gì, nhìn có khác gì mặt người chết không, đánh thêm má hồng nữa là y như đít con khỉ, như vậy là được rồi, mau mau lượn đi, bớt cho ta bị nương mắng!"
Tạ muội muội quay đầu sang le lưỡi với ca ca, tức tối chạy mất.
Cảnh tượng lại thay đổi, Tạ Lưu Thủy ngồi trên cành cây cao cao đọc sách, muội muội cùng một đám bạn nhỏ ầm ầm ĩ ĩ đi ngang qua, Tạ Lưu Thủy cúi đầu xuống nhìn, muội muội hắn đang nói xấu hắn với các tỷ muội, cả một đám người tức giận bất bình nói:
"Ngươi mà xấu vậy chúng ta chẳng phải là không muốn sống nữa sao! Anh của ngươi mắt mù rồi, ngươi đừng để ý đến hắn!"
"Phải đấy! Đều là huynh muội, ai cao quý hơn ai, lần sau hắn mà còn nói như vậy, ngươi cũng mắng hắn xấu!"
"Nhưng mà..." Tạ muội muội cúi đầu, đỏ mặt đáp, "Ta... ta cảm thấy ca ca trông rất là anh tuấn..."
"..."
Chúng bạn đều câm nín, Tiểu Tạ Lưu Thủy trốn giữa cành lá, lặng lẽ cầm sách lên, che miệng cười trộm.
Một tiểu tỷ muội khác lại nói: "Ngươi mà cứ nghĩ như vậy thì chỉ có bị anh ngươi mắng tiếp thôi. Thực ra ấy, đẹp cũng chia ra làm ba bảy loại, thấp nhất chính là đẹp bề ngoài, cao hơn một tầng là đẹp trong cốt cách, cao nhất chính là đẹp từ tâm, nhất cử nhất động, một cái nhíu mày, một nụ cười cũng đều làm người khác cảm thấy tốt đẹp, tư thái đi đứng ngồi nằm càng xem càng thấy ưa nhìn. Ngươi xem, mẹ ngươi là tiên nữ chính cống, cười là thanh âm chuông bạc, khóc là nước mắt như mưa, đẹp không xoi mói được gì nữa! Cho nên ngươi có thể cũng đã thuận theo tự nhiên, vào trước là chủ, rồi nghĩ rằng anh ngươi cũng như vậy, thực ra căn bản là không phải. Ngươi suy nghĩ kỹ xem, anh ngươi có nghe thấy một chuyện siêu buồn cười sau đó cười ra tiếng heo kêu như ngươi không?"
"... Không."
"Có gặp phải chuyện rất khổ sở, sau đó bắt đầu khóc thét phun nước mũi đầy mặt giống như ngươi không?"
"... Không."
"Vậy đi ngủ có giang tay duỗi chân tư thế ngủ bất nhã miệng ngáy o o không? Vừa hắt hơi tiếng bật ra từ trong lồng ngực khiến cho cả phòng đều rung chuyển? Ăn cơm nhai chóp chép ăn canh rớt xuống cằm, rau hẹ dính răng, sau đó ợ ra một hơi đầy vị tỏi không?"
"Không có, không có, gì cũng không có hết! Ca ca ta giống như mẹ ta, cười rộ lên trông cũng đẹp, khóc thì nước mắt luôn trượt xuống theo gò má! Ngủ nằm nghiêng hai tay ôm chăn, ăn cơm im lặng, ăn canh cũng không hề dính vào mép! Chỉ có ta... mọi chuyện lung tung đều chỉ xảy ra trên người ta! Hơn nữa ca ca ta còn giống nương, học gì cũng có thể vừa nhanh vừa giỏi, đọc sách mới chỉ nghe một lần đã nhớ được! Chuyện gì cũng đều biết làm, vẽ vời đánh đấm nấu ăn viết thư pháp thậm chí là cả nữ công gia chánh! Ta... Ta ngay cả xỏ kim cũng không xỏ được... Tại sao lại thế!"
"..." Tỷ muội vỗ vỗ vai muội muội, "Xin hỏi mẹ ngươi có chuẩn bị định thông gia từ bé cho ca ca ngươi không? Cân nhắc tới bọn tỷ muội đi?"
"Không!!!"
"Mẹ ngươi là tiên nữ, anh ngươi là tiên tử, cả nhà chỉ có mình ngươi là người phàm trần tục, không biết làm sao, ngươi chỉ có thể bị mắng thôi, nhìn ngươi học thuộc lòng sách như vậy: Sàng tiền cái gì quang, gì gì minh nguyệt quang, sàng tiền minh gì gì, ha ha ha ha..."
"Không được cười!"
"Rồi rồi rồi, không cười, đến nhà ngươi rồi, mau vào đi thôi!"
Tạ muội muội thở phì phò trở về, bổ nhào vào trong lồng ngực mẹ Lưu Thủy đòi ôm đòi thơm.
Xuân tháng ba, Tiểu Tạ Lưu Thủy ngồi trên cây ngoài sân, ngắm hoa mơ bung nở giữa mùa.
Khung cảnh như họa, bỗng nhiên lại bị ai hất lên, tiêu tan bằng sạch. Trước mắt tức thì đổi thành thiên địa trắng xóa, Tạ Lưu Thủy lẳng lặng ngồi giữa gió tuyết.
Dung mạo của Tạ Lưu Thủy này trông đã lớn hơn, áng chừng cũng phải mười lăm, mười sáu tuổi, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hình như là đang chơi tuyết. Sở Hành Vân nhìn hắn đắp một cái bánh ngọt bằng tuyết, sau đó bắt đầu đắp người tuyết, một người tuyết lớn giống như nữ tử, một người tuyết nhỏ giống như bé gái, sau đó thiếu niên Tiểu Tạ đứng giữa hai người tuyết lớn nhỏ, phía trước bánh ngọt bằng tuyết, nắm lấy tay bọn họ.
Hắn đang tổ chức sinh nhật, sinh nhật bốn năm một lần.
Tạ Lưu Thủy nắm cực kỳ lâu, mãi đến tận khi phong sương nhuộm trắng lông mày hắn.
Khi buông ra, chỉ còn đầy tay là nước tuyết tan.
Sở Hành Vân nhìn Tạ Lưu Thủy còn thấp hơn mình ba cái đầu, duỗi tay ra muốn xoa xoa đầu hắn, hỏi: "Mẹ và muội muội ngươi đâu rồi?"
Duỗi tay đến một nửa, Sở Hành Vân bỗng cảm thấy mình hơi ấu trĩ, y là khách trong mộng, có lẽ sẽ không chạm vào được, đang chuẩn bị rút tay về, lại bị Tạ Lưu Thủy nắm chặt lấy, thiếu niên Tiểu Tạ ngẩng đầu lên, nói với y:
"Chết rồi, đều chết hết cả rồi."
Sở Hành Vân bừng tỉnh lại, gió tuyết trong mộng đã lui đi hết, mà nhất thời vẫn khó hoàn hồn. Y nhìn chung quanh một vòng, nến đã tắt trời chưa sáng, cả căn phòng tối om om, giường gỗ xông mùi thuốc nhàn nhạt, tay phải của mình vẫn còn đang khoát lên vết thương của Tạ tiểu hồn, đang chuẩn bị rụt về, lại bất thình lình bị Tạ Lưu Thủy nắm chặt lấy, thanh niên Đại Tạ hé một con mắt, cười híp mắt, trêu chọc:
"Không ngờ ngươi là người như vậy đó Sở hiệp khách, chậc chậc chậc, giữa đêm chụp ngực ta!"
Sở Hành Vân câm nín, vừa giật tay ra, Tạ Lưu Thủy lại nắm lấy y không buông: "Này này này, sao ngươi lại như vậy cơ chứ! Sờ ngực ta xong bỏ chạy?"
Sở Hành Vân cáu giận nói: "Ngươi có ngực à?"
"Tại sao lại không có, lại đây, cho ngươi sờ cơ ngực."
Sở Hành Vân lẳng lặng nhìn Thủy ngu ngốc nổi bong bóng, sau đó vặn tay một cái, rút được tay ra, mà không lâu sau, y lại bị Tạ Lưu Thủy bắt lại, bấy giờ mặt mày lạnh đi, hỏi: "Ngươi muốn làm sao?"
"Muốn." (*)
"..."
(*) Không chắc mọi người có hiểu không nên giải thích xí, ý Sở Sở là "ngươi muốn làm gì", còn Tiểu Tạ thì đáp kiểu "Ngươi muốn làm = dduj không?"
Tạ Lưu Thủy lưu manh nhìn chằm chằm vào Sở Hành Vân, tiếp tục chơi xấu: "Ta mặc kệ! Sở hiệp khách sờ soạng ta cả đêm, ngươi không chối được đâu! Ta muốn ăn miếng trả miếng, quân tử báo thù mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù từ sáng đến tối!"
Sở Hành Vân liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên duỗi tay nắm chặt lấy gáy Tạ Lưu Thủy, nhấc Tạ tiểu hồn lên xoay vòng vòng, rồi tiện tay ném một cái về phía sau.
Tạ Lưu Thủy cắm đầu vào bức tường sau giường, cứ thế xuyên thấu qua, nửa cái đầu cắm xuống đất ngoài sân.
Ờm, sao lại quên mất nhỉ, trong quỷ động âm khí sâu nặng mới khiến cho thể lực hắn lớn vô cùng, dẫn tới đắc ý vênh váo, bây giờ Vân nắm quyền chủ động, hắn cũng bị trừng trị.
Quả nhiên, hắn mới vừa xuyên từ trong tường trở về, nhô đầu ra, chỉ thấy Sở Hành Vân giật lá bùa nguyền rủa kia tới, lặng thinh nhìn hắn.
"Sở hiệp khách... Sở Hành Vân, Hành Vân ca ca! Xin ngài thương xót, thả lá bùa kia xuống, đừng đánh ta được không?"
Sở Hành Vân lườm hắn một cái, dán lá bùa vào đầu giường trừ tà, quay lưng về phía tường, ngả đầu xuống ngủ.
Tạ Lưu Thủy đầu tiên chỉ an phận thủ thường núp trong tường quan sát Vân, phát hiện ra y thật sự không định trừng trị mình, thế là tay chân rón rén nhích ra khỏi tường, nhích từng chút một về phía Sở Hành Vân, cuối cùng lặng lẽ dán vào y, hút lấy một chút ấm áp.
Sở Hành Vân thật ra vẫn nhận ra được, lồng ngực Tạ Lưu Thủy mới vừa dán lên lưng y, ký ức bên trong vết thương đã trào vào trong đầu, một ao ngủ an nhàn gợn lên vạn ngàn vòng sóng, sự năm xưa cũng hiện ra.
Xuân múc một muỗng ánh nắng, rắc vào giữa biếc xanh, óng ánh giữa vạn phiến lá. Dưới quang ảnh lốm đốm, Tạ Lưu Thủy ngồi trên cây đọc sách, Tạ muội muội dưới tán cây ngẩng đầu lên, không nhìn thấy hắn, nàng chỉ nhìn vào cành lá xum xuê, rồi hỏi Tiểu Phương Tiểu Lệ Tiểu Vương Nhị Ma Tử bên cạnh: "Cây này tại sao lại không nở hoa?"
Tiểu Phương: "Cái cây trước cổng nhà ngươi vốn không nở hoa mà."
Tạ muội muội không vui: "Có phải vậy không? Biết đâu là lúc nó nở hoa chúng ta đều không nhìn thấy thì sao?"
Tiểu Lệ: "Không thể nào, bà nội ta còn chưa bao giờ thấy. Cái cây này lúc nào cũng xanh mướt một màu, chưa bao giờ nở hoa, ngươi tuyệt vọng đi."
Tạ muội muội bĩu môi: "Hừ! Chưa biết chừng lại nở hoa ban đêm như hoa quỳnh thì sao? Đến sáng sớm có người đến, nó mới lặng lẽ thu hoa lại, cho nên chúng ta mới không phát hiện mà thôi! Nếu như có người vẫn luôn ngồi xổm dưới tán cây, thì sẽ thấy: Trời tối người yên, nó nở hoa quỳnh khắp cây..."
"Ha ha ha ha làm sao thế được! Ngươi có thường thức không vậy!" Tiểu Vương Nhị Ma Tử bật cười không ngừng, "Hoa quỳnh căn bản không mọc ở trên cây, biết không? Cho dù đến đêm cái cây này nở hoa quỳnh đi nữa, vậy thì tại sao ban ngày lại có thể không có nụ hoa nào? Tiểu Chi ngươi cả ngày nghĩ bậy nghĩ bạ như vậy, đã thuộc lòng "Xuân hiểu" chưa? Đợi chốc nữa tiên sinh kiểm tra bài, say giấc xuân bất giác tỉnh, khắp nơi văng vẳng tiếng gì?"
"Ờm... tiếng muỗi kêu?"
Tạ Lưu Thủy khép "Kinh Thi" trong tay lại, thở dài thườn thượt.
Gió đông thổi nhăn xuân sắc trước mắt, lại là một cảnh tượng khác. Chỉ thấy Tạ muội muội cúi đầu, mặt như đưa đám gọi mẹ.
Mẹ Lưu Thủy ngồi xổm xuống, ôm lấy nàng: "Làm sao vậy Tiểu Chi? Hôm nay là sinh nhật con mà! Tại sao lại khóc?"
"Nương! Ca ca có phải là... có phải là rất ghét con không?"
"Xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Hiên Hiên bắt nạt con à?"
Muội muội lắc đầu: "Mỗi... mỗi lần sinh nhật con, ca ca đều chẳng quan tâm. Ca ca nhà Tiểu Phương Tiểu Lệ Tiểu Vương Nhị Ma Tử đều không như vậy! Đại ca nhị ca cũng sẽ tặng con quà, chỉ có mình ca ca! Chỉ có mình ca ca không để ý đến con... Đừng nói là quà, đến lời chúc cũng không có! Tại sao lại như vậy, lần nào ca ca tổ chức sinh nhật, con cũng đều cất công chuẩn bị bốn món quà cho ca ca mà! Tại sao ca ca lại..."
Mẹ Lưu Thủy vừa ôm con gái an ủi nàng, vừa liếc mắt nhìn con trai đang dùng khinh công trốn trên xà nhà.
Tiểu Tạ uốn mình, nhanh chóng lỉnh đi.
Đêm đó, cả Tạ gia cùng với bạn bè muội muội đều đến dự tiệc sinh nhật, tặng nàng thật là nhiều quà, Tạ muội muội vừa mừng rỡ nhận quà, vừa thấp thỏm ôm một tia hy vọng cuối cùng: Biết đâu... biết đâu năm nay ca ca sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ!
Quà càng ngày càng chồng nhiều...
Lại chỉ không có của Tạ Lưu Thủy.
Trời càng lúc càng tối, muội muội càng chờ lòng càng nguội, cuối cùng bữa tiệc đã tan. Đừng nói là quà, đến cái bóng Tạ Lưu Thủy cũng không thấy đâu. Tạ muội muội cố nén buồn lòng, đi ra ngoài cổng, miễn cưỡng tươi cười tạm biệt các tỷ muội.
Đêm lạnh như nước, bỗng một làn hương lạ lùng nức mũi, Tiểu Phương bất chợt cả kinh hét lên:
"Tiểu Chi! Tiểu Chi! Ngươi mau nhìn xem, cái cây nhà ngươi!"
Tạ muội muội ngẩng đầu nhìn lên.
Cái cây vốn không nở hoa, giờ lại nở hoa rồi!
Giữa gió thanh trăng rạng, hoa quỳnh rung rinh khắp cành lá.
"Lừa người rồi!" Tiểu Vương Nhị Ma Tử dùng sức dụi mắt, "Hoa quỳnh vậy mà lại thật sự mọc trên cây! Sao có thể thế được!"
Tiểu Lệ: "Còn chẳng nhìn thấy cả nụ hoa, mà bỗng nhiên cả cây đều nở hoa?"
Thần tích giáng từ trên trời xuống, đập cho Tạ muội muội sững sờ, tiếp đó mừng rỡ khôn xiết, mặt mày đắc ý dào dạt: "Hừ! Các ngươi còn nói là ta nghĩ bậy nghĩ bạ! Ngươi xem cái cây nhà ta nở hoa được mà! Chaaaaa, nươngggg, mau đến xem nàyyyyy!"
Cảnh tượng kỳ quặc này đẹp đẽ lạ thường, ngay cả người lớn nhìn thấy cũng phải ngỡ ngàng, hô to thần tiên hiển linh! Cả một đám người tụ tập dưới tán cây thán phục không thôi.
Tiểu Phương: "Lại còn nở được nhiều hoa như vậy, thật là đẹp! Nhất định là hôm đó lời Tiểu Chi nói đã được thổ địa công nghe thấy, cho nên mới tới giúp ngươi thực hiện điều ước!"
Tiểu Lệ: "Thổ địa công không lo chuyện hoa cỏ mà, có khi là hoa tiên tử!"
"Nói ra thì..." Tiểu Vương Nhị Ma Tử nói, "Tiểu Chi, vận may của ngươi hình như lúc nào cũng rất tốt, rút thăm đều rút được lá tốt nhất, thuận miệng nói muốn gì, mấy ngày sau là có thể trùng hợp nhận được, mấy điều ước sinh nhật trước đây của ngươi cũng đều được thực hiện hết! Biết đâu lại thật sự có thần tiên đang phù hộ ngươi đó!"
Tạ Tiểu Chi nghe thấy vậy thì hớn hở, cười cho cả khuôn mặt bé nhỏ đỏ ửng.
Đêm lại sâu thêm mấy phần, chờ mọi người thưởng thức kỳ cảnh xong rồi tản đi, mẹ Lưu Thủy chậm rãi đi tới bên người Tạ muội muội, nhẹ nhàng ôm lấy nàng:
"Tiểu Chi, con nhớ này, các thần tiên đều rất bận rộn, thông thường sẽ không nghe thấy điều ước của con ngươi. Thế nên là, nếu như con phát hiện ra nguyện vọng của con luôn được thực hiện dễ dàng, vậy thì đó không phải là bởi vì thần tiên hiển linh, mà là có người vô cùng yêu con."
Mẹ Lưu Thủy mỉm cười, với tay tới đẩy bụi cây ra: "Có phải là vậy không, Tiểu Hiên Hiên?"
Bên trong là một chiếc Tiểu Tạ Lưu Thủy.
Đột nhiên bị người bắt quả tang tại trận, Tiểu Tạ mặt mày căng thẳng: "Con... con làm sao biết được!"
"Ca ca! Ca chui ở đây làm gì?"
"Ta... Ta đã sớm phát hiện ra cái cây này nở hoa rồi! Cho nên... mới đến đây nhặt một đóa hoa quỳnh."
"Nhưng mà ca ca đâu có thích hoa, nhặt hoa để làm gì đâu?" Tạ muội muội mở tròn cặp mắt nhìn hắn, đầy mặt viết là "tặng muội đi, tặng muội đi!"
Tạ Lưu Thủy nhìn nàng, rồi đáp: "Đương nhiên là tặng cho nương rồi! Muội đầu to mặt to đáng sợ như vậy, ừm, nương, con tặng nương, nương sinh muội muội vất vả rồi!"
Muội muội òa khóc chạy đi mất.
"Tạ Lưu Thủy!" Mẹ Lưu Thủy một tay chống nạnh một tay tóm lấy Tiểu Tạ, "Đi xin lỗi cho nương!"
"Con không đi!"
"Được." Mẹ Lưu Thủy xoay người bỏ đi, "Vậy thì để nương đi nói với Tiểu Chi, mọi chuyện thần kỳ đều là ca ca thương yêu Tiểu Chi nhất cất công chuẩn bị cho nàng!"
"A a a đừng mà! Đừng nói, đừng nói! Nươngggg!" Tiểu Tạ nhanh chân chạy tới kéo nàng lại.
"Vậy thì tự con đi nói thật với muội muội đi, muội muội con bởi vì lần nào con cũng không tặng quà, ngày hôm nay sinh nhật mà còn khóc!"
Tiểu Tạ ngúng nguẩy, nhăn mặt, dửng dưng như không: "Dù sao... từ từ thì muội muội cũng sẽ nhận ra được! Tại sao lại phải nói ra, quá là thô..."
"Thô cái gì mà thô! Có một số chuyện nếu như con không tự nói ra, người khác vĩnh viễn sẽ không phát hiện được. Cho dù có treo đầy hoa quỳnh lên cây khắp thiên hạ, ở trong mắt muội muội, con vẫn chỉ là ca ca xấu không bao giờ tặng nàng quà, năm nay nhất định phải đi! Tự mình đặt quà vào tay muội muội, sau đó cẩn thận nói với nàng: Sinh, nhật, vui, vẻ! Nghe rõ không!"
"Không! Như vậy chẳng đặc biệt gì cả, quê chết đi được!" Tiểu Tạ quay đầu bỏ chạy vào phòng, mẹ Lưu Thủy đuổi theo sau, không tóm được hắn, bực tức nói: "Thằng bé này đúng là! Rõ ràng khi còn bé rất thẳng thắn, làm sao lớn lên rồi lại cứ ngại ngại ngùng ngùng thế cơ chứ!"
"Ha ha ha, nàng cũng đừng quá lo lắng." Cha nuôi Tạ Lưu Thủy, Tạ Kính Phát ở bên cạnh cười, "Mấy thằng bé tuổi này đều như vậy ấy mà, lớn lên rồi sẽ thay đổi."
Sở Hành Vân nghĩ thầm, đâu chỉ là thay đổi, có mà đã hoàn toàn lớn thành một người khác.
Có điều Tiểu Tạ vẫn nghe lọt tai lời mẹ nói. Lúc đi ngủ, muội muội phát hiện đầu giường có một đóa hoa quỳnh nở to, dưới hoa có tờ giấy, viết bốn chữ đoan trang:
Sinh nhật vui vẻ.
Muội muội cầm lên, nâng trong tay, lòng vui mừng, lập tức lao vào phòng Tạ Lưu Thủy ôm chầm lấy ca ca: "Muội thích ca ca nhất! Cảm ơn ca ca!"
"Quái lực muội ngươi thả ta ra!" Tạ Lưu Thủy bỗng nhiên cảm giác áo mình ươn ướt, "Này này này, không phải chứ? Tặng đóa hoa thôi mà cũng cảm động khóc được? Ha ha, lớn lên nhất định sẽ bị con trai lừa gạt, đừng khóc nữa."
Tạ muội muội khóc càng lớn tiếng hơn.
"Không phải đã bảo muội đừng khóc rồi à! Này này! Đừng quẹt nước mũi lên áo ta! A, trời ạ..."
Đêm đó, Tiểu Tạ ưa sạch sẽ không thể không lăn ra suối giặt quần áo.
Cảnh tượng thay đổi, Tạ Lưu Thủy lại trở về lớp chim trên núi luyện công, mập mạp và nhóc gầy vây quanh hắn, hỏi: "Hoa quỳnh nở khắp cây? Ngươi làm thế nào được?"
"Đơn giản lắm." Thiếu niên Tiểu Tạ gối đầu lên hai tay, híp mắt nhàn nhã nằm giữa buội cây, "Hái hơn một ngàn nụ hoa quỳnh, rót đầy chân khí vào mỗi một đóa, tiếp đó dùng một chiêu bát tiên vượt biển, làm chúng nó nổi lơ lửng giữa tán cây, sau đó dồn khí vào đan điền, nháy mắt bạo phát, làm chân khí bên trong nụ hoa đẩy mạnh cánh hoa ra, vậy là nở thôi."
Nhóc gầy hỏi: "Gần thôn nhà ngươi hình như đâu có mọc hoa quỳnh, đường đi xa quá cả đi cả về sợ cũng không kịp chứ?"
Tạ Lưu Thủy hé một con mắt ra nhìn nó: "Ngươi học khinh công để làm gì?"
Nhóc gầy: "Ngươi học khinh công để làm chuyện này sao!"
Mập mạp: "Nhưng mà Tạ Lưu Thủy, không phải ngươi ghét muội muội ngươi lắm sao?"
"Đúng là ta ghét muội muội ta. Có điều..." Thiếu niên Tiểu Tạ cắn cọng cỏ, hai chân vắt chéo, "Muội muội ta nói cái cây này sẽ nở hoa cho nên nó mới nở hoa thôi."
"..."
Mập mạp: "A, tháng sau là sinh nhật ta rồi này? Tại sao cái cây kia lại không ra quả cơ chứ? Ầy, nếu như nó có thể mọc ra thịt ba chỉ thì tốt biết bao! Ngươi nói xem có phải không, Tạ Lưu Thủy?"
Nhóc gầy: "A, tháng sau nữa là sinh nhật ta này? Tại sao cái cây kia lại trọc lông lốc như vậy cơ chứ? Ầy, nếu như nó có thể mọc ra tiền đồng thì tốt biết bao! Ngươi nói xem có phải không, Tạ Lưu Thủy?"
"Hai ngươi đủ rồi đấy."
Đằng xa, sư phụ râu bạc bạc phơ hòa ái vẫy tay với bọn họ: "Lớp chim lớp chim, đến đây, vác bao cát đi! Học kỳ mới chương trình mới, chạy quanh sơn trang năm trăm vòng có phụ trọng!"
"Á á! Sư phụ ơi!"
Sư phụ râu tóc bạc phơ cười hiền từ.
Sở Hành Vân đứng đó, nhìn Tiểu Tạ thấp hơn mình bốn cái đầu chạy tới, xuyên qua người mình, rồi chạy đi xa.
Cỏ xanh sơn dã cùng thiếu niên, khí phách hăng hái.
Tại sao lớn lên lại hoàn toàn thay đổi cơ chứ?
Sở Hành Vân không thể nào hiểu được, những cảnh y nhìn thấy đều là những đoạn ngắn vụn vặt, còn là vì Tạ Lưu Thủy bị thương nên mới tràn ra ngoài, lòng dạ người này sâu như vậy, những chuyện trọng đại chắc chắn đều bị khóa xuống tầng sâu nhất.
Lúc này trời đã sáng choang, Sở Hành Vân tỉnh lại, nghiêng đầu sang, lưng dựa vào một chiếc Tạ tiểu hồn.
Y nhìn chăm chú vào hắn, lòng ham khám phá trong nhân tính lặng lẽ ló lên:
Nếu như đâm một nhát vào ngực người này, mũi dao cắm vào tim khuấy đảo, vậy có phải là sẽ có thể nhìn thấy những bí mật mấu chốt nhất, không thể để lộ ra nhất không?
Như thể cảm nhận được ác ý, Tạ Lưu Thủy bỗng nhiên mở mắt ra, lại phát hiện Sở Hành Vân đang nhìn mình, liền nở nụ cười với y.
Sở Hành Vân lập tức bóp tắt ý nghĩa kia, chuyển tầm mắt đi như không có chuyện gì, đang chuẩn bị xuống giường, lại bị Tạ Lưu Thủy kéo về, vốn tưởng rằng người này lại tái phát bệnh lưu manh, không ngờ lại là giọng điệu rất nghiêm túc:
"Sở hiệp khách, nhờ ngươi chuyện này."
"Nói đi."
"Ngươi còn nhớ chuyện ngươi đã từng đáp ứng ta, đưa ta đi xem hoa mơ không?"
Sở Hành Vân trở nên có vẻ hơi mê man.
"Chính là đêm trong hang đầu người, ta chỉ vết kiếm khắc trên bảy bức họa cho ngươi, bắt ngươi đáp ứng ta ba ngày sau sẽ dẫn ta đến một nơi có hoa mơ, tính ra chính là ngày hôm nay. Ta biết tình hình trước mắt của ngươi đang không ổn lắm, nhắc tới chuyện này có hơi... Ngươi cứ tìm bừa một tán cây mơ ngồi dưới đó một lúc, một lúc thôi là được rồi."
Mấy ngày gần đây gặp phải quá nhiều chuyện, Sở Hành Vân vừa hồi tưởng lại, định gật đầu, vốn không nên nhiều lời nữa, nhưng y không nhịn được hỏi: "Vì sao lại nhất định phải thưởng mơ vào hôm nay?"
"Mẹ ta thích nhất là hoa mơ." Tạ Lưu Thủy hơi dừng lại, rồi mím mím môi:
"Hôm nay là ngày giỗ của bà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung