Hồi thứ 50: Thất vong chứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên giường, Tạ Lưu Thủy có thể xem như quân tử.

Tôn trọng quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy một cách lạ thường.

Hắn đã nói là làm, tuân theo truyền thống nghiêm ngặt, làm mãi cho tới tận tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống đầu giường mới chịu ngừng.

Sở Hành Vân: "Tạ Lưu Thủy."

"Sao?"

"Ngươi đợi đấy... một ngày nào đó ta sẽ dậy tự giặt quần áo!"

"Được rồi, ta chờ." Tạ Lưu Thủy cười thầm, Vân Vân lười biếng như vậy sao có thể tự mình đi giặt quần áo? Nhưng rồi hắn vẫn xoa Tiểu Vân đáng thương: "Ngươi cứ nằm đó một lúc đi, ta đun nước ấm, sáng muốn ăn gì?"

Sở Tiểu Vân bực bội nói: "Không ăn nữa, bị người nào đó đút căng bụng rồi, còn ăn được gì nữa."

Tiểu Tạ nhéo mặt y: "Sở hiệp khách."

"Lại sao."

"Ta bỗng dưng phát hiện, ngươi nói lời thô ý tục cũng trôi chảy ra phết."

Sở Hành Vân quấn chăn nhắm mắt lại: "Đi đi, nhanh đi xách nước nấu cơm đi."

"Tuân lệnh tuân lệnh, vậy ngươi hôn ta một cái đi, được không?"

Sở Hành Vân thò đầu ra khỏi chăn, choàng lấy cổ Tạ Lưu Thủy, hôn chụt một cái lên má hắn.

Tiểu Tạ như gấu húp được mật, hí ha hí hửng ôm xô gỗ đi về phía bờ nước...

Sở Hành Vân tắm gội ăn cơm xong, ngáp dài mấy cái lại đổ kềnh ra giường ngủ bù, tới khi tỉnh lại cũng đang sắp xế chiều, y mở mắt ra trông thấy Tiểu Tạ đang ngồi trước bàn nhìn gương làm mặt xấu.

"Ngươi đang làm gì đấy?"

Tạ Lưu Thủy đang làm mặt mếu, hắn vỗ má nói: "Ta đang luyện công."

"Ngươi lại nói xàm." Sở Hành Vân xuống giường đi tới xem hắn, "Môn võ công nào phải ngồi trước gương trợn mắt nheo mắt?"

"Đương nhiên là có." Tiểu Tạ xoa mặt mình, rồi mỉm cười đê tiện, "Đây gọi là diện công, cao thâm khó hiểu. Lâu ngày ta không luyện, mặt cứng ngắc rồi. "

"Diện công là gì?"

Tạ Lưu Thủy ngoảnh mặt sang, trên mặt tức khắc đổi sang vẻ e lệ, tiếp đó dựng đứng lông mày làm bộ dữ tợn, liên tục đổi ba biểu cảm mới quay về nguyên dạng, nói:

"Ngươi xem ngày thường ngươi luyện công phu quyền cước, bất kể là chiêu thức gì suy cho cùng cũng là đang luyện cách điều khiển các cơ trên người. Ngươi xoa mặt mình đi, nhiều cơ như vậy, chỉ cần một thớ cơ có chuyển động khác đi thôi, vẻ mặt của ngươi cũng sẽ biến chuyển theo, diện công chính là luyện cách điều khiển cơ thịt trên mặt, luyện giỏi thì cứ muốn cười là cười được, muốn khóc cũng khóc được."

Sở Hành Vân thấy có hứng: "Vậy ngươi khóc cho ta nhìn thử xem?"

"Khóc cũng có nhiều cách khóc lắm, có khóc nức nở, khóc nghẹn ngào, khóc nước mắt rơi lã chã, phu quân, ngươi muốn xem kiểu nào?"

"Nước mắt lã chã."

Tiểu Tạ chậc chậc: "Được, vậy ngươi tới đây, thêm một đoạn nữa, đúng rồi, ngay đó, dừng lại."

Tạ Lưu Thủy kéo y đến trước mặt, một tay khoát lên vai Sở Hành Vân, ngón tay trỏ vắt, dùng sức, đầu ngón tay trắng bệch. Sở Hành Vân thấy vai mình nhoi nhói đau, ngay lập tức, y trông thấy trên màng mắt Tạ Lưu Thủy nổi sương, trong sương là hồ, trong hồ chứa nước, trời đổ mưa rơi, nước tràn bờ hồ, hắn cứ tròn xoe mắt nhìn Sở Hành Vân như vậy, làn mi ướt nhẹp rung rung, thế rồi chớp mắt một cái, nước mắt nối nhau chảy xuống theo gò má, đọng bên dưới chóp cằm, ngưng tụ thành một giọt nặng hạt, rớt xuống, trúng mu bàn tay Sở Hành Vân, nở thành một đóa lệ hoa.

Sở Hành Vân đang xúc động, cũng lại đau, y không cầm lòng đưa tay ra gạt nước mắt cho Tiểu Tạ: "Ngươi đừng khóc."

Tạ Lưu Thủy bật cười: "Ha ha, Sở Sở, ngươi bị ta lừa à? Là giả cả mà."

Dù có là giả, song Sở Hành Vân vẫn không thích, y giữ lấy Tiểu Tạ, nói: "Ngươi đừng khóc nữa, ngươi cười đi."

"Cười cũng có nhiều kiểu cười, cười gian, cười khổ, cười đê tiện, cười tà mị, ngươi muốn xem kiểu nào?

Tiểu Sở ôm hai má Tiểu Tạ: "Ta muốn xem ngươi mỉm cười."

Tạ Lưu Thủy nắm lấy tay Tiểu Vân, áp chặt hai tay y vào má mình, nghiêm túc nhìn vào mắt Sở Hành Vân, rồi cong miệng cười.

Sở Hành Vân rướn lại gần, thả một nụ hôn lên khóe miệng đang cong lên: "Sau này ngươi đừng luyện diện công này nữa, được không?"

Y biết, Tạ Lưu Thủy luyện môn võ công này đơn giản chỉ là để thuận buồm xuôi gió dịch dung người khác, thoạt nhìn, biết đổi mặt mũi tới lui như vậy rất thú vị, song cẩn thận ngẫm lại, Sở Hành Vân mới cảm thấy âu sầu:

"Khóc không phải thật, cười cũng không phải thật, vậy tới lúc ngươi muốn khóc muốn cười thật phải làm thế nào."

Tạ Lưu Thủy ôm chầm lấy y, thơm lên hai má Sở Hành Vân, tươi cười:

"Khóc không phải thật, nhưng cười là thật. Ngươi không thích ta luyện, vậy thì ta không luyện nữa! Có điều, thời gian đáng quý, không thể lãng phí được, chung quy vẫn nên luyện công mới phải, không luyện diện công, vậy thì chúng ta đổi sang luyện môn khác đi!"

Sở Hành Vân: "Luyện cái gì?"

Tạ Lưu Thủy ra vẻ thần bí móc một cuốn điển tịch ra khỏi lồng ngực: "Đây là một bản bí tịch võ lâm, chiêu pháp quỷ quyệt, hết sức khó luyện, nghe đâu tổng cộng có mười tám chiêu, người bình thường chỉ cần luyện được một nửa, ra giang hồ sẽ không còn địch thủ. Có điều ta thấy môn võ công này khá giống... cách vận chân khí thuần dương, nên mong Sở hiệp khách có thể chỉ điểm đôi phần."

"Ồ? Cho ta xem nào."

Sở Hành Vân mở cuốn bí tịch võ lâm kia ra:

Long-dương-thập-bát-thức!

"Tạ-Lưu-Thủy! Ngươi lấy thứ này ở đâu ra!"

"Ngươi đừng xé, đừng xé mà! Phu quân, sao ngươi có thể như vậy được chứ? Giờ đang còn trẻ mà ngươi đã lười biếng không chịu luyện công, không luyện công thì thôi mà còn dám xé sách? Ai dà, thời trẻ không nỗ lực, về già tất bật thay! Tóc xanh không chăm học, đầu bạc mới biết hối hận! Thân làm thê tử không chấp nhận ngươi xuống dốc như vậy, cũng may thê tử ngươi đã thấy một lần là không quên, đã ghi nhớ nằm lòng cả cuốn bí tịch này, giờ chỉ có thể tự dùng thân mình truyền dạy lại. Đi nào! Tiểu Vân, chúng ta đi luyện-công."

"Ta không luyện! Trời mới nhá nhem ngươi đã bắt đầu..."

Tạ Lưu Thủy không nói câu nào ôm luôn y đi, đốc thúc Sở Hành Vân luyện-công nghiêm túc.

Hai người trải qua mấy ngày tính dục no đủ, sung sướng hơn tiên.

Sáng sớm một hôm, Sở Hành Vân hiếm hoi xuống được giường, y đi ra ngoài, trông thấy Tiểu Tạ đang bưng ấm nước tưới hoa cỏ cây cảnh, y nghiêng người vén ống tay áo, nắng sớm vàng ruộm rắc lên cổ tay y, lọt vào giữa giọt nước chảy dài, tựa như từng con đom đóm lấp lánh. Sở Hành Vân nhịn thở, lặng lẽ nhích tới sau lưng Tạ Lưu Thủy, thình lình ôm chầm lấy hắn.

"Vân Vân, hôm nay ngươi xuống được giường rồi?"

"Ngày nào ta chả xuống được, chỉ là lười thôi."

"Ồ, đúng vậy nhỉ, Vân Vân nhà ta lợi hại nhất! Vậy thì... đêm nay ta tiếp tục cố gắng?"

Sở Hành Vân không đoái hoài tới lời hắn nói: "Sao ngày nào ngươi cũng nghĩ tới chuyện này!" Y xoay người Tiểu Tạ lại, khuyên can: "Không có nhu cầu là bệnh phải chữa, nhu cầu quá lớn cũng là bệnh phải trị, hôm nay ta đưa ngươi đi gặp đại phu."

Tạ dục dục lý luận phản bác y: "Ta là thê tử của ngươi, dĩ phu vi thiên, dĩ phu vi nhật, bệnh tật gì?"

Sở Hành Vân nghĩ ngợi vẫn không cãi nổi hắn, liền không nói nữa, chỉ đứng sau lưng lẳng lặng ôm lấy hắn.

Tạ Lưu Thủy nắm chặt tay y, hỏi: "Hôm nay ngươi định đi gặp đại phu?"

"Ừ, chuẩn bị mang muội muội ta đi khám con mắt trong lòng bàn tay."

Sở Hành Vân nói, rồi tháo vải băng trên tay trái ra, nhìn con mắt trong lòng bàn tay mình.

Tạ Lưu Thủy lại gần xem: "Có vẻ nhạt đi."

"Ta thì có nhạt, nhưng mà..." Sở Hành Vân nhíu mày, "Bao nhiêu ngày như vậy, con mắt trong lòng bàn tay Sở Yến vẫn chẳng hề suy chuyển."

"Tại sao lại như vậy?"

"Ta không biết." Sở Hành Vân lắc đầu, con mắt này là độc nhân xà, mà huyết trùng Cố gia khắc nhân xà, hôm đó tại Lương Sơn, bọn họ đại náo lễ tế tổ của Cố gia, Tạ Lưu Thủy dùng một mũi tên bắn chết kim thân thánh cổ, theo lời Cố Tuyết Đường nói, độc của con mắt này nên được giải, thế nhưng tại sao dấu ấn trên tay mình có phai nhạt, của muội muội lại không hề thay đổi... là Cố Tuyết Đường giở trò lừa gạt? Hay là muội muội...

Sở Hành Vân nghĩ tới đã thấy đau đầu, Tạ Lưu Thủy hỏi: "Hai người chuẩn bị đi gặp thần y Quyết Minh Tử?"

"Ừ, mùng 2 tháng 5 ta tới tìm, tiểu đồng trong y quán nói thần y đã đi vân du rồi, mùng 9 tháng 5 mới trở về."

"Cái tên Quyết Minh Tử này... liệu có chịu khám bệnh con mắt trong lòng bàn tay không? Lần trước ở hồ hoa mơ Tiết gia ngươi cứu hắn và Trúc Thanh, chúng ta cùng chạy đến cứ điểm sườn đông núi của ngươi, ngươi vừa cho hắn xem con mắt này, hắn đã sợ đến mức quay đầu co giò bỏ chạy."

"Cứ thử một lần thôi, ít nhất hắn cũng có biết về nó, lại còn là thần y."

Tạ Lưu Thủy nói: "Vậy để ta đi cùng với ngươi. Ngươi chờ đây, ta đi sửa soạn..."

Không lâu sau, Tạ Lưu Thủy đã thoa xong một lớp giao ngân lên mặt, đánh mặt, kẻ mày, che vết sẹo, chải đầu, sau đó mặc váy vào, ngồi lên xe lăn gỗ, để Sở Hành Vân đẩy "nàng" đi.

Sở Hành Vân: "Ta dùng khinh công cõng ngươi đi."

"Tiểu Vân ngốc, giang hồ đều biết ngươi cưới Lưu Vân Lưu cô nương, ngươi còn không mau tranh thủ cơ hội này phô ra với thiên hạ? Tốt nhất là cứ đẩy ta suốt đường, ai cũng tận mắt trông thấy Sở Hành Vân ngươi quả thực có thê tử là Lưu cô nương gãy chân, chính xác trăm phần trăm, chân thật trăm phần trăm, mau đi thôi."

Sở Hành Vân đẩy xe lăn gỗ, chọn con đường vắng vẻ bằng phẳng, Sở Yến đi theo sau xe lăn, nhìn Tạ Lưu Thủy rồi lại nhìn sang ca ca, mặt mày hoang mang.

Tạ Lưu Thủy dùng giọng nữ yểu điệu, nói: "Tiểu cô tử, cô có phân biệt được chị là nam hay nữ không?"

Sở Yến lại càng ngơ ngác hơn, nhìn chằm chằm vào ca ca mình, Sở Hành Vân vỗ lên người Tiểu Tạ: "Đừng trêu đùa muội muội ta. Sở Yến, tên này là nam."

"Ồ... Thật là lợi hại, tẩu tử làm được bằng cách nào vậy?"

Tiểu Tạ rung đùi đắc ý: "Bí kíp độc không thể tiết lộ!"

Sở Hành Vân đẩy hắn đi, trong đầu nghĩ, nếu như chỉ là đóng giả nữ thì cũng không phải quá khó, nhưng muốn đi đứng ngồi nằm, thần sắc cử chỉ đều có vẻ nữ tính, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười, từng câu từng từ đều thùy mị, đã vậy còn cần phải giữ vững từng giây phút lại quá khó khăn. Cần phải quan sát luyện tập dài ngày, ép mình vứt bỏ những động tác theo thói quen, cố gắng phỏng theo người khác... không biết, Tạ Lưu Thủy đã luyện bao lâu?

Nếu được, y hi vọng Tạ Lưu Thủy vĩnh viễn không cần phải luyện mấy thứ này nữa.

Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, không bao giờ phải đóng giả ai...

Đường không xa, chẳng mấy chốc đã tới. Tuy là thần y thành Lâm Thủy, song y quán của Quyết Minh Tử lại đơn sơ, chỉ là một khu nhà nhỏ dưới chân núi. Sở Hành Vân đang muốn tiến tới gõ cửa.

Bỗng nhiên, từ trong nhà xộc ra ba con ngỗng, chân bước lạch bạch, vung loạn hai cánh, dữ dằn kêu quàng quạc, tiếng kêu còn chướng tai hơn cả vịt đực, Sở Hành Vân giật mình lùi lại mấy bước, hai con ngỗng rồ kia bám riết không buông, lao tới vồ...

"Ngỗng lại kêu rồi! Lại là nam đến! Ghét chết đi được, sao trên đời lại lắm đực rựa thế nhỉ! Đàn ông sinh bệnh không khám, cút đi."

Hai con ngỗng lao tới trước mặt Sở Hành Vân, trông thấy Sở Yến da trắng môi đỏ và Lưu cô nương mắt ngọc mày ngài, chớp mắt sau đã yên ắng lạ kỳ, co cổ, khép cánh, biến thành hai con thiên nga trắng muốt thanh tao.

"Ồ, ngỗng im rồi? Xem ra là có cô nương nào đến bái phỏng ta! Ơ, ngoài cửa là cô nương nhà ai đây? Ngại quá, không tiếp đón từ xa..."

Cửa mở ra, thần y Quyết Minh Tử bước ra cửa, lập tức trông thấy...

Ánh mắt đầu tiên, Quyết Minh Tử  trông thấy một gã đàn ông – Sở Hành Vân đang đứng trước mắt hắn.

"Thần y, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, ta..."

Quyết Minh Tử nhíu mày phất tay xua y như trông thấy thứ gì bẩn thỉu: "Bước sang một bên, đàn ông đừng đến chữa bệnh làm gì, về nhà chờ chết đi. Ồ! Vị cô nương này, xin chào xin chào, kính hỏi phương danh cô nương?"

"... Sở... Sở Yến."

"Ồ, oanh sớm tranh cây đậu, yến nhà ai đưa xuân. Tên hay lắm, hay lắm! Vị này là... "

Tạ Lưu Thủy nắm khăn tay vàng nhạt, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy Sở Hành Vân tranh trước:

"Đây là phu nhân ta."

"Aiii, thực đúng là đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, Sở cô nương, Sở phu nhân, mời đi sang bên này, Sở hiệp khách đứng lùi về sau, sau nữa, xa thêm chút nữa!"

Sở Hành Vân tuấn tú nhiều tiền, võ nghệ cao cường, hành tẩu giang hồ bao năm mới lần đầu tiên bị người ta ghét như vậy cũng phải chịu, qua sông phải lụy đò, chỉ dành răm rắp làm theo. Lâu nay nghe tiếng thần y trọng nữ khinh nam, nay gặp mặt mới hay đúng thực danh bất hư truyền.

Ba người tiến vào y quán, bàn gỗ tróc nước sơn tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng, trên tường treo bộ cờ chưa đánh xong, trong phòng treo một tấm biển lớn: Diệu thủ hồi xuân.

Kèm theo ghi chú: Chữa chết nam, trị khỏi nữ.

Sở Hành Vân và Tạ Lưu Thủy: "..."

Thần y Quyết Minh Tử đeo kính lưu ly gọng vàng trong túi lên, rồi nhìn Sở Yến: "Ta thấy khí sắc Sở cô nương không tệ, vì sao phải đến y quán?"

Sở Yến cũng không rõ cụ thể ra sao, nàng chỉ vào tay trái.

Quyết Minh Tử: "Ồ, cô nương đau tay? Hay là..."

Sở Yến mở băng vải quấn trên tay trái ra, chìa lòng bàn tay ra cho hắn xem.

Quyết Minh Tử biến sắc, nhảy tót dậy khỏi ghế, toan tông cửa xông ra ngoài, Sở hiệp khách đã sớm chầu sẵn, kiếm phong hầu xoay ngang khép chặt cửa chính, cười nói: "Quyết Minh Tử, ta có thập dương trên người, lần trước để cho ngươi chạy, lần này sẽ không may mắn như vậy đâu."

Chồng xướng vợ đáp, Tạ Lưu Thủy đẩy xe lăn tới, giảng hòa: "Thần y, nghe danh y thuật ngài cao minh đã lâu, quả thật Hoa Đà tái thế. Có câu cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ngài cứ khám thử xem đây là bệnh gì, thế nào?"

Quyết Minh Tử xua tay lia lịa: "Không khám, ta không khám bệnh này."

Sở Hành Vân: "Xin hỏi thần y, làm sao mới chịu khám?"

"Không khám là không khám! Đi đi, các ngươi đi hết đi... "

"Hả? Có chết cũng không chịu khám sao?"

Sở Hành Vân vuốt kiếm phong hầu, hỏi

"Sở hiệp khách, ngươi đang hăm dọa ta?"

"Sao ta dám. Nhưng thần y, ngươi hãy ngẫm lại xem, vừa trông thấy con mắt trong lòng bàn tay, ngài đã biến sắc, ai nhìn cũng hiểu là ngươi biết được nội tình, chúng ta là người không biết đang lo gần chết, ngươi lại không buồn đoái hoài, chẳng nhè nữa chữ, lẽ nào không phải là đang thêm dầu vào lửa? Nếu như ngài thực lòng không muốn khám, vậy thì ban đầu đã giả vờ không hay biết gì, như vậy đương nhiên chúng ta sẽ không đến tìm ngài."

Quyết Minh Tử nghe thế, lại nở nụ cười, hắn dùng tay áo lau kính: "Xem ra đây là tại ta sơ suất?"

"Không phải, là chúng ta ăn may. Nếu như sau này thần y không muốn khám, thì cứ như ta vừa nói, giả vờ không biết gì là được. Có điều, lương y như từ mẫu, lần này vẫn kính xin thần y xem bệnh, duy chỉ lần này, về sau ta sẽ không viện cớ nữa!"

Nói rồi, Sở Hành Vân đưa cho thần y một cái tay nải nặng chịch, từ khe hở chiếu ra ánh vàng.

"Không phải chuyện tiền nong." Quyết Minh Tử đưa tay nhận, ánh chừng thử, ngưng lại một lúc, cuối cùng mới nói, "Thôi thôi thôi, người chết vì tiền, chim chết vì mồi, ta xem đúng lần này, tiểu cô nương, mời đưa tay ra..."

Sở Yến nghe lời duỗi tay tới, Quyết Minh Tử quan sát cẩn thận con mắt trong lòng bàn tay, lông mày càng ngày càng nhíu sâu, cuối cùng bắt mạch, rồi nói:

"Sở hiệp khách, phiền ngươi đi sang đây."

"Lệnh muội, e là không ổn lắm."

Sở Hành Vân sốt ruột: "Có chuyện gì sao?"

Quyết Minh Tử thở dài một hơi, nhíu mày suy tư: "Sở hiệp khách nếu đã tới tìm ta, vậy ta cứ coi như ngươi tin tưởng ta. Đầu tiên ta sẽ kê đơn thuốc, uống ba ngày, ba ngày này, ta đều sẽ tới bái phỏng Thanh Lâm Cư, xem tình hình của lệnh muội, ba ngày sau, ta mới có thể chẩn đoán tiếp."

"Thần y, ngài... cho ta một lời rõ ràng được không, không ổn lắm nghĩa là sao? Là.. không còn mấy thời gian nữa?"

"Không phải không phải, không phải như vậy..." Quyết Minh Tử băn khoăn rồi nói, "Mạch tượng của lệnh muội... không giống người bình thường, hoặc có thể nói là... không giống người."

Sở Hành Vân lập tức hoảng sợ, Quyết Minh Tử liền nói vài câu khách sáo: "Ngươi là người nhà, không được lo âu quá mức, nếu như để lộ ra trước mặt lệnh muội, có lẽ... sẽ càng không tốt với nàng. Sự tình vẫn còn chưa chắc, đừng lo sợ không đâu, mà hãy cứ thư lòng, tin tưởng lệnh muội người hiền gặp lành, sẽ ổn lên."

Quyết Minh Tử liền đi viết đơn thuốc, gọi tiểu đồng điều chế thuốc tới, Sở Hành Vân đứng ngồi không yên, đưa tay ngăn Quyết Minh Tử: "Vậy thần y... chi bằng ngài khám hộ ta thứ này?"

Sở Hành Vân mở băng vải trên tay trái, để lộ con mắt trong lòng bàn tay, nay đã chuyển thành một vòng tròn màu hồng nhạt, Quyết Minh Tử nhìn qua: "Sở hiệp khách giải độc bằng cách nào?"

"Ừm, này là có một vị cao nhân giết chết một con cổ trùng, để ta nghe tiếng cổ kêu, ta mới được giải độc. Song lúc đó muội muội ta cũng được giải độc cùng ta, vì sao nàng..."

Quyết Minh Tử xua tay: "Không nói nữa, ba ngày sau ta khám lại. Ngươi đã giải được độc rồi, chắc chắn con cổ trùng kia là kim thân thánh cổ phải không?"

Sở Hành Vân gật đầu.

"Vậy thì ngươi không còn gì đáng ngại nữa. Về phần lệnh muội, ta sẽ cố hết sức."

"Đa tạ, đa tạ!"

"Phải nỗi phương thuốc này vẫn còn có mấy vị thuốc, e sẽ khó kiếm. Nhưng Sở hiệp khách võ công cao cường, tài lực hùng hậu, hẳn không phải chuyện khó, ta viết tên và miêu tả xuống cho ngươi, hôm nay Sở hiệp khách có thể đi kiếm một phần, nếu không bán trong bạch đạo thì đi tìm ở chợ đêm cũng được."

Sở Hành Vân gật đầu, y đi ra khỏi phòng sau, trông thấy Tạ Lưu Thủy đang kéo Sở Yến tới sát tường, nhìn chăm chú vào bàn cờ treo trên tường, đánh cờ.

"Ta thắng rồi."

Sở Yến bĩu môi: "Tẩu tử đã thắng ba ván rồi... mà vẫn không chịu nhường muội."

"Ha ha, chơi cờ mà phải nhường nhau thì còn gì là thi thú nữa, mạnh hay yếu, quan trọng là phải đánh cho sảng."

Sở Tiểu Vân nắm lấy Tiểu Tạ: "Sao ngươi dám thắng muội muội ta? Mau nhường muội muội ta!"

Tiểu Tạ nhếch miệng: "Biết rồi! Đúng là lệnh chồng lớn hơn trời..."

"Trời ơi! Các ngươi... các ngươi! Sao các ngươi lại làm loạn bàn cờ của ta!" Quyết Minh Tử vừa ra thấy bàn cờ bị đảo lộn đã tức run người, "Các ngươi... xếp về như cũ cho ta! Aiii, đại sự cả đời ta, sắp tức chết rồi!"

Sở Hành Vân ngạc nhiên hỏi: "Thỉnh giáo thần y, bàn cờ này là...?"

"Ta cùng một vị cao thủ đánh cờ ngàn năm có một, ta thua nhiều thắng ít, vất vả mới kéo tới thế cục như hiện nay! Đến giờ vẫn chưa phân thắng bại! Nàng hứa hẹn năm ngày sau sẽ đối chiến tiếp. Nếu như ta thắng, thì sẽ lấy thân báo đáp! Sở hiệp khách đã đại hôn, nào hiểu được nỗi khổ của nam tử độc thân chúng ta, nay ván cờ loạn thành như vậy, Sở hiệp khách, ngươi nói đi, ngươi định bồi thường ta thế nào! Ai dà, đáng ra ta nên nghe theo ngỗng, không được thả đực rựa vào nhà..."

Tạ Lưu Thủy tranh lời: "Không liên quan tới phu quân, là ta... là ta và tiểu cô tử làm..."

"Phu nhân không cần tự nhận sai, chuyện trên đời hầu hết đều là lỗi của đàn ông. Sở hiệp khách, ngươi bồi thường đi!"

Sở Yến nói: "Nhưng mà... các ngươi có thể... đánh lại ván khác..."

"Cô nương tốt như vậy, đánh lại ván khác, tới năm nào tháng nào ta mới có thế đến được thế cờ này? Aiiii, cao thủ đánh cờ, một quân cũng khó thắng! Thú thật, đây là lần đầu tiên ta đánh được với nàng lâu như vậy, khó gặp lần hai lắm, chậc chậc!"

Sở Hành Vân hết cách, Tạ Lưu Thủy và Sở Yến đấu cờ với nhau, đã thắng tới ba ván rồi, nào còn đặt về như cũ được nữa? Y đang chuẩn bị rút hầu bao ra bồi thường, lại nghe thấy Tạ Lưu Thủy cười nói:

"Chuyện này có gì khó? Xếp lại là được rồi mà."

Quyết Minh Tử cũng cười nói: "Phu nhân chớ có mạnh miệng."

"Thử một lần là sẽ biết có phải mạnh miệng hay không?"

Tạ Lưu Thủy ngồi trên xe lăn, nhìn bàn cờ, thong thả điềm tĩnh như thể không cần phải suy tư, ngón tay hắn nhẹ nhàng đưa qua đưa lại, một lúc sau đã nói: "Thần y, tới đây nhìn xem, có phải trận cờ trước đó của ngươi không?"

Quyết Minh Tử lại gần, săm soi từng quân cờ một, cuối cùng vỗ tay cười nói: "Đúng, đúng! Phu nhân quả thực là thần nhân! Có bản lĩnh thấy rồi là không quên được?"

Tạ Lưu Thủy đang đóng giả làm cô nương, nên cũng chỉ lấy khăn che miệng nở nụ cười ngượng ngùng.

Một lúc sau, có tiểu đồng đi tới mời Sở Hành Vân ra phía sau lấy thuốc, Quyết Minh Tử đưa gói thuốc cho y, kèm theo tờ giấy: "Bên trên là những thứ còn thiếu, mong Sở hiệp khách mau chóng kiếm về, trưa ngày mai, ta sẽ lên Thanh Lâm Cư bái phỏng tận nhà, tự sắc thuốc."

Sở Hành Vân vội vàng cảm ơn, mồm miệng nhanh nhảu ca tụng thần y một tràng giang đại hải, Quyết Minh Tử xua tay, vỗ lên tay nải Sở Hành Vân trả cho hắn: "Phật sống tế thế cái gì, Sở hiệp khách đánh giá cao ta quá, ta chỉ cầm tiền làm việc. Trả nhiều tiền như vậy, ta không đến tận nhà cũng áy náy."

Sở Hành Vân lại cảm ơn, rồi cầm gói thuốc chuẩn bị cáo từ để mau chóng thu thập đủ dược liệu, mà vừa muốn bước ra, lại bị Quyết Minh Tử gọi về.

"Thần y còn có... chuyện gì nữa sao?"

Quyết Minh Tử hơi lưỡng lự, vẫn nói: "Tôn phu nhân... từ trước tới nay, trí nhớ đều rất tốt sao?"

"Vâng, có vấn đề gì sao?"

Sở Hành Vân thấy Quyết Minh Tử muốn nói lại thôi, rồi nghĩ tới trên người Tạ Lưu Thủy có thật nhiều điểm kỳ lạ, bèn vội hỏi: "Nơi này không có người ngoài, thần y muốn nói gì đừng ngại."

"Chẩn bệnh mà thôi, không chẩn, nào dám chắc? Ta chỉ... suy đoán, nếu như cuối cùng thành sai vô duyên vô cớ gây thêm rắc rối, cũng kính xin Sở hiệp khách chớ trách cứ."

"Đương nhiên, thần y đừng ngại."

"Trí nhớ của tôn phu nhân rất tốt, chắc chắn phải tới mức, nhìn một lần là nhớ?"

"Đúng."

Quyết Minh Tử trầm ngâm: "Nhìn một lần là nhớ vốn chỉ là lời nói phóng đại, ý muốn khen trí nhớ tốt, học tập nhanh. Còn trên thế gian, số người có thể nhìn một lần là nhớ thì lại ít ỏi vô cùng."

Sở Hành Vân gật đầu tán đồng: "Đúng vậy, hắn cũng xem như... thiên tài hiếm gặp."

Quyết Minh Tử nghe vậy thì cười cười, hắn chỉ vào đầu mình nói: "Con người, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều có thể sinh bệnh, song bệnh ở tứ chi ngũ thể vẫn trị được không ít thì nhiều, còn bệnh ở đây – não – thì đại la thần tiên cũng khó cứu. Hầu hết mọi người đều có bộ não không khác nhau là bao, mà thi thoảng vẫn sẽ có người, sinh ra vài tật trong não, trong những người này, một bộ phận sẽ có trí lực rất thấp, người bình thường gọi bọn họ là kẻ ngu, còn một bộ phận khác lại có vẻ hết sức ưu tú, người bình thường tôn sùng bọn họ thành thiên tài. Thực tế, đối với thầy thuốc, kẻ ngu và thiên tài đều giống nhau, đều là não sinh bệnh."

Sở Hành Vân nhíu nhẹ mày, nghe mà vẫn thấy lơ mơ.

Quyết Minh Tử thở dài, rồi từ tốn nói:

"Sở hiệp khách đã nghe về chứng mất quên bao giờ chưa?"

Sở Hành Vân trông có vẻ hoài nghi: "Ta chỉ mới nghe thấy chứng mất trí nhớ, còn chứng mất quên... là bệnh gì?"

Quyết Minh Tử chỉ cười không đáp, mà hỏi ngược: "Sở hiệp khách nghĩ khả năng thấy rồi là nhớ này như thế nào?"

"Ừm, đương nhiên là... khả năng trời phú, trên đời được mấy người vừa nhìn đã nhớ?"

"Nói không sai, chỉ có mấy người... Nhưng cũng đáng tiếc, Sở hiệp khách chỉ biết một trong số đó, mà không biết tới người thứ hai. Vừa nhìn đã nhớ, phân tích kỹ thì có hai loại. Một loại là người thông minh vẫn ở phạm trù người bình thường, trải qua huấn luyện, bọn họ có thể tập trung chú ý, nhanh chóng ghi nhớ những thứ muốn ghi nhớ trong khoảng thời gian ngắn, được ngợi khen là vừa nhìn đã nhớ. Còn có một loại người khác hiếm gặp hơn, phàm đã thấy, đã nghe, thì đều có thể nhớ rõ, đây mới thật sự là vừa thấy đã nhớ."

"Nhưng... đây không phải là chuyện tốt sao?"

"Tốt? Sở hiệp khách, không phải người trong cuộc nào biết nỗi khổ của họ. Không biết ngươi đã từng mơ chưa?"

"Đương nhiên là rồi."

"Ngươi có bao giờ cảm thấy... có lúc dường như đã từng gặp cảnh tượng trong mộng, hoặc là có thể mơ tới sự vật ở ngoài hiện thực, chẳng hạn, trên đường ngươi về nhà có một căn nhà gỗ nhỏ, ở ngoài hiện thực ngươi chưa bao giờ chú ý tới nó, song ở trong mơ, ngươi lại có thể thật sự mơ thấy một cách hết sức chân thực, song đến lúc tỉnh mộng, bảo ngươi miêu tả lại căn nhà gỗ nhỏ kia, ngươi lại chẳng thể nói ra."

Sở Hành Vân suy nghĩ rồi đáp: "Hình như... có lúc sẽ như vậy."

"Ngươi cứ cẩn thận nghĩ ngợi mà xem, chuyện này rất thú vị. Rõ ràng ngoài hiện thực, ngươi từng trông thấy gian nhà kia, song ngươi chưa bao giờ quan sát nó, nên đến lúc bảo ngươi miêu tả, ngươi mới không nói ra được. Nhưng nếu như nói rằng ngươi không có ký ức về nó, thì lại cũng không phải, ngươi rõ ràng đã từng thấy, lại còn từng mơ thấy, chứng tỏ trong đầu ngươi có ký ức về căn nhà này, tiếc là ngươi không thể nào gợi lại đoạn ký ức đó, đây được gọi là không nhớ ra – cũng còn gọi là quên."

"Đại đa số người trên thế gian đều cảm thấy khó chịu vì quên mất chuyện gì đó, ai cũng ao ước mình sở hữu ký ức siêu việt, thấy rồi là nhớ. Nhưng tạo vật có đạo lý của tạo vật, vạn vật tồn tại đều có nguyên cớ của mình. Sở hiệp khách đã bao giờ nghĩ tới, tại sao đầu óc chúng ta, rõ ràng đã thấy, đã nghe, sau đó lại không nhớ nữa, mà quên đi, thậm chí có những điều đã ghi nhớ rồi vẫn dần dần bị lãng quên theo thời gian?"

"Chuyện này... Ta cũng chưa bao giờ nghĩ cả."

"Trước kia, ta cũng chưa bao giờ nghĩ, mãi cho đến tận ba năm trước, ta gặp phải một người mắc chứng mất quên. Mất trí nhớ là mất đi ký ức, mất quên là mất đi khả năng quên. Ban đầu hắn cũng thấy liếc mắt qua là nhớ giỏi giang lắm, sau đó mới phát hiện, thực ra hắn cũng giống những kẻ ngu si kia, bẩm sinh đã mang bệnh trong não, rất đáng thương. Sở hiệp khách đến y quán của ta, cảm thấy ấn tượng với món đồ nào nhất?"

Sở Hành Vân thành thật đáp: "Tấm biển ngài treo trong phòng."

Quyết Minh Tử cười: "Có thấy bàn cờ treo trên tường không?"

"Thấy."

"Thấy rồi, tại sao ngươi lại không tái hiện nó được?"

"Ta... thì, vì... ta không nhớ ra."

"Đúng, Sở hiệp khách, ngươi suy nghĩ kỹ xem, tại sao ngươi lại không nhớ ra?"

"Ừm... Thần y, ngươi đang làm khó dễ ta, bàn cờ kia cũng đâu có gì quan trọng, ta chỉ lướt qua rồi thôi..."

Sở Hành Vân đang nói dở lại bắt đầu hơi ngộ được: "Ta hiểu rồi, ý ngài là, "lãng quên" mà số đông thấy ghét thực ra không phải điểm thiếu sót, mà trái lại là một khả năng, chỉ là vì hầu hết mọi người đều có, cho nên mới thành điều không tốt. Quên... thực ra tương đương với một loại quyền lựa chọn."

"Chính xác, quên giống như một tấm lưới, căng trong đầu, sàng lọc vài thứ không quá quan trọng đi, nhưng Sở hiệp khách nghĩ thử xem, nếu như một người bẩm sinh đã mất đi khả năng này, mất quyền lựa chọn như vậy, hắn sẽ như thế nào?"

Sở Hành Vân bỗng im bặt.

Thần y thở dài: "Bệnh nhân ta chữa trị ba năm trước, hắn nói với ta rằng, từ thuở lọt lòng, mỗi một sự vật mắt nhìn thấy, mỗi một âm thanh tai nghe thấy, mỗi người tình cờ gặp trên đường, mỗi câu thượng vàng hạ cám người khác từng nói, hắn đều ghi lòng tạc dạ, như có một sức mạnh nào đó ép hắn phải ghi nhớ đến cuối đời, vĩnh viễn không được quên. Hắn nói, cả đời này hắn chỉ mong được trải nghiệm cảm giác không nhớ ra, quên mất rốt cuộc là thế nào?"

"Thần y, ta nghe nói, không ít thứ thuốc có thể khiến người ta mất trí nhớ, chẳng lẽ không thể kê cho họ?"

"Ta có kê chứ, nhưng thuốc mất trí nhớ cũng chỉ có thể giúp người đó quên đi những điều trước kia, mà người mắc chứng mất quên cho dù có quên sạch sành sanh những chuyện xưa cũ, bắt đầu cuộc sống mới đi nữa, thì chẳng phải từ đó vẫn sẽ bị ép nhớ tiếp những chuyện mới sao?"

Sở Hành Vân đã hơi gấp gáp: "Vậy... thần y, xin hỏi sau đó ngài cứu chữa cho hắn ra sao?"

"Thuốc mất trí nhớ sẽ xóa sạch ký ức của một người, ta điều chế lại thứ thuốc này, không mạnh như vậy nữa, làm cho đoạn ký ức phía trước trở nên mơ hồ, như vậy là bệnh nhân có thể uống thuốc hằng ngày, uống xong những chuyện đã xảy ra sẽ trở nên không rõ ràng, vậy là giống với người bình thường."

"Thần y không hổ là thần y, vậy... xin hỏi, bệnh nhân ba năm trước hiện thế nào rồi?"

"Hắn à..." Thần y lắc đầu, "tự sát rồi."

"Hả?"

"Ta phối thuốc cho hắn, nhưng uống lâu ngày, cơ thể tự kháng thuốc, hiệu quả càng ngày càng giảm sút, là thuốc thì có ba phần độc, nếu như tăng liều lượng, dùng thuốc lâu dài, sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng hắn. Đúng lúc ta hết đường xoay xở, nào ngờ hắn lại đột nhiên xảy ra biến cố, kỹ nữ hắn yêu tha thiết vứt bỏ hắn, vì một nữ tử khói hoa mà hắn nghĩ quẩn, ngay đêm đó đã thắt cổ tự sát."

"... Cứ chết đi như vậy?"

"Phải, chỉ có vây, đầu xanh mà người đã không còn."

"Nhưng mà... như vậy... quá đáng tiếc." Đời có trăm sự lạ, vạn sự quái, Sở Hành Vân không tài nào hiểu nổi chuyện thất tình tuẫn tình này, "Không còn cô nương này, vẫn sẽ có cô nương khác, hơn nữa, thiên nhai nơi nào không có cỏ?"

Quyết Minh Tử gật đầu: "Lý thì là vậy, song người rơi vào cảnh đó, người ngoài như chúng ta có thể nói gì đây."

"Thế... thần y, nếu như... phu nhân ta thực sự mắc chứng mất quên, vậy có thể nhờ ngài chữa trị được không?"

"Sở hiệp khách chắc không biết, phàm là bệnh đều sẽ chia ra thành nặng nhẹ, cùng là chứng mất quên cũng chia ra thời kỳ đầu vẫn còn có thể cứu chữa, và bệnh đã đến giai đoạn cuối, không còn thuốc chữa. Nếu như rơi vào vế sau thì..." Quyết Minh Tử xua tay, "Đừng nói là ta, cho dù có Hoa Đà thật... Không, dù có là Ngọc hoàng đại đế cũng không xong!"

"Vậy thì... làm sao nhận biết được... bệnh đã đến mức độ nào?"

"Chứng mất quên này đương thời gần như không có ai nghiên cứu, vì quá hiếm gặp. Bởi vì người bệnh năm đó, lòng ta cảm thấy hổ thẹn, nhiều lần thăm viếng mới có một ít thành quả nho nhỏ. Nông sâu dài ngắn, béo gầy nặng nhẹ, muốn nhận biết ra mức độ của một thứ, thì luôn cần đến một tiêu chuẩn để đánh giá, một đồ vật để đo đạc. Ta đã tự đề xuất, nghĩ ra một từ, gọi là đo đạc độ chính xác của ký ức."

Quyết Minh Tử nói tiếp: "Có một số chuyện, người bình thường chúng ta tuy nhớ được là có chuyện như vậy, mà cụ thể ra sao thế nào thì lại chịu không nói ra được. Sau đó ta lật lại đọc ghi chép của vị bệnh nhân này, phát hiện ra bất cứ chuyện gì, hắn cũng đều có thể miêu tả rõ ràng, dẫu đã trôi qua bao năm, những chuyện ấy vẫn giống như một bức tranh treo trước mặt hắn. Có một bận ta hỏi hắn, năng lực mất quên bẩm sinh của hắn cũng là không có quyền lựa chọn, vậy thì một cái liếc mắt của hắn có thể thu được chừng nào thông tin? Hắn mới kể với ta là...

"Hắn hỏi ta, đàn ông thông thường đến xuân lâu, phong hoa tuyết nguyệt với cô nương vừa ý, đến hôm sau còn có thể nhớ chuyện gì?"

"Ta nói với hắn rằng, chỉ nhớ đúng một từ thôi: Đã thật."

Sở Hành Vân nhếch miệng.

Quyết Minh Tử hồi tưởng lại chuyện cũ, mặt lộ rõ hổ thẹn: "Hắn bảo ta nói tường tận hơn, ta cũng chỉ có thể nói tiếp, nhiều nhất là chân trắng như tuyết, da trong như ngọc vân vân... Hắn nghe xong, đố kỵ ta, liền kể với ta thứ hắn nhớ vào ngày hôm sau là...

"Trên kệ đầu giường có đặt một quả quýt đã bóc, tẽ ra làm bốn múi, trên gối thêu uyên ương, mắt trái uyên ương... không biết có phải là vì đang thêu dở thì hết chỉ đen không, cho nên còn lẫn một ít chỉ xanh đen, góc trái bên dưới chăn thêu một đóa mẫu đơn đỏ thẫm, có hai vòng nhị hoa, tại nhị hoa thứ ba ở vòng thứ hai hình như bị rơi mất túi phấn. Cô nương đó rất đẹp, chân rất dài cũng rất trắng, hơi cử động, tơ lụa sẽ nổi lên ba vết nhăn, cử động thêm nữa, sẽ nổi lên tám vết nhăn..."

Sở Hành Vân trợn mắt há hốc miệng.

"Sở hiệp khách, giờ ngươi cảm thấy thế nào? Có còn cảm thấy khả năng này tốt nữa không? Người bệnh kia có nói, thứ duy nhất hắn thực lòng muốn nhớ kỹ chỉ là cô nương kia mà thôi, còn lại thì hắn chỉ mong quên đi bằng sạch, nên mới đố kỵ với ta."

"Ta nghe câu chuyện của bệnh nhân kia mới nghĩ tới độ chính xác của trí nhớ, cho nên... ta phải tìm một biện pháp đo lường tính toán." Thần y xoay người đi tìm, rồi lấy từ sau tủ ra hai bộ bàn cờ nhảy: "Sở hiệp khách, ngươi xem, 666 viên lưu ly châu này được đặt ngẫu nhiên trên bàn cờ. Lúc đó ta muốn đo lường ký ức của bệnh nhân kia, chỉ cho hắn liếc mắt qua, rồi đảo tung bàn cờ, lại gọi hắn đến, cho hắn nhìn thêm lần nữa. Hai canh giờ sau, bảo hắn sắp xếp về nguyên dạng. Hắn lập tức xếp xong, ta đối chiếu, 666 viên lưu ly châu chỉ sai đúng mười hai viên."

Quyết Minh Tử bỏ cả hai bàn cờ lưu ly châu vào trong một cái túi đưa cho Sở Hành Vân: "Xin hãy cầm lấy. Ngươi trở về nhà, treo một bàn lên tường, cất một bàn đi, nhớ là không được để tôn phu nhân cố ý quan sát, mà chỉ được để nàng lơ đãng nhìn thấy, chờ nàng xếp xong, ngươi hẵng đi đối chiếu, nếu như sai từ mười đến hai mươi viên, ta vẫn có thể tính biện pháp..."

"Được, được."

Sở Hành Vân dẫn Tiểu Tạ và muội muội cáo từ, về nhà xong là lập tức làm theo. Y đẩy Tạ Lưu Thủy ra ngoài, treo bàn cờ vào phòng, rồi gọi Tạ Lưu Thủy vào, hôn một cái lại đi ra ngoài. Ba người chuẩn bị đi mua dược liệu thần y dặn, trước khi đi, Sở Hành Vân gạt tung bàn cờ, Tạ Lưu Thủy mở cửa phòng đi vào hỏi:

"Ngươi đã xong chưa? Còn rề rà gì nữa?"

"Đây rồi đây, đi thôi."

Ba người cùng nhau đi ra ngoài, Sở Hành Vân đóng chặt cửa, thầm nghĩ, mới có một chốc như vậy, Tạ Lưu Thủy chắc vẫn chưa đảo mắt qua hai vòng... hẳn sẽ không nhớ ra được.

Mấy vị thuốc đó thật sự khó kiếm, Sở Hành Vân chạy khắp thành, còn lẻn vào chợ đêm, mới tìm xong hết dược liệu, đến nhà trời đã tối om, y nghĩ bụng, cách vài canh giờ, dù Tạ Lưu Thủy có liếc thêm lần nữa, giờ chắc cũng quên gần hết...

Về đến nhà, Sở Hành Vân cố ý làm rớt bàn cờ, viên cờ lưu ly văng tung tóe.

"Vân Vân, ngươi đúng là vụng về."

"... Còn không mau tới giúp ta? Giúp ta xếp về như cũ đi..."

Hai người nhặt nhạnh quân cờ rơi vãi khắp phòng, Sở Hành Vân nói: "Chi bằng để ta nhặt, ngươi giúp ta xếp, thế thì còn nhanh hơn."

"Được, ngươi muốn bày thành thế nào?"

Sở Hành Vân: "Bày về như... lúc ta mới treo lên."

"Dễ ợt." Tạ Lưu Thủy cười nói, hắn đi tới bên dưới bàn cờ, tay nắm lưu ly châu Sở Hành Vân nhặt nhạnh, gắn từng viên một lên trên dễ như húp cháo, mặt mày đắc ý.

Xếp xong, hắn đi ra ngoài nấu cơm, Sở Hành Vân vội vã chạy tới, gỡ bàn cờ nhảy xuống, đối chiếu với bàn cờ mình giấu đi.

Y bỗng thấy lạnh rùng mình:

666 viên không sai viên nào.

Ngày hôm sau, thần y đến sắc thuốc, Sở Hành Vân lén lút đặt bàn cờ lưu ly châu  trước mặt hắn.

"Sở hiệp khách, làm sao vậy? Tôn phu nhân nàng..."

"666 viên, không sai viên nào."

Quyết Minh Tử giật mình kinh ngạc: "Không sai... một viên nào? Ngươi có chắc Tôn phu nhân chỉ liếc mắt nhìn thôi không?"

"Chỉ liếc mắt một cái, không hề nhìn nhiều thêm. Thần y, vậy... có thể..."

Quyết Minh Tử vừa quạt nồi sắc thuốc, vừa lắc đầu: "Vậy thì Sở hiệp khách ngươi đành chịu vậy, thần y như ta cũng không thể làm gì rồi!"

"Không được, thần y, ngài là thần y, trời không tuyệt đường người, nhờ cậy ngài nghĩ cách..." Sở Hành Vân vội vã nói, "Không dối gạt thần y, ta cũng có chút tiếng tăm trên giang hồ, thường nói muốn nổi danh phải tranh thủ... "

Sở Hành Vân cố ý không nói hết, Quyết Minh Tử thấy khó hiểu: "Câu muốn nổi danh phải tranh thủ này có bao hàm ý gì khác sao"

"Không có ý gì. Chỉ là, một người nếu có thể thành danh, ắt phải có chút tài cán. Thần y ngươi nhìn xem, chữ "tài" trong tiền tài là "bối" đi liền với "tài", phải có "tài", "bối" mới đến. Phát tài phải nhanh chóng, không chậm trễ, dĩ nhiên, nổi danh cũng phải tranh thủ sớm mà làm. Sở mỗ thành danh đã nhiều năm như vậy, tất..."

"Ồ ồ, ta hiểu rồi, Sở hiệp khách lắm tiền nhiều của, một mảnh tình si, chịu dốc hết vốn liếng vì tôn phu nhân! Trên đời không việc khó, chỉ sợ người vừa có tâm vừa có tiền. Cũng không phải là hoàn toàn không có cách, chứng mất quên do đầu óc xảy ra vấn đề, cho nên chữa cũng phải chữa ở đầu óc."

Sở Hành Vân nhanh miệng hỏi: "Thần y, vậy phải chữa đầu óc... như thế nào?"

"Não do tâm điều khiển, phải bắt đầu từ tâm."

Sở Hành Vân thầm nghĩ Quyết Minh Tử này nói chuyện cứ úp úp mở mở: "Thần y, ta không biết một chữ dược lý nào, ngài có ngại nói thẳng?"

"À, nói một cách thông tục thì, ngươi hãy để tôn phu nhân... chịu kích thích nhiều một chút."

"Hả?"

"Hả gì mà hả, người mắc chứng mất quên có thể nhớ mọi chuyện hết sức rõ ràng, mọi việc đều có thể tái hiện rõ từng tiểu tiết, không quên bất cứ điều gì dù là nhỏ nhặt nhất. Đau khổ đối với người khác chỉ có một phần, sang bọn họ lại nhân lên thành mười phần, sung sướng với người khác chỉ có một phần, sang bọn họ cũng nhân lên thành mười phần! Theo đó, những kích thích mạnh sẽ tác động đến tâm trạng bọn họ nhiều gấp trăm vạn lần, chỉ cần kích thích..." Quyết Minh Tử khoa tay miêu tả, "Đầu óc họ sẽ không xử lý được, lập tức xảy ra vấn đề. Đầu óc xảy ra vấn đề sẽ không nhớ được gì hết."

"Nhưng mà..." Sở Hành Vân nghĩ đến Tạ Lưu Thủy lòng dạ thâm sâu, thoạt nhìn bên ngoài sinh động, vui thì cười, giận thì mắng, mà có lẽ không đặt chuyện gì vào lòng, nội tâm rất lạnh, y nói, "Phu nhân ta... chớ nhìn hắn tươi cười như thường, thực ra không quan tâm chuyện gì cả."

"Không, câu này của Sở hiệp khách sai rồi, người sống trên đời tất sẽ có điều quyến luyến, nếu như không còn quyến luyến gì, chẳng đã sớm thắt cổ tự tử rồi sao? Sở hiệp khách phải suy nghĩ cẩn thận, kích thích này phải nhằm vào tử huyệt, đúng không? Song phương pháp này chỉ là kế tạm thời, kích thích nhất thời, đầu óc xảy ra vấn đề nhất thời, cũng chỉ có thể quên đi nhất thời."

"Thần y, không có biện pháp trị tận gốc sao?"

Quyết Minh Tử thở dài: "Khó, khó lắm, bệnh bẩm sinh đã có là do ông trời nhét cho, khó chữa nhất. Có điều nói ngược lại, đối với người mắc chứng mất quên mà nói, cả đời có được một chốc lát quên đi đã là nguyện vọng thành hiện thực, nào còn dám đòi hỏi gì nữa?"

"Vậy thì... thần y, ta nên làm gì để kích thích hắn đây?"

"Ta làm sao biết được! Đó là phu nhân của ngươi, ngươi còn không hiểu thì ai hiểu? Đừng có lo, này người mắc chứng mất quên không hề tầm thường, việc vui bình thường đặt lên người bọn họ đều sẽ nhân lên gấp mười lần. Sở hiệp khách chỉ cần thực hiện một nguyện vọng... tám chín phần vui cho phu nhân, phu nhân cũng sẽ cảm thấy vui đến tám mươi chín mươi phần, vậy còn chẳng phải là vui tới kích động luôn sao?"

Sở Hành Vân gật gù, bắt đầu động não suy nghĩ xem có chuyện gì kích thích được tới Tạ Lưu Thủy, còn có thể làm cho hắn vui tới kích động được?

Thần y tiếp tục sắc thuốc, Sở Hành Vân ở bên cạnh đăm chiêu suy tư, vẫn không nghĩ ra bất cứ manh mối nào.

Thuốc sắc xong, Sở Hành Vân bưng đi, múc, thổi, đút từng thìa cho muội muội uống, Tiểu Tạ ở bên cạnh nhìn từ đầu chí cuối.

Một lúc sau, Sở Hành Vân trở về phòng, trông thấy Tạ Lưu Thủy uể oải ngã vật ra giường, bèn thuận miệng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Ốm à."

Tiểu Tạ thở dài: "Aiii dà, không có gì."

Sở Hành Vân biết, không có gì chính là có gì, thế là ân cần gặng hỏi: "Ngươi lại làm sao?"

"Ừm, không sao."

Không sao chính là có sao, Sở Hành Vân thừa hiểu, y ngồi xuống rìa giường, thả giọng thật chậm: "Nói đi chứ, ngươi cứ uể oải chán nản thế là sao?"

Tạ Lưu Thủy ho khẽ vài tiếng, rồi khoát tay nói: "Không sao cả, không sao thật, chỉ là mấy hôm nay phải nấu cơm... người bị khói lửa hun... nên là không được nhanh nhẹn lắm thôi."

Sở Hành Vân nghĩ thầm, Tạ Lưu Thủy lưu vong bao năm, có mưa tên bão đạn nào chưa thấy, mỗi vậy mà người đã không nhanh nhẹn được? Có điều phu nhân nhà mình đã muốn giả đồ, người làm chồng đương nhiên phải chiều, thêm vào đúng là mấy hôm nay Tiểu Tạ đều lo liệu việc nhà, cần phải nghỉ ngơi, đâu thể bắt hắn làm hết được, y nói: "Được, vậy ngươi cứ nằm đây một lúc đã, ta xuống Hoa Bích Lâu mua mấy món mang về, ngươi muốn ăn gì?"

"Hôm ta làm loạn ở Hoa Bích Lâu, phu quân và Tống gia Đại thiếu gia ăn món gì, ta ăn món đó."

Sở Hành Vân nhìn hắn, trầm tư rồi nói: "Theo ta thấy, Hoa Bích Lâu chẳng có món gì ngon. Chi bằng ta ra đầu đường chỗ Vương đại nương mua chai giấm chính tông về cho ngươi uống? Dùng đồ chua khai vị trước lúc ăn là tốt nhất."

Tạ bình giấm bật cười: "Vân Vân, ngươi xỉa đểu ta."

Sở Tiểu Vân lườm hắn: "Ta đã bái đường thành thân với ngươi, động phòng cũng không biết đi tới lần thứ mấy rồi, ngươi còn muốn hít dấm khô bậy bạ, ta không xỉa ngươi thì xỉa ai?"

"Được rồi, là lỗi của ta, là ta nhỏ nhen. Ngươi cứ mua bừa vài món đi, ta không kén món gì cả, dễ nuôi lắm."

Sở Hành Vân xoa người hắn rồi đi ra cửa phòng, vận khinh công, xuống núi.

Về nhà, sườn chiên xù hấp lá dong, thỏ hầm hạt sen, bánh hoa mơ đường phèn... xếp kín cả bàn, Sở Hành Vân vào phòng gọi Tạ Lưu Thủy ra ăn cơm, Tiểu Tạ giả bộ đứng dậy, rồi ngã vật trở về, đỡ trán nhíu mày: "Phu quân, không được rồi, đầu ta vẫn còn đau, phải nằm thêm một lúc nữa, ngươi và tiểu cô tử cứ ăn trước đi."

"... Được thôi."

Sở Hành Vân ra bàn chia thức ăn, mỗi món đều chừa cho Tiểu Tạ một đống, sau đó bỏ vào trong cặp lồng giữ ấm, y ăn cơm với muội muội xong, liền xách cặp lồng vào trong phòng: "Dậy ăn cơm nào, ta bê cơm vào cho ngươi rồi này."

Tạ Lưu Thủy ngồi dậy như con ma ôm, ho khù khụ vài cái, Sở Hành Vân mở làn thức ăn ra, Tiểu Tạ hí hửng lại gần, đưa tay ra muốn lấy, kết quả tay vừa giơ lên, đã lực bất tòng tâm rũ xuống...

Tiểu Tạ cố ý nhìn hai tay rã rời của mình, thở dài đầy bất lực: "Vân Vân à, ta đau đầu, hai mắt hoa cả lên, tay chân mệt rũ, không cầm nổi cả đũa! Aiii, ngươi nói xem giờ phải làm sao đây..."

Sở Hành Vân kiên nhẫn nhìn hắn: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Đút ta ăn!"

Sở Hành Vân bật cười: "Giỏi đấy, Tạ Lưu Thủy, ngươi cố tình diễn lâu như thế cũng chỉ vì ôm ý đồ này? Ngươi muốn ta đút thì cứ nói thẳng, giả bộ dở người như vậy làm gì, ta cũng đâu phải không chịu đút ngươi ăn."

"Ta nói thẳng... ngươi cũng sẽ... đút ta ăn thật?"

Sở Hành Vân lườm hắn: "Há miệng... "

"Ngươi đút cơm kiểu gì vậy, phải thổi trước chứ..."

"Cơm với thức ăn đặt đó một lúc rồi, còn nóng nữa đâu, thổi nữa là nguội."

"Ta mặc kệ, ngươi phải thổi! Dính khí Tiểu Vân, cơm ăn mới ngon."

Sở Hành Vân bó tay, chỉ đành đưa thìa canh tới trước môi, thổi nhẹ, sau đó đưa đến trước mặt Tiểu Tạ: "Mở miệng ra nào, aaa..."

Tiểu Tạ "a" một cái ăn vào, được đút xong một bữa cơm, Tiểu Tạ chui vào trong chăn như con cáo nhỏ mãn nguyện định bụng ngủ trưa.

Sở Hành Vân nhìn thấy Tạ Lưu Thủy như vậy thì bật cười, thầm nói: "Ăn no lại nằm, giống y như con heo."

Tạ Lưu Thủy vẫn chưa ngủ, nghe thấy thế liền đáp: "Câu này của phu quân sai rồi, ăn no xong nằm lên giường đâu có phải là muốn ngủ chứ."

Bụng no, cật đói.

Sở Hành Vân lắc đầu, làm mặt vô phương cứu chữa: "Giờ mới giữa trưa... trong đầu ngươi đã toàn là..."

"Phu quân! Ta đâu nói gì, ta vẫn chưa hề nói gì mà."

Sở Tiểu Vân đấu võ mồm không lại hắn, bèn quay đầu đi dọn bát đũa, chăm chỉ đặt bát dưới chỗ có nắng, dùng nhật bộc pháp để khử vết bẩn. Tháng năm phương Nam, gió ngưng lá lặng, hoa cây trong vườn dậy hương ngan ngát, dưới tán cây râm mát có đặt chiếc giường nhỏ, Sở Hành Vân nằm trên, tay cầm một cuốn điển tịch võ học Trương tông sư mới ra, lật vài trang, nắng rắc lốm đốm, ve kêu rầm rì, giường trúc êm êm, tay mỏi quăng sách, đánh giấc ngủ trưa.

Ngủ vô tư vô lo một giấc tới khi tự tỉnh lại, vừa mở mắt, Sở Hành Vân đã lập tức ngửi thấy mùi canh, y xoay người bò dậy, đi vào bếp bắt Tiểu Tạ: "Tối nay ăn gì?"

"Ăn canh, canh trứng cà chua thịt bò."

"Ta ăn canh trứng cà chua rồi, cũng nghe canh thịt bò cà chua rồi, mà chưa bao giờ nghe thấy món này cả."

"Đám mây ngốc như ngươi thì biết cái gì. canh cà chua thịt bò nhất định phải có trứng đánh thành hoa. Đánh đều trứng rồi thả toàn bộ vào, trứng sẽ dính vào thành một cục, sẽ không gọi là trứng hoa nữa mà gọi là trứng cục, canh thịt bò cà chua trứng cục. Nước cũng phải vừa khéo, tuyệt đối không được quá tay, chỉ cần hơi nhiều nước một chút, gọi là canh cà chua loãng, mất hết vị trứng hoa." Tạ Lưu Thủy cầm muỗng, múc lên rồi đổ xuống dưới, tỏa ra một luồng hơi trắng, "Ngươi nhìn ta làm xem, trứng hoa màu vàng nhạt sẽ tan vào trong, canh sẽ đậm đà, cà chua thêm vị chua ngọt, rồi bỏ thịt bò mềm vào..."

Tiểu Vân đã thèm rớt dãi, liền nói: "Ngươi đừng nói nữa, múc một bát cho ta uống trước đi."

Sở Hành Vân bưng lên, nếm thử một ngụm xong, khen không ngớt miệng: "Ngươi học nương ngươi cách nấu ăn sao?"

"Đúng, hồi bé ta thích nhất ăn món canh này, ngày nào cũng xem nương làm, vậy mà còn không biết làm thì hóa ra ta bị ngu à?"

Sở Hành Vân vừa hay đang muốn biết Tạ Lưu Thủy ưa thích gì, bèn nói: "Ngươi thích ăn thịt bò à?"

Tạ Lưu Thủy lắc đầu.

"Nhưng mà... không phải ngươi nói ngươi thích uống canh trứng thịt bò cà chua nhất sao? Vậy là... thích ăn cà chua? Hay thích ăn trứng hoa?"

"Đều không phải, đúng là ta thích uống món canh này, có điều, luận về ăn..." Tạ Lưu Thủy dán đến, hôn Sở Tiểu Vân một cái, "Ta thích ăn ngươi nhất."

Sở Hành Vân đẩy hắn ra: "Ăn cơm trước đã, tối... tối hẵng tính."

Tiểu Tạ cười tiếp tục nấu cơm. Sở Hành Vân đi ra khỏi nhà bếp, vọng mây tía xán lạn cuối trời, bỗng dưng nghĩ thông, diệu kế nảy ra trong đầu...

Diệu, quá diệu, quả đúng là diệu kế!

Sở Hành Vân khẽ mỉm cười, y quay vào phòng, mang bàn cờ lưu ly châu ra bày lại, sau đó treo lên đầu giường, rồi cũng lấy ra một bàn cờ lưu ly châu khác, sắp theo đúng như vậy, giấu kỹ.

Cơm nước no nê, Sở Hành Vân lập tức chạy về phòng. Tạ Lưu Thủy đang lau bàn, liếc thấy một chồng bát đĩa được rửa bằng nhật bộc pháp đặt trong nhà thì lắc đầu liên tục, cuối cùng chỉ đành cam chịu dọn luôn chỗ đó, dùng thủy tẩy pháp rửa từng cái trắng tinh sáng loáng mới cất vào trong chạn bát.

Đến khi vào phòng, hắn lại nhìn thấy đầu giường có treo một bàn cờ, đang chuẩn bị hỏi, thì bỗng phát hiện Sở Tiểu Vân ăn mặc chỉnh tề, ngồi nghiêm trang bên giường.

Tạ Lưu Thủy ngỡ ngàng: "Ngươi định... đi ra ngoài à?"

Sở Hành Vân khoác áo bào trắng như tuyết, xỏ giầy trắng, mặc kín từ trên xuống dưới như thể lập tức khởi hành ra ngoài dãi gió dầm sương...

Tạ Lưu Thủy: "Ngươi định... đi đâu thế?"

Sở Hành Vân đứng dậy: "Ta đi ra ngoài có việc nhỏ này, sẽ về nhanh thôi, ngươi cứ yên tâm."

Tiểu Tạ có vẻ không được vui, hắn lầu bầu: "Đêm hôm, bên ngoài có chuyện gì mà cần phải đi làm?"

"Ngươi yên tâm, ta về nhanh lắm, thật, về rồi ta nói ngươi."

Tiểu Tạ miễn cưỡng vô cùng, chỉ e đêm nay sẽ phải một mình trông phòng ngủ, nhưng cũng chẳng thể trói trượng phu ở nhà được, cuối cùng chỉ đành nói: "Vậy ngươi đi nhanh về nhanh."

Sở Hành Vân gật đầu, đeo kiếm phong hầu, bước ra khỏi cửa phòng...

Sau đó đi một vòng bên ngoài, lại mở cửa phòng quay vào.

Tạ Lưu Thủy giật mình: "Ngươi... sao ngươi về nhanh vậy?"

Sở Hành Vân làm bộ khó hiểu: "Không phải ta đã nói, chỉ đi bàn bạc việc nhỏ, sẽ trở về nhanh thôi rồi sao? Đại trượng phu nào có thể nói lời không giữ lời? Hử, lẽ nào ngươi không muốn ta về sớm?"

"Sao thế được, ta ước sao ngươi đừng đi đâu cả."

"Sao lại không được." Sở Hành Vân dửng dưng ngồi xuống giường, nói, "Trượng phu về nhà, thân là thê tử phải làm gì?"

"Dạ vâng, hầu hạ ngài thay quần áo."

Tạ Lưu Thủy duỗi tay tới muốn cởi áo ngoài hộ y, Sở Hành Vân đưa tay cản, chỉ xuống giày, hất hàm: "Tháo giày cho ta trước."

"... Được rồi được rồi, lệnh phu khó trái, Vân Vân, ngươi đúng là khó hầu..."

Sở Tiểu Vân xoa người hắn: "Ngươi mà hầu hạ tốt, ta sẽ có quà cho ngươi."

"Hôm nay là ngày lành gì vậy, vô duyên vô cớ lại tự dưng tặng ta quà?"

Sở Hành Vân suy nghĩ rồi nói: "Dựa theo phong tục quê ta, sau khi thê tử xuất giá, nếu như chịu thương chịu khó phụng dưỡng phu quân, thì hôm nay trượng phu phải tặng quà thê tử."

"Chưa nghe bao giờ, phong tục quê ngươi đúng là kỳ quái."

Sở Hành Vân thầm trách, phong tục động phòng phải làm đến khi tia nắng đầu tiên rọi xuống đầu giường của Tạ gia mới thực sự là chuyện quái lạ.

Tạ Lưu Thủy ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, cởi giầy cho y, vừa để tay lên... lại bỗng nhận thấy, xúc cảm thật là... ấm áp mịn màng, hình như không phải quần...

Hắn hoang mang sờ soạng lên trên, vuốt tới... cẳng chân, cẳng chân cũng trần truồng.

Hắn lại lướt lên nữa trong sự khó tin... vuốt qua đầu gối, đến cặp đùi...

Đều là da dẻ trần trụi.

Trong đầu Tạ Lưu Thủy vang lên tiếng "ong ong".

Bên dưới lớp áo choàng bó chặt, Sở Hành Vân chỉ xỏ đúng một đôi giày trắng, còn lại không một manh vải che chắn.

Cả người lõa lồ, trần như nhộng.

Ý nghĩ này như chọc phải tổ ong bò vẽ, bầy ong vỡ tổ, bay nhảy tung tăng trong đầu Tiểu Tạ, tiếng "ong ong" rền vang.

Tạ Lưu Thủy ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Hành Vân.

Sở Hành Vân hơi nghiêng đầu, thổi tắt nến đầu giường, giữa màn đêm tối tăm, y duỗi tay tới hất bàn cờ treo đầu giường xuống, từng viên cờ nhảy lưu ly châu rơi xuống đất thành tiếng lách cách...

Tạ Lưu Thủy không hơi đâu nghe nữa, hắn chỉ cảm thấy cánh tay của Sở Hành Vân đang cuốn đến, choàng lấy cổ mình:

"Vào đi..."

Bầy ong vò vẽ trong đầu kêu lên phẫn nộ, sà xuống, điên cuồng cắn lấy Tiểu Tạ, che phủ tâm trí hắn u ám, cắn cho dục vọng hắn sưng phồng căng cứng...

Chỉ hận không thể lập tức...!

Tạ Lưu Thủy ghì mạnh người Sở Hành Vân xuống giường.

Hai mắt không thấy, chung quanh mơ hồ, hắn đột nhiên sực nhớ ra thứ gì, bắt đầu bực dọc lần mò tới kệ đầu giường, càng cuống lại càng không sao tìm được, chỉ nghe thấy Sở Hành Vân khẽ thở dài:

"Đừng tìm nữa, làm luôn..."

Tên đã lên cung, gần như muốn bung xõa hết cả, Tạ Lưu Thủy cắn nhẹ răng, miễn cưỡng ngăn cản mình. Trước lúc hành sự, hắn đều sẽ nghiền ngẫm nghiên cứu không ít thư tịch liên quan, đang chuẩn bị nói có sách, mách có chứng, dạy dỗ Tiểu Vân rằng chưa nới rộng đã làm sẽ nguy hiểm tới mức nào...

Sở Hành Vân lại rướn người dậy, dán sát tới bên tai Tạ Lưu Thủy, khẽ khàng:

"... Ướt rồi."

Chỉ chớp mắt, một tia chớp đánh thẳng xuống thiên linh cái, chạy qua não, chạy qua sống lưng, bổ cho dây cung của hắn đứt phựt...

Tạ Lưu Thủy mất khống chế nguyên đêm.

Ngày hôm sau tỉnh lại, hắn nâng đầu mình, mơ màng nhìn cảnh tan hoang dưới đất...

Gì vậy chứ?

Tiểu Tạ mơ màng, mê man nhìn lưu ly châu vãi đầy đất, nghĩ bụng phải dọn lại mới được.

Hắn nhặt từng hạt châu lên, sau đó đứng bên dưới bàn cờ treo đầu giường, muốn xếp trở về...

Tạ Lưu Thủy nắm hạt châu, chau mày trầm tư, bàn cờ này... ban đầu trông thế nào nhỉ?

Viên lưu ly châu này vốn... nằm ở đâu?

Chậc, không đúng, tối hôm qua sau khi dùng bữa, Sở Hành Vân đã treo bàn cờ ở đây, hắn rõ ràng đã thấy rồi, còn nhìn tận mấy lần...

Rốt cuộc phải bày lại thế nào?

Không thể, không thể nào, tuyệt đối không thể thế được.

Sống hai mươi bảy năm, tuyệt nhiên chưa bao giờ có chuyện như vậy.

Hắn không tài nào nhớ ra được!

Sở Tiểu Vân thò nửa đầu ra khỏi chăn, nhìn Tiểu Tạ tội nghiệp ôm cái đầu đã ngốc, đứng đó trầm tư suy nghĩ, cầm hạt châu, mãi vẫn không hạ xuống được.

Sở Hành Vân phì cười: "Tạ Lưu Thủy, không phải ký ức ngươi siêu quần, vừa thấy đã nhớ sao? Hôm nay lại làm sao?"

Tạ Lưu Thủy nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Sở Hành Vân: "Ngươi dụ dỗ ta."

Sở Hành Vân khảng khái lý luận: "Ngươi nói bậy. Ngươi là thê tử ta dùng kiệu hoa tám người khiêng rước về nhà, đã có người làm mai làm mối, danh chính ngôn thuận, trên đời này há có chuyện trượng phu dụ dỗ thê tử?"

"Không xuống được giường ngươi thấy vui lắm sao?"

"Vui lắm. À, bàn cờ lưu ly châu này là hôm qua ta lỡ tay va phải, làm phiền vợ hiền giúp ta dọn dẹp, tốt nhất là về đúng trạng thái ban đầu, ta biết ngươi am hiểu chuyện này nhất mà, vi phu ngủ bù cái đã."

Tiểu Vân chui về trong chăn, ngủ say như chết.

Tiểu Tạ bĩu môi, quay đầu về tiếp tục đối phó với bàn cờ, hắn đặt một hạt châu lên, lòng thầm nghĩ...

Hình như là đặt ở đây... hẳn là thế...

Thả chừng dăm ba hạt, nhìn lại thấy... hình như không đúng lắm...

Tiểu Tạ vò đầu bứt tai, không phải, không nên như vậy! Hắn rõ ràng đã nhìn thấy rồi, sao hiện giờ trong đầu ngoài Sở Hành Vân cũng chỉ có Sở Hành Vân, không còn nhớ được bất cứ thứ gì nữa, chuyện này là không thể...

Khoảnh khắc ấy, hắn chợt nhớ về ngày còn nhỏ, muội muội ngâm thơ, ngâm đi ngâm lại, sàng tiền cái gì quang, cái gì địa thượng sương, học một câu, quên một câu, vỗ đầu giậm chân, vò đầu bứt tai, bực tức tới độ đỏ cả mặt.

Ngốc thật.

Giờ phút này, Tạ Lưu Thủy nắm lưu ly châu, đứng nghệt ra nhìn bàn cờ không bày được, hắn bật cười, ngộ ra Sở Hành Vân muốn tặng hắn quà gì.

Hóa ra, đây gọi là quên.

Tạ Lưu Thủy thuận tay xếp theo trực giác, sau đó rửa tay đi nấu ăn...

Hắn vừa bước chân ra ngoài, Sở Hành Vân đã hất tung chăn, lập tức gỡ bàn cờ nhảy xuống, đối chiếu với bàn cờ trong tay.

Sở Hành Vân mỉm cười, lắc đầu nhè nhẹ:

Hơ, sai mất 520 viên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung