Hồi thứ 22: Bất hoang nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Hành Vân há miệng, không nói gì nữa.
Trong lòng y rất muốn hỏi Tạ Lưu Thủy: Tại sao mẹ ngươi lại qua đời, muội muội ngươi cũng đi rồi sao?
Mà người người đều có quá khứ khó có thể tiêu tan, đây không phải là vấn đề y có thể hỏi, cho nên chỉ gật đầu, đáp ứng chuyện hoa mơ.
Sở Hành Vân đang muốn xuống giường, Tạ Lưu Thủy ở bên cạnh nhẹ nhàng trợ lực, cố gắng tránh tác động đến vết thương bị roi đánh của y, mà gần như là không thể, một nhát roi kia của Cố Yến Đình đánh từ vai phải đánh xuống, đánh qua toàn bộ ngực bụng, cuối cùng thu lại ở đùi, máu bắn tại chỗ, vết thương nhìn mà rùng mình, bây giờ chỉ xuống giường thôi cũng đau nhe răng, Sở Hành Vân nhìn băng gạc đầy người mình, nghĩ thầm:
Tại sao bỗng nhiên lại trở nên ác như vậy chứ?
Rõ ràng mười năm trước... không phải như thế.
Mà ngẫm nghĩ lại, chuyện này cũng không thể oán trách người ta được, nếu phải nói thật, thì lại giống như là Sở Hành Vân y lấy oán trả ơn. Nhiều năm như vậy, bản thân mình nổi khắp đại giang nam bắc, người nọ biết mà không thấy, ý tứ đã rất rõ ràng: Ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta. Nhưng hôm nay Sở Hành Vân y lại cầm võ công người ta tặng, chạy tới phá cầu độc mộc của người ta, lấy oán trả ơn, ăn cháo đá bát, thực sự là quá đáng ghét, đánh thêm mấy roi nữa cũng phải.
Tạ nghe trộm hộc máu trong lòng: Tiểu tổ tông à, đánh thêm mấy roi nữa là người chết ngắc ngứ luôn!
Sở Hành Vân không hề nghe thấy tiếng lòng của Tạ Lưu Thủy, chỉ cảm thấy khổ sở, trông mong mười năm, sinh nhật năm nào y cũng đều ước nguyện: Cho ta gặp lại người nọ một lần đi!
Bây giờ cuối cùng cũng gặp được, lại là kết cục như vậy.
Tạ nghe trộm điên cuồng trợn trắng mắt trong lòng: Mẹ kiếp, ngươi nhận nhầm người rồi!
Vị trí bạch nguyệt quang này, hoặc là không ai ngồi, hoặc là để người chết ngồi, nếu như để kẻ thù sống sờ sờ gần ngay trước mắt ngồi vào, vậy thì thảm rồi, về sau Sở Hành Vân vừa nhìn thấy Cố Tam thiếu là sẽ tứ chi cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, vậy còn đánh cái đếu gì nữa! Tạ Lưu Thủy âm thầm tính toán, nhất định phải bấm chết mầm họa này từ trong trứng nước, thế là nghĩ tới ý niệm đầu tiên: Thú thật với Sở Hành Vân, tự chứng minh mình là bạch nguyệt quang.
Nhưng hắn lại vướng phải một nan đề thiên cổ: Làm sao chứng minh được mình là mình.
Tạ Lưu Thủy nghĩ ngợi, nhớ ra miếng ngọc Cùng Kỳ giả này, năm đó Sở Hành Vân lấy đi nửa miếng, mà nửa còn lại thì đang ở chỗ Tạ Lưu Thủy, đây quả thật là bằng chứng không thể chối cãi, nhưng hắn căn bản không mang nó trên người, có lẽ là đang đặt ở xó xỉnh nào đó, cũng không biết còn có thể tìm thấy nữa hay không.
Không có thứ này thì thật sự không còn cách nào chứng minh được, mười năm xoay vần, âm dung tiếu mạo của hắn đều không giống với người năm đó. Sở dĩ bạch nguyệt quang có thể là bạch nguyệt quang, chính là vì nó tượng trưng cho trông đợi của một người đối với một người khác, song Tạ Lưu Thủy của hiện tại hoàn toàn không phù hợp với phần trông mong này. Cũng giống như một chàng trai khi còn bé gặp được một vị mỹ nhân, coi nàng thành nữ thần, sau khi lớn lên, quả nhiên gặp được một nữ tử tươi xinh như đào mận, sẽ không kìm lòng cảm thấy nữ tử này chính là nữ thần năm đó, mà nếu như đúng lúc này, một cô gái xấu người đầy sẹo mặt đầy rỗ lại nhảy ra nói với hắn là: "Ê, ngươi nhận lầm người rồi, ta mới là nữ thần của ngươi!"
Ai chịu tin?
Người chỉ nghe thứ mình muốn nghe, nhìn thứ mình muốn nhìn, tin điều mình muốn tin.
Trừ phi cô gái xấu này có thể chứng minh được mình là mình không chê vào đâu được, logic luận chứng đều hoàn toàn không xoi mói nổi, triệt để phá nát pho tượng nữ thần, bằng không thì chịu.
Thế là Tạ Lưu Thủy thay đổi cách nghĩ: Chứng minh Cố Yến Đình không phải bạch nguyệt quang.
Chuyện này thì dễ chứng minh hơn nhiều, giống như nói thẳng với chàng trai kia rằng, nữ tử kia tuy xinh tươi như đào mận, song lại lẳng lơ phóng đãng, tức thì không còn phù hợp với hình tượng nữ thần, chắc chắn trong lòng sẽ tự phủ định ngay tức khắc.
Đã như vậy, vị trí bạch nguyệt quang này sẽ không có ai ngồi vào, thành một phần trông mong hư vô, hết sức an toàn.
Thế nên Tạ Lưu Thủy liền mở miệng hỏi: "Tại sao đêm hôm qua ngươi lại không né?"
"Cái gì?"
"Đừng có giả ngu, Cố Yến Đình vung roi xuống, cả người ngươi như bị lẩm cẩm, cho người ta nện thẳng roi xuống đầu, ngươi biết sau đó ta đã phải khổ cực thế nào không? Vất vả lắm mới trốn ra được, chỉ bởi vì hành vi quái lạ, lại bị Tống Trường Phong dán bùa trừ tà, đau chết đi được!"
Sở Hành Vân im lặng, y không muốn chia sẻ về chuyện người nọ với một kẻ khác. Nhưng Tạ tiểu hồn vẫn cứ tiếp tục lầm bầm: "Sở hiệp khách à, bây giờ chúng ta dùng chung một thân thể, có họa cùng chịu, có phúc cùng hưởng, có chuyện phải nói, đừng có ngại ngùng, ta chỉ lo lắng với trạng thái hiện giờ của ngươi, về sau làm sao đấu với Cố gia được đây, có còn định cứu muội muội ngươi nữa không?"
Sở Yến!
Một câu của Tạ Lưu Thủy đã đâm trúng nhược điểm trong lòng Sở Hành Vân, bạch nguyệt quang chỉ là mặt trăng mà thôi, muội muội mới là cả thiên địa, là mạch máu mủ hiếm hoi còn sót lại giữa nhân thế gian. Sở Hành Vân quả nhiên đã chịu tiết lộ: "Cố Tam thiếu có lẽ là... một vị cố nhân của ta."
"Hả, có lẽ? Phải là phải, không phải thì là không phải, có lẽ là cái kiểu gì."
Trên mặt Sở Hành Vân thoáng hiện lên vẻ hoang mang, Tạ Lưu Thủy thừa lúc sắt còn nóng gõ lên: "Ngươi ngẫm lại xem, ngươi căn cứ vào điểm gì để phán đoán hắn là vị cố nhân kia?"
"... Giọng nói."
"Ồ, vậy chắc chắn là Sở hiệp khách rất thân với vị cố nhân kia rồi, trước đây chắc chắn là ngày nào cũng dính với nhau, còn có thể nghe giọng nhận người, thế nào, là bạn thân lâu năm của ngươi à?"
"Không phải... chỉ có duyên gặp mặt một lần." Sở Hành Vân trở nên càng hoang mang hơn, đêm hôm qua đột nhiên nghe thấy Cố Tam thiếu nói, quá giống, tức khắc kinh sợ, mà hiện giờ ngẫm nghĩ lại, lại không chắc chắn lắm.
"Cái gì?" Tạ Lưu Thủy giả vờ kinh ngạc há hốc, "Sở hiệp khách ngài lợi hại đấy chứ! Người chỉ có duyên gặp mặt một lần mà ngươi có thể dùng giọng nói để nhận ra? Mặt mũi thế nào? Không thường nhìn mặt à?"
"Năm... năm đó ta không nhìn thấy mặt."
"Oa! Một vị cố nhân chưa bao giờ thấy mặt, chỉ có duyên gặp mặt một lần, bỗng nhiên nghe thấy giọng, đã khẳng định như vậy? Chẳng trách ngươi đồng hương gặp nhau cả người đẫm máu!"
"Nhưng mà giọng nói... thật sự rất giống, quả thực là giống y như đúc."
"Duyên gặp mặt một lần của ngươi là chuyện từ khi nào?"
"Mười năm trước."
"Nói một cách khác, cố nhân kia của ngươi mười năm trước và mười năm sau, giọng nói vẫn giống y như đúc, không thay đổi mảy may, chậc chậc chậc, cố nhân của Sở hiệp khách đúng thật là không giống người thường."
Lòng Sở Hành Vân dao động.
Phải rồi, giọng nói mười năm sau của Cố Tam thiếu giống với giọng nói mười năm trước của người nọ, như vậy thì, giọng của Cố Tam thiếu mười năm trước nhất định không phải là như vậy...
Huống hồ năm đó người nọ chắc chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, hiện tại đã là hai mươi bảy hai mươi tám, giọng nói làm sao có khả năng vẫn còn giống với lúc mười bảy mười tám tuổi.
Sở Hành Vân nhất thời thả lỏng, trong lòng rẽ mây thấy mặt trời, khẽ mỉm cười, bạch nguyệt quang của y vẫn còn đang ở giữa biển người mênh mông, chờ y đi tìm.
Tâm trạng vừa được thả lỏng, thậm chí còn cảm thấy vết thương cũng bớt đau, Tạ Lưu Thủy ở bên cạnh cười nhạo y: "Nào có chuyện hay như vậy! Có mà là bách hương linh lung hoàn Tiểu Trường Phong nhà ngươi cho ngươi ăn đêm hôm qua đã phát huy hiệu quả, ăn một viên mất ba căn nhà, có tiền tốt thật."
Sở Hành Vân hơi nhíu mày, không ngờ Tống Trường Phong lại dùng thuốc đắt như vậy cho mình, sau này y phải nghĩ cách trả lại chỗ tiền này cho Tống gia mới được, Tạ Lưu Thủy lại ở bên cạnh kêu gào: "Không cần trả! Chính Tống Trường Phong nhà ngươi đã nói: Tống gia chúng ta khi nào lại thiếu chút tiền này! À đúng rồi, Sở hiệp khách ngươi nhiều tiền như vậy, tiếp tế cho ta đi, thế nào?"
Sở Hành Vân mặc kệ hắn, Tạ tiểu hồn đã quen, tiếp tục tự biên tự diễn: "Ngươi không tiếp tế tiền cho ta cũng được, vậy ngươi xem, nhiều ngày như vậy, đều là ta ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt ngươi khỏi nước sôi lửa bỏng, ơn như nước nhỏ giọt, báo đáp bằng suối dài, ơn cứu mạng, phải lấy thân báo đáp."
Sở Hành Vân làm lơ hắn, đi ra khỏi phòng, đi tới nói lời từ biệt với Tống Trường Phong. Tống Trường Phong đương nhiên sẽ tìm mọi cách giữ y lại, Sở Hành Vân uyển chuyển từ chối, cuối cùng khiến cho Tống Trường Phong không thể làm gì, chỉ đành cố gắng nhét cho y một túi bách hương linh lung hoàn, Sở Hành Vân tiếp tục uyển chuyển từ chối, không ngờ Tạ tiểu hồn bỗng nhiên thổi qua, nắm lấy tay y, nhận luôn.
Thế nên ở trong mắt Tống Trường Phong, Sở Hành Vân vừa nói: "Không cần, không cần", vừa hết sức thuận tay nhận lấy túi thuốc. Sở Hành Vân nhất thời không biết phải nói sao, chỉ đành mỉm cười lúng túng, mau chóng rời khỏi Tống phủ.
Trên đường trở về, Tạ tiểu hồn chui đầu vào trong túi thuốc đếm:
"Một, hai, ba... mẹ nó chứ ba mươi viên! Chín mươi căn nhà, ôi mẹ ơi, Tống đại thiếu không hổ là Đại thiếu gia, ra tay bạo quá bạo quá đi! Aiii suy nghĩ kỹ thì, Tống gia cũng đúng là khôi hài, Tống mẫu Tống phụ năm đó đặt ngươi ở bên cạnh Tống Trường Phong là muốn đút ngươi ăn trung thành dẫn, có một ngày dược cổ phát tác, khi ngươi vào sinh ra tử máu chảy đầu rơi vì Tống Trường Phong sẽ cảm thấy đây là giúp đỡ bạn bè không tiếc cả mạng sống, là lẽ đương nhiên, không hề cảm thấy kỳ quặc. Nhưng bây giờ nhìn lại, lại giống như là ngươi chuốc thuốc mê cho Tống Đại thiếu, một khi Tống Trường Phong lên làm gia chủ, phỏng chừng có thể tặng ngươi cả Tống gia."
Sở Hành Vân hiện tại đang cực kỳ bực mình, đều là bởi vì Tạ Lưu Thủy khốn nạn, giờ y phải bán hết điền sản phía Đông thành phía Tây thành đi, thêm vào mấy gian cửa hàng và nhà trọ ở phía Nam thành, và cả dạ minh châu thắng được từ Đấu Hoa Hội năm ngoái, cũng phải bán nốt, mới có thể trả lại ân tình này của Tống Trường Phong. Tên tiểu nhân này còn dám ăn nói linh tinh không hề biết hối cải trước mặt mình, đúng là muốn ăn đòn.
Tạ tiểu hồn đột nhiên nghe trộm lòng Vân, hết sức kinh ngạc: "Sở... Sở hiệp khách ngươi rốt cuộc có bao nhiêu tiền!"
Vân mặc kệ hắn.
Tạ Lưu Thủy nhất thời hưng phấn như được tiêm máu gà: "Cái gì nhở, Sở hiệp khách à, ngươi xem ngươi đã hai mươi ba, trưởng thành rồi, có suy tính tới chuyện kết hôn bao giờ chưa?"
Tiểu hồn tiếp tục trôi tới trôi lui bên cạnh, tự biên tự diễn: "À thì, ngươi xem bây giờ ngươi cũng đã bước chân vào cuộc rồi, trong cuộc lại hỗn loạn như vậy, nếu như lấy cô gái nào đó rồi sinh con, đèo bồng vợ con rất dễ bị uy hiếp, hơn nữa ngươi còn thường xuyên ở bên ngoài không trở về nhà, khuê phòng cô quạnh khó chịu đựng, đến khi đó một mảnh hoa đào hoa mận chỉ còn lại là vạt cỏ non xanh biếc, khó coi lắm, thế nên là, cân nhắc cắt ống tay áo không?"
Sở Hành Vân nghĩ thầm, ngày giỗ mẹ ruột mà sao tên này vẫn còn ầm ầm ĩ ĩ không dứt, người bình thường không phải đều sẽ hồi ức lại năm đó, nghĩ đến vài chuyện thương tâm sao?
Bỗng nhiên, y đột nhiên hiểu thông suốt: hồi ức, nghĩ...
Trong lòng y có một suy đoán: Tạ Lưu Thủy thường có thể nghe thấy tiếng lòng của y, mà y lại hoàn toàn không nghe được của Tạ Lưu Thủy chính là bởi vì y không biết cách đè nén suy nghĩ trong lòng mình, còn Tạ Lưu Thủy hẳn phải biết, không chỉ có biết, mà còn hết sức am hiểu, thế nhưng...
Ngày hôm nay, hắn không đè nén được.
Cho nên mới bắt đầu không ngừng nói, không biết nói gì thì tự tìm chuyện cho mình nói, chỉ để dằn xuống, đóng lại, đè tiếng lòng nằm sâu trong lòng hắn xuống.
Nếu như muốn điều tra quá khứ của Tạ Lưu Thủy, vậy thì hôm nay chính là một cơ hội tuyệt vời.
Sở Hành Vân đang chuẩn bị cấm nói Tạ Lưu Thủy, bất thình lình, ánh bạc lóe lên...
Một tiếng "vút"!
Ống tay áo Sở Hành Vân thật sự đứt!
Cúi đầu xuống nhìn, trên mặt đất là một cái phi tiêu sắt, găm tờ giấy:
Trưa nay, phủ Tiết vương gia, không gặp không về.
Tuyết Đường lưu.
Cố đường chủ gửi lệnh tới, vừa hay, Sở Hành Vân cũng đang muốn gặp gỡ hắn để tìm hiểu tung tích của muội muội, chỉ là hiện giờ lết thân xác bệnh tật thương tích này, chẳng may có chuyện gì bất trắc, vậy thì coi như đi tong.
Đi mãi, Tạ Lưu Thủy đã phát hiện ra điều kỳ quái, bọn họ rõ ràng đang không đi trên đường chính, lại càng chạy càng thấy nhiều người, người nào cũng quần đơn áo sơ, tóc mai lấm bụi, cõng lấy áo chăn, xách theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc, như mới vừa đi di cư tránh đông từ đâu trở về, bèn hỏi Vân, Sở Hành Vân liếc mắt nhìn, đáp:
"Người tha hương về quê. Thành Lâm Thủy quá nhỏ, không tìm được việc làm, chỉ có thể ra ngoài mưu sinh, có điều Đấu Hoa Hội hàng năm đều cần rất nhiều nhân lực vật lực, bọn họ liền chọn trở về vào lúc này."
Lúc này, một tên người hầu của Tiết gia đi ra từ trong dòng người, dẫn bọn họ xuyên qua hẻm, tiến vào vương phủ từ cửa sau, tiếp đó rẽ trái quẹo phải đi vào một khoảng sân yên tĩnh, mời Sở Hành Vân ngồi vào trong đình chờ.
Chờ hoài chờ mãi, không thấy người tới, Sở Hành Vân liếc loạn hai mắt, nhìn xem trong viện này có hoa mơ không, nhưng vẫn không hề thu hoạch được gì.
Chờ đã, Tiết vương phủ!
Y sực nhớ ra, khi đoán mệnh Tạ Lưu Thủy đang đi khắp nơi tìm hoa mơ, tiểu đồng bán hoa chẳng phải đã nói rừng hoa mơ trong Tiết phủ là tuyệt nhất cả thành Lâm Thủy sao, mẹ Lưu Thủy đẹp đẽ như vậy, nếu như đã tế bái, vậy đương nhiên phải tới nơi đẹp nhất.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên, Tạ tiểu hồn chọt chọt vào người y, Sở Hành Vân ngẩng đầu lên.
Một bên mái đình, lơ lửng một tấm mặt nạ quỷ vàng kim, đang nhìn lom lom vào y.
Tiếp đó, khuôn mặt quỷ cười rộ lên, nói:
"Tiểu tử ngươi không tệ, trúng roi của Cố ăn mày mà vẫn còn lành lặn nguyên vẹn?"
Giọng Cố Tuyết Đường.
Tuy có lẽ cũng không phải giọng thật của hắn, mà dù sao cũng được phối chế cùng một cách thức đã quen thuộc từ hôm trước. Suy nghĩ kỹ thì, sau vài lần tiếp xúc, y vẫn chẳng biết Cố Tuyết Đường trông ra làm sao, mới đầu lên núi giả làm Vương Tuyên Sử, trong quỷ động giả quỷ hài tử, cuối cùng đeo mặt nạ đen cứu Sở Hành Vân giả chuồn đi. Địch trong tối ta ngoài sáng, Sở Hành Vân quá bị động, đành phải khẩn thiết mở miệng: "Cố đường chủ, ta đã quấy nhiễu giao dịch của Cố Tam thiếu theo yêu cầu của ngươi, muội muội ta..."
"Ngươi yên tâm, ngươi có tác dụng như vậy, muội muội ngươi chắc chắn sẽ rất khỏe mạnh."
Sở Hành Vân hơi nhướng mày: "Nói như vậy, nếu như ta không còn tác dụng gì, Cố đường chủ sẽ chuẩn bị nhổ cỏ tận gốc?"
Cố Tuyết Đường nở nụ cười: "Hậu sinh, nói chuyện đừng có thẳng thắn như vậy." Tiếp đó đổi sang chủ đề khác, "Hôm qua, ngươi đã thành danh trước mặt Bắt chước tinh rồi đúng không?"
Đúng là y và Tạ Lưu Thủy đã diễn cả vở kịch Huyền Đình Tiên Bộ trước mặt Cố gia đệ nhất đàn chủ Cố Thứ cùng hơn một nghìn tên tiểu đệ, Sở Hành Vân không đáp lại, chờ Cố Tuyết Đường nói tiếp, chỉ thấy người này xoay người giữa không trung, đứng trên chóp cong của mái đình, dáng dấp bễ nghễ chúng sinh, nhìn từ trên cao xuống nói:
"Đấu Hoa đại hội năm nay, ngươi phải đi, hơn nữa nhất định phải thắng cho ta."
"Cố đường chủ, ngươi như này là cố tình làm khó ta, tình hình của ta như thế nào, các ngươi chỉ cần điều tra là cũng có thể..."
"Võ công mất hết, vẫn còn có thể Huyền Đình Tiên Bộ, Sở hiệp khách quả đúng là có phong phạm đại sư!"
Sở Hành Vân càng không biết phải nói thế nào, Tạ Lưu Thủy ở bên cạnh vỗ vỗ vai y: "Tự mình giả dạng đại sư, có quỳ cũng phải giả tiếp."
Cố Tuyết Đường đeo mặt nạ màu vàng kim, tiếp tục nói: "Giải nhất Đấu Hoa Hội năm nay là tranh tú cẩm sơn hà, ngươi nhất định phải lấy được giải nhất, sau đó chúng ta một tay giao hàng, một tay giao người."
"Nếu như chỉ lấy được giải nhì thì sao?"
"Giải nhì? À, vậy thì ngươi và muội muội ngươi cùng chết thôi."
Sở Hành Vân lập tức siết chặt nắm đấm, Tạ tiểu hồn nắm chặt lấy tay y, nhẹ nhàng đẩy ra, Sở Hành Vân bình tĩnh lại, đáp: "Coi như ta đoạt được giải nhất đi nữa, mà lấy đi tranh tú cẩm sơn hà dưới ánh mắt thiên hạ, chỉ sợ ta cũng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích."
Cố Tuyết Đường không quan tâm: "Vậy thì cùng muội muội ngươi bỏ mạng thiên nhai thôi."
Sở Hành Vân mím chặt môi, nhẫn nhịn, nói: "Ta muốn xác nhận an nguy của muội muội trước."
Cố Tuyết Đường đưa tay ra, lắc một cái, một cái hộp gỗ rớt xuống, Sở Hành Vân ngồi xổm xuống, nhặt lên mở ra, bên trong có một hàng mộc tiêu, là món quà sinh nhật y tặng cho muội muội năm đó.
"Cố đường chủ, ta muốn nhìn thấy người sống."
"Ta không cho ngươi xem."
"Ngươi..."
Cố Tuyết Đường nhún vai: "Ngươi làm gì được ta?"
Tiếp đó vận khinh công Bách Lý Tuyết, một đám hoa hồng loáng qua trước mắt, rồi biến mất.
Lưu lại một mình Sở Hành Vân lẻ loi, chỉ biết ngây ngẩn đứng đó cầm hộp mộc tiêu.
Từ năm mười sáu tuổi xuất đạo giang hồ, Sở Hành Vân cuối cùng cũng xem như được nếm trải cái gì gọi là không có cửa cầu, cái gì gọi là cúi mình trước người. Y chậm rãi cất cẩn thận cái hộp gỗ kia đi, nhớ tới trước kia, muội muội nâng món quà sinh nhật, đi tới thơm nhanh lên má y, mặt mày đỏ ửng nói: "Cảm ơn ca ca."
Ngày hôm sau, muội muội sống sờ sờ đã mất vào tay con buôn ngoài cổng trấn, trở thành một sọt khoai lang và bí ngô.
Chỉ chốc lát sau, người hầu của Tiết gia lại tới nữa, dẫn Sở Hành Vân rời đi. Sở Hành Vân rời khỏi phủ Vương gia, giả vờ trở về theo đường cũ, chờ cho người hầu kia đi xa, lại đột nhiên vòng về, quẹo vào con đường mòn giữa núi.
"Ơ, Sở hiệp khách, ngươi đang đi đâu đây?"
"Rừng hoa mơ của Tiết vương gia."
"Ơ ơ ơ, vương phủ trọng địa..."
"Mặc xác."
Tạ Lưu Thủy không biết nên nói gì, chỉ đành nhìn lén y, thấy mặt Vân đen xì, chắc đã bị Cố Tuyết Đường chặn họng một lúc, đang nổi giận đùng đùng.
Rêu xanh phủ đường mòn, mặt Sở Hành Vân lạnh đi. Bên cạnh rừng hoa mơ của Tiết gia có một cái hồ nhiều cá, y thường cùng Triển Liên bắt cá săn thú tại đó, sửa sang cứ điểm phía Đông. Sở Hành Vân dẫn Tạ Lưu Thủy đến cứ điểm, tháo con thuyền nhỏ ven hồ ra, chuẩn bị xuôi dòng lén trôi vào rừng hoa mơ.
Thấy y hành động nhanh nhẹn, Tạ Lưu Thủy kinh ngạc nói: "Sở, Sở hiệp khách, vết thương của ngươi..."
Sở Hành Vân ngây ra, sáng sớm đến xuống giường cũng chật vật, giờ lại chẳng hề cảm thấy đau, chẳng lẽ là bách hương linh lung hoàn quả thực có hiệu quả?
"Không thể nào. Thuốc kia chỉ có thể làm vết thương khép lại nhanh hơn..." Tạ Lưu Thủy sực nhớ ra, "Lấy hộp gỗ ra đây!"
Sở Hành Vân móc ra, đặt xuống đất, hai người ngồi chồm hỗm xuống quan sát, chỉ chốc lát sau, đã phát hiện ra mỗi cái mộc tiêu đều đang nhẹ nhàng rung động.
Tạ Sở liếc mắt nhìn nhau, Tạ Lưu Thủy nắm lấy tay Sở Hành Vân, cẩn thận từng li từng tí một mở hết đuôi của cái tiêu ra, mới vừa vặn được một nửa, cả cái phi tiêu đã rung lên dữ dội, Tạ Lưu Thủy bèn vội vàng nhấn đuôi tiêu trở về, lưu loát vặn chặt, nói: "Bên trong có cổ, kim tàm chấn điệp cổ, chậc, ta thực sự không hiểu Cố Tuyết Đường này có ý gì? Đến cùng là địch hay bạn?"
Đợi một hồi, Sở Hành Vân không có phản ứng gì, Tạ Lưu Thủy nghiêng đầu đi nhìn y, hỏi: "Ê, Sở hiệp khách này, không phải là ngươi không biết kim tàm chấn điệp cổ là gì đấy chứ?"
Sở Hành Vân lắc đầu như lẽ dĩ nhiên.
"Không phải chứ, bao năm như vậy ngươi rốt cuộc đã sống như thế nào? Chuyện gì cũng chưa từng nghe thấy, thứ gì cũng không biết, lẽ nào không để ý gì đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng luyện thánh hiền công?"
Sở Hành Vân ngầm thừa nhận. Đại hội tỷ võ đều nghiêm cấm sử dụng những thứ hạ cấp như thuốc, cổ, ám khí, vũ khí dùng trong tỷ thí cũng được phân phát thống nhất, người người giống nhau. Y chỉ lo luyện nội lực kiếm pháp thật tốt là tự nhiên có thể thắng dễ như trở bàn tay, hiểu rõ nhiều thứ lung ta lung tung như vậy để làm gì. Tạ tiểu hồn bất đắc dĩ, chỉ đành nói: "Kim tàm chấn điệp cổ, dùng vết thương làm thức ăn, quý báu vô cùng, một con có thể bằng ba viên bách hương linh lung hoàn. Aiiii, vì sao người có tiền luôn có thể hấp dẫn những người có tiền hơn tiêu tiền cho hắn cơ chứ, người cùng khổ như chúng ta nên làm sao bây giờ đây!"
Sở Hành Vân cầm lấy hộp gỗ quan sát một phen, đang chuẩn bị đứng lên, mới vừa lấy sức, đã đau đến mức lại ngã xuống, Tạ Lưu Thủy ôm lấy người y, rồi nhét hộp gỗ vào ngực y một lần nữa: "Hiếm khi Cố đường chủ có ý tốt một lần, ngươi cứ cầm đi."
"Thứ cổ này có thể định vị đúng không? Người tung cổ có thể biết được ta đang ở đâu."
"Trong chốn giang hồ có nhiều thứ để định vị hơn, không đáng phải bỏ vốn liếng lớn như vậy."
"Thứ cổ này có phản phệ không?"
"Là thuốc thì có ba phần độc, là cổ thì có ba phần hiểm. Thế nhưng có thể mang đến bán công khai trên thị trường giang hồ, xác suất nguy hiểm đã là rất nhỏ. Trước đây ngươi thật không sự không có giao tình với họ Cố?"
"Không."
Tạ Lưu Thủy nheo mắt lại: "Tối hôm qua Cố Tam thiếu còn kéo tay ngươi lại nói không phải lần đầu gặp gỡ kìa."
Sở Hành Vân cẩn thận hồi tưởng, từ nhỏ đến lớn, y thật sự không hề quen biết ai họ Cố, tạm thời mặc kệ Cố Tuyết Đường bán thuốc gì trong hồ lô, Cố Tam thiếu vừa nói ra câu kia đã muốn quật roi chết y, nếu thật sự có giao tình gì thì cũng chỉ có thể là giao tình hỏng bét.
Nhất thời khó nghĩ thông, Sở Hành Vân đang muốn chống sào đẩy thuyền, lại bị Tạ tiểu hồn cản: "Hành Vân tốt bụng, ngươi tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên luôn, mang giúp ta ít giấy bút đi? Năm nào ta cũng đều đốt cho mẹ ta tờ giấy."
Sở Hành Vân bất đắc dĩ, đành trở về lục lọi bên trong căn nhà gỗ ở cứ điểm, y không ở nơi này lâu dài, chỉ tìm ra được vài tờ giấy cũ, cây bút gần trọc cùng với cục mực đã hơi thối. Tạ Lưu Thủy không hề chê, trái lại còn tràn trề phấn khởi, vắt chân nghịch giấy bút, chỉ chốc lát sau, đã trôi qua nói:
"Ngươi chống thuyền có mệt không? Nếu không thì để ta?"
"Làm sao đổi thành ngươi được?"
"Ừm... Ta có thể ôm lấy ngươi từ phía sau, nắm tay ngươi, ôm eo ngươi, như vậy, sau đó..."
"Cút đi."
"Thôi được."
Tạ tiểu hồn làm theo lời nói, lại trở về làm bạn với giấy bút, hắn cầm bút lông trọc, chấm xuống nước một cái, hòa một ít bột đen từ cục mực, vạch vạch vẽ vẽ lên giấy, tiếp đó lại kiên trì nhảy dậy tìm Vân.
Sở Hành Vân ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng rồi lại sững sờ, người này nghiêm túc hiếm thấy, trên mặt không còn nụ cười như keo dán nữa, đôi mắt thụy phượng cũng không còn cố nheo lại, đuôi mắt nhếch lên tao nhã.
Có một chút... cảm giác không nói rõ được thành lời.
Ừm, một chút thôi.
Bỗng nhiên hoa mơ bay đầy trời, giữa màn mưa hoa rực rỡ, chỉ thấy Tạ Lưu Thủy đi từng bước một tới, nói với y:
"Sở hiệp khách, ngươi là người tốt."
"..."
Sở Hành Vân đang muốn trợn trắng mắt, đã nghe thấy một tiếng "bộp", trán bị Tạ tiểu hồn dán nguyên một trang giấy, bên trên viết hai chữ to tướng:
Người tốt.
Sở Hành Vân quả thực câm nín, đang muốn giơ tay lên giật xuống, lại bị Tạ Lưu Thủy giữ chặt lấy hai tay, lúc này giấy che mất mắt, y nhất thời không nhìn thấy được vẻ mặt của Tạ Lưu Thủy, chỉ cảm thấy người này dán đến, ôm lấy mình, ở nói nhỏ nhẹ bên tai:
"Cám ơn ngươi."
Gió đông thổi, ôn sơn noãn thủy, hoa mơ như mưa.
Mơ trôi nước biếc, một chiếc thuyền lan trôi qua, sóng gợn hoa rơi lan xa thành tầng. Sở Hành Vân đứng trên thuyền, đáp: "Nếu như ngươi thật sự muốn cảm ơn ta, thì trả lời thật ta mấy câu đi."
Tạ Lưu Thủy bóc tờ giấy "người tốt" kia xuống, gõ lên trán Sở Hành Vân, cười đáp một câu:
"Được."
Chỉ nghe thấy Sở Hành Vân nói: "Bảy năm trước Hầu môn Mục gia diệt môn, bảy năm sau Lý gia cũng diệt môn..."
"A" Sở Hành Vân còn chưa nói xong, chỉ thấy Tạ Lưu Thủy đã đau đớn hét toáng lên, ngã vật sang một bên, "A, ta nói chứ sao mà ngươi..."
"Ta làm sao?"
"Chậc, thôi." Tạ tiểu hồn bĩu môi, vò tờ giấy "người tốt" lại, nhỏ giọng lầu bầu: "Chẳng trách tuy ngươi lắm hoa đào, mà chẳng đóa nào chịu theo ngươi về nhà."
Sở không để ý, tiếp tục nói: "Ban đầu hai nhà Lý Mục đều là kẻ khởi xướng âm mưu trường sinh bất lão, bây giờ cả nhà đã bị tàn sát, phải chăng là có ngọn nguồn gì?"
"Ừm... câu hỏi này, ngày mai ngươi hỏi lại ta đi."
"Vì sao?"
"Bởi vì ta đã hứa với bản thân mình, cả một năm, chỉ có đúng ngày hôm nay là không thể nói dối."
"..." Sở Hành Vân tức thì nghẹn lời, chỉ đành phải đổi sang câu hỏi khác, "Theo lời ngươi nói, trong cuộc vốn có tám tộc: Tiết, Lý, Vương, Mục, Hàn, Triệu, Tống, Cố, mỗi người đều ôm ý xấu của mình, ta được xem như nửa người nhà họ Tống, dám hỏi ngươi thuộc về bên nào?"
Tạ Lưu Thủy nằm lên thuyền, hai chân vắt vẻo, cười nói: "Nếu như đổi thành bình thường, ta sẽ dán sát vào ngươi, cắn vành tai nói với ngươi là: Ta thuộc về phe ngươi. Đáng tiếc, hôm nay lại là ngày hôm nay, ta chỉ có thể nói, Sở hiệp khách ngươi đứng vào phe nào cũng được, đừng đứng vào phe ta là được."
Sở Hành Vân không hiểu, Tạ Lưu Thủy lại nói thế nào cũng không chịu đáp nữa. Cơ hội để tên tiểu nhân này chỉ có thể nói thật thực sự hiếm hoi, Sở Hành Vân không muốn bỏ phí như vậy, y chỉ đành đổi sang câu hỏi khác, "Vậy thì Cố gia là như thế nào? Mặc kệ tranh đấu giữa phe phái có ra sao đi nữa, tốt xấu gì cũng là ngươi một nhà, vì sao Cố Tuyết Đường lại cấu kết với Tiết vương gia?"
"Cố Yến Đình muốn xé màn âm mưu trường sinh bất lão trực tiếp đi bán mạng cho hoàng đế, đường đường chính chính làm con chó, nhưng phái phục thù Cố Tuyết Đường lại chỉ muốn sợ sệt khúm núm làm người, cho nên mới liên hợp với Tiết vương gia phá rối hắn. Suy xét tới chuyện Cố Yến Đình là con riêng, phái phục tộc Cố gia chủ hẳn sẽ chỉ dùng thái độ lặng lẽ xem biến động, cho nên Thất đàn chủ mới cố thủ hang đầu người, án binh bất động, nếu như Cố Yến Đình thành công, có phúc thì cả phái phục tộc bọn họ hưởng chung, nếu như Cố Yến Đình bại, vậy thì một mình hắn mang Tuyết Mặc tổ chịu họa."
"Vậy thì Cố Tam thiếu cầm tuyết mặc giả đi giao dịch, ta cầm tuyết mặc thật nhảy ra, chẳng phải là hắn..."
"Mắc tội khi quân thôi. Này, ta nói chứ Sở hiệp khách à, ngươi quan tâm người ta như vậy làm gì, người ta vừa tới đã rút roi ra quất ngươi kìa."
Sở Hành Vân im lặng, giọng nói của Cố Yến Đình thực sự làm tâm thần y hỗn loạn, mặc dù giải thích không thông, mà... ngộ nhỡ?
Ngộ nhỡ người ta mười năm không hề đổi giọng thì sao?
Tạ Lưu Thủy thấy y như vậy, không thể làm gì khác hơn là nói: "Đêm qua ta chỉ lo thoát thân, tuyết mặc và cục đá trắng Cố Tam thiếu đem ra giao dịch, à, còn cả tranh tú cẩm sơn hà nữa, đều đã bị cướp mất rồi đi. Bây giờ Cố Tam thiếu có cả tuyết mặc thật và giả trong tay, lại có một miếng tranh tú cẩm làm mồi, nói hươu nói vượn gì cũng gạt qua được, người ta có võ có quyền, ngươi thì sao? Tiểu đáng thương."
Sở Hành Vân không nói lời nào.
"Ai, Tiểu Vân mất hết võ công à, ngươi hãy cứ cẩn thận lợi dụng thần thông quảng đại là ta đây, thắng Đấu Hoa Hội, đến lúc đó cầm tranh tú cẩm đi đổi muội muội với Cố Tuyết Đường, sau đó quy ẩn giang hồ. Gặp chuyện tự hỏi mình ba câu: Liên quan gì đến ta? Liên quan gì đến ta? Liên quan gì đến ta? Hỏi xong ngươi sẽ biết, thế gian này chẳng có cái rắm gì cả."
"Nào có đơn giản như vậy?" Sở Hành Vân vươn tay trái, mở ra, "Ngươi nói thử xem, con mắt trong lòng bàn tay ta là chuyện thế nào đây?"
Tạ Lưu Thủy im lặng.
Sở Hành Vân truy hỏi: "Bên trong hang đầu người không phải chỉ đơn giản như vậy thôi đúng không, trận ngàn đầu và quái vật thân rắn mặt người..."
"Đến bao giờ cái đầu của ngươi mới có thể yên tĩnh được một lúc?" Tạ Lưu Thủy duỗi tay ra nắm đầu Vân, "Ngươi biết đó là vật gì, vì sao xuất hiện, đến đi từ đâu thì có ích gì? Ngươi và muội muội ngươi sẽ sống tốt sao? Người bạn trong Tống phủ của ngươi tên gì ấy nhỉ, à, Trúc Thanh, đêm hôm trước chẳng phải ngươi còn trò chuyện với hắn sao, không phải hắn muốn đi mời thần y Quyết Minh Tử trị cho ngươi sao, giang hồ lớn như vậy luôn có biện pháp chữa trị."
Sở Hành Vân: "Thế Thao Thiết thì sao? Ngày hôm ấy ta trở về Thanh Lâm Cư, tiểu bí đao giả dạng làm Tuyết Mặc tổ đến tấn công ta, trên mắt cá chân xăm hình Thao Thiết."
Tạ Lưu Thủy khép hờ mắt: "Con riêng như Cố Yến Đình có thể được bổn gia nhận về, là vì phải luyện âm cốt tán để giải trung thành dẫn của Tống gia, ngươi đi uống một ít máu của hắn, diệt cổ trong cơ thể, từ đây cắt đứt một đao với Tống gia. Thao Thiết gì đó, cần thiết hiểu rõ ngọn nguồn sao? Ngươi biết càng nhiều, sẽ càng thân bất do kỷ chìm sâu vào đó, nếu như Sở hiệp khách không có ràng buộc, vậy ta nói hết cho ngươi cũng không sao, nhưng bây giờ ngươi còn có muội muội, xem bộ dạng của Cố Tuyết Đường, e là muội muội này không phải giả rồi, cố gắng quý trọng đi, có mấy người, muốn quý trọng cũng không còn cơ hội nữa."
Nhắc tới muội muội, Sở Hành Vân không hỏi gì nữa, một lúc sau, lại nghe thấy Tạ tiểu hồn chuyển sang giọng điệu trách móc: "Hành Vân ca ca thật là đáng ghét, lãng phí một ngày đẹp như này, toàn hỏi ta chuyện gì không à, thấy ta không trả lời, hết giá trị lợi dụng, thế là gạt ta sang một bên, không thèm quan tâm!"
Sở Hành Vân không biết phải làm sao: "Hỏi ngươi về chuyện trong cuộc, ngươi đều đá trở về như đá bóng, ta còn có thể hỏi gì nữa. Vậy chi bằng hỏi ngươi về miếng ngọc này đi?" Dứt lời bèn nhấc miếng ngọc vỡ trước ngực lên, khua một cái trước mặt Tạ tiểu hồn, "Miếng ngọc này là vị cố nhân kia của ta tặng, ngươi có manh mối gì không?"
Tạ Lưu Thủy lại gần, giả vờ giả vịt xem đi xem lại, rồi hỏi: "Sở hiệp khách, cố nhân của ngươi đến họ tên còn chẳng có, ta làm sao tìm được manh mối cho ngươi."
Sở Hành Vân im lặng, đêm đó y không thấy rõ mặt, cũng không hề hỏi tên họ người kia, nghĩ tới nghĩ lui, đành trả lời: "Tóc."
"Cái gì?"
"Lần... gặp mặt đó, ta vô tình phát hiện vị cố nhân kia, tóc tai... rất mượt, mượt như tơ lụa."
"Hơ, Sở hiệp khách, giờ ngài thật sự coi ta là Tạ đại tiên rồi đấy phỏng? Nam, mười năm trước, tóc mượt, mang miếng ngọc vỡ, âm dung tiếu mạo không nhớ rõ, đức hạnh phẩm tính không biết, rồi bảo ta cho ngươi manh mối?"
"Thôi." Sở Hành Vân cất ngọc đi.
"Này này, đừng mà, duyên gặp mặt một lần của ngươi là gặp thế nào? Còn vuốt cả tóc người ta, chậc chậc."
Sở Hành Vân mặc kệ hắn.
Tạ Lưu Thủy nằm tựa vào thân thuyền, đầu gối lên khuỷu tay, nhìn mây tụ mây tan trên trời, hoa nở hoa tàn trong gió, im một lúc, bỗng nói một cách ung dung: "Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, Sở hiệp khách, không nên cưỡng cầu."
Vân vẫn đang chống thuyền không đáp, mà nhìn Tạ tiểu hồn ngửa đầu nằm tựa vào thuyền, thư thư thái thái, trong lòng thấy bực, bèn lấy sào tre chọc hắn: "Đi, đi nhặt mấy túi hoa mơ đi, phòng hờ ngộ nhỡ."
Tạ Lưu Thủy nhếch miệng, đứng lên chậm rề rề, cố làm ra vẻ thưa một câu to rõ với Sở Hành Vân: "Xin nghe thánh chỉ của Sở bệ hạ." Phần phật một phát tuốt từng cành hoa mơ trên cây, ném vào trong túi. Rồi lại quay đầu, hái xuống một nhành mơ, cung kính đặt xuống bên cạnh giấy bút, bỗng nhiên mở miệng: "Ngươi đoán tại sao mẹ ta lại thích hoa mơ?"
Sở Hành Vân chờ câu sau của hắn.
"Hoa mơ còn có tên khác là hoa thi đậu, nguyện cầu ý trung nhân của nàng ghi danh bảng vàng."
"Ý..." Sở Hành Vân dè dặt mở lời, "ý trung nhân đó không trở về sao?"
"Mẹ ta đã sớm biết hắn sẽ không trở về." Tạ Lưu Thủy nở nụ cười, chỉ nhìn vào Sở Hành Vân, "Con người sống trong gian khổ, chiếm được hũ mật, sẽ vói đầu vào trong, nếm thử phần ngon ngọt, biết rõ chẳng thể lâu dài, vẫn còn ăn vạ không chịu ra, mãi đến tận một ngày, cứ thế bị lôi ra, mới biết hết thảy đều nên kết thúc rồi."
"... Sau đó... mẹ ngươi sinh ra ngươi?"
Tạ Lưu Thủy lắc đầu: "Đúng là mẹ ta muốn giữ lại một chút mật trong hũ, cho nên mới mặc kệ hết thảy để sinh ra ta, nhưng mà... ta căn bản không phải con của người trong lòng bà."
Sở Hành Vân lập tức sửng sốt, chỉ thấy Tạ Lưu Thủy cúi đầu nói: "Càng lớn, lại càng không giống."
Không phải mật ngọt mà nương muốn giữ lại.
Người không nên được sinh ra.
Sở Hành Vân bỗng nhiên nghe thấy hai câu tiếng lòng, yếu ớt cực kỳ, khe khẽ mỏng manh, giống như thể Tiểu Tạ tròn vo chui vào trong lòng, nhỏ tí xíu, ngồi xổm trên mặt đất...
Bỗng nhiên, Tạ Lưu Thủy đứng lên, cười xấu xa nói: "Sở hiệp khách có cảm giác gì với ta rồi sao?"
"..."
"Một tên trộm hái hoa, tai tiếng xấu xa, ấn tượng tệ hại vô cùng, từ từ, lại nhìn thấy tuổi ấu thơ chua xót của hắn, khi còn bé ngoan ngoãn nghe lời, chẳng hiểu sao lớn lên lại biến thành một người hoàn toàn khác, ấn tượng xấu lúc mới đầu từ từ được lòng trắc ẩn gột rửa, dần dà tin rằng hắn có nỗi khổ của mình, có lẽ bản tính hắn chẳng hề xấu, đúng không?"
"Đúng thì làm sao?"
"Thì tại sao Sở hiệp khách không thử nghĩ xem, rốt cuộc là ngươi tự nhìn thấy những ký ức tuổi ấu thơ đó, hay là ta để cho ngươi nhìn thấy?"
"..."
"Bởi vì muốn lừa gạt thiện cảm từ ngươi, để có thể tiếp tục linh hồn đồng thể với ngươi tốt hơn, thậm chí còn có thể che đậy lại ký ức của ta, để ngươi cảm thấy ta đáng thương hơn."
Sở Hành Vân không nói câu nào, Tạ tiểu hồn hiện giờ như con nhím để lộ phần bụng, bỗng nhiên lại thấy hối hận, thế là nhảy bật dậy, dựng đầy gai nhọn trên người về phía y, cố làm ra vẻ, diễu võ dương oai. Thực ra tiếng lòng vẫn luôn bị đè nén ở bên trong đang nối đuối nhau sụp xuống, vô số lời nói, ý nghĩ, ký ức chảy ngược vào óc Sở Hành Vân như dòng nước biển, chèn ép cho đầu y đau đớn, cơn đau nhói lên, cả người Sở Hành Vân nghiêng đi, ngã xuống.
Hình như y đã nhìn thấy Tạ Lưu Thủy đỡ được mình, miệng mở ra khép lại, giống như đang gọi mình, nhưng y lại không nghe thấy, đầy đầu toàn là...
Máu, máu, máu...
Màu đỏ bắn tóe đầy trời, trong ánh lửa ngút trời có một bé gái, dường như đang muốn ngoảnh mặt lại, nhưng rồi lại quay mặt sang nơi khác, gọi to về hướng ngược lại:
"Ca ca! Cứu muội!"
Khung cảnh này bị đột ngột cắt đứt, trong đầu bất chợt trắng xóa, rồi từ giữa trắng xóa lại trồi lên cảnh đêm, Tiểu Tạ nho nhỏ chui trong chăn, cuộn tròn thành một cục, nửa đêm, mẹ Lưu Thủy nhẹ tay nhẹ chân đi tới, giém chăn cho nó, lại không rời đi luôn, mà ở bên cạnh nhìn nó, nhìn mãi một lúc lâu.
Nàng cúi người, dịu dàng xoa khuôn mặt của Tiểu Tạ tròn vo, lặng lẽ rơi nước mắt, tự lẩm bẩm với mình:
"Tại sao... Tại sao lại không giống?"
Bỗng nhiên, Tạ tròn vo tỉnh lại, nhìn thấy cả người mẹ mình đang run lên, trong lòng thấy lo lắng, bèn duỗi bàn tay bé nhỏ từ trong chăn ra lau nước mắt cho mẹ, hỏi khe khẽ:
"Nương, con làm gì sai sao? Sao nương lại khóc?"
Mẹ Lưu Thủy giật mình ngây ra, rồi lập tức ôm chầm lấy Tạ Lưu Thủy:
"Không, con ngoan, con không sai! Con không có gì sai hết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung