Hồi thứ 23: Đại đào sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng nhiên, trong rừng mơ vọng ra tiếng: "Cứu mạng!"

Hai người Tạ Sở đều ngây ra, chỉ nghe thấy:

"Có ai không? Cứu mạng! Cứu mạng!"

Sở Hành Vân chau mày, giọng nói này nghe rất quen tai...

"Aaa cứu mạng cứu mạng! Cứu ta với!"

Trúc Thanh?!

Sở Hành Vân không nói hai lời đã bỏ thuyền lên bờ, chạy hối hả vào trong rừng mơ, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Trúc Thanh cùng một người khác bị trói gô vào thân cây, người... bị một người con gái đè lên.

Người con gái kia... hình như đang... cưỡng hôn Trúc Thanh.

Sở Hành Vân mặt mày lúng túng, không biết làm sao, nhìn bóng lưng, mái tóc đen mượt mà, áng chừng còn là một vị mỹ nữ, Trúc Thanh thực sự là diễm phúc không cạn, uổng công mình hớt hải chạy tới, lúc này mà phá rối thì đúng là không phải người.

Chỉ thấy mỹ nhân kia từ từ quay đầu lại, đầu tiên để lộ chóp cằm trắng như tuyết, tiếp đó là sống mũi cao cao, rồi tới cặp mày liễu, đôi mắt đào hoa, nàng quay lại từng chút, từng chút một, cuối cùng...

Cả khuôn mặt quay hẳn lại.

Mẹ kiếp!

Tạ Lưu Thủy ôm lấy Sở Hành Vân bỏ chạy, yêu nữ kia ngồi xổm nằm nhoài xuống mặt đất, chỉ nghe thấy một tiếng "phạch", từ trong tay áo duỗi ra tám cái tay cái chân, chạy nhanh như con nhện, nhanh một cách đáng sợ. Sở Hành Vân vội vàng bốc một nắm hoa mơ trong túi rắc lên người mình, Tạ Lưu Thủy trôi vào vị trí, đạp khinh công, chạy vòng quanh cùng con nhện tinh kia trong rừng, lợi dụng đúng cơ hội, chạy vòng trở về cái cây Trúc Thanh đang bị trói, cắt dây thừng, muốn mang hắn đi.

Trúc Thanh đẩy một cái: "Phía sau còn có một người nữa."

Không cứu kịp được! Nhện tinh đã nhảy tới từ phía sau, phun ra một luồng nọc độc, Tạ Lưu Thủy chẳng buồn xem, chỉ nghiêng nhẹ đầu tránh đi, nọc độc bắn lên thân cây khô, thoáng chốc đã bốc lên khói xanh.

Tạ Lưu Thủy bám lên người Vân, kiếm phong hầu tuột ra khỏi vỏ, trở tay xuống một nhát.

Cắm thẳng vào bụng nhền nhện tinh.

Tuy một nhát trúng mệnh, nhưng lại như cắm vào một đống sắt vụn, kiếm phong hầu bị xoắn lấy, con nhện kia phát tiếng kêu "kèn kẹt" quái dị, sau đó lắc lư đầu, hạ thấp xuống, lập tức muốn "cưỡng hôn" Sở Hành Vân...

Đợi tới khi thứ kinh tởm kia dán sát tới dưới mí mắt, Sở Hành Vân duỗi tay phải ra, mặt không đổi sắc nắm lấy nó.

Sau đó dùng lực, bóp nát toàn bộ cái đầu.

Tạ Lưu Thủy vung tay trái nâng kiếm, vốn còn đang định tới giúp, mà thấy vậy bèn thôi.

Sở Hành Vân nhanh chóng xé toác cái đầu nó ra, bên trong trống hoác, chỉ có đúng một con côn trùng đốm đen đang muốn chạy trốn, lại bị Tạ Lưu Thủy dùng một kiếm đâm chết.

Sở Hành Vân: "Đây là thứ quỷ quái gì vậy? Cổ? Nhện tinh? Con rối?"

Tạ Lưu Thủy: "Chắc là ba thứ kết hợp lại. Nơi này không thích hợp để ở lâu, đi mau."

Lúc này Trúc Thanh cũng đã tháo xong dây trói cho người còn lại, giật tơ nhện bám trên miệng mũi người đó xuống, ba người một hồn bỏ chạy thật nhanh, Sở Hành Vân vừa chạy vừa hỏi: "Vị này chính là?"

Trúc Thanh: "Thần y Quyết Minh Tử."

Y giả là thánh, Sở Hành Vân vội vàng nói: "Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"

Thần y Quyết Minh Tử đẩy cặp kính mắt gọng vàng, hoàn toàn không đếm xỉa gì tới y, Trúc Thanh liền nhỏ giọng nói: "Thần y thích nữ ghét nam, lúc không nói chuyện tiền nong, không muốn nói chuyện với đám đực rựa chúng ta."

Sở Hành Vân: "..."

Tạ Lưu Thủy vỗ vỗ vai Sở Hành Vân, Vân quay đầu nhìn lại, con nhện tinh bị bẻ đầu đã tan thành một vũng máu, từ từ chảy vào gốc cây mơ, như bị hấp thu, không còn một giọt nào.

Mà xem kỹ thì, đầu của mỹ nhân nhện cũng không thấy đâu.

Gió bỗng nhiên nổi lên.

"Ầm!"

Cái đầu kia đập vào trước mắt Sở Hành Vân.

"A, làm hỏng đồ chơi của người khác, phủi mông một cái đã chạy? Sở hiệp khách sống tiêu sái thật."

Gió giật, thổi đến mức cả rừng hoa rụng rực rỡ, như đổ cơn mưa máu. Trong rừng, Cố Tam thiếu thong dong đi ra, đầu quấn vải đen, một con chim bách linh đen đầu phượng đậu trên khuỷu tay, mỏ chim mở ra đóng lại:

"Các ngươi biết làm ra được một con rối hắc quả phụ như vậy cần bao nhiêu bạc không? Tìm được một con huyết cổ đốm như vậy, phải tốn bao nhiêu công sức không? Cứ thế bóp chết luôn của ta?"

Sở Hành Vân dừng bước, nói: "Chuyện đã đến nước này, chi bằng Cố Tam thiếu ra giá, chúng ta bồi thường theo giá."

Hoa mơ rơi rụng, Cố Yến Đình đáp: "Mạng của ngươi."

Thoáng chốc, từ trong rừng đã lao ra mười bốn con rối hắc quả phụ, duỗi ra tám cái tay cái chân, vừa bỏ vừa nhảy, đều mang một khuôn mặt người tươi xinh như đào mận, cặp môi đàn hương hé mở, phun ra một đống tơ trắng.

Sở Hành Vân bất chợt đẩy Trúc Thanh và Quyết Minh Tử đi, bảo hai người họ chạy mau, còn mình thì chiến đấu với nhện quái bốn phương tám hướng, kéo dài thời gian.

Trúc Thanh vũ lực kém cỏi, Quyết Minh Tử lại càng là tay không trói gà không chặt, ở lại cũng chỉ cản trở, chưa nói hai lời đã chạy về phía bờ, nhảy lên thuyền, mới vừa tháo dây thừng cột thuyền ra, bỗng nhiên đầu cành cây lại ló ra một khuôn mặt mỹ nhân.

Khuôn mặt người ánh lên hồng hào vì sắc mơ.

Tám cái chân duỗi dài, nhện tinh bò lên thuyền, nhảy cho nước bắn tóe, Trúc Thanh hét lên thất thanh:

"Aaaaa cứu mạng!"

Bên phía Sở Hành Vân, mười bốn con nhện cùng ra trận, đều không phải đối thủ của Tạ Lưu Thủy, kiếm phong hầu xoay một cái đã thành thạo đánh tan tác hơn nửa, Sở Hành Vân không nhìn thấu được kiếm pháp của Tạ Lưu Thủy, kiếm thức cực đơn giản, chiêu thức cổ phác, chưa từng thấy bao giờ. Lúc này lại nghe thấy đầu kia Trúc Thanh đang hô cứu mạng liên thanh, Sở Hành Vân bèn vẩy hoa mơ trên người lên, ném Tạ tiểu hồn sang cứu trợ hai người kia, đồng thời vung kiếm phong hầu, đồng thau bổ xuống chân nhện, vừa đánh vừa cấp tốc rút về bờ.

Hắc quả phụ chết như ngả rạ, Cố Yến Đình không buồn xem, chỉ tựa vào thân cây như đang ngắm hoa, nhưng hắn dùng vải đen che mặt, cũng không biết có thể ngắm được gì, bỗng nhiên, chỉ nghe thấy hắn tự nói một mình:

"Ngươi rất kỳ lạ."

m ngọc lanh lảnh, mộng trôi về mười năm trước, chọc cho Sở Hành Vân nghĩ không thông suốt, dừng bước chân lại.

Chỉ thấy Cố Tam thiếu rút roi lục lạc ra, chậm rãi vuốt nhẹ thân roi đỏ rực, nói: "Sở hiệp khách, Cố mỗ có một nghi vấn, nghĩ mãi không ra, cho nên mới đến đây thỉnh giáo một phen: Đêm qua ta rõ ràng đã đoán chắc được công kích, ngươi tuyệt đối sẽ không thể tránh thoát, mà cuối cùng, ngươi luôn có thể tránh được bằng đủ mọi tư thế kỳ quái."

Sở Hành Vân không đáp.

Cố Yến Đình nhìn chằm chằm vào y, chậm rãi nói:

"Quả thực giống như thể có một người vô hình đang giúp ngươi."

Sở Hành Vân nở nụ cười, trấn định đáp lại: "Tài nghệ Cố Tam thiếu thua kém ta, lòng không cam, khó tránh khỏi nghĩ bậy nghĩ bạ. Ta lưu lạc mãi đến đây, đâu từng có cao nhân vô hình nào tương trợ?"

"Có."

Chim bách linh đen đầu phượng giang cánh bay đi, Cố Yến Đình mỉm cười, chậm rãi đi tới:

"Chẳng hạn như, ngay bây giờ."

Thân hình hắn khẽ cử động, trong nháy mắt, cả người đã đứng trước mặt Sở Hành Vân, rút roi vút xuống——

Tạ Lưu Thủy bước một bước dài, phi thân đẩy Hành Vân đi, chỉ thấy Sở Hành Vân dùng một tư thế vặn vẹo, mất tự nhiên tránh được.

Cố Yến Đình gật đầu nở nụ cười: "Ngươi xem."

Bỗng nhiên, hắn ném một chuỗi giấy hoàng huyết, roi cuộn phù chú, "xoẹt" phát quăng tới, chỉ chốc lát nữa là sẽ hạ xuống người Sở Hành Vân, Tạ Lưu Thủy nhấn mạnh đầu Vân xuống, miễn cưỡng né qua, Cố Tam thiếu nhìn vào chiều ngược lại hướng Sở Hành Vân di chuyển, mỉm cười nói:

"Ở đây à."

Bỗng nhiên ngọn roi kia đổ xuống, sắc đỏ hơi động, nhanh tựa chớp, xông thẳng về phía Tạ Lưu Thủy, Tạ tiểu hồn xèo cái tan xuống đất, một sợi tóc bay lên bị bùa chú trên roi cọ vào, thoáng chốc đã bùng lên một ngọn lửa xanh, trong nháy mắt sẽ đốt tới da đầu, Tạ Lưu Thủy tay mắt lanh lẹ giật sợi tóc kia xuống, hét lên:

"Tên này là ma quỷ hay sao!"

Sở Hành Vân đang muốn chạy ra khỏi ma chưởng, Cố ma quỷ đổi đầu roi, xoay người lại quất y, Sở Hành Vân miễn cưỡng né đi, một chuỗi bùa chú trên thân roi đổ ập xuống quấn lấy, Cố Yến Đình chậm rãi nói: "Sở hiệp khách chạy trong hang đầu người, rồi lại chơi đùa bên trong quỷ động, sợ là đã dính phải thứ gì đó không sạch sẽ, Cố mỗ cất công tới giúp ngươi trừ tà."

Cất công tới bổng đả uyên ương thì có! Tạ Lưu Thủy tức giận, chui ra khỏi lòng đất, còn không chưa kịp lấy hơi, đã thấy Cố tam thiếu giương roi ——

Tiếng lục lạc vang, mau chạy mau chạy.

"Sở hiệp khách, chạy đi chạy đi! Ma quỷ bổng đả uyên ương đến rồi!"

Thời khắc sống còn, Sở Hành Vân nghĩ thầm ai là uyên ương với ngươi. Lúc này tứ chi y đều đang bị quấn bùa chú, Tạ Lưu Thủy không có chỗ ra tay, đành phải chạy trước một bước, dùng tơ dắt hồn kéo y đi. Cố Yến Đình đến không hình đi không bóng, hiện tại Sở Hành Vân căn bản không phải đối thủ của hắn, cũng may Cố Tam thiếu không để tâm vào y, Sở Hành Vân đi sang trái, hắn liền đánh sang phải, nhảy lên, hắn liền đánh xuống dưới, một chuỗi bùa chú bay lật phật theo roi, nhưng không thu hoạch được gì.

Tạ tiểu nhân đứng cách đó không xa nắm tơ dắt hồn, lè lưỡi với Cố ma quỷ, lêu lêu lêu.

Cố Yến Đình thấy không đánh trúng được tà ám, liền thu roi đứng thẳng, con chim bách linh đen đầu phượng bay lòng vòng trên không, vỗ cánh thành tiếng, chỉ nghe thấy bên trong rừng mơ rối loạn nháo nhào, mấy hắc quả phụ rơi từ trên cây xuống, bao vây tấn công từ bốn phía, Sở Hành Vân chặn trái phòng phải, đại thương chưa lành, võ công mất hết, chật vật vô biên. Cố Yến Đình khoanh tay đứng nhìn, tự dưng hỏi:

"Muốn ăn cái này không?"

Sở Hành Vân nghe mà chẳng hiểu, chỉ thấy Cố Yến Đình móc ra một cái hộp thủy tinh màu tím, mở ra, một con côn trùng to bằng nửa lòng bàn tay bò ra từ bên trong.

Tạ Lưu Thủy cau mày, không nói rõ được đó là loài côn trùng gì, đầu giống như con ong mật to, miệng tựa gọng kìm, chân trước có liêm đao, bụng lại giống nhện, nền đen lốm đốm, trên thân hình đỏ như máu bao phủ một lớp lông dài, tám cái chân bò trên mép hộp.

"Ăn không?"

"Ngươi bị điên à." Sở Hành Vân quay đầu bỏ chạy.

Cố Yến Đình thở dài sau lưng y, lấy ra một cái gương soi mặt, tự lẩm bẩm:

"Ca ca, ca ca nhìn xem, trước lúc hành sự, đệ lúc nào cũng hỏi ý kiến người ta."

Sở Hành Vân tay cầm kiếm phong hầu, vung nhị phách tước tam đầu, quá ngũ quan, trảm lục tướng, nhanh chân chạy tới bờ. Trúc Thanh vẫy tay hô to:

"Sở Hành Vân! Mau lên! Bên này!"

Bọn họ đã chống thuyền, chỉ đợi Vân về, Tạ Lưu Thủy dẫn đầu nhảy tới, rút tơ dắt hồn về như rút dây câu cá, Sở Hành Vân thuận lực nhảy.

Trúc Thanh khom người xuống, duỗi tay, chuẩn bị đón y, nhưng vào ngay lúc này...

Một cái bóng đen bỗng bơi qua vũng nước xanh biếc.

Có con quái vật khổng lồ như cá voi nhảy vọt lên khỏi mặt nước.

Phá nát tan cả mặt hồ như gương.

Sóng bạc tung toé, đầu người mình rắn.

Quái vật kia cắn lấy Sở Hành Vân, bất thình lình lôi y xuống nước, đuôi rắn quẫy một cái rồi biến mất...

Dưới nước, màu đỏ ngầu lan ra.

"Sở Hành Vân!"

Trúc Thanh cả kinh hét to từ trên thuyền, Tạ Lưu Thủy cắm đầu xuống nước. Quái vật đầu người mình rắn kéo thẳng Vân xuống đáy nước, dẫn theo một đường máu đỏ giữa làn nước biếc, hàm răng cắn xuyên qua bụng, lặn xuống càng sâu hơn, rồi bất thình lình hất đầu một cái, ném Sở Hành Vân xuống như ném bóng cao su, đuôi rắn quẫy đảo, đập thẳng vào lưng y, đánh cho y văng đi thật xa, Tạ Lưu Thủy lập tức đỡ được Vân, cả luồng máu tươi đập vào mặt, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.

Đau quá...

Sở Hành Vân không kêu thành tiếng nổi, kim tàm chấn điệp cổ trong lồng ngực rung lên như phát điên, nhưng vẫn chẳng thể làm dịu được cơn đau...

Đau quá.

Tạ Lưu Thủy cúi đầu ôm chặt lấy Sở Hành Vân, rồi duỗi tay tới xoa lên trán y, thầm nghĩ: "Ngươi sẽ không sao."

Sở Hành Vân miễn cưỡng mở hé mắt, trong tai ong ong, giữa cơn mơ màng, chỉ thấy một con Tạ tiểu hồn đang ôm y bay thẳng tới bờ.

Nháy mắt nổi lên mặt nước, đầy trời là mưa hoa mơ từ huyết phù, Cố Yến Đình nhón chân đứng trên một tờ, quất thẳng một nhát roi tới.

Xâu bùa chú bay phần phật.

Trúc Thanh không hiểu tên Cố ma quỷ này đang làm gì, chỉ nhìn thấy Sở Hành Vân nổi lên, bèn nhanh chóng cùng Quyết Minh Tử đi cứu người.

Sở Hành Vân được mang lên thuyền, Trúc Thanh trông thấy vết thương của y, hoảng đến mức chảy nước mắt: "Thần y! Thần y! Hắn... Hắn như vậy... như vậy..."

Sở Hành Vân nằm ở đó, cảm giác Trúc Thanh đang mở đóng miệng, nhưng y lại không nghe thấy gì, chỉ nhìn thấy một ngọn lửa xanh đổ ập xuống thiêu cháy người Tạ Lưu Thủy, người kia còn chưa kịp phát ra bất kỳ tiếng hét thảm nào, tức khắc đã bị đốt thành một đống tro tàn.

Đầu kia tơ dắt hồn trống không.

Sở Hành Vân không ngừng chảy máu, chảy cho cả thuyền toàn là máu.

Quyết Minh Tử không nói câu nào, sau một hồi bận bịu, cuối cùng lắc đầu nói: "Hết thuốc chữa rồi, hoặc là cứ kéo dài như vậy, hoặc là cho hắn đi sảng khoái thôi."

Trúc Thanh tức thì ngây ra như phỗng, lại bỗng nhiên hoàn hồn, hô to: "Chuyện này... chuyện này sao có thể như vậy được, làm sao thế được! Không... không phải ngươi... là thần y sao!"

"Người này trên bụng vốn đã có vết thương roi đánh nghiêm trọng, hiện tại lại bị cắn thủng, không cầm được máu, nội tạng đều tổn thương cả rồi! Đừng nói là thần y, ta có là Ngọc Hoàng đại đế cũng không cứu được hắn."

"Ồ? Vậy xem ra ta còn lợi hại hơn cả Ngọc Hoàng đại đế rồi." Cố Yến Đình thoáng cái đã đứng trên mũi thuyền, cầm lấy cái hộp thủy tinh tím kia, con côn trùng to tướng đứng thẳng trên hộp, giờ đang mài hai hàm răng như hai gọng kìm, hắn mỉm cười nói: "Thứ gì bị hỏng, cũng phải nhờ vào thứ khác tu bổ, ngươi xem, nó có sức sống biết bao, cộng sinh cổ của Cố gia, thử không?"

"Cút!"

"Vị nhân huynh này đừng vội vàng nổi nóng." Cố Tam thiếu đứng trước mặt Trúc Thanh, nghiêng đầu, gạt cái chân trước hình liêm đao của con côn trùng kia, nói ung dung thong thả, "Đây là mẫu cổ của cộng sinh cổ, phong tri sái hạt, luyện bao nhiêu năm trong hầm vạn người mới luyện ra được một con như vậy, không cân nhắc thử sao?"

Quyết Minh Tử cau mày nói: "Ngày sau cổ độc phát tác, e là sẽ sống không bằng chết."

"Nghe lời thì đương nhiên sẽ không phát tác."

Trúc Thanh quay đầu sang nhìn Quyết Minh Tử: "... Thần y..."

Quyết Minh Tử không nói gì, bỗng nhiên phát hiện trong lồng ngực Sở Hành Vân có thứ gì đó luôn rung động, hắn đẩy gọng kính vàng, cẩn thận quan sát: Kim tàm chấn điệp cổ.

Quyết Minh Tử cầm lên, rồi nói như có điều suy nghĩ: "Nếu như thật sự đến nước phải dùng đến cổ, chi bằng dùng luôn của mình." Miệng nói tay làm, lúc này lập tức bóp một con kim tàm điệp ra từ bên trong phi tiêu gỗ, nhét vào bình ngọc thúy, ba hạt hồng đan trong bình lập tức bị kim tàm điệp hút cho bằng sạch, Quyết Minh Tử liền đổ thêm vài loại thuốc bột vào trong bình, cuối cùng thêm một ít tử nê, vê con côn trùng này thành con nhộng, trên con nhộng phất phơ một sợi chỉ bạc, bỏ vào vết thương trên bụng Sở Hành Vân, tiếp đó quay đầu làm sang con tiếp theo.

Trúc Thanh mừng rỡ khôn xiết: "Thần y! Thần y! Vậy là cứu được rồi sao?"

Thần y thở dài thườn thượt: "Trong vòng ba ngày, xem tạo hóa của hắn đi. Vị người của Cố gia này, có thể chờ chúng ta ba ngày, đến lúc đó nếu như không được, hẵng..."

"Ba ngày? Thứ lỗi, ta rất bận." Cố Yến Đình cười, "chỉ chờ được đến ba."

Đoạn, con chim bách linh đen đầu phượng hạ từ trên trời xuống, đáp xuống khuỷu tay hắn, há mồm hét to: "Ba!"

Cố Yến Đình thuấn bộ, phút chốc đã lướt qua Trúc Thanh, di chuyển tới bên cạnh Sở Hành Vân.

Sau đó, quất roi thẳng vào vết thương đang chảy máu dầm dề trên bụng.

Tiếng lục lạc lanh lảnh, máu thịt tung toé.

"AAAAAAAAAA" Trúc Thanh thét lớn, xông lại dùng thân mình che chắn cho Vân, khóc lớn hô to. Cố Yến Đình đứng bên cạnh, chỉ nhẹ nhàng xoa thân roi, phủi máu thịt nhơm nhớp bên trên xuống.

Có thể là thịt, cũng có thể là vụn nội tạng, đều chẳng sao cả.

Sở Hành Vân ngã xuống đó, khi roi giương lên, y đã ý thức được rằng mạng mình nghỉ được rồi, thật sự chết rồi, cho nên mới không hề thấy đau, chỉ nhìn thấy tứ chi mình không nhịn được co giật kịch liệt, từ bụng bắn tóe ra một luồng máu tươi. Trúc Thanh luống cuống tay chân đi đè lên vết thương, mà căn bản không làm nên chuyện gì.

Cố Yến Đình quay đầu, nhìn sang Quyết Minh Tử, cười hỏi: "Thần y, như vậy còn cứu được nữa không?"

Quyết Minh Tử thở dài thườn thượt, lấy cặp kính gọng vàng xuống, nói: "Chúng ta không đánh lại được ngươi, muốn giết muốn lăng trì, tự nhiên muốn làm gì thì làm."

"Vậy thì ta không khách khí nữa."

Sở Hành Vân nhìn, nghe, bỗng nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt đều kỳ quái khó nói rõ, giống như thể tầm nhìn... không được đúng cho lắm.

Chờ đã... nhìn thấy mình?

Sở Hành Vân lập tức sững sờ, cúi đầu xuống nhìn, trên ngón út tay trái mình quấn một vòng tơ mảnh...

Kéo dài mãi tới trên cái rốn trên thân thể y.

Tơ dắt hồn?

Người bên trong thân thể là...

Tạ Lưu Thủy!

Sở Vân hồn nhanh chóng trôi qua, vỗ lên khuôn mặt ngoài mặt là của mình mà thực tế là của Tạ Lưu Thủy:

"Này, còn sống không? Tạ Lưu Thủy?"

"Sống thì đáp một tiếng đi?"

Không hề trả lời.

Sở Hành Vân đành phải duỗi tay tới thử nhịp thở của hắn, Tạ Lưu Thủy bỗng nhiên nghiêng đầu khẽ mấp máy môi, sượt qua lòng bàn tay Hành Vân, hôn nhẹ lên.

Sở Hành Vân mặt không đổi sắc rút tay về, xoa xoa.

Tạ Lưu Thủy nằm ở đó, bị thương vì roi, bị thương vì cắn, ngũ tạng tổn thương, mất máu quá nhiều, rồi lại trúng thêm một nhát roi lục lạc bên trên chỗ vết thương đó, giờ đã là hấp hối sắp chết. Lúc này Cố Yến Đình lại vung roi đẩy Trúc Thanh ra, ngồi xổm xuống, thả con côn trùng to tướng kia ra.

Con côn trùng to bằng nửa lòng bàn tay vung vẩy liêm đao, bò men theo vết thương trên bụng Sở Hành Vân, cắt chém, cái miệng như gọng kìm gặm rách máu thịt, chui vào bên trong.

"A!!!"

Tạ Lưu Thủy không chịu được, cả người tức thì giật bắn lên, tiếp đó lại đập mạnh xuống thuyền mấy lần, co giật lăn lộn, máu tươi tung tóe, cuối cùng mất sạch khí lực, cuộn tròn người lại, gân cốt cả người không ngừng run lên, cứ thế hứng chịu nỗi đau từ cổ độc.

Đào máu khoét thịt, đâm tim xuyên cốt.

Sở Hành Vân đỡ lấy vai Tạ Lưu Thủy, để thẳng người hắn xuống, làm cho hắn dễ chịu hơn một chút. Hai mắt Tạ Lưu Thủy nhắm nghiền, răng cắn chặt run lên, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh, cắn như vậy không biết bao lâu, hắn há mồm, lại không kêu ra được thành tiếng, mẫu cổ trùng chậm rãi bò từ vết thương rộng hoác trên bụng ra ngoài, lông đen trên người thấm đẫm một lớp máu đỏ rực.

Sở Hành Vân nghiêng đầu đi không muốn nhìn, con côn trùng to lớn kia đang muốn bò vào bên trong hộp thủy tinh, Cố Yến Đình lấy hộp đi, ghét bỏ nói: "Bẩn thỉu."

Chim bách linh trên người nghe tiếng nói bèn bay lên, mau miệng quắp lấy con cổ trùng, nhúng nó xuống hồ nước xanh biếc, Cố Yến Đình vừa mở nắp, miệng chim bách linh cũng thả lỏng, làm con trùng rơi chổng vó vào trong hộp thủy tinh màu tím, Cố Tam thiếu khép kín hộp lại.

Thấy Cố Tam thiếu thu tay lại, Trúc Thanh liều mạng xông tới, vội vàng nhờ thần y kiểm tra thương thế của Sở Hành Vân, Quyết Minh Tử quan sát một phen, rồi nói:

"Trên nội tạng bị tổn thương đều đã bị trồng tử cổ, ta cũng có thể cầm được máu, chỉ là... về sau khỏi thì khỏi được, cổ độc đã lan ra toàn thân, sau đó..."

Con chim bách linh đen kia nghênh ngang tự đắc nói: "Sau đó chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, nếu chỉ cần không nghe theo nửa điểm thôi, cho ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong!"

Cố Yến Đình xoa đầu, nắm mỏ nó lại: "Lần sau không được nói như vậy, chúng ta tới để cứu người, là làm việc thiện."

"Mẹ kiếp!" Trúc Thanh phun một cái, chửi ầm lên, Cố Tam thiếu hờ hững như không, nhện tinh ven hồ vẫn còn đang dùng tơ vung bùa chú hoàng huyết, Cố Yến Đình phất tay một cái, bọn họ liền đồng loạt dừng lại, hắn nhắm vào một lá bùa đang tung bay giữa không trung, bỗng nhiên nhảy một cái, mũi chân điểm giấy, bất chợt đã ở bờ bên kia.

Sở Hành Vân thầm thán phục: Khinh công tuyệt thật! Đấu Hoa đại hội trước đây cũng hiếm khi gặp được cao thủ như thế. Cố Yến Đình đứng trên bờ, nhìn theo chiếc thuyền con của bọn họ đi xa, sau đó lấy cuốn sổ ra, ghi chép:

Ca ca, hôm nay đệ lại cứu được thêm một người, lương thiện như đệ, chờ khen.

Thuyền lướt nước mơ, Sở Hành Vân không có tâm trạng xem hoa, y trôi trên mặt nước, thi thoảng lặn xuống quan sát, hơi có gió thổi cỏ lay lại nổi lên, cảnh giác vô cùng. Sức chiến đấu duy nhất là Tạ Lưu Thủy vẫn còn đang giãy giụa trước quỷ môn quan, nếu như nhân xà quái dưới nước quay về, bọn họ đều khó thoát khỏi cái chết. Có lẽ cũng thấu hiểu đạo lý này, Trúc Thanh đang ra sức chèo thuyền, Quyết Minh Tử thì ngồi bên cạnh cứu người, bỏ thuốc quấn thành con nhộng vào miệng vết thương, dùng tơ đen khâu thịt lại, cuối cùng lấy ra một cuộn băng gạc, thoa một ít cao xanh lên, băng bó cẩn thận, rồi nói với Trúc Thanh:

"Ngươi chèo thuyền vững vào, ngũ tạng người này bị tổn thương, không chịu được xóc nảy, đến lúc đó ta kê thêm vài vị thuốc, về sau tĩnh dưỡng thật tốt là được."

Trúc Thanh cảm ơn luôn miệng, động tác chèo thuyền chậm đi rất nhiều, Sở Hành Vân quan sát bốn phía, hiện giờ bọn họ đã chạy ra khỏi rừng hoa mơ, tiến vào hồ nhiều cá, thêm một đoạn nữa là có thể trở về cứ điểm săn thú của mình. Hôm nay đi một chuyến, cuối cùng cũng coi như biết được vì sao rừng hoa mơ của Tiết vương gia không có ai trông coi lại không người nào dám tiến vào, cũng không hẳn chỉ bởi vì là vương phủ trọng địa, mà là người tiến vào đều không trở về được.

Bỗng nhiên, một cái bóng chợt hiện dưới nước.

Sở Hành Vân lập tức vọt ra khỏi mặt nước, nắm lấy tay mình phất loạn xạ, Quyết Minh Tử đi tới nhấn y xuống, Trúc Thanh nhìn xuống nước, nước xanh u tĩnh, mà chẳng hiểu vì sao hắn lại linh cảm có điều không ổn, lập tức chèo thuyền nhanh hơn, nói: "Thần y ngươi giữ chắc hắn đi, chúng ta mau mau..."

Còn chưa nói hết câu, thuyền đã bị dội mạnh lên, chiếc thuyền gỗ bị hất bổng lên khỏi mặt nước, tiếp đó rơi mạnh xuống, bọt nước bắn lên tung tóe, đất trời rung chuyển, người còn chưa kịp đứng vững, đột nhiên cái đuôi rắn đã vung lên trên, "đùng" một cái quăng mạnh thuyền ra xa, xoay tròn trên mặt hồ như con quay, Tạ Lưu Thủy bị hành cho như vậy, vết thương tức thì nứt toác, trào máu.

Sở Vân Hồn hoảng hết cả lên, y thử nắm lấy hoa mơ, lại chỉ xuyên thấu thẳng qua, y không hề có chấp niệm gì với loài hoa này, không dính nổi. Giờ phút này không chạm được vào thứ gì, chỉ có thể như một tên vô dụng cố gắng đỡ lấy Tạ Lưu Thủy, ở bên cạnh ngồi nhìn.

Bỗng nhiên, mặt hồ nhô lên, một cái đuôi rắn quăng lên, bất chợt nện gãy đuôi thuyền, Quyết Minh Tử quát: "Mau lên! Chèo đi! Bờ ngay bên kia rồi! Vết thương của người này không chịu được nước đâu!"

Thuyền gãy chông chênh, mái chèo khó chống, Trúc Thanh thật sự là có lòng mà không đủ lực, con thuyền nhỏ nhoi hư hại loạng chà loạng choạng, tiến được ba bước lùi về hai bước, bờ đã ở ngay trước mắt, lại không tài nào đến được.

Mặt nước bỗng yên ả hẳn đi, không biết bên dưới màu xanh u tĩnh này, con quái vật kia đang ẩn nấp ở nơi nào, Trúc Thanh nhân cơ hội này xốc Sở Hành Vân lên, Sở Vân Hồn bay tới giúp hắn nhấc mình dậy, chỉ thấy Trúc Thanh trói y vào trước người, sau đó liền vác đến Quyết Minh Tử, cột ba người lại thành một.

Quyết Minh Tử hỏi: "... Ngươi làm gì đây?"

"Thần y, ngươi yên tâm, tuy vũ lực ta kém cỏi, mà chung quy vẫn có chút ít."

Trúc Thanh tay cầm sào, hiên ngang đứng trên thuyền.

Đột nhiên, nhân xà hiện lên, một cái đuôi rắn khổng lồ, vảy đen bóng lưỡng, Trúc Thanh vừa ra tay, cây sào đã chuẩn xác đâm trúng thân rắn, lực đạo vô cùng hiểm độc, tức thì đẩy nó xuống nước, cùng lúc đó, nhảy lộn một cú đẹp đẽ.

Vững vàng hạ xuống bên bờ.

Người vừa hạ xuống mặt đất rắn chắc, nhận được địa khí, cũng dễ bề an lòng. Trúc Thanh thở phào một hơi, Quyết Minh Tử nhất thời nhìn hắn với cặp mắt khác: "Thì ra ngươi lại lợi hại như vậy."

"Đâu có đâu có, không biết khinh công, cho nên mới luyện kỹ xảo vặt như vậy mà thôi, để thần y cười chê rồi."

Đột nhiên, Trúc Thanh bị Sở Hành Vân đang bất tỉnh tóm lấy, một luồng lực khó hiểu lôi hắn chạy về phía trước, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy tiếng nước xôn xao phía sau.

Nhân xà đột nhiên nổi lên khỏi mặt nước, tay và đuôi song hành, bò vèo vèo từ phía sau.

"Á mẹ kiếp! Thứ này dưới nước trên bộ đều chơi được à!"

Trúc Thanh vừa la to, vừa chạy đi như điên, nhất thời không kịp gỡ hai người trên mình xuống, nhưng mà kỳ tích là hắn cảm thấy người mình nhẹ như chim én, vậy mà lại càng chạy càng nhanh.

Trên đời không có kỳ tích, chỉ có người vô hình. Sở Vân Hồn đẩy kéo túm xả, dùng hết sức bình sinh dắt ba người này vào căn nhà gỗ nhỏ của mình, Quyết Minh Tử mới vừa đóng cửa gỗ lại, đã nghe thấy một tiếng "rầm" thật lớn, vụn gỗ dồn dập rơi xuống, cửa thủng mất một lỗ.

"Mẹ nó! Trời ơi..."

Trúc Thanh còn chưa kịp mắng xong, lại thêm một tiếng "rầm" nữa, đuôi rắn đánh xuyên qua lỗ thủng!

Quyết Minh Tử đã nhắm mắt lại như chấp nhận cái chết.

Sở tiểu hồn kéo tay trên thân thể mình dậy, dùng sức chỉ vào dưới chân bức tường bên trái, Trúc Thanh cuối cùng cũng tìm lại được thần trí từ cơn hoảng loạn, bổ nhào tới, đá chân vào một miếng gỗ, chỉ thấy bức tường thoáng mở, lộ ra tầng hầm.

Đúng lúc này, cửa gỗ bị phá!

Trúc Thanh và Quyết Minh Tử lập tức chui mình vào trong, bốn vách tường của căn tầng hầm này đều là đá tảng, mặc cho nhân xà bên ngoài làm loạn trời long đất lở ra sao, phía trong vẫn bình yên vô sự.

Náo loạn một lúc, dần dần cũng yên tĩnh lại.

Ba người may mắn thoát chết, vết thương mới được khâu trên người Tạ Lưu Thủy đã sớm nứt toác, vải băng bị máu ngấm cho vắt ra được nước, hai người kia nhanh chóng để hắn nằm thẳng xuống đất, Quyết Minh Tử lấy ra một đống lọ thuốc từ trong tay áo, bắt đầu bận rộn.

Sở Hành Vân không giúp được gì, chỉ có thể ngồi xem, nghĩ thầm, thân thể người cũng biết nhận chủ, thời khắc tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, đau đớn khó chịu, là bắt hồn ngoại lai đi gánh chịu hết cả, đáng thương biết bao.

Tuy Tạ Lưu Thủy đã chạy thoát quỷ môn quan, mà tình hình vẫn rất tệ, cả người lúc lạnh lúc nóng, thi thoảng lại run lẩy bẩy, môi mấp máy, tựa như đang nói gì đó.

Trúc Thanh hỏi: "Mới nãy ngươi... có nghe thấy hắn nói gì không?"

Quyết Minh Tử lắc đầu: "Không nghe rõ."

Sở Hành Vân dán sát vào bên môi hắn lắng nghe, một lát sau mới nghe rõ, hắn đang nói:

"Nương, con đau quá..."

Thần trí mơ màng, ý thức hỗn loạn, lăn qua lộn lại chỉ lẩm bẩm đúng câu nói này.

Sở Hành Vân trầm lặng nhìn hắn. Bỗng nhiên Tạ Lưu Thủy đau cho co giật gập người lại, cuộn tròn thành một vòng, hai tay nắm thật chặt.

Như Tiểu Tạ giữa gió giữa tuyết, nắm lấy hai người tuyết một lớn một nhỏ, nắm chặt đơ không buông.

Sở Hành Vân nhìn chăm chú một hồi, bỗng nhiên duỗi tay tới, lặng lẽ đẩy ngón tay đang siết chặt của Tạ Lưu Thủy, rồi bỏ tay mình vào lòng bàn tay hắn.

Nắm lấy ta đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung