Hồi thứ 27: Kinh thu đào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mưa đánh lên lá thu, rũ xuống một mảng hơi lạnh trắng xóa mênh mang, khói mây mịt mờ, hơi nước trong sương phất tới đúng độ, không ướt quần áo, khô ráo thư thái. Một dãy tường đỏ đường đột ý thu, trở nên chói đỏ như máu giữa màu trắng lạnh run, ngay sát bức tường đỏ là một gốc cây đa thanh thiên, rễ phụ buông xuống, như một ông lão râu dài, từng phiến lá tròn giống như từng cặp mắt, quan sát toàn bộ Kinh Thu viện.

Ngày giờ Dần, ngói xanh lam biếc, cây cỏ phòng ốc đều chìm trong mơ màng. Gió phất phơ thổi đến, lá cây lay động, giữa chập chờn, có một con Tiểu Hành Vân đang giấu mình bên trong, nó trốn giữa cành lá, hai bàn tay cuộn thành ống, quan sát ra cách đó không xa, đằng đó có một dòng suối nhỏ, mấy ngày nay mưa thu rơi liên miên, dòng suối tràn nước.

Sở Hành Vân xem một lúc lâu, rồi cầm lấy một cục đá nhỏ, "bộp" một cái, dùng ná bắn sang một bên khác tường đỏ, một lúc sau, từ đầu bên kia bắn trở về một hòn đá nhỏ khác, Tiểu Hành Vân chui tuột xuống dưới, nhặt lên liếc nhìn ký hiệu bên trên, lau ký hiệu đi, tiện tay ném xuống dưới tán cây, rồi leo cửa sổ trở về phòng mình.

Đợi đến khi mặt trời lên đến đầu cành, có mấy người hộ viện mặc bố y đến kiểm tra phòng, Sở Hành Vân ngoan ngoãn nằm trên giường giả vờ ngủ, mà những người kia cũng không làm giống như thường ngày, bọn họ đi thẳng đến đầu giường, kéo Tiểu Hành Vân dậy:

"Đi! Người mua ngươi muốn gặp ngươi!"

Sở Hành Vân bị áp giải đến một căn phòng lớn, nó đã gặp người mua nó một lần rồi, là một người cao gầy, chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt vàng vọt hơi rỗ, như bị bệnh, gầy gò đến mức ống tay áo ống quần trống không, vừa ngồi xuống cái ghế chạm trổ hoa văn trông đã chẳng khác nào đống rạ gãy, bên cạnh hắn là một kẻ gần trọc mà Sở Hành Vân chưa gặp bao giờ, bà bà khăn hoa và lão béo của Hợp Hạ viên đứng phía sau, hai người đi tới xé quần áo của Tiểu Hành Vân ra, hỏi:

"Xác nhận lần cuối, cưa đùi phải đúng không?"

"Đống rạ" vẫn chần chừ không quyết định được, nghiêng đầu sang hỏi tên sắp trọc: "Ngươi cảm thấy cưa hết đùi phải thì đẹp, hay vẫn cứ cưa từ đầu gối trở xuống?"

"Chuyện này thì phải xem sở thích của ngươi thế nào, ta lại cảm thấy đủ hai chân rất đẹp..."

"Ầy, ngươi biết ta mà, tứ chi đầy đủ có gì khác với mấy thằng nhóc con bình thường?Không có hứng được."

"Không phải, ý ta là chi bằng cưa cánh tay đi, chân cứ giữ lại, như tiểu nữ đồng lần trước Tôn Bát mua..."

Sở Hành Vân cả người trần truồng đứng ở đó, nhìn bọn họ chỉ trỏ mình, giống như thể đang thảo luận một bộ quần áo, là hoa văn đẹp, hay trơn một màu mới đẹp. Đống rạ và gã trọc thảo luận khí thế ngất trời, để mặc nó bị gió thu thổi, cuối cùng Tiểu Hành Vân hắt xì hơi một cái, làm hai người bọn họ giật nảy mình, hình như mới ý thức được rằng đứa bé đang đứng trước mặt là một sinh vật sống.

Giật mình thì giật mình, mà cũng không ai để ý tới Sở Hành Vân, hai người bọn họ tiếp tục bàn luận, bà bà hoa khăn ghét nhất mấy tên bủn xỉn, mua đồ còn lưỡng lự tới lui, trên mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, ngắt lời bọn họ, hỏi: "Ngài nghĩ xong chưa?"

"Đống rạ" ấp a ấp úng, cuối cùng nói: "Chi bằng như vậy đi, cưa bỏ chân phải từ đầu gối trở xuống, sau đó cưa bỏ từ khuỷu tay trái trở xuống, nhìn xem hiệu quả thế nào, nếu như không ổn, thì cưa nốt cả đùi, được chưa?"

"Được thì được, nhưng muốn cưa hai chỗ như ngài, giá cả sẽ không giống như vậy nữa."

"Tại sao lại vậy? Ta đây chỉ đổi phần đùi thành tay trái, theo đạo lý đấy phần bị cưa còn nhỏ hơn, các ngươi còn muốn lấn tới nữa à!"

"Ôi chao, khách quan à, không phải tính như vậy, đầu tiên ngài muốn cưa cả chân, chúng ta cưa một nhát là xong, bây giờ ngươi muốn cưa cả cẳng chân với tay, chúng ta lại phải cưa hai nhát, hơn nữa..."

Tiểu Hành Vân đứng im tại đó, mặt không đổi sắc nhìn bọn họ cò kè mặc cả, thản nhiên đến mức độ gần như là tê dại, Tạ Lưu Thủy bay trên xà nhà, chỉ xem, cuối cùng hai bên quyết định giá là ba mươi lượng, ba ngày sau sẽ động thủ.

Chỉ cần ba mươi lượng là có thể gọt tay gọt chân, mang Tiểu Hành Vân về, muốn làm thế nào cũng được, giết chết cũng không ai hay.

Tạ Lưu Thủy không nhìn nữa, quay đầu bỏ đi, ngồi lên nóc nhà. "Đống rạ" trả tiền đặt cọc xong, rồi tự mình rời đi, bà bà khăn hoa kéo Tiểu Hành Vân ra, mắng:

"Ngươi xem ngươi đi! Đáng đời! Vốn là vất vả lắm mới được Du công tử coi trọng, tự mình nói bừa xúi quẩy gì! Giờ phải bán tháo thành như vậy, hầu hạ một tên ma ốm, thích không? Ngươi còn lăn từ Phủng Xuân Các ra! Thứ lỗ tiền!"

Tiểu Hành Vân ngậm miệng không nói câu nào, nó lại bị bắt trở về phòng, ném vào trong.

Yên tĩnh chưa được bao lâu, hộ viện lại tiến vào bắt nó: "Lăn dậy! Người của Phủng Xuân Các tới tìm ngươi!"

Tiểu Hành Vân còn chưa bò dậy, đã thấy Móng tay đỏ khoác áo lông cừu trắng như tuyết, bưng bát trà nóng đi tới. Cặp mắt hoa đào, cặp mày lá liễu, đích thực là một tiểu mỹ nhân đúc từ ngọc. Ngồi xuống đầu giường như chủ nhân nó, nhấp ngụm chè thơm, tiện tay vẫy lui hộ vệ kim giáp đằng sau, hộ vệ áo vải của Kinh Thu viện thấy ánh vàng chói mắt, đều lo sợ mặt mày tát mét đồng loạt rút đi. Đợi cho mấy tên đáng ghét rút đi hết, Sở Hành Vân cười với hắn nói: "Lâu ngày không gặp, ngươi sống càng ngày càng tốt đấy chứ, giờ mới vào thu, đã khoác áo lông chồn tới khoe khoang với ta?"

Móng tay đỏ lườm nó một cái, trả lời: "Ta thân hàn, sợ lạnh, không giống một vài người nóng như quả cầu lửa. Gần đây An Bình vương gia đến các chúng ta, nghe nói muốn lấy hồng bài Phiến Nương bên kỹ nữ, hơn nữa Vương gia có hứng thú, bao hết tất cả hồng bài, vốn dĩ Vương gia không có hứng thú với tiểu quan, không chuẩn bị bao cả hồng bài bên chúng ta, nhưng Phiến Nương tốt lắm, nói rằng mọi người cùng nhau cho may mắn, Vương gia mới bao hết, ai cũng đều có thưởng, ta mới may cái áo lông cừu này. Mấy ngày nay rảnh rỗi, miễn cưỡng tới thăm con ma đen đủi ngươi!"

Móng tay đỏ ngoài miệng nói nghe rất miễn cưỡng, ánh mắt lại ướt, nắm lấy tay Sở Hành Vân, nói: "Ta nghe nói, ba... ba ngày sau, ngươi sẽ phải..."

"Không sao." Tiểu Hành Vân cười, nhẹ nhàng viết một chữ xuống tay hắn:

Trốn.

Móng tay đỏ tức thì trợn to mắt, Sở Hành Vân viết: Đêm ngày kia, giờ Tý.

"Ngươi có tới không?" Tiểu Hành Vân ngước mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Móng tay đỏ, hỏi.

Móng tay đỏ há hốc miệng, lập tức rút tay mình ra, thấp giọng trách mắng: "Ngươi đang suy nghĩ gì vậy! Làm sao có thể chạy thoát nổi..."

"Ngươi đang ở Phủng Xuân Các, vậy nhất định sẽ không trốn thoát được." Tiểu Hành Vân nhắm hai mắt lại đáp, "Phủng Xuân Các nằm ở cực Đông của Bất Dạ Thành, gần đường chính phía Đông, khách đông, hố vàng, hàng năm tróc một ít từ thu nhập ra đã có thể mời một nhóm hộ vệ kim giáp võ công cao cường, làm người ta có mọc cánh cũng khó thoát. Hợp Hạ viên thì lại được một vòng ao sen vây chặt, ra vào đều dựa cả vào cầu, quá nổi bật. Hoan Đông xá dựa vào núi rừng phía Bắc, gần tổng đàn Thanh Long bang, thường có người trong bang đến nơi đó tầm hoan mua vui, cũng không được. Chỉ còn sót lại Kinh Thu viện, làm ăn vắng vẻ, chỉ mời được hộ vệ áo vải, đều là mấy tên võ vẽ không ra làm sao, thật sự là một nơi không tuyệt hơn được nữa..."

Móng tay đỏ vội vàng che miệng nó lại: "Có không ra làm sao cũng sẽ thừa sức đánh ngươi! Kể cả có chạy thoát được ra khỏi thành đi nữa, núi non xung quanh nào có đường đi? Ngươi đừng có nghĩ bảy nghĩ tám nữa..."

Sở Hành Vân cười: "Ta hà tất phải cứng đối cứng với hộ viện? Kinh Thu viện hàng năm thu nhập đều lỗ, tiền trả cho hộ viện quá ít ỏi, nếu như là ngươi, cầm ít tiền, trông giữ một đống mặt hàng bán tháo, còn phải trắng đêm thủ vệ, ngươi có tận tâm làm hết phận sự không? Ba kẻ trông coi ta, đêm nào cũng đều đi đánh bạc, đánh từ đầu giờ Tý đến gần giờ Sửu với trở về."

Móng tay đỏ giật mình: "Ngươi... sao ngươi biết được những chuyện đó?"

Tiểu Hành Vân vắt hai tay với nhau, gối lên, cười đáp lại: "Ngươi cho rằng ta ngày ngày leo cây, vọng từ cửa sổ là đang nhìn gì? Lại nói tới lối ra, tuy khó nhưng cũng không phải là không có. Phủng Xuân Các đối diện đại đạo cổng Đông, canh gác nghiêm ngặt, không thể nào lợi dụng sơ hở được. Nhưng các khu Bất Dạ Thành đều mở cổng Nam, cổng Bắc, để khách nhân ra vào, mà mỗi cổng Bắc đều đối diện với tổng đàn và phân đàn của Thanh Long bang, đường này không thực hiện được. Cửa Nam thì lại thống nhất đối diện bãi săn lớn, dân buôn người tụ tập ở đây, nhưng con buôn người chỉ có chuyện dẫn trẻ con ấy, không có chuyện dẫn trẻ con đi, muốn đục nước béo cò cũng không dễ như vậy."

Móng tay đỏ lộ ra vẻ mặt "ngươi xem, chẳng thế".

Tiểu Hành Vân chỉ nhắm hai mắt lại, mở miệng ám chỉ: "Nhưng mà, trời không tuyệt đường người, trên đất liền không có đường, dưới nước có."

Móng tay đỏ hỏi: "Dưới nước có đường gì?"

Sở Hành Vân lật người lại, lấy tay khoa lên trên vỏ gối: "Ngươi xem, bên trong Bất Dạ Thành không có nông dân trồng trọt, cần nuôi nấng nhiều người như vậy, chỉ có thể dựa vào thu hoạch từ trong núi xung quanh, những thứ như tơ lụa thì càng cần chở tới từ xa hơn tận Giang Nam, những thứ này mỗi ngày đều được vận chuyển đến cuồn cuộn không ngừng, vì không chiếm đường của khách, có một phần hàng đều dựa vào chuyên chở đường thủy. Bất Dạ Thành bắc cao nam thấp, đông cao tây thấp, sông Phụ Bạch chạy qua toàn thành từ bắc đến nam từ nam chí bắc, chảy tới phía Bắc Kinh Thu viện, đường sông hơi cong, quẹo vào khu Hầu Lan, ra từ cổng Nam khu Hầu Lan, chảy vào giữa bãi lau sậy, bán lương thực bán thức ăn bán vải, tam giáo cửu lưu đều tập trung ở đó, tìm kiếm cơ hội..."

Móng tay đỏ cướp lời: "Những điều này ngươi nói đều là lý luận suông, áp dụng cụ thể vẫn khó khăn quá lớn, tỷ như sông Phụ Bạch quẹo vào khu Hầu Lan thì ngươi có thể làm sao?"

Tiểu Hành Vân búng trán hắn: "Ai nói là lý luận suông, ngươi cho rằng tại sao ta lại chọn nơi này? Nơi ta đang ở là cực Tây của Kinh Thu viện, rất gần khu Hầu Lan, mặc dù có tường đó cao cao chắn giữa, mà trong viện có một cây đa cao. Giờ đang vào thu, lại đúng mùa mưa rào, Bất Dạ Thành ngoại trừ sông Phụ Bạch, còn có một con sông Ngự Thanh chảy từ đông sang tây, dòng nước này chảy vắt ngang toàn thành, nhưng đáng tiếc nhánh sông chính chảy thiên về hướng Bắc, gần như nằm ngay bên cạnh Hoan Đông xá, mà có một nhánh sông nghiêng về phía nam, có điều lạ bị Hợp Hạ viên dẫn đi làm ao sen, chảy tới Kinh Thu viện cũng chỉ sót lại có một dòng suối nhỏ, cũng may vào thu mưa rào đổ, nước suối dâng cao, vượt lên Hợp Hạ viên, đi xuống vào khu Hầu Lan, xuyên qua chân tường đỏ hợp lại với sông Phụ Bạch, thế nào?"

Móng tay đỏ thả bát trà xuống đáp: "Nói thì nghe cũng êm tai, nhưng phải bơi rất giỏi mới được..."

Tiểu Hành Vân nở nụ cười: "Đây cũng là điểm mạnh của ta, không phải ngươi cũng sinh ra ở phía Nam sao? Nói ra thì chúng ta quen biết lâu như vậy, ngươi tên thật là gì quê quán ở đâu ta cũng không biết, như vậy không được."

"Không cho phép ngươi biết." Móng tay đỏ quay mặt đi.

"Ồ! Ta hiểu rồi! Có phải ngươi chính là loại thiếu gia quý tộc trong nhà mệnh quan triều đình, đại gia, vừa nói tên thật ra một cái già trẻ gái trai đều biết, sau đó gia môn gặp chuyện, gánh vác oan khuất, ngươi mới lưu lạc đến đây, chịu nhục, mưu tính ngày sau..."

"Cái quái gì vậy! Ngươi nói bừa mà cũng nói như thật!" Móng tay đỏ ngắt lời nó, rồi nói: "Coi như ngươi có thể thuận lợi giấu mình xuống sông Bạch Hà, xuôi dòng tới bãi lau sậy, vậy kế tiếp phải đi như thế nào?"

"Ta nói với ngươi rồi đúng không, khi còn làm khỉ, ta có quen biết một cặp anh em Lam Phong Lam Châu, Lam Phong là phụ tá đắc lực của bầu gánh, có lúc sẽ cùng đi đến chỗ bãi lau sậy hỗ trợ buôn đi bán lại, khu Hầu Lan để mặc khỉ cái mang thai sinh con, không giữ con lại được, thì đều bán trẻ sơ sinh cho thuyền, những người kia sẽ bán trẻ con cho chỗ khác. Đêm hôm kia sẽ có một đơn làm ăn buôn bán, lần đầu tiên chỉ bàn bạc giá tiền, chỉ có thể múa mép khua môi, cho nên không cho khu Hầu Lan mang hộ viện vóc người cao lớn đi, bầu gánh chỉ rõ Lam Phong cùng một con khỉ tên là Lỗ Lục đi đón, bên thuyền trẻ con có một người phụ nữ mau mồm mau miệng, Lam Phong đã lấy được một ít mê dược, đến lúc đó vứt Lỗ Lục, đánh ngất người phụ nữ kia, cướp thuyền về tay, vạn sự trôi chảy."

Móng tay đỏ trầm ngâm trong chốc lát, rồi trả lời: "Nhưng mà đất Nam Man đường nước ngang dọc chằng chịt, chúng ta không quen địa lý, dù có thuận lợi cướp được thuyền, chẳng phải cũng sẽ không biết đi ra ngoài thế nào sao?"

Sở Hành Vân nghiêng người sang, nói với hắn: "Thuận nước đẩy thuyền, mượn sườn núi giấu mình, chúng ta hà tất phải biết làm gì? Chỗ bãi lau sậy ban đêm đều chạy thuyền buông, không ít thuyền đều là thuyền vận tải Giang Nam, chạy về đón hàng, chúng ta cứ theo sát là được. Hộ vệ thành thông thường chỉ trông chặt đại đạo, không mấy kiểm tra đường thủy, lùi một vạn bước cho dù có thật sự bị chặn lại kiểm tra đi nữa, trên thuyền bán trẻ con nên có thứ gì cũng đều có, sợ cái gì!"

Móng tay đỏ nghe xong, liền cúi đầu vắt ngón tay lại, nhìn mình chằm vào mười chấm mai đỏ trên tay mình, nhỏ giọng nói: "Ngươi đã có kế hoạch chạy trốn chặt chẽ như vậy, cần gì phải nói thẳng ra với ta? Cẩn thận ta bán đứng ngươi đi nhận thưởng, ta đã sớm bị nuôi cho vai không thể gánh, tay không thể xách, lại không thể..."

"Đương nhiên là cần tới ngươi rồi!" Tiểu Hành Vân ngắt lời hắn, "Phủng Xuân Các các ngươi khắp nơi vàng son rực rỡ, cạo xuống một ít đã đủ để phát tài, lưu vong sinh nhai sao có thể thiếu tiền." Sở Hành Vân đưa tay vỗ lên vai Móng tay đỏ: "Ngươi chính là kho bạc nhỏ của chúng ta! Đợi canh giờ vừa đến, chúng ta sẽ động thủ, ngươi có tới không?"

Móng tay đỏ vẫn còn đang do dự: "Ta... ta nghĩ thử xem."

Sở Hành Vân giữ chặt hắn lại, đôi mắt như vải hạt nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn mãi cho đến khi đầu quả tim người kia bật lên: "Móng tay đỏ, ta đã nói cho ngươi biết hết rồi, không cho ngươi suy tính, cùng ta trốn thoát đi!"

Đúng lúc này Tạ Lưu Thủy lặng lẽ ngồi trên bệ cửa sổ, quay mặt đi, không nhìn nữa. Cặp mắt của Sở Hành Vân như một đốm sao sáng giữa hồ nước đêm khuya, khiến lòng người dập dờn. Tạ Lưu Thủy không chịu nổi, Móng tay đỏ cũng không chịu nổi, khuôn mặt ngọc tiếu mị của hắn như rách ra, như thể băng tuyết bỗng nhiên bị rung vỡ, sau đó trịnh trọng gật đầu.

Bên ngoài cửa sổ, cành lá sum suê, có ánh sáng đang dần rớt xuống.

Mặt trời lên xuống hai vòng, cuối cùng, dưới sự chờ đợi miễn cưỡng của Tiểu Hành Vân cũng một lần nữa lặn về Tây, nó dần dần bị vạn núi nuốt chửng, phảng phất như sẽ không bao giờ lên nữa.

Đêm giáng xuống.

Sương mưa múa mịt mờ, ngắm hoa trong cơn say, Bất Dạ Thành thắp rực ngàn đèn, hóa thành một vũng mông lung trong cơn mưa, như nước chảy trên giấy Tuyên, để lại một vệt vàng trên giấy. Tiểu Hành Vân nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn Phủng Xuân Các cách đó không xa, náo nhiệt tưng bừng, chỉ cách có một dòng sương, đến lúc vọng sang Kinh Thu viện, đã giao hòa với tiếng lá nện lên mưa, không phân rõ nữa.

Tí tách tí tách, rơi vào lạnh lẽo yên tĩnh.

Sở Hành Vân chống cằm nhìn, Phủng Xuân Các cũng không phải chỉ là một tòa lầu các, mà là hẳn một hàng tường đỏ ngói xanh, rường cột chạm trổ, đèn đuốc như thếp vàng, trường dương lạc xuống nhân gian. Có điều, nơi rực rỡ lung linh nhất đêm nay lại không phải gác chính của Phủng Xuân Các, mà là huyền uyển mặt Bắc, một hoa viên trên không, quỳnh đài thác bay, xây lững lờ giữa không trung. Nghe Móng tay đỏ nói, đêm nay An Bình vương gia sẽ thiết yến ở ban công cao nhất của huyền uyển, không cho hộ vệ kim giáp của Phủng Xuân Các đi theo, toàn bộ đều là hộ vệ Vương gia canh gác, thị vệ Vương gia đương nhiên sẽ chỉ quan tâm Vương gia, còn những tiểu quan khác muốn đi đâu, ai có thời gian rảnh rỗi canh chừng mọi thời mọi khắc.

Tiểu Hành Vân nhìn một lúc, rồi nằm về trên giường, cách canh giờ ước định vẫn rất xa. Nó nhớ khi đó Móng tay đỏ nói, ban công lộ thiên thực ra không phải là nơi cao nhất huyền uyển, chỉ có điều nó là nơi xa hoa nhất toàn thành để đãi khách, cho nên mới lan truyền với bên ngoài như vậy. Trên ban công lộ thiên lạnh lẽo còn có một đài ngắm trăng, chính là nơi cao nhất trong cả Bất Dạ Thành, dẫn suối nước nóng vào làm suối, ánh trăng đổ đầy ao, nghe nói là nơi luyện công của bang chủ Thanh Long bang, không ai tìm ra được. Có điều nước suối chảy từ trên xuống dưới, tụ hợp vào con lạch sau ban công lộ thiên, cuối cùng chảy vào nhánh sông Ngự Thanh, bên cạnh nhánh sông có một con đường mòn, đến khi đó Móng tay đỏ sẽ đóng vai thành gã sai vặt chạy ra ngoài, đi tới nơi không còn đường thì có thể nhảy xuống nước, xuôi dòng là có thể bơi đến Kinh Thu viện.

Tối nay trời đẹp, mưa thu không lớn không nhỏ, vừa hay làm cho bốn bề trở nên mông lung, bóng đêm bị gột rửa đi từng chút một, giờ Tý vừa đến, ba người trông coi viện đã vội vội vàng vàng đi đánh bạc, Sở Hành Vân nhắm hai mắt lại, yên tĩnh chờ, yên tĩnh ở trong phòng, chỉ có nhịp tim chốc chốc lại đập của mình, đập thêm một chốc, nó trở mình nhảy dậy khỏi giường, tung cánh cửa sổ nhảy ra ngoài, lặng lẽ đáp xuống đầu cành như con cú, tuột xuống dưới như con khỉ, cắm đầu vào khe suối, nhanh như quỷ mị, vô thanh vô tức.

Nước trong suối dâng cao mà không xiết, mưa rơi xuống mặt nước, nở ra từng đoá bọt nước, át đi tiếng nước vang khi Sở Hành Vân trồi lên trụt xuống. Chỉ chốc lát sau, bức tường đỏ cao cao đang vắt ngang trước mắt, trong tường ngoài tường, có mấy hộ vệ thiết giáp đứng bên đường nước, ngái ngủ nhìn mưa đêm mịt mờ, đầu trên cổ gật như gà mổ thóc, ngẩng lên, gục xuống.

Sở Hành Vân trồi lên nửa con mắt, liếc nhìn thử, mắt nó là bình tĩnh ung dung, tim lại nóng bỏng người, đập thình thịch trong lồng ngực, nó trồi miệng mũi lên từng chút một, lấy hơi, tiếp đó lặn xuống, lặn xuống nước như một con cá...

Nước chảy trôi, nó bơi thuận dòng, dường như đã hóa thành một giọt nước mưa, nước đêm mưa lạnh toát, khó làm lạnh được nhiệt huyết, đêm đen áp tới từ bốn phương tám hướng, Sở Hành Vân lại cảm thấy cả người mình đầy ắp thể lực dùng không xong, nó cố nhịn một hơi, hướng về phía trước, rồi lại hướng về phía trước nữa...

Nó đã luyện tập trong lòng cả ngàn lần, mà thực sự đến thời khắc này, tim vẫn đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, song chân tay lại chẳng hề lĩnh hội được cảm giác căng thẳng và thấp thỏm này, chúng nó vẫn có thứ tự, chỉ lĩnh hội được hàng ngàn hàng vạn lần bơi lội đùa giỡn dưới khe suối trong thôn khi còn bé.

Tường đỏ, vượt qua.

Một tấc, một thước, một trượng.

Xung quanh yên ắng, yên ắng, vẫn chỉ có yên ắng.

Trong tường ngoài tường, bốn mươi tám tên hộ vệ, chín mươi sáu con mắt, không một con mắt nào nhận ra được dưới làn nước tối om có gì bất thường.

Nó trốn ra được rồi!

Bước đầu tiên đã thành công, khi màn đêm phủ xuống.

Sở Hành Vân bơi thật nhanh, nhánh sông này hội hợp với sông Phụ Bạch bên dưới một tán cây khô, nơi đó hết sức hẻo lánh, nó và Móng tay đỏ đã hẹn sẽ gặp ở đó, ai đến trước chờ trước, chờ nửa canh giờ vẫn không thấy đến, thì tự bơi đến bãi lau sậy theo dòng Phụ Bạch.

Đêm sâu khuya khoắt, mưa rơi lâm râm, Tiểu Hành Vân thấp thỏm trong lòng, Móng tay đỏ đến từ ban công lộ thiên ở vườn treo, xa như vậy, liệu hắn có thoát thân được không?

Móng tay đỏ chưa quen thuộc khu Hầu Lan, hắn có thể bơi tới đây được không?

Liệu có xảy ra sự cố gì không

Nó đã bơi đến dưới tán cây khô sẽ tập hợp, nó ngẩng đầu, quan sát bờ một vòng, không có ai.

Lòng tức thì nặng trĩu, Sở Hành Vân suy nghĩ, nó không thể ngâm mình dưới nước mãi như vậy được, đang chuẩn bị lên bờ đến dưới tán cây khô chờ, bỗng nhiên từ đằng sau, có thứ gì đó cào nó một cái:

"Mắt ngươi nhìn vào đâu đấy!"

Tiểu Hành Vân quay đầu lại, mừng rỡ khôn xiết: "Móng tay đỏ! Ngươi... ngươi đúng giờ vậy! Ta cứ tưởng ta sẽ phải chờ ngươi!"

Móng tay đỏ khinh thường liếc mắt nhìn nó: "Nói gì đấy! Chỉ mình ngươi biết trốn, còn ta thì không trốn được chắc? Mau bơi đi!"

Hai người lại cắm đầu xuống nước, trong sự luyện tập của Sở Hành Vân tập, nó sẽ phải dắt tay Móng tay đỏ, nhưng mà khiến cho nó phải ngỡ ngàng chính là Móng tay đỏ bơi giỏi cực kỳ, như một con cá đuôi bạc, bơi còn nhanh hơn cả mình.

Mưa nhỏ đi, trời càng mịt mờ hơn, Sở Hành Vân hô to sảng khoái trong lòng, đến trời cũng giúp ta!

Mưa bụi đan xen, chảy xuống thuận dòng, Sở Hành Vân và Móng tay đỏ đều bơi hết tốc lực, sông Phụ Bạch càng ngày càng rộng, cuối cùng thế nước đột chuyển, trở thành một bãi trắng xóa mênh mang.

Bãi lau sậy.

Từ giữa hàng ngàn, hàng vạn ngọn lau, một chiếc thuyền trôi ra, Lam Phong Lam Châu ngồi trên mũi thuyền, nở nụ cười với bọn họ.

Gió đêm mưa lất phất, bông lau trắng xù xù, từng ngọn lau lắc mình.

Sở Hành Vân lập tức nhảy lên thuyền, Lam Châu ôm chặt lấy nó, vỗ lên cái lưng trần trụi, mừng phát khóc, lực tay mạnh đến mức làm Tiểu Hành Vân ho khù khụ, Móng tay đỏ nhẹ nhàng nhảy lên, móc từ trong lồng ngực ra một miếng kim ngọc, đưa cho Lam Phong.

Lam Phong Lam Châu đều chưa từng thấy, xúm lại xem, Tiểu Hành Vân kéo Móng tay đỏ qua:

"Ngươi! Vừa nãy ngươi luôn cầm theo thứ này bơi?"

Móng tay đỏ trông có vẻ như đang lấy làm khó hiểu: "Làm sao? Không phải ngươi bảo ta làm kho bạc nhỏ à?"

Tiểu Hành Vân chợt cảm thấy có phần thất bại, Móng tay đỏ mang theo kim ngọc bơi mà còn có thể không phân cao thấp với nó.

Lúc này, người đã đông đủ, Lam Phong, Lam Châu phối hợp với nhau, nhanh tay lái thuyền, bọn họ bám theo một con thuyền chở hàng đêm, chạy sâu vào trong bãi lau sậy, dọc đường đi có không ít nhà đò, đều đã chìm vào giấc mộng, Lam Phong khẽ giọng nói:

"Các ngươi bơi non nửa sông Phụ Bạch, mệt sắp chết rồi đúng không? Trong mui thuyền có ít thức ăn, các ngươi đi vào nghỉ ngơi một lúc đây, bên khu bãi lau sậy này vừa láo nháo lại chẳng kiếm chác được gì, không ai quản cả, đợi thêm lúc nữa lái qua được chỗ có cái khóa đỏ kia là coi như tự do, con đường sau này vẫn còn dài, hai người đừng có đổ bệnh!"

Sở Hành Vân và Móng tay đỏ đều lắc đầu, đỡ đần chèo thuyền, lòng dạ giữa cuộc bỏ trốn như một mũi tên, chỉ hận không thể lập tức vút ra ngàn dặm, cách thật xa Bất Dạ Thành này. Sở Hành Vân lần đầu tiên nhìn thấy Móng tay đỏ không phấn son trang điểm, mặt mộc áo đơn, trút bỏ đi hết vẻ nữ tính quyến rũ, thanh lệ tuấn tú. Bọn họ vừa chèo, vừa nhìn, nước sông xanh thẳm, ngọn lau sũng mưa, gần là trắng xóa thanh nhuận, xa là mịt mờ tựa khói, bốn bề là yên ắng, thanh vắng như ngọc, không có cô độc, không chứa lạnh lẽo.

Bỗng nhiên, một ngọn lửa đập nát tan miếng ngọc xanh này, mũi tên lửa giáng từ trời cao xuống, Lam Phong tay mắt lanh lẹ, mũi thuyền chếch đi, mũi tên lửa kia bắn vào nhà đò bên trai, thoáng chốc đã hóa thành một đống lửa đó, rồi bắt đầu cháy tới bụi lau sậy...

Không ít người bừng tỉnh từ trong giấc mộng, hoảng loạn mất bình tĩnh, Móng tay đỏ quay đầu lại, trên dòng Phụ Bạch đã hiện lên một con thuyền lớn, mũi tàu là đầu giao long, trên thuyền là ánh đuốc rậm rạp bạt ngàn, đằng trước con thuyền lớn là vài chiếc thuyền nhỏ dẫn đường, như một đàn cá tràn vào bãi lau sậy.

"Nguy rồi! Là thủy vệ quân của Thanh Long bang !"

Lam Phong cũng bắt đầu hoảng loạn: "Phải chuyện gì mới có thể kinh động bọn họ!"

Lam Châu liếc mắt  về phía Móng tay đỏ, lớn tiếng hỏi: "Là ngươi phải không!"

Móng tay đỏ mặt trắng bệch không nói được lời nào, hiện tại, chuyện có thể kinh động đến Thanh Long bang nhất định là chuyện của Vương gia, thế nhưng trong yến hội hắn chẳng hề nổi bật, không làm ra bất cứ chuyện gì khác thường, cũng không có ai đến trêu chọc hắn, vì sao... vì sao lại như vậy...

"Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này, Lam Phong, cách khóa đỏ còn xa lắm không!" Sở Hành Vân lớn tiếng hỏi.

"Ngay ở kia rồi!"

Con thuyền chở hàng phía trước đã sắp vượt qua vạch, sau vạch khóa đỏ sẽ không còn thuộc về địa bàn Thanh Long bang cai quản nữa, duỗi tay quá dài, trên giang hồ cũng sẽ có người gây chuyện với bọn họ.

Vạn mũi tên lửa cùng bắn, Thanh Long bang bắt đầu dọn dẹp khu vực xung quanh dây xích đỏ, trên thuyền bén lửa, dưới thuyền nước chảy, như nước với lửa, đan dệt nên từng luồng khói xanh, cả bãi lau sậy đều hỗn loạn tưng bừng, bỗng nhiên, một cô bé gãi ngã từ trên con thuyền trôi ngang, nàng kêu lên những tiếng "A, A..."

"Á muội!" Tiểu Hành Vân giật mình, tại sao Á muội lại ở nơi này! Trên người nàng đầy thương tích, giờ lại rơi xuống nước, chìm chìm nổi nổi, ngay tức khắc sẽ chìm xuống không trồi lên nổi, đầu óc Sở Hành Vân vừa cuống, bệnh anh hùng lại trỗi dậy, định bổ nhào đầu xuống cứu người, Móng tay đỏ kéo nó trở về, khẽ nói:

"Để ta đi."

Móng tay đỏ thuận đà nhảy xuống, thân hình trắng như tuyết dập dờn giữa làn nước, bơi tới sau lưng Á muội, cứu người đuối nước rất nguy hiểm, bọn họ sẽ giãy giụa lung tung cuốn lấy cả người cứu, cuối cùng cả hai đều chìm. Bản thân Sở Hành Vân giỏi bơi, mà cũng chưa chắc đã biết cứu ngừoi, Móng tay đỏ thì lại thực sự sống bên sông lớn, hắn khống chế để Á muội không giãy giụa nữa, rồi từ từ mang nàng trở về.

Lửa cháy trên bãi lau sậy chậm rãi bị dập tắt dưới cơn mưa, tên lại trút xuống, bốc cháy lần nữa, thuyền nhỏ của Thanh Long bang không kiêng không dè lái vào giữa bãi lau sậy, thủy vệ nhảy xuống nước như thủy quỷ, nhà đò quán cóc chống thuyền chạy trốn, tiếng rít gào, la to, tiếng "ào" khi rơi xuống nước, tiếng "lách tách" khi thuyền cháy như được nấu chảy vào với nhau, rèn đúc ra ra từng khúc tử vong.

"Như địa ngục..." Móng tay đỏ lẩm bẩm nói.

"Ngươi còn ngây người dưới nước làm gì nữa! Mau lên đây đi!" Sở Hành Vân đỡ lấy Á muội, rồi vươn tay kéo Móng tay đỏ, Móng tay đỏ mới vừa đưa tay ra, chân lại bị cỏ nước quấn vào, Tiểu Hành Vân lòng như lửa đốt, chỉ thấy Móng tay đỏ hết sức bình tĩnh nhịn thở lặn xuống, tháo cỏ nước trên cổ chân ra, nhảy lên thuyền.

Chân trước hắn mới vừa đạp lên mép thuyền, bỗng nhiên, từ dưới nước duỗi ra một bàn tay, kéo mạnh hắn xuống.

Chuyện xảy ra trong gang tấc, đến Á muội cũng bị luồng lực này kéo đi, Tiểu Hành Vân cũng lảo đảo theo, va vào vách thuyền, thuyền tròng trành làm cho Lam Phong đứng ở mũi thuyền phải kêu to:

"Xảy ra chuyện gì vậy! Sắp qua được dây xích đỏ rồi!"

Lam Châu cuống quýt hoang mang chạy tới xem, chỉ thấy Sở Hành Vân nắm lấy Á muội, Á muội kéo tay đỏ, còn Móng tay đỏ thì đang bị thứ gì đó không rõ giữ chặt dưới nước.

Móng tay đỏ nhìn chăm chú vào Sở Hành Vân, nhẹ nhàng nở nụ cười:

"Ngươi đi đi, gặp lại sau."

Hắn giãy tay, thả tay Á muội ra, cả người trong nháy mắt đã bị thủy vệ Thanh Long bang tóm chặt lấy, thủy vệ trói hắn lại, đánh ngất, ném qua một bên, rồi lại xông lên, bỗng nhiên một bàn tay quỷ ghìm chặt lấy đuôi thuyền, ép thuyền phải ngừng lại.

Mũi thuyền, chỉ cách dây xích đỏ có ba bước.

Lam Phong liều mạng dùng sức, vẫn không nhúc nhích nổi, hắn tức giận hô to:

"Đằng sau làm sao vậy! Còn ba bước nữa thôi! Ba bước nữa thôi!"

Bốn phương tám hướng, bạt ngàn thủy vệ áp sát, từng con thuyền nhỏ lái tới như bầy nhện tám chân, thuyền lớn đầu giao long cũng lái tới, tựa một bức tường đồng vách sắt, đứng sừng sững trên mặt nước.

Không đường để lui, dã tràng xe cát.

Lam Phong mặt mày tái mét, vẫn còn đang gắng gượng trên mũi thuyền: "Đi đi cho ta! Đi đi nào! Chỉ còn một chút nữa thôi... một chút nữa thôi..."

Tuyệt vọng tức thì nhấn chìm cả người, nhưng người Lam Phong run lên, hắn vẫn còn chưa từ bỏ, hắn ném thuyền, chuẩn bị chạy thẳng xuống nước, nhưng thủy vệ ở đuôi thuyền khẽ cử động ngón tay, trong nháy mắt, Lam Châu đang yên đang lành lại bị lôi xuống nước.

"Muội muội!" Lam Phong đau đớn kêu lên, muốn nhảy xuống nước, Sở Hành Vân tóm hắn trở về: "Chèo thuyền của ngươi đi!"

Sở Hành Vân hét to, đập đầu vào đầu thủy vệ kia, tứ chi bóp chặt lấy đầu hắn, bịt kín mắt hắn lại, thủy vệ giơ nắm đấm cứng rắn, nện từng nhịp xuống người Tiểu Hành Vân.

Tiểu Hành Vân vẫn tóm chặt, bị đánh cho máu me khắp người cũng tuyệt đối không không buông tay, Lam Châu thừa loạn chạy thoát, thủy vệ liền xung quanh sắp vây tới lần nữa! Lam Phong đã lái được thuyền chạy...

Mũi thuyền lọt qua dây xích đỏ...

Bỗng nhiên, Á muội rơi vào đuôi thuyền bị tóm chặt, kéo xuống dưới nước...

Thân thuyền lọt qua dây xích đỏ...

Lam Châu vọt tới đuôi thuyền, hô to, Sở Hành Vân máu me đầy mặt, nghe cũng thấy không rõ, hai con mắt đỏ quạch của nó chỉ nhìn thấy Á muội nho nhỏ, cô độc mà bất lực rơi xuống nước, giãy giụa...

Giống như muội muội nó.

Sở Yến liệu có đang gặp bất hạnh, tại một nơi nó không nhìn thấy hay không...

Đuôi thuyền lọt qua dây xích đó...

Sở Hành Vân không biết xương cốt trên người mình đã gẫy mất mấy cây, dường như cũng không cảm nhận được đau đớn, nó cắn mạnh vào thủy vệ, nhào xuống nước...

Lần cuối cùng, nó đẩy Á muội lên khỏi mặt nước, dùng hết sức trong người quăng nàng lên đuôi thuyền..

Lam Châu rưng rưng đỡ lấy.

Cùng lúc đó, Tiểu Hành Vân cũng bị thủy vệ tóm lấy, bị đánh đập, máu ào ra như vỡ đê, dính lên lông mi, trời đất đều bị nhuộm đỏ, giữa một màu đỏ đọc, Tiểu Hành Vân trông thấy:

Bên ngoài đường xích đỏ, một chiếc thuyền con trôi xa, trôi xa...

Thủy vệ xông lên, toàn bộ dây xích bị chúng nắm cho vang lên kẽo kẹt, nhưng lại không thể làm gì. Thủy vệ tức giận, quay đầu lại trút nắm đấm xuống Tiểu Hành Vân như mưa, khóe miệng Tiểu Hành Vân dính máu, nhẹ nhàng nở nụ cười, nghĩ thầm:

Không sao cả, một ngày nào đó, một ngày nào đó...

Ta sẽ lao tới chân trời góc bể, không người kìm giữ, không người ngăn chân, tứ hải giai không, vạn thủy thiên sơn, đều chờ ta xông phá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung