Hồi thứ 41: Đào hoa chú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sở Hành Vân gật đầu với Minh chủ võ lâm, rồi ung dung điềm nhiên bước về phía trước một bước, đang muốn nhún mình bật nhảy, mọi người cũng đang mở mắt thao láo ra trông, bỗng nhiên lại thấy đóa hoa mơ hồng ngọc trên đỉnh vực lung lay mấy nhịp, Minh chủ võ lâm ngó thấy thế thì sợ run người, một viên hồng ngọc to tướng như vậy dù có thế nào cũng không được rơi mất!

Sợ chuyện gì gặp đúng chuyện ấy, sau một tiếng "rắc" như có thứ gì bị bẻ gẫy, viên hồng ngọc tức khắc rơi xuống, lọt vào giữa thác dung nham, rồi bỗng chốc hóa thành hư vô.

Ai nấy đều phải rùng mình hít vào một hơi, Sở Hành Vân làm bộ kinh ngạc, than thở sầu lo, lấy làm khó xử quay sang Minh chủ: "Minh chủ, hiện giờ... phải làm thế nào đây?"

Mặt Minh chủ võ lâm tối sầm, hắn mới vừa mới tuyên bố xong màn đấu này chỉ cho phép dùng khinh công hái hoa mơ, mới chớp mắt một cái hoa đã rơi mất tiêu, còn hái với lượm gì nữa! Đóa hoa mơ hồng ngọc kia rõ ràng đã được hàn chắc, tại sao có thể đứt xích ngay bước ngoặt quan trọng này chứ. Minh chủ cũng đành chịu, chỉ biết trấn an khán giả, hoãn thi đấu tới nửa canh giờ sau mới bắt đầu.

Đấu Hoa Hội năm nay đấu hoa mơ, Minh chủ cũng chỉ có thể tìm thứ khác tới lấp chỗ. Lúc này, Tạ tiểu hồn rẽ luồng hơi nóng, băng băng xuyên qua màn thép nóng chảy sôi sùng sục, tiếp đó đùng cái nhảy vụt lên, ôm chầm lấy Sở Hành Vân: "Hành Vân ca ca, đáng sợ quá! Chúng ta mau mau về nhà thôi!"

"..." Sở Hành Vân quay người rời khỏi trường đấu, Tạ tiểu nhân tay chân lành lặn chôn đầu vào trong hõm cổ y, người run lẩy bẩy, mái tóc mềm mượt cọ lên người y. Tạ Lưu Thủy cột tóc thành một túm sau gáy, Sở Hành Vân duỗi tay tóm lấy đuôi ngựa, kéo Tiểu Tạ ra.

Mái tóc hắn... đen nhánh bóng mượt, lòng dạ Sở Hành Vân bỗng chốc xôn xao. Do duyên cớ của người năm đó, y đã từng lén lút sờ thử tóc của rất nhiều người, nam có, nữ có, hoặc là chẽ ngọn, xơ cứng khô khốc, hoặc là rối tung rối bù, thô ráp đau tay, khó khăn lắm mới gặp được tóc mây đen láy, chưa tới một ngày đã bắt đầu đổ dầu nhơm nhớp. Thứ xấu sẽ có ngàn vạn kiểu xấu, mà vật đẹp thì lại như chắt lọc một trong cả vạn.

Sở Hành Vân nghĩ vậy, thế là không kìm lòng xoa xoa ngọn tóc trong tay...

Tạ Lưu Thủy lập tức tóm được tay y, nheo mắt: "Sở hiệp khách, ngươi sờ ta."

Sở Hành Vân sực tỉnh chiêm bao, chợt cảm thấy thất thố, bèn vội vàng buông tay rồi rụt tay về như không có gì, bước thẳng về phía trước. Tạ lưu manh lại quyết không buông tha mà giật tay áo y: "Ơ, ngươi làm gì đấy! Sờ xong rồi bỏ chạy?"

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

Tạ Lưu Thủy vừa lắc đầu vừa thở dài: "Đáng tiếc ta lại là nam, giả như là nữ đi, ngươi làm như vậy xong là phải rước về chăm lo cả đời."

Sở Hành Vân nhìn Tạ lưu manh, bụng nghĩ sao tên này có mặt mũi đóng giả khuê nữ nhà lành, còn khảng khái đòi mình chịu trách nhiệm. Tạ đợi gả nghiêng đầu, kề sát lên bả vai Sở Hành Vân: "Thôi, ăn miếng trả miếng, ngươi sờ ta rồi, ta cũng phải sờ ngươi nữa."

"Ngươi đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu."

Tạ lưu manh phớt lờ lời y nói, không nói không rằng mà ôm chầm lấy y từ sau lưng, bám chặt lên lưng y như con gấu. Sở Hành Vân cựa quậy, muốn hất Tạ gấu con xuống, bỗng nhiên lại cảm thấy vai trụy xuống, Tạ tiểu hồn đang vùi đầu vào hõm cổ y, suối tóc như tơ ngoan ngoãn đáp lên vành tai y.

Sở Hành Vân yên lặng không giãy nữa, trong đầu hiện lên khung cảnh mười năm trước, y không thấy rõ mặt người nọ, chỉ mới vuốt được tóc, thực sự là quá giống...

Tạ Lưu Thủy rõ ràng là nam, sao lại có mái tóc đẹp đến thế được?

Sở Hành Vân bỗng nhiên cảm thấy bực bội, người kia hoàn mỹ nhất trời đất, tất tần tật nam nữ trên đời đều không sánh nổi hắn, dù có hơn thật thì trong lòng Sở Hành Vân cũng sẽ không công nhận. Bây giờ lại phát hiện chỉ một tên Tạ tiểu nhân mà cũng có mái tóc đẹp đẽ ngang bằng người năm nọ, lòng y đương nhiên thấy khó chịu, song nghĩ lại, tất cả đều là nhờ mẹ Tạ Lưu Thủy xinh đẹp như tiên, mái tóc óng ả này tất cũng là do di truyền, Tạ tiểu nhân chẳng qua chỉ được ké tí ánh sáng, có gì kỳ lạ.

Vừa nghĩ như vậy xong, trong lòng cũng bình ổn được ít nhiều, đột nhiên, đầu lại bật ra vài ý nghĩ: tóc Tạ Lưu Thủy mượt mà óng chuốt, Tạ Lưu Thủy biết giả giọng nữ, Tạ Lưu Thủy hiểu biết tường tận về thập dương...

Sở Hành Vân nhíu mày, gạt bay ba suy nghĩ này đi, chỉ là trùng hợp thôi.

Nửa canh giờ bảo dài thì không dài, bảo ngắn cũng chẳng ngắn, đủ để giở đủ thứ trò. Nước đã đến chân, tuyệt đối không thể lùi bước, Sở Hành Vân suy tính thoăn thoắt trong đầu, hôm qua Tạ Lưu Thủy chỉ thám thính được địa điểm tham gia thi đấu, mà vẫn chưa nghe ngóng được cách thức thi đấu. Tuyệt Bích Đăng Thiên Tiễu, bọn họ cũng sẽ dồn chú ý vào làm thế nào mới có thể đăng lâm tuyệt đỉnh, không hề ngờ tới hôm nay lại xuất hiện thác sắt nóng chảy này. Hiện giờ, tuy y và Mộ Dung vẫn có thể làm việc theo kế hoạch, song có thêm dòng thác sắt nung này, độ khó sẽ tăng lên gấp bội...

"Sở Hành Vân, ta cần phải nhắc ngươi một câu." Tạ Lưu Thủy kẹp chặt cái đầu đang trầm tư của Tiểu Vân, "Ngươi đang là Tiểu Phế Vân mất hết võ công, Minh chủ võ lâm cũng không dễ dao động như vậy đâu."

"Ta tự biết chừng mực."

"Ngươi không biết gì sất, trong đầu ngươi chỉ có mỗi muội muội. Người thân của ngươi đáng quý thật, nhưng mạng sống cũng đâu có rẻ, ngày nào ngươi cũng mạo hiểm như vậy sớm muộn gì ắt cũng mất đầu, cho dù cuối cùng ngươi cứu được muội muội đi, thì cũng là một mạng đổi một mạng, ngươi tội gì phải vậy?"

Sở Hành Vân khinh thường: "Cầu phúc trong họa. Một kẻ vô dụng mất hết võ công như ta lại vọng tưởng không cần đánh đổi gì cũng có thể thắng chắc xuôi chèo mát mái? Ta vẫn chưa ngây thơ đến vậy."

"Rồi rồi, Sở Sở nhà ta thông minh lanh lợi nhất. Nhưng rõ ràng có cách giữ mạng an toàn hơn, ngươi lại cứ nằng nặc đòi làm liều chỉ vì muốn giành được chức quán quân. Ngươi xem trường đấu Minh chủ võ lâm chuẩn bị cho ngươi đi, hắn biết giới hạn Đạp Tuyết Vô Ngân là chừng nào, chẳng cần giậm chân lấy đà cũng có thể nhảy vụt qua được, cho nên hắn mới  cố ý không cho ngươi điểm đáp xuống, đổ nước sắt nung chảy đẫm cả vách đá, ép ngươi chỉ có thể dùng Đạp Tuyết Vô Ngân vụt thẳng tới đỉnh. Cho dù ngươi không mất võ công, sử dụng món khinh công khác cũng sẽ phải bó tay chịu trận trước thác nước sắt nung này. Huống hồ ngươi còn chẳng có chân khí thập dương hộ thể, tia lửa sắt bắn ra như mưa, ngươi có không ngã chết thì cũng sẽ bỏng chết trước."

"Trương tông sư có lẽ đã biết ta mất võ..."

"Biết thì sao? Biết thì cứu được ngươi hay sao? Hôm qua Trương tông sư đã nhắc ngươi rồi, nếu như lúc đó ngươi tới thành khẩn khai báo với hắn, có lẽ hắn sẽ giúp ngươi lặng lẽ rút khỏi đại hội, cứu vãn thể diện cho ngươi. Nhưng ngươi đâu có đi, thế nên hôm nay ngươi đã tới đây tức là sẵn sàng gánh vác hết thảy hậu quả. Ngươi đã dùng thập dương thông qua ải nghiệm khí, ai ai cũng đều biết ngươi mang thập dương trên người, kết quả là ngươi lại thất bại trong màn biểu diễn này trước mặt bao ngươi, ngươi định lo liệu thế nào đây?"

"Không phải ta đang nghĩ cách đây à, ngươi đừng ồn ào nữa."

"Ngươi có cách mà, là ngươi không chịu dùng! Ta nói thật, rút khỏi đại hội, mất hết mặt mũi gì đó đều là chuyện nhỏ, ngươi mà chết cũng coi như đáng đời. Người trần mắt thịt mất hết võ công còn đòi băng qua dung nham xông thẳng lên Đăng Thiên Tiễu chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao? Ngươi tự nhào vào đó, ai cứu được ngươi chứ. Giả như ngươi bỏ mạng ngay tại chỗ đi, mọi người có khi còn hoài niệm, chỉ sợ ngươi sống dở chết dở liệt nửa người, chẳng ai thông cảm cho thì thôi còn bị chửi là lừa đảo, tới khi đó võ lâm nhất định sẽ nghiêm trị, truy cứu tới cùng với ngươi. Con người ta tham quá là hỏng, chuyện đã đến nước này, chúng ta chỉ đành phải dùng kế thứ ba để thoát thân."

"Không được." Sở Hành Vân vội vàng tìm kế, hôm qua y đã nghĩ ra ba kế sách, kế thứ nhất là y phối hợp với Tạ Lưu Thủy thuận lợi đăng thiên, dùng kế này khỏi cần phải lo nghĩ về sau, thượng sách không sai đi đâu được. Nếu như giữa chừng xảy ra biến cố bất ngờ, Mộ Dung đã cải trang âm thầm mai phục bên dưới sẽ ra tay giúp đỡ, ngặt nỗi thêm một người là thêm sơ suất, cho nên đây mới thành trung sách; còn có một kế là hạ hạ sách, tuy cũng vẹn toàn, tình huống gì đột ngột xảy đến cũng đảm bảo mình được lành lặn, song sử dụng ngay bây giờ thì lại quá sớm, cũng để lại bao nỗi lo sau này, không tới đường cùng, Sở Hành Vân sẽ không dùng. Giờ chắc chắn là không thể rút khỏi vòng đấu được, vì muội muội, có chết chắc thì y cũng phải liều...

Sở Hành Vân xoay người lại nhìn thấy vực sâu dưới vách đá, bỗng nhiên nảy ra một sáng kiến.

Giữa đám đông khán giả đang hú hét hô hào, Cố Yến Đình hạ thấp vành mũ, nghiêng người hỏi: "Đại sư, thế nào rồi?"

Đại sư lắc đầu: "Trận pháp đã vào vị trí, pháp khí cũng đều nhạy, vãng sinh chú đã niệm tới vài vòng rồi mà vẫn chẳng hề có tác dụng. Chỉ e thứ tà ám này vẫn chưa... hết dương thọ."

"Nghĩa là thế nào?"

"Thứ vật tà ám này có lẽ là sinh hồn chứ không phải tử hồn, thành thử mới không tiến vào luân hồi được."

Tên thủ hạ của Cố Yến Đình cuống quýt la to: "Vậy nên làm sao đây?"

Đại sư trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Vạn vật hữu duyên, từ duyên sinh tình, thất tình lục dục, tham giận si niệm. Thứ tà ám này lần lữa không chịu đi, chắc chắn là vì tiền duyên chưa cạn."

Cố Yến Đình giả vờ than ngắn thở dài: "Nhân quỷ không chung đường, yêu tà tất khác lối, khăng khăng dây dưa cũng chỉ là vô ích. Đã có duyên không có phận thì hà cớ gì phải vậy, dám hỏi đại sư có thể đỡ đần một tay cắt đứt mối duyên nghiệt ngã này hay chăng?"

Đại sư lắc đầu: "Đây là tạo hóa của thiên đạo, nào có chuyện người phàm xen vào được?"

"Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, đại sư cứ nên mưu được phần nào hay phần đó thôi."

" y dà, thôi được." Đại sư rút từ trong tay áo ra một dây bùa chú, rồi quấn vào cổ tay, "Hết thảy duyên phận trên đời được chia ra làm ba loại chính, duyên ruột thịt, duyên bè bạn, duyên tình tự, ta chỉ có thể niệm chú cắt duyên coi như góp sức, còn thành hay bại thì phải xem ý trời thế nào."

Nửa canh giờ sau, Đăng Thiên Tiễu hoa mơ, Sở Hành Vân đều chỉ thấy đáng cười, y đứng bên mép vực, lòng ôm lo âu, mắt vọng tới thác dung nham bỏng rực ào ào trút xuống trước mặt lại chẳng hề khiếp đảm.

Thủ hạ của Cố Yến Đình thấy Sở Hành Vân vẫn yên lành đứng trên mép vực, hưởng thụ phong quang làm tâm điểm của đám đông, lòng càng thêm hoảng loạn, miệng không nhịn được hỏi: "Đại sư, thế nào rồi?"

"Ta đã niệm hai lần chú rồi, đoạn thân tình, đoạn hữu tình, đào hoa chú cũng đã niệm xong hai lượt, tới lượt thứ ba mà vẫn còn không có tác dụng, thì coi như ta đây cũng chẳng làm được gì thêm."

"Lượt thứ ba là thế nào?"

"Đào hoa chú chính là chú cắt duyên tình. Cắt một nhát là tình nhạt như sương nước, nhát thứ hai là tình tự tương tư, nhát thứ ba là tình nghĩa phu thê. Ôi thôi, tội lỗi quá, rủa đứt nhân duyên của người khác, ta đây cũng tổn thọ mất mười năm."

"Không ngờ lại là ma nữ." Cố Yến Đình lẩm bẩm một câu, rồi nói: "Đại sư cứ lo xa, đã là mối nhân duyên tốt thì dĩ nhiên sẽ có người làm mai dắt mối, đường đường chính chính ở bên nhau. Còn thứ tà ám không nhìn thấy không chạm được như vậy chắc chắn là nhân duyên tai vạ tai quái, cắt đứt ngày nào hay ngày ấy, đại sư làm việc thiện sao tổn thọ được?"

Đại sư không đáp lại hắn, mắt nhắm miệng mở lẩm bẩm tiếp.

Ngay sau đó, bọn họ thấy Sở hiệp khách phóng vút lên cao, người người reo hò tưng bừng. Kế sách càng rắc rối thì càng dễ hỏng việc, Sở Hành Vân hiểu rõ nguyên lý này, thượng kế của y vẫn chỉ là phối hợp cùng Tạ Lưu Thủy, Tạ tiểu hồn nâng y bay lên càng lúc càng cao, đồng thời, cũng càng lúc càng tới sát thác sắt nóng chảy...

"Không xông tới trước được nữa đâu, chờ ta."

Sở Hành Vân hiện không có chân khí hộ thể, xông tới nữa e là sẽ bị phỏng, chính vì thế nên trước đó y đã nhờ Mộ Dung độ một ít công lực cho mình, ý chừng một ngụm chân khí này có thể giúp mình vận khinh công đủ một khoảng ngắn ngủi, Tạ Lưu Thủy sẽ tranh thủ giật đóa hoa mơ bảo thạch kia xuống.

Diễn trò cũng như công phu, cứ nhanh là trót lọt. Bên trên vách núi chẳng có ai canh giữ, ngay cả Minh chủ và tông sư cũng đều chỉ chờ dưới đáy vực. Sở Hành Vân và Tạ Lưu Thủy kết hợp ăn ý, canh chuẩn thời cơ không chệch một giây, một rừng khán giả bên dưới ngỏng cổ dáo dác, chỉ cảm thấy Sở hiệp khách khinh công cái thế, bay vụt tới đỉnh, sau đó đóa hoa mơ bảo thạch kia rớt xuống...

Người người đều thảng thốt, song đã có lần một ắt có lần hai, chuyện này xem như cũng hợp tình hợp lý. Ngặt nỗi lần này hoa không rơi xuống theo chiều thẳng đứng mà lại rơi xeo xéo, Sở hiệp khách tai thính mắt tinh, tay chân lanh lẹ, lập tức nhảy chéo người đi.

Khán giả thán phục không thôi, Đạp Tuyết Vô Ngân có hai kỳ tích, một là không cần lấy đà, hai là lấy đà giữa không trung, người tập võ thông thường gần như không thể nào lấy đà trên không được. Tạ Lưu Thủy tính toán chuẩn xác, lựa chọn cự ly mà Sở Hành Vân có thể bắt gọn được hoa, lại vẫn có thể biểu diễn Đạp Tuyết Vô Ngân khiến chúng nhân thấy thuyết phục. Của đáng tội là chân khí của Mộ Dung đâu phải thập dương, chẳng mất bao lâu đã bị tiêu hao bằng sạch, Sở Hành Vân mới chạm đầu ngón tay tới đóa hoa bảo thạch kia thì...

Chẳng hiểu sao mà bỗng dưng tơ dắt hồn lại uốn éo kéo theo cả người Sở Hành Vân cũng nghiêng ngả, cánh hoa sượt qua đầu ngón tay rồi rớt thẳng xuống.

Sở Hành Vân thả người nhảy xuống không hề do dự, y vẫn còn một cơ hội bắt lấy đóa hoa kia trước khi nó rơi xuống vực, sau đó để Tạ Lưu Thủy kéo y lên trên miệng vực, làm vậy sẽ giống như y đã dùng khinh công đuổi theo hoa, cuối cùng lấy đà giữa không trung điêu luyện quay về chỗ cũ.

Ranh giới sinh tử, chộp giật từng giây, Tạ Lưu Thủy bay thoắt tới, nằm nhoài người lên miệng vực nắm chặt lấy tơ dắt hồn, chờ chực một thời cơ, chỉ cần Sở Hành Vân tóm được hoa thì sẽ giật y lên.

Sở Hành Vân càng lúc càng rơi xuống gần hoa, cuối cùng duỗi tay ra bắt, đang đà nắm chặt lấy...

Nơi này trống huơ trống hoác, bốn phương tám hướng rặt người lại người, dưới con mắt chúng nhân, tất tần tật mọi động tác đều phải liền mạch thành chuỗi, không được phép chậm chạp nửa giây, Tạ Lưu Thủy canh thời cơ không lệch một tích tắc nào, ngay sát na Sở Hành Vân nắm lấy hoa, y cũng cảm nhận được một luồng lực đang kéo mình lên.

Khoảnh khắc ấy, tảng đá lơ lửng trong lồng ngực hạ xuống, Sở Hành Vân cuối cũng cũng được thở lấy hơi.

Mà bất thình lình, luồng lực kia lại đột nhiên lỏng đi...

Chớp mắt sau, hoa tuột khỏi tay, cả người trụy xuống, Sở Hành Vân rớt thẳng xuống vực như chim trời gãy cánh, y bàng hoàng quay đầu lại, rồi phát hiện:

Tơ dắt hồn đứt mất rồi...

Sở Hành Vân mất khống chế ngã xuống, sa vào giữa một mảng khói chết chóc, rơi vút xuống vực sâu không đáy.

Tức thì, tiếng hô hào nổi lên tứ phía, Cố Yến Đình nở nụ cười vui vẻ giữa những tiếng reo hò điên cuồng, hắn mãn nguyện nhìn Sở Hành Vân đột ngột rơi xuống vách núi như diều đứt dây, lòng cảm thấy vui thay, bèn móc từ trong lồng ngực ra một cuốn sổ nhỏ, một cây bút, tay viết:

Ca ca, hôm nay Yến Đình giúp đỡ một kẻ mất vợ đáng thương buông bỏ quá khứ, khởi đầu cuộc sống mới, quả đúng là làm việc đại thiện, đợi khen.

Viết xong rồi hắn vẫn còn đọc đi đọc lại mãi một lúc, đợi cho mực khô mới nói: "Đi thôi."

"Tam thiếu gia, nhưng mà... vẫn còn chưa hết mà."

"Không sao." tâm trạng Cố Yến Đình đang hết sức sảng khoái, "Từng ấy vẫn chưa giết chết Sở Hành Vân được, cùng lắm là tàn phế mà thôi, không sao cả, thứ ta nhắm vào là con quỷ vô hình kia."

Thủ hạ làm vẻ hoang mang không hiểu.

Cố Yến Đình cười nói: "Trên giang hồ không có nhiều kẻ né được roi của ta. Huống hồ là nàng còn phải dẫn theo cả một tên tàn phế mất hết võ công."

"Tam thiếu gia cả nghĩ rồi, thứ kia chung quy cũng là quỷ hồn tai quái, có phần khác với người thường cũng không có gì lạ..."

Cố Yến Đình lắc nhẹ đầu: "Ngươi đi điều tra hộ ta, mấy năm gần đây trên giang hồ có bậc nữ trung hào kiệt lợi hại nào ló mặt hay không, chú ý những người thân thủ bất phàm mà lại cố hạ thấp danh tiếng."

Thủ hạ gật đầu nhận lệnh.

Cố Yến Đình đi được mấy bước, suy nghĩ một hồi lại nói thêm: "Tra luôn cả nam nữa đi."

"... Dạ?"

"Phòng ngừa chẳng may."

Thủ hạ kia liếc mắt xuống vực sâu thăm thẳm đầy nghi ngờ, chẳng lẽ vị Sở hiệp khách này là... đoạn tụ?

Ngay lúc này, Sở đoạn tụ vụt lên giữa không trung hòng bám lấy vách đá nào đó níu thân mình lại được phần nào, mà đáng tiếc là vách đá dưới vực trơ trụi trọc lốc, hai tay quơ quào bừa cũng chẳng tóm được chi. Tơ dắt hồn đứt khiến y không kịp trở tay, Tạ Lưu Thủy lại là hồn thể nhẹ bỗng, đương nhiên sẽ không đuổi kịp tốc độ mình rơi xuống...

Sở Hành Vân cố gắng duỗi rộng tay chân giữa không trung, hai tay giang, mắt nhắm chặt, y đã thử hết mọi cách có thể, hiện tại chỉ đành khẩn cầu Mộ Dung dưới đáy vực sẽ làm việc y án kế hoạch của y, nhất định đừng để cho y ngã thành Sở thịt vụn...

Vừa mới nghĩ xong, bỗng nghe thấy một câu: "Ai bảo ta không đuổi kịp?"

Sở Hành Vân mở choàng mắt, chợt cảm thấy quanh người căng chặt lài, tơ dắt hồn dài ngoẵng bị ném xuống cuốn chặt lấy y như dây thừng, không biết Tạ Lưu Thủy đã giở trò gì mà tơ dắt hồn linh hoạt sinh động như con rắn, tức thì uốn mấy vòng trói cả người y chặt đơ, Tạ tiểu hồn lấy sức rút dây, rồi treo Sở Tiểu Vân lên như treo con nhộng.

Tạ Lưu Thủy nảy ý xấu giật dây dắt hồn, Sở nhộng con bị trói chặt tứ chi chỉ có thể lắc qua lắc lại, Sở Hành Vân ngẩng đầu lên khinh miệt: "Ngươi có thấy mình ấu trĩ không?"

"Không ấu trĩ." Tạ Lưu Thủy nhảy tới bên người Sở Hành Vân bên người, săm soi người y từ trên xuống dưới một lần như nhắm tranh, rồi nói: "Đúng là trói ngươi lại vẫn tốt hơn, tránh cho ngươi lại nhảy lên trên chui đầu vào chỗ chết."

"SỞ HÀNH V NNNNNN, ngươi có ở trên đó không?"

Mộ Dung dưới đáy vực ngơ ngác hoang mang, ngước đầu lên lại chẳng thấy gì, chỉ nhìn thấy Sở Hành Vân đang nằm nhoài trên vách đá, tứ chi trông như bị bó chặt, dáng người trông cứ kỳ quặc.

Tạ Lưu Thủy thả dây dắt hồn ra, ôm eo Sở Hành Vân từ từ trụy xuống. Mộ Dung thấy y bình an lành lặn, liền thu phong sinh chưởng về, hắn chờ đợi dưới đáy vực, vận phong chưởng từng phút từng giây, ngộ nhỡ Sở Hành Vân gặp hiểm bất ngờ rơi xuống thì vẫn có thể kịp thời đỡ được y.

Hôm qua Sở Hành Vân đã nói với Mộ Dung là y đã tự phế công lực để luyện một công pháp tà môn, dù chưa luyện được song cũng đã nhen nhóm có hiện tượng lạ. Bấy giờ trông thấy Sở Hành Vân không cần điểm lấy đà cũng có thể vụt lên giữa không trung, lòng Mộ Dung tràn đầy thán phục, thầm nghĩ đây đúng là một môn công pháp kỳ diệu.

Thời gian ngặt nghèo, chẳng thể chậm trễ thêm nữa, Sở Hành Vân không đợi hạ xuống đất mà nói luôn: "Mộ Dung, ngươi mau chóng lên đó thay ta đi."

"Xảy ra vấn đề gì rồi sao? Ta đã nói ngươi mất hết võ công không lo liệu được đâu mà!"

Mộ Dung quẹt tay qua trán, giật mặt nạ da người trên mặt xuống. Hôm qua bọn họ đã bàn trước, nếu như ngày hôm nay Sở Hành Vân cố mọi cách cũng không hoàn thành xong thi đấu, vậy thì sẽ để Mộ Dung đóng giả y.

Lớp mặt nạ ngoài cùng trên mặt Mộ Dung là khuôn mặt một người thông thường cho dễ bề ẩn náu, lớp thứ hai là giả da người làm từ giao ngân thượng hạng, nhìn qua bên ngoài sẽ thấy giống y như đúc với khuôn mặt Sở Hành Vân. Ngặt nỗi muốn đổi trắng thay đen dưới ánh mắt mọi người cũng thực sự không dễ. Lúc đó bọn họ đã suy tính kỹ càng tận mấy biện pháp, nếu như đã là một màn đấu biểu diễn, còn là vòng thi mới được bổ sung, vậy sẽ có rất nhiều điểm chưa có quy định chính xác, chi bằng dứt khoát chơi trò đổi mặt.

Trước tiên, Sở Hành Vân sẽ sử dụng mặt thật trước mọi người, đồng thời âm thầm chuẩn bị một khuôn mặt thường thường khác, thất bại thì lập tức đổi mặt, tiếp đó Mộ Dung sẽ xé rách lớp mặt nạ đầu tiên, nhảy lên giữa đám khán giả, biểu diễn một màn Sở hiệp khách anh dũng cứu người, sau đó tiếp tục hoàn thành yêu cầu của vòng thi. Nếu như đến Mộ Dung cũng gặp gỡ khó khăn, vậy thì sẽ để Tạ Lưu Thủy lén lút giúp đỡ. Tuy kế sách này có thể che mắt khán giả, song chẳng may minh chủ võ lâm lại bắt lấy cả Sở hiệp khách trước sau trở về, tra cứu từng người thì chẳng dễ gì dọn dẹp tàn cục. Thế nên ban đầu Sở Hành Vân đã coi đây là kế sách cuối cùng, cho tới khi y nhìn thấy vực sâu...

Bấy giờ Sở Hành Vân bỗng nhiên bừng tỉnh, nghĩ bụng cứ để Mộ Dung nấp dưới đáy vực luôn, ngộ nhỡ y gặp phải chuyện ngoài ý muốn, thì cứ dứt khoát rớt xuống vực, hoán đổi với Mộ Dung. Thép nóng chảy rớt từ nơi cao như vậy xuống, tất phải từ từ nguội đi, cuối cùng ngưng đọng thành một vòng sắt bao quanh theo mép vách đá, không có gì nguy hiểm. Thêm vào nhờ hơi nóng từ thép nung chảy tỏa ra, không trung trong vực sẽ vấn vít trong làn khói xanh, đây chính là bức bình phong tự nhiên, ngăn cản người khác thăm dò tình hình dưới đáy vực, tạo điều kiện cho Sở Hành Vân lén lút tráo đổi với Mộ Dung.

Mộ Dung nghe theo răm rắp, liên tục vận sinh phong chưởng từ đáy vực, dù rằng không nâng nổi Sở Hành Vân, song vẫn nâng được tín vật trong màn thi đấu này - chính là bông hoa mơ đá đang rơi xuống. Chớp mắt sau đã thấy Mộ Dung tay nắm hoa mơ hồng ngọc, vọt thẳng ba bước lên vách đá, năm bước xông cao xanh, phi ào lên trước.

Khán giả trên đỉnh đang bàn tán xôn xao rôm rả, minh chủ võ lâm cau mày, đang định phái người xuống đáy vực tra cứu, Trương tông sư cạnh bên liền mở miệng nói nhẹ nhàng: "Chớ vội, chờ thêm đi."

Màn sương khói như một tấm chăn dày trắng phớ đắp lên giữa không trung, dày đặc sền sệt. Mà chỉ thoáng sau, lại bỗng thấy tấm chăn ấy bị xé rách ngay chính giữa, một bóng người trắng xóa nhảy vọt ra từ bên trong...

"Là... là Sở hiệp khách!"

Thấy Sở Hành Vân trụy xuống rồi nhảy vọt được trở về, người người đều hưng phấn khó nén, tiếng reo hò vang lên không dứt bên tai. Mộ Dung áo trắng quần trắng bay phấp phới, khinh công đề khí tựa như một luồng chớp bác giáng tới từ chân trời, bỗng hắn nhảy vụt lên cao, ngón tay cái và ngón tay trỏ nắm hoa mơ hồng ngọc giơ cao, miệng cười rạng rỡ, trưng bày chiến lợi phẩm của mình cho công chúng.

Rất nhiều khán giả đều chỉ dám liêng liếc xuống dưới vực một cái rồi đã nơm nớp rụt trở về.

"Trời đất hỡi, hắn làm được bằng cách nào?"

"Ngươi thì biết gì, khinh công của y lợi hại siêu phàm, Đạp Tuyết Vô Ngân chính là thiên hạ vô song!"

"Thì ra Sở hiệp khách rơi xuống là vì đuổi theo hòn đá kia! Ta đã nói rồi mà, sao y có thể ngã xuống được cơ chứ, các ngươi còn có hơi sức lo bò trắng răng!"

Mộ Dung xông phi lên giữa những tiếng thán phục kinh ngạc của mọi người, ngoài mặt hắn mỉm cười, mà bên trong lại chẳng hề vững tâm. Trước mắt là thép nung chảy sôi sùng sục khói tỏa nghi ngút, hắn bay từ dưới lên trên, tận mắt trông thấy từng tảng sắt bị tan chảy thành dung nham sền sệt, sau lại thành thác dung nham nóng bỏng người, lòng tức khắc sinh hãi sợ. Chân khí của Mộ Dung không lợi hại được như thập dương của Sở Hành Vân, song chung quy vẫn là bát dương, hắn vận khí hộ thân, tia lửa đỏ bắn tóe lên người rồi lại văng ra ngoài, cuối cùng Mộ Dung nghiêng người một cái, rồi vững vàng đáp xuống mép vực, quay người lại nắm chặt hoa mơ hồng ngọc trong tay, đung đưa loang loáng về hướng minh chủ võ lâm.

Minh chủ võ lâm cũng làm khó dễ nữa, chỉ thu hồi cục đá quý về rồi nói thêm một tuồng khách sáo, khen ngợi thán phục một phen. Mộ Dung chỉ đứng yên ở đó, không dám nói lời nào, cũng không phải là vì lo có người nhận ra, mặt nạ da người làm từ giao ngân tinh tế cẩn mật, đến chính Mộ Dung soi còn chẳng phân biệt được đâu là Vân thật Vân giả, huống chi những người này còn chẳng có giao thiệp gì nhiều với Sở Hành Vân, lại càng không tài nào nhận ra được. Chỗ tai hại nhất của kế sách này chính là hắn không thể mở miệng.

Mộ Dung cắn chặt rằng, quyết tâm không nói một lời, hắn mở miệng một cái là giọng Đông Bắc lộ ra bằng sách. Mộ Dung nghe minh chủ võ lâm đứng đằng trước thao thao bất tuyệt, lòng khẩn cầu mau chóng tuyên bố kết thúc đi mà!

Ngờ đâu, minh chủ võ lâm vừa nói xong, lại nở nụ cười bí hiểm với khán giả: "Kế tiếp, xin mời Sở hiệp khách nói đôi lời."

Tức thì, như có tiếng ong ong vang vọng trong đầu Mộ Dung, trời cao như nghe thấu lòng phàm, càng mong mỏi thì càng chẳng thành, hắn chỉ có thể cứng nhắc đi về phía trước.

Đám người đông nghìn nghịt nối liền thành dải bạt ngàn sục sôi trên mép vực, hàng ngàn hàng vạn cặp mắt sáng quăng quắc nhìn chăm chăm vào mình.

Mộ Dung kiên định đứng đó, bỗng dưng, cả khoảnh núi rừng này đều im bặt, tiếng đàm tiếu, bàn tán, la hét, tất thảy mọi tiếng động đều bị dập tắt, bốn bề bị "tĩnh lặng" phủ trùm.

Con người ta, ngũ quan tuân theo quy luật bên tăng bên giảm, một khi miệng đã không mở, ánh mắt sẽ tự động trở nên ngời sáng gấp bội. Trông mong và hi vọng từ vạn người thoáng cái đã dựng thành Ngũ Chỉ Sơn cao ngốc, đè nghiến cho Mộ Dung khó thở, đầu hắn rỗng tuếch, tim cũng ngừng đập, đến mở miệng ra còn gian nan nữa là phát biểu.

Lòng bàn tay Mộ Dung ướt đẫm mồ hôi, hắn biết rõ mình không thể dề dà như vậy tiếp được, bằng không chắc chắn sẽ liên lụy sang cả Sở Hành Vân, hắn nhớ ra ngay hôm qua Sở Hành Vân đã cam đoan rằng tuyệt đối sẽ không có cơ sự gì, còn trao cho hắn một sợi dây chuyền trước khi bỏ đi, cất cộng dặn dò hắn nhất định phải đeo lên.

Dây chuyền cồm cộm lồng ngực, Mộ Dung lấy lại bình tĩnh, gắng sức mở miệng, chợt nghe thấy bên dưới xương quai xanh phát ra tiếng cười của Sở Hành Vân:

"Chư vị đều hào hứng như vậy, ừm, thực tình ta cũng không biết nên nói gì, trước hết là phải cảm tạ mọi người đã có mặt tại Đấu Hoa Hội..."

Tiểu Tạ đứt dây mồm miệng liến láu phỏng theo giọng Sở Sở, Mộ Dung kinh hãi đến mức biến sắc như được lệnh đặc xá, mà đang đứng dưới con mắt muôn người, cũng chẳng thể nghĩ ngợi chi nhiều, chỉ lập tức mở miệng đóng miệng, mau chóng phối hợp với tiếng nói.

Mộ Dung không biết rằng, bên trong mặt dây chuyền hắn đeo có đựng một viên điểu hầu bọc hoa mơ xé sợi bên ngoài.

Đợi cho sự tình giải quyết xong xuôi, Mộ Dung trở về địa điểm đã giao hẹn trước đó, khi đi từ đáy vực tới sẽ phải đi vòng qua núi, trên đường tất sẽ phải ngang qua một sườn dốc.

Trên đỉnh dốc có ngôi miếu nhỏ liêu xiêu, hai người giao hẹn tập hợp trước cổng miếu.

Kết quả là khi vội vã chạy đến trước cổng miếu đổ, Mộ Dung đào ba thước đất vẫn chẳng thấy người.

Không thấy Sở Hành Vân đâu.

Nay tơ dắt hồn đã đứt, Tạ Lưu Thủy mất hẳn liên hệ với Sở Hành Vân, hắn chạy dọc theo dốc núi xuống bên dưới tìm người, càng chạy lại càng nóng ruột.

Bọn họ vốn đã phòng sẵn vài sợi dây buộc ở đáy vực, đến lúc đó sẽ dùng hoa mơ buộc vào tơ dắt hồn, để cho Sở Hành Vân ở dưới đáy vực tung Tạ tiểu hồn như thả diều, để cho hắn đi hỗ trợ Mộ Dung. Làm vậy là Tạ Lưu Thủy sẽ vừa có thể hỗ trợ Mộ Dung, lại cũng biết được tình hình Sở Hành Vân ra sao.

Trên dốc núi không có lấy một bóng người, Tạ Lưu Thủy nghi ngờ là Sở Hành Vân đã bị kẻ nào đó bắt đi...

Trời đất bỗng dưng đảo lộn, Tạ Lưu Thủy ngã bổ đầu xuống đất, ngực đau buốt thở không ra hơi, hắn co quắp người giữa đất, không bò dậy nổi, chỉ có thể liên tục ho khản cả cổ, như muốn nôn hết cả phế phổi ra ngoài.

Thân là linh hồn đang lưỡng hồn đồng thể, hắn lại bất thình lình mất đi kí chủ...

Sức lực trên người trôi đi, ý thức trong đầu cũng nhạt dần, Tạ Lưu Thủy quơ quào mười ngón tay, ra sức chống người mình lên, mà bỗng nhiên lưng lại đau nhói.

Thiên la địa võng dán kín bùa chú đổ ập về phía hắn, rồi phủ trùm lên toàn thân.

"Bắt được rồi!"

"Đại sư, ngài siêu phàm thật, đây là thứ gì vậy?"

Tạ Lưu Thủy đau đớn lăn qua lộn lại, toàn thân như bị lửa đốt, tấm lưới kia lại càng siết chặt thêm, tiếng dây sít "ken két" cho cảm giác như xương cốt trong người đều đang gãy vỡ.

"Thứ này được gọi là túi gấm nhốt hồn, những thứ tai quái không thể siêu độ chỉ cần bị nhốt vào đây mười ngày thì tam hồn sẽ tan, bảy phách sẽ diệt, rồi được luân hồi khỏi tam giới ngũ hành lục đạo."

"Oaaa.... thần kỳ đến vậy sao!" Cố Yến Đình ngân dài giọng, hắn muốn đối phó với thứ quỷ quái vô hình này, song bản thân lại chẳng hề tin tưởng chuyện thần thần quỷ quỷ là bao, cho nên nghe lời giải thích của đại sư xong cũng chỉ xem như nghe chuyện cười.

Pháp sư kia niệm một câu A Di Đà Phật, đang chuẩn bị cất túi gấm nhốt hồn đi thì cổ tay bỗng dưng lại đau buốt.

Một bóng người nhảy xuống khỏi cây bất chợt tóm lấy pháp sư, Sở Hành Vân cướp đi túi gấm nhốt hồn, nói bằng giọng lạnh lùng:

"Ngại quá, đây là đồ của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung