Hồi thứ 52: Hồ tiên miếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sở Hành Vân tiễn Quyết Minh Tử ra về, rồi đứng một mình ngoài cửa, nhìn cây cỏ hoa lá trong vườn, lẳng lặng suy tư.

Tạ Lưu Thủy mở cửa ra đón: "Muội muội ngươi nãy giờ luôn kêu đau, ta cho nàng uống thuốc Quyết Minh Tử để lại, giờ đã ngủ rồi... Sở Hành Vân, ngươi làm sao vậy? Thần y nói gì?"

Sở Hành Vân nhìn hắn, nhìn xương tỳ bà bị đóng đinh, nhìn gân tay gân chân bị cắt đứt, vết thương sâu hoắm nay chỉ còn là một vết nhàn nhạt. Gió cuốn ngàn vạn ngờ vực thực hư tung bay trong lòng, gần như đã muốn vuột ra khỏi miệng, lại bỗng nhiên nhớ tới Tạ Lưu Thủy nói với y trong nhà lao:

"Ta có thể... không bàn giao... rõ ràng như vậy được không?"

Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng đều thành bụi trần lắng xuống, không thốt một lời. Sở Hành Vân mở miệng nói: "Trong cuộc... chuẩn bị sẽ đi bí cảnh một lần nữa, phải không?"

"Đúng."

"Lúc nào đi?"

Tạ Lưu Thủy nhíu mày: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì."

Sở Hành Vân giơ tranh đá thần y để lại ra, chỉ giơ mấy mảnh liên quan tới nhân xà, còn chuyện về huyết trùng tái sinh thì vẫn quấn dưới gấu áo: "Lúc mới linh hồn đồng thể, chúng ta từng nhìn thấy họa như vậy trong thủy đạo hang đầu người."

Tạ Lưu Thủy đã ở trong cuộc lâu, nhanh chóng hiểu ra chuyện này, hắn chỉ vào người giơ cao tay trái ngã xuống đất không đứng dậy nổi trong tranh: "Ngươi đang nghĩ... muội muội ngươi giống như người trong bức họa này?"

"Lúc đó ta không lý giải được, nhưng mà, ta nghĩ ngươi... chắc sẽ đoán được. Thần y nói cho ta, bảy bức bích họa này phải xem liên hoàn, chết rồi lại sống, sống rồi lại chết..."

"Vô căn cứ." Tạ Lưu Thủy ngắt lời y, "Xưa nay không có chuyện khởi tử hoàn sinh. Tranh này chỉ để che mắt người. Suy cho cùng, chẳng qua là bị thương quá nặng, y thuật đương thời không đủ sức xoay chuyển đất trời, cho nên mới cầu xin bài thuốc dân gian, mọc ra con mắt trong lòng bàn tay, từ đó không giống với người thường. Ngươi yên tâm, đừng nghĩ ngợi sinh tử tử sinh gì nữa, ngươi cứ coi như muội muội ngươi là bệnh nhân được bài thuốc dân gian cứu trị, đừng quá... lo lắng."

Sở Hành Vân nhìn hắn, không nói gì. Y đoán được, Tạ Lưu Thủy đang muốn lấy bài thuốc dân gian ra để khuyên giải mình.

Tạ Lưu Thủy nghĩ rằng y không tin, bèn nói: "Nếu như trong cuộc thật sự có diệu pháp khởi tử hoàn sinh, ngươi nghĩ ta lại có thể không làm gì sao?"

Sở Hành Vân biết, nếu thật sự tồn tại thứ có thể phục sinh, Tạ Lưu Thủy lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ kiếm về, mang mẹ và muội muội hắn trở lại.

"Không phải ta không tin ngươi. Gạt chuyện tử sinh qua một bên, muội muội ta được phương thuốc cổ là nhân xà cứu trị, mà dựa theo bức họa kia, phương thuốc này có điểm tai hại là cách một thời gian trong lòng bàn tay mắt sẽ phát tác, cần phải quay về hòn đảo nhỏ này, cũng chính là vị trí của bí cảnh. Cho nên ta đang tính... đưa muội muội đi bí cảnh."

"Ngươi điên rồi sao? Bí cảnh là nơi nào? Ngươi tưởng..."

Sở Hành Vân hỏi tới: "Bí cảnh là nơi nào? Ngươi nói thử ta nghe? Ngươi từng đến rồi sao?"

"Ta... chưa đi bao giờ. Làm sao biết được. Nhưng ngươi xem, mấy lần trước các nhà trong cuộc tập hợp biết bao cao thủ cùng nhau đi đến bí cảnh, lại ai cũng chết không toàn thây, thảm chứ, Sở Sở, ngươi vất vả lắm mới tìm được muội muội, huynh muội đoàn tụ, tội gì phải mạo hiểm..."

"Vậy tại sao ngươi lại khăng khăng phải đi bí cảnh? Vì sao lại... không màng tính mạng, đặt mình vào chốn nguy hiểm?"

"Ta, ta..."

Tạ Lưu Thủy bỗng nhiên không nói được. Hắn nói dối quen rồi, mặt không đỏ tim không đập, chỉ trong đúng một chớp mắt này, trong đầu đã nghĩ ra được ba cách nói dối khác nhau, tinh diệu kín kẽ, song lạ lùng chính là khi Sở Hành Vân nhìn hắn, cặp mắt đen láy phản chiếu cái bóng của hắn, Tạ Lưu Thủy không nói ra được một chữ nào.

Hắn lặng thinh thật lâu, bỗng nhiên, ngoài cổng vang lên tiếng gõ...

Sở Hành Vân ngoảnh ra sau xem kẻ tới là người phương nào, Tạ Lưu Thủy như được đặc xá, quay người đi vào nhà trông nom Sở Yến.

Ngoài cửa viện là một thiếu nữ, vóc người cân xứng, Triệu Lâm Đình nở nụ cười láu cá giảo hoạt: "Sở hiệp khách, không mời ta vào nhà ngồi một lúc sao?"

Sở Hành Vân cũng cười: "Triệu cô nương là đệ nhất mỹ nhân võ lâm, ta ngang nhiên kéo ngươi đi vào như vậy, chốc nữa phu nhân ta nổi cơn ghen, phạt ta quỳ bàn giặt, vậy đêm nay ta khỏi mong tới chuyện được sống dễ chịu. Đành làm khó cô nương nói chuyện luôn tại đây vậy, nhà ta... lợi hại lắm."

Triệu Lâm Đình làm mặt ngộ ra, rồi nói: "Không sao, tại đây cũng được. Vẫn chưa chúc mừng Sở hiệp khách khôi phục võ công, lại luyện thành Đạp Tuyết Vô Ngân thành thứ mười, nội công thập dương, khinh công tuyệt quan, nay Sở hiệp khách hẳn không còn địch thủ trong thiên hạ."

"Triệu cô nương nói đùa, võ công biển học vô bờ, giang hồ bao la, cao thủ nối đuôi nhau nổi lên, bản lĩnh cỏn con của ta vẫn còn kém lắm..."

Hai người đánh thái cực ngươi tới ta lùi một lúc, Triệu Lâm Đình muốn chờ Sở Hành Vân tự giác cảm tạ thuốc cùng với bí tịch Đạp Tuyết Vô Ngân của nàng, như vậy là nàng có cớ để đưa ra yêu cầu, hai bên cũng đẹp lòng. Nào ngờ, nàng không tỏ rõ ý đồ, thành thử Sở Hành Vân cũng giả ngu, lảm nhảm một lúc cùng nàng, Triệu Lâm Đình mất hết kiên nhẫn, nói thẳng:

"Sở hiệp khách, viên thần dược khôi phục võ công của ta dùng thế nào?"

Bấy giờ, Sở Hành Vân mới ra vẻ hiểu, vội hỏi: "Dùng tốt lắm, Sở mỗ ăn xong, quả nhiên thần công khôi phục hoàn toàn, đã vậy còn luyện thành Đạp Tuyết Vô Ngân thành thứ mười, đa tạ ý tốt của cô nương!"

"Sở hiệp khách là người hào sảng, ta cũng lười vòng vo diễn trò, tuy giữa chừng có vài lắt léo, lời nói của ta khiến ngươi hiểu lầm, mà bất kể ra sao, kết cục cũng là thập dương của ngươi không hề sứt mẻ, còn luyện được Đạp Tuyết Vô Ngân thành thứ mười. Trả lễ lại ân tình ấy, nay ta có một vấn đề nhỏ, chẳng biết Sở hiệp khách có chịu giúp hay không?"

"Xin mời cô nương cứ nói trước thử xem."

"Sở hiệp khách luyện được Đạp Tuyết Vô Ngân thành thứ mười, vượt núi cao hiểm trở là điều chắc ăn, vậy thì có thể giúp ta hái linh dược không?"

"Là linh được gì?"

"Tên là thiên mục huyết linh chi, muội muội ta từ nhỏ đã mắc phải bệnh lạ, hai mắt mù, nếu trước năm hai mươi tuổi vẫn còn chưa hồi phục thị lực, vậy thì tính mạng sẽ đáng ngại. Ta là người thân duy nhất của muội ấy, đương nhiên sẽ không thể nhắm mắt làm ngơ, nghe nói Sở hiệp khách cũng có muội muội, ắt hẳn phải hiểu tâm trạng của ta."

Giờ phút này, Sở Yến đang nằm trong phòng, sinh tử khó đoán, Sở Hành Vân và Triệu Lâm Đình có thể xem như người cùng lưu lạc thiên nhai, có điều Sở Hành Vân cảm thấy người trong cuộc đều không đáng tin, nên vẫn cố chấp hỏi: "Thuốc này phải hái ở nơi nào."

"Bí cảnh. Sở hiệp khách yên tâm, thuốc này chỉ sinh trưởng ở ngoài rìa bí cảnh, chỉ là bí cảnh khó tìm, nhưng vừa hay, dạo gần đây mấy nhà trong cuộc đang muốn đi một lần bí cảnh một lần nữa, không biết Sở hiệp khách có cùng đi hay không?"

Sở Hành Vân không đáp, chỉ hỏi: "Ngoài rìa? Bí cảnh còn phân ra trong và ngoài sao?"

Triệu Lâm Đình nở nụ cười: "Đương nhiên, càng nằm bên ngoài sẽ càng an toàn, càng vào sâu bên trong... lại càng khó nói."

"Không rõ bí cảnh này có gì hung hiểm?"

"Sở hiệp khách, không phải chính ngươi đã nói luôn rồi sao? Không rõ chính là điểm hung hiểm nhất của bí cảnh. Những thứ không rõ mới là đáng sợ nhất. Có điều ngươi cứ yên tâm, ta cũng sẽ không hại ngươi vô duyên cớ, thiên mục huyết linh chi sinh trưởng ở vực cao núi sâu, nguy hiểm chỉ là những điều như vách đá quá cao, mãnh thú vãng lai mà thôi. Mãnh thú thì thực ra ta cũng không sợ, ngặt nỗi khinh công của ta thực sự khó lên tới mép vực, đành phải cậy nhờ Sở hiệp khách, không biết ý của Sở hiệp khách thế nào?"

Nói xong, Triệu Lâm Đình dán chặt đôi mắt hoa đào vào Sở Hành Vân, chỉ cần y nói ra một chữ "không", nàng sẽ lập tức kích phát độc hồng tích, ép buộc Sở Hành Vân đi hái thuốc cho mình.

Sở Hành Vân cũng đang gẩy bàn tính trong đâu, Triệu Lâm Đình dám ngang nhiên tới nhà đòi y đền đáp ân tình, tất đã nắm chắc phần thắng, e là viên thuốc giúp y khôi phục võ công còn chứa càn khôn nào đó khác, chi bằng mình cứ nhận lời cái đã, nếu như thiên mục huyết linh chi quả thực không hề nguy hiểm, chỉ cần dùng Đạp Tuyết Vô Ngân thành thứ mười đã hái được, vậy thì chính là việc dễ như húp cháo, giúp một tay cũng không sao. Nếu như phải bán máu bán mạng, vậy đến lúc đó hẵng tùy cơ ứng biến, cũng đỡ hơn giờ đã kiên quyết từ chối.

Cho nên, Sở Hành Vân liền bắt chước nói dối tinh Tiểu Tạ, giả bộ lời lẽ thống thiết:

"Một viên thuốc của Triệu cô nương giúp ta võ công đại thành, cứu ta khỏi cơn lửa bỏng, ơn đức này, Sở mỗ suốt đời không quên, nếu như thiên mục huyết linh chi chỉ nằm ở rìa bí cảnh, như cô nương đã nói, không có hung hiểm nào lớn, vậy thì ta dĩ nhiên sẽ chẳng ngại chút việc cỏn con ấy, giúp cô nương đạt thành tâm nguyện!"

Triệu Lâm Đình gật đầu: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Có một câu nhận lời của Sở hiệp khách, ta cũng yên lòng. Song..."

Sở Hành Vân chờ nàng nói tiếp, chỉ thấy Triệu Lâm Đình mỉm cười:

"Triệu gia chúng ta chế dược bán thuốc, suy cho cùng cũng chỉ là người làm ăn. Người làm ăn sẽ không bao giờ buôn bán lỗ vốn."

"Xin Triệu cô nương cứ nói thẳng."

"Võ công của Sở hiệp khách là ta hỗ trợ khôi phục, khinh công của Sở hiệp khác là ta hỗ trợ luyện thành. Hai ân tình như vậy, nếu giờ ta cậy nhờ thêm một vấn đề nhỏ, Sở hiệp khách sẽ không trách cứ ta chứ?"

Đã nói tới nước này, Sở Hành Vân chỉ có thể khoát tay nói: "Không trách, mời Triệu cô nương cứ nói."

"Một nữ tử như ta làm gia chủ, trong tay nắm toàn bộ gia sản, luôn có vài người họ hàng không bằng lòng muốn tới gây sự với ta, võ nghệ ta mặc dù cũng không tồi, nhưng cũng khó có thể xem như tinh tiến, chẳng hay có thể nhờ Sở hiệp khách thay ta dẹp loạn hay không?"

"Sương hoa lăng của Triệu cô nương lấy nhu thắng cương, kỳ tuyệt võ lâm, giang hồ đều nói sương hoa vừa giật, trăm hoa lả tả, sao còn vẫn chưa xem như tinh tiến được?"

"Nói như vậy là Sở hiệp khách không muốn giúp ta rồi?"

"Ý ta cũng không phải vậy." Sở Hành Vân cười nói, "Dẹp loạn thôi thì được, chỉ là, tay ta không dính máu."

"Đó là chuyện đương nhiên, họ hàng đến gây sự chung quy vẫn là họ hàng, máu mủ tình thâm, ta sao có thể để Sở hiệp khách động thủ? Chỉ là muốn mượn cơn gió đông, diệt nhuệ khí của bọn họ. Nếu đã vậy, nhờ Sở hiệp khách năm ngày sau hãy đến Triệu gia tìm ta."

"Được."

Triệu Lâm Đình cũng không nhiều lời nữa, mà lập tức cáo từ bỏ đi.

"Chờ đã, Triệu cô nương."

"Sở hiệp khách... còn có chuyện gì sao?"

Sở Hành Vân mỉm cười nói: "Ta đã nhận lời đền đáp cô nương hai ân tình, để trả lễ, ta có một thắc mắc này, có thể cậy nhờ cô nương chỉ điểm đôi phần hay không?"

"Ngươi cứ nói."

"Ta muốn xem vài bức họa."

"Tranh tú cẩm sơn hà? Sở hiệp khách, ngươi làm vậy không tử tế lắm đâu, ngươi chẳng mới vừa thắng được một bức trên Đấu Hoa Hội, hà tất còn phải xem..."

"Không phải." Sở Hành Vân lắc đầu, "Tranh tú cẩm sơn hà là bản đồ tìm bí cảnh, thứ quý giá như vậy, ta nào có thể mặt dày đòi người khác cho xem? Thứ ta muốn xem là một chuỗi tranh liên hoàn."

Sở Hành Vân nghĩ, tranh đá của Quyết Minh Tử xuất phát từ Triệu gia, nếu như để Triệu gia nhìn thấy chỗ tranh đá ấy rơi vào tay mình, chưa biết chừng lại khiến nàng ta cả nghĩ, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho nên mới cố tình úp mở lấp lửng, nào ngờ Triệu Lâm Đình nghe vậy thì sa sầm mặt, phất tay áo đỏ thẫm:

"Sở Hành Vân, ngươi muốn dò la bí mật hồng tích của bộ tộc ta?"

"Triệu cô nương đừng hiểu lầm! Không phải của nhà ngươi, là nhà khác, tranh liên hoàn huyết trùng Cố gia."

"Ngươi cũng biết là huyết trùng Cố gia, vậy ngươi đi tìm Cố gia chứ, tìm Triệu gia ta làm gì?"

Sở Hành Vân thực sự không biết phải làm sao, chỉ đành đưa một mảnh tranh đá bọc giấu trong quần áo ra cho Triệu cô nương xem.

"Thứ này..." Sắc mặt Triệu Lâm Đình đã dịu đi, "Ngươi chỉ muốn xem tranh đá huyết trùng?"

Sở Hành Vân gật đầu.

"Ngươi không nói sớm, xem tranh đá thì dễ thôi."

Sở Hành Vân vui vẻ: "Vậy... Triệu cô nương có toàn bộ tranh đá không?"

"Có thì có, nhưng mà..." Triệu Lâm Đình nhíu cặp mày liễu, "Hiện lại không ở Triệu gia, mà bên trong một ngôi miếu."

Trước khi đi, Triệu Lâm Đình để lại một mẩu giấy, bên trên viết địa chỉ của ngôi miếu kia, vài ngày sau, Sở Hành Vân đã sửa soạn xong hành lý, mang nhà mang người phóng về hướng Đông.

Tạ Lưu Thủy đóng vai thành Lưu Vân, dọc đường bọn họ giả trang phu thê cũng thuận buồm xuôi gió, hai ngày sau đã tới nơi.

Nơi đây tên là Sa thành, Triệu phủ nằm ngay tại chốn phồn hoa trong thành. Ra khỏi thành, đi mãi về phía Đông, sẽ thấy biển và hàng loạt xóm chài, trong đó có xóm gọi là xóm Ngô Quy, theo như Triệu Lâm Đình viết, tòa miếu đó nằm ở đây.

Trời lam biển ngọc, gió mặn hây hẩy phả tới, một ông lão nằm trên ghế, vọng ra sóng bạc mênh mang.

"Dạ, thưa sư phụ! Ta muốn hỏi thăm ngài câu này." Tạ Lưu Thủy chống gậy lê cái chân què, đóng vai thành Lưu Vân cô nương tội nghiệp, "Xin hỏi, xung quanh đây... có ngôi miếu nào không?"

Chuyện hỏi miếu cầu phật vốn là thường tình, xem như làm việc thiện, người được hỏi thường cũng sẽ sẵn lòng chỉ dẫn, nào ngờ ông lão kia đang nằm bình thường, bỗng nhiên lại nhảy dựng dậy, cầm lấy gậy gỗ ra chiều muốn đánh Tiểu Tạ, miệng quát tháo: "Không có miếu gì sất! Các ngươi đến từ nơi nào, mau chóng cút đi."

Sở Hành Vân giơ tay đỡ lấy cây côn gỗ, Tiểu Tạ được đà nép vào lồng ngực phu quân. Sở Hành Vân nói lời xin lỗi: "Vậy chỉ e chúng ta đã tìm nhầm, ngại quá, quấy rầy ngài."

Sở Hành Vân dẫn Tiểu Tạ và muội muội quay ngược lại, ngồi lên tảng đá ven đường, ăn ít lương khô tạm.

"Sở Yến, muội ăn nhiều vào, có thấy mệt không? Tựa vào người ca ca nghỉ ngơi một lúc."

Sở Yến ngẩng đầu lên, len lén liếc mắt nhìn tẩu tử nằm nhoài trong lồng ngực ca ca không chịu dậy, rồi lắc đầu.

Sở Hành Vân đẩy Tạ Lưu Thủy: "Ngươi còn muốn nằm tới lúc nào nữa? Dậy đi, ăn này."

"Ngươi đút ta ăn."

"Sở Yến còn đang nhìn kìa."

"Ngày nào cũng nhìn, tiểu cô tử đã quen luôn rồi, có phải thế không?"

Sở Yến cúi đầu ngượng ngùng, cuối cùng gật gật đầu.

Song Tạ Lưu Thủy cũng không bắt Sở Hành Vân đút thật, hắn bẻ đi nửa cái bánh ngô, phóng tầm mắt ra xa, nhìn chằm chằm vào cuối con đường.

Sở Hành Vân hỏi: "Ngươi đang nhìn gì thế?"

"Đang nhìn xem có người qua đường không, ông lão ban này chắc chắn là người trong xóm, hẳn là xóm bọn họ có việc nào đó không thể lộ cho người ngoài, cho nên thấy chúng ta tới đã xua đuổi, chúng ta tìm người xóm khác dò la thử coi."

Sắp ăn hết bánh ngô cũng là khi có một ngư dân trẻ tuổi đi đến từ đầu kia đường, vác theo cái sọt không trên vai, tay xách thức ăn, đi từ trên trấn về.

"Mạo muội làm phiền vị tiểu ca này." Sở Hành Vân bước tới trước nói, "Xin hỏi, xung quanh đây có ngôi miêu nào hay không? Ta nghe người khác nói rằng xóm Ngô Quy này rất linh nghiệm, cho nên muốn tới tế bái..."

"Các ngươi..." Người kia hoảng sợ xanh mặt, "Các ngươi muốn đi tế bái Hồ Tiên? Không được không được! Ngươi nghe ở đâu thế? Ai lại nói bừa như vậy cơ chứ!"

Tạ Lưu Thủy nảy sinh hứng thú: "Ồ, tại sao lại không được tế bái Hồ Tiên?"

Sở Hành Vân nhét cho người kia ít đồng tiền lẻ, ngư dân kia thấy tiền trên trời rơi xuống, không khỏi động lòng, bèn nhận rồi nói: "Ta thấy ngài ăn bận như vậy, ắt hẳn là đến từ trong thành, song ngài tuyệt đối đừng loan truyền với người khác đi miếu Hồ Tiên, hại chết người đó! Hồ ly vốn là yêu tà, mời dễ tiễn khó! Xóm Ngô Quy kia, Ngô chính là ta, cũng có thể hiểu là xóm Ta Về, thực ra chúng ta đều lén gọi đó là xóm Vô Quy, vô là không, không ai trở về."

"Có chuyện gì sao?"

"Nghe nói rất nhiều năm về trước, cái thôn kia bỗng một ngày trở nên rất kỳ quặc, ra biển giăng lưới không vớt được gì, đến con tôm con tép cũng không, càng sau này lại càng tệ đi, cứ ra biển là gặp nạn, không ai quay về được, người khác đều bảo trưởng thôn đó đã đắc tội Hải Thần nương nương, cho nên nhân đêm hôm khuya khoắt, một vài dân trong thôn đã ném cả nhà trưởng thôn xuống biển, cầu xin Hải Thần nương nương khoan dung. Nhưng vẫn vô ích, người chết vẫn chết như thường. Sau đó, có một người tự xưng là Hồ Đại Tiên đến thôn này.

"Kẻ nọ nói rằng người trong thôn bị chết không phải vì đắc tội Hải Thần nương nương, mà vì đánh chết quá nhiều cáo, Hồ Tiên nổi cơn thịnh nộ mới trừng phạt bọn họ không được về nhà."

Sở Hành Vân nghe thấy vậy thì ngỡ ngàng: "Nơi đây nằm ven biển, núi rừng cũng không dày, lại có nhiều cáo sao?"

"Nơi đây không có, nhưng ra biển, tới mấy hòn đảo đó lại có! Vùng biển này của chúng ta đi ra có nhiều hòn đảo lắm! Trên đó bạt ngàn là rừng, cùng cả bầy động vật, lột da mang vào thành bán được khối tiền ấy chứ! Nghe đâu dân thôn này phát hiện ra một hòn đảo, trong rừng có nhiều cáo lắm, đã vậy còn chưa từng thấy người, không biết chạy, bắn con nào trúng con đó. Trưởng thôn dẫn theo người, gần như đã tắm máu bằng sạch cả hòn đảo kia, nhờ bán lông cáo mà phát tài, sau này quái sự xảy đến, dựa theo lời Hồ Đại Tiên nói, người ra biển người đã bị oán khí của bầy cáo nhốt trên đảo không về được, giờ phải xây một ngôi miếu Hồ Tiên, thành kính cung phụng, nào ngờ xây xong còn nguy kịch hơn!"

Sở Hành Vân gặng hỏi cặn kẽ, nghe ngư dân này kể lại, Hồ Tiên rất linh, lần nào cũng ứng nghiệm, song cũng thực sự tà, Hồ Tiên không như thần Phật bình thường, đốt nhang vái lạy là xong, mà muốn cầu gì, cũng đều phải dùng thứ có giá trị tương đương tới đổi.

"Đổi thế nào?"

Ngư dân thưa: "Chẳng hạn, ngươi muốn đổi lấy người thân đã mất tích, thì phải dùng mạng mình để đổi. Máu mủ tình thâm mà, nhiều người chịu đổi lắm, thế là đều đi cầu Hồ Tiên, chưa tới ba ngày sau, quả nhiên những người mất tích nhiều năm đều trở về, thôn dân mừng rỡ khôn xiết!"

Sở Hành Vân và Tạ Lưu Thủy đều thầm rùng mình, người ra biển mất tích nhiều năm lại có thể trở về trong chớp mắt! Thứ quay trở về...

... là thứ gì?

Ngư dân kể tiếp: "Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, những người cầu nguyện Hồ Tiên đều phát hiện lòng bàn tay trái mình mọc ra một con mắt! Hù, ngươi nói xem có quái lạ không?"

Sở Hành Vân thầm lấy làm kinh hãi, nhưng y vẫn cố kiềm chế biểu cảm trên mặt, mà chỉ ngạc nhiên hỏi: "Con mắt này là con mắt có thể nhìn liếc được sao?"

"Không phải, chỉ là một dấu ấn hình con mắt đỏ như màu máu mà thôi."

"Khụ, ta còn tưởng thế nào, ra là chỉ như vậy thôi sao?" Sở Hành Vân giả bộ không hứng thú nhiều nhặn gì, thuận miệng nói tiếp, "Cáo vốn dĩ đã có ba phần tà, cầu nguyện Hồ Tiên, trên tay mọc ra dấu ấn cũng có gì phải sợ sệt đâu."

Ngư dân kia nghe thấy thế thì bất mãn, vội vàng quát: "Ngươi không hiểu! Đây chỉ là bắt đầu thôi, sau đó, có một ngày, những người cầu nguyện Hồ Tiên đều đồng loạt giơ tay trái ngã xuống mặt đất, đau không chịu được, lăn lộn khắp bãi cát."

Sở Hành Vân giờ mới tỏ vẻ hiếu kỳ: "Vậy cuối cùng thế nào?"

Câu này như chặn họng ngư dân: "Cuối cùng... cuối cùng những người đó đều biến mất thôi."

"Biến mất? Tại sao lại lửng lơ như vậy, đi cũng phải có nơi có chốn chứ. Hả, hay ngươi cũng không biết?"

"Ai nói ta không biết! Ngươi đừng nghĩ ta trẻ, mười dặm tám thôn quanh đây, chuyện gì cũng không thoát khỏi mắt ta. Ta không lừa ngươi đâu, trong một đêm, những người này đã biến mất toàn bộ, thôn bọn họ cũng mất mấy con thuyền liền, hẳn là những người kia đã chèo thuyền ra biển, cuối cùng một đi không trở lại. Có người nói, lúc bọn họ ước nguyện đã bị Hồ Tiên kia hút mất hồn, đám người mất tích kia trở về, bọn họ cũng bị trao đổi đến chỗ hòn đảo cáo đó."

"Ầu, thì ra là như vậy, đây đúng là chuyện quái lạ. Vậy xin hỏi vị tiểu ca này, người chủ trì xây dựng miếu Hồ Tiên là ai vậy?"

"Còn có thể là ai nữa, chính là vị Hồ Đại Tiên kia chứ ai! Cuối cùng có chuyện đi tìm hắn, thì kẻ này lại như thể biến mất khỏi nhân gian không tăm hơi! Từ đó thôn Ngô Quy mới niêm phong miếu Hồ Tiên lại, song... Hồ Tiên vẫn rất linh, vẫn có kẻ không sợ chết chạy vào miếu bái, mấy ngày trước vừa xảy ra chuyện xong!"

Sở Hành Vân nảy hứng thú dụ hắn nói tiếp, nghe thấy ngư phu trẻ kể: "Đầu tháng, trưởng thôn Vô Quy gả con gái cho Ngụy lão Ngũ thôn bên cạnh, lão Ngũ này rất giỏi đánh cá, trông cũng khá, được nhiều cô nương thích lắm, chỉ là tính tình hơi..." Ngư phu cười, "Đàn ông khó tránh khỏi. Hắn vừa đính hôn với người ta, vừa dây dưa với quả phụ đầu thôn, ngặt nỗi con gái trưởng thôn lại say hắn như điếu đố, nhất quyết đòi gả cho hắn. Tiểu cô nương này cũng hơi ngu dại, nàng không quản được Ngụy lão Ngũ, thế là nghĩ đến Hồ Tiên, hơn nửa đêm chạy một mình đến miếu Hồ Tiên, cầu Hồ Tiên phù hộ cho nàng và tình lang vĩnh viễn bên nhau, không đời nào thay lòng đổi dạ."

Tạ Lưu Thủy nói: "Đây chẳng phải chuyện tốt sao?"

"Tốt cái gì mà tốt! Vĩnh viễn, cả đời người chưa tới trăm năm, làm sao vĩnh viễn nổi! Quả nhiên, đêm tân hôn, không biết Ngụy lão Ngũ lên cơn điên gì mà chạy tới bãi biển chèo thuyền ra khơi, bặt vô âm tín. Tân nương thì treo cổ trong động phòng..."

"Chỉ có chết mới được vĩnh viễn."

Sở Hành Vân thoáng nhíu mày, y cảm thấy chuyện này không can dự tới Hồ Tiên quá nhiều, có thể là Ngụy lão Ngũ kia giết tân nương, đêm hôm khuya khoắt chèo thuyền bỏ chạy, trưởng thôn Vô Quy đương nhiên sẽ tới Ngụy gia đòi giải thích, Ngụy gia cũng có con trai mất tích, bèn đổ sang cho Hồ Tiên, một truyền mười mười truyền một trăm cuối cùng thành như vậy.

Có điều, miếu Hồ Tiên thực ra cũng chứa nhiều bí ẩn, Hồ Đại Tiên năm đó chắc cũng chẳng phải người lương thiện, e chính là người trong cuộc, không hiểu thuộc về nhà nào, mượn danh Hồ Tiên lừa gạt ngư dân vô tri, biến bọn họ thành kẻ chết thế. Sở Hành Vân nói:

"Miếu Hồ Tiên đã bị niêm phong rồi cơ mà? Sao tân nương kia vẫn còn vào được?"

"Hơ! Con người khó tránh khỏi muốn cầu nguyện vài điều, nghe nói Hồ Tiên cầu gì được nấy, có thể không xiêu lòng sao? Thú thật với ngài, miếu Hồ Tiên có bị niêm phong, mà thực ra thì vẫn có người âm thầm lén lút tế bái, bên trong quét tước gọn gàng sạch sẽ lắm!"

"Hả? Một cô nương đêm chạy một chốc đã đến thì hẳn phải rất gần, ừm... ta nghĩ ngôi miếu kia chắc xây ở gò đất phía sau thôn, căn cứ kinh nghiệm phong thuỷ thâm niên của ta, là lưng chừng gò đất."

"Phong thủy cái gì nữa ngài! Miếu nằm ở ngọn núi đằng sau gò đất kia, leo tới đỉnh mới đến... Ai dà, có điều ta khuyên ngài một câu, Hồ Tiên này không thể xem như thần linh gì cả, quá tà, muốn bái thì ngài cứ tới Phật môn đạo quan chính thống, bái tế thần tiên chính tông, đừng đến nơi này!"

"Vâng, đa tạ tiểu huynh đệ đã nhắc nhở."

"Khách sáo làm gì, aiiii, ta chỉ thấy thương tân nương kia, một cô nương tốt như vậy... Này! Hai vị thiên kim đại tiểu thư tuyệt đối đừng học theo nàng ta!"

Sở Yến mím môi, gật đầu.

Tạ Lưu Thủy nảy ra một ý, hắn co chân làm bộ bị què, dùng giọng yếu ớt hỏi: "Vậy đôi... tân lang tân nương bái Hồ Tiên kia... kết hôn ngày nào?"

"Ồ, Ngụy lão Ngũ à, để ta nghĩ xem, à đúng rồi! Ngày mùng 5 tháng 5."

Tạ Lưu Thủy ngớ người, thầm cảm thấy không ổn, hắn thuê bao nhiêu thầy tướng số, trình bày ngày sinh tháng đẻ của Sở Hành Vân, tính đi tính lại mới quyết định ngày mùng 5 tháng 5, sao lại xúi quẩy đến vậy. Chờ cho ngư dân kia đi hẳn, hắn nhanh chóng giật ống tay áo Sở Hành Vân: "Chúng ta đừng tới miếu Hồ Tiên đó nữa, xui xẻo."

Sở Hành Vân bật cười: "Thiên hạ rộng lớn như vậy, mỗi giây mỗi phút đều có chuyện tốt lẫn chuyện xấu đồng thời xảy ra, sao có ngày nào mà khắp thiên hạ đều chỉ có đúng chuyện tốt? Ta thấy miếu Hồ Tiên này có nhiều ẩn khuất, đi thôi."
Hoàng hôn hiu hắt phủ xuống, ba người Sở Hành Vân leo lên trên ngọn núi kia, quả nhiên trông thấy một ngôi miếu nhỏ. Đỉnh núi trơ trọi, để lộ mặt đất đỏ quạch, đằng trước miếu là vài bóng cây đứng ngược sáng, bóng tối mờ, tà dương mạ lá cây ánh lên một lớp viền vàng, xuyên thấu qua kẽ lá vàng chói, có thể trông thấy phương xa xanh thẳm, mặt trời hoàng hôn chìm xuống lòng biển, ánh đỏ chói loang ra giữa vũng ngọc thạch, sóng bàng bạc rực chiếu quầng vàng tía.

"Muội muội xem kìa, đó là biển, trước kia muội nhìn thấy biển bao giờ chưa?"

Sở Yến háo hức nhìn mặt trời tà dương dưới lòng biển, rồi lắc đầu: "Muội... muội không nhớ lắm."

"Không sao." Sở Hành Vân xoa đầu nàng, "Từ giờ muội nhớ là được. Trước kia nhà chúng ta ở trong một thôn trang nằm sâu trong núi, xưa nay chưa từng thấy biển, có người mua được một vỏ sò từ bên ngoài, cả đám trẻ con vây quanh đòi..."

Huynh muội Sở gia đứng dưới tán cây, hóng gió biển xế chiều, đều hơi lấy làm thích thú. Hiếm khi tức cảnh sinh tình, Sở Hành Vân thấy Sở Yến nom vẫn đang vui vẻ, thần trí cũng tỉnh táo, thế là muốn kể cho nàng chuyện trong quá khứ: "Thực ra, nói về huyết thống, ta chỉ là anh họ của muội muội, trên hai chúng ta còn có một đại ca tên là Sở Thiên."

Sở Yến nhìn y ngơ ngác.

"Cha mẹ ta mất sớm, ta được bế tới nhà muội khi mới chỉ mấy tháng, nhà muội đã có Sở Thiên, sau có thêm muội, song cha mẹ muội vẫn coi ta như con đẻ, cũng để ta gọi là cha mẹ. Ba người chúng ta từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, chẳng khác chi anh em ruột. Một lần, có người cùng thôn chúng ta mang vỏ sò trở về, đại ca cũng được một chuỗi, cất giữ như báu vật. Về sau, thôn chúng ta gặp phải nạn đói, cha mẹ không nuôi nổi ba người chúng ta, liền đưa cả hai chúng ta đi, trước khi đi, đại ca lấy chuỗi vỏ sò này ra cho ta, nói rằng thiên hạ rộng lớn như vậy, đi ngắm biển thay ca ca đi."

Sở Hành Vân ôm chặt muội muội, nhớ tới năm mười ba tuổi, y xông ra khỏi Bất Dạ Thành, chạy như ngựa không ngừng vó về quê, lòng đầy ắp vui mừng, nhảy nhót tưng bừng, cuối cùng cũng được về nhà rồi!

Thế nhưng, đến khi đã về được đến nơi, người qua lại đều mang khuôn mặt xa lạ, căn nhà y ở biến mất, ruộng vườn thân quen cũng đi đâu mất, mọi thứ đều biến dạng, một đám trẻ lạ hoắc tới hỏi y:

"Ngươi tìm ai?"

Sở Hành Vân hoảng loạn không biết phải làm sao, y hỏi thăm từng nhà, cuối cùng cũng có một bà lão biết chuyện Sở gia nhà y, bà run tay không nói nên lời, chỉ về hướng sườn núi xa xa, y mừng rỡ khôn xiết, chạy thẳng lên sườn núi, đẩy tung cánh cửa nhà:

"Cha! Nương! Con về rồi này!"

Nhưng trong nhà không một bóng người, chỉ có hai người không quen, nghe rõ ý đồ của y xong, thì dẫn y tới sau sườn núi, chỉ tay ra xa...

Khắp nơi là mồ mả.

Sở Hành Vân quỳ gối trước gò đất mộ ba người, tức thì, trong lòng như có thứ gì đang sụp đổ...

Một cột trụ chống đỡ ba hồn bảy vía, y ôm cột trụ này, chịu đựng đánh đập không ngừng, chịu đựng hành hạ vô nhân tính, chịu đựng tất cả, nhưng rồi cha mẹ và ca ca lại đều không sống sót qua khỏi nạn đói.

Thiên hạ bao la, y cuối cùng cũng không nhà để về.

Sở Hành Vân nhìn biển, hồi tưởng lại chuyện thời ấu thơ, Sở Thiên lặng lẽ, rất ra dáng anh cả, chuyện gì cũng nhường nhịn đệ đệ muội muội, mỗi lần có gì tốt cũng đều chia cho y và Sở Yến.

Biển khơi đẹp biết mấy, nhưng đại ca đã không còn nhìn thấy được nữa.

Sở Hành Vân nắm chặt tay Sở Yến, đây là người thân cuối cùng của y, y nhất định sẽ không để mất nốt muội muội!

Sở Yến hoàn toàn không có ký ức gì đối với chuyện ngày trước, Sở Hành Vân kể về cha mẹ, kể về Sở Thiên, nàng cũng không có ấn tượng gì, Sở Hành Vân thấy nàng luôn im lặng, bèn vội vàng hỏi:

"Sở Yến, muội làm sao vậy? Lòng bàn tay trái lại thấy đau sao?"

Sở Yến lắc đầu, từ lần phát bệnh trước đó, con mắt trong lòng bàn tay vẫn chưa hề tái phát, nàng chỉ vào lồng ngực mình, nói: "Ca ca, không biết tại sao, nghe kể chuyện hồi bé, muội lại cảm thấy chỗ này rất đau... tại sao vậy? Muội lại đổ bệnh sao?"

Sở Hành Vân nở nụ cười: "Muội đừng sợ, bệnh này, ai trên đời cũng mắc phải! Đi thôi, chúng ta vào trong miếu nhìn thử xem."

Y dắt Sở Yến đi lên, trước cửa miếu có năm bậc đá, mặt phẳng để người giẫm lên giờ đang ngược sáng, chỉ là một màu xanh thẫm, mặt đứng không giẫm lên thì lại phản chiếu ánh hoàng hôn, tỏa ra một màu như vảy cá vàng. Y trông thấy Tạ Lưu Thủy đứng trước cửa miếu, đứng giữa ráng chiều tà, bóng người dong dỏng hắt xuống thềm đá, như một lưỡi kéo mảnh tựa lá liễu, xẻ mảng vẩy cá vàng kia ra làm hai nửa.

Sở Hành Vân bỗng thấy tim mình đập thịch một cái, y bước về phía trước, nắm lấy tay Tiểu Tạ.

Tạ Lưu Thủy ngơ ngác, Sở Hành Vân lại nắm tay hắn điềm nhiên như không, tiến vào trong miếu.

Miếu không lớn lắm, dưới đất bày ba tấm bồ đoàn, trên bàn đặt ba mâm đồ lễ, cùng với một lư hương, cung phụng một bức tượng Hồ Tiên. Bức tượng Hồ Tiên được tạc rất tà, khuôn mặt cáo tím đen gầy quắt, hai má hõm sâu, con mắt hí hẹp, chỉ để lộ nửa tròng đen, độc địa nhìn chằm chằm vào người khác, con ngươi không biết được làm từ loại ngọc thạch gì mà loe lóe tia sáng xanh. Trên trán quấn một chuỗi đầu lâu.

Sở Hành Vân thoáng cau mày, truyền thuyết có nói, cáo hoang còn gọi cáo tím, đêm đánh đuôi ra lửa, biến thành quái, quấn đầu lâu bái Bắc đẩu, đầu lâu không rơi, liền hóa thành người. Y đi quanh Hồ Tiên một vòng, phát hiện sau lưng nó có một ống bùa ước nguyện, có nguyện vọng gì thì viết xuống, nhỏ một giọt máu của người cầu, sau đó đốt cho Hồ Tiên, nghe đâu sẽ linh nghiệm.

Bên trên mẩu giấy của Triệu Lâm Đình có viết, trên lưng tượng thần có cơ quan, nhấn vào sẽ có càn khôn.

Song Sở Hành Vân gõ gõ đập đập mãi, xung quanh đều rắn đặc, ngoại trừ ống bùa nguyện trước mắt thì không còn vật gì nữa.

"Ngươi lại bị Triệu Lâm Đình lừa nữa?" Tạ Lưu Thủy lại gần nói, nhưng hắn không nhìn vào ống thẻ ước nguyện, mà cúi đầu dán mắt vào mười ngón tay đan kết của mình và Sở Hành Vân.

"Hẳn là không đâu..." Sở Hành Vân áp sát người vào tượng thần, nhìn ngó chung quanh, không nhìn ra manh mối gì, "Nếu như Triệu Lâm Đình không muốn ta dính líu vào, không nói cho ta là được, hà tất phải phí công như vậy... Này, ngươi thử nghĩ biện pháp xem, cười ngô nghê gì nữa?"

Tiểu Tạ nhếch miệng, cười ngô nghê nắm chặt tay Tiểu Sở, người áp nhè nhẹ vào phần lưng ấm áp của Sở Hành Vân.

Thật tốt...

Thật muốn dựa sát vào Vân Vân thế này cả đời.

Tiếc là, hắn không còn thời gian dài tới một đời nữa.

Sở Hành Vân cho rằng Tạ Lưu Thủy cả ngày phải co chân giả mạo Lưu Vân mệt mỏi, thế là duỗi tay tới xoa xoa, động viên hắn. Sở Yến bưng ống thẻ ước nguyện lên, xoay qua xoay lại, xem xét một lúc, rồi hỏi: "Ca ca, liệu có phải là cần... dùng cái này cầu, mới hiện ra không?"

Sở Hành Vân nghe nàng nói vậy cũng thấy có lý, chuyện đã đến nước này, không ngại thử một lần, bèn rút một mảnh giấy ra khỏi ống, đang muốn viết, Tạ Lưu Thủy lại cản y: "Ngươi đừng viết, cầu Hồ Tiên không may mắn."

Sở Hành Vân buồn cười: "Ngươi trở nên mê tín như thế từ lúc nào vậy? Cũng tin vào thần thần quỷ quỷ?"

"Khi không ràng buộc sẽ không lo không sợ, dĩ nhiên sẽ không tin quỷ thần. Nhưng giờ ta đã là người nghi gia nghi thất, khác hẳn chứ! Sợ này sợ kia, rón ra rón rén, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Sở Sở ngoan, đừng viết, chúng ta nộp giấy trắng đi."

"Cầu Hồ Tiên phải nhỏ máu, chỉ nộp giấy trắng hòng trót lọt, chỉ e..."

"Vậy nhỏ máu của ta đi." Tạ Lưu Thủy nói rồi cắn rách ngón tay, nhỏ xuống mảnh giấy.

Ai ngờ Sở Hành Vân còn nhanh hơn hắn, vạch kiếm phong hầu, nhỏ máu xuống giấy:

"Một mình ngươi nhỏ máu, chỉ có mình ngươi không may mắn, vậy không được, ta cũng nhỏ một giọt, ngộ nhỡ xui xẻo thật, mỗi người chúng ta gánh một nửa, sẽ tránh được hung hiểm."

Tạ Lưu Thủy bảo y ngốc, Sở Vân ngốc không đoái hoài tới hắn, cầm lấy mẩu giấy này đưa đến trước mặt Hồ Tiên, tranh thủ Tạ Lưu Thủy không chú ý, vạch một đường mảnh giữa hai giọt máu, viết từng nét xuống dòng kẻ kia:

Trọn đời.

Sau đó, Sở Hành Vân vội vàng ném mẩu giấy vào trong lư hương, đốt cháy.

Đèn nhang đốt thẻ giấy, nguyện cầu gì được nấy.

Tờ giấy bị thiêu sạch, vẫn hoàn toàn không có phản ứng, Sở Hành Vân cảm thấy kỳ lạ, y đi ra sau tượng thần, kiểm tra đi kiểm tra lại, không thu hoạch được gì, chỉ đành cầm ống ước nguyện lên một lần nữa...

Ngay tại sát na đó, chợt nghe thấy chênh chếch bên trái phát ra tiếng lạch cạch, một góc trần điện lộ ra một lỗ hổng, một chiếc thang chầm chậm thò từ trên xuống.

Trời đang sẩm tối, chỉ còn một tia sáng cuối cùng từ đằng tây vẫn còn le lói, chung quanh đã dần chìm vào một mảng mịt mùng, Sở Hành Vân lấy từ trong lồng ngực ra hộp quẹt, nhen lửa, đi về phía thang: "Sở Yến, ta đi lên trước, muội đi theo ta, Tạ Lưu Thủy, ngươi đi đằng sau..."

"Không, ta đi đằng trước..." Tạ Lưu Thủy nói, nhưng vừa nói ra khỏi miệng, lại dần lặng tiếng. Hắn vốn định đi phía trước giúp Vân thăm dò hiểm họa, Sở Hành Vân tuy lợi hại, song hắn vẫn quen thuộc với những thứ liên quan tới cuộc hơn, song nghĩ cẩn thận, nếu như đi phía trước, không thấy được Sở Hành Vân đi đằng sau, hắn lại không an tâm, Sở Hành Vân đi sau cùng cũng không an toàn... Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ hận không thể nhân bản thêm một Tạ Lưu Thủy nữa, một người tiên phong, một người đoạn hậu, như vậy là có thể vây chặt Vân Vân của hắn vào giữa.

Sở Hành Vân như đã thấu tỏ ý đồ của hắn, bèn cười nói: "Ngươi đi cuối cùng đi, có thể nhìn thấy ta. Sở Yến, chờ ca ca lên được nửa, muội hẵng đi theo, nhớ kỹ, có chuyện gì cũng phải bám chặt theo ca ca, nhớ chưa?"

Sở Yến gật đầu.

Không nên chậm trễ thêm nữa, tốc chiến tốc thắng, Sở Hành Vân leo thoăn thoắt lên thang, thang gỗ dùng lâu năm, vừa giẫm lên đã kêu kẽo kẹt, vụn gỗ rơi lả tả, như thể ngay một chớp mắt sau sẽ vỡ tan tành... Thực ra có gãy cũng không hề hấn gì, khinh công Đạp Tuyết Vô Ngân của y lên xuống chỉ trong một chớp mắt, ngặt nỗi, cuối thang là một cái miệng đen ngòm, không nhìn thấu có thứ gì, đi từng bước một vẫn đỡ hơn nhìn.

Thang được dựa vào tường, khi leo lưng sẽ phải quay lưng vào tượng thần, Sở Hành Vân bước ba bước đã thấy cách rất gần, càng cảm thấy bên trong cửa động có thứ gì đó, mà từ khoảng cách này vẫn không thấy rõ được, y bắt đầu thấy cuống, bèn nhấc chân toan giẫm bước thứ tư, chợt nghe Sở Yến hạ giọng, bối rối gọi mình:

"Ca ca... Ca ca! Hồ... Hồ Tiên kia đang nhìn chúng ta đúng không?"

Sở Hành Vân bị thứ trong động khơi lên lòng tò mò, lại nghĩ tới trải nghiệm đi bái thần điện ngày trước, cười nói: "Không đâu, Sở Yến, có vài tượng thần được điêu khắc tốt, sẽ tạo cho người ta ảo giác rằng đi đến đâu cũng bị tượng thần kia nhìn chòng chọc vào, mới nãy ca ca muội đã xem xét tượng thần kia kỹ lắm rồi, đặc cứng, không có cơ quan, sao có thể..."

Đột nhiên, y liếc mắt thấy Tạ Lưu Thủy bên dưới đang ra sức ra hiệu với mình, Sở Hành Vân cau mày, đột nhiên nhận thức có chuyện không ổn, bèn quay sang nhìn...

Không nhìn còn không sao, vừa nhìn đã giật thót:

Bức tượng Hồ Tiên kia đang quay đầu sang!

Hai tròng mắt xanh đen lóe lên tia sáng quỷ quyệt nhìn chòng chọc vào ba người bọn họ.

Chung quanh không có một động tĩnh nào ngoài bức tượng cáo này, Sở Hành Vân bị nó nhìn mà phát khiếp, Tạ Lưu Thủy tại ở bên dưới đập lên bắp chân y:

"Đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng nhìn trực diện vào thứ này lâu, liếc mắt một cái rồi thôi."

Sở Tiểu Vân bực dọc quay đầu lại, chờ một lúc vẫn không thấy có động tĩnh gì lạ, lòng thầm nghĩ, nơi này có ba người sống, mỗi người đều có võ công, chẳng lẽ còn sợ một bức tượng cáo? Bèn dứt khoát:

"Chi bằng... cứ mặc kệ nó, chúng ta đi thẳng lên luôn?"

Sở Yến và Tạ Lưu Thủy đều không nói gì, Sở Hành Vân liền bước thêm hai nấc nữa, Tạ Lưu Thủy thoáng thấy bức tượng Hồ Tiên hình như cũng ngẩng đầu, dõi mắt theo Sở Hành Vân.

"Ngươi đừng cử động." Tạ Lưu Thủy nhanh chóng kéo y lại, "Đến lượt ta di chuyển."

Tạ Lưu Thủy leo vài bước, kết quả là vị Hồ Tiên này cũng nghểnh đầu, nhìn hắn chòng chọc.

"Tẩu tử, hay là để muội đi cho?"

"Không được, Sở Yến, đi tiên phong nguy hiểm lắm, muội ngoan ngoãn theo sau là tốt rồi..."

"Ca ca, muội chỉ leo vài bước thôi... không nguy hiểm đâu..."

Tạ Lưu Thủy xuống dưới, nhường cho Sở Yến đi lên trước, Sở Yến leo liền bốn bậc thang, vị Hồ Tiên này lại không hề nhìn theo nàng.

Sở Hành Vân cau mày suy tư, Tạ Lưu Thủy ở bên cạnh chọc chọc y: "Tiểu Vân Vân, thành thật khai báo, vừa nãy... ngươi viết gì lên thẻ ước nguyện đúng không?"

"Ta... ta, ta viết..."

Viết, muốn được bên ngươi trọn đời.

Câu này nghe quá là sến súa, Sở Hành Vân không nói ra được, y phớt lờ Tiểu Tạ, cứ thế ôm muội muội xuống, tự mình leo lên, nói: "Mặc kệ con cáo kia, nó thích nhìn thì để cho nó nhìn, mau đi nào."

Ba người leo lên thang, Sở Hành Vân tiến vào trong lỗ hổng đầu tiên, Sở Yến theo sát phía sau, nàng khom người, đang chui vào động, tròng mắt đảo nhẹ tới đuôi mắt, lập tức rùng mình...

Con cáo kia ngẩng cao đầu nhìn bọn họ, bỗng nhiên lại nhếch miệng nở nụ cười!

Điệu cười của nó kéo tới tận hai má hõm sâu, cả khuôn mặt méo mó vặn vẹo.

Sở Yến bị dọa sợ quá trời, không dám nhúc nhích một ly, chỉ biết nhìn đăm đăm vào hai mắt cáo, Tạ Lưu Thủy vội vàng xoay mặt nàng trở về, nhỏ giọng an ủi: "Đừng quay đầu lại nhìn nó, đi về phía trước."

Sở Yến bỗng nhiên bừng tỉnh, lắc lắc cái đầu, rồi tiếp tục bám theo ca ca.

Ba người bò vào cửa động, bên trong tối om giơ tay không thấy rõ năm ngón, Sở Hành Vân liền điểm quẹt hộp diêm, chiếu sáng bốn phía, nơi này là một hành lang, ngẩng đầu lên sẽ thấy một cái thang khác, dẫn lên tầng lầu bên trên.

Không còn đường nào để đi, Sở Hành Vân cũng chỉ đành tiếp tục leo lên, lên mỗi một tầng, hai bên trái phải đều có một gian phòng, cửa phòng đóng im ỉm, mà xà nhà trang hoàng bên trên đều giống nhau như lột. Cầu thang lên một tầng chia làm hai đoạn, một đoạn chín bậc, rẽ ngoặt, lại thêm một đoạn chín bậc nữa. Đi suốt ba tầng, lại thấy một đoạn cầu thang, chín bậc thang vẫn ở trước mắt.

Sở Hành Vân cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nơi này cao trên ba tầng lầu, hay là...

Bọn họ căn bản chưa lên được bất cứ tầng nào?

Tạ Lưu Thủy lấy dao găm, khắc xuống tường một vết: "Lên trên nữa đi, nhìn thử xem chúng ta có đang đi vòng quanh một chỗ không."

Ba người cùng nhau leo thêm nửa tầng nữa, rồi phát hiện cảnh trước mắt đã thay đổi.

Cửa gian phòng bên phải tầng bốn đang mở, trước cửa đặt một chậu than, ánh lửa bập bùng.

Sở Hành Vân vẫn còn cách gian phòng này một đoạn cầu thang chín bậc, y không dám nhẹ dạ bước về phía trước, thế là đứng cách nửa cầu thang, lẳng lặng xem.

Chỉ chốc lát sau, y nhìn thấy từ trong phòng duỗi ra một cánh tay trắng ởn, hom hem, đang nắm một xếp giấy vàng tung vào trong chậu than.

Đốt vàng mã.

Chẳng lẽ... có người đang sống tại đây? Còn tế người quá cố trong điện?

Sở Hành Vân ôm đầy ngờ vực trong bụng, y leo lên cầu thang, lên mỗi bậc, lại cách cái tay kia càng gần thêm, để rồi phát hiện...

Cánh tay này phủ kín nếp nhăn, lại không giống nhăn nheo vì tuổi già sức yếu mà giống như là... lăn vì bị sùi da, thêm vài đó, làn da trắng hếu, trắng tới độ không giống người sống.

Đánh chó cũng phải nể mặt chủ, quỷ thần cũng cần kính nhường vài phần. Sở Hành Vân leo tới lầu bốn, đang chuẩn bị chắp tay hành lễ với người trong phòng, bỗng nhiên, y phát hiện, trong phòng...

không có ai.

Chỉ có đúng một cánh tay này đang đốt vàng mã!

Chớp mắt sau, bàn tay người chết kia vụt tới, chộp chặt lấy cổ Sở Hành Vân!

"Không được vô lễ."

Sở Hành Vân còn chưa kịp phát nội công, đã nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng quát bắt ngừng, bàn tay này nghe vậy, bèn cung kính thả Sở Hành Vân ra.

Một nam tử đi từ trong phòng ra ngoài, vóc người hơn bảy thước, giữa tháng năm còn khoác áo lông cừu, trước ngực đeo một chuỗi đầu lâu, song dung mạo cũng xem như thanh tú, mày đen thẫm tựa núi nguy nga, viền môi sắc sảo như vẽ, nho nhã lễ độ khom mình:

"Xin lỗi, khiến các hạ sợ hãi, tại hạ Tề Thiên Lục, xin hỏi các hạ là..."

"Sở Hành Vân."

"Ồ! Sở hiệp khách, thất kính rồi thất kính rồi. Ta là thợ nuôi rối, cánh tay này là con rối ta nuôi dạy, ta đang luyện tập điều khiển nó làm việc, không ngờ lại vô tình va phải hiệp khách."

"Không, là chúng ta không mời mà tới, quấy rầy."

"Không quấy rầy, Triệu cô nương để cho ta lén sống ở đây, ta cả ngày nhàn rỗi, các ngươi tới ban trưa sẽ đỡ hơn, buổi tối nơi này trông hơi âm u, khiến các ngươi sợ hãi, thật xin lỗi. Triệu cô nương nói các ngươi tới đây lấy đồ phải không? Nàng có dặn dò ta, mời đi theo."

Sở Hành Vân thở phào nhẹ nhõm, xem ra là bọn họ quen sống trong u ám, tự mình dọa mình. Tề Thiên Lục mang bọc vải đựng tranh đá tới, nhìn thấy hai cô nương đứng phía sau Sở Hành Vân.

"Gửi Sở hiệp khách. Hai vị cô nương này là.."

"Ồ, đây là muội muội ta, Sở Yến, còn đây là phu nhân ta, Lưu Vân."

Tề Thiên Lục gật đầu thi lễ, hắn thấy Sở Yến tuy chỉ là tiểu cô nương, song dù sao cũng vẫn đứng ngay cạnh Sở Hành Vân, còn đáp lễ lại hắn. Phu nhân Lưu Vân thì có vẻ xấu hổ, rụt rè nép phía sau Sở Hành Vân, còn nắm chặt lấy cánh tay phu quân, như thể cách xa trượng phu là trời sụp xuống không bằng. Khom người với nàng xong, cũng không thấy phản ứng gì, chỉ biết co rúm người lại như con chim cút nho nhỏ, hận không thể chui vào người Sở Hành Vân. Tề Thiên Lục nhìn, trong lòng âm thầm lắc đầu, không hiểu nổi tại sao Sở hiệp khách lại không cần Triệu cô nương, để lấy một nữ tử hạn hẹp như vậy.

Tạ hạn hẹp chỉ chăm chăm bám chặt Sở Hành Vân, hắn len lén quan sát bọc vải kia, đoán xem bên trong rốt cuộc chứa thứ gì? Dọc đường đi mặc cho hắn gặng hỏi đủ kiểu, Sở Hành Vân đều không chịu nói với hắn đến lấy thứ gì của Triệu Lâm Đình.

Hắn nghĩ rằng có liên quan tới con mắt trong lòng bàn tay Sở Yến, nhưng bây giờ xem mới thấy trông như đựng mặt gương hình vuông, hắn không nghĩ ra thứ này có can hệ gì tới con mắt trong lòng bàn tay, tại sao Sở Hành Vân lại không tự nói với mình. Đúng lúc này, lại nghe thấy Sở Hành Vân nói: "Muội muội, phu nhân, hai người tạm chờ ở đây..." Nói rồi, y bước lại gần Tề Thiên Lục, "Ta có thể nói chuyện riêng với các hạ vài câu hay không?"

"Ồ, đương nhiên là được chứ, chúng ta vào buồng trong nói đi."

Hai người đi vào, Tạ hạn hẹp bị bỏ mặc bên ngoài, nghĩ mãi không thông.

"Sở hiệp khách, ngồi đi, để ta đi pha chén trà."

"Không làm phiền ngài, ta chỉ muốn hỏi về mấy bức tranh đá này thôi." Sở Hành Vân mở bọc vải ra, "Các hạ biết trình tự xem mấy bức tranh đá này không?"

"Biết chứ, ta đã xếp rồi, Sở hiệp khách cứ xem tuần tự là được."

Sở Hành Vân gật đầu, bức thứ nhất, thứ hai thứ ba của xấp tranh đá này giống hệt với của thần y, cũng là nhiều người bị đẩy mạnh xuống hố vạn cổ, cuối cùng chỉ còn đúng một người sống sót, người này bị cổ trùng gặm cắn vô cùng thê thảm, quả thực không ra hình thù con người nữa, mà vẫn còn sống đang lê lết bò ra khỏi hố...

Bức thứ tư, người này bị một đám người trói vào cột gọt thịt trên người, gọt cho cả người đầm đìa máu. Bức thứ năm, người này lại hồi phục nguyên dạng. Sở Hành Vân suy đoán là đang vẽ năng lực tái sinh của người này. Tiếp đó, bức thứ sáu được chia ra làm bốn ô vuông, phong cảnh theo thứ tự là xuân hạ thu đông, mà người trong ô vuông đều đang rụt vai cuộn người tròn lại, xem chừng đang đau đớn khôn kể, không hề có ngoại lệ.

Bức thứ bảy cũng giống tranh của thần y, người trong bức họa nửa quỳ bên trên tế đàn, dưới mặt đất vẽ biểu trưng của Cố gia: một trong thượng cổ tứ hung thú - Hỗn Độn.

Về sau còn có hai mảnh nữa. Bức thứ tám được chia ra làm ba ô, lần lượt vẽ trăng đầu tháng, trăng tròn, và trăng cuối tháng, người bên trong từng ô vuông cũng đều đau đớn cuộn tròn mình lại.

Mảnh cuối cùng, bức thứ chín vẽ người trong tranh nằm dưới đất, có một kẻ khác rắc bột phấn lên người hắn, đốt biển lửa cháy hừng hực, thiêu người kia thành tro bụi.

Sở Hành Vân cất tranh đá đi, tim run lên thình thịch, nhất thời không nói được câu nào, mãi một lúc sau, y mới mở lời:

"Các hạ... có biết bức cuối cùng vẽ gì không?"

"Ừm..." Tề Thiên Lục có vẻ hoang mang, "Tấm này vẽ rõ ý lắm mà, người này bị thiêu chết."

"Ta... ta biết, nhưng tại sao lại phải thiêu chết hắn?"

"Ừm thì... vì hắn là quái vật, ngươi xem những bức tranh phía trước, bức thứ tư, mọi người bắt hắn lại, dùng dao chém hắn từng nhát, nhưng hắn vẫn có thể khôi phục bình thường, chẳng phải là yêu quái sao? Cho nên có lẽ... mọi người bắt yêu quái, sau đó thiêu chết yêu quái."

"Nhưng vấn đề là, như vậy thì có thể vẽ luôn bức thứ năm là hắn bị bắt rồi bị thiêu chết, nhưng đến tận bức thứ bảy vẫn còn vẽ người này quỳ trên một tế đàn, nghĩa là sao? Không biết các hạ có thể giải thích thắc mắc này cho ta không?"

"Chuyện này thì... ta thực sự không dám chắc, có điều ta biết tế đàn này hẳn là nằm trong bí cảnh, loại quái vật này nhất định phải trở về bí cảnh, sau đó ra sao... ta đây cũng không biết, Triệu cô nương chỉ dặn dò ta giao thứ này cho Sở hiệp khách."

Đã nói đến nước này, Sở Hành Vân cũng ngại nói thêm, y suy nghĩ, rồi vẫn không nhịn được hỏi: "Ta thấy các hạ họ Tề, xin hỏi Tề gia Ngũ thiếu Tề Tĩnh, Tề gia Lục thiếu Tề Bách mà giang hồ lưu truyền là cùng nhà các hạ phải không..."

"Ồ, phải, có điều Tề gia chúng ta cũng rất lớn, tuy nói đều là cùng một họ, mà cũng có vài họ hàng xa, ta chỉ thuộc chi thứ, học khôi lỗi thuật thấp kém, không thân quen với thiếu gia xuất thân võ học chính thống của bổn gia."

Sở Hành Vân mỉm cười: "Các hạ lại khiêm tốn, khôi lỗi thuật có thể điều khiển vật từ xa, tinh diệu vô cùng, cũng là một loại võ học, không biết pho tượng Hồ Tiên trong miếu... có phải cũng là do các hạ điều khiển hay không?"

"Đó chung quy cũng là thần tiên, ta nào dám điều khiển tượng thần? Nghe đâu Hồ Tiên hết sức linh, đến hôm nào đó trả thù ta thì ta xong đời rồi. Tại hạ chỉ lắp một cơ quan trên cổ tượng thần, dùng chân khí để điều khiển cơ quan đó, trò vặt vãnh khiến người khác chê cười. Làm các ngươi sợ rồi sao?"

Sở Hành Vân xua tay: "Không sao. Đa tạ các hạ, nhờ các hạ thay ta cảm tạ Triệu cô nương, sắc trời đã tối, không tiện nán lại nữa, cáo từ."

Tề Thiên Lục tiễn khách ra khỏi phòng, còn điều khiển bàn tay rối trắng bệch kia vẫy vẫy với bọn họ.

Tạ Lưu Thủy theo Sở Hành Vân đi ra ngoài, trước khi đi còn liếc mắt ra hiệu cho Sở Yến. Sở Yến tự lĩnh hội, bèn quay đầu lặng lẽ hỏi Tề Thiên Lục:

"Ta nghe nói Hồ Tiên kia có phần tà, ca ca ta cầu nguyện nó... Ta sợ ca ca ta gặp xui xẻo, có thể rút ước nguyện này về hay không?"

Tề Thiên Lục bật cười: "Thực ra Hồ Tiên rất thông tình đạt lý, cho phép đổi ý ước nguyện trong ngày, chỉ cần kiếm được tro giấy nguyện rồi vứt đi là xong. Có điều, quá hạn rồi mà lại muốn đổi ý, Hồ Tiên sẽ không chịu, đến khi đó, ngươi cầu nhiều chừng nào, Hồ Tiên sẽ tìm ngươi đòi lại tương đương."

Sở Yến nghe thấy vậy cũng hoảng, đoạn gật gật đầu, nhanh chân bám theo ca ca, tranh thủ lúc Sở Hành Vân không chú ý, bèn kể lại không sót một chữ nào cho tẩu tử.

Tạ Lưu Thủy gật đầu, lúc bước xuống thang lầu, hắn chủ động nói: "Vân Vân, vừa nãy tới đây, ngươi đi tiên phong, lần này chúng ta đổi đi, ta tiên phong, ngươi đoạn hậu, thế nào?"

"Không cần phải thế, nơi này đã chẳng còn gì đáng lo nữa, con cáo kia cũng là do thầy nuôi rối Tề Thiên Lục giở trò."

Tạ Lưu Thủy cười: "Chính là có người giở trò mới phải lo lắng, quỷ giở trò thì chẳng cần để tâm."

Sở Hành Vân nghĩ lại, họ Tề của Tề Thiên Lục họ Tề chính là Tề gia trong cuộc, lại sống ở nơi này, thoạt nhìn có quan hệ không tệ với Triệu gia, không biết đang giở trò gì, vẫn nên cẩn thận thì hơn, thế là đồng ý cho hắn đi tiên phong.

Tạ Lưu Thủy rảo chân bước đi xuống, Sở Yến cố ý đi chậm hơn, để tẩu tử đi xa trước một đoạn, kịp vứt tàn giấy trước tượng Hồ Tiên đi trước khi ca ca biết.

Ngờ đâu, Tạ Lưu Thủy vừa mới nhấc lư hương lên đang muốn móc tàn giấy ra bên ngoài, Sở Hành Vân đã rướn mình, nhảy vụt từ lỗ hổng trên trần điện xuống, quát:

"Ngươi đang làm gì đấy?"

Tạ Lưu Thủy hết cách, thở dài: "Sở Hành Vân, thành thật khai báo, vừa nãy ngươi ước gì?"

Sở Hành Vân tiến tới, tóm lấy tay Tạ Lưu Thủy, không cho hắn nhặt tàn giấy ra, nói: "Điều ước nói ra sẽ không linh nữa, ta không nói cho ngươi."

Tạ Lưu Thủy suy nghĩ, đoạn thình lình vặn cổ tay, thoát khỏi bàn tay đang ghìm giữ, duỗi tay như chớp, rút tàn giấy ra khỏi lư.

Sở Hành Vân hiện cũng có võ công trên người, y vặn ngược tay, giữ chặt lấy hắn.

Chớp mắt, hai người đã giao tranh vài chiêu, tượng Hồ Tiên lẳng lặng nhìn xuống bọn họ.

Sở Yến ở bên cạnh chỉ cảm thấy bóng mấy cánh tay thoắt ẩn thoắt hiện giữa hai người, còn đâu không trông rõ là chiêu pháp gì.

"Được rồi được rồi, Vân Vân ngoan, ta không đấu với ngươi nữa. Ngươi nói cho ta biết ngươi ước gì là được, ta sẽ không động vào tàn giấy, được chưa?"

Sở Tiểu Vân nhìn chòng chọc vào Tiểu Tạ.

Y mím chặt môi, dời tầm mắt sang nơi khác, rồi nói:

"Ước chúng ta được bên nhau cả đời."

Tạ Lưu Thủy trước mặt y không nói gì, mãi một lúc sau, y mới nghe thấy tiếng thở dài khẽ gần như không phát giác ra được, như sợi khói mỏng mảnh bốc lên khi rửa tay nấu canh, vương vít vào lòng Sở Hành Vân.

"Vân ngốc, sao ngươi có thể ước nguyện điều như vậy?"

Sở Hành Vân nghe mà nóng đầu: "Tại sao lại không thể ước? Ngươi nói rõ ràng xem."

"Ngươi có thể cầu thần tiên khác, vậy thì sẽ thành... chúc phúc tốt đẹp, mặc cho có thành thật hay không thì thời khắc ước nguyện vẫn xem như tốt đẹp. Nhưng Hồ Tiên này, ngươi nghe rồi còn gì, bị đồn đại tà tới mức nào, nó sẽ biến lời chúc phúc thành cưỡng chế, đáng sợ biết bao, ngươi sẽ nhất định phải ở cạnh ta cả đời, Hồ Tiên làm việc quá cực đoan, ngươi viết là cả đời, ngươi sẽ phải cùng sinh cùng chết với ta, chết cũng chết đồng thọ, mãi không chia lìa."

"Ta cảm thấy thế rất tốt. Sao, ngươi không muốn?"

Tạ Lưu Thủy nói đầy bất đắc dĩ: "Ta muốn chứ, chỉ ước ao được như vậy. Nhưng mà, giờ ngươi cảm thấy rất tốt, chưa chắc sau này vẫn thấy tốt. Ai dà, chuyện đến nước này, ta cũng không giấu giếm nữa, ta luyện một môn âm dương công, chân khí biến thành không âm không dương, các đại sư võ học có nói, người luyện môn công phu này vừa qua ba mươi sẽ dễ dàng tay chân vụng về, nhẹ thì tàn phế nặng thì lẩm cẩm, ngày ngày chảy nước dãi, ta sợ liên lụy tới ngươi mà..."

Sở Hành Vân giờ đã bị chọc tức thật rồi, y bực tức: "Âm dương công? Được, ngươi nói thử xem, môn võ công này do ai sáng tạo? Tổng cộng bao nhiêu chiêu, chân khí vận hành ra sao, giang hồ tự cổ chí kim từng có ai luyện môn võ công này?"

Y vốn tưởng mình sẽ hỏi cho Tạ Lưu Thủy á khẩu không trả lời được, ai ngờ Tạ Lưu Thủy lại đối đáp vanh vách, nói có sách mách có chứng, y suýt nữa tin thật... Cuối cùng, Sở Hành Vân mở bọc vải ra, ném thẳng xấp tranh đá huyết trùng xuống trước mặt Tạ Lưu Thủy, nói:

"Âm dương công? Được lắm, ngươi nói đi, đây gọi là âm dương công!"

Tạ Lưu Thủy kinh ngạc, tại sao Sở Hành Vân lại có được thứ này?

"Á khẩu không đáp được nữa đúng không? Hôm nay ngươi phải trình bày cho ra nhẽ, tại sao ta không thể ước như vậy?"

Tạ Lưu Thủy nhắm mắt lại, cuối cùng không thể làm gì được nữa, hắn nhặt từng mảnh tranh đá huyết trùng lên, quấn nó trở về trong bọc vải, thở dài, cuối cùng nói:

"Ta sắp chết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung