Hồi thứ 42: Mẫu chỉ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sở Hành Vân nắm chặt túi nhốt hồn, đang muốn quay ngoắt bỏ đi, lại bỗng bị đại sư kia vặn ngược vai về:

"Sao đây lại là đồ của ngươi?"

Sở Hành Vân vốn đang tức tối, nghe thấy thế thì cười khẩy đáp: "Ta nói là của ta, vậy thì nó sẽ là của ta."

Tay pháp sư mới vừa chạm đến, Sở Hành Vân đã trở tay hất tay hắn ra. Pháp sư kia thét lên đau đớn, toan lui về phía sau, Sở Hành Vân không chịu buông tha, y rút vỏ kiếm phong hầu ra duỗi về phía trước, đồng thau nặng nề tức thì nện thẳng vào bụng pháp sư làm hắn ngã nhào xuống đất. May là đòn đánh này không chứa công lực, bằng không pháp sư chắc chắn sẽ mất luôn cái mạng.

Thủ hạ của Cố Yến Đình thấy Sở Hành Vân đã ra tay cũng không cam lòng yếu thế nữa mà vận lực tung chưởng tấn công. Sở Hành Vân né được mũi kiếm, rồi lao tới chỗ Cố Yến Đình.

Quả nhiên tên thủ hạ kia lao tới cản hắn hòng hộ chủ, Sở Hành Vân đã suy tính từ trước, thình lình quay ngược người dùng một chiêu hồi mã thương, ánh bạc từ kiếm phong hầu loáng ra khỏi vỏ, đè lên yết hầu kẻ kia, tên kia cũng phản ứng rất nhanh nhạy, hắn nhảy ra ngoài một bước, tránh được mũi kiếm phóng đến, võ công của hắn cao cường vốn vẫn có thể đáp trả một chiêu, lại thấy Cố Yến Đình im lặng không nói gì cũng không hạ lệnh, thế là liền xoay người lui về, không ham chiến nữa. Ngay lúc đó, Sở Hành Vân tranh thủ thời cơ chân tay mau lẹ, nhảy tót lên thân cây, cành cây, y đứng bên trên, rũ mắt nhìn xuống Cố Yến Đình, nói:

"Sao vậy Cố tam thiếu, muốn đấu một trận?"

Cố Yến Đình bật cười: "Kẻ thô lậu mới đánh nhau, chúng ta là võ giả, chuyện luận võ sao có thể xem như đánh nhau được?"

Sở Hành Vân cũng bật cười, ôm quyền nói: "Vậy thì tốt, Sở mỗ võ công kém tắm, muốn cáo từ trước."

"Sở hiệp khách, xin hãy dừng bước, trả thứ trong tay ngươi về rồi hẵng đi."

Cố Yến Đình gằn giọng ở hai chữ "hẵng đi", ý là nếu như không trả về, y cũng đừng hòng đi được.

Sở Hành Vân ôm túi gấm khóa hồn vào lòng: "Trước ta đã nói, đây vốn là đồ của ta, hiện giờ vật về tay chủ cũ là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Thực ra ta cũng có thể nể mặt mũi Cổ tam thiếu đấy, song ngươi lại vứt trở về chỗ ta tới tận mấy lần, cho nên ta cũng đành phải không nể nữa thôi."

Nghe thấy Sở Hành Vân ngang nhiên mắng chủ nhân hắn không biết xấu hổ là gì, thủ hạ kia liền phẫn nộ quát: "Sở Hành Vân, ngươi đã mất hết võ công, đừng có mà nói năng xằng bậy!"

Hiện nay một chọi ba, Sở Hành Vân gần như không có xác suất thắng, tuy vây, có thể mất hết võ công, song khí thế thì không thể mất nốt được, y cười nói: "Ba người các ngươi cùng đánh một người tàn phế như ta, thua thì mất sạch mặt mũi, thắng cũng chẳng vẻ vang gì. Huống hồ Đấu Hoa Hội rõ ràng đã có lệnh cấm chỉ lén lút tranh đấu, ngươi không thể nào không biết được, đúng không? Cố Dật Chi."

Cố Yến Đình nhíu mày, Cố Dật Chi là tên giả hắn dùng tại Đấu Hoa Hội, hắn cũng không thể ngang nhiên dùng thân phận Cố gia Tam Thiếu tới tham dự đại hội của bạch đạo. Sử dụng tên giả đi dự thi chẳng phải chuyện lạ giữa chốn giang hồ này, chỉ cần không bị ai tố cáo, ban tổ chức thi đấu đều sẽ nhắm mắt cho qua, song một khi đã bị điều tra ra nhẽ thì ắt sẽ thành rắc rối. Đây cũng là lí do vì sao hắn không trực tiếp đi vạch trần chuyện Sở Hành Vân đã mất hết võ công mất hết, ngộ nhỡ liên lụy sang mình thì lợi bất cập hại.

Cố Yến Đình vốn dĩ chỉ muốn đoạt tranh tú cẩm sơn hà, một kẻ vô dụng mất hết võ công như Sở Hành Vân sẽ chẳng khơi nên được sóng gió, hắn dĩ nhiên sẽ chẳng buồn liếc tới, duy chỉ thứ vô hình kia mới khiến hắn thấy ngạc nhiên muốn bắt về cho mình dùng, cất công mời pháp sư bắt quỷ tới, mà nếu như sự đã không như ý còn vẫn giằng co tiếp, chỉ e Sở Hành Vân sẽ không chịu giảng hoà, đến lúc đó hai bên mất cả chì lẫn chài đồng quy vô tận thì lại dở.

Thấy Cố Yến Đình án binh bất động mặc kệ bọn họ, Sở Hành Vân bèn quay người nhảy sang cây khác, bỏ đi không quay đầu lại.

"Tam thiếu gia..."

Cố Yến Đình trầm tư một chốc rồi nói: "Thôi, cứ kệ hắn đi, vạn sự phải thận trọng."

Trông thấy ba người kia đi xa, Sở Hành Vân nhảy xuống, nấp dưới tán cây, rồi nhanh tay mở túi gấm khóa hồn đổ ra lòng bàn tay.

Lại đổ ra một chiếc Tạ Lưu Thủy to bằng ngón tay cái!

Tạ tí hon lảo đảo ngã vào lòng bàn tay, sau một thoáng ngỡ ngàng, Sở Hành Vân lấy ngón tay chọc chọc người hắn:

"Này, Tạ Lưu Thủy, tỉnh dậy đi?"

Tạ tí hon gắng gượng kéo mí mắt dậy, hắn nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng chuyển ánh mắt về trên người Sở Hành Vân, ngắm nghía mặt Vân cả buổi rồi nói:

"Xin chào, Sở khổng lồ."

Sở Hành Vân trừng mắt lườm hắn, rồi dùng ngón tay trỏ và ngón tay cái xách cổ áo Tạ Lưu Thủy tới trước mắt, ngắm nghía kỹ càng. Tên này giờ chỉ cao chừng ngón tay út, hiện giờ Tạ Lưu Thủy xem như từ trong ra ngoài đều giống nhau, đều là tiểu nhân.

Nhìn Tạ tí hon lăn lóc giữa lòng bàn tay thực sự buồn cười, Sở Hành Vân không nhịn được phì cười.

"Ngươi còn cười gì nữa!" Tạ tí hon bực dọc, rồi làm bộ tội nghiệp, "Tất cả là tại ngươi tới muộn, lỡ hẹn, ta lo lắng cho ngươi thành thử mới biến thành như này!"

"Ta đi lấy kiếm phong hầu nên hơi chậm trễ, không phải cố ý lỡ hẹn."

Đấu Hoa Hội không cho mang vũ khí dự thi, tơ dắt hồn lại đã đứt mất, Tạ Lưu Thủy chẳng thể lo liệu cho y được, võ công không còn, hai bàn tay trắng, Sở Hành Vân không yên lòng, bèn cố đi lấy kiếm trước, ngộ nhỡ gặp phải sự cố bất ngờ nào đó rồi không thể thuận lợi tập hợp được với Mộ Dung thì y cũng có khả năng tự vệ.

"Ta mặc kệ, ngươi nhìn xem ta bị tên pháp sư kia hành khổ chưa, đáng thương chưa, ngươi phải đền đi!"

Sở Hành Vân thử dùng ngón tay trỏ xoa đầu Tạ tí hon. Tạ Lưu Thủy bé tí xíu trông vừa mắt hơn rất nhiều. Sở Hành Vân không đáp lại y, chỉ tóm Tiểu Lưu Thủy về, đặt trong lòng bàn tay, rồi nắm chặt lại.

Tạ Lưu Thủy cũng chẳng hề ngoan lên vì nhỏ đi, hắn đang bắt đền Sở Hành Vân, cho nên cứ chốc lại nhảy chốc lại bò lăn qua lộn lại trên lòng bàn tay y.

"Ngươi lại làm sao nữa?"

Sở Hành Vân mở bàn tay ra đầy bất đắc dĩ, rồi nhìn đăm đăm vào Tiểu Tạ trong lòng bàn tay, Tạ Lưu Thủy đứng lên nói: "Ta muốn bù Vân khí."

"..."

"Không phải ta đang nắm ngươi bằng tay đây à?"

Hồn thể đang linh hồn đồng thể cần phải không ngừng tiếp cận kí chủ mới trở nên linh hoạt hơn được, song Tạ tiểu hồn vẫn chẳng thỏa mãn: "Nắm vào trong bàn tay làm sao mà đủ được? Ta nghe nói hõm cổ là nơi linh khí tụ tập, ngươi đặt ta lên cổ ngươi đi."

Tạ Lưu Thủy chỉ thuận miệng bịa bừa, Sở Hành Vân chưa kịp có bất cứ động tác nào, hắn đã tự động chạy dọc lên theo cánh tay Sở Hành Vân, phóng qua vai áo in vân mây, nằm nhoài lên cổ Tiểu Vân, ôm khư khư vào ngực.

Sở Hành Vân phớt lờ hắn, rồi đi thẳng tới ngôi miếu đổ kia tìm Mộ Dung. Hiện Đấu Hoa Hội đang tạm hoãn thi đấu hai ngày, Minh chủ võ lâm hẳn cũng đã điều tra tàm tạm rồi, có lẽ ngày mai sẽ vào vòng thi đấu thứ hai.

Xuống chân dốc núi, liêu xiêu cổng miếu, già cõm thân hòe, Mộ Dung đang mặt ủ mày ê ngồi xổm dưới tán cây, thấy Sở Hành Vân đến là bắt đầu gọi chào í ới.

Hôm nay xem như đã bình an vượt kiếp, song ngày mai lại có nỗi lo khác, qua từng vòng đào thải, đối thủ về sau sẽ chỉ có thể càng ngày càng mạnh.

Tuy trước đó, Tạ Lưu Thủy đã thay đổi phiếu ghi tên trong thiên tuyển trận để kẻ địch tự xử lý nhau, Tịch Duyên đấu với Tiêu Nghiên Băng, Cố Yến Đình đấu thủ hạ của hắn, Tiêu Hồng đấu Triển Liên, còn đối thủ của Mộ Dung là người yếu nhất nên chẳng phải lo lắng gì. Cố Yến Đình thắng chắc không thể nghi ngờ, còn giữa Tiêu Hồng và Triển Liên, Tịch Duyên và Tiêu Nghiên Băng thì vẫn chưa dám chắc ai thắng ai bại.

Sở Hành Vân và Mộ Dung vừa đi vừa nói, đang lúc trò chuyện, Tạ tí hon đã trượt tuột theo cần cổ thon dài xuống lọt vào trong cổ áo.

Sở Hành Vân chau nhẹ mày, sau đó thấy Tạ tí hon không táy máy gì cho nên cũng mặc kệ hắn.

Tiểu Tạ bằng ngón cái dán chặt lên người Sở Hành Vân, vuốt ve lòng bàn tay, mơn trớn qua cần cổ đương nhiên chẳng thể làm hắn thỏa mãn, hắn muốn nhiều hơn thế nữa.

Tạ tí hon lại theo cái cổ thon của Sở Hành Vân trượt xuống xương quai xanh, mấy hôm nay lúc nào cũng tất ngược xuôi, Sở Hành Vân đã gầy đi, thường nghe nói, người đẹp thì hõm cổ thả được đồng xu, hõm cỏ đủ nuôi cá vàng. Ngay lúc này đây, Tạ cá vàng đang nằm thư thái trong hõm cổ Sở Hành Vân, nheo mắt, vắt chân, đắc ý tự tại.

Trên dưới trái phải, mọi nơi ánh mắt quét đến đều là thân thể của Sở Hành Vân, bao nhiêu đắc ý trong lòng chỉ thoáng chốc đã được ủ thành ý xấu chất đầy bụng, Tạ Lưu Thủy xấu xa vẫn chưa thấy mãn nguyện, không muốn chỉ dừng lại tại đây, hắn thò đầu ra khỏi hõm cổ, bắt đầu tiếp tục bò xuống dưới...

Sở Hành Vân cau mày, Tạ tiểu hồn giờ đang bé chưa bằng một ngón tay, vừa bò một cái là người y sẽ ngứa ngáy. Nhưng đang trò chuyện với Mộ Dung, y cũng chẳng thể bỗng dưng thò tay vào trong áo được, cho nên cũng chỉ đành tạm nhẫn.

Tạ Phôi Thủy trườn xuống dưới từng bước một, chạy tới lồng ngực Sở Hành Vân, hắn há miệng, ngậm thẳng lấy đầu ti.

Sở Hành Vân tức thì cứng đờ cả người, vai run nhẹ, Mộ Dung lấy làm kỳ lạ: "Ngươi làm sao vậy?"

Tạ tiểu nhân vốn đã giỏi làm càn, giờ nhỏ bằng ngón tay cái lại càng thêm ngang ngược, Sở Hành Vân cắn nhẹ răng, mà thực sự không nhịn nổi, đành phải lấy cớ muốn đi giải quyết nỗi buồn để từ giã Mộ Dung, quẹo sang đường khác, vói tay lôi Tiểu Lưu Thủy ra ngoài.

Tiểu Tạ bị Hành Vân tóm lấy liền kêu la oai oái, Sở Hành Vân còn chưa kịp quát câu nào, đã khóc hu hu ôm đầu nhận lỗi, hắn biết tính tình Sở Hành Vân hay cậy mạnh, mà lại mủi lòng trước người yếu, chạm trán kẻ hung hăng ngang ngược, phách lối ngông cuồng, Sở Hành Vân tất sẽ lấy cứng đối cứng, cương tới cùng, nhưng nếu như đối phương yếu ớt tội nghiệp, ngọt giọng xin tha thì kể cả có biết hắn giả vờ, Sở Hành Vân cũng sẽ lười tính sổ mà tha cho kẻ đó.

Hệt như dự liệu, Sở Hành Vân chỉ xách Tiểu Tạ lên nhìn rồi lại vứt vào lòng bàn tay mang đi. Tạ Lưu Thủy mở cờ trong bụng, Sở Hành Vân thì lại bồn chồn trong lòng, Tiểu Tạ tuy vẫn đang nhảy nhót tung tăng, song mặt mày tái nhợt, môi xanh tím tái, túi gấm khóa hồn dù không gây tổn thương lên da thịt hắn, cơ mà chỉ e là đã thương tổn đến nội tạng. Đấu Hoa Hội còn lâu mới kết thúc, Sở Hành Vân phải nghĩ cách biến Tạ Lưu Thủy trở về.

Nếu người khác có thể vời pháp sư tới làm Tạ tiểu hồn bị thương, vậy thì hắn đương nhiên cũng có thể mời pháp sư tới cứu chữa Tạ tiểu hồn. Ngặt nỗi tạm thời không tìm đâu ra được người đáng tin. Sở Hành Vân quyết định đi đến ngôi chùa cạnh đó gặp trụ trì, ban đầu khi mới vừa cùng Tạ Lưu Thủy linh hồn đồng thể, y đã nghĩ tới cậy nhờ chùa miếu phân thể, nào ngờ sóng xô miết mải, sự vụ rối rắm, chẳng có cách nào phân thân đi lo liệu cho vẹn đôi đường.

Sở Hành Vân vừa đi vừa cẩn thận hồi tưởng lại chuyện linh hồn đồng thể này, thoạt tiên hai người họ dùng chung một thân thể, Tạ Lưu Thủy ở trong đầu y, sau đó hai người chia tách, Tạ Lưu Thủy bị buộc vào người y bằng tơ dắt hồ, sau đó tơ càng lúc càng dài, tới nay còn đã đứt đoạn, e là chẳng bao lâu nữa sẽ phân thể mà đi.

Dẫu sao thì một chuyện kì quặc như vậy chung quy cũng chẳng thể dài lâu được...

"Ta không quan tâm! Ngươi nhất định phải để cho ta thắng!"

Sở Hành Vân suy nghĩ miên man, lại bỗng dưng bị thanh âm phát ra từ sau bờ tường làm giật mình, giọng nói này nghe sao mà quen...

Y mở lòng bàn tay ra hòng xác nhận, Tiểu Tạ hiểu ý ôm lấy đầu ngón tay trỏ của y, Sở Hành Vân đặt đầu ngón tay lên bờ tường, Tạ tí hon bèn bò sang theo đó, rồi hòa tan mình vào tường, một lúc sau nhảy về lòng bàn tay y:

"Ngươi đoán đúng đấy, chính là Tịch Duyên và Tiêu Nghiên Băng."

Y nghe thấy tiếng thở dài của Tịch Duyên vọng qua từ bên kia bờ tường: "Nghiên Băng, bao giờ ngươi mới chịu sửa đổi cái thói thích làm loạn này đây?"

"Ta thích làm loạn chỗ nào? Ta là quán quân vòng đầu tiên, ngươi lại chỉ xếp thứ bảy mươi tám, vậy sao ngươi có thể thắng ta được?"

Sở Hành Vân nấp ngoài bờ tường. Vòng thi đấu thứ hai, Tịch Duyên đấu với Tiêu Nghiên Băng, nghe cuộc đối thoại giữa bọn họ, giờ Tiêu Nghiên Băng đang muốn Tịch Duyên chịu thua, để cho hắn thắng, mà vũ lực của Tịch Duyên lại trên cả Tiêu Nghiên Băng, đối nhân xử thế cũng ổn trọng hơn, xem xét từ đại cục, nên để cho Tịch Duyên thắng.

Tịch Duyên trầm giọng: "Nếu như không phải ngươi hiếu chiến háo thắng, thì sao vòng thứ nhất có thể chiếm được hạng nhất?"

Tiêu Nghiên Băng há hốc miệng, mãi một lúc sau mới hét toáng lên: "Chính bọn chúng võ công kém cỏi lại là lỗi của ta sao!"

"Ai nấy đều biết giấu chiêu hay về sau, ngươi thì ngược lại, trước kia ta đã nói với ngươi rồi, đừng chỉ chăm chăm vào thắng, ẩn giấu thực lực..."

Còn chưa dứt câu, Tiêu Nghiên Băng đã cười mỉa: "Đúng, ẩn giấu thực lực. Đám hòa thượng chết dẫm các ngươi, ngoài miệng từ bi hỉ xả, nhân nghĩa lễ trí, lương thiện thành đạo gì đó, thực chất toàn là lời xàm chó! Đến khi tính kế thì lòng dạ người này sâu đậm hơn người kia! Ngoài mặt giả vờ yếu kém, thật ra lại đã chuẩn bị sát chiêu, tranh thủ khi đối phương lơ đãng để tung đòn trí mạng, trận chiến Lương Sơn năm đó, ngươi đã hại ta bằng chính cách đó! Hại ta... hại ta..."

"Hại ngươi? Hại ngươi mà giờ ngươi vẫn còn nhảy nhót tung tăng như vậy."

Nghe thấy vậy, Tiêu Nghiên Băng lại càng thêm tức tối, giọng rung cả lên: "Ngươi có ý gì! Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta cảm ơn ngươi sao? Cảm ơn Tịch Duyên ngươi phế đi nửa công lực cho ta, cảm ơn ngươi đối xử với ta như con chó!"

Tiêu Nghiên Băng bị trói bằng khoá sắt hồng liên phược sát, không khi nào hạ được sát thủ, uất ức tích tụ trong lòng đã lâu, câu này chỉ là muốn trào phúng Tịch Duyên giả nhân giả nghĩa, nào ngờ Tịch Duyên lại giả bộ không hiểu, khom nhẹ người hành lễ với hắn, nói: "Không cần cảm ơn."

Tạ Lưu Thủy và Sở Hành Vân cùng nhau nghe trộm mới cảm thấy thú vị. Năm đó Tiêu Nghiên Băng một thân một mình lên Lương Sơn, dùng sức một người đại phá Huyền Hoàng Giáo, đạo sĩ toàn núi không chết cũng bị thương, cuối cùng có vị cứu binh nhà Phật là Tịch Duyên đến mới có thể kìm giữ lại ma đầu. Dựa theo luật lệ, Tiêu Nghiên Băng bị ngàn đao bầm thây cũng không có gì quá đáng, song khi đó hắn mới có mười lăm, huống chi mười một năm trước Huyền Hoàng Giáo còn tàn sát cả Tiêu gia, mới phải hứng chịu nghiệp quả như vậy. Kết cục là Tịch Duyên không hạ sát thủ, chỉ trói chặt khóa phược sát hồng liên vào mắt cá chân Tiêu Nghiên Băng, dẫn theo bên mình, mưu đồ cảm hóa.

Nhờ duyên cớ này, thế nhân đều khen đệ tử cửa Phật từ bi thiện lương ra sao, còn Tiêu Nghiên Băng lại hận nhất là mấy câu như vậy, lần nào nghe thấy cũng chỉ cảm thấy giả nhân giả nghĩa kinh tởm, chỉ hận không thể rút hết lưỡi những kẻ ca ngợi Tịch Duyên. Nhưng người hắn hận nhất vẫn là Tịch Duyên, vì báo đại thù diệt môn, hắn đã chịu không biết bao nhiêu là khổ, đi bao nhiêu bàng môn tà đạo, để rồi mới có mười lăm tuổi đã võ công đại thành, nào ai hiểu nổi những chua xót đắng cay trong quá trình ấy, Tịch Duyên lại cứ muốn lo chuyện bao đồng...

Tiêu Nghiên Băng nhớ về chuyện cũ, cơn giận đối với Tịch Duyên liền xông thẳng lên đầu, lập tức mắng chửi: "Đám hòa thượng thối các ngươi đúng là làm kỹ nữ còn muốn được xây đền thờ!"

Tịch Duyên tức thì dừng bước, dùng giọng ôn hòa nói: "Ngươi nói câu này có ý gì?"

"Hừ! Thế nhân toàn bảo ta là ma đầu, là Bách Quỷ Thủ Tiêu Nghiên Băng, là kẻ vạn ác tàn sát Huyền Hoàng Giáo, nhưng ta chưa bao giờ giở trò khuất tất, thực lực có sao đánh vậy, ta thấy chướng mắt ai thì đánh kẻ đó, nếu như bọn họ lợi hại hơn ta, giết được ta, ta sẽ chẳng nói hai lời, nếu như bọn họ không lợi hại bằng ta, bị ta giết chết, vậy thì cũng là bọn họ đáng đời! Ta chưa bao giờ dùng tâm kế, ngay cả trận chiến Lương Sơn, ta cũng gửi chiến thiếp tới trước, đàng hoàng đĩnh đạc, lấy một địch trăm nghìn, đường đường chính chính giết đám đạo sĩ thúi kia! Chẳng phải là quang minh chính đại hơn loại tiểu nhân nham hiểm ẩn giấu thực lực rồi thọc đao sau lưng như ngươi sao! Nực cười là bọn họ còn khen ngươi gì mà lòng dạ từ bi, ngươi mới là loại người ta xem thường!"

Tịch Duyên nghe xong, bỗng nhiên bật cười, như vừa nghe thấy chuyện gì đó hài hước nhất từ khi sinh ra tới nay, hắn chậm rãi nói: "Nghiên Băng, ngươi như vậy không phải là quang minh chính đại, mà là ngốc."

Tiêu Nghiên Băng tức tối muốn phản bác, Tịch Duyên bèn ngăn hắn lại, nói từ tốn: "Có những kẻ vừa có thể làm chuyện xấu, vừa có thể gây dựng thanh danh, để người khác hứng chịu oan ức, còn mình thì trong sạch quang vinh, vẹn toàn đôi bên. Ngươi không tài trí thông minh tới bậc ấy, vậy thì chỉ có thể vừa làm chuyện xấu, vừa bị mắng chửi mà thôi, đầu óc không bì kịp người ta thì có thể nói được gì?"

Sở Hành Vân không ngờ nhân sĩ bạch đạo như Tịch Duyên lại thốt ra được một câu như vậy, Tiêu Nghiên Băng nghe thấy thế thì vừa uất vừa ức: "Vậy mà ngươi còn dám đàm luận nhân nghĩa đạo đức với ta? Còn lừa ngốc mặt lòn!"

Tiêu Nghiên Băng nói bậy như thần, Tịch Duyên nghe thấy vậy cũng không tức giận, chỉ đáp lại bằng giọng ôn hòa: "Ta chỉ bảo ngươi buông bỏ sát niệm, chứ không bắt ngươi làm một người hướng thiện. Ngươi không thích người khác đàm tiếu dung mạo của ngươi, vừa nghe thấy là sẽ muốn hạ sát, nếu như đó là những kẻ xấu xa buông lời ngả ngớn thì cũng chẳng sao, nhưng đứa trẻ con mười tuổi ngây ngô vô tri khen ngươi dung mạo ưa nhìn, ngươi vẫn hạ sát tâm, như vậy là sao?"

"Đứa trẻ con? Ha ha ha, chỉ có thứ ngu xuẩn như ngươi mới xem người mười tuổi đầu là đứa trẻ con, người lớn đều cho rằng trẻ con đều ngây ngô hồn nhiên thế nào, thực ra bọn chúng đều ác độc lắm thay! Chẳng phải lúc mới mười mấy tuổi, ta đã lên núi giết đám chó má kia sao?"

Tịch Duyên niệm A Di Đà Phật, thở dài: "Nghiên Băng, ngươi nghĩ xem cớ gì mà ngươi vẫn còn sống được?"

Tiêu Nghiên Băng bỗng dưng im bặt, năm đó Tịch Duyên tha cho hắn một con đường sống, chẳng cũng chính là vì hắn thấy mình mới mười mấy tuổi, không muốn xử tử một đứa trẻ con...

"Ta thà rằng năm đó ngươi giết chết ta còn hơn." Tiêu Nghiên Băng bỗng nhiên mở miệng nói, "Nếu như ngươi là người của Huyền Hoàng Giáo, ngươi thắng ta, cho dù có ngàn đao bầm thây ta đi nữa, Tiêu Nghiên Băng ta tuyệt đối sẽ không trách cứ câu nào, vì rằng tài nghệ ta kém cỏi, chết quá đúng tội. Nhưng ngươi đâu có phải! Ngươi chẳng phải người của Huyền Hoàng Giáo! Từ trên xuống dưới Huyền Hoàng Giáo rõ ràng không có nổi một kẻ nào đánh thắng được ta, dẫu có đồng loạt xông tới cũng chẳng thể nào đánh lại ta! Thế mà cuối cùng... cuối cùng lại bị kẻ qua đường như ngươi ngáng chân... Sao ngươi lại cứ thích lo chuyện bao đồng như vậy chứ!"

Sở Hành Vân có thể mường tượng ra, năm ấy Tiêu Nghiên Băng đang đúng độ thiếu niên hăng hái, thân mang tuyệt kỹ, báo được đại thù, bình sinh đắc ý nhất là đây, kết quả lại bị Tịch Duyên nhúng chân vào, tất thảy đều hóa công dã tràng, còn bị phế mất nửa công lực, sao có thể không ôm hận được đây. Thực vậy, y nghe thấy Tiêu Nghiên Băng lại bắt đầu lăng mạ Tịch Duyên, tuôn ra một tràng lời thô ý tục chẳng hề lặp từ, mắng chửi Tịch Duyên té tát như thể hắn là tiện nhân đứng đầu thiên hạ không bằng, song mặc cho Tiêu Nghiên Băng ác mồm ác miệng, đánh đấm đá đập ra sao, Tịch Duyên cũng dửng dưng như không, coi hắn như không khí, đúng kiểu "vốn dĩ là hư không, bụi trần bám đâu được".

Chính cái điệu bộ ấy lại khiến Tiêu Nghiên Băng nổi cơn thịnh nộ, hắn xuất ngay một chiêu "bạch xà xuất động" thẳng hướng lưng Tịch Duyên, Tịch Duyên chẳng buồn ngoái đầu, chỉ gõ nhẹ ngón tay trỏ, lại chuẩn xác điểm trúng vào Tiêu Nghiên Băng.

Sở Hành Vân nâng Tạ tiểu nhân trên tay cho hắn xem cảnh này, Tiêu Nghiên Băng mất đi nửa công lực, biết thừa mình không đánh lại Tịch Duyên được, hắn liền lùi lại một bước, giở trò chơi xấu: "Ta muốn thắng, lần này ngươi nhất định phải nhường cho ta thắng!"

Tịch Duyên lắc đầu chầm chậm, lặng lẽ đi về phía trước, chưa đi tới bước thứ ba, lại thình lình mở miệng: "Kính xin thí chủ ngoài tường hãy ra mặt đi."

Sở Hành Vân và Tạ Lưu Thủy đều ngớ người, rồi chỉ đành bất đắc dĩ leo tường vào trong, Tạ tí hon nấp phía sau vành tai Sở Hành Vân, ôm lấy vành tai thò cái đầu to bằng hạt gạo ra ngó nghiêng xung quanh.

Tiêu Nghiên Băng vừa trông thấy Sở Hành Vân đã sửng cồ cả lên: "Ngươi? Tên lừa đảo? Ngươi thậm thò thậm thụt làm gì đấy hử?"

Sở Hành Vân đã từng làm mích lòng hai người Tịch Tiêu trong quỷ động, lần này lại chạm trán tại Đấu Hoa Hội, gặp nhau ắt sẽ phải chướng mắt, Sở Hành Vân cũng chẳng phân bua gì nhiều: "Vừa băng qua, vô tình nghe trộm."

"Hay lắm, vô tình nghe trộm, ta thấy có mà ngươi rắp tâm nghe lén thì có!" Tiêu Nghiên Băng vốn chỉ đang chửi bới, bỗng nhiên lại tức xanh mặt, chân bước dài, tay đột ngột xách ngược cổ áo Sở Hành Vân lên: "Vừa nãy ngươi đã gặp kẻ nào! Sao lại ám mùi của bọn đạo sĩ thối tha kia!"

Sở Hành Vân chẳng hiểu mô tê gì, y gạt phăng tay Tiêu Nghiên Băng ra, đúng lúc này, Tiểu Lưu Thủy liền rướn người ra sau vành tai rồi nhảy xuống bả vai Sở Hành Vân, chạy một mạch tới cổ áo y bò vào bên trong, ở trong đó một lúc liền chui ra ngoài, bò lên trên, Tạ tí hon ôm lấy cổ Sở Hành Vân, dụi dụi, sau đó lấy làm lạ: "Đâu có mùi gì."

Tịch Duyên kéo Tiêu Nghiên Băng về, cất giọng từ tốn: "Sở hiệp khách, đạo sĩ Huyền Hoàng Giáo chuyên tu quái lực loạn thần, cho nên đều xông hương Bồng Lai quanh năm nhằm tránh ma quỷ ma ám thân, ban đầu không mùi không vị, chỉ đến khi tích tụ ngày qua tháng lại mới tỏa ra hương thơm lạ lùng. Ta có quan hệ tốt với Huyền Hoàng Giáo, song Nghiên Băng lại là địch với họ, đều xem như người quen cũ, trên người ngươi lại ám phải mùi hương này, phải chăng là đã tiếp xúc với kẻ nào đó?"

Sở Hành Vân thấy Tịch Duyên không có ý ám hại mình, liền thành thật thưa: "Ta không gặp đạo sĩ nào cả, chỉ gặp một vị pháp sư."

"Tên chó chết kia đang ở đâu! Để ta đi chém chết hắn!"

Tịch Duyên âm thầm liếc xéo Tiêu Nghiên Băng như muốn cảnh cáo, rồi lại nói với Sở Hành Vân: "Huyền Hoàng Giáo có phần kỳ quặc, đạo không ra đạo, phật không ra phật, pháp sư là thành phần tu tập cao nhất trong bọn họ, chẳng hay Sở hiệp khách gặp phải chuyện gì tới mức kinh động đến pháp sư xuất thủ?"

"Không tiện cho biết."

Thấy Sở Hành Vân lạnh nhạt hờ hững như vậy, Tịch Duyên cũng không ép uổng nữa, đành nghiêng người lui qua một bên nhường đường, Sở Hành Vân cũng chẳng khách sáo, qua quýt ôm quyền rồi bỏ đi.

Tiêu Nghiên Băng trừng mắt nhìn Sở Hành Vân đầy tức tối, hắn quay đầu sang nói: "Ngươi có thả cho hắn chạy cũng vô ích thôi, ta muốn nghe ngóng ai rồi cũng đều sẽ nghe ngóng được hết, năm đó không thể giết chết đám chó Huyền Hoàng, bây giờ kẻ nào tới ta cũng sẽ xử sạch, chúng ta cứ chờ xem!"

Nói xong, hắn len lén liếc nhìn phản ứng của Tịch Duyên, rồi nói tiếp: "Ngươi không muốn ta giết người thì... thì cũng không phải không thể, cuộc tỷ thí tiếp theo ngươi mà nhường cho ta thắng, ta sẽ tha cho tên pháp sư thối kia!"

Tiêu Nghiên Băng nay thân đang bị khóa phược sát Hồng Liên trói, mạng lại nằm trong tay Tịch Duyên, há có tư cách mặc cả với hòa thượng, mà Tịch Duyên nghe xong cũng chẳng đáp gì, cuối cùng chỉ thở dài rồi nói: "Tùy ngươi thôi."

Sở Hành Vân lột Tiểu Tạ xuống khỏi cổ áo, nắm trong lòng bàn tay. Tiểu Tạ chỉ để lộ nửa người ra bên ngoài, hai cánh tay nho nhỏ khoát lên trên ngón tay cái. Mãi tới lúc đi tới cuối đường, sắp rẽ, y mới chợt nghe thấy tiếng Tịch Duyên truyền âm nói: "Trong Phật môn cũng có không ít người biết nhòm ngó thiên cơ giấu mình giữa phố xá tấp nập."

Câu này đang muốn nhắc nhở y... Sở Hành Vân nhíu mày, không rõ Tịch Duyên đang giấu ý đồ gì, thành Lâm Thủy có con phố đoán mệnh, người nào người nấy đều quảng cáo rầm rộ nào là mình biết dòm ngó thiên cơ, mới đặt tên là Thiên Nhai, lẽ nào trong đó thật sự có đệ tử Phật Môn?

Sở Hành Vân đưa tay lên, liếc nhìn Tiểu Tạ trong lòng bàn tay, bụng nghĩ thôi thì tàm tạm còn hơn không.

Trên Thiên Nhai người qua kẻ lại, trước sạp đoán mệnh nối hàng dài. Lần trước đến Thiên Nhai, Sở Hành Vân đang theo dõi Tạ Lưu Thủy, khi đó, có thầy tướng số tính cho y một quẻ, nhắc nhở y không được phá kỵ, không thì đại họa chắc chắn sẽ ập tới, quả nhiên ngay tối hôm đó, y đã cùng Tạ Lưu Thủy linh hồn đồng thể, giờ nghĩ lại mới thấy chuẩn lắm thay. Có điều Sở Hành Vân không tin vào số mệnh, đoán mệnh gì đó thì càng không tin, nếu như tính được mệnh, thậm chí là đổi được mệnh, vậy sao thầy tướng số không tự biến mình thành long phượng luôn đi cho rồi? Đoán mệnh chung quy cũng chỉ là cớ mà chúng sinh viện ra cho mình mà thôi.

Tiểu Tạ nằm nhoài giữa mấy ngón tay Sở Hành Vân, nghe thấy tiếng lòng của Vân thì không nhịn được bật cười: "Ta không ngờ ngươi lại không tin vào số mệnh."

"Trông ta có vẻ tin sao?"

"Người trải qua gian truân khổ cực thường sẽ có xu hướng tin vào số mệnh, bằng không biết bao nhiêu khổ nạn như vậy nên hóa giải thế nào đây? Duy chỉ có cách là an ủi mình rằng đều là số mệnh cả thôi!"

Sở Hành Vân thầm thấy buồn cười.

"Sở hiệp khách không tin số mệnh, là vì cảm thấy mệnh ta do ta, không do trời?"

Sở Hành Vân lắc đầu, y ngẫm nghĩ rồi nói: "Không rạch ròi như vậy được... chắc là mệnh vừa do ta, cũng vừa do trời."

Tạ Lưu Thủy cười: "Ta đây lại cảm thấy khó trái ý trời, thường thích để mặc cho số phận."

Sở Hành Vân không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nói sang chuyện này, y nhìn Tạ Lưu Thủy bỗng nhiên lại cảm thấy khó hiểu, vốn tưởng rằng tên này lòng dạ sâu xa, quỷ kế đa đoan, có lẽ sẽ thích "nhân định thắng thiên."

"Tại sao?" Sở Hành Vân hỏi.

"Tự mình lựa chọn rắc rối lắm thay, ném đồng tiền xu, lắc viên xúc xắc, hỏi thầy đoán mệnh là đều có thể thuận theo ý trời rồi, nhẹ nhàng hơn biết bao nhiêu. Dẫu cho lựa chọn này có dẫn đến một đống hậu quả tai hại thì đó cũng đều là số cả rồi!"

"Đây chẳng qua chỉ là hành động trốn tránh trách nhiệm, viện cớ mệnh trời để lừa mình dối người."

Sở Hành Vân phản bác, y nắm lấy Tiểu Tạ bỏ hắn vào trong túi.

"Lừa mình dối người cũng tốt mà, rơi vào tình thế có chọn ra sao cũng đều là chọn sai, lúc ấy sẽ cần phải lừa mình dối người một phen, ngươi đừng có xem thường ta, kẻ lừa gạt được cả bản thân phải được xem như cao nhân giữa trần thế."

Sở Hành Vân cười thầm, nói: "Cân đo lợi hại thiệt hơn, nào có tình thế chọn sao cũng đều là sai?"

"Có..." Tạ Lưu Thủy bỗng nhiên đáp, "Có."

Sở Hành Vân lập tức ngây người như phỗng, Tạ Lưu Thủy họa hoằn lắm mới nói chuyện như vậy... Y bỗng sực nhớ tới cảnh mình thấy trong ký ức của Tạ Lưu Thủy, biển lửa thiêu hừng hực hết ngày này qua ngày khác, muội muội hắn quay đầu đi, hét khản cả cổ: "Ca ca, cứu muội!"

Tiếng thét thê thiết khiến người nghe cũng bủn rủn, song chẳng hiểu sao muội muội hắn lại quay mặt sang nơi khác... Sở Hành Vân lại chợt nhớ tới ngày giỗ mẹ Tạ Lưu Thủy, người này có viết một câu: "Đã vấn tóc chia đôi đường sinh tử, cũng chẳng còn những dặn dò sớm hôm, mười hai xuân thu này sống ra sao, ba ngàn thế giới nơi nào là chốn đậu?" Khi đó y nghĩ rằng Tạ Lưu Thủy đang đau khổ quặn lòng nên mới đặt bút một câu như vậy, song giờ ngẫm nghĩ lại mới thấy lạnh rùng mình...

Con người ta sống trên đời gì thì gì cũng sẽ phải giao thiệp với người này người nọ, ngay đến cả y, tám tuổi tha hương, hứng chịu hết ngược đãi, mà ngay tại một nơi như Bất Dạ Thành, y cũng sẽ gặp được Móng tay đỏ, gặp được người nọ, thoát ra rồi bước vào Tống phủ, nhập giang hồ lại quen biết Tống Trường Phong, Triển Liên, Mộ Dung... lớn thêm nữa thì tự mình dựng Thanh Lâm Cư, đời sống cũng càng ngày càng khấm khá. Mất đi máu mủ ruột già, mai sau vẫn còn gặp được bạn hiền, tri âm tri kỷ...

Một người phải sống thành thế nào mới lưu lạc tới bước đường ba ngàn thế giới không chốn để về?

Sở Hành Vân thấy điều này quá khó tin, đến chim còn tìm được đồng bạn cùng tung cánh đi kiếm ăn, xây tổ, đẻ trứng, chẳng lẽ người như Tạ Lưu Thủy lại không tìm được? Hắn không có bệnh nan y, không tàn không phế, trái lại võ công còn cao cường, ngoại hình... còn được thừa hưởng rất nhiều ưu điểm từ mẹ hắn, vết sẹo trên mặt đã nhìn quen thì cũng không còn mấy chướng mắt...

Có thể... không phải là không tìm được, mà là không muốn tìm.

Mẹ và muội muội hắn đã xa hắn mười năm rồi, Tạ Lưu Thủy lại... vẫn còn... muốn đi theo bọn họ sao?

Sở Hành Vân bất chợt nắm chặt lấy Tiểu Tạ trong lòng bàn tay, người tí hon trong lòng bàn tay hắn la oai oái: "Hành Vân ca ca! Ngươi làm ta đau!"

Sở Hành Vân biết Tạ Lưu Thủy lại bắt đầu giả ngây giả dại, một khi hắn đã chuyển sang nói bằng giọng điệu ấy, tâm sự trong lòng cũng sẽ như con ốc sên chôn mình vào trong cái vỏ đồ sộ, chẳng một ai được biết hắn đang nghĩ gì phía sau lớp vỏ chớt nhả đó nữa.

Y vốn phải thuộc nằm lòng kiểu đùa cợt này, Tạ Lưu Thủy xưa giờ luôn nửa thật nửa giả, không thể hiểu thấu, song chẳng hiểu sao lần này Sở Hành Vân lại cảm thấy gờn gợn trong lòng, y không chỉ không thả Tiểu Tạ trong bàn tay ra, mà trái lại còn càng bóp chặt hơn, Tạ Lưu Thủy miệng tuôn cả tràng Hành Vân ca ca xin tha, Sở Hành Vân liền quát hắn: "Rõ ràng là ngươi lớn hơn ta, sao có thể vô liêm sỉ gọi ta là ca ca?"

"Vô liêm sỉ? Ta vô liêm sỉ ở chỗ nào, sinh nhật ta là hai mươi chín tháng hai, cứ bốn năm mới lớn một tuổi, đến giờ vẫn chưa được bảy tuổi đâu! Tính toán cẩn thận, bốn bỏ năm lên, Hành Vân ca ca, Lưu Thủy năm nay mới có sáu tủi!"

Sở Hành Vân há hốc miệng, rồi ném Tiểu Tạ vào túi, mặc xác hắn.

Y đảo mắt khắp trên dưới trái phải Thiên Nhai, truy tìm bóng dáng đệ tử nhà Phật, rồi chợt nghe thấy có người lên tiếng gọi: "Chúc mừng công tử đã tìm được người."

Sở Hành Vân ngạc nhiên nhìn sang, ra là Chuẩn Toán Tử. Thiên Nhai có hai thầy tướng số tọa trấn, một là Quỷ Toán Tử, một là Chuẩn Toán Tử, Quỷ Toán Tử chuyên gia cho bé gái và mấy gã lực lưỡng tới, vừa xin ơn, vừa ra uy chèo kéo người ta tới sạp, trước khi hai bọn họ linh hồn đồng thể, Tạ Lưu Thủy đã bị hắn bẫy vào sạp lừa tiền, Chuẩn Toán Tử thì lại thuận miệng mở lời nhắc nhở người đi ngang qua, phán chuẩn, người đó sẽ mở hầu bao, khi đó Sở Hành Vân đã được hắn đoán cho vài câu, bấy giờ liền lấy làm hoài nghi hỏi:

"Tiên sinh, câu này của ngài có ý gì?"

"Ai dà, công tử thực đúng là quý nhân hay quên chuyện cũ, ngày hôm đó lão hủ có nói rằng ngươi đang tìm cố nhân, nay lão hủ mới chúc mừng công tử."

Sở Hành Vân hiển nhiên chưa quên chuyện ấy, ngặt nỗi Chuẩn Toán Tử nói năng nhập nhăng, hôm đó có nói gì mà chớ để tiền duyên trôi theo dòng nước, để tâm mà trân trọng người trước mắt, ý bảo y quên đi năm đó, trân quý hiện tại. Nào có người không hiểu được đạo lý ấy, song người nọ tốt đẹp nhường ấy, tốt đẹp nhất trần đời, y hoài niệm mười năm, có niệm tiếp cũng chẳng sao, y đã hạ quyết tâm dẫu có phải đạp khắp chân trời góc biển cũng sẽ bắt cố nhân về, thế thì tại sao lại ép mình quên đi trân bảo, nâng niu hiện tại. Mà giờ Chuẩn Toán Tử lại nói rằng y đã tìm thấy người đó rồi.

Sở Hành Vân vội vã ngồi xuống trước sạp: "Ta đã... tìm thấy rồi... Tiên sinh muốn nói ta tìm thấy gì..."

Tạ tí hon cuộn tròn người chui trong tay áo Sở Hành Vân, bụng nghĩ tên đoán mệnh chết tiệt này đoán chuẩn thế cơ chứ.

Chuẩn Toán Tử bỗng ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm vào Sở Hành Vân, thấy y thực sự mơ mơ màng màng, mới bừng tỉnh ra mình đang tiết lộ thiên cơ, mặt tức thì toát ra vẻ chán chường, hắn nhanh chóng xua tay: "Lão hủ nói nhầm, công tử đi đi thôi."

"Nhưng..."

"Công tử không đi, là muốn chờ người già cả như ta đuổi ngài hay sao!"

Sở Hành Vân cuống quýt khom người kính cẩn: "Lão tiên sinh, lần này ta tới không phải vì tìm người, tìm ra hay không ra..." Y nghiến nhẹ răng, nói trái lòng mình, "đều nhờ ý trời, ngày hôm đó ngài nhắc nhở ta không được phá kỵ, song... ta lại gặp vài chuyện, không thể không phạm, hiện tại không rõ nguyên do gì mà làm hại sang bạn thân ta, thực... không biết nên xử lý ra sao, kính nhờ lão tiên sinh cứu giúp!"

Sở Hành Vân vừa van nài khẩn khoản, vừa để lộ hầu bao nặng trịch bên hông.

Chuẩn Toán Tử đảo mắt qua, rồi ngậm miệng vuốt râu, hắn tính ra được trên tình lộ của Sở Hành Vân có nút thắt, có thể xem như tiền duyên chưa cạn, đã tới độ tương phùng, cho nên mới mở miệng chúc mừng một câu, vốn định kiếm chác vài đồng vì lời phán ứng nghiệm, ai ngờ tới lại tiết lộ thiên cơ, nút thắt cũng bị nói toạc ra hết, đang lo sợ Sở Hành Vân sẽ bám dính không buông, giờ lại thấy y buông bỏ nhẹ tênh, thêm vào phóng khoáng lắm tiền, Chuẩn Toán Tử dần dịu giọng đi: "Công tử gặp phải tai họa gì vậy?"

Sở Hành Vân không tiện nói thẳng ra, chỉ đành bảo rằng sau khi phá kỵ đã làm hại bạn thân bị quỷ nhập... Y bịa ra câu chuyện thật thật giả giả, trong lòng cũng không dám chắc rốt cuộc Chuẩn Toán Tử có phải là người biết khuy thiên cơ mà Tịch Duyên đã nhắc nhở hay không. Tạ tí hon nằm nhoài lên cổ tay Sở Hành Vân, lòng nghĩ đoán chuẩn thế thì không chệch đi đâu được rồi. Hắn âm thầm thở phào một hơi, may mà hiện tại Sở Hành Vân cũng không có thì giờ để gặng hỏi cặn kẽ.

"Ngươi nói có quỷ hồn bám lên người bạn ngươi... đã vậy, mấy ngày nay quỷ hồn còn hóa nhỏ..." Chuẩn Tính Tử giả bộ nhíu mày trầm tư, "Chuyện này khó xử lý đây."

Sở Hành Vân biết không có việc gì khó, chỉ sợ chẳng có tiền. Y lắm tiền cho nên cũng không thấy sao cả, nghe Chuẩn Toán Tử chém giá, cũng chỉ khẽ mỉm cười. Tạ quỷ nghèo nghe thấy mà tiếc đứt ruột, tim xót buốt, cả một đống tiền, người này nói một câu trả là trả phứt luôn! Hắn bò qua bò lại trong tay áo Sở Hành Vân, chốc chốc lại cắn một cái, Sở Hành Vân nhíu mày, duỗi tay tới nắm chặt lấy cổ tay, khóa chặt Tiểu Tạ không an phận.

"Việc cởi chuông là của người buộc chuông, công tử vừa nói đó là phương pháp của Huyền Hoàng Giáo, vậy muốn giải cũng phải cần tới đồ của Huyền Hoàng Giáo."

"Bạn ta đang lúc nguy cấp, xin tiên sinh hãy tiết lộ được không?" Sở Hành Vân nói xong, liền đặt hầu bao lên bàn.

Chuẩn Toán Tử nở nụ cười hiền từ: "Bổn giáo của Huyền Hoàng Giáo xây trên Lương Sơn, có điều trong chốn giang hồ cũng có cài cắm không ít phân giáo, công tử ra khỏi thành đi theo hướng bắc chừng hơn ba mươi dặm là sẽ thấy một tiểu phân giáo. Thiên điện có thần phản đàn tỳ bà, công tử uốn đầu cây đàn sang bên phải..."

Sở Hành Vân thấy hắn đang nói được nửa lại im bặt thì nghĩ không lẽ phải thêm tiền, Chuẩn Toán Tử lại lắc đầu: "Công tử thông cảm cho, chúng ta đã làm nghề này là không thể trả lời quá trọn vẹn, đến thời điểm ấy ắt có càn khôn, kết quả ra sao thì phải xem tạo hóa của người bạn kia."

Nói xong câu, Chuẩn Toán Tử định thu sạp, Sở Hành Vân còn đang muốn gặng hỏi, câu "Tìm thấy" của hắn rốt cuộc mang ý gì, nào ngờ Tạ không ngoan trong túi lại bỗng dưng làm ầm làm ĩ đòi Sở Hành Vân mau đi khôi phục hắn về nguyên dạng

Chuẩn Toán Tử hình như đã phát giác được nỗi lòng của Sở Hành Vân, có câu bắt người tay ngắn, hắn vừa cuốn mái sạp, vừa thở dài: "Ngươi muốn tìm người thì phải nhớ kỹ lời lão hủ nói lần trước."

"Lão tiên sinh, ta... ta đây khẩn thiết nhờ ngài chỉ giải rốt cuộc là có ý gì? Lời ngài nói lần trước là câu chớ để tiền duyên trôi..."

Chuẩn Toán Tử có vẻ bực dọc, hắn nghiến nhẹ răng, nói toạc móng heo: "Công tử một là giờ tìm thấy người, hai là vĩnh viễn sẽ không tìm được!"

Vừa dứt câu đã bỏ chạy mất dép, muốn đuổi theo cũng chẳng đuổi nổi.

Sở Hành Vân chết trân tại chỗ, trong lòng rối ren, bây giờ không tìm thấy... thì vĩnh viễn sẽ không tìm thấy, nếu rơi vào vế sau, rơi vào vế sau... Sở Hành Vân chẳng dám tưởng tượng, lẽ nào y tìm suốt một đời, tìm khắp thiên hạ, rồi lại vô duyên tương phùng...

Chẳng lẽ... hôm nay chính là... giờ chết của người nọ...

Sở Hành Vân tâm trạng rối bời, mặt mày hốt hoảng, không phát hiện ra mình đã lên ngựa ra khỏi thành thế nào. Thấy y như vậy, Tạ Lưu Thủy cũng không nỡ lòng nào nữa, hắn bò từ ống tay áo ra ngoài, rồi leo lên vai Sở Hành Vân theo cánh tay y, ôm lấy cổ y. Sở Hành Vân chẳng hề để ý tới hắn, cũng không có phản ứng gì, giống như thể Tạ tiểu hồn hoàn toàn vô hình.

Tiểu Tạ lo sốt vó, đã vài lần mở miệng ra, rồi lại cũng không biết nên nói gì. Chuẩn Toán Tử đoán quá chuẩn, Sở Hành Vân nghe không hiểu, hắn thì lại hiểu từng câu, hắn leo dọc theo cổ Sở Hành Vân cổ, bò tới sau vành tai y, cắn một miếng:

"Này, Vân ngốc, ngươi cưỡi ngựa phải nhìn đường đi chứ! Sắp đâm cả vào cây rồi đấy, ngươi đang nghĩ gì thế hả?"

Sở Hành Vân lấy lại tinh thần, y kéo dây cương, nói bằng giọng phiền chán: "Liên quan gì tới ngươi?"

"Đương nhiên là có liên quan rồi, ngươi mà đâm vào cây là ta cũng sẽ bị ngã, ngươi ngã bị thương thì chúng ta cũng phải về thành khám, vòng vèo qua lại chậm trễ..."

Sở Hành Vân đưa tay tới nắm chặt lấy Tiểu Lưu Thủy, xách hắn tới: "Ngươi đừng nói nữa, để ta được yên tĩnh một lúc..."

"Yên tĩnh một lúc? Ngươi đã yên tĩnh cả trăm lúc rồi, có luận ra được gì chưa? Tên đoán mệnh đó nói năng mơ hồ, dọa cho ngươi sợ ngây người, ngươi sợ, nhưng ta đây thì nghe thấy hết."

"Ngươi có ý gì?"

"Tên đoán mệnh đó còn chẳng biết người ngươi muốn tìm là ai thì sao tính nổi tuổi thọ người kia, huống hồ lúc vừa thấy ngươi, hắn còn nói chúc mừng công tử đã tìm thấy, nếu như người ngươi muốn tìm sẽ chết vào hôm nay, sao hắn có thể nói ra câu đó được?"

Sở Hành Vân vẫn còn đang bị câu cuối cùng của Chuẩn Toán Tử làm đầu óc mụ mị, lòng đã loạn, đầu càng không nghĩ thông được: "Vậy tại sao hắn lại nói là vĩnh viễn không tìm được?"

"Chuyện này thì phải dựa vào chính Sở hiệp khách ngươi."

Sở Hành Vân vươn tay tóm Tiểu Tạ từ sau vành tai, đặt xuống lòng bàn tay: "Ngươi có ý gì?"

"Phải xem Sở hiệp khách ngươi rốt cuộc muốn tìm ai?"

"Ta không biết hắn là ai cả..."

"Đúng, đây chính là điểm kỳ quặc nhất." Tạ Lưu Thủy nhìn y nói, "Chẳng qua chỉ mới gặp có lần, đức hạnh phẩm tính không rõ, âm dung tiếu mạo không hay, tại sao ngươi lại phải khăng khăng cố chấp tìm ra hắn bằng được như vậy?

"Hắn tặng thập dương cho ta, ta có được ngày hôm nay đều là nhờ hắn..."

Tạ Lưu Thủy ngắt lời y không nể nang: "Như vậy thì chung quy lại, Sở Hành Vân ngươi đang muốn tìm người tặng võ công cho ngươi mười năm trước, hay là muốn tìm bạch nguyệt quang mà âm dung tiếu mạo, đức hạnh phẩm tính đều hợp tâm ý của ngươi đây?"
Sở Hành Vân lập tức bị Tạ Lưu Thủy hỏi cho cứng họng, trong tâm thức của y, người tặng võ công cho y mười năm trước và người nhất cử nhất động đều hợp ý mình rõ ràng là cùng một người, sao có thể...
"Sao có thể không phải cùng một người được?"
Ý nghĩ ấy đã cắm rễ trong đầu Sở Hành Vân trọn vẹn mười năm, như những nhành dây leo quấn chằng chịt lấy cành cây, không phải là thứ mà Tạ Lưu Thủy có thể chém đứt, thiêu trụi trong thoáng chốc, nhưng hắn chẳng hề vội vàng, chỉ ngồi xuống trên lòng bàn tay Sở Hành Vân, vắt tréo hai chân, ra dáng người từng trải:
"Đương nhiên không phải cùng người rồi, cái tên tặng ngươi võ công chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tầm thường chìm giữa chúng sinh. Còn bạch nguyệt quang hợp ý hợp lòng ngươi từ cọng tóc tới ngón chân út thì ngươi xem phải là hạng người thế nào? Trước hết, chắc chắn là dung mạo phải tuấn tú, đã thế còn phải tuấn tú vượt xa người thường, võ công nhất định cũng phải có một không hai, ngươi còn có tiêu chuẩn gì nữa nhỉ? À đúng rồi, giọng nói phải hay, còn phải là hay tột độ, phải giống như gì mà ngọc gõ lên sứ, tóc tai còn phải suôn mượt hơn cả con gái, cuối cùng còn phải hội tụ được hết mọi phẩm đức trong sách thánh hiền, nhân lễ nghĩa trí đức không được thiếu một phẩm chất nào. Ngươi cứ thử nhìn xem, trên thế giới này có kẻ nào như vậy sao? Nếu có thật đi nữa, kẻ đó còn sống chắc? Giẫm chân một cái là mọc cánh bay lên trời thành thần tiên luôn rồi!"
Sở Hành Vân chau mày, trong đầu y hiện lên hai người đang đánh nhau, một con cảm thấy Tạ tiểu hồn nói hợp lý, một con lại cảm thấy lời hắn nói là nói xằng hòng lung lạc lòng Vân, tức thì hai con đánh không phân thắng bại.
Tiểu Tạ nghiêng người ngã xuống bàn tay Sở Hành Vân, nằm vắt chân, đầu gối lên tay mình: "Ầy, ngươi cũng đừng đau lòng làm gì, sống làm người, thời niên thiếu ai chẳng ngây thơ, chẳng tự tưởng tượng ra một cái áo khoác hoàn mỹ trong đầu mình, để rồi gặp dịp nào đó lại trùm cái áo khoác này lên đầu một con khỉ, về sau cứ trông thấy con khỉ đó là lại vui vẻ lạ thường, đợi đến một ngày, áo khoác rơi xuống lộ ra con khỉ kia, mới hiểu ra mình đã trưởng thành, thế nên là..."
Tạ Lưu Thủy lần lượt giơ tay trái rồi tay phải: "Tiểu Vân Vân, ngươi rốt cuộc muốn tìm áo khoác hay con khỉ đây?"
Sở Hành Vân chau mày mãi một lúc lâu, giờ mới ậm ừ nói: "Ta muốn tìm... con khỉ đẻ ra đã có lông là áo khoác hoàn mỹ."
"..." Tạ tiểu hồn tức thì câm nín, "Thế thì ta chỉ đành khuyên ngươi đừng tìm làm gì nữa, chỉ cho ngươi kế này, đi ngủ sớm, mơ nhiều vào."
Hắn còn chưa nói hết câu, đã bị Sở Hành Vân xách lên: "Ý Chuẩn Toán Tử muốn nói là vậy sao? Nếu như thứ ta muốn tìm là áo khoác, thì ta sẽ mãi mãi không tìm thấy, còn nếu như thứ ta muốn tìm là..."
Sở Hành Vân bỗng im bặt, nếu như y chỉ muốn tìm người đã tặng võ công cho y mười năm trước, vậy thì y đã tìm thấy rồi.
Nhưng đó là ai?
Sở Hành Vân thúc ngựa phi về phía trước, rồi bắt đầu cẩn thận lọc ra, loại trừ từng người một, lần trước y gặp Chuẩn Toán Từ, lão còn nói rằng y đang tìm người, lần này lại nói rằng y đã tìm thấy, có nghĩa là giữa hai mốc thời gian này, y đã gặp được người nọ...
Ngặt nỗi gần đây tối mắt tối mũi, người y gặp cũng đủ mọi nẻo đường, y gặp tất tật từ Tống gia, Cố gia, Vương gia cho đến Tiết gia, chẳng rõ là người nào đây?
Đột nhiên y sực tỉnh, giọng nói khiến con người ta rung động vang lên bên tai... lẽ nào, lẽ nào là...
Cố Yến Đình?
Tạ Lưu Thủy trợn ngược mắt, trong lòng là mưa giăng ngập trời lầu Tây. Hắn nhảy lên đầu Sở Hành Vân, nắm chặt lấy hai nhành tóc của y: "Đừng có nghĩ nữa! Ngươi vốn dĩ đâu có tin vào số mệnh? Đã không tin rồi thì còn nghĩ ngợi làm gì nữa. Mau đi thôi, ta mà không biến về bình thường kịp thời, không giúp ngươi thắng Đấu Hoa Hội, muội muội ngươi sẽ phải làm sao đây?"
Muốn Sở Hành Vân không nghĩ tới bạch nguyệt quang của y nữa thì chỉ có nước lôi muội muội ra, chung quy thì bạch nguyệt quang cũng chỉ là mặt trăng, còn muội muội lại bằng cả vạn vật thiên địa. Quả nhiên, Sở Hành Vân tức thì ngừng nghĩ miên man, gạt phăng đống ý nghĩ rối như tơ vò này qua một bên, Tạ tiểu nhân lại nằm nhoài ra đầu y, thi thoảng lại vươn bàn tay nhỏ xíu đụng đụng vào trán Hành Vân.
Sở Hành Vân thấy nhột, bèn duỗi tay khều Tiểu Tạ xuống. Khi Tạ Lưu Thủy còn là Tạ đại hồn đã như con lươn, xưa nay hắn thâu hương thiết ngọc y có bắt được lần nào, khỏi phải nói giờ biến nhỏ đi rồi lại càng ương bướng tức chết người. Giằng co một lúc, Sở Hành Vân dứt khoát không bức bách bản thân gì nữa, Tạ tiểu hồn thích làm gì thì làm.
Một khi Tạ Lưu Thủy đã bị phớt lờ, thì sẽ càng được đằng chân lân đằng đầu, Sở Hành Vân bực mà không làm được gì hắn, càng bực lại càng chỉ đành nhịn, giận dữ chồng chất lên nhau. Bạch nguyệt quang, Cố Yến Đình gì đó... dần dà đã bị cơn giận xua đi bằng sạch, đường xá dường như cũng đã ngắn đi rất nhiều, mới ngước mắt lên, đã thấy tới nơi rồi.
Một đạo quán kỳ cục chắn trước mắt, vách tường của nhà cửa thông thường đều xây thẳng đứng, còn vách tường nơi này lại lô nha lô nhô, đỉnh tường như những làn sóng nối đuôi nhau, giống như một người nằm tựa ở chỗ này. Tường son ngói than, điểm xuyết đôi ba ánh đèn lồng.
Lời Chuẩn Toán Tử nói nửa hư nửa thực, Sở Hành Vân nghĩ bụng, cứ cẩn thận cho chắc, bèn âm thầm đi vào sân sau đạo quán một cách tự tại thong dong, phàm là làm chuyện khuất tất, lại càng phải tỏ ra tự nhiên.
Đây quả thực là một phân giáo nhỏ, lác đác vài người, mấy đạo sĩ sót lại đây vẫn còn đang làm biếng, Sở Hành Vân thuận lợi lẻn vào được thiên điện.
Thiên điện sặc mùi tro bụi, trên lư cũng chỉ loe ngoe vài que hương, tượng thần thì lại cũng lớn ra phết, ngặt nỗi tay nghề điêu khắc thô sơ, cả tượng một màu vàng xỉn, hai mắt vô hồn như mắt cá. Sở Hành Vân tốc chiến tốc thắng, miệng nói một câu "thất kính", tức thì đạp lên bệ tượng, xoa lên cây đàn tỳ bà, quay đàn một cái.
Tiếng kêu "lạch cạch" vang lên, tượng thần xoay người đi, để lộ ra con đường hầm bên dưới bệ, Sở Hành Vân đang đà giơ chân bước...
"Chờ đã, để ta xuống đó xem trước."
Vóc dáng lúc này của Tiểu Tạ không ngăn nổi Tiểu Vân, thế là hắn phải nhéo tai y, rồi chuồn một mạch xuống dưới, chui tọt vào đường hầm.
"Dưới đó thế nào?"
Đợi được một lúc, Sở Hành Vân liền cất tiếng hỏi, mà Tạ tiểu hồn đã như đá sa vào biển rộng, chẳng hề có phản hồi gì.
"Tạ Lưu Thủy?"
Linh cảm không lành dâng lên trong lòng Sở Hành Vân, y bịt mũi tiến xuống đường hầm, sau khi chắc rằng nơi này không có hiểm họa gì thì bước vài bước, hỏi: "Tạ Lưu Thủy?"
Không thấy tiếng đáp lại, Sở Hành Vân thấy hối hận vì đã để Tạ tiểu hồn xuống dưới, giờ tơ dắt hồn đứt rồi, hắn lại bé tí như thế, chẳng biết lại ngã vào cái xó xỉnh nào đây.
Sở Hành Vân tiếp tục đi về phía trước, rồi y trông thấy một tấm giường ngọc thạch trong tầm mắt, nguyên một phiến huyết ngọc khổng lồ đỏ lòm như máu, điểm còn quái lạ hơn là bên trên rải đầy đầy táo đỏ, đậu, long nhãn, hạt sen. Đầu giường có cắm hai cây nến đỏ đang nhỏ sáp tí tách xuống đầy dưới chân. Thế rồi y bỗng trông thấy Tiểu Tạ đã loạng choạng ngã xuống sau cây nến.
Tạ Lưu Thủy đang bịt chặt hai mắt, không rõ hắn bị thương bởi thứ gì mà giờ đau tới nỗi cả người liên tục co giật, hai dòng máu chảy dài khỏi mắt. Sở Hành Vân hoảng hồn, tức thì nhanh tay nâng hắn lên, nào ngờ Tiểu Tạ lại lảo đảo lăn xuống khỏi chân nến, ngã ra tấm giường huyết ngọc kia.
Sở Hành Vân không buồn nghĩ ngợi, y hối hả lên giường đỡ lấy Tiểu Tạ: "Mắt ngươi bị làm sao vậy?"
Tạ tí hon giờ đang cuộn tròn người, Sở Hành Vân chợt nhận ra, vừa rồi Tạ Lưu Thủy rơi xuống lòng bàn tay y,... có vẻ đã to lên nhiều rồi, vốn dĩ chỉ to bằng ngón cái, hiện lại lớn bằng con mèo.
Y chạm vào Tạ mèo con, khẽ khàng chấm máu chảy đầy mặt hắn, Tạ Lưu Thủy nhắm nghiền hai mắt, không rõ thị lực có thương tật gì không. Nơi bọn họ đang ở quá kỳ dị, đồng bóng, màu mè. Sở Hành Vân dùng hai tay nâng Tạ tiểu hồn, đang định ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, y gập chân phải, sắp vươn mình xuống giường, thì lại thấy
Mình không xuống được giường...
Cái giường huyết ngọc này giống như thể có một cái khóa nào đó, một khi muốn thoát khỏi nó, hay có hành động đi xuống giường, người sẽ giống như bị điểm trúng nhuyễn ma huyệt, chớp mắt cái cả người đã rã rời, chỉ cần duỗi thẳng chân, nằm về trên giường ngọc một lần nữa, là sẽ có thể khôi phục nguyên dạng.
Kể từ sau linh hồn đồng thể, Sở Hành Vân vẫn chưa bao giờ gặp phải chuyện quái lạ đến thế, không bàn tới quái lực loạn thần, song thế gian bao la thiếu chi điều lạ, ba mươi sáu nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, ngay đến cả những ngành nghề kỳ quái cũng vẫn còn người sành nghề, đạo lý tuần hoàn là điều không thể nào tránh khỏi. Khổ nỗi là Sở Hành Vân chẳng hay biết gì về quỷ quái, lại càng không ưa đạo lý phàm thế, giờ đành bó tay chịu trận.
Y liền thử vài kế như cắn rách ngón tay giữa, nắm ngọc trừ tà, đều vô ích, cuối cùng hết cách thật, y chỉ có thể gạt hạt và quả đó sang một bên, ôm Tạ tiểu hồn nằm xuống giường suy nghĩ miên man. Bất tri bất giác, Tạ tiểu hồn trong lồng ngực lại to lên, thành một con sói con còn chưa mở mắt nằm trong lồng ngực y.
Sở Hành Vân chọc lên người hắn, Tạ sói con vẫn cứ bất động, Sở Hành Vân liền đặt Tiểu Tạ con con lên bả vai mình, bụng nghĩ, huyết ngọc là kỳ vật chí âm, huống hồ đây còn là giường huyết ngọc khó kiếm, e là chiếc hồn này có thể mượn huyết ngọc hấp thu Vân khí, đợi đến khi Tạ Lưu Thủy hoàn toàn hồi phục hẵng tìm kế chuồn cũng chẳng muộn được. Sở Hành Vân lần mò thanh kiếm phong hầu cạnh người, luận quái lực loạn thần, y thua xa đạo sĩ tại đây, nhưng nếu luận tới võ công chiến đấu, thì đám người này có thúc ngựa cũng chẳng đuổi kịp y.
Nát nhất là bị phát hiện, rồi đánh thẳng thoát ra thôi. Sở Hành Vân thấy thư thả hơn, y nằm xuống giường huyết ngọc, cơn buồn ngủ từ từ buông xuống, hai mí mắt đánh nhau, sau đó đầu gục xuống, liền thiếp đi...
Bốn bề là hỗn độn, chìm sâu trong mênh mang. Sở Hành Vân như tan vào dãy hư vô, trầm xuống bể vô vọng, không trông rõ đông tây nam bắc, không nghe không ngửi không thấy, dần dà, mọi điều sắc hương chốn phàm trần đều tự tróc đi sắc thái trên thân, hóa thành một đống xám xịt, lòng trơ như đá, thân phiêu như cỏ...
Bỗng dưng, môi thấy ươn ướt...
Ươn ướt như làn nước ấm lướt thoáng qua. Tức thì, đá trơ nảy mầm, cỏ phiêu thành tinh. Y mông lung cảm giác có một bàn tay đang nắm chặt lấy cằm mình, hai cánh môi bị vần vò, đôi hàm răng bị tách mở, chớp mắt sau, hỗn độn đã xé mình, ngũ giác cũng sống dậy, tình phất bụi bay đi, hương sắc lại đủ đầy.
Sở Hành Vân mở choàng mắt, rồi thấy Tiểu Tạ to tướng như người trường thành đang đằn lên người mình.
Tạ tiểu hồn ăn vạ không chịu dậy, vòng ôm của Sở Hành Vân ấm áp đến vậy, như một tấm chăn bông quấn trọn lấy thân mình. Tạ Lưu Thủy chui tọt vào trong như con thú giữa ngày đại hàn gió rét run lập cập đòi Sở Hành Vân sưởi ấm. Mắt hắn xót buốt, nội tạng tái tê, từ trên xuống dưới không có một chỗ nào không đau, không có một nơi nào không lạnh. Hắn ngã quỵ vào tăm tối, không một ai lo, không một ai hay, chỉ độc Sở Hành Vân tìm thấy hắn...
Tạ Lưu Thủy ôm thật chặt lấy Sở Hành Vân, như người ngã sông ôm chặt lấy khúc gỗ, thấy y đã tỉnh, bèn bật cười ngả ngớn: "Tiến bộ chưa? Hôn ấy."
Giường huyết ngọc dày đặc âm khí, Sở Hành Vân bị y ghì xuống dễ như trở bàn tay, cả người chẳng thể nhúc nhích. Hòng chọc thủng vẻ tự đắc của Tạ Lưu Thủy, Sở Hành Vân lắc đầu lạnh lùng, nói: "Không hề."
"Thế ư." Tạ Lưu Thủy trầm tư, rồi khẽ mỉm cười, hắn đưa tay nâng mặt Sở Hành Vân lên: "Vậy ta phải luyện tập thêm rồi."
Dứt lời liền cúi xuống hôn sâu, không nói lời nào. Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực tựa như đã buông mình nhảy xuống biển vô bến bờ, mai sau giữa ba ngàn thế giới, duy chỉ mây bay là chốn về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung