Hồi thứ 51: Thác phiến thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm một hôm nào đó, Sở Hành Vân đang ngủ say, Tiểu Tạ nằm cạnh lại gần, dùng giọng nũng nịu đẩy y: "Sở Sở, tỉnh dậy đi."

Sở Tiểu Vân mơ mơ màng màng mở mắt ra, cứ ngõ Tạ Lưu Thủy đang muốn đòi hôn chào buổi sáng mỗi ngày, y nhắm hờ mắt, ôm chầm lấy Tiểu Tạ, vỗ về, hôn một cái: "Ngoan nào, để ta ngủ..."

Tạ Lưu Thủy không dễ đuổi đi như vậy, hắn giữ chặt lấy Tiểu Vân: "Ngủ, ngươi chỉ biết ngủ, này, ta nghe nói trước đây ngươi gà gáy liền dậy, ngày ngày luyện công, sao giờ lại biến thành một đám mây lười rồi? Khổng Tử thấy Tể Dư ngủ ngày, mắng hắn là gỗ mục không đẽo được, tường phân không thê trát. Ngươi nhìn ngươi xem, thời gian quý giá như vậy mà lãng phí..."

Sở Hành Vân lười nghe hắn nói chữ giả bộ thê tử đốc thúc trượng phu, quay đầu sang hôn Tiểu Tạ, bịt miệng hắn.

Tạ Lưu Thủy chỉ mới im được một lúc, đã lại nói tiếp: "Dậy đi, dậy đi, cổ nhân Vân, dậy sớm để thành công, ngày nào ngươi cũng ngủ nướng như vậy, không tốt cho cơ thể..."

"Đêm nào ngươi cũng làm ta đi ngủ muộn như vậy, mới gọi là không tốt cho cơ thể!"

Tiểu Tạ tự biết mình đuối lý, đành ngậm miệng, xoay người, trùm chăn, cuộn tròn người lại, co vào trong góc.

Sở Hành Vân không cầm lòng nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, y thở dài thườn thượt, ôm lấy Tạ Lưu Thủy từ sau lưng: "Thôi được rồi, ta nghe lời ngươi, nghe theo ngươi hết! Ta dậy là được chứ gì..."

"Thật!" Tạ Lưu Thủy nghiêng người sang chặn người y, "Vân Vân, ngươi tốt nhất!"

"... Vậy ngươi cũng phải xuống để ta dậy chứ."

Tạ Lưu Thủy nhíu mày, không chỉ không lăn xuống, mà còn nhỏm người dậy: "Này, phu quân, người xưa có câu, dậy sớm để thành công, dậy sớm để-thành-công"

"Tạ Lưu Thủy! Ngươi đi ra ngoài đi... đù." Sở Hành Vân chửi hắn, Tiểu Tạ ra vẻ sợ hoảng hồn: "Thân làm thê tử ta quá sơ suất, không biết phu quân còn thích làm ở bên ngoài, nhưng ngươi xem, ngoài trời nắng chang chang, giờ chúng ta mà chơi ngoài trời giữa ban ngày ban mặt, ta làm thê tử... ngượng ngùng biết bao, kính xin phu quân thứ lỗi, đợi đến đêm khuya trời tối người yên, chúng ta hẵng làm, có được không?"

"..."

Cục tức nghẹn trước ngực của Sở Hành Vân bị va toạc...

Đang lúc hứng nhất, bỗng nhiên từ ngoài sân vọng vào tiếng quát:

"Mở cửa! Mở cửa! Mở cửa! Sở Hành Vân! Ngươi có bản lĩnh cướp vợ người khác, thì cũng có bản lĩnh ra mở cửa chứ!"

Sở Hành Vân đơ ra, nhanh tay đẩy Tạ Lưu Thủy dậy: "Bên ngoài xảy ra vấn đề rồi, mau dừng lại đi."

Tiểu Tạ cắn răng, ôm chặt lấy Tiểu Vân không chịu buông tay, như gấu con ôm hũ mật.

"Sở Hành Vân, ông đây nhắc nhở ngươi! Còn không mở nữa là ta đây xông vào bây giờ!"

"Mẹ kiếp!"

Tạ Lưu Thủy thầm chửi một câu, mặt quạu xị, lăn từ trên người Sở Hành Vân xuống dưới, xuống rồi vẫn không chịu thả, ôm rịt Tiểu Vân.

Sở Hành Vân thấy hắn thế thì buồn cười: "Ngoan nào, buông tay ra đi, không phải ngày nào chúng ta cũng làm rồi à, sao ngươi còn như thể thiếu thốn lắm không bằng? Cùng lắm tối ta bù cho ngươi."

Tiểu Tạ không thả.

Sở Hành Vân chỉ đành sửa lời: "Vậy... để trưa bù, được chưa?"

Tạ dính người miễn cưỡng "ừm" một tiếng.

Sở Hành Vân thấy hắn giận dỗi rầu rĩ ngồi trên giường, cứ cảm thấy buồn cười:

"Ta chỉ không thân mật với ngươi một lần, sao ngươi đã giận dỗi rồi? Chúng ta suốt ngày ôm ấp dính lấy nhau, ngươi vẫn còn chưa thấy chán sao?"

Tiểu Tạ lập tức ngẩng phắt đầu lên như con thỏ vểnh tai, hỏi:

"Ngươi... chán rồi?"

Sở Hành Vân nghe thế thì ngây ra, tiếp đó thở dài đi tới, vỗ một phát lên đầu hắn: "Ngươi suốt ngày nghĩ miên man bậy bạ gì không biết? Ta chỉ nói một câu bâng quơ, mà ngươi luận ra được tới ba lớp nghĩa. Sau đó không cho ngươi suy vớ nghĩ vẩn nữa, nghe chưa?"

Tạ Lưu Thủy nhu mì gật đầu, vùi đầu vào hõm cổ Tiểu Vân, dụi dụi.

Bên ngoài vẫn còn đang quát tháo chửi bới, nhưng vẫn không dám xông vào thật, y chừng là kiêng kỵ uy lực thập dương của Sở Hành Vân. Sở Hành Vân nhìn cả buổi, sấm ầm ào mưa rả rích, cũng không vội ra ngoài nữa, mà cứ thư thả mặc áo lụa mới, rửa mặt, rồi điềm nhiên đi ra ngoài:

"Xin hỏi các hạ, sáng sớm đến trước nhà ta nạt nộ chửi bới là muốn làm gì?"

Người đến để râu quai nón, vạm vỡ to xác, chống cây xích chùy, khịt mũi: "Muốn làm gì? Hừ, muốn đòi Sở hiệp khách một lời giải thích xác đáng!"

"Giải thích gì."

"Lưu Vân Lưu cô nương! Từ nhỏ đã được định thông gia với ta, từ lâu đã là vợ ta! Hiện tại ngươi lại cưới nàng là có ý gì? Gọi con đàn bà lang chạ kia ra gặp ta! Bổn đại gia vẫn còn chưa chết, nàng ta đã dám dùng khổ nhục kế quấn lấy kẻ có tiền ư? Mẹ kiếp! Không có cửa đâu!"

Sở Hành Vân thầm thấy thắc mắc, trên giang hồ căn bản không có ai là Lưu Vân, mà giả đã hóa thật, tay y nắm chắc cán kiếm phong hầu: "Các hạ, giờ Lưu cô nương đã là phu nhân của ta, kính xin ngài tôn trọng nàng, tính ta không quen dùng mồm miệng, không hợp lời là chỉ thích đánh cho sảng khoái, chiêu pháp không ăn thua, mong được các hạ chỉ giáo."

Thấy Sở Hành Vân không muốn khua môi múa mép với mình, gã kia bèn lui về sau một bước, rồi lại quát: "Ta đây không quan tâm! Sở hiệp khách, thanh danh ngươi vang dội như vậy, dẫu sao cũng là người hiểu chuyện, tự ngươi nhìn đi!"

Gã đại hán này rút một xấp giấy ra: "Đây là giấy định thông gia từ bé của chúng ta! Ngươi xem, ngày sinh tháng đẻ đều viết trên đây, còn có cả tên của Lưu lão đầu Lưu lão thái! Vì lấy được vợ cho ta, cha mẹ ta tốn đâu ít bạc chớ! Lưu gia giỏi lắm, thấy Sở hiệp khách ngươi vừa có tiếng vừa có tiền, đã muốn bội ước, bám lấy phú quý, quả thực là tiểu nhân! Hôn ước có thể nói hủy là hủy sao!"

"Rầm" một tiếng, người này thả xích chuỳ xuống đất, rồi đặt mông ngồi phịch trước cửa, nói thẳng: "Dù sao so sánh tài mạo, ta chắc chắn không bì nổi Sở hiệp khách, ta chỉ muốn đến đòi một câu giải thích hợp lý, võ công ta cũng chắc chắn không cao bằng ngươi, nếu Sở hiệp khách không vừa mắt, thì cứ giết đi!"

Sở Hành Vân gật đầu, đáp đúng một chữ: "Được!"

"Này này, ngươi từ từ xem nào, hạ đao lưu mạng chứ! Ngươi còn định giết thật sao! Hả? Ngươi... Ngươi ngươi ngươi! Xem như ngươi lợi hại!"

Sở Hành Vân gác kiếm trên cổ hắn: "Có việc thì nói, còn không có việc gì muốn mượn cớ gây sự thì xéo mau."

"Ta... ta, thôi được, ta đành nói thật, ta và Lưu cô nương được định thông gia từ bé, tình cảm cũng coi như tốt đẹp, bây giờ nghe nói nàng gãy chân, ta... ta chỉ muốn tới thăm nàng, nhân thể... xem thử Sở hiệp khách có thật lòng muốn lấy nàng hay không? Nếu như chỉ vì nàng là người tàn phế, ngươi bị bức ép bởi ngôn luận trên giang hồ, hoặc xuất phát từ lòng thương hại nên mới cưới nàng, vậy thì ta thấy ngươi khỏi cần bận tâm! Chi bằng tác thành, để ta với nàng... nàng... ta vẫn còn rất thích..."

"Đừng hòng! Lưu cô nương đã gả làm thê tử ta, sống là người của ta, chết là quỷ của ta. Ngươi còn dám nhắc tới chuyện này một câu, thì khỏi cần cái đầu này nữa."

"Sở hiệp khách, ta biết, chuyện về ngươi và Lưu cô nương lan truyền tưng bừng trên giang hồ, nói một câu thật tình, ngươi cướp pháp trường vẫn còn có thể lành lặn thoát thân, xem như đều là nhờ công Lưu cô nương! Nếu là không có giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân này, ta thấy ngươi chắc chắn sẽ không qua khỏi! Ta hiểu cặn kẽ nàng, dung mạo nàng không xuất chúng, cũng không có học thức, trong nhà chẳng khấm khá gì, càng không biết võ công, ngươi... người như ngươi! Sao có thể mến mộ nàng được? Hừ, ta thấy tám phần mười là bởi vì nàng ta bỏ bùa ngươi! Vừa hay xảy ra chuyện cướp pháp trường, đang lúc ngươi rơi vào đầu sóng ngọn gió, nàng lại gãy chân, đáng thương nhất, ngươi không lấy nàng sẽ là vô tình vô nghĩa! Cho nên ngươi Sở hiệp khách mới phải bất đắc dĩ, rước nàng làm phu nhân..."

Sở Hành Vân khẽ động kiếm, rạch một vết thương trên người hắn: "Các hạ, nếu như còn xằng bậy một câu, ta sẽ cho vết thương này lớn thêm nữa."

"Vậy ngươi rạch đi! Rạch đi! Ngươi gọi Lưu Vân ra đây cho ta! Ta phải hỏi thẳng mặt nàng xem có tự nguyện ở bên ngươi không! Bằng không hôm nay ta... ta sẽ chết ngay tại đây!"

Sở Hành Vân thầm nói không xong rồi, người này vòng vo như vậy chỉ để gặp Lưu Vân, tại sao lại có người dò la về Lưu Vân? Tạ Lưu Thủy lúc hành sự bất cẩn để lại dấu vết gì sao...

"Phu quân, sao bên ngoài có tiếng cãi nhau ồn ào quá vậy..."

Tạ Lưu Thủy giả nữ, đắp chăn mỏng trên người, đẩy xe lăn gỗ đi ra ngoài, trông hết sức đáng thương, hắn liếc mắt nhìn Sở Hành Vân, Sở Hành Vân bèn vội vàng tới phối diễn:

"Phu nhân, ngoài này gió lớn, ta chẳng đã bảo nàng nghỉ ngơi trong phòng rồi sao?"

Tiểu Tạ ôm ngực, nhăn mặt chau mày: "Ta... ta ở trong nhà mãi cũng thấy ngộp, đi ra... đây hít thở không khí một lúc. Vị này là... ai?"

Sở Hành Vân nhướng mày: "Nàng không nhận ra hắn sao? Hắn tự xưng là... hôn phu của nàng, đã định thông gia từ nhỏ."

Vừa nghe thấy vậy, "Lưu Vân" đã tái mặt, suýt nữa ngã xuống khỏi xe lăn, ngã khuỵu ra đất, Sở Hành Vân kịp thời tới đỡ Tạ diễn sâu, rồi nghe thấy hắn bắt đầu khóc nức nở, tiếng khóc vừa nhu nhược, vừa khiến người ta động lòng: "Phu quân! Người này... vấy bẩn ta! Ta... ta trong sạch thuần khiết gả cho chàng, tuyệt không có... tuyệt không có vị hôn phu, ta thề với trời, trọn đời này kiếp này chỉ có một mình phu quân, nếu phu quân không tin ta, ta... ọe..."

Tạ Lưu Thủy dùng khăn tay vàng nhạt che miệng lại, làm bộ nôn khan, Sở Hành Vân phối hợp ra chiều lo lắng, khom người xuống vỗ lưng cho hắn: "Phu nhân, sao vậy! Nàng làm sao vậy?"

Tiểu Tạ nôn khan một lúc, vừa mới dựng được người dậy, lại duỗi cánh tay mảnh mai như sậy, đập nhẹ lên người Sở Hành Vân:

"Chàng hư lắm."

Tiểu Tạ cúi đầu, mặt thẹn thùng, tay xoa bụng: "Phu quân, chàng còn hỏi nữa... Ta... ta có mang con của chàng chứ sao."

Sở Hành Vân: "..."

Đến lúc hai người ngước mắt sang, đại hán ngoài cửa đã chạy mất tăm từ lâu.

Tạ Lưu Thủy cười đắc chí, đẩy xe lăn trở lại, Sở Hành Vân tiến tới đẩy hắn đi, hỏi: "Người này đến đây gây sự là muốn dò la về ngươi? Đám người này là ai? Ngươi lại chọc phải kẻ nào?"

Sở tò mò gặng hỏi đến cùng như pháo liên thanh, Tạ Lưu Thủy bỗng nhiên đứng thẳng dậy khỏi xe lăn, nâng mặt Sở Hành Vân lên hôn, hôn xong, thì cắn lên môi y trả lời:

"Yên tâm, ta để lộ một sơ hở cho nàng, bọn họ sẽ tự tìm ra chân tướng. Vân Vân ngoan, ngày "xuân" tươi đẹp, đừng hỏi những chuyện gây cụt hứng đó nữa, được không?"

"... Được không, chờ đã! Tạ Lưu Thủy, ngươi tháo thắt lưng ta làm gì?"

"Phu quân chẳng mới nói... muốn ra ngoài hành sự sao?"

"Đó là ta... chửi ngươi! Trở về, về trong phòng..."

Tạ Lưu Thủy bế ngang Sở Hành Vân lên, cười hì hì trở về phòng.

Giữa sườn núi, một gã đại hán lột mặt nạ da người xuống, để lộ khuôn mặt mỹ miều.

Một cô nương mù đang ngồi trên tảng tùng thạch phía trước. "Đại hán" dung trang yêu kiều này vận khinh công, vòng tới sau tảng đá, thình lình vươn tay bịt kín hai mắt cô nương, cười nói:

"Đoán xem ta là ai?"

Cô nương mù sờ lên tay người kia, kêu lên: "Tỷ tỷ! Tỷ về rồi sao? Dò la được Lưu Vân cô nương kia là ai chưa?"

"Đừng nhắc nữa! Lưu Vân cô nương cái gì!" Triệu Lâm Đình hất mặt nạ dạ người xuống đất, "Tên kia là đàn ông!"

"Hả, là nam?"

"Đương nhiên, tỷ tỷ muội giả trang dịch dung trong cuộc đã bao nhiêu năm, còn có thể giấu được ta sao? Nực cười là tiểu thố gia kia vẫn chẳng hay biết, diễn trò qua lại với Sở hiệp khách! Này, ta diễn lại cho muội xem! Hắn cầm khăn tay, ngồi trên ghế, liên tục nôn khan giả vờ đang nghén, nôn xong, Sở hiệp khách hỏi hắn làm sao, hắn liền ngẩng đầu nhìn Sở hiệp khách, nũng nịu nói, phu quân, chàng hư quá, chàng còn hỏi nữa, ta có mang con của chàng chứ sao! Ôi má ơi, lúc đó suýt nữa ta bật cười thành tiếng luôn, phải co giò bỏ chạy vội..."

Muội muội Triệu Lâm  m nghe bụm miệng cười: "Nói như vậy, Sở hiệp khách này có lẽ... là đoạn tụ?"

"Có lẽ cái gì, chắc chắn là thế!" Triệu Lâm Đình lột áo quần cải trang nam xuống, choàng chiếc áo lam nhạt lên người, "Ta đoán, họ Sở vì muốn danh chính ngôn thuận ở bên tiểu tình nhi, nên mới bắt tình nhân của hắn giả nữ gả cho hắn! Bảo sao ta nói trên giang hồ không sao tìm được ra người nào tên Lưu Vân, còn tưởng rằng trong đây có vấn đề gì, thực sự là uổng công nghĩ ngợi."

"Kia mà, tỷ tỷ, vậy xem ra, này Sở hiệp khách cũng là người chí tình chí nghĩa đấy chứ."

Triệu Lâm Đình bật cười: "Aiii, lũ đàn ông, chưa bắt vào tay có ai không chí tình chí nghĩa? Tới tay rồi mới bắt đầu lần lữa ngần ngừ. A  m, đàn ông trong thiên hạ đều không đáng tin, muội tuyệt đối không được sụp bẫy của bọn họ!"

"Không đâu." Triệu Lâm  m kéo tay tỷ tỷ, "Muội chỉ tin tỷ tỷ."

Trong Thanh Lâm Cư, phòng các ấm cúng, chiếc giường tựa như con thuyền lá, dập dềnh không ngơi...

Chiến đấu liền mấy ngày, Sở Hành Vân thực sự thấy kỳ quặc, bọn họ đã kết hôn rồi, có thời gian dài đến một đời, Tạ Lưu Thủy lại tranh thủ mọi cơ hội mà làm tình hết mình, quấn lấy y mọi lúc...

Như thể...

Như thể làm nốt ngày hôm nay, sẽ chẳng còn ngày mai vậy...

Y tóm lấy Tiểu Tạ: "Ngươi dừng lại đi..."

"Vân Vân, ngươi ác vậy? Bây giờ lại bảo ta dừng? Ta không thèm nghe ngươi!"

Bản thân Sở Hành Vân cũng đang thở đứt hơi, hết cách, chỉ có thể chờ xong việc mới ôm lấy Tiểu Tạ, gỡ cơ thể đang cuộn tròn của hắn ra, trải phẳng rồi hỏi:

"Ngươi đang bất an lắm sao? Xảy ra chuyện gì?"

Tạ Lưu Thủy mở miệng toan nói không có gì, mà tức thì lại ngậm chặt như vỏ trai, mãi một lúc sau mới chịu mở, dâng ngọc trai bên trong ra.

Hắn nhìn sang chỗ khác, nói: "Đêm tân hôn, ta mơ thấy."

"Mơ thấy gì?"

"Ta mơ thấy ta biến thành một cái trống bỏi."

Sở Hành Vân thấy buồn cười: "Cái gì... trống bỏi?"

"Cái trống bỏi vành đỏ hồi bé ngươi rất thích, ta mơ thấy mình biến thành nó, được ngươi nâng niu trong tay như bảo bối, mới đầu còn rất vui vẻ, nhưng đến ngày thứ ba, ngươi đã thấy chán, vứt ta vào một xó, không buồn quan tâm đến ta nữa."

Sở Hành Vân nghe xong thì nghệt ra, tiếp đó bật cười sảng, y ôm chầm lấy Tiểu Tạ, hôn mạnh lên môi hắn:

"Đồ ngốc, ngươi đúng là đồ ngốc."

Tạ Lưu Thủy ôm Sở Hành Vân: "Ta ngốc chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng ngốc!" Tiểu Vân ôm chặt lấy Tiểu Tạ, chia cho hắn chút hơi ấm: "Ngươi đã nghe thấy ai lấy trống bỏi bao giờ chưa?" Hai tay y nâng đầu Tiểu Tạ lên lắc lắc: "Ngươi nghe thử xem, nghe thấy tiếng nước không?"

Tiểu Tạ vùi đầu vào lồng ngực y, không chịu dậy: "Kể từ khi ngươi biết ta là vị mười năm trước, thái độ đối với ta đã quay ngoắt 180 độ, làm ta từ bùn lầy bay lên mây xanh, ngươi nói, sao ta yên tâm được?"

"Vì sao lại không yên tâm?"

"Ngươi tưởng tượng bạch nguyệt quang của ngươi tốt như vậy, ta lại không giống như tưởng tượng, ngươi mong mỏi mười năm, mới vừa được đến tay, đương nhiên lòng sẽ vui mừng khôn xiết. Chờ tới mấy tháng sau, phát hiện ta có rất nhiều khuyết điểm, sẽ vứt bỏ ta như vứt giày rách."

Sở Tiểu Vân không đồng tình: "Chúng ta đang tân hôn yến, bơi trong mật ngọt, sao ngươi lại cứ muốn nghĩ tới chuyện không đâu như vậy."

"Như ta gọi là sống an ổn nghĩ tới ngày gian nguy. Lúc ngươi ở động Tiêu Nhàn nhà ta, mặt kia của ngươi xuất hiện, ta hỏi, nếu như ta và bạch nguyệt quang cùng rơi xuống nước, ngươi sẽ cứu ai? Ngươi vậy mà còn chưa buồn lưỡng lự đã khẳng định như đinh đóng cột, cứu bạch nguyệt quang!"

"Ta... ta thật sự nói như vậy?"

"Đương nhiên."

"Nhưng... bạch nguyệt quang của ta không phải ngươi sao? Ngươi phải thấy vui mới đúng chứ."

Tiểu Tạ vừa ấm ức vừa bất bình: "Chuyện này có gì đáng để vui, người ngươi nhớ mãi không quên đâu phải chính bản thân ta, mà là ta trong lòng ngươi, do ngươi tưởng tượng ra."

"..." Sở Hành Vân im bặt, y thật sự chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề tinh tế như vậy, thử suy nghĩ kỹ một phen, là thật hay giả giả hay thật, càng nghĩ ngợi càng thấy đau đầu, dứt khoát vò hết thành một cục quẳng đi, rồi ôm lấy Tiểu Tạ, đắp kín chăn cho hắn, nói: "Trước khi kết hôn với ngươi, ta chỉ tự vấn ba câu."

Tạ Lưu Thủy ngẩng đầu lên nhìn y, hiếu kỳ: "Ba câu gì?"

"Thứ nhất, có thể chịu đựng nhìn Tạ Lưu Thủy bị người khác bắt nạt không?"

"Không thể."

"Thứ hai, nhìn thấy Tạ Lưu Thủy ở bên người khác sẽ nghĩ thế nào?"

"Sẽ tức chết."

"Thứ ba, có thích ngày ngày ở cạnh Tạ Lưu Thủy không?"

"Thích, cực kỳ thích."

Sở Hành Vân lại gần, hôn Tiểu Tạ, "Giờ yên tâm chưa?"

Tiểu Tạ co người vào chăn, rầu rĩ "ừm" một tiếng.

Tiểu Sở giữ chặt hắn, dữ dằn gặng hỏi: "Còn muốn nghĩ gian nguy gì nữa không?"

Tạ Lưu Thủy chui ra khỏi chăn, kéo Sở Hành Vân vào trong ôm: "Không nghĩ gian nguy, Vân Vân, sau này ta chỉ nghĩ về ngươi thôi, được chưa?"

"Được."

Hai người lại làm loạn trong chăn một lúc, Tạ Lưu Thủy dậy nấu cơm trưa, đi một chuyến tới nhà bếp xong lại về phòng: "Vân Vân ngoan, cho ta mượn y phục của ngươi mặc đi?"

"Ngươi muốn đi đâu?"

"Ta đi mua một ít thức ăn, trong nhà hết thức ăn rồi."

"Ồ." Sở Hành Vân rút từ đầu giường ra một cái hầu bao, ném cho Tạ Lưu Thủy, "Đỡ đi, bên trong có tiền, ngươi vào thành thấy thích gì thì mua."

"Ngươi tốt vậy! Để ta đếm xem trong này có bao nhiêu đồng nào? Oa, toàn là bạc!"

Sở Hành Vân nằm trên giường, nhắm mắt ngủ.

Một lúc sau, y mở mắt ra, nhìn Tạ Lưu Thủy mặc áo bào trắng vân mây, xỏ giầy trắng như tuyết, quấn thắt lưng ngọc, dùng một ít giao ngân khéo léo che đi vết sẹo trên mặt, cổ như cổ ngỗng, răng như ngà voi, mắt phượng mày ngài, ý cười lợn cợn. Sở Hành Vân thấy vậy, thình lình nhảy phóc từ trên giường xuống

"Ngươi định đi đâu!"

Tiểu Tạ lấy làm kỳ lạ: "Mới nãy ta chẳng đã nói, muốn đi mua thức ăn sao?"

"Ngươi ăn bận thành thế này vào thành mua thức ăn? Cởi ra, cởi hết!"

"..." Tạ Lưu Thủy chỉ đành làm theo y nói, hắn cũng không thất xấu hổ, vừa đầy hứng thú nhìn chòng chọc vào Tiểu Vân Vân, vừa đứng trước mặt y cởi từng món trên người ra.

"Được, cởi sạch rồi, vậy ngươi muốn ta mặc gì?"

Sở Hành Vân dời ánh mắt đi, không dám nhìn hắn, tay chỉ chỉ vào bộ quần áo vải xô đen xì gấp gọn trên ghế: "Ngươi mặc quần áo của mình đi."

Tiểu Tạ lầu bầu: "Vân Vân đúng là nhỏ mọn, chẳng qua chỉ mượn đồ ngươi mặc có một lần, thế mà cũng không cho."

Sở Tiểu Vân hé miệng không nói ra lời, lúc Tạ Lưu Thủy không ăn mặc đàng hoàng, trên má có vết sẹo, người ngoài thấy là biết, không phải người lành, nhìn tiếp bộ quần áo như nùi giẻ của hắn cũng biết, đây là người nghèo, tất sẽ không liếc mắt nhìn lâu hơn. Thêm vào Tạ Lưu Thủy nhiều năm  lộn cuộc, không biết suốt ngày vùi mình trong xó xỉnh nào, người cảm thấy bất an, mưu đồ tính kế còn chẳng kịp, nào có rảnh rỗi để phong hoa tuyết nguyệt?

Dung mạo Tạ Lưu Thủy giống mẹ hắn, bây giờ che vết sẹo đi, ăn bận thành bộ dạng bạch y phiêu dật như vậy, đi ra ngoài rêu rao khắp đường, sẽ còn đến mức nào! Sở Hành Vân nhảy xuống giường, ngăn hắn, miệng thuyết phục: "Ngươi đừng đi ra ngoài mua thức ăn, để ta vào thành Lâm Thủy tìm quán nào mua ít đồ mang về."

"Tại sao? Ta đã định trưa nay làm sườn xào chua ngọt cho ngươi."

Sở Hành Vân lắc đầu quầy quậy: "Bên ngoài nhiều người xấu lắm, ngươi ăn mặc như vậy sẽ bị người ta bắt cóc."

Tạ Lưu Thủy nghe thế thì ngơ ngác, sau đó bật cười nói: "Nói như vậy, Sở Hành Vân, ngươi mới đúng là người xấu nhất thiên hạ."

"Vì sao?"

Tiểu Tạ tiến đến trước mặt y, chóp mũi kề chóp mũi: "Bên ngoài nhiều người xấu như vậy, nhưng chẳng một ai trong bọn họ bắt cóc ta, chỉ có mình đám mây xấu là ngươi bắt cóc ta. Đủ để thấy ngươi xấu xa nhất thiên hạ."

"Cãi ngang."

Tiểu Tạ nghiêng đầu, mổ lên má Tiểu Vân: "Thức ăn ngoài quán không sạch sẽ, cứ để ta đi, mua về làm món ngon cho ngươi ăn."

"Được... thôi. Nhưng không cho ngươi mặc như vậy đi ra ngoài."

"Ta đã đổi về xiêm y rách rưới của ta rồi, ngươi còn có gì không hài lòng nữa?"

Sở Hành Vân săm soi Tạ Lưu Thủy, càng xem càng cảm thấy mắt mũi miệng người này, sao chỗ nào trông cũng đẹp? Không muốn bị người khác nhìn chỗ nào hết! Y lấy từ trong hộp dịch dung của Tạ Lưu Thủy ra một ít phấn vàng, táp táp lên mặt hắn, táp cho mặt mày Tạ Lưu Thủy xanh xao vàng vọt như quỷ mắc lao, giờ mới hơi hơi thoả mãn.

Tạ Lưu Thủy nhìn mình trong gương, thở dài một hơi: "Giờ đã đi được chưa? Ta đi đây!"

Sở Hành Vân gật gật đầu.

Tạ Lưu Thủy quay người rời đi, Sở Hành Vân nhìn bóng lưng hắn, nhìn thế nào cũng thấy khí khái, thấy hoảng sợ, tuy quần áo xấu, mặt mũi cũng xấu rồi, nhưng vẫn chưa giấu được vóc người dong dỏng này! Nhìn đi, eo này, chân này...

Sở Hành Vân lập tức gọi: "Tạ Lưu Thủy! Quay về!"

" y dà, tổ tông, ngươi lại làm sao nữa?"

Sở Tiểu Vân tìm ra mấy cái túi vải, quấn lên eo Tạ Lưu Thủy.

Tạ Lưu Thủy cạn ngôn nhìn một lúc, rồi nói: "Giờ ta đi thật đó."

"Ừ, chốc gặp."

Sở Hành Vân nhìn bóng dáng Tạ Lưu Thủy rời đi, bụng bự béo phệ, thân hình to con, lòng cảm thấy hết sức mãn nguyện.

Buổi trưa, Sở Tiểu Vân và Sở muội muội quả thực được ăn sườn xào chua ngọt của Tiểu Tạ, hai huynh muội như hai con mèo con thèm ăn, mắt lóe sáng.

Chỉ một chốc sau, thần y Quyết Minh Tử đã tới nhà xem bệnh theo thường lệ, hôm nay là ngày thứ ba, Sở Yến đã uống không ít thuốc, Quyết Minh Tử bắt mạch, chau mày không nói.

Thấy thần sắc hắn như vậy, Sở Hành Vân cũng lường trước kết quả sẽ không quá tốt, cho nên mời hắn đi sang một gian phòng khác, đang muốn mở miệng hỏi, lại bỗng nghe thấy.

"Rầm!" một tiếng, ấm nước nện xuống đất...

"Muội muội! Muội muội! Sở Yến!" Sở Hành Vân lao ra nhìn, Sở Yến giơ cao tay trái ngã xuống mặt đất, gân mạch đều nhô lên một cách quái lạ, nàng đau đớn co quắp cả người...

"Ngây ra đó làm gì nữa! Mau lên! Lại đỡ..."

Sở Hành Vân vội vàng đi đến giúp thần y, Quyết Minh Tử chọc mấy cây châm, Sở Yến hôn mê bất tỉnh.

Sở Hành Vân hỏi: "Thần y, muội muội ta..."

"Ai..." Quyết Minh Tử lắc đầu, "Ba ngày trước, lệnh muội đến y quán ta bắt mạch, mạch tượng... khác hẳn với người thường, khi đó ta còn hy vọng là ta nghĩ sai, song hôm nay, ván đã đóng thành thuyền."

Sở Hành Vân đã hoảng loạn sắp chết: "Thần y, có chuyện gì xin nói thẳng."

Quyết Minh Tử lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp, nói: "Không biết... Sở hiệp khách đã xem qua tổ hợp thạch họa này chưa?"

Hộp mở ra, bên trong có bảy bức tranh đá.

Sở Hành Vân sởn gai ốc, bảy bức họa này chính là bích họa trên tường thủy đạo trong hang đầu người!

Quyết Minh Tử dàn bảy bức tranh đá này ra thành một hàng: "Sở hiệp khách vừa hay cũng có con mắt trong lòng bàn tay, ta nghĩ ắt cũng đã nhập cuộc, vậy chúng ta cứ thẳng thắn đi." Hắn chỉ lên tranh đá, "Thấy bao giờ chưa?"

Sở Hành Vân thành thật gật đầu.

"Vậy... Sở hiệp khách biết bảy bức họa này vẽ gì không?"

Lúc đó ở bên trong hang đầu người, Sở Hành Vân và Triển Liên từng suy đoán thử, có điều y không muốn nói, cho nên lắc đầu giả ngu: "Bức tranh này... trông rất kỳ quái, ta cũng... không hiểu."

Quyết Minh Tử nhặt một mảnh trong đó lên: "Ngươi thấy tấm bích họa này có giống tình cảnh mới nãy của lệnh muội không?"

"Giống"

Tấm tranh đá này đúng là bức bích họa đầu tiên y trông thấy trong thủy đạo hang đầu người, vẽ cảnh một người giơ cao tay trái ngã xuống mặt đất, va cho ấm nước rơi xuống, trong lòng bàn tay mọc ra một đôi mắt.

Thần y liền liên tục bày ba tấm tranh đá khác, người có con mắt trong lòng bàn tay chèo thuyền trên biển, bơi đến một hòn đảo nhỏ, tiến vào một sơn động.

Quyết Minh Tử dùng một tay giơ mảnh thứ năm, một tay giơ mảnh thứ sáu, nói: "Người này phát hiện ra trên tay mình mọc con mắt kỳ quái, thế là đi muôn nơi tìm y hỏi thuốc, cuối cùng tìm được tại sơn động, bích họa trong động bích khắc hình một con quái vật đầu người mình rắn, người này dán con mắt trong lòng bàn tay mình lên..."

"Tiếp đó là mảnh thứ bảy – mảnh quái dị nhất, không khắc một hình gì, trống không hư vô."

Thần y nối bảy tấm tranh đá này thành một vòng: "Nhưng thực chất, chuỗi bảy bức họa này không thể xem tuần tự được, mà phải xem tuần hoàn, bày thành một vòng tròn như bây giờ... Sở hiệp khách, nếu như bức họa thứ nhất là bức trống không này, xem ngược lại, vậy câu chuyện sẽ thành thế nào?"

Sở Hành Vân nghe mà tóc gáy dựng ngược, thần sắc hoang mang, mở miệng chần chừ nói: "Có người đi ra từ hư vô, giơ tay nhấn lên... nhân xà trong động, mọc ra con mắt trong lòng bàn tay, bơi chèo thuyền rời khỏi đảo, kết quả... có một ngày, người đó giơ cao tay ngã xuống mặt đất..."

"Sở hiệp khách cho rằng... hư vô trong đây mang ý nghĩa gì?"

Sở Hành Vân gần như đã đoán được, y ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn về phía thần y, ao ước hắn lắc đầu bảo không phải.

Quyết Minh Tử tỉnh táo cất từng tấm tranh đá đi: "Sở hiệp khách, bảy bức họa này phải xem tuần hoàn, người đến từ hư vô, được nhân xà ban ân, cho nên mọc ra con mắt trong lòng bàn tay, quay về nhân gian, tiếp đó, liền phát bệnh ngã xuống mặt đất, chèo thuyền trở về đảo, trở lại với hư vô...  Hư vô ở đây chính là biểu tượng của cái chết. Sống rồi chết, chết rồi lại sống, từ sống đến chết, từ chết sống lại, lặp lại không thôi."

"Không thể... Không thể nào..." Sở Hành Vân run lẩy bẩy, "Thế gian... sao có chuyện khởi tử hoàn sinh, thần y, ngươi là người theo y đạo, sao có thể nói đùa như vậy được..."

Quyết Minh Tử trấn định y: "Sở hiệp khách, xin ngươi hãy tỉnh táo, có hay không thì ta không biết, song mạch tượng của lệnh muội... là mạch tượng của người đã lâm chung, gần đất xa trời, người có mạch tượng như vậy cùng lắm chỉ chịu đựng được thêm ba canh giờ, mà đến ngày thứ ba, lệnh muội lại vẫn hoạt bát như vậy... Ngài không cảm thấy bất thường sao?"

"Đừng trách ta nói thẳng, Sở hiệp khách, muội muội ngươi rất có thể... chính là...

"...người chết trở về từ hư vô trong bức bích họa."

Sở Hành Vân ngây ra như phỗng, hôm ấy ở hang đầu người y và Triển Liên cũng đã suy đoán một phen, khi đó, trên mấy bức bích họa đều có vết khắc nho nhỏ, bên trên thứ bảy vẽ hư vô có khắc một nét ngang, bức thứ nhất có người giơ tay ngã xuống mặt đất, thì lại khắc bảy nét ngang, thành thử y mới nghĩ, câu chuyện trong bích họa hẳn phải bắt đầu từ thinh không, kết cục là người ngã xuống đất.

Thinh không là hư vô, là cái chết, chết mới là khởi nguồn của tất cả.

Mà người trong bức họa dĩ nhiên cũng sẽ là người chết, là u quỷ.

Trong hang đầu người, y chỉ thuận miệng đoán dò cùng Triển Liên, tuy lòng cũng thấy sờ sợ, mà chung quy vẫn chẳng can dự tới mình, song đến khi người trong bức họa này, người chết này, biến thành em gái mình...

Sở Hành Vân khó lòng tin tưởng, y giữ lấy thần y: "Quyết Minh Tử, muội muội ta có thể thở, tim có thể đập, nhất cử nhất động đều không khác gì người bình thường, tại sao lại có thể... như người trong bức họa này được? Người chết sao có thể phục sinh? Ta cũng từng... tiếp xúc với nhân xà, nhưng ta lại không phải người chết trở về từ hư vô sao?"

Quyết Minh Tử giãy khỏi bàn tay đang giữ của y: "Tử sinh khác biệt, người chết cầu nguyện con mắt trong lòng bàn tay sẽ khởi tử hoàn sinh, người sống cầu con mắt trong lòng bàn tay, sẽ biến thành xà quái. Sở hiệp khách, lúc cầu con mắt trong lòng bàn tay, ngươi vẫn còn sống đúng không?"

"Ý của ngươi là... muội muội ta đã từng... chết? Dựa vào con mắt trên tay nhân xà mới... sao lại có thể như vậy được? Người đã chết, ngũ tạng đều nguội, tứ chi bất động, thần y ngươi nó đi, làm sao có thể giống như muội muội ta được... chết rồi vẫn còn giống đang sống như vậy, vậy thế nào mới gọi là chết, thế nào mới gọi là sống?"

Thần y mặt lạnh tanh, xách bao đựng thác phiến lên, thở dài một hơi: "Thực đúng là bắt nạt người lành. Nếu không phải là ngươi trả quá nhiều tiền chữa bệnh, ta sẽ không thèm kể cho ngươi một chữ nào, mặc ngươi tự tra xét tới vỡ đầu! Sở hiệp khách, vạn sự trên thế gian đều có mức độ, khởi tử hoàn sinh cũng chia thành tử ra sao, sinh thế nào."

"Câu này nghĩa là sao?"

"Con người có lục thể ngũ tạng, mỗi thứ quản lý nhiệm vụ của mình, thực chất tựa như một cỗ máy tinh diệu, thầy thuốc như chúng ta có thể coi như thợ máy, thấy nơi nào hỏng hóc thì sửa chữa cho ngươi. Thế nhưng ngay cả máy móc cũng có bánh răng, có mối nối, nếu hỏng phải then chốt, vậy thì sức ta chẳng thể xoay chuyển đất trời, chỉ có thể chờ chết. Muốn sống, thì phải tìm bánh răng khác thay vào. Nhưng có một vài công cụ, cũ kỹ đến mức không thể chỉ thay linh kiện là xong, mà ngươi phải hủy bỏ toàn bộ."

Sở Hành Vân chau mày, cảm thấy khó mà tin nổi: "Hủy bỏ ra sao?"

"Biến báo, có công cụ chạy bằng nước, có thứ chạy bằng gió, ngươi đổi sang cơ chế điều khiển khác, chỉnh sửa cấu trúc, chẳng phải bộ máy đó sẽ dùng được tiếp sao? Ngươi suy nghĩ thử xem, con người sống được bao lâu? Con rùa sống được bao lâu? Cổ thụ lại sống bao lâu? Nếu có thể thay đổi tuổi thọ của cổ thụ sang cho con người, há chẳng phải là chuyện tuyệt diệu?"

"Nếu thật sự có chuyện tốt như vậy, đế vương kim cổ chẳng đều đã trường sinh bất lão."

Quyết Minh Tử  đẩy gọng kính vàng, cười cao thâm khó lường: "Đương nhiên là không có chuyện tốt như vậy rồi. Ngươi cầu nhân xà được trường sinh bất lão ? Được, ban cho ngươi, đã vậy còn ban cho ngươi gấp bội, không chỉ cho ngươi trường sinh, mà còn bắt ngươi vĩnh sinh."

"Vĩnh sinh, sống mãi... nghĩa là... không thể chết?"

"Đúng, lời Sở hiệp khách nói rất đúng, bất kể có giết thế nào cũng không chết được, hơn nữa cách một khoảng thời gian, con mắt trong lòng bàn tay chắc chắn sẽ phát tác, tay trái không thể chạm vào nước, chạm phải, cánh tay tất sẽ cứng ngắc, gân mạch gồ lên, ngã xuống mặt đất, đau đớn vô biên. Như vậy là sẽ không thể không trở về hòn đảo kia, về lại với hư vô, sau đó lại ra ngoài, vĩnh viễn lặp lại vòng luân hồi, vĩnh viễn không chết. Sống một trăm năm, trường thọ vui vẻ, sống hai trăm năm, có lẽ cũng sẽ vui vẻ, sống ba, bốn, năm, sáu trăm năm? Ban thưởng cho ngươi được bất tử muôn đời, còn có thể vui nữa sao? Chuyện này lại chưa chắc."

"Giết thế nào... cũng không chết được sao? Con người sao có thể trở thành như vậy được..."

"Sở hiệp khách, lẽ nào ngươi còn coi quỷ chết được nhân xà phục sinh là người sao?"

Sở Hành Vân ngước mắt nhìn hắn.

"Đó đã không còn là người nữa, không có mạch tượng của con người, không có hô hấp của con người, ngũ tạng phế phủ cũng không còn ở hình dạng con người nên có, Sở hiệp khách, ngài vẫn còn coi đây là người sao? Thứ cho ta nói một câu chướng tai ngài." Quyết Minh Tử nói:

"Đây gọi là quái vật."

Không phải, không phải!

Muội muội Sở Yến nhu mì đáng yêu, Tiểu Tạ áo cưới ngoan ngoãn dịu dàng sao có thể là quái vật!

Phản bác mắc kẹt trong yết hầu, Sở Hành Vân nhớ tới, lúc ở trong đại lao, Tạ Lưu Thủy duỗi bàn tay trái đầy đủ năm ngón tay về phía mình, tự đắc:

Xem này, ta mọc ra một ngón út mới!

Chết rồi, vẫn có thể sống lại, chém đứt, vẫn có thể tái sinh... Sở Hành Vân hít sâu một hơi: "Thần y, xin hỏi, có thể giải trừ vĩnh sinh hay không? Có biện pháp gì... biến người không bình thường trở lại bình thường?"

"Sở hiệp khách, theo lời ngươi nói, nếu như thật sự có thể biến về làm người bình thường, đây chẳng phải là vừa được ăn vừa được chê? Đế Vương kim cổ đã sớm trường sinh bất lão hết rồi!"

"Thần y, thật sự không còn biện pháp nào nữa sao?"

"Ta cũng không dám nói như vậy, có câu trời không tuyệt đường người, Quyết Minh Tử ta nào dám tuyệt đường người. Chỉ là... e sợ cũng cửu tử nhất sinh. Nhân xà, huyết trùng, hồng tích, cuộc bắt nguồn từ ba vật này, muốn phá, vẫn phải lần về căn nguyên."

"Thần y, căn nguyên..."

Quyết Minh Tử lắc đầu, cười nói: "Sở hiệp khách đúng là bá hộ xin của người nghèo, ngươi chẳng lẽ không biết, trong cuộc sắp đi bí cảnh một lần nữa? Ngươi thắng Đấu Hoa Hội, bức tranh tú cẩm sơn hà vẽ lối ra của bí cảnh chẳng đã rơi vào tay ngươi sao?"

Sở Hành Vân tự biết, bức tú cẩm sơn hà ở Đấu Hoa Hội đã dùng để trao đổi muội muội với Cố Tuyết Đường, lúc này trên tay y không còn lợi thế gì, vừa nghe thấy câu này, lòng cũng xao động, bỗng nhiên ôm đề phòng với thần y. Quyết Minh Tử hình như đã đoán ra, bèn xua tay: "Ta chỉ là một y sư, không phải người thuộc gia tộc nào, cũng không có năng lực ra làm sao, không khuấy nổi sóng to gió lớn. Người khác đều nói ta là thần y, song ta không phải thần, thuốc của ta mới thần. Ban đầu ta nhập cuộc, chẳng qua là vì muốn tìm kiếm một vài dược vật kỳ lạ, kết quả vượt quá giới, càng tìm thấy nhiều, dần dà càng điều tra ra nhiều thứ không nên điều tra..."

Quyết Minh Tử gỡ kính lưu ly gọng vàng xuống, cười khổ: "Sau đó, ta bị trói đến Tiết vương quý phủ, còn gặp được Trúc Thanh của Tống phủ, vốn là hai ta khó thoát chết, may mà hôm ấy tại hồ hoa mơ được Sở hiệp khách ra tay cứu trợ, đại ân không lời nào tạ hết được. Sở hiệp khách cũng không phải người yêu tiền, bớt tiền chữa bệnh của ngươi, chỉ sợ ngươi cũng không cần, ta nghĩ, Sở hiệp khách có lẽ sẽ cần thông tin hơn, nếu ngươi có điều gì muốn hỏi, đều có thể hỏi ta, ta đây biết thì sẽ đáp, không biết đành dựa cột mà nghe."

"Vậy ta... xin cảm ơn trước. Đúng là ta biết rất ít, thực ra ta cũng có quen một nhân vật am hiểu nhiều điều trong cuộc, thế nhưng... chỉ e hắn sẽ không nói thật với ta."

"Người trong cuộc có nói dối cũng là lẽ thường tình, hoặc là ôm âm mưu quỷ kế, hoặc là có nỗi niềm khó nói, Sở hiệp khách đừng để bụng."

Sở Hành Vân thầm nghĩ, trong cuộc có ba vật, nhân xà, hồng tích, huyết trùng. Đồn đại rằng nhân xà trường thọ, thành câu chuyện vĩnh sinh, nếu đã vậy, tất phải có một vật tạo thành câu chuyện tái sinh...

Đủ mọi tình tiết xảy ra trước sau trong hang đầu người hiện lên trong đầu, khi đó y và Tạ Lưu Thủy mới vừa linh hồn đồng thể, bị người không mặt và quái mặt đen của Cố Yến Đình truy sát, đánh cho phải nhảy xuống vực, kết quả lại nhảy vào rừng huyết trùng...

Huyết trùng, huyết trùng.

Sở Hành Vân sực nhớ tới, đêm đó, Lý phủ xuất hiện một bộ xác biết bò, làm đám người Tống Trường Phong sợ mất mật, huyết trùng bò từ trong bụng xác chết ra ngoài, bò ra khắp sân, khi đó, Tống Trường Phong dùng kiếm chẻ cho y xem.

Con huyết trùng kia bị chém thành hai nửa, tiếp đó lại hóa thành hai con trùng ngắn hơn, vẫn có thể bò tiếp...

"Thần y! Xin hỏi, nhân xà có thần thoại vĩnh sinh, vậy thì huyết trùng một hóa thành hai, có chuyện tái sinh hay không?"

"Tái sinh, để ta nghĩ thử... Có, có! Huyết trùng đúng là tái sinh..."

"Như vậy, nhân xà có bích họa về con mắt trong lòng bàn tay, huyết trùng cũng sẽ có bích họa liên quan..."

Quyết Minh Tử: "Có, nhưng tranh đá vẽ... huyết trùng, ta lại không có toàn bộ, chỉ có vài ba bốn mảnh mà thôi."

Sở Hành Vân nhanh tay nhận lấy, rồi giở ra xem kỹ.

Bức tranh đá đầu tiên, cả một biển người bị đẩy xuống hố, dưới hố nuôi vạn cổ.

Bức thứ hai, khắp nơi là tay chân cụt què, chỉ còn đúng một người nằm dưới hố, để cho vạn cổ gặm nhấm.

Tiếp đó, người này bò từ dưới hố ra bên ngoài, tuy nói là bò, song người trong bức họa tay chân gãy lìa, cả người vặn vẹo kỳ quái, giống như một con sâu đang cố oằn mình trường ra.

Hình như thiếu mất một vài bức họa nằm giữa, bức cuối cùng, chỉ thấy người nọ nửa ngồi nửa quỳ tại một mảnh đất bằng phẳng, dưới đất vẽ một con thần thú, dáng như túi vàng, đỏ tựa đan hỏa, sáu chân bốn cánh, mắt vô diện.

Hỗn Độn.

"Thần y, ta nhớ tới một trong tứ hung – Hỗn Độn – chính là biểu trưng của Cố gia, tế đàn này, cùng với hòn đảo có con mắt trong lòng bàn tay nằm ở chỗ nào?"

"Sở hiệp khách, ngươi nói xem còn có thể là chỗ nào?"

Bí cảnh.

Sở Hành Vân đã hiểu thấu, chẳng trách trong cuộc có nhiều người muốn đi bí cảnh như vậy, có mấy người là muốn đi, còn có mấy người lại là không thể không đi.

"Thỉnh giáo thần y, những mảnh tranh đá này là từ đâu? Có thể kiếm được toàn bộ hay không?"

"Huyết trùng là vật của Cố gia, tranh thật đương nhiên nằm trong tay Cố gia, có điều, nếu như ngươi chỉ muốn xem, vậy thì Triệu gia cũng có. Y dược không tách rời, Triệu gia chế dược trong cuộc nhiều năm, ta giao du với bọn họ sâu dày, mấy mảnh này chính là kiếm từ tay bọn họ."

"Đa tạ giúp đỡ! Không biết... chỗ tranh đá này của thần y... có thể nhượng cho ta không?"

"Sở hiệp khách muốn sao? Đương nhiên là được. Vài năm trước do hiếu kỳ, ta mới thu nhặt mấy thứ này coi như báu vật, song từ sau khi bị Tiết vương gia tóm được, ta đã an phận hơn nhiều. Lần này thu tiền chữa bệnh của ngươi, lại không trị hết bệnh của lệnh muội, cũng không trị được tật của lệnh phu nhân, hổ thẹn biết bao. Ngươi cẩn thận bảo quản tranh đá, có điều, nếu như..."

Quyết Minh Tử ngần ngừ, song vẫn nói: "Sở hiệp khách nóng lòng cứu muội, tất sẽ phải đi bí cảnh, có điều bí cảnh hung hiểm khôn kể..."

"Đa tạ thần y nhắc nhở, Sở mỗ tự khắc cẩn thận, muội muội là máu mủ của ta, ta không thể bỏ mặc nàng như vậy."

"Không không không, Sở hiệp khách, ý ta không phải vậy, chỉ là... ngươi cứ nhìn những bức họa này đi, họa đã sớm báo trước, những người trở nên kỳ quái đó, cuối cùng đều trở về bí cảnh, trở lại bản nguyên, không có ngoại lệ... Thoạt nhìn như rời xa nhân thế là không tốt, thế nhưng giữa trở về bí cảnh, cùng với lưu lại trên thế gian, rốt cuộc bên nào xấu bên nào tốt thì vẫn cần cân đo cẩn thận."

Sở Hành Vân nhíu mày: "Câu này của ngài... có ý gì?"

"Sở hiệp khách, có một số chuyện sẽ không thể nào xoay ngược, xảy ra tức là đã xảy ra, không thay đổi được, không đảo ngược được. Nếu như sau cùng... coi như miệng ta xui xẻo, lệnh muội không thể khôi phục, cũng xin ngài đừng đau lòng quá độ, cho dù lệnh muội có sinh sống như thường, cũng sẽ có sinh lão bệnh tử..."

"Thần y trước đó từng nói, người chết có con mắt này sẽ được sống mãi không chết."

"Đúng."

"Đâm không chết, ta vẫn còn lý giải được, lẽ nào lửa thiêu cũng không chết được sao?"

"Không chết được, da thịt không thể hóa thành tro... chỉ có thể, bị đốt thành một người máu me nhầy nhụa cháy khét, rồi vẫn phải sống tiếp... có điều, trong bí cảnh hình như có một loại kỳ dược, tên là bạch phách lân, lửa lân thiêu sống, nghe đâu sẽ có thể thiêu thân thể thành than tro. Nếu như đến cuối cùng Sở hiệp khách cuối cùng vẫn không thể làm lệnh muội khôi phục, vậy thì ít nhất hãy kiếm một ít thuốc này, trăm năm sau, khi Sở hiệp khách đi, mang theo muội muội đi cùng, đừng để nàng phải... sống mãi lẻ loi trên nhân gian."

Lửa lân thiêu sống... Sở Hành Vân rùng mình, nhưng nghĩ đến chuyện mình chết đi rồi, Sở Yến không nơi nương tựa, vẫn phải sống mãi trên thế gian đến mấy trăm năm, trong lòng càng đau xót.

Quyết Minh Tử thấy sắc mặt y ảm đạm, bèn khuyên nhủ: "Sở hiệp khách dốc sức mình, nghe mệnh trời đi, còn chuyện khác, đừng quá cưỡng cầu."

Sở Hành Vân gật đầu, rồi lại hỏi: "Vậy tranh đá huyết trùng là đang nằm trên tay người nào trong Triệu gia?"

"Hiện hẳn phải trên tay gia chủ họ Triệu, Triệu Lâm Đình. Sở hiệp khách, con mắt nhân xà trên tay lệnh muội đã đủ cho ngươi nghĩ ngợi rồi, tội gì còn phải chọc vào huyết trùng? Bảy năm trước, sau khi Mục gia diệt môn, bí mật nhân xà chuyển dời vào tay Tiết gia, mà huyết trùng lại thuộc Cố gia, Tiết Cố chính là hai cực chính của cuộc, Sở hiệp khách, cẩn trọng mới tốt. Nhân sinh có mệnh, song vẫn cứ nên coi nhẹ được chuyện nào hay chuyện ấy, bí cảnh là chốn quỷ quyệt, chung quy không phải nơi tốt lành."

Sở Hành Vân nhớ tới Tạ Lưu Thủy tay chân gãy hết, lại vẫn như thể chẳng hề hấn gì, y gật đầu, nói:

"Ta biết. Cõi đời này có một số việc đã là ván đóng thành thuyền, mọi người đều có mệnh của mình, tuy mệnh khó đổi, song nếu như chẳng có lấy một ai nguyện đổi mệnh cho hắn, vậy thì cũng quá bạc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung